Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
ECLIPSE 8. TEMPER
NHẬT THỰC 8. NỔI NÓNG
We ended up on the beach again, wandering aimlessly. Jacob was still full of himself for engineering my escape. “Do you think they’ll come looking for you?” he asked, sounding hopeful. “No.” I was certain about that. “They’re going to be furious with me tonight, though.” He picked up a rock and chucked it into the waves. “Don’t go back, then,” he suggested again.
Rốt cuộc chúng tôi lại đến bờ biển, lang thang không mục đích. Jacob vẫn còn dương dương tự đắc vì đã lập mưu giúp tôi trốn được. "Theo bạn họ sẽ đến kiếm bạn không?" anh hỏi, có vẻ tràn trề hy vọng. "Không." Tôi tin chắc thế. "Thế nhưng tối nay thế nào mọi người cũng sẽ nổi điên lên với tôi," Anh nhặt một viên đá và liệng nó vào những con sóng. "Vậy thì đừng về," anh lại đề nghị.
8

8. TEMPER

We ended up on the beach again, wandering aimlessly. Jacob was still full of himself for engineering my escape.

“Do you think they’ll come looking for you?” he asked, sounding hopeful.

“No.” I was certain about that. “They’re going to be furious with me tonight, though.”

He picked up a rock and chucked it into the waves. “Don’t go back, then,” he suggested again.

 “Charlie would love that,” I said sarcastically.

“I bet he wouldn’t mind.”

I didn’t answer. Jacob was probably right, and that made me grind my teeth together. Charlie’s blatant preference for my Quileute friends was so unfair. I wondered if he would feel the same if he knew the choice was really between vampires and werewolves.

“So what’s the latest pack scandal?” I asked lightly.

Jacob skidded to a halt, and he stared down at me with shocked eyes.

“What? That was a joke.”

“Oh.” He looked away.

I waited for him to start walking again, but he seemed lost in thought.

Is there a scandal?” I wondered.

Jacob chuckled once. “I forget what it’s like, not having everyone know everything all the time. Having a quiet, private place inside my head.”

We walked along the stony beach quietly for a few minutes.

 “So what is it?” I finally asked. “That everyone in your head already knows?”

He hesitated for a moment, as if he weren’t sure how much he was going to tell me. Then he sighed and said, “Quil imprinted. That’s three now. The rest of us are starting to get worried. Maybe it’s more common than the stories say. . . .” He frowned, and then turned to stare at me. He gazed into my eyes without speaking, his eyebrows furrowed in concentration.

“What are you staring at?” I asked, feeling self-conscious.

He sighed. “Nothing.”

Jacob started walking again. Without seeming to think about it, he reached out and took my hand. We paced silently across the rocks.

I thought of how we must look walking hand and hand down the beach — like a couple, certainly — and wondered if I should object. But this was the way it had always been with Jacob. . . . No reason to get worked up about it now.

“Why is Quil’s imprinting such a scandal?” I asked when it didn’t look like he was going to go on. “Is it because he’s the newest one?”

“That doesn’t have anything to do with it.”

“Then what’s the problem?”

“It’s another one of those legend things. I wonder when we’re going to stop being surprised that they’re all true?” he muttered to himself.

 “Are you going to tell me? Or do I have to guess?”

“You’d never get it right. See, Quil hasn’t been hanging out with us, you know, until just recently. So he hadn’t been around Emily’s place much.”

“Quil imprinted on Emily, too?” I gasped.

“No! I told you not to guess. Emily had her two nieces down for a visit . . . and Quil met Claire.”

He didn’t continue. I thought about that for a moment.

“Emily doesn’t want her niece with a werewolf? That’s a little hypocritical,” I said.

But I could understand why she of all people might feel that way. I thought again of the long scars that marred her face and extended all the way down her right arm. Sam had lost control just once when he was standing too close to her. Once was all it took. . . . I’d seen the pain in Sam’s eyes when he looked at what he’d done to Emily. I could understand why Emily might want to protect her niece from that.

 “Would you please stop guessing? You’re way off. Emily doesn’t mind that part, it’s just, well, a little early.”

“What do you mean early?”

Jacob appraised me with narrowed eyes. “Try not to be judgmental, okay?”

I nodded cautiously.

“Claire is two,” Jacob told me.

Rain started to fall. I blinked furiously as the drops pelted my face.

Jacob waited in silence. He wore no jacket, as usual; the rain left a spatter of dark spots on his black T-shirt, and dripped through his shaggy hair. His face was expressionless as he watched mine.

“Quil . . . imprinted . . . with a two-year-old?” I was finally able to ask.

“It happens.” Jacob shrugged. He bent to grab another rock and sent it flying out into the bay. “Or so the stories say.”

“But she’s a baby,” I protested.

He looked at me with dark amusement. “Quil’s not getting any older,” he reminded me, a bit of acid in his tone. “He’ll just have to be patient for a few decades.”

“I . . . don’t know what to say.”

I was trying my hardest not to be critical, but, in truth, I was horrified. Until now, nothing about the werewolves had bothered me since the day I’d found out they weren’t committing the murders I’d suspected them of.

“You’re making judgments,” he accused. “I can see it on your face.”

“Sorry,” I muttered. “But it sounds really creepy.”

 “It’s not like that; you’ve got it all wrong,” Jacob defended his friend, suddenly vehement. “I’ve seen what it’s like, through his eyes. There’s nothing romantic about it at all, not for Quil, not now.” He took a deep breath, frustrated. “It’s so hard to describe. It’s not like love at first sight, really. It’s more like . . .gravity moves. When you see her, suddenly it’s not the earth holding you here anymore. She does. And nothing matters more than her. And you would do anything for her, be anything for her. . . . You become whatever she needs you to be, whether that’s a protector, or a lover, or a friend, or a brother.

“Quil will be the best, kindest big brother any kid ever had. There isn’t a toddler on the planet that will be more carefully looked after than that little girl will be. And then, when she’s older and needs a friend, he’ll be more understanding, trustworthy, and reliable than anyone else she knows. And then, when she’s grown up, they’ll be as happy as Emily and Sam.” A strange, bitter edge sharpened his tone at the very end, when he spoke of Sam.

 “Doesn’t Claire get a choice here?”

“Of course. But why wouldn’t she choose him, in the end? He’ll be her perfect match. Like he was designed for her alone.”

We walked in silence for a moment, till I paused to toss a rock toward the ocean. It fell to the beach several meters short. Jacob laughed at me.

“We can’t all be freakishly strong,” I muttered.

He sighed.

“When do you think it will happen for you?” I asked quietly.

His answer was flat and immediate. “Never.”

“It’s not something you can control, is it?”

He was silent for a few minutes. Unconsciously, we both walked slower, barely moving at all.

“It’s not supposed to be,” he admitted. “But you have to see her — the one that’s supposedly meant for you.”

“And you think that if you haven’t seen her yet, then she’s not out there?” I asked skeptically. “Jacob, you haven’t really seen much of the world — less than me, even.”

“No, I haven’t,” he said in a low voice. He looked at my face with suddenly piercing eyes. “But I’ll never see anyone else, Bella. I only see you. Even when I close my eyes and try to see something else. Ask Quil or Embry. It drives them all crazy.”

I dropped my eyes to the rocks.

We weren’t walking anymore. The only sound was of the waves beating against the shore. I couldn’t hear the rain over their roar.

“Maybe I’d better go home,” I whispered.

“No!” he protested, surprised by this conclusion.

I looked up at him again, and his eyes were anxious now.

“You have the whole day off, right? The bloodsucker won’t be home yet.”

I glared at him.

“No offense intended,” he said quickly.

“Yes, I have the whole day. But, Jake . . .”

He held up his hands. “Sorry,” he apologized. “I won’t be like that anymore. I’ll just be Jacob.”

I sighed. “But if that’s what you’re thinking . . .”

“Don’t worry about me,” he insisted, smiling with deliberate cheer, too brightly. “I know what I’m doing. Just tell me if I’m upsetting you.”

“I don’t know. . . .”

“C’mon, Bella. Let’s go back to the house and get our bikes. You’ve got to ride a motorcycle regularly to keep it in tune.”

“I really don’t think I’m allowed.”

“By who? Charlie or the blood — or him?”

“Both.”

Jacob grinned my grin, and he was suddenly the Jacob I missed the most, sunny and warm.

I couldn’t help grinning back.

The rain softened, turned to mist.

“I won’t tell anyone,” he promised.

“Except every one of your friends.”

He shook his head soberly and raised his right hand. “I promise not to think about it.”

I laughed. “If I get hurt, it was because I tripped.”

“Whatever you say.”

We rode our motorcycles on the back roads around La Push until the rain made them too muddy and Jacob insisted that he was going to pass out if he didn’t eat soon. Billy greeted me easily when we got to the house, as if my sudden reappearance meant nothing more complicated than that I’d wanted to spend the day with my friend. After we ate the sandwiches Jacob made, we went out to the garage and I helped him clean up the bikes. I hadn’t been here in months — since Edward had returned — but there was no sense of import to it. It was just another afternoon in the garage.

“This is nice,” I commented when he pulled the warm sodas from the grocery bag. “I’ve missed this place.”

