LẨN TRÁNH
 	 	 	 	Tôi cảm thấy vui kỳ lạ khi đi từ lớp học tiếng Tây Ban Nha về phía 	quán ăn tự phục vụ, và đó không chỉ là vì tôi đang nắm tay người 	hoàn hảo nhất hành tinh, cho dù chắc chắn một phần là như thế
 	 	 	Có lẽ đó là do biết rằng bản án của  	 	mình  	 	đã xong và tôi lại là một phụ nữ tự do. 
 	 	 	Hay có lẽ không có bất cứ thứ gì liên quan đến tôi một cách cụ 	thể. Có lẽ đó là bầu không khí tự do bao trùm khắp sân trường. 	Không khí nhà trường  	 	thư giãn 	dần, và, đặc biệt là lớp cuối cấp, có thể cảm nhận được tâm 	trạng phấn khởi trong bầu không khí. 
 	 	 	 	 	Tự do đã gần đến mức có thể chạm vào được, có thể  	 	nếm  	 	được.  	 	Biểu 	hiện của nó hiện diện khắp nơi. Áp phích tụ lại với nhau trên 	tường của quán ăn tự phục vụ, và những sọt rác khoác chiếc váy 	sặc sỡ là các tờ bướm quảng cáo : những lời nhắc mua niên giám, 	nhẫn học trò, và những câu thông báo ; thời hạn chót để đặt mua 	áo tốt nghiệp, mũ, và các núm tua ; những lời rao hàng được 	chiếu sáng dưới đèn nê-ông – học sinh lớp dưới vận động bầu ban 	cán sự lớp; những lời quảng cáo đính nơ hoa hồng nhìn có vẻ 	không phù hợp để giới thiệu cho buổi khiêu vũ của năm nay.
 	 	 	 	 	Buổi khiêu vũ hoành tráng sẽ diễn ra vào cuối tuần này, nhưng tôi 	đã  	 	được 	Edward  	 	hứa chắc là  	 	tôi không bắt buộc phải tham dự một lần nữa. Sau hết, tôi đã trải 	qua kinh nghiệm  	 	con người  	 	này rồi. 
 	 	 	 	 	Không, hẳn là tự do cá nhân của tôi mới chính là điều khiến tôi 	thơ thới trong ngày hôm nay. Kết thúc của năm học không mang lại cho 	tôi niềm vui giống như các sinh viên khác. Thực ra thì, tôi cảm thấy 	lo lắng đến mức buồn nôn bất cứ khi nào nghĩ đến nó. Tôi thử 	không nghĩ về chuyện đó. Nhưng thật khó thoát khỏi một đề tài có 	mặt khắp nơi như đề tài về chuyện tốt nghiệp. 
 	 	 	"Bạn đã gửi các thông báo của mình chưa?" Angela hỏi khi Edward và 	tôi ngồi vào bàn của chúng tôi. 
 	 	 	 	 	Nhỏ 	cột túm mái tóc nâu nhạt của mình ra phía sau thành cái đuôi ngựa 	lếch thếch thay vì xỏa tóc như mọi khi, và có một chút lo âu trong 	mắt  	 	nhỏ. 	Alice và Ben cũng đã có mặt rồi, đang ngồi hai bên Angela. Ben đang 	chăm chú vào quyển truyện tranh, cặp kính trễ xuống chiếc mũi hẹp 	của anh.
 	 	 	 	 	Alice 	thì đang soi mói bộ đồ quần jean áo thun đơn điệu của tôi theo cái 	cách làm tôi phát ngượng. Có lẽ đang muốn góp ý cho cách ăn mặc 	khác. Tôi thở dài. Thái độ thờ ơ của tôi đối với trang phục luôn 	là cái gai trong mắt  	 	nhỏ. 	Nếu tôi cho phép, có lẽ  	 	nhỏ  	 	sẵn sàng mặc quần áo cho tôi mỗi ngày - có lẽ vài lần một ngày 	- như một con búp bê giấy ngoại cỡ bằng xương bằng thịt. 
 	 	 	 	 	Không, " tôi trả lời Angela. " Thực ra, không cần đâu. Renée biết khi 	nào  	 	mình 	tốt nghiệp 	mà. 	Còn ai nữa 	đâu 	?"
 	 	 	" Còn bạn thì sao, Allice?"
 	 	 	Alice 	mỉm cười. " Mọi thứ đã xong. "
 	 	 	" Bạn thật may mắn. " Angela thở dài. " Mẹ  	 	mình 	có cả ngàn anh chị em họ và bà muốn  	 	mình  	 	ghi địa chỉ gửi đến từng người.  	 	Mình 	sắp gãy tay 	rồi. 	 	 	Mình  	 	không thể trì hoãn lâu hơn nữa và đang phát ốm vì chuyện đó. "
 	 	 	 	 	"Mình 	sẽ giúp bạn, " tôi xung phong. " Nếu bạn không chê chữ viết tay như 	gà bới của  	 	mình. 	"
 	 	 	Charlie chắc là thích thế. Từ khoé mắt, tôi thấy Edward cười. Hẳn 	anh cũng thích thế, - tôi thỏa mãn các điều kiện của Charlie mà 	không dính dáng gì đến người sói. 
 	 	 	 	 	Angela có vẻ yên lòng. "Bạn thiệt 	dễ thương.  	 	Mình 	sẽ ghé qua bất kỳ lúc nào bạn muốn. "
 	 	 	" Thực ra thì,  	 	mình 	nên đến nhà của bạn nếu được –  	 	Mình  	 	chán nhà mình 	lắm rồi. 	Tối qua Charlie đã “xả trại” cho  	 	mình 	rồi. " Tôi cười toe toét khi tôi công bố tin vui của mình. 
 	 	 	" Thật sao?" Angela hỏi, vẻ phấn khích nhẹ nhàng sáng lên trong đôi 	mắt nâu lúc nào cũng dịu dàng của  	 	nhỏ. 	"  	 	Mình  	 	cứ tưởng bạn nói bạn bị cấm túc suốt đời. "
 	 	 	"  	 	Mình 	còn ngạc nhiên hơn cả bạn nữa đấy.  	 	Mình  	 	cứ đinh ninh ít nhất cũng phải tốt nghiệp trung học xong  	 	bố mình mới  	 	để  	 	mình 	được tự do.” 
 	 	 	" Ừm, chuyện này thật tuyệt, Bella!  	 	Tụi mình  	 	phải đi ăn mừng 	thôi. 	"
 	 	 	 	 	" Bồ 	không biết điều đó khiến  	 	mình 	vui đến mức nào đâu. "
 	 	 	"  	 	Mình 	nên làm gì 	đây ta?" 	Alice trầm ngâm, khuôn mặt của  	 	cô  	 	sáng  	 	bừng  	 	khi nghĩ  	 	về  	 	những  	 	chuyện  	 	có thể 	làm. 	Ý kiến của Alice thường hơi  	 	vĩ đại  	 	đối với tôi, và tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy ngay 	bây giờ - khuynh hướng đưa sự việc đi quá xa. 
 	 	 	" Dù  	 	em 	đang nghĩ gì đi nữa, Alice,  	 	chị e là chị  	 	không  	 	được  	 	tự do đến mức  	 	đó đâu."
 	 	 	" Tự do là tự do, phải không?" cô ấy khăng khăng. 
 	 	 	"  	 	Chắc 	chắn vẫn phải có giới hạn - như Hoa Kỳ lục địa, chẳng hạn. "
 	 	 	Angela và Ben cười, nhưng Alice nhăn mặt trong nỗi thất vọng thực 	sự. 
 	 	 	" Vậy  	 	mình  	 	sẽ làm gì tối nay ?" cô ấy tiếp tục khăng khăng. 
 	 	 	" Không gì cả. Nè,  	 	mình  	 	hãy hượm một đôi ngày để đảm bảo  	 	bố chị  	 	không nói đùa. Dù gì thì cũng  	 	chỉ  	 	một đêm  	 	thôi. 	"
 	 	 	" Thế thì  	 	mình  	 	ăn mừng vào cuối tuần này." Nhiệt tình của Alice không thể kềm 	chế được. 
 	 	 	 	 	"Đương nhiên, " tôi nói, hi vọng xoa dịu cô ấy. Tôi biết  	 	mình 	sẽ không làm bất cứ điều gì quá khác thường ; đối với Charlie mà 	nói, ứng xử từ tốn sẽ an toàn hơn. Hãy cho ông cơ hội để thấy rõ 	tôi là người đáng tin cậy và chín chắn như thế nào trước khi tôi 	đòi hỏi bất cứ ân huệ nào. 
 	 	 	Angela và Alice bắt đầu nói về những khả năng lựa chọn ; Ben tham 	gia cuộc bàn luận, bỏ quyển truyện tranh của anh sang một bên. Sự 	chú ý của tôi lơi dần. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng đề tài về sự 	tự do của tôi đột nhiên không còn làm 	tôi  	 	hài lòng như khoảnh khắc trước đó. Trong khi họ thảo luận những 	chuyện 	sẽ làm ở Port Angeles hoặc có thể là Hoquiam, tôi bắt đầu cảm 	thấy bực mình. 
