Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New Moon - 24. VOTE
Trăng non - 24. Lá phiếu
HE WAS NOT PLEASED, THAT MUCH WAS EASY TO READ in his face. But, without further argument, he took me in his arms and sprang lithely from my window, landing without the slightest jolt, like a cat. It was a little bit farther down than I'd imagined. "All right then," he said, his voice seething with disapproval. "Up you go." He helped me onto his back, and took off running. Even after all this time, it felt routine. Easy. Evidently this was something you never forgot, like riding a bicycle.
Anh không hài lòng, điều đó hết sức dễ thấy. Nhưng, không bàn cãi thêm, anh ôm tôi, uyển chuyển nhảy ra khỏi cửa sổ và đáp xuống đất không chút loạng choạng, y như mèo. Hơi cao hơn tôi tưởng. "Được rồi," anh nói, giọng anh giận dữ không tán thành. "Lên nào." Anh giúp tôi lên lưng, rồi bắt đầu chạy. Dù bao năm tháng, vẫn cảm thấy thật quen thuộc. Dễ dàng. Rõ ràng đây là điều mình không bao giờ quên được, như chạy xe đạp vậy.
7 REPETITION

24. VOTE

HE WAS NOT PLEASED, THAT MUCH WAS EASY TO READ in his face. But, without further argument, he took me in his arms and sprang lithely from my window, landing without the slightest jolt, like a cat. It was a little bit farther down than I'd imagined.

"All right then," he said, his voice seething with disapproval. "Up you go."

He helped me onto his back, and took off running. Even after all this time, it felt routine. Easy. Evidently this was something you never forgot, like riding a bicycle.

It was so very quiet and dark as he ran through the forest, his breathing slow and even—dark enough that the trees flying past us were nearly invisible, and only the rush of air in my face truly gave away our speed. The air was damp; it didn't burn my eyes the way the wind in the big plaza had, and that was comforting. As was the night, too, after that terrifying brightness. Like the thick quilt I'd played under as a child, the dark felt familiar and protecting.

I remembered that running through the forest like this used to frighten me, that I used to have to close my eyes. It seemed a silly reaction to me now. I kept my eyes wide, my chin resting on his shoulder, my cheek against his neck. The speed was exhilarating. A hundred times better than the motorcycle.

I turned my face toward him and pressed my lips into the cold stone skin of his neck.

"Thank you," he said, as the vague, black shapes of trees raced past us. "Does that mean you've decided you're awake?"

I laughed. The sound was easy, natural, effortless. It sounded right. "Not really. More that, either way, I'm not trying to wake up. Not tonight."

"I'll earn your trust back somehow," he murmured, mostly to himself. "If it's my final act."

"I trust you," I assured him. "It's me I don't trust."

"Explain that, please."

He'd slowed to a walk—I could only tell because the wind ceased—and I guessed that we weren't far from the house. In fact, I thought I could make out the sound of the river rushing somewhere close by in the darkness.

"Well—" I struggled to find the right way to phrase it. "I don't trust myself to be… enough. To deserve you. There's nothing about me that could hold you."

He stopped and reached around to pull me from his back. His gentle hands did not release me; after he'd set me on my feet again, he wrapped his arms tightly around me, hugging me to his chest.

"Your hold is permanent and unbreakable," he whispered. "Never doubt that."

But how could I not?

"You never did tell me…" he murmured.

"What?"

"What your greatest problem is."

"I'll give you one guess." I sighed, and reached up to touch the tip of his nose with my index finger.

He nodded. "I'm worse than the Volturi," he said grimly. "I guess I've earned that."

I rolled my eyes. "The worst the Volturi can do is kill me."

He waited with tense eyes.

"You can leave me," I explained. "The Volturi, Victoria… they're nothing compared to that."

Even in the darkness, I could see the anguish twist his face—it reminded me of his expression under Jane's torturing gaze; I felt sick, and regretted speaking the truth.

"Don't," I whispered, touching his face. "Don't be sad."

He pulled one corner of his mouth up halfheartedly, but the expression didn't touch his eyes. "If there was only some way to make you see that I can't leave you," he whispered. "Time, I suppose, will be the way to convince you."

I liked the idea of time. "Okay," I agreed.

His face was still tormented. I tried to distract him with inconsequentials.

"So—since you're staying. Can I have my stuff back?" I asked, making my tone as light as I could manage.

My attempt worked, to an extent: he laughed. But his eyes retained the misery. "Your things were never gone," he told me. "I knew it was wrong, since I promised you peace without reminders. It was stupid and childish, but I wanted to leave something of myself with you. The CD, the pictures, the tickets—they're all under your floorboards."

"Really?"

He nodded, seeming slightly cheered by my obvious pleasure in this trivial fact. It wasn't enough to heal the pain in his face completely.

"I think," I said slowly, "I'm not sure, but I wonder… I think maybe I knew it the whole time."

"What did you know?"

I only wanted to take away the agony in his eyes, but as I spoke the words, they sounded truer than I expected they would.

"Some part of me, my subconscious maybe, never stopped believing that you still cared whether I lived or died. That's probably why I was hearing the voices."

There was a very deep silence for a moment. "Voices?" he asked flatly.

"Well, just one voice. Yours. It's a long story." The wary look on his face made me wish that I hadn't brought that up. Would he think I was crazy, like everyone else? Was everyone else right about that? But at least that expression—the one that made him look like something was burning him—faded.

"I've got time." His voice was unnaturally even.

"It's pretty pathetic."

He waited.

I wasn't sure how to explain. "Do you remember what Alice said about extreme sports?"

He spoke the words without inflection or emphasis. "You jumped off a cliff for fun."

"Er, right. And before that, with the motorcycle—"

"Motorcycle?" he asked. I knew his voice well enough to hear something brewing behind the calm.

"I guess I didn't tell Alice about that part."

"No."

"Well, about that… See, I found that… when I was doing something dangerous or stupid… I could remember you more clearly," I confessed, feeling completely mental. "I could remember how your voice sounded when you were angry. I could hear it, like you were standing right there next to me. Mostly I tried not to think about you, but this didn't hurt so much—it was like you were protecting me again. Like you didn't want me to be hurt.

"And, well, I wonder if the reason I could hear you so clearly was because, underneath it all. I always knew that you hadn't stopped loving me."

Again, as I spoke, the words brought with them a sense of conviction. Of rightness. Some deep place inside me recognized truth.

His words came out half-strangled. "You… were… risking your life… to hear—"

"Shh," I interrupted him. "Hold on a second. I think I'm having an epiphany here."

I thought of that night in Port Angeles when I'd had my first delusion. I'd come up with two options.

Insanity or wish fulfillment. I'd seen no third option.

But what if…

What if you sincerely believed something was true, but you were dead wrong? What if you were so stubbornly sure that you were right, that you wouldn't even consider the truth? Would the truth be silenced, or would it try to break through?

Option three: Edward loved me. The bond forged between us was not one that could be broken by absence, distance, or time. And no matter how much more special or beautiful or brilliant or perfect than me he might be, he was as irreversibly altered as I was. As I would always belong to him, so would he always be mine.

Was that what I'd been trying to tell myself?

"Oh!"

"Bella?"

"Oh. Okay. I see."

"Your epiphany?" he asked, his voice uneven and strained.

"You love me," I marveled. The sense of conviction and Tightness washed through me again.

Though his eyes were still anxious, the crooked smile I loved best flashed across his face. "Truly, I do."

My heart inflated like it was going to crack right through my ribs. It filled my chest and blocked my throat so that I could not speak.

He really did want me the way I wanted him—forever. It was only fear for my soul, for the human things he didn't want to take from me, that made him so desperate to leave me mortal. Compared to the fear that he didn't want me, this hurdle—my soul—seemed almost insignificant.

He took my face tightly between his cool hands and kissed me until I was so dizzy the forest was spinning. Then he leaned his forehead against mine, and I was not the only one breathing harder than usual.

"You were better at it than I was, you know," he told me.

"Better at what?"

"Surviving. You, at least, made an effort. You got up in the morning, tried to be normal for Charlie, followed the pattern of your life. When I wasn't actively tracking, I was… totally useless. I couldn't be around my family—I couldn't be around anyone. I'm embarrassed to admit that I more or less curled up into a ball and let the misery have me." He grinned, sheepish. "It was much more pathetic than hearing voices. And, of course, you know I do that, too."

I was deeply relieved that he really seemed to understand—comforted that this all made sense to him. At any rate, he wasn't looking at me like I was crazy. He was looking at me like… he loved me.

"I only heard one voice," I corrected him.

He laughed and then pulled me tight against his right side and started to lead me forward.

"I'm just humoring you with this." He motioned broadly with his hand toward the  darkness in front of us as we walked. There was something pale and immense there—the house, I realized. "It doesn't matter in the slightest what they say."

"This affects them now, too."

He shrugged indifferently.

He led me through the open front door into the dark house and flipped the lights on. The room was just as I'd remembered it—the piano and the white couches and the pale, massive staircase. No dust, no white sheets.

Edward called out the names with no more volume than I'd use in regular conversation. "Carlisle? Esme?  Rosalie? Emmett? Jasper? Alice?" They would hear.

Carlisle was suddenly standing beside me, as if he'd been there all along. "Welcome back, Bella." He smiled. "What can we do for you this morning? I imagine, due to the hour, that this is not a purely social visit?"

I nodded. "I'd like to talk to everyone at once, if that's okay. About something important."

I couldn't help glancing up at Edward's face as I spoke. His expression was critical, but resigned. When I looked back to Carlisle, he was looking at Edward, too.

"Of course," Carlisle said. "Why don't we talk in the other room?"

Carlisle led the way through the bright living room, around the corner to the dining room, turning on lights as he went. The walls were white, the ceilings high, like the living room. In the center of the room, under the low-hanging chandelier, was a large, polished oval table surrounded by eight chairs. Carlisle held out a chair for me at the head.

I'd never seen the Cullens use the dining room table before—it was just a prop. They didn't eat in the house.