He smiled, looking around at the plastic sheds bolted together over our heads. “Yeah, I can understand that. All the splendor of the Taj Mahal, without the inconvenience and expense of traveling to India.”

“To Washington’s little Taj Mahal,” I toasted, holding up my can.

He touched his can to mine.

“Do you remember last Valentine’s Day? I think that was the last time you were here — the last time when things were still . . . normal, I mean.”

I laughed. “Of course I remember. I traded a lifetime of servitude for a box of conversation hearts. That’s not something I’m likely to forget.”

He laughed with me. “That’s right. Hmm, servitude. I’ll have to think of something good.” Then he sighed. “It feels like it was years ago. Another era. A happier one.”

I couldn’t agree with him. This was my happy era now. But I was surprised to realize how many things I missed from my own personal dark ages. I stared through the opening at the murky forest. The rain had picked up again, but it was warm in the little garage, sitting next to Jacob. He was as good as a furnace.

His fingers brushed my hand. “Things have really changed.”

 “Yeah,” I said, and then I reached out and patted the back tire of my bike. “Charlie used to like me. I hope Billy doesn’t say anything about today. . . .” I bit my lip.

“He won’t. He doesn’t get worked up about things the way Charlie does. Hey, I never did apologize officially for that stupid move with the bike. I’m real sorry about ratting you out to Charlie. I wish I hadn’t.”

I rolled my eyes. “Me, too.”

“I’m really, really sorry.”

He looked at me hopefully, his wet, tangled black hair sticking up in every direction around his pleading face.

“Oh, fine! You’re forgiven.”

“Thanks, Bells!”

We grinned at each other for a second, and then his face clouded over.

“You know that day, when I brought the bike over . . . I’ve been wanting to ask you something,” he said slowly. “But also . . . not wanting to.”

I held very still — a reaction to stress. It was a habit I’d picked up from Edward.

“Were you just being stubborn because you were mad at me, or were you really serious?” he whispered.

 “About what?” I whispered back, though I was sure I knew what he meant.

He glared at me. “You know. When you said it was none of my business . . . if — if he bit you.” He cringed visibly at the end.

“Jake . . .” My throat felt swollen. I couldn’t finish.

He closed his eyes and took a deep breath. “Were you serious?”

He was trembling just slightly. His eyes stayed closed.

“Yes,” I whispered.

Jacob inhaled, slow and deep. “I guess I knew that.”

I stared at his face, waiting for his eyes to open.

“You know what this will mean?” He demanded suddenly. “You do understand that, don’t you? What will happen if they break the treaty?”

“We’ll leave first,” I said in a small voice.

His eyes flashed open, their black depths full of anger and pain. “There wasn’t a geographic limit to the treaty, Bella. Our great-grandfathers only agreed to keep the peace because the Cullens swore that they were different, that humans weren’t in danger from them. They promised they would never kill or change anyone ever again. If they go back on their word, the treaty is meaningless, and they are no different than any other vampires. Once that’s established, when we find them again —”.

 “But, Jake, didn’t you break the treaty already?” I asked, grasping at straws. “Wasn’t part of it that you not tell people about the vampires? And you told me. So isn’t the treaty sort of moot, anyhow?”

Jacob didn’t like the reminder; the pain in his eyes hardened into animosity. “Yeah, I broke the treaty — back before I believed any of it. And I’m sure they were informed of that.” He glared sourly at my forehead, not meeting my shamed gaze. “But it’s not like that gives them a freebie or anything. There’s no fault for a fault. They have only one option if they object to what I did. The same option we’ll have when they break the treaty: to attack. To start the war.”

He made it sound so inevitable. I shuddered.

“Jake, it doesn’t have to be that way.”

His teeth ground together. “It is that way.”

The silence after his declaration felt very loud.

“Will you never forgive me, Jacob?” I whispered. As soon as I said the words, I wished I hadn’t. I didn’t want to hear his answer.

“You won’t be Bella anymore,” he told me. “My friend won’t exist. There’ll be no one to forgive.”

“That sounds like a no, I whispered.

We faced each other for an endless moment.

“Is this goodbye then, Jake?”

He blinked rapidly, his fierce expression melting in surprise. “Why? We still have a few years. Can’t we be friends until we’re out of time?”

“Years? No, Jake, not years.” I shook my head, and laughed once without humor. “Weeks is more accurate.”

I was not expecting his reaction.

He was suddenly on his feet, and there was a loud pop as the soda can exploded in his hand. Soda flew everywhere, soaking me, like it was spraying from a hose.

“Jake!” I started to complain, but I fell silent when I realized that his whole body was quivering with anger. He glared at me wildly, a growling sound building in his chest.

I froze in place, too shocked to remember how to move.

The shaking rolled through him, getting faster, until it looked like he was vibrating. His shape blurred. . . .

And then Jacob gritted his teeth together, and the growling stopped. He squeezed his eyes tight in concentration; the quivering slowed until only his hands were shaking.

“Weeks,” Jacob said in a flat monotone.

I couldn’t respond; I was still frozen.

He opened his eyes. They were beyond fury now.

“He’s going to change you into a filthy bloodsucker in just a few weeks!” Jacob hissed through his teeth.

Too stunned to take offense at his words, I just nodded mutely.

His face turned green under the russet skin.

“Of course, Jake,” I whispered after a long minute of silence. “He’s seventeen, Jacob. And I get closer to nineteen every day. Besides, what’s the point in waiting? He’s all I want. What else can I do?”

I’d meant that as a rhetorical question.

His words cracked like snaps of a whip. “Anything. Anything else. You’d be better off dead. I’d rather you were.”

I recoiled like he’d slapped me. It hurt worse than if he had.

And then, as the pain shot through me, my own temper burst into flame.

“Maybe you’ll get lucky,” I said bleakly, lurching to my feet. “Maybe I’ll get hit by a truck on my way back.”

I grabbed my motorcycle and pushed it out into the rain. He didn’t move as I passed him. As soon as I was on the small, muddy path, I climbed on and kicked the bike to life. The rear tire spit a fountain of mud toward the garage, and I hoped that it hit him.

I got absolutely soaked as I sped across the slick highway toward the Cullens’ house. The wind felt like it was freezing the rain against my skin, and my teeth were chattering before I was halfway there.

Motorcycles were too impractical for Washington. I would sell the stupid thing first chance I got.

I walked the bike into the Cullens’ cavernous garage and was unsurprised to find Alice waiting for me, perched lightly on the hood of her Porsche. Alice stroked the glossy yellow paint.

 “I haven’t even had a chance to drive it.” She sighed.

“Sorry,” I spit through my rattling teeth.

“You look like you could use a hot shower,” she said, offhand, as she sprang lightly to her feet.

“Yep.”

She pursed her lips, taking in my expression carefully. “Do you want to talk about it?”

“Nope.”

She nodded in assent, but her eyes were raging with curiosity.

“Do you want to go to Olympia tonight?”

“Not really. Can’t I go home?”

She grimaced.

“Never mind, Alice,” I said. “I’ll stay if it makes things easier for you.”

“Thanks,” she sighed in relief.

I went to bed early that night, curling up on his sofa again.

It was still dark when I woke. I was groggy, but I knew it wasn’t near morning yet. My eyes closed, and I stretched, rolling over. It took me a second before I realized that the movement should have dumped me onto the floor. And that I was much too comfortable.

I rolled back over, trying to see. It was darker than last night — the clouds were too thick for the moon to shine through.

“Sorry,” he murmured so softly that his voice was part of the darkness. “I didn’t mean to wake you.”

I tensed, waiting for the fury — both his and mine — but it was only quiet and calm in the darkness of his room. I could almost taste the sweetness of reunion in the air, a separate fragrance from the perfume of his breath; the emptiness when we were apart left its own bitter aftertaste, something I didn’t consciously notice until it was removed.

There was no friction in the space between us. The stillness was peaceful — not like the calm before the tempest, but like a clear night untouched by even the dream of a storm.

And I didn’t care that I was supposed to be angry with him. I didn’t care that I was supposed to be angry with everyone. I reached out for him, found his hands in the darkness, and pulled myself closer to him. His arms encircled me, cradling me to his chest. My lips searched, hunting along his throat, to his chin, till I finally found his lips.

Edward kissed me softly for a moment, and then he chuckled.

“I was all braced for the wrath that was going to put grizzlies to shame, and this is what I get? I should infuriate you more often.”

 “Give me a minute to work up to it,” I teased, kissing him again.

“I’ll wait as long as you want,” he whispered against my lips. His fingers knotted in my hair. My breath was becoming uneven. “Maybe in the morning.”

“Whatever you prefer.”

“Welcome home,” I said while his cold lips pressed under my jaw. “I’m glad you came back.”

“That’s a very good thing.”

“Mmm,” I agreed, tightening my arms around his neck.

His hand curved around my elbow, moving slowly down my arm, across my ribs and over my waist, tracing along my hip and down my leg, around my knee. He paused there, his hand curling around my calf. He pulled my leg up suddenly, hitching it around his hip.

I stopped breathing. This wasn’t the kind of thing he usually allowed. Despite his cold hands, I felt suddenly warm. His lips moved in the hollow at the base of my throat.

