5. HỘI NHẬP
"Bạn ổn chứ, Jake? Charlie nói bạn đang khổ sở…..Không lẽ chẳng đỡ hơn chút nào sao?" Bàn tay ấm áp của anh cuộn quanh bàn tay tôi.
"Không tệ đến thế," anh nói, nhưng không nhìn vào mắt tôi. Anh chậm rãi đi vòng lại chỗ băng ghế của khúc gỗ trôi giạt, nhìn chằm chằm những hòn sỏi đủ sắc cầu vồng, và kéo tôi đi bên anh. Tôi ngồi xuống cây gỗ của chúng tôi, nhưng anh lại ngồi lên chỗ đất ướt, lởm chởm đá chớ không ngồi kế bên tôi. Tôi không biết liệu đó có phải là cách để anh có thể giấu mặt mình dễ hơn không. Anh nắm lấy bàn tay tôi. Tôi bắt đầu nói huyên thuyên để phá tan không khí im lặng. "Lâu lắm rồi tôi mới trở lại đây. Chắc tôi không biết nhiều chuyện lắm. Sam và Emily ra sao rồi? Còn Embry nữa? Quil đã - ?"
Tôi dừng nửa chừng, chợt nhớ bạn Jacob - Quil đã từng là một vấn đề nhạy cảm.
"À, Quil," Jacob thở dài.
Vậy hẳn là chuyện đó đã xảy ra - Quil chắc đã tham gia vào đàn sói rồi.
"Tôi xin lỗi," tôi lầm bầm.
Tôi không ngờ là Jacob khịt mũi. "Đừng nói thế với cậu ta"
"Bạn nói vậy nghĩa là sao?"
"Quil không mong bị thương hại. Mà hoàn toàn ngược lại –cậu ấy rất phấn khích. Hết sức phấn khởi."
Chuyện này làm tôi chả hiểu gì cả. Tất cả những người sói khác đều rất buồn phiền khi bạn mình có cùng chung số phận với họ. "Hở?"
Jacob ngoái đầu ra sau nhìn tôi. Cậu ta mỉm cười, rồi đảo mắt.
"Quil nghĩ đó chính là thứ tuyệt vời nhất mà cậu ấy từng có. Một phần là do cuối cùng cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra. và cậu ấy vui vì lại có bạn bè – vui vì đã trở thành thành viên của một “đại gia đình." Jacob lại khịt mũi.
“Tôi nghĩ chuyện đó chẳng có gì là bất ngờ cả. Đúng thực là Quil"
"Cậu ấy thích vậy à?"
"Nói thiệt, bọn họ đều vậy cả," Jacob chậm rãi thừa nhận. "rõ ràng chuyện này cũng có mặt tốt của nó - về tốc độ, tự do, sức mạnh . . . tình cảm -- gia đình... Sam và tôi là những người duy nhất từng cảm thấy thật sự cay đắng. Và Sam đã trải qua chuyện đó cách đây đã lâu rồi. Vì thế giờ đây chỉ còn tôi kêu ca." Jacob cười nhạo mình.
Có quá nhiều thứ tôi muốn biết. "Tại sao bạn và Sam khác nhau? Thế chuyện gì đã xảy ra với Sam? Khó khăn của anh ấy là gì?" Những câu hỏi chen nhau tuôn ra làm cho anh chàng không biết đâu mà lần, và Jacob lại cười.
"Dài dòng lắm."
"Tôi cũng đã kể bạn nghe chuyện dài còn gì. Hơn nữa, tôi đâu có vội về nhà" tôi nói, rồi nhăn nhó khi nghĩ đến rắc rối sắp đến.
Anh ấy ngước nhanh nhìn, lắng nghe ẩn ý trong lời nói của tôi. "Anh ta sẽ giận bạn hả?"
"Ừ," tôi thừa nhận. "Anh ấy rất ghét khi tôi làm mấy chuyện mà ảnh … nghĩ là mạo hiểm."
"Chẳng hạn như chơi với người sói chứ gì."
"Ờ. "
Jacob nhún vai. "Vậy thì đừng về. Tôi sẽ ngủ trên ghế trường kỷ."
"Hay dữ," tôi làu bàu. "Vì ảnh sẽ đến tìm tôi."
Jacob thừ người ra, rồi mỉm cười thất vọng. "Anh ta sẽ vậy à?"
"Nếu ảnh sợ tôi bị thương hay gì gì đó - có lẽ thế"
"Ý tưởng của tôi lúc nào cũng hay hơn."
"Làm ơn đi mà, Jake. Chuyện đó làm tôi bực quá."
“Chuyện gì làm bạn bực chứ?"
