8. ADRENALINE
“OK, tay côn của bạn đâu?"
Tôi chỉ cái cần ở tay lái bên trái tôi. Buông tay là một sai lầm. Chiếc xe máy nặng nề lảo đảo bên dưới, suýt làm tôi té nghiêng một bên. Tôi chộp giữ tay lái trở lại, cố giữ xe đứng thẳng.
"Jacob, nó không chịu thăng bằng,” tôi than phiền.
"Nó sẽ thăng bằng khi bạn chạy,” anh chàng hứa. “Bây giờ thắng đâu?”
"Sau chân phải.”
“Sai rồi.”
Anh chàng chộp tay phải tôi và cuộn ngón tay tôi quanh cái cần bên trên tay ga.
“Nhưng bạn nói-- "
“Đây là cái thắng bạn nên dùng. Bây giờ khoan sử dụng thắng chân, sau này khi đã thành thạo rồi thì hẵng dùng.”
“Sao kỳ vậy,” tôi nghi ngờ nói. “Chẳng phải cả hai thắng đều quan trọng cả sao?"
"Quên thắng chân đi, được chưa? Đây nè—“ anh chàng ôm bàn tay quanh bàn tay tôi và làm tôi bóp cần thắng. "Thắng vậy đó. Đừng quên.” Anh chàng lại siết tay tôi thêm lần nữa.
"Được rồi,” tôi đồng ý.
"Tay ga đâu?"
Tôi vặn tay lái bên phải.
"Cần số đâu?"
Tôi ấn nhẹ nó bằng bắp chân trái của mình.
"Tốt lắm. Tôi nghĩ bạn đã nắm được mọi chi tiết rồi. Bây giờ bạn chỉ còn phải làm nó chạy thôi.”
“Đúng vậy,” tôi lẩm bẩm, sợ nói thêm. Dạ dày tôi đang quặn thắt kỳ lạ và tôi nghĩ giọng mình khô khốc. Tôi vô cùng khiếp sợ. Tôi cố bảo mình chẳng chuyện gì phải sợ hãi. Tôi đã vượt qua được điều tệ hại nhất đời rồi. Nếu so với chuyện đó, thì bây giờ còn có gì có thể làm tôi sợ kia chứ? Tôi có thể nhìn thẳng vào mặt thần chết mà cười ngạo nghễ được rồi.
Nhưng dạ dày tôi chẳng hề tin vào chuyện đó.
Tôi nhìn chằm chằm quãng đường đất dài hun hút, bao quanh bởi cây cỏ mờ sương dày đặc ở hai bên. Con đường đầy cát và ẩm ướt. Tốt hơn bùn.
“Tôi muốn bạn giữ côn hoài không thả ra,” Jacob dặn.
Tôi ôm mấy ngón tay quanh côn.
“Bây giờ điều này hết sức quan trọng nè, Bella,” Jacob nhấn mạnh. "Đừng buông côn ra nhé, được chưa? Tôi muốn bạn giả vờ như tôi trao cho bạn một quả lựu đạn thật. Chốt đã rút ra mà bạn thì đang giữ chặt kíp nổ.”
Tôi siết chặt hơn.
“Tốt. Bạn nghĩ bạn có thể đạp máy được không?”
“Nếu tôi mà nhúc nhích chân, tôi sẽ té lăn quay liền,” tôi nói với anh chàng qua hàm răng nghiến chặt, ngón tay tôi siết quanh quả lựu đạn thật của mình.
“OK, tôi sẽ làm chuyện đó cho. Đừng buông tay côn ra nhé.”
Anh chàng lùi một bước, rồi đột ngột đạp chân xuống bàn đạp. Có một tiếng nổ to ngắn ngủi, rồi sức đạp của anh chàng làm xe máy rung chuyển. Tôi bắt đầu té nghiêng qua một bên, nhưng Jake đã chụp chiếc xe lại trước khi nó làm tôi ngã lăn quay.
“Bình tĩnh,” anh khuyến khích. “Bạn vẫn còn giữ côn đó chứ?"
“Ừ,” tôi thở hổn hển.
“Trụ chân cho vững nhé - tôi sẽ thử lần nữa.” Nhưng anh chàng cũng đặt tay vào sau ghế, cho chắc ăn.
Phải mất thêm bốn lần đạp nữa máy mới nổ. Tôi cảm thấy chiếc xe kêu rầm rầm bên dưới mình như một con thú giận dữ. Tôi kẹp chặt côn đến mức ngón tay đau.
“Thử tay ga,” anh chàng đề nghị. “Thật nhẹ. Và không nhả côn.”
Lưỡng lự, tôi vặn tay lái bên phải. Mặc dù chỉ nhích chút xíu, xe máy gầm gừ bên dưới tôi. Bây giờ nó có vẻ giận dữ và đói khát. Jacob mỉm cười hết sức hài lòng.
“Bạn có nhớ cách vô số một không?” anh chàng hỏi.
“Nhớ.”
“Ừm, vậy thì làm đi.”
“OK.”
Anh đợi vài giây.
“Chân trái,” anh chàng nhắc.
“Tôi biết rồi,” tôi nói, vừa hít thật sâu.