 	 	 	 	 	Không mất nhiều thời gian để xác định sự bồn chồn của tôi phát 	xuất từ đâu. Kể từ khi tôi chào tạm biệt Jacob Black trong khu rừng 	ngoài 	 	 	nhà, tôi đã khổ sở bởi sự xâm nhập dai dẳng khó chịu của một 	hình ảnh rõ ràng trong tâm trí. Nó xuất hiện đột ngột trong suy 	nghĩ của tôi đều đặn từng lúc một như một chiếc đồng hồ báo 	thức khó chịu được định giờ để reo vang cứ từng nửa tiếng một 	lần, choáng hết đầu óc tôi bằng hình ảnh gương mặt quặn thắt đau 	đớn của Jacob. Đây là ký ức cuối cùng về anh mà tôi có. Khi hình 	ảnh gây bất an ấy lại xuất hiện, tôi biết chính xác tại sao tôi 	không hài lòng với tự do của  	 	mình. 	 	 	Vì 	nó không trọn vẹn.
 	 	 	 	 	Đương nhiên, Tôi được tự do đi bất cứ nơi đâu tôi muốn - ngoại trừ La 	Push ; tự do làm bất cứ thứ gì tôi muốn - ngoại trừ gặp Jacob. Tôi 	cau mày khó chịu  	 	nhìn  	 	bàn. Cần phải có một giải pháp dung hòa nào đó mới được.  	
 	 	 	" Alice ?Alice !" 
 	 	 	Giọng của Angela kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng.  	 	Nhỏ 	đang vẫy tay qua lại trước gương mặt vô cảm, chăm chăm của Alice. Nét 	mặt Alice là điều tôi nhận ra – một nét mặt tạo nên một cú sốc 	sợ hãi vô thức đi khắp toàn thân tôi. Cái nhìn trống rỗng trong 	mắt cô bảo tôi biết rằng cô đang nhìn thấy cái gì đó rất khác 	với quang cảnh phòng ăn trưa bình thường chung quanh chúng tôi, nhưng 	là điều hoàn toàn hiện thực theo cách riêng của nó. Điều gì đó 	đang đến, điều gì đó sẽ sớm xảy ra. Tôi cảm thấy máu rút xuống 	khỏi gương mặt mình. 
 	 	 	 	 	Thế rồi Edward cười, tiếng cười rất tự nhiên, thoải mái. Angela và 	Ben nhìn về phía anh, nhưng mắt tôi vẫn đăm đăm vào Alice. Cô nhảy 	 	 	dựng  	 	lên, như thể ai đó đã đá cô dưới gầm bàn. 
 	 	 	"Đến giờ ngủ rồi chưa, Alice ?" Edward trêu chọc. Alice sực tỉnh. " 	Xin lỗi, em đang suy nghĩ lan man,  	 	chắc  	 	vậy. "
 	 	 	" Suy nghĩ lan man vẫn tốt hơn là chịu thêm hai giờ học nữa ở 	trường, " Ben nói. 
 	 	 	Alice quay lại cuộc đàm thoại với vẻ hăng hái hơn trước - chỉ hơi 	quá  	 	lố  	 	một chút. Có một lần tôi thấy cô nhìn chăm chăm vào mắt Edward, 	chỉ một lúc, rồi cô ngoái nhìn lại Angela trước khi bất cứ ai 	khác nhận thấy. Edward yên lặng, lơ đãng nghịch một lọn tóc của 	tôi. 
 	 	 	 	 	Tôi sốt ruột chờ dịp để hỏi Edward  	 	chuyện  	 	Alice nhìn thấy trong tầm nhìn của cô, nhưng buổi chiều đi qua không 	có một phút nào riêng tư. Nó có vẻ kỳ quặc đối với tôi, hầu như 	là cố ý. Sau khi ăn trưa, Edward đi chậm lại để bước ngang hàng với 	Ben, nói chuyện về một số  	 	bài tập  	 	mà tôi biết anh đã  	 	làm xong. 	Sau đó luôn có người khác xen vào trong lúc chuyển lớp, mặc dù 	chúng tôi luôn có một vài phút cho riêng mình. Khi chuông tan trường 	reo, Edward bắt chuyện với Mike Newton đang đứng giữa các học sinh 	khác, bước chậm lại phía sau anh khi Mike đi về phía bãi đỗ xe. Tôi 	lẽo đẽo theo sau, để cho Edward đi trước dẫn đường. Tôi lắng nghe, 	bối rối, trong khi Mike trả lời những câu hỏi thân thiện khác  	 	thường  	 	của Edward. Hình như Mike đang bị trục trặc về chiếc xe. 
 	 	 	 	 	". .. nhưng mà tôi vừa mới thay pin, " Mike đang nói. Cặp mắt anh 	nhìn phóng tới trước rồi quay lại phía Edward một cách thận 	trọng. Bối rối, cũng giống tôi vậy. 
 	 	 	" Có lẽ  	 	do  	 	dây cáp ?" Edward đề xuất. 
 	 	 	" Có lẽ vậy. Tôi  	 	chẳng  	 	biết gì về xe hơi 	cả, 	" Mike thừa nhận. " Tôi cần có ai đó xem giúp, nhưng tôi không thể 	đưa nó đến tiệm sửa xe Dowling. "
 	 	 	Tôi mở miệng gợi ý đưa đến thợ máy của tôi, rồi im miệng lại. 	Thợ máy của tôi đang bận trong những ngày này - bận chạy loanh 	quanh như con sói khổng lồ. 
 	 	 	" Tôi biết vài thứ - tôi có thể xem qua, nếu bạn thích, " Edward đề 	xuất. " Để tôi đưa Alice và Bella về nhà. "
 	 	 	 	 	Cả Mike và tôi đều nhìn chằm chằm vào Edward, miệng chúng tôi há 	hốc. 
 	 	 	" Ờ … cám ơn, " Mike lầm bầm khi bình tĩnh lại. " Nhưng tôi phải đi 	làm. Có lẽ để dịp khác. "
 	 	 	"  	 	Ừ. 	"
 	 	 	" Hẹn gặp lại. " Mike leo vào xe hơi của mình, lắc đầu hoài nghi. 	Chiếc Volvo của Edward,  	 	với 	Alice đã ngồi sẵn bên trong, chỉ đậu cách đó hai chiếc xe.  	
 	 	 	" Thế là thế nào ?" Tôi lẩm bẩm khi Edward giữ cửa ghế cạnh tay 	lái cho tôi. 
 	 	 	" Chỉ giúp đỡ thôi mà, " Edward trả lời. Rồi Alice, chờ ở ghế sau, 	đang bi bô hết cỡ. 
 	 	 	" Anh  	 	đâu có  	 	giỏi  	 	chuyện máy móc đến thế  	 	đâu, Edward. Có lẽ anh nên nhờ Rosalie xem qua vào tối nay, để 	 	 	nếu Mike quyết định  	 	nhờ  	 	anh giúp 	thì anh cũng không quê mặt. 	 	 	 Hẳn sẽ hết sức  	 	tức cười khi nhìn mặt anh  	 	ta  	 	nếu Rosalie  	 	xuất hiện để  	 	giúp đỡ. Nhưng  	 	vì  	 	Rosalie đang đi học xa nhà, em đoán chắc đó không phải là ý hay 	nhất. Quá tệ. Cho dù em nghĩ,  	 	cho chiếc  	 	xe của Mike,  	 	nếu anh giúp. 	Chỉ  	 	nội 	chuyện tinh chỉnh chiếc xe thể thao Ý thôi cũng đã quá khả năng 	của anh rồi. Sẵn đang nói đến Ý và những chiếc xe hơi thể thao mà 	em ăn cắp ở đó, anh vẫn  	 	còn  	 	nợ em chiếc  	 	Porsche 	vàng. Em không biết là em  	 	muốn chờ  	 	đến dịp Giáng sinh hay không 	nữa... 	"
 	 	 	 	 	Tôi  	 	không thèm nghe nữa sau 	một phút, cứ để cho giọng nói liếng thoắng của cô 	 	 	trở thành âm thanh rì rầm ở phía sau bởi vì tôi đã quyết kiên 	nhẫn chịu đựng. Tôi cảm thấy có vẻ như Edward đang cố tránh câu 	hỏi của tôi. Được thôi.  	 	Trước sau gì anh  	 	cũng phải  	 	ở  	 	một mình với tôi.  	 	Sớm hay muộn thôi. 	
 	 	 	Edward có vẻ cũng nhận ra điều đó. Anh thả Alice ở đầu đường chạy 	xe vào nhà của gia đình Cullens như thường lệ, cho dù  	 	đến lúc 	này tôi  	 	đã ngờ  	 	anh sẽ chở cô đến cửa và đưa cô vào  	 	nhà. 	
 	 	 	Khi cô bước xuống xe, Alice liếc nhanh nhìn mặt anh. Edward có vẻ 	hoàn toàn thoải mái. 
 	 	 	" Hẹn gặp lại, " anh nói. Và rồi, thật nhẹ, anh gật đầu.  	
 	 	 	 	 	Alice 	quay đi biến mất vào hàng cây. Anh yên lặng lúc quay đầu xe và 	hướng ngược về phía Forks. Tôi đợi, tự hỏi liệu anh có tự mở lời 	hay không. Anh không 	tự nói, 	và  	 	chuyện 	này làm tôi căng thẳng. Alice đã nhìn thấy cái gì hôm nay vào lúc 	ăn trưa? Cái gì đó anh không muốn nói với tôi, và tôi cố nghĩ lý 	do vì sao anh giữ bí mật. Có lẽ tốt nhất là nên chuẩn bị tinh 	thần trước khi hỏi. Tôi không muốn bị sốc và khiến anh nghĩ tôi 	không thể chịu nỗi, dù bất kỳ chuyện gì. 
