Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
The Monkey's Paw (part 1)
Bàn tay khỉ (phần 1)
Without, the night was cold and wet, but in the small parlor of Lakesnam Villa the blinds were drawn and the fire burned brightly. Father and son were at chess, the former, who possessed ideas about the game involving radical changes, putting his king into such sharp and unnecessary perils that it even provoked comment from the whitehaired old lady knitting placidly by the fire.
Bên ngoài trời trở lạnh và ẩm ướt nhưng trong gian phòng nhỏ của biệt thự Lakesnam rèm buông kín cửa, ánh lửa sáng bập bùng trong lò sưởi. Hai bố con đang ngồi chơi cờ với nhau, người bố mải mê suy tính những nước cờ cơ bản, vô tình đã đưa con vua của mình vào tình thế nguy hiểm không cần thiết đến độ người phụ nữ lớn tuổi tóc bạc trắng đang ngồi cặm cụi đan áo bên lò sưởi phải buột miệng lên tiếng bình luận.
Without, the night was cold and wet, but in the small parlor of Lakesnam Villa the blinds were drawn and the fire burned brightly. Father and son were at chess, the former, who possessed ideas about the game involving radical changes, putting his king into such sharp and unnecessary perils that it even provoked comment from the whitehaired old lady knitting placidly by the fire.
Bên ngoài trời trở lạnh và ẩm ướt nhưng trong gian phòng nhỏ của biệt thự Lakesnam rèm buông kín cửa, ánh lửa sáng bập bùng trong lò sưởi. Hai bố con đang ngồi chơi cờ với nhau, người bố mải mê suy tính những nước cờ cơ bản, vô tình đã đưa con vua của mình vào tình thế nguy hiểm không cần thiết đến độ người phụ nữ lớn tuổi tóc bạc trắng đang ngồi cặm cụi đan áo bên lò sưởi phải buột miệng lên tiếng bình luận.
"Hark at the wind," said Mr. White, who, having seen a fatal mistake after it was too late, was amiably desirous of preventing his son from seeing it.
Nhận ra sai lầm trong nước cờ của mình trước khi qua muộn, ông White bèn giả lả: "Nghe tiếng gió rít kia kìa" – với hi vòng hòng đánh lạc hướng cậu con trai.
"I'm listening," said the latter, grimly surveying the board as he stretched out his hand. "Check."
"Con đang nghe đấy thôi," người con nói, mắt nhìn đăm đăm vào bàn cờ và rồi với tay "Chiếu."
"I should hardly think that he'd come tonight," said his father, with his hand poised over the board.
"Tôi nghĩ tối nay khó lòng mà ông ấy đến được," người bố nói, bàn tay ông vẫn còn do dự trên bàn cờ.
"Mate," replied the son.
"Tướng," đứa con đáp lời.
"That's the worst of living so far out," bawled Mr. White, with sudden and unlooked-for violence; "of all the beastly, slushy, out-of-the-way places to live in, this is the worst. Pathway's a bog, and the road's a torrent. I don't know what people are thinking about. I suppose because only two houses on the road are let, they think it doesn't matter."
"Thật tệ hại khi phải sống một nơi xa xôi như thế này,” ông White chợt lớn tiếng nhưng trong giọng nói không hề cay cú “trong tất cả những chỗ ở bẩn thỉu, dơ dáy, khỉ ho cò gáy thì nơi này là tệ lậu nhất. Đường nhỏ thì lầy lội còn đường lớn thì ngập thành sông. Tôi chẳng biết người ta đang nghĩ gì nữa. Tôi nghi là chỉ vì trên đường này có hai hộ dân thôi nên họ chả thèm quan tâm gì sấc."
"Never mind, dear," said his wife soothingly; "perhaps you'll win the next one."
Bà vợ dịu dàng an ủi "Bớt giận nào ông nó ơi, biết đâu ván sau tới phiên ông thắng thì sao."
