Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Eclipse - 3. MOTIVES
Nhật thực - 3. Động cơ
THE SUN WAS SO DEEPLY BURIED BEHIND THE CLOUDS that there was no way to tell if it had set or not. After the long flight — chasing the sun westward so that it seemed unmoving in the sky — it was especially disorienting; time seemed oddly variable. It took me by surprise when the forest gave way to the first buildings, signaling that we were nearly home.
Mặt trời núp kín sau mây khiến ta chẳng thể nào biết được đã lặn hay chưa. Sau chuyến bay dài -- đuổi theo mặt trời về hướng tây làm ta ngỡ nó như chẳng hề di chuyển – thiệt hết sức lộn xộn; thời gian hay thay đổi lạ kỳ. Tôi ngạc nhiên khi rừng xanh nhường chỗ cho các toà nhà cao tầng đầu tiên, báo hiệu đã sắp đến nhà.

3. MOTIVES

THE SUN WAS SO DEEPLY BURIED BEHIND THE CLOUDS that there was no way to tell if it had set or not. After the long flight — chasing the sun westward so that it seemed unmoving in the sky — it was especially disorienting; time seemed oddly variable. It took me by surprise when the forest gave way to the first buildings, signaling that we were nearly home.

“You’ve been very quiet,” Edward observed. “Did the plane make you sick?”

“No, I’m okay.”

“Are you sad to leave?”

“More relieved than sad, I think.”

He raised one eyebrow at me. I knew it was useless and — much as I hated to admit it — unnecessary to ask him to keep his eyes on the road.

“Renée is so much more . . .perceptive than Charlie in some ways. It was making me jumpy.”

Edward laughed. “Your mother has a very interesting mind. Almost childlike, but very insightful. She sees things differently than other people.”

Insightful. It was a good description of my mother — when she was paying attention. Most of the time Renée was so bewildered by her own life that she didn’t notice much else. But this weekend she’d been paying plenty of attention to me.

Phil was busy — the high school baseball team he coached was in the playoffs — and being alone with Edward and me had only sharpened Renée’s focus. As soon as the hugs and squeals of delight were out of the way, Renée began to watch. And as she’d watched, her wide blue eyes had become first confused and then concerned.

This morning we’d gone for a walk along the beach. She wanted to show off all the beauties of her new home, still hoping, I think, that the sun might lure me away from Forks. She’d also wanted to talk with me alone, and that was easily arranged. Edward had fabricated a term paper to give himself an excuse to stay indoors during the day.

In my head, I went through the conversation again. . . .

Renée and I ambled along the sidewalk, trying to stay in the range of the infrequent palm tree shadows.

Though it was early, the heat was smothering. The air was so heavy with moisture that just breathing in and out was giving my lungs a workout.

“Bella?” my mother asked, looking out past the sand to the lightly crashing waves as she spoke.

“What is it, Mom?”

She sighed, not meeting my gaze. “I’m worried. . . .”

“What’s wrong?” I asked, anxious at once. “What can I do?”

“It’s not me.” She shook her head. “I’m worried about you . . . and Edward.”

Renée finally looked at me when she said his name, her face apologetic.

“Oh,” I mumbled, fixing my eyes on a pair of joggers as they passed us, drenched with sweat.

“You two are more serious than I’d been thinking,” she went on.

I frowned, quickly reviewing the last two days in my head. Edward and I had barely touched — in front of her, at least. I wondered if Renée was about to give me a lecture on responsibility, too. I didn’t mind that the way I had with Charlie. It wasn’t embarrassing with my mom. After all, I’d been the one giving her that lecture time and time again in the last ten years.

 “There’s something . . . strange about the way you two are together,” she murmured, her forehead creasing over her troubled eyes. “The way he watches you — it’s so . . . protective. Like he’s about to throw himself in front of a bullet to save you or something.”

I laughed, though I was still not able to meet her gaze. “That’s a bad thing?”

“No.” She frowned as she struggled for the words. “It’s just different . He’s very intense about you . . . and very careful. I feel like I don’t really understand your relationship. Like there’s some secret I’m missing. . . .”

“I think you’re imagining things, Mom,” I said quickly, struggling to keep my voice light. There was a flutter in my stomach. I’d forgotten how much my mother saw . Something about her simple view of the world cut through all the distractions and pierced right to the truth of things. This had never been a problem before. Until now, there had never been a secret I couldn’t tell her.

“It’s not just him.” She set her lips defensively. “I wish you could see how you move around him.”

“What do you mean?”

 “The way you move — you orient yourself around him without even thinking about it. When he moves, even a little bit, you adjust your position at the same time. Like magnets . . . or gravity. You’re like a . . . satellite, or something. I’ve never seen anything like it.”

She pursed her lips and stared down.

“Don’t tell me,” I teased, forcing a smile. “You’re reading mysteries again, aren’t you? Or is it sci-fi this time?”

Renée flushed a delicate pink. “That’s beside the point.”

“Found anything good?”

“Well, there was one — but that doesn’t matter. We’re talking about you right now.”

“You should stick to romance, Mom. You know how you freak yourself out.”

Her lips turned up at the corners. “I’m being silly, aren’t I?”

For half a second I couldn’t answer. Renée was so easily swayed. Sometimes it was a good thing, because not all of her ideas were practical. But it pained me to see how quickly she caved in to my trivializing, especially since she was dead right this time.

She looked up, and I controlled my expression.

“Not silly — just being a mom.”

She laughed and then gestured grandly toward the white sands stretching to the blue water.

“And all this isn’t enough to get you to move back in with your silly mom?”

I wiped my hand dramatically across my forehead, and then pretended to wring my hair out.

“You get used to the humidity,” she promised.

“You can get used to rain, too,” I countered.

She elbowed me playfully and then took my hand as we walked back to her car.

Other than her worries about me, she seemed happy enough. Content. She still looked at Phil with goo-goo eyes, and that was comforting. Surely her life was full and satisfying. Surely she didn’t miss me that much, even now. . . .

Edward’s icy fingers brushed my cheek. I looked up, blinking, coming back to the present. He leaned down and kissed my forehead.

“We’re home, Sleeping Beauty. Time to awake.”

We were stopped in front of Charlie’s house. The porch light was on and the cruiser was parked in the driveway. As I examined the house, I saw the curtain twitch in the living room window, flashing a line of yellow light across the dark lawn.

I sighed. Of course Charlie was waiting to pounce.

Edward must have been thinking the same thing, because his expression was stiff and his eyes remote as he came to get my door for me.

“How bad?” I asked.

“Charlie’s not going to be difficult,” Edward promised, his voice level with no hint of humor. “He missed you.”

My eyes narrowed in doubt. If that was the case, then why was Edward tensed as if for a battle?

My bag was small, but he insisted on carrying it into the house. Charlie held the door open for us.

“Welcome home, kid!” Charlie shouted like he really meant it. “How was Jacksonville?”

“Moist. And buggy.”

“So Renée didn’t sell you on the University of Florida?”

“She tried. But I’d rather drink water than inhale it.”

Charlie’s eyes flickered unwillingly to Edward. “Did you have a nice time?”

“Yes,” Edward answered in a serene voice. “Renée was very hospitable.”

“That’s . . . um, good. Glad you had fun.” Charlie turned away from Edward and pulled me in for an unexpected hug.

“Impressive,” I whispered in his ear.

He rumbled a laugh. “I really missed you, Bells. The food around here sucks when you’re gone.”

“I’ll get on it,” I said as he let me go.

“Would you call Jacob first? He’s been bugging me every five minutes since six o’clock this morning. I promised I’d have you call him before you even unpacked.”

I didn’t have to look at Edward to feel that he was too still, too cold beside me. So this was the cause of his tension.

“Jacob wants to talk to me?”

“Pretty bad, I’d say. He wouldn’t tell me what it was about — just said it was important.”

The phone rang then, shrill and demanding.

“That’s him again, I’d bet my next paycheck,” Charlie muttered.

“I got it.” I hurried to the kitchen.

Edward followed after me while Charlie disappeared into the living room.

I grabbed the phone mid-ring, and twisted around so that I was facing the wall. “Hello?”

“You’re back,” Jacob said.

His familiar husky voice sent a wave of wistfulness through me. A thousand memories spun in my head, tangling together — a rocky beach strewn with driftwood trees, a garage made of plastic sheds, warm sodas in a paper bag, a tiny room with one too-small shabby loveseat. The laughter in his deep-set black eyes, the feverish heat of his big hand around mine, the flash of his white teeth against his dark skin, his face stretching into the wide smile that had always been like a key to a secret door where only kindred spirits could enter.

It felt sort of like homesickness, this longing for the place and person who had sheltered me through my darkest night.

I cleared the lump from my throat. “Yes,” I answered.

“Why didn’t you call me?” Jacob demanded.

His angry tone instantly got my back up. “Because I’ve been in the house for exactly four seconds and your call interrupted Charlie telling me that you’d called.”

“Oh. Sorry.”

“Sure. Now, why are you harassing Charlie?”

“I need to talk to you.”

“Yeah, I figured out that part all by myself. Go ahead.”

There was a short pause.

“You going to school tomorrow?”

I frowned to myself, unable to make sense of this question. “Of course I am. Why wouldn’t I?”

“I dunno. Just curious.”

Another pause.

“So what did you want to talk about, Jake?”

He hesitated. “Nothing really, I guess. I . . . wanted to hear your voice.”

“Yeah, I know. I’m so glad you called me, Jake. I . . .” But I didn’t know what more to say. I wanted to tell him I was on my way to La Push right now. And I couldn’t tell him that.

“I have to go,” he said abruptly.

“What?”

“I’ll talk to you soon, okay?”

“But Jake —”

He was already gone. I listened to the dial tone with disbelief.

“That was short,” I muttered.

“Is everything all right?” Edward asked. His voice was low and careful.

I turned slowly to face him. His expression was perfectly smooth — impossible to read.

“I don’t know. I wonder what that was about.” It didn’t make sense that Jacob had been hounding Charlie all day just to ask me if I was going to school. And if he’d wanted to hear my voice, then why did he hang up so quickly?

