Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New Moon - 20. VOLTERRA
Trăng non 20. VOLTERRA
WE BEGAN THE STEEP CLIMB, AND THE ROAD GREW CONGESTED. As we wound higher, the cars became too close together for Alice to weave insanely between them anymore. We slowed to a crawl behind a little tan Peugeot. "Alice," I moaned. The clock on the dash seemed to be speeding up. "It's the only way in," she tried soothe me. But her voice was too strained to comfort. The cars continued to edge forward, one car length at a time. The sun beamed down brilliantly, seeming already overhead.
Chúng tôi bắt đầu leo dốc, và đường đông xe dần. Khi lên cao hơn, mấy chiếc xe hơi chạy quá sát nhau khiến Alice không thể len lỏi như điên được nữa. Chúng tôi chạy chậm như rùa bò sau chiếc Peugeot nhỏ màu nâu vàng nhạt. "Alice,” tôi than van. Đồng hồ chỉ giờ trên bảng điều khiển như đang tăng tốc. "Đây là lối duy nhất vào thành,” cô ráng xoa dịu tôi. Nhưng giọng cô quá căng thẳng chẳng thể xoa dịu được ai. Mấy chiếc xe vẫn nhích về phía trước, mỗi lúc chỉ được hai ba mét. Mặt trời chiếu rọi rực rỡ, dường như đã lên đỉnh đầu.
7 REPETITION

20. VOLTERRA

WE BEGAN THE STEEP CLIMB, AND THE ROAD GREW CONGESTED. As we wound higher, the cars became too close together for Alice to weave insanely between them anymore. We slowed to a crawl behind a little tan Peugeot.

"Alice," I moaned. The clock on the dash seemed to be speeding up.

"It's the only way in," she tried soothe me. But her voice was too strained to comfort.

The cars continued to edge forward, one car length at a time. The sun beamed down brilliantly, seeming already overhead.

The cars crept one by one toward the city. As we got closer, I could see cars parked by the side of the road with people getting out to walk the test of the way. At first I thought it was just impatience—something I could easily understand. But then we came around a switchback, and I could see the filled parking lot outside the city wall, the crowds of people walking through the gates. No one was being allowed to drive through.

"Alice," I whispered urgently.

"I know," she said. Her face was chiseled from ice.

Now that I was looking, and we were crawling slowly enough to see, I could tell that it was very windy.

The people crowding toward the gate gripped their hats and tugged their hair out of their faces. Their clothes billowed around them. I also noticed that the color red was everywhere. Red shirts, red hats, red flags dripping like long ribbons beside the gate, whipping in the wind—as I watched, the brilliant crimson scarf one woman had tied around her hair was caught in a sudden gust. It twisted up into the air above her, writhing like it was alive. She reached for it, jumping in the air, but it continued to flutter higher, a

patch of bloody color against the dull, ancient walls.

"Bella." Alice spoke quickly in a fierce, low voice. "I can't see what the guard here will decide now—if this doesn't work, you're going to have to go in alone. You're going to have to run. Just keep asking for the Palazzo dei Priori, and running in the direction they tell you. Don't get lost."

"Palazzo dei Priori, Palazzo dei Priori," I repeated the name over and over again, trying to get it down.

"Or 'the clock tower,' if they speak English. I'll go around and try to find a secluded spot somewhere behind the city where I can go over the wall."

I nodded. "Palazzo dei Priori."

"Edward will be under the clock tower, to the north of the square. There's a narrow alleyway on the right, and he'll be in the shadow there. You have to get his attention before he can move into the sun."

I nodded furiously.

Alice was near the front of the line. A man in a navy blue uniform was directing the flow of traffic, turning the cars away from the full lot. They U-turned and headed back to find a place beside the road. Then it was Alice's turn.

The uniformed man motioned lazily, not paying attention. Alice accelerated, edging around him and heading for the gate. He shouted something at us, but held his ground, waving frantically to keep the next car from following our bad example.

The man at the gate wore a matching uniform. As we approached him, the throngs of tourists passed, crowding the sidewalks, staring curiously at the pushy, flashy Porsche.

The guard stepped into the middle of the street. Alice angled the car carefully before she came to a full stop. The sun beat against my window, and she was in shadow. She swiftly reached behind the seat and grabbed something from her bag.

The guard came around the car with an irritated expression, and tapped on her window angrily.

She rolled the window down halfway, and I watched him do a double take when he saw the face behind the dark glass.

"I'm sorry, only tour buses allowed in the city today, miss," he said in English, with a heavy accent. He was apologetic, now, as if he wished he had better news for the strikingly beautiful woman.

"It's a private tour," Alice said, flashing an alluring smile. She reached her hand out of the window, into the sunlight. I froze, until I realized she was wearing an elbow-length, tan glove. She took his hand, still raised from tapping her window, and pulled it into the car. She put something into his palm, and folded his fingers around it.

His face was dazed as he retrieved his hand and stared at the thick roll of money he now held. The outside bill was a thousand dollar bill.

"Is this a joke?" he mumbled.

Alice's smile was blinding. "Only if you think it's funny."

He looked at her, his eyes staring wide. I glanced nervously at the clock on the dash. If Edward stuck to his plan, we had only five minutes left.

"I'm in a wee bit of a hurry," she hinted, still smiling.

The guard blinked twice, and then shoved the money inside his vest. He took a step away from the window and waved us on. None of the passing people seemed to notice the quiet exchange. Alice drove into the city, and we both sighed in relief.

The street was very narrow, cobbled with the same color stones as the faded cinnamon brown buildings that darkened the street with their shade. It had the feel of an alleyway. Red flags decorated the walls, spaced only a few yards apart, flapping in the wind that whistled through the narrow lane.

It was crowded, and the foot traffic slowed our progress.

"Just a little farther," Alice encouraged me; I was gripping the door handle, ready to throw myself into the street as soon as she spoke the word.

She drove in quick spurts and sudden stops, and the people in the crowd shook their fists at us and said angry words that I was glad I couldn't understand. She turned onto a little path that couldn't have been meant for cars; shocked people had to squeeze into doorways as we scraped by. We found another street at the end. The buildings were taller here; they leaned together overhead so that no sunlight touched the pavement—the thrashing red flags on either side nearly met. The crowd was thicker here than anywhere else. Alice stopped the car. I had the door open before we were at a standstill.

She pointed to where the street widened into a patch of bright openness. "There—we're at the southern end of the square. Run straight across, to the right of the clock tower. I'll find a way around—"

Her breath caught suddenly, and when she spoke again, her voice was a hiss. "They're everywhere?"

I froze in place, but she pushed me out of the car. "Forget about them. You have two minutes. Go, Bella, go!" she shouted, climbing out of the car as she spoke.

I didn't pause to watch Alice melt into the shadows. I didn't stop to close my door behind me. I shoved a heavy woman out of my way and ran flat out, head down, paying little attention to anything but the uneven stones beneath my feet.

Coming out of the dark lane, I was blinded by the brilliant sunlight beating down into the principal plaza.

The wind whooshed into me, flinging my hair into my eyes and blinding me further. It was no wonder that I didn't see the wall of flesh until I'd smacked into it.

There was no pathway, no crevice between the close pressed bodies. I pushed against them furiously, fighting the hands that shoved back. I heard exclamations of irritation and even pain as I battled my way through, but none were in a language I understood. The faces were a blur of anger and surprise, surrounded by the ever-present red. A blond woman scowled at me, and the red scarf coiled around her neck looked like a gruesome wound. A child, lifted on a man's shoulders to see over the crowd, grinned down at me, his lips distended over a set of plastic vampire fangs.