“Bạn có chắc là bạn muốn làm chuyện này không đó?”Jacob hỏi. “Bạn có vẻ sợ hãi lắm.”
“Tôi không sao hết,” tôi cáu kỉnh. Tôi đá cần số xuống một khấc.
“Tốt lắm,” anh chàng khen tôi. “Bây giờ, thật nhẹ nhàng, nhả tay côn.”
Anh bước một bước ra xa xe máy.
“Bạn muốn tôi thả trái lựu đạn hả?”Tôi hoài nghi hỏi. Chẳng có gì lạ khi anh chàng lại đến gần.
“Vậy mới chạy được chớ, Bella. Chỉ cần thả côn từ từ thôi.”
Khi tôi bắt đầu nới lỏng tay côn đang siết, tôi bị sốc vì bị ngăn lại bởi một giọng không thuộc về cậu bé đứng kế bên tôi.
“Chuyện này thật liều lĩnh và trẻ con và ngớ ngẩn, Bella,” giọng nói êm như nhung giận dữ.
“Ôi!”Tôi thở hổn hển, và tôi buông tay côn ra.
Xe máy chồm lên bên dưới tôi, kéo mạnh tôi về phía trước rồi đổ sụp xuống đất đè nửa thân xe lên tôi. Động cơ gầm gừ rồi tắt lịm.
“Bella?”Jacob lôi chiếc xe nặng nề ra khỏi người tôi một cách dễ dàng. “Bạn có bị thương không?"
Nhưng tôi không để ý tới.
“Tôi đã bảo em rồi,” giọng hoàn hảo thì thầm, trong như pha lê.
“Bella?”Jacob lắc vai tôi.
“Tôi khoẻ mà,” tôi lầm bầm, mê mụ.
Còn hơn cả khoẻ. Tiếng nói trong đầu tôi đã trở lại. Vẫn văng vẳng bên tai tôi – thanh âm dịu dàng, mượt như nhung.
Tâm trí tôi duyệt nhanh qua các khả năng. Ở đây chẳng chút quen thuộc nào - trên một con đường tôi chưa từng thấy, làm một chuyện trước đây chưa từng làm – vậy nghĩa là chẳng phải do hồi tưởng. Vậy thì ảo giác phải được gây ra bởi một thứ khác ... Tôi cảm thấy adrenaline đang rần rật qua mạch máu mình một lần nữa, và tôi nghĩ mình đã có câu trả lời. Một kết hợp của adrenaline và hiểm nguy, hoặc có thể chỉ là sự ngu dại.
Jacob đang lôi tôi đứng dậy.
"Bạn có bị tông vô đầu không?" anh hỏi.
"Tôi không nghĩ vậy. " Tôi lắc đầu qua lại để kiểm tra. "Tôi không làm hư xe chứ?" Ý nghĩ này làm tôi lo lắng. Tôi nóng lòng muốn thử lại ngay. Liều lĩnh không ngờ lại thành công hơn tôi tưởng. Dẹp vụ gian lận luôn. Có lẽ tôi đã tìm ra cách tạo ảo giác – chuyện đó quan trọng hơn nhiều.
"Không. Bạn chỉ làm tắt máy xe thôi,” Jacob nói, làm gián đoạn việc suy xét nhanh tôi. "Bạn nhả côn nhanh quá.”
Tôi gật đầu. "Mình thử lần nữa đi.”
"Chắc không?" Jacob hỏi.
"Chắc.”
Lần này tôi cố tự đạp máy. Thiệt là phức tạp; tôi phải nhảy một chút mới đạp bàn đạp đủ mạnh, và mỗi lần tôi làm thế, chiếc xe cố hất tôi ngã. Tay Jacob để hờ sẵn trên tay lái, sẵn sàng chụp lại khi cần.
Phải mấy lần thử thành công và thậm chí nhiều lần thử thất bại hơn nữa, động cơ mới chịu nổ và gầm lên bên dưới tôi. Vừa ghi nhớ giữ chặt trái lựu đạn, tôi thử rồ ga. Chiếc xe gầm gừ vì sự điều chỉnh nhỏ ấy. Tôi và Jacob cùng cười.
"Nhả côn thật nhẹ, " anh chàng nhắc tôi.
"Em muốn tự tử à? Làm thế để làm gì chứ?” giọng nói kia lại trỗi lên, gay gắt.
Tôi cười gằn - vẫn còn tác dụng - và lờ đi mấy câu hỏi đó. Jacob sẽ không để bất cứ chuyện gì nghiêm trọng xảy đến với tôi.
"Về nhà với Charlie đi, " giọng ấy ra lệnh. Nét đẹp tuyệt vời của nó làm tôi kinh ngạc. Tôi không thể để trí nhớ mình đánh mất nó, bằng mọi giá.
"Nhả côn từ từ thôi, " Jacob khuyến khích tôi.
"Ừ, " tôi nói. Chuyện đó làm tôi hơi bực khi nhận ra mình đang trả lời cho cả hai.
Tiếng nói trong đầu tôi gầm gừ to hơn tiếng gầm rống của xe máy.