“Your guess is probably better than mine,” Edward said, the hint of a smile tugging at the corner of his mouth.

“Mmm,” I murmured. That was true. I knew Jake inside and out. It shouldn’t be that complicated to figure out his motivations.

With my thoughts miles away — about fifteen miles away, up the road to La Push — I started combing through the fridge, assembling ingredients for Charlie’s dinner. Edward leaned against the counter, and I was distantly aware that his eyes were on my face, but too preoccupied to worry about what he saw there.

The school thing seemed like the key to me. That was the only real question Jake had asked. And he had to be after an answer to something, or he wouldn’t have been bugging Charlie so persistently.

Why would my attendance record matter to him, though?

I tried to think about it in a logical way. So, if I hadn’t been going to school tomorrow, what would be the problem with that, from Jacob’s perspective? Charlie had given me a little grief about missing a day of school so close to finals, but I’d convinced him that one Friday wasn’t going to derail my studies. Jake would hardly care about that.

My brain refused to come up with any brilliant insights. Maybe I was missing some vital piece of information.

What could have changed in the past three days that was so important that Jacob would break his long streak of refusing to answer my phone calls and contact me? What difference could three days make?

I froze in the middle of the kitchen. The package of icy hamburger in my hands slipped through my numb fingers. It took me a slow second to miss the thud it should have made against the floor.

Edward had caught it and thrown it onto the counter. His arms were already around me, his lips at my ear.

“What’s wrong?”

I shook my head, dazed.

Three days could change everything.

Hadn’t I just been thinking about how impossible college was? How I couldn’t be anywhere near people after I’d gone through the painful three-day conversion that would set me free from mortality, so that I could spend eternity with Edward? The conversion that would make me forever a prisoner to my own thirst. . . .

Had Charlie told Billy that I’d vanished for three days? Had Billy jumped to conclusions? Had Jacob really been asking me if I was still human? Making sure that the werewolves’ treaty was unbroken — that none of the Cullens had dared to bite a human . . . bite, not kill . . . ?

But did he honestly think I would come home to Charlie if that was the case?

Edward shook me. “Bella?” he asked, truly anxious now.

“I think . . . I think he was checking,” I mumbled. “Checking to make sure. That I’m human, I mean.”

Edward stiffened, and a low hiss sounded in my ear.

“We’ll have to leave,” I whispered. “Before. So that it doesn’t break the treaty. We won’t ever be able to come back.”

His arms tightened around me. “I know.”

“Ahem.” Charlie cleared his voice loudly behind us.

I jumped, and then pulled free of Edward’s arms, my face getting hot. Edward leaned back against the counter. His eyes were tight. I could see worry in them, and anger.

 “If you don’t want to make dinner, I can call for a pizza,” Charlie hinted.

“No, that’s okay, I’m already started.”

“Okay,” Charlie said. He propped himself against the doorframe, folding his arms.

I sighed and got to work, trying to ignore my audience.

“If I asked you to do something, would you trust me?” Edward asked, an edge to his soft voice.

We were almost to school. Edward had been relaxed and joking just a moment ago, and now suddenly his hands were clenched tight on the steering wheel, his knuckles straining in an effort not to snap it into pieces.

I stared at his anxious expression — his eyes were far away, like he was listening to distant voices.

My pulse sped in response to his stress, but I answered carefully. “That depends.”

We pulled into the school lot.

“I was afraid you would say that.”

“What do you want me to do, Edward?”

“I want you to stay in the car.” He pulled into his usual spot and turned the engine off as he spoke. “I want you to wait here until I come back for you.”

“But . . .why ?”

That was when I saw him. He would have been hard to miss, towering over the students the way he did, even if he hadn’t been leaning against his black motorcycle, parked illegally on the sidewalk.

“Oh.”

Jacob’s face was a calm mask that I recognized well. It was the face he used when he was determined to keep his emotions in check, to keep himself under control. It made him look like Sam, the oldest of the wolves, the leader of the Quileute pack. But Jacob could never quite manage the perfect serenity Sam always exuded.

I’d forgotten how much this face bothered me. Though I’d gotten to know Sam pretty well before the Cullens had come back — to like him, even — I’d never been able to completely shake the resentment I felt when Jacob mimicked Sam’s expression. It was a stranger’s face. He wasn’t my Jacob when he wore it.

“You jumped to the wrong conclusion last night,” Edward murmured. “He asked about school because he knew that I would be where you were. He was looking for a safe place to talk to me. A place with witnesses.”

So I’d misinterpreted Jacob’s motives last night. Missing information, that was the problem. Information like why in the world Jacob would want to talk to Edward.

“I’m not staying in the car,” I said.

Edward groaned quietly. “Of course not. Well, let’s get this over with.”

Jacob’s face hardened as we walked toward him, hand in hand.

I noticed other faces, too — the faces of my classmates. I noticed how their eyes widened as they took in all six foot seven inches of Jacob’s long body, muscled up the way no normal

sixteen-and-a-half-year-old ever had been. I saw those eyes rake over his tight black t-shirt — short-sleeved, though the day was unseasonably cool — his ragged, grease-smeared jeans, and the glossy black bike he leaned against. Their eyes didn’t linger on his face — something about his expression had them glancing quickly away. And I noticed the wide berth everyone gave him, the bubble of space that no one dared to encroach on.

With a sense of astonishment, I realized that Jacob looked dangerous to them. How odd.

Edward stopped a few yards away from Jacob, and I could tell that he was uncomfortable having me so close to a werewolf. He drew his hand back slightly, pulling me halfway behind his body.

“You could have called us,” Edward said in a steel-hard voice.

“Sorry,” Jacob answered, his face twisting into a sneer. “I don’t have any leeches on my speed dial.”

“You could have reached me at Bella’s house, of course.”

Jacob’s jaw flexed, and his brows pulled together. He didn’t answer.

“This is hardly the place, Jacob. Could we discuss this later?”

“Sure, sure. I’ll stop by your crypt after school.” Jacob snorted. “What’s wrong with now?”

Edward looked around pointedly, his eyes resting on the witnesses who were just barely out of hearing range. A few people were hesitating on the sidewalk, their eyes bright with expectation. Like they were hoping a fight might break out to alleviate the tedium of another Monday morning. I saw Tyler Crowley nudge Austin Marks, and they both paused on their way to class.

“I already know what you came to say,” Edward reminded Jacob in voice so low that I could barely make it out. “Message delivered. Consider us warned.”

Edward glanced down at me for a fleeting second with worried eyes.

“Warned?” I asked blankly. “What are you talking about?”

“You didn’t tell her?” Jacob asked, his eyes widening with disbelief. “What, were you afraid she’d take our side?”

“Please drop it, Jacob,” Edward said in an even voice.

“Why?” Jacob challenged.

I frowned in confusion. “What don’t I know? Edward?”

Edward just glared at Jacob as if he hadn’t heard me.

“Jake?”

Jacob raised his eyebrow at me. “He didn’t tell you that his big . . .brother crossed the line Saturday night?” he asked, his tone thickly layered with sarcasm. Then his eyes flickered back to Edward. “Paul was totally justified in —”

“It was no-man’s land!” Edward hissed.

“Was not!”

Jacob was fuming visibly. His hands trembled. He shook his head and sucked in two deep lungfuls of air.

“Emmett and Paul?” I whispered. Paul was Jacob’s most volatile pack brother. He was the one who’d lost control that day in the woods — the memory of the snarling gray wolf was suddenly vivid in my head. “What happened? Were they fighting?” My voice strained higher in panic. “Why? Did Paul get hurt?”

“No one fought,” Edward said quietly, only to me. “No one got hurt. Don’t be anxious.”

Jacob was staring at us with incredulous eyes. “You didn’t tell her anything at all, did you? Is that why you took her away? So she wouldn’t know that —?”

“Leave now.” Edward cut him off mid-sentence, and his face was abruptly frightening — truly frightening. For a second, he looked like . . . like a vampire . He glared at Jacob with vicious, unveiled loathing.

Jacob raised his eyebrows, but made no other move. “Why haven’t you told her?”

They faced each other in silence for a long moment. More students gathered behind Tyler and Austin. I saw Mike next to Ben — Mike had one hand on Ben’s shoulder, like he was holding him in place.

In the dead silence, all the details suddenly fell into place for me with a burst of intuition.

Something Edward didn’t want me to know.

Something that Jacob wouldn’t have kept from me.

Something that had the Cullens and the wolves both in the woods, moving in hazardous proximity to each other.

Something that would cause Edward to insist that I fly across the country.

Something that Alice had seen in a vision last week — a vision Edward had lied to me about.

Something I’d been waiting for anyway. Something I knew would happen again, as much as I might wish it never would. It was never going to end, was it?

I heard the quick gasp, gasp, gasp, gasp of the air dragging through my lips, but I couldn’t stop it. It looked like the school was shaking, like there was an earthquake, but I knew it was my own trembling that caused the illusion.

“She came back for me,” I choked out.

Victoria was never going to give up till I was dead. She would keep repeating the same pattern — feint and run, feint and run — until she found a hole through my defenders.

Maybe I’d get lucky. Maybe the Volturi would come for me first — they’d kill me quicker, at least.

Edward held me tight to his side, angling his body so that he was still between me and Jacob, and stroked my face with anxious hands. “It’s fine,” he whispered to me. “It’s fine. I’ll never let her get close to you, it’s fine.”

Then he glared at Jacob. “Does that answer your question, mongrel?”

“You don’t think Bella has a right to know?” Jacob challenged. “It’s her life.”

Edward kept his voice muted; even Tyler, edging forward by inches, would be unable to hear. “Why should she be frightened when she was never in danger?”

“Better frightened than lied to.”

I tried to pull myself together, but my eyes were swimming in moisture. I could see it behind my lids — I could see Victoria’s face, her lips pulled back over her teeth, her crimson eyes glowing with the obsession of her vendetta; she held Edward responsible for the demise of her love, James. She wouldn’t stop until his love was taken from him, too.

Edward wiped the tears from my cheek with his fingertips.

“Do you really think hurting her is better than protecting her?” he murmured.

“She’s tougher than you think,” Jacob said. “And she’s been through worse.”

