Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
ECLIPSE 1. ULTIMATUM
NHẬT THỰC 1. TỐI HẬU THƯ
Fire and Ice Some say the world will end in fire, Some say in ice. From what I’ve tasted of desire I hold with those who favor fire. But if it had to perish twice, I think I know enough of hate To say that for destruction ice Is also great And would suffice. Robert Frost
Lửa và băng Người nói thế giới cuối cùng sẽ chìm vào biển lửa, Kẻ lại bảo rằng sẽ đông cứng trong giá băng. Từ những khát khao nếm trải Tôi đồng ý với những ai theo thuyết lửa mê. Nhưng nếu phải chết đi hai lần, Tôi nghĩ mình trải nghiệm đủ hận thù Để nói rằng băng giá của hờn căm Cũng đủ lớn Để hủy hoại cả thế giới này. Robert Frost
ECLIPSE

ECLIPSE

Fire and Ice
Some say the world will end in fire,
Some say in ice.
From what I’ve tasted of desire
I hold with those who favor fire.
But if it had to perish twice,
I think I know enough of hate
To say that for destruction ice
Is also great
And would suffice.
Robert Frost


PREFACE
All our attempts at subterfuge had been in vain.
With ice in my heart, I watched him prepare to defend me. His intense concentration betrayed no hint of doubt, though he was outnumbered. I knew that we could expect no help — at this moment, his family was fighting for their lives just as surely as he was for ours.


Would I ever learn the outcome of that other fight? Find out who the winners and the losers were?
Would I live long enough for that?
The odds of that didn’t look so great.
Black eyes, wild with their fierce craving for my death, watched for the moment when my protector’s attention would be diverted. The moment when I would surely die.
Somewhere, far, far away in the cold forest, a wolf howled.


1. ULTIMATUM
Bella,
I don’t know why you’re making Charlie carry notes to Billy like we’re in second grade — if I wanted to talk to you I would answer them
You made the choice here, okay? You can’t have it both ways when
What part of “mortal enemies” is too complicated for you to
Look, I know I’m being a jerk, but there’s just no way around
We can’t be friends when you’re spending all your time with a bunch of
It just makes it worse when I think about you too much, so don’t write anymore
Yeah, I miss you, too. A lot. Doesn’t change anything. Sorry.
Jacob



I ran my fingers across the page, feeling the dents where he had pressed the pen to the paper so hard that it had nearly broken through. I could picture him writing this — scrawling the angry letters in his rough handwriting, slashing through line after line when the words came out wrong, maybe even snapping the pen in his too-big hand; that would explain the ink splatters. I could imagine the frustration pulling his black eyebrows together and crumpling his forehead. If I’d been there, I might have laughed. Don’t give yourself a brain hemorrhage, Jacob, I would have told him. Just spit it out.


Laughing was the last thing I felt like doing now as I reread the words I’d already memorized. His answer to my pleading note — passed from Charlie to Billy to him, just like second grade, as he’d pointed out — was no surprise. I’d known the essence of what it would say before I’d opened it. What was surprising was how much each crossed-out line wounded me — as if the points of the letters had cutting edges. More than that, behind each angry beginning lurked a vast pool of hurt; Jacob’s pain cut me deeper than my own.



While I was pondering this, I caught the unmistakable scent of a smoking burner rising from the kitchen. In another house, the fact that someone besides myself was cooking might not be a cause for panicking. I shoved the wrinkled paper into my back pocket and ran, making it downstairs in the nick of time. The jar of spaghetti sauce Charlie’d stuck in the microwave was only on its first revolution when I yanked the door open and pulled it out.



“What did I do wrong?” Charlie demanded.
“You’re supposed to take the lid off first, Dad. Metal’s bad for microwaves.” I swiftly removed the lid as I spoke, poured half the sauce into a bowl, and then put the bowl inside the microwave and the jar back in the fridge; I fixed the time and pressed start.
Charlie watched my adjustments with pursed lips. “Did I get the noodles right?”
I looked in the pan on the stove — the source of the smell that had alerted me. “Stirring helps,” I said mildly. I found a spoon and tried to de-clump the mushy hunk that was scalded to the bottom.
Charlie sighed.



“So what’s all this about?” I asked him.
He folded his arms across his chest and glared out the back windows into the sheeting rain. “Don’t know what you’re talking about,” he grumbled.
I was mystified. Charlie cooking? And what was with the surly attitude? Edward wasn’t here yet; usually my dad reserved this kind of behavior for my boyfriend’s benefit, doing his best to illustrate the theme of “unwelcome” with every word and posture. Charlie’s efforts were unnecessary — Edward knew exactly what my dad was thinking without the show.



The word boyfriend had me chewing on the inside of my cheek with a familiar tension while I stirred. It wasn’t the right word, not at all. I needed something more expressive of eternal commitment. . . . But words like destiny and fate sounded hokey when you used them in casual conversation.



Edward had another word in mind, and that word was the source of the tension I felt. It put my teeth on edge just to think it to myself. Fiancée. Ugh. I shuddered away from the thought.
“Did I miss something? Since when do you make dinner?” I asked Charlie. The pasta lump bobbed in the boiling water as I poked it. “Or try to make dinner, I should say.”
Charlie shrugged. “There’s no law that says I can’t cook in my own house.”


“You would know,” I replied, grinning as I eyed the badge pinned to his leather jacket.
“Ha. Good one.” He shrugged out of the jacket as if my glance had reminded him he still had it on, and hung it on the peg reserved for his gear. His gun belt was already slung in place — he hadn’t felt the need to wear that to the station for a few weeks. There had been no more disturbing disappearances to trouble the small town of Forks, Washington, no more sightings of the giant, mysterious wolves in the ever-rainy woods. . . .




I prodded the noodles in silence, guessing that Charlie would get around to talking about whatever was bothering him in his own time. My dad was not a man of many words, and the effort he had put into trying to orchestrate a sit-down dinner with me made it clear there were an uncharacteristic number of words on his mind.
I glanced at the clock routinely - something I did every few minutes around this time. Less than a half hour to go now.


Afternoons were the hardest part of my day. Ever since my former best friend (and werewolf), Jacob Black, had informed on me about the motorcycle I’d been riding on the sly — a betrayal he had devised in order to get me grounded so that I couldn’t spend time with my boyfriend (and vampire), Edward Cullen — Edward had been allowed to see me only from seven till nine-thirty p.m., always inside the confines of my home and under the supervision of my dad’s unfailingly crabby glare.



This was an escalation from the previous, slightly less stringent grounding that I’d earned for an unexplained three-day disappearance and one episode of cliff diving.