Mr. White looked up sharply, just in time to intercept a knowing glance between mother and son. The words died away on his lips, and he hid a guilty grin in his thin grey beard.
Ông White quắt nhìn lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt ranh mãnh giữa hai mẹ con. Lời nói đó chợt làm môi ông nín bặt, ông bèn che đậy nụ cười tội lỗi đằng sau hàm râu thưa màu xám bạc.
"There he is," said Herbert White, as the gate banged to loudly and heavy footsteps came toward the door.
"Ông ấy đến rồi kìa," cậu Herbert White nói khi nghe tiếng cổng đập mạnh và tiếng bước chân thình thịch hướng về phía cửa.
The old man rose with hospitable haste, and opening the door, was heard condoling with the new arrival. The new arrival also condoled with himself, so that Mrs. White said, "Tut, tut!" and coughed gently as her husband entered the room, followed by a tall, burly man, beady of eye and rubicund of visage.
Ông lão vội vàng bật dậy với vẻ hiếu khách, lao ra mở cửa, ông liền chia buồn với vị khách mới đến. Người khách này cũng than vãn với ông về tình cảnh của mình đến độ bà White phải tặc lưỡi xót thương, rồi bà cất tiếng ho khẽ khi chồng bà bước vào phòng theo sau là một người đàn ông cao lớn khoẻ mạnh, đôi mắt to tròn trên gương mặt hồng hào.
"Sergeant Major Morris," he said, introducing him.
"Đây là Thượng sĩ Morris," ông giới thiệu.
The sergeant major shook hands, and taking the proffered seat by the fire, watched contentedly while his host got out whisky and tumblers and stood a small copper kettle on the fire.
Ông thượng sĩ bắt tay xong thì ngồi ngay vào chiếc ghế được chủ nhà mời ngay cạnh lò sưởi, tỏ vẻ khoan khoái trong khi người chủ nhà mang ra một chai uýt-xki, vài chiếc ly và đặt một ấm đồng nhỏ trên bếp lửa.
At the third glass his eyes got brighter, and he began to talk, the little family circle regarding with eager interest this visitor from distant parts, as he squared his broad shoulders in the chair and spoke of strange scenes and doughty deeds, of wars and plagues and strange peoples.
Khi uống tới ly thứ ba, mắt người khách trông sáng sủa hơn, và ông bắt đầu kể chuyện, bên cạnh ông là những thành viên trong gia đình nhỏ tỏ vẻ thích thú đối với người khách đến từ phương xa, khi ông ngồi thẳng lưng trên ghế và kể về những nơi xa lạ cùng những chiến công đầy hiển hách, về chiến tranh, bệnh dịch và những con người kỳ dị.
"Twenty-one years of it," said Mr. White, nodding at his wife and son. "When he went away he was a slip of a youth in the warehouse. Now look at him."
"21 năm trong cuộc đời này," ông White vừa nói vừa gật đầu về phía vợ và con trai. "Khi ra đi chỉ là một cậu bé gầy nhòm làm việc trong nhà kho. Còn giờ đây nhìn ông ấy xem."
"He don't look to have taken much harm," said Mrs. White politely. "I'd like to go to India myself," said the old man, "just to look round a bit, you know."
"Ông ta có vẻ không phải nằm gai nếm mật nhiều lắm thì phải,” bà White nhận xét một cách lịch sự. "Ông biết đấy, tôi cũng muốn tự mình đến Ấn Độ," ông lão nói, "chỉ để tham quan một chút cho biết."
"Better where you are," said the sergeant major, shaking his head. He put down the empty glass, and sighing softly, shook it again.
"Nơi ông đang ở tốt hơn chỗ đó," thượng sĩ vừa nói vừa lắc đầu. Ông đặt cái ly đã uống cạn xuống, và khẽ thở dài, rồi lại lắc đầu.
"I should like to see those old temples and fakirs and jugglers," said the old man. "What was that you started telling me the other day about a monkey's paw or something, Morris?"