Abruptly, Jacob’s expression shifted, and he was staring at Edward with an odd, speculative expression.

His eyes narrowed like he was trying to do a difficult math problem in his head.

I felt Edward cringe. I glanced up at him, and his face was contorted in what could only be pain. For one ghastly moment, I was reminded of our afternoon in Italy, in the macabre tower room of the Volturi, where Jane had tortured Edward with her malignant gift, burning him with her thoughts alone. . . .

The memory snapped me out of my near hysteria and put everything in perspective. Because I’d rather Victoria killed me a hundred times over than watch Edward suffer that way again.

“That’s funny,” Jacob said, laughing as he watched Edward’s face.

Edward winced, but smoothed his expression with a little effort. He couldn’t quite hide the agony in his eyes.

I glanced, wide-eyed, from Edward’s grimace to Jacob’s sneer.

“What are you doing to him?” I demanded.

“It’s nothing, Bella,” Edward told me quietly. “Jacob just has a good memory, that’s all.”

Jacob grinned, and Edward winced again.

“Stop it! Whatever you’re doing.”

“Sure, if you want.” Jacob shrugged. “It’s his own fault if he doesn’t like the things I remember, though.”

I glared at him, and he smiled back impishly — like a kid caught doing something he knows he shouldn’t by someone who he knows won’t punish him.

“The principal’s on his way to discourage loitering on school property,” Edward murmured to me. “Let’s get to English, Bella, so you’re not involved.”

“Overprotective, isn’t he?” Jacob said, talking just to me. “A little trouble makes life fun. Let me guess, you’re not allowed to have fun, are you?”

Edward glowered, and his lips pulled back from his teeth ever so slightly.

“Shut up, Jake,” I said.

Jacob laughed. “That sounds like a no . Hey, if you ever feel like having a life again, you could come see me. I’ve still got your motorcycle in my garage.”

This news distracted me. “You were supposed to sell that. You promised Charlie you would.” If I hadn’t begged on Jake’s behalf — after all, he’d put weeks of labor into both motorcycles, and he deserved some kind of payback — Charlie would have thrown my bike in a Dumpster. And possibly set that Dumpster on fire.

“Yeah, right. Like I would do that. It belongs to you, not me. Anyway, I’ll hold on to it until you want it back.”

A tiny hint of the smile I remembered was suddenly playing around the edges of his lips.

“Jake . . .”

He leaned forward, his face earnest now, the bitter sarcasm fading. “I think I might have been wrong before, you know, about not being able to be friends. Maybe we could manage it, on my side of the line.  Come see me.”

I was vividly conscious of Edward, his arms still wrapped protectively around me, motionless as a stone.

I shot a look at his face — it was calm, patient.

“I, er, don’t know about that, Jake.”

Jacob dropped the antagonistic façade completely. It was like he’d forgotten Edward was there, or at least he was determined to act that way. “I miss you every day, Bella. It’s not the same without you.”

“I know and I’m sorry, Jake, I just . . .”

He shook his head, and sighed. “I know. Doesn’t matter, right? I guess I’ll survive or something. Who needs friends?” He grimaced, trying to cover the pain with a thin attempt at bravado.

Jacob’s suffering had always triggered my protective side. It was not entirely rational — Jacob was hardly in need of any physical protection I could offer. But my arms, pinned beneath Edward’s, yearned to reach out to him. To wrap around his big, warm waist in a silent promise of acceptance and comfort.

Edward’s shielding arms had become restraints.

“Okay, get to class,” a stern voice sounded behind us. “Move along, Mr. Crowley.”

“Get to school, Jake,” I whispered, anxious as soon as I recognized the principal’s voice. Jacob went to the Quileute school, but he might still get in trouble for trespassing or the equivalent.

Edward released me, taking just my hand and pulling me behind his body again.

Mr. Greene pushed through the circle of spectators, his brows pressing down like ominous storm clouds over his small eyes.

“I mean it,” he was threatening. “Detention for anyone who’s still standing here when I turn around again.”

The audience melted away before he was finished with his sentence.

“Ah, Mr. Cullen. Do we have a problem here?”

“Not at all, Mr. Greene. We were just on our way to class.”

“Excellent. I don’t seem to recognize your friend.” Mr. Greene turned his glower on Jacob. “Are you a new student here?”

Mr. Greene’s eyes scrutinized Jacob, and I could see that he’d come to the same conclusion everyone else had: dangerous. A troublemaker.

“Nope,” Jacob answered, half a smirk on his broad lips.

“Then I suggest you remove yourself from school property at once, young man, before I call the police.”

Jacob’s little smirk became a full-blown grin, and I knew he was picturing Charlie showing up to arrest him. This grin was too bitter, too full of mocking to satisfy me. This wasn’t the smile I’d been waiting to see.

Jacob said, “Yes, sir,” and snapped a military salute before he climbed on his bike and kicked it to a start right there on the sidewalk. The engine snarled and then the tires squealed as he spun it sharply around. In a matter of seconds, Jacob raced out of sight.

Mr. Greene gnashed his teeth together while he watched the performance.

“Mr. Cullen, I expect you to ask your friend to refrain from trespassing again.”

“He’s no friend of mine, Mr. Greene, but I’ll pass along the warning.”

Mr. Greene pursed his lips. Edward’s perfect grades and spotless record were clearly a factor in Mr. Greene’s assessment of the incident. “I see. If you’re worried about any trouble, I’d be happy to —”

“There’s nothing to worry about, Mr. Greene. There won’t be any trouble.”

“I hope that’s correct. Well, then. On to class. You, too, Miss Swan.”

Edward nodded, and pulled me quickly along toward the English building.

“Do you feel well enough to go to class?” he whispered when we were past the principal.

“Yes,” I whispered back, not quite sure if this was a lie.

Whether I felt well or not was hardly the most important consideration. I needed to talk to Edward right away, and English class wasn’t the ideal place for the conversation I had in mind.

But with Mr. Greene right behind us, there weren’t a lot of other options.

We got to class a little late and took our seats quickly. Mr. Berty was reciting a Frost poem. He ignored our entrance, refusing to let us break his rhythm.

I yanked a blank page out of my notebook and started writing, my handwriting more illegible than normal thanks to my agitation.

What happened? Tell me everything . And screw the protecting me crap, please.

I shoved the note at Edward. He sighed, and then began writing. It took him less time than me, though he wrote an entire paragraph in his own personal calligraphy before he slipped the paper back.

Alice saw that Victoria was coming back. I took you out of town merely as a precaution — there was never a chance that she would have gotten anywhere close to you. Emmett and Jasper very nearly had her, but Victoria seems to have some instinct for evasion. She escaped right down the Quileute boundary line as if she were reading it from a map. It didn’t help that Alice’s abilities were nullified by the Quileutes’ involvement. To be fair, the Quileutes might have had her, too, if we hadn’t gotten in the way.

The big gray one thought Emmett was over the line, and he got defensive. Of course Rosalie reacted to that, and everyone left the chase to protect their companions. Carlisle and Jasper got things calmed down before it got out of hand. But by then, Victoria had slipped away. That’s everything.

I frowned at the letters on the page. All of them had been in on it — Emmett, Jasper, Alice, Rosalie, and Carlisle. Maybe even Esme, though he hadn’t mentioned her. And then Paul and the rest of the Quileute pack. It might so easily have turned into a fight, pitting my future family and my old friends against each other. Any one of them could have been hurt. I imagined the wolves would be in the most danger, but picturing tiny Alice next to one of the huge werewolves, fighting . . .

I shuddered.

Carefully, I scrubbed out the entire paragraph with my eraser and then I wrote over the top: 

What about Charlie? She could have been after him.

Edward was shaking his head before I finished, obviously going to downplay any danger on Charlie’s behalf. He held a hand out, but I ignored that and started again.

You can’t know that she wasn’t thinking that, because you weren’t here. Florida was a bad idea.

He took the paper from underneath my hand.

I wasn’t about to send you off alone. With your luck, not even the black box would survive.

That wasn’t what I’d meant at all; I hadn’t thought of going without him. I’d meant that we should have stayed here together. But I was sidetracked by his response, and a little miffed. Like I couldn’t fly cross country without bringing the plane down. Very funny.

So let’s say my bad luck did crash the plane. What exactly were you going to do about it?

Why is the plane crashing?

He was trying to hide a smile now.

The pilots are passed out drunk.

Easy. I’d fly the plane.

Of course. I pursed my lips and tried again.

Both engines have exploded and we’re falling in a death spiral toward the earth.

I’d wait till we were close enough to the ground, get a good grip on you, kick out the wall, and jump.

Then I’d run you back to the scene of the accident, and we’d stumble around like the two luckiest survivors in history.

I stared at him wordlessly.

“What?” he whispered.

I shook my head in awe. “Nothing,” I mouthed.

I scrubbed out the disconcerting conversation and wrote one more line.

You will tell me next time.

I knew there would be a next time. The pattern would continue until someone lost.

Edward stared into my eyes for a long moment. I wondered what my face looked like — it felt cold, so the blood hadn’t returned to my cheeks. My eyelashes were still wet.

He sighed and then nodded once.

Thanks.

The paper disappeared from under my hand. I looked up, blinking in surprise, just as Mr. Berty came down the aisle.

“Is that something you’d like to share there, Mr. Cullen?”

Edward looked up innocently and held out the sheet of paper on top of his folder. “My notes?” he asked, sounding confused.

Mr. Berty scanned the notes — no doubt a perfect transcription of his lecture — and then walked away frowning.

It was later, in Calculus — my one class without Edward — that I heard the gossip.

“My money’s on the big Indian,” someone was saying.

I peeked up to see that Tyler, Mike, Austin, and Ben had their heads bent together, deep in conversation.

“Yeah,” Mike whispered. “Did you see the size of that Jacob kid? I think he could take Cullen down.”

Mike sounded pleased by the idea.

“I don’t think so,” Ben disagreed. “There’s something about Edward. He’s always so . . . confident. I have a feeling he can take care of himself.”

“I’m with Ben,” Tyler agreed. “Besides, if that other kid messed Edward up, you know those big brothers of his would get involved.”

