10. ĐỒNG CỎ
JACOB ĐÃ KHÔNG GỌI ĐIỆN THOẠI
Lần đầu tôi gọi, Billy nghe máy và bảo tôi là Jacob vẫn còn trên giường. Tôi tò mò, muốn kiểm tra xem Billy đã đưa anh chàng đi bác sĩ chưa. Billy bảo rồi, nhưng, vì lý do nào đó không hiểu nữa, tôi không thực sự tin ông. Trong hai ngày kế, tôi lại gọi, cứ vài lần một ngày, nhưng chẳng có ai ở đó.
Thứ bảy, tôi quyết định đi gặp anh ta, chẳng được mời. Nhưng căn nhà nhỏ màu đỏ trống rỗng. Điều này làm cho tôi hoảng lên - liệu Jacob ốm nặng đến nỗi anh chàng cần phải nhập viện? Trên đường trở về nhà tôi có ghé qua bệnh viện, nhưng người y tá ở bàn tiếp tân cho tôi biết không có Jacob hay Billy ở đó.
Tôi bắt Charlie gọi Harry Clearwater ngay khi bố đi làm về. Tôi chờ, lo lắng, trong khi Charlie tán dóc với ông bạn già; cuộc nói chuyện có vẻ huyên thuyên chẳng dứt nhưng tuyệt nhiên chẳng hề đề cập đến Jacob. Dường như Harry đã ở bệnh viện…làm các xét nghiệm gì đó về tim. Charlie nhăn trán, nhưng Harry vẫn đùa với ông, không thèm để ý đến việc này, mãi cho đến Charlie cười lại. Chỉ đến khi Charlie hỏi thăm về Jacob, và giờ thì phía bên kia đầu dây chẳng cho tôi biết gì thêm, chỉ nghe nhiều tiếng “hừm” và “vậy à”. Tôi gõ gõ ngón tay lên quầy cạnh ông cho đến khi ông đặt tay lên ngăn tay tôi lại.
Cuối cùng, Charlie gác máy điện thoại và quay qua tôi.
"Harry nói có vấn đề gì đó về đường dây điện thoại, và đó là lý do tại sao con không thể liên lạc được. Billy đã đưa Jake đến bác sĩ ở dưới đó, và hình như anh chàng bị bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. Nó rất mệt, và vì thế Billy không muốn có khách thăm viếng," ông báo lại.
"Không cho thăm viếng à?" Tôi gặng hỏi với vẻ nghi ngờ
Charlie nhướng một bên chân mày. “Giờ thì con đừng có gây rắc rối nữa nhé, Bells. Billy biết điều gì là tốt nhất cho Jake. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ khoẻ lên và đi lại được. Kiên nhẫn nhé!”
Tôi không ép. Charlie quá lo lắng cho Harry. Đó rõ ràng là chuyện quan trọng hơn –làm ông khó chịu vì lo lắng cỏn con của mình thì không hay chút nào. Thay vào đó, tôi đi thẳng lên lầu và bật máy tính lên. Tôi tìm một trang web trực tuyến về y học và gõ chữ “bệnh tăng bạch cầu đơn nhân " vào hộp tìm kiếm.
Tất cả những gì tôi biết về bệnh này này là mình có lẽ bị lây bệnh vì hôn, rõ ràng không phải trường hợp của Jake. Tôi nhanh chóng đọc kỹ các triệu chứng – sốt thì anh chàng chắc chắn có, nhưng các triệu chứng còn lại là gì? Không có đau họng khủng khiếp, không kiệt sức, không đau đầu, ít ra thì không có trước khi anh quay về nhà sau buổi chiếu phim; anh đã nói là cảm thấy " khoẻ như vâm” mà. Có phải nó thật sự đến nhanh thế không? Bài báo cho thấy dường như cảm giác đau xuất hiện trước tiên.
Tôi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và thắc mắc không biết, chính xác, tại sao tôi lại làm việc này. Tại sao tôi cảm thấy quá …quá nghi ngờ, giống như tôi không tin chuyện của Billy vậy? Tại sao Billy lại nói dối Harry?
Có lẽ tôi ngu. Tôi lo lắng, và, thành thật mà nói, tôi sợ không được gặp Jacob – chính điều đó đã làm tôi lo lắng.
Tôi đọc lướt qua phần còn lại của bài báo, tìm thêm thông tin. Tôi dừng lại khi đọc đến phần bệnh có thể kéo dài hơn một tháng như thế nào.
Một tháng? Tôi há hốc miệng.
.
Nhưng Billy không thể không cho thăm viếng lâu được. Tất nhiên là không rồi. Jake sẽ phát điên khi nằm chết dí trên giường lâu mà không có ai để chuyện trò.
Thế thì Billy sợ điều gì? Bài báo nói rằng người bị bệnh bệnh đơn nhân nhiễm trùng cần tránh hoạt động thể lực, nhưng đâu có nói gì về chuyện thăm viếng. Bệnh này không lây nhiễm lắm.
Tôi sẽ cho Billy một tuần, tôi quyết định, trước khi tôi trở nên hung hăng. Một tuần là hào phóng lắm rồi.
Một tuần dài quá. Vào thứ Tư, tôi chắc mình sẽ không sống nổi cho đến ngày thứ bảy. Khi quyết định để yên cho Billy và Jacob trong một tuần, tôi đã không tin Jacob sẽ chấp nhận quy định của Billy. Mỗi ngày khi tôi từ trường về đến nhà, tôi liền chạy đến điện thoại kiểm tra tin nhắn. Chẳng hề có tin nhắn nào cả.
Tôi gian lận ba lần bằng cách cố gắng gọi anh, nhưng đường dây điện thoại vẫn không kết nối được.
Tôi đã ở trong nhà quá nhiều và ở một mình quá lâu. Không có Jacob, adrenaline và sự xao nhãng của tôi, mọi thứ mà tôi đang đè nén bắt đầu dâng lên trong tôi. Những giấc mơ lại trở nên dữ dội. Tôi không còn thấy kết cục nữa. Chỉ sự hư vô khủng khiếp - nửa thời gian trong rừng, nửa thời gian ở biển dương xỉ không người nơi ngôi nhà trắng không còn tồn tại. Đôi khi Sam Uley có mặt trong rừng, theo dõi tôi. Tôi không chú ý đến anh ta – sự hiện diện của anh ấy không thoải mái chút nào; chẳng làm tôi cảm thấy ít cô đơn hơn. Chẳng làm tôi ngừng la hét và tỉnh giấc, nhiều đêm liền.
Cái lỗ thủng trong ngực tôi đau hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình đã kiểm soát được nó, nhưng tôi thấy mình gập người, ngày này qua ngày khác, giữ chặt hai bên hông lại và thở hổn hển.