The throng jostled around me, spinning me the wrong direction. I was glad the clock was so visible, or I'd never keep my course straight. But both hands on the clock pointed up toward the pitiless sun, and, though I shoved viciously against the crowd, I knew I was too late. I wasn't halfway across. I wasn't going to make it. I was stupid and slow and human, and we were all going to die because of it.

I hoped Alice would get out. I hoped that she would see me from some dark shadow and know that I had failed, so she could go home to Jasper.

I listened, above the angry exclamations, trying to hear the sound of discovery: the gasp, maybe the scream, as Edward came into someone's view.

But there was a break in the crowd—I could see a bubble of space ahead. I pushed urgently toward it, not realizing till I bruised my shins against the bricks that there was a wide, square fountain set into the center of the plaza.

I was nearly crying with relief as I flung my leg over the edge and ran through the knee-deep water. It sprayed all around me as I thrashed my way across the pool. Even in the sun, the wind was glacial, and the wet made the cold actually painful. But the fountain was very wide; it let me cross the center of the square and then some in mere seconds. I didn't pause when I hit the far edge—I used the low wall as a springboard, throwing myself into the crowd.

They moved more readily for me now, avoiding the icy water that splattered from my dripping clothes as I ran. I glanced up at the clock again.

A deep, booming chime echoed through the square. It throbbed in the stones under my feet. Children cried, covering their ears. And I started screaming as I ran.

"Edward!" I screamed, knowing it was useless. The crowd was too loud, and my voice was breathless with exertion. But I couldn't stop screaming.

The clock tolled again. I ran past a child in his mother's arms—his hair was almost white in the dazzling sunlight. A circle of tall men, all wearing red blazers, called out warnings as I barreled through them. The clock tolled again.

On the other side of the men in blazers, there was a break in the throng, space between the sightseers who milled aimlessly around me. My eyes searched the dark narrow passage to the right of the wide square edifice under the tower. I couldn't see the street level—there were still too many people in the way. The clock tolled again.

It was hard to see now. Without the crowd to break the wind, it whipped at my face and burned my eyes. I couldn't be sure if that was the reason behind my tears, or if I was crying in defeat as the clock tolled again.

A little family of four stood nearest to the alley's mouth. The two girls wore crimson dresses, with matching ribbons tying their dark hair back. The father wasn't tall. It seemed like I could see something bright in the shadows, just over his shoulder. I hurtled toward them, trying to see past the stinging tears.

The clock tolled, and the littlest girl clamped her hands over her ears.

The older girl, just waist high on her mother, hugged her mother's leg and stared into the shadows behind them. As I watched, she tugged on her mother's elbow and pointed toward the darkness. The clock tolled, and I was so close now.

I was close enough to hear her high-pitched voice. Her father stared at me in surprise as I bore down on them, rasping out Edward's name over and over again.

The older girl giggled and said something to her mother, gesturing toward the shadows again impatiently.

I swerved around the father—he clutched the baby out of my way—and sprinted for the gloomy breach behind them as the clock tolled over my head.

"Edward, no!" I screamed, but my voice was lost in the roar of the chime.

I could see him now. And I could see that he could not see me.

It was really him, no hallucination this time. And I realized that my delusions were more flawed than I'd realized; they'd never done him justice.

Edward stood, motionless as a statue, just a few feet from the mouth of the alley. His eyes were closed, the rings underneath them deep purple, his arms relaxed at his sides, his palms turned forward. His expression was very peaceful, like he was dreaming pleasant things. The marble skin of his chest was bare—there was a small pile of white fabric at his feet. The light reflecting from the pavement of the square gleamed dimly from his skin.

I'd never seen anything more beautiful—even as I ran, gasping and screaming, I could appreciate that.

And the last seven months meant nothing. And his words in the forest meant nothing. And it did not matter if he did not want me. I would never want anything but him, no matter how long I lived.

The clock tolled, and he took a large stride toward the light.

"No!" I screamed. "Edward, look at me!"

He wasn't listening. He smiled very slightly. He raised his foot to take the step that would put him directly in the path of the sun.

I slammed into him so hard that the force would have hurled me to the ground if his arms hadn't caught me and held me up. It knocked my breath out of me and snapped my head back.

His dark eyes opened slowly as the clock tolled again.

He looked down at me with quiet surprise.

"Amazing," he said, his exquisite voice full of wonder, slightly amused. "Carlisle was right."

"Edward," I tried to gasp, but my voice had no sound. "You've got to get back into the shadows. You have to move!"

He seemed bemused. His hand brushed softly against my cheek. He didn't appear to notice that I was trying to force him back. I could have been pushing against the alley walls for all the progress I was making. The clock tolled, but he didn't react.

It was very strange, for I knew we were both in mortal danger. Still, in that instant, I felt well. Whole. I could feel my heart racing in my chest, the blood pulsing hot and fast through my veins again. My lungs filled deep with the sweet scent that came off his skin. It was like there had never been any hole in my chest. I was perfect—not healed, but as if there had been no wound in the first place.

dễ chịu

"I can't believe how quick it was. I didn't feel a thing—they're very good," he mused, closing his eyes again and pressing his lips against my hair. His voice was like honey and velvet. "Death, that hath sucked the honey of thy breath, hath had no power yet upon thy beauty," he murmured, and I recognized the line spoken by Romeo in the tomb. The clock boomed out its final chime "You smell just exactly the same as always," he went on. "So maybe this is hell. I don't care. I'll take it."

"I'm not dead," I interrupted. "And neither are you! Please Edward, we have to move. They can't be far away!"

I struggled in his arms, and his brow furrowed in confusion.

"What was that?" he asked politely.

"We're not dead, not yet! But we have to get out of here before the Volturi—"

Comprehension flickered on his face as I spoke. Before I could finish, he suddenly yanked me away from the edge of the shadows, spinning me effortlessly so that my back was tight against the brick wall, and his back was to me as he faced away into the alley. His arms spread wide, protectively, in front of me.

I peeked under his arm to see two dark shapes detach themselves from the gloom.

"Greetings, gentlemen," Edward's voice was calm and pleasant, on the surface. "I don't think I'll be requiring your services today. I would appreciate it very much, however, if you would send my thanks to your masters."

"Shall we take this conversation to a more appropriate venue?" a smooth voice whispered menacingly.

"I don't believe that will be necessary." Edward's voice was harder now. "I know your instructions, Felix.  I haven't broken any rules."

"Felix merely meant to point out the proximity of the sun," the other shadow said in a soothing tone. They were both concealed within smoky gray cloaks that reached to the ground and undulated in the wind.

"Let us seek better cover."

"I'll be right behind you," Edward said dryly. "Bella, why don't you go back to the square and enjoy the festival?"

"No, bring the girl," the first shadow said, somehow injecting a leer into his whisper.

"I don't think so." The pretense of civility disappeared. Edward's voice was flat and icy. His weight shifted infinitesimally, and I could see that he was preparing to fight.

"No." I mouthed the word.

"Shh," he murmured, only for me.

"Felix," the second, more reasonable shadow cautioned. "Not here." He turned to Edward. "Aro would simply like to speak with you again, if you have decided not to force our hand after all."

"Certainly," Edward agreed. '"But the girl goes free."

"I'm afraid that's not possible," the polite shadow said regretfully. "We do have rules to obey."

"Then I'm afraid that I'll be unable to accept Aro's invitation, Demetri."

"That's just fine," Felix purred. My eyes were adjusting to the deep shade, and I could see that Felix was very big, tall and thick through the shoulders. His size reminded me of Emmett.

"Aro will be disappointed," Demetri sighed.