“Have you been down to La Push lately?” Mike asked. “Lauren and I went to the beach a couple of weeks ago, and believe me, Jacob’s friends are all just as big as he is.”

“Huh,” Tyler said. “Too bad it didn’t turn into anything. Guess we’ll never know how it would have turned out.”

“It didn’t look over to me,” Austin said. “Maybe we’ll get to see.”

Mike grinned. “Anyone in the mood for a bet?”

“Ten on Jacob,” Austin said at once.

“Ten on Cullen,” Tyler chimed in.

“Ten on Edward,” Ben agreed.

“Jacob,” Mike said.

“Hey, do you guys know what it was about?” Austin wondered. “That might affect the odds.”

“I can guess,” Mike said, and then he shot a glance at me at the same time that Ben and Tyler did.

From their expressions, none of them had realized I was in easy hearing distance. They all looked away quickly, shuffling the papers on their desks.

“I still say Jacob,” Mike muttered under his breath.

3. Động cơ

Mặt trời núp kín sau mây khiến ta chẳng thể nào biết được đã lặn hay chưa.  Sau chuyến bay dài --  đuổi theo mặt trời về hướng tây làm ta ngỡ nó như chẳng hề di chuyển – thiệt hết sức lộn xộn; thời gian hay thay đổi lạ kỳ.   Tôi ngạc nhiên khi rừng xanh nhường chỗ cho các toà nhà cao tầng đầu tiên, báo hiệu đã sắp đến nhà.

"Em lặng lẽ quá," Edward nhận xét. "Máy bay làm em mệt à?"

"Không, em khoẻ."

"Em buồn vì xa nhà à?"

"Yên lòng hơn buồn, em nghĩ vậy."

Anh nhướng mày nhìn tôi. Tôi biết thật vô ích và – cũng như tôi ghét phải thừa nhận - không cần bắt anh phải nhìn đường.

"Về vài khía cạnh, Renée . . . mẫn cảm hơn Charlie rất nhiều.  Nên em lo."

Edward cười. "Mẹ em có kiểu suy nghĩ rất thú vị. Khá trẻ con, nhưng rất sáng suốt. Bà nhìn nhận sự việc khác người."

Sáng suốt. Đó là từ miêu tả mẹ tôi rất đúng - khi bà để ý. Hầu như lúc nào Renée cũng bị cuộc sống làm hoang mang đến nỗi bà chẳng chú ý đến chuyện khác nhiều. Nhưng cuối tuần này bà toàn chú ý đến tôi.

Phil đang bận - đội bóng chày trung học mà ông huấn luyện đang đấu các trận quyết định - nên ở bên Edward và tôi một mình, chỉ làm khả năng tập trung của Renée nhạy bén hơn. Ngay sau những vòng tay ôm chầmtiếng reo mừng vui vừa chấm dứt, Renée đã bắt đầu quan sát. Và khi bà quan sát, đôi mắt to màu xanh dương của bà ban đầu có vẻ bối rối rồi sau đó lại lo âu.


Sáng nay chúng tôi đi dạo dọc bờ biển.
muốn khoe mọi vẻ đẹp của tổ ấm mới, vẫn hy vọng, tôi nghĩ, mặt trời có thể dụ tôi rời Forks.  cũng muốn nói chuyện với tôi một mình, và điều đó dễ thu xếp thôi. Edward đã bịa ra cái cớ làm tiểu luận để trong nhà vào ban ngày.

Tôi ôn lại cuộc trò chuyện trong đầu...

Renée và tôi thong thả đi dọc theo vỉa hè, cố nấn ná trong bóng râm lác đác của hàng cọ.

Mặc dù mới sáng sớm, mà cái nóng đã bao trùm. Không khí nhiều hơi nước đến nỗi chỉ hít thở thôi cũng đã làm phổi tôi hoạt động vất vả rồi.

"Bella?" mẹ hỏi, nhìn qua bờ cát vào những con sóng đang nhẹ nhàng vỗ bờ vừa nói.

"Gì vậy, mẹ?"

thở dài, không đáp lại ánh nhìn chằm chằm của tôi. "Mẹ lo... "

"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi, lo lắng ngay. "Con giúp được gì không?"

"Không phải chuyện mẹ."   lắc đầu. "Mẹ lo cho con... và Edward."

Renée cuối cùng cũng nhìn tôi khi bà nhắc đến tên anh, mặt bà tỏ vẻ hối tiếc.

"Ồ," tôi lầm bầm, dán mắt vào một đôi chạy bộ khi họ chạy ngang qua chúng tôi, đầm đìa mồ hôi.

"Hai con có vẻ nghiêm túc hơn mẹ tưởng," nói tiếp.

Tôi cau mày, hồi tưởng nhanh lại hai ngày vừa qua trong đầu.  Edward và tôi hiếm khi chạm vào nhau ít nhất là trước mặt mẹ. Tôi tự hỏi không biết có phải Renée cũng đang định lên lớp về tinh thần trách nhiệm cho tôi nữa không đây. Tôi đã chẳng phiền cái cách Charlie giáo huấn tôi.  Thì với mẹ cũng chẳng có gì phải mắc cỡ. Rốt cuộc, tôi đã từng là người thuyết giảng cho bà về chuyện đó hết lần này đến lần khác trong mười năm qua còn gì.

Có cái gì đó... kỳ lạ trong cách hai con ở bên nhau," thì thầm, trán nhăn lại trên đôi mắt bối rối. "Cái cách nhìn con thật là ...  bảo vệ. Giống như thể nó sắp ném mình ra hứng đạn để cứu con này nọ."

Tôi cười, dù vẫn không thể nhìn vào mắt bà. "Vậy dở sao mẹ?"

"Không." cau mày khi cố kiếm từ. "Chỉ lạ thôi.  Nó hết sức say mê con ... mà lại hết sức cẩn thận.  Mẹ cảm thấy mình không hiểu nỗi quan hệ của các con. Cứ nthể có bí mật nào đó mẹ không biết... "

"Mẹ tưởng tượng không hà," tôi nói nhanh, cố giữ giọng vui vẻ.  Bao tử tôi hơi nhộn nhạo. Tôi đã quên mẹ mình đã thấy nhiều thế nào.  Cái gì đó trong cách nhìn nhận giản dị về thế giới của bà đã gạt bỏ hết mọi tín hiệu nhiễu để xuyên thẳng vào bản chất của sự vật.  Lúc trước, chuyện này chưa bao giờ là một vấn đề. Cho đến tận bây giờ, chưa từng có bí mật nào mà tôi không thể kể cho mẹ nghe.  

"Không chỉ nó thôi."  mím môi phòng thủ. "Mẹ ước con thấy được cách con quẩn quanh bên nó."

mẹ là gì?"

"Cái cách con di chuyển – con hướng về nó mà chẳng hề hay biết. Khi di chuyển, thậm chí chỉ một chút thôi, là con đã điều chỉnh vị trí của mình ngay. Giống như nam châm... hay trọng lực.  Con giống như một ... vệ tinh, này nọ.  Mẹ chưa từng thấy bất cứ thứ gì như vậy."

mím môi và nhìn chằm chằm.

"Đừng có bảo con là, " tôi trêu chọc, cố rặn một nụ cười. "Mẹ lại đọc truyện ly kỳ bí ẩn nữa đó nghen?  Hay lần này truyện khoa học giả tưởng?"

Renée thoáng ửng hồng. "Lạc đề rồi. "

"Có gì hay không?"

"Ừm, có một quyển - nhưng chuyện đó không quan trọng.  Mình đang nói chuyện con mà."

"Mẹ chỉ nên coi truyện tình cảm thôi, mẹ.  Mẹ biết mẹ hay tự làm mình sợ hãi ra sao rồi."

Mẹ cười mỉm chi. "Mẹ ngốc thiệt há?"

Trong nửa giây tôi không trả lời được. Renée quá dễ bị thuyết phục.  Đôi khi vậy thì hay, vì chẳng phải ý tưởng nào của mẹ cũng thiết thực. Nhưng tôi đau lòng khi thấy bà chịu thua quá nhanh kiểu đánh trống lảng của tôi, nhất là bởi vì lần này bà hoàn toàn đúng.

nhìn lên, và tôi kiểm soát vẻ mặt của mình.

"Không ngốc -  chỉ một bà mẹ mà thôi."

Mẹ phá ra cười rồi khoát tay về phía bờ cát trắng kéo dài đến biển xanh.

"Và tất cả những cái này không đủ làm con chuyển về ở với bà mẹ ngốc nghếch của con sao?"

Tôi lau trán đầy kịch tính, rồi giả vờ vắt tóc.

"Con sẽ quen với không khí ẩm này mà," hứa.

"Mẹ cũng có thể quen với mưa được mà," tôi lật ngược.

Bà nghịch ngợm thúc cùi chỏ tôi rồi nắm tay tôi trở về chỗ để xe.


Ng
oại trừ nỗi lo lắng cho tôi, mẹ có vẻ khá hạnh phúc. Mãn nguyện.  vẫn nhìn Phil với ánh mắt tình tứ, và chuyện đó làm tôi thấy an tâm. Rõ ràng là cuộc đời bà đầy đủ và mãn nguyện. Rõ ràng là mẹ không nhớ tôi nhiều đến thế, dù là hiện tại...

Ngón tay lạnh giá của Edward vuốt má tôi. Tôi nhìn lên, chớp mắt, trở về với thực tại. Anh cúi xuống hôn lên trán tôi.

"Mình về nhà rồi, người đẹp ngủ trong rừng.  Tới giờ dậy rồi."

Chúng tôi dừng lại trước nhà Charlie. Đèn hàng hiên đang bậtchiếc tuần tiễu đang đỗ ở đường lái xe vào nhà. Khi đang quan sát ngôi nhà, tôi thấy màn cửa sổ phòng khách di chuyển, rọi luồng ánh sáng vàng qua bãi cỏ tối đen.

Tôi thở dài. Dĩ nhiên Charlie đang chờ tóm cổ rồi.

Edward hẳn cũng đang nghĩ vậy, vì mặt anh cứng đờ và ánh mắt anh xa xôi khi đến mở cửa cho tôi.

"Tcỡ nào?" Tôi hỏi.

