24. Lá phiếu
Anh không hài lòng, điều đó hết sức dễ thấy. Nhưng, không bàn cãi thêm, anh ôm tôi, uyển chuyển nhảy ra khỏi cửa sổ và đáp xuống đất không chút loạng choạng, y như mèo. Hơi cao hơn tôi tưởng.
"Được rồi," anh nói, giọng anh giận dữ không tán thành. "Lên nào."
Anh giúp tôi lên lưng, rồi bắt đầu chạy. Dù bao năm tháng, vẫn cảm thấy thật quen thuộc. Dễ dàng. Rõ ràng đây là điều mình không bao giờ quên được, như chạy xe đạp vậy.
Không gian yên tĩnh và tối đen khi anh chạy xuyên qua rừng, hơi thở anh chậm và đều đặn – tối đủ để cây rừng vút qua chúng tôi gần như không nhìn thấy được, và chỉ luồng không khí tạt vào mặt mới làm tôi biết tốc độ của chúng tôi. Không khí ẩm ướt; không làm rát bỏng mắt tôi như gió trong quảng trường lớn ấy, và thật dễ chịu. Đêm cũng vậy, sau cái sáng khủng khiếp đó. Như tấm mền dày tôi chui vào như một đứa trẻ, bóng tối quen thuộc và chở che.
Tôi nhớ trước đây chuyện chạy xuyên rừng thế này đã làm tôi sợ hãi, tôi đã từng phải nhắm mắt lại. Bây giờ, với tôi, thiệt là một phản ứng ngốc nghếch. Tôi vẫn mở to mắt, cằm tựa trên vai anh, má áp vào cổ anh. Tốc độ làm ta phấn chấn. Thích hơn đi xe máy cả trăm lần.
Tôi quay mặt về phía anh rồi áp môi vào làn da cứng lạnh trên cổ anh.
" Cảm ơn," anh nói, khi bóng cây đen mờ vùn vụt lướt qua chúng tôi. "Có phải thế có nghĩa là em nghĩ là em đang thức không?"
Tôi cười. Tiếng cười thoải mái, tự nhiên, hết sức dễ dàng. Nghe thật bình thường. "Không thực vậy. Hơn thế, dù sao đi nữa, em đâu có định thức dậy đâu. Không phải đêm nay."
"Anh sẽ cố giành lại niềm tin của em," anh thì thầm, gần như tự nói với mình. "Cho dù đó là việc làm cuối cùng của anh."
"Em tin anh mà, " tôi cả quyết với anh. "Em chỉ không tin mình thôi."
" Giải thích đi, xin em."
Anh chạy chậm lại rồi rảo bước - tôi biết vậy vì không còn nghe tiếng gió nữa - và đoán là chúng tôi không còn xa nhà lắm. Thực ra, tôi nghĩ mình nghe rõ tiếng dòng sông đang hối hả chảy đâu đó gần bên, trong bóng tối.
"Hưm - " tôi cố tìm lời phù hợp để giải thích. " Em không tin mình ... xứng đáng với anh. Em chẳng có gì có thể níu giữ được anh."
Anh dừng lại và vòng tay kéo tôi ra khỏi lưng anh. Bàn tay dịu dàng của anh vẫn không buông tôi ra; sau khi đặt tôi đứng lại, anh choàng tay ôm chặt tôi, ghì tôi vào ngực anh.
"Vòng tay em là vĩnh viễn và không thể thoát được," anh thì thầm. "Đừng bao giờ nghi ngờ điều đó."
“Sao em có thể không nghi ngờ chứ?
"Em chẳng chịu nói với anh... " anh thì thầm.
"Chuyện gì?"
"Khó khăn lớn nhất của em là gì. "
"Em sẽ cho anh đoán một lần. " Tôi thở dài, rồi đưa ngón trỏ lên sờ đầu mũi anh.
Anh gật đầu. "Anh còn tệ hơn cả Volturi ư, " anh buồn rầu nói. "Anh nghĩ anh đáng vậy lắm."
Tôi trợn tròn mắt. "Chuyện tệ hại nhất mà Volturi có thể làm chỉ là giết em thôi. "
Anh chờ đợi với ánh mắt căng thẳng.
"Còn anh có thể bỏ em, " tôi giải thích. " Volturi, Victoria ... họ chẳng là gì so với chuyện đó."
Ngay cả bóng tối, tôi cũng thấy được khuôn mặt anh méo xệch đau khổ - điều này làm tôi nhớ đến vẻ mặt anh khi bị tra tấn bởi cái nhìn của Jane; tôi cảm thấy muốn bịnh, và hối tiếc vì đã nói thật.
"Đừng thế," tôi thì thầm, chạm vào mặt anh. "Đừng buồn."
Anh nhếch miệng cười gắng gượng, nhưng nét cười không chạm vào mắt anh. "Nếu có cách nào làm em thấy anh không thể rời bỏ em," anh thì thầm. " Thời gian, anh nghĩ, sẽ là cách duy nhất thuyết phục được em."
Tôi thích cái ý tưởng thời gian này. "OK," tôi đồng ý.
Mặt anh vẫn còn đau khổ. Tôi cố làm anh phân tâm bằng mấy chuyện vụn vặt.
"Vậy - vì anh sẽ ở lại. Em có thể lấy lại mấy món đồ của em không?" Tôi hỏi, giữ giọng mình nhẹ nhàng nhất có thể.
Cố gắng của tôi có tác dụng phần nào: anh cười. Nhưng mắt anh vẫn khổ sở. "Mấy món đồ của em chưa bao giờ mất đi, " anh bảo tôi. "Anh biết thế là bậy, vì anh đã hứa em sẽ được thanh thản không có gì gợi nhớ về anh. Thật ngu ngốc và trẻ con, nhưng anh vẫn muốn để lại cái gì đó về anh cho em. Đĩa CD, hình chụp, vé máy bay - đều ở dưới sàn phòng của em."
"Thật sao?"
Anh gật đầu, có vẻ hơi vui bởi vẻ vui thích thấy rõ của tôi vì chuyện vụn vặt này. Vẫn chưa đủ để xoá đi nỗi đau trên mặt anh hoàn toàn.
"Em nghĩ, " tôi chậm rãi nói, "Em không chắc, nhưng em tự hỏi ... Em nghĩ có lẽ em luôn biết chuyện đó. "
"Em biết gì?"
