Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 10. THE MEADOW
Trăng non 10. ĐỒNG CỎ
JACOB DIDN'T CALL. The first time I called, Billy answered and told me that Jacob was still in bed. I got nosy, checking to make sure that Billy had taken him to a doctor. Billy said he had, but, for some reason I couldn't nail down, I didn't really believe him. I called again, several times a day, for the next two days, but no one was ever there.
JACOB ĐÃ KHÔNG GỌI ĐIỆN THOẠI Lần đầu tôi gọi, Billy nghe máy và bảo tôi là Jacob vẫn còn trên giường. Tôi tò mò, muốn kiểm tra xem Billy đã đưa anh chàng đi bác sĩ chưa. Billy bảo rồi, nhưng, vì lý do nào đó không hiểu nữa, tôi không thực sự tin ông. Trong hai ngày kế, tôi lại gọi, cứ vài lần một ngày, nhưng chẳng có ai ở đó.
10

10. THE MEADOW

JACOB DIDN'T CALL.

The first time I called, Billy answered and told me that Jacob was still in bed. I got nosy, checking to make sure that Billy had taken him to a doctor. Billy said he had, but, for some reason I couldn't nail down, I didn't really believe him. I called again, several times a day, for the next two days, but no one was ever there.

Saturday, I decided to go see him, invitation be damned. But the little red house was empty. This frightened me—was Jacob so sick that he'd needed to go to the hospital? I stopped by the hospital on the way back home, but the nurse at the front desk told me neither Jacob or Billy had been in.

I made Charlie call Harry Clearwater as soon as he got home from work. I waited, anxious, while Charlie chatted with his old friend; the conversation seemed to go on forever without Jacob even being mentioned. It seemed that Harry had been in the hospital . . some kind of tests for his heart. Charlie's forehead got all pinched together, but Harry joked with him, blowing it off, until Charlie was laughing again. Only then did Charlie ask about Jacob, and now his side of the conversation didn't give me much to work with, just a lot of hmms and yeahs. I drummed my fingers against the counter beside him until he put a hand over mine to stop me.

Finally, Charlie hung up the phone and turned to me.

"Harry says there's been some trouble with the phone lines, and that's why you haven't been able to get through. Billy took Jake to the doc down there, and it looks like he has mono. He's real tired, and Billy said no visitors," he reported.

"No visitors?" I demanded in disbelief.

Charlie raised one eyebrow. "Now don't you go making a pest of yourself, Bells. Billy knows what's best for Jake. He'll be up and around soon enough. Be patient."

I didn't push it. Charlie was too worried about Harry. That was clearly the more important issue—it wouldn't be right to bug him with my lesser concerns. Instead, I went straight upstairs and turned on my computer. I found a medical site online and typed "mononucleosis" into the search box.

All I knew about mono was that you were supposed to get it from kissing, which was clearly not the case with Jake. I read through the symptoms quickly—the fever he definitely had, but what about the rest of it? No horrible sore throat, no exhaustion, no headaches, at least not before he'd gone home from the movie; he'd said he felt "fit as a fiddle." Did it really come on so fast? The article made it sound like the sore stuff showed up first.

I glared at the computer screen and wondered why, exactly, I was doing this. Why did I feel so… so suspicious, like I didn't believe Billy's story? Why would Billy lie to Harry?

I was being silly, probably. I was just worried, and, to be honest, I was afraid of not being allowed to see Jacob—that made me nervous.

I skimmed through the rest of the article, looking for more information. I stopped when I got to the part about how mono could last more than a month.

A month? My mouth fell open.

But Billy couldn't enforce the no-visitors thing that long. Of course not. Jake would go crazy stuck in bed that long without anyone to talk to.

What was Billy afraid of, anyway? The article said that a person with mono needed to avoid physical activity, but there was nothing about visitors. The disease wasn't very infectious.

I'd give Billy a week, I decided, before I got pushy. A week was generous.

A week was long. By Wednesday, I was sure I wasn't going to live till Saturday.

When I'd decided to leave Billy and Jacob alone for a week, I hadn't really believed that Jacob would go along with Billy's rule. Every day when I got home from school, I ran to the phone to check for messages. There never were any.

I cheated three times by trying to call him, but the phone lines still weren't working.

I was in the house much too much, and much too alone. Without Jacob, and my  adrenaline and my distractions, everything I'd been repressing started creeping up on me. The dreams got hard again. I could no longer see the end coming. Just the horrible nothingness—half the time in the forest, half the time in the empty fern sea where the white house no longer existed. Sometimes Sam Uley was there in the forest, watching me again. I paid him no attention—there was no comfort in his presence; it made me feel no less alone. It didn't stop me from screaming myself awake, night after night.

The hole in my chest was worse than ever. I'd thought that I'd been getting it under control, but I found myself hunched over, day after day, clutching my sides together and gasping for air.

I wasn't handling alone well.

I was relieved beyond measure the morning I woke up—screaming, of course—and remembered that it was Saturday. Today I could call Jacob. And if the phone lines still weren't working, then I was going to La Push. One way or another, today would be better than the last lonely week.

I dialed, and then waited without high expectations.

It caught me off guard when Billy answered on the second ring.

"Hello?"

"Oh, hey, the phone is working again! Hi, Billy. It's Bella. I was just calling to see how Jacob is doing. Is he up for visitors yet? I was thinking about dropping by—"

"I'm sorry, Bella," Billy interrupted, and I wondered if he were watching TV; he sounded distracted.

"He's not in."

"Oh." It took me a second. "So he's feeling better then?"

"Yeah," Billy hesitated for an instant too long. "Turns out it wasn't mono after all. Just some other virus."

"Oh. So… where is he?"

"He's giving some friends a ride up to Port Angeles—I think they were going to catch a double feature or something. He's gone for the whole day."

"Well, that's a relief. I've been so worried. I'm glad he felt good enough to get out." My voice sounded horribly phony as I babbled on.

Jacob was better, but not well enough to call me. He was out with friends. I was sitting home, missing him more every hour. I was lonely, worried, bored… perforated—and now also desolate as I realized that the week apart had not had the same effect on him.

"Is there anything in particular you wanted?" Billy asked politely.

"No, not really."

"Well, I'll tell him that you called," Billy promised. "Bye, Bella."

"Bye," I replied, but he'd already hung up.

I stood for a moment with the phone still in my hand.

Jacob must have changed his mind, just like I'd feared. He was going to take my advice and not waste any more time on someone who couldn't return his feelings. I felt the blood run out of my face.

"Something wrong?" Charlie asked as he came down the stairs.

"No," I lied, hanging up the phone. "Billy says Jacob is feeling better. It wasn't mono. So that's good."

"Is he coming here, or are you going there?" Charlie asked absentmindedly as he started poking through the fridge.

"Neither," I admitted. "He's going out with some other friends."

The tone of my voice finally caught Charlie's attention. He looked up at me with sudden alarm, his hands frozen around a package of cheese slices.

"Isn't it a little early for lunch?" I asked as lightly as I could manage, trying to distract him.

"No, I'm just packing something to take out to the river…"

"Oh, fishing today?"

"Well, Harry called… and it's not raining." He was creating a stack of food on the counter as he spoke.

Suddenly he looked up again as if he'd just realized something. "Say, did you want me to stay with you, since Jake's out?"

"That's okay, Dad," I said, working to sound indifferent. "The fish bite better when the weather's nice."

He stared at me, indecision clear on his face. I knew that he was worrying, afraid to leave me alone, in case I got "mopey" again.

"Seriously, Dad. I think I'll call Jessica," I fibbed quickly. I'd rather be alone than have him watching me all day. "We have a Calculus test to study for. I could use her help." That part was true. But I'd have to make do without it.

"That's a good idea. You've been spending so much time with Jacob, your other friends are going to think you've forgotten them."

I smiled and nodded as if I cared what my other friends thought.

Charlie started to turn, but then spun back with a worried expression. "Hey, you'll study here or at Jess's, right?"

"Sure, where else?"

"Well, it's just that I want you to be careful to stay out of the woods, like I told you before."

It took me a minute to understand, distracted as I was. "More bear trouble?"

Charlie nodded, frowning. "We've got a missing hiker—the rangers found his camp early this morning, but no sign of him. There were some really big animal prints… of course those could have come later, smelling the food… Anyway, they're setting traps for it now."

"Oh," I said vaguely. I wasn't really listening to his warnings; I was much more upset by the situation with Jacob than by the possibility of being eaten by a bear.

I was glad that Charlie was in a hurry. He didn't wait for me to call Jessica, so I didn't have to put on that charade. I went through the motions of gathering my school-books on the kitchen table to pack them in my bag; that was probably too much, and if he hadn't been eager to hit the holes, it might have made him suspicious.

I was so busy looking busy that the ferociously empty day ahead didn't really crash down on me until after I'd watched him drive away. It only took about two minutes of staring at the silent kitchen phone to decide that I wasn't staying home today. I considered my options.

I wasn't going to call Jessica. As far as I could tell, Jessica had crossed over to the dark side.

I could drive to La Push and get my motorcycle—an appealing thought but for one minor problem: who was going to drive me to the emergency room if I needed it afterward?

Or… I already had our map and compass in the truck. I was pretty sure I understood the process well enough by now that I wouldn't get lost. Maybe I could eliminate two lines today, putting us ahead of schedule for whenever Jacob decided to honor me with his presence again. I refused to think about how long that might be. Or if it was going to be never.

I felt a brief twinge of guilt as I realized how Charlie would feel about this, but I ignored it. I just couldn't stay in the house again today.

A few minutes later I was on the familiar dirt road that led to nowhere in particular. I had the windows rolled down and I drove as fast as was healthy for my truck, trying to enjoy the wind against my face. It was cloudy, but almost dry—a very nice day, for Forks.

Getting started took me longer than it would have taken Jacob. After I parked in the usual spot, I had to spend a good fifteen minutes studying the little needle on the compass face and the markings on the now worn map. When I was reasonably certain that I was following the right line of the web, I set off into the woods.

The forest was full of life today, all the little creatures enjoying the momentary dryness. Somehow, though, even with the birds chirping and cawing, the insects buzzing noisily around my head, and the occasional scurry of the field mice through the shrubs, the forest seemed creepier today; it reminded me of my most recent nightmare. I knew it was just because I was alone, missing Jacob's carefree whistle and the sound of another pair of feet squishing across the damp ground.

The sense of unease grew stronger the deeper I got into the trees. Breathing started to get more difficult—not because of exertion, but because I was having trouble with the stupid hole in my chest again. I kept my arms tight around my torso and tried to banish the ache from my thoughts. I almost turned around, but I hated to waste the effort I'd already expended.

The rhythm of my footsteps started to numb my mind and my pain as I trudged on. My breathing evened out eventually, and I was glad I hadn't quit. I was getting better at this bushwhacking thing; I could tell I was faster.

