Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
ECLIPSE 7. UNHAPPY ENDING
NHẬT THỰC 7. KẾT THÚC KHÔNG CÓ HẬU
Rosalie hesitated in the doorway, her breathtaking face unsure. “Of course,” I replied, my voice an octave high with surprise. “Come on in.” I sat up, sliding to the end of the sofa to make room. My stomach twisted nervously as the one Cullen who did not like me moved silently to sit down in the open space. I tried to come up with a reason why she would want to see me, but my mind was a blank on that point.
Rosalie ngập ngừng ở lối vào, khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô do dự. "Dĩ nhiên rồi, " tôi trả lời, giọng tôi cao một quãng tám vì ngạc nhiên. "Vào đi nào." Tôi ngồi dậy, dịch vô cuối ghế xô-pha để tránh chỗ. Bao tử tôi thắt lại bối rối trong khi một thành viên nhà Cullen, người không thích tôi lặng lẽ đến ngồi xuống chỗ trống này. Tôi cố nghĩ ra lý do khiến cô muốn gặp mình, nhưng chẳng nghĩ ra được.
7

7. UNHAPPY ENDING

Rosalie hesitated in the doorway, her breathtaking face unsure.

“Of course,” I replied, my voice an octave high with surprise. “Come on in.”

I sat up, sliding to the end of the sofa to make room. My stomach twisted nervously as the one Cullen who did not like me moved silently to sit down in the open space. I tried to come up with a reason why she would want to see me, but my mind was a blank on that point.

“Do you mind talking to me for a few minutes?” she asked. “I didn’t wake you or anything, did I?” Her eyes shifted to the stripped bed and back to my couch.

“No, I was awake. Sure, we can talk.” I wondered if she could hear the alarm in my voice as clearly as I could.

She laughed lightly, and it sounded like a chorus of bells. “He so rarely leaves you alone,” she said. “I figured I’d better make the best of this opportunity.”

What did she want to say that couldn’t be said in front of Edward? My hands twisted and untwisted around the edge of the comforter.

“Please don’t think I’m horribly interfering,” Rosalie said, her voice gentle and almost pleading. She folded her hands in her lap and looked down at them as she spoke. “I’m sure I’ve hurt your feelings enough in the past, and I don’t want to do that again.”

“Don’t worry about it, Rosalie. My feelings are great. What is it?”

She laughed again, sounding oddly embarrassed. “I’m going to try to tell you why I think you should stay human — why I would stay human if I were you.”

“Oh.”

She smiled at the shocked tone of my voice, and then she sighed.

“Did Edward ever tell you what led to this?” she asked, gesturing to her glorious immortal body.

I nodded slowly, suddenly somber. “He said it was close to what happened to me that time in Port Angeles, only no one was there to save you .” I shuddered at the memory.

“Is that really all he told you?” she asked.

“Yes,” I said, my voice blank with confusion. “Was there more?”

She looked up at me and smiled; it was a harsh, bitter — but still stunning — expression.

“Yes,” she said. “There was more.”

I waited while she stared out the window. She seemed to be trying to calm herself.

“Would you like to hear my story, Bella? It doesn’t have a happy ending — but which of ours does? If we had happy endings, we’d all be under gravestones now.”

I nodded, though I was frightened by the edge in her voice.

“I lived in a different world than you do, Bella. My human world was a much simpler place. It was nineteen thirty-three. I was eighteen, and I was beautiful. My life was perfect.”

She stared out the window at the silver clouds, her expression far away.

“My parents were thoroughly middle class. My father had a stable job in a bank, something I realize now that he was smug about — he saw his prosperity as a reward for talent and hard work, rather than acknowledging the luck involved. I took it all for granted then; in my home, it was as if the Great Depression was only a troublesome rumor. Of course I saw the poor people, the ones who weren’t as lucky. My father left me with the impression that they’d brought their troubles on themselves.

 “It was my mother’s job to keep our house — and myself and my two younger brothers — in spotless order. It was clear that I was both her first priority and her favorite. I didn’t fully understand at the time, but I was always vaguely aware that my parents weren’t satisfied with what they had, even if it was so much more than most. They wanted more. They had social aspirations — social climbers, I suppose you could call them. My beauty was like a gift to them. They saw so much more potential in it than I did.

 “They weren’t satisfied, but I was. I was thrilled to be me, to be Rosalie Hale. Pleased that men’s eyes watched me everywhere I went, from the year I turned twelve. Delighted that my girlfriends sighed with envy when they touched my hair. Happy that my mother was proud of me and that my father liked to buy me pretty dresses.

 “I knew what I wanted out of life, and there didn’t seem to be any way that I wouldn’t get exactly what I wanted. I wanted to be loved, to be adored. I wanted to have a huge, flowery wedding, where everyone in town would watch me walk down the aisle on my father’s arm and think I was the most beautiful thing they’d ever seen. Admiration was like air to me, Bella. I was silly and shallow, but I was content.” She smiled, amused at her own evaluation.

 “My parents’ influence had been such that I also wanted the material things of life. I wanted a big house with elegant furnishings that someone else would clean and a modern kitchen that someone else would cook in. As I said, shallow. Young and very shallow. And I didn’t see any reason why I wouldn’t get these things.

 “There were a few things I wanted that were more meaningful. One thing in particular. My very closest friend was a girl named Vera. She married young, just seventeen. She married a man my parents would never have considered for me — a carpenter. A year later she had a son, a beautiful little boy with dimples and curly black hair. It was the first time I’d ever felt truly jealous of anyone else in my entire life.”

She looked at me with unfathomable eyes. “It was a different time. I was the same age as you, but I was ready for it all. I yearned for my own little baby. I wanted my own house and a husband who would kiss me when he got home from work — just like Vera. Only I had a very different kind of house in mind. . .”

It was hard for me to imagine the world that Rosalie had known. Her story sounded more like a fairy tale than history to me. With a slight shock, I realized that this was very close to the world that Edward would have experienced when he was human, the world he had grown up in. I wondered — while Rosalie sat silent for a moment — if my world seemed as baffling to him as Rosalie’s did to me?

Rosalie sighed, and when she spoke again her voice was different, the wistfulness gone.

“In Rochester, there was one royal family — the Kings, ironically enough. Royce King owned the bank my father worked at, and nearly every other really profitable business in town. That’s how his son, Royce King the Second” — her mouth twisted around the name, it came out through her teeth — “saw me the first time. He was going to take over at the bank, and so he began overseeing the different  positions. Two days later, my mother conveniently forgot to send my father’s lunch to work with him. I remember being confused when she insisted that I wear my white organza and roll my hair up just to run over to the bank.” Rosalie laughed without humor.

 “I didn’t notice Royce watching me particularly. Everyone watched me. But that night the first of the  roses came. Every night of our courtship, he sent a bouquet of roses to me. My room was always overflowing with them. It got to the point that I would smell like roses when I left the house.

“Royce was handsome, too. He had lighter hair than I did, and pale blue eyes. He said my eyes were like violets, and then those started showing up alongside the roses.

 “My parents approved — that’s putting it mildly. This was everything they’d dreamed of. And Royce seemed to be everything I’d dreamed of. The fairy tale prince, come to make me a princess. Everything I wanted, yet it was still no more than I expected. We were engaged before I’d known him for two months.

 “We didn’t spend a great deal of time alone with each other. Royce told me he had many responsibilities at work, and, when we were together, he liked people to look at us, to see me on his arm. I liked that, too. There were lots of parties, dancing, and pretty dresses. When you were a King, every door was open for you, every red carpet rolled out to greet you.

“It wasn’t a long engagement. Plans went ahead for the most lavish wedding. It was going to be everything I’d ever wanted. I was completely happy. When I called at Vera’s, I no longer felt jealous. I pictured my fair-haired children playing on the huge lawns of the Kings’ estate, and I pitied her.”

Rosalie broke off suddenly, clenching her teeth together. It pulled me out of her story, and I realized that the horror was not far off. There would be no happy ending, as she’d promised. I wondered if this was why she had so much more bitterness in her than the rest of them — because she’d been within reach of everything she’d wanted when her human life was cut short.

