Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 17. VISITOR
Trăng non 17. KHÁCH VIẾNG THĂM
"Bella?" There was a strange mingling of relief and confusion in her voice. I locked my arms around her, gasping to inhale as much of the scent of her skin as possible. It wasn't like anything else—not floral or spice, citrus or musk. No perfume in the world could compare. My memory hadn't done it justice. I didn't notice when the gasping turned into something else—I only realized I was sobbing when Alice dragged me to the living room couch and pulled me into her lap. It was like curling up into a cool stone, but a stone that was contoured comfortingly to the shape of my body. She rubbed my back in a gentle rhythm, waiting for me to get control of myself.
"Bella?" Giọng cô vừa nhẹ nhõm lại vừa có vẻ bối rối kỳ lạ. Tôi vòng tay ôm chặt cô, hối hả hít hà càng nhiều mùi hương trên làn da cô càng tốt. Chẳng giống bất cứ thứ gì cả – chẳng phải hương hoa hay mùi gia vị, cam chanh hay xạ hương. Chẳng nước hoa nào trên đời này có thể sánh được. Trí nhớ tôi đã không hình dung đúng mùi hương ấy. Tôi đã không để ý thấy tiếng hít hà của mình đã trở thành thứ khác - tôi chỉ nhận ra mình đang thổn thức khi Alice kéo tôi đến ghế trường kỷ trong phòng khách và ôm tôi vào lòng. Tựa như cuộn mình vào tảng đá mát rượi, nhưng là một tảng đá có đường nét lượn êm ái theo hình dáng cơ thể tôi. Cô xoa lưng tôi theo đều đều dịu dàng, chờ tôi trấn tĩnh lại.
7 REPETITION

17. VISITOR

UNNATURALLY STILL AND WHITE, WITH LARGE BLACK EYES intent on my face, my visitor waited perfectly motionless in the center of the hall, beautiful beyond imagining.

My knees trembled for a second, and I nearly fell. Then I hurled myself at her.

"Alice, oh, Alice!" I cried, as I slammed into her.

I'd forgotten how hard she was; it was like running headlong into a wall of cement.

"Bella?" There was a strange mingling of relief and confusion in her voice.

I locked my arms around her, gasping to inhale as much of the scent of her skin as possible. It wasn't like anything else—not floral or spice, citrus or musk. No perfume in the world could compare. My memory hadn't done it justice.

I didn't notice when the gasping turned into something else—I only realized I was sobbing when Alice dragged me to the living room couch and pulled me into her lap. It was like curling up into a cool stone, but a stone that was contoured comfortingly to the shape of my body. She rubbed my back in a gentle rhythm, waiting for me to get control of myself.

"I'm… sorry," I blubbered. "I'm just… so happy… to see you!"

"It's okay, Bella. Everything's okay."

"Yes," I bawled. And, for once, it seemed that way.

Alice sighed. "I'd forgotten how exuberant you are," she said, and her tone was disapproving.

I looked up at her through my streaming eyes. Alice's neck was tight, straining away from me, her lips pressed together firmly. Her eyes were black as pitch.

"Oh," I puffed, as I realized the problem. She was thirsty. And I smelled appetizing. It had been a while since I'd had to think about that kind of thing. "Sorry."

"It's my own fault. It's been too long since I hunted. I shouldn't let myself get so thirsty. But I was in a hurry today." The look she directed at me then was a glare. "Speaking of which, would you like to explain to me how you're alive?"

That brought me up short and stopped the sobs. I realized what must have happened immediately, and why Alice was here.

I swallowed loudly. "You saw me fall."

"No," she disagreed, her eyes narrowing. "I saw you jump."

I pursed my lips as I tried to think of an explanation that wouldn't sound nuts.

Alice shook her head. "I told him this would happen, but he didn't believe me. 'Bella promised,'" her voice imitated his so perfectly that I froze in shock while the pain ripped through my torso. "'Don't be looking for her future, either,'" she continued to quote him. '"We've done enough damage."

"But just because I'm not looking, doesn't mean I don't see" she went on. "I wasn't  keeping tabs on you,  I swear, Bella. It's just that I'm already attuned to you… when I saw you jumping, I didn't think, I just got on a plane. I knew I would be too late, but I couldn't do nothing. And then I get here, thinking maybe I could help Charlie somehow, and you drive up." She shook her head, this time in confusion. Her voice was strained. "I saw you go into the water and I waited and waited for you to come up, but you didn't.   What happened? And how could you do that to Charlie? Did you stop to think what this would do to him? And my brother? Do you have any idea what Edward—"

I cut her off then, as soon as she said his name. I'd let her go on, even after I realized the misunderstanding she was under, just to hear the perfect bell tone of her voice. But it was time to interrupt.

"Alice, I wasn't committing suicide."

She eyed me dubiously. "Are you saying you didn't jump off a cliff?"

"No, but…" I grimaced. "It was for recreational purposes only."

Her expression hardened.

"I'd seen some of Jacob's friends cliff diving," I insisted. "It looked like… fun, and I was bored…"

She waited.

"I didn't think about how the storm would affect the currents. Actually, I didn't think about the water much at all."

Alice didn't buy it. I could see that she still thought I had been trying to kill myself. I decided to redirect.

"So if you saw me go in, why didn't you see Jacob?"

She cocked her head to the side, distracted.

I continued. "It's true that I probably would have drowned if Jacob hadn't jumped in after me. Well, okay, there's no probably about it. But he did, and he pulled me out, and I guess he towed me back to shore, though I was kind of out for that part. It couldn't have been more than a minute that I was under before he grabbed me. How come you didn't see that?"

She frowned in perplexity. "Someone pulled you out?"

"Yes. Jacob saved me."

I watched curiously as an enigmatic range of emotions flitted across her face. Something was bothering her—her imperfect vision? But I wasn't sure. Then she deliberately leaned in and sniffed my shoulder.

I froze.

"Don't be ridiculous," she muttered, sniffing at me some more.

"What are you doing?"

She ignored my question. "Who was with you out there just now? It sounded like you were arguing."

"Jacob Black. He's… sort of my best friend, I guess. At least, he was…" I thought of Jacob's angry, betrayed face, and wondered what he was to me now.

Alice nodded, seeming preoccupied.

"What?"

"I don't know," she said. "I'm not sure what it means."

"Well, I'm not dead, at least."

She rolled her eyes. "He was a fool to think you could survive alone. I've never seen anyone so prone to life-threatening idiocy."

"I survived," I pointed out.

She was thinking of something else. "So, if the currents were too much for you, how did this Jacob manage?"

"Jacob is… strong."

She heard the reluctance in my voice, and her eyebrows rose.

I gnawed on my lip for a second. Was this a secret, or not? And if it was, then who was my greatest allegiance to? Jacob, or Alice?

It was too hard to keep secrets, I decided. Jacob knew everything, why not Alice, too?

"See, well, he's… sort of a werewolf," I admitted in a rush. "The Quileutes turn into  wolves when there are vampires around. They know Carlisle from a long time ago. Were you with Carlisle back then?"

Alice gawked at me for a moment, and then recovered herself, blinking rapidly. "Well, I guess that explains the smell," she muttered. "But does it explain what I didn't see?" She frowned, her porcelain forehead creasing.

"The smell?" I repeated.

"You smell awful," she said absently, still frowning. "A werewolf? Are you sure about that?"

"Very sure," I promised, wincing as I remembered Paul and Jacob fighting in the road. "I guess you weren't with Carlisle the last time there were werewolves here in Forks?"

"No. I hadn't found him yet." Alice was still lost in thought. Suddenly, her eyes widened, and she turned to stare at me with a shocked expression. "Your best friend is a  werewolf?"

I nodded sheepishly.

"How long has this been going on?"

"Not long," I said, my voice sounding defensive. "He's only been a werewolf for just a few weeks."

She glowered at me. "A young werewolf? Even worse! Edward was right—you're a magnet for danger.

Weren't you supposed to be staying out of trouble?"

"There's nothing wrong with werewolves," I grumbled, stung by her critical tone.

"Until they lose their tempers." She shook her head sharply from side to side. "Leave it to you, Bella.

Anyone else would be better off when the vampires left town. But you have to start hanging out with the first monsters you can find."

I didn't want to argue with Alice—I was still trembling with joy that she was really, truly here, that I could touch her marble skin and hear her wind-chime voice—but she had it all wrong.

"No, Alice, the vampires didn't really leave—not all of them, anyway. That's the whole trouble. If it weren't for the werewolves, Victoria would have gotten me by now. Well, if it weren't for Jake and his friends, Laurent would have gotten me before she could, I guess, so—"

"Victoria?" she hissed. "Laurent?"

I nodded, a teensy bit alarmed by the expression in her black eyes. I pointed at my chest. "Danger magnet, remember?"

She shook her head again. "Tell me everything—start at the beginning."

