Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
ECLIPSE 2. EVASION
NHẬT THỤC 2. LẨN TRÁNH
I felt oddly buoyant as I walked from Spanish toward the cafeteria, and it wasn’t just because I was holding hands with the most perfect person on the planet, though that was certainly part of it. Maybe it was the knowledge that my sentence was served and I was a free woman again. Or maybe it wasn’t anything to do with me specifically. Maybe it was the atmosphere of freedom that hung over the entire campus. School was winding down, and, for the senior class especially, there was a perceptible thrill in the air.
Tôi cảm thấy vui kỳ lạ khi đi từ lớp học tiếng Tây Ban Nha về phía quán ăn tự phục vụ, và đó không chỉ là vì tôi đang nắm tay người hoàn hảo nhất hành tinh, cho dù chắc chắn một phần là như thế Có lẽ đó là do biết rằng bản án của mình đã xong và tôi lại là một phụ nữ tự do. Hay có lẽ không có bất cứ thứ gì liên quan đến tôi một cách cụ thể. Có lẽ đó là bầu không khí tự do bao trùm khắp sân trường. Không khí nhà trường thư giãn dần, và, đặc biệt là lớp cuối cấp, có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khởi trong bầu không khí.
2

2. EVASION

I felt oddly buoyant as I walked from Spanish toward the cafeteria, and it wasn’t just because I was holding hands with the most perfect person on the planet, though that was certainly part of it.

Maybe it was the knowledge that my sentence was served and I was a free woman again.

Or maybe it wasn’t anything to do with me specifically. Maybe it was the atmosphere of freedom that hung over the entire campus. School was winding down, and, for the senior class especially, there was a perceptible thrill in the air.

Freedom was so close it was touchable, taste-able. Signs of it were everywhere. Posters crowded together on the cafeteria walls, and the trashcans wore a colorful skirt of spilled-over fliers: reminders to buy yearbooks, class rings, and announcements; deadlines to order graduation gowns, hats, and tassels; neon-bright sales pitches — the juniors campaigning for class office; ominous, rose-wreathed advertisements for this year’s prom.

The big dance was this coming weekend, but I had an ironclad promise from Edward that I would not be subjected to that again. After all, I’d already had that human experience.

No, it must be my personal freedom that lightened me today. The ending of the school year did not give me the pleasure it seemed to give the other students. Actually, I felt nervous to the point of nausea whenever I thought of it. I tried to not think of it. But it was hard to escape such an omnipresent topic as graduation.

“Have you sent your announcements, yet?” Angela asked when Edward and I sat down at our table.

She had her light brown hair pulled back into a sloppy ponytail instead of her usual smooth hairdo, and there was a slightly frantic look about her eyes. Alice and Ben were already there, too, on either side of Angela. Ben was intent over a comic book, his glasses sliding down his narrow nose.

Alice was scrutinizing my boring jeans-and-a-t-shirt outfit in a way that made me self-conscious. Probably plotting another makeover. I sighed. My indifferent attitude to fashion was a constant thorn in her side. If I’d allow it, she’d love to dress me every day — perhaps several times a day — like some oversized three-dimensional paper doll.

 “No,” I answered Angela. “There’s no point, really. Renée knows when I’m graduating. Who else is there?”

“How about you, Alice?”

Alice smiled. “All done.”

“Lucky you.” Angela sighed. “My mother has a thousand cousins and she expects me to hand-address one to everybody. I’m going to get carpal tunnel. I can’t put it off any longer and I’m just dreading it.”

 “I’ll help you,” I volunteered. “If you don’t mind my awful handwriting.”

Charlie would like that. From the corner of my eye, I saw Edward smile. He must like that, too — me fulfilling Charlie’s conditions without involving werewolves.

Angela looked relieved. “That’s so nice of you. I’ll come over any time you want.”

“Actually, I’d rather go to your house if that’s okay — I’m sick of mine. Charlie un-grounded me last night.” I grinned as I announced my good news.

“Really?” Angela asked, mild excitement lighting her always-gentle brown eyes. “I thought you said you were in for life.”

 “I’m more surprised than you are. I was sure I would at least have finished high school before he set me free.”

“Well, this is great, Bella! We’ll have to go out to celebrate.”

 “You have no idea how good that sounds.”

“What should we do?” Alice mused, her face lighting up at the possibilities. Alice’s ideas were usually a little grandiose for me, and I could see it in her eyes now — the tendency to take things too far kicking into action.

“Whatever you’re thinking, Alice, I doubt I’m that free.”

“Free is free, right?” she insisted.

“I’m sure I still have boundaries — like the continental U.S., for example.”

Angela and Ben laughed, but Alice grimaced in real disappointment.

“So what are we doing tonight?” she persisted.

“Nothing. Look, let’s give it a couple of days to make sure he wasn’t joking. It’s a school night, anyway.”

“We’ll celebrate this weekend, then.” Alice’s enthusiasm was impossible to repress.

 “Sure,” I said, hoping to placate her. I knew I wasn’t going to do anything too outlandish; it would be safer to take it slow with Charlie. Give him a chance to appreciate how trustworthy and mature I was before I asked for any favors.

Angela and Alice started talking about options; Ben joined the conversation, setting his comics aside. My attention drifted. I was surprised to find that the subject of my freedom was suddenly not as gratifying as it had been just a moment ago. While they discussed things to do in Port Angeles or maybe Hoquiam, I began to feel disgruntled.

It didn’t take long to determine where my restlessness stemmed from. Ever since I’d said goodbye to Jacob Black in the forest outside my home, I’d been plagued by a persistent, uncomfortable intrusion of a specific mental picture. It popped into my thoughts at regular intervals like some annoying alarm clock set to sound every half hour, filling my head with the image of Jacob’s face crumpled in pain. This was the last memory I had of him. As the disturbing vision struck again, I knew exactly why I was dissatisfied with my liberty. Because it was incomplete.

Sure, I was free to go to anywhere I wanted — except La Push; free to do anything I wanted — except see Jacob. I frowned at the table. There had to be some kind of middle ground.

“Alice? Alice!”

Angela’s voice yanked me from my reverie. She was waving her hand back and forth in front of Alice’s blank, staring face. Alice’s expression was something I recognized — an expression that sent an automatic shock of panic through my body. The vacant look in her eyes told me that she was seeing something very different from the mundane lunchroom scene that surrounded us, but something that was every bit as real in its own way. Something that was coming, something that would happen soon. I felt the blood slither from my face.

Then Edward laughed, a very natural, relaxed sound. Angela and Ben looked toward him, but my eyes were locked on Alice. She jumped suddenly, as if someone had kicked her under the table.

“Is it naptime already, Alice?” Edward teased. Alice was herself again. “Sorry, I was daydreaming, I guess.”

“Daydreaming’s better than facing two more hours of school,” Ben said.

Alice threw herself back into the conversation with more animation than before — just a little bit too much. Once I saw her eyes lock with Edward’s, only for a moment, and then she looked back to Angela before anyone else noticed. Edward was quiet, playing absentmindedly with a strand of my hair.

I waited anxiously for a chance to ask Edward what Alice had seen in her vision, but the afternoon passed without one minute of alone time. It felt odd to me, almost deliberate. After lunch, Edward slowed his pace to match Ben’s, talking about some assignment I knew he’d already finished. Then there was always someone else there between classes, though we usually had a few minutes to ourselves. When the final bell rang, Edward struck up a conversation with Mike Newton of all people, falling into step beside him as Mike headed for the parking

lot. I trailed behind, letting Edward tow me along. I listened, confused, while Mike answered Edward’s unusually friendly queries. It seemed Mike was having car troubles.

 “. . . but I just replaced the battery,” Mike was saying. His eyes darted ahead and then back to Edward warily. Mystified, just like I was.

“Perhaps it’s the cables?” Edward offered.

“Maybe. I really don’t know anything about cars,” Mike admitted. “I need to have someone look at it, but I can’t afford to take it to Dowling’s.”

I opened my mouth to suggest my mechanic, and then snapped it shut again. My mechanic was busy these days — busy running around as a giant wolf.

“I know a few things — I could take a look, if you like,” Edward offered. “Just let me drop Alice and Bella at home.”

Mike and I both stared at Edward with our mouths hanging open.

“Er . . . thanks,” Mike mumbled when he recovered. “But I have to get to work. Maybe some other time.”

 “Absolutely.”

“See ya.” Mike climbed into his car, shaking his head in disbelief. Edward’s Volvo, with Alice already inside, was just two cars away.

“What was that about ?” I muttered as Edward held the passenger door for me.

“Just being helpful,” Edward answered. And then Alice, waiting in the backseat, was babbling at top speed.

“You’re really not that good a mechanic, Edward. Maybe you should have Rosalie take a look at it tonight, just so you look good if Mike decides to let you help, you know.   Not that it wouldn’t be fun to watch his face if Rosalie showed up to help. But since Rosalie is supposed to be across the country attending college, I guess that’s not the best idea. Too bad. Though I suppose, for Mike’s car, you’ll do. It’s only within the finer tunings of a good Italian sports car that you’re out of your depth. And speaking of Italy and sports cars that I stole there, you still owe me a yellow Porsche. I don’t know that I want to wait for Christmas. . . .”

I stopped listening after a minute, letting her quick voice become just a hum in the background as I settled into my patient mode. It looked to me like Edward was trying to avoid my questions. Fine. He would have to be alone with me soon enough. It was only a matter of time.

Edward seemed to realize that, too. He dropped Alice at the mouth of the Cullens’ drive as usual, though by this point I half expected him to drive her to the door and walk her in.

As she got out, Alice threw a sharp look at his face. Edward seemed completely at ease.

“See you later,” he said. And then, ever so slightly, he nodded.

Alice turned to disappear into the trees. He was quiet as he turned the car around and headed back to Forks. I waited, wondering if he would bring it up himself. He didn’t, and this made me tense. What had Alice seen today at lunch? Something he didn’t want to tell me, and I tried to think of a reason why he would keep secrets. Maybe it would be better to prepare myself before I asked. I didn’t want to freak out and have him think I couldn’t handle it, whatever it was.

So we were both silent until we got to back to Charlie’s house.

 “Light homework load tonight,” he commented.

“Mmm,” I assented.

“Do you suppose I’m allowed inside again?”

Charlie didn’t throw a fit when you picked me up for school.”

But I was sure Charlie was going to turn sulky fast when he got home and found Edward here. Maybe I should make something extra-special for dinner. Inside, I headed up the stairs, and Edward followed. He lounged on my bed and gazed out the window, seeming oblivious to my edginess.

I stowed my bag and turned the computer on. There was an unanswered e-mail from my mom to attend to, and she got panicky when I took too long. I drummed my fingers as I waited for my decrepit computer to wheeze awake; they snapped against the desk, staccato and anxious. And then his fingers were on mine, holding them still.

“Are we a little impatient today?” he murmured.

I looked up, intending to make a sarcastic remark, but his face was closer than I’d expected. His golden eyes were smoldering, just inches away, and his breath was cool against my open lips. I could taste his scent on my tongue. I couldn’t remember the witty response I’d been about to make. I couldn’t remember my name. He didn’t give me a chance to recover.

If I had my way, I would spend the majority of my time kissing Edward. There wasn’t anything I’d experienced in my life that compared to the feeling of his cool lips, marble hard but always so gentle, moving with mine. I didn’t often get my way. So it surprised me a little when his fingers braided themselves into my hair, securing my face to his. My arms locked behind his neck, and I wished I was stronger — strong enough to keep him prisoner here.

One hand slid down my back, pressing me tighter against his stone chest. Even through his sweater, his skin was cold enough to make me shiver — it was a shiver of pleasure, of happiness, but his hands began to loosen in response.

I knew I had about three seconds before he would sigh and slide me deftly away, saying something about how we’d risked my life enough for one afternoon. Making the most of my last seconds, I crushed myself closer, molding myself to the shape of him. The tip of my tongue traced the curve of his lower lip; it was as flawlessly smooth as if it had been polished, and the taste — He pulled my face away from his, breaking my hold with ease — he probably didn’t even realize that I was using all my strength. He chuckled once, a low, throaty sound. His eyes were bright with the excitement he so rigidly disciplined.