“Not to bring on the ire prematurely,” he whispered, “but do you mind telling me what it is about this bed that you object to?”

Before I could answer, before I could even concentrate enough to make sense of his words, he rolled to the side, pulling me on top of him. He held my face in his hands, angling it up so that his mouth could reach my throat. My breathing was too loud — it was almost embarrassing, but I couldn’t care quite enough to be ashamed.

“The bed?” he asked again. “I think it’s nice.”

“It’s unnecessary,” I managed to gasp.

He pulled my face back to his, and my lips shaped themselves around his. Slowly this time, he rolled till he hovered over me. He held himself carefully so that I felt none of his weight, but I could feel the cool marble of his body press against mine. My heart was hammering so loudly that it was hard to hear his quiet laughter.

“That’s debatable,” he disagreed. “This would be difficult on a couch.”

Cold as ice, his tongue lightly traced the shape of my lips.

My head was spinning — the air was coming too fast and shallow.

“Did you change your mind?” I asked breathlessly. Maybe he’d rethought all his careful rules. Maybe there was more significance to this bed than I’d originally guessed. My heart pounded almost painfully as I waited for his answer.

Edward sighed, rolling back so that we were on our sides again.

“Don’t be ridiculous, Bella,” he said, disapproval strong in his voice — clearly, he understood what I meant. “I was just trying to illustrate the benefits of the bed you don’t seem to like. Don’t get carried away.”

“Too late,” I muttered. “And I like the bed,” I added.

 “Good.” I could hear the smile in his voice as he kissed my forehead. “I do, too.”

“But I still think it’s unnecessary,” I continued. “If we’re not going to get carried away, what’s the point?”

He sighed again. “For the hundredth time, Bella — it’s too dangerous.”

“I like danger,” I insisted.

“I know.” There was a sour edge to his voice, and I realized that he would have seen the motorcycle in the garage.

 “I’ll tell you what’s dangerous,” I said quickly, before he could move to a new topic of discussion. “I’m going to spontaneously combust one of these days — and you’ll have no one but yourself to blame.”

He started to push me away.

“What are you doing?” I objected, clinging to him.

“Protecting you from combustion. If this too much for you. . . .”

“I can handle it,” I insisted.

He let me worm myself back into the circle of his arms.

“I’m sorry I gave you the wrong impression,” he said. “I didn’t mean to make you unhappy. That wasn’t nice.”

“Actually, it was very, very nice.”

He took a deep breath. “Aren’t you tired? I should let you sleep.”

“No, I’m not. I don’t mind if you want to give me the wrong impression again.”

“That’s probably a bad idea. You’re not the only one who gets carried away.”

“Yes, I am,” I grumbled.

He chuckled. “You have no idea, Bella. It doesn’t help that you are so eager to undermine my self-control, either.”

“I’m not going to apologize for that.”

“Can I apologize?”

“For what?”

“You were angry with me, remember?”

“Oh, that.”

“I’m sorry. I was wrong. It’s much easier to have the proper perspective when I have you safely here.”

His arms tightened around me. “I go a little berserk when I try to leave you. I don’t think I’ll go so far again. It’s not worth it.”

I smiled. “Didn’t you find any mountain lions?”

“Yes, I did, actually. Still not worth the anxiety. I’m sorry I had Alice hold you hostage, though. That was a bad idea.”

“Yes,” I agreed.

“I won’t do it again.”

“Okay,” I said easily. He was already forgiven. “But slumber parties do have their advantages. . . .” I curled myself closer to him, pressing my lips into the indentation over his collarbone. “You can hold me hostage any time you want.”

“Mmm,” he sighed. “I may take you up on that.”

“So is it my turn now?”

“Your turn?” his voice was confused.

“To apologize.”

“What do you have to apologize for?”

“Aren’t you mad at me?” I asked blankly.

“No.”

It sounded like he really meant it.

I felt my eyebrows pull together. “Didn’t you see Alice when you got home?”

“Yes — why?”

“Are you going to take her Porsche back?”

“Of course not. It was a gift.”

I wished I could see his expression. His voice sounded as if I’d insulted him.

“Don’t you want to know what I did?” I asked, starting to be puzzled by his apparent lack of concern. I felt him shrug. “I’m always interested in everything you do — but you don’t have to tell me unless you want to.”

“But I went to La Push.”

“I know.”

“And I ditched school.”

“So did I.”

I stared toward the sound of his voice, tracing his features with my fingers, trying to understand his mood. “Where did all this tolerance come from?” I demanded.

He sighed.

“I decided that you were right. My problem before was more about my . . . prejudice against werewolves than anything else. I’m going to try to be more reasonable and trust your judgment. If you say it’s safe, then I’ll believe you.”

“Wow.”

“And . . . most importantly . . . I’m not willing to let this drive a wedge between us.”

I rested my head against his chest and closed my eyes, totally content.

“So,” he murmured in a casual tone. “Did you make plans to go back to La Push again soon?”

I didn’t answer. His question brought back the memory of Jacob’s words, and my throat was suddenly tight.

He misread my silence and the tension in my body.

“Just so that I can make my own plans,” he explained quickly. “I don’t want you to feel like you have to hurry back because I’m sitting around waiting for you.”

“No,” I said in a voice that sounded strange to me. “I don’t have plans go back.”

“Oh. You don’t have to do that for me.”

“I don’t think I’m welcome anymore,” I whispered.

“Did you run over someone’s cat?” he asked lightly. I knew he didn’t want to force the story out of me, but I could hear the curiosity burning behind his words.

“No.” I took a deep breath, and then mumbled quickly through the explanation. “I thought Jacob would have realized . . . I didn’t think it would surprise him.”

Edward waited while I hesitated.

“He wasn’t expecting . . . that it was so soon.”

“Ah,” Edward said quietly.

“He said he’d rather see me dead.” My voice broke on the last word.

Edward was too still for a moment, controlling whatever reaction he didn’t want me to see.

Then he crushed me gently to his chest. “I’m so sorry.”

“I thought you’d be glad,” I whispered.

“Glad over something that’s hurt you?” he murmured into my hair. “I don’t think so, Bella.”

I sighed and relaxed, fitting myself to the stone shape of him. But he was motionless again, tense.

“What’s wrong?” I asked.

“It’s nothing.”

“You can tell me.”

He paused for a minute. “It might make you angry.”

“I still want to know.”

He sighed. “I could quite literally kill him for saying that to you. I want to.”

I laughed halfheartedly. “I guess it’s a good thing you’ve got so much self-control.”

“I could slip.” His tone was thoughtful.

“If you’re going to have a lapse in control, I can think of a better place for it.” I reached for his face, trying to pull myself up to kiss him. His arms held me tighter, restraining.

He sighed. “Must I always be the responsible one?”

I grinned in the darkness. “No. Let me be in charge of responsibility for a few minutes . . . or hours.”

“Goodnight, Bella.”

“Wait — there was something else I wanted to ask you about.”

“What’s that?”

“I was talking to Rosalie last night. . . .”

His body tensed again. “Yes. She was thinking about that when I got in. She gave you quite a lot to consider, didn’t she?”

His voice was anxious, and I realized that he thought I wanted to talk about the reasons Rosalie’d given me for staying human. But I was interested in something much more pressing.

“She told me a little bit . . . about the time your family lived in Denali.”

There was a short pause; this beginning took him by surprise. “Yes?”

“She mentioned something about a bunch of female vampires . . . and you.”

He didn’t answer, though I waited for a long moment.

“Don’t worry,” I said, after the silence had grown uncomfortable. “She told me you didn’t . . . show any preference. But I was just wondering, you know, if any of them had. Shown a preference for you, I mean.”

Again he said nothing.

“Which one?” I asked, trying to keep my voice casual, and not quite managing. “Or was there more than one?”

No answer. I wished I could see his face, so I could try to guess what this silence meant.

Alice will tell me,” I said. “I’ll go ask her right now.”

His arms tightened; I was unable to squirm even an inch away.

 “It’s late,” he said. His voice had a little edge to it that was something new. Sort of nervous, maybe a little embarrassed. “Besides, I think Alice stepped out. . . .”

“It’s bad,” I guessed. “It’s really bad, isn’t it?” I started to panic, my heart accelerating as I imagined the gorgeous immortal rival I’d never realized I had.

“Calm down, Bella,” he said, kissing the tip of my nose. “You’re being absurd.”

“Am I? Then why won’t you tell me?”

“Because there’s nothing to tell. You’re blowing this wildly out of proportion.”

“Which one?” I insisted.

He sighed. “Tanya expressed a little interest. I let her know, in a very courteous, gentlemanly fashion, that I did not return that interest. End of story.”

I kept my voice as even as possible. “Tell me something — what does Tanya look like?”

“Just like the rest of us — white skin, gold eyes,” he answered too quickly.

“And, of course, extraordinarily beautiful.”

I felt him shrug.

“I suppose, to human eyes,” he said, indifferent. “You know what, though?”

“What?” My voice was petulant.

He put his lips right to my ear; his cold breath tickled. “I prefer brunettes.”

“She’s a blonde. That figures.”

“Strawberry blonde — not at all my type.”

