11. NHÓM ƯU TÚ
Mỗi lần nhìn thấy ánh ban mai, tôi ngạc nhiên khi thấy mình lại sống sót qua một đêm nữa. Sau khi bớt ngạc nhiên, tim tôi bắt đầu đập liên hồi và tay sẽ đổ mồ hôi; tôi chỉ thật sự thở lại được khi ra khỏi giường và biết chắc Charlie cũng còn sống.
Tôi dám chắc ông lo lắng – khi thấy tôi nhảy dựng lên khi có bất kỳ tiếng động to nào, hoặc khi thấy mặt tôi đột nhiên tái đi một cách vô cớ. Qua những câu ông thỉnh thoảng hỏi, ông có vẻ quy trách nhiệm của sự thay đổi này cho việc vắng mặt liên tục của Jacob.
Nỗi kinh hoàng luôn ngự trị trong suy nghĩ làm tôi quên đi chuyện một tuần khác lại trôi qua mà Jacob vẫn chưa gọi tôi. Nhưng khi có thể tập trung cho đời sống thường nhật của mình - nếu đời tôi mà có bình thường chút nào – thì chuyện này làm tôi đau khổ.
Tôi nhớ anh chàng khủng khiếp.
Trước khi sợ hãi một cách lố bịch thế này, cô độc đã là quá khổ sở với tôi. Bây giờ, hơn bao giờ hết, tôi khao khát tiếng cười vô tư và nụ cười toe toét dễ làm cười theo của anh chàng. Tôi cần sự minh mẫn đáng tin cậy trong ga-ra tự tạo ấy và bàn tay ấm áp của anh ôm quanh những ngón tay lạnh giá của tôi.
Tôi đã bán tín bán nghi anh sẽ ghé chơi hôm thứ hai. Nếu chuyện Embry có gì tiến triển, chẳng lẽ anh chàng không muốn kể lại sao? Tôi cố tin rằng chính vì nỗi lo lắng cho bạn mình đã chiếm toàn bộ thời gian của anh, chứ không phải anh đang mất hy vọng vào tôi.
Tôi gọi cho anh hôm thứ ba, nhưng chẳng có ai trả lời. Đường dây điện thoại vẫn còn hư sao? Hay Billy đã đăng ký dịch vụ hiển thị số máy gọi đến?
Vào ngày thứ tư, cứ nửa tiếng tôi gọi một lần cho đến mười một giờ đêm, muốn nghe giọng nói ấm áp của Jacob như điên.
Thứ năm tôi ngồi trong xe tải trước nhà - khóa chặt cửa xe - chìa khoá trong tay, suốt một tiếng đồng hồ. Tôi tự thuyết phục mình, cố nghĩ ra lý do cần đến La Push một chuyến ngắn ngủi, nhưng tôi không tài nào thuyết phục mình được.
Tôi biết Laurent bây giờ đã quay về với Victoria. Nếu đi La Push, tôi có thể dẫn một người trong số họ đến đó. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ đuổi kịp tôi khi Jake ở gần bên? Dù đau khổ thật nhiều nhưng tôi biết Jacob tránh xa mình thì tốt hơn. An toàn hơn cho anh.
Thật bứt rứt khi tôi không nghĩ ra được cách bảo vệ Charlie. Đêm chắc chắn sẽ là lúc thích hợp nhất để họ đến tìm tôi, và tôi có thể nói gì đây để làm Charlie ra khỏi nhà? Nếu tôi nói thật với ông, ông hẳn sẽ nhốt tôi vô một phòng lót nệm chuyên điều trị bịnh tâm thần ở một nơi nào đó. Tôi có thể chịu được chuyện đó – thậm chí còn lấy làm vui thích nữa, nếu làm vậy có thể bảo vệ được ông. Nhưng Victoria vẫn sẽ đến nhà ông trước, tìm tôi. Có lẽ, nếu cô ta tìm thấy tôi ở đây, thì cô ta sẽ cảm thấy thoả mãn. Có lẽ cô ta sẽ rời nhà khi đã xử tôi xong.
Vì thế tôi không thể bỏ trốn được. Dù là nếu như có thể bỏ trốn, thì tôi sẽ trốn ở đâu đây? Đến nhà Renee ư? Tôi rùng mình nghĩ đến việc kéo những kẻ săn người đó vào thế giới đầy nắng trời, an toàn của mẹ. Tôi sẽ không bao giờ làm mẹ bị nguy hiểm như thế.
Nỗi lo lắng đang đục một lỗ trong dạ dày tôi. Chẳng bao lâu tôi sẽ bị lủng lỗ chỗ như kim châm.
Đêm đó, Charlie lại giúp tôi bằng cách gọi Harry lần nữa để xem có phải gia đình Black đã rời khỏi thị trấn không.
Harry báo lại Billy có tham dự cuộc họp Hội đồng đêm thứ Tư, và chẳng hề nói gì về chuyện sẽ đi đâu cả. Charlie cảnh báo tôi đừng tự chuốc lấy rắc rối vào thân - Jacob sẽ gọi khi anh chàng có thể gọi được.
Chiều thứ sáu, khi lái xe từ trường về nhà, tôi bỗng hiểu ra.
Tôi đang không chú ý tới đường đi quen thuộc, để tiếng ồn của động cơ làm u mê tâm trí và dịu đi những mối lo âu, thì đột nhiên tiềm thức tôi bỗng tuyên án, hẳn nó đã hoạt động lúc nào đó mà tôi không biết.
Ngay khi nghĩ về chuyện đó, tôi cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc vì đã không nghĩ ra sớm hơn. Chắc chắn. Tôi đã bận tâm quá nhiều – mấy con ma cà rồng khao khát trả thù, loài sói đột biến khổng lồ, lỗ thủng lởm chởm giữa ngực - nhưng khi bày bằng chứng ra, mọi chuyện thật rõ ràng đến mức xấu hổ.
Jacob đang lảng tránh tôi. Charlie nói anh ta trông có vẻ lạ lùng, khó chịu… Những câu trả lời ỡm ờ, vô bổ của Billy.
Trời đất, tôi đã biết chính xác chuyện gì đang xảy ra với Jacob.
Đó là Sam Uley. Cả những cơn ác mộng cũng đang cố bảo tôi thế. Sam đã tóm được Jacob.
Chuyện đang xảy ra cho những thanh niên khác ở khu bảo tồn đã vươn đến và đánh cắp bạn tôi.
Anh đã bị lôi kéo vào nhóm thanh niên ưu tú của Sam.
Anh chẳng hề từ bỏ tôi, tôi nhận ra cùng xúc cảm tuôn trào.
Tôi để xe tải chạy không trước nhà. Tôi nên làm gì đây? Tôi cân nhắc các nguy cơ với nhau.
