Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 14. FAMILY
Trăng non 14. GIA ĐÌNH
I cowered into jacob's side, my eyes scanning the forest for the other werewolves. When they appeared, striding out from between the trees, they weren't what I was expecting. I'd gotten the image of the wolves stuck in my head. These were just four really big half-naked boys. Again, they reminded me of brothers, quadruplets. Something about the way they moved almost in synchronization to stand across the road from us, the way they all had the same long, round muscles under the same red-brown skin, the same cropped black hair, and the way their expressions altered at exactly the same moment.
Tôi co người nép vào một bên Jacob, mắt tôi lùng sục trong rừng tìm những người sói khác. Khi họ xuất hiện, sải chân bước ra khỏi rừng, họ không phải là thứ tôi nghĩ mình sẽ thấy. Tôi cứ nghĩ tới mấy con sói riết. Đây chỉ là bốn chàng trai to lớn ở trần. Một lần nữa, họ làm tôi nghĩ đến anh em ruột, anh em sinh bốn. Cái gì đó trong cách họ gần như cùng một lúc đứng lại phía bên kia đường đối diện với chúng tôi, trong cái cách tất cả bọn họ đều có các bắp cơ dài cuồn cuộn dưới làn da nâu đỏ như nhau, cũng mái tóc huyền cắt ngắn, và trong cái cách thay đổi nét mặt cùng một lúc y như nhau.
7 REPETITION

14. FAMILY

I COWERED INTO JACOB'S SIDE, MY EYES SCANNING the forest for the other werewolves.

When they appeared, striding out from between the trees, they weren't what I was expecting. I'd gotten the image of the wolves stuck in my head. These were just four really big half-naked boys.

Again, they reminded me of brothers, quadruplets. Something about the way they moved almost in synchronization to stand across the road from us, the way they all had the same long, round muscles under the same red-brown skin, the same cropped black hair, and the way their expressions altered at exactly the same moment.

They started out curious and cautious. When they saw me there, half-hidden beside Jacob, they all became furious in the same second.

Sam was still the biggest, though Jacob was getting close to catching up with him. Sam didn't really count as a boy. His face was older—not in the sense of lines or signs of aging, but in the maturity, the patience of his expression.

"What have you done, Jacob?" he demanded.

One of the others, one I didn't recognize—Jared or Paul—thrust past Sam and spoke before Jacob could defend himself.

"Why can't you just follow the rules, Jacob?" he yelled, throwing his arms in the air. "What the hell are you thinking? Is she more important than everything—than the whole tribe? Than the people getting killed?"

"She can help," Jacob said quietly.

"Help!" the angry boy shouted. His arms begin to quiver. "Oh, that's likely! I'm sure the leech-lover is just dying to help us out!"

"Don't talk about her like that!" Jacob shouted back, stung by the boy's criticism.

A shudder rippled through the other boy, along his shoulders and down his spine.

"Paul! Relax!" Sam commanded.

Paul shook his head back and forth, not in defiance, but as though he were trying to concentrate.

"Jeez, Paul," one of the other boys—probably Jared—muttered. "Get a grip."

Paul twisted his head toward Jared, his lips curling back in irritation. Then he shifted his glare in my direction. Jacob took a step to put himself in front of me.

That did it.

"Right, protect her!" Paul roared in outrage. Another shudder, a convulsion, heaved through his body. He threw his head back, a real growl tearing from between his teeth.

"Paul!" Sam and Jacob shouted together.

Paul seemed to fall forward, vibrating violently. Halfway to the ground, there was a loud ripping noise, and the boy exploded.

Dark silver fur blew out from the boy, coalescing into a shape more than five-times his size—a massive, crouched shape, ready to spring.

The wolf's muzzle wrinkled back over his teeth, and another growl rolled through his colossal chest. His dark, enraged eyes focused on me.

In the same second, Jacob was running across the road straight for the monster.

"Jacob!" I screamed.

Mid-stride, a long tremor shivered down Jacob's spine. He leaped forward, diving headfirst into the empty air.

With another sharp tearing sound, Jacob exploded, too. He burst out of his skin—shreds of black and white cloth blasted up into the air. It happened so quickly that if I'd blinked, I'd have missed the entire transformation. One second it was Jacob diving into the air, and then it was the gigantic, russet brown wolf—so enormous that I couldn't make sense of its mass somehow fitting inside Jacob—charging the crouched silver beast.

Jacob met the other werewolf's attack head-on. Their angry snarls echoed like thunder off the trees.

The black and white scraps—the remains of Jacob's clothes—fluttered to the ground where he'd disappeared.

"Jacob!" I screamed again, staggering forward.

"Stay where you are, Bella," Sam ordered. It was hard to hear him over the roar of the fighting wolves.

They were snapping and tearing at each other, their sharp teeth flashing toward each other's throats. The Jacob-wolf seemed to have the upper hand—he was visibly bigger than the other wolf, and it looked like he was stronger, too. He rammed his shoulder against the gray wolf again and again, knocking him back toward the trees.

"Take her to Emily's," Sam shouted toward the other boys, who were watching the conflict with rapt expressions. Jacob had successfully shoved the gray wolf off the road, and they were disappearing into the forest, though the sound of their snarls was still loud. Sam ran after them, kicking off his shoes on the way. As he darted into the trees, he was quivering from head to toe.

The growling and snapping was fading into the distance. Suddenly, the sound cut off and it was very quiet on the road.

One of the boys started laughing.

I turned to stare at him—my wide eyes felt frozen, like I couldn't even blink them.

The boy seemed to be laughing at my expression. "Well, there's something you don't see every day," he snickered. His face was vaguely familiar—thinner than the others… Embry Call.

"I do," the other boy, Jared, grumbled. "Every single day."

"Aw, Paul doesn't lose his temper every day," Embry disagreed, still grinning. "Maybe two out of three."

Jared stopped to pick something white up off the ground. He held it up toward Embry; it dangled in limp strips from his hand.

"Totally shredded," Jared said. "Billy said this was the last pair he could afford—guess Jacob's going barefoot now."

"This one survived," Embry said, holding up a white sneaker. "Jake can hop," he added with a laugh.

Jared started collecting various pieces of fabric from the dirt. "Get Sam's shoes, will you? All the rest of this is headed for the trash."

Embry grabbed the shoes and then jogged into the trees where Sam had disappeared. He was back in a few seconds with a pair of cut-off jeans draped over his arm. Jared gathered the torn remnants of Jacob's and Paul's clothes and wadded them into a ball. Suddenly, he seemed to remember me.

He looked at me carefully, assessing.

"Hey, you're not going to faint or puke or anything?" he demanded.

"I don't think so," I gasped.

"You don't look so good. Maybe you should sit down."

"Okay," I mumbled. For the second time in one morning, I put my head between my  knees.

"Jake should have warned us," Embry complained.

"He shouldn't have brought his girlfriend into this. What did he expect?"

"Well, the wolf's out of the bag now." Embry sighed. "Way to go, Jake."

I raised my head to glare at the two boys who seemed to be taking this all so lightly. "Aren't you worried about them at all?" I demanded.

Embry blinked once in surprise "Worried? Why?"

"They could hurt each other!"

Embry and Jared guffawed.

"I hope Paul gets a mouthful of him," Jared said. "Teach him a lesson."

I blanched.

"Yeah, right!" Embry disagreed. "Did you see Jake? Even Sam couldn't have phased on the fly like that.  He saw Paul losing it, and it took him, what, half a second to attack? The boy's got a gift."

"Paul's been fighting longer. I'll bet you ten bucks he leaves a mark."

"You're on. Jake's a natural. Paul doesn't have a prayer."

They shook hands, grinning.