"Charlie sẽ không khó tính đâu," Edward hứa, giọng anh đều đều chẳng chút hài hước. "Bố nhớ em."

Mắt tôi nheo lại nghi ngờ. Nếu thiệt vậy thì sao Edward bồn chồn như thể sắp có đánh nhau vậy?

Túi xách của tôi nhỏ, nhưng anh cứ khăng khăng đòi mang vào nhà. Charlie mở toang cửa cho chúng tôi.

"Mừng con về nhà, con gái!" Charlie reo mừng như thể ông cảm thấy vậy thực. "Jacksonville ra sao?

"Ẩm ướt. Và quái gở."

"Thế Renée không thuyết phục con học đại học Florida sao?"

". Nhưng con thích uống nước chớ không thích hít nước."

Mắt Charlie miễn cưỡng nhìn sang Edward. "Con đi chơi có vui không?"

"," Edward thanh thản trả lời. "Renée rất hiếu khách. "

"Thế thì... ờ..., tốt.  Ta mừng là con vui." Charlie quay khỏi Edward và bất ngờ kéo tôi vào ôm chặt.

"Ấn tượng, " tôi thì thầm vào tai ông.

Ông cười ầm ĩ. "Bố nhớ con quá, Bells.  Đồ ăn khu này dở quá khi con đi."

"Con sẽ lo vụ này," tôi nói khi ông buông tôi ra.

"Con gọi Jacob trước được không?  Nó cứ làm phiền bố năm phút một lần từ sáu giờ sáng nay. Bố hứa sẽ bảo con gọi cho nó thậm chí trước khi con dỡ hành lý ra."

Tôi chẳng cần phải nhìn Edward cũng cảm thấy anh quá im lìm, quá lạnh lẽo bên cạnh tôi. Hoá ra đây là nguyên nhân làm anh căng thẳng.

"Jacob muốn nói chuyện với con?"

"Rất muốn, bố dám chắc.  Nó không chịu nói cho bố biết nó gọi có chuyện gì - chỉ nói là rất quan trọng."

Điện thoại reo liền sau đó, chói tai và khẩn thiết.

"Nó gọi nữa đó, mình dám cá bằng tiền lương sắp tới luôn." Charlie lẩm bẩm.

"Con biết rồi. " Tôi vội vã đến nhà bếp.

Edward theo sau tôi còn Charlie biến vào phòng khách.

Tôi chộp điện thoại đang reng, và xoay người quay mặt vào tường. "Chào?"

"Bạn đã về, " Jacob nói.

Giọng nói khàn quen thuộc của anh làm tôi bỗng cảm thấy khát khao.  Cả ngàn kỷ niệm xoáy trong đầu, quấn vào nhau - bãi biển đá lô nhô vương vãi đầy gỗ trôi giạt, ga-ra làm bằng nhà kho nhựa, xô-đa ấm trong túi giấy, căn phòng nhỏ xíu với chiếc ghế xô-pha tình nhân cũ mòn tí hon.  Nụ cười trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, bàn tay to nóng rực của anh bao bọc bàn tay tôi, hàm răng trắng loé sáng trên làn da ngăm đen, khuôn mặt cười toe toét luôn giống như chiếc chìa khoá mở cánh cửa bí mật vào nơi chỉ bạn tri âm tri kỷ mới vào được.

Giông giống như nỗi nhớ nhà, cảm giác khao khát muốn đến nơi và gặp người đã che chở cho mình qua đêm tăm tối nhất.

Tôi đằng hắng để bớt nghẹn trong họng. "Ừa, " tôi trả lời.

"Tại sao bạn không gọi tôi?" Jacob hỏi.

Âm điệu tức giận của anh làm tôi nổi giận liền. "Vì tôi vừa mới bước vô nhà đúng bốn giây và cuộc gọi của bạn đã cắt ngang câu Charlie bảo tôi là bạn gọi."

". Xin lỗi."

"Dĩ nhiên rồi.  Thế sao bạn lại quấy rối Charlie?"

"Tôi cần nói chuyện với bạn."

"Ờ, không cần nói tôi cũng biết vậy rồi.  Nói tiếp đi."

Im lặng một lúc.

"Mai bạn có đi học không?"

Tôi cau mày, không thể hiểu được câu hỏi này. "Dĩ nhiên là có rồi. Tại sao lại không chớ?"

"Tôi không biết. Chỉ tò mò."

Lại ngập ngừng.

"Thế bạn muốn nói chuyện gì vậy, Jake?"

Anh do dự. "Thực ra cũng không có gì, tôi nghĩ vậy. Tôi... chỉ muốn nghe giọng bạn thôi."

"Ờ, tôi biết.  Bạn gọi tôi mừng lắm, Jake. Tôi... " Nhưng tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi muốn nói với anh tôi sẽ lên đường tới La Push ngay bây giờ.  Nhưng tôi lại chẳng thể nói thế.

"Tôi phải đi đây, " anh đột ngột nói.

"Hả?"

"Tôi sẽ nói chuyện với bạn sớm nhé?"

"Nhưng Jake -- "

Anh đã đi rồi. Tôi lắng nghe tín hiệu điện thoại mà không tin nỗi vào tai mình.

"Nhanh thế, " tôi lẩm bẩm.

"Mọi thứ ổn cả chứ?" Edward hỏi. Giọng anh nhỏ và cẩn thận.

Tôi từ từ quay người để đối mặt với anh. Vẻ mặt anh hoàn toàn phẳng lặng - không thể hiểu được.

"Em không biết. Em thắc mắc chẳng biết là chuyện gì."  Chẳng thể hiểu nỗi tại sao Jacob giục giã Charlie suốt cả ngày chỉ để hỏi tôi có đi học không. Và nếu muốn nghe giọng tôi, thì tại sao anh lại gác máy liền như vậy?

"Em rành hơn anh mà," Edward nói, nét cười phảng phất ở khóe miệng anh.

"Chà chà," tôi thì thầm. Đúng vậy. Tôi quá hiểu Jake.  Chắc chẳng phức tạp đến thế để nghĩ ra động cơ của anh chàng.

Với suy nghĩ lang thang hàng dặm -  khoảng mười lăm dặm, lên đường đến La Push - tôi bắt đầu lục lọi tủ lạnh, kiếm đồ nấu bữa tối cho Charlie. Edward tựa vào ghi-sê, và tôi mơ hồ biết mắt anh đang dán trên mặt tôi, nhưng tôi quá bận không thể lo lắng đến chuyện anh nhìn thấy ở đó.

Chuyện trường lớp có vẻ chìa khoá giải mã của tôi. Đó là câu duy nhất Jake hỏi. Và hẳn anh đang tìm kiếm câu trả lời cho cái gì đó, nếu không anh đã chẳng làm phiền Charlie suốt như vậy.

Tuy vậy tại sao chuyện tôi có đi học đều đặn không lại quan trọng đối với anh chớ?

Tôi cố suy luận lô-gích. Thế, nếu mai tôi không đi học, thì sao chớ, theo lối suy nghĩ Jacob? Charlie đã cằn nhằn tôi vụ bỏ học một ngày khi sắp đến ngày tốt nghiệp như vậy, nhưng tôi đã thuyết phục bố là một thứ Sáu sẽ chẳng làm ảnh hưởng đến chuyện học tập của tôi.  Nhưng Jake thì khó lòng quan tâm đến chuyện đó.

Đầu tôi chẳng sáng ra được chút nào. Có lẽ tôi thiếu thông tin quan trọng nào đó.

Trong ba ngày qua, đã xảy ra chuyện gì quan trọng đến nỗi Jacob chấm dứt chuỗi ngày dài không chịu trả lời điện thoại để gọi tôi?  Ba ngày có thể thay đổi được gì?

Tôi sững người giữa bếp. Gói ham-bơ-gơ đông đá trong tay tuột khỏi mấy ngón tay tê cóng.  Cả một giây dằng dặc trôi qua mà tôi không nghe tiếng nó rớt đánh uỵch xuống sàn.

Edward đã chụp và ném nó lên ghi-sê.  Tay anh đã ôm quanh tôi, môi anh kề bên tai.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi lắc đầu, choáng váng.

Ba ngày có thể thay đổi đủ thứ.

Chẳng phải tôi đã từng nghĩ không thể nào học đại học được đó sao? Làm sao tôi thể ở gần con  người sau khi đã trải qua ba ngày biến đổi đau đớn sẽ làm tôi không bao giờ chết nữa, để tôi có thể ở bên Edward vĩnh viễn?  Sự biến đổi sẽ làm tôi mãi mãi thành tù nhân của cơn khát của mình. ..

phải Charlie kể cho Billy biết là tôi đã biến mất ba ngày qua?  phải Billy đã vội vàng kết luận ngay?  phải Jacob thực sự muốn hỏi xem có phải tôi vẫn còn người hay không?  Để chắc rằng h ước của người sói chưa bị phá vỡ rằng không ai trong gia đình Cullens đã dám cắn người.... cắn, chớ không phải giết...?

Nhưng bộ anh thiệt nghĩ tôi sẽ về với Charlie nếu đúng vậy sao?

Edward lắc tôi. "Bella?" anh hỏi, bây giờ thực sự lo lắng.

"Em nghĩ... Em nghĩ nh đang kiểm tra," tôi lầm bầm. "Kiểm tra để biết chắc em là con người, em nghĩ vậy."

Edward cứng đờ người, và một tiếng rít nhỏ vang trong tai tôi.

"Mình sẽ phải bỏ nơi này đi thôi, " tôi thì thầm. "Trước. Để không phá vỡ h ước. Mình sẽ không bao giờ quay lại đây được."

Cánh tay anh siết chặt quanh tôi. "Anh biết."

"E hèm. " Charlie tằng hắng thiệt lớn sau lưng chúng tôi.

Tôi nhảy dựng, rồi gỡ tay Edward ra, mặt tôi nóng bừng. Edward tựa lưng vào ghi-sê. Mắt anh nhíu lại. Tôi có thể thấy nỗi lo lắng trong đó, và giận dữ.

"Nếu con không muốn nấu bữa tối, để bố gọi bánh pizza," Charlie gợi ý.