“I was at Vera’s that night,” Rosalie whispered. Her face was smooth as marble, and as hard. “Her little Henry really was adorable, all smiles and dimples — he was just sitting up on his own. Vera walked me to the door as I was leaving, her baby in her arms and her husband at her side, his arm around her waist.

He kissed her on the cheek when he thought I wasn’t looking. That bothered me. When Royce kissed me, it wasn’t quite the same — not so sweet somehow. . . . I shoved that thought aside. Royce was my prince. Someday, I would be queen.”

It was hard to tell in the moonlight, but it looked like her bone white face got paler.

“It was dark in the streets, the lamps already on. I hadn’t realized how late it was.”

She continued to whisper almost inaudibly. “It was cold, too. Very cold for late April. The wedding was only a week away, and I was worrying about the weather as I hurried home — I can remember that clearly. I remember every detail about that night. I clung to it so hard . . . in the beginning. I thought of nothing else.

And so I remember this, when so many pleasant memories have faded away completely. . . .”

She sighed, and began whispering again. “Yes, I was worrying about the weather. . . . I didn’t want to have to move the wedding indoors. . . .

“I was a few streets from my house when I heard them. A cluster of men under a broken streetlamp, laughing too loud. Drunk. I wished I’d called my father to escort me home, but the way was so short, it seemed silly. And then he called my name.

 “‘Rose!’ he yelled, and the others laughed stupidly.

“I hadn’t realized the drunks were so well dressed. It was Royce and some of his friends, sons of other rich men.

“‘Here’s my Rose!’ Royce shouted, laughing with them, sounding just as stupid. ‘You’re late. We’re cold, you’ve kept us waiting so long.’”

“I’d never seen him drink before. A toast, now and then, at a party. He’d told me he didn’t like champagne. I hadn’t realized that he preferred something much stronger.

 “He had a new friend — the friend of a friend, come up from Atlanta.

“‘What did I tell you, John,’ Royce crowed, grabbing my arm and pulling me closer. Isn’t she lovelier than all your Georgia peaches?’

“The man named John was dark-haired and suntanned. He looked me over like I was a horse he was buying.

“‘It’s hard to tell,’ he drawled slowly. ‘She’s all covered up.’

“They laughed, Royce like the rest.

 “Suddenly, Royce ripped my jacket from my shoulders — it was a gift from him — popping the brass buttons off. They scattered all over the street.

“‘Show him what you look like, Rose!’ He laughed again and then he tore my hat out of my hair. The pins wrenched my hair from the roots, and I cried out in pain. They seemed to enjoy that — the sound of my pain. . . .”

Rosalie looked at me suddenly, as if she’d forgotten I was there. I was sure my face was as white as hers. Unless it was green.

“I won’t make you listen to the rest,” she said quietly. “They left me in the street, still laughing as they stumbled away. They thought I was dead. They were teasing Royce that he would have to find a new bride. He laughed and said he’d have to learn some patience first.

 “I waited in the road to die. It was cold, though there was so much pain that I was surprised it bothered me. It started to snow, and I wondered why I wasn’t dying. I was impatient for death to come, to end the pain. It was taking so long. . . .

 Carlisle found me then. He’d smelled the blood, and come to investigate. I remember being vaguely irritated as he worked over me, trying to save my life. I’d never liked Dr. Cullen or his wife and her brother — as Edward pretended to be then. It had upset me that they were all more beautiful than I was, especially that the men were. But they didn’t mingle in society, so I’d only seen them once or twice.

 “I thought I’d died when he pulled me from the ground and ran with me — because of the speed — it felt like I was flying. I remembered being horrified that the pain didn’t stop. . . .

 “Then I was in a bright room, and it was warm. I was slipping away, and I was grateful as the pain began to dull. But suddenly something sharp was cutting me, my throat, my wrists, my ankles. I screamed in shock, thinking he’d brought me there to hurt me more. Then fire started burning through me, and I didn’t care about anything else. I begged him to kill me. When Esme and Edward returned home, I begged them to kill me, too. Carlisle sat with me. He held my hand and said that he was so sorry, promising that it would end. He told me everything, and sometimes I listened. He told me what he was, what I was becoming. I didn’t believe him. He apologized each time I screamed.

 “Edward wasn’t happy. I remember hearing them discuss me. I stopped screaming sometimes. It did no good to scream.

“‘What were you thinking, Carlisle?’ Edward said. ‘Rosalie Hale?’” Rosalie imitated Edward’s irritated tone to perfection. “I didn’t like the way he said my name, like there was something wrong with me.

“‘I couldn’t just let her die,’ Carlisle said quietly. ‘It was too much — too horrible, too much waste.’

 “‘I know,’ Edward said, and I thought he sounded dismissive. It angered me. I didn’t know then that he really could see exactly what Carlisle had seen.

“‘It was too much waste. I couldn’t leave her,’ Carlisle repeated in a whisper.

“‘Of course you couldn’t,’ Esme agreed.

“‘People die all the time,’ Edward reminded him in a hard voice. ‘Don’t you think she’s just a little recognizable, though? The Kings will have to put up a huge search — not that anyone suspects the fiend,’ he growled.

 “It pleased me that they seemed to know that Royce was guilty.

“I didn’t realize that it was almost over — that I was getting stronger and that was why I was able to concentrate on what they were saying. The pain was beginning to fade from my fingertips.

“‘What are we going to do with her?’ Edward said disgustedly — or that’s how it sounded to me, at least.

 Carlisle sighed. ‘That’s up to her, of course. She may want to go her own way.’

“I’d believed enough of what he’d told me that his words terrified me. I knew that my life was ended, and there was no going back for me. I couldn’t stand the thought of being alone. . . .

“The pain finally ended and they explained to me again what I was. This time I believed. I felt the thirst, my hard skin; I saw my brilliant red eyes.

“Shallow as I was, I felt better when I saw my reflection in the mirror the first time. Despite the eyes, I was the most beautiful thing I’d ever seen.” She laughed at herself for a moment. “It took some time before I began to blame the beauty for what had happened to me — for me to see the curse of it. To wish that I had been . . . well, not ugly, but normal. Like Vera. So I could have been allowed to marry someone who loved me, and have pretty babies. That’s what I’d really wanted, all along. It still doesn’t seem like too much to have asked for.”

She was thoughtful for a moment, and I wondered if she’d forgotten my presence again. But then she smiled at me, her expression suddenly triumphant.

“You know, my record is almost as clean as Carlisle’s,” she told me. “Better than Esme. A thousand times better than Edward. I’ve never tasted human blood,” she announced proudly.

She understood my puzzled expression as I wondered why her record was only almost as clean.

 “I did murder five humans,” she told me in a complacent tone. “If you can really call them human . But I was very careful not to spill their blood — I knew I wouldn’t be able to resist that, and I didn’t want any part of them in me, you see.

 “I saved Royce for last. I hoped that he would hear of his friends’ deaths and understand, know what was coming for him. I hoped the fear would make the end worse for him. I think it worked. He was hiding inside a windowless room behind a door as thick as a bank vault’s, guarded outside by armed men, when I caught up with him. Oops — seven murders,” she corrected herself. “I forgot about his guards. They only took a second.”

 “I was overly theatrical. It was kind of childish, really. I wore a wedding dress I’d stolen for the occasion. He screamed when he saw me. He screamed a lot that night. Saving him for last was a good idea — it made it easier for me to control myself, to make it slower —”

She broke off suddenly, and she glanced down at me. “I’m sorry,” she said in a chagrined voice. “I’m frightening you, aren’t I?”

“I’m fine,” I lied.

 “I got carried away.”

“Don’t worry about it.”

“I’m surprised Edward didn’t tell you more about it.”

“He doesn’t like to tell other people’s stories — he feels like he’s betraying confidences, because he hears so much more than just the parts they mean for him to hear.”

She smiled and shook her head. “I probably ought to give him more credit. He’s really quite decent, isn’t he?”

“I think so.”

 “I can tell.” Then she sighed. “I haven’t been fair to you, either, Bella. Did he tell you why? Or was that too confidential?”

“He said it was because I was human. He said it was harder for you to have someone on the outside who knew.”

