18. ĐÁM TANG
Tôi chạy thật nhanh xuống cầu thang và mở toang cửa.
Dĩ nhiên, đúng là Jacob. Dù không nhìn thấy, Alice cũng không phải không nhanh trí.
Anh chàng đang đứng cách cửa khoảng sáu bước chân, mũi nhăn lại ghê tởm, nhưng khuôn mặt anh lại phẳng lặng - như đeo mặt nạ. Anh chẳng lừa được tôi; tôi có thể nhìn thấy bàn tay anh chàng khẽ run.
Vẻ thù địch trào dâng cuồn cuộn trong anh. Nhắc tôi nhớ lại buổi chiều tệ hại ấy khi anh chọn Sam chớ không chọn tôi, và tôi cảm thấy cằm mình vênh lên đáp lại.
Chiếc Rabbit của Jacob đang chạy không tải bên lề đường với Jared ngồi sau tay lái và Embry trong ghế hành khách. Tôi hiểu điều này nghĩa là gì: họ sợ để anh đến đây một mình. Điều này làm tôi buồn, và hơi bực mình. Gia đình Cullens không như thế.
"Chào, " cuối cùng thì tôi cũng nói khi anh không nói tiếng nào.
Jake bặm môi, vẫn dùng dằng ở cửa. Mắt anh chàng liếc nhanh qua trước nhà.
Tôi nghiến răng. "Cô ấy không có ở đây. Bạn cần gì à?"
Anh chàng do dự. " Bạn ở một mình sao?"
"Ừ. " Tôi thở dài.
"”Tôi có thể nói chuyện với bạn một phút được không?"
" Dĩ nhiên là được rồi, Jacob. Vào nhà nào. "
Jacob liếc qua vai nhìn bạn bè trong xe. Tôi thấy Embry hơi lắc nhẹ đầu. Vì lý do nào đó, chuyện này làm tôi bực mình hết sức.
Tôi nghiến răng lại với nhau lần nữa. "Thỏ đế" tôi lầm bầm nho nhỏ.
Mắt Jake liếc tôi thật nhanh, đôi lông mày đen dầy của anh chàng nhíu lại giận dữ trên đôi mắt sâu. Hàm anh chàng bạnh ra, rồi anh tiến bước - chẳng có cách khác để mô tả cách anh chàng di chuyển - lên vỉa hè và nhún vai ngang qua tôi vào nhà.
Tôi nhìn chằm chằm vào Jared trước rồi đến Embry - tôi không thích cái kiểu nhìn nghiêm khắc họ dành cho tôi; chẳng lẽ họ nghĩ rằng tôi lại có thể để cho bất cứ thứ gì hại Jacob ư?- rồi mới tôi đóng sập cửa vào mặt họ.
Jacob ở hành lang đằng sau tôi, nhìn chằm chằm vào đống mền hỗn độn trong phòng khách.
"Đêm tán dóc à?" anh chàng hỏi, giọng mỉa mai.
"Ờ, " tôi trả lời chua cay chẳng kém. Tôi không thích Jacob khi anh cư xử như vậy. "Vậy thì sao chớ?"
Anh chàng lại chun mũi như thể ngửi thấy mùi gì đó khó chịu. "Bạn của bạn đâu rồi?" Tôi có thể nghe dấu trích dẫn trong giọng anh.
"Cô ấy có vài chuyện phải làm. Nè, Jacob, bạn muốn gì?"
Cái gì đó về căn phòng có vẻ làm anh chàng cáu kỉnh hơn - cánh tay dài của anh đang run rẩy. Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Thay vào đó anh đi tiếp đến nhà bếp, đôi mắt bồn chồn của anh quét khắp nơi.
Tôi theo anh. Anh đi tới lui dọc theo ghi - sê ngắn.
"Nè, " tôi đã nói, lấy thân mình chặn đường anh. Anh thôi đi tới đi lui và nhìn chằm chằm vào tôi. "Bạn bị gì vậy?"
"Tôi không thích phải ở đây. "
Điều đó làm tôi đau nhói. Tôi cau mày, và mắt anh chàng nheo lại.
"Vậy thì tôi xin lỗi vì bạn đã phải đến đây, " tôi lẩm bẩm. "Tại sao không nói tôi biết bạn cần gì để có thể ra khỏi đây cho rồi?"
"Tôi phải hỏi bạn vài câu. Không mất nhiều thời gian. Chúng tôi phải quay lại đám tang. "
"OK. Vậy thì làm cho xong đi.” Tôi có lẽ phản kháng quá lố, nhưng tôi không muốn anh ta thấy được chuyện này làm tôi đau lòng đến mức nào. Tôi biết mình không công bằng. Rốt cuộc, tôi đã chọn lũ hút máu chớ không chọn anh đêm qua. Tôi đã làm anh đau lòng trước.
Anh chàng hít thật sâu, và những ngón tay đang run rẩy của anh bỗng lặng yên. Khuôn mặt anh biến thành chiếc mặt nạ thanh bình.
"Một trong mấy người Cullens đang ở đây với bạn, " anh tuyên bố.