I glossed over the beginning, skipping the motorcycles and the voices, but telling her everything else right up to today's misadventure. Alice didn't like my thin explanation about boredom and the cliffs, so I hurried on to the strange flame I'd seen on the water and what I thought it meant. Her eyes narrowed almost to slits at that part. It was strange to see her look so… so dangerous—like a vampire. I swallowed hard and went on with the rest about Harry.

She listened to my story without interrupting. Occasionally, she would shake her head, and the crease in her forehead deepened until it looked like it was carved permanently into the marble of her skin. She didn't speak and, finally, I fell quiet, struck again by the borrowed grief at Harry's passing. I thought of Charlie; he would be home soon. What condition would he be in?

"Our leaving didn't do you any good at all, did it?" Alice murmured.

I laughed once—it was a slightly hysterical sound. "That was never the point, though, was it? It's not like you left for my benefit."

Alice scowled at the floor for a moment. "Well… I guess I acted impulsively today. I probably shouldn't have intruded."

I could feel the blood draining from my face. My stomach dropped. "Don't go, Alice," I whispered. My fingers locked around the collar of her white shirt and I began to hyperventilate. "Please don't leave me."

Her eyes opened wider. "All right," she said, enunciating each word with slow precision. "I'm not going anywhere tonight. Take a deep breath."

I tried to obey, though I couldn't quite locate my lungs.

She watched my face while I concentrated on my breathing. She waited till I was calmer to comment.

"You look like hell, Bella."

"I drowned today," I reminded her.

"It goes deeper than that. You're a mess."

I flinched. "Look, I'm doing my best."

"What do you mean?"

"It hasn't been easy. I'm working on it."

She frowned. "I told him," she said to herself.

"Alice," I sighed. "What did you think you were going to find? I mean, besides me dead? Did you expect to find me skipping around and whistling show tunes? You know me better than that."

"I do. But I hoped."

"Then I guess I don't have the corner on the idiocy market."

The phone rang.

"That has to be Charlie," I said, staggering to my feet. I grabbed Alice's stone hand and dragged her with me to the kitchen. I wasn't about to let her out of my sight.

"Charlie?" I answered the phone.

"No, it's me," Jacob said.

"Jake!"

Alice scrutinized my expression.

"Just making sure you were still alive," Jacob said sourly.

"I'm fine. I told you that it wasn't—"

"Yeah. I got it. 'Bye."

Jacob hung up on me.

I sighed and let my head hang back, staring at the ceiling. "That's going to be a problem."

Alice squeezed my hand. "They aren't excited I'm here."

"Not especially. But it's none of their business anyway."

Alice put her arm around me. "So what do we do now?" she mused. She seemed to talk to herself for a moment. "Things to do. Loose ends to tie."

"What things to do?"

Her face was suddenly careful. "I don't know for sure… I need to see Carlisle."

Would she leave so soon? My stomach dropped.

"Could you stay?" I begged. "Please? For just a little while. I've missed you so much." My voice broke.

"If you think that's a good idea." Her eyes were unhappy.

"I do. You can stay here—Charlie would love that."

"I have a house, Bella."

I nodded, disappointed but resigned. She hesitated, studying me.

"Well, I need to go get a suitcase of clothes, at the very least."

I threw my arms around her. "Alice, you're the best!"

"And I think I'll need to hunt. Immediately," she added in a strained voice.

"Oops." I took a step back.

"Can you stay out of trouble for one hour?" she asked skeptically. Then, before I could  answer, she held up one finger and closed her eyes. Her face went smooth and blank for a few seconds.

And then her eyes opened and she answered her own question. "Yes, you'll be fine. For tonight, anyway." She grimaced. Even making faces, she looked like an angel.

"You'll come back?" I asked in a small voice.

"I promise—one hour."

I glanced at the clock over the kitchen table. She laughed and leaned in quickly to kiss me on the cheek.

Then she was gone.

I took a deep breath. Alice would be back. I suddenly felt so much better.

I had plenty to do to keep myself busy while I waited. A shower was definitely first on the agenda. I sniffed my shoulders as I undressed, but I couldn't smell anything but the brine and seaweed scent of the ocean. I wondered what Alice had meant about me smelling bad.

When I was cleaned up, I went back to the kitchen. I couldn't see any signs that Charlie had eaten recently, and he would probably be hungry when he got back. I hummed tunelessly to myself as I moved around the kitchen.

While Thursday's casserole rotated in the microwave, I made up the couch with sheets and an old pillow.

Alice wouldn't need it, but Charlie would need to see it. I was careful not to watch the clock. There was no reason to start myself panicking; Alice had promised.

I hurried through my dinner, not tasting it—just feeling the ache as it slid down my raw throat. Mostly I was thirsty; I must have drunk a half gallon of water by the time I was finished. All the salt in my system had dehydrated me.

I went to go try to watch TV while I waited.

Alice was already there, sitting on her improvised bed. Her eyes were a liquid butterscotch. She smiled and patted the pillow. "Thanks."

"You're early," I said, elated.

I sat down next to her and leaned my head on her shoulder. She put her cold arms around me and sighed.

"Bella. What are we going to do with you?"

"I don't know," I admitted. "I really have been trying my hardest."

"I believe you."

It was silent.

"Does—does he…" I took a deep breath. It was harder to say his name out loud, even though I was able to think it now. "Does Edward know you're here?" I couldn't help asking. It was my pain, after all.

I'd deal with it when she was gone, I promised myself, and felt sick at the thought.

"No."

There was only one way that could be true. "He's not with Carlisle and Esme?"

"He checks in every few months."

"Oh." He must still be out enjoying his distractions. I focused my curiosity on a safer topic. "You said you flew here… Where did you come from?"

"I was in Denali. Visiting Tanya's family."

"Is Jasper here? Did he come with your'"

She shook her head. "He didn't approve of my interfering. We promised…" she trailed off, and then her tone changed. "And you think Charlie won't mind my being here?" she asked, sounding worried.

"Charlie thinks you're wonderful, Alice."

"Well, we're about to find out."

Sure enough, a few seconds later I heard the cruiser pull into the driveway. I jumped up and hurried to open the door.

Charlie trudged slowly up the walk, his eyes on the ground and his shoulders slumped. I walked forward to meet him; he didn't even see me until I hugged him around the waist. He embraced me back fiercely.

"I'm so sorry about Harry, Dad."

"I'm really going to miss him," Charlie mumbled.

"How's Sue doing?"

"She seems dazed, like she hasn't grasped it yet. Sam's staying with her…" The volume of his voice faded in and out. "Those poor kids. Leah's just a year older than you, and Seth is only fourteen…" He shook his head.

He kept his arms tight around me as he started toward the door again.

"Um, Dad?" I figured I'd better warn him. "You'll never guess who's here."

He looked at me blankly. His head swiveled around, and he spied the Mercedes across the street, the porch light reflecting off the glossy black paint. Before he could react, Alice was in the doorway.

"Hi, Charlie," she said in a subdued voice. "I'm sorry I came at such a bad time."

"Alice Cullen?" he peered at the slight figure in front of him as if he doubted what his eyes were telling him. "Alice, is that you?"

"It's me," she confirmed. "I was in the neighborhood."

"Is Carlisle…?"

"No, I'm alone."

Both Alice and I knew he wasn't really asking about Carlisle. His arm tightened over my shoulder.

"She can stay here, can't she?" I pleaded. "I already asked her."

"Of course," Charlie said mechanically. "We'd love to have you, Alice."

"Thank you, Charlie. I know it's horrid timing."

"No, it's fine, really. I'm going to be really busy doing what I can for Harry's family; it will be nice for Bella to have some company."

"There's dinner for you on the table, Dad," I told him.

"Thanks, Bell." He gave me one more squeeze before he shuffled toward the kitchen.

Alice went back to the couch, and I followed her. This time, she was the one to pull me against her shoulder.

"You look tired."

"Yeah," I agreed, and shrugged. "Near-death experiences do that to me… So, what does Carlisle think of you being here?"

"He doesn't know. He and Esme were on a hunting trip. I'll hear from him in a few days, when he gets back."

"You won't tell him, though… when he checks in again?" I asked. She knew I didn't mean Carlisle now.

"No. He'd bite my head off," Alice said grimly.

I laughed once, and then sighed.

I didn't want to sleep. I wanted to stay up all night talking to Alice. And it didn't make sense for me to be tired, what with crashing on Jacob's couch all day. But drowning really had taken a lot out of me, and my eyes wouldn't stay open. I rested my head on her stone shoulder, and drifted into a more peaceful oblivion than I had any hope of.

I woke early, from a deep and dreamless sleep, feeling well-rested, but stiff. I was on the couch tucked under the blankets I'd laid out for Alice, and I could hear her and Charlie talking in the kitchen. It sounded like Charlie was fixing her breakfast.

"How bad was it, Charlie?" Alice asked softly, and at first I thought they were talking about the Clear waters.