As soon as I turned to sit in the chair, I saw that we were not alone. Esme had followed Edward, and behind her the rest of the family filed in.

Carlisle sat down on my right, and Edward on my left. Everyone else took their seats in silence. Alice was grinning at me, already in on the plot. Emmett and Jasper looked curious, and Rosalie smiled at me tentatively. My answering smile was just as timid. That was going to take some getting used to.

Carlisle nodded toward me. "The floor is yours."

I swallowed. Their gazing eyes made me nervous. Edward took my hand under the table. I peeked at him, but he was watching the others, his face suddenly fierce.

"Well," I paused. "I'm hoping Alice has already told you everything that happened in Volterra?"

"Everything," Alice assured me.

I threw her a meaningful look. "And on the way?"

"That, too," she nodded.

"Good," I sighed with relief. "Then we're all on the same page."

They waited patiently while I tried to order my thoughts.

"So, I have a problem," I began. "Alice promised the Volturi that I would become one of you. They're going to send someone to check, and I'm sure that's a bad thing—something to avoid.

"And so, now, this involves you all. I'm sorry about that." I looked at each one of their beautiful faces, saving the most beautiful for last. Edward's mouth was turned down into a grimace. "But, if you don't want me, then I'm not going to force myself on you, whether Alice is willing or not."

Esme opened her mouth to speak, but I held up one finger to stop her.

"Please, let me finish. You all know what I want. And I'm sure you know what Edward thinks, too. I think the only fair way to decide is for everyone to have a vote. If you decide you don't want me, then…  I guess I'll go back to Italy alone. I can't have them coming here." My forehead creased as I considered that.

There was the faint rumble of a growl in Edward's chest. I ignored him.

"Taking into account, then, that I won't put any of you in danger either way, I want you to vote yes or no on the issue of me becoming a vampire."

I half-smiled on the last word, and gestured toward Carlisle to begin.

"Just a minute," Edward interrupted.

I glared at him through narrowed eyes. He raised his eyebrows at me, squeezing my hand.

"I have something to add before we vote."

I sighed.

"About the danger Bella's referring to," he continued. "I don't think we need to be overly anxious."

His expression became more animated. He put his free hand on the shining table and leaned forward.

"You see," he explained, looking around the table while he spoke, "there was more than one reason why I didn't want to shake Aro's hand there at the end. There's something they didn't think of, and I didn't want to cine them in." He grinned.

"Which was?" Alice prodded. I was sure my expression was just as skeptical as hers.

"The Volturi are overconfident, and with good reason. When they decide to find someone, it's not really a problem. Do you remember Demetri?" He glanced down at me.

I shuddered. He took that as a yes.

"He finds people—that's his talent, why they keep him.

"Now, the whole time we were with any of them, I was picking their brains for anything that might save us, getting as much information as possible. So I saw how Demetri's talent works. He's a tracker—a tracker a thousand times more gifted than James was. His ability is loosely related to what I do, or what Aro does. He catches the… flavor? I don't know how to describe it… the tenor… of someone's mind, and then he follows that. It works over immense distances.

"But after Aro's little experiments, well…" Edward shrugged.

"You think he won't be able to find me," I said flatly.

He was smug. "I'm sure of it. He relies totally on that other sense. When it doesn't work with you, they'll all be blind."

"And how does that solve anything?"

"Quite obviously, Alice will be able to tell when they're planning a visit, and I'll hide you. They'll be helpless," he said with fierce enjoyment. "It will be like looking for a piece of straw in a haystack!"

He and Emmett exchanged a glance and a smirk.

This made no sense. "But they can find you," I reminded him.

"And I can take care of myself."

Emmett laughed, and reached across the table toward his brother, extending a fist.

"Excellent plan, my brother," he said with enthusiasm.

Edward stretched out his arm to smack Emmett's fist with his own.

"No," Rosalie hissed.

"Absolutely not," I agreed.

"Nice." Jasper's voice was appreciative.

"Idiots," Alice muttered.

Esme just glared at Edward.

I straightened up in my chair, focusing. This was my meeting.

"All right, then. Edward has offered an alternative for you to consider," I said coolly. "Let's vote."

I looked toward Edward this time; it would be better to get his opinion out of the way. "Do you want me to join your family?"

His eyes were hard and black as flint. "Not that way. You're staying human."

I nodded once, keeping my face businesslike, and then moved on.

"Alice?"

"Yes."

"Jasper?"

"Yes," he said, voice grave. I was a little surprised—I hadn't been at all sure of his vote—but I suppressed my reaction and moved on.

"Rosalie?"

She hesitated, biting down on her full, perfect bottom lip. "No."

I kept my face blank and turned my head slightly to move on, but she held up both her hands, palms forward.

"Let me explain," she pleaded. "I don't mean that I have any aversion to you as a sister. It's just that… this is not the life I would have chosen for myself. I wish there had been someone there to vote no for me."

I nodded slowly, and then turned to Emmett.

"Hell, yes!" He grinned. "We can find some other way to pick a fight with this Demetri."

I was still grimacing at that when I looked at Esme.

"Yes, of course, Bella. I already think of you as part of my family."

"Thank you, Esme," I murmured as I turned toward Carlisle.

I was suddenly nervous, wishing I had asked for his vote first. I was sure that this was the vote that mattered most, the vote that counted more than any majority.

Carlisle wasn't looking at me.

"Edward," he said.

"No," Edward growled. His jaw was strained tight, his lips curled back from his teeth.

"It's the only way that makes sense," Carlisle insisted. "You've chosen not to live without her, and that doesn't leave me a choice."

Edward dropped my hand, shoving away from the table. He stalked out of the room, snarling under his breath.

"I guess you know my vote." Carlisle sighed.

I was still staring after Edward. "Thanks," I mumbled.

An earsplitting crash echoed from the other room.

I flinched, and spoke quickly. "That's all I needed. Thank you. For wanting to keep me. I feel exactly the same way about all of you, too." My voice was jagged with emotion by the end.

Esme was at my side in a flash, her cold arms around me.

"Dearest Bella," she breathed.

I hugged her back. Out of the corner of my eye, I noticed Rosalie looking down at the table, and I realized that my words could be construed in two ways.

"Well, Alice," I said when Esme released me. "Where do you want to do this?"

Alice stared at me, her eyes widening with terror.

"No! No! NO!" Edward roared, charging back into the room. He was in my face before I had time to blink, bending over me, his expression twisted in rage. "Are you insane?" he shouted. "Have you utterly lost your mind?"

I cringed away, my hands over my ears.

"Um, Bella," Alice interjected in an anxious voice. "I don't think I'm ready for that. I'll need to prepare…"

"You promised," I reminded her, glaring under Edward's arm.

"I know, but… Seriously, Bella! I don't have any idea how to not kill you."

"You can do it," I encouraged. "I trust you."

Edward snarled in fury.

Alice shook her head quickly, looking panicked.

"Carlisle?" I turned to look at him.

Edward grabbed my face in his hand, forcing me to look at him. His other hand was out, palm toward Carlisle.

Carlisle ignored that. "I'm able to do it," he answered my question. I wished I could see his expression.

"You would be in no danger of me losing control."

"Sounds good." I hoped he could understand; it was hard to talk clearly the way Edward held my jaw.

"Hold on," Edward said between his teeth. "It doesn't have to be now."

"There's no reason for it not to be now," I said, the words coming out distorted.

"I can think of a few."

"Of course you can," I said sourly. "Now let go of me."

He freed my face, and folded his arms across his chest. "In about two hours, Charlie will be here looking for you. I wouldn't put it past him to involve the police."

"All three of them." But I frowned.

This was always the hardest part. Charlie, Renee. Now Jacob, too. The people I would lose, the people I would hurt. I wished there was some way that I could be the only one to suffer, but I knew that was impossible.

At the same time, I was hurting them more by staying human. Putting Charlie in constant danger through my proximity. Putting Jake in worse danger still by drawing his enemies across the land he felt bound to protect. And Renee—I couldn't even risk a visit to see my own mother for fear of bringing my deadly problems along with me!

I was a danger magnet; I'd accepted that about myself.

Accepting this, I knew I needed to be able to take care of myself and protect the ones I loved, even if that meant that I couldn't be with them. I needed to be strong.

"In the interest of remaining inconspicuous," Edward said, still talking through his gritted teeth, but looking at Carlisle now, "I suggest that we put this conversation off, at the very least until Bella finishes high school, and moves out of Charlie's house."

"That's a reasonable request, Bella," Carlisle pointed out.

I thought about Charlie's reaction when he woke up this morning, if—after all that life had put him through in the last week with Harry's loss, and then I had put him through with my unexplained disappearance—he were to find my bed empty. Charlie deserved better than that. It was just a little more time; graduation wasn't so far away…

I pursed my lips. "I'll consider it."

Edward relaxed. His jaw unclenched.

"I should probably take you home," he said, more calm now, but clearly in a hurry to get me out of here.

"Just in case Charlie wakes up early."

I looked at Carlisle. "After graduation?"

"You have my word."

I took a deep breath, smiled, and turned back to Edward. "Okay. You can take me home."

Edward rushed me out of the house before Carlisle could promise me anything else. He took me out the back, so I didn't get to see what was broken in the living room.

It was a quiet trip home. I was feeling triumphant, and a little smug. Scared stiff, too, of course, but I tried not to think about that part. It did me no good to worry about the   pain—the physical or the emotional—so I wouldn't. Not until I absolutely had to.

When we got to my house, Edward didn't pause. He dashed up the wall and through my window in half a second. Then he pulled my arms from around his neck and set me on the bed.

I thought I had a pretty good idea of what he was thinking, but his expression surprised me. Instead of furious, it was calculating. He paced silently back and forth across my dark room while I watched with growing suspicion.

"Whatever you're planning, it's not going to work," I told him.

"Shh. I'm thinking."

"Ugh," I groaned, throwing myself back on the bed and pulling the quilt over my head.

There was no sound, but suddenly he was there. He flipped the cover back so he could see me. He was lying next to me. His hand reached up to brush my hair from my cheek.