"Chuyện hai người luôn sẵn sàng giết nhau á!" Tôi than vãn. "Chuyện đó làm tôi muốn điên luôn. Tại sao cả hai người không thể cư xử văn minh giùm?"
"Hắn ta sẵn sàng giết tôi à?" Jacob hỏi với nụ cười đáng ngại, không quan tâm mấy đến vẻ giận dữ của tôi.
"Không giống như bạn đâu!" Tôi nhận ra mình đang gào to. "Ít ra thì ảnh cũng tỏ ra người lớn trong chuyện này. Ảnh biết là làm bạn đau đớn cũng sẽ làm tôi đau đớn - và vì vậy ảnh sẽ chẳng bao giờ làm. Còn bạn thì dường như chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó chút nào hết!"
"Ờ, đúng rồi," Jacob lẩm bẩm. "Chắc anh ta yêu chuộng hòa bình ghê lắm"
"Chao ôi!" Tôi gỡ tay mình ra khỏi tay anh và đẩy đầu anh ra. Sau đó tôi co hai đầu gối lên trước ngực và choàng tay ôm chặt chúng lại.
Tôi nhìn ra phía chân trời, giận dữ.
Jacob yên lặng trong vài phút. Cuối cùng, anh đứng bật dậy và ngồi bên cạnh tôi, quàng hai tay lên vai tôi. Tôi hất ra.
"Xin lỗi, " anh lặng lẽ nói. "Tôi sẽ cố cư xử đàng hoàng."
Tôi không trả lời.
"Bạn còn muốn nghe chuyện Sam không?" anh đề nghị.
Tôi nhún vai.
"Như tôi đã nói, chuyện dài lắm. Và rất….. kỳ lạ. Có rất nhiều điều kỳ cục về cuộc đời mới này. Tôi đã không có thời gian để kể cho bạn nghe dù chỉ một nửa. Và chuyện của Sam - ừm, tôi thậm chí không biết mình có thể giải thích đúng đắn không nữa."
Lời anh làm tôi tò mò mặc dù đang rất bực tức.
“Tôi đang nghe đó," tôi nói cứng
Liếc nhìn kín đáo, tôi thấy gò má anh nhô lên vì cười.
"Sam khó chấp nhận chuyện đó hơn tụi tôi. Vì ảnh là người đầu tiên, và ảnh chỉ có một mình, và ảnh không có ai báo cho ảnh biết chuyện gì đang diễn ra. Ông Sam chết trước khi ảnh ra đời, và cha ảnh chưa bao giờ ở gần ảnh. Chẳng có ai ở đó để nhận ra những dấu hiệu này. Lần đầu chuyện đó xảy ra - lần đầu tiên ảnh biến hình - ảnh nghĩ ảnh bị điên. Phải mất hai tuần ảnh mới đủ bình tĩnh để biến lại thành người.
"Chuyện này xảy ra trước khi bạn đến Forks, vì vậy bạn không nhớ đâu. Mẹ Sam và Leah Clearwater đã nhờ mấy người kiểm lâm tìm ảnh, cả cảnh sát. Mọi người tưởng có tai nạn xảy ra này nọ..…"
"Leah?" Tôi hỏi, ngạc nhiên. Leah là con gái của Harry. Nghe đến tên cô tự động làm lòng tôi trào dâng thương cảm. Harry Clearwater, bạn lâu niên của Charlie, đã chết vì đau tim mùa xuân rồi.
Anh đổi giọng, nặng nề hơn. "Ờ. Leah và Sam yêu nhau khi còn học trung học. Họ bắt đầu hẹn hò khi cô ấy học năm thứ nhất. Cô ấy phát rồ khi ảnh biến mất."
"Nhưng ảnh và Emily -"
"Tôi sẽ nói đến chuyện đó - đó là một phần của câu chuyện," anh nói. Anh hít từ từ, rồi thở mạnh ra. Tôi thấy mình thực ngốc khi nghĩ Sam chưa hề yêu ai trước khi đến với Emily. Hầu hết mọi người đều yêu rồi chia tay nhiều lần trong đời. Chỉ vì tôi đã quen thấy Sam với Emily, và tôi không thể tưởng tượng ra cảnh ảnh với người khác. Cái cách anh nhìn cô. ….ừm, điều này làm tôi nhớ đến ánh mắt của Edward đôi khi - khi anh nhìn tôi.
"Sam trở về," Jacob nói, "nhưng không nói cho ai biết ảnh đã ở đâu. Tin đồn lan rộng – hầu hết mọi người nói rằng ảnh đã làm chuyện gì đó sai trái. Rồi Sam tình cờ gặp ông nội Quil vào một buổi chiều nọ khi ông Quil Ateara đến thăm bà Uley. Sam bắt tay ông. Già Quil suýt nữa thì bị đột quỵ rồi."