Charlie sighed. "Real bad."

"Tell me about it. I want to know exactly what happened when we left."

There was a pause while a cupboard door was closed and a dial on the stove was clicked off. I waited, cringing.

"I've never felt so helpless," Charlie began slowly. "I didn't know what to do. That first week—I thought I was going to have to hospitalize her. She wouldn't eat or drink, she wouldn't move. Dr. Gerandy was throwing around words like 'catatonic,' but I didn't let him up to see her. I was afraid it would scare her."

"She snapped out of it though?"

"I had Renee come to take her to Florida. I just didn't want to be the one… if she had to go to a hospital or something. I hoped being with her mother would help. But when we started packing her clothes, she woke up with a vengeance. I've never seen Bella throw a fit like that. She was never one for the tantrums, but, boy, did she fly into a fury. She threw her clothes everywhere and screamed that we couldn't make her leave—and then she finally started crying. I thought that would be the turning point. I didn't argue when she insisted on staying here… and she did seem to get better at first…"

Charlie trailed off. It was hard listening to this, knowing how much pain I'd caused him.

"But?" Alice prompted.

"She went back to school and work, she ate and slept and did her homework. She answered when someone asked her a direct question. But she was… empty. Her eyes were blank. There were lots of little things—she wouldn't listen to music anymore; I found a bunch of CDs broken in the trash. She didn't read; she wouldn't be in the same room when the TV was on, not that she watched it so much before. I finally figured it out—she was avoiding everything that might remind her of… him.

"We could hardly talk; I was so worried about saying something that would upset her—the littlest things would make her flinch—and she never volunteered anything. She would just answer if I asked her something.

"She was alone all the time. She didn't call her friends back, and after a while, they stopped calling.

"It was night of the living dead around here. I still hear her screaming in her sleep…"

I could almost see him shuddering. I shuddered, too, remembering. And then I sighed. I hadn't fooled him at all, not for one second.

"I'm so sorry, Charlie," Alice said, voice glum.

"It's not your fault." The way he said it made it perfectly clear that he was holding someone responsible.

"You were always a good friend to her."

"She seems better now, though."

"Yeah. Ever since she started hanging out with Jacob Black, I've noticed a real improvement. She has some color in her cheeks when she comes home, some light in her eyes. She's happier." He paused, and his voice was different when he spoke again. "He's a year or so younger than her, and I know she used to think of him as a friend, but I think maybe it's something more now, or headed that direction, anyway."

Charlie said this in a tone that was almost belligerent. It was a warning, not for Alice, but for her to pass along. "Jake's old for his years," he continued, still sounding defensive. "He's taken care of his father physically the way Bella took care of her mother  emotionally. It matured him. He's a good-looking kid, too—takes after his mom's side. He's good for Bella, you know," Charlie insisted.

"Then it's good she has him," Alice agreed.

Charlie sighed out a big gust of air, folding quickly to the lack of opposition. "Okay, so I guess that's overstating things. I don't know… even with Jacob, now and then I see something in her eyes, and I wonder if I've ever grasped how much pain she's really in It's not normal, Alice, and it… it frightens me.

Not normal at all. Not like someone… left her, but like someone died." His voice cracked.

It was like someone had died—like I had died. Because it had been more than just losing the truest of true loves, as if that were not enough to kill anyone. It was also losing a whole future, a whole family—the whole life that I'd chosen…

Charlie went on in a hopeless tone. "I don't know if she's going to get over it—I'm not sure if it's in her nature to heal from something like this. She's always been such a constant little thing. She doesn't get past things, change her mind."

"She's one of a kind," Alice agreed in a dry voice.

"And Alice…" Charlie hesitated. "Now, you know how fond I am of you, and I can tell that she's happy to see you, but… I'm a little worried about what your visit will do to her."

"So am I, Charlie, so am I. I wouldn't have come if I'd had any idea. I'm sorry."

"Don't apologize, honey. Who knows? Maybe it will be good for her."

"I hope you're right."

There was a long break while forks scraped plates and Charlie chewed. I wondered where Alice was hiding the food.

"Alice, I have to ask you something," Charlie said awkwardly.

Alice was calm. "Go ahead."

"He's not coming back to visit, too, is he?" I could hear the suppressed anger in Charlie's voice.

Alice answered in a soft, reassuring tone. "He doesn't even know I'm here. The last time I spoke with him, he was in South America."

I stiffened as I heard this new information, and listened harder.

"That's something, at least." Charlie snorted. "Well, I hope he's enjoying himself."

For the first time, Alice's voice had a bit of steel in it. "I wouldn't make assumptions, Charlie." I knew how her eyes would flash when she used that tone.

A chair scooted from the table, scraping loudly across the floor. I pictured Charlie getting up; there was no way Alice would make that kind of noise. The faucet ran, splashing against a dish.

It didn't sound like they were going to say anything more about Edward, so I decided it was time to wake up.

I turned over, bouncing against the springs to make them squeak. Then I yawned loudly.

All was quiet in the kitchen.

I stretched and groaned.

"Alice?" I asked innocently; the soreness rasping in my throat added nicely to the charade.

"I'm in the kitchen, Bella," Alice called, no hint in her voice that she suspected my eavesdropping. But she was good at hiding things like that.

Charlie had to leave then—he was helping Sue Clearwater with the funeral arrangements. It would have been a very long day without Alice. She never spoke about leaving, and I didn't ask her. I knew it was inevitable, but I put it out of my mind.

Instead, we talked about her family—all but one.

Carlisle was working nights in Ithaca and teaching part time at Cornell. Esme was restoring a seventeenth century house, a historical monument, in the forest north of the city. Emmett and Rosalie had gone to Europe for a few months on another honeymoon, but they were back now. Jasper was at Cornell, too, studying philosophy this time. And Alice had been doing some personal research, concerning the information I'd accidentally uncovered for her last spring. She'd successfully tracked down the asylum where she'd spent the last years of her human life. The life she had no memory of.

"My name was Mary Alice Brandon," she told me quietly. "I had a little sister named Cynthia. Her daughter—my niece—is still alive in Biloxi."

"Did you find out why they put you in… that place?" What would drive parents to that extreme? Even if their daughter saw visions of the future…

She just shook her head, her topaz eyes thoughtful. "I couldn't find much about them. I went through all the old newspapers on microfiche. My family wasn't mentioned often; they weren't part of the social circle that made the papers. My parents' engagement was there, and Cynthia's." The name fell uncertainly from her tongue. "My birth was announced… and my death. I found my grave. I also filched my admissions sheet from the old asylum archives. The date on the admission and the date on my tombstone are the same."

I didn't know what to say, and, after a short pause, Alice moved on to lighter topics.

The Cullens were reassembled now, with the one exception, spending Cornell's spring break in Denali with Tanya and her family. I listened too eagerly to even the most trivial news. She never mentioned the one I was most interested in, and for that I was grateful. It was enough to listen to the stories of the family I'd once dreamed of belonging to.

Charlie didn't get back until after dark, and he looked more worn than he had the night before. He would be headed back to the reservation first thing in the morning for Harry's funeral, so he turned in early. I stayed on the couch with Alice again.

Charlie was almost a stranger when he came down the stairs before the sun was up, wearing an old suit I'd never seen him in before. The jacket hung open; I guessed it was too tight to fasten the buttons. His tie was a bit wide for the current style. He tiptoed to the door, trying not to wake us up. I let him go, pretending to sleep, as Alice did on the recliner.

As soon as he was out the door, Alice sat up. Under the quilt, she was fully dressed.

"So, what are we doing today?" she asked.

"I don't know—do you see anything interesting happening?"

She smiled and shook her head. "But it's still early."

All the time I'd been spending in La Push meant a pile of things I'd been neglecting at home, and I decided to catch up on my chores. I wanted to do something, anything that might make life easier for Charlie—maybe it would make him feel just a little better to come home to a clean, organized house. I started with the bathroom—it showed the most signs of neglect.

While I worked, Alice leaned against the doorjamb and asked nonchalant questions about my, well, our high school friends and what they been up to since she'd left. Her face stayed casual and emotionless, but I sensed her disapproval when she realized how little I could tell her. Or maybe I just had a guilty conscience after eavesdropping on her conversation with Charlie yesterday morning.

I was literally up to my elbows in Comet, scrubbing the floor of the bathtub, when the doorbell rang.

I looked to Alice at once, and her expression was perplexed, almost worried, which was strange; Alice was never taken by surprise.

"Hold on!" I shouted in the general direction of the front door, getting up and hurrying to the sink to rinse my arms off.

"Bella," Alice said with a trace of frustration in her voice, "I have a fairly good guess who that might be, and I think I'd better step out."

"Guess?" I echoed. Since when did Alice have to guess anything?

"If this is a repeat of my egregious lapse in foresight yesterday, then it's most likely Jacob Black or one of his… friends."