I tried to comfort myself with their lack of concern, but I couldn't drive the brutal image of the fighting werewolves from my head. My stomach churned, sore and empty, my head ached with worry.

"Let's go see Emily. You know she'll have food waiting." Embry looked down at me. "Mind giving us a ride?"

"No problem," I choked.

Jared raised one eyebrow. "Maybe you'd better drive, Embry. She still looks like she might hurl."

"Good idea. Where are the keys?" Embry asked me.

"Ignition."

Embry opened the passenger-side door. "In you go," he said cheerfully, hauling me up from the ground with one hand and stuffing me into my seat. He appraised the available space. "You'll have to ride in the back," he told Jared.

"That's fine. I got a weak stomach. I don't want to be in there when she blows."

"I bet she's tougher than that. She runs with vampires."

"Five bucks?" Jared asked.

"Done. I feel guilty, taking your money like this."

Embry got in and started the engine while Jared leapt agilely into the bed. As soon as his door was closed, Embry muttered to me, "Don't throw up, okay? I've only got a ten, and if Paul got his teeth into Jacob…"

"Okay," I whispered.

Embry drove us back toward the village.

"Hey, how did Jake get around the injunction anyway?"

"The… what?"

"Er, the order. You know, to not spill the beans. How did he tell you about this?"

"Oh, that," I said, remembering Jacob trying to choke out the truth to me last night. "He didn't. I guessed right."

Embry pursed his lips, looking surprised. "Hmm. S'pose that would work."

"Where are we going?" I asked.

"Emily's house. She's Sam's girlfriend… no, fiancée, now, I guess. They'll meet us back there after Sam gives it to them for what just happened. And after Paul and Jake scrounge up some new clothes, if Paul even has any left."

"Does Emily know about… ?"

"Yeah. And hey, don't stare at her. That bugs Sam."

I frowned at him. "Why would I stare?"        

Embry looked uncomfortable. "Like you saw just now, hanging out around werewolves has its risks." He changed the subject quickly. "Hey, are you okay about the whole thing with the black-haired bloodsucker in the meadow? It didn't look like he was a friend of yours, but. ." Embry shrugged.

"No, he wasn't my friend."

"That's good. We didn't want to start anything, break the treaty, you know."

"Oh, yeah, Jake told me about the treaty once, a long time ago. Why would killing Laurent break the treaty?"

"Laurent," he repeated, snorting, like he was amused the vampire had had a name. "Well, we were technically on Cullen turf. We're not allowed to attack any of them, the Cullens, at least, off our land—unless they break the treaty first. We didn't know if the black-haired one was a relative of theirs or something. Looked like you knew him."

"How would they go about breaking the treaty?"

"If they bite a human. Jake wasn't so keen on the idea of letting it go that far."

"Oh. Um, thanks. I'm glad you didn't wait."

"Our pleasure." He sounded like he meant that in a literal sense.

Embry drove past the easternmost house on the highway before turning off onto a narrow dirt road.

"Your truck is slow," he noted.

"Sorry."

At the end of the lane was a tiny house that had once been gray. There was only one narrow window beside the weathered blue door, but the window box under it was filled with bright orange and yellow marigolds, giving the whole place a cheerful look.

Embry opened the truck door and inhaled. "Mmm, Emily's cooking."

Jared jumped out of the back of the truck and headed for the door, but Embry stopped him with one hand on his chest. He looked at me meaningfully, and cleared his throat.

"I don't have my wallet on me," Jared said.

"That's okay. I won't forget."

They climbed up the one step and entered the house without knocking. I followed timidly after them.

The front room, like Billy's house, was mostly kitchen. A young woman with satiny copper skin and long, straight, crow-black hair was standing at the counter by the sink, popping big muffins out of a tin and placing them on a paper plate. For one second, I thought the reason Embry had told me not to stare was because the girl was so beautiful.

And then she asked "You guys hungry?" in a melodic voice, and she turned to face us full on, a smile on half of her face.

The right side of her face was scarred from hairline to chin by three thick, red lines, livid in color though they were long healed. One line pulled down the corner of her dark, almond-shaped right eye, another twisted the right side of her mouth into a permanent grimace.

Thankful for Embry's warning, I quickly turned my eyes to the muffins in her hands. They smelled wonderful—like fresh blueberries.

"Oh," Emily said, surprised. "Who's this?"

I looked up, trying to focus on the left half of her face.

"Bella Swan," Jared told her, shrugging. Apparently, I'd been a topic of conversation before. "Who else?"

"Leave it to Jacob to find a way around," Emily murmured. She stared at me, and neither half of her once-beautiful face was friendly. "So, you're the vampire girl."

I stiffened. "Yes. Are you the wolf girl?"

She laughed, as did Embry and Jared. The left half of her face warmed. "I guess I am." She turned to Jared. "Where's Sam?"

"Bella, er, surprised Paul this morning."

Emily rolled her good eye. "Ah, Paul," she sighed. "Do you think they'll be long? I was just about to start the eggs."

"Don't worry," Embry told her. "If they're late, we won't let anything go to waste."

Emily chuckled, and then opened the refrigerator. "No doubt," she agreed. "Bella, are you hungry? Go ahead and help yourself to a muffin."

"Thanks." I took one from the plate and started nibbling around the edges. It was delicious, and it felt good in my tender stomach. Embry picked up his third and shoved it into his mouth whole.

"Save some for your brothers," Emily chastised him, hitting him on the head with a wooden spoon. The word surprised me, but the others thought nothing of it.

"Pig," Jared commented.

I leaned against the counter and watched the three of them banter like a family. Emily's kitchen was a friendly place, bright with white cupboards and pale wooden floorboards. On the little round table, a cracked blue-and-white china pitcher was overflowing with wildflowers. Embry and Jared seemed entirely at ease here.

Emily was mixing a humongous batch of eggs, several dozen, in a big yellow bowl. She had the sleeves of her lavender shirt pushed up, and I could see that the scars extended all the way down her arm to the back of her right hand. Hanging out with werewolves truly did have its risks, just as Embry had said.

The front door opened, and Sam stepped through.

"Emily," he said, and so much love saturated his voice that I felt embarrassed, intrusive, as I watched him cross the room in one stride and take her face in his wide hands. He leaned down and kissed the dark scars on her right cheek before he kissed her lips.

"Hey, none of that," Jared complained. "I'm eating."

"Then shut up and eat," Sam suggested, kissing Emily's ruined mouth again.

"Ugh," Embry groaned.

This was worse than any romantic movie; this was so real that it sang out loud with joy and life and true love. I put my muffin down and folded my arms across my empty chest. I stared at the flowers, trying to ignore the utter peace of their moment, and the wretched throbbing of my wounds.

I was grateful for the distraction when Jacob and Paul came through the door, and then shocked when I saw that they were laughing. While I watched, Paul punched Jacob on the shoulder and Jacob went for a kidney jab in return. They laughed again. They both appeared to be in one piece.

Jacob scanned the room, his eyes stopping when he found me leaning, awkward and out of place, against the counter in the far corner of the kitchen.

"Hey, Bells," he greeted me cheerfully. He grabbed two muffins as he passed the table and came to stand beside me. "Sorry about before," he muttered under his breath. "How are you holding up.'"

"Don't worry, I'm okay. Good muffins." I picked mine back up and started libber again. My chest felt better as soon as Jacob was beside me.

"Oh, man!" Jared wailed, interrupting us.

I looked up, and he and Embry were examining a fading pink line on Paul's forearm. Embry was grinning, exultant.

"Fifteen dollars," he crowed.

"Did you do that?" I whispered to Jacob, remembering the bet.

"I barely touched him. He'll be perfect by sundown."