Jacob dừng lại cười.
"Sao vậy?"
Jacob áp tay lên má tôi và xoay mặt tôi để nhìn vào anh - anh đang nghiêng mình về phía tôi, mặt anh chỉ cách có mấy xăng-ti-mét. Lòng bàn tay anh thiêu cháy da tôi, như thể anh bị sốt vậy.
"Ồ, đúng ha," tôi nói. Thật không thoải mái, khi mặt tôi quá gần mặt anh với bàn tay anh nóng bỏng trên da tôi. "Sam lúc đó đang nóng bừng bừng."
Jacob lại cười lớn. "Tay Sam giống như thể đã đặt trên lò lửa vậy."
Anh quá gần, tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh. Tôi tự nhiên rướn người lên, để làm tay anh tuột khỏi mặt tôi, nhưng tay vẫn đan tay anh để không làm anh bị tổn thương. Anh mỉm cười và ngả người ra, không bị lừa bởi cố gắng tỏ ra tự nhiên của tôi.
"Thế là ông Ateara đi thẳng đến chỗ những người già khác," Jacob tiếp tục. "Họ là những người duy nhất còn lại vẫn còn biết, vẫn còn nhớ. Ông Ateara, Billy, và Harry thực đã chứng kiến cảnh ông họ biến đổi. Khi Già Quil kể với họ, họ bí mật gặp Sam và giải thích chuyện này.
"Chuyện này dễ dàng hơn khi ảnh hiểu ra - khi ảnh không còn đơn độc nữa. Họ biết ảnh sẽ không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi sự trở về của gia đình Cullens" - ảnh nhắc đến tên này với vẻ cay đắng vô thức - "nhưng chẳng ai khác đủ lớn. Vì thế Sam chờ tụi tôi tham gia với ảnh..."
"Gia đình Cullens chẳng hề biết," tôi thì thầm. "Họ không nghĩ vẫn còn người sói ở đây.
Họ không biết là việc họ đến đây làm biến đổi các bạn."
“Sự thật vẫn là sự thật. "
"Chuyện này nhắc nhở tôi đừng làm bạn nổi khùng."
"Bạn nghĩ tôi nên khoan dung như bạn à? Đâu phải ai cũng là thánh hay người tử vì đạo đâu. "
"Người lớn chút đi, Jacob. "
"Ước gì vậy được, " anh thì thầm lặng lẽ.
Tôi nhìn anh chằm chằm, cố hiểu phản ứng của anh. "Gì chớ?"
Jacob cười khúc khích. "Một trong những chuyện kỳ lạ tôi đã nói đó."
"Bạn… không thể…. lớn lên ư?" Tôi ngây người ra hỏi. "Bạn sao chớ? Không... già đi ư? Giỡn à?"
"Không." Anh bập môi kêu cái bốp.
Tôi cảm thấy máu rần rật trên mặt mình. Nước mắt – những giọt nước mắt tức giận – tràn mi. Tôi nghiến răng kêu kèn kẹt rõ to.
"Bella? Tôi đã nói gì vậy?"
Tôi lại đứng lên, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, toàn thân run rẩy.
"Bạn. Không. Già . Đi," tôi gầm gừ qua kẽ răng.
Jacob giật nhẹ cánh tay tôi, cố ấn tôi ngồi xuống. "Chẳng ai trong tụi tôi già đi cả. Có chuyện gì với bạn vậy?"
"Vậy tôi là người duy nhất phải già đi sao? Tôi sẽ già đi theo từng ngày quỷ quái!" Tôi gần như rít lên, vung tay vào không trung. Một phần nhỏ nhoi trong tôi nhận ra mình đang nổi cơn tam bành giống Charlie, nhưng chút lý trí đó cũng đã bị phần mất lý trí che lấp. "Khốn kiếp! Loại thế giới gì đây? Đâu là công lý chớ?"
"Bình tĩnh nào, Bella."
"Im đi, Jacob. Im ngay! Thật quá bất công!"
"Thiệt là bạn dậm chân dậm cẳng đó hả? Tôi tưởng con gái chỉ làm thế trên TV thôi chớ."
Tôi gầm gừ chẳng chút ấn tượng nào.
"Chẳng tệ như bạn nghĩ đâu. Ngồi xuống nghe tôi giải thích nào."
"Tôi sẽ đứng."
Anh trợn tròn mắt. "Thôi được. Bạn muốn sao cũng được. Nhưng nghe này, một ngày nào đó….. tôi sẽ già đi"
"Giải thích đi."
Anh vỗ vỗ cái cây. Tôi trừng mắt nhìn một lát, nhưng cũng ngồi phịch xuống; cơn nóng nảy của tôi cũng tan biến bất ngờ như lúc bùng lên và tôi đã đủ bình tĩnh để nhận ra mình đang tự biến mình thành con ngốc.