"Không, được, con đã bắt tay vô làm rồi."

"OK, " Charlie nói. Ông tựa lưng vào khung cửa, khoanh tay.

Tôi thở dài và bắt tay vào việc, cố lờ đi khán giả của mình.

"Nếu anh yêu cầu em làm một việc, em có tin anh không?" Edward hỏi, vẻ thúc giục trong giọng nói nhẹ nhàng của anh.

Chúng tôi gần đến trường rồi. Chỉ mới lúc nãy thôi, Edward còn thư giãn và đùa giỡn, thế mà bây giờ đột ngột bàn tay anh siết chặt vô-lăng, các khớp ngón tay ráng giữ không bóp nát nó ra.

Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ lo lắng của anh - mắt anh xa xăm, như thể anh đang lắng nghe những giọng nói xa xa.

Mạch máu tôi dập dồn vì sự căng thẳng của anh, nhưng tôi trả lời cẩn thận. "Còn tuỳ."

Chúng tôi chạy vào khuôn viên trường.

"Anh đã sợ em sẽ nói thế."

"Anh muốn em làm gì, Edward ?"

"Anh muốn em ở lại trong xe." Anh dừng xe ở chỗ mình thường đậu rồi vừa tắt động cơ vừa nói. "Anh muốn em đợi ở đây cho đến khi anh quay lại."

"Nhưng ... tại sao chứ?"

Đó là lúc tôi thấy anh.   Hẳn khó lòng mà không thấy anh, khi cao hơn hẳn các sinh viên khác như thế, nếu anh không tựa vào chiếc xe máy đen của mình, đang đỗ không đúng nơi quy định trên vỉa hè.

"Ôi."

Mặt Jacob là chiếc mặt nạ bình tĩnh tôi nhận ra ngay. Đó là khuôn mặt anh sử dụng khi quyết tâm kiềm chế cảm xúc, để kiểm soát bản thân. Nó làm anh trông giống Sam, người lớn nhất trong bầy sói, thủ lĩnh của đàn Quileute. Nhưng Jacob chẳng bao giờ có thể có được vẻ thanh thản hoàn hảo của Sam.

Tôi đã quên mất vẻ mặt này làm tôi bực mình không biết bao nhiêu mà kể. Cho dù trước khi nhà Cullens quay về, tôi đã hiểu biết Sam khá - để thích anh - tôi cũng chẳng bao giờ có thể giũ hết nỗi oán giận khi thấy Jacob bắt chước vẻ mặt Sam.  Đó là khuôn mặt của một người xa lạ. Anh không phải là Jacob của tôi khi anh khoác vẻ mặt ấy.

"Đêm qua em nghĩ sai rồi, " Edward thì thầm. "Anh ta hỏi chuyện đi học vì anh ta biết anh luôn ở bên em. Anh ta đang tìm nơi an toàn để nói chuyện với anh. Nơi người chứng kiến. "

Thế nghĩa là đêm qua tôi đã giải sai động cơ của Jacob. Thiếu thông tin, đó là vấn đề. Thông tin như cái quái gì trên đời này đã làm Jacob muốn nói chuyện với Edward.

"Em sẽ không ở trong xe, " tôi nói.

Edward rên rỉ kín đáo. " Dĩ nhiên không rồi. Vậy, mình làm cho xong chuyện này đi."

Mặt Jacob đanh lại khi chúng tôi đi về phía anh, tay trong tay.

Tôi cũng để ý thấy những khuôn mặt khác nữa –khuôn mặt của bạn học. Tôi nhận thấy mắt họ mở to khi họ để ý thân thể cao 6 fút 7, đầy cơ bắp của Jacob, chẳng thanh niên mười-sáu-tuổi-rưỡi bình thường nào như vậy cả. Tôi thấy những đôi mắt đó để ý chiếc áo thun đen bó sát người - tay ngắn, dù ngày hôm nay mát mẻ trái mùa -  chiếc quần jean rách rưới, đầy dầu mỡ của anh, và chiếc xe máy đen bóng loáng anh đang tựa vào. Mắt họ không dán vào mặt anh – cái gì đó trong vẻ mặt của anh làm họ nhanh chóng nhìn lảng đi. Và tôi nhận thấy mọi người tránh một khoảng rộng cách xa anh, không gian trống không ai dám xâm phạm.

Đầy kinh ngạc, tôi nhận ra rằng đối với họ, Jacob trông có vẻ nguy hiểm. Kỳ quặc làm sao.

Edward dừng cách Jacob vài mét, và tôi có thể thấy ngay anh không thoải mái khi tôi ở quá gần một người sói. Anh hơi kéo nhẹ tay, lôi tôi gần ra sau lưng anh.

"Mày có thể gọi cho tụi tao mà," Edward nói bằng giọng đanh thép.


"Xin lỗi," Jacob trả lời, mặt anh
chuyển sang vẻ nhạo báng. "Tao không lưu số của con đỉa nào trong máy cả."

"Mày có thể gặp tao ở nhà Bella."

Hàm Jacob nghiến lại, và lông mày nhíu lại. Anh không trả lời.

"Đây không phải là nơi thích hợp, Jacob. Mình nói chuyện này sau được không?"

"Đương nhiên, chắc chắn rồi. Tao sẽ ghé qua hầm mộ của mày sau giờ học." Jacob khịt mũi. "Bây giờ thì có gì mà không được chớ?"

Edward cố tình nhìn quanh, mắt anh dừng lại trên những người đang chứng kiến chỉ hơi ngoài tầm nghe.  Một vài người đang chần chừ trên vỉa hè, mắt họ háo hức chờ đợi. Giống như họ đang hy vọng một cuộc đánh nhau sẽ làm giảm bớt nỗi chán ngắt của một buổi sáng thứ hai. Tôi thấy Austin Marks thúc nhẹ Tyler Crowley, và cả hai đều ngừng lại trên đường đến lớp.

"Tao biết mày định nói gì rồi, " Edward nhắc Jacob bằng giọng nhỏ đến nỗi tôi gần như không nghe được. "Thông điệp đã chuyển giao.  Hãy coi như tụi tao đã được cảnh báo."

Edward liếc xuống tôi thật nhanh đầy lo lắng.

"Cảnh báo ?" Tôi ngây người hỏi. "Anh đang nói về chuyện gì vậy?"

"Mày không kể cho cô ấy biết sao?" Jacob hỏi, mắt anh mở to kinh ngạc. "Sao chứ, mày sợ cô ấy sẽ ủng hộ tụi tao à?"

"Làm ơn thôi đi, Jacob, " Edward điềm đạm nói.

"Tại sao?" Jacob phản đối.

Tôi cau mày bối rối. "Em không biết gì vậy, Edward? "

Edward chỉ nhìn trừng trừng Jacob như thể anh chẳng hề nghe tôi hỏi.

"Jake?"

Jacob nhướng mày nhìn tôi. "Anh ta không kể cho bạn nghe là ... anh của anh ta đã vượt quá giới tuyến đêm thứ bảy à?" anh hỏi, giọng anh đầy chế nhạo mỉa mai.  Rồi anh lại liếc về phía Edward. "Paul hoàn toàn có đủ lý do chính đáng để - "

"Đó là lãnh địa không người!" Edward rít lên.

"Trước đây thôi!"

Jacob giận dữ thấy rõ. Bàn tay anh run rẩy. Anh lắc đầu và hít đầy lồng ngực hai hơi thật sâu.

"Emmett và Paul?" Tôi thì thầm. Paul là người anh em nóng nảy nhất bầy của Jacob.  Hôm đó, chính anh là người mất bình tĩnh trong rừng – ký ức về con sói xám nhe nanh bỗng sống động trong đầu tôi. "Có chuyện gì vậy?  Hđánh nhau sao?" Giọng tôi căng thẳng hơn vì hoảng sợ. "Tại sao vậy? Paul bị thương không?"

"Không ai đánh nhau cả, " Edward nói khẽ khàng, chỉ cho tôi nghe. "Không ai bị thương cả. Đừng lo. "

Jacob đang nhìn chúng tôi chằm chằm với ánh mắt hoài nghi. "Mày không hề kể cho cô ấy biết gì hết, phải không? Đó có phải là lý do mày đưa cô ấy đi? Để cô ấy không biết là - ?"

"Đi ngay." Edward ngắt lời anh giữa chừng, và khuôn mặt của anh đột ngột đáng sợ – hết sức đáng sợ.  Trong một giây, trông anh giống như... giống ma cà rồng. Anh nhìn Jacob trừng trừng hằn học, căm ghét rõ rệt.

Jacob nhướng mày, nhưng không hề nhúc nhích. "Tại sao mày không cho cô ấy biết?"

Họ im lặng đối mặt nhau một hồi lâu.  Nhiều sinh viên tụ tập phía sau Tyler và Austin hơn. Tôi thấy Mike đứng cạnh Ben - Mike đặt một tay lên vai Ben, như thể để giữ anh ta đứng yên.

Trong yên lặng như tờ, mọi chi tiết bỗng nhiên trở nên rõ ràng đối với tôi.

Điều mà Edward không muốn tôi biết.

Điều Jacob sẽ không giấu tôi.

Điều làm cả gia đình Cullens lẫn bầy sói phải vào rừng, di chuyển gần nhau hết sức nguy hiểm đến thế.

Điều đã làm Edward khăng khăng muốn tôi bay cả chiều dài đất nước.

Điều Alice đã nhìn thấy trước vào tuần trước – hình ảnh mà Edward đã nói dối tôi.

Điều mà dù sao tôi cũng đã và đang chờ đợi.  Điều tôi biết sẽ tái diễn, nhiều đến mức tôi ước đừng bao giờ vậy.  Sẽ không bao giờ kết thúc, phải không?

Tôi nghe tiếng thở hổn hển gấp gáp, hổn hển, hổn hển, hổn hển của không khí rít qua môi, nhưng tôi không ngăn lại được. Hình như trường đang chao đảo, như có động đất, nhưng tôi biết sự run rẩy của chính mình đã gây ra ảo tưởng này.

"Cô ta quay lại tìm em," tôi nghẹn ngào.