Tôi không giỏi đối phó với việc này một mình.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi sáng tôi thức giấc - dĩ nhiên, hét lên - và nhớ rằng hôm nay là thứ bảy. Hôm nay tôi có thể gọi Jacob. Và nếu đường điện thoại vẫn không liên lạc được, tôi sẽ đến La Push. Dù thể nào đi chăng nữa thì, hôm nay tình hình sẽ tốt hơn tuần lễ cô đơn vừa rồi.
Tôi quay số, rồi chờ đợi mà không hy vọng nhiều.
Tôi bất ngờ khi Billy lên tiếng ngay tiếng reng thứ hai.
"Alô ?"
"Ồ, điện thoại kết nối lại rồi! Chào, bác Billy. Cháu là Bella. Cháu chỉ gọi hỏi xem sức khoẻ Jacob như thế nào. Bạn ấy đã khoẻ và tiếp khách được chưa? Cháu định ghé qua chơi "
"Bác xin lỗi, Bella, " Billy cắt ngang, và tôi tự hỏi có phải ông đang xem ti vi không; ông có vẻ bị phân tâm.
"Nó không có ở nhà."
"Ồ." Tôi phải mất một giây sau mới lên tiếng. "Vậy bạn ấy đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Ờ,” Billy do dự một lúc khá lâu. "Rốt cuộc hóa ra không phải là bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. Chỉ do vài thứ vi - rút khác gây ra."
"Ôi. Vậy hiện nay bạn ấy đang ở đâu?"
"Nó đang chở bạn tới Port Angeles- Bác nghĩ chúng nó sẽ xem buổi chiếu hai phim hay làm cái gì đó. Nó đã đi cả ngày trời rồi.”
"À, thiệt nhẹ cả người. Cháu lo quá. Cháu vui vì anh ấy đã khoẻ hẳn để ra ngoài.“ Giọng tôi có vẻ giả dối khủng khiếp khi tôi lắp bắp nói nhanh.
Jacob đã khoẻ hơn, nhưng chưa đủ khoẻ để gọi tôi. Anh chàng đã ra ngoài chơi với bạn bè. Tôi thì đang ngồi nhà, nhớ anh từng giờ. Tôi cô đơn, lo lắng, chán nản… bị xuyên tim - và bây giờ bơ vơ khi nhận ra rằng một tuần lễ không gặp mặt nhau chẳng ảnh hưởng đến anh như tôi.
"Cháu có muốn nhắn riêng chuyện gì không?" Billy yêu cầu lịch sự.
"Dạ không, không có."
"Ừm, bác sẽ nói với nó rằng có cháu gọi điện thoại hỏi thăm, " Billy hứa. " Chào cháu Bella. "
"Chào bác, " tôi đáp lại, nhưng ông đã gác máy.
Tôi đứng sững một lát với điện thoại vẫn trên tay.
Jacob chắc đã đổi ý, như tôi đã sợ. Anh đang nghe theo lời khuyên của tôi và không phí thêm thời gian nữa với một người không thể đáp lại tình cảm của mình. Tôi cảm thấy mặt mình không còn chút máu.
"Có chuyện gì vậy ?" Charlie vừa hỏi vừa đi xuống cầu thang.
"Dạ không, " tôi nói dối, gác máy điện thoại. " Billy nói Jacob cảm thấy đỡ hơn nhiều. Không phải bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. Thế là tốt rồi."
"Nó sẽ đến đây, hay là con sẽ đến đó?" Charlie hỏi lơ đãng khi bắt đầu sục sạo tủ lạnh.
"Không," tôi thú nhận. "Anh ấy đang đi chơi với một vài người bạn khác."
Giọng tôi cuối cùng đã làm Charlie đế ý. Bố ngước nhìn tôi bất giác lo lắng, bàn tay ông sững lại bên gói phô - mai lát.
"Chẳng phải còn hơi sớm để ăn trưa sao?" Tôi hỏi nhẹ nhàng hết mức có thể, cố làm bố phân tâm.
"Không, bố chỉ gói vài thứ để đem ra sông…”
"Ồ, hôm nay đi câu à?"
"Ừm, Harry gọi... và trời không mưa.” Ông vừa nói vừa chất một đống đồ ăn trên quầy.
Bất ngờ ông ngước nhìn lên lần nữa như thể ông vừa nhận ra điều gì đó. "Này, con có muốn bố ở nhà với con không, vì Jake vắng mặt?"
"Không sao đâu bố" tôi nói, tỏ vẻ dửng dưng. " Cá sẽ cắn câu nhiều hơn khi thời tiết tốt. "
Ông nhìn tôi chằm chằm, vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi biết rằng ông đang lo lắng, sợ để tôi ở nhà một mình, trong trường hợp sợ tôi "quanh quẩn trong buồn khổ” trở lại.
"Thiệt đó, bố. Con sẽ gọi Jessica, " tôi bịa chuyện thật nhanh. Tôi thà là ở một mình còn hơn là có ông ở nhà canh chừng tôi suốt cả ngày. "Tụi con sẽ nghiên cứu bài trắc nghiệm giải tích. Con có thể nhờ cô ta giúp." Phần này thì đúng rồi. Nhưng tôi sẽ phải làm mà không nhờ cô ta giúp.
"Đó là ý hay đấy. Con đã dành quá nhiều thời gian chơi với Jacob, những người bạn khác của con sẽ nghĩ con đã quên họ."
Tôi mỉm cười và gật đầu làm như tôi quan tâm lắm đến suy nghĩ của các người bạn khác.
Charlie vừa mới quay đi, thì lại xoay người lại với vẻ lo lắng. "Này, con sẽ học ở đây hoặc ở nhà của Jess, đúng không?"
"Đương nhiên, còn có chỗ nào nữa đâu hả bố?"
"Ừm, chỉ là bố muốn con cẩn thận tránh xa rừng, như bố đã nói rồi đó.”
Tôi mất cả phút mới hiểu, vì phân tâm. "Có thêm rắc rối với gấu à?"
Charlie gật đầu, cau mày. "Chỗ chúng ta có một người đi bộ đường dài bị mất tích- kiểm lâm tìm thấy trại của anh ta sáng sớm hôm nay, nhưng không có dấu vết gì của anh ta cả. Có vài dấu chân thú lớn ... dĩ nhiên có thể chúng đã đến sau, khi ngửi thấy mùi thức ăn... dù sao chăng nữa, bây giờ họ đang đặt bẫy để bắt."
"Ồ," tôi lơ đãng nói. Tôi thực sự không lắng nghe lời cảnh báo của ông; tôi cảm thấy khó chịu vì chuyện Jacob hơn là khả năng sợ bị gấu ăn thịt.
Tôi mừng khi thấy Charlie vội vã. Ông không chờ tôi gọi Jessica, vì vậy tôi không cần phải mang bộ mặt ngớ ngẩn. Tôi cẩn thận đến thu dọn các sách giáo khoa trên bàn ở bếp để xếp vào túi ; có lẽ quá nhiều, và nếu ông không háo hức để kịp hẹn, thế nào ông cũng nghi ngờ.