Rosalie’s musical laughter interrupted me. “Now I really feel guilty. He’s been much, much kinder to me than I deserve.” She seemed warmer as she laughed, like she’d let down some guard that had never been absent in my presence before. “What a liar that boy is.” She laughed again.

 “He was lying?” I asked, suddenly wary.

“Well, that’s probably putting it too strongly. He just didn’t tell you the whole story. What he told you was true, even truer now than it was before. However, at the time . . .” She broke off, chuckling nervously. “It’s embarrassing. You see, at first, I was mostly jealous because he wanted you and not me.”

Her words sent a thrill of fear through me. Sitting there in the silver light, she was more beautiful than anything else I could imagine. I could not compete with Rosalie.

“But you love Emmett . . . ,” I mumbled.

She shook her head back and forth, amused. “I don’t want Edward that way, Bella. I never did — I love him as a brother, but he’s irritated me from the first moment I heard him speak. You have to understand, though . . . I was so used to people wanting me . And Edward wasn’t the least bit interested.

It frustrated me, even offended me in the beginning. But he never wanted anyone, so it didn’t bother me long. Even when we first met Tanya’s clan in Denali — all those females! — Edward never showed the slightest preference. And then he met you.” She looked at me with confused eyes. I was only half paying attention. I was thinking about Edward and Tanya and all those females, and my lips pressed together in a hard line.

 “Not that you aren’t pretty, Bella,” she said, misreading my expression. “But it just meant that he found you more attractive than me. I’m vain enough that I minded.”

“But you said ‘at first.’ That doesn’t still . . . bother you, does it? I mean, we both know you’re the most beautiful person on the planet.”

I laughed at having to say the words — it was so obvious. How odd that Rosalie should need such reassurances.

Rosalie laughed, too. “Thanks, Bella. And no, it doesn’t really bother me anymore. Edward has always been a little strange.” She laughed again.

“But you still don’t like me,” I whispered.

Her smile faded. “I’m sorry about that.”

We sat in silence for a moment, and she didn’t seem inclined to go on.

“Would you tell me why? Did I do something . . . ?” Was she angry that I’d put her family — her Emmett — in danger? Time and time again. James, and now Victoria . . .

 “No, you haven’t done anything,” she murmured. “Not yet.”

I stared at her, perplexed.

“Don’t you see, Bella?” Her voice was suddenly more passionate than before, even while she’d told her unhappy story. “You already have everything . You have a whole life ahead of you — everything I want.

And you’re going to just throw it away . Can’t you see that I’d trade everything I have to be you? You have the choice that I didn’t have, and you’re choosing wrong !”

I flinched back from her fierce expression. I realized my mouth had fallen open and I snapped it shut.

She stared at me for a long moment and, slowly, the fervor in her eyes dimmed. Abruptly, she was abashed.

“And I was so sure that I could do this calmly.” She shook her head, seeming a little dazed by the flood of emotion. “It’s just that it’s harder now than it was then, when it was no more than vanity.”

She stared at the moon in silence. It was a few moments before I was brave enough to break into her reverie.

“Would you like me better if I chose to stay human?”

She turned back to me, her lips twitching into a hint of a smile. “Maybe.”

“You did get some of your happy ending, though,” I reminded her. “You got Emmett.”

“I got half.” She grinned. “You know that I saved Emmett from a bear that was mauling him, and carried him home to Carlisle. But can you guess why I stopped the bear from eating him?”

I shook my head.

“With the dark curls . . . the dimples that showed even while he was grimacing in pain . . . the strange innocence that seemed so out of place on a grown man’s face . . . he reminded me of Vera’s little Henry.

I didn’t want him to die — so much that, even though I hated this life, I was selfish enough to ask Carlisle to change him for me.

 “I got luckier than I deserved. Emmett is everything I would have asked for if I’d known myself well enough to know what to ask for. He’s exactly the kind of person someone like me needs. And, oddly enough, he needs me, too. That part worked out better than I could have hoped. But there will never be more than the two of us. And I’ll never sit on a porch somewhere, with him gray-haired by my side, surrounded by our grandchildren.”

Her smile was kind now. “That sounds quite bizarre to you, doesn’t it? In some ways, you are much more mature than I was at eighteen. But in other ways . . . there are many things you’ve probably never thought about seriously. You’re too young to know what you’ll want in ten years, fifteen years — and too young to give it all up without thinking it through. You don’t want to be rash about  permanent things, Bella.” She patted my head, but the gesture didn’t feel condescending.

I sighed.

“Just think about it a little. Once it’s done, it can’t be undone. Esme’s made do with us as substitutes . . . and Alice doesn’t remember anything human so she can’t miss it. . . . You will remember, though. It’s a lot to give up.”

But more to get in return, I didn’t say aloud.

“Thanks, Rosalie. It’s nice to understand . . . to know you better.”

 “I apologize for being such a monster.” She grinned. “I’ll try to behave myself from now on.”

I grinned back at her.

We weren’t friends yet, but I was pretty sure she wouldn’t always hate me so much.

“I’ll let you sleep now.” Rosalie’s eyes flickered to the bed, and her lips twitched. “I know you’re frustrated that he’s keeping you locked up like this, but don’t give him too bad a time when he gets back.


He loves you more than you know. It terrifies him to be away from you.” She got up silently and ghosted to the door. “Goodnight, Bella,” she whispered as she shut it behind herself.

“Goodnight, Rosalie,” I murmured a second too late.

It took me a long time to fall asleep after that.

When I did sleep, I had a nightmare. I was crawling across the dark, cold stones of an unfamiliar street, under lightly falling snow, leaving a trail of blood smeared behind me. A shadowy angel in a long white dress watched my progress with resentful eyes.

The next morning, Alice drove me to school while I stared grumpily out the windshield. I was feeling sleep-deprived, and it made the irritation of my imprisonment that much stronger.

“Tonight we’ll go out to Olympia or something,” she promised. “That would be fun, right?”

“Why don’t you just lock me in the basement,” I suggested, “and forget the sugar coating?”

Alice frowned. “He’s going to take the Porsche back. I’m not doing a very good job. You’re supposed to be having fun.”

“It’s not your fault,” I muttered. I couldn’t believe I actually felt guilty. “I’ll see you at lunch.”

I trudged off to English. Without Edward, the day was guaranteed to be unbearable. I sulked through my first class, well aware that my attitude wasn’t helping anything.

When the bell rang, I got up without much enthusiasm. Mike was there at the door, holding it open for me.

“Edward hiking this weekend?” he asked sociably as we walked out into the light rain.

“Yeah.”

“You want to do something tonight?”

How could he still sound hopeful?

“Can’t. I’ve got a slumber party,” I grumbled. He gave me a strange look as he processed my mood.

 “Who are you —

Mike’s question was cut short as a loud, growling roar erupted from behind us in the parking lot.

Everyone on the sidewalk turned to look, staring in disbelief as the noisy black motorcycle screeched to a stop on the edge of the concrete, the engine still snarling.

Jacob waved to me urgently.

“Run, Bella!” he yelled over the engine’s roar.

I was frozen for a second before I understood.

I looked at Mike quickly. I knew I only had seconds.

How far would Alice go to restrain me in public?

“I got really sick and went home, okay?” I said to Mike, my voice filled with sudden excitement.

“Fine,” he muttered.

I pecked Mike swiftly on the cheek. “Thanks, Mike. I owe you one!” I called as I sprinted away.

Jacob revved his engine, grinning. I jumped on the back of his seat, wrapping my arms tightly around his waist.

I caught sight of Alice, frozen at the edge of the cafeteria, her eyes sparking with fury, her lip curled back over her teeth.

I shot her one pleading glance.

Then we were racing across the blacktop so fast that my stomach got lost somewhere behind me.

“Hold on,” Jacob shouted.

I hid my face in his back as he sped down the highway. I knew he would slow down when we hit the Quileute border. I just had to hold on till then. I prayed silently and fervently that Alice wouldn’t follow, and that Charlie wouldn’t happen to see me. . . .

It was obvious when we had reached the safe zone. The bike slowed, and Jacob straightened up and howled with laughter. I opened my eyes.