" Ừ. Alice Cullen. "
Anh gật đầu tư lự. "Cô ấy sẽ ở đây bao lâu?"
"Đến chừng nào cô ấy muốn. " Nét gây hấn vẫn còn trong giọng tôi. " Đó là lời mời không giới hạn. "
" Theo bạn, bạn có thể ... vui lòng... giải thích cho cô ấy biết về người kia - Victoria không?"
Tôi tái mặt. " Tôi đã kể cô ấy nghe chuyện đó rồi. "
Anh chàng gật đầu. " Bạn nên biết rằng chúng tôi phải canh giữ lãnh thổ của mình khi có một Cullen ở đây. Bạn sẽ chỉ an toàn ở La Push. Tôi không thể bảo vệ bạn ở đây được nữa. "
" OK, " tôi thì thầm.
Anh nhìn sang chỗ khác rồi, ra cửa sổ phía sau. Anh không nói nữa.
"Hết rồi à?"
Anh nhìn kính cửa khi trả lời. " Chỉ một câu nữa thôi. "
Tôi đợi, nhưng anh không nói tiếp. "Sao ?" Cuối cùng thì tôi cũng nhắc.
"Mấy người khác cũng sắp quay lại đây sao?" anh hỏi bằng giọng dịu dàng, điềm tĩnh. Điều này làm tôi nhớ đến thái độ luôn điềm tĩnh của Sam . Jacob trở nên giống Sam hơn ... Tôi tự hỏi tại sao điều đó lại làm tôi bực mình quá đỗi.
Bây giờ thì tôi không nói. Anh ngoái lại nhìn mặt tôi bằng đôi mắt dò hỏi.
"Sao?" anh hỏi. Anh cố giấu căng thẳng sau vẻ trầm tĩnh của mình.
" Không. " Cuối cùng tôi cũng nói. Miễn cưỡng. " Họ sẽ không trở lại. "
Vẻ mặt anh không thay đổi. " Okay. Thế thôi. "
Tôi nhìn anh trừng trừng, lại khó chịu. " Ừm, vậy thì chạy đi. Đi bảo Sam là mấy con quái vật rùng rợn không đến bắt các bạn đâu."
"OK, " anh lặp lại, vẫn bình tĩnh.
Có vẻ là vậy. Jacob đi nhanh ra khỏi nhà bếp. Tôi đợi nghe tiếng cửa trước mở, nhưng tôi chẳng nghe gì cả. Tôi có thể nghe tiếng đồng hồ trên bếp lò kêu tíc - tắc, và tôi ngạc nhiên khi thấy anh trở nên nhẹ nhàng như thế.
Thật là một thảm hoạ. Sao tôi có thể khiến anh xa lánh hoàn toàn trong một thời gian ngắn ngủi đến thế?
Liệu anh có tha thứ cho tôi không khi Alice đã ra đi ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh không thế?
Tôi sụp xuống quầy bếp và vùi mặt vào tay. Sao mà tôi lại làm rối tung mọi thứ như thế? Nhưng tôi có thể làm gì khác được? Ngay cả khi đã nhận thức ra điều đó, tôi vẫn chẳng thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, cách làm nào hoàn hảo.
"Bella?" Jacob lo lắng hỏi.
Tôi nhấc mặt ra khỏi tay để thấy Jacob đang do dự nơi cửa bếp; anh đã không bỏ đi như tôi tưởng. Chỉ khi thấy mấy giọt nước lấp lánh ở bàn tay, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Vẻ bình tĩnh của Jacob đã biến mất; khuôn mặt anh lo lắng và thiếu tự tin. Anh bước nhanh trở lại đứng trước mặt tôi, cúi đầu để mắt anh gần hơn xuống ngang tầm mắt tôi.
"Tôi lại làm vậy nữa rồi, phải không?"
"Làm gì ?" Tôi hỏi, khản giọng.
" Không giữ lời hứa. Xin lỗi. "
"Không sao đâu', " tôi lầm bầm. "Lần này là do tôi gây ra. "
Mặt anh nhăn nhúm. " Tôi biết bạn cảm nhận về họ ra sao. Lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên như thế. "
Tôi có thể nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt anh. Tôi muốn giải thích cho anh biết Alice thật sự ra sao, để cô không bị anh chỉ trích, nhưng có cái gì đó cảnh báo tôi rằng bây giờ không phải là lúc làm chuyện đó.
Vì thế tôi chỉ nói, " xin lỗi, " lần nữa.
"Mình đừng lo lắng về chuyện này nữa nhé? Cô ấy chỉ đến thăm thôi, phải không? Cô ấy sẽ ra đi, và mọi thứ sẽ trở lại bình thường. "
"Chẳng lẽ tôi không thể là bạn bè với cả hai bạn cùng lúc được sao?" Tôi hỏi, giọng tôi chẳng che giấu được chút nào nỗi đau của mình.
Anh lắc đầu chậm rãi. "Không, tôi nghĩ bạn không thể. "
Tôi sụt sịt và nhìn chằm chằm vào bàn chân to lớn của anh. " Nhưng bạn sẽ đợi, phải không? Bạn sẽ vẫn là bạn tôi, mặc dù tôi cũng yêu thương Alice nữa?"