Nếu đi tìm Jacob, tôi có nguy cơ bị Victoria hoặc Laurent tìm thấy tôi với anh.
Nếu tôi không cố theo đuổi anh chàng, Sam sẽ lôi kéo anh dấn sâu vào băng nhóm ép buộc, đáng sợ của anh ta. Có lẽ sẽ quá muộn nếu tôi không ra tay ngay.
Đã một tuần qua, và chưa có con ma cà rồng đến bắt tôi cả. Một tuần là khoảng thời gian nhiều hơn là đủ để họ quay lại, vì vậy tôi không phải là một ưu tiên. Rất có khả năng, như tôi đã nghĩ trước đây, họ sẽ đến bắt tôi trong đêm. Nguy cơ chúng theo tôi đến La Push thấp hơn nhiều so với nguy cơ mất Jacob vào tay Sam.
Quả đáng gánh chịu những hiểm nguy của đường rừng hẻo lánh. Đây là không chuyện rảnh rỗi đến chơi coi có chuyện gì đang xảy ra không. Tôi đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Đây là sứ mệnh cứu nguy. Tôi sẽ trò chuyện với Jacob – bắt cóc anh nếu cần. Tôi đã từng xem một chương trình PBS loại bỏ những tư tưởng độc hại của người bị nhồi sọ. Chắc chắn phải có cách chữa trị.
Tôi nghĩ mình nên gọi Charlie trước. Có lẽ bất kể chuyện gì đang xảy ra dưới La Push thì cũng là thứ mà cảnh sát nên can thiệp vào. Tôi lao vô nhà, vội vã thực hiện kế hoạch của mình.
Đích thân Charlie trả lời điện thoại ở đồn cảnh sát.
"Cảnh sát trưởng Swan.”
"Bố, Bella đây.”
"Có chuyện gì vậy?”
Tôi hoàn toàn đồng ý với giả định ngày phán xét cuối cùng đã đến của ông lúc này. Giọng tôi đang run rẩy.
"Con lo cho Jacob.”
"Tại sao?" ông hỏi, ngạc nhiên vì đề tài bất ngờ này.
"Con nghĩ ...Con nghĩ có chuyện gì đó không bình thường đang diễn ra ở khu bảo tồn. Jacob có kể con nghe về một số chuyện kỳ lạ xảy ra với những thanh niên khác cùng tuổi với bạn ấy. Bây giờ anh ấy đang hành động y vậy nên con sợ.”
"Những chuyện kiểu nào? " Ông dùng cách nói của cảnh sát, chuyên nghiệp của ông. Vậy tốt; ông đang xem chuyện tôi nói là nghiêm túc.
"Trước tiên bạn ấy sợ, rồi bạn ấy tránh con, còn bây giờ ... con sợ bạn ấy đã tham gia băng nhóm kỳ quái ở dưới đó, băng nhóm của Sam. Băng nhóm của Sam Uley.”
"Sam Uley hả? " Charlie lặp lại, lại ngạc nhiên.
"Vâng.”
Giọng Charlie bình tĩnh hơn khi ông trả lời. "Bố nghĩ con hiểu lầm rồi, Bells. Sam Uley là một cậu bé tuyệt vời. Ừm, bây giờ thành đàn ông rồi. Một thằng con trai tốt. Con phải nghe Billy nói về nó. Nó thực đã làm được những điều kỳ diệu với thanh niên ở khu bảo tồn. Chính nó là người - " Charlie dừng nửa chừng, và tôi đoán ông đang định ám chỉ đến cái đêm tôi bị lạc trong rừng. Tôi nói tiếp thật nhanh.
"Bố, chẳng có vẻ gì giống thế cả. Jacob sợ anh ta.”
"Con đã nói chuyện với Billy về chuyện này chưa? " Bây giờ ông đang cố dỗ dành tôi. Tôi mất sự ủng hộ của ông ngay khi đề cập đến Sam.
"Billy không quan tâm.”
" Ừm, Bella, vậy thì bố chắc chắn không sao đâu. Jacob là một thằng nhóc; có lẽ nó chỉ đang tìm tòi khám phá mà thôi. Bố chắc chắn nó ổn mà. Rốt cuộc thì nó đâu thể suốt ngày ở bên con được.”
"Đây không phải là về chuyện con, " tôi kiên quyết, nhưng cuộc chiến đã thất bại.
"Bố nghĩ con chẳng cần phải lo lắng về chuyện này. Để Billy lo cho Jacob đi.”
"Charlie" giọng tôi bắt đầu cáu kỉnh.
"Bells, bây giờ bố đang có quá nhiều việc phải lo rồi. Hai khách du lịch đã bị mất tích bên đường mòn ngoài hồ lưỡi liềm.”
Có nét lo lắng trong giọng ông. "Chuyện mấy con sói này đang vượt ngoài tầm kiểm soát.”
Trong giây lát, tôi bị phân tâm – hết sức sửng sốt - vì tin tức của ông. Không thể nào mấy con sói lại có thể sống sót qua cuộc đọ sức với Laurent...
"Bố có chắc đó là chuyện đã xảy ra với họ không? " Tôi hỏi.
"E là thế, con gái. Có - " ông do dự. " Có cả dấu vết, và ... lần này có máu đổ.”
"Ôi!" Đâu cần phải đến mức đụng độ nhau đâu. Laurent chỉ cần chạy nhanh hơn bọn sói là được mà, tại sao lại thế chứ? Điều tôi nhìn thấy trong đồng cỏ càng lúc càng lạ lùng hơn – càng không thể hiểu nỗi hơn.
"Nè con, bố thật phải đi rồi. Đừng lo về Jake, Bella. Bố chắc chắn không có chuyện gì đâu.”
"Được rồi, " tôi cộc lốc nói, tuyệt vọng vì lời ông làm tôi nhớ đến chuyện quan trọng khẩn cấp hơn sắp tới. "Chào bố.” Tôi gác máy.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu. Cái chuyện quái gì, tôi quyết định.
Billy trả lời sau hai lượt chuông reo.
"A lô? "
"Chào, Billy, " tôi gần như gầm gừ. Tôi cố nói thân thiện hơn khi tiếp tục. "Cho cháu nói chuyện với Jacob với? "
"Jake không có ở đây.”
Thật sốc. "Bác có biết bạn ấy ở đâu không? "
"Nó ra ngoài chơi với bạn. " Giọng Billy cẩn trọng.
"Thế à? Có ai con biết không? Quil? " Tôi biết chắc lời mình không có vẻ tự nhiên như tôi muốn tỏ ra.
"Không, " Billy nói chậm rãi. "Bác không nghĩ nó đi chơi với Quil hôm nay.”