Of course, I still saw Edward at school, because there wasn’t anything Charlie could do about that. And then, Edward spent almost every night in my room, too, but Charlie wasn’t precisely aware of that. Edward’s ability to climb easily and silently through my second-story window was almost as useful as his ability to read Charlie’s mind.



Though the afternoon was the only time I spent away from Edward, it was enough to make me restless, and the hours always dragged. Still, I endured my punishment without complaining because — for one thing — I knew I’d earned it, and — for another — because I couldn’t bear to hurt my dad by moving out now, when a much more permanent separation hovered, invisible to Charlie, so close on my horizon.


My dad sat down at the table with a grunt and unfolded the damp newspaper there; within seconds he was clucking his tongue in disapproval.
“I don’t know why you read the news, Dad. It only ticks you off.”
He ignored me, grumbling at the paper in his hands. “This is why everyone wants to live in a small town! Ridiculous.”
“What have big cities done wrong now?”
Seattle’s making a run for murder capital of the country. Five unsolved homicides in the last two weeks. Can you imagine living like that?”



“I think Phoenix is actually higher up the homicide list, Dad. I have lived like that.” And I’d never come close to being a murder victim until after I moved to his safe little town. In fact, I was still on several hit lists. . . . The spoon shook in my hands, making the water tremble. “Well, you couldn’t pay me enough,” Charlie said.



I gave up on saving dinner and settled for serving it; I had to use a steak knife to cut a portion of spaghetti for Charlie and then myself, while he watched with a sheepish expression. Charlie coated his helping with sauce and dug in. I disguised my own clump as well as I could and followed his example without much enthusiasm. We ate in silence for a moment. Charlie was still scanning the news, so I picked up my much-abused copy of Wuthering Heights from where I’d left it this morning at breakfast, and tried to lose myself in turn-of-the-century England while I waited for him to start talking.



I was just to the part where Heathcliff returns when Charlie cleared his throat and threw the paper to the floor.
“You’re right,” Charlie said. “I did have a reason for doing this.” He waved his fork at the gluey spread.
“I wanted to talk to you.”
I laid the book aside; the binding was so destroyed that it slumped flat to the table. “You could have just asked.”
He nodded, his eyebrows pulling together. “Yeah. I’ll remember that next time. I thought taking dinner off your hands would soften you up.”



I laughed. “It worked — your cooking skills have me soft as a marshmallow. What do you need, Dad?”
“Well, it’s about Jacob.”
I felt my face harden. “What about him?” I asked through stiff lips.
“Easy, Bells. I know you’re still upset that he told on you, but it was the right thing. He was being responsible.”
“Responsible,” I repeated scathingly, rolling my eyes. “Right. So, what about Jacob?”
The careless question repeated inside my head, anything but trivial.What about Jacob? What was I going to do about him? My former best friend who was now . . . what? My enemy? I cringed.


Charlie’s face was suddenly wary. “Don’t get mad at me, okay?”
“Mad?”
“Well, it’s about Edward, too.”
My eyes narrowed.
Charlie’s voice got gruffer. “I let him in the house, don’t I?”
“You do,” I admitted. “For brief periods of time. Of course, you might let me out of the house for brief periods now and then, too,” I continued — only jokingly; I knew I was on lockdown for the duration of the school year. “I’ve been pretty good lately.”
“Well, that’s kind of where I was heading with this. . . .” And then Charlie’s face stretched into an unexpected eye-crinkling grin; for a second he looked twenty years younger.



I saw a dim glimmer of possibility in that smile, but I proceeded slowly. “I’m confused, Dad. Are we talking about Jacob, or Edward, or me being grounded?”
The grin flashed again. “Sort of all three.”
“And how do they relate?” I asked, cautious.
“Okay.” He sighed, raising his hands as if in surrender. “So I’m thinking maybe you deserve a parole for good behavior. For a teenager, you’re amazingly non-whiney.”
My voice and eyebrows shot up. “Seriously? I’m free?”
Where was this coming from? I’d been positive I would be under house arrest until I actually moved out, and Edward hadn’t picked up any wavering in Charlie’s thoughts. . . .



Charlie held up one finger. “Conditionally.”
The enthusiasm vanished. “Fantastic,” I groaned.
“Bella, this is more of a request than a demand, okay? You’re free. But I’m hoping you’ll use that freedom . . . judiciously.”
“What does that mean?”
He sighed again. “I know you’re satisfied to spend all of your time with Edward —”
“I spend time with Alice, too,” I interjected. Edward’s sister had no hours of visitation; she came and went as she pleased. Charlie was putty in her capable hands.
“That’s true,” he said. “But you have other friends besides the Cullens, Bella. Or you used to.”



We stared at each other for a long moment.
“When was the last time you spoke to Angela Weber?” he threw at me.
“Friday at lunch,” I answered immediately.
Before Edward’s return, my school friends had polarized into two groups. I liked to think of those groups as good vs.evil. Us and them worked, too. The good guys were Angela, her steady boyfriend Ben Cheney, and Mike Newton; these three had all very generously forgiven me for going crazy when Edward left. Lauren Mallory was the evil core of the them side, and almost everyone else, including my first friend in Forks, Jessica Stanley, seemed content to go along with her anti-Bella agenda.


With Edward back at school, the dividing line had become even more distinct.
Edward’s return had taken its toll on Mike’s friendship, but Angela was unswervingly loyal, and Ben followed her lead. Despite the natural aversion most humans felt toward the Cullens, Angela sat dutifully beside Alice every day at lunch. After a few weeks, Angela even looked comfortable there. It was difficult not to be charmed by the Cullens — once one gave them the chance to be charming.
“Outside of school?” Charlie asked, calling my attention back.


“I haven’t seen anyone outside of school, Dad. Grounded, remember? And Angela has a boyfriend, too. She’s always with Ben.If I’m really free,” I added, heavy on the skepticism, “maybe we could double.”
“Okay. But then . . .” He hesitated. “You and Jake used to be joined at the hip, and now —”
I cut him off. “Can you get to the point, Dad? What’s your condition — exactly?”
“I don’t think you should dump all your other friends for your boyfriend, Bella,” he said in a stern voice.
“It’s not nice, and I think your life would be better balanced if you kept some other people in it. What happened last September . . .”
I flinched.




“Well,” he said defensively. “If you’d had more of a life outside of Edward Cullen, it might not have been like that.”
“It would have been exactly like that,” I muttered.
“Maybe, maybe not.”
“The point?” I reminded him.
“Use your new freedom to see your other friends, too. Keep it balanced.”
I nodded slowly. “Balance is good. Do I have specific time quotas to fill, though?”
He made a face, but shook his head. “I don’t want to make this complicated. Just don’t forget your friends . . .”