Tôi không nhìn lên, sợ nhìn thấy điều anh nghĩ về đoạn cuối câu. Anh mất cả phút mới trả lời, vì vậy hẳn là tôi đã đúng khi không nhìn.
" Ờ, tôi sẽ mãi là bạn của bạn, " anh nói cộc lốc. " Dù bạn yêu ai cũng vậy. "
" Hứa nhé?"
" Ừ. "
Tôi cảm thấy cánh tay anh vòng quanh tôi, và tôi tựa vào ngực anh, vẫn thút thít. " Thực không hay chút nào."
"Ờ. " Sau đó anh hít hà tóc tôi và nói, "Eo. "
"Gì vậy?" Tôi hỏi. Tôi nhìn lên thấy mũi anh nhăn lại. " Tại sao mọi người cứ làm thế với tôi ? Tôi đâu có hôi đâu!"
Anh hơi mỉm cười. " Có, bạn hôi - bạn có mùi giống chúng. Eo. Ngọt quá - ngọt phát ớn. Và ... lạnh giá.
Làm đau mũi tôi. "
" Thật sao?" Lạ thật. Alice thơm không tả nỗi. Đối với con người, dù sao. " Nhưng tại sao Alice cũng nghĩ là tôi hôi chớ?"
Câu đó làm nụ cười anh chàng lụi tắt. "Hả. Có lẽ tôi cũng không thơm cho lắm đối với cô ta,. Hả."
" Ừm, cả hai bạn đều thơm đối với tôi. " Tôi tựa đầu vào anh trở lại. Tôi sẽ nhớ anh vô cùng ngay khi anh bước ra khỏi cửa. Thật hết sức oái oăm - mặt khác, tôi muốn Alice ở lại cùng tôi mãi mãi.
Tôi chắc chết - ẩn dụ - nếu cô bỏ tôi mà đi. Nhưng tôi sẽ sống sao đây nếu lâu không gặp Jake? Thật lộn xộn, tôi lại nghĩ.
" Tôi sẽ nhớ bạn, " Jacob thì thầm, giống y suy nghĩ của tôi. "Từng giây từng phút. Tôi mong cô ta sẽ đi sớm. "
"Thật ra đâu cần phải thế đâu Jake. "
Anh thở dài. "Phải thế. Bella. Bạn... yêu cô ta. Vì vậy tôi không nên đến bất cứ nơi nào gần cô ta. Tôi không chắc mình đủ bình tĩnh để chịu được điều đó. Sam sẽ phát điên nếu tôi phá vỡ hiệp ước, và " - giọng anh trở nên mỉa mai - " bạn hẳn cũng sẽ không thích lắm nếu tôi giết bạn bạn. "
Tôi lùi ra khỏi anh khi anh nói câu đó, nhưng anh càng siết chặt tay hơn, không để tôi thoát. " Chẳng ích gì tránh trớ sự thật. Đời là thế, Bells.”
"Tôi không thích thế.”
Jacob buông một cánh tay để chụm bàn tay nâu to lớn của anh dưới cằm tôi và bắt tôi nhìn anh.
"Ờ. Sẽ dễ dàng hơn khi chúng mình đều là con người, đúng không?"
Tôi thở dài.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau hồi lâu. Bàn tay anh bỏng cháy dưới da tôi. Trên mặt tôi, tôi biết chẳng có gì ngoài nỗi buồn mênh mang - tôi không muốn phải nói lời từ biệt bây giờ, dù chỉ trong thời gian ngắn bao nhiêu chăng nữa. Lúc đầu vẻ mặt anh cũng giống vẻ mặt tôi, nhưng sau đó, vì chẳng ai nhìn sang chỗ khác, nên vẻ mặt anh thay đổi.
Anh buông tôi ra, dùng tay lướt đầu ngón tay dọc theo má tôi, kéo dài xuống hàm. Tôi có thể cảm thấy ngón tay anh đang run rẩy – lần này không phải vì giận. Anh áp lòng bàn tay vào má tôi, giữ mặt tôi giữa đôi tay nóng bỏng của anh.
"Bella, " anh thì thầm.
Tôi cứng người.
Không! Tôi chưa quyết định được. Tôi không biết liệu tôi có thể làm chuyện này không, và bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ.
Nhưng tôi hẳn là một đứa ngu ngốc nếu nghĩ rằng từ chối anh bây giờ sẽ không gây ra hậu quả gì.
Tôi nhìn chằm chằm lại anh. Anh không phải là Jacob của tôi, nhưng anh có thể vậy. Khuôn mặt anh thân thuộc và dấu yêu. Về nhiều mặt trên thực tế, tôi rất yêu anh. Anh là bờ bến bình yên, nguồn an ủi của tôi. Ngay bây giờ, tôi có thể quyết định anh sẽ thuộc về tôi.
Alice đã quay lại trong chốc lát, nhưng điều đó chẳng thay đổi được gì cả. Tình yêu đích thực đã vĩnh viễn không còn. Hoàng tử chẳng bao giờ quay lại hôn để đánh thức tôi khỏi giấc ngủ bị phù phép. Rốt cuộc thì tôi cũng đâu phải là một nàng công chúa. Thế nên những nụ hôn khác theo kiểu cổ tích sẽ ra sao? Loại trần tục không phá được bùa phép nào ấy?