"If you don't mind, I'd much rather you didn't hide your face. I've lived without it for as long as I can stand. Now… tell me something."

"What?" I asked, unwilling.

"If you could have anything in the world, anything at all, what would it be?"

I could feel the skepticism in my eyes. "You."

He shook his head impatiently. "Something you don't already have."

I wasn't sure where he was trying to lead me, so I thought carefully before I answered. I came up with something that was both true, and also probably impossible.

"I would want… Carlisle not to have to do it. I would want you to change me."

I watched his reaction warily, expecting more of the fury I'd seen at his house. I was surprised that his expression didn't change. It was still calculating, thoughtful.

"What would you be willing to trade for that?"

I couldn't believe my ears. I gawked at his composed face and blurted out the answer before I could think about it.

"Anything."

He smiled faintly, and then pursed his lips. "Five years?"

My face twisted into an expression somewhere between chagrin and horror.

"You said anything," he reminded me.

"Yes, but… you'll use the time to find a way out of it. I have to strike while the iron is hot. Besides, it's just too dangerous to be human—for me, at least. So, anything but that."

He frowned. "Three years?"

"No!"

"Isn't it worth anything to you at all? "

I thought about how much I wanted this. Better to keep a poker face, I decided, and not let him know how very much that was. It would give me more leverage. "Six months?"

He rolled his eyes. "Not good enough."

"One year, then," I said. "That's my limit."

"At least give me two."

"No way. Nineteen I'll do. But I'm not going anywhere near twenty. If you're staying in your teens forever, then so am I."

He thought for a minute. "All right. Forget time limits. If you want me to be the one—then you'll just have to meet one condition."

"Condition?" My voice went flat. "What condition?"

His eyes were cautious—he spoke slowly. "Marry me first."

I stared at him, waiting… "Okay. What's the punch line?"

He sighed. "You're wounding my ego, Bella. I just proposed to you, and you think it's a joke."

"Edward, please be serious."

"I am one hundred percent serious." He gazed at me with no hint of humor in his face.

"Oh, c'mon," I said, an edge of hysteria in my voice. "I'm only eighteen."

"Well, I'm nearly a hundred and ten. It's time I settled down."

I looked away, out the dark window, trying to control the panic before it gave me away.

"Look, marriage isn't exactly that high on my list of priorities, you know? It was sort of the kiss of death for Renee and Charlie."

"Interesting choice of words."

"You know what I mean."

He inhaled deeply. "Please don't tell me that you're afraid of the commitment," his voice was disbelieving, and I understood what he meant.

"That's not it exactly," I hedged. "I'm… afraid of Renee. She has some really intense opinions on getting married before you're thirty."

"Because she'd rather you became one of the eternal damned than get married." He laughed darkly.

"You think you're joking."

"Bella, if you compare the level of commitment between a marital union as opposed to bartering your soul in exchange for an eternity as a vampire…" He shook his head. "If you're not brave enough to marry me, then—"

"Well," I interrupted. "What if I did? What if I told you to take me to Vegas now? Would I be a vampire in three days?"

He smiled, his teeth flashing in the dark. "Sure," he said, calling my bluff. "I'll get my car."

"Dammit." I muttered. "I'll give you eighteen months."

"No deal," he said, grinning. "I like this condition."

"Fine. I'll have Carlisle do it when I graduate."

"If that's what you really want." He shrugged, and his smile became absolutely angelic.

"You're impossible," I groaned. "A monster."

He chuckled. "Is that why you won't marry me?"

I groaned again.

He leaned toward me; his night-dark eyes melted and smoldered and shattered my concentration. "

Please, Bella?" he breathed.

I forgot how to breathe for a moment. When I recovered, I shook my head quickly, trying to clear my suddenly clouded mind.

"Would this have gone better if I d had time to get a ring.'"

"No! No rings!" I very nearly shouted.

"Now you've done it," he whispered.

"Oops."

"Charlie's getting up; I'd better leave," Edward said with resignation.

My heart stopped beating.

He gauged my expression for a second. "Would it be childish of me to hide in your closet, then?"

"No," I whispered eagerly. "Stay. Please."

Edward smiled and disappeared.

I seethed in the darkness as I waited for Charlie to check on me. Edward knew exactly what he was doing, and I was willing to bet that all the injured surprise was part of the ploy. Of course, I still had the Carlisle option, but now that I knew there was a chance that Edward would change me himself, I wanted it bad. He was such a cheater.

My door cracked open.

"Morning, Dad."

"Oh, hey, Bella." He sounded embarrassed at getting caught. "I didn't know you were awake."

"Yeah. I've just been waiting for you to wake up so I could take a shower." I started to get up.

"Hold on," Charlie said, flipping the light on. I blinked in the sudden brightness, and carefully kept my eyes away from the closet. "Let's talk for a minute first."

I couldn't control my grimace. I'd forgotten to ask Alice for a good excuse.

"You know you're in trouble."

"Yeah, I know."

"I just about went crazy these last three days. I come home from Harry's funeral, and you're gone.  Jacob could only tell me that you'd run off with Alice Cullen, and that he thought you were in trouble.  You didn't leave me a number, and you didn't call. I didn't know where you were or when—or if—you were coming back. Do you have any idea how… how…" He couldn't finish the sentence. He sucked in a sharp breath and moved on. "Can you give me one reason why I shouldn't ship you off to Jacksonville this second?"

My eyes narrowed. So it was going to be threats, was it? Two could play at that game. I sat up, pulling the quilt around me. "Because I won't go."

"Now just one minute, young lady—"

"Look, Dad, I accept complete responsibility for my actions, and you have the right to ground me for as long as you want. I will also do all the chores and laundry and dishes until you think I've learned my lesson. And I guess you're within your rights if you want to kick me out, too—but that won't make me to go to Florida."

His face turned bright red. He took a few deep breaths before he answered.

"Would you like to explain where you've been?"

Oh, crap. "There was… an emergency."

He raised his eyebrows in expectation of my brilliant explanation.

I filled my cheeks with air and then blew it out noisily. "I don't know what to tell you, Dad. It was mostly a misunderstanding. He said, she said. It got out of hand."

He waited with a distrustful expression.

"See, Alice told Rosalie about me jumping off the cliff…" I was scrambling frantically to make this work, to keep it as close to the truth as possible so that my inability to lie convincingly would not undermine the excuse, but before I could go on, Charlie's expression reminded me that he didn't know anything about the cliff.

Major oops. As if I wasn't already toast.

"I guess I didn't tell you about that," I choked out. "It was nothing. Just messing around, swimming with Jake. Anyway, Rosalie told Edward, and he was upset. She sort of accidentally made it sound like I was trying to kill myself or something. He wouldn't answer his phone, so Alice dragged me to… L.A., to explain in person." I shrugged, desperately hoping that he would not be so distracted by my slip that he'd miss the brilliant explanation I'd provided.

Charlie's face was frozen. "Were you trying to kill yourself, Bella?"

"No, of course not. Just having fun with Jake. Cliff diving. The La Push kids do it all the time. Like I said, nothing."

Charlie's face heated up—from frozen to hot with fury. "What's it to Edward Cullen anyway?" he barked.

"All this time, he's just left you dangling without a word—"

I interrupted him. "Another misunderstanding."

His face flushed again. "So is he back then?"

"I'm not sure what the exact plan is. I think they all are."

He shook his head, the vein in his forehead pulsing. "I want you to stay away from him, Bella. I don't trust him. He's rotten for you. I won't let him mess you up like that again."

"Fine," I said curtly.

Charlie rocked back onto his heels. "Oh." He scrambled for a second, exhaling loudly in surprise. "I thought you were going to be difficult."

"I am." I stared straight into his eyes. "I meant, 'Fine, I'll move out.'"

His eyes bulged; his face turned puce. My resolve wavered as I started to worry about his health. He was no younger than Harry…

"Dad, I don't want to move out," I said in a softer tone. "I love you. I know you're worried, but you need to trust me on this. And you're going to have to ease up on Edward if you want me to stay. Do you want me to live here or not?"

"That's not fair, Bella. You know I want you to stay."

"Then be nice to Edward, because he's going to be where I am." I said it with confidence. The conviction of my epiphany was still strong.

"Not under my roof," Charlie stormed.

I sighed a heavy sigh. "Look, I'm not going to give you any more ultimatums tonight—or I guess it's this morning. Just think about it for a few days, okay? But keep in mind that Edward and I are sort of a package deal."

"Bella—"

"Think it over," I insisted. "And while you're doing that, could you give me some privacy? I really need a shower."

Charlie's face was a strange shade of purple, but he left, slamming the door behind him. I heard him stomp furiously down the stairs.

I threw off my quilt, and Edward was already there, sitting in the rocking chair as if he d been present through the whole conversation.

"Sorry about that," I whispered.

"It's not as if I don't deserve far worse," he murmured. "Don't start anything with Charlie over me, please."

"Don't worry about it," I breathed as I gathered up my bathroom things and a set of clean clothes. "I will start exactly as much as is necessary, and no more than that. Or are you trying to tell me I have nowhere to go?" I widened my eyes with false alarm.

"You'd move in with a house full of vampires?"

"That's probably the safest place for someone like me. Besides…" I grinned. "If Charlie kicks me out, then there's no need for a graduation deadline, is there?"

His jaw tightened. "So eager for eternal damnation," he muttered.

"You know you don't really believe that."

"Oh, don't I?" he fumed.

"No. You don't."

He glowered at me and started to speak, but I cut him off.

"If you really believed that you'd lost your soul, then when I found you in Volterra, you would have realized immediately what was happening, instead of thinking we were both dead together. But you didn't—you said 'Amazing. Carlisle was right,'" I reminded him, triumphant. "There's hope in you, after all."

For once, Edward was speechless.

"So let's both just be hopeful, all right?" I suggested. "Not that it matters. If you stay, I don't need heaven."

He got up slowly, and came to put his hands on either side of my face as he stared into my eyes.