"By sundown?" I looked at the line on Paul's arm. Odd, but it looked weeks old.

"Wolf thing," Jacob whispered.

I nodded, trying to not look weirded out.

"You okay?" I asked him under my breath.

"Not a scratch on me." His expression was smug.

"Hey, guys," Sam said in a loud voice, interrupting all the conversations going on in the small room. Emily was at the stove, scraping the egg mixture around a big skillet, but Sam still had one hand touching the small of her back, an unconscious gesture. "Jacob has information for us."

Paul looked unsurprised. Jacob must have explained this to him and Sam already. Or… they'd just heard his thoughts.

"I know what the redhead wants." Jacob directed his words toward Jared and Embry. "That's what I was trying to tell you before." He kicked the leg of the chair Paul had settled into.

"And?" Jared asked.

Jacob's face got serious. "She is trying to avenge her mate—only it wasn't the black-haired leech we killed. The Cullens got her mate last year, and she's after Bella now."

This wasn't news to me, but I still shivered.

Jared, Embry, and Emily stared at me with open-mouthed surprise.

"She's just a girl," Embry protested.

"I didn't say it made sense. But that's why the bloodsucker's been trying to get past us. She's been heading for Forks."

They continued to stare at me, mouths still hanging open, for a long moment. I ducked my head.

"Excellent," Jared finally said, a smile beginning to pull up the corners of his mouth. "We've got bait."

With stunning speed, Jacob yanked a can opener from the counter and launched it at Jared's head.

Jared's hand flicked up faster than I would have thought possible, and he snagged the tool just before it hit his face.

"Bella is not bait."

"You know what I mean," Jared said, unabashed.

"So we'll be changing our patterns," Sam said, ignoring their squabble. "We'll try leaving a few holes, and see if she falls for it. We'll have to split up, and I don't like that. But if she's really after Bella, she probably won't try to take advantage of our divided numbers."

"Quit's got to be close to joining us," Embry murmured. "Then we'll be able to split evenly."

Everyone looked down. I glanced at Jacob's face, and it was hopeless, like it had been yesterday afternoon, outside his house. No matter how comfortable they seemed to be with their fate, here in this happy kitchen, none of these werewolves wanted the same fate for their friend.

"Well, we won't count on that," Sam said in a low voice, and then continued at his regular volume. "Paul, Jared, and Embry will take the outer perimeter, and Jacob and I will take the inner. We'll collapse in when we've got her trapped."

I noticed that Emily didn't particularly like that Sam would be in the smaller grouping. Her worry had me glancing up at Jacob, worrying, too.

Sam caught my eye. "Jacob thinks it would be best if you spent as much time as possible here in La Push.  She won't know where to find you so easily, just in case."

"What about Charlie?" I demanded.

"March Madness is still going," Jacob said. "I think Billy and Harry can manage to keep Charlie down here when he's not at work."

"Wait," Sam said, holding one hand up. His glance flickered to Emily and then back to me. "That's what Jacob thinks is best, but you need to decide for yourself. You should weigh the risks of both options very seriously. You saw this morning how easily things can get dangerous here, how quickly they get out of hand. If you choose to stay with us, I can't make any guarantees about your safety."

"I won't hurt her," Jacob mumbled, looking down.

Sam acted as if he hadn't heard him speak. "If there was somewhere else you felt safe…"

I bit my lip. Where could I go that wouldn't put someone else in danger? I recoiled again from the idea of bringing Renee into this—pulling her into the circle of the target I wore… "I don't want to lead Victoria anywhere else," I whispered.

Sam nodded. "That's true. It's better to have her here, where we can end this."

I flinched. I didn't want Jacob or any of the rest of them trying to end Victoria. I glanced at Jake's face; it was relaxed, almost the same as I remembered it from before the onset of the wolf thing, and utterly unconcerned by the idea of hunting vampires.

"You'll be careful, right?" I asked, an audible lump in my throat.

The boys burst into loud hoots of amusement. Everyone laughed at me—except Emily. She met my eyes, and I could suddenly see the symmetry underlying her deformity. Her face was still beautiful, and alive with a concern even more fierce than mine. I had to look away, before the love behind that concern could start me aching again.

"Food's ready," she announced then, and the strategic conversation was history. The guys hurried to surround the table—which looked tiny and in danger of being crushed by them—and devoured the buffet-sized pan of eggs Emily placed in their midst in record time. Emily ate leaning against the counter like me—avoiding the bedlam at the table—and watched them with affectionate eyes. Her expression clearly stated that this was her family.

All in all, it wasn't exactly what I'd been expecting from a pack of werewolves.

I spent the day in La Push, the majority of it in Billy's house. He left a message on Charlie's phone and at the station, and Charlie showed up around dinnertime with two pizzas. It was good he brought two larges; Jacob ate one all by himself.

I saw Charlie eyeing the two of us suspiciously all night, especially the much-changed Jacob. He asked about the hair; Jacob shrugged and told him it was just more convenient.

I knew that as soon as Charlie and I were headed home, Jacob would take off—off to run around as a wolf, as he had done intermittently through the entire day. He and his brothers of sorts kept up a constant watch, looking for some sign of Victoria's return. But since they'd chased her away from the hot springs last night—chased her halfway to Canada, according to Jacob—she'd yet to make another foray.

I had no hope at all that she might just give up. I didn't have that kind of luck.

Jacob walked me to my truck after dinner and lingered by the window, waiting for Charlie to drive away first.

"Don't be afraid tonight," Jacob said, while Charlie pretended to be having trouble with his seat belt.

"We'll be out there, watching."

"I won't worry about myself," I promised.

"You're silly. Hunting vampires is fun. It's the best part of this whole mess."

I shook my head. "If I'm silly, then you're dangerously unbalanced."

He chuckled. "Get some rest, Bella, honey. You look exhausted."

"I'll try."

Charlie honked his horn impatiently.

"See you tomorrow," Jacob said. "Come down first thing."

"I will."

Charlie followed me home. I paid scant attention to the lights in my rearview mirror. Instead, I wondered where Sam and Jared and Embry and Paul were, out running in the night. I wondered if Jacob had joined them yet.

When we got home, I hurried for the stairs, but Charlie was right behind me.

"What's going on, Bella?" he demanded before I could escape. "I thought Jacob was part of a gang and you two were fighting."

"We made up."

"And the gang?"

"I don't know—who can understand teenage boys? They're a mystery. But I met Sam Uley and his fiancée, Emily. They seemed pretty nice to me." I shrugged. "Must have all been a misunderstanding."

His face changed. "I hadn't heard that he and Emily had made it official. That's nice. Poor girl."

"Do you know what happened to her?"

"Mauled by a bear, up north, during salmon spawning season—horrible accident .  It was more than a year ago now. I heard Sam was really messed up over it."

"That's horrible," I echoed. More than a year ago. I'd bet that meant it had happened when there was just one werewolf in La Push. I shuddered at the thought of how Sam must have felt every time he looked at Emily's face.

That night, I lay awake for a long time trying to sort through the day. I worked my way backward through dinner with Billy, Jacob, and Charlie, to the long afternoon in the Blacks' house, waiting anxiously to hear something from Jacob, to Emily's kitchen, to the horror of the werewolf fight, to talking with Jacob on the beach.

I thought about what Jacob had said early this morning, about hypocrisy. I thought about that for a long time. I didn't like to think that I was a hypocrite, only what was the point of lying to myself?

I curled into a tight ball. No, Edward wasn't a killer. Even in his darker past, he'd never been a murderer of innocents, at least.

But what if he had been? What if, during the time I that I'd known him, he'd been just like any other vampire? What if people had been disappearing from the woods, just like now? Would that have kept me away from him?