I stared at her, putting it together. "You can't see werewolves?"

She grimaced. "So it would seem." She was obviously annoyed by this fact—very annoyed.

The doorbell rang again—buzzing twice quickly and impatiently.

"You don't have go anywhere, Alice. You were here first."

She laughed her silvery little laugh—it had a dark edge. "Trust me—it wouldn't be a good idea to have me and Jacob Black in a room together."

She kissed my cheek swiftly before she vanished through Charlie's door—and out his back window, no doubt.

The doorbell rang again.

7 REPETITION

17. KHÁCH VIẾNG THĂM

Đứng yên hết sức bất thường, trắng muốt cùng đôi mắt to huyền dán vào mặt tôi, vị khách của tôi đang đợi hoàn toàn bất động giữa hành lang, đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Đầu gối tôi run rẩy một giây, rồi gần như quỵ ngã.  Sau đó tôi nhào vô cô.

"Alice, ôi, Alice!" Tôi kêu to, khi tôi lao vào cô ấy.

Tôi đã quên cô cứng ra sao; cứ như thể chạy đâm đầu vô vách tường vậy.

"Bella?" Giọng cô vừa nhẹ nhõm lại vừa có vẻ bối rối kỳ lạ.

Tôi vòng tay ôm chặt cô, hối hả hít hà càng nhiều mùi hương trên làn da cô càng tốt. Chẳng giống bất cứ thứ gì cả – chẳng phải hương hoa hay mùi gia vị, cam chanh hay xạ hương.  Chẳng nước hoa nào trên đời này có thể sánh được. Trí nhớ tôi đã không hình dung đúng mùi hương ấy.

Tôi đã không để ý thấy tiếng hít hà của mình đã trở thành thứ khác - tôi chỉ nhận ra mình đang thổn thức khi Alice kéo tôi đến ghế trường kỷ trong phòng khách và ôm tôi vào lòng. Tựa như cuộn mình vào tảng đá mát rượi, nhưng là một tảng đá có đường nét lượn êm ái theo hình dáng cơ thể tôi. Cô xoa lưng tôi theo đều đều dịu dàng, chờ tôi trấn tĩnh lại.

"Chị xin lỗi, " tôi thổn thức. "Chỉ vì chị ... quá vui ... khi gặp em!”

"Được mà, Bella. Ổn cả mà.”

"Ừ, " tôi khóc nức nở. Và, lần này dường như đúng là ổn thật.

Alice thở dài. "Em quên mất là chị quá tình cảm,” cô nói, và giọng cô không bằng lòng.

Tôi nhìn cô qua đôi mắt ràn rụa nước mắt. Cổ Alice gồng lên, vươn ra tránh xa tôi, môi cô mím chặt. Mắt cô đen như hắc ín.

"Ồ, " tôi thở khó nhọc, khi nhận ra vấn đề. Cô đang khát. Và tôi toả mùi thơm ngon. Đã lâu rồi tôi không còn nghĩ đến những chuyện như thế. "Xin lỗi. "

"Đó là lỗi của em.  Đã lâu lắm rồi em không đi săn.  Em không nên để mình quá khát. Nhưng hôm nay em vội.”  Rồi ánh mắt cô hướng về tôi là ánh nhìn giận dữ. "Nói đến chuyện đó, chị có vui lòng giải thích cho em biết sao chị còn sống không?”

Câu đó làm tôi khựng lại và hết nức nở. Tôi nhận ra ngay lập tức chuyện hẳn đã xảy ra, và lý do Alice ở đây.

Tôi nuốt mạnh. "Em thấy chị rơi. "

"Không, " cô không đồng ý, mắt cô nheo lại. "Em thấy chị nhảy.”

Tôi bặm môi vừa cố nghĩ ra một lời giải thích không có vẻ khùng điên.

Alice lắc đầu. "Em đã nói với ảnh là thế nào chuyện này cũng sẽ xảy ra, mà ảnh không chịu tin. 'Bella đã hứa rồi,” cô bắt chước giọng anh giống đến nỗi tôi lặng sững người trong khi cơn đau lan rộng khắp cơ thể. "”Cũng đừng cứ tìm kiếm tương lai của cô ấy nữa,”” cô tiếp tục trích dẫn lời anh. ' "Mình đã gây tổn hại đủ rồi. "

"Nhưng không phải vì em không tìm, mà coi như em không thấy” cô nói tiếp. "Em không hề theo dõi chị, em thề đó, Bella.  Chỉ là tự nhiên em cùng tần số với chị ... khi thấy chị nhảy, em chẳng hề suy nghĩ gì hết và lên máy bay ngay.  Em nghĩ mình đã quá muộn rồi, nhưng không thể chẳng làm gì. Rồi em đến đây, nghĩ dù sao chăng nữa chắc em cũng có thể giúp Charlie phần nào, thế rồi chị chạy về.” Cô lắc đầu, lần này có vẻ không hiểu. Giọng cô căng thẳng. "Em đã nhìn thấy chị lao xuống biển nên em đã chờ, chờ chị trồi lên mãi, nhưng chị đã không ngoi lên.  Có chuyện gì vậy?  Sao chị có thể cư xử với Charlie như vậy?  Chị đã không còn nghĩ chuyện này sẽ tác động lên ông như thế nào nữa sao? Còn anh em nữa?  Chị có tưởng nỗi Edward sẽ –”

Tôi ngắt lời cô ngay khi cô nói ra tên anh. Tôi cứ để cô nói tiếp, thậm chí sau khi nhận ra cô đã hiểu lầm, chỉ để nghe giọng nói như chuông ngân hoàn hảo của cô. Nhưng đã đến lúc phải ngắt lời rồi.

"Alice, chị không có tự tử. "

Cô quan sát tôi đầy hoài nghi. "Chị nói là chị chẳng hề nhảy ra khỏi vách đá à?"

"Có nhảy, nhưng mà...”  tôi nhăn nhó. "Chỉ để tiêu khiển thôi. "

Vẻ mặt cô sắt lại.

"Chị từng thấy một số bạn bè của Jacob nhảy từ vách đá lặn xuống biển,” tôi khăng khăng. "Trông có vẻ ... hay... mà chị thì đang buồn chán nên...”

Cô đợi.

"Chị đã không nghĩ đến chuyện bão làm ảnh hưởng đến dòng chảy. Thực ra thì, chị đã chẳng hề nghĩ gì đến biển."

Alice không tin. Tôi có thể thấy cô vẫn nghĩ tôi đang cố tự tử. Tôi quyết định chuyển sang hướng khác.

" Vậy nếu em thấy chị nhảy xuống thì sao em lại không nhìn thấy Jacob?"

Cô nghiêng đầu sang một bên, thắc mắc.

Tôi nói tiếp. "Lẽ ra chị đã chết đuối rồi nếu Jacob không nhảy xuống theo chị. Ừm, được thôi, chẳng có vẻ gì vậy cả. Nhưng anh ấy đã nhảy xuống, anh ấy đã kéo chị lên, và chắc là đã kéo chị vô bờ, dù chị hầu như chẳng biết gì về phần này.  Chị chỉ chìm chưa tới một phút là anh chàng đã chộp được chị rồi.  Sao em lại không nhìn thấy nhỉ"

Cô cau mày bối rối. "Có người lôi chị lên à?"

" Ừ. Jacob đã cứu chị. "

Tôi tò mò nhìn hàng loạt xúc cảm khó hiểu thoáng nhanh qua mặt cô. Có gì đó làm cô lo lắng – khả năng nhìn thấy không hoàn hảo của cô ư?  Nhưng tôi không chắc.  Rồi cô thận trọng nghiêng người về phía tôi rồi ngửi vai tôi.

Tôi cứng người.

“"Đừng ngốc thế,”  cô lẩm bẩm, ngửi tôi thêm mấy lần nữa.

"Em đang làm gì vậy?"

Cô phớt lờ câu hỏi của tôi. " Mới rồi ai ở với chị ngoài kia vậy? Nghe như chị đang cãi nhau."

"Jacob Black.  Anh ấy ... gần như là bạn thân nhất của chị, chị nghĩ thế. Ít nhất thì, anh ấy là ...”  Tôi nghĩ đến khuôn mặt giận dữ của Jacob, khuôn mặt bị phụ bạc, và tự hỏi bây giờ anh là gì với tôi.

Alice gật đầu, có vẻ lo lắng.

“Gì vậy?"

"Em không biết, " cô nói. " Em không chắc nghĩa gì nữa. "

" Ừm, ít nhất thì chị chưa chết.

Cô trợn tròn mắt. "Ảnh đúng là ngu ngốc khi nghĩ chị có thể sống một mình được. Em chưa từng thấy có ai cứ nhăm nhăm khùng điên liều mạng như thế.”

"Chị vẫn còn sống mà,”  tôi chỉ ra.