Tôi bận tỏ vẻ bận rộn đến nỗi nguyên cả ngày trống trải khủng khiếp không làm tôi suy sụp cho đến khi tôi nhìn bố lái xe đi. Mất khoảng hai phút nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm im lặng trong gian bếp rồi quyết định rằng hôm nay tôi sẽ không ở nhà. Tôi cân nhắc các lựa chọn của mình.
Tôi sẽ không gọi cho Jessica. Theo những gì tôi biết, Jessica đã theo phe bọn xấu.
Tôi có thể lái xe đến La Push và lấy chiếc xe máy của tôi –ý nghĩ thôi thúc tôi nhưng chỉ có một rắc rối nhỏ: ai sẽ chở tôi đến phòng cấp cứu nếu tôi cần sau đó?
Hay là… tôi đã có bản đồ và la bàn trong xe tải. Giờ đây tôi chắc chắn tôi hiểu cách làm đủ rõ để không bị lạc. Có lẽ tôi hôm nay chỉ theo hai đường, thực hiện trước kế hoạch đến khi Jacob quyết định cho tôi hân hạnh được gặp mặt anh. Tôi cố không nghĩ chuyện đó có thể kéo dài bao lâu. Hay sẽ là chẳng bao giờ nữa.
.
Tôi cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi đôi chút khi tôi nghĩ Charlie sẽ cảm thấy thế nào về việc này, nhưng tôi lờ đi. Hôm nay tôi lại không thể ở nhà được nữa.
Vài phút sau tôi đã trên con đường đất quen thuộc không biết dẫn đến chỗ nào cụ thể cả. Tôi hạ kính cửa sổ và tôi lái nhanh hết mức xe tải tôi có thể chịu được, cố tận hưởng làn gió ve vuốt mặt mình. Trời có mây, nhưng hầu như khô ráo – một ngày quá đẹp ở Forks.
Khởi đầu làm tôi mất thời gian hơn Jacob. Sau khi đỗ xe ở chỗ thường lệ, tôi phải mất ít nhất mười lăm phút nghiên cứu chiếc kim nhỏ trên mặt la bàn và các điểm đánh dấu trên bản đồ nay đã sờn. Khi tôi cảm thấy khá chắc là mình đang theo đúng với đường vẽ trên mạng lưới, tôi bắt đầu vào rừng.
Khu rừng hôm nay tràn đầy sức sống, tất cả sinh vật nhỏ đang tận hưởng sự khô ráo ngắn ngủi. Không hiểu vì sao, mặc dù có tiếng chim hót líu lo và tiếng quạ kêu, tiếng côn trùng kêu vo vo ầm ĩ quanh đầu tôi, và thỉnh thoảng những chú chuột đồng chạy vụt qua lùm cây bụi, nhưng tôi cảm thấy khu rừng hôm nay có vẻ rùng rợn; nó làm tôi nhớ cơn ác mộng gần đây nhất của tôi. Tôi biết nó rùng rợn là vì tôi ở đây có một mình, thiếu tiếng huýt sáo hồn nhiên của Jacob và âm thanh của một đôi chân nữa lóc bóc trên vùng đất ẩm ướt.
Càng tiến sâu vào rừng, cảm giác lo lắng càng tăng dần. Hơi thở bắt đầu nặng nề hơn - không phải do tôi gắng sức, mà vì tôi một lần nữa lại gặp khó khăn với cái lỗ thủng ngu ngốc trong ngực mình. Tôi ghì cánh tay ôm lấy thân mình và cố tống cơn đau ra khỏi tâm trí. Tôi gần như muốn quay lại, nhưng tôi không muốn phí công sức đã bỏ ra.
.
Khi tôi lê bước, nhịp chân của tôi bắt đầu làm tê dại tâm trí và cơn đau của tôi. Cuối cùng, nhịp thở của tôi đã ổn định, và tôi vui vì đã không từ bỏ ý định của mình. Tôi đang thông thạo hơn trong việc băng rừng; có thể nói tôi bắt đầu đi nhanh hơn.
Tôi không nhận ra tôi đang di chuyển hiệu quả như thế nào. Tôi nghĩ tôi đã đi có lẽ được bốn dặm, và tôi thậm chí chưa nhìn quanh khắp nơi tìm kiếm nó. Và rồi một cái dốc đã làm tôi mất phương hướng, tôi bước qua mái vòm thấp được tạo ra bởi hai cây gỗ thích – đẩy mấy cây dương xỉ cao ngang ngực để đi qua – vào đồng cỏ.
Cũng là nơi ấy, tôi chắc chắn điều đó ngay tức khắc. Tôi chưa bao giờ thấy khoảng rừng trống cân đối đến như thế. Nó hoàn toàn tròn trịa như thể ai đó đã cố ý tạo ra vòng tròn hoàn mỹ, nhổ cây đi nhưng không để lại dấu vết bạo lực nào trong bãi cỏ nhấp nhô kia. Đến phía đông, tôi có thể nghe tiếng suối chảy rì rầm lặng lẽ.
Nơi này gần như không đẹp sững sờ khi không có nắng trời, nhưng nó vẫn vô cùng xinh đẹp và thanh bình. Không phải mùa hoa dại nở; mặt đất đầy những cây cỏ cao đu đưa trong làn gió thoảng như mặt hồ gợn sóng lăn tăn.
Cũng là nơi ấy... nhưng nó không có những gì tôi đã tìm kiếm.
Cảm giác thất vọng đến với tôi ngay khi tôi nhận ra điều đó. Tôi quỳ xuống ngay chỗ đang đứng, quỳ ở chỗ bìa rừng trống đó, bắt đầu thở hổn hển.
Đi xa hơn nữa để làm gì? Chẳng có gì lưu lại nơi đây. Chẳng có gì ngoài những kỷ niệm tôi có thể nhớ lại ngay bất cứ khi nào mình muốn, nếu tôi muốn chịu cơn đau tương tự – cơn đau đang xâm chiếm tôi đây, làm tôi lạnh giá. Nơi này chẳng có gì đặc biệt khi không có anh. Tôi không rõ là mình hy vọng sẽ cảm thấy gì ở đây, nhưng đồng cỏ thì dường như thiếu khí trời, thiếu mọi thứ, y như mọi nơi khác. Cũng giống như những cơn ác mộng của tôi. Đầu tôi quay cuồng choáng váng.
Ít ra thì tôi cũng đã đến một mình. Tôi vội cám ơn khi nhận ra điều đó. Nếu tôi khám phá đồng cỏ cùng Jacob… ừm, tôi không thể nào che đậy được vực thẳm mà tôi đang lao xuống lúc bấy giờ. Sao tôi có thể giải thích được khi thân thể tôi đang rạn nứt ra nhiều mảnh, khi tôi phải cuộn tròn để lỗ hổng không xé tôi thành từng mảnh? Tốt hơn nhiều khi không có ai chứng kiến.