I shook my head sadly. Love is irrational, I reminded myself. The more you loved someone, the less sense anything made.

I rolled over and tried to think of something else—and I thought of Jacob and his brothers, out running in the darkness. I fell asleep imagining the wolves, invisible in the night, guarding me from danger. When I dreamed, I stood in the forest again, but I didn't wander. I was holding Emily's scarred hand as we faced into the shadows and waited anxiously for our werewolves to come home.

7 REPETITION

14. GIA ĐÌNH 

Tôi co người nép vào một bên Jacob, mắt tôi lùng sục trong rừng tìm những người sói khác.

Khi họ xuất hiện, sải chân bước ra khỏi rừng, họ không phải là thứ tôi nghĩ mình sẽ thấy.  Tôi cứ nghĩ tới mấy con sói riết. Đây chỉ là bốn chàng trai to lớn ở trần.

Một lần nữa, họ làm tôi nghĩ đến anh em ruột, anh em sinh bốn. Cái gì đó trong cách họ gần như cùng một lúc đứng lại phía bên kia đường đối diện với chúng tôi, trong cái cách tất cả bọn họ đều có các bắp cơ dài cuồn cuộn dưới làn da nâu đỏ như nhau, cũng mái tóc huyền cắt ngắn, và trong cái cách thay đổi nét mặt cùng một lúc y như nhau.

Lúc đầu họ tò mò và cẩn trọng. Khi thấy tôi ở đó, gần như núp bên Jacob, tất cả bọn họ đều cùng nổi giận ngay lập tức.

Sam vẫn còn là người cao lớn nhất, tuy Jacob đã sắp cao bằng anh ta. Sam không thể coi là một cậu bé. Khuôn mặt anh già dặn hơn - không tính theo nếp nhăn hay dấu hiệu của tuổi già, mà là theo vẻ chín chắn, kiên nhẫn trong nét mặt của anh.

"Em đã làm gì vậy, Jacob?" anh ta hỏi.

Một trong những người khác, một người tôi không biết - Jared hoặc Paul- đẩy Sam để đi qua và nói trước Jacob có thể biện hộ cho mình

"Tại sao mày không thể tuân thủ luật hả, Jacob?" anh ta thét, vung tay lên trời. "Mày nghĩ cái quái gì vậy? Cô ta quan trọng hơn mọi thứ sao - quan trọng hơn cả cái bộ lạc này sao?  Hơn những người sắp bị giết sao?"

"Bạn ấy có thể giúp mình, " Jacob lặng lẽ nói.

"Giúp!" cậu bé tức giận la to. Cánh tay anh chàng bắt đầu run rẩy. "Ồ, hợp lý dữ!  Tôi chắc chắn người yêu-đỉa đang mong giúp mình muốn chết luôn!"

"Đừng nói về bạn ấy như thế!" Jacob hét lại, bực tức vì lời bình phẩm của cậu ta.

Một cơn rùng mình gợn khắp cơ thể cậu bé nọ, dọc theo vai và xuống xương sống anh ta.

"Paul! Dịu xuống!" Sam ra lệnh.

Paul lắc đầu qua lại, không phải không tuân lời, mà như thể anh chàng đang cố tập trung.

"Trời đất, Paul,”  một trong những cậu bé khác - có lẽ là Jared - lẩm bẩm. "Cố kiềm chế. "

Paul xoay đầu về phía Jared, môi cong lên tức tối.  Rồi anh ta chuyển ánh nhìn giận dữ về phía tôi. Jacob bước lên một bước để chặn mình trước tôi.

Đó là giọt nước làm tràn ly.

"Phải rồi, bảo vệ cô ta đi!" Paul gầm rú giận dữ. Một cơn rùng mình khác, một cơn chấn động, bùng nổ khắp cơ thể anh ta. Anh chàng ngửa đầu, một tiếng gầm thực sự toạc ra giữa hai hàm răng.

"Paul!" Sam và Jacob cùng thét lên.

Paul như té về phía trước, run bần bật.  Sắp xuống đất, có một tiếng xé toạc lớn, rồi cậu bé bùng nổ.

Lớp lông bạc sẫm màu bùng ra khỏi cơ thể cậu ta, kết thành một hình thù to hơn cậu ta gấp năm lần  - một thân hình khổng lồ, đang thu mình, sẵn sàng bung ra.

Mõm sói nhe ra, và một tiếng gầm gừ nữa cuộn qua lồng ngực khổng lồ.  Đôi mắt đen, giận dữ của anh ta dán vào tôi.

Ngay lập tức, Jacob chạy qua đường hướng thẳng vào con quái vật.

"Jacob!" Tôi la hét.

Đang lúc sải bước, một cơn rùng mình rùng rùng xuống xương sống Jacob. Anh phóng về phía trước, chúi đầu cuộn người vào không khí như nhảy cầu.

Với một âm thanh rách toạc khác, Jacob cũng bùng nổ. Anh bung ra khỏi quần áo - các mảnh vải trắng đen tung toé vào không trung.  Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi nếu chớp mắt, tôi sẽ không thấy được toàn bộ sự biến hình ấy.  Một giây trước Jacob còn đang nhào lộn vào không trung, rồi sau đó đã là con sói màu nâu đỏ khổng lồ - khổng lồ đến nỗi tôi không hiểu nỗi làm sao mà trọng lượng của nó lại có thể vừa cơ thể Jacob -  đang tấn công con quái thú màu bạc đang thu mình ấy.

Jacob đối đầu trực tiếp với cuộc tấn công của người sói kia.  Tiếng gầm gừ giận dữ của họ dội lại như sấm động vang ra khỏi rừng.

Những mảnh vải trắng và đen -- những thứ còn lại của quần áo Jacob - bay lả tả xuống đất nơi anh biến mất.

"Jacob!" Tôi lại thét, lảo đảo bước về phía trước.

"Ở yên đó, Bella, Sam ra lệnh. Thật khó nghe tiếng anh ta trong tiếng gầm rống của mấy con sói đang đánh nhau.

Họ đang táp cắn xé nhau, những chiếc răng nhọn nhá lên ở cổ họng nhau. Con sói Jacob có vẻ chiếm ưu thế - anh to lớn hơn con sói kia rõ ràng, và hình như cũng mạnh hơn. Anh nện vai vào con sói xám hết lần này đến lần khác, đẩy nó trở vào rừng.

"Đưa cô ấy đến nhà Emily, " Sam hét về phía mấy cậu bé kia, những người đang chăm chú theo dõi trận đánh nhau. Jacob đã đẩy được con sói xám ra khỏi con đường, và họ biến mất vào rừng, cho dù tiếng gầm gừ của họ vẫn còn lớn. Sam đuổi theo họ, đá giày ra trên đường đi. Vừa chạy như bay vào rừng, anh ta vừa rùng người từ đầu đến chân.

Tiếng gầm gừ và táp xa dần. Bất ngờ, chẳng còn chút tiếng động nào và con đường thật yên tĩnh.

Một trong mấy chàng trai bắt đầu cười.

Tôi nhìn anh ta chằm chằm - đôi mắt tôi mở to cảm thấy tê dại, như thể tôi thậm chí không thể chớp được.

Cậu bé ấy dường như đang cười nhạo vẻ mặt tôi. "Ừm, có những chuyện đâu phải ngày nào cũng thấy được heng, " anh chàng cười khúc khích.  Khuôn mặt anh chàng quen quen - gầy hơn những người khác... Embry Call.

"Tao thấy hoài, " cậu bé khác, Jared, làu bàu. "Ngày nào cũng thấy.”