Cô đang nghĩ về chuyện khác. "Thế, nếu dòng chảy quá mạnh với chị, thì ông Jacob này xoay sở làm sao?"

"Jacob ... mạnh lắm. "

Cô nghe nét miễn cưỡng trong giọng tôi, nên nhướng mày.

Tôi nhay môi một chút.  Điều này có phải là bí mật hay không?  Và nếu đây là một bí mật, thì tôi nên liên minh với ai đây?  Jacob, hay Alice ?

Giữ bí mật quá khó khăn, tôi quyết định. Jacob biết mọi thứ, thì tại sao Alice lại không biết luôn chứ?

“Này, ừm, anh ấy là ... đại loại là một người sói,”  tôi thừa nhận vội vã. " Quileutes biến thành sói khi có ma cà rồng gần bên.  Họ biết Carlisle cách đây đã lâu.  Lúc đó em đã đến với Carlisle chưa?"

Alice đực mặt nhìn tôi trong chốc lát, rồi bình tĩnh trở lại, chớp nhanh mắt. " Ừm, vậy thì hiểu được vì sao có mùi đó," cô lẩm bẩm. " Nhưng vẫn không hiểu sao mình lại không nhìn thấy?" Cô cau mày, vầng trán như bằng sứ của cô nhăn lại.

" Mùi?" Tôi lặp lại.

"Chị bốc mùi hôi lắm, " cô lơ đãng nói, vẫn cau mày. " Người sói?  Chị chắc vậy à?"

" Rất chắc,"   tôi hứa, cau mày khi nhớ lại Paul và Jacob đánh nhau trên đường. "Chị nghĩ em không ở với Carlisle lúc có người sói ở đây tại Forks ?"

"Không. Lúc đó em chưa tìm thấy ông.”   Alice vẫn đang mải mê suy nghĩ. Bất ngờ, mắt cô mở to, và cô quay về nhìn tôi chằm chằm với vẻ bàng hoàng. " Bạn thân nhất của chị là người sói?"

Tôi gật đầu ngượng ngùng.

"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

"Mới đây, " tôi nói, giọng tôi đầy phòng thủ. "Anh ấy chỉ làm người sói mới mấy tuần thôi. "

Cô trừng mắt nhìn vào tôi. "Một người sói trẻ?  Vậy còn tệ hơn!  Edward nói đúng - chị là nam châm thu hút nguy hiểm.  Không phải là chị lẽ ra phải tránh xa rắc rối sao?"

" Người sói chẳng sao hết,” tôi làu bàu, đau lòng vì giọng chỉ trích của cô.            

" Cho đến khi họ mất bình tĩnh. " Cô lắc mạnh đầu từ bên này sang bên kia. "Đó là chuyện riêng của chị, Bella.

Ai cũng khoẻ ra khi ma cà rồng rời khỏi thành phố.  Riêng chị thì phải chơi với mấy con quái vật đầu tiên chị tìm được."

Tôi đã không muốn tranh cãi với Alice -  Tôi vẫn đang run rẩy vì vui sướng là cô thực sự, thực sự đang ở đây, tôi có thể chạm vào làn da cẩm thạch của cô và nghe giọng trong vắt như chuông ngân của cô - nhưng cô đã lầm hoàn toàn.

"Không đâu, Alice, ma cà rồng không bỏ đi thật đâu – dù sao thì cũng không phải là tất cả.  Đó là toàn bộ chuyện rắc rối. Nếu không nhờ có người sói, Victoria có lẽ bây giờ đã bắt được chị rồi. Ừm, nếu không nhờ Jake và bạn bè anh ấy, Laurent hẳn đã bắt được chị trước cả cô ta, chị nghĩ, vì vậy –”

"Victoria?" cô rít lên. " Laurent?"

Tôi gật đầu, nét hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt huyền của cô. Tôi chỉ vào ngực mình. " Nam châm thu hút nguy hiểm, nhớ không?"

Cô lại lắc đầu. " Hãy kể em nghe mọi thứ - bắt đầu từ đầu đi."

Tôi tránh không kể lại từ đầu, bỏ qua chuyện xe máy và giọng nói, mà kể hết mọi chuyện khác cho cô nghe đến tận tai nạn bất ngờ hôm nay. Alice không thích kiểu giải thích sơ sài của tôi về chuyện buồn chán và vách đá, vì vậy tôi vội vã nói tiếp về ánh lửa lạ lùng đã thấy trên biển và chuyện tôi nghĩ nó là gì.  Mắt cô nheo lại gần như khít lại lúc nghe thế.  Thật lạ khi thấy cô trông thật ... thật nguy hiểm - như một con ma cà rồng. Tôi nuốt khó khăn và kể tiếp với phần còn lại về Harry.

Cô lắng nghe chuyện không hề ngắt lời. Đôi khi, cô lắc đầu, và nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn cho đến khi giống như nó đã được khắc vĩnh viễn vào làn da cẩm thạch của cô. Cô chẳng nói lời nào và, cuối cùng, tôi nín bặt, lại đau đớn vì Harry đã qua đời. Tôi nghĩ về Charlie; ông sắp về nhà rồi.  Ông sẽ ra sao đây?

"Tụi em ra đi chẳng có lợi cho chị chút nào cả, phải không?"  Alice thì thầm.

Tôi cười khan một tiếng - đó là một âm thanh hơi cuồng loạn. "Dù sao thì chuyện đó chẳng hề quan trọng, đúng không? Đâu phải mọi người bỏ đi là vì chị đâu.”

Alice cau mày nhìn sàn nhà hồi lâu. " Được rồi... Em nghĩ hôm nay em hành động bốc đồng quá.  Lẽ ra em không nên vào nhà bừa thế này."

Tôi có thể cảm thấy mặt mình không còn chút máu. Dạ dày tôi sụt xuống. "Xin em đừng đi, Alice,"  tôi thì thầm. Ngón tay tôi giữ chặt cổ áo trắng của cô và tôi bắt đầu thở dồn dập. " Xin đừng bỏ chị. "

Mắt cô mở to hơn. " Được rồi, " cô nói, nói từng từ chậm rãi rõ ràng. "Em sẽ không đi đâu hết đêm nay. Hãy hít thật sâu nào."

Tôi cố làm theo, dù chẳng hoàn toàn thở được.

Cô theo dõi nét mặt tôi trong khi tôi tập trung vào hơi thở của mình. Cô chờ đến khi tôi bình tĩnh hơn rồi mới bình luận.

"Chị trông kinh khủng quá, Bella. "

"Hôm nay chị lọt xuống nước mà, " tôi nhắc cô.

"Còn hơn vậy nữa. Chị nhếch nhác quá. "

Tôi nao núng. "Nè, chị đang cố hết khả năng của mình."

"Nghĩa là sao?"

"Đâu có dễ. Chị đang cố gắng hết sức. "

Cô cau mày. " Em đã bảo ảnh rồi, " cô nói với mình.

" Alice, " tôi thở dài. " Em nghĩ em sẽ nhìn thấy gì hả? Ý chị là, ngoài chuyện chị chết ra? Em nghĩ em sẽ thấy chị đang chạy nhảy tung tăng vừa huýt sáo mấy bài hát thịnh hành hả?  Em hiểu chị hơn vậy mà."

"Em hiểu. Nhưng em đã hy vọng chị sẽ sống vui. "

"Vậy chắc chị đâu có ngớ ngẩn như vậy hả."

Điện thoại reo.

"Chắc là Charlie, " tôi nói, lảo đảo đứng lên. Tôi chộp bàn tay như đá của Alice và kéo cô vô bếp với mình. Tôi sẽ không để cô xa tầm mắt mình.

"Charlie à?" Tôi trả lời điện thoại.

"Không, tôi đây, " Jacob nói.

"Jake !"

Alice chăm chú quan sát vẻ mặt tôi.

" Chỉ để chắc là bạn vẫn còn sống thôi, " Jacob chua chát nói.

"Tôi ổn mà. Tôi đã bảo bạn là không phải--- "

" Ờ. Tôi hiểu rồi. Tạm biệt. "

Jacob gác máy không để tôi nói hết câu.

Tôi thở dài và ngửa đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà. " Thế nào cũng có chuyện."

Alice siết tay tôi. " Họ không thích em ở đây. "

"Hoàn toàn không. Nhưng dù sao thì đó không phải là chuyện của họ. "

Alice ôm choàng lấy tôi. " Vậy giờ mình làm gì đây?" cô trầm ngâm. Cô có vẻ nói chuyện với mình trong chốc lát. "Những chuyện cần làm.  Những chuyện cần làm cho xong."

"Chuyện gì cần phải làm?"

Cô đột ngột có vẻ lo lắng. “Em không biết chắc ... Em cần gặp Carlisle."

Cô sẽ đi ngay như thế sao? Dạ dày tôi sụt xuống hoảng sợ.