Và tôi không phải giải thích cho ai hiểu tại sao tôi vội vã rời khỏi đây như vậy. Jacob hẳn sẽ cho rằng, sau khi trải qua bao khó khăn để tìm ra nơi ngu ngốc này, tôi sẽ muốn ở lại đây lâu hơn là chỉ một vài giây. Nhưng tôi đã cố gắng tìm sức mạnh để đứng lên lại, thôi không cuộn tròn nữa. Quá đau đớn phải chịu ở nơi trống rỗng này - tôi sẽ bò đi nếu cần.
Thật may mắn khi tôi chỉ có một mình!
Một mình. Tôi lặp lại từ này với vẻ hết sức thoả mãn khi tôi vặn mình đứng dậy mặc kệ cơn đau. Đúng lúc đó, một cái bóng bước ra từ cánh rừng phía bắc, cách khoảng ba mươi bước.
Cảm giác choáng váng xuyên qua người tôi ngay tức thì. Đầu tiên là bất ngờ; tôi đã xa các con đường mòn ở đây, và tôi không nghĩ có người đi theo. Sau đó, mắt tôi chiếu thẳng vào hình thù bất động kia, thấy hoàn toàn tĩnh lặng, làn da xanh xao, niềm hy vọng vội vã xâm chiếm lấy tôi. Tôi hết sức kiềm chế, cố gắng chống lại cảm giác đau đớn đang cứa đều trên thân thể tôi khi mắt của tôi tiếp tục chú mục vào khuôn mặt núp dưới mái tóc đen kia, khuôn mặt này không phải là khuôn mặt mà tôi muốn nhìn thấy. Kế đến là nỗi sợ hãi; đây không phải là khuôn mặt tôi đau buồn vì nó, nhưng đã đủ gần để tôi biết là người đàn ông đang đối diện với tôi không phải là người đi bộ đường dài bị lạc.
Và cuối cùng, cuối cùng, nhận ra.
"Laurent !" Tôi thét lên vì vui sướng bất ngờ.
Đó là một phản ứng vô lý. Lẽ ra tôi phải dừng lại vì sợ.
Laurent là một thành viên trong nhóm James khi chúng tôi gặp lần đầu tiên. Hắn đã không tham gia vào cuộc săn lùng sau đó– cuộc đi săn mà tôi là con mồi - nhưng chỉ là vì hắn sợ; vì tôi đã được bảo vệ bởi một nhóm hùng mạnh hơn nhóm của hắn. Việc đó lẽ ra phải khác nếu đó không phải là trường hợp này - hắn đã không hối tiếc, vào lúc đó, vì chống lại việc biến tôi thành thức ăn. Tất nhiên, hắn chắc đã thay đổi, vì hắn đã đến Alaska để sống với một nhóm văn minh khác ở đó, một dòng tộc khác không chịu hút máu người vì lý do đạo đức. Dòng tộc khác đó giống ... nhưng tôi không để mình nghĩ đến cái tên ấy.
Đúng vậy, sợ hãi thì hợp lẽ hơn, nhưng tấc cả những gì tôi cảm nhận là cảm giác thoả mãn vô bờ. Đồng cỏ lại là một nơi đầy lôi cuốn. Thật ra mà nói, một sự lôi cuốn đáng sợ hơn tôi mong, chắc chắn vậy, nhưng vẫn là lôi cuốn. Đây là sự liên hệ tôi đã tìm kiếm. Bằng chứng, tuy xa xôi, - rằng ở một nơi nào đó trong cùng thế giới mà tôi sống - anh đã tồn tại.
Thật không thể tin được Laurent vẫn y như xưa. Tôi cho rằng thật là ngốc và quá người khi mong chờ một sự thay đổi nào đó trong năm ngoái. Nhưng có điều gì đó ….. khiến tôi không thể nhận ra.
"Bella ?" hắn hỏi, có vẻ ngạc nhiên hơn cả tôi.
"Ông nhớ à." Tôi mỉm cười. Thật buồn cười hết sức khi tôi lại tự hào như thế vì được một con ma cà rồng biết tên.
Hắn cười toe toét. "Tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây. " Hắn đi về phía tôi, vẻ mặt kinh ngạc.
"Trái đất tròn mà? Tôi sống ở đây mà. Tôi tưởng ông đã đến Alaska rồi.”
Hắn dừng lại cách khoảng mười bước, nghểnh đầu sang một bên. Khuôn mặt hắn là khuôn mặt đẹp nhất tôi từng thấy đã rất lâu rồi. Tôi nhìn chăm chú nét mặt của hắn với cảm giác nhẹ nhõm thèm khát kỳ lạ. Đây là người mà tôi không cần phải giả vờ - người đã biết mọi thứ tôi không bao giờ có thể nói ra.
"Đúng," hắn đồng ý. " Tôi đã đến Alaska. Nhưng, tôi vẫn không ngờ... khi tôi thấy nhà gia đình Cullen vắng tanh, tôi mới biết họ đã chuyển đi nơi khác."
"Ôi. " Tôi cắn môi khi cái tên đó làm đau buốt vết thương trong lòng tôi. Phải mất một giây sau tôi mới bình tĩnh được. Laurent chờ đợi với mắt tò mò.
"Họ đã chuyển đi rồi,” cuối cùng thì tôi cố nói với hắn.
"Hừm,” hắn lẩm bẩm. "Tôi ngạc nhiên khi họ để cô lại. Cô không phải là một loại thú cưng của họ sao?" Mắt hắn tỏ vẻ ngây thơ trước sự xúc phạm cố tình kia.
Tôi mỉm cười nhăn nhó. “Đại loại như thế.”
"Hừm, " hắn nói, lại tỏ vẻ tư lự.
Đúng lúc ấy, tôi nhận ra tại sao hắn y như trước- y hệt như trước. Sau khi Carlisle bảo chúng tôi là Laurent đã ở với gia đình Tanya, tôi đã bắt đầu hình dung ra hắn, trong những dịp hiếm hoi tôi đã nghĩ về hắn, cũng có đôi mắt vàng... mà gia đình Cullens - tôi buộc thốt lên cái tên này, cau mày - có. Đó là cái mà mọi ma cà rồng tốt có.
Tôi vô tình lùi lại một bước, và con mắt tò mò, đỏ sẫm của hắn theo dõi từng cử động của tôi.
"Họ có thăm cô thường không?" hắn hỏi, giọng vẫn bình thường, nhưng hắn đang nhích về phía tôi.
"Nói dối đi” giọng nói mượt mà êm ái thì thầm đầy lo lắng trong đầu tôi.
Tôi bắt đầu nghe giọng anh, nhưng lẽ ra tôi chẳng nên bất ngờ gì. Chẳng phải tôi không đang gặp nỗi nguy hiểm tệ hại nhất có thể tưởng tượng ra sao? Xe máy chỉ là mèo con so với chuyện này.
Tôi làm theo lời giọng nói.
"Thỉnh thoảng." Tôi cố nói với giọng nhẹ nhàng, thư thái. " Thời gian hình như dài hơn đối với tôi. Ông biết họ hay xao lãng lắm..." tôi bắt đầu lắp bắp. Tôi phải ráng chặn họng mình lại.