"Khi tụi tôi đủ khả năng để từ bỏ...," Jacob nói. "Khi tụi tôi ngưng biến hình trong một khoảng thời gian liên tục, tụi tôi sẽ già đi. Thật không dễ chút nào." Anh lắc đầu, đột ngột nghi ngờ. "Phải mất khá nhiều thời gian mới hiểu được loại kiềm chế này. Thậm chí Sam cũng chưa làm được chuyện này nữa. Nhưng chẳng ích gì vì có cả một lũ ma cà rồng đông đúc ngay trên đường phố. Tụi tôi thậm chí chẳng thể nghĩ đến chuyện từ bỏ này khi bộ lạc vẫn cần người che chở. Nhưng dù sao thì bạn cũng không nên bận tâm về điều này, vì tôi đã già hơn bạn rồi, ít nhất là về mặt thể chất"
"Bạn đang nói gì thế?"
"Hãy nhìn tôi nè, Bells. Tôi có giống 16 tuổi không?"
Tôi nhìn lên nhìn xuống thân hình đồ sộ của anh, cố tỏ ra không thành kiến. "Tôi nghĩ là không giống mấy"
"Chẳng giống chút nào. Bởi vì tụi tôi đã trưởng thành hoàn toàn trong vài tháng khi gen người sói bắt đầu bộc phát. Tăng trưởng nhanh kinh khiếp." Anh nhăn nhó. "Về mặt thể chất, chắc tôi khoảng hai lăm tuổi gì đó. Vì vậy bạn không nên làm om sòm về chuyện quá già so với tôi trong vòng ít nhất bảy năm nữa"
Khoảng hai mươi lăm tuổi gì đó. Ý nghĩ này làm đầu óc tôi lộn tùng phèo. Nhưng tôi nhớ chuyện lớn vọt đó - tôi nhớ đã nhìn anh cao vọt lên và to ra ngay trước mắt mình. Tôi nhớ anh trông khác từng ngày ra sao... Tôi lắc lắc đầu, cảm thấy chóng mặt.
"Nè, bạn có muốn nghe chuyện Sam, hay bạn muốn hét thêm vào mặt tôi chuyện gì đó ngoài khả năng kiểm soát của tôi hả?"
Tôi hít thật sâu. "Xin lỗi. Vấn đề tuổi tác là đề tài quá nhạy cảm đối với tôi. Chuyện đó làm tôi căng thẳng."
Jacob nhắm nghiền mắt, trông như thể anh đang cố nghĩ ra cách nói điều gì đó.
Vì tôi không muốn nói đến chuyện nhạy cảm thực sự đó – dự định của tôi trong tương lai, hoặc hoà ước có thể bị phá vỡ vì những dự định trên, nên tôi nhắc anh. "Vậy khi Sam hiểu chuyện gì đang xảy ra, khi ảnh đã có Billy và Harry và ông Ateara, bạn nói chuyện đó không còn khó nữa. Và, như bạn đã nói, có những điểm hay ho..." Tôi do dự giây lát. "Thì tại sao Sam lại ghét họ đến thế? Tại sao ảnh muốn tôi ghét họ?"
Jacob thở dài. "Đây là phần hết sức kỳ lạ."
"Tôi là trùm về chuyện kỳ lạ mà."
"Ờ, tôi biết." Anh cười toe toét rồi mới nói tiếp. "Nè, bạn nói đúng đó. Sam biết chuyện gì đang xảy ra, và mọi thứ gần như ổn rồi. Về mọi mặt, cuộc sống của ảnh đã trở lại, ờ, không bình thường. Mà là tốt hơn." Rồi mặt Jacob cau lại, như thể điều gì đó đau đớn đang đến. "Sam không thể nói cho Leah biết. Tụi tôi không được kể cho ai biết hết nếu những người này chẳng cần phải biết. Và ở bên cô ấy, thật chẳng an toàn chút nào - nhưng ảnh đã lừa đảo, như tôi đã làm vậy với bạn. Leah rất tức giận vì ảnh không chịu nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra – ảnh đã ở đâu, ảnh đi đâu lúc đêm về, tại sao ảnh luôn kiệt sức - nhưng họ đang giải quyết chuyện này. Họ đang cố gắng. Họ rất yêu nhau."
"Cô ấy có khám phá ra không? Có phải đã xảy ra thế không?"
Anh lắc đầu. "Không, không phải là vấn đề đó. Em họ của cô ấy, Emily Young, từ khu bảo tồn Makah xuống để thăm cô ấy vào một ngày cuối tuần."
Tôi thở hổn hển. "Emily là em họ của Leah?"