I thought about that for a while, trying to concentrate as his lips moved slowly along my cheek, down my throat, and back up again. He made the circuit three times before I spoke.

“I guess that’s okay, then,” I decided.

“Hmm,” he whispered against my skin. “You’re quite adorable when you’re jealous. It’s surprisingly enjoyable.”

I scowled into the darkness.

“It’s late,” he said again, murmuring, almost crooning now, his voice smoother than silk. “Sleep, my Bella. Dream happy dreams. You are the only one who has ever touched my heart. It will always be yours. Sleep, my only love.”

He started to hum my lullaby, and I knew it was only a matter of time till I succumbed, so I closed my eyes and snuggled closer into his chest.

8

8. NỔI NÓNG

Rốt cuộc chúng tôi lại đến b biển, lang thang không mục đích. Jacob vẫn còn dương dương tự đắc vì đã lập mưu giúp tôi trốn được.

"Theo bạn họ sẽ đến kiếm bạn không?" anh hỏi, có vẻ tràn trề hy vọng.

"Không." Tôi tin chắc thế. "Thế nhưng tối nay thế nào mọi người cũng sẽ nổi điên lên với tôi,"

Anh nhặt một viên đá và liệng nó vào những con sóng. "Vậy thì đừng về," anh lại đề nghị.

"Charlie sẽ thích dữ, " tôi chế giễu nói.

"Tôi cá là bác ấy sẽ chẳng phản đối đâu."

Tôi không trả lời. Jacob có l đúng, và điều đó làm tôi nghiến răng lại. Chuyện Charlie thiên vị rõ rệt cho đám bạn Quileute của tôi thật bất công. Tôi tự hỏi liệu bố tôi có cảm thấy giống vậy không nếu ông biết phải lựa chọn giữa người sói và ma cà rồng.

"Vậy vụ bê bối của bầy mới đây nhất là gì?" Tôi hỏi nhẹ nhàng.

Jacob đứng sững lại, và anh nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt bàng hoàng.

"Gì chớ? Đùa thôi mà."

"Ồ" Anh nhìn sang chỗ khác.

Tôi chờ anh đi tiếp, nhưng anh có vẻ chìm đắm trong suy .

"Có xì-căng-đang không?" Tôi thắc mắc.

Jacob cười khan. "Tôi quên mất chuyện đó ra sao rồi. Không bị mọi người biết hết mọi chuyện mọi lúc mọi nơi. Có một nơi riêng tư, thanh thản trong đầu mình.”

Chúng tôi lặng lẽ đi dọc theo bãi biển đầy đá trong vài phút.

"Thế đó là chuyện gì vậy?" Cuối cùng tôi hỏi. "chuyện mà tất cả mọi người trong đầu bạn đều đã biết?"

Anh do dự một hồi lâu, như thể anh không chắc sẽ kể cho tôi nghe bao nhiêu là vừa. Rồi anh thở dài và nói, "Quil gặp tình yêu sét đánh. Giờ đã là ba rồi. Tụi tôi đang bắt đầu lo lắng. Có lẽ nhiều hơn trong truyện." Anh cau mày, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào tôi. Anh nhìn chăm chú vào mắt tôi không nói không rằng, mày chau lại.

"Bạn nhìn cái gì thế?" Tôi hỏi, cảm thấy ngường ngượng.

Anh thở dài. "Không có gì."

Jacob bắt đầu đi tiếp. Anh đưa tay và nắm tay tôi mà dường như chẳng hề nghĩ đến chuyện mình làm. Chúng tôi lặng lẽ đi tới lui quanh những mỏm đá.

Tôi nghĩ cái kiểu chúng tôi tay trong tay sóng đôi trên bãi biển thế này- rõ ràng là giống một đôi tình nhân - và tự hỏi mình có nên phản đối không. Nhưng lúc nào cũng vầy mỗi khi ở bên Jacob mà... Nên giờ đâu có lý do gì mà phải căng thẳng chuyện đó.

"Tại sao chuyện Quil yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên lại trở nên ồn ào như thế?" Tôi hỏi trong khi anh có vẻ không muốn nói tiếp. "Có phải vì cậu ấy là người mới nhất không?"

"Chẳng liên quan gì đến việc đó cả"

"Thế thì chuyện gì nào?"

"Đó là một chuyện khác trong số những truyền thuyết đó. Tôi tự hỏi khi nào chúng tôi mới hết bất ngờ vì tất cả những câu chuyện này đều thật cả?" anh lẩm bẩm một mình.

"Bạn có chịu kể cho tôi nghe không? Hay là tôi phải đoán?"

"Bạn chẳng bao giờ đoán được đâu. Nghe nè, Quil chưa bao giờ đi chơi với chúng tôi, bạn biết đó, mãi cho đến gần đây.Vậy nên cậu ấy chưa lui tới nhà Emily nhiều."

"Quil cũng mê Emily luôn à?" Tôi thở hổn hển.

"Không! Đã bảo bạn đừng có đoán mò mà. Emily có hai cháu gái xuống thăm…. và Quil gặp Claire. "

Anh không nói nữa. Tôi suy nghĩ về chuyện này một hồi lâu.

"Emily không muốn cháu gái của mình chơi với người sói à? Vậy thì hơi dối lòng đó," tôi nói.

Nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô hơn bất kỳ ai khác lại cảm thấy như thế. Tôi chợt nhớ lại vết sẹo dài làm hỏng khuôn mặt cô ấy và kéo dài suốt tận cánh tay phải. Sam đã mất kiểm soát chỉ có một lần khi đứng quá gần cô. Chỉ một lần thôi... Tôi đã thấy nỗi đau trong mắt Sam khi anh nhìn vào điều đã gây ra cho Emily. Tôi có thể hiểu được tại sao Emily muốn ngăn cháu gái mình đừng giống thế.

"Bạn làm ơn đừng đoán mò nữa đi? Bạn hiểu lầm rồi. Emily không ngại chuyện đó, chỉ là, ờ, hơi sớm thôi"

"Ý bạn sớm là sao?"

Jacob xét tôi với đôi mắt nheo lại. "Cố đừng phán xét người khác, được chứ?"

Tôi thận trọng gật đầu.

"Claire chỉ mới có hai tuổi thôi," Jacob bảo tôi.

Mưa bắt đầu rơi. Tôi chớp mắt mạnh liên hồi khi những giọt mưa lăn loạn xạ xuống mặt.

Jacob im lặng chờ đợi. Anh không mặc áo khoác như thường lệ; mưa rơi lộp độp thành những đốm đen trên áo thun đen của anh, và làm ướt sẫm mái tóc bờm xờm của anh. Khuôn mặt của anh trông vô cảm khi nhìn tôi.

"Quil…..….. một hai tuổi sao?" Cuối cùng tôi mới dám hỏi.

"Xảy ra vậy đó." Jacob nhún vai. Anh khom mình xuống để chộp một hòn đá khác và ném ra vịnh. "Hoặc chuyện là vậy đó. "

"Nhưng cô ấy chỉ một em bé thôi," tôi phản đối.

Anh nhìn tôi với vẻ thích thú bí hiểm. "Quil không già đi đâu," anh nhắc tôi, giọng anh hơi chua chát. "chỉ cần phải kiên nhẫn vài chục năm thôi."

“Tôi…..không biết phải nói gì nữa."

Tôi đang cố hết mức để không chỉ trích, nhưng thực ra, tôi khiếp sợ. Mãi cho đến giờ, chẳng có gì về người sói làm tôi phiền bực từ ngày biết họ không phạm mấy tội giết người mà tôi đã nghi ngờ.

"Bạn đang phán xét đó," anh buộc tội. "Tôi nhìn thấy điều đó trên mặt bạn."

"Xin lỗi," tôi lẩm bẩm. "Nhưng nghe sợ quá."

"Chuyện không phải vậy đâu; bạn nghĩ sai rồi," Jacob bỗng bảo vệ bạn mình dữ dội. "Tôi đã thấy chuyện đó như thế nào rồi, qua ánh mắt . Chuyện đó chẳng lãng mạn chút nào, không đối với Quil, không phải bây giờ." Anh hít thật sâu, tỏ vẻ thất vọng. "Khó diễn tả lắm. Thật ra, không phải là tiếng sét ái tình. Nó có vẻ.…. giống như sức hút trái đất vậy. Khi bạn gặp cô ấy rồi, bỗng dưng không phải trái đất hút bạn nữa. Mà cô ấy đang hút bạn. Và chẳng có gì quan trọng hơn cô ấy. Và bạn sẽ làm mọi thứ vì cô ấy, mọi thứ cô…..Bạn trở thành thứ mà cô ấy cần bạn trở thành, dù đó là người che chở, người yêu, người bạn, hay anh trai.

"Quil sẽ là người anh ân cần, tốt nhất mà bọn nhóc từng có. Không có em bé mới tập đi nào trên hành tinh này sẽ được chăm sóc cẩn thận hơn cô bé đó. Rồi, khi cô ấy lớn lên và cần một người bạn, cậu ấy sẽ thông cảm hơn, đáng tin cậy hơn bất cứ bất cứ người nào khác cô ấy biết. Rồi, khi cô ấy lớn lên, họ sẽ hạnh phúc như Emily và Sam." Vẻ lạ lẫm, chua chát trong giọng anh trở nên sắc cạnh hơn ở cuối câu, khi anh nhắc đến tên Sam.