I didn't realize quite how much more efficiently I was moving. I thought I'd covered maybe four miles, and I wasn't even starting to look around for it yet. And then, with an abruptness that disoriented me, I stepped through a low arch made by two vine maples—pushing past the chest-high ferns—into the meadow.

It was the same place, of that I was instantly sure. I'd never seen another clearing so symmetrical. It was as perfectly round as if someone had intentionally created the flawless circle, tearing out the trees but leaving no evidence of that violence in the waving grass. To the east, I could hear the stream bubbling quietly.

The place wasn't nearly so stunning without the sunlight, but it was still very beautiful and serene. It was the wrong season for wildflowers; the ground was thick with tall grass that swayed in the light breeze like ripples across a lake.

It was the same place… but it didn't hold what I had been searching for.

The disappointment was nearly as instantaneous as the recognition. I sank down right where I was, kneeling there at the edge of the clearing, beginning to gasp.

What was the point of going any farther? Nothing lingered here. Nothing more than the memories that I could have called back whenever I wanted to, if I was ever willing to endure the corresponding pain—the pain that had me now, had me cold. There was nothing special about this place without him. I wasn't exactly sure what I'd hoped to feel here, but the meadow was empty of atmosphere, empty of everything, just like everywhere else. Just like my nightmares. My head swirled dizzily.

At least I'd come alone. I felt a rush of thankfulness as I realized that. If I'd discovered the meadow with Jacob… well, there was no way I could have disguised the abyss I was plunging into now. How could I have explained the way I was fracturing into pieces, the way I had to curl into a ball to keep the empty hole from tearing me apart? It was so much better that I didn't have an audience.

And I wouldn't have to explain to anyone why I was in such a hurry to leave, either. Jacob would have assumed, after going to so much trouble to locate the stupid place, I would want to spend more than a few seconds here. But I was already trying to find the strength to get to my feet again, forcing myself out of the ball so that I could escape. There was too much pain in this empty place to bear—I would crawl away if I had to.

How lucky that I was alone!

Alone. I repeated the word with grim satisfaction as I wrenched myself to my feet despite the pain. At precisely that moment, a figure stepped out from the trees to the north, some thirty paces away.

A dizzying array of emotions shot through me in a second. The first was surprise; I was far from any trail here, and I didn't expect company. Then, as my eyes focused on the motionless figure, seeing the utter stillness, the pallid skin, a rush of piercing hope rocked through me. I suppressed it viciously, fighting against the equally sharp lash of agony as my eyes continued to the face beneath the black hair, the face that wasn't the one I wanted to see. Next was fear; this was not the face I grieved for, but it was close enough for me to know that the man facing me was no stray hiker.

And finally, in the end, recognition.

"Laurent!" I cried in surprised pleasure.

It was an irrational response. I probably should have stopped at fear.

Laurent had been one of James's coven when we'd first met. He hadn't been involved with the hunt that followed—the hunt where I was the quarry—but that was only because he was afraid; I was protected by a bigger coven than his own. It would have been different if that wasn't the case—he'd had no compunctions, at the time, against making a meal of me. Of course, he must have changed, because he'd gone to Alaska to live with the other civilized coven there, the other family that refused to drink human blood for ethical  reasons. The other family like… but I couldn't let myself think the name.

Yes, fear would have made more sense, but all I felt was an overwhelming satisfaction. The meadow was a magic place again. A darker magic than I'd expected, to be sure, but magic all the same. Here was the connection I'd sought. The proof, however remote, that—somewhere in the same world where I lived— he did exist.

It was impossible how exactly the same Laurent looked. I suppose it was very silly and human to expect some kind of change in the last year. But there was something… I couldn't quite put my finger on it.

"Bella?" he asked, looking more astonished than I felt.

"You remember." I smiled. It was ridiculous that I should be so elated because a vampire knew my name.

He grinned. "I didn't expect to see you here." He strolled toward me, his expression bemused.

"Isn't it the other way around? I do live here. I thought you'd gone to Alaska."

He stopped about ten paces away, cocking his head to the side. His face was the most beautiful face I'd seen in what felt like an eternity. I studied his features with a strangely greedy sense of release. Here was someone I didn't have to pretend for—someone who already knew everything I could never say.

"You're right," he agreed. "I did go to Alaska. Still, I didn't expect… When I found the Cullen place empty, I thought they'd moved on."

"Oh." I bit my lip as the name set the raw edges of my wound throbbing. It took me a second to compose myself. Laurent waited with curious eyes.

"They did move on," I finally managed to tell him.

"Hmm," he murmured. "I'm surprised they left you behind. Weren't you sort of a pet of theirs?" His eyes were innocent of any intended offense.

I smiled wryly. "Something like that."

"Hmm," he said, thoughtful again.

At that precise moment, I realized why he looked the same—too much the same. After Carlisle told us that Laurent had stayed with Tanya's family, I'd begun to picture him, on the rare occasions that I thought of him at all, with the same golden eyes that the… Cullens—I forced the name out, wincing—had. That all good vampires had.

I took an involuntary step back, and his curious, dark red eyes followed the movement.

"Do they visit often?" he asked, still casual, but his weight shifted toward me.

"Lie," the beautiful velvet voice whispered anxiously from my memory.

I started at the sound of his voice, but it should not have surprised me. Was I not in the worst danger imaginable? The motorcycle was safe as kittens next to this.

I did what the voice said to do.

"Now and again." I tried to make my voice light, relaxed. "The time seems longer to me, I imagine. You know how they get distracted…" I was beginning to babble. I had to work to shut myself up.

"Hmm," he said again. "The house smelled like it had been vacant for a while…"

"You must lie better than that, Bella," the voice urged.

I tried. "I'll have to mention to Carlisle that you stopped by. He'll be sorry they missed your visit." I pretended to deliberate for a second. "But I probably shouldn't mention it to… Edward, I suppose—" I barely managed to say his name, and it twisted my expression on the way out, ruining my bluff "—he has such a temper… well, I'm sure you remember. He's still touchy about the whole James thing." I rolled my eyes and waved one hand dismissively, like it was all ancient history, but there was an edge of hysteria to my voice. I wondered if he would recognize what it was.

"Is he really?" Laurent asked pleasantly… skeptically.

I kept my reply short, so that my voice wouldn't betray my panic. "Mm-hmm."

Laurent took a casual step to the side, gazing around at the little meadow. I didn't miss that the step brought him closer to me. In my head, the voice responded with a low snarl.

"So how are things working out in Denali? Carlisle said you were staying with Tanya?" My voice was too high.

The question made him pause. "I like Tanya very much," he mused. "And her sister Irina even more…

I've never stayed in one place for so long before, and I enjoy the advantages, the novelty of it. But, the restrictions are difficult… I'm surprised that any of them can keep it up for long." He smiled at me conspiratorially. "Sometimes I cheat."

I couldn't swallow. My foot started to ease back, but I froze when his red eyes flickered down to catch the movement.

"Oh," I said in a faint voice. "Jasper has problems with that, too."

"Don't move," the voice whispered. I tried to do what he instructed. It was hard; the instinct to take flight was nearly uncontrollable.

"Really?" Laurent seemed interested. "Is that why they left?"

"No," I answered honestly. "Jasper is more careful at home."

"Yes," Laurent agreed. "I am, too."

The step forward he took now was quite deliberate.

"Did Victoria ever find you?" I asked, breathless, desperate to distract him. It was the first question that popped into my head, and I regretted it as soon as the words were spoken. Victoria—who had hunted me with James, and then disappeared—was not someone I wanted to think of at this particular moment.

But the question did stop him.

"Yes," he said, hesitating on that step. "I actually came here as a favor to her." He made a face. "She won't be happy about this."

"About what?" I said eagerly, inviting him to continue. He was glaring into the trees, away from me. I took advantage of his diversion, taking a furtive step back.

He looked back at me and smiled—the expression made him look like a black-haired angel.

"About me killing you," he answered in a seductive purr.

I staggered back another step. The frantic growling in my head made it hard to hear.

"She wanted to save that part for herself," he went on blithely. "She's sort of… put out with you, Bella."

"Me?" I squeaked.

He shook his head and chuckled. "I know, it seems a little backward to me, too. But James was her mate, and your Edward killed him."

Even here, on the point of death, his name tore against my unhealed wounds like a serrated edge.

Laurent was oblivious to my reaction. "She thought it more appropriate to kill you than Edward—fair turnabout, mate for mate. She asked me to get the lay of the land for her, so to speak. I didn't imagine you would be so easy to get to. So maybe her plan was flawed—apparently it wouldn't be the revenge she imagined, since you must not mean very much to him if he left you here unprotected."

Another blow, another tear through my chest.

Laurent's weight shifted slightly, and I stumbled another step back.

He frowned. "I suppose she'll be angry, all the same."

"Then why not wait for her?" I choked out.

A mischievous grin rearranged his features. "Well, you've caught me at a bad time, Bella. I didn't come to this place on Victoria's mission—I was hunting. I'm quite thirsty, and you do smell… simply mouthwatering."

Laurent looked at me with approval, as if he meant it as a compliment.

"Threaten him," the beautiful delusion ordered, his voice distorted with dread.

"He'll know it was you," I whispered obediently. "You won't get away with this."

"And why not?" Laurent's smile widened. He gazed around the small opening in the trees. "The scent will wash away with the next rain. No one will find your body—you'll simply go missing, like so many, many other humans. There's no reason for Edward to think of me, if he cares enough to investigate. This is nothing personal, let me assure you, Bella. Just thirst."

"Beg," my hallucination begged.

"Please," I gasped.

Laurent shook his head, his face kind. "Look at it this way, Bella. You're very lucky I was the one to find you."

"Am I?" I mouthed, faltering another step back.

Laurent followed, lithe and graceful.

"Yes," he assured me. "I'll be very quick. You won't feel a thing, I promise. Oh, I'll lie to Victoria about that later, naturally, just to placate her. But if you knew what she had planned for you, Bella…" He shook his head with a slow movement, almost as if in disgust. "I swear you'd be thanking me for this."

I stared at him in horror.

He sniffed at the breeze that blew threads of my hair in his direction. "Mouthwatering," he repeated, inhaling deeply.

I tensed for the spring, my eyes squinting as I cringed away, and the sound of Edward's furious roar echoed distantly in the back of my head. His name burst through all the walls I'd built to contain it.

Edward, Edward, Edward. I was going to die. It shouldn't matter if I thought of him now. Edward, I love you.

Through my narrowed eyes, I watched as Laurent paused in the act of inhaling and whipped his head abruptly to the left. I was afraid to look away from him, to follow his glance, though he hardly needed a distraction or any other trick to overpower me. I was too amazed to feel relief when he started slowly backing away from me.

"I don't believe it," he said, his voice so low that I barely heard it.

I had to look then. My eyes scanned the meadow, searching for the interruption that had extended my life by a few seconds. At first I saw nothing, and my gaze flickered back to Laurent. He was retreating more quickly now, his eyes boring into the forest.