 “Ah, Bella.” He sighed.

“I’d say I’m sorry, but I’m not.”

“And I should feel sorry that you’re not sorry, but I don’t. Maybe I should go sit on the bed.”

I exhaled a little dizzily. “If you think that’s necessary. . . .”

He smiled crookedly and disentangled himself. I shook my head a few times, trying to clear it, and turned back to my computer. It was all warmed up and humming now. Well, not as much humming as groaning.

“Tell Renée I said hello.”

“Sure thing.”

I scanned through Renée’s e-mail, shaking my head now and then at some of the dippier things she’d done. I was just as entertained and horrified as the first time I’d read this. It was so like my mother to forget exactly how paralyzed she was by heights until she was already strapped to a parachute and a dive instructor. I felt a little frustrated with Phil, her husband of almost two years, for allowing that one. I would have taken better care of her. I knew her so much better.

You have to let them go their own way eventually, I reminded myself. You have to let them have their own life. . . .

I’d spent most of my life taking care of Renée, patiently guiding her away from her craziest plans, good-naturedly enduring the ones I couldn’t talk her out of. I’d always been indulgent with my mom, amused by her, even a little condescending to her. I saw her cornucopia of mistakes and laughed privately to myself. Scatterbrained Renée.

I was a very different person from my mother. Someone thoughtful and cautious. The responsible one, the grown-up. That’s how I saw myself. That was the person I knew.

With the blood still pounding in my head from Edward’s kiss, I couldn’t help but think of my mother’s most life-altering mistake. Silly and romantic, getting married fresh out of high school to a man she barely knew, then producing me a year later. She’d always promised me that she had no regrets, that I was the best gift her life had ever given her. And yet she’d drilled it into me over and over — smart people took marriage seriously. Mature people went to college and started careers before they got deeply involved in a relationship. She knew I would never be as thoughtless and goofy and small-town as she’d been. . . .

I gritted my teeth and tried to concentrate as I answered her letter. Then I hit her parting line and remembered why I’d neglected to write sooner. You haven’t said anything about Jacob in a long time, she’d written. What’s he up to these days?

Charlie was prompting her, I was sure. I sighed and typed quickly, tucking the answer to her question between two less sensitive paragraphs. Jacob is fine, I guess. I don’t see him much; he spends most of his time with a pack of his friends down at La Push these days. Smiling wryly to myself, I added Edward’s greeting and hit “send.”

I didn’t realize that Edward was standing silently behind me again until after I’d turned off the computer and shoved away from the desk. I was about to scold him for reading over my shoulder when I realized that he wasn’t paying any attention to me. He was examining a flat black box with wires curling crookedly away from the main square in a way that didn’t look healthy for whatever it was. After a second, I recognized the car stereo Emmett, Rosalie, and Jasper had given me for my last birthday. I’d forgotten about the birthday presents hiding under a growing pile of dust on the floor of my closet.

 “What did you do to this?” he asked in a horrorstruck voice.

“It didn’t want to come out of the dashboard.”

“So you felt the need to torture it?”

“You know how I am with tools. No pain was inflicted intentionally.”

He shook his head, his face a mask of faux tragedy. “You killed it.”

I shrugged. “Oh, well.”

“It would hurt their feelings if they saw this,” he said. “I guess it’s a good thing that you’ve been on house arrest. I’ll have to get another one in place before they notice.”

“Thanks, but I don’t need a fancy stereo.”

“It’s not for your sake that I’m going to replace it.”

I sighed.

“You didn’t get much good out of your birthday presents last year,” he said in a disgruntled voice.

Suddenly, he was fanning himself with a stiff rectangle of paper. I didn’t answer, for fear my voice would shake. My disastrous eighteenth birthday — with all its far-reaching consequences — wasn’t something I cared to remember, and I was surprised that he would bring it up. He was even more sensitive about it than I was.

“Do you realize these are about to expire?” he asked, holding the paper out to me. It was another present — the voucher for airplane tickets that Esme and Carlisle had given me so that I could visit Renée in Florida.

I took a deep breath and answered in a flat voice. “No. I’d forgotten all about them, actually.”

His expression was carefully bright and positive; there was no trace of any deep emotion as he continued. “Well, we still have a little time. You’ve been liberated . . . and we have no plans this weekend, as you refuse to go to the prom with me.” He grinned. “Why not celebrate your freedom this way?”

I gasped. “By going to Florida?”

“You did say something about the continental U.S. being allowable.”

I glared at him, suspicious, trying to understand where this had come from.

“Well?” he demanded. “Are we going to see Renée or not?”

“Charlie will never allow it.”

“Charlie can’t keep you from visiting your mother. She still has primary custody.”

“Nobody has custody of me. I’m an adult.”

He flashed a brilliant smile. “Exactly.”

I thought it over for a short minute before deciding that it wasn’t worth the fight. Charlie would be furious — not that I was going to see Renée, but that Edward was going with me. Charlie wouldn’t speak to me for months, and I’d probably end up grounded again. It was definitely smarter not to even bring it up.

Maybe in a few weeks, as a graduation favor or something. But the idea of seeing my mother now , not weeks from now, was hard to resist. It had been so long since I’d seen Renée. And even longer since I’d seen her under pleasant circumstances. The last time I’d been with her in Phoenix, I’d spent the whole time in a hospital bed. The last time she’d come here, I’d been more or less catatonic. Not exactly the best memories to leave her with.

And maybe, if she saw how happy I was with Edward, she would tell Charlie to ease up.

Edward scrutinized my face while I deliberated.

I sighed. “Not this weekend.”

“Why not?”

“I don’t want to fight with Charlie. Not so soon after he’s forgiven me.”

His eyebrows pulled together. “I think this weekend is perfect,” he muttered.

I shook my head. “Another time.”

 “You aren’t the only one who’s been trapped in this house, you know.” He frowned at me.

Suspicion returned. This kind of behavior was unlike him. He was always so impossibly selfless; I knew it was making me spoiled.

“You can go anywhere you want,” I pointed out.

“The outside world holds no interest for me without you.”

I rolled my eyes at the hyperbole.

“I’m serious,” he said.

“Let’s take the outside world slowly, all right? For example, we could start with a movie in Port Angeles. . . .”

He groaned. “Never mind. We’ll talk about it later.”

“There’s nothing left to talk about.”

He shrugged.

“Okay, then, new subject,” I said. I’d almost forgotten my worries about this afternoon — had that been his intention? “What did Alice see today at lunch?”

My eyes were fixed on his face as I spoke, measuring his reaction.

His expression was composed; there was only the slightest hardening of his topaz eyes. “She’s been seeing Jasper in a strange place, somewhere in the southwest, she thinks, near his former . . . family. But he has no conscious intentions to go back.” He sighed. “It’s got her worried.”

 “Oh.” That was nothing close to what I’d been expecting. But of course it made sense that Alice would be watching out for Jasper’s future. He was her soul mate, her true other half, though they weren’t as flamboyant about their relationship as Rosalie and Emmett were. “Why didn’t you tell me before?”

“I didn’t realize you’d noticed,” he said. “It’s probably nothing important, in any case.”

My imagination was sadly out of control. I’d taken a perfectly normal afternoon and twisted it until it looked like Edward was going out of his way to keep things from me. I needed therapy.

We went downstairs to work on our homework, just in case Charlie showed up early. Edward finished in minutes; I slogged laboriously through my calculus until I decided it was time to fix Charlie’s dinner.

Edward helped, making faces every so often at the raw ingredients — human food was mildly repulsive to him. I made stroganoff from Grandma Swan’s recipe, because I was sucking up. It wasn’t one of my favorites, but it would please Charlie.

Charlie seemed to already be in a good mood when he got home. He didn’t even go out of his way to be rude to Edward. Edward excused himself from eating with us, as usual. The sound of the nightly news drifted from the front room, but I doubted Edward was really watching.

After forcing down three helpings, Charlie kicked his feet up on the spare chair and folded his hands contentedly across his distended stomach.

 “That was great, Bells.”

“I’m glad you liked it. How was work?” He’d been eating with too much concentration for me to make conversation before.

“Sort of slow. Well, dead slow really. Mark and I played cards for a good part of the afternoon,” he admitted with a grin. “I won, nineteen hands to seven. And then I was on the phone with Billy for a while.”

I tried to keep my expression the same. “How is he?”

“Good, good. His joints are bothering him a little.”

 “Oh. That’s too bad.”

“Yeah. He invited us down to visit this weekend. He was thinking of having the Clearwaters and the Uleys over too. Sort of a playoff party. . . .”

“Huh,” was my genius response. But what could I say? I knew I wouldn’t be allowed to hit a werewolf party, even with parental supervision. I wondered if Edward would have a problem with Charlie hanging out in La Push. Or would he suppose that, since Charlie was mostly spending time with Billy, who was only human, my father wouldn’t be in danger?

I got up and piled the dishes together without looking at Charlie. I dumped them into the sink and started the water. Edward appeared silently and grabbed a dishtowel.

Charlie sighed and gave up for the moment, though I imagined he would revisit the subject when we were alone again. He heaved himself to his feet and headed for the TV, just like every other night.

“Charlie,” Edward said in a conversational tone.

Charlie stopped in the middle of his little kitchen. “Yeah?”

“Did Bella ever tell you that my parents gave her airplane tickets on her last birthday, so that she could visit Renée?”

I dropped the plate I was scrubbing. It glanced off the counter and clattered noisily to the floor. It didn’t break, but it spattered the room, and all three of us, with soapy water. Charlie didn’t even seem to notice.

“Bella?” he asked in a stunned voice.      

I kept my eyes on the plate as I retrieved it. “Yeah, they did.”

Charlie swallowed loudly, and then his eyes narrowed as he turned back to Edward. “No, she never mentioned it.”

“Hmm,” Edward murmured.

“Was there a reason you brought it up?” Charlie asked in a hard voice.

Edward shrugged. “They’re about to expire. I think it might hurt Esme’s feelings if Bella doesn’t use her gift. Not that she’d say anything.”

I stared at Edward in disbelief.

Charlie thought for a minute. “It’s probably a good idea for you to visit your mom, Bella. She’d love that. I’m surprised you didn’t say anything about this, though.”

“I forgot,” I admitted.

He frowned. “You forgot that someone gave you plane tickets?”

“Mmm,” I murmured vaguely, and turned back to the sink.

“I noticed that you said they’re about to expire, Edward,” Charlie went on. “How many tickets did your  parents give her?”

“Just one for her . . . and one for me.”

The plate I dropped this time landed in the sink, so it didn’t make as much noise. I could easily hear the sharp huff as my father exhaled. The blood rushed into my face, fueled by irritation and chagrin. Why was Edward doing this? I glared at the bubbles in the sink, panicking.

 “That’s out of the question!” Charlie was abruptly in a rage, shouting the words.

“Why?” Edward asked, his voice saturated with innocent surprise. “You just said it was a good idea for her to see her mother.”

Charlie ignored him. “You’re not going anywhere with him, young lady!” he yelled. I spun around and he was jabbing a finger at me. Anger pulsed through me automatically, an instinctive reaction to his tone.

 “I’m not a child, Dad. And I’m not grounded anymore, remember?”

“Oh yes, you are. Starting now.”

“For what?!”

“Because I said so.”

“Do I need to remind you that I’m a legal adult, Charlie?”

“This is my house — you follow my rules!”

My glare turned icy. “If that’s how you want it. Do you want me to move out tonight? Or can I have a few days to pack?”

Charlie’s face went bright red. I instantly felt horrible for playing the move-out card.

I took a deep breath and tried to make my tone more reasonable. “I’ll do my time without complaining when I’ve done something wrong, Dad, but I’m not going to put up with your prejudices.”

He sputtered, but managed nothing coherent.

“Now, I know that you know that I have every right to see Mom for the weekend. You can’t honestly tell me you’d object to the plan if I was going with Alice or Angela.”

“Girls,” he grunted, with a nod.

“Would it bother you if I took Jacob?”