"I'm sure he'll survive the letdown," Edward replied.

Felix and Demetri stole closer toward the mouth of the alley, spreading out slightly so they could come at Edward from two sides. They meant to force him deeper into the alley, to avoid a scene. No reflected light found access to their skin; they were safe inside their cloaks.

Edward didn't move an inch. He was dooming himself by protecting me.

Abruptly, Edward's head whipped around, toward the darkness of the winding alley, and Demetri and Felix did the same, in response to some sound or movement too subtle for my senses.

"Let's behave ourselves, shall we?" a lilting voice suggested. "There are ladies present."

Alice tripped lightly to Edward's side, her stance casual. There was no hint of any underlying tension. She looked so tiny, so fragile. Her little arms swung like a child's.

Yet Demetri and Felix both straightened up, their cloaks swirling slightly as a gust of wind funneled through the alley. Felix's face soured. Apparently, they didn't like even numbers.

"We're not alone," she reminded them.

Demetri glanced over his shoulder. A few yards into the square, the little family, with the girls in their red dresses, was watching us. The mother was speaking urgently to her husband, her eyes on the five of us.

She looked away when Demetri met her gaze. The man walked a few steps farther into the plaza, and tapped one of the red-blazered men on the shoulder.

Demetri shook his head. "Please, Edward, let's be reasonable," he said.

"Let's," Edward agreed. "And we'll leave quietly now, with no one the wiser."

Demetri sighed in frustration. "At least let us discuss this more privately."

Six men in red now joined the family as they watched us with anxious expressions. I was very conscious of Edward's protective stance in front of me—sure that this was what caused their alarm. I wanted to scream to them to run.

Edward's teeth came together audibly. "No."

Felix smiled.

"Enough."

The voice was high, reedy, and n came from behind us.

I peeked under Edward's other arm to see a small, dark shape coming toward us. By the way the edges billowed, I knew it would be another one of them. Who else?

At first I thought it was a young boy. The newcomer was as tiny as Alice, with lank, pale brown hair trimmed short. The body under the cloak—which was darker, almost black—was slim and androgynous.

But the face was too pretty for a boy. The wide-eyed, full-lipped face would make a Botticelli angel look like a gargoyle. Even allowing for the dull crimson irises.

Her size was so insignificant that the reaction to her appearance confused me. Felix and Demetri relaxed immediately, stepping back from their offensive positions to blend again with the shadows of the overhanging walls.

Edward dropped his arms and relaxed his position as well—but in defeat.

"Jane," he sighed in recognition and resignation.

Alice folded her arms across her chest, her expression impassive.

"Follow me," Jane spoke again, her childish voice a monotone. She turned her back on us and drifted silently into the dark.

Felix gestured for us to go first, smirking.

Alice walked after the little Jane at once. Edward wrapped his arm around my waist and pulled me along beside her. The alley angled slightly downward as it narrowed. I looked up at him with frantic questions in my eyes, but he just shook his head. Though I couldn't hear the others behind us, I was sure they were there.

"Well, Alice," Edward said conversationally as we walked. "I suppose I shouldn't be surprised to see you here."

"It was my mistake," Alice answered in the same tone. "It was my job to set it right."

"What happened?" His voice was polite, as if he were barely interested. I imagined this was due to the listening ears behind us.

"It's a long story." Alice's eyes flickered toward me and away. "In summary, she did jump off a cliff, but she wasn't trying to kill herself. Bella's all about the extreme sports these days."

I flushed and turned my eyes straight ahead, looking after the dark shadow that I could no longer see. I could imagine what he was hearing in Alice's thoughts now. Near-drownings, stalking vampires, werewolf friends…

"Hm," Edward said curtly, and the casual tone of his voice was gone.

There was a loose curve to the alley, still slanting downward, so I didn't see the squared-off dead end coming until we reached the flat, windowless, brick face. The little one called Jane was nowhere to be seen.

Alice didn't hesitate, didn't break pace as she strode toward the wall. Then, with easy grace, she slid down an open hole in the street.

It looked like a drain, sunk into the lowest point of the paving. I hadn't noticed it until Alice disappeared, but the grate was halfway pushed aside. The hole was small, and black.

I balked.

"It's all right, Bella," Edward said in a low voice. "Alice will catch you."

I eyed the hole doubtfully. I imagine he would have gone first, if Demetri and Felix hadn't been waiting, smug and silent, behind us.

I crouched down, swinging my legs into the narrow gap.

"Alice?" I whispered, voice trembling.

"I'm right here, Bella," she reassured me. Her voice came from too far below to make me feel better.

Edward took my wrists—his hands felt like stones in winter—and lowered me into the blackness.

"Ready?" he asked.

"Drop her," Alice called.

I closed my eyes so I couldn't see the darkness, scrunching them together in terror, clamping my mouth shut so I wouldn't scream. Edward let me fall.

It was silent and short. The air whipped past me for just half a second, and then, with a huff as I exhaled, Alice's waiting arms caught me.

I was going to have bruises; her arms were very hard. She stood me upright.

It was dim, but not black at the bottom. The light from the hole above provided a faint glow, reflecting wetly from the stones under my feet. The light vanished for a second, and then Edward was a faint, white radiance beside me. He put his arm around me, holding me close to his side, and began to tow me swiftly forward. I wrapped both arms around his cold waist, and tripped and stumbled my way across the uneven stone surface.

The sound of the heavy grate sliding over the drain hole behind us rang with metallic finality.

The dim light from the street was quickly lost in the gloom. The sound of my staggering footsteps echoed through the black space; it sounded very wide, but I couldn't be sure. There were no sounds other than my frantic heartbeat and my feet on the wet stones—except for once, when an impatient sigh whispered from behind me.

Edward held me tightly. He reached his free hand across his body to hold my face, too, his smooth thumb tracing across my lips. Now and then, I felt his face press into my hair. I realized that this was the only reunion we would get, and I clutched myself closer to him.

For now, it felt like he wanted me, and that was enough to offset the horror of the subterranean tunnel and the prowling vampires behind us. It was probably no more than guilt—the same guilt that compelled him to come here to die when he'd believed that it was his fault that I'd killed myself. But I felt his lips press silently against my forehead, and I didn't care what the motivation was. At least I could be with him again before I died. That was better than a long life.

I wished I could ask him exactly what was going to happen now. I wanted desperately to know how we were going to die—as if that would somehow make it better, knowing in advance. But I couldn't speak, even in a whisper, surrounded as we were. The others could hear everything—my every breath, my every heartbeat.

The path beneath our feet continued to slant downward, taking us deeper into the ground, and it made me claustrophobic. Only Edward's hand, soothing against my face, kept me from screaming out loud.

I couldn't tell where the light was coming from, but it slowly turned dark gray instead of black. We were in a low, arched tunnel. Long trails of ebony moisture seeped down the gray stones, like they were bleeding ink.

I was shaking, and I thought it was from fear. It wasn't until my teeth started to chatter together that I realized I was cold. My clothes were still wet, and the temperature underneath the city was wintry. As was Edward's skin.

He realized this at the same time I did, and let go of me, keeping only my hand.

"N-n-no," I chattered, throwing my arms around him. I didn't care if I froze. Who knew how long we had left?

His cold hand chafed against my arm, trying to warm me with the friction.

We hurried through the tunnel, or it felt like hurrying to me. My slow progress irritated someone—I guessed Felix—and I heard him heave a sigh now and then.

At the end of the tunnel was a grate—the iron bars were rusting, but thick as my arm. A small door made of thinner, interlaced bars was standing open. Edward ducked through and hurried on to a larger, brighter stone room. The grille slammed shut with a clang, followed by the snap of a lock. I was too afraid to look behind me.