“We made it,” he shouted. “Not bad for a prison break, eh?”

“Good thinking, Jake.”

“I remembered what you said about the psychic leech not being about to predict what I’m going to do.

I’m glad you didn’t think of this — she wouldn’t have let you go to school.”

“That’s why I didn’t consider it.”

He laughed triumphantly. “What do you want to do today?”

“Anything!” I laughed back. It felt great to be free.

7

7. KẾT THÚC KHÔNG CÓ HẬU

Rosalie ngập ngừng ở lối vào, khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô do dự.

"Dĩ nhiên rồi, " tôi trả lời, giọng tôi cao một quãng tám ngạc nhiên. "Vào đi nào."

Tôi ngồi dậy, dịch vô cuối ghế xô-pha để tránh chỗ. Bao tử tôi thắt lại bối rối trong khi một thành viên nhà Cullen, người không thích tôi lặng lẽ đến ngồi xuống chỗ trống này. Tôi cố nghĩ ra lý do khiến cô muốn gặp mình, nhưng chẳng nghĩ ra được.

"Em có thể nói chuyện với chị vài phút được không?" cô hỏi. "Chị không đánh thức em này nọ chứ hả?" Mắt cô chuyển sang chiếc giường bị lột tấm phủ rồi quay trở về ghế trường kỷ.

"Không, em đang thức. Đương nhiên là mình nói chuyện được chớ." Tôi không biết cô có nghe âm điệu hoảng sợ trong giọng tôi rõ như tôi không.

Cô cười khì, và tiếng cười trong trẻo như chuông ngân. "nh rất hiếm khi để em một mình, " cô nói. "Chị nghĩ mình nên tận dụng cơ hội này."

Chuyện gì cô muốn nói không nói trước mặt Edward được? Tay tôi xoắn tới xoắn lui mép mền.

"Xin đừng nghĩ chị là người hay gây phiền phức quá mức, " Rosalie nói, giọng dịu dàng và gần như cầu xin. Cô chắp tay trong lòng vừa nhìn xuống chúng vừa nói. "Chị chắc chắn trước đây mình đã làm tổn thương tình cảm của em quá đủ rồi, và chị không muốn làm chuyện đó nữa."

"Đừng lo về chuyện đó, Rosalie. Em cảm thấy tuyệt mà. Chuyện gì vậy?"

Cô lại cười, nghe bối rối kỳ lạ. "Chị sẽ thử nói cho em biết sao chị nghĩ em nên tiếp tục làm người - tại sao chị sẽ tiếp tục làm người nếu chị là em."

" Ôi. "

Cô cười vì âm điệu sững sờ trong giọng tôi, rồi thở dài.

"Đã bao giờ Edward kể cho em nghe điều gì đã dẫn đến chuyện này không?" cô hỏi, chỉ tay vào cơ thể bất tử xinh đẹp của mình.


Tôi gật đầu chậm rãi, bỗng buồn rười rượi. "nh nói chuyện đó gần giống chuyện đã xảy ra với em lúc Port Angeles, chỉ có điều chẳng có ai ở đó để cứu chị." Tôi rùng mình vì ký ức này.

"Thiệt ảnh chỉ kể vậy thôi sao?" cô hỏi.

", " tôi nói, giọng tôi ngơ ngác không hiểu. "Còn nữa à?"

Cô ngước nhìn tôi rồi mỉm cười; đó là nét mặt cay đắng, tàn nhẫn - nhưng vẫn đẹp lộng lẫy.

", " cô nói. "Còn nhiều hơn."

Tôi chờ đợi trong khi cô nhìn ra cửa sổ. Dường như đang cố giữ bình tĩnh.

"Em có muốn nghe chuyện đời chị không, Bella? Nó không có kết cục có hậu - nhưng có cuộc đời nào của tụi chị có hậu đâu? Nếu tụi chị mà có kết cục có hậu thì tất cả đều đang nằm dưới mồ rồi."

Tôi gật đầu, mặc dù đang sợ hãi vì âm điệu giận dữ trong giọng cô.

"Chị sống trong một thế giới khác với thế giới của em, Bella. Thế giới con người chị là nơi đơn giản hơn nhiều. Đó là vào năm một ngàn chín trăm ba mươi ba. Chị 18 tuổi, và xinh đẹp. Cuộc đời chị thật lý tưởng. "

Cô nhìn chằm chằm ra cửa sổ vào màn mây bạc, vẻ mặt xa xăm.

"Cha mẹ chị thuộc tầng lớp trung lưu hoàn toàn. Cha chị có việc làm ổn định trong ngân hàng, đó là thứ bây giờ chị nhận ra đã làm ông rất tự mãn – ông coi sự giàu có của mình là phần thưởng cho tài năng và sự làm việc chăm chỉ, chớ không công nhận là vì may mắn gì cả. Thế nên chị coi tất cả những chuyện đó là chuyện đương nhiên; trong nhà chị, cứ như thể Đại khủng hoảng kinh tế chỉ là một tin đồn bá láp.  Tất nhiên chị thấy người nghèo, những người không may mắn bằng. Nhưng cha chị làm chị ấn tượng là chính họ đã tự rước hoạ vào thân.

"Công việc của mẹ chị là trông nom nhà cửa - và cả chị và hai em trai chị – ngăn nắp tinh tươm. Rõ ràng chị vừa là ưu tiên số một vừa là người được bà ưa thích. Lúc đó tuy không hiểu hoàn toàn, nhưng chị luôn mơ hồ biết cha mẹ mình không bằng lòng với những gì mình đang có, dù không phải là ở đỉnh cao nhất nhưng cũng là quá hơn người. Họ muốn có nhiều hơn. Họ có khát vọng xã hội – chị nghĩ em có thể gọi họ là những kẻ bon chen. Sắc đẹp của chị giống một món quà dành cho họ. Họ nhìn thấy thật nhiều tiềm năng trong đó hơn chị thấy.

"Họ không thoả mãn, nhưng chị thoả mãn. Chị sung sướng được là mình, Rosalie Hale. Hài lòng khi mắt đàn ông nhìn theo chị ở mọi nơi, từ năm chị lên mười hai. Vui thích khi bạn gái thở dài ghen tị khi họ vuốt tóc chị. Hạnh phúc mẹ tự hào về mình và cha thích mua cho những chiếc áo đầm xinh đẹp.

"Chị biết mình muốn gì từ cuộc sống, và dường như chẳng có cách nào mà chị lại không có được điều mình muốn. Chị muốn được yêu, muốn được tôn thờ. Chị muốn có một đám cưới kết hoa nổi đình nổi đám, nơi mọi người trong thành phố sẽ ngắm nhìn chị khoác tay cha bước xuống lối đi trong giáo đường và nghĩ chị là người đẹp nhất từng gặp.  Ngưỡng mộ cần như không khí đối với chị, Bella. Chị ngu ngốc và nông cạn, nhưng chị mãn nguyện. " Cô mỉm cười, thích thú với sự đánh giá của riêng mình.

"Cha mẹ chị có ảnh hưởng mạnh đến nỗi chị cũng muốn của cải vật chất trong đời. Chị muốn có một ngôi nhà đồ sộ với đồ đạc sang trọng để người khác lau dọnmuốn có một nhà bếp hiện đại để người khác nấu nướng. Như chị đã nói, nông cạn.  Trẻ và rất hời hợt. Và chị chẳng thấy bất kỳ lý do gì làm mình không có được những thứ này.

 Có vài thứ chị muốn, có ý nghĩa hơn.  Đặc biệt là một thứ. Bạn thân nhất của chị là một cô gái tên Vera. Cô ấy lấy chồng sớm, khi chỉ mới mười bảy tuổi. Cô lấy một người đàn ông mà cha mẹ chị sẽ không bao giờ chọn cho chị – một thợ mộc. Một năm sau cô ấy có con trai, một thằng bé kháu khỉnh có lúm đồng tiền và mái tóc đen quăn. Đây là lần đầu tiên chị cảm thấy hết sức ghen tỵ với một người khác trong đời."