It was a dilemma I was already struggling with. My friends. People who, for their own safety, I would never be able to see again after graduation.
So what was the better course of action? Spend time with them while I could? Or start the separation now to make it more gradual? I quailed at the idea of the second option.
“. . . particularly Jacob,” Charlie added before I could think things through more than that. A greater dilemma than the first. It took me a moment to find the right words. “Jacob might be . . . difficult.”
“The Blacks are practically family, Bella,” he said, stern and fatherly again. “And Jacob has been a very, very good friend to you.”
“I know that.”
“Don’t you miss him at all?” Charlie asked, frustrated.


My throat suddenly felt swollen; I had to clear it twice before I answered. “Yes, I do miss him,” I admitted, still looking down. “I miss him a lot.”
“Then why is it difficult?” It wasn’t something I was at liberty to explain. It was against the rules for normal people —human people like me and Charlie — to know about the clandestine world full of myths and monsters that existed secretly around us. I knew all about that world — and I was in no small amount of trouble as a result. I wasn’t about to get Charlie in the same trouble. “With Jacob there is a . . . conflict,” I said slowly. “A conflict about the friendship thing, I mean. Friendship doesn’t always seem to be enough for Jake.”



I wound my excuse out of details that were true but insignificant, hardly crucial compared to the fact that Jacob’s werewolf pack bitterly hated Edward’s vampire family — and therefore me, too, as I fully intended to join that family. It just wasn’t something I could work out with him in a note, and he wouldn’t answer my calls. But my plan to deal with the werewolf in person had definitely not gone over well with the vampires.


“Isn’t Edward up for a little healthy competition?” Charlie’s voice was sarcastic now.
I leveled a dark look at him. “There’s no competition.”
“You’re hurting Jake’s feelings, avoiding him like this. He’d rather be just friends than nothing.”
Oh, now I was avoiding him?
“I’m pretty sure Jake doesn’t want to be friends at all.” The words burned in my mouth. “Where’d you get that idea, anyway?”
Charlie looked embarrassed now. “The subject might have come up today with Billy. . . .”
“You and Billy gossip like old women,” I complained, stabbing my fork viciously into the congealed spaghetti on my plate.



“Billy’s worried about Jacob,” Charlie said. “Jake’s having a hard time right now. . . . He’s depressed.”
I winced, but kept my eyes on the blob.
“And then you were always so happy after spending the day with Jake.” Charlie sighed.
“I’m happy now,” I growled fiercely through my teeth.
The contrast between my words and tone broke through the tension. Charlie burst into laughter, and I had to join in.
“Okay, okay,” I agreed. “Balance.”
“And Jacob,” he insisted.
“I’ll try.”



“Good. Find that balance, Bella. And, oh, yeah, you’ve got some mail,” Charlie said, closing the subject with no attempt at subtlety. “It’s by the stove.”
I didn’t move, my thoughts twisting into snarls around Jacob’s name. It was most likely junk mail; I’d just gotten a package from my mom yesterday and I wasn’t expecting anything else.
Charlie shoved his chair away from the table and stretched as he got to his feet. He took his plate to the sink, but before he turned the water on to rinse it, he paused to toss a thick envelope at me. The letter skidded across the table and thunked into my elbow.



“Er, thanks,” I muttered, puzzled by his pushiness. Then I saw the return address — the letter was from the University of Alaska Southeast. “That was quick. I guess I missed the deadline on that one, too.”
Charlie chuckled.
I flipped the envelope over and then glared up at him. “It’s open.”
“I was curious.”
“I’m shocked, Sheriff. That’s a federal crime.”
“Oh, just read it.”
I pulled out the letter, and a folded schedule of courses.
“Congratulations,” he said before I could read anything. “Your first acceptance.”
“Thanks, Dad.”



“We should talk about tuition. I’ve got some money saved up —”
“Hey, hey, none of that. I’m not touching your retirement, Dad. I’ve got my college fund.” What was left of it — and there hadn’t been much to begin with.
Charlie frowned. “Some of these places are pretty pricey, Bells. I want to help. You don’t have to go to all the way to Alaska just because it’s cheaper.”



It wasn’t cheaper, not at all. But it was far away, and Juneau had an average of three hundred twenty-one overcast days per year. The first was my prerequisite, the second was Edward’s.
“I’ve got it covered. Besides, there’s lots of financial aid out there. It’s easy to get loans.” I hoped my bluff wasn’t too obvious. I hadn’t actually done a lot of research on the subject.



“So . . . ,” Charlie began, and then he pursed his lips and looked away.
“So what?”
“Nothing. I was just . . .” He frowned. “Just wondering what . . . Edward’s plans are for next year?”
“Oh.”
“Well?”
Three quick raps on the door saved me. Charlie rolled his eyes and I jumped up.
“Coming!” I called while Charlie mumbled something that sounded like, “Go away.” I ignored him and went to let Edward in.



I wrenched the door out of my way — ridiculously eager — and there he was, my personal miracle. Time had not made me immune to the perfection of his face, and I was sure that I would never take any aspect of him for granted. My eyes traced over his pale white features: the hard square of his jaw, the softer curve of his full lips — twisted up into a smile now, the straight line of his nose, the sharp angle of his cheekbones, the smooth marble span of his forehead — partially obscured by a tangle of rain-darkened bronze hair. . . .



I saved his eyes for last, knowing that when I looked into them I was likely to lose my train of thought. They were wide, warm with liquid gold, and framed by a thick fringe of black lashes. Staring into his eyes always made me feel extraordinary — sort of like my bones were turning spongy. I was also a little lightheaded, but that could have been because I’d forgotten to keep breathing. Again.
It was a face any male model in the world would trade his soul for. Of course, that might be exactly the asking price: one soul.
No. I didn’t believe that. I felt guilty for even thinking it, and was glad — as I was often glad — that I was the one person whose thoughts were a mystery to Edward.



I reached for his hand, and sighed when his cold fingers found mine. His touch brought with it the strangest sense of relief — as if I’d been in pain and that pain had suddenly ceased.
“Hey.” I smiled a little at my anticlimactic greeting.
He raised our interlaced fingers to brush my cheek with the back of his hand. “How was your afternoon?”
“Slow.”
“For me, as well.”
He pulled my wrist up to his face, our hands still twisted together. His eyes closed as his nose skimmed along the skin there, and he smiled gently without opening them. Enjoying the bouquet while resisting the wine, as he’d once put it.