On the other side of the long room was a low, heavy wooden door. It was very thick—as I could tell because it, too, stood open.

We stepped through the door, and I glanced around me in surprise, relaxing automatically. Beside me, Edward tensed, his jaw clenched tight.

7 REPETITION

20. VOLTERRA

Chúng tôi bắt đầu leo dốc, và con đường ngày càng tắt nghẽn. Khi lên cao hơn, mấy chiếc xe hơi chạy quá sát nhau khiến Alice không thể len lỏi như điên được nữa. Chúng tôi chạy chậm như rùa bò sau chiếc Peugeot nhỏ màu nâu vàng nhạt.

"Alice,” tôi than van. Đồng hồ chỉ giờ trên bảng điều khiển như đang tăng tốc.

"Đây là lối vào duy nhất,” cô ráng xoa dịu tôi. Nhưng giọng cô quá căng thẳng chẳng thể xoa dịu được ai.

Mấy chiếc xe vẫn nhích về phía trước, mỗi lúc chỉ được hai ba mét. Mặt trời chiếu rọi rực rỡ, dường như đã lên đỉnh đầu.

Mấy chiếc xe bò nối đuôi nhau về phía thành phố. Khi đến gần hơn, tôi có thể thấy mấy chiếc đậu bên vệ đường còn chủ nhân ra khỏi xe để tìm hiểu đường đi. Lúc đầu tôi tưởng chỉ là do họ nôn nóng - chuyện đó tôi quá hiểu. Nhưng khi đến gần một khúc quanh chữ chi, và nhìn thấy bãi đậu xe đầy nhóc bên ngoài tường thành, đám người đi bộ qua các cổng thành. Tôi mới hiểu không ai được phép lái xe vào thành.

"Alice, tôi thì thầm cấp bách.

"Em biết, " cô nói. Mặt cô như được khắc từ băng.

Bây giờ vì tôi đang nhìn, và chúng tôi đang bò đủ chậm đnhìn thấy, tôi thấy rõ trời lộng gió.

Mọi người chen chúc đi về phía cổng, giữ chặt mũ và tóc bay loà xoà trên mặt. Quần áo căng phồng trong gió. Tôi cũng để ý thấy khắp nơi toàn màu đỏ. Áo đỏ, mũ đỏ, cờ nhỏ màu đỏ bay phất phơ như những dải ru-băng dài bên cạnh cổng thành, bay phần phật trong gió - khi đang nhìn, chiếc khăn choàng cổ đỏ tươi buộc tóc của một phụ nữ bị gió mạnh thổi tung. Nó uốn éo bay lên không trung, vặn vẹo như một sinh vật. Cô gái với tay chụp lấy, nhảy lên cao, nhưng nó tiếp tục nhẹ bay cao hơn, một mảnh vải màu máu nổi bật trên các bức tường cổ, buồn tẻ.

"Bella. Alice nói nhanh bằng một giọng nhỏ, căng thẳng. "Bây giờ em không nhìn thấy được lính canh ở đây sẽ hành động ra sao - nếu em không làm được chuyện này, chị sẽ phải vào thành một mình. Chị sẽ phải chạy. Chỏi thăm Palazzo dei Priori, và chạy theo hướng họ chỉ. Đừng đi lạc.

"Palazzo dei Priori, Palazzo dei Priori, " tôi lặp lại cái tên này hết lần này đến lần khác, cố nuốt trôi.

"Hoặc 'tháp đồng hồ,'  ́u họ nói tiếng Anh. Em sẽ lách họ và cố tìm một chỗ nấp đâu đó sau thành phố để leo qua tường thành. "

Tôi gật đầu. "Palazzo dei Priori. "

Edward sẽ dưới tháp đồng hồ, hướng bắc của quảng trường. Có một hẻm nhỏbên phải, và nh sẽ đứng trong bóng râm tại đó. Chị phải làm nh chú ý trước khi nh bước ra nắng trời.

Tôi gật đầu lia lịa.

Alice đang ở gần đầu hàng xe chờ đợi. Một người đàn ông mặc đồng phục xanh biển đang điều khiển luồng xe chạy, hướng dẫn xe ra khỏi chỗ đông đúc. Mọi người quay đầu xe chạy ngược lại tìm chỗ đậu bên đường. Rồi đến phiên xe Alice.

Người đàn ông mặc đồng phục uể oải ra hiệu, không chú ý. Alice nhấn ga, lách qua anh ta rồi chạy thẳng đến cổng. Anh ta thét chúng tôi câu gì đó, nhưng vẫn phải đứng yên tại chỗ, vẫy như điên để không cho chiếc xe kế tiếp noi theo gương xấu của chúng tôi.

Người đàn ông ở cổng mặc đồng phục giống vậy. Khi chúng tôi đến gần, các nhóm du khách đi qua, đang túm tụm trên vỉa hè, tò mò nhìn chiếc Porsche loè loẹt, phô trương.

Người lính canh bước ra giữa đường. Alice cẩn thận lái xéo xe sang một góc rồi mới dừng hẳn lại. Mặt trời chiếu vào cửa sổ phía tôi ngồi, còn cô ở trong bóng râm. Cô nhanh chóng vươn tay ra sau ghế ngồi và lôi cái gì đó ra khỏi túi xách.

Người lính cáu tiết đến gần xe, và gõ nhẹ đầy giận dữ vào cửa sổ phía cô ngồi.

Cô hạ kính cửa xuống giữa chừng, và tôi ngắm anh ta cố trấn tĩnh khi nhìn thấy khuôn mặt đằng sau cửa kính tối om.

"Tôi xin lỗi, thưa cô, chỉ xe buýt tham quan mới được phép chạy trong thành phố hôm nay, " anh nói bằng tiếng Anh, bằng giọng trọ trẹ.  Bây giờ anh đang xin lỗi như thể ao ước mình có tin tức hay ho hơn cho người phụ nữ xinh đẹp đầy ấn tượng này.

"Đây là tour du lịch cá nhân,” Alice nói, hé môi cười quyến rũ. Cô đưa tay ra ngoài xe, vào nắng trời. Tôi cứng người, cho đến khi nhận ra cô đang đeo một chiếc găng dài đến khuỷu tay, màu nâu nhạt. Cô cầm tay anh ta, đang đưa lên sau khi gõ cửa xe cô, và kéo nó vào xe. Cô đặt cái gì đó vào lòng bàn tay anh ta, rồi gấp mấy ngón tay anh để che nó lại.

Khuôn mặt anh ta sững sờ khi rút tay lại và nhìn chằm chằm vào cuộn tiền dầy cộm đang cầm. Tờ ngoài cùng tờ một ngàn đô.

"Đây là chuyện giỡn chơi phải không?" anh ta lầm bầm.

Nụ cười của Alice rạng ngời. "Chỉ nếu anh thấy vậy vui. "

Anh nhìn cô, mắt mở to trừng trừng. Tôi bối rối nhìn vào đồng hồ chỉ giờ trên bảng điều khiển. Nếu Edward làm theo kế hoạch của anh, chúng tôi chỉ còn năm phút.

"Tôi hơi vội chút xíu, " cô nói bóng gió, vẫn mỉm cười.

Người lính chớp chớp mắt, rồi đẩy số tiền ấy vào áo gi-lê. Anh bước một bước tránh xa cửa xe và vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi đi tiếp. Chẳng người đi qua nào có vẻ nhận thấy cuộc trao đổi kín đáo này. Alice chạy vào thành phố, cả hai chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm.