"Forever," he vowed, still a little staggered.

"That's all I'm asking for," I said, and stretched up on my toes so that I could press my lips to his.

7 REPETITION

24. Lá phiếu

Anh không hài lòng, điều đó hết sức dễ thấy. Nhưng, không bàn cãi thêm, anh ôm tôi, uyển chuyển nhảy ra khỏi cửa sổ và đáp xuống đất không chút loạng choạng, y như mèo. Hơi cao hơn tôi tưởng.

"Được rồi," anh nói, giọng anh giận dữ không tán thành. "Lên nào."

Anh giúp tôi lên lưng, rồi bắt đầu chạy. Dù bao năm tháng, vẫn cảm thấy thật quen thuộc. Dễ dàng. Rõ ràng đây là điều mình không bao giờ quên được, như chạy xe đạp vậy.

Không gian yên tĩnh và tối đen khi anh chạy xuyên qua rừng, hơi thở anh chậm và đều đặn tối đủ để cây rừng vút qua chúng tôi gần như không nhìn thấy được, và chỉ luồng không khí tạt vào mặt mới làm tôi biết tốc độ của chúng tôi. Không khí ẩm ướt; không làm rát bỏng mắt tôi như gió trong quảng trường lớn ấy, và thật dễ chịu. Đêm cũng vậy, sau cái sáng khủng khiếp đó. Ntấm mền dày tôi chui vào như một đứa trẻ, bóng tối quen thuộc và chở che.

Tôi nhớ trước đây chuyện chạy xuyên rừng thế này đã làm tôi sợ hãi, tôi đã từng phải nhắm mắt lại.  Bây giờ, với tôi, thiệt là một phản ứng ngốc nghếch. Tôi vẫn mở to mắt, cằm tựa trên vai anh, má áp vào cổ anh. Tốc độ làm ta phấn chấn. Thích hơn đi xe máy cả trăm lần.

Tôi quay mặt về phía anh rồi áp môi vào làn da cứng lạnh trên cổ anh.

" Cảm ơn," anh nói, khi bóng cây đen mờ vùn vụt lướt qua chúng tôi. "Có phải thế có nghĩa là em nghĩ là em đang thức không?"

Tôi cười. Tiếng cười thoải mái, tự nhiên, hết sức dễ dàng. Nghe thật bình thường. "Không thực vậy. Hơn thế, dù sao đi nữa, em đâu có định thức dậy đâu. Không phải đêm nay."

"Anh sẽ cố giành lại niềm tin của em," anh thì thầm, gần như tự nói với mình. "Cho dù đó là việc làm cuối cùng của anh."

"Em tin anh , " tôi cả quyết với anh. "Em chỉ không tin mình thôi."

" Giải thích đi, xin em."

Anh chạy chậm lại rồi rảo bước - tôi biết vậy vì không còn nghe tiếng gió nữa - và đoán chúng tôi không còn xa nhà lắm. Thực ra, tôi nghĩ mình nghe rõ tiếng dòng sông đang hối hả chảy đâu đó gần bên, trong bóng tối.

"Hưm - " tôi cố tìm lời phù hợp để giải thích. " Em không tin mình ... xứng đáng với anh. Em chẳng có gì có thể níu giữ được anh."

Anh dừng lại và vòng tay kéo tôi ra khỏi lưng anh. Bàn tay dịu dàng của anh vẫn không buông tôi ra; sau khi đặt tôi đứng lại, anh choàng tay ôm chặt tôi, ghì tôi vào ngực anh.

"Vòng tay em vĩnh viễn và không thể thoát được," anh thì thầm. "Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó."

“Sao em có thể không nghi ngờ chứ?

"Em chẳng chịu nói với anh... " anh thì thầm.

"Chuyện gì?"

"Khó khăn lớn nhất của em là gì. "

"Em sẽ cho anh đoán một lần. " Tôi thở dài, rồi đưa ngón trỏ lên sờ đầu mũi anh.

Anh gật đầu. "Anh còn tệ hơn cả Volturi ư, " anh buồn rầu nói. "Anh nghĩ anh đáng vậy lắm."

Tôi trợn tròn mắt. "Chuyện tệ hại nhất mà Volturi có thể làm chỉ là giết em thôi. "

Anh chờ đợi với ánh mắt căng thẳng.

"Còn anh có thể bỏ em, " tôi giải thích. " Volturi, Victoria ... họ chẳng là gì so với chuyện đó."

Ngay cả bóng tối, tôi cũng thấy được khuôn mặt anh méo xệch đau khổ - điều này làm tôi nhớ đến vẻ mặt anh khi bị tra tấn bởi cái nhìn của Jane; tôi cảm thấy muốn bịnh, và hối tiếc vì đã nói thật.

"Đừng thế,"  tôi thì thầm, chạm vào mặt anh. "Đừng buồn."

Anh nhếch miệng cười gắng gượng, nhưng nét cười không chạm vào mắt anh. "Nếu có cách nào làm em thấy anh không thể rời bỏ em," anh thì thầm. " Thời gian, anh nghĩ, sẽ cách duy nhất thuyết phục được em."

Tôi thích cái ý tưởng thời gian này. "OK," tôi đồng ý.

Mặt anh vẫn còn đau khổ. Tôi cố làm anh phân tâm bằng mấy chuyện vụn vặt.

"Vậy - vì anh sẽ ở lại. Em có thể lấy lại mấy món đồ của em không?" Tôi hỏi, giữ giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể.

Cố gắng của tôi có tác dụng phần nào: anh cười. Nhưng mắt anh vẫn khổ sở. "Mấy món đồ của em chưa bao giờ mất đi, " anh bảo tôi. "Anh biết thế là bậy, vì anh đã hứa em sẽ được thanh thản không có gì gợi nhớ về anh. Thật ngu ngốc và trẻ con, nhưng anh vẫn muốn để lại cái gì đó về anh cho em.  Đĩa CD, hình chụp, vé máy bay - đều ở dưới sàn phòng của em."

"Thật sao?"

Anh gật đầu, có vẻ hơi vui bởi vẻ vui thích thấy rõ của tôi vì chuyện vụn vặt này.  Vẫn chưa đủ để xoá đi nỗi đau trên mặt anh hoàn toàn.

"Em nghĩ, " tôi chậm rãi nói, "Em không chắc, nhưng em tự hỏi ... Em nghĩ có lẽ em luôn biết chuyện đó. "

"Em biết gì?"

Tôi vốn chỉ muốn xoá đi nét đau đớn trong mắt anh, nhưng khi nói ra những lời ấy, chúng nghe chân thật hơn mong đợi.

" Một phần nào đó trong em, có lẽ là tiềm thức, chưa bao giờ thôi hết tin rằng anh vẫn quan tâm chuyện em sống hay chết. Có lẽ đó là lý do tại sao em cứ nghe có tiếng nói bên tai hoài. "

Im lặng mãi miết một hồi lâu. "Tiếng nói ư?" anh hỏi thẳng thừng.

" Ừm, chỉ một giọng thôi. Giọng anh. Chuyện dài lắm."  Vẻ thận trọng trên mặt anh làm tôi ước mình không nói chuyện đó ra. Anh nghĩ tôi điên, như tất cả những người khác không? Có phải mấy người khác nói đúng về chuyện đó? Nhưng ít ra thì vẻ mặt ấy – vẻ mặt khiến trông anh như thể đang bị cái gì đó thiêu cháy – đang mất đi.

"Anh có thời gian."  Giọng anh bình thản bất thường.

"Mắc cỡ lắm."

Anh đợi.

Tôi không biết làm sao để giải thích. " Anh có nhớ chuyện Alice nói về môn thể thao cảm giác mạnh không?"

Anh nói những lời này bằng giọng đều đều vô cảm. "Em nhảy ra khỏi vách đá để tiêu khiển."

", đúng rồi. Và trước đó, bằng xe máy ---"

" Xe máy?" anh hỏi. Tôi biết giọng anh đủ để nghe cái gì đó đang dậy sóng đằng sau vẻ bình tĩnh ấy.

"Em chắc mình chưa kể Alice nghe chuyện đó."

"Chưa."

" Ừm, về chuyện đó... Để coi, em nhận thấy là mỗi khi em làm chuyện gì đó nguy hiểm hoặc ngu ngốc ... là em có thể nhớ đến anh rõ ràng hơn,"  tôi thú nhận, cảm thấy mình tâm thần hết sức. " Em nhớ giọng anh ra sao khi anh giận dữ. Em nghe giọng anh, như thể anh đang đứng ngay cạnh em.  Đa phần em em cố không nghĩ về anh, nhưng chuyện này chẳng làm em đau đớn lắm – cứ như thể anh lại đang bảo vệ em. Như thể anh không muốn em bị thương.

" Và, ờ thì, Em tự hỏi có phải lý do khiến em nghe tiếng anh rõ như thế là vì, đằng sau tất cả những chuyện đó: em luôn biết anh vẫn luôn yêu em."

Một lần nữa, khi tôi nói, lời lẽ đầy vẻ tin chắc. Về tính đúng đắn. Tận sâu trong tâm khảm tôi đã nhận ra sự thật.

Lời anh nghẹn ngào. " Em... đã ... liều mạng ... để nghe - "

" Suỵtt, " tôi ngắt lời anh. "Chờ em một chút. Em vừa thoáng nghĩ ra một chuyện.

Tôi nghĩ đến đêm ở Port Angeles khi nghe được ảo giác đầu tiên. Tôi đã nghĩ ra hai khả năng.

Loạn trí hoặc sự thoả mãn ước mơ. Tôi đã không nghĩ ra khả năng thứ ba.

Nhưng sẽ ra sao nếu...

Sẽ ra sao nếu mình khăng khăng tin một chuyện là có thật, nhưng rốt cuộc lại hoàn toàn sai? Sẽ ra sao nếu mình cứ chắc mẩm là mình đúng, thậm chí chẳng hề nhìn ngó đến sự thật? Sự thật sẽ câm lặng, hay nó sẽ cố phơi trần?