"Chị em họ xa thôi. Nhưng họ thân nhau lắm. Khi còn nhỏ, y như hai chị em ruột vậy"
"Chuyện đó…..khủng khiếp quá. Làm sao mà Sam có thể…..? Tôi lắc đầu, giọng nhỏ dần,.
"Tuy vậy, đừng vội đánh giá ảnh. Có ai từng bảo bạn là…. Bạn đã bao giờ nghe chuyện tiếng sét chưa?"
“Tiếng sét?" Tôi lặp lại từ xa lạ này. "Không biết. Nghĩa là gì vậy?"
"Đó là một trong những thứ kỳ quái đó tụi tôi phải đối phó. Chuyện này không xảy ra với tất cả mọi người. Thực ra, đó là ngoại lệ hiếm hoi, không theo quy luật. Sam đã nghe mấy chuyện này trước đó rồi, những câu chuyện mà mình thường hay nghĩ chỉ là chuyện cổ tích. Ảnh đã nghe đến chuyện tiếng sét, nhưng ảnh chẳng bao giờ lại nghĩ... "
"Nó là cái gì vậy?" Tôi thúc giục.
Mắt Jacob nhìn xa xăm ra biển. "Sam đã rất yêu Leah. Nhưng khi gặp Emily, chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa. Đôi khi…tụi tôi không biết chính xác tại sao… tụi tôi lại tìm bạn theo cách đó." Mắt anh liếc tôi thật nhanh, mặt anh đỏ lên . "Ý tôi là……là bạn đời."
"Theo kiểu gì? Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên à?" Tôi cười khúc khích.
Jacob không cười. Đôi mắt đen của anh có ý lên án phản ứng của tôi. "Nó mãnh liệt hơn thế đôi chút. Rõ ràng hơn."
"Xin lỗi, " tôi lẩm bẩm. "Bạn nói thiệt đó hả?"
"Ờ, thiệt đó."
"Yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên? Nhưng mãnh liệt hơn?" Giọng tôi vẫn đầy vẻ nghi ngờ, và anh biết điều đó.
"Không dễ giải thích đâu. Dù sao thì cũng không quan trọng." Anh nhún vai hững hờ.
"Bạn muốn biết chuyện gì đã làm Sam ghét ma cà rồng vì đã biến đổi ảnh, làm ảnh căm ghét bản thân mình ư. Và đó là chuyện đã xảy ra. Ảnh đã làm Leah đau lòng. Ảnh chà đạp lên mọi lời đã hứa với cô ấy.
Mỗi ngày ảnh phải nhìn thấy lời buộc tội này trong mắt cô ấy, và biết rằng cô ấy đúng."
Anh ngừng lại đột ngột, như thể anh đã nói cái gì đó không định nói ra.
"Emily đã đối phó với chuyện này như thế nào? Nếu cô ấy thân với Leah như thế ... ?" Sam và Emily hoàn toàn xứng với nhau, hai mảnh ghép, hoàn toàn khớp nhau. Tuy nhiên…..làm sao Emily quên được chuyện ảnh đã từng thuộc về người khác? Mà gần như là chị cô.
"Lúc mới đầu cô ấy hết sức tức giận. Nhưng thật khó mà cưỡng lại sự tận tụy và đam mê đến mức đó."
Jacob thở dài. "Rồi, Sam đã có thể kể cho cô ấy biết mọi chuyện. Không có luật lệ nào có thể trói buộc bạn khi bạn tìm ra nửa kia của đời mình. Bạn cũng biết cô ấy bị thương thế nào rồi phải không?"
"Ờ." Câu chuyện được truyền tụng ở Forks là cô ấy đã bị gấu tấn công, nhưng tôi đã biết bí mật này.
Người sói không tự chủ được, Edward nói thế. Những người gần gũi chúng sẽ bị thương.
"Ừm, kỳ lạ hết sức, đó là cách họ giải quyết mọi chuyện. Sam quá khiếp sợ, quá kinh tởm chính mình, căm ghét điều mình đã gây ra…. Ảnh lẽ ra đã lao vào xe buýt nếu làm vậy sẽ khiến cô ấy cảm thấy đỡ hơn. Dù sao đi nữa, nếu làm vậy thì ảnh đã có thể trốn tránh được chuyện mình đã làm. Ảnh đã bị khủng hoảng. ..
Rồi, làm sao đó, cô ấy là người duy nhất an ủi ảnh, và sau đó…."
Jacob không nói hết được suy nghĩ của mình, và tôi cảm thấy câu chuyện quá riêng tư để kể cho nhau biết.
"Tội nghiệp Emily," tôi thì thầm. “Tội nghiệp Sam. Tội nghiệp Leah….."