 	 	 	Vì thế chúng tôi đều im lặng cho đến khi  	 	quay lại  	 	nhà Charlie. 
 	 	 	 	 	"  	 	Tối 	nay có ít bài tập, " anh nhận xét. 
 	 	 	" Hmm, " tôi đồng ý. 
 	 	 	" Em có nghĩ rằng anh được phép vào  	 	nhà  	 	nữa không ?"
 	 	 	" Charlie đâu có nổi nóng khi anh đón em đến trường. "
 	 	 	Nhưng tôi chắc chắn Charlie sẽ hờn dỗi ngay khi ông về đến nhà và 	thấy Edward ở đây. Có lẽ tôi nên làm cái gì đó thật là đặc biệt 	cho bữa ăn tối. Vào  	 	nhà rồi, 	tôi lên cầu thang, và Edward bước theo. Anh  	 	nằm ườn trên  	 	giường tôi và nhìn chằm chằm ra cửa sổ, dường như không biết đến 	nỗi bực mình của tôi.
 	 	 	 	 	Tôi cất túi rồi bật máy tính. Có thư điện tử chưa trả lời từ mẹ 	tôi gửi cần phải  	 	quan tâm đến, 	và mẹ  	 	sẽ  	 	hốt hoảng  	 	nếu  	 	tôi để quá lâu 	không trả lời. 	Tôi  	 	nhịp  	 	tay  	 	trong  	 	khi chờ cái máy tính cũ kỹ của tôi khò khè 	tỉnh giấc ; những ngón tay tôi gõ  	 	lóc cóc 	 	 	trên 	mặt bàn, ngập ngừng và sốt ruột. Rồi những ngón tay anh đặt lên, 	giữ yên  	 	chúng. 	
 	 	 	" Hôm nay chúng mình hơi suốt ruột hả ?" anh thì thầm. 
 	 	 	Tôi nhìn lên, định nói một câu chế nhạo, nhưng mặt anh sát hơn tôi 	tưởng. Đôi mắt vàng của anh đang bỏng cháy, chỉ cách vài inch, và 	hơi thở anh man mát thổi vào đôi môi hé mở của tôi. Tôi có thể nếm 	mùi hương của anh trên lưỡi mình. Tôi không nhớ  	 	được  	 	câu trả lời dí dỏm  	 	định  	 	nói. Tôi  	 	chẳng  	 	nhớ  	 	nỗi  	 	tên mình. Anh không cho tôi cơ hội để tỉnh trí lại. 
 	 	 	 	 	Nếu tôi được làm theo ý mình, tôi sẽ dùng phần lớn thời gian của 	tôi để hôn Edward.  	 	Chẳng  	 	có trải nghiệm  	 	nào  	 	trong đời có thể sánh với cảm giác tiếp nhận đôi môi mát  	 	rượi  	 	của anh, cứng như đá cẩm thạch nhưng lúc nào cũng dịu dàng,  	 	kích thích môi tôi. 	Thường thì tôi không thể làm theo ý mình. Vì thế tôi  	 	hơi  	 	ngạc nhiên khi những ngón tay anh đan vào tóc tôi,  	 	kéo  	 	mặt tôi sát vào mặt anh. Cánh tay tôi siết chặt sau cổ anh, và tôi 	ước gì  	 	mình  	 	mạnh hơn nữa - đủ mạnh để giữ anh  	 	làm tù binh  	 	ở đây. 
 	 	 	Một tay  	 	anh  	 	vuốt xuống lưng tôi, ép chặt  	 	tôi  	 	vào hơn bộ ngực cứng như đá của anh 	hơn. 	Thậm chí qua chiếc áo len của anh, da anh đủ lạnh làm tôi rùng 	mình - đó là cái rùng mình của niềm vui, hạnh phúc, nhưng đôi tay 	anh bắt đầu lơi dần. 
 	 	 	 	 	Tôi biết  	 	mình  	 	có khoảng ba giây trước khi anh thở dài và đẩy tôi ra một cách 	khéo léo, nói gì đó về  	 	chuyện  	 	chúng tôi  	 	đã gây nguy hiểm cho mạng sống của  	 	tôi trong  	 	một  	 	buổi chiều như vậy đã quá đủ rồi. Tận dụng những giây cuối của 	mình, tôi ép sát thân mình hơn nữa, chỉnh thân mình theo sát thân 	hình của anh. Đầu lưỡi tôi dò tìm đường cong môi dưới của anh; nó 	mềm mượt đến tuyệt hảo như thể nó được đánh bóng, và  	 	hương  	 	vị  	 	— 	anh kéo mặt tôi ra khỏi mặt anh, gỡ bỏ vòng tay tôi một cách dễ 	dàng - anh có lẽ thậm chí không nhận ra rằng tôi đang sử dụng hết 	sức mình. Anh cười mỉm, giọng thấp, khàn trong cổ. Mắt anh rực lên 	vẻ phấn khích anh hết sức tự chủ. 
 	 	 	 	 	" Ôi, Bella. " Anh thở dài. 
 	 	 	" Em  	 	nên nói 	em cảm thấy tiếc, nhưng em  	 	chẳng thấy tiếc gì hết.”
 	 	 	" Và anh nên cảm thấy tiếc là em  	 	chẳng tiếc gì, 	nhưng  	 	anh không cảm thấy vậy. 	Có lẽ anh nên ngồi xuống giường. "
 	 	 	Tôi thở ra, hơi choáng váng một chút. " Nếu anh  	 	thấy 	cần... "
 	 	 	Anh cười khỏa lấp để khỏi cảm thấy bối rối. Tôi lắc đầu một vài 	lần để cho đầu óc tỉnh táo, và quay lại phía máy tính của tôi. 	Nó đã khởi động xong và hiện đang kêu o o. Ừm, không phải kêu o o 	mà là rền rĩ. 
 	 	 	" Cho anh gửi lời chào Renée. "
 	 	 	" Được rồi. "
 	 	 	Tôi đọc lướt qua thư điện tử của Renée, thỉnh thoảng lắc đầu về 	một vài chuyện lẩm cẩm mẹ đã làm. Tôi vui và choáng váng y như 	lần đầu. Mẹ là vậy đấy, bà quên bà đã sững sờ tê liệt như thế 	nào  	 	bởi  	 	độ cao cho đến  	 	lúc được 	cột chặt vào một chiếc dù  	 	cùng với  	 	một huấn luyện viên 	nhảy dù. 	Tôi cảm thấy hơi thất vọng với Phil, chồng của bà gần hai năm, vì 	ông đã để cho chuyện ấy xảy ra. Nếu là tôi thì tôi  	 	sẽ  	 	chăm sóc cho bà tốt hơn. Tôi hiểu bà rõ hơn nhiều. 
 	 	 	Cuối cùng  	 	mình  	 	phải để họ sống theo cách của họ, tôi tự nhắc mình.  	 	Mình 	 	 	phải để cho họ có cuộc đời  	 	của  	 	riêng  	 	mình. 	
 	 	 	 	 	Tôi đã dành hầu hết đời mình chăm sóc Renée, kiên nhẫn hướng mẹ 	tránh xa những kế hoạch điên rồ nhất của mẹ, một cách đôn hậu 	chịu đựng những điều tôi không thể khuyên bà từ bỏ. Tôi đã luôn 	chìu theo ý thích của mẹ, tức cười vì  	 	mẹ, 	thậm chí ra vẻ bề trên một chút đối với bà. Tôi đã chứng kiến vô 	số lỗi lầm của bà và cười thầm với chính mình. Renée đãng trí.
 	 	 	 	 	Tôi là một người rất khác với mẹ tôi. Là một người  	 	chu đáo 	và cẩn trọng. Một người có trách nhiệm, một người trưởng thành. 	Đó là cách tôi nhìn tôi. Đó là người tôi biết rõ. 
 	 	 	Khi máu nóng vẫn còn tê rần rần trong đầu tôi vì nụ hôn của 	Edward, tôi không thể không nghĩ về lỗi lầm mang tính bước ngoặc 	nhất trong cuộc đời của mẹ.  	 	Ngốc nghếch 	và lãng mạn, lập gia đình ngay khi mới tốt nghiệp trung học với 	người đàn ông mà bà  	 	chưa hiểu rõ, 	rồi sinh ra tôi một năm sau đó. Mẹ vẫn luôn  	 	thề rằng  	 	bà không hề hối tiếc, rằng tôi là món quà quý giá nhất cuộc 	sống từng mang lại cho bà. Tuy nhiên bà cứ mãi xoáy điều đó vào 	tai tôi – rằng người thông minh lấy hôn nhân làm trọng.  	 	 Những  	 	người trưởng thành học 	đại học 	và bắt đầu sự nghiệp trước khi họ dấn sâu vào quan hệ 	tình cảm. 	Bà biết là tôi sẽ không bao giờ nhẹ dạ và ngốc nghếch và “tỉnh 	lẻ” như bà … 
 	 	 	 	 	Tôi nghiến răng và cố tập trung khi trả lời thư của mẹ. Thế rồi 	tôi đọc đến dòng  	 	tạm biệt 	của mẹ và nhớ tại sao  	 	mình 	lơ là không viết sớm hơn.  	 	Lâu rồi con 	 	 	chẳng kể gì  	 	về Jacob  	 	hết, 	mẹ viết, cậu ấy lúc này ra sao ?