Tôi vốn chỉ muốn xoá đi nét đau đớn trong mắt anh, nhưng khi nói ra những lời ấy, chúng nghe chân thật hơn mong đợi.
" Một phần nào đó trong em, có lẽ là tiềm thức, chưa bao giờ thôi hết tin rằng anh vẫn quan tâm chuyện em sống hay chết. Có lẽ đó là lý do tại sao em cứ nghe có tiếng nói bên tai hoài. "
Im lặng mãi miết một hồi lâu. "Tiếng nói ư?" anh hỏi thẳng thừng.
" Ừm, chỉ một giọng thôi. Giọng anh. Chuyện dài lắm." Vẻ thận trọng trên mặt anh làm tôi ước mình không nói chuyện đó ra. Anh có nghĩ tôi điên, như tất cả những người khác không? Có phải mấy người khác nói đúng về chuyện đó? Nhưng ít ra thì vẻ mặt ấy – vẻ mặt khiến trông anh như thể đang bị cái gì đó thiêu cháy – đang mất đi.
"Anh có thời gian mà." Giọng anh bình thản bất thường.
"Mắc cỡ lắm."
Anh đợi.
Tôi không biết làm sao để giải thích. " Anh có nhớ chuyện Alice nói về môn thể thao cảm giác mạnh không?"
Anh nói những lời này bằng giọng đều đều vô cảm. "Em nhảy ra khỏi vách đá để tiêu khiển."
"Ờ, đúng rồi. Và trước đó, bằng xe máy ---"
" Xe máy?" anh hỏi. Tôi biết giọng anh đủ rõ để nghe có cái gì đó đang dậy sóng đằng sau vẻ bình tĩnh ấy.
"Em chắc mình chưa kể Alice nghe chuyện đó."
"Chưa."
" Ừm, về chuyện đó... Để coi, em nhận thấy là mỗi khi em làm chuyện gì đó nguy hiểm hoặc ngu ngốc ... là em có thể nhớ đến anh rõ ràng hơn," tôi thú nhận, cảm thấy mình tâm thần hết sức. " Em nhớ giọng anh ra sao khi anh giận dữ. Em nghe giọng anh, như thể anh đang đứng ngay cạnh em. Đa phần em em cố không nghĩ về anh, nhưng chuyện này chẳng làm em đau đớn lắm – cứ như thể anh lại đang bảo vệ em. Như thể anh không muốn em bị thương.
" Và, ờ thì, Em tự hỏi có phải lý do khiến em nghe tiếng anh rõ như thế là vì, đằng sau tất cả những chuyện đó: em luôn biết anh vẫn luôn yêu em."
Một lần nữa, khi tôi nói, lời lẽ đầy vẻ tin chắc. Về tính đúng đắn. Tận sâu trong tâm khảm tôi đã nhận ra sự thật.
Lời anh nghẹn ngào. " Em... đã ... liều mạng ... để nghe - "
" Suỵtt, " tôi ngắt lời anh. "Chờ em một chút. Em vừa thoáng nghĩ ra một chuyện.”
Tôi nghĩ đến đêm ở Port Angeles khi nghe được ảo giác đầu tiên. Tôi đã nghĩ ra hai khả năng.
Loạn trí hoặc sự thoả mãn ước mơ. Tôi đã không nghĩ ra khả năng thứ ba.
Nhưng sẽ ra sao nếu...
Sẽ ra sao nếu mình khăng khăng tin một chuyện là có thật, nhưng rốt cuộc lại hoàn toàn sai? Sẽ ra sao nếu mình cứ chắc mẩm là mình đúng, thậm chí chẳng hề nhìn ngó đến sự thật? Sự thật sẽ câm lặng, hay nó sẽ cố phơi trần?
Khả năng thứ ba: Edward yêu tôi. Sợi dây gắn bó giữa chúng tôi không phải là thứ có thể bị đứt đoạn vì sự vắng xa, vì khoảng cách, hay vì thời gian. Và cho dù anh có là người đặc biệt hay đẹp trai hay tài giỏi hay hoàn hảo hơn tôi bao nhiêu chăng nữa, anh vẫn khó lòng bị thay đổi giống y như tôi. Như tôi luôn thuộc về anh, và anh luôn thuộc về tôi.
Có phải đó là điều trước đây tôi đã cố gắng để bảo mình chăng?
"Ôi !"
"Bella? "
"Ồ. OK. Thảo nào."
"Em thoáng nghĩ ra điều gì?" anh hỏi, giọng anh không đều và căng thẳng.
"Anh yêu em," tôi kinh ngạc. Cảm giác tin chắc và khó thở lại cuốn qua tôi.
Dù mắt anh vẫn còn lo lắng, nụ cười nhếch môi tôi yêu thích nhất đã thoáng qua mặt anh. "Anh yêu em chân thành."
Tim tôi phồng lên như thể sắp vỡ ra khỏi lồng ngực. Nó làm ngập tràn ngực tôi và chặn nghẹn cổ họng tôi đến nỗi tôi không nói nên lời.
Anh quả thật đã yêu tôi theo cách tôi yêu anh - mãi mãi. Chỉ vì lo cho tâm hồn tôi, cho những thứ thuộc về con người mà anh không muốn tước đoạt khỏi tôi, đã khiến anh đau khổ phải để tôi làm người như thế. So với nỗi sợ hãi anh không yêu tôi, chướng ngại vật này - linh hồn tôi – dường như chẳng đáng kể chút nào.
Anh ôm chặt mặt tôi giữa đôi tay mát rượi của anh và hôn tôi cho đến khi tôi chóng mặt đến nỗi khu rừng quay cuồng. Sau đó anh tựa trán vào trán tôi, và tôi không phải là người duy nhất thở nặng nề hơn bình thường.
"Em giỏi chuyện đó hơn anh, em biết không, " anh bảo tôi.
"Giỏi hơn chuyện gì?"
"Sống tiếp. Em, ít nhất, đã cố gắng. Em thức dậy vào buổi sáng, cố tỏ ra bình thường vì Charlie, sống tiếp cách em vốn sống. Khi anh không lao đầu vào chuyện săn lùng, anh ... hoàn toàn vô dụng. Anh không thể ở gần gia đình mình - anh không thể ở gần bất kỳ ai. Anh lấy làm xấu hổ mà thú nhận anh gần như khép kín tâm hồn để cho nỗi đau khổ thống trị anh." Anh cười toe toét, ngượng ngùng. "Còn mắc cỡ hơn cả chuyện em nghe mấy giọng nói. Và, tất nhiên, anh cũng giống em."