Tôi không dại gì mà đề cập đến tên Sam.
"Embry? " Tôi hỏi.
Billy có vẻ vui mừng hơn khi trả lời câu này. "Ờ, nó đi chơi với Embry.”
Thế là đủ đối với tôi. Embry là người trong bọn đó.
" Ừm, nói anh ấy gọi cho con khi về đến nhà, được không ạ? "
"Đương nhiên, chắc chắn. Không sao đâu. " Cụp.
"Gặp lại bác sớm, Billy, " tôi lẩm bẩm với cái điện thoại câm lặng.
Tôi lái xe đến La Push nhất quyết đợi. Tôi sẽ ngồi ở trước nhà anh ta suốt đêm nếu phải vậy. Tôi sẽ bỏ học.
Đến lúc nào đó anh chàng cũng sẽ phải về nhà, và khi về đến nhà, anh sẽ phải nói chuyện với tôi.
Tâm trí tôi quá bận bịu đến nỗi chuyến đi tôi sợ phải thực hiện dường như chỉ mất có vài giây. Sớm hơn mong đợi, rừng bắt đầu thưa, và tôi biết mình sẽ sớm nhìn thấy ngôi nhà nhỏ đầu tiên của khu bảo tồn.
Đang lầm lũi bước đi, dọc lề trái của con đường, là một cậu bé cao lớn đội mũ bóng chày.
Hơi thở tôi ngưng lại trong chốc lát trong cổ họng, hy vọng lần này mình may mắn, là tôi đã tình cờ gặp Jacob mà chẳng phải khổ nhọc. Nhưng cậu bé này quá vạm vỡ, và tóc ngắn bên dưới cái nón ấy. Thậm chí từ phía sau, tôi cũng biết chắc đó là Quil, dù anh chàng trông có vẻ cao lớn hơn lần cuối cùng tôi gặp.
Mấy cậu bé Quileute này có chuyện gì vậy chứ? Bộ người ta cho họ ăn hoóc-môn tăng trưởng thí nghiệm sao?
Tôi băng qua lề đường ngược chiều để dừng xe kế bên anh chàng. Anh chàng nhìn lên khi tiếng gầm rống của xe tải tôi đến gần.
Vẻ mặt Quil làm tôi sợ hơn làm tôi ngạc nhiên. Khuôn mặt anh chàng ảm đạm, trầm ngâm, trán nhăn lại lo lắng.
" Ồ, chào, Bella, " anh chàng chào tôi nhạt nhẽo.
"Chào, Quil... Bạn có khoẻ không? "
Anh nhìn tôi chằm chằm buồn rầu. "Khoẻ.”
"Tôi cho bạn đi ké nhé? " Tôi đề nghị.
"Đương nhiên rồi,” anh chàng lầm bầm. Anh chàng lê chân vòng qua trước xe tải rồi mở cửa phía hành khách trèo vô trong.
"Đi đâu đây?”
"Nhà tôi ở phía bắc, sau cửa hàng này, " anh nói với tôi.
"Hôm nay bạn có gặp Jacob không. " Câu hỏi buột ra khỏi tôi gần như trước khi anh chàng nói xong.
Tôi nhìn Quil hăng hái, chờ câu trả lời. Anh nhìn chằm chằm vào kính chắn gió một chút rồi mới nói. " Từ xa, " cuối cùng thì anh chàng cũng nói.
"Xa? " Tôi lặp lại.
"Tôi đã cố đi theo họ – nó đi với Embry.” Giọng anh chàng nhỏ, khó nghe trong tiếng động cơ. Tôi nghiêng người sát hơn. " Tôi biết tụi nó thấy tôi. Nhưng tụi nó quay đi rồi biến vô rừng. Tôi nghĩ tụi nó không chỉ có một mình - tôi nghĩ chắc Sam và băng của anh ta đi chung với tụi nó. "Tôi đã chạy quanh rừng cả tiếng đồng hồ, gào gọi tụi nó. Vừa mới tìm ra đường cái thì bạn chạy đến.”
"Vậy là Sam đã nắm được anh ấy. " Lời nói hơi lạc đi - răng tôi siết vào nhau.
Quil nhìn tôi chằm chằm. " Bạn biết chuyện đó à?”
Tôi gật đầu. "Jake có nói với tôi ... trước đây.”
"Trước đây, " Quil lặp lại, và thở dài.
"Jacob bây giờ cũng tệ hại như những người khác hả? "
"Không bao giờ rời Sam. " Quil quay đầu lại và khạc ra cửa sổ để mở.
"Và trước đó - anh ấy có tránh mọi người không? anh ấy có vẻ khó chịu không? "
Giọng anh chàng nhỏ và nặng nề. " Không lâu như những người khác. Có lẽ chỉ một ngày thôi. Rồi Sam đã gặp nó.”
"Theo bạn đó là gì? Ma túy hay gì?”
"Tôi không nghĩ Jacob hay Embry lại dính vào bất cứ thứ gì tương tự... nhưng tôi có biết gì đâu? Còn có thể là thứ gì khác nữa?
Và tại sao những người già không lo lắng? " Anh chàng lắc đầu, và bây giờ nỗi sợ hãi ánh lên trong mắt anh.
"Jacob trước đây không muốn trở thành thành viên của ...nhóm ưu tú này. Tôi không biết điều gì đã làm nó thay đổi.” Anh chàng nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt anh chàng sợ hãi. " Tôi không muốn là người kế tiếp.”
Mắt tôi phản chiếu nỗi sợ hãi của anh chàng. Đó là lần thứ nhì tôi nghe nó được mô tả như một nhóm ưu tú. Tôi rùng mình. "Cha mẹ của bạn có ý kiến gì không? "
Anh chàng nhăn nhó. "Có. Ông tôi nằm trong Hội đồng cùng với cha Jacob. Ông bảo Sam Uley là điều tốt đẹp nhất từng có ở nơi này.”
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một hồi lâu. Chúng tôi bây giờ đã ở La Push, và xe tải tôi đang bò dọc theo con đường vắng vẻTôi có thể nhìn thấy cửa hàng duy nhất trong làng không còn xa lắm.
"Tôi sẽ ra khỏi xe đây, " Quil nói. "Nhà tôi ở ngay đàng kia. " Anh chàng chỉ tay về phía hình chữ nhật bằng gỗ nhỏ đằng sau cửa hàng. Tôi tấp vào lề đường, và anh chàng nhảy ra.
"Tôi sẽ đến chờ Jacob, " tôi nói với anh bằng giọng cay đắng.
"Chúc may mắn. " Anh chàng đóng sầm cửa và lê chân đi về phía trước dọc theo con đường, đầu cúi gằm, vai xệ xuống.
.