"Hừm,” hắn nói nữa. "Ngôi nhà bốc mùi như thể đã bị bỏ trống khá lâu... "
“Em phải nói xạo giỏi hơn thế, Bella," giọng nói thúc giục.
Tôi cố gắng. "Tôi sẽ nói cho Carlisle biết là ông có ghé qua. Ông ấy sẽ tiếc lắm vì lỡ chuyến viếng thăm của ông. " Tôi giả vờ cân nhắc một chút. " Nhưng chắc tôi không nên đề cập chuyện đó với ... Edward" tôi nói không ra nỗi tên anh, và vẻ mặt tôi méo xệch khi nhắc đến nó, phá hỏng sự lừa bịp của tôi – “tính khí anh ấy như vậy đấy… ừm, tôi chắc chắn ông còn nhớ. Anh ấy vẫn còn nhạy cảm về chuyện James." Tôi trợn tròn mắt và phẩy mạnh tay, như thể đó là chuyện lâu lắm rồi vậy, nhưng đôi chút cuồng loạn ẩn trong giọng nói. Tôi tự hỏi liệu hắn có nhận ra đó là gì không.
“Anh ta vẫn vậy thật sao?" Laurent thích thú hỏi ... đầy ngờ vực.
Tôi cố trả lời ngắn ngủn, để giọng mình không lộ vẻ hoảng sợ. “Ừm-hừm."
Laurent bước thong thả sang một bên, nhìn quanh quất đồng cỏ nhỏ. Tôi không bỏ qua chuyện bước chân đó đã làm hắn ta gần tôi hơn. Trong đầu tôi, giọng nói phản ứng bằng tiếng gầm gừ trầm trầm.
"Thế chuyện ở Denali ra sao? Carlisle bảo là ông đang ở với Tanya mà?" Giọng tôi quá cao.
Câu hỏi này làm hắn ngừng lại. "Tôi rất thích Tanya, " hắn trầm ngâm. "Và thích chị Irina của cô ấy hơn ...
Tôi chưa bao giờ ở một chỗ lâu như thế, và tôi thích những thuận lợi đó, sự mới lạ của nó nữa. Nhưng, kiềm chế thực khó ... Tôi ngạc nhiên khi ai trong bọn họ cũng có thể giữ vững tinh thần lâu đến vậy." Hắn mỉm cười với tôi một cách bí ẩn. "Đôi khi tôi giả bộ.”
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Chân tôi bắt đầu lùi lại, nhưng tôi cứng người khi đôi mắt màu đỏ của hắn liếc xuống bắt gặp cử động của tôi.
"Ồ, " tôi nói với giọng yếu ớt. " Jasper cũng bị khó khăn trong chuyện đó. "
"Đừng nhúc nhích, " giọng nói thì thầm. Tôi cố làm theo lời anh dặn. Thật khó; bản năng muốn bỏ chạy gần như không kiểm soát được.
" Thật sao?" Laurent có vẻ quan tâm. " Đó có phải là lý do họ bỏ đi?"
" Không, " tôi trả lời trung thực. " Jasper cẩn thận hơn khi ở nhà. "
" Ờ, " Laurent đồng ý. " Tôi cũng vậy. "
Bước chân tiến về phía trước của hắn giờ đây quả là cố tình.
"Victoria đã bao giờ tìm cô chưa?" Tôi hỏi, nín thở, muốn làm hắn phân tâm. Đó là câu hỏi đầu tiên bất thình lình nảy ra trong đầu tôi, và tôi lấy làm hối hận khi thốt nên lời. Victoria - người đã săn lùng tôi cùng với James, rồi biến mất - không phải là người mà tôi muốn nghĩ về trong giây phút đặc biệt này.
Nhưng câu hỏi đã ngăn hắn lại.
“Có, " hắn nói, do dự không bước tới nữa. " Tôi thực sự đến đây để giúp cô ấy. " Hắn nhăn nhó. " Cô ấy sẽ không vui về chuyện này.”
“Về việc gì ?" Tôi hăng hái hỏi, như mời mọc hắn nói tiếp. Hắn đang nhìn vào rừng, không nhìn tôi. Tôi lợi dụng sự xao lãng của hắn, lén lút lùi bước.
Hắn ngoái lại nhìn tôi và mỉm cười – vẻ mặt lúc này làm hắn trông giống như một thiên thần tóc đen.
“Về việc tôi sẽ giết cô, " hắn đáp lại bằng tiếng rừ rừ quyến rũ.
Tôi lùi thêm một bước nữa. Tiếng gầm gừ lồng lộn trong đầu tôi làm tôi khó nghe rõ.
"Cô ta muốn dành phần đó cho mình, “ hắn thoải mái nói tiếp. " Cô ấy đại loại ... rất tức cô đấy, Bella. "
“Tôi à ?" Tôi nói the thé.
Hắn lắc đầu và cười khúc khích. "Tôi biết, dường như cũng hơi muộn đối với tôi, nữa. Nhưng James là bạn trai cô ấy, và Edward của cô đã giết anh ta.”
Ngay cả ở đây, trong thời điểm cận kề cái chết, tên anh như lưỡi cưa cứa vào vết thương chưa lành của tôi.
Laurent không để ý đến phản ứng của tôi. " Cô ấy nghĩ giết cô hợp lý hơn giết Edward – một sự hoán đổi công bằng, bạn tình người này giết bạn tình người khác. Cô ấy yêu cầu tôi nắm tình hình dùm cô ấy, rồi nói cho cô ấy biết. Tôi không nghĩ cô dễ dàng tiếp cận như thế. Vì thế có lẽ kế hoạch của cô ấy có thiếu sót - rõ ràng chẳng giống cuộc trả thù như cô ta tưởng, vì cô hẳn chẳng có ý nghĩa nhiều đối với hắn ta khi hắn bỏ mặc cô ở đây chẳng được bảo vệ. "
Một cú đánh nữa, một cú xé toang lồng ngực tôi.
Laurent di chuyển từ từ, và tôi loạng choạng lùi thêm một bước nữa.
Gã cau mày. "Tôi nghĩ cô ấy sẽ giận lắm, cũng thế thôi. "
“Thế sao không chờ cô ấy?" Tôi nghẹn lời.
Nụ cười ranh mãnh làm thay đổi nét mặt của gã. "À, cô đã gặp tôi không đúng lúc, Bella. Tôi không đến nơi này theo sứ mệnh của Victoria - tôi đang đi săn. Tôi rất khát, và cô có mùi... thơm nhỏ dãi.”
Laurent nhìn tôi vừa ý, như thể gã xem đó là một lời khen.
"Doạ hắn đi,” ảo giác ngọt ngào ra lệnh, giọng anh lạc đi vì sợ hãi.