"Claire không quyền lựa chọn ở đây sao?"

"Dĩ nhiên rồi. Nhưng cuối cùng tại sao cô ấy không chọn nó chớ? sẽ là người thích hợp nhất với cô ấy. Giống như là người chỉ dành riêng cho cô ấy vậy."

Chúng tôi đi trong im lặng một hồi lâu, cho đến khi tôi ngừng lại để ném hòn đá ra phía biển. Nó rơi xuống chỉ cách bãi biển khoảng vài mét. Jacob cười nhạo tôi.

"Đâu phải ai cũng khoẻ kỳ cục vậy đâu," tôi lẩm bẩm.

Anh thở dài.

"Có khi nào bạn nghĩ là chuyện đó sẽ xảy ra với bạn không?" Tôi lặng lẽ hỏi.

Anh trả lời dứt khoát ngay lập tức. "Chẳng bao giờ."

"Đó không phải là chuyện bạn muốn mà được, đúng không?"

Anh im lặng mấy phút. Cả hai chúng tôi bất giác đi chậm hơn, gần như chẳng hề nhúc nhích.

"Đúng vậy, không phải muốn mà được," anh thừa nhận. "Nhưng phải thấy được cô ấy đã chớ – người mà giả định dành cho mình đó."

"Thế chỉ vì bạn chưa thấy cô ấy, nên bạn nghĩ cô ấy không tồn tại ở ngoài đó sao?" Tôi hỏi một cách hoài nghi. "Jacob y, quả là bạn chưa biết nhiu v thế gii y- thậm chí ít hơn cả tôi nữa."

", đúng vậy," anh hạ giọng. Anh nhìn mặt tôi với đôi mắt bỗng nhiên sắc lẹm. "Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ thấy bất kỳ ai khác, Bella. Tôi chỉ thấy bạn thôi. Thậm chí cả khi tôi nhắm mắt cố nhìn thấy thứ khác. Hãy hỏi Quil hoặc Embry đi. Chuyện này làm tất cả tụi nó nổi khùng.

Tôi cụp mắt nhìn xuống những viên đá.

Chúng tôi không đi nữa. Âm thanh duy nhất chúng tôi nghe được là tiếng sóng vỗ bờ. Tôi không nghe được tiếng mưa trong tiếng gầm gào của nó.

"Có lẽ tôi nên về thôi," tôi thì thầm.

"Đừng!" anh phản đối, bất ngờ kết luận này.

Tôi ngước nhìn anh lần nữa, và giờ đây đôi mắt anh đượm lo lắng.

"Bạn nghỉ cả ngày mà, phải không? Thằng hút máu đó vẫn chưa về nhà mà."

Tôi nhìn anh giận dữ.

"Không cố ý xúc phạm," anh nói nhanh.

"Ờ, tôi rảnh cả ngày. Nhưng, Jake này….."

Anh giơ tay lên. "Xin lỗi," anh xin lỗi. "Tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ chỉ là Jacob thôi."

Tôi thở dài. "Nhưng nếu đó là điều bạn đang nghĩ….."

"Đừng lo cho tôi," anh nhấn mạnh, cố ý cười vui vẻ, hết sức rạng rỡ.

"Tôi biết mình đang làm gì mà. Hãy nói tôi biết nếu tôi làm bạn bực mình."

"Tôi không biết …... "

"Thôi nào, Bella. Mình về nhà lấy xe máy đi. Mình phải đi xe máy thường xuyên để động cơ luôn ổn định."

"Tôi thật sự nghĩ mình không được phép."

"Bởi ai chớ? Charlie hay thằng --- hay anh ta?"

"Cả hai."

Jacob cười toe toét kiểu cười tôi yêu thích, và anh bỗng trở thành một Jacob mà tôi nhớ nhất, rực rỡ và ấm áp.

Tôi không kiềm được cũng cười toe toét đáp lại.

Mưa dịu đi, bầu trời chìm trong màn sương mù.

"Tôi sẽ không kể cho ai biết hết," anh hứa.

"Trừ từng người một trong bạn bạn thôi chứ gì."

Anh nghiêm nghị lắc đầu và giơ tay phải lên. "Tôi hứa sẽ không nghĩ đến chuyện đó."

Tôi cười lớn. "Giả sử tôi bị thương thì là do tôi vấp té thôi."

"Sao cũng được."

Chúng tôi chạy xe máy trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo quanh La Push cho đến khi cơn mưa làm chúng quá lầy lội và Jacob khăng khăng rằng anh sẽ ngất xỉu nếu không ăn ngay. Billy thân mật chào tôi khi chúng tôi về đến nhà, như thể sự xuất hiện đột ngột trở lại của tôi chẳng có gì phức tạp hơn chuyện tôi muốn dành cả ngày với người bạn này. Sau khi ăn xong bánh xăng - uých Jacob làm, chúng tôi ra ga - ra và tôi giúp anh vệ sinh xe máy. Đã bao tháng trời rồi tôi không ở đây - từ khi Edward xuất hiện trở lại – nhưng chẳng chút cảm giác lạ lẫm nào. Y như bao buổi chiều khác ở ga - ra.

"Hay quá," tôi nhận xét khi anh lấy mấy lon xô-đa ấm trong túi thức ăn ra. "Tôi nhớ nơi này quá."

Anh mỉm cười, nhìn quanh mấy thùng nhựa được cài chặt vào nhau trên đầu. "Ờ, tôi hiểu mà. Ngôi đền Taj Mahal lộng lẫy, không phải phiền phức và tốn kém để đi Ấn Độ."

"Chúc mừng Taj Mahal nhỏ bé của Washington," tôi chúc mừng, giơ lon nước lên.

Anh cụng lon với tôi.

"Bạn có nhớ ngày lễ Valentine vừa rồi không? Tôi nghĩ đó là lần cuối cùng bạn ở đây - lần cuối cùng, ý tôi là, khi mọi thứ vẫn còn…… bình thường"

Tôi cười. "Dĩ nhiên tôi nhớ. Tôi đã đổi cả một đời bị giam cầm để có được một hộp kẹo hình trái tim in dòng chữ “I love you”. Đó đâu phải là chuyện thể quên được."

Anh cười với tôi. "Đúng rồi. Hừm, giam cầm. Tôi sẽ phải nghĩ ra cái gì đó hay ho." Rồi anh thở dài. "Như thể đã nhiều năm trôi qua rồi vậy. Một kỷ nguyên khác. Một kỷ nguyên hạnh phúc hơn."

Tôi không thể đồng tình với anh được. Bây giờ là kỷ nguyên hạnh phúc của tôi. Nhưng tôi ngạc nhiên khi nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao nhiêu thứ trong thời gian suy sụp của mình. Tôi nhìn qua khe hở vào khu rừng âm u. Cơn mưa đã nặng hạt trở lại, nhưng cái ga - ra nhỏ này rất ấm áp, tôi đến ngồi bên cạnh Jacob. Anh nóng như lò lửa vậy.

Anh dùng ngón tay vuốt vuốt bàn tay tôi. "Mọi thứ đúng là đã thay đổi."

"Ờ," tôi nói, rồi tôi vươn ra phía trước và vỗ nhẹ vào bánh sau của xe máy của tôi. "Charlie từng cưng tôi mà. Tôi hy vọng Billy không nói gì về chuyện hôm nay….." Tôi cắn môi.

"Ông sẽ không nói đâu. Ông không làm ầm mọi chuyện lên giống Charlie đâu. Nè, tôi chưa hề chính thức xin lỗi về nước cờ ngu ngốc bằng cái xe máy này. Tôi thực sự xin lỗi vì đã tố giác bạn với Charlie. Tôi ước gì tôi đã không làm thế."

Tôi trợn tròn mắt. "Ừ. Tôi cũng ước vậy."

Tôi hết sức, hết sức xin lỗi.”

Anh nhìn tôi hy vọng, mái tóc đen ướt, bù rối tứ phía bao quanh gương mặt khẩn nài của anh.

"Ồ, được rồi! Tha cho bạn đấy."

"Cám ơn, Bells!"

Chúng tôi cười toe toét với nhau trong một giây, rồi mặt anh lại đượm buồn.

"Bạn biết là hôm đó, khi tôi đem chiếc xe máy qua đó….. Tôi vừa muốn hỏi bạn một chuyện," anh chậm rãi nói. " cũng vừa……không muốn."

Tôi vẫn lặng thinh – cách đối phó với căng thẳng. Đó là một thói quen tôi học được từ Edward.

"Có phải bạn tỏ ra cứng đầu vì giận tôi, hay là bạn nói thiệt?" anh thì thầm.

“Về chuyện gì?" Tôi thì thầm đáp lại, cho dù tôi chắc mình biết anh muốn nói gì.

Anh nhìn tôi đăm đăm. "Bạn biết mà. Khi bạn nói rằng chuyện đó không phải là việc của tôi….nếu - nếu anh ta cắn bạn." Anh co rúm người thấy rõ ở cuối câu.

"Jake….. " Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi không thể nói hết câu.

