Vừa đến nơi, bác mời tôi vào thăm gia đình bác ấy. Khi chúng tôi đi tới trước cửa nhà, bác dừng lại một chút ở chỗ một cái cây nhỏ, bác chạm hai tay vào ngọn cây. Khi mở cửa ra, thật lạ là trông bác thay đổi hẳn. Khuôn mặt rám nắng của bác tươi cười, bác ôm hai đứa nhỏ và hôn vợ mình.
Sau đó bác đi với tôi lại chỗ chiếc xe. Chúng tôi đi ngang qua cái cây đó, tôi tò mò lắm. Tôi hỏi bác về những gì tôi vừa thấy khi nãy.
"À, đó là cái cây phiền muộn của tôi," bác trả lời. "Tôi biết là mình không thể tránh khỏi phiền muộn trong công việc, nhưng chắc chắn là, mọi phiền muộn không thuộc về gia đình tôi với vợ và các con tôi. Cho nên mỗi tối khi trở về nhà, tôi giũ bỏ mọi phiền muộn ấy lên chiếc cây. Rồi đến sáng hôm sau, tôi sẽ nhặt lại những phiền muộn kia."
Bác ngừng lại. "Mắc cười là," bác cười, "khi tôi ra khỏi nhà vào buổi sớm để nhặt những phiền muộn lên thì phiền muộn không còn nhiều như lúc tôi giũ bỏ tối hôm trước nữa.