I’d only picked the name because I knew of my father’s preference for Jacob, but I quickly wished I hadn’t; Edward’s teeth clenched together with an audible snap. My father struggled to compose himself before he answered. “Yes,” he said in an unconvincing voice.

“That would bother me.”

“You’re a rotten liar, Dad.”

“Bella —”

“It’s not like I’m headed off to Vegas to be a showgirl or anything. I’m going to see Mom ,” I reminded him. “She’s just as much my parental authority as you are.”

He threw me a withering look.

“Are you implying something about Mom’s ability to look after me?”

Charlie flinched at the threat implicit in my question.

“You’d better hope I don’t mention this to her,” I said.

“You’d better not,” he warned. “I’m not happy about this, Bella.”

“There’s no reason for you to be upset.”

He rolled his eyes, but I could tell the storm was over.

I turned to pull the plug out of the sink. “So my homework is done, your dinner is done, the dishes are done, and I’m not grounded. I’m going out. I’ll be back before ten-thirty.”

“Where are you going?” His face, almost back to normal, flushed light red again.

“I’m not sure,” I admitted. “I’ll keep it within a ten-mile radius, though. Okay?”

He grunted something that did not sound like approval, and stalked out of the room. Naturally, as soon as I’d won the fight, I began to feel guilty.

“We’re going out?” Edward asked, his voice low but enthusiastic.

I turned to glower at him. “Yes. I think I’d like to speak to you alone .”

He didn’t look as apprehensive as I thought he should.

I waited to begin until we were safely in his car.

“What was that ?” I demanded.

“I know you want to see your mother, Bella — you’ve been talking about her in your sleep. Worrying actually.”

“I have?”

He nodded. “But, clearly, you were too much of a coward to deal with Charlie, so I interceded on your behalf.”

“Interceded? You threw me to the sharks!”

He rolled his eyes. “I don’t think you were in any danger.”

“I told you I didn’t want to fight with Charlie.”

“Nobody said that you had to.”

I glowered at him. “I can’t help myself when he gets all bossy like that — my natural teenage instincts overpower me.”

He chuckled. “Well, that’s not my fault.”

I stared at him, speculating. He didn’t seem to notice. His face was serene as he gazed out the windshield. Something was off, but I couldn’t put my finger on it. Or maybe it was just my imagination again, running wild like it had this afternoon.

 “Does this sudden urge to see Florida have anything to do with the party at Billy’s place?”

His jaw flexed. “Nothing at all. It wouldn’t matter if you were here or on the other side of the world, you still wouldn’t be going.”

It was just like with Charlie before — just like being treated as a misbehaving child. I gritted my teeth together so I wouldn’t start shouting. I didn’t want to fight with Edward, too.

Edward sighed, and when he spoke his voice was warm and velvet again. “So what do you want to do tonight?” he asked.

“Can we go to your house? I haven’t seen Esme in so long.”

He smiled. “She’ll like that. Especially when she hears what we’re doing this weekend.”

I groaned in defeat.

We didn’t stay out late, as I’d promised. I was not surprised to see the lights still on when we pulled up in front of the house — I knew Charlie would be waiting to yell at me some more.

“You’d better not come inside,” I said. “It will only make things worse.”

“His thoughts are relatively calm,” Edward teased. His expression made me wonder if there was some additional joke I was missing. The corners of his mouth twitched, fighting a smile.

“I’ll see you later,” I muttered glumly.

He laughed and kissed the top of my head. “I’ll be back when Charlie’s snoring.”

The TV was loud when I got inside. I briefly considered trying to sneak past him.

“Could you come in here, Bella?” Charlie called, sinking that plan.

My feet dragged as I took the five necessary steps.

“What’s up, Dad?”

“Did you have a nice time tonight?” he asked. He seemed ill at ease. I looked for hidden meanings in his words before I answered.

“Yes,” I said hesitantly.

 “What did you do?”

I shrugged. “Hung out with Alice and Jasper. Edward beat Alice at chess, and then I played Jasper. He buried me.”

I smiled. Edward and Alice playing chess was one of the funniest things I’d ever seen. They’d sat there nearly motionless, staring at the board, while Alice foresaw the moves he would make and he picked the moves she would make in return out of her head. They played most of the game in their minds; I think they’d each moved two pawns when Alice suddenly flicked her king over and surrendered. It took all of three minutes.

Charlie hit the mute button — an unusual action.

“Look, there’s something I need to say.” He frowned, looking very uncomfortable.

I sat still, waiting. He met my gaze for a second before shifting his eyes to the floor. He didn’t say anything more.

“What is it, Dad?”

He sighed. “I’m not good at this kind of thing. I don’t know how to start. . . .”

I waited again.

“Okay, Bella. Here’s the thing.” He got up from the couch and started pacing back and forth across the room, looking as his feet all the time. “You and Edward seem pretty serious, and there are some things that you need to be careful about. I know you’re an adult now, but you’re still young, Bella, and there are a lot of important things you need to know when you . . . well, when you’re physically involved with —”

“Oh, please, please no!” I begged, jumping to my feet. “Please tell me you are not trying to have a sex talk with me, Charlie.”

He glared at the floor. “I am your father. I have responsibilities. Remember, I’m just as embarrassed as you are.”

 “I don’t think that’s humanly possible. Anyway, Mom beat you to the punch about ten years ago.  You’re off the hook.”

“Ten years ago you didn’t have a boyfriend,” he muttered unwillingly. I could tell he was battling with his desire to drop the subject. We were both standing up, looking at the floor, and facing away from each other.

 “I don’t think the essentials have changed that much,” I mumbled, and my face had to be as red as his. This was beyond the seventh circle of Hades; even worse was realizing that Edward had known this was coming. No wonder he’d seemed so smug in the car.

 “Just tell me that you two are being responsible,” Charlie pled, obviously wishing a pit would open in the floor so that he could fall in.

“Don’t worry about it, Dad, it’s not like that.”

“Not that I don’t trust you, Bella, but I know you don’t want to tell me anything about this, and you know I don’t really want to hear it. I will try to be open-minded, though. I know the times have changed.”

I laughed awkwardly. “Maybe the times have, but Edward is very old-fashioned. You have nothing to worry about.”

Charlie sighed. “Sure he is,” he muttered.

“Ugh!” I groaned. “I really wish you were not forcing me to say this out loud, Dad. Really. But . . . I am a . . . virgin, and I have no immediate plans to change that status.”

We both cringed, but then Charlie’s face smoothed out. He seemed to believe me.

Can I go to bed, now? Please.

“In a minute,” he said.

“Aw, please, Dad? I’m begging you.”

“The embarrassing part’s over, I promise,” he assured me.

I shot a glance at him, and was grateful to see that he looked more relaxed, that his face was back to its regular color. He sank down onto the sofa, sighing with relief that he was past the sex speech.

“What now?”

“I just wanted to know how the balance thing is coming along.”

“Oh. Good, I guess. I made plans with Angela today. I’m going to help her with her graduation announcements. Just us girls.”

“That’s nice. And what about Jake?”

I sighed. “I haven’t figured that one out yet, Dad.”

“Keep trying, Bella. I know you’ll do the right thing. You’re a good person.”

Nice. So if I didn’t figure out some way to make things right with Jacob, then I was a bad person? That was below the belt.

 “Sure, sure,” I agreed. The automatic response almost made me smile — it was something I’d picked up from Jacob. I even said it in the same patronizing tone he used with his own father.

Charlie grinned and turned the sound back on. He slumped lower into the cushions, pleased with his night’s work. I could tell he would be up with the game for a while.

“’Night, Bells.”

“See you in the morning!” I sprinted for the stairs.

Edward was long gone and he wouldn’t be back until Charlie was asleep — he was probably out hunting or something to pass the time — so I was in no hurry to undress for bed. I wasn’t in the mood to be alone, but I certainly wasn’t going to go back downstairs to hang out with my Dad, just in case he thought of some topic of sex education that he hadn’t touched on before; I shuddered. So, thanks to Charlie, I was wound up and anxious.

My homework was done and I didn’t feel mellow enough for reading or just listening to music. I considered calling Renée with the news of my visit, but then I realized that it was three hours later in Florida, and she would be asleep.

I could call Angela, I supposed.

But suddenly I knew that it wasn’t Angela that I wanted to talk to. That I needed to talk to.

I stared at the blank black window, biting my lip. I don’t know how long I stood there weighing the pros against the cons — doing the right thing by Jacob, seeing my closest friend again, being a good person, versus making Edward furious with me. Ten minutes maybe. Long enough to decide that the pros were valid while the cons were not. Edward was only concerned about my safety, and I knew that there was really no problem on that count.

The phone wasn’t any help; Jacob had refused to answer my phone calls since Edward’s return.

Besides, I needed to see him — see him smiling again the way he used to. I needed to replace that awful last memory of his face warped and twisted by pain if I was ever going to have any peace of mind.

I had an hour probably. I could make a quick run down to La Push and be back before Edward realized I had gone. It was past my curfew, but would Charlie really care about that when Edward wasn’t involved? One way to find out.

I grabbed my jacket and shoved my arms through the sleeves as I ran down the stairs.

Charlie looked up from the game, instantly suspicious.

“You care if I go see Jake tonight?” I asked breathlessly. “I won’t stay long.”

As soon as I said Jake’s name, Charlie’s expression relaxed into a smug smile. He didn’t seem surprised at all that his lecture had taken effect so quickly. “Sure, kid. No problem. Stay as long as you like.”

“Thanks, Dad,” I said as I darted out the door.

Like any fugitive, I couldn’t help looking over my shoulder a few times while I jogged to my truck, but the night was so black that there really was no point. I had to feel my way along the side of the truck to the handle.

My eyes were just beginning to adjust as I shoved my keys in the ignition. I twisted them hard to the left, but instead of roaring deafeningly to life, the engine just clicked. I tried it again with the same results.

And then a small motion in my peripheral vision made me jump.

“Gah!” I gasped in shock when I saw that I was not alone in the cab.

Edward sat very still, a faint bright spot in the darkness, only his hands moving as he turned a mysterious black object around and around. He stared at the object as he spoke.

“Alice called,” he murmured.

Alice! Damn. I’d forgotten to account for her in my plans. He must have her watching me.

“She got nervous when your future rather abruptly disappeared five minutes ago.”

My eyes, already wide with surprise, popped wider.

“Because she can’t see the wolves, you know,” he explained in the same low murmur. “Had you forgotten that? When you decide to mingle your fate with theirs, you disappear, too. You couldn’t know that part, I realize that. But can you understand why that might make me a little . . . anxious? Alice saw you disappear, and she couldn’t even tell if you’d come home or not. Your future got lost, just like theirs.

 “We’re not sure why this is. Some natural defense they’re born with?” He spoke as if he were talking to himself now, still looking at the piece of my truck’s engine as he twirled it in his hands. “That doesn’t seem entirely likely, since I haven’t had any trouble reading their thoughts. The Blacks’ at least. Carlisle theorizes that it’s because their lives are so ruled by their transformations. It’s more an involuntary reaction than a decision. Utterly unpredictable, and it changes everything about them. In that instant when they shift from one form to the other, they don’t really even exist. The future can’t hold them. . . .”

I listened to his musing in stony silence.

 “I’ll put your car back together in time for school, in case you’d like to drive yourself,” he assured me after a minute.

With my lips mashed together, I retrieved my keys and stiffly climbed out of the truck.

“Shut your window if you want me to stay away tonight. I’ll understand,” he whispered just before I slammed the door.

I stomped into the house, slamming that door, too.

“What’s wrong?” Charlie demanded from the couch.

“Truck won’t start,” I growled.

 “Want me to look at it?”

“No. I’ll try it in the morning.”

 “Want to use my car?”

I wasn’t supposed to drive his police cruiser. Charlie must be really desperate to get me to La Push.

Nearly as desperate as I was.

“No. I’m tired,” I grumbled. “’Night.”

I stamped my way up the stairs, and went straight to my window. I shoved the metal frame roughly — it crashed shut and the glass trembled.

I stared at the shivering black glass for a long moment, until it was still. Then I sighed, and opened the window as wide as it would go.