"Ờ, Leah là người khổ tâm nhất, " anh đồng ý. "Cô ấy tỏ vẻ can đảm. Cô ấy sẽ làm phù dâu."
Tôi nhìn đi chỗ khác, về phía đá lởm chởm nhô lên từ biển như những ngón tay múp míp bị đứt lìa trên phía nam của bến cảng, vừa cố hiểu hết mấy chuyện này. Tôi có thể cảm nhận đôi mắt anh nhìn vào mặt tôi, chờ tôi nói gì đó.
"Chuyện đó đã xảy đến với bạn à?" Cuối cùng thì tôi cũng hỏi, vẫn nhìn sang chỗ khác. "Chuyện yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên á?"
"Không," anh trả lời thật nhanh. "Sam và Jared là những người duy nhất."
"Ưm," tôi nói, cố tỏ vẻ lịch sự quan tâm. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, và tôi cố giải thích phản ứng này với chính mình. Tôi cho là mình mừng vì anh không khẳng định có mối ràng buộc kiểu người sói huyền bí nào giữa hai chúng tôi. Quan hệ của chúng tôi nhiêu đó cũng đủ rối tung lên rồi. Không cần thêm bất cứ chuyện siêu nhiên nào hơn cái tôi đã có để đối phó.
Anh cũng yên lặng, và sự im lặng này hơi không thoải mái. Trực giác mách bảo là tôi không muốn nghe điều anh đang suy nghĩ.
"Chuyện đó xảy ra với Jared như thế nào?" Tôi hỏi để phá tan sự yên lặng.
"Không có gì kịch tính hết. Chỉ là một cô gái anh chàng ngồi bên cạnh ở trường mỗi ngày suốt một năm mà không bao giờ nhìn lại lần thứ hai. Thế mà, sau khi biến đổi, anh chàng gặp lại cô nàng và không bao giờ nhìn sang chỗ khác nữa. Kim khoái lắm. Cô nàng mê tít anh chàng mà. Cô nàng đã kèm cả họ của anh chàng vào sau tên của cô nàng trong khắp nhật ký. Anh cười giễu cợt.
Tôi cau mày. "Jared kể bạn nghe chuyện đó hả? Lẽ ra anh ta không nên thế chứ."
Jacob cắn môi. "Tôi nghĩ mình không nên cười. Mặc dù chuyện đó thiệt mắc cười"
"Bạn lòng.”
Anh thở dài. "Jared không cố tình kể cho chúng tôi nghe gì hết. Tôi đã kể bạn nghe phần này rồi, nhớ không?"
"Ồ, ờ. Mấy bạn có thể nghe suy nghĩ của nhau, nhưng chỉ khi là người sói thôi, phải không?"
"Đúng. Cũng giống thằng hút máu của bạn." Anh quắc mắt nhìn tôi.
"Edward," tôi chỉnh lại.
"Đúng rồi, đúng rồi. Đó là tại sao tôi biết nhiều về cảm giác của Sam như thế. Nếu ảnh được quyền lựa chọn thì sẽ không có chuyện ảnh kể cho tụi tôi biết. Thực ra thì, đó là điều tất cả tụi tôi đều ghét." Giọng anh đột ngột cay đắng . "Thật khủng khiếp. Không còn gì riêng tư, không còn gì bí mật gì cả. Mọi thứ mà bạn ngại ngùng đều bị phơi bày cho mọi người thấy." Anh rùng mình.
"Nghe khủng khiếp quá," tôi thì thầm.
"Chuyện này đôi khi có ích khi tụi tôi cần phối hợp nhau," anh miễn cưỡng nói "Năm thì mười hoạ khi có một tên hút máu nào đó băng qua lãnh thổ của tụi tôi. Laurent vui thật. Và nếu gia đình Cullens không ngáng đường tụi tôi hôm thứ bảy vừa rồi….ugh!" anh rên rỉ. "thì tụi tôi đã tóm được cô ả rồi!" Tay anh cuộn lại thành nắm đấm giận dữ.
Tôi nao núng. Dù tôi rất lo Jasper hoặc Emmett bị thương, cũng chẳng hề so được với nỗi hoảng sợ khi nghĩ đến Jacob đấu với Victoria. Emmett và Jasper là những người gần như không thể hủy diệt. Còn Jacob vẫn ấm áp, vẫn khá là người. Có thể chết. Tôi nghĩ đến chuyện Jacob đối mặt với Victoria, mái tóc rực rỡ của cô ta vờn quanh khuôn mặt nham hiểm kỳ lạ... rồi rùng mình.
Jacob nhìn tôi tò mò."Nhưng với bạn cũng có khác gì đâu? Anh ta luôn chui vô đầu bạn?”