Cô nhìn tôi bằng đôi mắt không thể hiểu được. "Đó là một thời buổi khác bây giờ. Chị  tuy cũng bằng tuổi em, nhưng đã sẵn sàng cho mọi chuyện đó. Chị thèm có emcủa riêng mình. Chị muốn ngôi nhà cho riêng mình và chồng chị sẽ hôn chị khi anh từ sở làm về  - giống như Vera. Chỉ có điều chị nghĩ đến một ngôi nhà rất khác với nhà Vera..."

Tôi thật khó hình dung ra thế giới Rosalie đã biết. Câu chuyện của nghe giống truyện cổ tích hơn lịch sử đối với tôi.  Hơi sốc, tôi nhận ra thế giới ấy rất giống với thế giới Edward hẳn đã trải qua khi là con người, thế giới nơi anh lớn lên. Tôi tự hỏi - trong khi Rosalie ngồi lặng lẽ một hồi lâu – không biết anh có cảm thấy thế giới của tôi quá khó hiểu như tôi cảm thấy vậy về thế giới của Rosalie không?

Rosalie thở dài, và khi cô nói trở lại giọng cô khác hẳn, niềm ước ao đã không còn.

Ở Rochester, có một gia đình vương giả dòng họ King, thật trớ trêu. Royce King sở hữu ngân hàng nơi cha chị làm việc, và hầu như mọi cơ sở kinh doanh sinh lãi khác trong thành phố.  Đó là lý do con trai ông ta, “Royce King đệ nhị” - miệng cô méo xệch đi khi gọi ra cái tên này, rít qua kẽ răng - " gặp chị lần đầu. Hắn ta sắp tiếp quản ngân hàng, nên hắn bắt đầu quản lý các chức vụ khác nhau. Hai ngày sau, mẹ chị thiệt tình cờ quên gửi bữa trưa tới chỗ làm cho ông. Chị nhớ mình đã chẳng hiểu gì hết khi mẹ cứ khăng khăng bắt chị phải mặc áo lụa ni-lông trắng và vấn tóc cao chỉ để ghé qua ngân hàng. " Rosalie cười khan.

"Chị chẳng chú ý chuyện Royce nhìn chị hết sức đặc biệt.  Ai cũng ngắm nhìn chị cả mà. Nhưng đêm đó, những đoá hồng đầu tiên đã đến. Đêm nào trong thời gian đang tìm hiểu, hắn cũng đều gửi đến một bó hồng. Phòng chị luôn ngập tràn hoa. Đến mức chị cũng thơm ngát như hoa hồng khi ra khỏi nhà. "

“Royce cũng đẹp trai. Tóc hắn sáng màu hơn tóc chị, và mắt xanh nhạt. Hắn nói mắt chị giống hoa vi-ô-lét, thế rồi những đoá hoa này bắt đầu xuất hiện cùng với hoa hồng.

"Cha mẹ chị đã chấp thuận - đó là nói nhẹ đi rồi. Đây là tất cả những gì họ từng mơ đến. Và Royce dường như là tất cả những gì chị từng đến. Hoàng tử trong chuyện cổ tích, đến để biến chị thành công chúa. Mọi thứ chị muốn, tuy cũng chỉ như chị đã nghĩ. Tụi chị đã hứa hôn khi quen biết nhau chưa đầy hai tháng.

"Tụi chị không ở bên nhau nhiều. Royce nói hắnnhiều chuyện phải lo ở chỗ làm, và, khi tụi chị ở bên nhau, hắn thích mọi người nhìn vào, thấy chị khoác tay hắn. Chị cũng thích vậy. Bao nhiêu là tiệc tùng, khiêu vũ, và áo đầm xinh đẹp. Khi bạn là một người trong dòng họ King, mọi cánh cửa đều mở to cho bạn, mọi thảm đỏ đều trải rộng chào đón bạn.

"Đó không phải là một cuộc hứa hôn dài.  Mọi người đã lên kế hoạch tổ chức cho một đám cưới xa hoa nhất.  Mọi chuyện sẽ như chị từng muốn. Chị hoàn toàn hạnh phúc. Khi chị ghé thăm nhà Vera, chị không còn cảm thấy ghen tỵ nữa. Chị tưởng tượng những đứa con có mái tóc xinh đẹp của mình đang chơi trên bãi cỏ mênh mông trong điền trang dòng họ King, nên chị cảm thấy thương hại cho cô ấy. "

Rosalie bỗng dừng lại, nghiến răng. Khiến tôi sực tỉnh, và nhận ra rằng nỗi kinh hoàng không còn xa nữa. Sẽ không có kết cục có hậu, như cô đã hứa. Tôi tự hỏi không biết đây có phải là lý do khiến cô cay đắng hơn nhiều so với những người khác trong gia đình - vì cô được trong tầm tay mọi thứ cô muốn khi đời người của cô bị rút ngắn lại.

"Chị đã ở nhà Vera đêm đó," Rosalie thì thầm. Khuôn mặt cô phẳng lặng như cẩm thạch, và cũng cứng như vậy. "Bé Henry hết sức dễ thương, cười lúm đồng tiền suốt ngày– bé vừa mới biết ngồi.  Vera đưa chị ra cửa khi chị sắp ra về, em bé bế trong tay còn chồng đứng bên cô, cánh tay anh ôm quanh eo cô ấy.

Anh ấy hôn lên má vợ khi nghĩ chị không nhìn thấy.  Chuyện đó làm chị phiền muộn. Khi Royce hôn chị, chẳng giống mấy - không hiểu sao lại không ngọt ngào như thế. .. Chị xua đi suy nghĩ đó. Royce là hoàng tử của chị. Một ngày nào đó, chị sẽ là nữ hoàng. "

Dưới ánh trăng, thật khó mà đoan chắc, nhưng hình như khuôn mặt trắng toát của cô tái đi.

"Đường phố tối om, đèn đường đã bật. Chị đã không nhận ra đêm đã khuya như thế. "

Cô tiếp tục thì thầm hầu như không nghe được. "Trời cũng lạnh nữa. Rất lạnh đối với một đêm cuối tháng . Chỉ còn một tuần nữa thôi là đám cưới rồi, và chị đang lo lắng chuyện thời tiết khi vội vã về nhà - chị nhớ chuyện đó rõ ràng. Chị nhớ từng chi tiết trong đêm đó. Chị cứ nghĩ mãi về nó ... lúc mới đầu. Chị đã không nghĩ đến chuyện gì khác.

Và vì vậy chị nhớ chuyện này, trong khi rất nhiều kỷ niệm vui khác đã hoàn toàn bị lãng quên..."

Cô thở dài, và bắt đầu thì thầm trở lại. "Ừa, chị đang lo lắng về thời tiết... Chị không muốn phải tổ chức đám cưới trong nhà...

“Chỉ cách vài con đường nữa là về đến nhà thì chị nghe tiếng chúng.  Một đám đàn ông đứng dưới bóng đèn đường vỡ, cười quá to. Say xỉn. Chị ước gì mình đã gọi cha hộ tống về nhà, nhưng quãng đường quá ngắn, có vẻ ngốc nghếch quá. Thế rồi hắn gọi tên chị.

"Rose!' hắn thét to, và bọn kia phá ra cười một cách ngu xuẩn.

"Chị đã không nhận ra mấy người say này ăn mặc rất đẹp. Đó là Royce và mấy người bạn của hắn, con trai của mấy người giàu khác.

"Rose của anh đây rồi!' Royce la to, cười cùng họ, nghe cũng ngớ ngẩn giống vậy. 'Em về trễ thế. Tụi anh lạnh quá, em bắt tụi anh chờ lâu quá. ' "

"Trước đây chị chưa từng thấy hắn uống rượu.  Thỉnh thoảng chỉ một cốc rượu chúc tụng, trong một bữa tiệc. Hắn nói với chị là hắn không thích sâm banh. Chị đã không nhận ra là hắn thích thứ mạnh hơn nhiều.

"Hắn ta một người bạn mới - bạn của bạn, từ Atlanta đến.

"'Thấy chưa, John, ' Royce khoác lác, chộp cánh tay chị và kéo chị đến gần hơn. 'Chẳng phải cô ấy xinh đẹp hơn mọi gái tơ Georgia của anh sao?'