Hãy cố gắng tập trung lần này, không nên để cho giọng nói ấy làm tôi giật mình nữa, tôi thả tay côn chút xíu.
Bất ngờ, xe vô số và lôi tôi về phía trước.
Và tôi đang bay.
Một làn gió lúc nãy không có ở đó, thổi da tôi sát vào đầu và đẩy tóc tôi ra sau với sức mạnh như thể có ai đó đang kéo vậy. Tôi để dạ dày mình trở lại khởi điểm; adrenaline chảy qua cơ thể, ngứa ran trong mạch máu. Cây rừng vùn vụt lướt qua tôi, mờ đi thành một bức tường xanh.
Nhưng đây chỉ mới số một thôi. Chân tôi ngứa ngáy muốn ấn cần số, vừa vặn tay ga lớn hơn.
"Đừng, Bella!", giọng nói ngọt như mật giận dữ ra lệnh. "Nhìn coi em đang làm gì kìa!"
Giọng nói đủ làm tôi phân tâm không chú ý đến tốc độ nữa mà nhận ra con đường đang bắt đầu uốn cong thoai thoải về phía trái, còn tôi vẫn đang đi thẳng. Jacob chưa chỉ tôi biết cách quẹo.
"Thắng lại, thắng lại, " tôi lẩm bẩm với mình, và theo bản năng đạp chân phải xuống, như khi lái xe tải.
Chiếc xe bỗng mất thăng bằng bên dưới tôi, lắc về bên này rồi lại nghiêng về bên kia. Nó đang lôi tôi về phía bức tường xanh, mà tôi thì đang chạy quá nhanh. Tôi cố quẹo tay lái sang hướng khác, và sức nặng đột ngột lệch đi của tôi đã đẩy chiếc xe máy xuống đất, vẫn tiếp tục xoay mòng mòng về phía rừng.
Chiếc xe lại đè lên tôi lần nữa, gầm rú, lôi tôi qua vùng cát ẩm ướt cho đến khi nó tông vô cái gì đó cố định. Tôi không thấy được. Mặt tôi bị chà vào rêu. Tôi cố ngẩng đầu, nhưng có cái gì đó chặn lại.
Tôi chóng mặt và bối rối. Nghe có vẻ như có ba thứ cùng gầm gừ một lúc – chiếc xe máy bên trên tôi, tiếng nói trong đầu tôi, và thứ khác nữa...
" Bella!" Jacob thét, và tôi nghe tiếng gầm rống của chiếc xe máy kia tắt lịm.
Chiếc xe không còn đè tôi xuống đất nữa, và tôi lật người để thở. Mọi tiếng gầm gừ đều đã im lặng.
"Chà, " tôi thì thầm. Tôi phấn khởi. Đây hẳn là, công thức để tạo ảo giác - adrenaline cộng với sơ suất cộng với sự ngu dại. Hoặc cái gì đó giông giống vậy.
"Bella!" Jacob đang chồm người lên người tôi, lo lắng. "Bella, bạn còn sống không?"
"Tôi rất khoẻ!" Tôi hăng hái. Tôi gập tay chân mình. Mọi thứ dường như đều hoạt động chính xác. "Mình làm lần nữa nhen.”
"Tôi không nghĩ vậy. " Jacob vẫn có vẻ lo lắng. " Tôi nghĩ tôi nên chở bạn đến bệnh viện trước đã.”
" Tôi khoẻ mà.”
" Ờ..., Bella? Bạn bị một vết đứt rất lớn trên trán, và nó đang phun máu ào ào,” anh chàng thông báo cho tôi biết.
Tôi đưa nhanh tay lên sờ đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, ướt và dính. Tôi chẳng thể ngửi thấy mùi gì ngoài mùi rêu ẩm ướt trên mặt tôi, khiến tôi không bị buồn nôn.
"Ồ, tôi thật lòng xin lỗi, Jacob.” Tôi đè mạnh lên vết thương dài và sâu, như thể làm vậy thì máu trở vào trong đầu được vậy.
"Sao bạn lại xin lỗi vì bị chảy máu ?" anh chàng thắc mắc khi quấn cánh tay dài quanh eo tôi và kéo tôi đứng dậy. "Đi nào. Tôi sẽ lái xe.” Anh chìa tay lấy chìa khoá.
"Thế còn mấy cái xe máy thì sao?" Tôi hỏi, đưa chìa khoá cho anh chàng.
Anh suy nghĩ một chút. " Đợi ở đây. Và cầm cái này.” Anh chàng cởi chiếc áo thun ngắn tay ra, đã lốm đốm máu, và ném nó cho tôi. Tôi cuộn nó lại rồi đè chặt vào trán mình. Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi máu; tôi hít thở sâu bằng miệng và cố tập trung vào chuyện khác.
Jacob nhảy lên chiếc xe máy đen, đạp một lần là máy nổ ngay, rồi chạy thật nhanh trở lại con đường, làm văng tung toé cát, sỏi phía sau mình. Trông anh chàng đầy vẻ thể thao và chuyên nghiệp khi chồm mình trên tay lái, đầu cúi thấp, nhìn về phía trước, mái tóc bóng mượt quất vào làn da màu nâu đỏ của tấm lưng trần. Mắt tôi nheo lại ghen tị. Tôi chắc chắn mình chẳng hề giống vậy khi chạy trên xe máy.