I knew that the scent of my blood — so much sweeter to him than any other person’s blood, truly like wine beside water to an alcoholic — caused him actual pain from the burning thirst it engendered. But he didn’t seem to shy away from it as much as he once had. I could only dimly imagine the Herculean effort behind this simple gesture.


ECLIPSE

NHẬT THỰC


Lửa và băng
Người nói thế giới cuối cùng sẽ chìm vào biển lửa,
Kẻ lại bảo rằng sẽ đông cứng trong giá băng.
Từ những khát khao nếm trải
Tôi đồng ý với những ai theo thuyết lửa mê.
Nhưng nếu phải chết đi hai lần,
Tôi nghĩ mình trải nghiệm đủ hận thù
Để nói rằng băng giá của hờn căm
Cũng đủ lớn
Để hủy hoại cả thế giới này.
Robert Frost



LỜI TỰA
Mọi nỗ lực che giấu của chúng tôi đã vô ích.
Với cõi lòng giá băng, tôi nhìn anh chuẩn bị bảo vệ tôi. Mặc dù bị áp đảo về số người, nhưng vẻ tập trung cao độ của anh chẳng lộ chút lo lắng nào. Tôi biết chúng tôi chẳng mong được ai giúp đỡ - vì vào lúc này, gia đình anh cũng đang đấu tranh để bảo vệ mạng sống của họ như anh đang chiến đấu để bảo vệ mạng sống của chúng tôi.



Liệu tôi có biết được kết quả của trận chiến đó không? Biết ai là kẻ chiến thắng và ai thua cuộc?
Liệu tôi có còn sống đến lúc đó không?
Cơ hội biết được điều đó chẳng có vẻ nhiều nhặn gì.
Những đôi mắt đen, hoang dại khao khát cái chết của tôi, chực chờ giây phút người bào vệ của tôi lơ đãng. Khoảnh khắc mà tôi chắc chắn sẽ chết.
Ở một nơi nào đó, xa xăm trong khu rừng lạnh lẽo, một con chó sói cất tiếng tru.



1. TỐI HẬU THƯ

Bella,
Tôi không hiểu tại sao bạn lại bắt Charlie mang mấy bức thư đưa cho Billy làm như chúng ta đang học lớp hai vậy - nếu tôi muốn nói chuyện với bạn, tôi sẽ trả lời chúng.
Bạn đã lựa chọn mà, đúng không? Được cái nọ thì mất cái kia thôi
Chuyện “những kẻ thù không đội trời chung”có vẻ phức tạp đối với bạn
Nè, tôi biết mình là một kẻ ngu ngốc, nhưng không còn cách nào khác
Mình không thể là bạn bè khi bạn dành toàn bộ thời gian cho lũ đó
Chỉ tệ thêm nếu tôi suy nghĩ về bạn quá nhiều, vì vậy xin đừng viết thư nữa
À, tôi cũng nhớ bạn nữa. Nhiều lắm. Cũng chẳng thay đổi được gì cả. Xin lỗi.
Jacob




Tôi rà ngón tay qua trang giấy, sờ vết hằn chỗ anh đã ấn cây viết lên tờ giấy quá mạnh đến nỗi nó gần thủng qua. Tôi có thể hình dung được cách anh viết như thế nào - viết nguệch ngoạc những dòng chữ tức giận rất mạnh, gạch hết dòng này qua dòng khác mỗi khi viết sai, có lẽ thậm chí còn bật tanh tách cây bút trong đôi tay quá cỡ của anh; bằng chứng là mực văng tung toé. Tôi có thể tưởng tượng ra sự thất vọng qua đôi mày cau lại và khi anh nhăn trán. Nếu tôi đã ở đó, tôi có thể sẽ cười thành tiếng. Đừng làm cho não mình phải xuất huyết như thế, Jacob, tôi lẽ ra đã nói với anh như thế. Muốn gì cứ nói toẹt ra đi.


Còn bây giờ cười là hành động tôi ít muốn làm nhứt khi đọc đi đọc lại những lời mình đã thuộc lòng. Hồi đáp của anh cho bức thư van nài của tôi – đã được chuyền tay từ Charlie đến Billy rồi đến tay anh, giống y như hồi lớp hai vậy, đúng như anh chàng nói - chẳng có gì ngạc nhiên cả. Tôi đã biết tỏng bức thư nói gì trước khi mở nó ra xem. Thật bất ngờ là mỗi dòng chữ bị gạch đi đã làm tôi đau đớn không sao xiết kể – như thể những dấu hằn trên bức thư có những lưỡi dao vậy. Hơn thế nữa, đằng sau mỗi nguyên do tức giận ẩn chứa một sự tổn thương vô bờ bến; nỗi đau của Jacob đã làm tôi khổ sở hơn chính nỗi đau của tôi nữa.



Trong khi đang suy nghĩ chuyện này, tôi ngửi thấy mùi khói khét rõ ràng toả ra từ nhà bếp. Trong nhà khác, nếu có người không phải là tôi, đang nấu nướng có lẽ sẽ chẳng làm mọi người hoảng sợ. Tôi nhét tờ giấy nhàu nát vào túi quần sau và chạy xuống dưới lầu đúng lúc. Hũ nước xốt mì ống Charlie nhét trong lò vi ba đang xoay vòng đầu tiên khi tôi kéo mạnh cánh cửa và lấy nó ra.


"Bố đã làm sai à?" Charlie gặng hỏi.
“Bố ơi, đáng lẽ bố phải lấy cái vung ra trước. Không được dùng kim loại cho lò vi ba." Tôi nhanh chóng vừa lấy nắp ra vừa nói, đổ nửa phần nước xốt vào tô, rồi đặt tô vào bên trong lò vi - ba và cho cái hũ vào tủ lạnh trở lại; tôi ấn định thời gian và nhấn nút khởi động.
Charlie quan sát cách tôi điều chỉnh và mím môi. “Bố cho sợi mì vào vậy có đúng không con?"
Tôi nhìn vào cái chảo trên bếp lò – cái mùi này đã báo động tôi. "Bố phải đảo lên," tôi ôn tồn nói. Tôi tìm cái thìa và cố xới miếng to mềm bị cháy sát đáy lên.
Charlie thở dài.