Then I saw it; a huge black shape eased out of the trees, quiet as a shadow, and stalked deliberately toward the vampire. It was enormous—as tall as a horse, but thicker, much more muscular. The long muzzle grimaced, revealing a line of dagger-like incisors. A grisly snarl rolled out from between the teeth, rumbling across the clearing like a prolonged crack of thunder.

The bear. Only, it wasn't a bear at all. Still, this gigantic black monster had to be the creature causing all the alarm. From a distance, anyone would assume it was a bear. What else could be so vast, so powerfully built?

I wished I were lucky enough to see it from a distance. Instead, it padded silently through the grass a mere ten feet from where I stood.

"Don't move an inch," Edward's voice whispered.

I stared at the monstrous creature, my mind boggling as I tried to put a name to it. There was a distinctly canine cast to the shape of it, the way it moved. I could only think of one possibility, locked in horror as I was. Yet I'd never imagined that a wolf could get so big.

Another growl rumbled in its throat, and I shuddered away from the sound.

Laurent was backing toward the edge of the trees, and, under the freezing terror,  confusion swept through me. Why was Laurent retreating? Granted, the wolf was monstrous in size, but it was just an animal. What reason would a vampire have for fearing an animal? And Laurent was afraid. His eyes were wide with horror, just like mine.

As if in answer to my question, suddenly the mammoth wolf was not alone. Flanking it on either side, another two gigantic beasts prowled silently into the meadow. One was a deep gray, the other brown, neither one quite as tall as the first. The gray wolf came through the trees only a few feet from me, its eyes locked on Laurent.

Before I could even react, two more wolves followed, lined up in a V, like geese flying south. Which meant that the rusty brown monster that shrugged through the brush last was close enough for me to touch.

I gave an involuntary gasp and jumped back—which was the stupidest thing I could have done. I froze again, waiting for the wolves to turn on me, the much weaker of the available prey. I wished briefly that Laurent would get on with it and crush the wolf pack—it should be so simple for him. I guessed that, between the two choices before me, being eaten by wolves was almost certainly the worse option.

The wolf closest to me, the reddish brown one, turned its head slightly at the sound of my gasp.

The wolf's eyes were dark, nearly black. It gazed at me for a fraction of a second, the deep eyes seeming too intelligent for a wild animal.

As it stared at me, I suddenly thought of Jacob—again, with gratitude. At least I'd come here alone, to this fairytale meadow filled with dark monsters. At least Jacob wasn't going to die, too. At least I wouldn't have his death on my hands.

Then another low growl from the leader caused the russet wolf to whip his head around, back toward Laurent.

Laurent was staring at the pack of monster wolves with unconcealed shock and fear. The first I could understand. But I was stunned when, without warning, he spun and disappeared into the trees.

He ran away.

The wolves were after him in a second, sprinting across the open grass with a few powerful bounds, snarling and snapping so loudly that my hands flew up instinctively to cover my ears. The sound faded with surprising swiftness once they disappeared into the woods.

And then I was alone again.

My knees buckled under me, and I fell onto my hands, sobs building in my throat.

I knew I needed to leave, and leave now. How long would the wolves chase Laurent before they doubled back for me? Or would Laurent turn on them? Would he be the one that came looking?

I couldn't move at first, though; my arms and legs were shaking, and I didn't know how to get back to my feet.

My mind couldn't move past the fear, the horror or the confusion. I didn't understand what I'd just witnessed.

A vampire should not have run from overgrown dogs like that. What good would their teeth be against his granite skin?

And the wolves should have given Laurent a wide berth. Even if their extraordinary size had taught them to fear nothing, it still made no sense that they would pursue him. I doubted his icy marble skin would smell anything like food. Why would they pass up something warm-blooded and weak like me to chase after Laurent?

I couldn't make it add up.

A cold breeze whipped through the meadow, swaying the grass like something was moving through it.

I scrambled to my feet, backing away even though the wind brushed harmlessly past me. Stumbling in panic, I turned and ran headlong into the trees.

The next few hours were agony. It took me three times as long to escape the trees as it had to get to the meadow.

At first I paid no attention to where I was headed, focused only on what I was running from By the time I collected myself enough to remember the compass, I was deep in the unfamiliar and menacing forest. My hands were shaking so violently that I had to set the compass on the muddy ground to be able to read it.

Every few minutes I would stop to put the compass down and check that I was still heading northwest, hearing—when the sounds weren't hidden behind the frantic squelching of my footsteps—the quiet whisper of unseen things moving in the leaves.

The call of a jaybird made me leap back and fall into a thick stand of young spruce, scraping up my arms and tangling my hair with sap. The sudden rush of a squirrel up a hemlock made me scream so loud it hurt my own ears.

At last there was a break in the trees ahead. I came out onto the empty road a mile or so south of where I'd left the truck. Exhausted as I was, I jogged up the lane until I found it. By the time I pulled myself into the cab, I was sobbing again. I fiercely shoved down both stiff locks before I dug my keys out of my pocket. The roar of the engine was comforting and sane. It helped me control the tears as I sped as fast as my truck would allow toward the main highway.

I was calmer, but still a mess when I got home. Charlie's cruiser was in the driveway—I hadn't realized how late it was. The sky was already dusky.

"Bella?" Charlie asked when I slammed the front door behind me and hastily turned the locks.

"Yeah, it's me." My voice was unsteady.

"Where have you been?" he thundered, appearing through the kitchen doorway with an ominous expression.

I hesitated. He'd probably called the Stanleys. I'd better stick to the truth.

"I was hiking," I admitted.

His eyes were tight. "What happened to going to Jessica's?"

"I didn't feel like Calculus today."

Charlie folded his arms across his chest. "I thought I asked you to stay out of the forest."

"Yeah, I know. Don't worry, I won't do it again." I shuddered.

Charlie seemed to really look at me for the first time. I remembered that I had spent some time on the forest floor today; I must be a mess.

"What happened?" Charlie demanded.

Again, I decided that the truth, or part of it anyway, was the best option. I was too shaken to pretend that I'd spent an uneventful day with the flora and fauna.

"I saw the bear." I tried to say it calmly, but my voice was high and shaky. "It's not a bear, though—it's some kind of wolf. And there are five of them. A big black one, and gray, and reddish-brown…"

Charlie's eyes grew round with horror. He strode quickly to me and grabbed the tops of my arms.

"Are you okay?"

My head bobbed in a weak nod.

"Tell me what happened."

"They didn't pay any attention to me. But after they were gone, I ran away and I fell down a lot."

He let go of my shoulders and wrapped his arms around me. For a long moment, he didn't say anything.

"Wolves," he murmured.

"What?"

"The rangers said the tracks were wrong for a bear—but wolves just don't get that big…"

"These were huge."

"How many did you say you saw?"

"Five."

Charlie shook his head, frowning with anxiety, He finally spoke in a tone that allowed no argument. "No more hiking."

"No problem," I promised fervently.

.

Charlie called the station to report what I'd seen. I fudged a little bit about where exactly I'd seen the wolves—claiming I'd been on the trail that led to the north. I didn't want my dad to know how deep I'd gone into the forest against his wishes, and, more importantly, I didn't want anyone wandering near where Laurent might be searching for me. The thought of it made me feel sick.

"Are you hungry?" he asked me when he hung up the phone.

I shook my head, though I must have been starving. I hadn't eaten all day.

"Just tired," I told him. I turned for the stairs.

"Hey," Charlie said, his voice suddenly suspicious again. "Didn't you say Jacob was gone for the day?"

"That's what Billy said," I told him, confused by his question.

He studied my expression for a minute, and seemed satisfied with what he saw there.

"Huh."

"Why?" I demanded. It sounded like he was implying that I'd been lying to him this morning. About something besides studying with Jessica.

"Well, it's just that when I went to pick up Harry, I saw Jacob out in front of the store down there with some of his friends. I waved hi, but he… well, I guess I don't know if he saw me. I think maybe he was arguing with his friends. He looked strange, like he was upset about something. And… different. It's like you can watch that kid growing! He gets bigger every time I see him."

"Billy said Jake and his friends were going up to Port Angeles to see some movies. They were probably just waiting for someone to meet them."

"Oh." Charlie nodded and headed for the kitchen.

I stood in the hall, thinking about Jacob arguing with his friends. I wondered if he had confronted Embry about the situation with Sam. Maybe that was the reason he'd ditched me today—if it meant he could sort things out with Embry, I was glad he had.

I paused to check the locks again before I went to my room. It was a silly thing to do. What difference would a lock make to any of the monsters I'd seen this afternoon? I assumed the handle alone would stymie the wolves, not having opposable thumbs. And if Laurent came here…

Or… Victoria.

I lay down on my bed, but I was shaking too hard to hope for sleep. I curled into a cramped ball under my quilt, and faced the horrifying facts.

There was nothing I could do. There were no precautions I could take. There was no place I could hide.

There was no one who could help me.

I realized, with a nauseous roll of my stomach, that the situation was worse than even that. Because all those facts applied to Charlie, too. My father, sleeping one room away from me, was just a hairsbreadth off the heart of the target that was centered on me. My scent would lead them here, whether I was here or not.

The tremors rocked me until my teeth chattered.

To calm myself, I fantasized the impossible: I imagined the big wolves catching up to Laurent in the woods and massacring the indestructible immortal the way they would any normal person. Despite the absurdity of such a vision, the idea comforted me. If the wolves got him, then he couldn't tell Victoria I was here all alone. If he didn't return, maybe she'd think the Cullens were still protecting me. If only the wolves could win such a fight…

My good vampires were never coming back; how soothing it was to imagine that the other kind could also disappear.

I squeezed my eyes tight together and waited for unconsciousness—almost eager for my nightmare to start. Better that than the pale, beautiful face that smiled at me now from behind my lids.

In my imagination, Victoria's eyes were black with thirst, bright with anticipation, and her lips curled back from her gleaming teeth in pleasure. Her red hair was brilliant as fire; it blew chaotically around her wild face.

Laurent's words repeated in my head. If you knew what she had planned for you

I pressed my fist against my mouth to keep from screaming.

10

10. ĐỒNG CỎ

JACOB ĐÃ KHÔNG GỌI ĐIỆN THOẠI

Lần đầu tôi gọi, Billy nghe máy và bảo tôi là Jacob vẫn còn trên giường. Tôi tò mò, muốn kiểm tra xem Billy đã đưa anh chàng đi bác sĩ chưa. Billy bảo rồi, nhưng, vì lý do nào đó không hiểu nữa, tôi không thực sự tin ông. Trong hai ngày kế, tôi lại gọi, cứ vài lần một ngày, nhưng chẳng ai ở đó.

Thứ bảy, tôi quyết định đi gặp anh ta, chẳng được mời. Nhưng căn nhà nhỏ màu đỏ trống rỗng. Điều này làm cho tôi hoảng lên - liệu Jacob ốm nặng đến nỗi anh chàng cần phải nhập viện? Trên đường trở về nhà tôi có ghé qua bệnh viện, nhưng người y tá ở bàn tiếp tân cho tôi biết không có Jacob hay Billy ở đó.