Có lẽ sẽ dễ dàng - như nắm tay anh hay được anh choàng tay ôm. Có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu.
Có lẽ sẽ không cảm thấy giống như sự bội phản. Hơn nữa, tôi đang phản bội ai cơ chứ? Chỉ chính tôi mà thôi.
Mắt vẫn đan mắt, Jacob bắt đầu cúi mặt xuống tôi. Mà tôi vẫn chưa hề dứt khoát được tư tưởng.
Tiếng chuông điện thoại chói tai làm cả hai chúng tôi giật mình nhảy dựng, nhưng nó chẳng hề làm anh xao lãng. Anh đưa bàn tay đang để dưới cằm tôi chộp tai nghe, nhưng vẫn giữ chặt mặt tôi bằng bàn tay áp vào má. Đôi mắt đen của anh không rời khỏi mắt tôi. Tôi loay hoay phản ứng lại, dù chỉ để lợi dụng sự phân tâm này.
"Nhà Swan đây, " Jacob nói, giọng khàn của anh nhỏ và căng thẳng.
Ai đó trả lời, và Jacob thay đổi ngay lập tức. Anh đứng thẳng lên, và buông mặt tôi ra. Mắt anh trở nên buồn nản, khuôn mặt anh phẳng lặng, và tôi dám cá bằng số tiền nhỏ nhoi dành học đại học còn lại của mình đó chính là Alice.
Tôi bình tĩnh lại và chìa tay cầm điện thoại. Jacob lờ tôi đi.
"Ông ấy không có ở đây, " Jacob nói, và lời nói đầy đe doạ.
Có câu trả lời rất ngắn, có vẻ như yêu cầu thêm thông tin, vì anh miễn cưỡng nói thêm , "Ông ấy đang ở đám tang. "
Sau đó Jacob gác máy điện thoại. "Lũ hút máu bẩn thỉu, " anh lẩm bẩm nho nhỏ. Khi quay về phía tôi, mặt anh lại đầy vẻ cay đắng.
"Ai mà bạn dám gác điện thoại với người ta?" Tôi thở hổn hển, tức điên lên. " Trong nhà tôi, và trên điện thoại của tôi ?"
"Bình tĩnh đi! Hắn ta gác máy không để tôi nói hết câu !"
"Hắn ta?Ai chớ?!"
Anh nhạo báng chức danh. " Bác sĩ Carlisle Cullen. "
" Tại sao bạn không để cho tôi nói chuyện với ông ấy ?!"
" Ông ta đâu có đòi gặp bạn, " Jacob lạnh lùng nói. Khuôn mặt anh phẳng lặng, vô cảm, nhưng tay anh run rẩy.
" Ông ta hỏi Charlie ở đâu và tôi đã nói cho ông ta biết. Tôi nghĩ tôi chẳng phạm quy tắc xã giao nào cả. "
" Bạn nghe nè, Jacob Black- "
Nhưng rõ ràng anh chẳng thèm nghe. Anh quay đầu thật nhanh, như thể có người gọi tên anh từ bên kia căn phòng. Mắt anh mở to và cơ thể cứng lại, sau đó anh bắt đầu run rẩy. Tôi cũng lắng nghe, tự động, nhưng chẳng nghe thấy gì cả.
" Tạm biệt, Bells, " anh phun ra, và lướt ra cửa trước.
Tôi đuổi theo anh. " Gì vậy?"
Rồi tôi đâm sầm vào anh, vì anh đứng khựng lại, lầm bầm rủa xả. Anh quay phắt lại, làm tôi bị xô qua một bên. Tôi loạng choạng té lăn xuống sàn, đôi chân tôi ngáng phải chân anh.
"Khỉ thật, úi dà !" Tôi cự nự khi anh vội vàng lần lượt rút chân ra.
Tôi cố đứng lên khi anh chạy như bay ra cửa sau; rồi đột ngột sững người trở lại.
Alice đang đứng bất động ở chân cầu thang.
"Bella, " cô nghẹn lời.
Tôi bò dậy và lảo đảo đến bên cô. Mắt cô đờ đẫn và xa xăm, mặt cô co rúm và trắng bệch. Cơ thể mảnh khảnh của cô run bần bật đầy đau khổ.
" Alice, có chuyện gì vậy?" Tôi kêu to. Áp tay lên mặt cô, cố làm cô bình tĩnh.
Mắt cô bỗng tập trung vào tôi, mở to đau đớn.
" Edward, " là tất cả những gì cô thì thầm.
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn tâm trí tôi có thể hiểu được ngụ ý của câu trả lời của cô. Lúc đầu tôi không hiểu vì sao căn phòng lại quay cuồng hay tiếng gào nghẹt trong tai tôi từ đâu đến. Tâm trí tôi đang ráng hoạt động, cố hiểu vẻ mặt ảm đạm của Alice và vì sao nó lại liên quan đến Edward, thì cơ thể tôi đã lắc lư, mong được nhẹ nhõm vì mất tri giác trước khi tôi kịp hiểu thực tế.