"Vậy tất cả chuyện này là sao hả bố?" Tôi hỏi ông.
Ông khoanh tay trước ngực và nhìn trừng trừng ra cửa sổ đằng sau vào màn mưa như trút. "Không biết con đang nói chuyện gì," ông làu bàu.
Tôi bối rối. Charlie nấu nướng? Và bố giận dỗi chuyện gì vậy? Edward không có ở đây mà; thường bố tôi dành riêng kiểu đối xử này với của bạn trai của tôi thôi mà, chỉ để cố hết sức tỏ rõ ý "không mời mà đến" này qua từng lời nói và cả điệu bộ nữa. Mọi cố gắng của Charlie là không cần thiết - Edward biết rõ bố tôi đang nghĩ gì chẳng cần đến màn giả đò này.


Từ "bạn trai" làm tôi căng thẳng nhay nhay trong má trong khi đang khuấy. Đó không phải là từ thích hợp, chẳng phải chút nào. Tôi cần dùng từ gì đó đắt hơn biểu lộ sự ràng buộc vĩnh viễn…..Nhưng những từ như vận mệnh và số phận nghe có vẻ uỷ mị khi bạn dùng chúng trong trò chuyện thông thường.


Edward đã có từ khác trong đầu, và từ đó là nguyên nhân của sự căng thẳng của tôi. Tôi bực mình khi nghĩ đến điều đó. Hôn thê. Eo ôi. Tôi rùng mình lảng tránh ý nghĩ đó.
"Con đã quên cái gì à? Bố nấu bữa tối từ khi nào?" Tôi hỏi Charlie. Cả mớ mì ống lềnh bềnh trong nước sôi khi tôi chọc vào. "hoặc đúng ra là cố gắng nấu bữa tối"
Charlie nhún vai. "Chả có luật nào cấm bố không được nấu ăn trong nhà mình."


"Bố sẽ biết thôi," tôi trả lời, cười toe toét vừa đưa mắt nhìn phù hiệu ghim trên áo da của bố.
"Haha. Đúng lắm." Ông cởi chiếc áo khoác như thể cái liếc nhìn của tôi đã nhắc nhở là ông vẫn còn mặc nó, rồi mắc nó trên móc treo dành riêng cho áo quần của ông. Đai đeo súng của ông đã treo ở đó rồi – ông không cảm thấy cần phải mang nó đến đồn cảnh sát trong mấy tuần nay. Không có thêm vụ mất tích nào nữa làm náo loạn thành phố nhỏ Forks, Washington, không có thêm dấu tích của những con sói khổng lồ, bí ẩn trong khu rừng mưa rả rích….


Tôi im lặng chọc nĩa vào đống mì, đoán là Charlie sẽ tìm cách nói về điều đang làm ông lo nghĩ vào thời của ông. Bố không phải là người lắm lời, và ông cố gắng thu xếp ngồi ăn tối với tôi cho thấy rõ có chuyện gì đó làm ông bận tâm. Tôi nhìn đồng hồ theo thói quen – đó là điều cứ vài phút một lần tôi lại làm vào khoảng giấc này. Chỉ còn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa thôi.


Buổi chiều là khoảng thời gian khó chịu nhất đối với tôi trong ngày. Kể từ khi người bạn thân cũ của tôi (và người sói), Jacob Black, đã khai ra chuyện chiếc xe máy tôi đã bí mật cỡi - sự phản bội mà anh đã nghĩ ra để làm tôi bị nhốt trong nhà để tôi không thể dành thời gian cho bạn trai (và ma cà rồng ), Edward Cullen - Edward chỉ được phép gặp tôi chỉ từ bảy giờ cho đến chín giờ ba mươi tối, luôn bên trong ranh giới ngôi nhà của tôi và dưới sự giám sát của ánh mắt luôn luôn cau có của bố tôi.

Đây là một sự tiến bộ so với trước đây, việc cấm cản hơi ít nghiêm ngặt hơn chuyện tôi đã phải nhận lãnh vì đã biến mất ba ngày không thể giải thích và vì đã nhảy từ vách đá lặn xuống biển.


Tất nhiên, tôi vẫn gặp Edward ở trường, vì Charlie không thể ngăn cấm việc này được. Rồi, Edward hầu như đêm nào cũng ở trong phòng tôi nữa, nhưng Charlie chẳng hề biết chuyện này. Edward có thể trèo lên dễ dàng và lặng lẽ qua cửa sổ tầng hai của tôi cũng thạo như khả năng của anh có thể đọc được ý nghĩ của Charlie.


Mặc dù buổi chiều là khoảng thời gian duy nhất tôi xa Edward nhưng cũng đủ làm tôi đứng ngồi không yên, và những giờ đồng hồ này cứ kéo dài lê thê. Tuy thế, tôi chịu đựng hình phạt mà không kêu ca - vì một lý do - tôi biết mình đáng bị vậy, và – vì một lý do khác nữa - vì tôi không thể chịu đựng nỗi việc làm tổn thương bố bằng cách dọn đi nơi khác lúc này, khi chuyện cách xa lâu dài hơn đang đến gần, Charlie không hề hay biết, nhưng đã rất gần.


Bố tôi càu nhàu ngồi vào bàn và trải tờ báo ướt ra đó; vài giây sau ông chắc lưỡi chê bai.
"Con không hiểu tại sao bố đọc những tin tức này. Nó chỉ làm bố bực mình mà thôi. "
Ông lờ đi, làu bàu với tờ báo trên tay. "Đây là lý do khiến mọi người muốn sống ở thành phố nhỏ! Buồn cười thật."
"Thế ở các thành phố lớn hiện nay có gì không ổn hả bố?"
"Seattle đang chạy đua để thành trung tâm tội phạm của nước mình đó. Năm vụ giết người trong hai tuần vừa qua chưa giải quyết được. Con có hình dung ra nổi được cuộc sống trong tình trạng như thế không?"


"Con nghĩ Phoenix thực ra đang gia tăng danh sách giết người đó chứ bố. Con đã sống như thế đấy." Và tôi chưa hề suýt thành nạn nhân vụ giết người nào cho đến sau khi tôi chuyển đến ở trong thành phố nhỏ an toàn của bố. Thực ra, tôi vẫn còn nằm trong vài danh sách đặt biệt…..Cái thìa run run trong tay tôi, làm nước run rẩy. "Ừm, con không thể trả nỗi thù lao cho bố đâu," Charlie nói.