Tôi ngạc nhiên vì khoảng cách mình đã chạy. Tôi gần như chẳng nhìn thấy Jacob ở phía xa xa khi cuối cùng anh chàng cũng đến được chiếc xe tải. Anh ném xe máy vào thùng xe rồi chạy hết tốc lực về phía tài xế.
Tôi thật chẳng thấy tệ hại chút nào khi anh làm chiếc xe tải của tôi gầm rống điếc tai trong lúc vội vã quay lại chỗ tôi. Đầu tôi hơi nhói đau, và bao tử của tôi khó chịu, nhưng vết thương không nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ chảy máu vừa phải. Anh không cần phải gấp rút như thế.
Jacob để xe tải nổ máy khi anh chàng chạy thật nhanh lại chỗ tôi, choàng tay quanh eo tôi lần nữa.
"OK, chúng mình đưa bạn vào xe tải.”
"Tôi không sao thiệt mà, " tôi cả quyết khi anh chàng giúp tôi vào xe. "Đừng làm nhặng xị lên vậy. Chỉ chảy chút máu thôi.”
"Chỉ chảy rất nhiều máu,” tôi nghe anh chàng lẩm bẩm khi quay lại lấy xe máy của tôi.
"Bây giờ, mình suy nghĩ về chuyện này một chút, " tôi bắt đầu nói khi anh chàng vào xe lại. "Nếu bạn đưa tôi đến phòng cấp cứu như thế này, Charlie chắc chắn sẽ biết chuyện này.” Tôi nhìn xuống cát và bùn đất phủ dầy trên quần jean của mình.
"Bella, tôi nghĩ bạn cần được may vết thương. Tôi sẽ không để cho bạn chảy máu đến chết đâu.”
"Tôi sẽ không vậy đâu,” tôi hứa. "Mình chỉ cần cất xe máy trước, rồi ghé qua nhà tôi để tôi loại bỏ bằng chứng trước khi đến bệnh viện mà thôi.”
"Còn Charlie thì sao?"
"Bố nói ông phải đi làm hôm nay.”
"Bạn chắc thiệt không?"
"Tin tôi. Tôi là người dễ chảy máu lắm. Không đến đáng sợ như có vẻ vậy đâu.”
Jacob không hài lòng – miệng trễ xuống vẻ không bằng lòng ít thấy - nhưng anh chàng không muốn làm tôi bị rắc rối. Tôi nhìn ra cửa sổ, giữ cái áo sơ-mi đã bị tiêu tùng của anh chàng trên đầu, trong khi anh chàng lái xe đưa tôi tới Forks.
Xe máy còn hay hơn tôi đã mơ ước. Nó đã phục vụ được mục đích ban đầu. Tôi đã lừa bịp - không giữ lời hứa. Tôi đã liều lĩnh không cần thiết. Bây giờ tôi cảm thấy mình ít thảm hại hơn một chút vì cả hai phía đều không giữ lời.
Rồi còn khám phá ra chìa khoá của ảo giác nữa! Ít nhất, tôi hy vọng mình đã có ảo giác. Tôi sẽ kiểm tra giả thuyết này càng sớm càng tốt. Có lẽ người ta sẽ chữa cho tôi nhanh chóng ở phòng cấp cứu, và đêm nay tôi có thể thử lại lần nữa.
Phóng nhanh trên đường như thế thật tuyệt. Cảm giác của gió trên mặt, tốc độ và sự tự do... nhắc tôi nhớ đến chuyện ngày xưa, khi bay qua khu rừng rậm rạp không lối đi, anh cõng trên lưng chạy - tôi dừng suy nghĩ ngay ở đó, để ký ức khựng lại trong niềm đau đột ngột. Tôi chùn người.
"Bạn vẫn ổn chứ?" Jacob kiểm tra.
"Ờ. " Tôi cố tỏ ra hết sức thuyết phục như trước.
" Nhân tiện, " anh chàng nói thêm. "Tôi sẽ tháo thắng chân trên xe bạn đêm nay.”
Về đến nhà, điều đầu tiên là tôi đi soi mình trong gương; khá khủng khiếp. Máu đang đóng khô thành các vệt dày trên má và cổ, bện trong mái tóc đầy bùn của tôi. Tôi tự khám mình một cách vô cảm, vờ nghĩ là máu được vẽ ra để dạ dày tôi không bị nhộn nhạo. Tôi thở bằng miệng, và thế là ổn.
Tôi rửa ráy kỹ hết mức có thể. Sau đó tôi giấu quần áo dơ, đẫm máu của mình xuống đáy giỏ đựng đồ giặt, mặc quần jean mới và áo sơ mi cài nút (để không phải tròng nó vô đầu) cẩn thận hết mức có thể.
Tôi cố làm bằng một tay và giữ cho quần áo không dính máu.
"Nhanh lên, " Jacob gọi.
"OK, OK, " tôi la to trở lại. Sau khi đảm bảo mình không để lại gì có thể tố cáo mình, xuống lầu.