Cầu thang nghiêng sang một góc kỳ quái.
Giọng nói giận dữ của Jacob đột ngột vang trong tai tôi, rít lên hàng tràng lời phỉ báng. Tôi cảm thấy mơ hồ không thích vậy. Mấy người bạn mới rõ ràng đã có ảnh hưởng xấu lên anh chàng.
Tôi ngồi trong ghế trường kỷ mà chẳng biết làm sao mình lại đến được đó, và Jacob vẫn còn đang chửi thề. Cứ như thể có động đất - ghế trường kỷ đang rung chuyển bên dưới tôi.
" Cô đã làm gì bạn ấy vậy?" anh hỏi.
Alice lờ anh đi. " Bella ?Bella, tỉnh lại. Mình phải nhanh lên. "
"Xê ra, " Jacob cảnh báo.
" Bình tĩnh đi, Jacob Black, " Alice ra lệnh. " Bạn không muốn làm chuyện đó ngay bên cạnh cô ấy đâu. "
" Tôi chẳng có khó khăn gì trong chuyện tập trung cả, " anh phản kích, nhưng giọng có vẻ dịu đi một chút.
" Alice ?" Giọng tôi yếu ớt. " Có chuyện gì vậy?"Tôi hỏi, mặc dù tôi không muốn nghe.
" Tôi không biết, " cô đột ngột rền rĩ. " Ảnh đang nghĩ gì chứ?!"
Tôi cố đứng dậy mặc dù đang chóng mặt. Tôi nhận mình đang níu cánh tay Jacob để giữ thăng bằng.
Anh là người đang run bần bật, chớ không phải ghế trường kỷ.
Alice lôi chiếc điện thoại màu bạc nhỏ ra khỏi túi mình trong khi tôi nhìn sang cô. Ngón tay cô quay số nhanh đến nỗi chúng mờ đi.
"Rose, em cần nói chuyện với Carlisle ngay. "Cô nói thật nhanh. "Được rồi, ngay khi ông trở lại. Không, em sẽ lên máy bay. Nè, chị có nghe tin gì từ Edward không?"
Bây giờ Alice ngừng lại, lắng nghe với vẻ mặt mỗi giây qua càng lúc càng thêm kinh hãi. Miệng cô há hốc kinh hoàng, và điện thoại run lẩy bẩy trong tay cô.
" Tại sao ?" cô thở hổn hển. " Tại sao chị lại làm thế, Rosalie ?"
Chẳng biết câu trả lời là gì, nhưng nó đã làm hàm cô nghiến chặt tức giận. Mắt cô loé sáng giận dữ và nheo lại.
" Ừm, dù vậy chị sai về cả hai phương diện, Rosalie, làm thế sẽ gây chuyện không hay rồi, chị không nghĩ như vậy sao?" cô hỏi cay chua. " Ừ, đúng vậy. Chị ấy hoàn toàn khoẻ mạnh - em đã lầm... dài dòng lắm ... nhưng chị đã sai về phần đó, đó là lý do tại sao em gọi ... Ừ, đó đúng là điều em đã thấy. "
Giọng Alice gay gắt và môi cô nhếch ra khỏi răng.
"Hơi muộn rồi, Rose. Để dành vụ hối hận của chị cho ai tin đi. " Alice gấp mạnh tay cúp điện thoại.
Mắt cô dày vò đau đớn khi quay sang nhìn tôi.
" Alice, " tôi buột miệng nói nhanh. Tôi không thể để cô kịp nói. Tôi cần vài giây trước khi cô nói và lời cô hủy hoại những thứ còn lại của đời tôi. " Alice, Carlisle về rồi. Ông vừa mới gọi ngay trước... "
Cô ngây người nhìn tôi chằm chằm. " Cách đây bao lâu ?" cô hỏi vội vã.
" Nửa phút trước khi em xuất hiện. "
" Ông đã nói gì?" Bây giờ cô thật sự tập trung, chờ câu trả lời của tôi.
"Chị không có nói chuyện với ông. " Mắt tôi liếc nhanh sang Jacob.
Alice chuyển cái nhìn sắc sảo vào anh. Anh chùn bước, nhưng vẫn ở bên tôi. Anh ngồi vụng về, hầu như muốn lấy thân mình che cho tôi.
"Ông ấy hỏi Charlie, và tôi bảo là Charlie không có ở đây, " Jacob lẩm bẩm bực bội.
"Vậy thôi sao?" Alice hỏi, giọng cô lạnh như băng.
" Rồi ông ta gác máy không để tôi nói hết câu, " Jacob trả đũa. Một cơn rùng mình gợn trên xương sống anh, làm tôi rung chuyển theo.
" Bạn bảo ông ấy là Charlie đang ở đám tang, " tôi nhắc anh.
Alice quay đầu nhìn về phía tôi "Nguyên văn lời anh ta nói là gì?"
"Anh ấy nói, 'Ông ấy không có ở đây, ' và khi Carlisle hỏi Charlie đang ở đâu, Jacob nói, 'Ở đám tang. ' "
Alice rên lên và khuỵu gối.