Tôi bắt Charlie gọi Harry Clearwater ngay khi bố đi làm về. Tôi chờ, lo lắng, trong khi Charlie tán dóc với ông bạn già; cuộc nói chuyện có vẻ huyên thuyên chẳng dứt nhưng tuyệt nhiên chẳng hề đề cập đến Jacob. Dường như Harry đã ở bệnh viện…làm các xét nghiệm gì đó về tim. Charlie nhăn trán, nhưng Harry vẫn đùa với ông, không thèm để ý đến việc này, mãi cho đến Charlie cười lại. Chỉ đến khi Charlie hỏi thăm về Jacob, và giờ thì phía bên kia đầu dây chẳng cho tôi biết gì thêm, chỉ nghe nhiều tiếng “hừm” và “vậy à”. Tôi gõ gõ ngón tay lên quầy cạnh ông cho đến khi ông đặt tay lên ngăn tay tôi lại.

Cuối cùng, Charlie gác máy điện thoại và quay qua tôi.

"Harry nói có vấn đề gì đó về đường dây điện thoại, và đó là lý do tại sao con không thể liên lạc được. Billy đã đưa Jake đến bác sĩ ở dưới đó, và hình như anh chàng bị bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. rất mệt, và vì thế Billy không muốn có khách thăm viếng," ông báo lại.

"Không cho thăm viếng à?" Tôi gặng hỏi với vẻ nghi ngờ

Charlie nhướng một bên chân mày.  “Giờ thì con đừng có gây rắc rối nữa nhé, Bells. Billy biết điều gì là tốt nhất cho Jake. Chẳng bao lâu nữa anh sẽ khoẻ lên và đi lại được. Kiên nhẫn nhé!”

Tôi không ép. Charlie quá lo lắng cho Harry. Đó ràng là chuyện quan trọng hơn –làm ông khó chịu vì lo lắng cỏn con của mình thì không hay chút nào. Thay vào đó, tôi đi thẳng lên lầu và bật máy tính lên. Tôi tìm một trang web trực tuyến về y học và gõ chữ “bệnh tăng bạch cầu đơn nhân " vào hộp tìm kiếm.

Tất cả những gì tôi biết về bệnh này này là mình có lẽ bị lây bệnh vì hôn, rõ ràng không phải trường hợp của Jake. Tôi nhanh chóng đọc kỹ các triệu chứng – sốt thì anh chàng chắc chắn có, nhưng các triệu chứng còn lại là gì? Không có đau họng khủng khiếp, không kiệt sức, không đau đầu, ít ra thì không có trước khi anh quay về nhà sau buổi chiếu phim; anh đã nói là cảm thấy " khoẻ như vâm” mà. Có phải thật sự đến nhanh thế không? Bài báo cho thấy dường như cảm giác đau xuất hiện trước tiên.

Tôi nhìn chăm chú vào màn hình máy tính và thắc mắc không biết, chính xác, tại sao tôi lại làm việc này. Tại sao tôi cảm thấy quá …quá nghi ngờ, giống như tôi không tin chuyện của Billy vậy? Tại sao Billy lại nói dối Harry?

Có lẽ tôi ngu. Tôi lo lắng, và, thành thật mà nói, tôi sợ không được gặp Jacob – chính điều đó đã làm tôi lo lắng.

Tôi đọc lướt qua phần còn lại của bài báo, tìm thêm thông tin. Tôi dừng lại khi đọc đến phần bệnh có thể kéo dài hơn một tháng như thế nào.

Một tháng? Tôi há hốc miệng.

.

Nhưng Billy không thể không cho thăm viếng lâu được. Tất nhiên là không rồi. Jake sẽ phát điên khi nằm chết dí trên giường lâu mà không có ai để chuyện trò.

Thế thì Billy sợ điều gì? Bài báo nói rằng người bị bệnh bệnh đơn nhân nhiễm trùng cần tránh hoạt động thể lực, nhưng đâu có nói gì về chuyện thăm viếng. Bệnh này không lây nhiễm lắm.

Tôi sẽ cho Billy một tuần, tôi quyết định, trước khi tôi trở nên hung hăng. Một tuần là hào phóng lắm rồi.

Một tuần dài quá. Vào thứ Tư, tôi chắc mình sẽ không sống nổi cho đến ngày thứ bảy. Khi quyết định để yên cho Billy và Jacob trong một tuần, tôi đã không tin Jacob sẽ chấp nhận quy định của Billy. Mỗi ngày khi tôi từ trường về đến nhà, tôi liền chạy đến điện thoại kiểm tra tin nhắn. Chẳng hề có tin nhắn nào cả.

Tôi gian lận ba lần bằng cách cố gắng gọi anh, nhưng đường dây điện thoại vẫn không kết nối được.

Tôi đã ở trong nhà quá nhiều và ở một mình quá lâu. Không có Jacob, adrenaline và sự xao nhãng của tôi, mọi thứ mà tôi đang đè nén bắt đầu dâng lên trong tôi. Những giấc mơ lại trở nên dữ dội. Tôi không còn thấy kết cục nữa. Chỉ sự hư vô khủng khiếp - nửa thời gian trong rừng, nửa thời gian ở biển dương xỉ không người nơi ngôi nhà trắng không còn tồn tại. Đôi khi Sam Uley có mặt trong rừng, theo dõi tôi. Tôi không chú ý đến anh ta – sự hiện diện của anh ấy không thoải mái chút nào; chẳng làm tôi cảm thấy ít cô đơn hơn. Chẳng làm tôi ngừng la hét và tỉnh giấc, nhiều đêm liền.

Cái lỗ thủng trong ngực tôi đau hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ mình đã kiểm soát được nó, nhưng tôi thấy mình gập người, ngày này qua ngày khác, giữ chặt hai bên hông lại và thở hổn hển.

Tôi không giỏi đối phó với việc này một mình.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng khi sáng tôi thức giấc - dĩ nhiên, hét lên - và nhớ rằng hôm nay là thứ bảy. Hôm nay tôi có thể gọi Jacob. Và nếu đường điện thoại vẫn không liên lạc được, tôi sẽ đến La Push. Dù thể nào đi chăng nữa thì, hôm nay tình hình sẽ tốt hơn tuần lễ cô đơn vừa rồi.

Tôi quay số, rồi chờ đợi mà không hy vọng nhiều.

Tôi bất ngờ khi Billy lên tiếng ngay tiếng reng thứ hai.

"Alô ?"

"Ồ, điện thoại kết nối lại rồi! Chào, bác Billy. Cháu là Bella. Cháu chỉ gọi hỏi xem sức khoẻ Jacob như thế nào. Bạn ấy đã khoẻ và tiếp khách được chưa? Cháu định ghé qua chơi "

"Bác xin lỗi, Bella, " Billy cắt ngang, và tôi tự hỏi có phải ông đang xem ti vi không; ông có vẻ bị phân tâm.

"Nó không có ở nhà."

"Ồ." Tôi phải mất một giây sau mới lên tiếng. "Vậy bạn ấy đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Ờ,” Billy do dự một lúc khá lâu. "Rốt cuộc hóa ra không phải là bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. Chỉ do vài thứ vi - rút khác gây ra."

"Ôi. Vậy hiện nay bạn ấy đang ở đâu?"

"Nó đang chở bạn tới Port Angeles- Bác nghĩ chúng nó sẽ xem buổi chiếu hai phim hay làm cái gì đó. Nó đã đi cả ngày trời rồi.”

"À, thiệt nhẹ cả người. Cháu lo quá. Cháu vui vì anh ấy đã khoẻ hẳn để ra ngoài.“ Giọng tôi có vẻ giả dối khủng khiếp khi tôi lắp bắp nói nhanh.

Jacob đã khoẻ hơn, nhưng chưa đủ khoẻ để gọi tôi. Anh chàng đã ra ngoài chơi với bạn bè. Tôi thì đang ngồi nhà, nhớ anh từng giờ.  Tôi cô đơn, lo lắng, chán nản… bị xuyên tim  - và bây giờ bơ vơ khi nhận ra rằng một tuần lễ không gặp mặt nhau chẳng ảnh hưởng đến anh như tôi.

"Cháu có muốn nhắn riêng chuyện gì không?" Billy yêu cầu lịch sự.

"Dạ không, không có."

"Ừm, bác sẽ nói với nó rằng có cháu gọi điện thoại hỏi thăm, " Billy hứa. " Chào cháu Bella. "

"Chào bác, " tôi đáp lại, nhưng ông đã gác máy.

Tôi đứng sững một lát với điện thoại vẫn trên tay.

Jacob chắc đã đổi ý, như tôi đã sợ. Anh đang nghe theo lời khuyên của tôi và không phí thêm thời gian nữa với một người không thể đáp lại tình cảm của mình. Tôi cảm thấy mặt mình không còn chút máu.

"Có chuyện gì vậy ?" Charlie vừa hỏi vừa đi xuống cầu thang.

"Dạ không, " tôi nói dối, gác máy điện thoại. " Billy nói Jacob cảm thấy đỡ hơn nhiều. Không phải bệnh tăng bạch cầu đơn nhân. Thế là tốt rồi."

"Nó sẽ đến đây, hay là con sẽ đến đó?" Charlie hỏi lơ đãng khi bắt đầu sục sạo tủ lạnh.

"Không," tôi thú nhận. "Anh ấy đang đi chơi với một vài người bạn khác."

Giọng tôi cuối cùng đã làm Charlie đế ý. Bố ngước nhìn tôi bất giác lo lắng, bàn tay ông sững lại bên gói phô - mai lát.

"Chẳng phải còn hơi sớm để ăn trưa sao?" Tôi hỏi nhẹ nhàng hết mức có thể, cố làm bố phân tâm.

"Không, bố chỉ gói vài thứ để đem ra sông…”

"Ồ, hôm nay đi câu à?"

"Ừm, Harry gọi... và trời không mưa.” Ông vừa nói vừa chất một đống đồ ăn trên quầy.

Bất ngờ ông ngước nhìn lên lần nữa như thể ông vừa nhận ra điều gì đó.  "Này, con muốn bố ở nhà với con không, vì Jake vắng mặt?"

"Không sao đâu bố" tôi nói, tỏ vẻ dửng dưng. " Cá sẽ cắn câu nhiều hơn khi thời tiết tốt. "

Ông nhìn tôi chằm chằm, vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt. Tôi biết rằng ông đang lo lắng, sợ để tôi ở nhà một mình, trong trường hợp sợ tôi "quanh quẩn trong buồn khổ” trở lại.