"Người tên John tóc đen và làn da rám nắng.  Hắn nhìn chị từ trên xuống như thể chị là một con ngựa hắn sắp mua vậy.

"Sao mà biết được, ' hắn lè nhè lựa nhựa. 'Cô nàng mặc đồ kín mít.'

"Chúng cười to, Royce cũng vậy.

"Bỗng, Royce xé toạc áo khoác ra khỏi vai chị - đây là một món quà của hắn - làm đứt mấy nút áo bằng đồng. Chúng văng tung toé trên đường.

"'Cho anh ta xem em trông ra sao, Rose!' Hắn lại cười rồi giật nón ra khỏi tóc chị. Kim cài giật đứt tóc, khiến chị thét to đau đớn. Chúng có vẻ khoái cái đó - tiếng thét đau đớn của chị. "

Rosalie bỗng nhìn tôi, như thể cô đã quên tôi ở đó. Tôi chắc chắn mặt mình cũng trắng như mặt cô. Ngoài trừ chuyện nó xanh.

"Chị sẽ không bắt em phải nghe phần còn lại, " cô nói nhỏ nhẹ. "Chúng bỏ lại chị trên đường, vẫn vừa cười vừa loạng choạng bỏ đi. Chúng tưởng chị đã chết. Chúng trêu Royce là hắn sẽ phải tìm cô dâu mới. Hắn cười và nói hắn phải học kiên nhẫn trước đã.

Chị chờ chết trên đường. Trời lạnh, mặc dù đau nhiều đến nỗi chị ngạc nhiên khi thấy chuyện trời lạnh làm mình bận lòng. Tuyết bắt đầu rơi, và chị tự hỏi tại sao mình không chết. Chị nóng lòng đợi cái chết đến, để chấm dứt cơn đau. Quá lâu...

"Thế rồi Carlisle tìm thấy chị. Ông ngửi thấy mùi máu, nên đến điều tra. Chị nhớ mình hơi cáu khi ông khám chị tỉ mỉ, cố cứu chị. Trước đó chị chẳng bao giờ ưa bác sĩ Cullen hay vợ ôngem trai - lúc đó Edward giả vờ vậy. Chị bực vì họ đều đẹp hơn chị, nhất là đàn ông. Nhưng họ không giao du nhiều, nên chị chỉ gặp họ một hai lần thôi.

"Chị cứ tưởng mình đã chết rồi khi ông lôi chị lên khỏi mặt đất rồi ôm chị chạy - vì tốc độ ấy - cứ như thể chị đang bay. Chị nhớ mình đã kinh hoàng vì cơn đau không mất đi...

"Thế rồi chị ở trong một căn phòng sáng sủa, và ấm áp. Chị đang chết, và mừng cơn đau bắt đầu dịu đi.  Nhưng bỗng có cái gì đó sắc bén đang cắt người chị, họng chị, cổ tay chị, mắt cá chân chị. Chị la hét kinh hoàng, cứ tưởng ông mang chị về đó để hành hạ mình thêm.  Rồi lửa bắt đầu thiêu cháy chị, và chị không quan tâm đến điều gì khác nữa. Chị cầu xin ông giết chị đi. Khi Esme và Edward về nhà, chị cũng cầu xin họ giết chị luôn. Carlisle ngồi với chị. Ông cầm tay chị và nói ông vô cùng xin lỗi, ông hứa rằng chuyện này sẽ chấm dứt. Ông kể cho chị biết mọi chuyện, và đôi khi chị lắng nghe. Ông cho chị biết ông là thứ gì, và chị sẽ trở thành thứ gì. Chị không tin ông. Ông xin lỗi mỗi lần chị la hét.

"Edward không vui. Chị nhớ đã nghe họ bàn về chị. Thỉnh thoảng chị ngưng la hét. La hét cũng chẳng ích gì.

"'Bố đang nghĩ gì vậy, Carlisle?' Edward nói ' Rosalie Hale sao?' " Rosalie bắt chước giọng cáu kỉnh của Edward hết sức hoàn hảo. " Chị không thích cái cách anh gọi tên chị, như thể có chuyện bậy bạ gì với chị vậy.

"Ta không thể để mặc cho cô ấy chết, ' Carlisle nói nhỏ nhẹ. 'Qsức - quá khủng khiếp, quá phí phạm. '

"'Con biết rồi, ' Edward nói, và chị nghĩ giọng anh nghe khinh khỉnh. Chuyện đó làm chị tức. Lúc đó chị không biết anh thật sự nhìn thấy giống Carlisle không nữa.

"Qsức lãng phí. Ta không thể bỏ ấy lại, ' Carlisle thì thầm lặp lại.

"'Dĩ nhiên anh không thể vậy được, ' Esme đồng ý.

"'Mọi người chết hoài mà, ' Edward nhắc ông bằng một giọng cay đắng. 'B không nghĩ rằng cô hơi nổi tiếng sao?  Nhà King sẽ giả vờ tìm kiếm rầm rộ - chẳng ai nghi con quỷ đó cả, ' anh gầm gừ.

"Chị cảm thấy hài lòng vì hình như họ biết Royce có tội.

"Chị hầu như không nhận ra là chuyện này sắp kết thúc rồi - không nhận thấy mình đang khoẻ lên và đó là lý do tại sao chị có thể tập trung nghe được chuyện họ đang nói. Cơn đau đang dần tan biến.

"'Mình sẽ làm gì với cô ấy đây?' Edward ghê tởm nói - hoặc ít nhất thì chị nghe giống vậy.

"Carlisle thở dài. 'Chuyện đó tùy cô ấy, dĩ nhiên rồi. Cô có thể muốn làm theo cách của mình. '

"Chị đã tin điều ông nói đến nỗi những lời ấy làm chị kinh hoàng. Chị biết đời mình đã hết, và sẽ chẳng còn quay lại được nữa. Chị không chịu nỗi ý nghĩ phải sống một mình...

"Cơn đau cuối cùng rồi cũng chấm dứt và họ lại giải thích lần nữa chị là cái gì. Lúc này chị tin. Chị đã cảm thấy cái khát, da cứng; chị đã thấy đôi mắt đỏ rực của mình.

"Vốn nông cạn, chị cảm thấy dễ chịu hơn khi lần đầu nhìn thấy bóng mình trong gương. Dù mắt đỏ, chị vẫn người đẹp nhất trên đời. " Cô cười nhạo mình một hồi. "Mất một thời gian chị mới bắt đầu trách móc điều vẻ đẹp đã gây ra cho chị - để chị nhận ra lời nguyền của nó. Để ước rằng giá mà mình ... ừm, không xấu, bình thường. Giống như Vera. Thì chị đã có thể được phép lấy người yêu mình, và có những đứa con xinh xắn.  Đó là điều chị hẳn thật sự muốn, ngay từ đầu. Đâu có vẻ gì là đòi hỏi quá nhiều đâu. "

Cô trầm tư một hồi lâu, và tôi tự hỏi không biết có phải lại quên mất sự hiện diện của tôi lần nữa không. Nhưng rồi cô mỉm cười với tôi, vẻ mặt bỗng hân hoan.

"Em biết không, lý lịch của chị cũng gần trong sạch như lý lịch của Carlisle, " cô bảo tôi. "Hơn cả Esme. Một ngàn lần tốt hơn Edward. Chị chưa bao giờ nếm máu người, " cô tự hào công bố.

Cô hiểu vẻ thắc mắc của tôi khi tôi muốn biết tại sao lý lịch của cô chỉ là gần trong sạch thôi.

"Vì chị đã giết năm người, " cô nói với chị bằng giọng tự mãn. "Nếu thực có thể gọi chúng người. Nhưng chị rất cẩn thận không làm chúng đổ máu - chị biết mình không thể kháng cự lại được, và chị không muốn bất cứ phần nào của chúng trong chị, thế đó.