"Hãy nói cho chị biết đi Alice, " tôi thì thầm.
"Không phải Carlisle đã gọi điện thoại, " cô nói vô vọng.
"Cô bảo tôi nói dối à?" Jacob gầm gừ từ bên cạnh tôi.
Alice lờ anh đi, tập trung vào khuôn mặt hoang mang của tôi.
"Mà là Edward đã gọi. " Lời cô chỉ là một lời thì thầm nghẹn ngào. " Ảnh nghĩ chị chết rồi. "
Tâm trí tôi bắt đầu hoạt động trở lại. Những lời này không phải là những lời tôi đã sợ, và sự nhẹ nhõm làm đầu óc tôi minh mẫn.
" Rosalie đã nói với anh ấy là tôi tự tử, phải không?" Tôi nói, thở dài nhẹ nhõm.
" Ừ, " Alice công nhận, mắt cô lại loé lên giận dữ trở lại.
"Chị ấy cãi là vì chị ấy đã tưởng vậy thật. Họ tin tưởng vào khả năng nhìn thấy trước của em, quá tin vào một thứ hoạt động đầy sai sót. Nhưng vì chị ấy đã tìm ra ảnh để kể ảnh nghe chuyện này! Chị ấy không biết rằng ... hay lo là... ?" Giọng cô nhỏ dần khiếp sợ.
" Và khi Edward gọi đến đây, ảnh tưởng Jacob nói đến đám tang của tôi, " tôi nhận ra. Thật đau lòng khi biết tôi đã gần biết bao, chỉ cách giọng anh vài xăng ti mét. Móng tay tôi bấu vào cánh tay Jacob, nhưng anh chẳng ngại ngần.
Alice nhìn tôi kỳ lạ. "Chị không đau khổ sao," cô thì thầm.
" Ừm, rõ là chẳng hay ho chút nào, nhưng mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi. Lần sau khi ảnh gọi, sẽ có người kể anh nghe ... chuyện ...thực sự xảy ra ..." Giọng tôi nhỏ dần. Ánh mắt chằm chằm của cô đã làm tôi nghẹn lời.
Tại sao cô lại hoảng sợ đến thế? Tại sao bây giờ khuôn mặt cô lại co rúm lại xót thương và kinh hãi ? Cô mới nói gì với Rosalie trên điện thoại? Cô đã thấy gì ... và nỗi hối hận của Rosalie ; Rosalie sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hối hận nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cho tôi. Nhưng nếu cô ấy làm gia đình bị tổn thương, làm tổn thương em trai cô thì...
" Bella, " Alice thì thầm. " Edward sẽ không gọi lại đâu. Anh ấy tin chỉ nói đúng. "
"Chị. Không. Hiểu. " Miệng tôi phát từng từ không thành lời. Tôi không thể đẩy không khí ra để nói ra được thành lời để cô giải thích cho tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì.
"Ảnh sẽ đến Ý. "
Lỗi một nhịp tim đập tôi mới hiểu ra.
Bây giờ giọng nói Edward trở về với tôi, không phải là sự bắt chước hoàn hảo của ảo giác. Mà là giọng buồn nản, yếu ớt của ký ức. Nhưng nội lời nói của nó đã đủ xé toạc ngực tôi và bỏ nó mở toang hoang. Từng lời anh nói vào cái lúc tôi tin hết mực là anh yêu tôi.
Ừm, anh sẽ không sống thiếu em, anh nói khi chúng tôi xem cảnh Romeo và Juliet chết, ở đây ngay trong căn phòng này. Nhưng anh không biết làm sao để làm chuyện đó ... Anh biết Emmett và Jasper sẽ không bao giờ giúp ... nên anh nghĩ có lẽ anh sẽ đến Ý và làm gì đó để chọc tức Volturi... Đừng chọc tức họ. Trừ phi mình muốn chết.
Trừ phi mình muốn chết.
"Không!" Lời phủ nhận gần như tiếng thét to theo sau những lời thì thầm đó, làm tất cả mọi người giật mình nhảy dựng. Tôi cảm thấy máu dồn lên mặt khi hiểu ra cô đã nhìn thấy gì. "Không! Không, không, không!Anh không được! Anh không được làm thế!"
"Ảnh đã quyết thế ngay khi bạn chị xác nhận đã quá muộn để cứu chị."
"Nhưng ảnh ... ảnh đã bỏ đi! Ảnh đâu còn yêu chị nữa! Thì vậy cũng có gì khác đâu? Ảnh dư biết trước sau gì chị cũng sẽ chết thôi!"
"Em không nghĩ ảnh đã bao giờ định sẽ sống lâu hơn chị, " Alice nói lặng lẽ.
" Sao ảnh dám!" Tôi la hét. Tôi đã đứng lên bây giờ, và Jacob lại ngập ngừng đứng lên để chặn mình giữa Alice và tôi lần nữa.
"Ồ, tránh ra, Jacob !" Tôi hích tay đẩy cơ thể đang run rẩy của anh ra một cách nôn nóng tuyệt vọng. " Mình làm gì đây?" Tôi cầu xin Alice. Phải làm chuyện gì đó. "Mình gọi điện thoại cho anh được không? Carlisle gọi được không?"