Khuôn mặt Quil ám ảnh tôi khi tôi quay đầu xe rồi quay lại nhà Black. Anh chàng sợ là người kế tiếp. Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Tôi dừng lại trước nhà Jacob, tắt động cơ và hạ kính xe. Hôm nay thật ngột ngạt, chẳng chút gió. Tôi duỗi chân thoải mái lên bảng điều khiển và chuẩn bị ngồi đợi.
Một cử động lướt qua trong ngoài tầm mắt tôi - tôi quay lại và thấy Billy đang nhìn tôi qua cửa sổ trước nhà với vẻ mặt bối rối. Tôi vẫy tay một lần và mím môi cười, nhưng cứ ngồi yên như cũ.
Mắt ông nheo lại; ông kéo màn che kính.
Tôi sẵn sàng ở lại bao lâu cũng được, nhưng tôi muốn mình có chuyện gì đó để làm. Tôi lục lọi tìm một cây bút trong đáy ba lô, và bài kiểm tra cũ. Tôi bắt đầu vẽ nguệch ngoạc vào phía sau tờ giấy.
Tôi vừa mới đủ thời gian vẽ nguệch ngoạc một hàng hình thoi thì có tiếng gõ cộc lốc lên cửa xe.
Tôi nhảy dựng, nhìn lên, nghĩ là Billy.
"Bạn đang làm gì ở đây vậy, Bella.” Jacob gầm gừ.
Tôi nhìn anh chàng chằm chằm hết sức kinh ngạc.
Jacob đã thay đổi hoàn toàn trong mấy tuần rồi kể từ khi tôi gặp anh. Điều đầu tiên tôi để ý là mái tóc của anh – mái tóc xinh đẹp của anh đã biến mất, bị cắt thật ngắn, bao quanh đầu đen bóng như vải sa tanh đen. Gò má dường như cương nghị hơn, căng ra ... già dặn. Cổ và vai cũng khác, dầy hơn sao đó. Bàn tay, đang kẹp chặt khung cửa xe, trông có vẻ khổng lồ, với gân và mạch máu nổi bật hơn dưới làn da màu nâu đỏ. Nhưng thay đổi bề ngoài không đáng kể.
Chính nét mặt của anh làm tôi gần như hoàn toàn không thể nhận ra. Nụ cười cởi mở, thân thiện đã không còn cũng giống như mái tóc, ánh nhìn ấm áp trong đôi mắt đen đã thay bằng sự oán giận ủ ê đáng ngại.
Bây giờ trong Jacob đã có bóng đen. Như thể mặt trời của tôi đã sụp đổ.
"Jacob? " Tôi thì thầm.
Anh chỉ nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt căng thẳng và tức giận.
Tôi nhận ra chúng tôi không chỉ có một mình với nhau. Đằng sau anh là bốn người khác đang đứng; tất cả bọn họ đều cao lớn và da nâu đỏ, mái tóc đen cắt ngắn như tóc Jacob. Họ có thể là anh em - tôi thậm chí không nhận ra Embry trong nhóm.
Sự giống nhau càng thêm rõ bởi vẻ thù địch giống nhau nổi bật trong mọi đôi mắt.
Mọi đôi mắt trừ một. Người lớn tuổi nhất lớn hơn vài tuổi, Sam đứng sau chót, khuôn mặt bình thản và tự tin. Tôi phải nuốt lại cơn giận đang trào lên trong họng. Tôi muốn đánh anh ta. Không, tôi muốn làm hơn vậy. Hơn bất cứ thứ gì, tôi muốn mình dữ dằn và đáng sợ, một người không ai dám chọc giận. Người sẽ làm Sam Uley phải sợ hãi choáng váng.
Tôi muốn trở thành một con ma cà rồng.
Khao khát bạo lực làm tôi mất kiểm soát và mệt ứ hơi. Đó là điều ao ước cấm kỵ nhất trong mọi ao ước – dù là ao ước vì lý do độc ác như thế này, để có ưu thế hơn kẻ thù - vì đó là ao ước đau đớn nhất. Tương lai đó đã mãi mãi vuột khỏi tầm tay tôi, chưa bao giờ thực sự trong tầm tay tôi. Tôi cố gắng giành lại khả năng kiểm soát bản thân trong khi vết thương trong ngực tôi đau đớn âm vang.
"Bạn muốn gì? " Jacob hỏi, vẻ mặt anh càng lúc càng bực bội hơn khi nhìn thấy cảm xúc thay đổi trên mặt tôi.
"Tôi muốn nói chuyện với bạn, " tôi nói yếu ớt. Tôi cố tập trung, nhưng vẫn còn quay cuồng vùng vẫy khỏi giấc mơ cấm kỵ của mình.
"Nói đi, " anh rít qua kẽ răng. Ánh nhìn trừng trừng của anh thật dữ dội. Tôi chưa từng thấy anh nhìn bất kỳ ai như thế, chứ đừng nói là nhìn tôi. Nó làm tôi bất ngờ đau đớn – nỗi đau thể xác, trong đầu tôi.
"Một mình!" Tôi rít lên, và giọng tôi mạnh hơn.
Anh nhìn ra phía sau mình, và tôi biết mắt anh sẽ đến đâu. Từng người trong bọn đều quay lại xem phản ứng của Sam.
Sam gật đầu một lần, mặt bình thản. Anh ta bình luận ngắn gọn bằng một thứ tiếng trong trẻo, xa lạ - tôi chỉ có thể chắc chắn không phải tiếng Pháp hay Tây Ban Nha, nhưng tôi đoán đó là tiếng Quileute. Anh ta quay lưng đi vào nhà Jacob. Những người khác, Paul, Jared, và Embry, tôi nghĩ vậy, đi theo anh ta vô nhà.
"OK. " Jacob có vẻ ít giận dữ hơn khi những người khác đã ra đi. Khuôn mặt anh hơi dịu đi, và cũng tuyệt vọng hơn. Miệng anh có vẻ thường xuyên trễ xuống.
Tôi hít thật sâu. " Bạn biết tôi muốn biết gì rồi.”
Anh chàng không trả lời. Anh chỉ nhìn tôi chằm chằm chua chát.
Tôi cũng nhìn chằm chằm lại và im lặng kéo dài. Nỗi đau trên khuôn mặt anh làm tôi mất bình tĩnh. Tôi cảm thấy họng mình bắt đầu nghẹn lại.
"Mình đi dạo được không? " Tôi hỏi trong khi còn nói được.
Anh không trả lời gì cả; khuôn mặt anh không thay đổi.