Anh nhắm mắt lại và hít thật sâu. "Bạn nói thiệt hả?"

Anh hơi run rẩy. Mắt anh vẫn khép lại.

"," tôi thì thầm.

Jacob hít vào, chậm và sâu. "Tôi cũng nghĩ vậy."

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh, chờ anh mở mắt.

"Bạn biết điều này nghĩa là gì không?" Anh đột ngột hỏi gặng. "Bạn hiểu chuyện đó mà, phải không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ phá vỡ hoà ước?"

"Chúng tôi sẽ ra khỏi đây trước," tôi nói nhỏ.

Mắt anh mở to, đong đầy tức giận và đau đớn. "Không có giới hạn địa lý trong hoà ước, Bella. Ông cố của chúng tôi chỉ đồng ý gìn giữ hoà bình vì gia đình Cullens thề rằng họ khác những con ma cà rồng khác, họ sẽ không gây nguy hiểm cho con người. Họ hứa sẽ không bao giờ giết hoặc biến đổi bất kỳ ai nữa. Nếu họ không giữ lời hứa, hoà ước sẽ vô nghĩa, và lúc đó họ sẽ chẳng khác hơn mấy con ma cà rồng kia. Trong trường hợp đó, tụi tôi sẽ lại lùng sục họ"

"Nhưng, Jake, bộ bạn không phá vỡ hoà ước sao?" Tôi hỏi, chụp lấy mấy cọng rơm. "Chẳng phải một phần hoà ước đã quy định bạn không được nói cho mọi người biết về ma cà rồng sao? Vậy mà bạn đã kể cho tôi biết. Thế thì dù sao chăng nữa thì chẳng phải hoà ước phần nào cũng chẳng quan trọng gì cả hay sao?"

Jacob không thích điều nhắc nhở đó; nỗi đau trong mắt anh đanh lại thành vẻ oán giận. "Ờ, tôi đã phá vỡ hoà ước – rất lâu trước khi tôi tin chuyện đó. Và tôi chắc chắn họ biết chuyện đó." Anh nhìn chằm chằm chua chát vào trán tôi, không nhìn thấy ánh mắt xấu hổ của tôi. "Nhưng không như tặng quà không mất tiền này nọ cho chúng. Không có chuyện lấy lỗi đổ lỗi. Chúng chỉ có một quyền lựa chọn nếu chúng phản đối chuyện tôi đã làm. Giống như lựa chọn của chúng tôi nếu chúng phá vỡ hoà ước đó là: tấn công. Khởi chiến."

Anh nói nghe như chuyện đó không thể tránh khỏi. Tôi rùng mình.

"Jake, không cần phải thế."

Anh nghiến răng ken két. "Chỉ có cách đó thôi."

Im lặng bao trùm sau lời tuyên bố của anh.

"Bạn sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, hả Jacob?" Tôi thì thầm. Ngay khi vừa thốt lên những lời này, tôi ước gì đừng nói ra. Tôi không muốn nghe câu trả lời của anh.

"Bạn sẽ không còn là Bella nữa," anh bảo tôi. "Bạn tôi không còn nữa. Chẳng còn ai để tha thứ."

"Nghe giống như một câu trả lời “Không," tôi thì thầm.

Chúng tôi đối mặt với nhau trong khoảnh khắc dài dằng dặc.

"Vậy thì đây là lời vĩnh biệt phải không, Jake?"

Anh chớp nhanh mắt, vẻ dữ dằn chuyển sang ngạc nhiên. "Tại sao? Mình vẫn còn vài năm mà. Mình không thể là bạn bè cho đến khi hết thời gian sao?"

"Vài năm? Không, Jake, không phải vài năm." Tôi lắc đầu, và cười khan chua chát. "Chính xác hơn là chỉ vài tuần thôi"

Tôi đã không lường được phản ứng của anh.

Anh đột ngột đứng dậy, và lon xô - đa trên tay anh nổ bốp. Xô - đa văng tung toé khắp nơi, tưới tôi ướt sũng, như thể đang xịt từ vòi ra vậy.

"Jake!" Tôi mới định cằn nhằn thì đã im bặt khi nhận ra toàn thân anh đang run lẩy bẩy vì tức giận. Anh nhìn tôi trừng trừng hoang dại, một tiếng gầm gừ vang trong ngực.

Tôi sững người tại chỗ, quá bàng hoàng không nhớ phải di chuyển ra sao.

Toàn thân anh lắc , càng lúc càng nhanh, cho đến khi hình như anh đang rung chuyển. Thân hình anh mờ đi...

Rồi Jacob nghiến răng lại với nhau, và tiếng gầm g dừng lại. Anh nhắm nghiền mắt tập trung; cơn run chậm lại cho đến khi chỉ còn bàn tay anh run rẩy.

"Vài tuần," Jacob nói bằng giọng đều đều.

Tôi không thể đáp lại; toàn thân tôi vẫn còn tê cứng.

Anh mở mắt. Đôi mắt ấy giờ đây căm phẫn vô biên.

"Anh ta sẽ biến bạn thành một con hút máu bẩn thỉu chỉ vài tuần nữa!" Jacob rít qua kẽ răng.

Quá sửng sốt đến nỗi không thể giận lời lẽ của anh, tôi chỉ biết câm lặng gật đầu.

Mặt anh chuyển sang xanh dưới làn da màu nâu đỏ.

"Dĩ nhiên rồi, Jake," tôi thì thầm sau một hồi lâu im lặng. "Anh ấy mười bảy tuổi, Jacob. Còn tôi mỗi ngày càng gần 19 tuổi hơn. Hơn nữa, chờ đợi để làm gì chứ? Anh ấy là tất cả những gì tôi ao ước. Tôi còn làm được gì khác nữa?"

Tôi đã cố ý dùng câu hỏi tu từ.

Lời anh gay gắt như tiếng quất roi. "Đủ thứ. Đủ mọi thứ khác. Thà bạn chết đi n hay hơn. Tôi thà bạn vậy còn hơn."

Tôi giật bắn người như thể anh tát tôi vậy. Còn đau hơn bị tát.

Thế rồi, khi cơn đau xuyên qua tôi, tôi nổi giận đùng đùng.

"Có thể bạn sẽ gặp may," tôi lạnh lùng nói, lảo đảo bước đi. "Có thể trên đường về tôi sẽ đâm đầu vào xe tải."

Tôi tóm lấy chiếc xe máy của mình và đẩy nó ra ngoài mưa. Anh không nhúc nhích khi tôi đi ngang qua anh. Ngay khi vừa ra tới con đường nhỏ, lầy lội, tôi leo lên và đạp cho máy nổ. Cái lốp sau bắn ra một vòi bùn về phía ga - ra, và tôi mong nó văng trúng anh ta.

Tôi hoàn toàn ướt sũng khi tăng tốc qua đường cao tốc trơn trợt đi về phía nhà Cullens. Gió như thể đang làm đóng băng hạt mưa trên da thịt tôi, và răng tôi lập cập trước khi đi được nửa đường đến đó.

Đi xe máy quả là chẳng ổn chút nào Washington. Tôi sẽ bán thứ rác rưởi này ngay khi có cơ hội.

Tôi dẫn xe vào ga - ra thăm thẳm của gia đình Cullens và chẳng hề ngạc nhiên khi thấy Alice đang chờ tôi, ngồi nhẹ nhàng trên mui xe Porsche của cô ấy. Alice vuốt ve màu sơn vàng bóng loáng.

"Tôi thậm chí không có cơ hội để lái nó nữa" Cô ấy thở dài.

"Xin lỗi," tôi khạc qua kẽ răng.

"Chị trông giống như cần tắm nước nóng vậy," cô ấy vừa nói vừa nhẹ nhàng đứng bật lên.

"."

Cô mím môi, nhìn chăm chú vẻ mặt tôi. "Chị có muốn nói về chuyện đó không?"

"Không."

Cô gật đầu đồng ý, nhưng mắt cô tò mò mãnh liệt.

"Chị có muốn đến Olympia đêm nay không?"

"Không chút nào hết. Chị không về nhà được sao?"

Cô nhăn nhó.

"Không sao đâu, Alice," tôi nói. "Chị sẽ ở lại nếu vậy tốt hơn cho em."

"Cám ơn," cô thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đi ngủ sớm đêm đó, cuộn mình trên ghế xô - pha của anh lần nữa.

Khi tôi thức giấc trời vẫn còn tối. Tôi chuệnh choạng, nhưng biết trời chưa rạng sáng. Mắt tôi nhắm lại, và tôi vươn mình, lăn mình. Phải mất một giây tôi mới nhận ra rằng đáng lẽ cử động đó phải làm mình lăn đùng ra sàn rồi. Thế mà tôi hết sức thoải mái.

Tôi lăn mình lần nữa, cố mở mắt. Trời tối hơn đêm qua - mây dày đến nỗi chẳng thấy mặt trăng.

"Xin lỗi," anh thì thầm khẽ đến nỗi giọng anh là một phần của bóng tối. "Anh không định đánh thức em dậy."

