Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
The Ugly Duckling
Chú vịt con xấu xí
Once upon a time down on an old farm, lived a duck family, and Mother Duck had been sitting on a clutch of new eggs. One nice morning, the eggs hatched and out popped six chirpy ducklings. But one egg was bigger than the rest, and it didn't hatch. Mother Duck couldn't recall laying that seventh egg. How did it get there? TOCK! TOCK! The little prisoner was pecking inside his shell.
Ngày xửa ngày xưa, ở một trang trại cũ nọ, có một gia đình vịt sinh sống và Vịt Mẹ đang ngồi ấp một ổ trứng mới đẻ. Vào một buổi sáng đẹp trời, những cái trứng nở ra và nổ tung ra sáu chú vịt con nhanh nhảu. Nhưng có một quả trứng lớn hơn hẳn, vẫn không nở. Vịt Mẹ không thể nhớ lại được mình đã đẻ quả trứng thứ bảy này lúc nào. Làm sao nó lại ở đó được chứ? Tọt! Tọt! Tên tù nhân nhỏ xíu đang mổ mổ bên trong vỏ trứng của mình.
The Ugly Duckling

Once upon a time down on an old farm, lived a duck family, and Mother Duck had been sitting on a clutch of new eggs. One nice morning, the eggs hatched and out popped six chirpy ducklings. But one egg was bigger than the rest, and it didn't hatch. Mother Duck couldn't recall laying that seventh egg. How did it get there? TOCK! TOCK! The little prisoner was pecking inside his shell.

"Did I count the eggs wrongly?" Mother Duck wondered. But before she had time to think about it, the last egg finally hatched. A strange looking duckling with gray feathers that should have been yellow gazed at a worried mother. The ducklings grew quickly, but Mother Duck had a secret worry.

"I can't understand how this ugly duckling can be one of mine!" she said to herself, shaking her head as she looked at her last born. Well, the gray duckling certainly wasn't pretty, and since he ate far more than his brothers, he was outgrowing them. As the days went by, the poor ugly duckling became more and more unhappy. His brothers didn't want to play with him, he was so clumsy, and all the farmyard folks simply laughed at him. He felt sad and lonely, while Mother Duck did her best to console him.

"Poor little ugly duckling!" she would say. "Why are you so different from the others?" And the ugly duckling felt worse than ever. He secretly wept at night. He felt nobody wanted him.
"Nobody loves me, they all tease me! Why am I different from my brothers?"
Then one day, at sunrise, he ran away from the farmyard. He stopped at a pond and began to question all the other birds. "Do you know of any ducklings with gray feathers like mine?" But everyone shook their heads in scorn.

"We don't know anyone as ugly as you." The ugly duckling did not lose heart, however, and kept on making inquiries. He went to another pond, where a pair of large geese gave him the same answer to his question. What's more, they warned him: "Don't stay here! Go away! It's dangerous. There are men with guns around here!" The duckling was sorry he had ever left the farmyard.

Then one day, his travels took him near an old countrywoman's cottage. Thinking he was a stray goose, she caught him.
"I'll put this in a hutch. I hope it's a female and lays plenty of eggs!" said the old woman, whose eyesight was poor. But the ugly duckling laid not a single egg. The hen kept frightening him.

"Just wait! If you don't lay eggs, the old woman will wring your neck and pop you into the pot!" And the cat chipped in: "Hee! Hee! I hope the woman cooks you, then I can gnaw at your bones!" The poor ugly duckling was so scared that he lost his appetite, though the old woman kept stuffing him with food and grumbling: "If you won't lay eggs, at least hurry up and get plump!"

"Oh, dear me!" moaned the now terrified duckling. "I'll die of fright first! And I did so hope someone would love me!"

Then one night, finding the hutch door ajar, he escaped. Once again, he was all alone. He fled as far away as he could, and at dawn, he found himself in a thick bed of reeds. "If nobody wants me, I'll hid here forever." There was plenty a food, and the duckling began to feel a little happier, though he was lonely. One day at sunrise, he saw a flight of beautiful birds wing overhead. White, with long slender necks, yellow beaks and large wings, they were migrating south.

"If only I could look like them, just for a day!" said the duckling, admiringly. Winter came and the water in the reed bed froze. The poor duckling left home to seek food in the snow. He dropped exhausted to the ground, but a farmer found him and put him in his big jacket pocket.
"I'll take him home to my children. They'll look after him. Poor thing, he's frozen!" The duckling was showered with kindly care at the farmer's house. In this way, the ugly duckling was able to survive the bitterly cold winter.