"Thiệt đó, bố. Con sẽ gọi Jessica, " tôi bịa chuyện thật nhanh. Tôi thà là ở một mình còn hơn là có ông ở nhà canh chừng tôi suốt cả ngày. "Tụi con sẽ nghiên cứu bài trắc nghiệm giải tích. Con có thể nhờ cô ta giúp." Phần này thì đúng rồi.  Nhưng tôi sẽ phải làm mà không nhờ cô ta giúp.

"Đó là ý hay đấy. Con đã dành quá nhiều thời gian chơi với Jacob, những người bạn khác của con sẽ nghĩ con đã quên họ."

Tôi mỉm cười và gật đầu làm như tôi quan tâm lắm đến suy nghĩ của các người bạn khác.

Charlie vừa mới quay đi, thì lại xoay người lại với vẻ lo lắng. "Này, con sẽ học ở đây hoặc nhà của Jess, đúng không?"

"Đương nhiên, còn có chỗ nào nữa đâu hả bố?"

"Ừm, chỉ là bố muốn con cẩn thận tránh xa rừng, như bố đã nói rồi đó.”

Tôi mất cả phút mới hiểu, phân tâm. " thêm rắc rối với gấu à?"

Charlie gật đầu, cau mày. "Chỗ chúng ta có một người đi bộ đường dài bị mất tích- kiểm lâm tìm thấy trại của anh ta sáng sớm hôm nay, nhưng không có dấu vết gì của anh ta cả. Có vài dấu chân thú lớn ... dĩ nhiên có thể chúng đã đến sau, khi ngửi thấy mùi thức ăn... dù sao chăng nữa, bây giờ họ đang đặt bẫy để bắt."

"Ồ," tôi lơ đãng nói. Tôi thực sự không lắng nghe lời cảnh báo của ông; tôi cảm thấy khó chịu vì chuyện Jacob hơn là khả năng sợ bị gấu ăn thịt.

Tôi mừng khi thấy Charlie vội vã. Ông không chờ tôi gọi Jessica, vì vậy tôi không cần phải mang bộ mặt ngớ ngẩn. Tôi cẩn thận đến thu dọn các sách giáo khoa trên bàn ở bếp để xếp vào túi ; có lẽ quá nhiều, và nếu ông không háo hức để kịp hẹn, thế nào ông cũng nghi ngờ.

Tôi bận tỏ vẻ bận rộn đến nỗi nguyên cả ngày trống trải khủng khiếp không làm tôi suy sụp cho đến khi tôi nhìn bố lái xe đi. Mất khoảng hai phút nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại nằm im lặng trong gian bếp rồi quyết định rằng hôm nay tôi sẽ không ở nhà. Tôi cân nhắc các lựa chọn của mình.

Tôi sẽ không gọi cho Jessica. Theo những gì tôi biết, Jessica đã theo phe bọn xấu.

Tôi có thể lái xe đến La Push và lấy chiếc xe máy của tôi –ý nghĩ thôi thúc tôi nhưng chỉ một rắc rối nhỏ: ai sẽ chở tôi đến phòng cấp cứu nếu tôi cần sau đó?

Hay là… tôi đã có bản đồ và la bàn trong xe tải. Giờ đây tôi chắc chắn tôi hiểu cách làm đủ rõ để không bị lạc. Có lẽ tôi hôm nay chỉ theo hai đường, thực hiện trước kế hoạch đến khi Jacob quyết định cho tôi hân hạnh được gặp mặt anh. Tôi cố không nghĩ chuyện đó có thể kéo dài bao lâu. Hay sẽ là chẳng bao giờ nữa.

.

Tôi cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi đôi chút khi tôi nghĩ Charlie sẽ cảm thấy thế nào về việc này, nhưng tôi lờ đi. Hôm nay tôi lại không thể ở nhà được nữa.

Vài phút sau tôi đã trên con đường đất quen thuộc không biết dẫn đến chỗ nào cụ thể cả. Tôi hạ kính cửa sổ và tôi lái nhanh hết mức xe tải tôi có thể chịu được, cố tận hưởng làn gió ve vuốt mặt mình. Trời mây, nhưng hầu như khô ráo – một ngày quá đẹp ở Forks.

Khởi đầu làm tôi mất thời gian hơn Jacob. Sau khi đỗ xe ở chỗ thường lệ, tôi phải mất ít nhất mười lăm phút nghiên cứu chiếc kim nhỏ trên mặt la bàn và các điểm đánh dấu trên bản đồ nay đã sờn. Khi tôi cảm thấy khá chắc là mình đang theo đúng với đường vẽ trên mạng lưới, tôi bắt đầu vào rừng.

Khu rừng hôm nay tràn đầy sức sống, tất cả sinh vật nhỏ đang tận hưởng sự khô ráo ngắn ngủi. Không hiểu vì sao, mặc dù có tiếng chim hót líu lo và tiếng quạ kêu, tiếng côn trùng kêu vo vo ầm ĩ  quanh đầu tôi, và thỉnh thoảng những chú chuột đồng chạy vụt qua lùm cây bụi, nhưng tôi cảm thấy khu rừng hôm nay có vẻ rùng rợn; nó làm tôi nhớ cơn ác mộng gần đây nhất của tôi. Tôi biết nó rùng rợn là vì tôi ở đây có một mình, thiếu tiếng huýt sáo hồn nhiên của Jacob và âm thanh của một đôi chân nữa lóc bóc trên vùng đất ẩm ướt.

Càng tiến sâu vào rừng, cảm giác lo lắng càng tăng dần. Hơi thở bắt đầu nặng nề hơn - không phải do tôi gắng sức, mà vì tôi một lần nữa lại gặp khó khăn với cái lỗ thủng ngu ngốc trong ngực mình. Tôi ghì cánh tay ôm lấy thân mình và cố tống cơn đau ra khỏi tâm trí. Tôi gần như muốn quay lại, nhưng tôi không muốn phí công sức đã bỏ ra.

.

Khi tôi lê bước, nhịp chân của tôi bắt đầu làm tê dại tâm trí và cơn đau của tôi. Cuối cùng, nhịp thở của tôi đã ổn định, và tôi vui vì đã không từ bỏ ý định của mình. Tôi đang thông thạo hơn trong việc băng rừng; có thể nói tôi bắt đầu đi nhanh hơn.

Tôi không nhận ra tôi đang di chuyển hiệu quả như thế nào. Tôi nghĩ tôi đã đi có lẽ được bốn dặm, và tôi thậm chí chưa nhìn quanh khắp nơi tìm kiếm nó. Và rồi một cái dốc đã làm tôi mất phương hướng, tôi bước qua mái vòm thấp được tạo ra bởi hai cây gỗ thích – đẩy mấy cây dương xỉ cao ngang ngực để đi qua vào đồng cỏ.

Cũng là nơi ấy, tôi chắc chắn điều đó ngay tức khắc. Tôi chưa bao giờ thấy khoảng rừng trống cân đối đến như thế. Nó hoàn toàn tròn trịa như thể ai đó đã cố ý tạo ra vòng tròn hoàn mỹ, nhổ cây đi nhưng không để lại dấu vết bạo lực nào trong bãi cỏ nhấp nhô kia. Đến phía đông, tôi có thể nghe tiếng suối chảy rì rầm lặng lẽ.

Nơi này gần như không đẹp sững sờ khi không có nắng trời, nhưng nó vẫn vô cùng xinh đẹp và thanh bình. Không phải mùa hoa dại nở; mặt đất đầy những cây cỏ cao đu đưa trong làn gió thoảng như mặt hồ gợn sóng lăn tăn.

Cũng là nơi ấy... nhưng nó không có những gì tôi đã tìm kiếm.

Cảm giác thất vọng đến với tôi ngay khi tôi nhận ra điều đó. Tôi quỳ xuống ngay chỗ đang đứng, quỳ ở  chỗ bìa rừng trống đó, bắt đầu thở hổn hển.

Đi xa hơn nữa để làm gì?  Chẳng có gì lưu lại nơi đây.  Chẳng có gì ngoài những kỷ niệm tôi có thể nhớ lại ngay bất cứ khi nào mình muốn, nếu tôi muốn chịu cơn  đau tương tự – cơn đau đang xâm chiếm tôi đây, làm tôi lạnh giá.  Nơi này chẳng có gì đặc biệt khi không có anh. Tôi không rõ  là mình hy vọng sẽ cảm thấy gì ở đây, nhưng đồng cỏ thì dường như thiếu khí trời, thiếu mọi thứ, y như mọi nơi khác. Cũng giống như những cơn ác mộng của tôi. Đầu tôi quay cuồng choáng váng.

Ít ra thì tôi cũng đã đến một mình. Tôi vội cám ơn khi nhận ra điều đó. Nếu tôi khám phá đồng cỏ cùng Jacob… ừm, tôi không thể nào che đậy được vực thẳm mà tôi đang lao xuống lúc bấy giờ. Sao tôi có thể giải thích được khi thân thể tôi đang rạn nứt ra nhiều mảnh, khi tôi phải cuộn tròn để lỗ hổng không xé tôi thành từng mảnh? Tốt hơn nhiều khi không có ai chứng kiến.

Và tôi không phải giải thích cho ai hiểu tại sao tôi vội vã rời khỏi đây như vậy. Jacob hẳn sẽ cho rằng, sau khi trải qua bao khó khăn để tìm ra nơi ngu ngốc này, tôi sẽ muốn ở lại đây lâu hơn là chỉ một vài giây. Nhưng tôi đã cố gắng tìm sức mạnh để đứng lên lại, thôi không cuộn tròn nữa.  Quá đau đớn phải chịu ở nơi trống rỗng này - tôi sẽ bò đi nếu cần.

Thật may mắn khi tôi chỉ có một mình!

Một mình. Tôi lặp lại từ này với vẻ hết sức thoả mãn khi tôi vặn mình đứng dậy mặc kệ cơn đau. Đúng lúc đó, một cái bóng bước ra từ cánh rừng phía bắc, cách khoảng ba mươi bước.

Cảm giác choáng váng xuyên qua người tôi ngay tức thì. Đầu tiên là bất ngờ; tôi đã xa các con đường mòn ở đây, và tôi không nghĩ có người đi theo. Sau đó, mắt tôi chiếu thẳng vào hình thù bất động kia, thấy hoàn toàn tĩnh lặng, làn da xanh xao, niềm hy vọng vội vã xâm chiếm lấy tôi. Tôi hết sức kiềm chế, cố gắng chống lại cảm giác đau đớn đang cứa đều trên thân thể tôi khi mắt của tôi tiếp tục chú mục vào khuôn mặt núp dưới mái tóc đen kia, khuôn mặt này không phải là khuôn mặt mà tôi muốn nhìn thấy. Kế đến là nỗi sợ hãi; đây không phải là khuôn mặt tôi đau buồn vì nó, nhưng đã đủ gần để tôi biết là người đàn ông đang đối diện với tôi không phải là người đi bộ đường dài bị lạc.

Và cuối cùng, cuối cùng, nhận ra.

"Laurent !" Tôi thét lên vì vui sướng bất ngờ.