Tôi bồn chồn, chờ đợi cơn cuồng nộ - của anh và cả tôi nữa - nhưng chỉ có sự yên tĩnh bao trùm căn phòng tối. Tôi gần như có thể nếm được ơng vị ngọt ngào của sự đoàn tụ, hương thơm riêng của hơi thở anh; cảm giác trống trải khi chia xa đã để lại vị đắng riêng của nó, thứ mà tôi không nhận ra cho đến khi nó không còn nữa.

Không có bất đồng trong không gian giữa chúng tôi. Sự tĩnh lặng thật thanh bình - chẳng giống như sự tĩnh lặng trước cơn giông bão, mà giống một đêm trời quang đãng chẳng chút dấu hiệu nào của bão tố.

Và tôi chẳng quan tâm chuyện lẽ ra anh phải giận tôi. Tôi chẳng quan tâm việc lẽ ra tôi phải giận mọi người. Tôi vươn tay tìm anh, tìm thấy đôi bàn tay anh trong bóng tối, và nhích lại gần anh hơn. Cánh tay anh ôm choàng lấy tôi, ấp tôi trong lồng ngực của anh. Môi tôi tìm kiếm, mơn man dọc theo họng của anh, rồi cằm của anh nữa, cho đến lúc tôi cuối cùng tìm thấy môi anh.

Edward hôn tôi nhẹ nhàng một hồi lâu, rồi cười khúc khích.

"Anh đã chuẩn bị đón nhận cơn tức giận tới mức làm gấu xám phải xấu hổ, và đây là những gì anh có được ư? Anh phải chọc em tức thường xuyên hơn mới được."

"Cho em một phút để tạo cơn giận nhé," tôi chọc, hôn anh lần nữa.

"Anh sẽ đợi đến chừng nào cũng được," anh thì thầm vào môi tôi. Ngón tay anh vò rối tóc tôi. Hơi thở tôi trở nên ngắt quãng. "Có lẽ để sáng mai."

"Em thích sao cũng được."

"Mừng anh đã về, " tôi nói trong khi đôi môi lạnh giá của anh áp dưới hàm tôi. "Em vui vì anh đã quay về."

"Đó là một chuyện tốt. "

"Ừm," tôi đồng ý, vít hai cánh tay quanh cổ anh.

Bàn tay anh ôm quanh khuỷu tay tôi, di chuyển từ từ xuống cánh tay tôi, ngang xương sườn và qua eo tôi, men theo hông tôi và xuống chân tôi, quanh đầu gối tôi. Anh dừng lại ở đó, bàn tay anh cuộn quanh bắp chân tôi. Bỗng dưng anh kéo chân tôi lên, vòng nó lên quanh hông anh.

Tôi ngừng thở. Đây không phải là điều anh thường cho phép mình làm. Mặc dù bàn tay anh lạnh giá, tôi bỗng cảm thấy nóng hẳn. Môi anh di chuyển đến chỗ hỏm cổ tôi.

"Đừng nổi giận sớm nha em," anh thì thầm, "nhưng em vui lòng cho anh biết cái giường này có gì mà em không chịu nằm vậy?"

Trước khi tôi kịp trả lời, trước khi tôi có thể đủ tập trung để hiểu lời anh thì anh đã lăn sang một bên, kéo tôi lên trên anh. Anh ôm mặt tôi trong tay, đưa lên để miệng anh có thể chạm vào cổ họng tôi. Hơi thở tôi quá to – hầu như làm tôi mắc cỡ, nhưng tôi cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện mắc cỡ luôn.

"Cái giường?" anh hỏi lần nữa. "Anh nghĩ hay đấy chứ."

"Không cần thiết," tôi cố thở.

Anh kéo mặt tôi gần mặt anh trở lại, và môi tôi chạm vào môi anh. Lúc này, anh từ từ lăn cho đến khi nằm trên tôi. Anh giữ trọng lượng thân mình cẩn thận sao cho tôi không cảm thấy sức nặng của anh, mà vẫn có thể cảm thấy thân hình cẩm thạch mát mẻ của anh áp lên người tôi. Tim tôi đang đập thình thịch rõ to đến nỗi không thể nghe tiếng cười thầm của anh.

"Sao kỳ cục vậy," anh không đồng ý. "Khó nằm trên trường kỷ hơn chớ."

Lưỡi anh lạnh băng nhẹ nhàng theo môi tôi.

Đầu tôi quay cuồng – hơi thở quá gấp gáp và ngắn.

"Anh đã đổi ý rồi à?" Tôi vừa hỏi vừa thở không ra hơi. Có lẽ anh đã cân nhắc lại tất cả quy định cẩn thận của mình. Có lẽ cái giường nhiều ý nghĩa hơn tôi tưởng lúc đầu. Tim tôi gần như nhói đau khi chờ câu trả lời.

Edward thở dài, lăn lại để chúng tôi nằm kề bên nhau trở lại.

"Đừng ngớ ngẩn, Bella," anh nói, trong giọng anh tỏ rõ vẻ bất đồng - rõ ràng, anh hiểu ý tôi. "Anh chỉ đang cố minh hoạ lợi ích của chiếc giường mà hình như em không thích. Đừng có bị cuốn đi."

"Muộn rồi," tôi lẩm bẩm. "Và em thích chiếc giường này," tôi nói thêm.

"Tốt." Tôi có thể cảm nhn được nụ cười ẩn chứa trong giọng anh khi anh hôn lên trán tôi. "Anh cũng vậy."

"Nhưng em vẫn nghĩ nó không cần thiết," tôi tiếp tục. "Nếu mình không bị cuốn đi thì mục đích ở đây là gì?"

Anh lại thở dài. "Lần thứ một trăm rồi đấy, Bella - quá nguy hiểm."

"Em thích nguy hiểm," tôi khăng khăng.

"Anh biết." Giọng anh hơi chua chát, và tôi nhận ra anh hẳn đã nhìn thấy chiếc xe máy trong ga - ra.

"Em sẽ nói cho anh biết cái gì nguy hiểm," tôi nói nhanh, trước khi anh có thể chuyển sang đề tài mới. "Sắp tới đây em sẽ cháy đùng đùng - và anh chỉ còn cách tự trách mình thôi.”

Anh bắt đầu đẩy tôi ra.

"Anh làm gì vậy?" Tôi cự lại, bám vào anh.

"Giữ cho em khỏi bị cháy. Nếu chuyện này quá sức của em…"

"Em có thể chịu được mà," tôi kiên quyết.

Anh để tôi lòn trở lại vòng tay anh.

"Anh xin lỗi đã làm em hiểu sai," anh nói. "Anh không có ý làm em buồn. Thật chẳng hay chút nào."

"Thực ra thì, nó hay đấy chứ."

Anh hít thật sâu. "Em không mệt sao? Anh nên để em ngủ."

"Không, không mà. Em không phiền nếu anh lại làm em hiểu sai lần nữa đâu. "

"Đó có lẽ là một ý dở ẹt. Em không phải là người duy nhất bị cuốn đi."

"Không, chỉ mình em thôi" tôi làu bàu.

Anh cười khúc khích. "Em chẳng biết đâu, Bella. Cũng chẳng ích khi em quá háo hức muốn làm phá hoại khả năng tự kiềm chế của anh."

"Em sẽ không xin lỗi chuyện đó đâu."

"Anh xin lỗi được không?"

"Vì cái gì?"

"Em đã giận anh, nhớ chưa?"

"Ồ, chuyện đó à."

"Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Dễ nhìn nhận sự việc đúng đắn hơn khi có em ở đây an toàn."

Cánh tay anh siết chặt quanh tôi. "Anh hơi quạu khi cố rời xa em. Anh không nghĩ anh sẽ đi xa như thế lần nữa đâu. Chẳng đáng."

Tôi mỉm cười. "Anh không tìm được sư tử núi nào sao?"

"Có chớ, thiệt. Vẫn không đáng với sự lo lắng. Mặc dù vậy anh xin lỗi vì đã bảo Alice giữ em làm con tin. Đó là một ý dở ẹt."

"Đúng vậy," tôi đồng ý.

"Anh sẽ không làm vậy nữa.”

"Được rồi," tôi khoan dung nói. Anh đã được tha thứ. "Nhưng tiệc ngủ con gái cũng có chỗ hay….." Tôi cuộn người gần anh hơn, áp môi vào chỗ lõm trên xương đòn anh. "Anh có thể giữ em làm con tin bất cứ lúc nào anh muốn."

"Chà chà," anh thở dài. "Anh chấp nhận đề nghị đó của em."

"Vậy giờ đến lượt em?"

“Lượt em?" giọng anh có vẻ bối rối.

"Xin lỗi."

"Em xin lỗi chuyện gì?"

"Anh sẽ không giận em chứ?" Tôi hỏi thẳng thừng.

"Không."

Nghe có vẻ như anh thực bụng có ý đó.

Tôi cảm thấy lông mày mình nhíu lại. "Anh không gặp Alice khi về đến nhà sao?"

" - tại sao?"

"Anh sẽ thu lại chiếc Porsche của nhỏ hả?"

"Dĩ nhiên không rồi. Đó là một món quà mà."

Tôi ước mình có thể nhìn thấy vẻ mặt anh. Giọng anh như thể tôi đã sỉ nhục anh.