Con phố này rất hẹp, được rải sỏi cùng màu với những toà nhà cao màu nâu quế nhạt phai đang phủ bóng che tối đường đi. Có cảm giác như đây là một con hẻm. Cờ đỏ trang trí trên tường, đặt cách nhau chỉ vài mét, bay phần phật trong làn gió rít qua con hẻm hẹp.

Người đông nghịt, và dòng người đi bộ đã làm chậm xe chúng tôi.

"Chỉ còn một chút nữa thôi, " Alice động viên tôi; tôi đang nắm chặt tay nắm cửa, sẵn sàng lao vào phố khi cô nói những lời ấy.

Cô vọt nhanh lên rồi dừng đột ngột, và đám đông dứ nắm đấm vào chúng tôi và nói những lời giận dữ mà tôi lấy làm mừng là mình chẳng hiểu được. Cô rẽ vào một đường nhỏ hẳn là không dành cho xe hơi; khách bộ hành hết hồn phải nép sát vô đường khi chúng tôi lao qua. Chúng tôi tìm thấy một con đường khác ở cuối đường.  Nơi đây các toà nhà cao hơn; chúng chụm đầu vào nhau ở trên cao nên ánh nắng không chạm được vào vỉa hè - hàng cờ đỏ ở hai bên đường gần đụng nhau. Đám đông ở đây còn đông kín hơn bất cứ nơi nào khác. Alice dừng xe. Tôi đã mở cửa trước cả khi xe dừng hẳn lại.

Cô chỉ tay vào nơi con đường loe thành một vùng rộng sáng sủa. "Đó đó -- mình đang ở đầu phía nam của quảng trường. Hãy chạy thẳng qua, đến bên phải tháp đồng hồ. Em sẽ tìm cách lách đến đó - "

Hơi thở cô bỗng dập dồn, và khi cô nói tiếp, giọng cô rít lên. "Họ khắp nơi?"

Tôi sững người tại chỗ, nhưng cô đẩy tôi ra khỏi xe. "Quên họ đi. Chị có hai phút. Đi đi, Bella, đi đi!" cô la to, vừa leo ra khỏi xe vừa nói.

Tôi không dừng lại để nhìn Alice lẩn vào bóng râm. Tôi không dừng lại để đóng cửa xe. Tôi đẩy một phụ nữ to béo sang một bên rồi chạy thẳng ra ngoài, đầu cúi xuống, chẳng thèm chú ý đến bất cứ thứ gì ngoài mấy viên đá gồ ghề dưới chân.

Rời khỏi hẻm tối, tôi loà mắt vì ánh nắng chói loà đang đổ xuống quảng trường chính.

Gió vút qua tôi, quất tóc vào mắt tôi và càng làm tôi thêm không thấy đường. Cho nên chẳng có gì lạ khi tôi chẳng nhìn thấy bức tường người cho đến khi đâm sầm vào đó.

Không có lối đi, không một khe hở nào giữa những thân người ép sát vào nhau. Tôi điên cuồng đẩy họ, chống lại những bàn tay đẩy lại tôi. Tôi nghe những tiếng kêu bực dọc và thậm chí đau đớn khi tôi chen qua, nhưng chẳng có thứ tiếng nào tôi hiểu được. Các khuôn mặt chỉ là một bóng mờ giận dữngạc nhiên, vây quanh bởi màu đỏ có mặt khắp nơi. Một phụ nữ tóc vàng cau mày nhìn tôi, và chiếc khăn choàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ trông như một vết thương khủng khiếp. Một đứa trẻ, được cõng trên vai của một người đàn ông để nhìn đám đông, cười toe toét nhìn xuống tôi, môi vều lên bên trên bộ nanh ma cà rồng bằng nhựa.

Đám đông xô đẩy quanh tôi, xoay tôi lạc hướng. Tôi mừng vì chiếc đồng hồ thật dễ thấy, nếu không tôi chẳng thể nào đi đúng hướng được. Nhưng cả hai kim đồng hồ đều chỉ lên về phía mặt trời gay gắt, và, cho dù có xô đẩy đám đông dữ dội cỡ nào, tôi cũng biết mình đã quá muộn. Tôi chưa qua được nửa đường. Tôi sẽ chẳng bao giờ làm được. Tôi ngu ngốc và chậm lụt quá con người, và tất cả chúng tôi sắp chết vì điều đó.

Tôi mong Alice sẽ thoát được. Tôi hi vọng cô nhìn thấy tôi từ một góc tối nào đó và biết rằng tôi đã thất bại, để cô có thể về nhà với Jasper.

Tôi lắng nghe, trên tiếng ta thán tức giận, cố nghe được âm thanh phát hiện: tiếng thở hổn hển, có thể là tiếng thét, khi Edward lọt vào ánh mắt ai đó.

Nhưng có một chỗ trống trong đám đông - tôi đã thấy một khoảng trống nhỏ trước mặt. Tôi vội xô về phía đó, không nhận ra, cho đến khi ống quyển bị bầm dập vì đập vào mấy viên gạch, là có một đài phun nước vuông, rộng giữa quảng trường.

Tôi suýt la to vì nhẹ nhõm khi leo qua bờ gạch rồi chạy trong nước sâu đến đầu gối. Nước xịt khắp nơi quanh tôi khi tôi tìm đường chạy xuyên qua hồ nước. Thậm chí dưới ánh mặt trời, gió vẫn giá buốt, và cái ướt càng làm lạnh kinh khủng hơn. Nhưng đài phun nước rất rộng; giúp tôi băng qua trung tâm quảng trường và thậm chí còn xa hơn nữa chỉ trong mấy giây. Tôi không dừng lại khi đụng bờ bên kia - mà dùng bức tường thấp này làm đà nhảy lao vào đám đông.

Bây giờ hđã sẵn sàng tránh đường cho tôi hơn, vì để tránh nước lạnh giá đang nhỏ giọt khỏi quần áo khi tôi chạy. Tôi liếc nhìn lên đồng hồ lần nữa.

Một tiếng chuông trầm vang vọng qua quảng trường. Nó rung mạnh trong mấy viên đá dưới chân tôi. Trẻ em la to, bịt tai. Và tôi bắt đầu vừa thét vừa chạy.

"Edward! " tôi la hét, biết rằng chẳng ích. Đám đông quá ồn, mà giọng tôi đứt hơi vì cố gắng. Nhưng tôi không thể ngưng la hét.

Đồng hồ lại điểm giờ. Tôi chạy qua một đứa trẻ trong vòng tay mẹ - tóc gần như trắng tinh trong ánh nắng chói chang. Một vòng tròn những người đàn ông cao lớn, mặc áo ngắn tay đồng phục màu đỏ, la to cảnh cáo khi tôi chạy nhanh qua họ.  Đồng hồ lại điểm chuông.

Phía bên kia nhóm đàn ông mặc áo đồng phục ngắn tay có một khoảng trống trong đám đông, khoảng trống giữa khách tham quan đang thơ thẩn quanh tôi. Mắt tôi lục tìm con hẻm hẹp tối bên phải quảng trường rộng dưới tháp đồng hồ. Tôi không nhìn thấy được mặt đường- vẫn còn quá nhiều người chặn lối. Đồng hồ lại điểm giờ.

Bây giờ thật khó nhìn thấy. Không có đám đông chắn gió, gió quất vào mặt tôi và làm mắt tôi nóng rát. Tôi không biết có phải vì thế mà nước mắt tôi chảy ra hay không, hay tôi đang khóc thất vọng khi đồng hồ lại điểm giờ lần nữa.