LẨN TRÁNH

LẨN TRÁNH

Tôi cảm thấy vui kỳ lạ khi đi từ lớp học tiếng Tây Ban Nha về phía quán ăn tự phục vụ, và đó không chỉ là vì tôi đang nắm tay người hoàn hảo nhất hành tinh, cho dù chắc chắn một phần là như thế

Có lẽ đó là do biết rằng bản án của mình đã xong và tôi lại là một phụ nữ tự do.

Hay có lẽ không có bất cứ thứ gì liên quan đến tôi một cách cụ thể. Có lẽ đó là bầu không khí tự do bao trùm khắp sân trường. Không khí nhà trường thư giãn dần, và, đặc biệt là lớp cuối cấp, có thể cảm nhận được tâm trạng phấn khởi trong bầu không khí.

Tự do đã gần đến mức có thể chạm vào được, có thể nếm được. Biểu hiện của nó hiện diện khắp nơi. Áp phích tụ lại với nhau trên tường của quán ăn tự phục vụ, và những sọt rác khoác chiếc váy sặc sỡ là các tờ bướm quảng cáo : những lời nhắc mua niên giám, nhẫn học trò, và những câu thông báo ; thời hạn chót để đặt mua áo tốt nghiệp, mũ, và các núm tua ; những lời rao hàng được chiếu sáng dưới đèn nê-ông – học sinh lớp dưới vận động bầu ban cán sự lớp; những lời quảng cáo đính nơ hoa hồng nhìn có vẻ không phù hợp để giới thiệu cho buổi khiêu vũ của năm nay.

Buổi khiêu vũ hoành tráng sẽ diễn ra vào cuối tuần này, nhưng tôi đã được Edward hứa chắc là tôi không bắt buộc phải tham dự một lần nữa. Sau hết, tôi đã trải qua kinh nghiệm con người này rồi.

Không, hẳn là tự do cá nhân của tôi mới chính là điều khiến tôi thơ thới trong ngày hôm nay. Kết thúc của năm học không mang lại cho tôi niềm vui giống như các sinh viên khác. Thực ra thì, tôi cảm thấy lo lắng đến mức buồn nôn bất cứ khi nào nghĩ đến nó. Tôi thử không nghĩ về chuyện đó. Nhưng thật khó thoát khỏi một đề tài có mặt khắp nơi như đề tài về chuyện tốt nghiệp.

"Bạn đã gửi các thông báo của mình chưa?" Angela hỏi khi Edward và tôi ngồi vào bàn của chúng tôi.

Nhỏ cột túm mái tóc nâu nhạt của mình ra phía sau thành cái đuôi ngựa lếch thếch thay vì xỏa tóc như mọi khi, và có một chút lo âu trong mắt nhỏ. Alice và Ben cũng đã có mặt rồi, đang ngồi hai bên Angela. Ben đang chăm chú vào quyển truyện tranh, cặp kính trễ xuống chiếc mũi hẹp của anh.

Alice thì đang soi mói bộ đồ quần jean áo thun đơn điệu của tôi theo cái cách làm tôi phát ngượng. Có lẽ đang muốn góp ý cho cách ăn mặc khác. Tôi thở dài. Thái độ thờ ơ của tôi đối với trang phục luôn là cái gai trong mắt nhỏ. Nếu tôi cho phép, có lẽ nhỏ sẵn sàng mặc quần áo cho tôi mỗi ngày - có lẽ vài lần một ngày - như một con búp bê giấy ngoại cỡ bằng xương bằng thịt.

Không, " tôi trả lời Angela. " Thực ra, không cần đâu. Renée biết khi nào mình tốt nghiệp. Còn ai nữa đâu ?"

" Còn bạn thì sao, Allice?"

Alice mỉm cười. " Mọi thứ đã xong. "

" Bạn thật may mắn. " Angela thở dài. " Mẹ mình có cả ngàn anh chị em họ và bà muốn mình ghi địa chỉ gửi đến từng người. Mình sắp gãy tay rồi. Mình không thể trì hoãn lâu hơn nữa và đang phát ốm vì chuyện đó. "

"Mình sẽ giúp bạn, " tôi xung phong. " Nếu bạn không chê chữ viết tay như gà bới của mình. "

Charlie chắc là thích thế. Từ khoé mắt, tôi thấy Edward cười. Hn anh cũng thích thế, - tôi thỏa mãn các điều kiện của Charlie mà không dính dáng gì đến người sói.

Angela có vẻ yên lòng. "Bạn thiệt dễ thương. Mình sẽ ghé qua bất kỳ lúc nào bạn muốn. "

" Thực ra thì, mình nên đến nhà của bạn nếu được – Mình chán nhà mình lắm rồi. Tối qua Charlie đã “xả trại” cho mình rồi. " Tôi cười toe toét khi tôi công bố tin vui của mình.

" Thật sao?" Angela hỏi, vẻ phấn khích nhẹ nhàng sáng lên trong đôi mắt nâu lúc nào cũng dịu dàng của nhỏ. " Mình cứ tưởng bạn nói bạn bị cấm túc suốt đời. "

" Mình còn ngạc nhiên hơn cả bạn nữa đấy. Mình cứ đinh ninh ít nhất cũng phải tốt nghiệp trung học xong bố mình mới để mình được tự do.”

" Ừm, chuyện này thật tuyệt, Bella! Tụi mình phải đi ăn mừng thôi. "

" B không biết điều đó khiến mình vui đến mức nào đâu. "

" Mình nên làm gì đây ta?" Alice trầm ngâm, khuôn mặt của sáng bừng khi nghĩ về những chuyện có thể làm. Ý kiến của Alice thường hơi vĩ đại đối với tôi, và tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy ngay bây giờ - khuynh hướng đưa sự việc đi quá xa.

" Dù em đang nghĩ gì đi nữa, Alice, chị e là chị không được tự do đến mức đó đâu."

" Tự do là tự do, phải không?" cô ấy khăng khăng.

" Chắc chắn vẫn phải có giới hạn - như Hoa Kỳ lục địa, chẳng hạn. "

Angela và Ben cười, nhưng Alice nhăn mặt trong nỗi thất vọng thực sự.

" Vậy mình sẽ làm gì tối nay ?" cô ấy tiếp tục khăng khăng.

" Không gì cả. Nè, mình hãy hượm một đôi ngày để đảm bảo bố chị không nói đùa. Dù gì thì cũng chỉ một đêm thôi. "

" Thế thì mình ăn mừng vào cuối tuần này." Nhiệt tình của Alice không thể kềm chế được.

"Đương nhiên, " tôi nói, hi vọng xoa dịu cô ấy. Tôi biết mình sẽ không làm bất cứ điều gì quá khác thường ; đối với Charlie mà nói, ứng xử từ tốn sẽ an toàn hơn. Hãy cho ông cơ hội để thấy rõ tôi là người đáng tin cậy và chín chắn như thế nào trước khi tôi đòi hỏi bất cứ ân huệ nào.

Angela và Alice bắt đầu nói về những khả năng lựa chọn ; Ben tham gia cuộc bàn luận, bỏ quyển truyện tranh của anh sang một bên. Sự chú ý của tôi lơi dần. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng đề tài về sự tự do của tôi đột nhiên không còn làm tôi hài lòng như khoảnh khắc trước đó. Trong khi họ thảo luận những chuyện sẽ làm ở Port Angeles hoặc có thể là Hoquiam, tôi bắt đầu cảm thấy bực mình.

Không mất nhiều thời gian để xác định sự bồn chồn của tôi phát xuất từ đâu. Kể từ khi tôi chào tạm biệt Jacob Black trong khu rừng ngoài nhà, tôi đã khổ sở bởi sự xâm nhập dai dẳng khó chịu của một hình ảnh rõ ràng trong tâm trí. Nó xuất hiện đột ngột trong suy nghĩ của tôi đều đặn từng lúc một như một chiếc đồng hồ báo thức khó chịu được định giờ để reo vang cứ từng nửa tiếng một lần, choáng hết đầu óc tôi bằng hình ảnh gương mặt quặn thắt đau đớn của Jacob. Đây là ký ức cuối cùng về anh mà tôi có. Khi hình ảnh gây bất an ấy lại xuất hiện, tôi biết chính xác tại sao tôi không hài lòng với tự do của mình. Vì nó không trọn vẹn.

Đương nhiên, Tôi được tự do đi bất cứ nơi đâu tôi muốn - ngoại trừ La Push ; tự do làm bất cứ thứ gì tôi muốn - ngoại trừ gặp Jacob. Tôi cau mày khó chịu nhìn bàn. Cần phải có một giải pháp dung hòa nào đó mới được.

" Alice ?Alice !"

Giọng của Angela kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng. Nhỏ đang vẫy tay qua lại trước gương mặt vô cảm, chăm chăm của Alice. Nét mặt Alice là điều tôi nhận ra – một nét mặt tạo nên một cú sốc sợ hãi vô thức đi khắp toàn thân tôi. Cái nhìn trống rỗng trong mắt cô bảo tôi biết rằng cô đang nhìn thấy cái gì đó rất khác với quang cảnh phòng ăn trưa bình thường chung quanh chúng tôi, nhưng là điều hoàn toàn hiện thực theo cách riêng của nó. Điều gì đó đang đến, điều gì đó sẽ sớm xảy ra. Tôi cảm thấy máu rút xuống khỏi gương mặt mình.

Thế rồi Edward cười, tiếng cười rất tự nhiên, thoải mái. Angela và Ben nhìn về phía anh, nhưng mắt tôi vẫn đăm đăm vào Alice. Cô nhảy dựng lên, như thể ai đó đã đá cô dưới gầm bàn.

"Đến giờ ngủ rồi chưa, Alice ?" Edward trêu chọc. Alice sực tỉnh. " Xin lỗi, em đang suy nghĩ lan man, chắc vậy. "

" Suy nghĩ lan man vẫn tốt hơn là chịu thêm hai giờ học nữa ở trường, " Ben nói.

Alice quay lại cuộc đàm thoại với vẻ hăng hái hơn trước - chỉ hơi quá lố một chút. Có một lần tôi thấy cô nhìn chăm chăm vào mắt Edward, chỉ một lúc, rồi cô ngoái nhìn lại Angela trước khi bất cứ ai khác nhận thấy. Edward yên lặng, lơ đãng nghịch một lọn tóc của tôi.

Tôi sốt ruột chờ dịp để hỏi Edward chuyện Alice nhìn thấy trong tầm nhìn của cô, nhưng buổi chiều đi qua không có một phút nào riêng tư. Nó có vẻ kỳ quặc đối với tôi, hầu như là cố ý. Sau khi ăn trưa, Edward đi chậm lại để bước ngang hàng với Ben, nói chuyện về một số bài tập mà tôi biết anh đã làm xong. Sau đó luôn có người khác xen vào trong lúc chuyển lớp, mặc dù chúng tôi luôn có một vài phút cho riêng mình. Khi chuông tan trường reo, Edward bắt chuyện với Mike Newton đang đứng giữa các học sinh khác, bước chậm lại phía sau anh khi Mike đi về phía bãi đỗ xe. Tôi lẽo đẽo theo sau, để cho Edward đi trước dẫn đường. Tôi lắng nghe, bối rối, trong khi Mike trả lời những câu hỏi thân thiện khác thường của Edward. Hình như Mike đang bị trục trặc về chiếc xe.

". .. nhưng mà tôi vừa mới thay pin, " Mike đang nói. Cặp mắt anh nhìn phóng tới trước rồi quay lại phía Edward một cách thận trọng. Bối rối, cũng giống tôi vậy.

" Có lẽ do dây cáp ?" Edward đề xuất.

" Có lẽ vậy. Tôi chẳng biết gì về xe hơi cả, " Mike thừa nhận. " Tôi cần có ai đó xem giúp, nhưng tôi không thể đưa nó đến tiệm sửa xe Dowling. "

Tôi mở miệng gợi ý đưa đến thợ máy của tôi, rồi im miệng lại. Thợ máy của tôi đang bận trong những ngày này - bận chạy loanh quanh như con sói khổng lồ.