Khả năng thứ ba: Edward yêu tôi.  Sợi dây gắn bó giữa chúng tôi không phải là thứ có thể bị đứt đoạn vì sự vắng xa, vì khoảng cách, hay vì thời gian. Và cho dù anh có là người đặc biệt hay đẹp trai hay tài giỏi hay hoàn hảo hơn tôi bao nhiêu chăng nữa, anh vẫn khó lòng bị thay đổi giống y như tôi. Như tôi luôn thuộc về anh, và anh luôn thuộc về tôi.

Có phải đó là điều trước đây tôi đã cố gắng để bảo mình chăng?

"Ôi !"

"Bella? "

". OK. Thảo nào."

"Em thoáng nghĩ ra điều gì?" anh hỏi, giọng anh không đều và căng thẳng.

"Anh yêu em,"  tôi kinh ngạc. Cảm giác tin chắc và khó thở lại cuốn qua tôi.

Dù mắt anh vẫn còn lo lắng, nụ cười nhếch môi tôi yêu thích nhất đã thoáng qua mặt anh. "Anh yêu em chân thành."

Tim tôi phồng lên như thể sắp vỡ ra khỏi lồng ngực.  Nó làm ngập tràn ngực tôi và chặn nghẹn cổ họng tôi đến nỗi tôi không nói nên lời.

Anh quả thật đã yêu tôi theo cách tôi yêu anh - mãi mãi. Chỉ lo cho tâm hồn tôi, cho những thứ thuộc về con người anh không muốn tước đoạt khỏi tôi, đã khiến anh đau khổ phải để tôi làm người như thế. So với nỗi sợ hãi anh không yêu tôi, chướng ngại vật này - linh hồn tôi – dường như chẳng đáng kể chút nào.

Anh ôm chặt mặt tôi giữa đôi tay mát rượi của anh và hôn tôi cho đến khi tôi chóng mặt đến nỗi khu rừng quay cuồng. Sau đó anh tựa trán vào trán tôi, và tôi không phải là người duy nhất thở nặng nề hơn bình thường.

"Em giỏi chuyện đó hơn anh, em biết không, " anh bảo tôi.

"Giỏi hơn chuyện gì?"

"Sống tiếp. Em, ít nhất, đã cố gắng. Em thức dậy vào buổi sáng, cố tỏ ra bình thường Charlie, sống tiếp cách em vốn sống.  Khi anh không lao đầu vào chuyện săn lùng, anh ... hoàn toàn vô dụng.  Anh không thể ở gần gia đình mình - anh không thể ở gần bất kỳ ai. Anh lấy làm xấu hổ mà thú nhận anh gần như khép kín tâm hồn để cho nỗi đau khổ thống trị anh." Anh cười toe toét, ngượng ngùng. "Còn mắc cỡ hơn cả chuyện em nghe mấy giọng nói. Và, tất nhiên, anh cũng giống em."

Tôi hết sức nhẹ nhõm khi anh có vẻ thông cảm thực sự – cảm thấy an ủi khi anh hiểu toàn bộ chuyện này. Dù sao, anh cũng không nhìn tôi như thể tôi bị điên. Anh đang nhìn tôi như thể ... anh yêu tôi.

"Em chỉ nghe mỗi một giọng thôi, " tôi chỉnh anh.

Anh cười rồi siết chặt tôi vào hông phải mình rồi bắt đầu dẫn tôi đi về phía trước.

"Anh làm chuyện này chỉ để chiều lòng em thôi. " Anh vừa đi vừa khoát tay về phía bóng tối trước mặt. Có cái gì đó lợt lạt mênh mông ở đó – ngôi nhà, tôi nhận ra. "Chứ ai nói gì cũng chẳng quan trọng gì cả."

"Chuyện này ảnh hưởng đến cả họ."

Anh nhún vai hờ hững.

Anh đưa tôi qua cánh cửa mở toang vào ngôi nhà u ám rồi bật đèn. Căn phòng giống y như trong ký ức tôi - đàn dương cầm và ghế trường kỷ trắng và cầu thang khổng lồ trắng toát.  Không chút bụi, không miếng vải trắng phủ nào.

Edward gọi mọi người chẳng lớn hơn âm lượng tôi trò chuyện bình thường. "Carlisle? Esme? Rosalie? Emmett? Jasper? Alice?” Họ sẽ nghe thấy.

Carlisle đột ngột đang đứng cạnh tôi, như thể ông đã ở đó ngay từ đầu. " Chúc mừng con trở lại, Bella." Ông mỉm cười. "Ta có thể giúp được gì cho con sáng nay? Ta nghĩ, căn cứ vào cái giờ này, đây không phải là một chuyến viếng thăm xã giao đơn thuần? "

Tôi gật đầu. "Con muốn nói chuyện với mọi người ngay lập tức, nếu được. Về một chuyện quan trọng. "

Tôi không thể không liếc nhìn lên mặt Edward khi đang nói. Vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng cam chịu. Khi ngoái nhìn lại Carlisle, ông cũng đang nhìn Edward.

" Dĩ nhiên là được rồi, " Carlisle nói. "Sao mình không vào phòng kia rồi hãy nói?"

Carlisle dẫn đường qua phòng khách sáng sủa, ngay cạnh phòng ăn, vừa đi vừa bật đèn. Tường trắng, trần nhà cao, như phòng khách. Ở giữa phòng, dưới đèn chùm treo thấp, là chiếc bàn lớn, bóng loáng hình bầu dục tám chiếc ghế xếp quanh. Carlisle kéo ghế đầu bàn cho tôi ngồi.

Tôi chưa bao giờ thấy gia đình Cullens sử dụng bàn ăn trước đây chỉ là một món đồ trang trí. Họ không ăn uống trong nhà.

Ngay khi quay người ngồi vào ghế, tôi thấy chúng tôi không chỉ có một mình. Esme đã theo sau Edward, và phía sau bà những người còn lại trong gia đình đã lục tục đi vào.

Carlisle ngồi xuống bên tay phải tôi, còn Edward ở bên trái tôi. Mọi người khác đều im lặng ngồi xuống ghế. Alice đang toét miệng cười với tôi, đầy vẻ thông đồng.  Emmett và Jasper trông có vẻ tò mò, và Rosalie mỉm cười rụt rè với tôi. Nụ cười đáp trả của tôi cũng rụt rè giống vậy.  Sẽ mất đôi chút thời gian mới quen được.

Carlisle hất đầu về phía tôi. "Quyền phát biểu của con."

Tôi nuốt khan. Đôi mắt họ nhìn làm tôi lo lắng. Edward nắm tay tôi dưới bàn. Tôi lén nhìn anh, nhưng anh đang theo dõi mấy người khác, vẻ mặt anh bỗng dữ tợn.

" Ừm, " tôi ngập ngừng. "Con hy vọng Alice đã kể cho mọi người nghe hết về mọi chuyện đã xảy ra ở Volterra rồi?"

"Hết rồi, " Alice cả quyết với tôi.

Tôi nhìn đầy ý nghĩa. "Cả chuyện trên đường đi?"

"Cả chuyyện đó," cô gật đầu.

" Tốt," tôi thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tất cả chúng ta đều biết chuyện cả rồi."

Họ kiên nhẫn chờ đợi trong khi tôi cố sắp xếp suy nghĩ của mình.

"Thế là, con có một khó khăn, " tôi bắt đầu. "Alice đã hứa với Volturi con sẽ trở thành một người như mọi người. Họ sẽ cho người đến kiểm tra, và con chắc chắn đó là một chuyện tệ hại một chuyện nên tránh.

" Và vì vậy, bây giờ, chuyện này liên quan đến tất cả mọi người. Con xin lỗi về chuyện đó. Tôi nhìn từng khuôn mặt xinh đẹp của họ, dành khuôn mặt xinh đẹp nhất để nhìn sau cùng. Miệng Edward trễ xuống nhăn nhó. " Nhưng, nếu mọi người không muốn có con, thì con sẽ không ép mọi người nhận con, dù Alice có sẵn lòng hay không cũng vậy."

Esme mở miệng nói, nhưng tôi giơ lên một ngón tay lên để ngăn bà.

"Cho phép con nói hết ý. Tất cả mọi người đều biết con muốn. Và con chắc chắn mọi người cũng biết Edward nghĩ.  Con nghĩ cách công bằng duy nhất để quyết định là mọi người sẽ bỏ phiếu. Nếu mọi người quyết định không muốn có con, thì...  Chắc con sẽ quay lại Ý một mình. Con không thể để họ đến đây."   Trán tôi nhăn lại khi nghĩ đến chuyện đó.

Có tiếng gầm gừ ùng ùng trong ngực Edward. Tôi lờ anh đi.

"Và xin tính đến chuyện, dù sao đi nữa, con cũng sẽ không làm mọi người bị hiểm nguy nữa, con muốn mọi người bỏ phiếu tán thành hoặc phản đối chuyện con trở thành ma cà rồng."

Tôi cười nửa miệng khi nói lời cuối cùng, rồi chìa tay mời Carlisle bắt đầu.

"Chờ một chút, " Edward ngắt lời.

Tôi nheo mắt nhìn anh trừng trừng. Anh nhướng mày nhìn, vừa siết tay tôi.

"Anh có một chuyện cần nói thêm trước khi chúng ta bỏ phiếu. "

Tôi thở dài.

" Về nỗi nguy hiểm Bella đề cập đến," anh nói tiếp. " Tôi nghĩ mình không cần phải quá lo lắng. "

Vẻ mặt anh sôi nổi hơn. Anh đặt bàn tay còn lại lên chiếc bàn bóng loáng rồi chồm về phía trước.

"Mọi người thấy đó, " anh giải thích, nhìn quanh bàn khi đang nói, "Có nhiều lý do tại sao lúc cuối tôi không muốn bắt tay Aro.  Có một chuyện họ không nghĩ đến, và tôi không muốn họ đoán ra." Anh cười toe toét.