Một gia đình nhỏ bốn người đứng gần đầu hẻm nhất. Hai cô mặc áo đầm đỏ thắm, ru-băng buộc mái tóc huyền cùng màu. Người bố không cao lớn. Hình như tôi nhìn thấy cái gì đó sáng bừng trong bóng râm, ngay bên kia vai ông. Tôi lao về phía họ, cố nhìn qua làn nước mắt buốt như kim châm.

Đồng hồ , và cô nhỏ nhất lấy tay bịt tai.

bé lớn hơn, chỉ cao đến thắt lưng mẹ, ôm chân mẹ và nhìn chằm chằm vào bóng râm đằng sau họ. Khi tôi nhìn, cô kéo khuỷu tay mẹ mình và chỉ về phía bóng râm. Đồng hồ điểm chuông, và tôi bây giờ đã gần lắm rồi.

Tôi gần đủ để nghe giọng nói cao vút của . Cha cô nhìn tôi chằm chằm ngạc nhiên khi tôi lao vào họ, khào khào gọi tên Edward liên tục.

bé lớn cười khúc khích và nói cái gì đó với mẹ cô,  ́t ruột chỉ tay về phía bóng râm lần nữa.

Tôi lách qua người bố - ông ôm đứa tránh xa tôi - và chạy hết tốc lực đến chỗ trống tối tăm phía sau họ khi đồng hồ đổ chuông trên đầu tôi.

"Edward, đừng!" Tôi thét, nhưng giọng tôi chìm mất trong tiếng gầm rống của chuông đồng hồ.

Bây giờ tôi đã thấy anh rồi. Và tôi thấy rằng anh không thể nhìn thấy tôi.

Đúng là anh, lần này không còn là ảo giác nữa. Và tôi nhận ra ảo giác không hề bằng một góc của con người thật của anh.

Edward đứng bất động như pho tượng, chỉ cách đầu hẻm vài bước chân. Mắt anh nhắm nghiền, quầng thâm dưới mắt tím sẫm, cánh tay để thoải mái hai bên, lòng bàn tay hướng về phía trước. Vẻ mặt anh rất bình yên, như thể anh đang chìm đắm mơ mộng nhớ về những chuyện vui vẻ. Làn da cẩm thạch của ngực anh để trần - có một chồng vải trắng nhỏ dưới chân anh. Ánh sáng phản chiếu từ vỉa hè của quảng trường làm da anh sáng mờ.

Tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì xinh đẹp hơn - dù đang chạy, đang thở hào hển và thét gào, tôi vẫn cảm nhận được điều đó.

Và bảy tháng vừa rồi chẳng nghĩa gì cả. Và lời anh nói trong rừng cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. cũng chẳng quan trọng gì cả nếu anh không yêu tôi. Tôi chẳng muốn bất cứ thứ gì hết ngoài anh, dù tôi còn sống bao lâu chăng nữa.

Đồng hồ gõ chuông, và anh xoải chân bước về phía ánh sáng.

"Đừng anh!" Tôi la hét. " Edward, hãy nhìn em nè!"

Anh chẳng thèm nghe. Môi anh phảng phất nụ cười. Nhấc chân định bước bước chân sẽ đặt anh thẳng vào nắng trời.

Tôi lao sầm vào anh mạnh đến nỗi sức mạnh ấy hẳn đã làm tôi nhào xuống đất nếu tay anh không chụp giữ tôi đứng vững. làm tôi nghẹn thở và đầu tôi bật ngửa.

Đôi mắt đen anh chậm rãi mở ra khi đồng hồ lại điểm giờ.

Anh nhìn xuống tôi thầm ngạc nhiên.

"Kỳ lạ làm sao, anh nói, giọng nói tuyệt vời của anh đầy ngạc nhiên, hơi thích thú. "Carlisle đúng thật.

Edward, tôi cố thở, nhưng tiếng nói của tôi không phát ra được âm thanh nào. "Anh phải quay trở lại chỗ râm. Anh phải vào ngay!"

Anh có vẻ kinh ngạc. Tay anh vuốt nhẹ má tôi. Anh có vẻ chẳng hề nhận thấy tôi đang ráng ép anh lùi lại. Tôi hẳn đã và đang đẩy anh vào vách hẻm trong khi đang nói. Đồng hồ đổ chuông, nhưng anh chẳng hề phản ứng.

Thật kỳ lạ, vì tôi biết chúng tôi đều đang bị nguy hiểm chết người. Tuy thế, trong giây phút ấy, tôi lại cảm thấy dễ chịu. Hết sức dễ chịu. Tôi cảm thấy tim mình đang đập nhanh trong lồng ngực, máu lại dập dồn nóng bỏng trong tĩnh mạch.  Phổi tôi tràn ngập mùi hương toả ra từ làn da anh.  Tựa như chưa từng có lổ hổng nào trong ngực.  Tôi hoàn hảo - không phải là lành lặn, mà cứ như thể chưa từng có vết thương nào ngay từ đầu.

"Anh không ngờ lại nhanh đến thế. Anh chẳng cảm thấy gì cả - thật tuyệt, anh trầm ngâm, nhắm mắt lại lần nữaáp môi vào tóc tôi. Giọng anh như mật và mượt như nhung. "Thần chết, tuy đã hút đi mật ngọt của hơi thở em, vẫn chẳng hề chạm đến được sắc đẹp của em, anh thì thầm, và tôi nhận ra lời thoại của Romeo trong lăng mộ. Đồng hồ oang oang tiếng chuông cuối cùng "Em toả mùi như muôn thuở,” anh nói tiếp. "Vậy chắc đây là địa ngục. Chẳng sao hết. Mình sẽ nhận lãnh nó.

"Em đâu có chết, " tôi ngắt lời. "Và anh cũng vậy!  Xin anh, Edward, mình phải đi ngay. Họ không xa đây đâu!"

Tôi vùng vẫy trong vòng tay anh, và trán anh hằn nếp nhăn bối rối.

"Thế là sao?" anh hỏi lịch sự.

"Mình không chết, chưa!  Nhưng mình phải ra khỏi đây trước khi Volturi --”

Vẻ hiểu ra loé trên mặt anh khi tôi nói. Trước khi tôi có thể nói hết câu, anh đột ngột kéo mạnh tôi ra khỏi rìa bóng râm, xoay tôi nhẹ nhàng áp lưng tựa vào tường gạch, còn lưng anh hướng về tôi, mặt anh nhìn ra hẻm. Anh mở rộng vòng tay, che chở, trước mặt tôi.

Tôi nhìn lén dưới tay anh thấy hai dáng người mặc đồ đen lách khỏi chỗ tối.

"Xin chào, các quý ông, giọng Edward bình tĩnh và vui vẻ, chỉ bề ngoài thôi. "Tôi không nghĩ mình sẽ cần sự phụng sự của quý ông hôm nay. Tuy vậy, tôi sẽ hết sức cảm kích nếu được quý ông gởi lời cám ơn của tôi đến cho chủ nhân của quý ông.”

"Chúng ta sẽ nói chuyện này ở một nơi thích hợp hơn nhé?" một giọng êm ái thì thầm đầy đe doạ.

"Tôi nghĩ điều đó không cần thiết. " Giọng Edward bây giờ gay gắt hơn. "Tôi hiểu các chỉ thị của ngài, Felix. Tôi chưa phạm luật nào cả.

"Felix chỉ muốn nói đến chuyện gần mặt trời thôi, " bóng đen kia nói bằng giọng xoa dịu. Họ đều ẩn trong những chiếc áo khoác xám màu khói dài chấm đất, bay bay trong gió.

"Mình hãy kiếm chỗ núp tốt hơn. "

"Tôi sẽ đi theo các ngài ngay, " Edward cộc lốc nói. "Bella, em quay lại quảng trường và vui chơi đi nhé?”