Tôi chịu thua không cứu vãn được bữa tối và đành ngồi xuống ăn; tôi phải dùng dao bít tết để cắt phần mì ống cho Charlie rồi cho chính tôi, trong khi bố nhìn nó với vẻ mặt ngượng ngùng. Charlie đổ nước xốt lên phần của mình và bắt đầu ăn ngon lành. Tôi che lùm mì của mình khéo hết mức có thể và bắt chước ông nhưng không hăng hái mấy. Chúng tôi im lặng ăn một lúc lâu. Charlie vẫn liếc đọc tin tức, vì vậy tôi lấy quyển Đỉnh gió hú nhàu nát ở chỗ đã để nó lúc sáng nay khi ăn sáng ra, và cố tập trung vào những biến chuyển của nước Anh trong thế kỷ đó trong khi chờ ông mở lời.


Tôi chỉ mới đọc đến chỗ Heathcliff trở về thì Charlie đằng hắng và ném tờ báo xuống sàn.
"Con nói đúng," Charlie nói. "Bố đã làm chuyện này có lý do." Ông đong đưa cái nĩa chỗ phết nước sốt.
"Bố muốn nói chuyện với con."
Tôi để cuốn sách sang một bên; bìa sách hỏng đến mức nó nằm bẹp xuống bàn. "Bố chỉ cần bảo con thôi."
Ông gật đầu, chân mày nhíu lại. "Ờ. Lần sau bố sẽ nhớ chuyện đó. Bố nghĩ không cho con nấu nướng sẽ làm con mềm mại hơn."


Tôi cười. "Có tác dụng rồi đó bố – tài năng nấu nướng của bố đã làm con mềm như cái kẹo dẻo rồi. Bố cần gì hả bố?"
"Ừm, chuyện về Jacob á."
Tôi cảm thấy mặt mình đanh lại. "Thế bạn ấy sao hả bố?" Tôi hỏi với đôi môi tê cứng.
"Bình tĩnh nào, Bells. Bố biết con vẫn giận vụ nó tố cáo chuyện con, nhưng chuyện đó đúng mà. Nó có trách nhiệm."
"Trách nhiệm," tôi lặp lại với vẻ gay gắt, trợn tròn mắt. "Đúng. Vậy Jacob thì sao?"
Câu hỏi vô ý ấy cứ lặp lại bên trong đầu của tôi, bất cứ thứ gì ngoài chuyện tầm thường đó. Jacob thì sao? Tôi sẽ làm gì với anh? Người bạn thân thuở nào của tôi bây giờ. .. là gì? Kẻ thù của tôi ư? Tôi co rúm người lại.


Mặt Charlie bỗng thận trọng. "Đừng nổi điên với bố, được chứ?"
"Nổi điên à?"
"À, cũng về Edward nữa."
Mắt tôi sa sầm lại.
Giọng của Charlie bỗng cộc lốc. "Bố đã cho nó vô nhà rồi, đúng không?"
“Dạ có," tôi thừa nhận. "Chút xíu. Tất nhiên, thỉnh thoảng bố cũng cho con ra khỏi nhà chút xíu, " tôi tiếp tục - chỉ đùa bỡn; tôi biết mình đã bị nhốt cả năm học. “Gần đây con đã khá rồi mà. "
"Ừm, thì bố cũng đang muốn nói đến chuyện này đây…" Rồi mặt Charlie giãn ra cười với nếp nhăn bỗng xuất hiện nơi mắt; trong thoáng chốc ông trông trẻ hơn 20 tuổi.


Tôi thấy chút hy vọng trong nụ cười đó, nhưng tôi tiến từ từ.
"Con không hiểu gì hết, bố. Mình đang nói về chuyện Jacob, hay Edward, hay chuyện con bị cấm túc đây?"
Nụ cười lại loé lên nữa. "Đại loại là cả ba."
"Thế những chuyện này liên quan với nhau như thế nào?" Tôi hỏi, với vẻ thận trọng.
"Được thôi." Ông thở dài, đưa tay lên như thể đầu hàng. "Bố đang nghĩ là có lẽ con xứng đáng được tha vì có hành vi tốt. Là thiếu niên mà con chẳng hề lèo nhèo, rên rỉ gì cả."
Tôi lên giọng và nhướng lông mày. "Nghiêm túc nhé bố? Con tự do à?"
Chuyện này bắt nguồn từ đâu? Tôi đã tin chắc mình sẽ bị quản thúc tại gia cho đến khi dọn đi nơi khác, và Edward chẳng hề thấy chút thay đổi nào trong suy nghĩ của Charlie. ..



Charlie giơ một ngón tay lên . "Có điều kiện"
Vẻ nhiệt tình biến mất. "Hay dữ," tôi rên rỉ.
"Bella, đây là lời yêu cầu hơn là mệnh lệnh, được chứ? Con được tự do. Nhưng bố hy vọng con sẽ sử dụng tự do đó….một cách sáng suốt."
"Nghĩa là sao hả bố?"
Ông lại thở dài. "Bố biết con vui sướng khi dành hết thời gian cho Edward "
"Con cũng dành thời gian cho Alice nữa mà” tôi xen vào. Em gái của Edward không phải tuân theo giờ thăm viếng; cô đến và về lúc nào cũng được. Charlie nhũn như con chi chi trong tay cô.
"Đúng vậy," ông nói. "Nhưng con còn có những bạn bè khác ngoài gia đình Cullens, Bella. Con đã từng như thế mà"


Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một hồi lâu.
"Con nói chuyện với Angela Weber lần cuối cùng khi nào?" ông nhìn tôi.
"Thứ sáu lúc ăn trưa," tôi trả lời ngay lập tức.
Trước khi Edward trở về, các bạn học của tôi đã chia thành hai nhóm. Tôi thích nghĩ hai nhóm đó là nhóm thiện và nhóm ác. Nhóm chúng tôi and nhóm chúng nó cũng được. Những người tốt là Angela, bạn trai gắn bó của cô - Ben Cheney, và Mike Newton; tất cả ba người này đều dễ dàng tha thứ cho tôi vì đã phát khùng khi Edward bỏ đi. Lauren Mallory là nhân vật cốt lõi xấu xa của phe “chúng nó”, và hầu hết mọi người khác, gồm những người bạn đầu tiên của tôi ở Forks, Jessica Stanley, có vẻ hài lòng khi ủng hộ chương trình chống Bella .


Khi Edward trở lại trường, ranh giới còn trở nên rõ ràng hơn.
Việc Edward trở về đã gây ảnh hưởng xấu đến tình bạn với Mike, nhưng Angela là vẫn kiên quyết trung thành, và Ben noi theo nhỏ. Mặc cho ác cảm tự nhiên hầu hết con người dành cho gia đình Cullens, Angela vẫn ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Alice mỗi ngày lúc ăn trưa. Sau vài tuần, Angela thậm chí trông có vẻ thoải mái khi ngồi chỗ đó nữa. Thật dễ bị gia đình Cullens mê hoặc - khi cho họ cơ hội để quyến rũ.
"Ngoài trường thì sao?" Charlie hỏi, làm cho tôi để ý trở lại.