Tôi ra khỏi xe, cảm thấy những đôi mắt vô hình đằng sau cửa sổ dán vào mình, và bắt đầu đi về phía rừng ở hướng bắc. Chân tôi lép nhép trên cỏ ướt và bùn bên đường, và, vì đó là âm thanh duy nhất, nên lúc đầu tôi nghĩ anh không đi theo tôi. Nhưng khi tôi liếc quanh, anh đang ở ngay bên tôi, chân anh không hiểu sao lại tìm ra đường đi ít ồn ào hơn tôi.
Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nơi mép rừng, nơi Sam không thể theo dõi được. Khi chúng tôi bước đi, tôi loay hoay tìm lời thích hợp để nói, nhưng chẳng nghĩ ra được gì. Tôi chỉ ngày càng tức giận hơn vì Jacob đã bị lôi kéo vào... vì Billy đã để chuyện này xảy ra ...vì Sam có thể đứng đó thật quả quyết và bình tĩnh...
Jacob đột ngột đi nhanh hơn, sải chân đi trước tôi dễ dàng với đôi chân dài của mình, rồi quay ngoắt lại đối diện với tôi, chặn đường tôi đi nên tôi cũng phải dừng lại.
Tôi đã bị phân tâm bởi vẻ uyển chuyển thấy rõ trong động tác của anh chàng. Jacob vốn gần như vụng về y như tôi với sự cao vọt liên tục của anh chàng. Chuyện đó đã xảy ra khi nào?
Nhưng Jacob không để tôi có thời gian để nghĩ về chuyện đó.
"Chúng ta hãy giải quyết chuyện này cho xong, " anh nói bằng một giọng khàn, cay đắng.
Tôi đợi. Anh biết tôi muốn gì rồi.
"Không phải như bạn nghĩ đâu. " Giọng anh đột ngột mệt mỏi. "Không như tôi đã nghĩ - tôi đã hiểu lầm.”
"Vậy thì đó là gì?”
Anh chàng nhìn kỹ mặt tôi một hồi lâu, phỏng đoán. Nỗi tức giận chưa hoàn toàn biến khỏi mắt anh. "Tôi không thể nói cho bạn biết, " cuối cùng thì anh chàng cũng nói.
Hàm tôi nghiến chặt, và tôi nói qua kẽ răng. "Tôi cứ tưởng mình đã là bạn bè.”
"Đã là.” Hơi nhấn mạnh thì quá khứ.
"Nhưng bạn không cần bạn bè nữa, " tôi chua chát nói. "Bạn có Sam. Không hay sao - bạn vẫn luôn ngưỡng mộ anh ta quá trời.”
"Trước đây tôi đã không hiểu anh ấy.”
"Còn bây giờ bạn đã hiểu ra. Cảm ơn trời phật.”
"Không như tôi đã tưởng. Chuyện này không phải là lỗi của Sam. Anh ấy đang cố hết sức để giúp tôi.” Giọng anh trở nên cáu kỉnh và anh nhìn qua đầu tôi, ngang qua tôi, cơn thịnh nộ đang bừng bừng trong mắt.
"Anh ta đang giúp bạn, " tôi lặp lại hoài nghi. "Rõ ràng rồi.”
Nhưng Jacob dường như không lắng nghe. Anh đang hít một hơi khoan thai, thật sâu, cố làm dịu mình. Anh ta tức đến nỗi bàn tay anh run rẩy.
"Jacob, xin bạn, " tôi thì thầm "Bạn sẽ không kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra sao? Có lẽ tôi có thể giúp được.”
"Bây giờ không ai có thể giúp được tôi cả.” Lời anh là tiếng than van trầm; giọng anh vỡ oà.
"Anh ta đã làm gì bạn? " Tôi hỏi, nước mắt dâng trong mắt. Tôi chìa tay cho anh, như đã một lần trước đây, muốn giúp đỡ với đôi tay mở rộng.
Lần này anh chàng rúm người quay đi, giơ tay lên phòng thủ. "Đừng chạm vào tôi,” anh thì thầm.
"Sam nhìn thấy à? " Tôi lầm bầm. Nước mắt ngu ngốc đã tràn ra khoé mắt. Tôi chùi đi bằng mu bàn tay, rồi khoanh tay trước ngực.
"Đừng trách Sam nữa. " Lời anh phát ra thật nhanh, như phản xạ. Bàn tay anh đưa lên để vặn mái tóc đã không còn ở đó, rồi yếu ớt rơi xuống bên hông.
"Vậy tôi nên trách ai đây? " Tôi phản kích.
Anh cười nửa miệng; đó là một nụ cười ảm đạm, méo mó.
"Bạn không muốn nghe điều đó đâu.”
"Cái quái gì mà tôi không muốn nghe!" Tôi cáu kỉnh. " Tôi muốn biết, và tôi muốn biết ngay bây giờ.”
"Bạn sai rồi, " anh chàng cáu kỉnh trở lại.
“Bạn dám nói tôi sai à - Tôi không phải là người bị nhồi sọ! Hãy nói cho tôi biết ngay bây giờ toàn bộ chuyện này là, do lỗi của ai nếu đó không phải là lỗi của Sam quý báu của bạn !"
"Là bạn đòi đấy nhé, " anh gầm tôi, mắt đầy oán giận. " Nếu bạn muốn trách ai đó, tại sao bạn không trách bọn hút máu hôi thối, bẩn thỉu mà bạn yêu thật nhiều đó? "
Tôi há hốc ngạc nhiên và thở khò khè. Tôi cứng người tại chỗ, đau như bị dao đâm bởi những lời hai nghĩa của anh. Cơn đau cuộn xoắn theo cách quen thuộc qua toàn cơ thể, vết thương lởm chởm xé tim tôi từ trong ra ngoài, nhưng đó chỉ là chuyện phụ, chỉ là nhạc nền so với suy nghĩ hỗn độn trong tôi. Tôi không tin nỗi mình đã nghe anh nói như thế. Chẳng có chút gì do dự trong khuôn mặt anh. Chỉ sự cuồng nộ.
Miệng tôi vẫn há hốc.
"Tôi đã bảo là bạn sẽ không muốn nghe đâu mà,” anh nói.
"Tôi không hiểu bạn muốn ám chỉ ai, " tôi thì thầm.
Anh nhướng một bên lông mày đầy hoài nghi. "Tôi nghĩ bạn biết rõ ý tôi muốn nói đến ai. Bạn sẽ không buộc tôi phải nói ra, đúng không? Tôi không muốn làm tổn thương bạn.”
"Tôi không hiểu bạn muốn ám chỉ ai cả, " tôi lặp lại một cách máy móc.
"Gia đình Cullens, " anh chậm rãi nói, lôi từ này ra, vừa dò xét mặt tôi. "Tôi đã thấy rồi - tôi có thể thấy trong mắt bạn cái tên đó đối với bạn ra sao khi nói ra tên của họ.”