Tôi hết sức nhẹ nhõm khi anh có vẻ thông cảm thực sự – cảm thấy an ủi khi anh hiểu toàn bộ chuyện này. Dù sao, anh cũng không nhìn tôi như thể tôi bị điên. Anh đang nhìn tôi như thể ... anh yêu tôi.
"Em chỉ nghe mỗi một giọng thôi, " tôi chỉnh anh.
Anh cười rồi siết chặt tôi vào hông phải mình rồi bắt đầu dẫn tôi đi về phía trước.
"Anh làm chuyện này chỉ để chiều lòng em thôi. " Anh vừa đi vừa khoát tay về phía bóng tối trước mặt. Có cái gì đó lợt lạt và mênh mông ở đó – ngôi nhà, tôi nhận ra. "Chứ ai nói gì cũng chẳng quan trọng gì cả."
"Chuyện này ảnh hưởng đến cả họ."
Anh nhún vai hờ hững.
Anh đưa tôi qua cánh cửa mở toang vào ngôi nhà u ám rồi bật đèn. Căn phòng giống y như trong ký ức tôi - đàn dương cầm và ghế trường kỷ trắng và cầu thang khổng lồ trắng toát. Không chút bụi, không miếng vải trắng phủ nào.
Edward gọi mọi người chẳng lớn hơn âm lượng tôi trò chuyện bình thường. "Carlisle? Esme? Rosalie? Emmett? Jasper? Alice?” Họ sẽ nghe thấy.
Carlisle đột ngột đang đứng cạnh tôi, như thể ông đã ở đó ngay từ đầu. " Chúc mừng con trở lại, Bella." Ông mỉm cười. "Ta có thể giúp được gì cho con sáng nay? Ta nghĩ, căn cứ vào cái giờ này, đây không phải là một chuyến viếng thăm xã giao đơn thuần? "
Tôi gật đầu. "Con muốn nói chuyện với mọi người ngay lập tức, nếu được. Về một chuyện quan trọng. "
Tôi không thể không liếc nhìn lên mặt Edward khi đang nói. Vẻ mặt anh nghiêm trọng, nhưng cam chịu. Khi ngoái nhìn lại Carlisle, ông cũng đang nhìn Edward.
" Dĩ nhiên là được rồi, " Carlisle nói. "Sao mình không vào phòng kia rồi hãy nói?"
Carlisle dẫn đường qua phòng khách sáng sủa, ngay cạnh phòng ăn, vừa đi vừa bật đèn. Tường trắng, trần nhà cao, như phòng khách. Ở giữa phòng, dưới đèn chùm treo thấp, là chiếc bàn lớn, bóng loáng hình bầu dục có tám chiếc ghế xếp quanh. Carlisle kéo ghế đầu bàn cho tôi ngồi.
Tôi chưa bao giờ thấy gia đình Cullens sử dụng bàn ăn trước đây – nó chỉ là một món đồ trang trí. Họ không ăn uống trong nhà.
Ngay khi quay người ngồi vào ghế, tôi thấy chúng tôi không chỉ có một mình. Esme đã theo sau Edward, và phía sau bà những người còn lại trong gia đình đã lục tục đi vào.
Carlisle ngồi xuống bên tay phải tôi, còn Edward ở bên trái tôi. Mọi người khác đều im lặng ngồi xuống ghế. Alice đang toét miệng cười với tôi, đầy vẻ thông đồng. Emmett và Jasper trông có vẻ tò mò, và Rosalie mỉm cười rụt rè với tôi. Nụ cười đáp trả của tôi cũng rụt rè giống vậy. Sẽ mất đôi chút thời gian mới quen được.
Carlisle hất đầu về phía tôi. "Quyền phát biểu là của con."
Tôi nuốt khan. Đôi mắt họ nhìn làm tôi lo lắng. Edward nắm tay tôi dưới bàn. Tôi lén nhìn anh, nhưng anh đang theo dõi mấy người khác, vẻ mặt anh bỗng dữ tợn.
" Ừm, " tôi ngập ngừng. "Con hy vọng Alice đã kể cho mọi người nghe hết về mọi chuyện đã xảy ra ở Volterra rồi?"
"Hết rồi, " Alice cả quyết với tôi.
Tôi nhìn cô đầy ý nghĩa. "Cả chuyện trên đường đi?"
"Cả chuyyện đó," cô gật đầu.
" Tốt," tôi thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tất cả chúng ta đều biết chuyện cả rồi."
Họ kiên nhẫn chờ đợi trong khi tôi cố sắp xếp suy nghĩ của mình.
"Thế là, con có một khó khăn, " tôi bắt đầu. "Alice đã hứa với Volturi con sẽ trở thành một người như mọi người. Họ sẽ cho người đến kiểm tra, và con chắc chắn đó là một chuyện tệ hại – một chuyện nên tránh.
" Và vì vậy, bây giờ, chuyện này liên quan đến tất cả mọi người. Con xin lỗi về chuyện đó.” Tôi nhìn từng khuôn mặt xinh đẹp của họ, dành khuôn mặt xinh đẹp nhất để nhìn sau cùng. Miệng Edward trễ xuống nhăn nhó. " Nhưng, nếu mọi người không muốn có con, thì con sẽ không ép mọi người nhận con, dù Alice có sẵn lòng hay không cũng vậy."
Esme mở miệng nói, nhưng tôi giơ lên một ngón tay lên để ngăn bà.
"Cho phép con nói hết ý. Tất cả mọi người đều biết con muốn gì. Và con chắc chắn mọi người cũng biết Edward nghĩ gì. Con nghĩ cách công bằng duy nhất để quyết định là mọi người sẽ bỏ phiếu. Nếu mọi người quyết định không muốn có con, thì... Chắc con sẽ quay lại Ý một mình. Con không thể để họ đến đây." Trán tôi nhăn lại khi nghĩ đến chuyện đó.
Có tiếng gầm gừ ùng ùng trong ngực Edward. Tôi lờ anh đi.
"Và xin tính đến chuyện, dù sao đi nữa, con cũng sẽ không làm mọi người bị hiểm nguy nữa, con muốn mọi người bỏ phiếu tán thành hoặc phản đối chuyện con trở thành ma cà rồng."