"Anh không muốn biết em đã làm gì sao?" Tôi hỏi, bắt đầu thắc mắc bởi sự thiếu quan tâm rõ rệt của anh. Tôi thấy anh nhún vai. "Anh luôn quan tâm trong mọi việc em làm - nhưng em chẳng cần phải kể với anh nếu em không muốn."

"Nhưng em đã đến La Push."

"Anh biết"

"Và em đã trốn học."

"Anh cũng biết rồi."

Tôi nhìn chằm chằm về hướng tiếng nói anh, dò tìm nét mặt anh bằng các ngón tay của mình, cố gắng hiểu tâm trạng anh. "Toàn bộ sự khoan dung này ở đâu ra?" Tôi gặng hỏi.

Anh thở dài.

"Anh nghĩ là em đúng. Vấn đề trước đây của anh chính là đã thành kiến với người sói hơn bất cứ thứ gì khác. Anh sẽ cố biết điều hơn và tin vào sự phán xét của em. Nếu em nói rằng chuyện đó an toàn, thì anh sẽ tin em."

"Chà."

"Và… quan trọng nhất …là….Anh không muốn chuyện này chia rẽ chúng ta."

Tôi tựa đầu vào ngực anh và nhắm mắt lại, hoàn toàn mãn nguyện.

"Thế," anh thì thầm tự nhiên. "Em định quay lại La Push sớm không?"

Tôi không trả lời. Câu hỏi anh làm tôi nhớ lại lời của Jacob, và cổ họng tôi đột ngột nghẹn cứng lại.

Anh hiểu lầm sự im lặng của tôi và sự căng thẳng trong cơ thể tôi.

"Chỉ là để anh có thể lên kế hoạch cho anh," anh giải thích nhanh. "Anh không muốn em phải vội vã quay về vì anh ngồi đây chờ em."

"Không," tôi nói bằng một giọng lạ với chính mình. "Em không định trở lại đó nữa."

"Ồ. Em không cần phải làm điều đó vì anh."

"Em nghĩ là em không được chào đón nữa, " tôi thì thầm.

"Em đã cán con mèo của ai à?" anh hỏi nhẹ nhàng. Tôi biết anh không muốn ép tôi kể câu chuyện đó ra, nhưng tôi có thể nghe được sự tò mò ẩn chứa đằng sau lời nói anh.

"Không." Tôi hít thật sâu, rồi lầm bầm thật nhanh giải thích. "Em cứ tưởng Jacob hẳn đã nhận ra……em không nghĩ chuyện đó lại làm anh ta ngạc nhiên."

Edward chờ đợi trong khi tôi do dự.

"Anh ta không nghĩ . . . chuyện đó sẽ xảy ra sớm "

"À," Edward lặng lẽ nói.

"Anh ta nói anh ta thà nhìn thấy em chết còn hơn." Giọng tôi nức nở ở từ “chết”.

Edward im lìm một hồi lâu, kiềm nén cảm xúc mà anh không muốn tôi biết.

Rồi anh ghì nhẹ tôi vào ngực mình. "Anh vô cùng hối tiếc."

"Em tưởng anh sẽ vui chứ," tôi thì thầm.

"Vui vì chuyện đã làm em đau đớn sao?" anh thì thầm vào tóc tôi. "Anh không nghĩ vậy, Bella."

Tôi thở dài và thư giãn, áp người vào thân hình cứng như đá của anh. Nhưng anh lại bất động, căng thẳng.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

"Chẳng có chuyện gì cả."

"Anh cứ nói đi mà."

Anh ngừng lại một lúc. "Nói ra em sẽ giận."

"Em vẫn muốn biết. "

Anh thở dài. "Anh thực muốn giết anh ta vì đã nói thế với em. Anh muốn vậy."

Tôi cười gượng. "Em cho là may mà anh đã hết sức tự chủ."

"Anh có thể sơ suất." Giọng anh có vẻ ưu .

"Nếu anh không biết tự kiềm chế, em có thể nghĩ cách khác để thay thế." Tôi với lấy mặt anh, cố lôi mình dậy để hôn anh. Cánh tay anh ôm tôi chặt hơn, kềm lại

Anh thở dài. "Anh cứ luôn phải là người chịu trách nhiệm ư?"

Tôi cười toe toét trong bóng tối. "Không. Để em chịu trách nhiệm vài phút. …..hay vài giờ đi."

"Ngủ ngon, Bella."

"Chờ chút – em muốn hỏi anh về một chuyện nữa."

"Chuyện gì?"

"Em có nói chuyện với Rosalie đêm qua….."

Cơ thể anh lại căng thẳng. ". đang nghĩ về chuyện đó khi anh về đến. đưa ra nhiều thứ để em cân nhắc, đúng không?"

Giọng anh lo lắng, và tôi nhận ra rằng anh nghĩ tôi muốn nói về những lý do Rosalie đưa ra để tôi nên tiếp tục làm người. Nhưng tôi quan tâm đến chuyện khác cấp bách hơn nhiều.

"Cô ấy có kể cho em nghe một chút ... về thời gian gia đình anh sống ở Denali. "

Im lặng một lúc; câu mở đầu này làm anh sửng sốt. "Sao?"

"Cô ấy có kể chuyện một nhóm ma cà rồng nữ. …. và anh."

Anh không trả lời, dù tôi đợi một hồi lâu.

"Đừng lo," tôi lên tiếng, sau khi sự im lặng trở nên khó chịu. "Cô ấy bảo em là anh chẳng. .. để ý ai hết. Nhưng em chỉ thắc mắc là, anh hiểu đó, ai để ý anh không. Ý em là ai cảm mến anh không."

Anh lại làm thinh.

"Ai vậy?" Tôi hỏi, cố giữ giọng hờ hững, và hoàn toàn không kìm lòng được.

"Hay là có nhiều người?"

Không trả lời. Tôi ước mình có thể nhìn thấy mặt anh, để tôi có thể đoán được ý nghĩa của sự im lặng này.

"Alice sẽ nói cho em biết," tôi nói. "Em sẽ đi hỏi nhỏ ngay bây giờ."

Vòng tay anh siết lại; tôi không thể cựa quậy thậm chí chỉ một xăng-ti-mét.

"Muộn rồi," anh nói. Giọng anh hơi có gì đó là lạ. Hơi lo lắng, có lẽ hơi mắc cỡ nữa. "Hơn nữa, anh nghĩ Alice đã ra ngoài rồi….."

"Tệ lắm à," tôi đoán. "Chuyện đó tệ lắm, phải không?" Tôi bắt đầu hoảng sợ, tim tôi đập nhanh khi tưởng tượng ra tình địch bất tử xinh đẹp mà tôi chẳng bao giờ nghĩmình có.

"Bình tĩnh đi, Bella," anh nói, hôn lên chóp mũi tôi. "Em nhảm nhí hết sức."

"Em ư? Vậy thì tại sao anh không kể cho em nghe chớ?"

"Vì chẳng có gì để kể hết. Em đang thổi phồng chuyện này quá đáng đấy."

"Chuyện nào?" Tôi kiên quyết.

Anh thở dài. "Tanya quan tâm một chút. Anh đã tỏ ra cho cô ấy biết, theo kiểu hết sức lịch sự, có văn hoá là anh không thể đáp lại được mối quan tâm đó. Hết chuyện."

Tôi giữ giọng bình thản hết mức có thể. "Kể em nghe một chuyện - Tanya trông ra sao?"

"Giống như bọn anh thôi - da trắng, mắt vàng," anh trả lời rất nhanh.

"Và, dĩ nhiên, cực kỳ xinh đẹp chứ gì."

Tôi cảm thấy anh nhún vai.

"Chắc là vậy trong mắt người thường," anh nói, giọng hờ hững. "Nhưng em biết sao rồi?"

"Gì?" Giọng tôi nóng nảy.

Anh áp môi lên tai tôi; hơi thở lạnh của anh nhột nhạt. "Anh thích mấy cô tóc nâu." "Còn cô ấy là tóc vàng. Dễ hiểu thôi."

"Vàng hung - không phải là màu anh thích"

Tôi suy nghĩ về chuyện đó một lúc, cố tập trung khi môi anh di chuyển từ từ dọc má tôi, xuống họng tôi, và quay trở lại. Anh vòng đi vòng lại ba lần tôi mới lên tiếng.

"Thôi được, em nghĩ không sao." tôi quyết định

"Ừm," anh thì thầm vào da tôi. "Em thiệt đáng yêu khi ghen. Hết sức thú vị."

Tôi quắc mắt cau mày trong bóng tối.

"Muộn rồi," anh nhắc lần nữa, thì thào, bây giờ gần như ngâm nga, giọng anh mượt mà hơn cả lụa nữa. "Ngủ đi, Bella anh. Hãy mơ những giấc mơ hạnh phúc. Em là người duy nhất từng làm tim anh rung động. Trái tim này mãi là của em. Ngủ đi em, tình yêu duy nhất của anh. "

Anh bắt đầu ngâm nga bài hát ru dành cho tôi, và tôi biết chẳng sớm thì muộn mình cũng chịu thua thôi, vì vậy tôi nhắm mắt lại và rúc sát vào ngực anh hơn.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.