"Ặc, Paul đâu phải ngày nào cũng nổi nóng,” Embry không chịu, vẫn cười toe toét. "Có lẽ ba ngày hai lần. "

Jared dừng lại nhặt thứ gì đó màu trắng lên khỏi mặt đất. Anh chàng đưa lên cho Embry xem; mấy dải mềm đong đưa trong tay anh chàng.

"Tan tành xí quách rồi, " Jared nói. "Billy nói đây là đôi giầy cuối cùng ổng còn tiền để mua - thế nào Jacob cũng phải đi chân không rồi.”

"Chiếc này còn nguyên, " Embry nói, đưa lên một chiếc giầy đế mềm màu trắng. "Jake có thể nhảy lò cò, " anh chàng cười to nói thêm.

Jared bắt đầu nhặt đủ mẩu vải ra khỏi đất. "Nhặt giày Sam nhe?  Mấy thứ còn lại của cái này thì quăng thùng rác thôi.”

Embry chộp mấy chiếc giày rồi chạy nhanh vô rừng chỗ Sam đã biến mất. Anh chàng quay lại trong vài giây với cặp quần din cắt ngắn khoác trên cánh tay. Jared gom tàn dư rách rưới của Jacob và quần áo của Paul rồi cuộn tròn lại. Đột nhiên, anh chàng có vẻ nhớ ra tôi.

Anh nhìn tôi kỹ lưỡng, đánh giá.

"Nè, bạn sẽ không xỉu hoặc ói này nọ đó chớ ?" anh hỏi.

"Tôi không nghĩ vậy, " tôi thở hổn hển.

"Trông bạn không khoẻ lắm. Có lẽ bạn nên ngồi xuống. "

", " tôi lầm bầm. Lần thứ hai trong một buổi sáng, tôi đặt đầu vào giữa đầu gối.

"Lẽ ra Jake nên báo trước cho chúng tôi biết mới phải, " Embry phàn nàn.

"Lẽ ra nó không nên để bạn gái dính vô chuyện này.  Nó mong gì chớ?"

"Ừm, bây giờ thì lộ hết chuyện sói rồi. " Embry thở dài. "Thằng Jake này ngốc quá. "

Tôi ngẩng đầu nhìn trừng trừng vào hai chàng trai dường như đang coi nhẹ chuyện này quá. "Mấy bạn chẳng hề lo cho họ chút nào cả sao?" Tôi hỏi.

Embry chớp mắt một cái ngạc nhiên "Lo?Tại sao chớ?"

"Họ có thể làm bị thương nhau!"

Embry và Jared cười ha hả.

"Tôi mong Paul tợp được nó một cái, " Jared nói. "Dạy cho nó một bài học. "

Tôi tái người.

"Ờ, hay dữ!" Embry không chịu. "Mày có thấy Jake không?  Cả Sam cũng không thể biến hình khi đang vội được như thế.   Nó vừa thấy Paul mất kiểm soát, là chỉ mất, để coi, có nửa giây là tấn công được ngay?  Đúng là khả năng trời phú.”

"Paul đã đánh nhau lâu hơn. Tao cá với mày mười đô la là nó sẽ cắn được một cái.

"Mày cá đó nhe. Jake có khiếu bẩm sinh. Paul không có cơ may nào đâu. "

Họ bắt tay, cười toe toét.

Tôi cố làm mình yên tâm vì sự thiếu quan tâm của họ, nhưng tôi không thể xua đuổi hình ảnh tàn bạo của mấy người sói đánh nhau ra khỏi đầu. Bao tử tôi rối loạn, đau và trống rỗng, đầu đau vì lo lắng.

"Mình hãy đi gặp Emily đi. Thế nào chị ấy cũng đã nấu sẵn chờ rồi. " Embry nhìn xuống tôi. "Có phiền gì không nếu tụi này đi nhờ xe?"

"Không sao đâu, " tôi nghẹn.

Jared nhướng một bên chân mày. "Có lẽ mày nên lái đi, Embry. Cô ấy vẫn giống như sắp xỉu vậy.”

"Ý hay đó. Chìa khoá đâu rồi?" Embry hỏi tôi.

"Công tắc. "

Embry mở cửa phía hành khách. "đi " anh chàng vui vẻ nói, kéo mạnh tôi lên khỏi đất bằng một tay rồi nhét tôi vô ghế. Anh chàng ước lượng chỗ trống. "Mày phải ra phía sau đứng, " anh chàng nói với Jared.

"Tốt thôi. Tao dạ dày yếu lắm. Tao không muốn ngồi trong đó khi cô ấy ói. "

"Tao cá là cô ấy mạnh mẽ hơn vậy. Cô ấy chơi với ma cà rồng. "

"Năm đô la?" Jared hỏi.

"Chịu liền. Tao thấy mình tội lỗi quá khi lấy tiền mày như thế này. "

Embry vào rồi khởi động máy trong khi Jared nhanh nhẹn nhảy vô thùng xe. Vừa đóng cửa xong Embry liền thì thầm với tôi, "Đừng ói nhé, được không?  Tôi chỉ có mười đồng thôi, nếu mà Paul cắn được Jacob... "

"Được, " tôi thì thầm.

Embry lái xe đưa chúng tôi về làng trở lại.

"Nè, làm sao mà Jake lách được luật hay vậy?"

"...Cái gì ?"    

", mệnh lệnh đó. Bạn biết không, mệnh lệnh không được tiết lộ bí mật. Làm sao kể bạn nghe chuyện này được?"

"Ồ, " tôi nói, nhớ Jacob cố gắng tiết lộ sự thật cho tôi đêm qua. "Bạn ấy đâu có kể. Tôi đã đoán trúng. "

Embry bặm môi, có vẻ ngạc nhiên. "Hừm. Chắc vậy.

"Mình đang đi đâu vậy?" Tôi hỏi.

“Đến nhà Emily. Chị ấy là bạn gái của Sam... à không, bây giờ, là hôn thê rồi, tôi nghĩ vậy.  Họ sẽ gặp mình ở đó sau khi Sam cho họ biết chuyện vừa xảy ra. Và sau khi Paul và Jake tìm được quần áo mới, nếu Paul còn được cái nào.

"Emily có biết chuyện... ?"

"Có. À này, đừng nhìn chị ấy chòng chọc nhé. Làm vậy Sam bực lắm đó. "

Tôi cau mày khó chịu với anh chàng. " Tại sao tôi lại nhìn chòng chọc chớ?"

Embry trông có vẻ bứt rứt. "Như bạn vừa mới chứng kiến đó, quanh quẩn bên người sói có rủi ro của nó. " Anh chàng thay đổi đề tài nhanh chóng. ", có phải bạn thấy không sao về toàn bộ chuyện với thằng hút máu tóc đen trong đồng cỏ không?  Trông không có vẻ gì hắn là bạn bạn, nhưng... " Embry nhún vai.

"Không, hắn không phải là bạn tôi. "

"Vậy thì tốt. Chúng tôi không muốn gây sự trước, phá vỡ hiệp ước, bạn biết đó. "

"Ồ, ờ, Jake đã kể tôi nghe về hiệp ước này một lần rồi, cách đây đã lâu. Tại sao giết Laurent lại là phá vỡ hiệp ước ?"

"Laurent, " anh chàng lặp lại, khịt mũi, như thể anh ta thấy thích thú vì con ma cà rồng này có tên gọi. " Ừm, chúng tôi hết sức tuân thủ trên lãnh địa của Cullen. Chúng tôi không được phép tấn công bất cứ ai trong số họ, gia đình Cullen, ít nhất, bên ngoài lãnh địa của chúng tôi - trừ phi họ phá vỡ hiệp ước trước. Chúng tôi không biết tên tóc đen có phải là bà con này nọ gì của họ không.  Hình như bạn biết hắn.