Đó là một phản ứng vô lý. Lẽ ra tôi phải dừng lại vì sợ.

Laurent là một thành viên trong nhóm James khi chúng tôi gặp lần đầu tiên. Hắn đã không tham gia vào cuộc săn lùng sau đó– cuộc đi săn mà tôi là con mồi - nhưng chỉ là vì hắn sợ; vì tôi đã được bảo vệ bởi một nhóm hùng mạnh hơn nhóm của hắn. Việc đó lẽ ra phải khác nếu đó không phải là trường hợp này - hắn đã không hối tiếc, vào lúc đó, vì chống lại việc biến tôi thành thức ăn. Tất nhiên, hắn chắc đã thay đổi, vì hắn đã đến Alaska để sống với một nhóm văn minh khác ở đó, một dòng tộc khác không chịu hút máu người vì lý do đạo đức. Dòng tộc khác đó giống ... nhưng tôi không để mình nghĩ đến cái tên ấy.

Đúng vậy, sợ hãi thì hợp lẽ hơn, nhưng tấc cả những gì tôi cảm nhận là cảm giác thoả mãn vô bờ. Đồng cỏ lại là một nơi đầy lôi cuốn. Thật ra mà nói, một sự lôi cuốn đáng sợ hơn tôi mong, chắc chắn vậy, nhưng vẫn là lôi cuốn. Đây là sự liên hệ tôi đã tìm kiếm. Bằng chứng, tuy xa xôi, - rằng ở một nơi nào đó trong cùng thế giới mà tôi sống - anh đã tồn tại.

Thật không thể tin được Laurent vẫn y như xưa. Tôi cho rằng thật ngốc và quá người khi mong chờ một sự thay đổi nào đó trong năm ngoái. Nhưng có điều gì đó ….. khiến tôi không thể nhận ra.

"Bella ?" hắn hỏi, có vẻ ngạc nhiên hơn cả tôi.

"Ông nhớ à." Tôi mỉm cười. Thật buồn cười hết sức khi tôi lại tự hào như thế được một con ma cà rồng biết tên.

Hắn cười toe toét. "Tôi không nghĩ sẽ gặp cô ở đây. "  Hắn đi về phía tôi, vẻ mặt kinh ngạc.

"Trái đất tròn mà? Tôi sống ở đây mà. Tôi tưởng ông đã đến Alaska rồi.”

Hắn dừng lại cách khoảng mười bước, nghểnh đầu sang một bên. Khuôn mặt hắn là khuôn mặt đẹp nhất tôi từng thấy đã rất lâu rồi. Tôi nhìn chăm chú nét mặt của hắn với cảm giác nhẹ nhõm thèm khát kỳ lạ. Đây là người mà tôi không cần phải giả vờ - người đã biết mọi thứ tôi không bao giờ có thể nói ra.

"Đúng," hắn đồng ý. " Tôi đã đến Alaska. Nhưng, tôi vẫn không ngờ... khi tôi thấy nhà gia đình Cullen vắng tanh, tôi mới biết họ đã chuyển đi nơi khác."

"Ôi. " Tôi cắn môi khi cái tên đó làm đau buốt vết thương trong lòng tôi. Phải mất một giây sau tôi mới bình tĩnh được. Laurent chờ đợi với mắt tò mò.

"Họ đã chuyển đi rồi,” cuối cùng thì tôi cố nói với hắn.

"Hừm,” hắn lẩm bẩm. "Tôi ngạc nhiên khi họ để cô lại. Cô không phải là một loại thú cưng của họ sao?"  Mắt hắn tỏ vẻ ngây thơ trước sự xúc phạm cố tình kia.

Tôi mỉm cười nhăn nhó. “Đại loại như thế.”

"Hừm, " hắn nói, lại tỏ vẻ tư lự.

Đúng lúc ấy, tôi nhận ra tại sao hắn y như trước- y hệt như trước. Sau khi Carlisle bảo chúng tôi là Laurent đã ở với gia đình Tanya, tôi đã bắt đầu hình dung ra hắn, trong những dịp hiếm hoi tôi đã nghĩ về hắn, cũng đôi mắt vàng... mà gia đình Cullens - tôi buộc thốt lên cái tên này, cau mày - có. Đó là cáimọi ma cà rồng tốt .

Tôi vô tình lùi lại một bước, và con mắt tò mò, đỏ sẫm của hắn theo dõi từng cử động của tôi.

"Họ có thăm cô thường không?" hắn hỏi, giọng vẫn bình thường, nhưng hắn đang nhích về phía tôi.

"Nói dối đi” giọng nói mượt mà êm ái thì thầm đầy lo lắng trong đầu tôi.

Tôi bắt đầu nghe giọng anh, nhưng lẽ ra tôi chẳng nên bất ngờ. Chẳng phải tôi không đang gặp nỗi nguy hiểm tệ hại nhất có thể tưởng tượng ra sao? Xe máy chỉ là mèo con so với chuyện này.

Tôi làm theo lời giọng nói.

"Thỉnh thoảng." Tôi cố nói với giọng nhẹ nhàng, thư thái. " Thời gian hình như dài hơn đối với tôi. Ông biết họ hay xao lãng lắm..." tôi bắt đầu lắp bắp. Tôi phải ráng chặn họng mình lại.

"Hừm,” hắn nói nữa. "Ngôi nhà bốc mùi như thể đã bị bỏ trống khá lâu... "

“Em phải nói xạo giỏi hơn thế, Bella," giọng nói thúc giục.

Tôi cố gắng. "Tôi sẽ nói cho Carlisle biết là ông có ghé qua. Ông ấy sẽ tiếc lắm vì lỡ chuyến viếng thăm của ông. " Tôi giả vờ cân nhắc một chút. " Nhưng chắc tôi không nên đề cập chuyện đó với ... Edward"  tôi nói không ra nỗi tên anh, và vẻ mặt tôi méo xệch khi nhắc đến nó, phá hỏng sự lừa bịp của tôi – “tính khí anh ấy như vậy đấy… ừm, tôi chắc chắn ông còn nhớ. Anh ấy vẫn còn  nhạy cảm về chuyện James."  Tôi trợn tròn mắt và phẩy mạnh tay, như thể đó là chuyện lâu lắm rồi vậy, nhưng đôi chút cuồng loạn ẩn trong giọng nói. Tôi tự hỏi liệu hắn có nhận ra đó là gì không.

 “Anh ta vẫn vậy thật sao?" Laurent thích thú hỏi ... đầy ngờ vực.

Tôi c trả lời ngắn ngủn, để giọng mình không lộ vẻ hoảng sợ.  “Ừm-hừm."

Laurent bước thong thả sang một bên, nhìn quanh quất đồng cỏ nhỏ. Tôi không bỏ qua chuyện bước chân đó đã làm hắn ta gần tôi hơn. Trong đầu tôi, giọng nói phản ứng bằng tiếng gầm gừ trầm trầm.

"Thế chuyện ở Denali ra sao? Carlisle bảo là ông đang ở với Tanya mà?"  Giọng tôi quá cao.

Câu hỏi này làm hắn ngừng lại. "Tôi rất thích Tanya, " hắn trầm ngâm.  "Và thích chị Irina của cô ấy hơn ...

Tôi chưa bao giờ ở một chỗ lâu như thế, và tôi thích những thuận lợi đó, sự mới lạ của nó nữa. Nhưng, kiềm chế thực khó ... Tôi ngạc nhiên khi ai trong bọn họ cũng có thể giữ vững tinh thần lâu đến vậy."  Hắn mỉm cười với tôi một cách bí ẩn. "Đôi khi tôi giả bộ.”

Tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Chân tôi bắt đầu lùi lại, nhưng tôi cứng người khi đôi mắt màu đỏ của hắn liếc xuống bắt gặp cử động của tôi.

"Ồ, "  tôi nói với giọng yếu ớt. " Jasper cũng bị khó khăn trong chuyện đó. "

"Đừng nhúc nhích, " giọng nói thì thầm. Tôi cố làm theo lời anh dặn. Thật khó; bản năng muốn bỏ chạy gần như không kiểm soát được.

" Thật sao?" Laurent có vẻ quan tâm. " Đó có phải là lý do họ bỏ đi?"

" Không, " tôi trả lời trung thực. " Jasper cẩn thận hơn khi ở nhà. "

" Ờ, " Laurent đồng ý. " Tôi cũng vậy. "

Bước chân tiến về phía trước của hắn giờ đây quả là cố tình.

"Victoria đã bao giờ tìm cô chưa?" Tôi hỏi, nín thở, muốn làm hắn phân tâm. Đó là câu hỏi đầu tiên bất thình lình nảy ra trong đầu tôi, và tôi lấy làm hối hận khi thốt nên lời.  Victoria - người đã săn lùng tôi cùng với James, rồi biến mất - không phải là người mà tôi muốn nghĩ về trong giây phút đặc biệt này.

Nhưng câu hỏi đã ngăn hắn lại.

, " hắn nói, do dự không bước tới nữa. " Tôi thực sự đến đây để giúp cô ấy. " Hắn nhăn nhó. " Cô ấy sẽ không vui về chuyện này.”

“Về việc gì ?" Tôi hăng hái hỏi, như mời mọc hắn nói tiếp. Hắn đang nhìn vào rừng, không nhìn tôi. Tôi lợi dụng sự xao lãng của hắn, lén lút lùi bước.

Hắn ngoái lại nhìn tôi và mỉm cười – vẻ mặt lúc này làm hắn trông giống như một thiên thần tóc đen.

“Về việc tôi sẽ giết cô, " ́n đáp lại bằng tiếng rừ rừ quyến rũ.

Tôi lùi thêm một bước nữa. Tiếng gầm gừ lồng lộn trong đầu tôi làm tôi khó nghe.

"Cô ta muốn dành phần đó cho mình, ́n thoải mái nói tiếp. " Cô ấy đại loại ... rất tức cô đấy, Bella. "

“Tôi à ?" Tôi nói the thé.


Hắn lắc đầu và cười khúc khích. "Tôi biết, dường như cũng hơi muộn đối với tôi, nữa. Nhưng James là bạn trai cô ấy, và Edward của cô đã giết anh ta.”

Ngay cả ở đây, trong thời điểm cận kề cái chết, tên anh như lưỡi cưa cứa vào vết thương chưa lành của tôi.

Laurent không để ý đến phản ứng của tôi. " Cô ấy nghĩ giết cô hợp lý hơn giết Edward – một sự hoán đổi công bằng,  bạn tình người này giết bạn tình người khác. Cô ấy yêu cầu tôi nắm tình hình dùm cô ấy, rồi nói cho cô ấy biết. Tôi không nghĩ cô dễ dàng tiếp cận như thế. Vì thế có lẽ kế hoạch của cô ấy có thiếu sót - rõ ràng chẳng giống cuộc trả thù như cô ta tưởng, vì cô hẳn chẳng có ý nghĩa nhiều đối với hắn ta khi hắn bỏ mặc cô ở đây chẳng được bảo vệ. "

Một cú đánh nữa, một cú xé toang lồng ngực tôi.