“Không, hãy dẫn cô gái này theo,” bóng đen đầu tiên nói, kèm theo cái liếc mắt độc ác.

"Tôi không nghĩ vậy. " Vẻ giả vờ lịch sự biến mất. Giọng Edward dứt khoát và lạnh lùng. Thân anh hơi di chuyển, và tôi biết anh đang chuẩn bị đánh nhau.

"Đừng. " Tôi la to.

"Suỵtt, " anh thì thầm, chỉ dành cho tôi.

"Felix, " cái bóng thứ hai, biết điều hơn cảnh báo. "Không phải ở đây. Hắn hướng về Edward. "Aro chỉ muốn nói chuyện với anh lần nữa, nếu anh không buộc chúng tôi phải ra tay.

"Chắc chắn rồi,” Edward đồng ý. "Nhưng cô gái này được tự do đi.”

"Tôi e là không thể được, " bóng đen lịch sự nói đầy nuối tiếc. "Chúng tôi phải tuân theo mệnh lệnh.”

"Vậy thì e tôi sẽ không thể nhận lời mời của Aro được, Demetri.”

"Cũng được thôi, " Felix gừ trong họng. Mắt tôi đang điều chỉnh để nhìn rõ cái bóng  ấy, và thấy Felix rất to con, cao lớn vai vạm vỡ. Kích cỡ của anh ta làm tôi nhớ đến Emmett.

"Aro sẽ thất vọng lắm, " Demetri thở dài.

"Tôi chắc ông ấy sẽ vượt qua nỗi thất vọng này thôi, " Edward trả lời.

Felix và Demetri lẻn đến gần đầu hẻm hơn, hơi dàn ra để đến gần Edward từ hai phía. Họ định ép anh bước vào hẻm sâu hơn, để tránh làm rùm beng. Chẳng chút ánh sáng phản chiếu nào chạm đến làn da họ; họ an toàn bên trong mấy chiếc áo khoác.

Edward chẳng hề nhúc nhích. Anh đang hại mình bằng cách bảo vệ tôi.

Bỗng đầu Edward quay ngoắt lại, hướng về phía bóng tối của con hẻm quanh co, và Demetri và Felix cũng làm tương tự, vì có âm thanh hay chuyển động nào đó quá tinh tế đối với giác quan của tôi.

"Hãy cư xử cho đàng hoàng nhé ?" một giọng du dương đề nghị. "Có mặt phụ nữ .

Alice nhẹ bước đến bên Edward, dáng thoải mái. Chẳng chút dấu hiệu căng thẳng mảy may nào. Cô trông nhỏ xíu, thật mỏng manh. Đôi tay bé nhỏ vung vẩy như tay trẻ em.

Thế mà cả Demetri và Felix đều đứng thẳng người, áo choàng của họ xoáy nhẹ khi một làn gió mạnh luồn qua con hẻm. Mặt Felix cáu kỉnh. Rõ ràng là, họ không thích quân số bằng nhau.

"Mình đâu chỉ có một mình, nhắc họ.

Demetri liếc qua vai. Cách đó vài mét trong quảng trường, gia đình nhỏ có mấy cô bé mặc đầm đỏ đang theo dõi chúng tôi. Người mẹ đang lo lắng nói với chồng mình, mắt cô nhìn vào năm người chúng tôi.

Cô nhìn sang chỗ khác khi Demetri bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của cô. Người đàn ông bước them vài bước vào quảng trường, vỗ vai một trong những người đàn ông mặc áo đồng phục ngắn tay màu đỏ.

Demetri lắc đầu. "Xin anh vui lòng, Edward, chúng ta hãy biết điều,” ông ta nói.

"Hãy thế, " Edward đồng ý. "Nên bây giờ chúng tôi sẽ rời nơi này êm thấm, chẳng ai hay biết. "

Demetri thở dài thất vọng. "Ít nhất mình hãy bàn chuyện này kín đáo hơn.”

Sáu người đàn ông mặc đồng phục đỏ bây giờ đã cùng gia đình kia nhìn chúng tôi với vẻ lo lắng. Tôi cảm nhận rõ tư thế bảo vệ của Edward trước mặt mình - biết chắc đây chính nguyên nhân làm họ cảnh giác. Tôi muốn hét bảo họ hãy chạy đi.

Răng Edward nghiến vào nhau kèn kẹt. " Không. "

Felix mỉm cười.

"Đủ rồi. "

Giọng nói cao, the thé phát ra từ phía sau chúng tôi.

Tôi nhìn lén dưới cánh tay kia của Edward và thấy một bóng đen nhỏ đang đi về phía chúng tôi. Qua kiểu tà áo lộng gió, tôi biết đó là một người trong số họ. Còn ai vào đây nữa?

Lúc đầu tôi tưởng đó là một chú bé. Người mới đến nhỏ nhắn y như Alice, với mái tóc thẳng màu nâu nhạt cắt ngắn. Cơ thể dưới chiếc áo choàng - sẫm hơn, gần như đen - mảnh khảnh và vừa mang dáng đàn ông lại vừa có vẻ đàn bà.

Nhưng khuôn mặt quá xinh đẹp để có thể là con trai. Khuôn mặt có đôi mắt to tròn, đôi môi đầy đặn sẽ làm thiên thần Botticelli trông giống như quái thú.  Dù có tròng mắt đỏ thẫm.

Thân hình cô nhỏ bé đến nỗi những phản ứng khi cô xuất hiện làm tôi không hiểu. Felix và Demetri bớt căng thẳng ngay lập tức, lùi ra khỏi tư thế tấn công để nép vào bóng râm của các bức tường nhô ra.

Edward thả tay xuống và cũng thả lỏng tư thế - nhưng thất vọng.

" Jane, " anh thở dài nhận ra và cam chịu..

Alice khoanh tay trước ngực, mặt bình thản.

"Theo tôi, " Jane lại nói, giọng trẻ con của cô đều đều. Cô quay lưng lại chúng tôi và lặng lẽ bước vào bóng tối.

Felix khoa tay mời chúng tôi đi trước, cười tự mãn.

Alice theo sau Jane nhỏ nhắn ngay lập tức. Edward choàng tay quanh eo tôi và kéo tôi đi bên cạnh cô. Con hẻm hơi nghiêng xuống khi thu hẹp lại. Tôi nhìn anh với bao nhiêu câu hỏi bùng lên trong mắt, nhưng anh chỉ lắc đầu. Dù không nghe tiếng mấy người kia sau lưng, tôi cũng biết chắc họ ở đó.

"Ừm, Alice, " Edward kiếm chuyện nói khi chúng tôi đi. "Anh nghĩ anh chẳng nên ngạc nhiên khi thấy em ở đây. "

Đó là lỗi của em, " Alice trả lời cùng giọng điệu. "Nên em phải sửa sai.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Giọng anh lịch sự, như thể anh chẳng hề quan tâm. Tôi nghĩ câu chuyện này hẳn là vì mấy lỗ tai đang hóng nghe sau lưng chúng tôi.

"Chuyện dài lắm. " Mắt Alice liếc về phía tôi rồi quay sang chỗ khác. "Ngắn gọn là, chị ấy nhảy ra khỏi vách đá, nhưng chỉ không định tự tử. Bella chỉ định thử mấy môn thể thao cảm giác mạnh mà thôi.

Tôi đỏ mặt và nhìn thẳng về phía trước, trông theo bóng đen không còn nhìn thấy được. Tôi hình dung những gì anh đang lắng nghe trong suy nghĩ của Alice. Suýt chết đuối, ma cà rồng săn đuổi, bạn người sói...