Tôi cười nửa miệng khi nói lời cuối cùng, rồi chìa tay mời Carlisle bắt đầu.
"Chờ một chút, " Edward ngắt lời.
Tôi nheo mắt nhìn anh trừng trừng. Anh nhướng mày nhìn, vừa siết tay tôi.
"Anh có một chuyện cần nói thêm trước khi chúng ta bỏ phiếu. "
Tôi thở dài.
" Về nỗi nguy hiểm mà Bella đề cập đến," anh nói tiếp. " Tôi nghĩ mình không cần phải quá lo lắng. "
Vẻ mặt anh sôi nổi hơn. Anh đặt bàn tay còn lại lên chiếc bàn bóng loáng rồi chồm về phía trước.
"Mọi người thấy đó, " anh giải thích, nhìn quanh bàn khi đang nói, "Có nhiều lý do tại sao lúc cuối tôi không muốn bắt tay Aro. Có một chuyện họ không nghĩ đến, và tôi không muốn họ đoán ra." Anh cười toe toét.
"Lý do gì? " Alice thúc giục. Tôi chắc chắn vẻ mặt tôi cũng hoài nghi y như mặt cô.
"Volturi quá tự tin, và họ có lý do để như vậy. Khi họ định tìm ai đó, sẽ chẳng khó khăn gì. Em có nhớ Demetri không? " Anh nhìn xuống tôi.
Tôi rùng mình. Anh xem đó là câu trả lời có.
"Anh ta tìm thấy mọi người - đó là tài năng của anh ta, lý do họ giữ anh ta lại.
"Trong suốt thời gian mình ở với bất kỳ ai trong số họ, tôi đã moi thông tin trong đầu họ tìm bất cứ thứ gì có thể cứu chúng ta, và lấy càng nhiều thông tin càng tốt. Vì thế tôi đã biết tài năng của Demetri hoạt động ra sao. Anh ta cũng là một kẻ săn lùng – săn lùng giỏi hơn cả James cả ngàn lần. Khả năng của anh ta hơi giống khả năng của tôi, hoặc của Aro. Anh ta đánh ... hơi? Tôi không biết làm sao để mô tả nó ... đánh hơi mạch suy nghĩ ... trong tâm trí ai đó, rồi đuổi theo nó. Nó có hiệu quả qua khoảng cách cực xa.
"Nhưng sau mấy thử nghiệm nhỏ của Aro, hừm... " Edward nhún vai.
"Anh nghĩ ông ta sẽ không tìm ra em được," tôi nói thẳng thừng.
Anh tự mãn. "Anh chắc chắn vậy. Ông ấy dựa hoàn toàn vào giác quan đó. Khi nó không có tác dụng với em, tất cả bọn họ sẽ chẳng thấy được gì."
" Và sao chuyện đó lại giải quyết được mọi thứ chứ?"
"Dễ thấy hết sức, Alice sẽ biết khi nào họ định đến thăm, và anh sẽ giấu em. Họ sẽ chẳng làm đươc gì, " anh nói hết sức khoái trá. "Sẽ giống như mò kim dưới đáy biển!"
Anh và Emmett liếc nhau và cười tự mãn.
Chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả. " Nhưng họ có thể tìm ra anh, " tôi nhắc anh.
"Anh tự lo được cho mình."
Emmett cười, và vươn người qua bàn về phía em trai, giơ nắm đấm ra.
"Kế hoạch tuyệt vời, em à," anh nhiệt tình nói.
Edward vươn tay đấm vào nắm tay của Emmett.
"Không được, " Rosalie rít lên.
" Tuyệt đối không được, " tôi đồng ý.
"Hay. Giọng Jasper tán thưởng.
"Bọn ngốc, " Alice lẩm bẩm.
Esme chỉ nhìn trừng trừng Edward.
Tôi đứng lên khỏi ghế, tập trung. Đây là cuộc họp của tôi mà.
" Vậy thì được rồi. Edward đã đưa ra một giải pháp thay thế để mọi người xem xét," tôi lạnh lùng nói. "Mình bỏ phiếu đi. "
Lần này tôi nhìn về phía Edward; tốt nhất là nên gạt ý kiến của anh ra. "Anh có muốn em gia nhập vào gia đình anh không? "
Mắt anh cứng và đen như đá lửa. "Không theo cách đó. Em sẽ vẫn làm người."
Tôi gật đầu khô khốc, giữ vẻ mặt vô cảm, rồi tiếp tục.
"Alice? "
"Có. "
"Jasper? "
"Có, " anh nói, giọng nghiêm túc. Tôi hơi bị bất ngờ - tôi đã không chắc chút nào về lá phiếu của anh - nhưng tôi kiềm chế phản ứng của mình và tiếp tục.
"Rosalie? "
Cô do dự, bặm làn môi dưới đầy đặn, hoàn hảo. "Không. "
Tôi giữ vẻ mặt vô cảm và hơi quay đầu để tiếp tục, nhưng cô đưa cả hai bàn tay lên, lòng bàn tay hướng ra phía trước.
" Để chị giải thích, " cô khẩn khoản. "Chị không có ý nói không muốn em làm em chị. Chỉ là ... đây không phải là cuộc đời chị muốn chọn cho mình. Chị ước gì lúc đó có người bỏ phiếu chống cho chị."
Tôi gật đầu chậm rãi, rồi hướng về Emmett.
"Chết tiệt, có!" Anh cười toe toét. "Mình có thể tìm cách khác để gây sự với gã Demetri này."
Tôi vẫn còn nhăn nhó vì câu đó khi nhìn Esme.
"Dĩ nhiên là có rồi, Bella. Bác đã coi con là người trong nhà rồi."
"Cảm ơn bác, Esme, " tôi thì thầm khi quay về phía Carlisle.
Tôi bỗng lo lắng, ước gì mình hỏi ý kiến ông trước hết. Tôi chắc chắn đây là lá phiếu quan trọng nhất, lá phiếu có trọng lượng hơn mọi lá phiếu khác.
Carlisle không nhìn tôi.
"Edward, " ông nói.
" Không, " Edward gầm gừ. Hàm anh bạnh ra, nhe răng.
"Đó là cách duy nhất," Carlisle nhấn mạnh. "Con đã quyết không sống thiếu cô ấy, nên ta không còn lựa chọn nào khác."