Cô lắc đầu. " Đó là điều đầu tiên em đã cố làm. Ảnh quăng điện thoại vô một sọt rác ở Rio - có người đã trả lời điện thoại " cô thì thầm.
"Lúc nãy em nói là mình phải vội. Vội như thế nào? Hãy làm ngay đi, bất kể chuyện gì!"
" Bella, em - em không biết em có thể yêu cầu chị... " giọng cô nhỏ dần do dự.
"Hãy yêu cầu đi!" Tôi ra lệnh.
Cô đặt tay lên vai tôi, giữ cho tôi ở yên tại chỗ, ngón tay cô gập từng cái để nhấn mạnh lời cô. "Có thể mình đã quá trễ. Em đã nhìn thấy ảnh đến chỗ Volturi... cầu xin được chết. " Cả hai chúng tôi co rúm lại, và mắt tôi đột ngột chẳng nhìn thấy gì. Tôi chớp nhanh gạt nước mắt. " Tất cả tùy thuộc vào quyết định của họ. Em không thể nhìn thấy gì cho đến khi họ quyết định.
" Nhưng nếu họ từ chối, và họ có thể từ chối mà - Aro thích Carlisle, và chắc không muốn làm ông giận đâu - Edward đã có kế hoạch dự phòng. Họ luôn bảo vệ thành phố của mình. Nếu Edward làm điều gì đó để quấy rối sự yên bình ở đó, ảnh nghĩ họ sẽ ra tay hành động để ngăn chặn anh. Và anh đã nghĩ đúng. Họ sẽ làm vậy. "
Tôi nhìn cô chằm chằm nghiến răng thất vọng. Tôi vẫn chưa nghe được lý do giải thích tại sao chúng tôi vẫn còn đứng đây.
" Vậy nếu họ đồng ý làm theo lời cầu xin của anh, mình sẽ quá trễ. Nếu họ từ chối, và anh nghĩ ra một kế hoạch nhằm làm họ nổi giận đủ nhanh, mình cũng sẽ quá trễ. Nếu anh thực hiện điều đó theo hướng biểu diễn cho nhiều người thấy hơn ... mình có thể có thời gian. "
"Mình đi đi!"
"Nghe nè, Bella! Dù mình có kịp lúc hay không, mình cũng sẽ ở giữa thành phố của Volturi. Em sẽ bị coi là kẻ tòng phạm nếu anh làm thế. Chị sẽ là một con người không chỉ biết quá nhiều, mà còn rất thơm ngon. Có khả năng rất chắc chắn là họ sẽ giết hết tất cả chúng ta - cho dù trong trường hợp của chị, chẳng phải là hình phạt gì lâu hơn giờ ăn tối. "
"Đó là điều giữ chân mình lại đây đó hả?" Tôi hoài nghi hỏi. "Chị sẽ đi một mình nếu em sợ. " Tôi nhẩm tính trong đầu số tiền còn lại trong tài khoản của mình, và tự hỏi không biết Alice có cho tôi mượn số còn lại không.
"Em chỉ sợ chị bị giết thôi. "
Tôi khịt mũi chán ghét. "Chị gần như tự giết mình mỗi ngày rồi! Hãy cho chị biết chị cần làm gì!"
"Chị hãy viết thư để lại cho Charlie. Em sẽ gọi cho hãng hàng không. "
" Charlie, " tôi thở hổn hển.
Không phải sự hiện diện của tôi bảo vệ được ông, nhưng làm sao tôi có thể bỏ ông ở đây một mình để đối mặt với...
"Tôi sẽ không để cho có chuyện gì xảy ra với Charlie đâu. Giọng Jacob nhỏ xíu cộc lốc và giận dữ. "Kệ luôn cái hiệp ước. "
Tôi liếc nhìn lên anh, và anh cau mày nhìn vẻ mặt hoảng sợ của tôi.
"Nhanh lên, Bella, " Alice cắt ngang vội vã.
Tôi chạy đến bếp, kéo mạnh mở ngăn kéo và ném mấy thứ bên trong ra khắp sàn nhà để tìm bút. Một bàn tay màu nâu, láng mịn đưa cho tôi một cây.
"Cám ơn, " tôi lầm bầm, cắn răng lôi nắp ra. Anh lặng lẽ trao cho tôi mảnh giấy ghi lại lời nhắn điện thoại. Tôi xé trang đầu và ném qua vai.
Bố, tôi viết. Con đi với Alice. Edward đang gặp khó khăn. Bố có thể nhốt con khi con về nhà. Con biết thật không đúng lúc. Vô cùng xin lỗi. Thương bố rất nhiều. Bella.
"Đừng đi, " Jacob thì thầm. Nỗi tức giận đã không còn vì Alice không còn trong tầm mắt.
Tôi sẽ không mất thời gian tranh cãi với anh. "Xin bạn, xin bạn, xin bạn hãy lo cho Charlie, " tôi nói vừa chạy ra khỏi phòng khách. Alice đang chờ tôi ở lối vào với túi xách trên vai.