" Tôi biết vài thứ - tôi có thể xem qua, nếu bạn thích, " Edward đề xuất. " Để tôi đưa Alice và Bella về nhà. "

Cả Mike và tôi đều nhìn chằm chằm vào Edward, miệng chúng tôi há hốc.

" Ờ … cám ơn, " Mike lầm bầm khi bình tĩnh lại. " Nhưng tôi phải đi làm. Có lẽ để dịp khác. "

" . "

" Hẹn gặp lại. " Mike leo vào xe hơi của mình, lắc đầu hoài nghi. Chiếc Volvo của Edward, với Alice đã ngồi sẵn bên trong, chỉ đậu cách đó hai chiếc xe.

" Thế là thế nào ?" Tôi lẩm bẩm khi Edward giữ cửa ghế cạnh tay lái cho tôi.

" Chỉ giúp đỡ thôi mà, " Edward trả lời. Rồi Alice, chờ ở ghế sau, đang bi bô hết cỡ.

" Anh đâu có giỏi chuyện máy móc đến thế đâu, Edward. Có lẽ anh nên nhờ Rosalie xem qua vào tối nay, đ nếu Mike quyết định nhờ anh giúp thì anh cũng không quê mặt. Hẳn sẽ hết sức tức cười khi nhìn mặt anh ta nếu Rosalie xuất hiện để giúp đỡ. Nhưng Rosalie đang đi học xa nhà, em đoán chắc đó không phải là ý hay nhất. Quá tệ. Cho dù em nghĩ, cho chiếc xe của Mike, nếu anh giúp. Chỉ nội chuyện tinh chỉnh chiếc xe thể thao Ý thôi cũng đã quá khả năng của anh rồi. Sẵn đang nói đến Ý và những chiếc xe hơi thể thao mà em ăn cắp ở đó, anh vẫn còn nợ em chiếc Porsche vàng. Em không biết là em muốn chờ đến dịp Giáng sinh hay không nữa... "

Tôi không thèm nghe nữa sau một phút, cứ để cho giọng nói liếng thoắng của cô trở thành âm thanh rì rầm ở phía sau bởi vì tôi đã quyết kiên nhẫn chịu đựng. Tôi cảm thấy có vẻ như Edward đang cố tránh câu hỏi của tôi. Được thôi. Trước sau gì anh cũng phải một mình với tôi. Sớm hay muộn thôi.

Edward có vẻ cũng nhận ra điều đó. Anh thả Alice ở đầu đường chạy xe vào nhà của gia đình Cullens như thường lệ, cho dù đến lúc này tôi đã ngờ anh sẽ chở cô đến cửa và đưa cô vào nhà.

Khi cô bước xuống xe, Alice liếc nhanh nhìn mặt anh. Edward có vẻ hoàn toàn thoải mái.

" Hẹn gặp lại, " anh nói. Và rồi, thật nhẹ, anh gật đầu.

Alice quay đi biến mất vào hàng cây. Anh yên lặng lúc quay đầu xe và hướng ngược về phía Forks. Tôi đợi, tự hỏi liệu anh có tự mở lời hay không. Anh không tự nói, và chuyện này làm tôi căng thẳng. Alice đã nhìn thấy cái gì hôm nay vào lúc ăn trưa? Cái gì đó anh không muốn nói với tôi, và tôi cố nghĩ lý do vì sao anh giữ bí mật. Có lẽ tốt nhất là nên chuẩn bị tinh thần trước khi hỏi. Tôi không muốn bị sốc và khiến anh nghĩ tôi không thể chịu nỗi, dù bất kỳ chuyện gì.

Vì thế chúng tôi đều im lặng cho đến khi quay lại nhà Charlie.

" Tối nay có ít bài tập, " anh nhận xét.

" Hmm, " tôi đồng ý.

" Em có nghĩ rằng anh được phép vào nhà nữa không ?"

" Charlie đâu có nổi nóng khi anh đón em đến trường. "

Nhưng tôi chắc chắn Charlie sẽ hờn dỗi ngay khi ông về đến nhà và thấy Edward ở đây. Có lẽ tôi nên làm cái gì đó thật là đặc biệt cho bữa ăn tối. Vào nhà rồi, tôi lên cầu thang, và Edward bước theo. Anh nằm ườn trên giường tôi và nhìn chằm chằm ra cửa sổ, dường như không biết đến nỗi bực mình của tôi.

Tôi cất túi rồi bật máy tính. Có thư điện tử chưa trả lời từ mẹ tôi gửi cần phải quan tâm đến, và mẹ sẽ hốt hoảng nếu tôi để quá lâu không trả lời. Tôi nhịp tay trong khi chờ cái máy tính cũ kỹ của tôi khò khè tỉnh giấc ; những ngón tay tôi gõ lóc cóc trên mặt bàn, ngập ngừng và sốt ruột. Rồi những ngón tay anh đặt lên, giữ yên chúng.

" Hôm nay chúng mình hơi suốt ruột hả ?" anh thì thầm.

Tôi nhìn lên, định nói một câu chế nhạo, nhưng mặt anh sát hơn tôi tưởng. Đôi mắt vàng của anh đang bỏng cháy, chỉ cách vài inch, và hơi thở anh man mát thổi vào đôi môi hé mở của tôi. Tôi có thể nếm mùi hương của anh trên lưỡi mình. Tôi không nhớ được câu trả lời dí dỏm định nói. Tôi chẳng nhớ nỗi tên mình. Anh không cho tôi cơ hội để tỉnh trí lại.

Nếu tôi được làm theo ý mình, tôi sẽ dùng phần lớn thời gian của tôi để hôn Edward. Chẳng có trải nghiệm nào trong đời có thể sánh với cảm giác tiếp nhận đôi môi mát rượi của anh, cứng như đá cẩm thạch nhưng lúc nào cũng dịu dàng, kích thích môi tôi. Thường thì tôi không thể làm theo ý mình. Vì thế tôi hơi ngạc nhiên khi những ngón tay anh đan vào tóc tôi, kéo mặt tôi sát vào mặt anh. Cánh tay tôi siết chặt sau cổ anh, và tôi ước gì mình mạnh hơn nữa - đủ mạnh để giữ anh làm tù binh ở đây.

Một tay anh vuốt xuống lưng tôi, ép chặt tôi vào hơn bộ ngực cứng như đá của anh hơn. Thậm chí qua chiếc áo len của anh, da anh đủ lạnh làm tôi rùng mình - đó là cái rùng mình của niềm vui, hạnh phúc, nhưng đôi tay anh bắt đầu lơi dần.

Tôi biết mình có khoảng ba giây trước khi anh thở dài và đẩy tôi ra một cách khéo léo, nói gì đó về chuyện chúng tôi đã gây nguy hiểm cho mạng sống của tôi trong một buổi chiều như vậy đã quá đủ rồi. Tận dụng những giây cuối của mình, tôi ép sát thân mình hơn nữa, chỉnh thân mình theo sát thân hình của anh. Đầu lưỡi tôi dò tìm đường cong môi dưới của anh; nó mềm mượt đến tuyệt hảo như thể nó được đánh bóng, và hương vị anh kéo mặt tôi ra khỏi mặt anh, gỡ bỏ vòng tay tôi một cách dễ dàng - anh có lẽ thậm chí không nhận ra rằng tôi đang sử dụng hết sức mình. Anh cười mỉm, giọng thấp, khàn trong cổ. Mắt anh rực lên vẻ phấn khích anh hết sức tự chủ.

" Ôi, Bella. " Anh thở dài.

" Em nên nói em cảm thấy tiếc, nhưng em chẳng thấy tiếc gì hết.”

" Và anh nên cảm thấy tiếc là em chẳng tiếc gì, nhưng anh không cảm thấy vậy. Có lẽ anh nên ngồi xuống giường. "

Tôi thở ra, hơi choáng váng một chút. " Nếu anh thấy cần... "

Anh cười khỏa lấp để khỏi cảm thấy bối rối. Tôi lắc đầu một vài lần để cho đầu óc tỉnh táo, và quay lại phía máy tính của tôi. Nó đã khởi động xong và hiện đang kêu o o. Ừm, không phải kêu o o mà là rền rĩ.

" Cho anh gửi lời chào Renée. "

" Được rồi. "

Tôi đọc lướt qua thư điện tử của Renée, thỉnh thoảng lắc đầu về một vài chuyện lẩm cẩm mẹ đã làm. Tôi vui và choáng váng y như lần đầu. Mẹ là vậy đấy, bà quên bà đã sững sờ tê liệt như thế nào bởi độ cao cho đến lúc được cột chặt vào một chiếc dù cùng với một huấn luyện viên nhảy dù. Tôi cảm thấy hơi thất vọng với Phil, chồng của bà gần hai năm, vì ông đã để cho chuyện ấy xảy ra. Nếu là tôi thì tôi sẽ chăm sóc cho bà tốt hơn. Tôi hiểu bà rõ hơn nhiều.

Cuối cùng mình phải để họ sống theo cách của họ, tôi tự nhắc mình. Mình phải để cho họ có cuộc đời của riêng mình.

Tôi đã dành hầu hết đời mình chăm sóc Renée, kiên nhẫn hướng mẹ tránh xa những kế hoạch điên rồ nhất của mẹ, một cách đôn hậu chịu đựng những điều tôi không thể khuyên bà từ bỏ. Tôi đã luôn chìu theo ý thích của mẹ, tức cười vì mẹ, thậm chí ra vẻ bề trên một chút đối với bà. Tôi đã chứng kiến vô số lỗi lầm của bà và cười thầm với chính mình. Renée đãng trí.

Tôi là một người rất khác với mẹ tôi. Là một người chu đáo và cẩn trọng. Một người có trách nhiệm, một người trưởng thành. Đó là cách tôi nhìn tôi. Đó là người tôi biết rõ.

Khi máu nóng vẫn còn tê rần rần trong đầu tôi vì nụ hôn của Edward, tôi không thể không nghĩ về lỗi lầm mang tính bước ngoặc nhất trong cuộc đời của mẹ. Ngốc nghếch và lãng mạn, lập gia đình ngay khi mới tốt nghiệp trung học với người đàn ông mà bà chưa hiểu rõ, rồi sinh ra tôi một năm sau đó. Mẹ vẫn luôn thề rằng bà không hề hối tiếc, rằng tôi là món quà quý giá nhất cuộc sống từng mang lại cho bà. Tuy nhiên bà cứ mãi xoáy điều đó vào tai tôi – rằng người thông minh lấy hôn nhân làm trọng. Những người trưởng thành học đại học và bắt đầu sự nghiệp trước khi họ dấn sâu vào quan hệ tình cảm. Bà biết là tôi sẽ không bao giờ nhẹ dạ và ngốc nghếch và “tỉnh lẻ” như bà …

Tôi nghiến răng và cố tập trung khi trả lời thư của mẹ. Thế rồi tôi đọc đến dòng tạm biệt của mẹ và nhớ tại sao mình lơ là không viết sớm hơn. Lâu rồi con chẳng kể gì về Jacob hết, mẹ viết, cậu ấy lúc này ra sao ?

Charlie đã nhắc mẹ, tôi chắc thế. Tôi thở dài và gõ thật nhanh, chèn câu trả lời cho câu hỏi của mẹ giữa hai đoạn ít quan trọng. Jacob vẫn khỏe, con đoán thế. Con không gặp anh nhiều ; dạo này anh ấy suốt ngày la cà với một đám bạn ở dưới La Push. Mỉm cười tinh quái với chính mình, tôi thêm lời chúc của Edward và nhấp nút " gửi. "

Tôi không nhận ra Edward đang đứng lặng lẽ đằng sau mình cho đến khi tôi tắt máy và lùi xa khỏi bàn. Tôi định mắng anh vì đã đọc lén sau lưng thì tôi nhận ra anh không chú ý tới tôi. Anh đang quan sát cái hộp đen dẹp với mớ dây điện cuộn ngoằn ngoèo trông chẳng đẹp mắt chút nào cho dù đó có là thứ gì đi nữa. Sau một giây, tôi nhận ra máy phát thanh xe hơi Emmett, Rosalie, và Jasper đã tặng tôi nhân dịp sinh nhật vừa rồi. Tôi đã quên mất những món quà sinh nhật che giấu dưới đống bụi đùn lên trên sàn nhà gần chân tủ quần áo của tôi.