Edward thả tay tôi ra, đẩy ghế ra khỏi bàn. Anh vừa hầm hầm bước ra khỏi phòng, vừa gầm gừ nho nhỏ.
"Ta nghĩ con biết lá phiếu của ta rồi. " Carlisle thở dài.
Tôi vẫn còn nhìn theo Edward. " Cám ơn," tôi lầm bầm.
Tiếng loảng xoảng đổ vỡ vang đến từ căn phòng kia.
Tôi chùn người, và nói nhanh. "Đó là tất cả những gì con cần. Cám ơn mọi người. Vì đã muốn giữ con. Con cũng cảm nhận giống vậy về tất cả mọi người.” Giọng tôi nghẹn vì cảm xúc ở đoạn cuối.
Trong nháy mắt, Esme đã ở ngay bên tôi, đôi tay lạnh của bà ôm tôi.
"Bella yêu quý, " bà thì thào.
Tôi ôm bà trở lại. Liếc nhìn kín đáo, tôi nhận thấy Rosalie đang nhìn xuống bàn, và tôi nhận ra lời nói của mình có thể được hiểu theo hai hướng.
" Ừm, Alice, " tôi nói khi Esme buông tôi ra. "Em muốn làm chuyện này ở đâu? "
Alice nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to kinh hoàng.
"Không được! Không được! Không được!" Edward gầm rú, lao vào phòng trở lại. Anh kề sát mặt tôi trước khi tôi kịp chớp mắt, cúi xuống tôi, mặt méo mó vì giận dữ. " Em điên sao? " anh la to. "Em hoàn toàn mất trí rồi sao?"
Tôi co rúm người, đi, bịt tai.
" Ờ..., Bella, " Alice xen vào lo lắng. "Em nghĩ em chưa sẵn sàng làm chuyện đó. Em cần chuẩn bị... "
"Em đã hứa rồi, " tôi nhắc cô, giận dữ nhìn qua cánh tay Edward.
"Em biết, nhưng ... thiệt đó, Bella! Em chẳng biết phải làm sao để không giết chết chị."
"Em làm được mà," tôi khuyến khích. "Chị tin em."
Edward gầm gừ giận dữ.
Alice lắc đầu nhanh, có vẻ hoảng sợ.
"Carlisle? " Tôi quay nhìn ông.
Edward chộp mặt tôi trong bàn tay anh, ép tôi nhìn anh. Bàn tay kia của anh đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía Carlisle.
Carlisle lờ đi chuyện đó. "Bác làm chuyện đó được," ông trả lời. Tôi ước mình có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông.
"Con sẽ không gặp hiểm nguy do ta bị mất kiểm soát."
"Vậy hay rồi." Tôi hy vọng ông hiểu; thật khó mà nói rõ ràng khi Edward giữ hàm tôi như vậy.
"Chờ chút," Edward nói qua kẽ răng. "Không cần phải ngay bây giờ."
"Chẳng có lý do gì mà lại không phải bây giờ," tôi nói, lời nói phát ra bị méo mó.
"Anh có thể nghĩ ra vài lý do."
" Dĩ nhiên anh có thể rồi, " tôi chua chát nói. " Bây giờ thả em ra."
Anh buông mặt tôi ra, và khoanh tay trước ngực. "Trong khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, Charlie sẽ đến đây tìm em. Anh nghi ông sẽ lôi cảnh sát vô lắm. "
" Cả ba người. " Tôi cau mày.
Đây luôn là phần khó khăn nhất. Charlie, Renee. Bây giờ cả Jacob nữa. Những người tôi sẽ mất, những người tôi sẽ gây đau đớn. Tôi ước có cách gì để tôi là người duy nhất chịu khổ, nhưng tôi biết chuyện đó không thể được.
Tôi hại họ nhiều hơn khi vẫn làm người. Làm Charlie bị nguy hiểm thường trực khi sống bên tôi. Làm Jake nguy hiểm nhiều hơn nữa khi thu hút kẻ thù của anh đi qua lãnh thổ anh cảm thấy cần phải bảo vệ. Và Renee - thậm chí tôi còn không dám đến thăm mẹ mình vì sợ mang những vấn đề chết người theo mình!
Tôi là nam châm thu hút nguy hiểm; tôi đã chấp nhận mình là thế.
Chấp nhận điều này, tôi biết mình cần có khả năng tự chăm sóc bản thân và bảo vệ những người mình yêu thương, dù điều đó có nghĩa là tôi không thể sống cùng họ. Tôi cần mạnh mẽ.
"Để giữ kín đáo," Edward nói, vẫn qua kẽ răng nghiến chặt, nhưng bây giờ anh đang nhìn Carlisle, "con đề nghị mình hoãn cuộc trò chuyện này lại, ít ra là cho đến khi Bella tốt nghiệp trung học, và rời nhà Charlie. "
"Đó là một yêu cầu hợp lý, Bella, " Carlisle chỉ ra.
Tôi nghĩ đến phản ứng của Charlie sáng nay khi ông thức giấc, nếu - sau khi đời bắt ông phải trải qua chuyện Harry qua đời tuần trước, rồi tôi lại bắt ông chịu đựng sự biến mất không lời giải thích của mình - ông thấy giường tôi trống rỗng. Charlie đâu đáng phải bị thế. Chỉ thêm một thời gian ngắn nữa thôi; ngày tốt nghiệp đâu còn xa lắm...
Tôi bặm môi. "Em sẽ cân nhắc chuyện này.”
Edward thư giãn. Hàm anh thả lỏng.
"Có lẽ anh nên đưa em về nhà, " anh nói, bây giờ đã bình tĩnh hơn, nhưng rõ ràng là vội vã đưa tôi ra khỏi đây.
"Để phòng hờ Charlie thức dậy sớm."
Tôi nhìn Carlisle. "Sau khi tốt nghiệp? "
"Ta hứa với con.”
Tôi hít thật sâu, mỉm cười, và quay về phía Edward. " OK. Anh có thể đưa em về nhà. "
Edward vội đưa tôi ra khỏi nhà trước Carlisle khi có thể hứa với tôi bất cứ chuyện gì khác. Anh đưa tôi ra phía sau, nên tôi không thấy được cái gì bị vỡ trong phòng khách.