"Anh ấy sẽ biết ông là thủ phạm, " tôi ngoan ngoãn thì thầm . "Ông sẽ không thoát được nếu làm việc này. "
"Tại sao không thoát được? Laurent cười lớn. Gã nhìn chằm chằm quanh chỗ rừng thưa nhỏ. "Mùi sẽ bị xoá sạch trong cơn mưa tới. Sẽ chẳng ai tìm thấy xác cô – đơn giản là cô mất tích thôi, giống như rất nhiều, nhiều người khác. Edward chẳng có lý do gì mà nghĩ là tôi, nếu hắn đủ quan tâm để muốn điều tra. Chuyện này chẳng có ý xúc phạm gì đâu, thiệt đó, Bella. Chỉ vì đói thôi. "
"Van xin đi," ảo giác van lơn.
"Xin ông, " tôi thở hổn hển.
Laurent lắc đầu, khuôn mặt gã ân cần. “Suy nghĩ kiểu này nè, Bella. Cô rất may mắn khi tôi là người tìm thấy cô. "
"Tôi may mắn?" Tôi nhăn nhó, loạng choạng lùi thêm một bước nữa.
Laurent bước theo, uyển chuyển và duyên dáng
"Ừ, " gã cả quyết với tôi. " Tôi sẽ rất nhanh. Tôi hứa là cô sẽ không cảm thấy gì hết. Ồ, sau đó tôi sẽ nói dối Victoria về việc này, nói một cách tự nhiên, chỉ để làm cô ấy nguôi giận. Nhưng giá mà cô biết cô ta định làm gì với cô, Bella… " gã chậm chạp lắc đầu, hầu như thể chán ghét. "Tôi thề là cô sẽ cám ơn tôi về việc này. "
Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào gã.
Gã hít làn gió nhẹ thổi mấy cọng tóc của tôi về hướng gã. "Thèm nhỏ dãi, " gã lặp lại, hít sâu.
Tôi hồi hộp chờ cú nhảy, tôi vừa nheo mắt vừa co rúm người lại, và âm thanh của tiếng gầm rống giận dữ của Edward vang vọng xa xa sau đầu tôi. Tên anh phá tung mọi bức tường tôi đã xây để nhốt nó.
Edward, Edward, Edward. Tôi sắp chết. Bây giờ có nghĩ đến anh cũng chẳng sao cả. Edward, em yêu anh.
Qua con mắt nheo lại, tôi chăm chú chờ khi Laurent ngừng hít và đột ngột quay phắt đầu về phía trái. Tôi sợ không dám rời mắt khỏi gã, để nhìn theo ánh mắt gã, mặc dù gã hầu như chẳng cần phải làm tôi phân tâm hoặc dùng bất cứ một mẹo nào khác để áp đảo tôi. Tôi quá kinh ngạc đến nỗi cảm thấy nhẹ nhõm khi gã bắt đầu từ từ lùi xa khỏi tôi.
"Không thể tin được," gã nói, giọng thấp đến nỗi tôi hầu như không nghe gì cả.
Vậy là tôi phải nhìn. Mắt tôi quét qua đồng cỏ, tìm xem sự gián đoạn đã kéo dài đời tôi thêm một vài giây. Lúc đầu tôi chẳng thấy gì, và ánh nhìn chằm chằm của tôi liếc lại về phía Laurent. Bây giờ gã đang lùi nhanh hơn, mắt hướng vào rừng.
Thế rồi tôi đã thấy; một hình thù đen khổng lồ lộ diện ra khỏi cánh rừng, êm như một cái bóng, và khoan thai bước về phía ma cà rồng. Thật đồ sộ - cao bằng con ngựa, nhưng mập hơn, vạm vỡ hơn nhiều. Mõm dài nhăn lại, để lộ một hàm răng lởm chởm như dao găm. Tiếng gầm gừ ghê rợn phát ra dưới hàm răng, ầm ầm qua cánh rừng thưa như tiếng sấm chói tai kéo dài.
Con gấu. Chỉ có điều, chẳng phải gấu. Tuy thế, con quái vật đen khổng lồ ấy chắc chắn là sinh vật gây ra toàn bộ nỗi hoảng sợ ấy. Từ xa, ai cũng sẽ nghĩ đó là một con gấu. Còn con gì khác có thể to đến thế, khoẻ đến thế?
Tôi ước gì tôi đủ may mắn nhìn thấy nó từ xa. Thay vào đó, nó lặng lẽ bước nhẹ qua cỏ cách chỗ tôi đứng chỉ mười bộ.
“Đừng nhúc nhích gì cả,” tiếng Edward thì thầm.
Tôi nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ, đầu óc tôi lưỡng lự khi cố đặt tên cho nó. Có cái răng nanh lộ rõ, cách nó di chuyển. Tôi chỉ có thể nghĩ ra một khả năng, khi đang cứng người khiếp sợ. Nhưng tôi chưa từng tưởng tượng nỗi một con sói có thể to lớn đến vậy.
Một tiếng gầm gừ khác phát ra từ trong họng nó, và tôi rùng mình vì âm thanh này.
Laurent đang lùi về phía bìa rừng, và, trong lúc nỗi kinh hoàng như đông đặc lại thì sự bối rối xâm chiếm lấy tôi. Vì sao Laurent rút lui? Cho dù chó sói khổng lồ, nhưng nó chỉ là một con thú thôi mà. Lý do gì khiến một con ma cà rồng lại sợ một con thú chớ? Và Laurent sợ. Mắt gã mở to hãi hùng, giống như tôi vậy.
Như thể trả lời cho câu hỏi của tôi, bỗng nhiên con sói to lớn không chỉ có một mình. Ở cả hai bên hông nó là hai con thú khổng lồ lặng lẽ đi lững thững vào đồng cỏ. Một con xám đen, con kia màu nâu, nhưng không con nào cao lớn bằng con đầu tiên. Con sói xám đi xuyên qua khu rừng chỉ cách tôi vài bộ, mắt nó chú mục vào Laurent.
Trước khi tôi kịp phản ứng, thêm hai con sói nữa đi theo, sắp hàng thành chữ V, giống như những chú ngỗng bay về phương nam. Điều đó cũng có nghĩa là con quái vật màu nâu đỏ nhún vai bước qua bụi rậm sau cùng sát tôi đến nỗi tôi có thể sờ được nó.
Tôi vô tình thở hổn hển và nhảy lùi lại - điều ngớ ngẩn nhất tôi có thể làm. Tôi cứng người lại, chờ bọn sói tấn công tôi, con mồi yếu hơn nhiều trong số con mồi đang có. Tôi ước thật nhanh Laurent sẽ xoay sở nghiền nát đàn sói – việc này hẳn rất đơn giản với gã. Tôi nghĩ thế, giữa hai lựa chọn trước mắt, thì bị sói ăn thịt đương nhiên là lựa chọn tệ hại hơn rồi.
Con sói gần tôi nhất, con màu nâu đỏ, hơi quay đầu lại khi nghe tiếng thở hổn hển của tôi.
Mắt nó sẫm, gần như đen. Nó nhìn chằm chằm vào tôi chưa đầy một giây, đôi mắt sâu của nó có vẻ quá đỗi thông minh đối với một con thú hoang.