"Trông tôi ra sao?" Tôi hỏi anh chàng.
" Tốt hơn, " anh chàng thừa nhận.
" Nhưng tôi có trông giống như bị vấp té trong ga-ra của bạn và tông trúng đầu vô một cái búa không?"
"Đương nhiên rồi, chắc vậy.”
"Vậy thì đi nào.”
Jacob vội vã đưa tôi ra cửa, và khăng khăng đòi lái tiếp. Chúng tôi đang đi nửa đường đến bệnh viện thì tôi nhận ra anh chàng vẫn còn ở trần.
Tôi cau mày cảm thấy có lỗi. " Lẽ ra mình phải vớ cho bạn một cái áo khoác.”
"Thế thì lộ mất, " anh chàng trêu. " Hơn nữa, đâu có lạnh.”
"Bạn đùa à?" Tôi rùng mình và vươn tay ra phía trước để bật máy sưởi.
Tôi nhìn Jacob để coi có phải anh đang giả vờ dẻo dai để tôi khỏi lo lắng không, nhưng anh trông có vẻ khá thoải mái. Anh chàng quàng một cánh tay qua lưng ghế của tôi, dù tôi đã cuộn tròn người để giữ ấm.
Jacob thực trông có vẻ già hơn 16 – chưa đến mức bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ già hơn tôi. Quil không có quá nhiều cơ bắp so với anh đến mức phải gọi Jacob là bộ xương. Cơ bắp dài và mảnh, nhưng rõ ràng chúng hiện diện ở có dưới làn da mịn màng. Da của anh chàng thật đẹp, làm tôi ghen tị.
Jacob chú ý thấy ánh mắt dò xét của tôi.
"Gì vậy?" anh chàng hỏi, bỗng e dè.
"Không có gì. Chỉ vì trước đây tôi không nhận ra. Bạn có biết, bạn gần như đẹp trai không?”
Ngay khi lời lỡ nói ra, tôi lo anh chàng có thể hiểu lầm ánh mắt dò xét bốc đồng của tôi.
Nhưng Jacob chỉ trợn tròn mắt. "Chắc bạn bị tông vô đầu mạnh lắm đây?"
"Tôi nói thiệt đó.”
" Ừm, vậy thì cám ơn. Đại loại vậy.”
Tôi cười toe toét. "Đại loại là không có chi.”
Tôi phải may bảy mũi để khép kín vết thương trên trán. Sau cái đau nhói lúc bị gây tê cục bộ, chẳng hề đau chút nào khi đang may. Jacob nắm tay tôi suốt lúc bác sĩ Snow khâu, và tôi cố không nghĩ về lý do chuyện đó thật mỉa mai.
Chúng tôi ở bệnh viện lâu thiệt lâu. Lúc may xong, tôi phải thả Jacob xuống nhà anh rồi vội vã trở về nấu bữa tối cho Charlie. Charlie có vẻ tin chuyện tôi kể về vụ té trong ga-ra Jacob. Dù sao thì trước đây tôi cũng đã từng phải vô phòng cấp cứu hoài có cần ai đẩy giúp đâu.
Đêm nay không tệ hại như đêm đầu tiên, sau khi nghe giọng nói hoàn hảo ấy ở Port Angeles. Lỗ hỗng quay lại, luôn vậy khi tôi không ở bên Jacob, nhưng không còn phập phồng đau nhức xung quanh nữa. Tôi đã lên kế hoạch tìm kiếm thêm ảo giác, và điều đó làm tôi phân tâm không còn nhớ đến cơn đau.
Hơn nữa, tôi biết ngày mai mình sẽ cảm thấy khoẻ hơn khi tôi lại ở bên Jacob. Điều đó làm lỗ hỗng và nỗi đau quen thuộc dễ chịu đựng hơn; trợ giúp trong tầm mắt. Ác mộng, cũng, đã mất đi đôi chút uy lực. Tôi vẫn khiếp sợ hư không, như mọi khi, nhưng tôi cũng nôn nóng một cách kỳ lạ đợi giây phút mình sẽ la hét tỉnh giấc. Tôi biết cơn ác mộng chắn chắn sẽ kết thúc.
Thứ Tư sau, trước khi tôi về đến nhà sau khi rời phòng cấp cứu, bác sĩ Gerandy đã gọi cảnh báo bố tôi là tôi có thể bị chấn động và khuyên ông nên đánh thức tôi cứ hai giờ một lần suốt đêm để chắc chắn chấn động không nặng. Mắt Charlie nheo lại nghi ngờ lời giải thích dở ẹt của tôi về chuyện tôi lại bị trượt té lần nữa.
"Có lẽ con nên tránh xa mấy cái ga-ra đi, Bella,” đêm đó, trong bữa tối, ông đề nghị.
Tôi hoảng sợ, lo Charlie sắp đặt ra một loại sắc lệnh cấm đến La Push nào đó, và vậy nghĩa là cấm cả xe máy của tôi. Mà tôi sẽ không chịu vậy – hôm nay tôi đã ảo giác tuyệt vời nhất hôm nay. Ảo giác mang giọng nói mượt như nhung của tôi đã la hét gần năm phút trước khi tôi đạp thắng quá đột ngột khiến tôi lao người vào cây. Tôi chấp nhận mọi nỗi đau sẽ đến đêm nay không chút than phiền.