 	 	 	Charlie đã nhắc mẹ, tôi chắc thế. Tôi thở dài và gõ thật nhanh, 	chèn câu trả lời cho câu hỏi của mẹ giữa hai đoạn ít quan trọng. 	Jacob vẫn khỏe, con đoán thế. Con không gặp anh nhiều ;  	 	dạo này  	 	anh  	 	ấy suốt ngày  	 	la cà với một đám bạn ở dưới La Push. Mỉm cười tinh quái với 	chính mình, tôi thêm lời chúc của Edward và nhấp nút " gửi. "
 	 	 	 	 	Tôi không nhận ra Edward đang đứng lặng lẽ đằng sau  	 	mình 	cho đến khi tôi  	 	tắt 	máy và lùi xa khỏi bàn. Tôi định mắng anh vì đã đọc lén sau lưng 	 	 	thì  	 	tôi nhận ra anh không chú ý tới tôi. Anh đang quan sát cái hộp đen 	dẹp với mớ dây  	 	điện  	 	cuộn ngoằn ngoèo trông chẳng đẹp mắt chút nào cho dù đó có là 	thứ gì đi nữa. Sau một giây, tôi nhận ra máy phát thanh xe  	 	hơi  	 	Emmett, Rosalie, và Jasper đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật vừa rồi. 	Tôi đã quên mất những món quà sinh nhật che giấu dưới đống bụi 	đùn lên trên sàn nhà gần chân tủ quần áo của tôi. 
 	 	 	 	 	" Em  	 	đã  	 	làm gì với thứ này ?" anh hỏi bằng giọng kinh hoảng. 
 	 	 	" Nó không chịu rời khỏi bảng điều khiển. "
 	 	 	"Thế 	là  	 	em  	 	cảm thấy cần  	 	tra tấn nó ?"
 	 	 	" Anh biết khả năng sử dụng dụng cụ của em thế nào rồi mà. Đâu 	 	 	có  	 	cố tình 	đâu. 	"
 	 	 	Anh lắc đầu, gương mặt anh đượm vẻ bi kịch. " Em làm hỏng nó rồi. 	"
 	 	 	Tôi nhún vai. " Ôi. "
 	 	 	"  	 	Họ sẽ bị  	 	tổn thương nếu họ thấy  	 	cái  	 	này, " anh nói. " Anh nghĩ  	 	thật  	 	tốt khi em  	 	bị 	quản thúc tại gia. Anh phải tìm cái khác thay thế trước khi họ 	nhận ra. "
 	 	 	" Cám ơn, nhưng em không cần cái máy đắt tiền đâu. "
 	 	 	" Anh thay món đồ không phải là vì em. "
 	 	 	Tôi thở dài. 
 	 	 	" Em đã  	 	chẳng thu được lợi lộc gì nhiều từ 	những món quà sinh nhật năm ngoái, " anh nói với giọng bực tức. 	
 	 	 	 	 	Bất ngờ, anh quạt bằng tờ giấy cứng hình chữ nhật. Tôi không trả 	lời, vì sợ rằng giọng nói mình không được bình tĩnh. Sinh nhật 	mười tám tai hại của tôi – kèm theo mọi hậu quả gây ảnh hưởng đủ 	thứ của nó - không phải chuyện mà tôi muốn nhớ, và tôi ngạc nhiên 	khi thấy anh nói ra điều đó. Anh thậm chí nhạy cảm về chuyện đó 	hơn cả tôi. 
 	 	 	" Em có nhận  	 	thấy mấy  	 	thứ này sắp sửa hết hạn  	 	không?" 	anh hỏi, đưa tờ giấy cho tôi. Đó là món quà khác - phiếu quà tặng 	vé máy bay mà Esme và Carlisle đã tặng để tôi có thể đi thăm Renée 	ở Florida. 
 	 	 	 	 	Tôi hít thật sâu và trả lời bằng giọng thẳng thừng. " Không. Thực 	ra, em đã quên hết mọi chuyện 	này rồi."
 	 	 	Vẻ mặt anh tươi tắn và quả quyết ; chẳng có dấu vết gì của cảm 	xúc nặng nề khi anh  	 	nói  	 	tiếp. " Ừm, chúng ta vẫn còn  	 	chút  	 	thời gian. Em đã được  	 	tự do 	… Và chúng ta không  	 	định làm gì hết  	 	vào cuối tuần 	này, 	vì em không chịu đến buổi khiêu vũ với anh. " Anh cười toe toét. " 	Tại sao không ăn mừng tự do của em theo cách này ?"
 	 	 	 	 	Tôi há hốc. " Bằng cách đi Florida ?"
 	 	 	" Em đã nói được phép đi khắp Hoa Kỳ lục địa mà. "
 	 	 	Tôi nhìn anh trừng trừng, nghi ngờ, cố hiểu ra thông tin này từ đâu 	mà có. 
 	 	 	"Sao?" anh hỏi. "  	 	Mình  	 	có đi thăm Renée hay không ?"
 	 	 	" Charlie sẽ không bao giờ cho phép đâu. 	"
 	 	 	" Charlie không thể cấm em đến thăm mẹ em. Bà vẫn có 	quyền giám hộ  	 	chính. 	"
 	 	 	" Không ai giám hộ em 	cả. 	Em là người trưởng thành. "
 	 	 	Anh nhoẻn nụ cười rạng rỡ. " Chính xác. "
 	 	 	Tôi cân nhắc trong một phút ngắn ngủi  	 	rồi  	 	quyết định  	 	là  	 	không đáng cãi nhau. Charlie sẽ giận dữ - không phải vì tôi sắp đi 	thăm Renée, mà vì Edward sẽ đi với tôi. Charlie sẽ không nói chuyện 	với tôi nhiều tháng trời, và có lẽ tôi sẽ phải  	 	bị 	“cấm cung” trở lại. Chắc chắn là  	 	sẽ  	 	khôn ngoan hơn nếu đừng nói ra điều đó. 
 	 	 	 	 	Có lẽ trong một vài tuần, khi được  	 	cưng  	 	vì tốt nghiệp  	 	này nọ. 	Nhưng cái ý tưởng gặp mẹ ngay bây giờ, chứ không phải vài 	tuần tới, khó mà cưỡng lại được. Đã lâu rồi tôi không đi thăm 	Renée. Và thậm chí lâu hơn nữa kể từ khi tôi thấy  	 	mẹ 	vui. 	 	 	 Lần cuối cùng tôi sống bên bà là ở Phoenix, tôi đã mất trọn thời 	gian trên giường bịnh. Lần cuối cùng bà đến đây, tôi đang bị ít 	nhiều rối loạn tâm lý. Không có những kỷ 	niệm đẹp nhất lưu lại với bà.
 	 	 	 	 	Và có thể, nếu bà thấy tôi hạnh phúc như thế nào bên cạnh Edward, 	mẹ sẽ khuyên Charlie bỏ qua cho. 
 	 	 	Edward dò xét nét mặt tôi trong lúc tôi đăm chiêu. 
 	 	 	Tôi thở dài. " Không nên vào cuối tuần này. "
 	 	 	" Tại sao không?"
 	 	 	" Em không muốn cãi nhau với Charlie. Không quá sớm sau khi ông vừa 	mới tha thứ cho em. "
 	 	 	Chân mày anh nhíu lại. " Anh nghĩ vào cuối tuần này rất hợp, " anh 	lẩm bẩm. 
 	 	 	Tôi lắc đầu. "  	 	Dịp 	khác đi. "
 	 	 	 	 	" Em không phải là người duy nhất bị cấm cung trong nhà này, em 	biết đó. " Anh cau mày khó chịu với tôi. 
 	 	 	Nghi ngờ quay về. Kiểu ứng xử thế này không giống anh ngày thường. 	Anh bao giờ cũng hết lòng vì người khác một cách không tưởng 	tượng nỗi ; tôi biết việc này  	 	đã  	 	làm  	 	hư  	 	tôi. 
 	 	 	" Anh  	 	muốn đi đâu thì đi mà, 	" tôi  	 	chỉ ra. 	
 	 	 	" Thế giới bên ngoài không làm anh quan tâm nếu không có em. "
 	 	 	Tôi đảo cặp mắt trước lời nói cường điệu ấy. 
 	 	 	" Anh nói thiệt 	đó, 	" anh nói. 
 	 	 	"  	 	Hãy 	tiếp  	 	cận với thế giới  	 	bên ngoài một cách từ từ, được không? Chẳng hạn như,  	 	mình 	có thể bắt đầu bằng cách xem phim ở Port Angeles. "
 	 	 	 	 	Anh rên rỉ. "  	 	Thôi được rồi. 	 	 	 Để sau bàn tiếp. 	"
 	 	 	"Có 	gì để bàn đâu. 	"
 	 	 	Anh nhún vai. 