"Hm, " Edward nói cộc lốc, và giọng nói thoải mái của anh không còn.

Một lối quanh thoai thoải cắt con hẻm, vẫn nghiêng xuống, nên tôi không thấy ngõ cụt chắn ngang trước mặt cho đến khi đến gần bức tường gạch liền lạc, không cửa sổ. Người nhỏ con tên Jane chẳng thấy đâu.

Alice chẳng do dự, chẳng ngập ngừng cứ sải chân về phía bức tường. Thế rồi, duyên dáng thoải mái, cô lách mình xuống một lỗ hổng trên đường.

Trông giống như một ống cống, ăn sâu vào nơi thấp nhất của mặt đường. Tôi chỉ nhận ra nó khi Alice biến mất, nhưng nắp cống đã được đẩy sang một bên nửa chừng. Cái hố nhỏ, và tối đen.

Tôi đứng khựng lại."Không sao đâu, Bella, " Edward nói nhỏ. " Alice sẽ đỡ em.

Tôi nhìn cái hố đầy nghi ngại. Tôi nghĩ thế nào anh cũng sẽ đi trước, nếu Demetri và Felix không đang đợi, tự mãn và lặng lẽ, sau lưng chúng tôi.

Tôi khom mình, thòng chân vào khe hẹp.

" Alice ?" Tôi thì thầm, giọng run rẩy.

"Emngay đây, Bella, " cô trấn an tôi. Giọng cô phát ra nghe quá xa xăm bên dưới không làm tôi cảm thấy an tâm hơn.

Edward nắm cổ tay tôi - bàn tay anh như đá mùa đông - và thòng tôi vào bóng tối.

"Sẵn sàng chưa?" anh hỏi.

"Thả chỉ xuống đi, " Alice gọi.

Tôi nhắm mắt lại để khỏi nhìn thấy bóng tối, nhắm nghiền lại kinh hoàng, ngậm chặt miệng để không la hét. Edward thả tôi rơi.

Im ắng nhanh chóng. Không khí vút qua tôi chỉ nửa giây, rồi, vừa mới thở hổn hển thì đôi tay chờ đợi của Alice đã chụp lấy tôi.

Tôi sẽ bị bầm tím; tay cô rất cứng. Cô đặt tôi đứng thẳng.

M mờ chứ nhưng không tối đen dưới đáy. Ánh sáng từ bên trêń  mang lại ánh sáng yếu ớt, ẩm ướt phản chiếu mấy viên đá dưới chân tôi. Ánh sáng biến mất chốc lát, rồi Edward sáng trắng lờ mờ cạnh tôi. Anh vòng tay ôm tôi, kéo tôi đến gần anh, và bắt đầu lôi tôi thật nhanh về phía trước. Tôi vòng cả hai tay ôm thắt lưng lạnh của anh, vướng chân và vấp trên bề mặt đá không bằng phẳng.

Tiếng nắp đậy nặng nề đẩy trượt che lỗ cống sau lưng vang lên gọn gàng sắc lẻm.

Ánh sáng lờ mờ rọi từ con phố nhanh chóng mất đi trong bóng đêm. Tiếng bước chân loạng choạng của tôi vang vọng trong không gian đen ngòm; có vẻ rất rộng, nhưng tôi không chắc. Chẳng có tiếng động nào ngoài nhịp tim dập dồn tiếng chân tôi trên sỏi ướt - ngoại trừ một lần, khi một tiếng thở dài sốt ruột vang lên phía sau tôi.

Edward ôm chặt tôi. Anh cũng đưa bàn tay còn lại ngang thân mình để giữ khuôn mặt tôi, ngón tay cái mịn màng của anh dò tìm môi tôi. Thỉnh thoảng, tôi cảm thấy mặt anh áp vào tóc tôi.  Tôi nhận thấy đây là lúc sum vầy duy nhất chúng tôi có thể có được nên tôi rúc sát vào người anh hơn.

Bây giờ, cứ như thể anh yêu tôi vậy, và thế đã đủ bù đắp nỗi sợ hãi con đường hầm ngầm dưới mặt đấtđám ma cà rồng lảng vảng sau lưng. Có lẽ đó chỉ là sự hối lỗi - giống cảm giác hối lỗi đã khiến anh đến đây để chết khi tin rằng chính lỗi anh tôi tự tử. Nhưng tôi cảm thấy môi anh nhẹ áp lên trán tôi, và tôi chẳng thèm quan tâm động cơ là gì nữa. Ít nhất tôi có thể ở bên anh trước khi tôi chết. Còn hơn là sống lâu.

Tôi ước có thể hỏi anh chính xác chuyện gì sắp xảy ra. Tôi hết sức muốn biết chúng tôi sẽ chết ra sao - như thể vậy sẽ khá hơn, nếu biết trước. Nhưng tôi không nói được, dù chỉ là thì thầm, khi bị vây quanh như thế này. Mấy người kia có thể nghe được mọi thứ - từng hơi thở của tôi, từng nhịp tim của tôi.

Con đường dưới chân chúng tôi tiếp tục dốc xuống, đưa chúng tôi đi sâu vào lòng đất, và làm tôi bị chứng sợ bị tù túng. Chỉ nhờ bàn tay Edward, đang vuốt ve mặt tôi, tôi không hét toáng lên.

Tôi không biết ánh sáng đến từ đâu, nhưng không gian từ từ chuyển thành xám chứ không còn đen ngòm nữa. Chúng tôi đang trong một đường hầm cong, thấp. Các vệt nước dài đen rỉ xuống đá xám, như thể chúng đang nhỏ mực.

Tôi đang run lẩy bẩy, và tôi tưởng vì mình sợ. Mãi đến khi răng tôi bắt đầu đánh vào nhau lập cập tôi mới nhận ra mình lạnh. Quần áo tôi vẫn còn ướt, và nhiệt độ bên dưới thành phố lạnh giá. Như da Edward.

Anh nhận ra điều này cùng lúc với tôi, và nên thả tôi ra, chỉ nắm tay tôi.

"Đ - đ - đừng, " tôi run lập cập, vòng tay ôm anh. Tôi chẳng quan tâm nếu có bị đông cứng. Nào ai biết được chúng tôi còn bao nhiêu thời gian bên nhau nữa?

Bàn tay lạnh giá của anh xoa cánh tay tôi, cố sưởi ấm tôi bằng sự ma sát.

Chúng tôi vội vã đi qua đường hầm, hoặc giống như thể vội vã đối với tôi. Bước chân chậm lụt của tôi làm ai đó bực mình - tôi đoán là Felix - vì tôi nghe anh ta thỉnh thoảng lại thở dài sườn sượt.

Ở cuối đường hầm là một nắp đậy - các thanh sắt rỉ sét, nhưng dày bằng cánh tay tôi. Một cánh cửa nhỏ được làm bằng mấy thanh sắt mỏng hơn, bện chéo vào nhau đang mở toang.  Edward cúi mình bước qua và vội vã bước vào một căn phòng đá sáng sủa hơn, rộng hơn. Lưới sắt đóng sầm lại đánh rầm, sau đó là tiếng chốt khóa. Tôi quá sợ không dám nhìn ra phía sau mình.

Phía bên kia căn phòng dài là một cánh cửa thấp, bằng gỗ dầy. Rất dày - tôi dám chắc vậy, vì nó, cũng, mở toang.

Chúng tôi đi qua cánh cửa ấy, và tôi liếc nhìn xung quanh đầy ngạc nhiên, tự nhiên bớt căng thẳng. Bên cạnh tôi, Edward bồn chồn, hàm bạnh ra.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.