"Vụ này đâu có xảy ra trong ga-ra đâu bố, " tôi phản đối liền. "Tụi con đang đi bộ đường dài, thì vấp phải một cục đá.”
"Con đi bộ đường dài từ khi nào vậy?" Charlie hỏi một cách hoài nghi.
"Làm việc ở tiệm Newton hoài chắc chắn cũng có lúc bị ảnh hưởng chớ bố, " tôi chỉ ra. "Ngày nào cũng thuyết phục khách hàng về lợi ích của thiên nhiên hoang dã thì rốt cuộc mình cũng muốn tìm hiểu coi nó ra sao.”
Charlie nhìn tôi chòng chọc, hoài nghi.
"Con sẽ cẩn thận hơn, " tôi hứa, lén lút bắt chéo ngón tay cầu mong may mắn dưới bàn.
"Bố không lo nếu con đi bộ đường dài ngay ở đó quanh La Push, nhưng luôn ở gần thị trấn nhé, OK ?"
"Sao vậy bố?"
"Ừm, gần đây cảnh sát đã và đang nhận được nhiều lời kêu ca về động vật hoang dã gần đây. Bộ lâm nghiệp sắp điều tra chuyện này, nhưng trong thời gian hiện tại...”
"Ồ, con gấu bự đó, " tôi nói với vẻ đột ngột hiểu ra. " Ờ, vài người đi bộ đường dài ghé tiệm Newton đã từng nhìn thấy nó. Bố nghĩ đúng là có một con gấu xám đột biến khổng lồ ngoài đó à?"
Trán ông nhăn lại. "Có cái gì đó. Luôn ở gần thị trấn nhé, được không?"
"Đương nhiên, chắc chắn rồi, " tôi nói nhanh. Trông ông vẫn chưa hết lo lắng.
" Charlie bắt đầu nghi ngờ rồi, " tôi than phiền với Jacob khi đón anh chàng sau giờ học hôm thứ Sáu.
"Có lẽ mình nên làm nguôi đi vụ xe máy. " Anh chàng thấy vẻ phản đối của tôi nên nói thêm, "ít nhất trong vòng một tuần gì đó. Bạn tránh xa được bệnh viện trong một tuần, phải không nào?"
"Vậy mình sẽ làm gì?" Tôi phàn nàn.
Anh chàng mỉm cười vui vẻ. "Bất cứ điều gì bạn thích.”
Tôi nghĩ về một chốc - về điều mình muốn.
Tôi ghét cái ý mất đi dù chỉ mấy giây ngắn ngủi gần gũi với những kỷ niệm không làm đau đớn - những kỷ niệm tự đến, mà tôi không cần nghĩ đến có ý thức. Nếu tôi không được đi xe máy, tôi sẽ phải tìm cách khác đến với nguy hiểm và adrenaline, và sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc và cần óc sáng tạo. Chẳng làm gì trong khi chờ đợi chẳng hấp dẫn tí nào. Nếu tôi bị suy sụp trở lại, ngay cả với Jake ở kề bên thì sao? Tôi phải luôn bận rộn mới được.
Có lẽ có một cách khác, phương pháp thực hiện khác... một nơi khác.
Ngôi nhà đã là một sai lầm, chắc chắn. Nhưng sự hiện diện của anh hẳn phải được in dấu ở một nơi nào đó, một nơi nào đó bên ngoài trí não tôi. Phải có một nơi anh có vẻ có thực hơn trong số tất cả những nơi quen thuộc mà ai cũng biết đến.
Tôi chỉ có thể nghĩ ra một nơi đúng điều kiện đó. Một nơi sẽ luôn thuộc về anh chứ không một ai khác. Một nơi kỳ diệu, đầy ánh sáng. Đồng cỏ xinh đẹp tôi chỉ nhìn thấy một lần trong đời, chiếu rọi dưới nắng trời và ánh sáng lấp lánh của làn da anh.
Ý tưởng này rất có thể mang lại tác dụng ngược - có thể đau đớn nguy hiểm. Ngực tôi đau nhói vì sự trống rỗng khi chỉ mới nghĩ đến nó. Thật khó giữ cho tôi cư xử đàng hoàng, không tự tố cáo mình. Nhưng chắc chắn, nơi đó trong số mọi nơi khác, tôi có thể nghe được giọng anh.
Và tôi đã nói với Charlie là tôi đang đi bộ đường dài...
"Bạn đang nghĩ gì dữ vậy?" Jacob hỏi.
"Ừm...” tôi bắt đầu nói chậm rãi. " Có lần tôi đã thấy một chỗ trong rừng - tôi tình cờ đi qua khi tôi đang, ờ..., đi bộ đường dài. Một đồng cỏ nhỏ, nơi đẹp nhất thế giới. Tôi không biết liệu tự mình có thể tìm ra nó lại được không. Chắc sẽ phải thử mấy lần...”