"Lý do gì? " Alice thúc giục. Tôi chắc chắn vẻ mặt tôi cũng hoài nghi y như mặt cô.

"Volturi quá tự tin, và họ có lý do để như vậy. Khi họ định tìm ai đó, sẽ chẳng khó khăn gì. Em có nhớ Demetri không? " Anh nhìn xuống tôi.

Tôi rùng mình. Anh xem đó là câu trả lời có.

"Anh ta tìm thấy mọi người - đó là tài năng của anh ta, lý do họ giữ anh ta lại.

"Trong suốt thời gian mình ở với bất kỳ ai trong số họ, tôi đã moi thông tin trong đầu họ tìm bất cứ thứ gì có thể cứu chúng ta, và lấy càng nhiều thông tin càng tốt. Vì thế tôi đã biết tài năng của Demetri hoạt động ra sao.  Anh ta cũng là một kẻ săn lùng – săn lùng giỏi hơn cả James cả ngàn lần. Khả năng của anh ta hơi giống khả năng của tôi, hoặc của Aro.  Anh ta đánh ... hơi? Tôi không biết làm sao để mô tả nó ... đánh hơi mạch suy nghĩ ... trong tâm trí ai đó, rồi đuổi theo nó.  Nó có hiệu quả qua khoảng cách cực xa.

"Nhưng sau mấy thử nghiệm nhỏ của Aro, hừm... "  Edward nhún vai.

"Anh nghĩ ông ta sẽ không tìm ra em được," tôi nói thẳng thừng.

Anh tự mãn. "Anh chắc chắn vậy. Ông ấy dựa hoàn toàn vào giác quan đó. Khi nó không có tác dụng với em, tất cả bọn họ sẽ chẳng thấy được gì."

" Và sao chuyện đó lại giải quyết được mọi thứ chứ?"

"Dễ thấy hết sức, Alice sẽ biết khi nào họ định đến thăm, và anh sẽ giấu em. Họ sẽ chẳng làm đươc gì, " anh nói hết sức khoái trá. "Sẽ giống như mò kim dưới đáy biển!"

Anh và Emmett liếc nhau và cười tự mãn.

Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả. " Nhưng họ có thể tìm ra anh, " tôi nhắc anh.

"Anh tự lo được cho mình."

Emmett cười, và vươn người qua bàn về phía em trai, giơ nắm đấm ra.

"Kế hoạch tuyệt vời, em à," anh nhiệt tình nói.

Edward vươn tay đấm vào nắm tay của Emmett.

"Không được, " Rosalie rít lên.

" Tuyệt đối không được, " tôi đồng ý.

"Hay. Giọng Jasper tán thưởng.

"Bọn ngốc, " Alice lẩm bẩm.

Esme chỉ nhìn trừng trừng Edward.

Tôi đứng lên khỏi ghế, tập trung. Đây là cuộc họp của tôi.

" Vậy thì được rồi. Edward đã đưa ra một giải pháp thay thế để mọi người xem xét," tôi lạnh lùng nói. "Mình bỏ phiếu đi. "

Lần này tôi nhìn về phía Edward; tốt nhất là nên gạt ý kiến của anh ra. "Anh có muốn em gia nhập vào gia đình anh không? "

Mắt anh cứng và đen như đá lửa. "Không theo cách đó. Em sẽ vẫn làm người."

Tôi gật đầu khô khốc, giữ vẻ mặt vô cảm, rồi tiếp tục.

"Alice? "

". "

"Jasper? "

", " anh nói, giọng nghiêm túc. Tôi hơi bị bất ngờ - tôi đã không chắc chút nào về phiếu của anh - nhưng tôi kiềm chế phản ứng của mình tiếp tục.

"Rosalie? "

Cô do dự, bặm làn môi dưới đầy đặn, hoàn hảo. "Không. "

Tôi giữ vẻ mặt vô cảm và hơi quay đầu để tiếp tục, nhưng cô đưa cả hai bàn tay lên, lòng bàn tay hướng ra phía trước.

" Để chị giải thích, " cô khẩn khoản. "Chị không có ý nói không muốn em làm em chị. Chỉ là ... đây không phải là cuộc đời chị muốn chọn cho mình. Chị ước gì lúc đó có người bỏ phiếu chống cho chị."

Tôi gật đầu chậm rãi, rồi hướng về Emmett.

"Chết tiệt, !" Anh cười toe toét. "Mình có thể tìm cách khác để gây sự với Demetri này."

Tôi vẫn còn nhăn nhó vì câu đó khi nhìn Esme.

"Dĩ nhiên là có rồi, Bella. Bác đã coi con là người trong nhà rồi."

"Cảm ơn bác, Esme, " tôi thì thầm khi quay về phía Carlisle.

Tôi bỗng lo lắng, ước gì mình hỏi ý kiến ông trước hết. Tôi chắc chắn đây là phiếu quan trọng nhất, phiếu có trọng lượng hơn mọi lá phiếu khác.

Carlisle không nhìn tôi.

"Edward, " ông nói.

" Không, " Edward gầm gừ. Hàm anh bạnh ra, nhe răng.

"Đó là cách duy nhất," Carlisle nhấn mạnh. "Con đã quyết không sống thiếu cô ấy, nên ta không còn lựa chọn nào khác."

Edward thả tay tôi ra, đẩy ghế ra khỏi bàn. Anh vừa hầm hầm bước ra khỏi phòng, vừa gầm gừ nho nhỏ.

"Ta nghĩ con biết lá phiếu của ta rồi. " Carlisle thở dài.

Tôi vẫn còn nhìn theo Edward. " Cám ơn,"  tôi lầm bầm.

Tiếng loảng xoảng đổ vỡ vang đến từ căn phòng kia.

Tôi chùn người, và nói nhanh. "Đó là tất cả những gì con cần. Cám ơn mọi người. Vì đã muốn giữ con. Con cũng cảm nhận giống vậy về tất cả mọi người.  Giọng tôi nghẹn vì cảm xúc ở đoạn cuối.

Trong nháy mắt, Esme đã ở ngay bên tôi, đôi tay lạnh của bà ôm tôi.

"Bella yêu quý, " thì thào.

Tôi ôm bà trở lại. Liếc nhìn kín đáo, tôi nhận thấy Rosalie đang nhìn xuống bàn, và tôi nhận ra lời nói của mình có thể được hiểu theo hai hướng.

" Ừm, Alice, " tôi nói khi Esme buông tôi ra. "Em muốn làm chuyện này ở đâu? "

Alice nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to kinh hoàng.

"Không được! Không được! Không được!"  Edward gầm rú, lao vào phòng trở lại. Anh kề sát mặt tôi trước khi tôi kịp chớp mắt, cúi xuống tôi, mặt méo mó vì giận dữ. " Em điên sao? " anh la to. "Em hoàn toàn mất trí rồi sao?"

Tôi co rúm người, đi, bịt tai.

" Ờ..., Bella, "   Alice xen vào lo lắng. "Em nghĩ em chưa sẵn sàng làm chuyện đó. Em cần chuẩn bị... "

"Em đã hứa rồi, "  tôi nhắc cô, giận dữ nhìn qua cánh tay Edward.

"Em biết, nhưng ... thiệt đó, Bella!  Em chẳng biết phải làm sao để không giết chết chị."

"Em làm được mà,"  tôi khuyến khích. "Chị tin em."

Edward gầm gừ giận dữ.

Alice lắc đầu nhanh, có vẻ hoảng sợ.

"Carlisle? "  Tôi quay nhìn ông.

Edward chộp mặt tôi trong bàn tay anh, ép tôi nhìn anh.  Bàn tay kia của anh đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía Carlisle.

Carlisle lờ đi chuyện đó. "Bác làm chuyện đó được," ông trả lời. Tôi ước mình có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông.

"Con sẽ không gặp hiểm nguy do ta bị mất kiểm soát."

"Vậy hay rồi."  Tôi hy vọng ông hiểu; thật khó nói rõ ràng khi Edward giữ hàm tôi như vậy.

"Chờ chút," Edward nói qua kẽ răng. "Không cần phải ngay bây giờ."

"Chẳng có lý do gì mà lại không phải bây giờ," tôi nói, lời nói phát ra bị méo mó.

"Anh có thể nghĩ ra vài lý do."

" Dĩ nhiên anh có thể rồi, " tôi chua chát nói. " Bây giờ thả em ra."

Anh buông mặt tôi ra, và khoanh tay trước ngực. "Trong khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, Charlie sẽ đến đây tìm em. Anh nghi ông sẽ lôi cảnh sát vô lắm. "

" Cả ba người. "  Tôi cau mày.

Đây luôn là phần khó khăn nhất. Charlie, Renee. Bây giờ cả Jacob nữa. Những người tôi sẽ mất, những người tôi sẽ gây đau đớn. Tôi ước có cách gì để tôi là người duy nhất chịu khổ, nhưng tôi biết chuyện đó không thể được.

Tôi hại họ nhiều hơn khi vẫn làm người. Làm Charlie bị nguy hiểm thường trực khi sống bên tôi. Làm Jake nguy hiểm nhiều hơn nữa khi thu hút kẻ thù của anh đi qua lãnh thổ anh cảm thấy cần phải bảo vệ. Và Renee - thậm chí tôi còn không dám đến thăm mẹ mình vì sợ mang những vấn đề chết người theo mình!

Tôi là nam châm thu hút nguy hiểm; tôi đã chấp nhận mình là thế.

Chấp nhận điều này, tôi biết mình cần có khả năng tự chăm sóc bản thân và bảo vệ những người mình yêu thương, dù điều đó có nghĩa là tôi không thể sống cùng họ. Tôi cần mạnh mẽ.

"Để giữ kín đáo," Edward nói, vẫn qua kẽ răng nghiến chặt, nhưng bây giờ anh đang nhìn Carlisle, "con đề nghị mình hoãn cuộc trò chuyện này lại, ít ra là cho đến khi Bella tốt nghiệp trung học, và rời nhà Charlie. "

"Đó là một yêu cầu hợp lý, Bella, " Carlisle chỉ ra.