" Em đã làm gì với thứ này ?" anh hỏi bằng giọng kinh hoảng.

" Nó không chịu rời khỏi bảng điều khiển. "

"Thế là em cảm thấy cần tra tấn nó ?"

" Anh biết khả năng sử dụng dụng cụ của em thế nào rồi mà. Đâu cố tình đâu. "

Anh lắc đầu, gương mặt anh đượm vẻ bi kịch. " Em làm hỏng nó rồi. "

Tôi nhún vai. " Ôi. "

" Họ sẽ bị tổn thương nếu họ thấy cái này, " anh nói. " Anh nghĩ thật tốt khi em bị quản thúc tại gia. Anh phải tìm cái khác thay thế trước khi họ nhận ra. "

" Cám ơn, nhưng em không cần cái máy đắt tiền đâu. "

" Anh thay món đồ không phải là vì em. "

Tôi thở dài.

" Em đã chẳng thu được lợi lộc gì nhiều từ những món quà sinh nhật năm ngoái, " anh nói với giọng bực tức.

Bất ngờ, anh quạt bằng tờ giấy cứng hình chữ nhật. Tôi không trả lời, vì sợ rằng giọng nói mình không được bình tĩnh. Sinh nhật mười tám tai hại của tôi – kèm theo mọi hậu quả gây ảnh hưởng đủ thứ của nó - không phải chuyện mà tôi muốn nhớ, và tôi ngạc nhiên khi thấy anh nói ra điều đó. Anh thậm chí nhạy cảm về chuyện đó hơn cả tôi.

" Em có nhận thấy mấy thứ này sắp sửa hết hạn không?" anh hỏi, đưa tờ giấy cho tôi. Đó là món quà khác - phiếu quà tặng vé máy bay mà Esme và Carlisle đã tặng để tôi có thể đi thăm Renée ở Florida.

Tôi hít thật sâu và trả lời bằng giọng thẳng thừng. " Không. Thực ra, em đã quên hết mọi chuyện này rồi."

Vẻ mặt anh tươi tắn và quả quyết ; chẳng có dấu vết gì của cảm xúc nặng nề khi anh nói tiếp. " Ừm, chúng ta vẫn còn chút thời gian. Em đã được tự do … Và chúng ta không định làm gì hết vào cuối tuần này, vì em không chịu đến buổi khiêu vũ với anh. " Anh cười toe toét. " Tại sao không ăn mừng tự do của em theo cách này ?"

Tôi há hốc. " Bằng cách đi Florida ?"

" Em đã nói được phép đi khắp Hoa Kỳ lục địa mà. "

Tôi nhìn anh trừng trừng, nghi ngờ, cố hiểu ra thông tin này từ đâu mà có.

"Sao?" anh hỏi. " Mình có đi thăm Renée hay không ?"

" Charlie sẽ không bao giờ cho phép đâu. "

" Charlie không thể cấm em đến thăm mẹ em. Bà vẫn có quyền giám hộ chính. "

" Không ai giám hộ em cả. Em là người trưởng thành. "

Anh nhoẻn nụ cười rạng rỡ. " Chính xác. "

Tôi cân nhắc trong một phút ngắn ngủi rồi quyết định không đáng cãi nhau. Charlie sẽ giận dữ - không phải vì tôi sắp đi thăm Renée, mà vì Edward sẽ đi với tôi. Charlie sẽ không nói chuyện với tôi nhiều tháng trời, và có lẽ tôi sẽ phải bị “cấm cung” trở lại. Chắc chắn là sẽ khôn ngoan hơn nếu đừng nói ra điều đó.

Có lẽ trong một vài tuần, khi được cưng vì tốt nghiệp này nọ. Nhưng cái ý tưởng gặp mẹ ngay bây giờ, chứ không phải vài tuần tới, khó mà cưỡng lại được. Đã lâu rồi tôi không đi thăm Renée. Và thậm chí lâu hơn nữa kể từ khi tôi thấy mẹ vui. Lần cuối cùng tôi sống bên bà là ở Phoenix, tôi đã mất trọn thời gian trên giường bịnh. Lần cuối cùng bà đến đây, tôi đang bị ít nhiều rối loạn tâm lý. Không có những k niệm đẹp nhất lưu lại với bà.

Và có thể, nếu bà thấy tôi hạnh phúc như thế nào bên cạnh Edward, mẹ sẽ khuyên Charlie bỏ qua cho.

Edward dò xét nét mặt tôi trong lúc tôi đăm chiêu.

Tôi thở dài. " Không nên vào cuối tuần này. "

" Tại sao không?"

" Em không muốn cãi nhau với Charlie. Không quá sớm sau khi ông vừa mới tha thứ cho em. "

Chân mày anh nhíu lại. " Anh nghĩ vào cuối tuần này rất hợp, " anh lẩm bẩm.

Tôi lắc đầu. " Dịp khác đi. "

" Em không phải là người duy nhất bị cấm cung trong nhà này, em biết đó. " Anh cau mày khó chịu với tôi.

Nghi ngờ quay về. Kiểu ứng xử thế này không giống anh ngày thường. Anh bao giờ cũng hết lòng vì người khác một cách không tưởng tượng nỗi ; tôi biết việc này đã làm tôi.

" Anh muốn đi đâu thì đi mà, " tôi chỉ ra.

" Thế giới bên ngoài không làm anh quan tâm nếu không có em. "

Tôi đảo cặp mắt trước lời nói cường điệu ấy.

" Anh nói thiệt đó, " anh nói.

" Hãy tiếp cận với thế giới bên ngoài một cách từ từ, được không? Chẳng hạn như, mình có thể bắt đầu bằng cách xem phim ở Port Angeles. "

Anh rên rỉ. " Thôi được rồi. Để sau bàn tiếp. "

"Có gì để bàn đâu. "

Anh nhún vai.

" Thôi được, thế thì, đề tài mới nhé, " tôi nói. Tôi hầu như quên hết lo lắng của mình về chiều nay - đó có phải là ý định của anh không?" Alice đã thấy gì lúc ăn trưa hôm nay ?"

Mắt tôi vừa nhìn chăm chăm vào mặt anh vừa nói, để đo lường phản ứng của anh.

Vẻ mặt anh bình tĩnh ; chỉ có một chút nét đanh cứng trong đôi mắt hoàng ngọc của anh. " nhìn thấy Jasper ở một nơi kỳ lạ, một nơi nào đó ở phía tây nam, nghĩ, gần chỗ gia đình … trước đây của anh ta. Nhưng anh ta không định quay về. " Anh thở dài. " Điều này làm cho lo lắng. "

" Ôi. " Cái đó không giống với những gì tôi dự đoán. Nhưng dĩ nhiên chuyện đó cũng hợp lý khi Alice cảnh giác trước tương lai của Jasper. Anh là bạn đời của cô mà, một nửa kia đúng của cô, cho dù họ không khoe khoang về quan hệ của họ như Rosalie và Emmett. " Sao lúc nãy anh không nói cho em biết?"

" Anh đâu biết em để ý đến chuyện đó," anh nói. "Dù sao đi nữa, có lẽ chẳng có gì quan trọng. "

Trí tưởng tượng của tôi đã đi quá xa ngoài vòng kiểm soát. Tôi đã phí cả buổi chiều hết sức bình thường để tưởng tượng mọi thứ cho đến khi hình như Edward cố gắng hết sức để giải tỏa những thứ ấy ra khỏi suy nghĩ của tôi. Tôi cần phải xem lại tính đa nghi của mình.

Chúng tôi xuống lầu để làm bài tập, để đề phòng Charlie về sớm. Edward làm xong trong nháy mắt ; tôi chăm chỉ vật lộn với bài tích phân của mình cho đến khi tôi quyết định đã đến lúc phải dọn bữa tối cho Charlie.

Edward giúp một tay, thỉnh thoảng nhăn mặt trước những món ăn sống – thức ăn của con người phần nào hơi ghê đối với anh. Tôi làm món thịt bê nấu với nước xốt kem chua theo phương pháp của Bà Swan, vì tôi đang muốn lấy điểm. Đó không món yêu thích của tôi, nhưng sẽ làm vui lòng Charlie.

Charlie có vẻ rất vui khi về đến nhà. Thậm chí ông cũng không thô lỗ với Edward. Edward cáo lỗi không cùng ăn với chúng tôi, như thường lệ. Âm thanh của bản tin buổi tối vọng vào từ gian phòng ngoài, nhưng tôi không tin Edward đang thực sự xem ti-vi.

Sau khi ăn xong ba phần, Charlie gác chân lên chiếc ghế trống và hài lòng xếp đôi bàn tay ngang cái bụng căng phồng của mình.

" Ngon quá, Bells. "

" Con mừng vì bố thích nó. Công việc ra sao rồi?" Ông đã ăn say sưa quá nên tôi không thể trò chuyện được.

" Hơi nhàn rỗi. Ừm, hết sức nhàn rỗi. Mark và bố đánh bài gần hết cả buổi chiều, " ông thú nhận, cười nhe răng. " Bố thắng, 19 bàn, thua 7. Rồi sau đó bố nói chuyện điện thoại với Billy một lúc. "

Tôi cố giữ nguyên sắc mặt. " Bác ấy khoẻ không?"

" Tốt, tốt. Mấy khớp xương hơi làm ng lo lắng. "

" Ồ. tệ nhỉ. "

" Ờ. ng mời chúng ta xuống chơi vào cuối tuần này. ng cũng định mời gia đình Clearwaters, và Uleys nữa. Theo kiểu vừa ăn tiệc vừa xem trận tranh vé vớt. "

" Ưhm, " tôi có tài đối đáp. Nhưng tôi biết nói sao đây ? Tôi biết mình không được phép dự bữa tiệc người sói, dù có sự giám sát của phụ huynh đi nữa. Tôi tự hỏi không biết Edward có gặp rắc rối gì không nếu Charlie đi đến La Push. Hay anh sẽ nghĩ, vì Charlie chủ yếu chỉ gặp Billy, người duy nhất là con người, thì cha tôi sẽ không gặp nguy hiểm ?

Tôi đứng lên và xếp chồng đĩa lên nhau mà không nhìn Charlie. Tôi thả chúng vào bồn rửa chén và mở nước. Edward xuất hiện lặng lẽ và chộp lấy khăn lau chén.

Charlie thở dài và bỏ dở câu chuyện, tuy tôi nghĩ ông sẽ quay lại đề tài này khi chúng tôi chỉ có một mình. Ông nhấc mình đứng lên và đi về phía TV, như mọi đêm khác.

" Charlie, " Edward nói với giọng nói bình thường.

Charlie dừng lại giữa nhà bếp nhỏ của ông. " Hả ?"

" Bella có bao giờ nói cho bác biết rằng cha mẹ cháu tặng cho cô ấy vé máy bay vào sinh nhật vừa rồi không, để cô ấy có thể đi thăm Renée ?"

Tôi buông chiếc đĩa tôi đang cọ rửa. Nó sượt qua mặt quầy bếp và va loảng xoảng dưới sàn. Nó không vỡ, nhưng làm cho căn phòng, và cả ba chúng tôi, dính đầy bọt xà phòng. Charlie thậm chí chẳng hề chú ý đến chuyện đó.

" Bella ?" ông hỏi với giọng sửng sốt.

Tôi dán mắt vào chiếc đĩa khi lượm nó lên. " Vâng, đúng đấy ạ. "

Charlie nuốt ực một cái, rồi mắt ông nheo lại khi quay về phía Edward. " Không, nó chẳng hề nói chuyện đó. "

" Ùhm, " Edward thì thầm.

" Có chuyện gì mà cậu nhắc đến chuyện đó vậy ?" Charlie hỏi bằng giọng khó chịu.