Khi nó nhìn tôi chằm chằm, tôi bỗng nghĩ đến Jacob - một lần nữa, với lòng biết ơn. Ít ra tôi đến đây một mình, đến đồng cỏ như trong truyện cổ tích đầy quái vật hung ác. Ít ra thì Jacob cũng sẽ không chết. Ít ra tôi cũng không chịu trách nhiệm trước cái chết của anh.
Sau đó một tiếng gầm gừ nho nhỏ khác từ con đầu đàn làm cho con chó sói màu nâu đỏ quay phắt đầu lại, quay lại phía Laurent.
Laurent đang nhìn chằm chằm vào đàn sói khổng lồ với nỗi sợ hãi và kinh hoàng thấy rõ. Điều này thì tôi có thể hiểu. Nhưng sau đó tôi sửng sốt khi gã quay người và biến mất vào rừng.
Gã đã bỏ chạy.
Trong nháy mắt, lũ sói rượt theo gã, chạy hết tốc lực qua bãi cỏ mở rộng, nhảy vài cú mạnh, gầm gừ và đớp to đến nỗi theo bản năng tôi phải đưa tay bịt tai lại. Âm thanh đó đột ngột biến mất khi chúng biến vào rừng.
Và rồi một lần nữa tôi còn lại một mình.
Đầu gối khuỵ xuống, và tôi úp mặt vào tay, cổ họng bật ra những tiếng nức nở.
Tôi biết mình cần rời khỏi đây, và ngay bây giờ. Mất bao lâu thì mấy con sói săn đuổi Laurent xong sẽ quay lại chỗ tôi ? Hay Laurent sẽ tấn công chúng? Liệu có phải gã sẽ là người đến tìm tôi?
Tuy vậy, lúc đầu tôi không nhúc nhích được, tay chân tôi đang rung lên bần bật, và tôi không biết làm sao để đứng trở lại trên đôi chân mình.
Tâm trí tôi không thể nào vượt qua nỗi sợ hãi, khiếp sợ hay hoảng loạn. Tôi không hiểu điều mình vừa chứng kiến.
Một ma cà rồng lẽ ra không chạy trốn mấy con chó to như thế. Răng chúng có phập vào làn da như đá hoa cương của gã cũng nhằm nhò gì?
Và đàn sói lẽ ra phải tránh xa Laurent. Dù là kích cỡ phi thường của chúng đã dạy chúng không sợ gì cả, nhưng vẫn đuổi theo hắn thì thật khó hiểu. Tôi không tin làn da cẩm thạch lạnh giá của hắn lại có mùi gì giống thức ăn. Tại sao chúng lại bỏ qua một sinh vật máu nóng và yếu đuối như tôi để đuổi theo Laurent ?
Tôi chẳng thể phân định sự việc cho hợp lý được.
Một làn gió lạnh lướt qua đồng cỏ, lay động cỏ như thể có cái gì đó di chuyển qua nó.
Tôi lóng ngóng đứng dậy, lùi lại mặc dù cơn gió chạm nhẹ qua chẳng hề hấn gì đến tôi. Vừa vấp té trong sợ hãi, tôi quay người và chạy đâm đầu vào rừng.
Mấy tiếng đồ hồ sau đó thật khốn khổ. Tôi phải mất gấp ba lần thời gian mới thoát khỏi cánh rừng so với thời gian đến đồng cỏ này.
Lúc đầu tôi không chú ý mình đang cắm đầu cắm cổ chạy đi đâu, chỉ lo chạy trốn khỏi nó. Lúc đủ trấn tĩnh nhớ đến la bàn, thì tôi đã đi sâu vào một khu rừng xa lạ và nguy hiểm. Bàn tay tôi run rẩy dữ dội đến nỗi tôi phải để la bàn trên đất bùn mới đọc được.
Cứ vài phút một lần tôi dừng lại đặt la bàn xuống và kiểm tra xem mình vẫn còn đi theo hướng tây bắc không, nghe ngóng- khi âm thanh không bị che giấu sau tiếng chân lép nhép điên cuồng của tôi – tiếng thì thầm lặng lẽ của những thứ không nhìn thấy được đang di chuyển trong lá.
Tiếng hót của một con chim giẻ cùi làm tôi nhảy thụt lùi và rơi vào vùng dày rậm cây vân sam còn non, làm rách tay tôi và mủ cây thì làm mái tóc tôi rối bù. Một con sóc vội vã tót lên cây độc cần làm tôi hét to đến nỗi tai tôi ù đặc.
Cuối cùng rồi bìa rừng cũng hiện ra phía trước. Tôi đi ra con đường không người khoảng một dặm ở phía nam nơi tôi để chiếc xe tải. Quá kiệt sức, tôi chạy lên làn đường cho đến khi tôi thấy nó. Lúc thả người vào ca-bin, tôi lại khóc nức nở. Tôi gạt mạnh đóng cả hai khoá rồi mới rút chìa khoá ra khỏi túi. Tiếng gầm của động cơ làm tôi cảm thấy an ủi và tỉnh táo. Nó giúp tôi kiềm nước mắt khi tăng tốc hết mức có thể về phía đường cao tốc chính.
Tôi đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn nhếch nhác khi về đến nhà. Chiếc xe tuần tra của Charlie đang nằm ở đường lái xe vào nhà - tôi không ngờ mình về muộn đến vậy. Trời đã tối.
"Bella hả?" Charlie hỏi khi tôi đóng sầm cửa trước và vội vàng khóa lại.
"Dạ, con đây.” Giọng tôi run rẩy.
"Con đã ở đâu vậy?" ông gầm lên như sấm, xuất hiện ở cửa bếp với nét mặt đáng ngại.
Tôi do dự. Có lẽ ông đã gọi cho Stanleys. Tôi nên nói thật.
“Con đi bộ đường dài, " tôi thú nhận.
Mắt ông nhắm lại. "Thế còn chuyện đến nhà Jessica?"
"Con không thích học giải tích hôm nay.”
Charlie khoanh tay trước ngực. "Bố nhớ là bố đã yêu cầu con tránh xa rừng rồi mà.”
"Dạ, con biết. Bố đừng lo, con sẽ không làm vậy nữa.” Tôi rùng mình.
Lúc này Charlie có vẻ thật sự nhìn kỹ tôi. Tôi nhớ mình có lúc đã té trên thảm thực vật ở rừng hôm nay; ắt hẳn tôi nhếch nhác lắm.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Charlie gặng hỏi.
Một lần nữa, tôi quyết định nói ra sự thật, hoặc một phần sự thật, đó là chọn lựa tốt nhất. Tôi chẳng còn bình tĩnh đâu nữa mà giả vờ là tôi đã có một ngày yên ổn bên cây cỏ và thú rừng.
"Con đã thấy gấu. " Tôi cố nói bình tĩnh, nhưng giọng tôi quá cao và run rẩy. "Thật ra, không phải là gấu, - đó là một loại sói. Có năm con tất cả. Một con đen lớn, và một con xám, và một con nâu đỏ ..."