Tôi nghĩ đến phản ứng của Charlie sáng nay khi ông thức giấc, nếu - sau khi đời bắt ông phải trải qua chuyện Harry qua đời tuần trước, rồi tôi lại bắt ông chịu đựng sự biến mất không lời giải thích của mình - ông thấy giường tôi trống rỗng.  Charlie đâu đáng phải bị thế. Chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi; ngày tốt nghiệp đâu còn xa lắm...

Tôi bặm môi. "Em sẽ cân nhắc chuyện này.

Edward thư giãn. Hàm anh thả lỏng.

"Có lẽ anh nên đưa em về nhà, " anh nói, bây giờ đã bình tĩnh hơn, nhưng rõ ràng vội vã đưa tôi ra khỏi đây.

"Để phòng hờ Charlie thức dậy sớm."

Tôi nhìn Carlisle. "Sau khi tốt nghiệp? "

"Ta hứa với con.

Tôi hít thật sâu, mỉm cười, và quay về phía Edward. " OK. Anh có thể đưa em về nhà. "

Edward vội đưa tôi ra khỏi nhà trước Carlisle khi có thể hứa với tôi bất cứ chuyện gì khác. Anh đưa tôi ra phía sau, nên tôi không thấy được cái gì bị vỡ trong phòng khách.

Đó là một chuyến về nhà yên ổn. Tôi cảm thấy chiến thắng, và hơi tự mãn. Cũng sợ quíu người, dĩ nhiên, nhưng tôi cố không nghĩ về chuyện đó. Chẳng hay ho gì cho tôi khi lo vụ đau đớn - thể xác hay tinh thần - nên tôi sẽ không nghĩ đến. Không cho đến khi nào tôi buộc phải nghĩ đến.

Khi về đến nhà, Edward không ngừng lại. Anh nhảy qua tường và qua cửa sổ phòng tôi trong nháy mắt. Rồi anh kéo tay tôi khỏi cổ anh rồi đặt tôi lên giường.

Tôi tưởng mình biết rõ anh đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt anh làm tôi ngạc nhiên. Thay vì giận dữ, nó lại đang suy tính. Anh lặng lẽ đi tới đi lui trong căn phòng tối om trong khi tôi nhìn càng lúc càng nghi ngờ.

"Dù anh có định làm gì, thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu," tôi bảo anh.

"Suỵtt. Anh đang suy nghĩ. "

"Ugh, " tôi rên rỉ, quăng mình vô giường và kéo mền trùm đầu.

Chẳng có tiếng động nào, thế mà anh bỗng ở đó rồi. Anh lật mền ra để nhìn được tôi. Anh đang nằm bên tôi. Bàn tay anh vươn ra vuốt tóc ra khỏi má tôi.

"Nếu em không phiền, anh thích em đừng che mặt lại. Anh đã sống không nhìn thấy mặt em quá lâu rồi. Bây giờ ... hãy nói cho anh biết một chuyện. "

"Chuyện gì?" Tôi hỏi, bất đắc dĩ.

"Nếu em có thể có bất cứ thứ gì trên đời này, bất cứ thứ gì, thì đó sẽ là gì?"

Tôi có thể cảm thấy nét hoài nghi trong mắt mình. "Anh."

Anh lắc đầu sốt ruột. "Cái em chưa có cơ.

Tôi không rõ anh đang định dẫn mình đến đâu, nên tôi suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời. Tôi nghĩ ra một chuyện vừa đúng, vừa không thể thực hiện được.

"Em sẽ muốn ... Carlisle không phải làm chuyện đó. Em muốn anh biến đổi em.

Tôi quan sát phản ứng anh một cách thận trọng, nghĩ anh sẽ cuồng nộ hơn lúc ở nhà anh. Tôi ngạc nhiên khi vẻ mặt anh chẳng thay đổi. Vẫn đang suy tính, trầm tư.

"Em sẽ sẵn sàng đổi gì để được chuyện đó?”

Tôi không tin nổi vào tai mình. Tôi đực mặt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh và buột miệng trả lời chưa kịp suy nghĩ.

"Bất cứ thứ gì. "

Anh hơi mỉm cười, rồi bặm môi. "Năm năm? "

Mặt tôi nhăn nhó vừa chán nản vừa kinh hãi.

"Em đã nói bất cứ thứ gì, " anh nhắc tôi.

", nhưng ... anh sẽ dùng thời gian này để tìm cách tránh làm chuyện đó. Em không thể để bỏ qua cơ hội được. Hơn nữa, quá nguy hiểm để làm con người - ít nhấtvới em. Vì vậy, gì cũng được trừ chuyện đó. "

Anh cau mày. "Ba năm?"

"Không!"

"Chẳng lẽ chuyện đó không đáng gì với em sao?"

Tôi suy nghĩ xem mình muốn chuyện đó cỡ nào. Tốt hơn nên giữ vẻ mặt tỉnh queo của người đang đánh bài, tôi quyết định, và không cho anh biết tôi muốn nhiều đến mức nào. Vậy tôi mới có nhiều lợi thế hơn. " Sáu tháng? "

Anh trợn tròn mắt. "Chưa đủ.

"Một năm vậy " tôi nói. "Hết mức rồi. "

"Ít nhất hãy cho anh hai năm.”

"Không đời nào. Lúc đó em sẽ 19 tuổi. Nhưng em sẽ không chịu gần hai mươi đâu. Nếu anh mãi là thiếu niên, thì em cũng phải vậy. "

Anh nghĩ một chốc. "Được rồi. Bỏ qua chuyện giới hạn thời gian đi. Nếu em muốn anh là người biến đổi em - thì em sẽ phải thoả mãn một điều kiện. "

"Điều kiện? " Giọng tôi trở nên chán nản. "Điều kiện gì? "

Mắt anh thận trọng - anh chậm rãi nói. "Lấy anh trước. "

Tôi nhìn anh chằm chằm, chờ đợi... "OK. Đoạn cuối của chuyện cười là gì?"

Anh thở dài. "Em đang xúc phạm cái tôi của anh, Bella. Anh cầu hôn em, mà em lại cho đó là chuyện đùa. "

"Edward, vui lòng nghiêm túc. "

"Anh hoàn toàn nghiêm túc. " Anh nhìn chằm chằm vào tôi chẳng chút hài hước.

" Ồ, thôi nào, " tôi nói, hơi có âm điệu cuồng loạn trong giọng tôi. "Em chỉ mới mười tám tuổi. "

" Ừm, còn anh đã gần một trăm mười tuổi rồi. Đã đến lúc anh phải ổn định cuộc sống.

Tôi nhìn sang chỗ khác, ra ngoài cửa sổ tối om, cố kiểm soát nỗi hoảng sợ trước khi nó lộ ra ngoài.

"Nè, hôn nhân không nằm ở vị trí cao đến thế trong danh sách ưu tiên của em, anh biết không? Đó thuộc loại nụ hôn tử thần đối với Renee và Charlie.

"Chọn từ hay nhỉ. "

"Anh biết em muốn nói gì. "

Anh hít sâu. "Đừng nói với anh là em sợ ràng buộc đấy nhé," giọng anh tỏ vẻ không tin, và tôi hiểu anh muốn nói gì.

"Không phải vậy, " tôi đánh trống lảng. "Em... ̣ Renee.  Mẹ ghét vụ lấy chồng trước ba mươi tuổi lắm. "

"Vì bà thà em trở thành ma cà rồng bất tử còn hơn là lấy chồng." Anh cười buồn.

"Anh nghĩ anh đang nói đùa hả. "

"Bella, nếu em so sánh mức độ ràng buộc giữa chuyện hôn nhân vợ chồng với việc đánh đổi linh hồn em để nhận lấy một cuộc đời bất tử của ma cà rồng... " anh lắc đầu. " Nếu em không đủ can cảm để kết hôn với anh, thì-- "

" Ừm, " tôi ngắt lời. " Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em đồng ý? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em bảo anh hãy đưa em đến Vegas ngay bây giờ? Em sẽ là ma cà rồng trong ba ngày ư? "

Anh mỉm cười, răng anh loé lên trong bóng tối. "Đương nhiên," anh nói, thách thức tôi. "Anh sẽ đi lấy xe liền."

" Mẹ kiếp. " Tôi lẩm bẩm. "Em sẽ cho anh 18 tháng. "

"Không chịu, " anh nói, cười toe toét. "Anh thích điều kiện này. "

"Tốt. Em sẽ nhờ Carlisle làm chuyện đó khi em tốt nghiệp. "

" Nếu đó thật sự là điều em muốn. " Anh nhún vai, và nụ cười anh bỗng hết sức thiên thần.

"Anh thật không thể chịu nỗi, " tôi rên rỉ. " Quái vật. "

Anh cười khúc khích. " Đó có phải là lý do em không chịu lấy anh không?"

Tôi rên rỉ tiếp.

Anh nghiêng mình về phía tôi; đôi mắt đêm đen của anh tan chảy và thiêu cháy và làm tiêu tan sự tập trung của tôi. "

Xin em, Bella? " anh thì thào.

Tôi quên cách thở một hồi lâu. Khi thở lại được, tôi lắc đầu thật nhanh, cố xua đám mây đang đột ngột làm lu mờ tâm trí tôi.

"Chuyện này hẳn sẽ diễn ra tốt đẹp hơn nếu anh có thời gian để mua nhẫn. ' "

"Không! Không nhẫn gì hết!"  Tôi gần như thét lên.

"Bây giờ em đã gây ra chuyện rồi," anh thì thầm.

"Ối."

"Charlie sắp thức rồi; anh phải đi thôi, " Edward nói đầy cam chịu.

Tim tôi ngừng đập.

Anh dò nhìn vẻ mặt tôi một chút. "Anh có trẻ con quá không nếu trốn tủ quần áo của em?"

"Không, " tôi thì thầm háo hức. "Hãy ở lại. Xin anh. "

Edward mỉm cười và biến mất.