 	 	 	" Thôi được, thế thì, đề tài mới nhé, " tôi nói. Tôi hầu như quên 	hết lo lắng của mình về chiều nay - đó có phải là ý định của 	anh  	 	không?" 	Alice đã thấy gì lúc ăn trưa hôm nay ?"
 	 	 	Mắt tôi  	 	vừa  	 	nhìn chăm chăm vào mặt anh  	 	vừa 	nói, để đo lường phản ứng của anh. 
 	 	 	 	 	Vẻ mặt anh bình tĩnh ; chỉ có một chút nét đanh cứng trong đôi 	mắt hoàng ngọc của anh. "  	 	Nó 	nhìn thấy Jasper ở một nơi kỳ lạ, một nơi nào đó ở phía tây nam, 	 	 	nó 	nghĩ, gần chỗ gia đình … trước đây của anh ta. Nhưng anh ta không 	định quay về. " Anh thở dài. " Điều này làm cho  	 	nó 	lo lắng. "
 	 	 	 	 	 	" Ôi. " Cái đó không giống với những gì tôi dự đoán. Nhưng dĩ nhiên 	chuyện đó cũng hợp lý khi Alice cảnh giác trước tương lai của 	Jasper. Anh là bạn  	 	đời  	 	của cô mà, một nửa kia đúng của cô, cho dù họ không khoe khoang về 	quan hệ của họ như Rosalie và Emmett. "  	 	Sao 	 	 	lúc nãy 	anh không  	 	nói  	 	cho em biết?"
 	 	 	" Anh  	 	đâu  	 	biết em  	 	để 	ý đến chuyện đó," anh nói. "Dù 	sao đi nữa, 	có 	lẽ  	 	chẳng có gì  	 	quan trọng. "
 	 	 	Trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa ngoài vòng kiểm soát. Tôi đã 	phí cả buổi chiều hết sức bình thường để tưởng tượng mọi thứ 	cho đến khi hình như Edward cố gắng hết sức để giải tỏa những thứ 	ấy ra khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi cần phải xem lại tính đa nghi của 	mình. 
 	 	 	 	 	Chúng tôi xuống lầu để làm bài tập, để đề phòng Charlie về sớm. 	Edward làm xong trong nháy mắt ; tôi chăm chỉ vật lộn với bài tích 	phân của mình cho đến khi tôi quyết định đã đến lúc phải dọn bữa 	tối cho Charlie. 
 	 	 	Edward giúp một tay, thỉnh thoảng nhăn mặt trước những món ăn sống 	– thức ăn của con người phần nào  	 	hơi  	 	ghê đối với anh. Tôi làm món thịt bê nấu với nước xốt kem chua theo 	phương pháp của Bà Swan, vì tôi đang muốn lấy điểm. Đó không món 	yêu thích của tôi, nhưng sẽ làm vui lòng Charlie. 
 	 	 	 	 	Charlie có vẻ rất vui khi về đến nhà. Thậm chí ông cũng không thô 	lỗ với Edward. Edward cáo lỗi không cùng ăn với chúng tôi, như 	thường lệ. Âm thanh của bản tin buổi tối vọng vào từ gian phòng 	ngoài, nhưng tôi không tin Edward đang thực sự 	xem ti-vi. 	
 	 	 	Sau khi ăn xong ba phần, Charlie gác chân lên chiếc ghế trống và hài 	lòng xếp đôi bàn tay ngang cái bụng căng phồng của mình. 
 	 	 	 	 	" Ngon quá, Bells. "
 	 	 	" Con mừng vì bố thích nó. Công việc ra sao rồi?" Ông đã ăn say sưa 	quá nên tôi không thể trò chuyện được. 
 	 	 	"  	 	Hơi 	 	 	nhàn rỗi. 	Ừm, hết sức nhàn rỗi. Mark và bố đánh bài gần hết cả buổi 	chiều, " ông thú nhận, cười nhe răng. " Bố thắng, 19 bàn, thua 7. 	Rồi sau đó bố nói chuyện điện thoại với Billy một lúc. "
 	 	 	 	 	Tôi cố giữ nguyên sắc mặt. "  	 	Bác ấy 	khoẻ không?"
 	 	 	" Tốt, tốt.  	 	Mấy khớp 	 	 	xương hơi  	 	làm  	 	ổng 	lo lắng. "
 	 	 	" Ồ. tệ nhỉ. "
 	 	 	" Ờ.  	 	Ổng 	mời chúng ta xuống chơi vào cuối tuần này.  	 	Ổng 	cũng định mời gia đình Clearwaters, và Uleys nữa. Theo kiểu 	vừa ăn tiệc vừa xem trận tranh vé vớt. "
 	 	 	" Ưhm, " tôi có tài đối đáp. Nhưng tôi biết nói sao đây ? Tôi biết 	 	 	mình  	 	không được phép dự bữa tiệc người sói, dù có sự giám sát của 	phụ huynh đi nữa. Tôi tự hỏi không biết Edward có gặp rắc rối gì 	không nếu Charlie đi đến La Push. Hay anh sẽ nghĩ, vì Charlie chủ yếu 	chỉ gặp Billy, người duy nhất là con người,  	 	thì  	 	cha tôi sẽ không gặp nguy hiểm ?
 	 	 	Tôi đứng lên và xếp chồng đĩa lên nhau mà không nhìn Charlie. Tôi 	thả chúng vào bồn rửa chén và mở nước. Edward xuất hiện lặng lẽ 	và chộp lấy khăn lau chén. 
 	 	 	 	 	Charlie thở dài và  	 	bỏ dở câu chuyện, 	 	 	tuy  	 	tôi  	 	nghĩ  	 	ông sẽ quay lại đề tài này khi chúng tôi  	 	chỉ có một mình. 	Ông nhấc mình đứng lên và đi về phía TV, như mọi đêm khác.  	
 	 	 	" Charlie, " Edward nói với giọng nói bình thường. 
 	 	 	Charlie dừng lại giữa nhà bếp nhỏ của ông. " Hả ?"
 	 	 	" Bella có bao giờ nói cho bác biết rằng cha mẹ cháu tặng cho cô 	ấy vé máy bay vào sinh nhật vừa rồi không, để cô ấy có thể đi 	thăm Renée ?"
 	 	 	Tôi buông chiếc đĩa tôi đang cọ rửa. Nó sượt qua mặt quầy bếp và 	 	 	va loảng xoảng 	dưới sàn. Nó không vỡ, nhưng làm cho căn phòng, và cả ba chúng tôi, 	dính  	 	đầy bọt  	 	xà phòng. Charlie thậm chí  	 	chẳng hề  	 	chú ý 	đến chuyện đó. 	
 	 	 	" Bella ?" ông hỏi với giọng sửng sốt. 
 	 	 	Tôi dán mắt vào chiếc đĩa khi lượm nó lên. " Vâng,  	 	đúng  	 	đấy ạ. "
 	 	 	 	 	Charlie nuốt ực một cái, rồi mắt ông nheo lại khi quay về phía 	Edward. " Không, nó chẳng hề  	 	nói  	 	chuyện đó. "
 	 	 	" Ùhm, " Edward thì thầm. 
 	 	 	" Có chuyện gì mà cậu nhắc đến chuyện đó vậy ?" Charlie hỏi bằng 	giọng khó chịu. 
 	 	 	Edward nhún vai. "  	 	Mấy  	 	tấm vé  	 	đó  	 	sắp hết hạn 	rồi. 	Cháu nghĩ Esme  	 	sẽ rất buồn  	 	nếu Bella không sử dụng món quà của bà. Dù bà chẳng nói ra. "
 	 	 	 	 	Tôi nhìn chằm chằm vào Edward không tin sự việc lại diễn ra như 	thế. 
 	 	 	Charlie suy nghĩ một chốc. Đi thăm mẹ con, 	có 	lẽ là  	 	một  	 	ý hay, Bella. Mẹ sẽ thích thế. Bố  	 	lấy làm lạ  	 	vì con chẳng nói gì về việc này, mặc dù vậy. "
 	 	 	" Con quên 	mất, 	" tôi thừa nhận. 
 	 	 	Ông cau mày. " Con quên chuyện có người tặng cho con vé máy bay 	 	 	sao?"
 	 	 	" Ừhm, " tôi ậm ừ lơ đễnh, và quay lại phía bồn rửa chén
 	 	 	 	 	" Tôi để ý cậu nói mấy cái vé sắp sửa hết hạn, Edward, " Charlie 	nói tiếp. "  	 	Cha 	mẹ cậu tặng cho  	 	nó mấy vé vậy?"
 	 	 	"  	 	Một 	cho cô ấy … Và một cho cháu. "
 	 	 	Chiếc đĩa tôi  	 	làm rớt  	 	lần này rơi xuống bồn rửa chén, vì vậy nó không làm ồn nhiều. 	Tôi có thể dễ dàng nghe cơn giận gay gắt khi bố tôi thở ra. Máu 	chạy rần rần trên mặt tôi, cộng them nỗi bực tức và chán nản. 	Tại sao Edward lại làm thế ? Tôi nhìn trừng trừng vào những cái 	bong bóng trong bồn rửa chén, hoảng sợ. 
 	 	 	 	 	"  	 	Vậy thì không 	được !" Charlie đột ngột giận dữ, nói to tiếng. 