Tôi lắc đầu qua lại phủ nhận, vừa cố gắng hiểu. Sao anh biết được chuyện này? Và chuyện này có liên quan gì đến nhóm ưu tú của Sam? Có phải đây là một băng nhóm thù ghét ma cà rồng không? Lý do gì để lập nên một đoàn thể như vậy khi mà chẳng có con ma cà rồng nào sống ở Forks nữa? Tại sao bây giờ Jacob lại tin mấy chuyện về gia đình Cullens, khi bằng chứng về họ đã chẳng còn, chẳng bao giờ trở lại?
Mất thật nhiều thời gian tôi mới nghĩ ra được câu trả lời chính xác. "Đừng có bảo tôi là bây giờ bạn tin mấy chuyện vô lý mê tín của Billy nhé, " tôi nói, ráng đùa.
"Ông biết nhiều hơn tôi nghĩ.”
"Nghiêm túc đi, Jacob.”
Anh chàng nhìn tôi trừng trừng, mắt anh phản đối.
"Khoan nói đến vụ mê tín dị đoan, " tôi nói nhanh. " Tôi vẫn không hiểu bạn lên án ... nhà Cullens” - cau mày - "vì chuyện gì. Họ đã bỏ đi hơn nửa năm rồi. Sao bạn có thể đổ lỗi cho họ về chuyện Sam đang làm chớ?”
"Sam chẳng hề làm gì cả, Bella. Và tôi biết họ đã bỏ đi. Nhưng đôi khi ... mọi chuyện bắt đầu diễn ra, rồi thì đã quá muộn.”
"Cái gì diễn ra? Cái gì đã quá muộn ? Bạn đang trách họ về việc gì?”
Anh đột ngột ở sát mặt tôi, ánh cuồng nộ cháy rực trong mắt. "Vì đã tồn tại trên đời này,” anh rít lên.
Tôi bị bất ngờ và bị phân tâm khi những lời cảnh báo lại đến bằng giọng Edward, khi tôi thậm chí chẳng hề sợ hãi.
"Bình tĩnh nào, Bella. Đừng ép anh ta,” Edward cảnh báo trong tai tôi.
Suốt từ lúc tên Edward vượt qua bức tường thận trọng chôn kín ấy, tôi vẫn chưa thể nhốt nó lại được. Bây giờ nó không làm tôi đau - chưa trong giây phút quý báu tôi nghe được giọng anh.
Jacob đang giận dữ trước mặt tôi, run lên vì giận.
Tôi không hiểu tại sao ảo giác Edward lại xuất hiện tâm trí tôi bất ngờ như thế. Jacob tức giận, nhưng cũng chỉ là Jacob thôi mà. Không adrenaline, chẳng nguy hiểm.
"Cho anh ta một cơ hội để bình tĩnh lại” giọng Edward cố nài.
Tôi lắc đầu không hiểu. "Bạn thật lố bịch, " tôi nói với cả hai.
"Được thôi, " Jacob trả lời, lại thở sâu. " Tôi sẽ không tranh cãi chuyện đó với bạn nữa. Dù sao cũng chẳng quan trọng, thiệt hại đã xảy ra rồi.”
"Thiệt hại gì? "
Anh chàng không nao núng khi tôi hét những lời này vào mặt anh.
"Mình về đi. Chẳng còn gì để nói nữa.”
Tôi há hốc. "Còn đủ thứ cần nói! Bạn chưa nói gì cả!"
Anh đi qua mặt tôi, sải chân quay về nhà.
"Tôi tình cờ gặp Quil hôm nay, " tôi thét sau lưng anh.
Anh chàng ngừng lại nửa chừng, nhưng không quay mặt lại.
"Bạn có còn nhớ bạn mình không, Quil đó? Ờ, anh ta vô cùng khiếp sợ.”
Jacob xoay người đối mặt với tôi. Vẻ mặt đau đớn. " Quil" là tất cả những gì anh nói.
"Bạn ấy cũng lo cho bạn. Bạn ấy bị sốc.”
Jacob nhìn ngang qua tôi với đôi mắt tuyệt vọng.
Tôi dằn vặt anh thêm. "Bạn ấy sợ bạn ấy sẽ là người kế tiếp.”
Jacob chộp cây để đứng vững, khuôn mặt anh chuyển sang xanh lè kỳ lạ dưới bề mặt nâu đỏ. "Nó sẽ không phải là người kế tiếp, " Jacob lẩm bẩm một mình. "Nó không thể. Bây giờ đã qua rồi. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa. Tại sao? Tại sao? " Nắm tay anh đấm vào cây. Đó không phải là một cây to cao, mảnh khảnh và chỉ cao hơn Jacob vài feet. Nhưng tôi vẫn ngạc nhiên khi thân cây gãy và kêu rắc thật to vì những cú đấm của anh.
Jacob sững sờ nhìn chằm chằm vào chỗ đứt lìa rồi nhanh chóng chuyển thành sự kinh hoàng.
"Tôi phải về thôi. " Anh xoay người và đùng đùng bỏ đi nhanh đến nỗi tôi phải chạy theo mới đuổi kịp.
"Về với Sam đi!"
"Đó là một cách nhìn nhận sự việc, " nghe như anh nói. Anh chàng đang lầm bầm và quay mặt chỗ khác.
Tôi rượt theo anh đến chỗ xe tải. "Đợi chút!" Tôi gọi khi anh quay về phía nhà.
Anh quay phắt lại đối mặt với tôi, và tôi thấy bàn tay anh lại run rẩy.
"Về nhà đi, Bella. Tôi không thể đi chơi với bạn được nữa.”
Sự tổn thương vụn vặt, ngu ngốc mà lại mạnh không ngờ. Nước mắt lại dâng trào. "Có phải bạn ... chia tay với tôi không?” Lời nói ấy hoàn toàn không ổn, nhưng đó là cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra để nói lên điều tôi đang hỏi. Rốt cuộc thì những gì Jake và tôi đã có còn hơn bất cứ chuyện tình học trò nào. Mạnh mẽ hơn.
Anh cười khan cay đắng. "Không. Nếu mà được vậy thì tôi sẽ nói 'Hãy vẫn là bạn nhé.' Tôi thậm chí không nói vậy được.”
" Jacob ... tại sao? Sam không muốn bạn có bạn bè khác ư? Xin bạn, Jake. Bạn đã hứa rồi. Tôi cần bạn!” Sự trống rỗng trong đời tôi trước đây - trước khi Jacob mang cái tựa như lý do để quay lại cuộc sống – lồng lên và đối mặt với tôi. Nỗi cô đơn nghẹn trong họng tôi.
"Tôi xin lỗi, Bella, " Jacob nói từng từ rõ ràng bằng giọng lạnh lùng chẳng hề giống gì anh.