"Mình có thể sử dụng la bàn và bản đồ thành phố,” Jacob nói với vẻ muốn giúp đỡ đầy tự tin. "Bạn có biết mình đã xuất phát từ đâu không?”
"Biết, ngay đầu đường mòn chỗ đường I-ten kết thúc. Tôi toàn đi về hướng nam, tôi nghĩ vậy.”
"Hay lắm. Mình sẽ tìm nó.” Như mọi khi, Jacob luôn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Dù chuyện đó có kỳ cục thế nào đi nữa.
Thế là, chiều thứ bảy, tôi cột đôi giầy đi bộ đường dài mới của mình – mới mua sáng hôm đó bằng thẻ giảm giá hai mươi phần trăm dành cho nhân viên khi mua lần đầu - chộp bản đồ địa hình mới về Olympic Peninsula, rồi lái đi La Push.
Chúng tôi không khởi hành ngay; trước tiên, Jacob nằm dài trên sàn phòng khách – chiếm hết nguyên căn phòng - và, trong suốt 20 phút, vẽ một mạng lưới phức tạp ngang qua phần chính của bản đồ trong khi tôi ngồi trên ghế trong nhà bếp nói chuyện với Billy. Billy chẳng có vẻ lo lắng tí nào về chuyến đi bộ đường dài sắp tới của chúng tôi. Tôi ngạc nhiên khi biết Jacob đã nói với ông chúng tôi sẽ đi đâu, căn cứ vào chuyện mọi người làm nhặng xị lên vụ nhìn thấy gấu. Tôi muốn bảo Billy đừng kể gì về chuyện này cho Charlie biết, nhưng tôi e là yêu cầu vậy sẽ mang lại kết quả trái ngược.
"Có lẽ mình sẽ nhìn thấy con gấu siêu đẳng đó, " Jacob nói đùa, mắt nhìn bản vẽ của mình.
Tôi nhìn lướt qua Billy thật nhanh, sợ phản ứng kiểu Charlie.
Nhưng Billy chỉ cười nhạo con trai ông. "Có lẽ con nên mang theo một hũ mật ong, để phòng hờ.”
Jake cười khúc khích. "Hy vọng đôi giầy mới của bạn chạy nhanh, Bella. Một hũ nhỏ sẽ không làm con gấu đang đói bận rộn lâu đâu.”
"Tôi chỉ cần chạy nhanh hơn bạn thôi.”
"Mong vậy đi!" Jacob nói, trợn tròn mắt khi anh chàng gấp bản đồ lại. "Mình đi nào.”
"Đi chơi vui nhe, " Billy kêu to, lượn xe về phía tủ lạnh.
Charlie không phải là người khó sống chung, nhưng với tôi dường như Jacob còn sống với bố thoải mái hơn cả tôi nữa.
Tôi lái xe đến tận đầu đường đất, dừng gần bảng hiệu đánh dấu bắt đầu đường mòn.
Đã rất lâu rồi tôi mới đến đây, và tôi nôn nao trong dạ. Đây có thể là một chuyện rất tệ hại. Nhưng nó xứng đáng, nếu tôi nghe được giọng anh.
Tôi ra khỏi xe và nhìn vào sự dày đặc của bức tường cây xanh.
"Tôi đã đi đường này, " tôi thì thầm, chỉ thẳng về phía trước.
"Hừm, " Jake lẩm bẩm.
"Gì ?"
Anh chàng nhìn theo hướng tôi đã chỉ, rồi lại nhìn vào con đường mòn dễ đi, rồi nhìn trở lại.
"Tôi cứ tưởng bạn là loại con gái chỉ dám men theo đường mòn thôi.”
"Không phải rồi. " Tôi mỉm cười thất vọng. " Tôi là một kẻ nổi loạn.”
Anh chàng cười, rồi rút bản đồ của chúng tôi ra.
"Chờ tôi một chút. " Anh chàng cầm la bàn một cách thành thạo, xoay bản đồ vòng quanh cho đến khi nó theo hướng anh chàng muốn.
" OK – đường đầu tiên trên bản đồ. Hãy làm nào.”
Tôi dám cá mình đang làm chậm chân Jacob, nhưng anh chàng chẳng hề phàn nàn. Tôi cố không nhớ lại chuyến đi cuối cùng của mình qua vùng rừng này, cùng một bạn đồng hành hoàn toàn khác. Những ký ức bình thường vẫn còn nguy hiểm. Nếu tôi để mình sơ sẩy, tôi sẽ đến lúc phải đưa tay chộp ngực để giữ cho nó tiếp tục đập, thở hổn hển, và rồi tôi sẽ giải thích sao cho Jacob đây?
Chẳng khó như tôi đã tưởng trong chuyện tập trung vào hiện tại. Rừng trông giống y mọi vùng khác của bán đảo này, và Jacob đã tạo nên một tâm trạng hết sức khác.
Anh chàng huýt sáo vui vẻ, một giai điệu lạ, đong đưa cánh tay và di chuyển dễ dàng qua các bụi cây chằng chịt. Bóng cây không có vẻ u ám như mọi khi. Không hề khi có mặt trời của riêng tôi đang đi cùng.