Victoria sẽ không bao giờ từ bỏ đến khi nào tôi chết mới thôi. Cô ta sẽ làm đi làm lại hoài cùng một chuyện nhử rồi chạy, nhử rồi chạy - cho đến khi cô ta tìm thấy một lỗ hỗng giữa những người đang bảo vệ tôi.

Có lẽ tôi sẽ may mắn. Có lẽ Volturi sẽ đến bắt tôi trước ít ra thì họ sẽ giết tôi nhanh hơn.

Edward ôm chặt tôi vào bên hông anh, ôm nghiêng vào cơ thể sao cho anh vẫn đứng giữa tôi và Jacob, và vuốt mặt tôi lo lắng. "n cả, " anh thì thầm với tôi. "Ổn cả. Anh sẽ không bao giờ để cô ta đến gần em đâu, ổn cả."

Rồi anh nhìn trừng trừng Jacob. "Mày đã thoả mãn chưa, chó lai?"

"Mày không nghĩ Bella có quyền biết hay sao?" Jacob phản đối. "Tính mạng của cô ấy."

Edward cố không nói to; thậm chí Tyler, đang nhích về phía trước mấy xăng-ti-mét, cũng không nghe được. "Tại sao cô ấy lại phải sợ khi cô ấy chẳng bao giờ gặp hiểm nguy?"

"Tsợ hơn bị nói dối."

Tôi cố định thần lại, nhưng tôi đang nhạt nhoà nước mắt. Tôi có thể nhìn thấy chuyện đó dưới rèm mi - tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt Victoria, môi nhếch qua răng, đôi mắt đỏ sáng rực nỗi ám ảnh trả thù; cô ta buộc Edward phải chịu trách nhiệm về cái chết của người cô ta yêu, James. Cô ta sẽ không dừng lại cho đến khi tước đoạt mạng sống được của người yêu của anh.

Edward lau nước mắt khỏi má tôi bằng đầu ngón tay.

"Mày thật sự nghĩ làm cô ấy đau khổ tốt hơn bảo vệ cô ấy sao?" anh thì thầm.

"Cô ấy kiên cường hơn mày nghĩ, " Jacob nói. "Và cô ấy đã từng trải qua chuyện tệ hại hơn vậy."

Đột ngột, vẻ mặt Jacob thay đổi, và anh nhìn chằm chằm vào Edward với vẻ tò mò kỳ quặc.

Mắt anh nheo lại như thể đang cố giải một bài toán khó trong đầu.

Tôi cảm thấy Edward đang rúm người. Tôi liếc nhìn anh, và mặt anh bị méo mó bởi cái chỉ có thể là nỗi đau. Trong một giây khiếp đảm, tôi nhớ lại buổi chiều ở Ý, trong căn phòng tháp rùng rợn của Volturi, nơi Jane đã tra tấn Edward bằng tài năng thiên phú độc ác của cô ta, nung cháy anh chỉ bằng suy nghĩ của mình...

Ký ức ấy lôi tôi ra khỏi sự kích động làm mọi thứ trở nên rõ ràng. Bởi vì tôi thà bị Victoria giết một trăm lần còn hơn là nhìn thấy Edward đau đớn như vậy lần nữa.

"Thiệt buồn cười, " Jacob vừa nói vừa cười khi nhìn mặt Edward.

Edward cau mày, nhưng dễ dàng giấu cảm xúc trên mặt mình ngay. Anh không thể che giấu được hết nỗi đau trong mắt anh.

Tôi tròn xoe mắt, hết nhìn vẻ nhăn nhó của Edward lại đến vẻ nhạo báng của Jacob.

"Bạn làm gì anh ấy vậy?" Tôi hỏi.

"Không gì hết, Bella, " Edward dịu dàng nói với tôi. "Jacob chỉ một kỷ niệm đẹp, thế thôi."

Jacob cười toe toét, và Edward lại cau mày.

"Dừng lại!  Bất kể bạn đang làm ."

"Đương nhiên rồi, nếu bạn muốn." Jacob nhún vai. "Mặc dù vậy, đó là lỗi anh ta nếu anh ta không thích những chuyện tôi nhớ."

Tôi nhìn anh trừng trừng, và anh ma mãnh mỉm cười đáp lại - như một chú nhóc bị bắt gặp làm một chuyện không nên làm vì nó biết người ta sẽ không trừng phạt được .

"Thầy hiệu trưởng đang ra ngăn chặn chuyện cà kê trong khuôn viên trường," Edward thì thầm với tôi. "Mình hãy đến lớp tiếng Anh đi Bella, để em không bị liên lụy."

"Che chở quá đáng hả?" Jacob nói, chỉ với tôi. "Một chút rắc rối làm đời thêm vui thôi mà. Để tôi đoán nào, bạn không được phép vui chơi, đúng không?"

Edward trừng mắt nhìn, và anh nhe răng.

"Im đi, Jake," tôi nói.

Jacob cười. "Nghe giống chữ quá. Này, nếu có khi nào bạn cảm thấy muốn vui sống lần nữa, đến gặp tôi nhé. Tôi vẫn còn xe máy của bạn trong ga-ra."

Tin này làm tôi phân tâm. "Lẽ ra bạn phải bán nó rồi mà. Bạn đã hứa với Charlie rồi.  Nếu tôi không nhân danh Jake để cầu xin – xét cho cùng, anh đã bỏ bao tuần lao động vất vả cho hai chiếc xe máy, nên anh xứng đáng được đền đáp đôi chút - thì Charlie hẳn đã ném cái xe của tôi vô thùng rác rồi. Và có lẽ đã đốt luôn cả cái thùng rác đó.

"Ờ, phải rồi. Làm như tôi sẽ làm vậy vậy. Nó là của bạn, không phải của tôi.  Dù sao chăng nữa, tôi sẽ giữ nó cho đến khi nào bạn muốn lấy lại."


Một nét cười tôi vẫn nhớ bỗng thoáng hiện trên bờ môi anh.

"Jake... "

Anh chồm về phía trước, mặt anh bây giờ thành khẩn, vẻ chế nhạo chua cay không còn. "Tôi nghĩ lúc trước tôi sai rồi, bạn biết đó, về chuyện mình không thể là bạn bè. Có lẽ chúng ta có thể kiểm soát được chuyện đó, trong giới tuyến của tôi.   Hãy đến thăm tôi nhé. "

Tôi hiểu rõ Edward, cánh tay anh vẫn ôm quanh tôi che chở, im lìm như đá.

Tôi liếc nhìn mặt anh – mặt anh bình tĩnh, kiên nhẫn.

"Tôi, ơ, không biết sao nữa, Jake. "

Jacob bỏ hẳn vẻ thù địch giả tạo. Tựa như anh đã quên Edward đang ở đó, hoặc ít ra anh quyết tỏ vẻ thế. "Ngày nào tôi cũng nhớ bạn, Bella. Không có bạn, không còn như xưa nữa."

"Tôi biết, tôi xin lỗi, Jake, tôi chỉ... "

Anh lắc đầu, và thở dài. "Tôi biết.  Đâu có quan trọng gì đâu, phải không? Tôi nghĩ rồi cũng sẽ qua thôi. Cần gì bạn bè?" Anh nhăn nhó, cố tỏ vẻ can đảm để che giấu sự đau lòng.

Nỗi đau của Jacob luôn làm tôi muốn chở che cho anh. Chẳng hợp lý chút nào - Jacob khó lòng mà cần đến bất kỳ sức mạnh bảo vệ nào của tôi.  Thế nhưng cánh tay tôi, đang bị ghìm chặt dưới cánh tay Edward, khao khát được chìa tay cho anh. Để ôm quanh vòng eo to lớn, ấm áp của anh ngầm hứa hẹn sẵn sàng chấp nhận và vỗ về.

Vòng tay chở che của Edward đã trở thành vòng tay kiềm giữ.

"Được rồi, lớp nào, " một giọng nghiêm khắc vang lên sau lưng chúng tôi. "Giải tán, Crowley. "

i học đi, Jake, " tôi thì thầm, lo lắng ngay khi nhận ra giọng thầy hiệu trưởng. Jacob học trường Quileute, nhưng anh vẫn có thể sẽ gặp rắc rối vì tội xâm nhập này nọ.

Edward thả tôi ra, chỉ nắm bàn tay tôi và kéo tôi ra sau anh lần nữa.

Thầy Greene chen qua vòng tròn khán giả, lông mày ông quặp xuống như đám mây báo hiệu bão tố sắp kéo đến làm tối sầm đôi mắt ti hí của ông.

"Thầy nói thật đó, " ông đang đe doạ. "Phạt cấm túc cho bất cứ ai vẫn còn đứng ở đây khi thầy quay lại."

Khán giả biến mất trước khi ông nói xong.

"Ah, Cullen. Có chuyện lộn xộn ở đây à?"

"Chẳng hề, thầy Greene. Tụi em chỉ đang trên đường đến lớp thôi."

"Tốt lắm. Thầy không nhận ra bạn em. " Ông Greene chuyển ánh mắt giận dữ sang Jacob. "Em là sinh viên mới của trường à?"

Mắt thầy Greene nhìn Jacob chăm chú, và tôi thấy ngay ông sẽ suy nghĩ giống những người khác: nguy hiểm. Một kẻ phá rối.

"Không phải, " Jacob trả lời, nụ cười tự mãn mơ hồ nhếch trên đôi môi rộng.

"Vậy tôi đề nghị em ra khỏi khuôn viên trường ngay lập tức, chàng trai, trước khi tôi gọi cảnh sát."

Nụ cười tự mãn mơ hồ của Jacob trở thành nụ cười toe toét, và tôi biết anh đang tưởng tượng Charlie đến đây để bắt anh.  Nụ cười này quá cay đắng, quá nhiều chế giễu không làm tôi vui được. Đây không phải là nụ cười tôi mong nhìn thấy.

Jacob nói, "Vâng, thưa Ngài, " , vung tay chào theo kiểu nhà binh rồi mới leo lên xe máy và đạp máy ngay trên vỉa hè. Động cơ gầm gừ rồi bánh xe rít lên khi anh quay ngoắt xe. Chỉ trong tíc tắc, Jacob vụt khuất khỏi tầm mắt.