"Con không gặp bất kỳ ai ở ngoài trường cả, bố. Cấm túc mà, bố nhớ không? Và Angela cũng có bạn trai nữa. Nhỏ luôn luôn bên Ben. Nếu con thật sự được tự do," tôi nói thêm, lòng nặng trĩu hoài nghi, "chúng con có thể sẽ thành hai đôi.”
"Được thôi. Nhưng rồi….. " Ông do dự. "Con và Jake đã từng thân nhau mà, và bây giờ - "
Tôi ngắt lời ông. "Bố đi thẳng vào vấn đề đi? Chính xác thì điều kiện của bố là gì?"
"Bố nghĩ con không nên bỏ hết mọi bạn bè khác của con vì bạn trai, Bella, " ông nghiêm khắc nói.
“Vậy không hay, và bố nghĩ cuộc sống của con sẽ cân bằng hơn nếu con có vài người bạn khác trong đời. Chuyện xảy ra vào tháng Chín vừa qua….."
Tôi nao núng.



"Ừm," ông nói với giọng có vẻ đề phòng. "Nếu con có nhiều hoạt động hơn ngoài cuộc đời dành cho Edward Cullen, có lẽ đã không như thế."
"Sẽ đúng như thế," tôi lẩm bẩm.
"Có lẽ có, có lẽ không."
"Bố muốn nói gì?" Tôi nhắc ông
“Dùng sự tự do mới của con để đi gặp gỡ những người bạn khác nữa nhé. Giữ cho cuộc sống cân bằng"
Tôi gật đầu chậm rãi. "Cân bằng thì tốt thôi. Nhưng con đâu có nhiều thời gian đâu?”
Ông nhăn mặt, rồi lại lắc đầu. "Bố không muốn làm chuyện này phức tạp. Chỉ cần đừng quên bạn bè..."


Đây là một tình thế khó xử tôi mà tôi đang vật lộn. Bạn bè tôi. Những người, mà vì sự an toàn của chính họ, tôi sẽ không bao giờ có thể gặp lại sau khi tốt nghiệp.
Vậy hành động theo hướng nào tốt hơn đây? Dành thời gian ở bên họ khi tôi có thể? Hay bắt đầu sống tách mình từ bây giờ để quen dần? Tôi run sợ khi nghĩ đến lựa chọn thứ hai này.
". .. đặc biệt là Jacob," Charlie nói thêm trước khi tôi suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện hơn. Vấn đề này còn khó khăn hơn cả cái đầu tiên. Phải mất một hồi lâu tôi mới tìm ra từ thích hợp. " Jacob thì có thể sẽ……khó. "
"Nhà Black gần như là người trong nhà, Bella, " ông nói, nghiêm khắc và ra vẻ ông bố trở lại. "Và Jacob đã từng là một đứa bạn rất, rất tốt của con."
"Con biết điều đó."
"Con không nhớ nó chút nào sao?" Charlie hỏi, thất vọng.



Cổ họng tôi đột ngột nghẹn lại; tôi phải làm nó xẹp xuống hai lần rồi mới trả lời được. "Vâng, con rất nhớ bạn ấy," tôi thú nhận, mắt vẫn nhìn xuống. "Con nhớ bạn ấy rất nhiều."
"Vậy tại sao khó?" Đó là điều tôi không được phép giải thích. Vậy sẽ đi ngược với luật dành cho người bình thường - con người như tôi và Charlie – khi biết về thế giới bí ẩn đầy quái vật và chuyện tưởng tượng tồn tại bí mật quanh chúng tôi. Tôi biết mọi điều về thế giới đó - và kết quả là tôi đã gặp không ít rắc rối. Tôi sẽ không kéo Charlie vô cùng chuyện rắc rối giống tôi. "Với Jacob, có một ... xung đột," tôi chậm rãi nói. "Ý con muốn nói xung đột về chuyện tình bạn. Tình bạn có vẻ không đủ với Jake.”


Tôi viện lý do từ những chi tiết đúng nhưng không quan trọng, hầu như không quan trọng so với chuyện đàn người sói của Jacob ghét cay ghét đắng gia đình ma cà rồng Edward - và do đó cả tôi nữa vì tôi hoàn toàn muốn gia nhập vào gia đình này. Đó không phải chuyện tôi có thể nói ra với anh trong một bức thư ngắn được, và anh sẽ không trả lời điện thoại của tôi. Nhưng ý định tự giải quyết với người sói chắc chắn sẽ không được ma cà rồng chấp thuận.


"Edward không sẵn sàng đua tranh lành mạnh à?" Giọng của Charlie giờ đây đầy vẻ mỉa mai.
Tôi nhìn ông buồn rầu. "Không có đua tranh gì hết."
"Con đang làm tổn thương Jake đấy, khi lảng tránh nó như thế. Nó thà chỉ là bạn bè còn hơn chẳng là gì."
Ồ, hiện tại tôi đang tránh anh ư?
"Con chắc chắn Jake không muốn làm bạn bè gì hết." Những lời nói đó tuôn ra khỏi miệng tôi. "Thế con lấy ở đâu ra cái ý nghĩ đó?"
Giờ thì Charlie có vẻ lúng túng. "Đáng lẽ hôm nay bố đã nói với Billy chuyện này..."
"Bố và bác Billy nhiều chuyện như mấy bà già vậy," tôi than thở, đâm mạnh cái nĩa vào chỗ mì ống đông cứng trên đĩa của tôi.


"Billy lo cho Jacob lắm," Charlie nói. "giờ thì Jake đang khổ sở. . . . nó bị trầm cảm."
Tôi cau mày, nhưng dán mắt vào cục mì.
"Mà con đã từng vui vẻ sau khi chơi cả ngày với Jake còn gì." Charlie thở dài.
"Con đang hạnh phúc mà," tôi gầm gừ to tiếng qua kẽ răng.
Mâu thuẫn giữa lời nói và âm điệu của tôi làm sự căng thẳng tan biến. Charlie cười phá lên, và tôi cũng cười theo.
"Được thôi, được thôi," tôi đồng ý. “Cân bằng"
"Với Jacob nữa," ông nhấn mạnh.
"Con sẽ cố gắng "


"Tốt. Tìm cách giữ thăng bằng nhé, Bella. Và, ồ, ờ, con có thư," Charlie nói, kết thúc đề tài mà chẳng cố tỏ ra tinh tế gì cả."Cạnh bếp lò đó. "
Tôi không nhúc nhích, suy nghĩ của tôi đan xen bởi những tiếng gầm gừ quanh tên của Jacob. Rất có khả năng là "thư rác"; tôi đã nhận được gói hàng từ mẹ tôi hôm qua và tôi chẳng mong nhận gì cả.
Charlie đẩy ghế ra khỏi bàn và vươn vai đứng dậy. Ông mang đĩa đến bồn rửa chén, nhưng trước khi ông mở nước rửa, ông ngừng lại quăng cái phong bì dày vào tôi. Lá thư trượt ngang qua bàn và đâm cái kịch vào khuỷu tay tôi.