"Em ở lại nhé?"  Tôi cầu xin. " Xin em?  Chỉ một chút thôi.  Chị nhớ em lắm."  Giọng tôi nức nở.

" Nếu chị nghĩ đó là ý hay." Mắt cô không vui.

"Thật mà. Em ở lại đây được mà - Charlie sẽ thích vậy lắm."

"Em có nhà mà, Bella. "

Tôi gật đầu, thất vọng nhưng đành cam chịu. Cô do dự, nhìn kỹ tôi.

" Ừm, ít ra thì em cũng phải đi lấy va-li quần áo. "

Tôi vòng tay ôm cô. " Alice, em là người tuyệt nhất đời!"

" Và em nghĩ em cần đi săn. Ngay lập tức, " cô căng thẳng nói thêm.

"Ối."  Tôi lùi một bước.

"Chị có thể nào tránh xa rắc rối trong một tiếng đồng hồ không?" cô hoài nghi hỏi.  Rồi trước khi tôi có thể trả lời, cô giơ một ngón tay lên rồi nhắm mắt lại. Khuôn mặt cô lặng đi và trống rỗng trong vài giây.

Rồi mắt cô mở và cô tự trả lời câu hỏi của mình. " Ừ, chị sẽ ổn. Dù sao thì, trong đêm nay." Cô nhăn nhó. Thậm chí khi nhăn mặt, trông cô vẫn giống như một thiên thần.

"Em sẽ quay lại chứ?"  Tôi thì thầm hỏi.

"Em hứa - một tiếng thôi."

Tôi liếc nhìn đồng hồ trên bàn bếp. Cô cười và nghiêng người về trước thật nhanh để hôn lên má tôi.

Rồi cô biến mất.

Tôi hít thật sâu. Alice sẽ trở lại. Tôi bỗng cảm thấy khoẻ hơn thiệt nhiều.

Tôi có đủ thứ chuyện phải làm để giữ mình luôn bận rộn trong khi chờ đợi. Tắm vòi sen chắc chắn là chuyện đầu tiên phải làm. Tôi ngửi vai mình khi cởi áo, nhưng tôi chẳng thể ngửi thấy bất kỳ mùi gì ngoài mùi muối biển và mùi tảo trong đại dương. Tôi tự hỏi không biết Alice có ý gì khi bảo là tôi hôi rình.

Khi đã sạch sẽ, tôi quay lại nhà bếp. Tôi chẳng thấy dấu hiệu nào cho thấy là Charlie đã ăn uống gần đây, và chắc thế nào ông cũng đói khi quay về. Tôi ngâm nga chẳng theo giai điệu gì cả cho mình nghe khi loay hoay trong nhà bếp.

Trong khi món thịt hầm ăn hôm thứ Năm đang xoay trong lò vi ba, tôi bày biện ghế trường kỷ bằng mấy tấm mền và một cái gối cũ.

Alice không cần đến nó, nhưng Charlie cần nhìn thấy nó. Tôi cẩn thận không nhìn đồng hồ. Chẳng có cớ gì lại làm mình hoảng sợ cả; Alice đã hứa rồi.

Tôi ăn vội bữa tối, chẳng thưởng thức gì cả - chỉ cảm thấy đau khi đồ ăn trượt xuống cổ họng đau buốt của mình. Tôi chỉ khát thôi; chắc tôi uống cả một nửa ga-lông nước lúc ăn xong. Toàn bộ muối trong cơ thể đã làm tôi mất nước.

Tôi định đi xem ti-vi trong khi đợi.

Alice đã ở đó rồi, ngồi trên chiếc giường tạm của mình. Mắt cô màu kẹo bơ long lanh. Cô mỉm cười và vỗ nhẹ gối. "Cám ơn chị."

"Em về sớm, " tôi nói, vui sướng.

Tôi ngồi cạnh cô và ngả đầu lên vai cô. Cô vòng đôi tay lạnh giá của mình ôm tôi và thở dài.

"Bella. Mình sẽ làm gì với chị đây?"

"Chị không biết, " tôi thừa nhận. " Chị thực đã cố gắng hết sức rồi."

"Em biết mà."

Im lặng.

"Ảnh – ảnh có..."  tôi hít thật sâu.  Nói ra tên anh còn khó hơn, mặc dù bây giờ tôi có thể nghĩ đến nó rồi. "Edward có biết em ở đây không?"   Tôi không thể không hỏi.  Dù sao thì đó là nỗi đau của tôi.

Tôi sẽ lo liệu chuyện này khi cô đã ra đi, tôi tự hứa với lòng, và cảm thấy muốn bịnh vì ý nghĩ đó.

"Không."

Chỉ có một lý do duy nhất để chuyện đó là thật. "Ảnh không ở cùng Carlisle và Esme à?"

"Vài tháng ảnh mới ghé qua một lần."

"Ôi." Anh hẳn vẫn đang ngao du sung sướng vui chơi. Tôi tập trung tính hiếu kỳ của mình vô đề tài an toàn hơn. "Em nói em bay đến đây ... Em từ đâu đến?"

"Em ở Denali. Đến thăm gia đình Tanya."

"Jasper ở đây chớ hả?  Ảnh có đi cùng em... "

Cô lắc đầu. "Ảnh không tán thành chuyện em xía vào.  Tụi em đã hứa ...."  giọng cô nhỏ dần, rồi giọng cô thay đổi. " Chị nghĩ Charlie sẽ không phiền chuyện em ở đây hả?" cô hỏi, có vẻ lo lắng.

" Charlie nghĩ em thiệt là tuyệt vời, Alice. "

" Ừm, mình sẽ biết ngay thôi."

Rõ ràng rồi, vài giây sau tôi nghe tiếng xe tuần tiễu dừng lại trên đường lái xe vào nhà. Tôi đứng bật dậy và vội vã ra mở cửa.

Charlie lê bước trên lối đi, mắt ông dán xuống đất và vai xệ xuống. Tôi bước ra đón ông; thậm chí ông cũng chẳng nhìn thấy tôi cho đến khi tôi ôm quanh thắt lưng ông.  Ông ôm siết tôi.

"Con rất tiếc về chuyện Harry, bố."

"Bố sẽ nhớ bác ấy lắm,"  Charlie lầm bầm.

" Sue ra sao?"

"Bà ấy có vẻ mụ người, như thể vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Sam đang ở cùng bà ấy..."  Âm lượng giọng ông lúc to lúc nhỏ. "Mấy đứa nhỏ tội nghiệp đó. Leah chỉ lớn hơn con có một tuổi, còn Seth mới 14..." ông lắc đầu.

Ông vẫn ôm chặt tôi khi ông lại bắt đầu đi về phía cửa.

" Um, bố?"  Tôi nghĩ mình nên báo trước cho ông biết. "Bố sẽ không thể đoán nỗi ai đang ở đây đâu. "

Ông ngây người nhìn tôi.  Xoay đầu nhìn quanh, và ông thấy chiếc Mercedes bên kia đường, đèn ở hàng hiên phản chiếu nước sơn đen bóng của nó.  Trước khi ông phản ứng, Alice đã ở ngay lối vào.

"Chào, Charlie, " cô nói bằng giọng khẽ khàng. " Con xin lỗi vì đã đến không đúng lúc như thế này."

"Alice Cullen à?" ông nhìn chăm chú vào dáng người mảnh khảnh trước mặt mình như thể ông không tin vào mắt mình. "Alice, con đó sao?"

"Con đây, " cô xác nhận. "Con đã đến đây."

"Carlisle cũng... ?"

"Không, con đi một mình."

Cả Alice và tôi đều biết ông không thật sự hỏi thăm Carlisle.  Cánh tay ông siết chặt vai tôi.

"Em ấy có thể ở lại đây, phải không bố?"  Tôi khẩn khoản. " Con đã mời em ấy rồi. "

" Dĩ nhiên rồi, " Charlie nói một cách máy móc. " Chúng tôi rất muốn con ở đây, Alice. "

" Cảm ơn bác, Charlie.  Con biết thật là thời điểm khó khăn. "

" Không, ổn cả, thật đó.  Bác sẽ rất bận lo mấy chuyện có thể làm được cho gia đình Harry; sẽ rất đỡ cho Bella nếu có bạn bè ở bên."

"Bữa tối của bố ở trên bàn đó bố,"  tôi bảo ông.

" Cám ơn, Bell. " Ông siết tôi thêm một lần nữa rồi mới lê chân về phía nhà bếp.

Alice quay lại ghế trường kỷ, và tôi đi theo cô. Lúc này, cô là người kéo tôi tựa vào vai cô.

"Trông chị mệt mỏi quá."

" Ờ, " tôi đồng ý, và nhún vai. "Suýt chết làm chị ra nông nỗi đó..., Thế Carlisle nghĩ sao khi em ở đây?"

"Ông không biết. Ông và Esme đang đi săn. Em sẽ biết tin ông trong vài ngày nữa, khi ông quay về.”