"Đi lấy ví của chị đi - chị sẽ cần ID. Xin hãy nói với em là chị có hộ chiếu. Em không có thời gian để làm giả nó. "
Tôi gật đầu rồi chạy nhanh lên cầu thang, đầu gối tôi nhủn đi với lòng biết ơn vì mẹ tôi đã muốn làm đám cưới với Phil ở bãi biển ở Mê - hi - cô. Tất nhiên, như mọi kế hoạch của bà, chúng đều thất bại. Nhưng chỉ khi tôi đã thu xếp hết mọi thứ cần thiết cho bà.
Tôi lao vô phòng. Nhét chiếc ví cũ của mình, một cái áo thun ngắn tay sạch, và quần thể thao vào ba lô, rồi ném bàn chải đánh răng lên trên. Tôi phóng xuống cầu thang. Cảm giác ngờ ngợ quen thuộc gần làm tôi nghẹt thở lúc này. Ít nhất, không giống lần cuối -- khi tôi phải bỏ Forks để trốn một con ma cà rồng khát máu chớ không phải để tìm họ - tôi đã không phải trực tiếp nói lời từ biệt với Charlie.
Jacob và Alice đang ghìm nhau kiểu đối địch trước cánh cửa mở toang, đứng xa nhau đến nỗi lúc đầu mình sẽ không nghĩ là họ đang trò chuyện với nhau. Dường như chẳng ai nhận ra sự xuất hiện trở lại ồn ào của tôi.
"Đôi khi cô có thể kiểm soát mình, nhưng mấy con đỉa hút máu mà cô đang đưa cô ấy đến -- " Jacob đang giận dữ lên án cô.
"Ừ. Anh nói đúng đó, chó à. " Alice cũng đang gầm gừ. "Volturi chính là những người hoàn hảo nhất thuộc loại chúng tôi - họ sẽ làm anh phải dựng tóc gáy khi anh đánh hơi tôi. Họ là chất liệu làm nên những cơn ác mộng của anh, nỗi sợ hãi ẩn sau bản năng của anh. Tôi không phải không biết chuyện đó đâu. "
"Vậy mà cô lại mang cô ấy đến cho bọn chúng như một chai rượu vang góp vào bữa tiệc !" anh la to.
"Anh nghĩ chị ấy sẽ tốt hơn nếu tôi bỏ chị ấy ở đây một mình, với Victoria đang theo đuổi chỉ sao?"
" Chúng tôi có thể xử lý được bà tóc đỏ đó. "
" Vậy thì tại sao bà ta vẫn còn săn lùng chỉ chứ?"
Jacob gầm gừ, và cơn rùng mình gợn sóng qua thân thể anh.
"Dừng lại!" Tôi quát cả hai, điên cuồng vì sốt ruột. "Về rồi hãy cãi nhau, đi nào !"
Alice quay đi lấy xe, biến mất vội vàng. Tôi vội đi theo cô, tự động ngừng lại và khoá cửa.
Jacob chụp cánh tay tôi với bàn tay run rẩy. "Xin bạn, Bella. Tôi cầu xin bạn. "
Đôi mắt đen của anh đang lấp loáng nước mắt. Tôi nghẹn lời.
"Jake, tôi phải--- "
"Bạn không cần phải thế. Bạn thật sự không cần. Bạn có thể ở lại đây với tôi. Bạn có thể sống. Vì Charlie.
Vì tôi. "
Động cơ chiếc Mercedes của Carlisle nổ đều đều; nhịp đều đều ấy chấm dứt khi Alice tăng tốc sốt ruột.
Tôi lắc đầu, nước mắt tuôn lộp độp. Tôi kéo tay ra, và anh không ngăn tôi.
"Đừng chết nhé, Bella, " anh nghẹn lời. "Xin bạn đừng đi. Xin đừng. "
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không bao giờ gặp lại anh lần nữa ?
Suy nghĩ ấy khiến tôi không còn khóc lặng lẽ nữa; tiếng nấc oà khỏi ngực. Tôi choàng tay ôm quanh eo anh và ôm ghì trong một khoảnh khắc thật ngắn, giấu khuôn mặt đẫm nước mắt tì vào ngực anh. Anh đặt bàn tay to lớn của mình sau tóc tôi, như thể để giữ tôi lại đó.
" Tạm biệt, Jake. "Tôi kéo tay anh ra khỏi tóc mình, và hôn lòng bàn tay anh. Nhìn mặt anh tôi không chịu nỗi.
" Xin lỗi, " tôi thì thầm.
Rồi tôi quay người và chạy nhanh ra xe. Cửa phía hành khách đang mở ra chờ đợi. Tôi ném ba lô qua chỗ tựa đầu rồi lách vào trong, đóng sầm cửa lại.
"Hãy chăm sóc cho Charlie!" Tôi quay lại la to vọng ra ngoài cửa xe, nhưng chẳng còn thấy Jacob đâu nữa. Khi Alice nhấn ga và - với bánh xe rít lên như tiếng người thét - xoay chúng tôi quay ra đường, tôi nhìn thấy một mảnh vải trắng gần bìa rừng. Một mảnh giày.