"Họ cư xử thế nào thì là phá vỡ hiệp ước?"

" Nếu họ cắn người. Jake không ưa lắm cái ý để chuyện đi xa đến thế. "

"Oh. Um, cám ơn. Tôi mừng là các bạn đã không đợi chuyển đó xảy ra.

"Niềm sung sướng của chúng tôi mà. " Anh chàng nói nghe như có ý nói theo nghĩa đen.

Embry lái qua ngôi nhà ở mút phía đông trên đường cao tốc rồi mới quẹo vào một con đường đất hẹp.

"Xe bạn chạy chậm ghê, " anh chàng lưu ý.

"Xin lỗi. "

Cuối con đườngmột căn nhà nhỏ xíu trước đây có màu xám. Chỉ có một cửa sổ hẹp bên cạnh cánh cửa xanh dương dạn dày sương gió, nhưng bồn hoa ngoài cửa sổ bên dưới đầy cúc vạn thọ cam vàng rực rỡ, làm cả chỗ này rạng rỡ tươi vui.

Embry mở cửa xe tải và hít. " Chà chà, Emily đang nấu ăn.

Jared nhảy ra khỏi phía sau xe tải và đi về phía cửa, nhưng Embry lấy một tay chặn ngực anh chàng. Anh chàng nhìn tôi đầy ý nghĩa, và đằng hắng.

"Tao không có mang theo ví tiền, " Jared nói.

"Thế cũng được. Tao sẽ không quên đâu. "

Họ leo lên một bước vô nhà không gõ cửa. Tôi rụt rè theo sau họ.

Phòng trước, như nhà Billy, chủ yếu là bếp. Một cô gái trẻ có làn da màu đồng mịn màngmái tóc huyền đen nhánh dài, thẳng đang đứng ở quầy cạnh bồn rửa chén, đang lấy mấy cái bánh nướng xốp ra khỏi hộp thiếc và đặt chúng lên đĩa giấy. Trong một giây, tôi nghĩ lý do Embry đã bảo tôi đừng nhìn chòng chọc là vì cô ấy quá đẹp.

Rồi cô hỏi "Mấy em đói không?" bằng một giọng du dương, rồi cô quay sang đối mặt hoàn toàn với chúng tôi, một nụ cười trên một nửa khuôn mặt cô.

Mặt bên phải của cô bị tàn phá từ tóc đến cằm bởi ba lằn đỏ, dầy, nổi rõ dù đã lành lâu rồi. Một lằn kéo dài dưới khoé mắt phải màu hạnh nhân sậm, một lằn làm phía phải miệng cô méo mó thành nét nhăn nhó vĩnh viễn.

Nhờ lời báo trước của Embry, tôi nhanh chóng quay mắt sang mấy cái bánh nướng trên tay cô. Chúng toả mùi tuyệt vời - như mùi việt quất tươi rói.

"Ồ, " Emily nói, bị bất ngờ. "Ai đây này?"

Tôi nhìn lên, cố tập trung nửa mặt bên trái của cô.

"Bella Swan, " Jared nói với Cô, nhún vai. Rõ ràng, tôi đã từng là một chủ đề chuyện trò trước đây. "Còn ai vào đây nữa?"

"Hãy để chuyện đó cho Jacob xoay sở,”  Emily thì thầm. Cô nhìn tôi chằm chằm, và cả nửa mặt trước đây đã từng xinh đẹp của cô cũng thân thiện. "Nè, bạn là người yêu ma cà rồng ha. "

Tôi cứng đờ. "Vâng. Còn bạn là người yêu sói hả?"

Cô cười, Embry và Jared cũng vậy. Nửa mặt trái hồng lên. "Chắc vậy quá. " Cô hướng về Jared. "Sam đâu?"

"Bella, ơ, làm Paul bất ngờ sáng nay. "

Emily trợn con mắt lành lặn của cô. " Ah, Paul, " Cô thở dài. "Mấy em nghĩ còn lâu không?  Chị định bắt đầu làm trứng. "

"Đừng lo, " Embry nói với cô. " Nếu họ về trễ, tụi em cũng không để cho bất cứ thứ gì bị lãng phí đâu. "

Emily cười khúc khích, rồi mở tủ lạnh. "Rõ rồi, " Cô đồng ý. " Bella, bạn có đói bụng không? Cứ tự nhiên và tự lấy bánh nướng ăn nhé. "

"Cám ơn. " Tôi lấy một cái trong đĩa và bắt đầu gặm quanh rìa.  Ngon tuyệt, và thật dễ chịu trong cái dạ dày nhạy cảm của tôi.  Embry nhón cái thứ ba rồi tống nguyên cái vô miệng.

"Để dành mấy cái cho mấy anh nữa chứ, " Emily trừng trị anh chàng bằng cách lấy muỗng gỗ khỏ vô đầu anh ta.  Lời nói này làm tôi ngạc nhiên, nhưng những người khác chẳng hề quan tâm.

"Đồ con heo, " Jared bình luận.

Tôi tựa vào quầy nhìn ba người đùa giỡn với nhau như người một nhà.  Bếp của Emily là một nơi thân thiện, sáng sủa với kệ bếp trắng và sàn bằng gỗ lợt. Trên bàn tròn nhỏ, một bình sứ rạn xanh trắng ngập tràn hoa dại. Embry và Jared có vẻ hết sức thoải mái ở đây.

Emily đang trộn một mẻ trứng lớn, đến vài tá, trong một cái tô vàng lớn. Cô xắn tay áo màu oải hương lên, và tôi có thể thấy cái sẹo kéo dài suốt cánh tay cô đến  phía sau bàn tay phải.  Quanh quẩn bên người sói đúng là có rủi ro của nó, đúng như Embry đã nói.

Cửa trước mở, và Sam bước .

" Emily, " anh nói, và bao nhiêu yêu thương chứa chan trong giọng anh làm tôi cảm thấy bối rối, làm phiền, khi tôi ngắm anh bước qua phòng chỉ bằng một sải chân ôm mặt trong bàn tay to lớn của mình. Anh cúi xuống và hôn mấy cái sẹo sậm màu bên phải của cô má rồi mới hôn môi cô.

"Ê, đừng làm mấy chuyện đó nhe, " Jared phàn nàn. "Tôi đang ăn đó. "

"Thì im miệng mà ăn đi, " Sam đề nghị, lại hôn lên đôi môi bị tàn phá của Emily lần nữa.

"Ugh, " Embry rên rỉ.

Chuyện này còn tệ hại hơn mọi phim lãng mạn nào; quá thật đến nỗi nó reo vui hân hoan cùng cuộc sống và tình yêu chân thành. Tôi đặt chiếc bánh nướng của mình xuống rồi khoanh tay ngang lồng ngực trống rỗng của mình. Tôi nhìn chằm chằm vào mấy đoá hoa, cố lờ đi sự yên bình tuyệt đối trong khoảnh khắc riêng tư của họ, và lờ đi vết thương phập phồng nhức nhối.

Tôi mừng vì quên được chuyện đó khi Jacob và Paul đi qua cửa, rồi ngạc nhiên khi thấy họ đang cười to. Lúc tôi nhìn, Paul nhéo vai Jacob còn Jacob thụi lại bụng anh chàng. Họ lại cười. Cả hai đều có vẻ lành lặn nguyên vẹn.

Jacob nhìn lướt qua căn phòng, mắt anh dừng lại khi thấy tôi đang tựa người, vụng về và lạc lõng, vào quầy ở phía kia của góc bếp.