 	 	 	" Tại sao ?" Edward hỏi, giọng anh đầy vẻ ngạc nhiên. " Bác vừa mới 	nói cô ấy cũng nên đi thăm mẹ  	 	mình mà. 	"
 	 	 	Charlie lờ anh đi. " Cô không được đi bất cứ đâu với cậu ta, thưa cô 	!" ông quát lên. Tôi quay người và ông  	 	đang  	 	chĩa 	tay vào 	tôi. 	Cơn giận  	 	tự động  	 	trào  	 	dâng trong 	tôi, một phản ứng theo bản năng đáp lại giọng nói của ông.  	
 	 	 	 	 	" Con không phải là con nít, bố ạ. Và con không bị quản thúc nữa, 	bố nhớ không?"
 	 	 	" Có, con  	 	sẽ bị. 	Bắt đầu từ bây giờ. "
 	 	 	" Vì cái gì?!"
 	 	 	" Vì bố đã nói vậy. "
 	 	 	" Con có cần nhắc nhở bố rằng theo luật định con là người lớn 	rồi, Charlie ?"
 	 	 	" Đây là nhà của ta – con phải làm theo quy tắc của ta !"
 	 	 	Ánh mắt của tôi trở nên lạnh giá. " Nếu đó là cách bố muốn. Bố 	có muốn con dọn đi nơi khác đêm nay không ? Hay con có thể có vài 	ngày để thu xếp đồ đạc ?"
 	 	 	Khuôn mặt của Charlie đỏ bừng lên. Tôi lập tức cảm thấy hết hồn 	vì dám giở chiêu bài dọn-đi-nơi-khác. 
 	 	 	Tôi hít thật sâu và cố làm giọng nói vừa phải hơn. " Con sẽ chịu 	phạt mà không hề than phiền khi con làm sai, thưa bố, nhưng con không 	thể chịu đựng được những thành kiến của bố. "
 	 	 	 	 	 	Ông ấp úng, nhưng lại không nói ra được  	 	câu nào  	 	mạch lạc. 
 	 	 	" Bây giờ, con biết rằng bố biết rằng con có toàn quyền đi thăm mẹ 	vào cuối tuần. Bố không thể nói với con là bố phản đối dự định 	ấy nếu con đi với Alice hoặc Angela. "
 	 	 	" Con gái thì được, " ông nói làu bàu, cùng với cái gật đầu. 	
 	 	 	" Bố có phiền hay không nếu con rủ Jacob đi cùng ?"
 	 	 	 	 	Tôi chỉ chọn cái tên ấy vì tôi biết bố tôi thích Jacob hơn, nhưng 	tôi nhanh chóng ước phải chi 	mình 	đừng làm thế ; răng Edward nghiến lại một cái cộp có thể nghe 	được. Cha tôi cố bình tĩnh trước khi trả lời. "  	 	Có, 	" ông nói bằng một giọng  	 	chả 	có sức thuyết phục 	tí nào. 	
 	 	 	"  	 	Chuyện đó sẽ 	làm bố bực mình. "
 	 	 	" Bố, bố  	 	là một kẻ  	 	nói dối  	 	trắng trợn. 	"
 	 	 	" Bella - "
 	 	 	" Không phải con đi  	 	Vegas 	để  	 	làm gái nhảy này nọ. 	Con đi thăm mẹ, " tôi nhắc ông. "  	 	Mẹ  	 	vẫn có quyền làm cha mẹ đối với con như bố vậy. "
 	 	 	Ông ném cho tôi cái nhìn  	 	khinh miệt. 	
 	 	 	" Có phải  	 	bố  	 	đang ám chỉ  	 	mẹ không có  	 	khả năng chăm sóc cho  	 	con 	 	 	phải  	 	không ?"
 	 	 	Charlie chùn bước sự đe doạ tiềm ẩn trong câu hỏi của tôi.  	
 	 	 	" Tốt hơn hết bố nên hy vọng con sẽ không kể 	cho  	 	mẹ biết 	chuyện này, 	" tôi nói. 
 	 	 	" Tốt hơn con không nên nói, " ông cảnh cáo. " Bố không vui  	 	nếu con làm vậy  	 	đâu, Bella. "
 	 	 	" Chẳng có lý do gì để bố bực mình. "
 	 	 	 	 	Ông đảo tròn đôi mắt, nhưng tôi dám chắc là cơn bão đã tan.  	
 	 	 	Tôi quay lại rút nút chặn ra khỏi bồn rửa chén. " Vậy bài tập, 	con đã làm xong, bữa tối của bố đã xong, đĩa đã rửa xong, và con 	không bị cấm túc. Con ra ngoài chơi. Con sẽ về trước mười giờ ba 	mươi. "
 	 	 	" Con đi đâu đấy?" Gương mặt ông,  	 	sắp  	 	trở lại bình thường 	bỗng  	 	đỏ bừng trở lại. 
 	 	 	" Con không rõ, " Tôi thừa nhận. " Dù vậy, con sẽ quanh quẩn trong 	bán kính mười dặm. Được chứ ?"
 	 	 	Ông làu bàu  	 	câu  	 	gì đó không giống như chấp thuận, và bước ra khỏi phòng. Tự nhiên, 	ngay khi  	 	vừa  	 	thắng trong vụ cãi nhau, tôi bắt đầu cảm thấy mình có lỗi.  	
 	 	 	"  	 	Mình ra ngoài à?" 	Edward hỏi, giọng anh nhỏ nhưng nhiệt tình. 
 	 	 	Tôi quay lại quắc mắt nhìn vào anh. " Vâng.  	 	 Anh  	 	nghĩ  	 	anh 	muốn nói chuyện riêng với  	 	em. 	"
 	 	 	Anh không có vẻ sợ hãi như tôi nghĩ. 
 	 	 	 	 	Tôi đợi cho đến khi chúng tôi đã an vị trong xe rồi mới bắt đầu
 	 	 	" Gì hả?" Tôi hỏi. 
 	 	 	" Anh biết em muốn đi thăm mẹ, Bella – em vẫn thường nói về mẹ trong 	khi ngủ. 	Lo lắng thực sự. "
 	 	 	" Vậy sao ?"
 	 	 	Anh gật đầu. " Nhưng, rõ ràng, em quá nhát khi nói chuyện với 	Charlie, vì vậy anh đã can thiệp giúp em. "
 	 	 	" Can thiệp ? Anh ném em cho cá mập ăn thì có !"
 	 	 	 	 	Anh trợn tròn mắt. " Anh không nghĩ em gặp bất kỳ nguy hiểm gì. "
 	 	 	" Em đã nói với anh là em không muốn cãi nhau với Charlie. "
 	 	 	" Không ai bảo em phải cãi. "
 	 	 	Tôi trừng mắt nhìn anh. " Em không thể kiềm chế khi ông hùng hổ như 	thế – bản năng tuổi mới lớn điều khiển em. "
 	 	 	Anh cười khúc khích. " Ừm, không phải là lỗi của anh. "
 	 	 	Tôi nhìn anh chằm chằm, suy đoán. Anh dường như không nhận thấy. 	Khuôn mặt anh tĩnh lặng khi nhìn chằm chằm ra ô kính chắn gió. Có 	cái 	gì đó  	 	không ổn, 	nhưng tôi không thể  	 	nhận ra. 	Hay có lẽ đó lại là trí tưởng tượng của tôi, cứ suy diễn lung 	tung  	 	y  	 	như chiều nay. 
 	 	 	 	 	" Bất thần đi Florida gấp thế này có liên quan gì đến bữa tiệc 	tại nhà của Billy không ?"
 	 	 	Hàm anh nghiến gập lại. " Hoàn toàn không. Em ở đây hoặc ở đâu 	cũng không quan trọng, em vẫn sẽ không được đi. "
 	 	 	Giống y như với Charlie vừa rồi – cũng cái kiểu bị đối xử như đứa 	trẻ ngỗ nghịch. Tôi nghiến chặt răng lại để khỏi phải thét lên. 	Tôi cũng không muốn cãi nhau với Edward. 
 	 	 	Edward thở dài, và khi anh nói giọng anh ấm áp và êm dịu trở lại. 	" Vậy em muốn làm gì đêm nay ?" anh hỏi. 
 	 	 	" Chúng ta có thể đến nhà anh được không ? Đã lâu rồi em chưa được 	gặp Esme. "
 	 	 	Anh mỉm cười. " Mẹ sẽ thích đấy. Nhất là khi bà nghe những gì 	chúng ta sắp làm vào cuối tuần này. "
 	 	 	Tôi  	 	rên rỉ  	 	bất lực.
 	 	 	 	 	 	Chúng tôi không về khuya, như đã hứa. Tôi không ngạc nhiên khi thấy 	đèn vẫn còn sáng lúc chúng tôi dừng xe trước nhà - tôi biết 	Charlie sẽ đợi tôi về để mắng thêm một trận nữa. 
 	 	 	" Tốt hơn hết anh đừng vào 	nhà, 	" tôi nói. " Chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. "
 	 	 	" Suy nghĩ của ông tương đối trầm tĩnh, " Edward trêu chọc. Vẻ mặt 	anh khiến tôi tự hỏi liệu có cần thêm một số lời bông đùa nữa hay 	không. Khóe miệng anh mím lại, cố không cười. 
 	 	 	" Hẹn gặp lại sau, " tôi lẩm bẩm một cách ũ rũ. 