Đó là một chuyến về nhà yên ổn. Tôi cảm thấy chiến thắng, và hơi tự mãn. Cũng sợ quíu người, dĩ nhiên, nhưng tôi cố không nghĩ về chuyện đó. Chẳng hay ho gì cho tôi khi lo vụ đau đớn - thể xác hay tinh thần - nên tôi sẽ không nghĩ đến. Không cho đến khi nào tôi buộc phải nghĩ đến.
Khi về đến nhà, Edward không ngừng lại. Anh nhảy qua tường và qua cửa sổ phòng tôi trong nháy mắt. Rồi anh kéo tay tôi khỏi cổ anh rồi đặt tôi lên giường.
Tôi tưởng mình biết rõ anh đang nghĩ gì, nhưng vẻ mặt anh làm tôi ngạc nhiên. Thay vì giận dữ, nó lại đang suy tính. Anh lặng lẽ đi tới đi lui trong căn phòng tối om trong khi tôi nhìn càng lúc càng nghi ngờ.
"Dù anh có định làm gì, thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu," tôi bảo anh.
"Suỵtt. Anh đang suy nghĩ. "
"Ugh, " tôi rên rỉ, quăng mình vô giường và kéo mền trùm đầu.
Chẳng có tiếng động nào, thế mà anh bỗng ở đó rồi. Anh lật mền ra để nhìn được tôi. Anh đang nằm bên tôi. Bàn tay anh vươn ra vuốt tóc ra khỏi má tôi.
"Nếu em không phiền, anh thích em đừng che mặt lại. Anh đã sống không nhìn thấy mặt em quá lâu rồi. Bây giờ ... hãy nói cho anh biết một chuyện. "
"Chuyện gì?" Tôi hỏi, bất đắc dĩ.
"Nếu em có thể có bất cứ thứ gì trên đời này, bất cứ thứ gì, thì đó sẽ là gì?"
Tôi có thể cảm thấy nét hoài nghi trong mắt mình. "Anh."
Anh lắc đầu sốt ruột. "Cái em chưa có cơ.”
Tôi không rõ anh đang định dẫn mình đến đâu, nên tôi suy nghĩ cẩn thận rồi mới trả lời. Tôi nghĩ ra một chuyện vừa đúng, vừa không thể thực hiện được.
"Em sẽ muốn ... Carlisle không phải làm chuyện đó. Em muốn anh biến đổi em.”
Tôi quan sát phản ứng anh một cách thận trọng, nghĩ anh sẽ cuồng nộ hơn lúc ở nhà anh. Tôi ngạc nhiên khi vẻ mặt anh chẳng thay đổi. Vẫn đang suy tính, trầm tư.
"Em sẽ sẵn sàng đổi gì để được chuyện đó?”
Tôi không tin nổi vào tai mình. Tôi đực mặt nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh và buột miệng trả lời chưa kịp suy nghĩ.
"Bất cứ thứ gì. "
Anh hơi mỉm cười, rồi bặm môi. "Năm năm? "
Mặt tôi nhăn nhó vừa chán nản vừa kinh hãi.
"Em đã nói bất cứ thứ gì mà, " anh nhắc tôi.
"Ừ, nhưng ... anh sẽ dùng thời gian này để tìm cách tránh làm chuyện đó. Em không thể để bỏ qua cơ hội được. Hơn nữa, quá nguy hiểm để làm con người - ít nhất là với em. Vì vậy, gì cũng được trừ chuyện đó. "
Anh cau mày. "Ba năm?"
"Không!"
"Chẳng lẽ chuyện đó không đáng gì với em sao?"
Tôi suy nghĩ xem mình muốn chuyện đó cỡ nào. Tốt hơn nên giữ vẻ mặt tỉnh queo của người đang đánh bài, tôi quyết định, và không cho anh biết tôi muốn nhiều đến mức nào. Vậy tôi mới có nhiều lợi thế hơn. " Sáu tháng? "
Anh trợn tròn mắt. "Chưa đủ.”
"Một năm vậy " tôi nói. "Hết mức rồi. "
"Ít nhất hãy cho anh hai năm.”
"Không đời nào. Lúc đó em sẽ 19 tuổi. Nhưng em sẽ không chịu gần hai mươi đâu. Nếu anh mãi là thiếu niên, thì em cũng phải vậy. "
Anh nghĩ một chốc. "Được rồi. Bỏ qua chuyện giới hạn thời gian đi. Nếu em muốn anh là người biến đổi em - thì em sẽ phải thoả mãn một điều kiện. "
"Điều kiện? " Giọng tôi trở nên chán nản. "Điều kiện gì? "
Mắt anh thận trọng - anh chậm rãi nói. "Lấy anh trước. "
Tôi nhìn anh chằm chằm, chờ đợi... "OK. Đoạn cuối của chuyện cười là gì?"
Anh thở dài. "Em đang xúc phạm cái tôi của anh, Bella. Anh cầu hôn em, mà em lại cho đó là chuyện đùa. "
"Edward, vui lòng nghiêm túc. "
"Anh hoàn toàn nghiêm túc. " Anh nhìn chằm chằm vào tôi chẳng chút hài hước.
" Ồ, thôi nào, " tôi nói, hơi có âm điệu cuồng loạn trong giọng tôi. "Em chỉ mới mười tám tuổi. "
" Ừm, còn anh đã gần một trăm mười tuổi rồi. Đã đến lúc anh phải ổn định cuộc sống.”
Tôi nhìn sang chỗ khác, ra ngoài cửa sổ tối om, cố kiểm soát nỗi hoảng sợ trước khi nó lộ ra ngoài.
"Nè, hôn nhân không nằm ở vị trí cao đến thế trong danh sách ưu tiên của em, anh biết không? Đó thuộc loại nụ hôn tử thần đối với Renee và Charlie.”
"Chọn từ hay nhỉ. "
"Anh biết em muốn nói gì mà. "
Anh hít sâu. "Đừng nói với anh là em sợ ràng buộc đấy nhé," giọng anh tỏ vẻ không tin, và tôi hiểu anh muốn nói gì.
"Không phải vậy, " tôi đánh trống lảng. "Em... sợ Renee. Mẹ ghét vụ lấy chồng trước ba mươi tuổi lắm. "
"Vì bà thà em trở thành ma cà rồng bất tử còn hơn là lấy chồng." Anh cười buồn.