"Chị để dành Royce sau chót. Chị hy vọng hắn đã nghe về mấy cái chết của bạn bè hắnsẽ biết chuyện sẽ đến với hắn. Chị hy vọng nỗi sợ hãi sẽ làm cái chết khốn khổ hơn đối với hắn. Có tác dụng thiệt. Hắn đang ẩn nấp bên trong một căn phòng không cửa sổ đằng sau một cánh cửa dày như cửa kho bạc ngân hàng, được bảo vệ bên ngoài bởi những người đàn ông vũ trang, khi chị tóm được hắn. Oops - bảy vụ giết người, " cô tự chỉnh lại. " Chị quên không tính lính canh. Chúng chỉ mất một giây. "

"Chị màu mè thái quá. Y như trẻ con, thiệt. Chị đã mặc một chiếc áo cưới ăn cắp cho dịp này. Hắn la hét khi thấy chị. Đêm đó hắn la hét ghê lắm. Để dành hắn lại sau chót là một ý hay - khiến chị dễ kiểm soát mình hơn, để làm chuyện đó chậm hơn - "

Cô dừng lại đột ngột, và nhìn xuống tôi. " Chị xin lỗi, " cô phiền muộn nói. " Chị đang làm em sợ hả?"

"Em không sao, " tôi nói dối.

"Chị mải mê quá. "

"Đừng lo . "

"Chị lấy làm lạ là Edward lại không kể cho em nghe nhiều về chuyện đó. "

"nh không thích kể chuyện người khác - anh cảm thấy như đang phản bội lòng tin của mọi người, vì nh nghe nhiều hơn những gì mọi người nghĩ ảnh nghe được."

Cô mỉm cười và lắc đầu. " Có lẽ chị nên tin tưởng anh ấy nhiều hơn. nh đúng là đàng hoàng, nhỉ?"

"Em nghĩ vậy."

"Chị chắc chắn. " ̀i cô thở dài. "Chị cũng đã không cư xử công bằng với em, Bella. nh có nói cho em tại sao không? Hay chuyện đó quá riêng tư?"

"Ảnh nói là vì em là con người. Anh nói chị sẽ khổ sở hơn nếu có người ngoài cuộc biết chuyện. "

Tiếng cười thánh thót của Rosalie chặn lời tôi. "Bây giờ chị cảm thấy mình có lỗi thiệt sự. nh đã đối xử với chị tử tế hơn rất, rất nhiều so với chị đáng được." dường như hồn hậu hơn khi cười, như thể cô đã dẹp bỏ sự cảnh giác chưa bao giờ mất đi khi có mặt tôi trước đây. "Anh chàng này nói dối gớm. " Cô lại cười.

"Ảnh nói dối sao?" Tôi hỏi, đột ngột dè dặt.

"Ừm, có lẽ nói thế hơi quá lố.   nh chỉ không kể em nghe hết chuyện mà thôi. Những gì nh nói với em đều thật, bây giờ thậm chí thật hơn cả lúc trước. Tuy nhiên, vào lúc đó... " Cô dừng, cười lặng lẽ bối rối. "Thiệt mắc cỡ quá. Em thấy đó, lúc đầu, chị gần như ghen tuông nh yêu em mà không yêu chị. "

Lời cô nói làm tôi rùng mình sợ hãi. Ngồi đó trong ánh sáng bạc, cô xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì khác tôi có thể tưởng tượng. Tôi không thể nào so được với Rosalie.

" Nhưng chị yêu Emmett mà..., " Tôi lầm bầm.

Cô lắc đầu qua lại, thích thú. "Chị không yêu Edward theo kiểu đó Bella. Chẳng bao giờ hết - chị yêu ảnh như yêu thương một người anh, nhưng nh làm chị tức ngay từ lúc đầu khi nghe nh nói.  Tuy vậy, em phải hiểu... Chị đã quá quen với chuyện mọi người thèm muốn mình. Thế mà Edward chẳng quan tâm chút xíu nào hết.

Lúc đầu, chuyện đó làm chị nản chí, thậm chí làm chị giận. Nhưng ảnh chả bao giờ yêu ai hết, vì vậy chuyện đó chẳng làm chị bực lâu. Thậm chí khi lần đầu tiên nhà chị gặp tộc Tanya ở Denalihết thảy những phụ nữ đó ! - Edward cũng chẳng hề tỏ ra ưa thích chút nào. Thế mà khi ảnh gặp em. " Cô nhìn tôi với ánh mắt bối rối. Tôi chỉ hơi chú ý. Tôi đang nghĩ về Edward và Tanya và tất cả những người phụ nữ đó, và môi tôi mím chặt lại.

 Không phải là em không đẹp, Bella, " cô nói, hiểu sai vẻ mặt tôi. "Nhưng điều đó chỉ nghĩa là nh thấy em hấp dẫn hơn chị. Chị quá tự phụ nên đã để bụng chuyện đó. "

"Nhưng chị nói ' lúc đầu. ' Chuyện đó đâu có còn... làm chị bực hả? Ý em là, cả hai tụi mình đều biết chị là người đẹp nhất hành tinh. "

Tôi cười to vì phải nói ra những lời ấy - nó quá ràng. Kỳ quặc sao khi Rosalie mà lại cần trấn an như thế.

Rosalie cũng cười. "Cám ơn, Bella. Không, chuyện đó chẳng còn làm chị bực bội nữa. Edward luôn hơi khác người. " Cô lại cười.

"Nhưng chị vẫn không thích em, " tôi thì thầm.

Nụ cười của cô vụt tắt. "Chị xin lỗi về chuyện đó. "

Chúng tôi ngồi im lặng một hồi lâu, và cô không có vẻ muốn nói tiếp.

"Chị sẽ cho em biết lý do chứ?  Em đã làm gì sai ... ?"  Có phải cô tức giận vì tôi đã khiến gia đình cô - Emmett của cô - gặp hiểm nguy?  Hết lần này đến lần khác. James, rồi bây giờ là Victoria.

"Không, em chẳng hề làm gì sai hết, " cô thì thầm. "Chưa. "

Tôi nhìn cô chằm chằm, khó hiểu.

"Em không thấy, Bella sao?" Giọng cô bỗng sôi nổi hơn lúc nãy, hơn cả lúc cô kể câu chuyện không vui của đời mình. "Em đã có mọi thứ. Emcả cuộc đời ngay phía trước - mọi thứ chị muốn.

Thế mà em lại sắp qung nó đi. Em không thấy chị sẵn lòng đổi hết mọi thứ mình có để được là em?  Em có quyền lựa chọn mà chị không có, thế mà em đang chọn sai !"

Tôi chùn người vì vẻ giận dữ của cô. Tôi thấy miệng mình đang há hốc nên tôi ngậm lại.

Cô nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu và, từ từ, vẻ sôi nổi trong mắt lụi dần. Cô bỗng bối rối.

"Và chị chắc chắn có thể làm chuyện này êm thấm." Cô lắc đầu, hơi có vẻ sững sờ vì dòng thác cảm xúc ấy. "Chỉ có điều bây giờ khó hơn lúc đó, khi chẳng có gì ngoài sự phù phiếm. "

im lặng nhìn chằm chằm vào trăng. Một lát sau tôi mới đủ can đảm để phá đi giấc mơ màng của cô.

"Chị sẽ thích em hơn không nếu em quyết định tiếp tục làm người?"

Cô quay về phía tôi, môi giật giật thành một nét cười. "Có lẽ. "

"Nhưng chị cũng đã có một kết cục có hậu rồi, " tôi nhắc cô. "Chị đã có Emmett. "

"Chị mới có một nửa thôi. " Cô cười toe toét. "Em biết chị cứu Emmett khỏi con gấu đang hành hạ anh ấy, và ôm ảnh về nhà cho Carlisle. Nhưng em có thể đoán được tại sao chị lại ngăn không cho gấu ăn anh ấy không?"

Tôi lắc đầu.

"Với lọn tóc quăn màu đen. . . mấy núm đồng tiền lộ rõ dù anh đang nhăn nhó đau đớn . . . vẻ vô tội kỳ lạ như chẳng ăn nhập với khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành . . . ảnh làm chị nhớ đến bé Henry của Vera.

Chị không muốn anh chết - nhiều đến nỗi, mặc dù chị ghét cuộc đời này, chị đã đủ ích kỷ để xin Carlisle biến đổi anh cho chị.