Laurent di chuyển từ từ, và tôi loạng choạng lùi thêm một bước nữa.

Gã cau mày. "Tôi nghĩ cô ấy sẽ giận lắm, cũng thế thôi. "

“Thế sao không chờ cô ấy?"  Tôi nghẹn lời.

Nụ cười ranh mãnh làm thay đổi nét mặt của gã. "À, cô đã gặp tôi không đúng lúc, Bella. Tôi không đến nơi này theo sứ mệnh của Victoria - tôi đang đi săn. Tôi rất khát, và cô có mùi... thơm nhỏ dãi.”

Laurent nhìn tôi vừa ý, như thể gã xem đó là một lời khen.

"Doạ hắn đi, ảo giác ngọt ngào ra lệnh, giọng anh lạc đi vì sợ hãi.

"Anh ấy sẽ biết ông là thủ phạm, " tôi ngoan ngoãn thì thầm . "Ông sẽ không thoát được nếu làm việc này. "

"Tại sao không thoát được? Laurent cười lớn. Gã nhìn chằm chằm quanh chỗ rừng thưa nhỏ. "Mùi sẽ bị xoá sạch trong cơn mưa tới. Sẽ chẳng ai tìm thấy xác cô – đơn giản là mất tích thôi, giống như rất nhiều, nhiều người khác. Edward chẳng có lý do gì nghĩ là tôi, nếu hắn đủ quan tâm để muốn điều tra.  Chuyện này chẳng có ý xúc phạm gì đâu, thiệt đó, Bella. Chỉ vì đói thôi. "

"Van xin đi," ảo giác van lơn.

"Xin ông, " tôi thở hổn hển.

Laurent lắc đầu, khuôn mặt gã ân cần. “Suy nghĩ kiểu này nè, Bella. Cô rất may mắn khi tôi là người tìm thấy cô. "

"Tôi may mắn?" Tôi nhăn nhó, loạng choạng lùi thêm một bước nữa.

Laurent bước theo, uyển chuyển và duyên dáng

", " gã cả quyết với tôi. " Tôi sẽ rất nhanh. Tôi hứa là cô sẽ không cảm thấy gì hết. Ồ, sau đó tôi sẽ nói dối Victoria về việc này, nói một cách tự nhiên, chỉ để làm cô ấy nguôi giận. Nhưng giá mà cô biết cô ta định làm gì với cô, Bella… " gã chậm chạp lắc đầu, hầu như thể chán ghét. "Tôi thề là cô sẽ cám ơn tôi về việc này. "

Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào gã.

hít làn gió nhẹ thổi mấy cọng tóc của tôi về hướng gã. "Thèm nhỏ dãi, " gã lặp lại, hít sâu.

Tôi hồi hộp chờ cú nhảy, tôi vừa nheo mắt vừa co rúm người lại, và âm thanh của tiếng gầm rống giận dữ của Edward vang vọng xa xa sau đầu tôi. Tên anh phá tung mọi bức tường tôi đã xây để nhốt nó.

Edward, Edward, Edward. Tôi sắp chết. Bây giờ có nghĩ đến anh cũng chẳng sao cả. Edward, em yêu anh.

Qua con mắt nheo lại, tôi chăm chú chờ khi Laurent ngừng hít và đột ngột quay phắt đầu về phía trái. Tôi sợ không dám rời mắt khỏi gã, để nhìn theo ánh mắt gã, mặc dù gã hầu như chẳng cần phải làm tôi phân tâm hoặc dùng bất cứ một mẹo nào khác để áp đảo tôi. Tôi quá kinh ngạc đến nỗi cảm thấy nhẹ nhõm khi gã bắt đầu từ từ lùi xa khỏi tôi.

"Không thể tin được," gã nói, giọng thấp đến nỗi tôi hầu như không nghe gì cả.

Vậy là tôi phải nhìn. Mắt tôi quét qua đồng cỏ, tìm xem sự gián đoạn đã kéo dài đời tôi thêm một vài giây. Lúc đầu tôi chẳng thấy gì, và ánh nhìn chằm chằm của tôi liếc lại về phía Laurent. Bây giờ gã đang lùi nhanh hơn, mắt hướng vào rừng.

Thế rồi tôi đã thấy; một hình thù đen khổng lồ lộ diện ra khỏi cánh rừng, êm như một cái bóng, và khoan thai bước về phía ma cà rồng. Thật đồ sộ - cao bằng con  ngựa, nhưng mập hơn, vạm vỡ hơn nhiều. Mõm dài nhăn lại, để lộ một hàm răng lởm chởm như dao găm. Tiếng gầm gừ ghê rợn phát ra dưới hàm răng, ầm ầm qua cánh rừng thưa như tiếng sấm chói tai kéo dài.

Con gấu. Chỉ có điều, chẳng phải gấu.  Tuy thế, con quái vật đen khổng lồ ấy chắc chắn là sinh vật gây ra toàn bộ nỗi hoảng sợ ấy. Từ xa, ai cũng sẽ nghĩ đó là một con gấu. Còn con gì khác có thể to đến thế, khoẻ đến thế?

Tôi ước gì tôi đủ may mắn nhìn thấy nó từ xa. Thay vào đó, nó lặng lẽ bước nhẹ qua cỏ cách chỗ tôi đứng chỉ mười bộ.

“Đừng nhúc nhích gì cả,” tiếng Edward thì thầm.

Tôi nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ, đầu óc tôi lưỡng lự khi cố đặt tên cho nó. Có cái răng nanh lộ rõ, cách nó di chuyển. Tôi chỉ có thể nghĩ ra một khả năng, khi đang cứng người khiếp sợ. Nhưng tôi chưa từng tưởng tượng nỗi một con sói có thể to lớn đến vậy.

Một tiếng gầm gừ khác phát ra từ trong họng nó, và tôi rùng mình vì âm thanh này.

Laurent đang lùi về phía bìa rừng, và, trong lúc nỗi kinh hoàng như đông đặc lại thì sự bối rối xâm chiếm lấy tôi. Vì sao Laurent rút lui? Cho dù chó sói khổng lồ, nhưng nó chỉ là một con thú thôi mà. Lý do gì khiến một con ma cà rồng lại sợ một con thú chớ? Và Laurent sợ. Mắt gã mở to hãi hùng, giống như tôi vậy.

Như thể trả lời cho câu hỏi của tôi, bỗng nhiên con sói to lớn không chỉ có một mình. Ở cả hai bên hông nó là hai con thú khổng lồ lặng lẽ đi lững thững vào đồng cỏ. Một con xám đen, con kia màu nâu, nhưng không con nào cao lớn bằng con đầu tiên. Con sói xám đi xuyên qua khu rừng chỉ cách tôi vài bộ, mắt nó chú mục vào Laurent.

Trước khi tôi kịp phản ứng, thêm hai con sói nữa đi theo, sắp hàng thành chữ V, giống như những chú ngỗng bay về phương nam. Điều đó cũng có nghĩa là con quái vật màu nâu đỏ nhún vai bước qua bụi rậm sau cùng sát tôi đến nỗi tôi có thể sờ được nó.

Tôi vô tình thở hổn hển và nhảy lùi lại - điều ngớ ngẩn nhất tôi có thể làm. Tôi cứng người lại, chờ bọn sói tấn công tôi, con mồi yếu hơn nhiều trong số con mồi đang có. Tôi ước thật nhanh Laurent sẽ xoay sở nghiền nát đàn sói – việc này hẳn rất đơn giản với gã. Tôi nghĩ thế, giữa hai lựa chọn trước mắt, thì bị sói ăn thịt đương nhiên là lựa chọn tệ hại hơn rồi.

Con sói gần tôi nhất, con màu nâu đỏ, hơi quay đầu lại khi nghe tiếng thở hổn hển của tôi.

Mắt nó sẫm, gần như đen. Nó nhìn chằm chằm vào tôi chưa đầy một giây, đôi mắt sâu của nó có vẻ quá đỗi thông minh đối với một con thú hoang.

Khi nó nhìn tôi chằm chằm, tôi bỗng nghĩ đến Jacob - một lần nữa, với lòng biết ơn. Ít ra tôi đến đây một mình, đến đồng cỏ như trong truyện cổ tích đầy quái vật hung ác. Ít ra thì Jacob cũng sẽ không chết. Ít ra tôi cũng không chịu trách nhiệm trước cái chết của anh.

Sau đó một tiếng gầm gừ nho nhỏ khác từ con đầu đàn làm cho con chó sói màu nâu đỏ quay phắt đầu lại, quay lại phía Laurent.

Laurent đang nhìn chằm chằm vào đàn sói khổng lồ với nỗi sợ hãi và kinh hoàng thấy rõ. Điều này thì tôi có thể hiểu. Nhưng sau đó tôi sửng sốt khi gã quay người và biến mất vào rừng.

Gã đã bỏ chạy.

Trong nháy mắt, lũ sói rượt theo gã, chạy hết tốc lực qua bãi cỏ mở rộng, nhảy vài cú mạnh, gầm gừ và đớp to đến nỗi theo bản năng tôi phải đưa tay bịt tai lại. Âm thanh đó đột ngột biến mất khi chúng biến vào rừng.

Và rồi một lần nữa tôi còn lại một mình.

Đầu gối khuỵ xuống, và tôi úp mặt vào tay, cổ họng bật ra những tiếng nức nở.

Tôi biết mình cần rời khỏi đây, và ngay bây giờ. Mất bao lâu thì mấy con sói săn đuổi Laurent xong sẽ quay lại chỗ tôi ? Hay Laurent sẽ tấn công chúng? Liệu có phải gã sẽ là người đến tìm tôi?

Tuy vậy, lúc đầu tôi không nhúc nhích được, tay chân tôi đang rung lên bần bật, và tôi không biết làm sao để đứng trở lại trên đôi chân mình.

Tâm trí tôi không thể nào vượt qua nỗi sợ hãi, khiếp sợ hay hoảng loạn. Tôi không hiểu điều mình vừa chứng kiến.

Một ma cà rồng lẽ ra không chạy trốn mấy con chó to như thế. Răng chúng có phập vào làn da như đá hoa cương của gã cũng nhằm nhò gì?

Và đàn sói lẽ ra phải tránh xa Laurent. Dù là kích cỡ phi thường của chúng đã dạy chúng không sợ gì cả, nhưng vẫn đuổi theo hắn thì thật khó hiểu. Tôi không tin làn da cẩm thạch lạnh giá của hắn lại có mùi gì giống thức ăn. Tại sao chúng lại bỏ qua một sinh vật máu nóng và yếu đuối như tôi để đuổi theo Laurent ?

Tôi chẳng thể phân định sự việc cho hợp lý được.

Một làn gió lạnh lướt qua đồng cỏ, lay động cỏ như thể có cái gì đó di chuyển qua nó.