"Em sẽ không nói với ảnh chớ, cho dù ... ảnh có ghé qua?"  Tôi hỏi. Cô biết bây giờ tôi không nói về Carlisle.

"Không đâu. Ảnh sẽ mắng nhiếc em thậm tệ, " Alice buồn rầu nói.

Tôi cười khan, rồi thở dài.

Tôi không muốn ngủ. Tôi muốn thức suốt đêm nói chuyện với Alice. Và với tôi thiệt là vô lý khi lại mệt mỏi, khi tôi đã ngủ vùi trên ghế trường kỷ của Jacob suốt ngày. Nhưng chết đuối thật sự làm tôi rất mệt mỏi, và mắt tôi không chịu mở nữa. Tôi ngả đầu lên bờ vai như đá của cô, và chìm vào giấc ngủ bình yên chưa từng dám mơ đến.

Tôi dậy sớm, sau giấc ngủ say và sâu, cảm thấy khoan khoái, nhưng tê cứng. Tôi đang nằm trên ghế trường kỷ được đắp kỹ dưới tấm mền định dành cho Alice, và tôi nghe tiếng cô và Charlie nói chuyện trong bếp. Nghe có vẻ như Charlie đang nấu bữa điểm tâm cho cô.

"Tệ đến mức nào, Charlie?"  Alice khẽ hỏi, và lúc đầu tôi nghĩ họ đang nói về Clear waters.

Charlie thở dài. " Tệ hết sức."

" Kể con nghe chuyện đó đi. Con muốn biết chính xác đã xảy ra chuyện gì khi tụi con bỏ đi."

Im lặng một chốc khi cửa tủ bếp đóng và tiếng quay số bếp lò vào khớp. Tôi đợi, rúm người.

"Bác chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế,"  Charlie chậm rãi bắt đầu. "Bác chẳng biết phải làm gì. Tuần đầu tiên đó – bác cứ nghĩ mình phải cho nó nhập viện.  Nó chẳng ăn uống, chẳng nhúc nhích. Bác sĩ Gerandy cứ mở miệng ra là nói những từ như 'thôi miên,' nên bác không cho ông ấy khám nó. Bác sợ chuyện đó sẽ làm nó sợ."

"Nhưng rồi chỉ cũng đã vượt qua được?"

"Bác nhờ Renee đến đưa nó đến Florida. Bác tuyệt nhiên không muốn trở thành một ... nếu nó phải vào bệnh viện này nọ. Bác hy vọng sống với mẹ nó sẽ khá hơn.   Nhưng khi bắt đầu xếp quần áo vào va-li, nó bỗng phản ứng dữ dội.  Bác chưa từng thấy Bella nổi trận lôi đình như thế. Nó chưa bao giờ là người hay nổi giận, nhưng, trời ơi, nó nổi giận đùng đùng. Nó ném quần áo khắp nơi và la hét đến mức bọn bác không bắt nó đi được - rồi cuối cùng thì nó cũng bắt đầu khóc. Bác nghĩ đó là bước ngoặt. Bác đã không bàn cãi khi nó khăng khăng đòi ở lại và lúc đầu có vẻ khá hơn ..."

Giọng Charlie nhỏ dần. Thật khó khăn khi lắng nghe chuyện này, biết rằng tôi đã làm ông đau khổ biết bao.

"Nhưng rồi?" Alice nhắc.

"Nó đi học và làm việc trở lại, nó đã ăn và ngủ và làm bài tập ở nhà. Nó vẫn trả lời khi có người hỏi nó. Nhưng nó... trống rỗng. Đôi mắt vô hồn. Nhiều chuyện nhỏ nhặt khác - nó không nghe nhạc nữa; bác thấy cả đống đĩa CD vỡ trong thùng rác. Nó chẳng đọc sách; nó không ở lại phòng khi bật TV, trước đây nó cũng chẳng xem ti-vi nhiều như thế. Cuối cùng thì bác cũng hiểu ra - nó đang tránh mọi thứ có thể làm nó nhớ đến ... thằng đó.

“Bác và nó hầu như không nói chuyện với nhau được; bác cứ sợ mình sẽ lỡ nói phải chuyện gì đó làm nó khó chịu - những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng làm nó đau đớn - và nó chẳng bao giờ tự giác làm bất kỳ thứ gì. Nó chỉ trả lời khi bác hỏi đến.

"Nó ở một mình suốt. Nó chẳng bao giờ gọi lại bạn bè, và sau một thời gian, tụi kia cũng chẳng gọi cho nó nữa.

"Thật đúng là đêm của xác chết vô hồn quanh đây. Bác vẫn còn nghe nó la hét trong giấc ngủ ..."

Tôi gần như có thể thấy ông đang rùng mình. Tôi nhớ lại và cũng rùng mình. Rồi tôi thở dài. Tôi đã chẳng lừa được ông chút nào cả, dù chỉ một giây.

"Con thật lòng xin lỗi, Charlie, " Alice nói, giọng buồn bã.

"Không phải lỗi của con.”  Cách ông nói cho thấy rất rõ ràng ông có ý buộc trách nhiệm cho ai đó.

"Con luôn là một đứa bạn tốt của nó.”

"Nhưng giờ chị ấy có vẻ khá hơn rồi.”

"Ờ. Suốt từ khi nó bắt đầu đi chơi với Jacob Black, bác nhận thấy khá hơn thực sự. Má nó hồng lên đôi chút khi về nhà, chút tươi vui ngời trong mắt.  Nó vui vẻ hơn.”  Ông ngừng lại, và giọng khác hẳn khi nói tiếp. "Thằng bé này nhỏ hơn nó khoảng một hai tuổi, và bác biết nó vẫn xem thằng bé này là bạn bè, nhưng bác nghĩ có lẽ bây giờ đã hơn vậy, hoặc dù sao thì cũng đang theo chiều hướng đó.”

Charlie nói câu này bằng một giọng gần như sẵn sàng gây sự. Đó là một lời cảnh báo, không phải dành cho Alice, mà là để cô chuyển lời đi. "Jake già dặn hơn so với tuổi,” ông nói tiếp, vẫn có vẻ phòng thủ. "Nó chăm sóc cha nó về mặt thể chất cũng giống Bella đã chăm lo cho mẹ nó về mặt tình cảm.  Điều đó làm nó trưởng thành.  Nó cũng là một thằng nhóc đẹp trai - giống bên mẹ nó.  Nó phù hợp với Bella, con biết đó,” Charlie nhấn mạnh.

"Vậy chị ấy có anh ấy thật là tốt,” Alice đồng ý.

Charlie thở dài thườn thượt, hết chống đối. "OK, bác nghĩ nói vậy cũng hơi quá. Bác không biết ... dù ở bên Jacob, thỉnh thoảng bác vẫn nhìn thấy điều gì đó trong mắt nó, và bác tự hỏi không biết mình đã bao giờ đau đớn như nó không.  Thật không bình thường, Alice, và điều đó ... điều đó làm bác sợ.  Chẳng bình thường chút nào cả. Chẳng giống như có người ... bỏ nó, mà giống như có người đã chết."  Giọng ông khản lại.

Tựa như đã có ai đó chết -- tựa như tôi đã chết. Bởi vì còn hơn là mất đi niềm tin tưởng vào tình yêu đích thực, làm như điều đó chưa đủ để giết người. Mà cũng là mất cả tương lai, cả gia đình - toàn bộ cuộc sống tôi đã lựa chọn...

Charlie nói tiếp vẻ tuyệt vọng.  "Bác không biết liệu nó có vượt qua được chuyện đó hay không- bác không rõ lành những vết thương như thế này có phải là bản chất của nó không. Nó luôn là một cô bé thủy chung như nhất. Nó không bỏ qua được chuyện cũ dễ dàng, hay thay lòng đổi dạ. "

"Chị ấy đúng là loại người như vậy,” Alice đồng ý bằng giọng vô tư.

"Và Alice " Charlie do dự. "Bây giờ, con biết bác rất thích con, và bác có thể nói rằng gặp con nó mừng lắm, nhưng ... bác hơi lo lắng không biết chuyến viếng thăm của con sẽ tác động lên nó ra sao đây.”

"Con cũng vậy, Charlie, con cũng vậy. Con đã không đến nếu con biết thế. Con xin lỗi. "

"Đừng xin lỗi, cưng à. Ai mà biết được?  Có lẽ sẽ tốt cho nó. "

"Con hy vọng là bác nói đúng. "

Ngưng một hồi lâu khi nĩa cọ trên đĩa và Charlie nhai. Tôi tự hỏi không biết Alice giấu thức ăn ở đâu.

"Alice, bác phải hỏi con một chuyện, " Charlie lúng túng nói.

Alice bình thản. "Xin cứ nói."

"Nó cũng sẽ chẳng quay về thăm, phải không?" Tôi có thể nghe nỗi tức giận bị kiềm nén trong giọng Charlie.