"Chào, Bells, " anh chào tôi vui vẻ. Anh chộp hai cái bánh nướng xốp khi đi qua bàn và đến đứng bên cạnh tôi. "Xin lỗi về chuyện lúc nãy, " anh lẩm bẩm thì thầm. "Bạn xoay sở ra sao.”

"Đừng lo, tôi ổn. Bánh ngon lắm. " Tôi cầm bánh mình lên và lại ăn tiếp. Ngực tôi cảm thấy dễ chịu ngay khi có Jacob bên cạnh.

"Ôi, trời!" Jared than khóc, ngắt lời chúng tôi.

Tôi nhìn lên, và anh chàng và Embry đang xem xét một lằn màu hồng nhạt trên cẳng tay của Paul. Embry cười toe toét, đắc chí.

"Mười lăm đô-la, " anh chàng vui mừng nói.

"Bạn làm chuyện đó à?" Tôi thì thầm với Jacob, nhớ lại vụ cá độ.

"Tôi chỉ mới chạm vô nó thôi. Nó sẽ ngon lành lại khi hoàng hôn xuống. "

"Khi hoàng hôn xuống?" Tôi nhìn vào vết thương trên cánh tay Paul. Thiệt kỳ, trông như đã bị cả tuần rồi.

"Ba chuyện của sói đó mà, " Jacob thì thầm.

Tôi gật đầu, cố không có vẻ lạ lùng.

"Bạn ổn không?" Tôi hỏi nhỏ.

"Tôi chẳng bị trầy sướt chút nào hết. " Vẻ mặt anh chàng đầy tự mãn.

", các bạn, " Sam nói lớn, làm gián đoạn mọi cuộc trò chuyện trong căn phòng nhỏ. Emily đang ở chỗ lò nướng, vét hỗn hợp trứng quanh một cái chảo lớn, nhưng Sam vẫn còn để một tay thắt lưng, một cử chỉ vô thức. "Jacob có tin tức cho chúng ta.

Paul trông chẳng chút ngạc nhiên. Jacob chắc đã giải thích chuyện này cho anh ấy và Sam rồi. Hoặc ... họ chỉ cần lắng nghe suy nghĩ của anh.

"Tôi biết bà tóc đỏ muốn gì.” Jacob nói với Jared và Embry. "Đó là điều tôi đã cố nói với các bạn lúc nãy. " Anh đá vô chân ghế Paul đang ngồi.

"Và?" Jared hỏi.

Mặt Jacob nghiêm túc. "Cô ta đang cố trả thù cho bạn tình của mình - có điều đó không phải là con đỉa tóc đen mình đã giết. Nhà Cullens đã xử bạn tình của cô ta năm ngoái, và bây giờ cô ta đang theo đuổi Bella.”

Đây chẳng phải là tin mới mẻ gì với tôi, nhưng tôi vẫn rùng mình.

Jared, Embry, và Emily nhìn tôi chằm chằm há hốc ngạc nhiên.

"Cô ấy chỉ là một cô gái thôi mà, " Embry phản đối.

"Tôi đâu có nói là chuyện đó hợp lý đâu. Nhưng đó là lý do tại sao con đỉa đó đã cố vượt qua chúng ta. ta đang đi về phía Forks. "

Họ tiếp tục nhìn tôi chằm chằm, miệng vẫn há hốc, một hồi lâu. Tôi cúi đầu.

"Tuyệt, " Jared cuối cùng nói, nụ cười bắt đầu làm nhếch khóe miệng của anh chàng. "Mình đã có mồi nhử rồi. "

Với tốc độ sững người, Jacob lôi một cái đồ khui hộp ở quầy rồi quăng vô đầu Jared.

Bàn tay Jared nhá lên nhanh không tưởng được, và anh chàng chộp được dụng cụ này ngay trước lúc nó đập trúng mặt mình.

" Bella không phải là mồi nhử. "

"Mày biết tao muốn nói gì mà, " Jared nói, không chút xấu hổ.

"Vì thế mình sẽ thay đổi cách làm, " Sam nói, lờ đi chuyện cãi nhau ầm ĩ của họ. "Mình sẽ cố gắng tạo mấy cái bẫy, rồi xem cô ta có bị mắc bẫy không. Mình sẽ phải chia nhỏ ra, và tôi không thích vậy. Nhưng nếu cô ta thật đang theo đuổi Bella, có lẽ cô ta sẽ không cố lợi dụng chuyện chia nhỏ nhân sự của mình. "

"Quil chắc sắp tham gia với mình rồi, " Embry thì thầm. "Thế là mình có thể chia đều được. "

Mọi người cúi mặt. Tôi liếc nhìn mặt Jacob, và khuôn mặt anh vô vọng, y như trưa hôm qua, bên ngoài nhà anh.  Bất kể họ có vẻ thoải mái thế nào đi nữa với số phận của mình, thì ở đây trong căn bếp hạnh phúc này, không một người sói nào trong mấy người này lại muốn bạn mình cùng chung số phận.

"Ừm, mình sẽ không trông mong vô chuyện đó, " Sam nói bằng giọng nhỏ xíu, rồi nói tiếp với âm lượng bình thường của anh. "Paul, Jared, và Embry sẽ chịu trách nhiệm ở vòng ngoài, còn Jacob và tôi sẽ lo bên trong. Mình sẽ tập hợp lại khi bẫy được cô ta. "

Tôi để ý thấy Emily không thích lắm chuyện Sam thuộc nhóm nhỏ hơn. Nỗi lo lắng của cô khiến tôi liếc lên nhìn Jacob, cũng lo lắng.

Sam bắt gặp ánh mắt tôi. "Jacob nghĩ tốt nhất là em nên ở đây, tại La Push này càng nhiều càng tốt.   Cô ta sẽ không dễ dàng biết chỗ nào để tìm em, để phòng hờ. "

"Còn Charlie thì sao?" Tôi hỏi.

"Cuộc thi đấu hằng năm March Madness vẫn đang diễn ra,” Jacob nói. " Tôi nghĩ Billy và Harry có thể giữ được chân Charlie ở dưới này khi ông không ở chỗ làm. "

"Chờ chút, " Sam nói, đưa một tay lên. Ánh mắt anh liếc sang Emily rồi quay lại tôi. "Jacob cho vậy là tốt nhất, nhưng em cần tự mình quyết định. Em nên đánh giá rủi ro của cả hai lựa chọn thật nghiêm túc. Em đã chứng kiến sáng nay mọi chuyện ở đây có thể trở nên nguy hiểm dễ dàng cỡ nào, vượt ngoài tầm kiểm soát nhanh cỡ nào. Nếu em chọn ở với chúng tôi, tôi không thể đảm bảo về sự an toàn của em. "

"Tôi sẽ không làm bạn ấy bị thương đâu, " Jacob lầm bầm, nhìn xuống.

Sam làm như thể anh chẳng hề nghe anh ấy nói. " Nếu một nơi nào khác em cảm thấy an toàn... "

Tôi cắn môi. Tôi có thể đến nơi nào mà không làm người khác lâm vào nguy hiểm?  Tôi chùn người bởi ý nghĩ làm Renee bị liên lụy - kéo mẹ vào bia ngắm tôi đang khoác trên người... "Tôi không muốn dẫn Victoria đến chỗ nào hết, " tôi thì thầm.

Sam gật đầu. "Đúng thế.  Thà là để ta đến đây, nơi chúng tôi có thể chấm dứt chuyện này. "

Tôi ngần ngại. Tôi không muốn Jacob hoặc bất cứ ai trong bọn họ cố chấm dứt Victoria. Tôi nhìn lướt qua mặt Jake; khuôn mặt anh chàng thoải mái, gần giống như tôi vẫn nhớ về nó lúc trước khi xảy ra mấy chuyện sói này, và hoàn toàn chẳng hề lo lắng gì về chuyện săn ma cà rồng cả.