Edward nhún vai. " Mấy tấm vé đó sắp hết hạn rồi. Cháu nghĩ Esme sẽ rất buồn nếu Bella không sử dụng món quà của bà. Dù bà chẳng nói ra. "

Tôi nhìn chằm chằm vào Edward không tin sự việc lại diễn ra như thế.

Charlie suy nghĩ một chốc. Đi thăm mẹ con, có lẽ là một ý hay, Bella. Mẹ sẽ thích thế. Bố lấy làm lạ vì con chẳng nói gì về việc này, mặc dù vậy. "

" Con quên mất, " tôi thừa nhận.

Ông cau mày. " Con quên chuyện có người tặng cho con vé máy bay sao?"

" Ừhm, " tôi ậm ừ lơ đễnh, và quay lại phía bồn rửa chén

" Tôi để ý cậu nói mấy cái vé sắp sửa hết hạn, Edward, " Charlie nói tiếp. " Cha mẹ cậu tặng cho nó mấy vé vậy?"

" Một cho cô ấy … Và một cho cháu. "

Chiếc đĩa tôi làm rớt lần này rơi xuống bồn rửa chén, vì vậy nó không làm ồn nhiều. Tôi có thể dễ dàng nghe cơn giận gay gắt khi bố tôi thở ra. Máu chạy rần rần trên mặt tôi, cộng them nỗi bực tức và chán nản. Tại sao Edward lại làm thế ? Tôi nhìn trừng trừng vào những cái bong bóng trong bồn rửa chén, hoảng sợ.

" Vậy thì không được !" Charlie đột ngột giận dữ, nói to tiếng.

" Tại sao ?" Edward hỏi, giọng anh đầy vẻ ngạc nhiên. " Bác vừa mới nói cô ấy cũng nên đi thăm mẹ mình mà. "

Charlie lờ anh đi. " Cô không được đi bất cứ đâu với cậu ta, thưa cô !" ông quát lên. Tôi quay người và ông đang chĩa tay vào tôi. Cơn giận tự động trào dâng trong tôi, một phản ứng theo bản năng đáp lại giọng nói của ông.

" Con không phải là con nít, bố ạ. Và con không bị quản thúc nữa, bố nhớ không?"

" Có, con sẽ bị. Bắt đầu từ bây giờ. "

" Vì cái gì?!"

" Vì bố đã nói vậy. "

" Con có cần nhắc nhở bố rằng theo luật định con là người lớn rồi, Charlie ?"

" Đây là nhà của ta – con phải làm theo quy tắc của ta !"

Ánh mắt của tôi trở nên lạnh giá. " Nếu đó là cách bố muốn. Bố có muốn con dọn đi nơi khác đêm nay không ? Hay con có thể có vài ngày để thu xếp đồ đạc ?"

Khuôn mặt của Charlie đỏ bừng lên. Tôi lập tức cảm thấy hết hồn vì dám giở chiêu bài dọn-đi-nơi-khác.

Tôi hít thật sâu và cố làm giọng nói vừa phải hơn. " Con sẽ chịu phạt mà không hề than phiền khi con làm sai, thưa bố, nhưng con không thể chịu đựng được những thành kiến của bố. "

Ông ấp úng, nhưng lại không nói ra được câu nào mạch lạc.

" Bây giờ, con biết rằng bố biết rằng con có toàn quyền đi thăm mẹ vào cuối tuần. Bố không thể nói với con là bố phản đối dự định ấy nếu con đi với Alice hoặc Angela. "

" Con gái thì được, " ông nói làu bàu, cùng với cái gật đầu.

" Bố có phiền hay không nếu con rủ Jacob đi cùng ?"

Tôi chỉ chọn cái tên ấy vì tôi biết bố tôi thích Jacob hơn, nhưng tôi nhanh chóng ước phải chi mình đừng làm thế ; răng Edward nghiến lại một cái cộp có thể nghe được. Cha tôi cố bình tĩnh trước khi trả lời. " , " ông nói bằng một giọng chả có sức thuyết phục tí nào.

" Chuyện đó sẽ làm bố bực mình. "

" Bố, bố là một kẻ nói dối trắng trợn. "

" Bella - "

" Không phải con đi Vegas để làm gái nhảy này nọ. Con đi thăm mẹ, " tôi nhắc ông. " Mẹ vẫn có quyền làm cha mẹ đối với con như bố vậy. "

Ông ném cho tôi cái nhìn khinh miệt.

" Có phải bố đang ám chỉ mẹ không có khả năng chăm sóc cho con phải không ?"

Charlie chùn bước sự đe doạ tiềm ẩn trong câu hỏi của tôi.

" Tốt hơn hết bố nên hy vọng con sẽ không kể cho mẹ biết chuyện này, " tôi nói.

" Tốt hơn con không nên nói, " ông cảnh cáo. " Bố không vui nếu con làm vậy đâu, Bella. "

" Chẳng có lý do gì để bố bực mình. "

Ông đảo tròn đôi mắt, nhưng tôi dám chắc là cơn bão đã tan.

Tôi quay lại rút nút chặn ra khỏi bồn rửa chén. " Vậy bài tập, con đã làm xong, bữa tối của bố đã xong, đĩa đã rửa xong, và con không bị cấm túc. Con ra ngoài chơi. Con sẽ về trước mười giờ ba mươi. "

" Con đi đâu đấy?" Gương mặt ông, sắp trở lại bình thường bỗng đỏ bừng trở lại.

" Con không rõ, " Tôi thừa nhận. " Dù vậy, con sẽ quanh quẩn trong bán kính mười dặm. Được chứ ?"

Ông làu bàu câu gì đó không giống như chấp thuận, và bước ra khỏi phòng. Tự nhiên, ngay khi vừa thắng trong vụ cãi nhau, tôi bắt đầu cảm thấy mình có lỗi.

" Mình ra ngoài à?" Edward hỏi, giọng anh nhỏ nhưng nhiệt tình.

Tôi quay lại quắc mắt nhìn vào anh. " Vâng. Anh nghĩ anh muốn nói chuyện riêng với em. "

Anh không có vẻ sợ hãi như tôi nghĩ.

Tôi đợi cho đến khi chúng tôi đã an vị trong xe rồi mới bắt đầu

" Gì hả?" Tôi hỏi.

" Anh biết em muốn đi thăm mẹ, Bella – em vẫn thường nói về mẹ trong khi ng. Lo lắng thực sự. "

" Vậy sao ?"

Anh gật đầu. " Nhưng, rõ ràng, em quá nhát khi nói chuyện với Charlie, vì vậy anh đã can thiệp giúp em. "

" Can thiệp ? Anh ném em cho cá mập ăn thì có !"

Anh trợn tròn mắt. " Anh không nghĩ em gặp bất kỳ nguy hiểm gì. "

" Em đã nói với anh là em không muốn cãi nhau với Charlie. "

" Không ai bảo em phải cãi. "

Tôi trừng mắt nhìn anh. " Em không thể kiềm chế khi ông hùng hổ như thế – bản năng tuổi mới lớn điều khiển em. "

Anh cười khúc khích. " Ừm, không phải là lỗi của anh. "

Tôi nhìn anh chằm chằm, suy đoán. Anh dường như không nhận thấy. Khuôn mặt anh tĩnh lặng khi nhìn chằm chằm ra ô kính chắn gió. Có cái gì đó không ổn, nhưng tôi không thể nhận ra. Hay có lẽ đó lại là trí tưởng tượng của tôi, cứ suy diễn lung tung y như chiều nay.

" Bất thần đi Florida gấp thế này có liên quan gì đến bữa tiệc tại nhà của Billy không ?"

Hàm anh nghiến gập lại. " Hoàn toàn không. Em ở đây hoặc ở đâu cũng không quan trọng, em vẫn sẽ không được đi. "

Giống y như với Charlie vừa rồi – cũng cái kiểu bị đối xử như đứa trẻ ngỗ nghịch. Tôi nghiến chặt răng lại để khỏi phải thét lên. Tôi cũng không muốn cãi nhau với Edward.

Edward thở dài, và khi anh nói giọng anh ấm áp và êm dịu trở lại. " Vậy em muốn làm gì đêm nay ?" anh hỏi.

" Chúng ta có thể đến nhà anh được không ? Đã lâu rồi em chưa được gặp Esme. "

Anh mỉm cười. " Mẹ sẽ thích đấy. Nhất là khi bà nghe những gì chúng ta sắp làm vào cuối tuần này. "

Tôi rên rỉ bất lực.

Chúng tôi không về khuya, như đã hứa. Tôi không ngạc nhiên khi thấy đèn vẫn còn sáng lúc chúng tôi dừng xe trước nhà - tôi biết Charlie sẽ đợi tôi về để mắng thêm một trận nữa.

" Tốt hơn hết anh đừng vào nhà, " tôi nói. " Chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. "

" Suy nghĩ của ông tương đối trầm tĩnh, " Edward trêu chọc. Vẻ mặt anh khiến tôi tự hỏi liệu có cần thêm một số lời bông đùa nữa hay không. Khóe miệng anh mím lại, cố không cười.

" Hẹn gặp lại sau, " tôi lẩm bẩm một cách ũ rũ.

Anh cười và hôn đỉnh đầu tôi. " Anh sẽ quay lại khi Charlie ngủ say. "

Tiếng TV mở lớn khi tôi vào trong. Thực nhanh tôi nghĩ cách lẻn qua mặt ông.

" Con vào đây một chút được không, Bella ?" Charlie gọi, làm hỏng dự tính của tôi.

Tôi kéo lê đôi chân qua năm bậc thang.

" Có chuyện gì thế, bố ?"

" Tối nay có vui không ?" ông hỏi. Ông có vẻ không tự nhiên. Tôi dò xem lời ông nói có ẩn ý gì không trước khi tôi trả lời.

" Vâng, " tôi nói ngập ngừng.

" Con đã chơi những gì?"

Tôi nhún vai. " Gặp gỡ và nói chuyện với Alice và Jasper. Edward đánh cờ thắng Alice, rồi con đấu với Jasper. nh thắng con sát ván. "

Tôi mỉm cười. Edward và Alice chơi cờ là một trong những điều buồn cười nhất tôi từng gặp. Họ đã ngồi đó gần như bất động, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, trong khi Alice dự đoán những nước cờ mà anh sắp đi và anh chọn những nước cờ trong đầu cô ấy nghĩ là sẽ đi theo lượt của mình. Họ chơi hầu hết ván cờ trong tâm trí của mình; tôi nghĩ mỗi người trong số họ chỉ đi hai con tốt khi Alice đột ngột hất ngã quân vua của mình và đầu hàng. Ván cờ mất tổng cộng ba phút.

Charlie nhấn nút tắt âm – một hành động khác thường.

"Nè, có chuyện bố cần nói. " Ông cau mày, trông có vẻ không thoải mái.

Tôi ngồi yên, chờ. Ông nhìn vào mắt tôi một chút trước khi chuyển sang nhìn xuống sàn. Ông không nói gì thêm.

" Chuyện gì vậy, bố ?"

Ông thở dài. " Bố không giỏi về chuyện này. Bố không biết bắt đầu làm sao đây. "

Tôi tiếp tục chờ.

" OK, Bella. Chuyện là thế này. " Ông đứng dậy rời khỏi ghế trường kỷ và bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, cứ nhìn xuống chân mình suốt. " Con và Edward có vẻ khá nghiêm túc, và có một số chuyện con cần phải thận trọng. Bố biết bây giờ con đã là người trưởng thành, nhưng con vẫn còn trẻ, Bella, và có những thứ quan trọng con cần biết khi con … ừm, khi con quan hệ thể xác với -- "

" Ôi, làm ơn đi, xin bố đừng nói nữa !" Tôi cầu xin, nhảy dựng lên. " Xin hãy nói với con rằng không phải bố muốn nói về chuyện giới tính, Charlie. "

Ông nhìn trừng trừng xuống sàn. " Bố là bố của con. Bố có trách nhiệm. Hãy nhớ rằng, bố cũng mắc cỡ như con. "

" Con không nghĩ chuyện ấy có thể xảy ra. Dù sao chăng nữa, mẹ cũng đã nói vụ đó trước bố cách đây khoảng mười năm rồi. Bố không phải bận tâm lo nghĩ nữa. "

" Cách đây mười năm thì con chưa có bạn trai, " ông lẩm bẩm vớt vát. Tôi dám chắc rằng ông đang bị giằng xé với ước muốn bỏ qua đề tài này. Cả hai chúng tôi đều đứng lên, nhìn xuống sàn, và mỗi người quay mặt một hướng.