"Ồ, không. Edward không bao giờ chui vô đầu tôi cả. Ảnh chỉ biết ước thôi. "
Vẻ mặt Jacob trở nên bối rối.
"Ảnh không đọc được suy nghĩ của tôi, " tôi giải thích, giọng tôi hơi tự mãn một chút do thói quen cũ. "Tôi là người duy nhất như thế, đối với ảnh. Tụi tôi không biết tại sao ảnh lại không thể."
"Kỳ ha," Jacob nói.
"Ờ." Nét tự phụ tan biến. "Có lẽ nghĩa là đầu óc tôi không ổn sao đó," tôi thú nhận.
"Tôi đã biết đầu óc bạn bất bình thường rồi," Jacob lẩm bẩm.
"Cám ơn nghe."
Mặt trời đột ngột ló ra khỏi đám mây, một điều bất ngờ mà tôi không nghĩ đến, và tôi phải nheo mắt tránh ánh phản chiếu của nó trên mặt nước. Mọi thứ đổi màu - những con sóng chuyển từ xám sang xanh dương, những cây ô liu xám xịt chuyển sang màu ngọc bích lấp lánh, và những viên sỏi màu cầu vồng chiếu lấp lánh như nữ trang thiệt vậy.
Chúng tôi nheo mắt nhìn một hồi lâu, điều chỉnh mắt lại. Chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng sóng vỗ liên tục vọng lại từ bốn bề bến cảng được che chắn, tiếng lạo xạo nhẹ nhàng của sỏi va vào nhau theo chuyển động của con nước, và tiếng mòng biển kêu to xa xa trên đầu. Thật yên bình.
Jacob xích đến gần hơn, để tựa vào cánh tay tôi. Anh thật ấm. Sau đó một phút như vậy, tôi giũ áo khoác. Anh kêu nho nhỏ trong cổ họng tỏ vẻ hài lòng, và tựa má trên đỉnh đầu tôi. Tôi cảm nhận được hơi nóng mặt trời trên da mình – mặc dù không ấm bằng Jacob - và tôi vu vơ tự hỏi bao lâu thì nó sẽ thiêu cháy tôi.
Lơ đãng, tôi xoay tay phải sang một bên, và ngắm ánh nắng lấp lánh chiếu sáng cái sẹo James để lại ở đó.
"Bạn đang nghĩ về chuyện gì vậy?" anh thì thầm.
"Mặt trời. "
"Ừm. Thật dễ thương."
"Bạn đang nghĩ về chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Anh cười tủm tỉm. “Mình đang nhớ đến cuốn phim điên khùng bạn dẫn mình đi coi. Và Mike Newton ói tùm lum."
Tôi cũng cười, ngạc nhiên khi thấy thời gian đã thay đổi ký ức thế nào. Kỷ niệm đó đã từng làm tôi căng thẳng, bối rối. Có quá nhiều thứ đã thay đổi trong đêm đó. Và bây giờ tôi có thể cười được. Đó là buổi tối cuối cùng Jacob và tôi ở bên nhau trước khi anh biết sự thật về bệnh di truyền của mình. Ký ức làm con người cuối cùng. Giờ đã thành một kỷ niệm vui kỳ lạ.
"Tôi nhớ chuyện đó," Jacob nói. "Ngày trước thật hết sức ... giản dị. Tôi mừng vì đã có một kỷ niệm đẹp.” Jacob thở dài.
Anh cảm thấy sự căng thẳng đột ngột trong cơ thể tôi vì lời anh gợi lên ký ức của riêng tôi.
"Chuyện gì vậy?" ảnh hỏi
"Về kỷ niệm đẹp của bạn….." Tôi xích ra xa anh ra để có thể đọc được mặt anh. Lúc đó, thật khó hiểu. "Bạn có thể kể cho tôi biết bạn đã làm gì vào sáng thứ hai đó không? Bạn đang nghĩ đến điều gì đã làm Eward bực mình."
Bực mình không phải là từ chính xác miêu tả nó, nhưng tôi muốn có câu trả lời, nên tôi nghĩ tốt nhất không nên bắt đầu quá gay gắt.
Mặt Jacob sáng bừng khi hiểu ra, và anh cười. "Tôi chỉ nghĩ về bạn thôi. Hắn ta không thích thế, đúng không?"
"Tôi ư? Nghĩ gì về tôi?"