Tôi không tin đây thực là điều Jacob muốn nói. Có vẻ như có điều khác anh cố báo tôi biết qua đôi mắt giận dữ của mình, nhưng tôi không hiểu được thông điệp đó.
Có lẽ chuyện này chẳng hề dính líu đến Sam. Có lẽ chuyện này chẳng hề liên quan gì đến nhà Cullens. Có lẽ anh chỉ đang cố lôi mình ra khỏi một tình huống tuyệt vọng nào đó. Có lẽ tôi nên để cho anh làm chuyện đó, nếu đó là điều tốt nhất cho anh. Tôi nên làm thế. Có lẽ vậy là đúng đắn.
Nhưng tôi nghe tiếng mình thì thầm buột ra.
"Tôi rất tiếc là tôi không thể... trước khi... Tôi ước tôi có thể thay đổi cảm nhận của tôi về bạn, Jacob. " Tôi tuyệt vọng, vươn người, kéo căng sự thật đến nỗi nó cong lại gần thành hình dạng của một lời nói dối. "Có lẽ ... có lẽ tôi sẽ thay đổi, " tôi thì thầm. "Có lẽ, nếu bạn để tôi có chút thời gian ... chỉ cần đừng bỏ rơi tôi bây giờ, Jake. Tôi không chịu nỗi.”
Mặt anh chuyển từ tức giận sang đau đớn trong một giây. Một bàn tay run rẩy vươn về phía tôi.
"Đừng. Đừng nghĩ như thế, Bella, xin bạn. Đừng tự trách mình, đừng nghĩ đây là lỗi của bạn. Tất cả đều là do tôi. Tôi thề đó, không dính líu đến bạn đâu.”
"Nếu không phải là bạn, thì là tôi, " tôi thì thầm. "Có một cái mới.”
"Tôi nói thật đó, Bella. Tôi không... " anh cố gắng, giọng anh chàng thậm chí khàn hơn khi cố kiềm chế cảm xúc của mình.
Mắt anh dày vò đau đớn. "Tôi không còn xứng làm bạn bạn nữa, hoặc bất cứ thứ gì khác. Tôi không phải là tôi như lúc trước. Tôi không tốt.”
"Gì chứ? " Tôi nhìn anh chằm chằm, không hiểu và kinh hoảng. "Bạn đang nói gì vậy? Bạn tốt hơn tôi nhiều, Jake. Bạn tốt! Ai nói với bạn là bạn không tốt? Sam hả? Đó là lời nói dối hiểm ác, Jacob! Đừng để anh ta nói với bạn vậy!" Tôi đột ngột la hét trở lại.
Mặt Jacob trở nên khó hiểu và buồn nản. " Không cần ai phải bảo tôi gì hết. Tôi biết tôi là thứ gì.”
"Bạn là bạn tôi, vậy đó! Jake – đừng thế!"
Anh chàng đang lùi ra xa tôi.
"Tôi xin lỗi, Bella, " anh lại nói; lần này là tiếng lầm bầm đứt quãng. Anh quay người và bước như chạy vô nhà.
Tôi không thể nhúc nhích khỏi nơi đang đứng. Tôi nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nhỏ ; nó có vẻ quá nhỏ để chứa bốn cậu bé to lớn và hai người đàn ông to lớn hơn. Chẳng có động thái nào trong nhà. Chẳng chút rung rinh ở mép rèm, chẳng tiếng người nói hay cử động nào. Nó đối diện với tôi trống rỗng.
Mưa bắt đầu rơi, châm chích đó đây trên da tôi. Tôi không thể rời mắt khỏi ngôi nhà.
Jacob sẽ trở lại. Anh phải trở lại.
Mưa nặng hạt hơn, và gió cũng mạnh hơn. Mưa không còn rơi từ trên trời cao xuống; chúng xiên xiên từ hướng Tây. Tôi ngửi thấy mùi muối ở đại dương. Tóc quất lên mặt, dính vô mấy chỗ ướt và vương trên mi. Tôi đợi.
Cuối cùng cửa mở, và tôi nhẹ nhõm tiến một bước về phía trước.
Billy lăn ghế ông đến ngạch cửa. Tôi có thể thấy chẳng có ai đằng sau ông.
"Charlie mới gọi, Bella. Tôi bảo ông ấy là con đang trên đường về nhà. " Mắt ông đầy vẻ thương hại.
Lòng thương hại đã làm mọi chuyện kết thúc. Tôi chẳng nói một lời. Chỉ quay đi như máy rồi vào xe mình. Tôi đã để cửa xe mở nên chỗ ngồi trơn và ướt. Chẳng sao cả. Tôi đã ướt sũng rồi.
Không tệ như đã nghĩ! Không tệ như đã nghĩ! Tâm trí cố an ủi tôi. Đúng vậy. Chuyện này không tệ lắm. Chuyện này có phải là chuyện tận thế đâu, sẽ không một lần nữa đâu. Chuyện này chỉ là kết thúc của chút bình yên còn sót lại. Thế thôi.
Không tệ như đã nghĩ, tôi đồng ý, sau đó thêm, nhưng đủ tệ hại.
Tôi đã nghĩ Jake chữa lành vết thương trong tôi - hay ít nhất bít nó lại, giữ không cho nó làm tôi đau hơn nữa. Tôi đã lầm. Anh ta vừa mới khoét thêm một cái lỗ khác trong tim tôi, để bây giờ tôi lủng lỗ chỗ như phô-mai Thuỵ Sĩ. Tôi tự hỏi sao mình lại chưa vỡ vụn ra.
Charlie đang đợi ở hàng hiên. Khi tôi dừng xe, ông bước ra đón tôi.
"Billy gọi. Ông ta nói con cãi nhau với Jake - nói là con đã rất khó chịu,” ông giải thích khi mở cửa cho tôi.
Rồi ông nhìn mặt tôi. Nét hoảng sợ hiện lên trong vẻ mặt ông. Tôi cố nghiên cứu mặt mình kỹ lưỡng, để biết ông nhìn thấy gì. Khuôn mặt tôi có vẻ trống rỗng và lạnh lẽo, và tôi nhận ra nó có thể làm ông nhớ đến chuyện gì.
"Không thực xảy ra chuyện đó, " tôi lẩm bẩm.
Charlie ôm choàng lấy tôi và giúp tôi ra khỏi xe. Ông không nói gì về chuyện quần áo tôi ướt sũng.
"Vậy thì đã xảy ra chuyện gì" ông hỏi khi chúng tôi đã ở trong nhà. Ông kéo tấm khăn phủ ghế ra khỏi lưng ghế xô - pha trong khi nói rồi quấn nó quanh vai tôi. Tôi nhận ra mình vẫn đang run rẩy.