Ông Greene vừa chứng kiến cuộc biểu diễn này, vừa nghiến răng.

"Cullen, thầy mong em yêu cầu bạn em không được xâm nhập lần nữa."

"Anh ta không phải là bạn em, thưa thầy Greene, nhưng em sẽ chuyển lại lời cảnh báo này."  Ông Greene mím môi. Điểm số hoàn hảo và hồ sơ không một đốm nhơ của Edward rõ ràng là một yếu tố đánh giá của thầy Greene về sự cố này. "Thầy thấy rồi. Nếu em sợ có bất kỳ rắc rối, thầy sẵn sàng  - "

"Không có gì phải lo đâu, thưa thầy Greene. Sẽ không có rắc rối gì đâu."

"Thầy hy vọng vậy. Ừm, rồi. Vào lớp đi.  Cả em nữa, Swan."

Edward gật đầu, và kéo tôi đi nhanh về phía lớp tiếng Anh.

"Em có cảm thấy đủ khoẻ để vô lớp không?" anh thì thầm khi chúng tôi qua khỏi thầy hiệu trưởng.

", " tôi thì thầm trả lời, không hoàn toàn chắc liệu đây có phải là lời nói dối không.

Tôi cảm thấy khoẻ hay không chẳng phải là điều cần xét đến quan trọng nhất. Tôi cần nói chuyện với Edward ngay, mà lớp tiếng Anh không phải là nơi lý tưởng cho cuộc trò chuyện tôi đang nghĩ đến.

Nhưng với thầy Greene ngay sau lưng, thì chẳng có nhiều chọn lựa nữa.

Chúng tôi đến lớp hơi muộn và nhanh chóng vào ghế. Thầy Berty đang trích dẫn một bài thơ của Frost.  Thầy lờ đi chuyện chúng tôi vào lớp, không để chúng tôi làm ngắt quãng lời thầy.

Tôi giật mạnh một trang giấy trắng ra khỏi sổ ghi chép của mình và bắt đầu viết,  chữ viết tay của tôi khó đọc hơn bình thường vì kích động.

Có chuyện gì vậy?  Hãy kể hết mọi chuyện cho em biết. Và dẹp cái vụ nhảm nhí bảo vệ em này nọ đi, xin anh.

Tôi đẩy tờ giấy qua Edward. Anh thở dài, rồi bắt đầu viết. Anh mất ít thời gian hơn tôi, dù anh viết cả đoạn bằng chữ đẹp như tranh của mình rồi đẩy nhẹ tờ giấy trở lại.

Alice thấy Victoria đang quay lại. Anh đưa em ra khỏi thành phố chỉ để đề phòng - cô ta không bao giờ có cơ may nào đến được đâu gần em cả.  Emmett và Jasper suýt tóm được cô ta, nhưng Victoria hình như có bản năng lẩn tránh. Cô ta trốn xuống giới tuyến Quileute như thể cô ta đọc trên bản đồ thấy ghi vậy.  Khả năng của Alice bị vô hiệu hoá vì dính líu đến Quileutes. Công bằng mà nói, Quileutes lẽ ra cũng có thể đã bắt được cô ta rồi, nếu bọn anh không cản đường.

Con sói xám lớn cho là Emmett vượt giới tuyến, nên đã phòng thủ. Tất nhiên Rosalie phản ứng lại, và mọi người không rượt tiếp mà lo bảo vệ bạn mình. Carlisle và Jasper đã làm dịu được tình hình trước khi vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhưng đến lúc đó thì Victoria đã trốn thoát rồi. Chỉ vậy thôi.

Tôi cau mày nhìn mấy chữ trên trang giấy. Tất cả mọi người đều dính líu đến chuyện này - Emmett, Jasper, Alice, Rosalie, và Carlisle. Có lẽ có cả Esme, dù anh không nhắc đến bà. Rồi Paul và những người trong đàn Quileute.  Suýt chút nữa đã biến thành một cuộc đánh nhau, khiến gia đình tương lai của tôi và bạn cũ của tôi đối đầu nhau. Ai trong số họ cũng có thể bị thương. Tôi nghĩ loài sói sẽ bị nguy hiểm nhất, nhưng khi hình dung Alice nhỏ xíu đánh nhau với một trong những người sói khổng lồ...

Tôi rùng mình.

Cẩn thận, tôi xoá sạch toàn bộ câu anh viết bằng cục tẩy rồi viết lên trên:

Còn Charlie thì sao?  Chắc cô ta đã theo đuổi bố em.

Edward lắc đầu trước khi tôi viết xong, rõ ràng xem nhẹ mọi nguy hiểm có thể xảy ra với Charlie.

Anh chìa tay ra, nhưng tôi lờ đi và viết tiếp.

Anh đâu thể biết cô ta không nghĩ vậy, vì anh đâu có ở đây. Florida là ý kiến dở ẹt.

Anh kéo giấy ra khỏi tay tôi.

Anh sẽ không để em đi một mình.  Em may mắn cỡ đó thì cả hộp đen cũng chẳng nguyên vẹn được.

Đó chẳng phải là ý tôi muốn nói chút nào hết; tôi không nghĩ mình sẽ đi mà không có anh. Ý tôi chỉ muốn nói là đáng lẽ chúng tôi phải ở lại đây cùng nhau. Nhưng tôi bị chệch hướng vì câu trả lời của anh, và vì hơi bực mình.  Làm như hễ tôi mà đi máy bay thì máy bay phải rớt vậy.  Thiệt buồn cười.

Vậy giả dụ em xui xẻo làm máy bay rớt đi. Anh làm được gì chứ?

Tại sao máy bay lại rớt chớ?

Bây giờ anh đang cố nín cười.

Phi công say mèm.

Dễ thôi. Anh sẽ lái máy bay.

Dĩ nhiên rồi. Tôi mím môi và thử đưa ra tình huống khác.

Cả hai động cơ đều nổ tung và mình đang xoay mòng mòng rơi xuống đất.

Anh sẽ chờ đến khi đến đủ gần mặt đất, rồi ôm chặt em, đạp vách máy bay, và nhảy xuống.

Rồi anh sẽ đưa em trở lại hiện trường tai nạn, và mình sẽ loạng choạng té ngã như thể hai người sống sót may mắn nhất trong lịch sử.

Tôi nhìn anh chằm chằm không nói một lời.

"Gì vậy?" anh thì thầm.

Tôi lắc đầu sợ hãi. " Không gì, " tôi nhăn nhó.

Tôi gôm sạch phần trò chuyện lạc đề đi và viết thêm một dòng nữa.

Lần sau anh phải nói cho em biết đó.

Tôi biết sẽ có lần sau.  Chuyện này sẽ lặp đi lặp lại cho đến khi có người phải chết.

Edward nhìn chằm chằm vào mắt tôi một hồi lâu. Tôi muốn biết mặt tôi trông ra sao mặt tôi lạnh, nghĩa là máu đã không chảy về trở lại. Lệ vẫn ướt mi.

Anh thở dài rồi gật đầu cộc lốc.

Cám ơn.

Giấy biến khỏi tay tôi. Tôi nhìn lên, chớp mắt sững sờ, đúng lúc thầy Berty đang bước xuống lối đi.

"Em có gì muốn cho tôi xem không, Cullen?"

Edward nhìn lên ngây thơ và đưa ra tờ giấy nằm trên cùng tập hồ sơ của anh. "Bài ghi chép của em ạ?" anh hỏi, nghe có vẻ không hiểu.

Thầy Berty nhìn lướt qua mấy trang ghi chép này chắc chắn là phần ghi chép bài giảng của thầy không chê được vào đâu - rồi cau mày bỏ đi.

Sau đó trong giờ Vi tích phân – một lớp tôi không học chung với Edward - tôi nghe chuyện tán dóc này.

"Tao cược cho thằng da đỏ to con, " có người đang nói.

Tôi lén nhìn lên thấy Tyler, Mike, Austin, và Ben đang chụm đầu vô nhau, mải mê trò chuyện.

"Ờ, " Mike thì thầm. "Mày có thấy tướng tá của thằng nhóc Jacob không?  Tao nghĩ nó hạ được Cullen. "

Mike có vẻ vui sướng vì ý nghĩ này.

"Tao không nghĩ vậy, " Ben phản đối. "Edward lạ lắm.  Anh ta luôn luôn hết sức ... tự tin. Tao có cảm giác anh ta có thể tự lo được cho bản thân. "

"Tao đồng ý với Ben," Tyler đồng ý. "Hơn nữa, nếu thằng kia mà hạ Edward, thì tụi bây biết đó thế nào mấy thằng anh to con của nó thế nào cũng nhào vô."

"Dạo này tụi bây có xuống La Push không?" Mike hỏi. "Lauren với tao ra biển chơi mấy tuần trước, và tin tao đi, tụi bạn của Jacob thằng nào cũng to con y như nó vậy."


"
Hừm," Tyler nói. "Thiệt dở là hồi nãy chuyện chưa ngã ngũ gì hết.  Chắc mình sẽ chẳng bao giờ đoán được chuyện sẽ ra như thế nào đâu ha."

"Tao thấy chưa xong đâu, " Austin nói. "Thế nào mình cũng biết thôi."

Mike cười toe toét. "Ai muốn đánh cuộc không?"

"Mười cho Jacob, " Austin nói ngay lập tức.

"Mười cho Cullen, " Tyler phụ hoạ.

"Mười cho Edward, " Ben đồng ý.

"Jacob, " Mike nói.

"Ê, tụi bây có biết tại sao vậy không?" Austin thắc mắc. "Chuyện đó có thể ảnh hưởng đến tiền cược."

"Tao đoán được, " Mike nói, rồi anh liếc nhanh về phía tôi cùng lúc với Ben và Tyler.

Theo vẻ mặt của họ thì rõ ràng không ai lại ngờ tôi ở vị trí có thể nghe được dễ dàng. Tất cả bọn họ đều vội nhìn sang chỗ khác, vừa xào xáo giấy bút trên bàn.

"Tao vẫn nghĩ Jacob thắng, " Mike lẩm bẩm nho nhỏ.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.