Tôi giận sôi trong bóng tối trong khi chờ Charlie kiểm tra tôi. Edward biết ông đang làm, và tôi sẵn sàng đánh cuộc là toàn bộ chuyện bị bất ngờ đầy phiền muộn ấy chỉ là một màn kịch. Tất nhiên, tôi vẫn còn tùy chọn Carlisle, nhưng bây giờ khi tôi biết mình thể được Edward biến đổi, tôi khao khát được vậy vô cùng. Anh đúng là một tên lừa đảo.

Cánh cửa kẹt mở.

"Chào bố buổi sáng.”

"Ồ, chào, Bella. " Ông có vẻ ngượng vì bị bắt quả tang. "Bố không biết con đã thức rồi.

"Dạ. Con đang chờ bố thức để con tắm vòi sen. " Tôi bắt đầu đứng dậy.

"Chờ chút, " Charlie nói, bật đèn. Tôi chớp mắt vì ánh sáng đột ngột, và cẩn thận không nhìn vào tủ. "Mình nói chuyện một chút đã.

Tôi không thể giấu được vẻ nhăn nhó của mình. Tôi quên nhờ Alice nghĩ ra một cái cớ chính đáng mất rồi.

"Con biết con đang gây chuyện."

"Dạ có.

"Bố gần như phát điên ba ngày qua. Bố từ đám tang Harry về thì con đã biến mất.  Jacob chỉ biết nói cho bố biết là con đã bỏ đi cùng Alice Cullen, và nghĩ con gặp chuyện không hay.  Con không hề để lại cho bố số điện thoại, mà con cũng chẳng thèm gọi. Bố không biết con ở đâu hoặc khi - hoặc liệu - con trở về không. Con có biết thật... thật... " ông không nói hết câu được. Ông hít một hơi ngắn và nói tiếp. "Con có thể cho bố một lý do tại sao bố không nên gởi con về Jacksonville ngay không? "

Mắt tôi nheo lại. Vậy đây là lời đe doạ, đúng không? Được rồi, cho bố biết tay. Tôi ngồi bật dậy, kéo mền quanh tôi. "Vì con sẽ không đi."

“Hử, chờ chút, thưa ---“

"Nè, bố, con hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của con, và bố có quyền phạt con lâu đến chừng nào tùy ý bố. Con cũng sẽ làm mọi việc trong nhà và giặt ủi và rửa chén cho đến khi bố nghĩ con đã học được bài học đắt giá. Và con nghĩ bố cũng có quyền tống con ra khỏi nhà - nhưng vậy cũng không bắt con đến Florida được."

Mặt ông đỏ rần lên.  Ông hít vài hơi thở sâu rồi mới trả lời.

"Con có vui lòng giải thích con đã ở đâu không? "

Ồ, bậy bạ quá. "Có ... chuyện khẩn cấp. "

Ông nhướng mày đợi lời giải thích hay ho của tôi.

Tôi phồng má lên rồi thổi phù ra. "Con không biết kể với bố đây, bố à.  Toàn là chuyện hiểu lầm. Anh ấy nói thế này, cô ấy nói thế kia. Vượt ngoài tầm kiểm soát. "

Ông chờ đợi với vẻ nghi ngờ.

"Vầy, Alice kể cho Rosalie biết là con nhảy khỏi vách đá... " tôi đang cố gắng điên cuồng để làm ông tin chuyện này, làm nó càng sát với sự thật càng tốt để chuyện tôi không thể nói dối một cách thuyết phục sẽ không làm hỏng cái cớ ấy, nhưng trước khi tôi nói tiếp được, gương mặt Charlie nhắc tôi nhớ là ông chẳng hề biết gì về vụ vách đá.

Bậy quá. Làm như tôi không chưa đủ khó khăn vậy.

"Chắc con chưa kể bố nghe chuyện đó, tôi nghẹn lời. "Chẳng có gì hết. Chỉ là đi chơi vớ vẩn, bơi lội với Jake thôi. Dù sao chăng nữa, thì Rosalie cũng đã báo cho Edward biết, làm ảnh lo lắng. Cô ấy đại loại vô tình nói như thể con đã cố tự tử này nọ. nh không chịu trả lời điện thoại, nên Alice kéo con đến... Los Angeles, để con tự mình giải thích trực tiếp." Tôi nhún vai, vô cùng mong ông không quá chú ý đến câu lỡ lời của tôi để bỏ qua lời giải thích hay ho của tôi.

Mặt Charlie tê cứng. "Con đã định tự tử sao, Bella? "

"Không, dĩ nhiên không rồi. Con chỉ đi chơi với Jake thôi. Nhảy từ vách đá xuống biển. Thanh niên ở La Push làm chuyện đó hoài. Con đã nói rồi mà, chẳng có hết.

Mặt Charlie nóng bừng lên - từ tê dại chuyển sang bừng bừng giận dữ. "Edward Cullen thì sao chớ?" ông quát tháo.

"Suốt bao lâu nay, nó bỏ mặc con luẩn quẩn mà không nói lời nào--- "

Tôi ngắt lời ông. "Đó là chuyện hiểu lầm khác. "

Mặt ông đỏ bừng trở lại. "Vậy nghĩa là nó cũng về đây lại rồi hả? "

"Con không biết chính xác kế hoạch là gì. Nhưng con nghĩ cả nhà họ đều quay về rồi. "

Ông lắc đầu, tĩnh mạch trên trán ông đập mạnh. "Bố muốn con tránh xa nó ra, Bella. Bố không tin .  Nó không tốt cho con. Bố sẽ không để cho nó làm con khốn khổ như thế lần nữa đâu. "

"Được thôi, " tôi cộc lốc nói.

Charlie dậm gót. "Ôi. " Ông hơi bối rối, thở phì phò ngạc nhiên. "Bố cứ tưởng con skhó thuyết phục."

" Đúng vậy. " Tôi nhìn thẳng vào mắt ông. "Ý con là, 'Được thôi, con sẽ đi chỗ khác. ' "

Ông trợn mắt; mặt ông biến thành màu nâu sẫm. Sự kiên quyết của tôi lung lay khi tôi bắt đầu lo cho sức khoẻ của ông. Ông chẳng trẻ hơn Harry...

"Bố, con không muốn đi chỗ khác ở, " tôi nói dịu dàng hơn. "Con yêu bố. Con biết bố lo, nhưng bố cần tin con trong chuyện này. Và bố sẽ phải bớt gay gắt với Edward nếu bố muốn con ở lại. Bố có muốn con sống ở đây hay không? "

"Vậy không công bằng, Bella. Con biết bố muốn con ở lại rồi. "

"Vậy thì xin hãy đối xử tốt với Edward, vì anh ấy ở đâu thì con ở đó. Tôi nói câu này với niềm tin mãnh liệt. Niềm tin của ý nghĩ bất chợt kia vẫn còn mạnh mẽ.

"Không phải dưới mái nhà của ta, " Charlie quát tháo.

Tôi thở dài sườn sượt. "Nè, con sẽ không trao cho bố thêm bất kỳ tối hậu thư nào trong đêm nay –sáng nay thì đúng hơn.  Xin hãy suy nghĩ chuyện này trong vài ngày, OK? Nhưng lưu ý rằng Edward và con là loại dính liền không rời."

"Bella- "

"Bố hãy nghĩ kỹ chuyện đó đã, " tôi kiên quyết. " Và trong khi bố làm chuyện đó, xin bố vui lòng cho con chút riêng? Con thật sự cần vòi sen. "

Mặt Charlie tím rịm kỳ lạ, nhưng ông bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Tôi nghe ông đi huỳnh huỵch giận dữ xuống cầu thang.

Tôi ném mền ra, và Edward đã ở đó, ngồi trong chiếc ghế bập bênh như thể anh đã ở đó từ đầu cuộc nói chuyện.

"Xin lỗi vì chuyện đó, " tôi thì thầm.

"Làm như thể anh không đáng bị tệ hại hơn, " anh thì thầm. "Đừng cãi nhau với Charlie vì anh, xin em.

"Đừng lo về chuyện đó, " tôi vừa thì thào vừa thu gom đồ làm vệ sinh và một bộ quần áo sạch. " Em sẽ cãi đủ mức cần thiết, chớ không hơn. Hay anh định nói với em là em chẳng có nơi nào để đến? " Tôi mở to mắt giả vờ giận dữ.

"Em sẽ dọn đến trong một ngôi nhà đầy ma cà rồng sao? "

"Đó là có lẽ nơi an toàn nhất cho người như em. Ngoài ra... " tôi cười toe toét. " Nếu Charlie tống em ra khỏi nhà, thì không cần đến thời hạn chót tốt nghiệp nữa, phải không? "

Hàm anh siết chặt. "Quá khao khát bị nguyền rủa vĩnh viễn, " anh lẩm bẩm.

"Anh biết anh đâu thật tin vậy đâu. "

"Ồ, anh không tin sao?" anh giận dữ.

"Không. Anh không. "

Anh trừng mắt nhìn tôi và bắt đầu nói, nhưng tôi ngắt lời anh.

"Nếu anh thật sự tin là anh đã mất linh hồn, thì khi em tìm thấy anh Volterra, anh lẽ ra phải nhận ra ngay lập tức chuyện đang xảy ra, chớ không nghĩ mình đã cùng chết. Nhưng anh đâu có vậy - anh nói 'Tuyệt vời. Carlisle đã nói đúng,'" tôi nhắc anh, chiến thắng. "Rốt cuộc, trong anh vẫn có hy vọng.

Lần này, Edward không nói được.

"Vậy chúng ta cùng hy vọng nhé, được không?"Tôi đề nghị. "Chuyện đó đâu quan trọng. Nếu anh ở lại, em chẳng cần đến thiên đường. "

Anh từ từ đứng dậy, và đến gần đặt hai bàn tay vào hai bên mặt tôi vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

"Mãi mãi, " anh tuyên bố, vẫn hơi phân vân.

"Đó là điều duy nhất em cầu xin, " tôi nói, và nhón chân áp môi mình lên môi anh.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.