 	 	 	Anh cười và hôn đỉnh đầu tôi. " Anh sẽ quay lại khi Charlie ngủ 	say. "
 	 	 	Tiếng TV mở lớn khi tôi vào trong. Thực nhanh tôi nghĩ cách lẻn qua 	mặt ông. 
 	 	 	" Con vào đây một chút được không, Bella ?" Charlie gọi, làm hỏng dự 	tính của tôi. 
 	 	 	Tôi kéo lê đôi chân qua năm bậc thang. 
 	 	 	" Có chuyện gì thế, bố ?"
 	 	 	" Tối nay có vui không ?" ông hỏi. Ông có vẻ không tự nhiên. Tôi dò 	xem lời ông nói có ẩn ý gì không trước khi tôi trả lời. 
 	 	 	" Vâng, " tôi nói ngập ngừng. 
 	 	 	 	 	" Con đã chơi những gì?"
 	 	 	Tôi nhún vai. " Gặp gỡ và nói chuyện với Alice và Jasper. Edward 	đánh cờ thắng Alice, rồi con đấu với Jasper.  	 	Ảnh 	thắng con sát ván. "
 	 	 	Tôi mỉm cười. Edward và Alice chơi cờ là một trong những điều buồn 	cười nhất tôi từng gặp. Họ đã ngồi đó gần như bất động, nhìn 	chằm chằm vào bàn cờ, trong khi Alice dự đoán những nước cờ mà 	anh sắp đi và anh chọn những nước cờ trong đầu cô ấy nghĩ là sẽ 	đi theo lượt của mình. Họ chơi hầu hết ván cờ trong tâm trí của 	mình; tôi nghĩ mỗi người trong số họ chỉ đi hai con tốt khi Alice 	đột ngột hất ngã quân vua của mình và đầu hàng. Ván cờ mất tổng 	cộng ba phút. 
 	 	 	Charlie nhấn nút tắt âm – một hành động khác thường. 
 	 	 	"Nè, có chuyện bố cần nói. " Ông cau mày, trông có vẻ không thoải 	mái. 
 	 	 	 	 	Tôi ngồi yên, chờ. Ông nhìn vào mắt tôi một chút trước khi chuyển 	sang nhìn xuống sàn. Ông không nói gì thêm. 
 	 	 	" Chuyện gì vậy, bố ?"
 	 	 	Ông thở dài. " Bố không giỏi về  	 	chuyện  	 	này. Bố không biết bắt đầu làm sao đây. "
 	 	 	Tôi tiếp tục chờ. 
 	 	 	" OK, Bella. Chuyện 	là thế này. " Ông đứng dậy rời khỏi ghế trường kỷ và bắt đầu đi 	qua đi lại trong phòng, cứ nhìn xuống chân mình suốt. " Con và 	Edward có vẻ khá  	 	nghiêm túc, 	và có một số chuyện con cần phải thận trọng. Bố biết bây giờ con 	đã là người trưởng thành, nhưng con vẫn còn trẻ, Bella, và có 	những thứ quan trọng con cần biết khi con … ừm, khi con  	 	quan hệ thể xác với  	 	-- "
 	 	 	" Ôi, làm ơn đi, xin bố đừng nói nữa !" Tôi cầu xin, nhảy dựng lên. 	" Xin hãy nói với con rằng không phải bố muốn nói về chuyện giới 	tính, Charlie. "
 	 	 	Ông nhìn trừng trừng xuống sàn. " Bố là bố của con. Bố có trách 	nhiệm. Hãy nhớ rằng, bố cũng  	 	mắc cỡ  	 	như con. "
 	 	 	 	 	" Con không nghĩ chuyện ấy có thể xảy ra. Dù sao chăng nữa, mẹ 	 	 	cũng đã nói vụ đó trước  	 	bố cách đây khoảng mười năm rồi. Bố không phải bận tâm lo nghĩ 	nữa. "
 	 	 	" Cách đây mười năm thì con chưa có bạn trai, " ông lẩm bẩm vớt 	vát. Tôi dám chắc rằng  	 	ông 	đang  	 	bị  	 	giằng  	 	xé với ước  	 	muốn bỏ qua đề tài này. Cả hai chúng tôi đều đứng lên, nhìn xuống 	sàn, và mỗi người quay mặt một 	hướng. 
 	 	 	" Con không nghĩ những điều cơ bản cần thiết lại thay đổi đến thế, 	" tôi lầm bầm, và gương mặt của tôi hẳn cũng đỏ gay như ông. Điều 	này còn tệ hơn cả xuống tầng Địa ngục thứ bảy ; thậm chí tệ hơn 	nữa khi nhận ra Edward đã biết trước chuyện này. Hèn gì khi nãy 	còn ngồi trong xe anh tỏ vẻ rất tự mãn.
 	 	 	 	 	" Chỉ cần nói với bố rằng cả hai đứa  	 	sẽ 	sống có trách nhiệm, " Charlie khẩn khoản, rõ ràng là đang mong sao 	có một cái hố mở ra dưới sàn nhà để ông có thể rơi tọt xuống 	đó. 
 	 	 	" Đừng lo về chuyện đó, bố, không phải thế đâu. "
 	 	 	" Không phải bố không tin con, Bella, nhưng bố biết là con không muốn 	kể cho bố nghe bất cứ điều gì về chuyện này, và con biết bố 	thực sự không muốn phải nghe điều đó. Bố sẽ cố gắng suy nghĩ 	phóng khoáng, mặc dù vậy. Bố  	 	biết là 	thời đại đã thay đổi. "
 	 	 	 	 	Tôi cười ngượng nghịu " Có lẽ thời đại thay đổi, nhưng Edward thì 	rất cổ 	lỗ 	sĩ. 	Bố chẳng có gì phải lo lắng. "
 	 	 	Charlie thở dài. " Chắc chắn cậu ta là thế. " ông lẩm bẩm.  	
 	 	 	" Chao ôi!" Tôi rền rỉ. " Con thật sự mong bố không ép con nói  	 	rõ ra  	 	điều này, Bố. Thật  	 	đấy. 	Nhưng … con vẫn còn … là con gái, và trước mắt con không định thay 	đổi  	 	tình trạng  	 	ấy. "
 	 	 	 	 	Cả hai chúng tôi đều  	 	rúm người  	 	lại, nhưng sau đó khuôn mặt của Charlie dịu đi.  	 	Ông 	có vẻ tin tôi. 
 	 	 	" Bây giờ con đi ngủ được chưa ? Con xin bố.”
 	 	 	" Một phút nữa, " ông nói. 
 	 	 	" Ôi, vui lòng đi mà bố ? Con xin bố đấy. "
 	 	 	" Phần  	 	mắc cỡ  	 	đã qua rồi,  	 	thiệt mà, 	" ông cả quyết với tôi.
 	 	 	 	 	Tôi liếc nhanh sang ông, và mừng khi thấy ông có vẻ thư giãn hơn, 	gương mặt ông trở lại sắc diện bình thường. Ông ngã người lên ghế 	xô - pha, thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát được câu chuyện giới 	tính. " Vậy bây giờ là chuyện gì ?"
 	 	 	" Bố chỉ muốn biết chuyện sống hòa hợp diễn tiến thế nào rồi. "
 	 	 	" Ồ, tốt mà bố. Con lên kế hoạch với Angela vào hôm nay. Con sẽ 	giúp cô ấy viết thông báo tốt nghiệp. Chỉ có bọn con gái tụi con 	với nhau thôi. "
 	 	 	" Vậy thì tốt. Còn Jake thì sao?"
 	 	 	Tôi thở dài. " Con chưa nghĩ ra, bố ạ. "
 	 	 	" Cứ cố gắng, Bella. Bố biết con sẽ biết cách xử sự. Con là 	người tốt. "
 	 	 	 	 	Hay quá. Vậy nếu tôi không nghĩ ra cách nào đó để cư xử tốt với 	Jacob, thì tôi là người xấu hay sao chứ? Nói vậy là không  	 	công bằng. 	
 	 	 	"Đương nhiên, chắc chắn, " tôi đồng ý. Câu trả lời vô thức khiến tôi 	suýt cười – đó là cách tôi học được từ Jacob. Tôi thậm chí đã 	nói  	 	câu ấy cũng bằng  	 	cái giọng kẻ cả anh đã sử dụng với cha mình. Charlie cười 	toe toét và vặn nút mở âm thanh lớn trở lại. Ông chuồi mình thấp 	hơn xuống nệm, hài lòng với thú giải trí buổi tối của mình. Tôi 	dám chắc ông sẽ thức xem trận đấu một lúc nữa. 
 	 	 	" Chúc ngủ ngon, Bells. "
 	 	 	" Hẹn gặp lại bố vào sáng mai !" Tôi chạy ù ra phía cầu thang
 	 	 	 	 	Edward đi đã lâu và anh  	 	chỉ quay lại 	 	 	khi  	 	Charlie  	 	đã  	 	ngủ – có lẽ anh đi săn hoặc làm gì đó cho qua thời gian - vì vậy 	tôi không vội thay áo ngủ. 	Tôi không muốn ở một mình, nhưng chắc chắn tôi sẽ không trở xuống 	lầu trò chuyện với bố tôi, chỉ sợ ông lại nghĩ  	 	ra mấy  	 	đề  	 	tài  	 	giáo dục giới tính  	 	chưa kịp động đến lúc nãy; 	tôi rùng mình. Vì vậy, chỉ tại Charlie, tôi cuộn mình lại và cảm 	thấy lo lắng. 