"Anh nghĩ anh đang nói đùa hả. "
"Bella, nếu em so sánh mức độ ràng buộc giữa chuyện hôn nhân vợ chồng với việc đánh đổi linh hồn em để nhận lấy một cuộc đời bất tử của ma cà rồng... " anh lắc đầu. " Nếu em không có đủ can cảm để kết hôn với anh, thì-- "
" Ừm, " tôi ngắt lời. " Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em đồng ý? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em bảo anh hãy đưa em đến Vegas ngay bây giờ? Em sẽ là ma cà rồng trong ba ngày ư? "
Anh mỉm cười, răng anh loé lên trong bóng tối. "Đương nhiên," anh nói, thách thức tôi. "Anh sẽ đi lấy xe liền."
" Mẹ kiếp. " Tôi lẩm bẩm. "Em sẽ cho anh 18 tháng. "
"Không chịu, " anh nói, cười toe toét. "Anh thích điều kiện này. "
"Tốt. Em sẽ nhờ Carlisle làm chuyện đó khi em tốt nghiệp. "
" Nếu đó thật sự là điều em muốn. " Anh nhún vai, và nụ cười anh bỗng hết sức thiên thần.
"Anh thật không thể chịu nỗi, " tôi rên rỉ. " Quái vật. "
Anh cười khúc khích. " Đó có phải là lý do em không chịu lấy anh không?"
Tôi rên rỉ tiếp.
Anh nghiêng mình về phía tôi; đôi mắt đêm đen của anh tan chảy và thiêu cháy và làm tiêu tan sự tập trung của tôi. "
Xin em, Bella? " anh thì thào.
Tôi quên cách thở một hồi lâu. Khi thở lại được, tôi lắc đầu thật nhanh, cố xua đám mây đang đột ngột làm lu mờ tâm trí tôi.
"Chuyện này hẳn sẽ diễn ra tốt đẹp hơn nếu anh có thời gian để mua nhẫn. ' "
"Không! Không nhẫn gì hết!" Tôi gần như thét lên.
"Bây giờ em đã gây ra chuyện rồi," anh thì thầm.
"Ối."
"Charlie sắp thức rồi; anh phải đi thôi, " Edward nói đầy cam chịu.
Tim tôi ngừng đập.
Anh dò nhìn vẻ mặt tôi một chút. "Anh có trẻ con quá không nếu trốn vô tủ quần áo của em?"
"Không, " tôi thì thầm háo hức. "Hãy ở lại. Xin anh. "
Edward mỉm cười và biến mất.
Tôi giận sôi trong bóng tối trong khi chờ Charlie kiểm tra tôi. Edward biết rõ ông đang làm gì, và tôi sẵn sàng đánh cuộc là toàn bộ chuyện bị bất ngờ đầy phiền muộn ấy chỉ là một màn kịch. Tất nhiên, tôi vẫn còn tùy chọn Carlisle, nhưng bây giờ khi tôi biết mình có thể được Edward biến đổi, tôi khao khát được vậy vô cùng. Anh đúng là một tên lừa đảo.
Cánh cửa kẹt mở.
"Chào bố buổi sáng.”
"Ồ, chào, Bella. " Ông có vẻ ngượng vì bị bắt quả tang. "Bố không biết con đã thức rồi.”
"Dạ. Con đang chờ bố thức để con tắm vòi sen. " Tôi bắt đầu đứng dậy.
"Chờ chút, " Charlie nói, bật đèn. Tôi chớp mắt vì ánh sáng đột ngột, và cẩn thận không nhìn vào tủ. "Mình nói chuyện một chút đã.”
Tôi không thể giấu được vẻ nhăn nhó của mình. Tôi quên nhờ Alice nghĩ ra một cái cớ chính đáng mất rồi.
"Con biết con đang gây chuyện."
"Dạ có.”
"Bố gần như phát điên ba ngày qua. Bố từ đám tang Harry về thì con đã biến mất. Jacob chỉ biết nói cho bố biết là con đã bỏ đi cùng Alice Cullen, và nó nghĩ con gặp chuyện không hay. Con không hề để lại cho bố số điện thoại, mà con cũng chẳng thèm gọi. Bố không biết con ở đâu hoặc khi - hoặc liệu - con có trở về không. Con có biết thật... thật... " ông không nói hết câu được. Ông hít một hơi ngắn và nói tiếp. "Con có thể cho bố một lý do tại sao bố không nên gởi con về Jacksonville ngay không? "
Mắt tôi nheo lại. Vậy đây là lời đe doạ, đúng không? Được rồi, cho bố biết tay. Tôi ngồi bật dậy, kéo mền quanh tôi. "Vì con sẽ không đi."
“Hử, chờ chút, thưa cô---“
"Nè, bố, con hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của con, và bố có quyền phạt con lâu đến chừng nào tùy ý bố. Con cũng sẽ làm mọi việc trong nhà và giặt ủi và rửa chén cho đến khi bố nghĩ con đã học được bài học đắt giá. Và con nghĩ bố cũng có quyền tống con ra khỏi nhà - nhưng vậy cũng không bắt con đến Florida được."
Mặt ông đỏ rần lên. Ông hít vài hơi thở sâu rồi mới trả lời.
"Con có vui lòng giải thích con đã ở đâu không? "
Ồ, bậy bạ quá. "Có ... chuyện khẩn cấp. "
Ông nhướng mày đợi lời giải thích hay ho của tôi.
Tôi phồng má lên rồi thổi phù ra. "Con không biết kể gì với bố đây, bố à. Toàn là chuyện hiểu lầm. Anh ấy nói thế này, cô ấy nói thế kia. Vượt ngoài tầm kiểm soát. "
Ông chờ đợi với vẻ nghi ngờ.
"Vầy, Alice kể cho Rosalie biết là con nhảy khỏi vách đá... " tôi đang cố gắng điên cuồng để làm ông tin chuyện này, làm nó càng sát với sự thật càng tốt để chuyện tôi không thể nói dối một cách thuyết phục sẽ không làm hỏng cái cớ ấy, nhưng trước khi tôi nói tiếp được, gương mặt Charlie nhắc tôi nhớ là ông chẳng hề biết gì về vụ vách đá.
Bậy quá. Làm như tôi không chưa đủ khó khăn vậy.