"Bạn sẽ cẩn thận, phải không?"Tôi hỏi, cổ họng nghẹn lại.

Mấy chàng trai phá ra cười lăn bò.  Ai cũng cười nhạo tôi - trừ Emily. Cô nhìn tôi, và tôi bỗng nhìn thấy sự đối xứng dưới khuôn mặt biến dạng của cô. Mặt cô vẫn xinh đẹp, và đầy lo lắng thậm chí còn dữ dội hơn sự lo lắng của tôi. Tôi phải nhìn sang chỗ khác, trước khi tình yêu ẩn sau nỗi lo lắng đó bắt đầu làm tôi đau đớn lần nữa.

"Thức ăn đã sẵn sàng, " Cô công bố, thế là cuộc bàn luận chiến lược chỉ còn là quá khứ.  Mấy chàng trai vội vã bao quanh bàn – cái bàn trông nhỏ xíu và có nguy cơ bị họ đè sập - rồi ngấu nghiến trong thời gian kỷ lục chảo trứng to như để đãi tiệc mà Emily đã đặt vào giữa bọn họ. Emily tựa vào quầy giống như tôi để ăn - tránh cảnh ồn ào hỗn loạn ở bàn - và nhìn họ bằng đôi mắt trìu mến. Vẻ mặt cô cho thấy rõ ràng đây là gia đình cô.

Nhìn chung, đây không đúng như những gì tôi đã nghĩ về một bầy người sói.

Tôi cả ngày La Push, phần lớn trong nhà Billy. Ông nhắn điện thoại Charlie và điện thoại ở đồn cảnh sát, thế là khoảng giờ ăn tối, Charlie xuất hiện với hai cái bánh pizza. Thiệt đỡ vì ông mang hai cái to; một mình Jacob đã ăn hết một cái rồi.

Tôi thấy Charlie quan sát hai chúng tôi đầy thắc mắc suốt đêm, nhất là Jacob đã thay đổi quá nhiều. Ông hỏi thăm về chuyện tóc tai; Jacob nhún vai và nói với ông là chỉ tiện lợi hơn thôi.

Tôi biết ngay khi Charlie và tôi về tới nhà, Jacob sẽ bắt đầu chạy đôn đáo như một con sói, như anh đã làm từng hồi suốt cả ngày nay. Anh và huynh đệ của mình liên tục canh chừng, tìm dấu hiệu của chuyến trở về của Victoria. Nhưng vì họ đã đuổicô ta ra khỏi suối nước nóng đêm qua - rượt đuổi đến giữa đường qua Ca-na-đa, theo Jacob thì - cô ta hẳn chưa tiến hành đột nhập lần nữa đâu.

Tôi chẳng hề hy vọng cô ta sẽ bỏ cuộc. Tôi đâu có may mắn như thế.

Jacob đi cùng tôi đến xe tải sau bữa tối và nấn ná bên cửa xe, chờ Charlie chạy đi trước.

êm nay đừng sợ, " Jacob nói, trong khi Charlie giả vờ không thắt dây an toàn được.

"Chúng tôi sẽ ở bên ngoài, canh chừng. "

" Tôi không lo cho mình đâu, " tôi hứa.

" Bạn ngốc lắm. Săn ma cà rồng vui lắm.  Đó là phần thích nhất trong toàn bộ chuyện lộn xộn này.”

Tôi lắc đầu. " Nếu tôi mà ngốc, thì bạn không tự chủ một cách đáng ngại.”

Anh chàng cười khúc khích. " Nghỉ ngơi một chút, Bella, bé à. Bạn trông kiệt sức quá. "

"Tôi sẽ cố. "

Charlie ấn còi sốt ruột.

"Hẹn gặp bạn ngày mai, " Jacob nói. "Xuống ngay lúc sáng sớm nhe. "

". "

Charlie theo tôi về nhà. Tôi ít chú ý đến mấy cái đèn trong kính chiếu hậu mà tự hỏi không biết bây giờ Sam và Jared và Embry và Paul đang ở đâu, trong rừng đêm. Tôi tự hỏi không biết Jacob đã nhập bọn với họ chưa.

Khi về đến nhà, tôi vội vã lên cầu thang, nhưng Charlie đã ở ngay phía sau tôi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Bella ?" ông hỏi trước khi tôi kịp trốn. "Bố cứ tưởng Jacob thuộc băng đảng gì đó và hai con đang giận nhau.”

"Tụi con làm hoà rồi. "

"Còn vụ băng đảng thì sao?"

"Con không biết --- ai mà hiểu nỗi mấy thằng con trai mới lớn chớ? Tụi nó bí ẩn quá trời.  Nhưng con đã gặp Sam Uley và hôn thê của anh ấy, Emily. Họ tốt với con lắm. " Tôi nhún vai. "Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Mặt ông thay đổi. "Bố chưa nghe nói nó và Emily đã chính thức chuyện đó.  Thiệt hay. Con nhỏ tội nghiệp. "

"Bố có biết chuyện gì đã xảy ra với bạn ấy không?"

"Bị gấu tấn công, ở phía bắc, trong mùa cá hồi đẻ trứng -  tai nạn khủng khiếp.  Giờ đã hơn một năm rồi. Bố nghe nói Sam đã đau khổ ghê lắm vì chuyện đó. "

"Khủng khiếp quá, " tôi lặp lại. Hơn một năm trước. Tôi biết chắc điều đó có nghĩa là nó đã xảy ra khi chỉ có một người sói duy nhất ở La Push. Tôi rùng mình khi nghĩ đến chuyện  Sam cảm thấy ra sao mỗi lần anh nhìn mặt Emily.

Đêm đó, tôi nằm thao thức thật lâu cố sắp xếp chuyện trong ngày. Tôi nhớ ngược từ bữa tối với Billy, Jacob, và Charlie, đến suốt buổi chiều nhà Black, hồi hộp chờ nghe tin Jacob, đến căn bếp của Emily, đến nỗi kinh hoàng vì trận đánh nhau của người sói, đến cuộc nói chuyện với Jacob trên bãi biển.

Tôi nghĩ về điều Jacob nói sáng sớm nay, về sự giả nhân giả nghĩa. Tôi nghĩ về điều đó thật lâu. Tôi không thích nghĩ mìnhmột kẻ giả nhân giả nghĩa, chỉ có điều là lừa dối bản thân để làm gì cơ chứ?

Tôi cuộn chặt người. Không, Edward không phải là một kẻ giết người. Ít nhất thì, ngay cả trong quá khứ đen tối hơn của anh, anh cũng chưa từng là kẻ giết người vô tội.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh vậy?  Chuyện gì sẽ xảy ra nếu, suốt thời gian tôi quen biết anh, anh cũng như mọi con ma cà rồng khác?  Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người cũng mất tích trong rừng, giống như bây giờ?  Liệu điều ấy có cản tôi đến gần anh không?

Tôi lắc đầu buồn bã. Tình yêu là phi lý, tôi tự nhắc mình. Bạn càng yêu ai đó, thì lại càng ít làm chuyện hợp lý hơn.

Tôi úp người cố nghĩ về chuyện khác - và tôi nghĩ về Jacob và anh em của anh, chạy trogn rừng trong đêm tối. Tôi ngủ thiếp đi khi đang hình dung mấy con sói, ẩn trong màn đêm, bảo vệ tôi khỏi hiểm nguy. Khi mơ, tôi lại đứng trong rừng, nhưng không còn lang thang nữa. Tôi đang nắm bàn sứt sẹo của Emily cùng nhìn vào bóng đêm, lo lắng chờ đợi mấy người sói của chúng tôi quay về.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.