"Chị may mắn hơn xứng đáng được vậy. Emmett là tất cả những gì chị hẳn đã mơ ước nếu chị hiểu mình đủ rõ để biết mình muốn gì.  Anh đúng là loại người mà người như chị cần. Và, lạ một điều là, ảnh cũng cần chị.  Phần này hoá ra có kết thúc tốt đẹp hơn chị mong. Nhưng sẽ không bao giờ có thêm ai ngoài hai anh chị. Và chị sẽ không bao giờ được ngồi trên hiên nhà ở một nơi nào đó, có anh bạc đầu bên mình, mấy đứa cháu vây quanh. "

Nụ cười của cô bây giờ ân cần. "Với em, nghe khá kỳ cục, phải không?  Nói cách khác, em trưởng thành hơn chị nhiều so với lúc chị mười tám tuổi. Nhưng mặt khác... có nhiều thứ em hẳn chẳng bao giờ nghĩ đến một cách nghiêm túc. Em còn quá trẻ để biết em sẽ muốn gì trong mười năm, mười lăm năm nữa - và quá trẻ để tung hê hết mọi thứ mà chưa suy nghĩ thấu đáo. Em sẽ không muốn hấp tấp vội vàng về những chuyện lâu dài đâu, Bella. " Cô vỗ nhẹ đầu tôi, nhưng cử chỉ này chẳng hề ra vẻ bề trên.

Tôi thở dài.

"Hãy nghĩ về nó một chút thôi. Một khi đã xong, thì không thể nào đảo ngược lại được nữa.  Esme coi tụi chị như con... Còn Alice chẳng nhớ chút gì về lúc làm người nên nó không thấy thiếu... Còn em, em sẽ nhớ. Có quá nhiều thứ phải từ bỏ. "

Nhưng nhận lại được nhiều thứ hơn, tôi không nói thành lời.

"Cám ơn, Rosalie. Thật vui khi hiểu... biết chị rõ hơn. "

 “Chị xin lỗi đã làm một con quái vật như vậy. " Cô cười toe toét. "Chị sẽ cố cư xử đàng hoàng từ giờ trở đi. "

Tôi cười toe toét đáp lại cô.

Chúng tôi chưa là bạn bè, nhưng tôi khá chắc chắn cô sẽ không ghét tôi nhiều như thế nữa.

"Bây giờ chị để em ngủ đây. " Mắt Rosalie liếc về phía giường, và môi cô giật giật. "Chị biết em bực vì ảnh giam em như vậy, nhưng đừng làm ảnh khổ sở khi ảnh về nhà nhé.

nh yêu em hơn em biết. nh rất sợ khi phải xa em." Cô lặng lẽ đứng dậy rồi lướt ra cửa. "Ngủ ngon, Bella, " cô thì thầm vừa đóng cửa lại.

"Ngủ ngon, Rosalie, " tôi thì thầm quá muộn sau một giây.

Phải lâu lắm tôi mới ngủ thiếp đi sau đó.

Khi ngủ, tôi nằm mơ thấy ác mộng. Tôi đang bò trên những tảng đá lạnh, u ám của một con đường xa lạ, dưới làn tuyết rơi nhè nhẹ, để lại vt máu kéo dài phía sau. Một thiên thần lờ mờ mặc áo dài trắng quan sát tôi cử động của tôi với đôi mắt tàn nhẫn.

Sáng hôm sau, Alice lái xe đưa tôi tới trường trong khi tôi nhìn chằm chằm giận dỗi ra kính chắn gió. Tôi cảm thấy ngủ không đủ, khiến tôi càng tức chuyện mình bị giam giữ hơn.

"Đêm nay mình đến chơi Olympia hoặc đâu đó nhe, " cô hứa. " Sẽ vui ha?"

"Sao em không cứ việc nhốt chị tầng hầm, " tôi đề nghị, " và quên chuyện dỗ ngọt đi?"

Alice cau mày. "nh sẽ đòi lại chiếc Porsche mất. Em không làm tốt nhiệm vụ cho lắm. Chị lẽ ra phải được vui vẻ. "

"Đó không phải là lỗi của em, " tôi lẩm bẩm. Không thể nào tin nổi tôi lại cảm thấy có lỗi. "Gặp lại em lúc ăn trưa."

Tôi lê bước đi về lớp tiếng Anh. Không có Edward, ngày chắc chắn không thể chịu đựng nổi. Tôi hờn dỗi suốt giờ học đầu tiên, biết rõ thái độ đó chẳng ích gì.

Khi chuông reng, tôi đứng lên chẳng mấy hăng hái. Mike ở ngay trước cửa lớp, giữ cửa mở cho tôi.

"Edward đi bộ đường dài vào cuối tuần hả?" anh thân thiện hỏi khi chúng tôi bước vào màn mưa bụi.

"Ờ. "

"Bạn muốn làm gì đêm nay không?"

Sao anh ta lại có thể vẫn có vẻ tràn trề hy vọng như vậy chứ?

"Không. Tôi có tiệc họp mặt tán dóc của con gái, " tôi làu bàu. Anh nhìn tôi lạ lùng như thể hiểu tâm trạng của tôi vậy.

"Bạn sẽ - "

Câu hỏi của Mike đã bị cắt ngắn đi khi một tiếng nổ ầm ầm vang lên phía sau chúng tôi trong bãi đậu xe.

Mọi người trên va hè quay lại nhìn, trố mắt ngạc nhiên khi chiếc xe máy đen ồn ào thắng két lại sát lề đường, động cơ vẫn để nổ.

Jacob vẫy tôi hối thúc.

"Chạy đi, Bella !" anh thét át tiếng gầm rống của động cơ.

Tôi tê cứng một giây rồi mới hiểu ra.

Tôi nhìn Mike thật nhanh. Tôi biết mình chỉ có mấy giây.

Alice có thể làm đến mức nào để kiềm giữ tôi ở chỗ đông người?

"Tôi bị bịnh và về nhà, nhé?" Tôi nói với Mike, giọng tôi bỗng đầy kích động.

"Được rồi, " anh lẩm bẩm.

Tôi hôn nhẹ má Mike thật nhanh. "Cám ơn, Mike. Tôi nợ bạn một lần đấy !" Tôi vừa la to vừa chạy đi hết tốc lực.

Jacob rồ máy, cười toe toét. Tôi nhảy lên sau chỗ ngồi của anh, choàng tay ôm chặt eo anh.

Tôi nhìn thấy Alice, đứng sững bên quán ăn tự phục vụ, mắt cô toé lửa giận dữ, môi nhe lên để lộ răng.

Tôi liếc nhìn cô cầu xin.

Thế rồi chúng tôi phóng như bay trên nhựa đường nhanh đến nỗi bao tử tôi như rớt lại đâu đó sau lưng.

“Ôm chặt nào”, Jacob la to.

Tôi giấu mặt sau lưng anh khi anh tăng tốc trên đường cao tốc.  Tôi biết anh sẽ chỉ chạy chậm lại khi đến lãnh địa của người Quileute.  Tôi phải ôm chặt cho đến lúc đó.  Tôi thầm cầu nguyện hết sức nhiệt thành Alice sẽ không đuổi theo, và cầu cho Charlie sẽ không tình cờ gặp tôi...

Không cần giấu mặt nữa khi đến khu vực an toàn. Xe máy chạy chậm lại, và Jacob vươn thẳng ngườihú lên cười. Tôi mở mắt.

"Làm được rồi, " anh la to. "Chuyến vượt ngục không tệ hả?"

"Thông minh lắm, Jake. "

"Tôi nhớ bạn nói về con đỉa có khả năng siêu nhiên sẽ không đoán được tôi sắp làm.

Tôi mừng bạn đã không nghĩ đến chuyện này – nếu không ta hẳn sẽ không để bạn đi học đâu."

"Bởi vậy nên tôi đâu có nghĩ đến. "

Anh cười hân hoan. " Bạn muốn làm gì hôm nay ?"

"Gì cũng được hết!" Tôi cười lại.  Thật tuyệt khi được tự do.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.