" Con không nghĩ những điều cơ bản cần thiết lại thay đổi đến thế, " tôi lầm bầm, và gương mặt của tôi hẳn cũng đỏ gay như ông. Điều này còn tệ hơn cả xuống tầng Địa ngục thứ bảy ; thậm chí tệ hơn nữa khi nhận ra Edward đã biết trước chuyện này. Hèn gì khi nãy còn ngồi trong xe anh tỏ vẻ rất tự mãn.

" Chỉ cần nói với bố rằng cả hai đứa sẽ sống có trách nhiệm, " Charlie khẩn khoản, rõ ràng là đang mong sao có một cái hố mở ra dưới sàn nhà để ông có thể rơi tọt xuống đó.

" Đừng lo về chuyện đó, bố, không phải thế đâu. "

" Không phải bố không tin con, Bella, nhưng bố biết là con không muốn kể cho bố nghe bất cứ điều gì về chuyện này, và con biết bố thực sự không muốn phải nghe điều đó. Bố sẽ cố gắng suy nghĩ phóng khoáng, mặc dù vậy. Bố biết là thời đại đã thay đổi. "

Tôi cười ngượng nghịu " Có lẽ thời đại thay đổi, nhưng Edward thì rất cổ lỗ. Bố chẳng có gì phải lo lắng. "

Charlie thở dài. " Chắc chắn cậu ta là thế. " ông lẩm bẩm.

" Chao ôi!" Tôi rền rỉ. " Con thật sự mong bố không ép con nói rõ ra điều này, Bố. Thật đấy. Nhưng … con vẫn còn … là con gái, và trước mắt con không định thay đổi tình trạng ấy. "

Cả hai chúng tôi đều rúm người lại, nhưng sau đó khuôn mặt của Charlie dịu đi. Ông có vẻ tin tôi.

" Bây giờ con đi ngủ được chưa ? Con xin bố.”

" Một phút nữa, " ông nói.

" Ôi, vui lòng đi mà bố ? Con xin bố đấy. "

" Phần mắc cỡ đã qua rồi, thiệt mà, " ông cả quyết với tôi.

Tôi liếc nhanh sang ông, và mừng khi thấy ông có vẻ thư giãn hơn, gương mặt ông trở lại sắc diện bình thường. Ông ngã người lên ghế xô - pha, thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát được câu chuyện giới tính. " Vậy bây giờ là chuyện gì ?"

" Bố chỉ muốn biết chuyện sống hòa hợp diễn tiến thế nào rồi. "

" Ồ, tốt mà bố. Con lên kế hoạch với Angela vào hôm nay. Con sẽ giúp cô ấy viết thông báo tốt nghiệp. Chỉ có bọn con gái tụi con với nhau thôi. "

" Vậy thì tốt. Còn Jake thì sao?"

Tôi thở dài. " Con chưa nghĩ ra, bố ạ. "

" Cứ cố gắng, Bella. Bố biết con sẽ biết cách xử sự. Con là người tốt. "

Hay quá. Vậy nếu tôi không nghĩ ra cách nào đó để cư xử tốt với Jacob, thì tôi là người xấu hay sao chứ? Nói vậy là không công bằng.

"Đương nhiên, chắc chắn, " tôi đồng ý. Câu trả lời vô thức khiến tôi suýt cười – đó là cách tôi học được từ Jacob. Tôi thậm chí đã nói câu ấy cũng bằng cái giọng kẻ cả anh đã sử dụng với cha mình. Charlie cười toe toét và vặn nút mở âm thanh lớn trở lại. Ông chuồi mình thấp hơn xuống nệm, hài lòng với thú giải trí buổi tối của mình. Tôi dám chắc ông sẽ thức xem trận đấu một lúc nữa.

" Chúc ngủ ngon, Bells. "

" Hẹn gặp lại bố vào sáng mai !" Tôi chạy ù ra phía cầu thang

Edward đi đã lâu và anh chỉ quay lại khi Charlie đã ngủ – có lẽ anh đi săn hoặc làm gì đó cho qua thời gian - vì vậy tôi không vội thay áo ngủ. Tôi không muốn ở một mình, nhưng chắc chắn tôi sẽ không trở xuống lầu trò chuyện với bố tôi, chỉ sợ ông lại nghĩ ra mấy đề tài giáo dục giới tính chưa kịp động đến lúc nãy; tôi rùng mình. Vì vậy, chỉ tại Charlie, tôi cuộn mình lại và cảm thấy lo lắng.

Bài tập đã làm xong và tôi không đủ bình tĩnh để đọc sách hay nghe nhạc. Tôi suy nghĩ không biết có nên gọi cho Renée báo tin mình sẽ đến thăm không, nhưng sau đó tôi nhận ra Florida đi trước ba tiếng, và mẹ hẳn đang ngủ.

Tôi có thể gọi cho Angela, tôi nghĩ thế.

Nhưng đột nhiên tôi biết rằng Angela không phải là người mà tôi muốn nói chuyện. Không phải là người tôi cần nói chuyện. Tôi nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ tối đen, trống không, cắn môi. Tôi không biết mình đã đứng ở đó trong bao lâu để cân nhắc chuyện lợi và hại – xử sự đúng đắn với Jacob, gặp lại bạn thân nhất của tôi, làm người tốt, đổi lại sẽ làm cho Edward giận dữ với mình. Có lẽ là mười phút. Đủ lâu để xác định rằng làm thế là hợp lý, chẳng có gì hại. Edward chỉ lo lắng về sự an toàn của tôi mà thôi, và tôi biết là thật sự không có rắc rối gì trong chuyện này.

Điện thoại không ích gì; Jacob không chịu trả lời cuộc gọi điện thoại của tôi kể từ khi Edward trở về.

Hơn nữa, tôi cần gặp anh - nhìn anh mỉm cười trở lại theo cái cách anh thường làm. Tôi cần quên đi ký ức khủng khiếp gần đây nhất về gương mặt anh vị méo mó, vặn vẹo vì đau khổ nếu sắp tới đây nếu tôi muốn tìm được chút thanh thản nào.

Có lẽ tôi có được một tiếng đồng hồ. Tôi có thể đi thật nhanh đến La Push và trở lại trước khi Edward nhận ra tôi đã vắng mặt. Đã hết giai đoạn bị cấm cung, nhưng thực ra Charlie có quan tâm đến chuyện đó hay không khi sự việc không dính dáng gì đến Edward ? Chỉ có một cách để biết.

Tôi chộp áo khoác và xỏ tay qua tay áo vừa chạy xuống cầu thang.

Charlie bỏ màn hình trận đấu nhìn lên, lập tức tỏ vẻ nghi ngờ.

" Tối nay con đến gặp Jake, bố nhé ?" Tôi vừa nói vừa thở hổn hển. " Con sẽ không ở lại lâu. ".

Ngay khi tôi đã nói tên của Jake, gương mặt Charlie giãn ra thành nụ cười tự mãn. Ông có vẻ chẳng hề ngạc nhiên khi bài giảng của ông đã có hiệu lực quá nhanh chóng. "Đương nhiên, nhóc. Không sao đâu. đến chừng nào cũng được. "

" Cám ơn, bố, " tôi vừa nói vừa chạy như bay ra cửa.

Giống như kẻ đào tẩu, tôi không thể không ngoái nhìn lại sau lưng một vài lần lúc chạy ra xe, nhưng đêm nay tối đến mức không thấy được gì hết. Tôi phải dò dẫm bước dọc theo bên hông xe tải để lần mò đến tay nắm cửa.

Mắt bắt đầu quen dần khi tôi đẩy chìa khoá vào ổ cắm khởi động. Tôi vặn mạnh tay về bên trái, nhưng thay vì gầm rú đinh tai, máy chỉ kêu lách cách. Tôi thử lại lần nữa nhưng kết quả không khá hơn.

Rồi một chuyển động nhỏ trong tầm nhìn làm tôi giật bắn mình lên.

" Trời ơi !" Tôi há hốc sững sờ khi tôi thấy trong xe không chỉ có mình tôi.

Edward ngồi yên không động đậy, một điểm sáng yếu ớt trong bóng tối, chỉ có đôi bàn tay anh di chuyển khi anh xoay qua xoay lại một vật đen bí ẩn. Anh nhìn chằm chằm vào vật ấy khi nói.

" Alice gọi, " anh thì thầm.

Alice ! Quỷ thiệt. Tôi đã quên tính đến cô khi lên kế hoạch của mình. Anh hẳn đã nhờ cô trông chừng tôi.

" lo khi thấy tương lai của em biến mất khá đột ngột cách đây năm phút. "

Mắt tôi, mở to vì bất ngờ, giờ lại căng to hơn nữa.

" Vì không thể nhìn thấy loài sói, em biết đó, " anh giải thích thì thào giọng thấp giống đều đều. " Em quên rồi sao ? Khi em quyết định hoà trộn số phận của mình với số phận của họ, em cũng biến mất. Em không thể biết phần đó, anh nhận ra điều ấy. Nhưng em có hiểu tại sao điều đó làm anh hơi … lo lắng hay không? Alice thấy em biến mất, và thậm chí không biết em có về nhà hay không. Tương lai của em biến mất, cũng giống như của họ.

" Bọn anh không rõ tại sao như thế. Một kiểu miễn dịch tự nhiên bẩm sinh có sẵn chăng ?" Lần này anh nói như thể đang tự nói với chính mình, vẫn nhìn vào mảnh động cơ xe tải của tôi trong lúc anh xoay nó trong tay anh. "Điều này có vẻ như không thể được, vì xưa nay anh dễ dàng đoán được ý nghĩ của họ. Ít ra là đối với Gia đình Black. Carlisle đưa ra giả thuyết vì cuộc sống của họ chịu chi phối bởi khả năng biến hình của họ, đó là phản ứng ngoài ý muốn chứ không phải do tự quyết định. Hoàn toàn không dự đoán được, và khả năng này thay đổi mọi thứ về họ. Trong giây phút họ chuyển từ dạng này sang dạng khác, họ thậm chí không thực sự tồn tại. Tương lai không nắm bắt được họ... "

Tôi im lặng lạnh lùng lắng nghe anh suy tư.

" Anh sẽ ráp lại xe em đúng giờ để em đi học, trong trường hợp em muốn tự lái xe một mình, " anh cả quyết với tôi sau một phút.

Bặm môi lại, tôi rút xâu chìa khoá ra và cương quyết leo ra khỏi xe.

" Hãy đóng cửa sổ phòng em nếu em muốn anh không đến đêm nay. Anh sẽ hiểu, " anh thì thầm ngay trước khi tôi đóng sầm cửa xe.

Tôi đi huỳnh huỵch vào nhà, cũng đóng sầm cửa nhà luôn.

" Có chuyện gì vậy?" Charlie hỏi vọng ra ghế trường kỷ.

" Xe tải không nổ máy, " tôi càu nhàu.

" Có cần bố xem qua không ?"

" Thôi. Con sẽ thử lại vào buổi sáng. "

" Muốn dùng xe bố không ?"

Tôi đâu được phép lái xe cảnh sát tuần tiểu của ông. Charlie hẳn muốn tôi đi La Push ghê lắm.

Hầu như tôi cũng rất muốn.

" Thôi. Con mệt rồi, " tôi làu bàu. " Chúc ngủ ngon '. "

Tôi đi thình thịch lên cầu thang, và đi thẳng đến cửa sổ phòng mình. Tôi đẩy mạnh khung cửa kim loại - nó đóng sập lại và mặt kính run lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào lớp kính đen run rẩy một hồi lâu, cho đến khi nó đứng yên. Rồi tôi thở dài, và mở cửa sổ rộng hết mức.

 
Đăng bởi: dangtranphuong
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.