However, by springtime, he had grown so big that the farmer decided: "I'll set him free by the pond!" That was when the duckling saw himself mirrored in the water.

"Goodness! How I've changed! I hardly recognize myself!" The flight of swans winged north again and glided on to the pond. When the duckling saw them, he realized he was one of their kind, and soon made friends.
“We're swans like you!" they said, warmly. "Where have you been hiding?"
"It's a long story," replied the young swan, still astounded. Now, he swam majestically with his fellow swans. One day, he heard children on the river bank exclaim: "Look at that young swan! He's the finest of them all!"

And he almost burst with happiness.

The Ugly Duckling

Ngày xửa ngày xưa, ở một trang trại cũ nọ, có một gia đình vịt sinh sống và Vịt Mẹ đang ngồi ấp một ổ trứng mới đẻ. Vào một buổi sáng đẹp trời, những cái trứng nở ra và nổ tung ra sáu chú vịt con nhanh nhảu. Nhưng có một quả trứng lớn hơn hẳn, vẫn không nở. Vịt Mẹ không thể nhớ lại được mình đã đẻ quả trứng thứ bảy này lúc nào. Làm sao nó lại ở đó được chứ? Tọt! Tọt! Tên tù nhân nhỏ xíu đang mổ mổ bên trong vỏ trứng của mình.

"Chẳng lẽ ta đã đếm trứng sai ư?" Vịt Mẹ thắc mắc. Nhưng trước khi nó dành thời gian nghĩ đến chuyện đó thì cái trứng cuối cùng rồi cũng nở ra. Một chú vịt con lạ lẫm với lông xám thay vì vàng mơ đang nhìn chằm chằm vào người mẹ đang lo lắng của mình. Những chú vịt con lớn nhanh như thổi nhưng Vịt Mẹ vẫn lo lắng thầm.

" Mình không thể hiểu tại sao chú vịt con xấu xí này có thể là con của mình kia chứ! " Nó  ̣ vấn mình, lắc lắc đầu mỗi khi nhìn đứa con cuối cùng. À, chú vịt con xám này chẳng những không xinh đẹp mà vì nó ăn nhiều hơn những anh em của nó nên phát triển nhanh hơn bọn kia. Rồi ngày lại ngày qua, chú vịt con xấu xí tội nghiệp kia càng buồn hơn. Những người anh em không muốn chơi với chú, chú rất vụng về và cũng bởi vì thế mà tất cả họ hàng trong sân trại đều cười nhạo báng chú. Vịt con cảm thấy buồn và cô đơn trong khi Vịt Mẹ cố gắng hết sức an ủi chú ta.

"Vịt con xấu xí bé nhỏ tội nghiệp của mẹ ơi! ", Vịt Mẹ nói. "Tại sao con khác lạ so với những anh em của mình nhỉ? " Và vịt con xấu xí cảm thấy mọi chuyện tồi tệ hơn bao giờ hết. Chú lén khóc thầm trong đêm vì nhận thấy không ai thích mình.

"Không ai yêu mình cả, tất cả bọn họ đều trêu chọc mình! Vì sao mình lại khác lạ so với những anh em của mình?"

Rồi một ngày nọ, khi mặt trời mọc lên, chú vịt chạy trốn khỏi sân trại. Chú dừng lại ở một cái ao và bắt đầu chất vấn tất cả các loài chim kia. "Các bạn có biết chú vịt con nào lông xám như tôi không?" Thế nhưng tất cả đều lắc đầu khinh rẻ.

"Chúng tôi chưa từng thấy ai xấu xí như bạn." Tuy nhiên, vịt con xấu xí vẫn không nản lòng và cứ tiếp tục lân la hỏi. Chú đến một cái ao khác, nơi đó có đôi ngỗng lớn cũng trả lời tương tự. Còn nữa, họ cảnh báo chú : "Đừng ở lại đây nữa!  Đi đi!  Nguy hiểm lắm. Những người đàn ông có súng lẩn quẩn quanh đây!" Vịt con cảm thấy hối hận vì mình đã rời khỏi sân trại.