Cứ vài phút một lần Jacob lại kiểm tra la bàn, giữ cho chúng tôi luôn theo sát một trong tia toả ra của bản đồ. Anh chàng trông có vẻ như biết mình đang làm gì. Tôi định khen ngợi, nhưng tôi kìm lại. Thế nào anh ta cũng sẽ cộng thêm vài tuổi nữa vào số tuổi đã tăng quá mức của mình.
Đầu óc tôi suy nghĩ lan man khi bước đi, và càng lúc càng tò mò. Tôi không quên cuộc trò chuyện bên vách đá ở bờ biển - tôi đã chờ anh chàng nhắc lại chuyện đó, nhưng chẳng có vẻ gì chuyện đó sẽ xảy ra.
" Này Jake?" Tôi hỏi lưỡng lự.
"Gì?"
"Embry... ra sao rồi? Bạn ấy đã bình thường lại chưa?”
Jacob im lặng một chốc, vẫn xoải bước tiến về phía trước. Khi đi trước khoảng mười bước chân, anh chàng dừng lại chờ tôi.
"Không. Nó không bình thường trở lại,” Jacob nói khi tôi đến gần, miệng anh chàng trễ xuống.
Anh không đi tiếp nữa. Tôi ngay lập tức hối tiếc vì đã gợi lên chuyện đó.
"Vẫn chơi với Sam.”
"Ừ.”
Anh chàng choàng tay qua vai tôi, và trông anh chàng phiền muộn đến nỗi tôi không đùa bỡn hất nó ra được, như tôi lẽ ra đã làm vậy.
"Họ vẫn nhìn bạn kiểu kỳ cục hả?" Tôi gần như thì thầm.
Jacob nhìn qua rừng. " Đôi khi.”
"Còn Billy?"
"Vẫn hữu ích như xưa,” anh chàng nói bằng một giọng chua chát, tức giận làm tôi lo lắng.
"Ghế trường kỷ nhà chúng tôi luôn rộng mở,” tôi đề nghị.
Anh chàng cười, xua tan vẻ u sầu bất thường. "Nhưng hãy tưởng tượng hoàn cảnh của Charlie - khi Billy gọi cảnh sát để báo chuyện tôi bị bắt cóc.”
Tôi cũng cười, mừng vì đã làm Jacob bình thường trở lại.
Chúng tôi dừng lại khi Jacob nói chúng tôi đã đi sáu dặm rồi, đi về phía tây một chốc rồi quay lại theo một đường khác trên bản đồ của anh chàng. Cảnh vật trông y hệt như lối vào, và tôi có cảm giác là sự tìm kiếm ngu ngốc của mình gần như thất bại. Tôi càng lúc càng chấp nhận điều đó khi trời bắt đầu tối hơn, ngày không ánh mặt trời biến dần thành một đêm không sao, nhưng Jacob tự tin hơn.
"Chừng nào mà bạn chắc chắn mình xuất phát đúng chỗ...” anh chàng nhìn xuống tôi.
"Ừ, chắc chắn mà.”
"Vậy thì mình sẽ tìm thấy nó,” anh chàng hứa, chộp tay tôi rồi kéo tôi qua lùm dương xỉ. Phía bên kia là xe tải. Anh chàng chỉ tay về phía đó đầy tự hào. "Hãy tin tôi.”
"Bạn giỏi lắm, " tôi thừa nhận. "Nhưng lần sau mình mang theo đèn pin.”
"Từ giờ trở đi, mình dành mấy ngày chủ nhật để đi bộ đường dài. Tôi không biết bạn chậm đến thế.”
Tôi giựt tay lại rồi đi huỳnh huỵch đến phía tài xế trong khi anh chàng cười khúc khích vì phản ứng của tôi.
"Vậy bạn định ngày mai thử lại hả.” anh chàng hỏi, ngồi vào ghế khách.
"Đương nhiên. Trừ phi bạn muốn đi không có tôi để tôi khỏi trói chân bạn vì bước chân cà thọt của tôi.”
"Tôi chịu nỗi mà, " anh chàng cả quyết với tôi. "Tuy vậy, nếu mình lại đi bộ đường dài lần nữa, chắc bạn nên chọn giầy bằng da lông chuột chũi. Tôi cá bây giờ bạn đang cảm thấy đau vì đôi giầy mới kia rồi.”
"Chút xíu thôi, " tôi thú nhận. Cứ như thể tôi đang bị giộp da toàn bộ chân rồi.
"Tôi hy vọng mai mình sẽ gặp gấu. Tôi hơi thất vọng về vụ đó.”
"Vâng, tôi cũng vậy, " tôi mỉa mai đồng ý. "Có lẽ mai mình sẽ may mắn và sẽ có cái gì đó ăn thịt mình!"
"Gấu không thích ăn thịt người. Mình không ngon đâu. " Anh chàng toét miệng cười với tôi trong xe tối tăm. " Dĩ nhiên, bạn có thể là một ngoại lệ. Tôi cá bạn rất ngon.”
"Cám ơn nhiều,” tôi nói, nhìn sang chỗ khác. Anh chàng không phải là người đầu tiên bảo tôi thế.