Mắt Charlie trợn tròn sợ hãi. Ông sải bước đến bên tôi và nắm lấy đầu cánh tay của tôi.
"Con không sao chứ?"
Tôi gật đầu yếu ớt.
"Kể bố nghe chuyện gì đã xảy ra."
"Chúng không để ý tới con. Nhưng sau khi chúng bỏ đi, con bỏ chạy và ngã nhiều lần.”
Ông buông vai tôi ra rồi vòng tay ôm lấy tôi. Một hồi lâu, ông chẳng nói gì cả.
"Sói à, " ông lẩm bẩm.
“Gì hả bố?"
"Kiểm lâm nói gấu chẳng đi trên đường mòn - nhưng sói thì không thể lớn đến thế được... "
"Mấy con này khổng lồ. "
"Con nói là con thấy mấy con?"
" Năm. "
Charlie lắc đầu, cau mày vì lo âu, cuối cùng thì ông cũng nói trong giọng không thể tranh cãi được nữa. "Không đi bộ trong rừng nữa nhé.”
"Chắc chắn rồi, " tôi hứa nhiệt thành.
Charlie gọi đến trạm kiểm lâm để báo lại những gì tôi đã thấy. Tôi lưỡng lự một chút về nơi chính xác tôi đã thấy sói - khẳng định tôi đã đi theo đường mòn dẫn về hướng bắc. Tôi không muốn bố biết tôi đã đi sâu vào rừng trái với ý ông, và, quan trọng hơn, tôi không muốn bất kỳ ai lang thang gần nơi Laurent có thể tìm tôi. Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi đã phát ốm rồi.
"Con có đói không?" ông hỏi tôi khi gác máy điện thoại.
Tôi lắc đầu, cho dù tôi đang đói rã họng. Tôi đã chẳng ăn gì suốt cả ngày.
"Chỉ mệt thôi bố ạ," tôi bảo ông. Tôi quay người về phía cầu thang.
"Này, " Charlie nói, giọng ông đột ngột nghi ngờ trở lại. " Chẳng phải con nói Jacob đi chơi cả ngày sao?"
"Đó là điều Billy nói, " tôi nói với ông, không hiểu vì sao ông hỏi vậy.
Ông nhìn kỹ vẻ mặt của tôi một lát, và có vẻ hài lòng với những gì ông nhìn thấy ở đó.
"Hừm.”
"Sao vậy bố?" Tôi gặng hỏi. Nghe có vẻ như ông đang hàm ý rằng tôi đã nói dối ông lúc sáng nay. Về chuyện ngoài việc học với Jessica.
"À, chuyện là khi lúc bố đến đón Harry, bố thấy Jacob ở bên ngoài phía trước cửa hàng với một số người bạn nó. Bố vẫy tay chào, nhưng nó…à, bố nghĩ không biết liệu nó có thấy bố không. Bố nghĩ có lẽ nó đang tranh luận với bạn. Nó trông có vẻ kỳ lạ, như thể khó chịu về chuyện gì đó. Và…khác lạ. Tựa như con thấy cậu nhóc này đang lớn vậy! Nó mỗi ngày một to ra mỗi khi bố gặp.”
"Billy bảo Jake cùng bạn anh ấy đến Port Angeles để xem phim gì đó. Họ có lẽ chờ gặp ai đó. "
"Ồ. " Charlie gật đầu và đi về phía nhà bếp.
Tôi đứng trong phòng khách, nghĩ về việc Jacob tranh luận với bạn anh. Tôi tự hỏi liệu anh có đe doạ Embry về chuyện Sam không. Có lẽ đó là lý do anh đã bỏ mặc tôi hôm nay - nếu điều đó có nghĩa là anh có thể thu xếp mọi chuyện với Embry, thì tôi vui mừng vì anh đã làm vậy.
Tôi ngừng lại để kiểm tra khóa cửa lần nữa trước khi vô phòng. Đó là một việc làm ngu ngốc. Có gì khác biệt giữa việc khóa cửa với bất kỳ con quái vật nào mà tôi thấy chiều nay? Tôi cho rằng nội nắm cửa cũng chặn được sói rồi, chúng đâu có ngón tay để vặn ngược. Còn nếu như Laurent đến đây…
Hay… Victoria.
Tôi nằm xuống giường, nhưng tôi run dữ dội nên không thể ngủ được. Tôi cuộn tròn dưới lớp mền, và đối mặt với những sự kiện khủng khiếp.
Tôi không thể làm được gì. Tôi không thể đề phòng được. Chẳng có nơi nào để trốn.
Chẳng ai có thể giúp tôi.
Tôi nhận ra, dạ dày mình đang cuộn lên cơn buồn nôn, tình trạng thậm chí còn tệ hơn thế nữa. Bởi vì tất cả những việc đó cũng liên quan đến Charlie nữa. Bố tôi, ngủ trong một căn phòng xa chỗ tôi, chỉ xa mục tiêu tập trung vào tôi có chút xíu. Mùi hương của tôi sẽ dẫn họ đến đây, dù tôi có ở đây hay không.
Cơn rùng mình đã làm tôi run lên cho đến khi răng tôi va vào nhau kêu lập cập.
Để giữ bình tĩnh, tôi tưởng tượng những điều không thể xảy ra: tôi tưởng tượng những con sói lớn bắt kịp Laurent trong rừng và tiêu diệt kẻ bất tử kia theo cách chúng làm đối với người thường. Mặc dù tưởng tượng như thế nghe có vẻ vô lý, nhưng ý tưởng này đã an ủi tôi. Nếu những con sói đó bắt được gã, thì gã không thể nói cho Victoria biết tôi ở đây chỉ có một mình. Nếu gã không trở lại, có lẽ cô ta sẽ nghĩ gia đình Cullens vẫn còn bảo vệ tôi. Chỉ nếu mấy con sói thắng được trận chiến đó ...
Mấy con ma cà rồng tốt của tôi không bao giờ trở lại; thật thư thái biết bao khi tưởng tượng ra cảnh con ma cà rồng xấu kia cũng biến mất.
Tôi cố nhắm mắt chặt lại và chờ đón sự vô thức – gần như háo hức đón chờ mong cơn ác mộng bắt đầu. Thế còn đỡ hơn khuôn mặt xinh đẹp, nhợt nhạt đang mỉm cười với tôi sau rèm mi.
Trong trí tưởng tượng của tôi, đôi mắt Victoria tối sầm khát máu, sáng rực háo hức, và đôi môi cong lên để lộ hàm răng sáng bóng khoái trá. Mái tóc đỏ của cô ấy sáng rực như lửa; vờn bay quanh khuôn mặt hoang dại.
Lời nói của Laurent lặp lại trong đầu tôi. Nếu mà cô biết cô ấy định làm gì với cô…
Tôi ấn nắm tay vô miệng để khỏi thét lên.