Rồi một hôm nọ, chuyến hành trình đưa vịt con đến gần một túp lều của một bà lão thôn quê. Vì nghĩ rằng chắc đây là chú ngỗng đi lạc, bà lão liền tóm cổ chú.

"Ta sẽ cho chú mày vào trong cái chuồng thỏ. Hy vọng mày là chú ngỗng mái và đẻ thật nhiều lũ con! ", bà cụ nói thế bởi vì mắt cụ kém lắm. Thế nhưng vịt con xấu xí chẳng đẻ được cái trứng nào. Chú gà mái cứ làm cho vịt con hoảng sợ.

"Hãy đợi đấy! Nếu mày không đẻ trứng, bà cụ sẽ vặn cổ mày và bỏ mày vào nồi! " Và thêm nữa chú mèo nói xen vào: “Hihi! Tớ hy vọng bà lão sẽ nấu chú, sau đó tớ có thể gặm xương!" Chú vịt con tội nghiệp sợ đến nỗi ăn không thấy ngon, cho dù bà cụ cứ nhồi nhét thức ăn và làu bàu: "nếu mày không đẻ trứng thì ít ra cũng nhanh nhanh béo ra đi chứ!"

"Ôi, thương thay cho thân của tôi! "  giờ thì chú vịt con rên rỉ sợ sệt. "Trước tiên, thế nào mình cũng sẽ chết vì sợ! Và mình chết đi để có một ai đó còn thương mình!"

Thế là một đêm nọ, chú thấy cửa chuồng thỏ khép hờ liền thoát ra ngoài. Một lần nữa, chú lại sống một mình. Chú chạy trốn càng xa càng tốt và lúc bình minh, chú thấy mình ở trong một luống lau sậy dày. " Nếu chẳng ai thích mình nữa, mình sẽ trốn ở đây mãi mãi." Ở đó, có nhiều thức ăn và vịt con bắt đầu cảm thấy vui hơn một tí, cho dù chú vẫn một mình. Một ngày nọ khi mặt trời hé rạng, chú  thấy một đàn chim xinh đẹp bay trên đầu. Những đôi cánh rộng với cổ dài, trắng thon thả và những chiếc mỏ vàng, chúng đang di cư về phương nam.

"Giá mà mình cũng có thể có hình dáng như chúng nhỉ, dù chỉ một ngày!",  vịt con nói với vẻ ngưỡng mộ. Mùa đông đến và nước tràn vào luống lau sậy đông cứng lại. Chú vịt con tội nghiệp rời tổ ấm mới để tìm kiếm thức ăn trong tuyết. Rồi chú ngã lăn ra kiệt sức trên đất nhưng một bác nông dân nhìn thấy và đặt vịt con vào trong túi áo khoác lớn của mình.

"Mình sẽ đón nó về nhà cho các con. Chúng sẽ chăm sóc nó. Tội nghiệp, nó đang lạnh thấu xương!". Thế là vịt con được sống tràn ngập sự quan tâm , yêu thương trong ngôi nhà của bác nông dân. Bằng cách này, vịt con xấu xí có thể sống sót trong mùa đông giá rét.

Tuy nhiên, khi mùa xuân đến, chú phát triển to lớn đến nỗi bác nông dân quyết định: "mình sẽ trả tự do cho nó bằng cách cho nó ra cái ao!" Đó là lúc vịt con tận mắt chứng kiến bóng mình phản chiếu trong làn nước.

"Trời đất! Sao mình thay đổi đến như vậy! Mình hầu như không nhận ra chính mình nữa là!" Bầy thiên nga bay về hướng bắc trở lại và lướt qua cái ao. Khi chú vịt con thấy chúng, chú nhận ra mình cũng giống chúng và chẳng bao lâu kết bạn với nhau.

"Chúng tôi là những con thiên nga giống bạn!" chúng nói với vẻ nồng nhiệt.

"Bạn đã trốn ở đâu thế?"

"Chuyện dài lắm, " chú thiên nga nhỏ này đáp và vẫn còn sững sờ không tin vào sự thật. Giờ đây nó bơi một cách oai vệ với những chú thiên nga bạn. Một hôm, chú nghe bọn trẻ trên bờ sông kêu lên: "Hãy nhìn chú thiên nga nhỏ này đi! Nó đẹp nhất bọn đấy!"

Và chú vịt con thưở nào cảm thấy lòng tràn ngập hạnh phúc không sao tả được.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.