"Chắc con chưa kể bố nghe chuyện đó,” tôi nghẹn lời. "Chẳng có gì hết. Chỉ là đi chơi vớ vẩn, bơi lội với Jake thôi. Dù sao chăng nữa, thì Rosalie cũng đã báo cho Edward biết, làm ảnh lo lắng. Cô ấy đại loại vô tình nói như thể con đã cố tự tử này nọ. Ảnh không chịu trả lời điện thoại, nên Alice kéo con đến... Los Angeles, để con tự mình giải thích trực tiếp." Tôi nhún vai, vô cùng mong ông không quá chú ý đến câu lỡ lời của tôi để bỏ qua lời giải thích hay ho của tôi.
Mặt Charlie tê cứng. "Con đã định tự tử sao, Bella? "
"Không, dĩ nhiên là không rồi. Con chỉ đi chơi với Jake thôi. Nhảy từ vách đá xuống biển. Thanh niên ở La Push làm chuyện đó hoài. Con đã nói rồi mà, chẳng có gì hết.”
Mặt Charlie nóng bừng lên - từ tê dại chuyển sang bừng bừng giận dữ. "Edward Cullen thì sao chớ?" ông quát tháo.
"Suốt bao lâu nay, nó bỏ mặc con luẩn quẩn mà không nói lời nào--- "
Tôi ngắt lời ông. "Đó là chuyện hiểu lầm khác. "
Mặt ông đỏ bừng trở lại. "Vậy nghĩa là nó cũng về đây lại rồi hả? "
"Con không biết chính xác kế hoạch là gì. Nhưng con nghĩ cả nhà họ đều quay về rồi. "
Ông lắc đầu, tĩnh mạch trên trán ông đập mạnh. "Bố muốn con tránh xa nó ra, Bella. Bố không tin nó. Nó không tốt cho con. Bố sẽ không để cho nó làm con khốn khổ như thế lần nữa đâu. "
"Được thôi, " tôi cộc lốc nói.
Charlie dậm gót. "Ôi. " Ông hơi bối rối, thở phì phò ngạc nhiên. "Bố cứ tưởng con sẽ khó thuyết phục."
" Đúng vậy. " Tôi nhìn thẳng vào mắt ông. "Ý con là, 'Được thôi, con sẽ đi chỗ khác ở. ' "
Ông trợn mắt; mặt ông biến thành màu nâu sẫm. Sự kiên quyết của tôi lung lay khi tôi bắt đầu lo cho sức khoẻ của ông. Ông chẳng trẻ hơn Harry...
"Bố, con không muốn đi chỗ khác ở, " tôi nói dịu dàng hơn. "Con yêu bố. Con biết bố lo, nhưng bố cần tin con trong chuyện này. Và bố sẽ phải bớt gay gắt với Edward nếu bố muốn con ở lại. Bố có muốn con sống ở đây hay không? "
"Vậy không công bằng, Bella. Con biết bố muốn con ở lại rồi. "
"Vậy thì xin hãy đối xử tốt với Edward, vì anh ấy ở đâu thì con ở đó.” Tôi nói câu này với niềm tin mãnh liệt. Niềm tin của ý nghĩ bất chợt kia vẫn còn mạnh mẽ.
"Không phải dưới mái nhà của ta, " Charlie quát tháo.
Tôi thở dài sườn sượt. "Nè, con sẽ không trao cho bố thêm bất kỳ tối hậu thư nào trong đêm nay –sáng nay thì đúng hơn. Xin hãy suy nghĩ chuyện này trong vài ngày, OK? Nhưng lưu ý rằng Edward và con là loại dính liền không rời."
"Bella- "
"Bố hãy nghĩ kỹ chuyện đó đã, " tôi kiên quyết. " Và trong khi bố làm chuyện đó, xin bố vui lòng cho con chút riêng tư? Con thật sự cần vòi sen. "
Mặt Charlie tím rịm kỳ lạ, nhưng ông bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Tôi nghe ông đi huỳnh huỵch giận dữ xuống cầu thang.
Tôi ném mền ra, và Edward đã ở đó, ngồi trong chiếc ghế bập bênh như thể anh đã ở đó từ đầu cuộc nói chuyện.
"Xin lỗi vì chuyện đó, " tôi thì thầm.
"Làm như thể anh không đáng bị tệ hại hơn, " anh thì thầm. "Đừng cãi nhau với Charlie vì anh, xin em.”
"Đừng lo về chuyện đó, " tôi vừa thì thào vừa thu gom đồ làm vệ sinh và một bộ quần áo sạch. " Em sẽ cãi đủ mức cần thiết, chớ không hơn. Hay anh định nói với em là em chẳng có nơi nào để đến? " Tôi mở to mắt giả vờ giận dữ.
"Em sẽ dọn đến ở trong một ngôi nhà đầy ma cà rồng sao? "
"Đó là có lẽ nơi an toàn nhất cho người như em. Ngoài ra... " tôi cười toe toét. " Nếu Charlie tống em ra khỏi nhà, thì không cần đến thời hạn chót tốt nghiệp nữa, phải không? "
Hàm anh siết chặt. "Quá khao khát bị nguyền rủa vĩnh viễn, " anh lẩm bẩm.
"Anh biết anh đâu thật tin vậy đâu. "
"Ồ, anh mà không tin sao?" anh giận dữ.
"Không. Anh không. "
Anh trừng mắt nhìn tôi và bắt đầu nói, nhưng tôi ngắt lời anh.
"Nếu anh thật sự tin là anh đã mất linh hồn, thì khi em tìm thấy anh ở Volterra, anh lẽ ra phải nhận ra ngay lập tức chuyện đang xảy ra, chớ không nghĩ mình đã cùng chết. Nhưng anh đâu có vậy - anh nói 'Tuyệt vời. Carlisle đã nói đúng,'" tôi nhắc anh, chiến thắng. "Rốt cuộc, trong anh vẫn có hy vọng.”
Lần này, Edward không nói được.
"Vậy chúng ta cùng hy vọng nhé, được không?"Tôi đề nghị. "Chuyện đó đâu quan trọng. Nếu anh ở lại, em chẳng cần đến thiên đường. "
Anh từ từ đứng dậy, và đến gần đặt hai bàn tay vào hai bên mặt tôi vừa nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Mãi mãi, " anh tuyên bố, vẫn hơi phân vân.
"Đó là điều duy nhất em cầu xin, " tôi nói, và nhón chân áp môi mình lên môi anh.