"Eo, cám ơn," tôi lẩm bẩm, bối rối trước sự thúc ép của ông. Sau đó tôi thấy địa chỉ hồi đáp - thư từ trường đại học Alaska Southeast. “Nhanh thật. Con tưởng là con đã lỡ thời hạn vào trường đó”.
Charlie cười khúc khích.
Tôi lật úp phong bì lại rồi nhìn trừng trừng vào bố. "Nó mở rồi."
"Bố chỉ tò mò thôi."
"Tôi bị sốc đấy, Cảnh sát trưởng. Đó là tội phạm liên bang đó."
"Ồ, bố chỉ đọc thôi mà."
Tôi rút lá thư ra, và thấy tờ kế hoạch khoá học được gấp lại.
"Chúc mừng con," ông lên tiếng trước khi tôi đọc. "Thư chấp thuận đầu tiên của con."
"Cám ơn, bố"


"Chúng ta nên nói về học phí. Bố có để dành được ít tiền"
"Này, này, không. Con không đụng vô khoản tiền nghỉ hưu của bố đâu. Con có quỹ dành học đại học mà." Số còn lại trong đó - và chẳng nhiều nhặn gì để khởi đầu.
Charlie cau mày. "Vài trường khá đắt đỏ, Bells. Bố muốn giúp. Con không cần phải đi tuốt đến Alaska chỉ vì nó rẻ hơn. "


Chẳng rẻ hơn, chẳng chút nào. Nhưng trường này khá xa, và Juneau có trung bình ba trăm hai mươi mốt ngày đầy mây mỗi năm. Cái đầu là điều kiện tiên quyết của tôi, cái thứ hai là vì Edward.
"Con có thể lo được mà. Hơn nữa, ở đó có nhiều giúp đỡ tài chính lắm. Dễ vay thôi." Tôi hy vọng sự lừa gạt của tôi không quá lộ liễu. Tôi thực sự chưa tìm hiểu kỹ về chuyện này.


"Thế ...," Charlie lên tiếng, rồi ông mím môi và nhìn sang chỗ khác.
"Thế cái gì bố?"
"Không có gì. Bố chỉ…. " Ông cau mày. " Chỉ không biết ... năm tới Edward định làm gì?"
"Ôi."
"Sao?"
Ba tiếng gõ cửa dồn dập đã cứu tôi. Charlie trợn tròn mắt còn tôi đứng bật dậy.
“Đến ngay!" Tôi gọi trong khi Charlie lầm bầm điều gì nghe giống như, "Đi chỗ khác đi." Tôi lờ đi và đi mở cửa cho Edward.


Tôi giật mạnh mở cửa – háo hức đến buồn cười - và anh đang ở đó, phép màu của riêng tôi. Thời gian đã không làm tôi quên đi vẻ hoàn hảo trên gương mặt anh, và tôi chắc chắn rằng mình sẽ chẳng bao giờ xem bất kỳ vẻ ngoài nào của anh là chuyện đương nhiên. Mắt tôi lướt qua những đường nét trên gương mặt trắng nhợt của anh: quai hàm vuông vuông cương nghị, đường cong mềm mại trên đôi môi đầy đặn – hiện đang nhăn lại cười, cái mũi thẳng băng, góc nhọn của xương gò má, vầng trán mịn màng như bằng cẩm thạch – bị che một phần bởi mớ tóc rối vì mưa màu đồng sậm.


Tôi để dành nhìn mắt anh sau chót, vì biết khi nhìn vào chúng, tôi sẽ quên đi luồng suy nghĩ của mình. Đôi mắt to, ấm áp với màu vàng trong trẻo, và bao quanh bởi hàng lông mi đen dày. Nhìn vào mắt anh luôn luôn làm tôi có cảm giác khác thường – hệt giống như xương của tôi đang biến thành bọt. Tôi cũng hơi choáng váng, nhưng đó có thể do tôi quên thở. Lại quên.
Đó là một khuôn mặt mà bất kỳ người mẫu nam trên thế giới cũng sẽ bán linh hồn của họ để đổi lấy. Tất nhiên, giá bán chính xác là: một linh hồn.
Không. Tôi không tin điều đó. Tôi cảm thấy mình có lỗi khi chỉ mới nghĩ đến nó thôi, và mừng - như tôi thường mừng – vì mình là người có suy nghĩ luôn là một ẩn số đối với Edward.


Tôi đưa tay với lấy tay anh, và thở dài khi ngón tay lạnh giá của anh tìm kiếm tay tôi. Cái chạm của anh đã làm cho có cảm giác nhẹ nhàng thanh thản kỳ lạ- như thể tôi đang đau đớn và cơn đau đột ngột dịu xuống.
"Anh." Tôi hơi mỉm cười với lời chào chùng xuống.
Anh nâng những ngón tay chúng tôi đang bện vào nhau để vuốt má tôi bằng mu bàn tay của mình. "Buổi chiều của em thế nào?"
"Trôi qua chậm chạp."
"Anh cũng cảm thấy vậy nữa."
Anh kéo cổ tay của tôi lên mặt anh, bàn tay chúng tôi vẫn xoắn lấy nhau. Mắt anh nhắm kín khi mũi của anh lướt dọc theo làn da ở đó, và anh khẽ mỉm cười mà vẫn không mở mắt. Thưởng thức bình rượu vừa cưỡng lại rượu, như có lần anh đã nói.

Tôi biết mùi hương của máu tôi - ngọt rất nhiều đối với anh hơn máu của bất kỳ người nào khác, giống y như rượu so với nước đối với một kẻ nghiện rượu - làm cho anh đau thực sự vì khát cháy cổ. Nhưng anh dường như không né tránh như trước nữa. Tôi chỉ có thể yếu ớt hình dung ra nỗ lực hết sức nặng nề sau cái cử chỉ đơn giản này.


 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.