Jacob cười, hơi cay đắng hơn lúc này. "Tôi nhớ lại bạn ra sao trong đêm Sam tìm thấy bạn - tôi đã nhìn thấy chuyện đó trong đầu ảnh, và tựa như tôi ở đó vậy; bạn biết đó, ký ức đó luôn ám ảnh Sam, rồi tôi nhớ bạn trông ra sao vào lần đầu bạn đến nhà tôi. Tôi cá là thậm chí bạn cũng không biết mình nhếch nhác thế nào đâu, Bella. Phải mấy tuần sau bạn mới bắt đầu có vẻ người trở lại. Và tôi nhớ bạn luôn lấy quấn tay ôm lấy thân mình thế nào, cố giữ cho mình không rã rời thành từng mảnh..." Jacob cau mày, rồi lắc đầu. "Đối với tôi, thật đau lòng khi nhớ lại lúc đó bạn buồn ra sao, mà đó không phải là lỗi của tôi đó. Vì thế tôi nghĩ anh ta sẽ còn đau đớn hơn vậy. Và tôi nghĩ anh ta nên nhìn qua những chuyện anh ta đã gây ra."
Tôi đánh bốp vào vai anh. Cái vỗ làm đau tay tôi. "Jacob Black, đừng bao giờ làm chuyện đó nữa nhé! Hứa với tôi bạn sẽ không làm nữa nhé."
"Không đời nào. Bao tháng rồi, tôi chẳng vui được như vậy."
"Vậy giúp tôi đi, Jake - "
"Ồ, bình tĩnh nào, Bella. Khi nào mới gặp lại anh ta chớ? Đừng lo về chuyện đó. "
Tôi đứng lên, và anh giữ tay tôi lại khi tôi bắt đầu bỏ đi. Tôi cố giật tay ra.
"Tôi đi đây, Jacob."
"Không, khoan đi," anh phản đối, bàn tay anh siết chặt tay tôi. "Tôi xin lỗi. Và…..được rồi, tôi sẽ không làm vậy nữa đâu. Hứa đó."
Tôi thở dài. "Cám ơn, Jake. "
"Nào, mình về nhà đi," anh háo hức nói.
"Thực ra thì, tôi thật cần phải đi. Angela Weber đang chờ, và tôi biết Alice lo lắng. Tôi không muốn làm cô ấy bực mình quá nhiều"
"Nhưng bạn mới đến đây thôi mà!"
“Thấy giống vậy thiệt," tôi đồng ý. Tôi nhìn trừng trừng vào mặt trời, không hiểu sao lại chiếu thẳng vô đầu tôi. Sao mà thời gian đi qua nhanh thế nhỉ?
Mày anh nhíu lại. "Tôi không biết khi nào mới được gặp lại bạn," anh nói bằng giọng đau đớn.
"Lần sau tôi sẽ trở lại khi ảnh đi xa," tôi hấp tấp hứa.
"Đi xa à?" Jacob trợn tròn mắt. "Đó là một cách thú vị để miêu tả chuyện anh ta sẽ làm. Đồ ký sinh gớm ghiếc."
"Nếu bạn không cư xử đàng hoàng, tôi sẽ không quay lại đâu!" Tôi đe doạ, cố rút tay ra. Anh không chịu buông tay tôi.
"Oái, đừng giận, " anh nói, cười toe toét. "Phản xạ mà."
"Nếu tôi cố gắng quay lại, bạn sẽ phải rõ một chuyện, được chứ?"
Anh chờ đợi.
"Này," tôi giải thích. "Tôi không quan tâm chuyện ai là ma cà rồng và ai là người sói. Chuyện đó chẳng liên quan gì cả. Bạn là Jacob, và ảnh là Edward, và tôi là Bella. Và không gì khác quan trọng hết."
Mắt anh hơi nheo lại. "Nhưng tôi là người sói," anh miễn cưỡng nói.
"Còn anh ta là ma cà rồng," anh nói thêm ghê tởm rõ rệt.
"Còn tôi là xử nữ luôn phải làm vui lòng mọi người khác!" Tôi la to, bực tức.
Anh nhướng mày, cân nhắc vẻ mặt của tôi với ánh mắt tò mò. Cuối cùng, anh nhún vai.
"Nếu bạn thực có thể nhìn nhận chuyện này theo cách đó..."
“Tôi có thể. Tôi nhìn nhận vậy đó."
"Được thôi. Chỉ Bella và Jacob thôi. Không có mấy người xử nữ quái đản nào ở đây hết." Anh mỉm cười với tôi, nụ cười ấm áp, quen thuộc đã lâu không nhìn thấy. Tôi cảm thấy nụ cười đáp trả trải rộng trên mặt mình.
"Tôi nhớ bạn lắm, Jake," tôi không kiềm được phải thú nhận.
"Tôi cũng vậy," anh toét miệng cười. Mắt anh hạnh phúc và trong trẻo, không gợn chút cay đắng giận hờn.
"Hơn bạn biết. Bạn sẽ sớm trở lại chứ?"
"Ngay khi có thể, " tôi hứa.