"Tôi muốn đi xem những đền đài cổ xưa, những vị pha-kia và những tay làm trò ma thuật," ông lão nói. "Chuyện hôm nọ ông tính kể cho tôi nghe về bàn tay khỉ hay gì đó ra sao ông Morris?"
"Nothing," said the soldier hastily. "Leastways, nothing worth hearing."
"Không có gì," người lính vội nói. "Ít ra là chẳng có gì đáng nghe cả."
"Monkey's paw?" said Mrs. White curiously.
“Bàn tay khỉ ư?" bà White tò mò.
"Well, it's just a bit of what you might call magic, perhaps," said the sergeant major offhandedly.
"Ừm, chỉ là thứ mà bà có thể gọi là ma thuật, có lẽ thế," thượng sĩ liền đáp gọn.
His three listeners leaned forward eagerly. The visitor absentmindedly put his empty glass to his lips and then set it down again. His host filled it for him.
Ba vị thính giả của ông chồm người về phía trước với vẻ háo hức. Vị khách lơ đãng kề cái ly rỗng vào miệng rồi lại đặt nó xuống. Người chủ nhà rót đầy ly cho ông.
"To look at," said the sergeant major, fumbling in his pocket, "it's just an ordinary little paw, dried to a mummy."
"Nhìn bề ngoài," thượng sĩ vừa nói vừa mò mẫm trong túi áo của mình, "nó chỉ là một bàn tay nhỏ bình thường, khô đét như xác ướp."
He took something out of his pocket and proffered it. Mrs. White drew back with a grimace, but her son, taking it, examined it curiously.
Ông lấy cái gì đó ra khỏi túi của mình rồi chìa ra cho mọi người xem. Bà White dội lại với vẻ mặt nhăn nhó, nhưng con trai cầm lấy xem xét nó một cách tò mò.
"And what is there special about it?" inquired Mr. White, as he took it from his son, and having examined it, placed it upon the table.
"Và nó có gì đó đặc biệt không?" ông White hỏi, khi ông cầm lấy nó từ người con trai, sau khi kiểm tra ông đặt nó trên bàn.
"It had a spell put on it by an old fakir," said the sergeant major, "a very holy man. He wanted to show that fate ruled people's lives, and that those who interfered with it did so to their sorrow. He put a spell on it so that three separate men could each have three wishes from it."
"Một vị pha-kia đã niệm vào nó một câu thần chú,” thượng sĩ trả lời, "Ông ta rất linh thiêng. Ông muốn chứng tỏ rằng định mệnh định đoạt sinh mệnh con người và những ai chống lại định mệnh sẽ phải phải gánh chịu nỗi đau khổ. Ông ta đã niệm chú vào bàn tay này để ba người đàn ông khác nhau có thể có được ba điều ước."
His manner was so impressive that his hearers were conscious that their light laughter jarred somewhat.
Điệu bộ của ông ta ra vẻ trịnh trọng đến nỗi những vị thính giả ngồi nghe ông nói nhận thấy tiếng cười rúc rích mà họ phát ra dường như hơi vô duyên.
"Well, why don't you have three, sir?" said Herbert White cleverly.
"Ừm, thưa ngài thế tại sao ngài không ước ba điều gì đó đi?" cậu Herbert White hỏi khéo.
The soldier regarded him in the way that middle age is wont to regard presumptuous youth. "I have," he said quietly, and his blotchy face whitened.
Người lính nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên với ánh mắt của một người trung niên vốn hay soi mói bọn trai trẻ tự phụ. "Tôi có ước đấy chứ," ông khẽ trả lời, gương mặt đỏ au dần trở nên trắng bệt.
"And did you really have the three wishes granted?" asked Mrs. White.
"Và có thật sự là ông đã được toại nguyện cả ba điều ước chứ?" bà White hỏi.
 
Đăng bởi: tvmthu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.