 	 	 	Bài tập đã làm xong và tôi không  	 	đủ bình tĩnh  	 	để đọc sách hay nghe nhạc. Tôi  	 	suy nghĩ  	 	không biết có nên gọi cho Renée báo tin  	 	mình  	 	sẽ đến thăm không, nhưng sau đó tôi nhận ra Florida đi trước ba tiếng, 	và mẹ hẳn đang ngủ. 
 	 	 	 	 	Tôi có thể gọi cho Angela, tôi nghĩ thế. 
 	 	 	Nhưng đột nhiên tôi  	 	biết  	 	rằng Angela không phải là người mà tôi muốn  	 	nói 	chuyện.  	 	Không phải là người tôi 	cần nói chuyện. Tôi nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ tối đen, trống 	không, cắn môi. Tôi không biết  	 	mình đã  	 	đứng ở đó trong bao lâu để cân nhắc chuyện lợi và hại – xử sự 	đúng đắn với Jacob, gặp lại bạn thân nhất của tôi, làm 	người tốt, đổi lại sẽ làm cho Edward giận dữ với mình. Có lẽ là 	mười phút. Đủ lâu để xác định rằng làm thế là hợp lý, chẳng có 	gì hại. Edward chỉ lo lắng về sự an toàn của tôi mà thôi, và tôi 	biết là thật sự không có rắc rối gì trong  	 	chuyện  	 	này. 
 	 	 	Điện thoại không  	 	ích  	 	gì; Jacob không chịu trả lời cuộc gọi điện thoại của tôi kể từ 	khi Edward trở về. 
 	 	 	Hơn nữa, tôi cần gặp anh - nhìn anh mỉm cười trở lại theo cái cách 	anh thường làm. Tôi cần quên đi ký ức khủng khiếp gần đây nhất về 	gương mặt anh vị méo mó, vặn vẹo vì đau khổ nếu sắp tới đây 	nếu 	tôi  	 	muốn tìm 	được chút thanh thản nào.
 	 	 	 	 	Có lẽ tôi có được một tiếng đồng hồ. Tôi có thể đi thật nhanh 	đến La Push và trở lại trước khi Edward nhận ra tôi đã vắng mặt. 	Đã hết giai đoạn bị cấm cung, nhưng thực ra Charlie có quan tâm đến 	chuyện đó hay không khi sự việc không dính dáng gì đến Edward ? 	 	 	 Chỉ có một cách để biết. 	
 	 	 	Tôi chộp áo khoác và  	 	xỏ  	 	tay qua tay áo  	 	vừa 	chạy xuống cầu thang. 
 	 	 	Charlie bỏ màn hình trận đấu nhìn lên, lập tức tỏ vẻ nghi ngờ. 	
 	 	 	" Tối nay con đến gặp Jake, bố nhé ?" Tôi vừa nói vừa thở hổn 	hển. " Con sẽ không ở lại lâu. ".
 	 	 	Ngay khi tôi đã nói tên của Jake, gương mặt Charlie giãn  	 	ra thành  	 	nụ cười tự mãn. Ông có vẻ  	 	chẳng hề 	ngạc  	 	nhiên khi  	 	bài giảng của ông đã có hiệu lực quá nhanh chóng. "Đương nhiên, 	nhóc. Không sao đâu.  	 	Ở 	đến chừng nào  	 	cũng được. 	"
 	 	 	" Cám ơn, bố, " tôi vừa nói vừa chạy như bay ra cửa. 
 	 	 	 	 	Giống như kẻ đào tẩu, tôi không thể không ngoái nhìn lại sau lưng 	một vài lần lúc chạy ra xe, nhưng đêm nay tối đến mức không thấy 	được gì hết. Tôi phải dò dẫm bước dọc theo bên hông xe tải để lần 	mò đến tay nắm cửa. 
 	 	 	Mắt bắt đầu quen dần khi tôi đẩy chìa khoá vào ổ cắm khởi động. 	Tôi vặn mạnh tay về bên trái, nhưng thay vì gầm rú đinh tai, máy 	chỉ kêu lách cách. Tôi thử lại lần nữa nhưng kết quả không khá 	hơn. 
 	 	 	 	 	Rồi một chuyển động nhỏ trong tầm nhìn làm tôi giật bắn mình lên. 	
 	 	 	" Trời ơi !" Tôi há hốc sững sờ khi tôi thấy trong xe không chỉ có 	mình tôi. 
 	 	 	Edward ngồi yên không động đậy,  	 	một  	 	điểm sáng yếu ớt trong bóng tối, chỉ có đôi bàn tay anh di chuyển 	khi anh xoay qua xoay lại một vật đen bí ẩn. Anh nhìn chằm chằm vào 	vật ấy khi nói. 
 	 	 	" Alice gọi, " anh thì thầm. 
 	 	 	 	 	Alice 	!  	 	Quỷ thiệt. 	Tôi đã  	 	quên  	 	tính đến cô khi lên kế hoạch của mình. Anh hẳn đã nhờ cô trông 	chừng tôi. 
 	 	 	"Nó 	lo khi  	 	thấy  	 	tương lai của em biến mất khá đột ngột cách đây năm phút. "
 	 	 	Mắt tôi,  	 	mở to  	 	vì bất ngờ, giờ lại căng to hơn nữa. 
 	 	 	" Vì  	 	nó 	không thể nhìn thấy loài sói, em biết đó, " anh giải thích thì 	thào giọng thấp giống đều đều. " Em quên rồi sao ? Khi em quyết 	định hoà trộn số phận của mình với  	 	số phận  	 	của họ, em cũng biến mất. Em không thể biết phần đó, anh nhận ra 	điều ấy. Nhưng em có hiểu tại sao điều đó làm anh hơi … lo lắng hay 	không? Alice thấy em biến mất, và 	nó 	thậm chí không biết em có về nhà hay không. Tương lai của em biến 	mất, cũng giống như của họ.
 	 	 	 	 	" Bọn anh không rõ tại sao như thế. Một kiểu miễn dịch tự nhiên 	bẩm sinh có sẵn chăng ?" Lần này anh nói như thể đang tự nói với 	chính mình, vẫn nhìn vào mảnh động cơ xe tải của tôi trong lúc anh 	xoay nó trong tay anh. "Điều này có vẻ như không thể được, vì xưa 	nay anh dễ dàng đoán được ý nghĩ của họ. Ít ra là đối với Gia 	đình Black. Carlisle đưa ra giả thuyết  	 	là  	 	vì cuộc sống của họ chịu chi phối bởi khả năng biến hình của 	họ,  	 	đó 	là phản ứng ngoài ý muốn chứ không phải do tự quyết định. Hoàn 	toàn không dự đoán được, và khả năng này thay đổi mọi thứ về họ. 	Trong giây phút họ chuyển từ dạng này sang dạng khác, họ thậm chí 	không thực sự tồn tại. Tương lai không nắm bắt được họ... 	"
 	 	 	Tôi im lặng lạnh lùng lắng nghe anh suy tư. 
 	 	 	 	 	" Anh sẽ  	 	ráp lại  	 	xe em đúng giờ để em đi học, trong trường hợp em muốn tự lái xe 	một mình, " anh cả quyết với tôi sau một phút. 
 	 	 	Bặm môi lại, tôi rút xâu chìa khoá  	 	ra 	và cương quyết leo ra khỏi xe. 
 	 	 	" Hãy đóng cửa sổ  	 	phòng  	 	em nếu em muốn anh  	 	không  	 	đến đêm nay. Anh sẽ hiểu, " anh thì thầm ngay trước khi tôi đóng sầm 	cửa 	xe. 	
 	 	 	Tôi đi huỳnh huỵch vào nhà, cũng đóng sầm cửa 	nhà luôn. 	
 	 	 	" Có chuyện gì vậy?" Charlie hỏi vọng ra ghế trường kỷ. 
 	 	 	" Xe tải không nổ máy, " tôi càu nhàu. 
 	 	 	 	 	" Có cần bố  	 	xem qua  	 	không ?"
 	 	 	" Thôi. Con sẽ thử  	 	lại 	vào buổi sáng. "
 	 	 	" Muốn  	 	dùng  	 	xe bố không ?"
 	 	 	Tôi  	 	đâu  	 	được phép lái xe cảnh sát tuần tiểu của ông. Charlie  	 	hẳn  	 	muốn tôi đi La Push 	ghê lắm. 	
 	 	 	Hầu như tôi cũng rất muốn. 
 	 	 	" Thôi. Con mệt rồi, " tôi làu bàu. " Chúc ngủ ngon '. "
 	 	 	Tôi đi thình thịch lên cầu thang, và đi thẳng đến cửa sổ 	phòng mình. 	Tôi đẩy mạnh khung cửa kim loại - nó đóng sập lại và mặt kính run 	lên. 
 	 	 	Tôi nhìn chằm chằm vào lớp kính đen run rẩy một hồi lâu, cho đến 	khi nó đứng yên.  	 	Rồi tôi  	 	thở dài, và mở cửa sổ rộng hết mức.