Alice trả lời bằng giọng dịu dàng, cam đoan. "Thậm chí ảnh không hề biết con ở đây. Lần cuối cùng con nói chuyện với ảnh thì ảnh đang ở Nam Mỹ. "

Tôi cứng đờ khi nghe thông tin mới này, và lắng nghe kỹ hơn.

"Ít ra thì cũng vậy. " Charlie khịt mũi. " Ừm, bác hy vọng nó đang vui chơi thoả thích."

Lần đầu tiên, giọng Alice hơi đanh lại. "Con sẽ không suy diễn đâu, Charlie.” Tôi biết mắt cô sẽ loé lên giận dữ khi cô sử dụng cách nói ấy.

Ghế xịch ra khỏi bàn, cọ thật to trên sàn. Tôi hình dung Charlie đang đứng dậy; vì Alice không thể nào lại gây ra loại tiếng ồn đó. Vòi nước chảy, bắn tung toé trên đĩa.

Có vẻ như họ sẽ không nói thêm bất cứ thứ gì về Edward nữa, vì vậy tôi quyết định đã đến lúc phải thức dậy.

Tôi trở mình, nhún trên lò xo để làm chúng kêu cót két. Rồi ngáp thiệt to.

Bếp yên lặng như tờ.

Tôi vươn vai kêu ca.

"Alice?"  Tôi ngây thơ hỏi; cơn đau nhức khó chịu trong cổ họng càng làm trò giả vờ ngớ ngẩn này giống thiệt hơn.

"Em đang trong bếp nè, Bella,” Alice gọi, giọng cô chẳng chút nghi ngờ gì chuyện tôi nghe lén. Nhưng cô giỏi che giấu những chuyện như thế lắm.

Rồi Charlie phải đi - ông sẽ giúp Sue Clearwater lo chuyện ma chay.   Sẽ là một ngày rất chán nếu không có Alice. Cô chẳng hề nhắc đến chuyện ra đi, còn tôi thì không hỏi. Tôi biết đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng tôi đẩy nó ra khỏi tâm trí mình.

Thay vào đó, chúng tôi trò chuyện về gia đình cô - tất cả mọi người chỉ trừ  một người.

Carlisle đang làm ca đêm ở Ithaca và dạy bán thời gian ở Cornell. Esme đang khôi phục lại một ngôi nhà thuộc thế kỷ XVII, một di tích lịch sử, trong khu rừng ở phía bắc thành phố. Emmett và Rosalie đã đến Châu Âu vài tháng hưởng một tuần trăng mật nữa, nhưng bây giờ họ đã quay về. Jasper cũng đang ở Cornell, lần này học triết học. Và Alice đang tìm hiểu một số chuyện riêng, liên quan đến thông tin tôi vô tình khám phá ra cho cô mùa xuân năm ngoái. Cô đã thành công trong việc lần theo dấu vết xuống khu tị nạn nơi cô sống trong những năm cuối cùng quãng đời làm người của cô. Cuộc đời mà cô chẳng hề nhớ gì cả.

"Tên em là Mary Alice Brandon, " cô giản dị nói. "Em có một người em gái tên là Cynthia. Con gái nó - cháu gái em - vẫn đang sống ở Biloxi.”

"Em đã biết tại sao họ đưa em vào... chỗ đó chưa?"  Điều gì đã khiến cha mẹ làm chuyện quá khích đó? Cho dù con gái mình có khả năng nhìn thấy tương lai thì ...

Cô chỉ lắc đầu, đôi mắt màu hoàng ngọc trầm tư. "Em không tìm ra nhiều thông tin về họ. Em đã lục lọi tất cả báo chí cũ trên vi phim. Gia đình em không được đề cập đến nhiều cho lắm; họ không thuộc thành phần trong xã hội làm tốn giấy mực của báo chí.  Có tin về lễ đính hôn của cha mẹ em, và tin về Cynthia.”  Cái tên này phát ra thiếu tự tin. "Ngày sinh của em được công bố...  và cái chết của em. Em cũng tìm thấy mộ của mình. Em cũng chôm được giấy nhập viện trong kho lưu trữ của trại tị nạn. Ngày nhập viện và ngày trên bia mộ của em giống nhau.”

Tôi không biết nói gì, và, sau khi ngừng một lúc, Alice chuyển qua mấy đề tài nhẹ nhàng hơn.

Bây giờ gia đình Cullens đã đoàn tụ trở lại, trừ một ngoại lệ, nghỉ xuân Cornell ở Denali với Tanya và gia đình. Tôi lắng nghe quá háo hức dù là những tin tức vụn vặt nhất. Cô chẳng hề đề cập đến tin tức tôi muốn nghe nhất, và tôi biết ơn cô vì điều đó.  Nghe kể chuyện về gia đình tôi đã từng mơ mình sẽ thuộc về là đã đủ.

Charlie chỉ về nhà khi trời sẩm tối, và trông ông còn kiệt sức hơn cả đêm trước. Ông sẽ quay lại khu bảo tồn ngay vào buổi sáng để dự đám tang của Harry, nên ông đi ngủ sớm. Tôi lại ngủ trên ghế trường kỷ với Alice tiếp.

Charlie gần như là một người mới hoàn toàn khi xuống cầu thang trước khi mặt trời mọc, mặc bộ quần áo cũ tôi chưa từng thấy ông mặc. Áo khoác để mở; tôi đoán vì áo chật quá không cài nút được. Cà vạt của ông hơi rộng so với phong cách hiện thời. Ông rón rén ra cửa, cố không đánh thức chúng tôi. Tôi để ông đi, giả vờ ngủ, y như Alice cũng làm vậy trên ghế dựa.

Ngay khi ông vừa ra ngoài cửa, Alice ngồi bật dậy. Dưới mền bông, cô đã mặc quần áo chỉnh tề.

"Nè, hôm nay mình sẽ làm gì?" cô hỏi.

"Chị không biết - em có thấy có gì vui sắp xảy ra không?"

Cô mỉm cười và lắc đầu. "Nhưng vẫn còn sớm quá. "

Ở La Push suốt đồng nghĩa với một đống chuyện bị bỏ bê ở nhà, và tôi quyết định làm cho xong mấy chuyện nhà. Tôi muốn làm một chuyện gì đó, bất cứ chuyện gì có thể làm Charlie sống nhẹ nhàng thoải mái hơn - có lẽ ông sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút khi về một ngôi nhà sạch sẽ, ngăn nắp. Tôi bắt đầu dọn phòng tắm - toàn là dấu hiệu bị bỏ bê.

Trong khi tôi làm việc, Alice tựa người vào khung cửa và hỏi mấy câu hờ hững về, ờ thì, bạn cùng trường trung học và họ ra sao từ khi cô ra đi. Khuôn mặt cô vẫn tự nhiên và vô cảm, nhưng tôi cảm thấy cô không vừa ý khi nhận ra tôi gần như chẳng biết gì để kể cho cô biết. Hoặc có lẽ chỉ vì tôi cảm thấy cắn rứt lương tâm vì đã nghe lén cô nói chuyện với Charlie sáng hôm qua.

Tôi đeo Comet đến tận khuỷu tay, chà sàn bồn tắm, thì chuông cửa reo.

Tôi nhìn Alice ngay, và vẻ mặt cô khó hiểu, gần như lo lắng, điều này thật lạ; Alice chẳng bao giờ bị bất ngờ.

"Chờ chút!" Tôi la to về phía cửa trước, đứng dậy và vội vã đến bồn rửa chén để rửa tay.

"Bella, " Alice nói với vẻ thất vọng, "Em nghĩ em đoán được đó là ai, và em nghĩ em nên ra khỏi nhà.”

"Đoán?” Tôi lặp lại. Alice phải đoán từ khi nào nhỉ?

"Nếu khả năng nhìn trước sự việc của em lặp lại sai sót nghiêm trọng giống hôm qua, thì rất có khả năng đây chính là Jacob Black hoặc một trong mấy ... người bạn của anh ta.”

Tôi nhìn cô chằm chằm, diễn đạt lại câu nói ấy. "Em không thấy được người sói?"

Cô nhăn nhó. "Hình như vậy.” Cô rõ ràng bực mình vì sự việc này - hết sức bực mình.

Chuông cửa lại reo - reng hai lần thật nhanh và sốt ruột.

"Em chẳng phải đi đâu hết, Alice. Em ở đây trước.”

Cô cười tiếng cười nhẹ như bạc ngân của mình – đã hơi u ám. "Tin em đi - em và Jacob Black ở chung một căn phòng chẳng phải là ý hay đâu.”

Cô hôn má tôi thật nhanh rồi mới biến qua cửa phòng Charlie - để ra ngoài bằng cửa sổ bên hông phòng ông, rõ là vậy rồi.

Chuông cửa lại reo.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.