Tôi lóng ngóng đứng dậy, lùi lại mặc dù cơn gió chạm nhẹ qua chẳng hề hấn gì đến tôi. Vừa vấp té trong sợ hãi, tôi quay người và chạy đâm đầu vào rừng.

Mấy tiếng đồ hồ sau đó thật khốn khổ. Tôi phải mất gấp ba lần thời gian mới thoát khỏi cánh rừng so với thời gian đến đồng cỏ này.

Lúc đầu tôi không chú ý mình đang cắm đầu cắm cổ chạy đi đâu, chỉ lo chạy trốn khỏi nó. Lúc đủ trấn tĩnh nhớ đến la bàn, thì tôi đã đi sâu vào một khu rừng xa lạ và nguy hiểm. Bàn tay tôi run rẩy dữ dội đến nỗi tôi phải để la bàn trên đất bùn mới đọc được.

Cứ vài phút một lần tôi dừng lại đặt la bàn xuống và kiểm tra xem mình vẫn còn đi theo hướng tây bắc không, nghe ngóng- khi âm thanh không bị che giấu sau tiếng chân lép nhép điên cuồng của tôi – tiếng thì thầm lặng lẽ của những thứ không nhìn thấy được đang di chuyển trong lá.

Tiếng hót của một con chim giẻ cùi làm tôi nhảy thụt lùi và rơi vào vùng dày rậm cây vân sam còn non, làm rách tay tôi và mủ cây thì làm mái tóc tôi rối bù. Một con sóc vội vã tót lên cây độc cần làm tôi hét to đến nỗi tai tôi ù đặc.

Cuối cùng rồi bìa rừng cũng hiện ra phía trước. Tôi đi ra con đường không người khoảng một dặm phía nam nơi tôi để chiếc xe tải. Quá kiệt sức, tôi chạy lên làn đường cho đến khi tôi thấy nó. Lúc thả người vào ca-bin, tôi lại khóc nức nở. Tôi gạt mạnh đóng cả hai khoá rồi mới rút chìa khoá ra khỏi túi. Tiếng gầm của động cơ làm tôi cảm thấy an ủi và tỉnh táo. Nó giúp tôi kiềm nước mắt khi tăng tốc hết mức có thể về phía đường cao tốc chính.

Tôi đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn còn nhếch nhác khi về đến nhà. Chiếc xe tuần tra của Charlie đang nằm ở đường lái xe vào nhà - tôi không ngờ mình về muộn đến vậy. Trời đã tối.

"Bella hả?" Charlie hỏi khi tôi đóng sầm cửa trước và vội vàng khóa lại.

"Dạ, con đây.” Giọng tôi run rẩy.

"Con đã ở đâu vậy?"  ông gầm lên như sấm, xuất hiện ở cửa bếp với nét mặt đáng ngại.

Tôi do dự. Có lẽ ông đã gọi cho Stanleys. Tôi nên nói thật.

“Con đi bộ đường dài, " tôi thú nhận.

Mắt ông nhắm lại. "Thế còn chuyện đến nhà Jessica?"

"Con không thích học giải tích hôm nay.”

Charlie khoanh tay trước ngực. "Bố nhớ là bố đã yêu cầu con tránh xa rừng rồi mà.”

"Dạ, con biết. Bố đừng lo, con sẽ không làm vậy nữa.” Tôi rùng mình.

Lúc này Charlie có vẻ thật sự nhìn kỹ tôi. Tôi nhớ mình có lúc đã té trên thảm thực vật ở rừng hôm nay; ắt hẳn tôi nhếch nhác lắm.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Charlie gặng hỏi.

Một lần nữa, tôi quyết định nói ra sự thật, hoặc một phần sự thật, đó là chọn lựa tốt nhất. Tôi chẳng còn bình tĩnh đâu nữa mà giả vờ là tôi đã một ngày yên ổn bên cây cỏ và thú rừng.

"Con đã thấy gấu. " Tôi cố nói bình tĩnh, nhưng giọng tôi quá cao và run rẩy. "Thật ra, không phải là gấu, - đó là một loại sói. Có năm con tất cả. Một con đen lớn, và một con xám, và một con nâu đỏ ..."

Mắt Charlie trợn tròn sợ hãi. Ông sải bước đến bên tôi và nắm lấy đầu cánh tay của tôi.

"Con không sao chứ?"

Tôi gật đầu yếu ớt.

"Kể bố nghe chuyện gì đã xảy ra."

"Chúng không để ý tới con. Nhưng sau khi chúng bỏ đi, con bỏ chạy và ngã nhiều lần.”

Ông buông vai tôi ra rồi vòng tay ôm lấy tôi. Một hồi lâu, ông chẳng nói gì cả.

"Sói à, " ông lẩm bẩm.

“Gì hả bố?"

"Kiểm lâm nói gấu chẳng đi trên đường mòn - nhưng sói thì không thể lớn đến thế được... "

"Mấy con này khổng lồ. "

"Con nói là con thấy mấy con?"

" Năm. "

Charlie lắc đầu, cau mày vì lo âu, cuối cùng thì ông cũng nói trong giọng không thể tranh cãi được nữa. "Không đi bộ trong rừng nữa nhé.”

"Chắc chắn rồi, " tôi hứa nhiệt thành.

Charlie gọi đến trạm kiểm lâm để báo lại những gì tôi đã thấy. Tôi lưỡng lự một chút về nơi chính xác tôi đã thấy sói - khẳng định tôi đã đi theo đường mòn dẫn về hướng bắc. Tôi không muốn bố biết tôi đã đi sâu vào rừng trái với ý ông, và, quan trọng hơn, tôi không muốn bất kỳ ai lang thang gần nơi Laurent có thể tìm tôi.  Chỉ nghĩ đến đó thôi là tôi đã phát ốm rồi.

"Con có đói không?" ông hỏi tôi khi gác máy điện thoại.

Tôi lắc đầu, cho dù tôi đang đói rã họng. Tôi đã chẳng ăn suốt cả ngày.

"Chỉ mệt thôi bố ạ," tôi bảo ông. Tôi quay người về phía cầu thang.

"Này, " Charlie nói, giọng ông đột ngột nghi ngờ trở lại. " Chẳng phải con  nói Jacob đi chơi cả ngày sao?"

"Đó là điều Billy nói, " tôi nói với ông, không hiểu vì sao ông hỏi vậy.

Ông nhìn kỹ vẻ mặt của tôi một lát, và có vẻ hài lòng với những gì ông nhìn thấy ở đó.

"Hừm.”

"Sao vậy bố?" Tôi gặng hỏi. Nghe có vẻ như ông đang hàm ý rằng tôi đã nói dối ông lúc sáng nay. Về chuyện ngoài việc học với Jessica.

"À, chuyện là khi lúc bố đến đón Harry, bố thấy Jacob ở bên ngoài phía trước cửa hàng với một số người bạn . Bố vẫy tay chào, nhưng nó…à, bố nghĩ không biết liệu nó có thấy bố không. Bố nghĩ có lẽ nó đang tranh luận với bạn. Nó trông có vẻ kỳ lạ, như thể khó chịu về chuyện gì đó. Và…khác lạ. Tựa như con thấy cậu nhóc này đang lớn vậy! mỗi ngày một to ra mỗi khi bố gặp.”

"Billy bảo Jake cùng bạn anh ấy đến Port Angeles để xem phim gì đó. Họ có lẽ chờ gặp ai đó. "

"Ồ. " Charlie gật đầu và đi về phía nhà bếp.

Tôi đứng trong phòng khách, nghĩ về việc Jacob tranh luận với bạn anh. Tôi tự hỏi liệu anh có đe doạ Embry về chuyện Sam không. Có lẽ đó là lý do anh đã bỏ mặc tôi hôm nay - nếu điều đó có nghĩa là anh có thể thu xếp mọi chuyện với Embry, thì tôi vui mừng vì anh đã làm vậy.

Tôi ngừng lại để kiểm tra khóa cửa lần nữa trước khi vô phòng. Đó là một việc làm ngu ngốc.  Có gì khác biệt giữa việc khóa cửa với bất kỳ con quái vật nào mà tôi thấy chiều nay? Tôi cho rằng nội nắm cửa cũng chặn được sói rồi, chúng đâu có ngón tay để vặn ngược. Còn nếu như Laurent đến đây…

Hay… Victoria.

Tôi nằm xuống giường, nhưng tôi run dữ dội nên không thể ngủ được. Tôi cuộn tròn dưới lớp mền, và đối mặt với những sự kiện khủng khiếp.

Tôi không thể làm được gì. Tôi không thể đề phòng được.  Chẳng có nơi nào để trốn.

Chẳng ai có thể giúp tôi.

Tôi nhận ra, dạ dày mình đang cuộn lên cơn buồn nôn, tình trạng thậm chí còn tệ hơn thế nữa. Bởi vì tất cả những việc đó cũng liên quan đến Charlie nữa. Bố tôi, ngủ trong một căn phòng xa chỗ tôi, chỉ xa mục tiêu tập trung vào tôi có chút xíu. Mùi hương của tôi sẽ dẫn họ đến đây, dù tôi có ở đây hay không.

Cơn rùng mình đã làm tôi run lên cho đến khi răng tôi va vào nhau kêu lập cập.

Để giữ bình tĩnh, tôi tưởng tượng những điều không thể xảy ra: tôi tưởng tượng những con sói lớn bắt kịp Laurent trong rừng và tiêu diệt kẻ bất tử kia theo cách chúng làm đối với người thường. Mặc dù tưởng tượng như thế nghe có vẻ vô lý, nhưng ý tưởng này đã an ủi tôi. Nếu những con sói đó bắt được gã, thì gã không thể nói cho Victoria biết tôi ở đây chỉ có một mình. Nếu gã không trở lại, có lẽ cô ta sẽ nghĩ gia đình Cullens vẫn còn bảo vệ tôi.  Chỉ nếu mấy con sói thắng được trận chiến đó ...

Mấy con ma cà rồng tốt của tôi không bao giờ trở lại; thật thư thái biết bao khi tưởng tượng ra cảnh con ma cà rồng xấu kia cũng biến mất.

Tôi cố nhắm mắt chặt lại và chờ đón sự vô thức – gần như háo hức đón chờ mong cơn ác mộng bắt đầu. Thế còn đỡ hơn khuôn mặt xinh đẹp, nhợt nhạt đang mỉm cười với tôi sau rèm mi.

Trong trí tưởng tượng của tôi, đôi mắt Victoria tối sầm khát máu, sáng rực háo hức, và đôi môi cong lên để lộ hàm răng sáng bóng khoái trá. Mái tóc đỏ của cô ấy sáng rực như lửa; vờn bay quanh khuôn mặt hoang dại.

Lời nói của Laurent lặp lại trong đầu tôi. Nếu mà cô biết cô ấy định làm gì với cô

Tôi ấn nắm tay miệng để khỏi thét lên.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.