Giọng tôi không chút sinh khí. " Sam Uley nói Jacob không thể làm bạn con được nữa.”
Charlie nhìn tôi một cách kỳ lạ. "Ai bảo con vậy?”
"Jacob, " tôi tuyên bố, cho dù đó không chính xác là điều anh đã nói. Nhưng vẫn đúng.
Lông mày Charlie nhíu lại. "Con thật sự nghĩ có chuyện không ổn với con của Uley à? "
"Con biết có chuyện mà. Nhưng Jacob không kể cho con nghe.” Tôi có thể nghe nước từ quần áo tôi nhỏ giọt xuống sàn và rơi toé trên vải sơn lót sàn. "Con đi thay đồ đây.”
Charlie đang chìm trong suy nghĩ. "Ừ, " ông lơ đãng nói.
Tôi quyết định tắm vòi sen vì quá lạnh, nhưng nước nóng dường như chẳng làm da tôi ấm lên được chút nào cả. Tôi vẫn lạnh như băng khi chịu thua và tắt nước. Trong sự yên tĩnh bất ngờ, tôi nghe Charlie đang nói chuyện với ai đó ở dưới nhà. Tôi quấn khăn lớn quanh mình, và hé mở cửa phòng tắm.
Giọng Charlie giận dữ. "Tôi không tin chuyện đó. Chẳng có nghĩa gì cả.”
Rồi yên lặng sau đó, và tôi nhận ra ông đang nói chuyện điện thoại. Một phút trôi qua.
"Bạn đừng đổ chuyện này cho Bella!" Charlie đột ngột la to.
Tôi nhảy dựng. Khi ông nói tiếp, giọng ông thận trọng và nhỏ hơn. "Bella từ đó đến giờ đã tỏ rất rõ là nó và Jacob chỉ là bạn bè mà thôi ... Ừm, nếu thật vậy, thì tại sao bạn không nói vậy ngay từ lúc đầu? Không, Billy, tôi nghĩ nó đúng về chuyện này... Vì tôi hiểu con gái tôi, và nếu nó nói là trước đây Jacob đã sợ –“
Ông ngừng giữa chừng, và khi ông trả lời ông gần như lại la to trở lại.
"Bạn có ý gì khi nói tôi không hiểu con gái tôi như tôi nghĩ tôi hiểu chứ!" Ông lắng nghe chút xíu, và câu trả lời của ông nhỏ đến mức tôi gần như không nghe được. "Nếu bạn nghĩ tôi sẽ nhắc nhở nó về chuyện đó, thì bạn nên suy nghĩ lại đi. Nó chỉ vừa mới vượt qua được chuyện đó, và hầu như toàn là nhờ Jacob, tôi nghĩ vậy. Nếu bất cứ chuyện gì Jacob đang làm với nhân vật Sam này làm nó bị trầm cảm trở lại, thì Jacob sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi. Bạn là bạn tôi, Billy, nhưng chuyện này đang hại gia đình tôi.”
Lại nghỉ một chút để Billy trả lời.
"Bạn hiểu đúng rồi đó – mấy thằng đó mà lòi một ngón chân ra khỏi vạch là tôi sẽ biết ngay. Chúng tôi sẽ để mắt đến chuyện này, bạn có thể chắc chắn vậy đó.” Ông không còn là Charlie nữa; bây giờ ông đang là cảnh sát trưởng Swan.
"Tốt. Ờ. Tạm biệt. " Điện thoại đập rầm vô giá.
Tôi rón rén đi nhanh qua hành lang để về phòng mình. Charlie đang lầm bầm giận dữ trong nhà bếp.
Vậy là Billy đổ tội cho tôi. Tôi đã dụ dỗ Jacob và rốt cuộc anh đã chán ngấy.
Thật lạ, vì chính tôi đã sợ chuyện đó, nhưng sau lời cuối Jacob nói chiều nay, tôi không còn nghĩ vậy nữa. Có chuyện gì đó hơn chứ không phải là nỗi đắm say không được đáp lại, và tôi ngạc nhiên khi Billy lại hạ thấp mình khẳng định chuyện đó. Điều này khiến tôi nghĩ dù bí mật họ đang giấu là gì thì nó cũng lớn hơn tôi nghĩ. Ít nhất thì bây giờ Charlie đang ở phe tôi.
Tôi mặc bộ pi-gia-ma rồi bò vô giường. Đời có vẻ đủ đen tối lúc này để tôi cho phép tự lừa dối mình. Vết thương - bây giờ là những vết thương - đang đau, vậy tại sao lại không? Tôi lôi ký ức ra – không phải là ký ức thực sự sẽ làm tôi vô cùng đau đớn, mà là ký ức về giọng nói của Edward trong tâm trí tôi chiều nay - và nghe đi nghe lại trong đầu hoài hoài cho đến khi ngủ thiếp đi với nước mắt vẫn lặng lẽ ràn rụa xuống khuôn mặt vô cảm của tôi.
Giấc mơ đêm nay là một giấc mơ mới. Mưa đang rơi và Jacob đang đi êm không tiếng động bên tôi, cho dù dưới chân tôi đất kêu lạo xạo như sỏi khô. Nhưng anh không phải là Jacob của tôi; anh là một Jacob mới, cay đắng, duyên dáng. Nét mềm mại êm ả trong dáng đi của anh làm tôi nhớ đến một người khác, và, khi tôi nhìn, nét mặt anh bắt đầu thay đổi. Màu nâu đỏ của làn da anh nhạt dần, thành mặt anh trắng bệch. Mắt anh chuyển sang màu vàng, rồi đỏ thẫm, rồi lại chuyển thành vàng. Mái tóc ngắn của anh cuộn trong gió nhẹ, chuyển thành màu đồng nơi gió chạm vào. Và khuôn mặt anh trở nên xinh đẹp đến nỗi làm tan nát trái tim tôi. Tôi với tay đến gần anh, nhưng anh lùi ra xa, đưa tay lên cao che chắn. Rồi Edward biến mất.
Tôi không chắc, khi thức giấc trong bóng tối, là mình chỉ mới bắt đầu khóc, hay là nước mắt vẫn đang chảy trong khi tôi ngủ và bây giờ chảy tiếp. Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen. Tôi có thể cảm thấy đang nửa đêm - tôi vẫn còn ngái ngủ, có lẽ hơn ngái ngủ. Tôi nhắm mắt lại mệt mỏi và cầu xin một giấc ngủ không mộng mị.
Đó là lúc tôi nghe tiếng động hẳn đã đánh thức tôi lúc nãy. Cái gì đó nhọn cào dọc theo chiều dài cửa sổ của tôi với tiếng ken két, như móng tay cào lên kính.