4. THỨC TỈNH
Thời gian trôi qua. Bánh xe thời gian vẫn quay dù chuyện đó dường như quá đỗi chịu đựng. Dù mỗi tiếng tíc tắc của kim giây như tiếng mạch máu đập phập phồng đau nhức dưới vết thương. Thời gian vẫn trôi qua không giống nhau, lúc tròng trành chao đảo, lúc kéo dài lê thê, nhưng nó vẫn trôi qua. Dù là đối với tôi.
Charlie đấm tay xuống bàn. “Vậy đó, Bella. Bố sẽ đưa con về nhà.”
Tôi đưa mắt khỏi tô ngũ cốc, mà tôi cứ nhìn trầm tư hoài chớ không ăn, để sửng sốt nhìn chằm chằm vào Charlie. Tôi đã không theo dõi cuộc trò chuyện này – mà thực ra tôi chẳng hề biết là chúng tôi đang trò chuyện - nên tôi không chắc ý bố là gì.
"Con đang ở nhà mà, " tôi lẩm bẩm, không hiểu.
"Bố sẽ đưa con về với Reneé, ở Jacksonville,” ông nói rõ.
Charlie nhìn bực tức và tôi từ từ hiểu ra ý nghĩa của lời ông nói.
"Con có làm gì đâu?" Tôi cảm thấy mặt mình dúm dó. Thật bất công. Trong suốt bốn tháng qua, hành vi tôi chẳng có gì để chê trách. Sau cái tuần đầu tiên đó, mà chẳng ai trong chúng tôi đề cập đến nữa, tôi đã chẳng bỏ học ngày nào cả. Điểm của tôi rất cao. Tôi chẳng hề vi phạm lệnh phải ở trong nhà – ngay từ đầu tôi đã chẳng hề đi đâu cả để mà vi phạm lệnh phải ở trong nhà của bố. Tôi rất hiếm khi cho bố ăn đồ ăn còn lại của hôm qua.
Charlie cau có.
"Con đã không làm gì cả. Đó chính là vấn đề. Con chẳng hề làm gì cả. "
"Thế bố muốn con gây chuyện lôi thôi sao?" Tôi thắc mắc, nhíu mày hoang mang.
Tôi cố gắng hết sức để tập trung. Thật không dễ chút nào. Tôi đã quá quen chuyện lờ đi mọi thứ, tai tôi như bị bít lại.
“Gây chuyện lôi thôi còn hơn là ... quanh quẩn trong nhà suốt ngày suốt đêm!"
Điều đó làm tôi hơi tức. Tôi đã cẩn thận tránh mọi kiểu buồn rầu, kể cả chuyện quanh quẩn trong nhà.
"Con đâu có quanh quẩn trong nhà đâu.”
"Bố dùng sai từ," ông miễn cưỡng thú nhận. "Quanh quẩn trong nhà còn khá hơn – vậy là con còn làm chuyện gì đó. Còn đằng này con ... không chút sức sống, Bella. Đó là từ bố muốn dùng.”
Lời buộc tội này đã đánh trúng đòn.
Tôi thở dài và cố tỏ vẻ lanh lợi khi trả lời.
"Con xin lỗi, bố.” Lời xin lỗi của tôi có phần nhạt nhẽo, thậm chí cả tôi cũng nhận thấy điều đó. Tôi nghĩ mình đã lừa được ông. Không để Charlie đau khổ là lý do của toàn bộ sự cố gắng đó. Thật buồn khi thấy cố gắng của mình là vô ích.
“Bố không muốn con xin lỗi."
Tôi thở dài. "Vậy bố hãy nói cho con biết bố muốn con làm gì đi.”
"Bella," ông do dự, xem xét kĩ lưỡng phản ứng tôi rồi mới nói tiếp. "Con cưng ạ, con không là người đầu tiên trải qua chuyện thế này đâu, con biết không.”
"Con biết bố ạ.” Điệu bộ nhăn nhó kèm theo câu nói của tôi có vẻ ủ rũ và không gây ấn tượng cho lắm.
" Nghe nè, con gái. Bố nghĩ là - có lẽ con cần được giúp đỡ.”
"Giúp đỡ?"
Ông ngừng lại, lựa lời lựa lẽ lần nữa. "Khi mẹ con bỏ đi,” ông bắt đầu nói, cau mày, " và mang con theo.” Ông hít một hơi thật sâu. "Ừm, đó là một khoảng thời gian thật khủng khiếp đối với bố.”
"Con biết, bố ạ " tôi lẩm bẩm.
"Nhưng bố đã vượt qua được, " ông nói.
"Con ạ, con đã không vượt qua được điều đó. Bố chờ đợi, hy vọng mọi thứ sẽ trở nên khá hơn."
Ông nhìn tôi chằm chằm và tôi cụp nhanh mắt xuống.
"Bố nghĩ là cả hai chúng ta đều biết tình hình không cải thiện được chút nào."
“Con ổn mà.”
Ông lờ đi.
“Có lẽ, à, có lẽ con phải nói với ai đó về điều đó. Một chuyên gia tâm lý chẳng hạn."
" Bố muốn con phải gặp một bác sĩ tâm lý?"
Giọng tôi đanh thép hơn khi tôi nhận ra ấn ý của ông.
" Có lẽ nó sẽ giúp con ít nhiều. "
" Và cũng có thể việc này sẽ không giúp được gì cả cho con. "
Tôi không biết nhiều về điều trị bằng phân tâm học, nhưng tôi đoan chắc sẽ không có tác dụng trừ phi người bệnh trung thực kể hết mọi chuyện. Chắc chắn, tôi có thể kể ra sự thật - nếu tôi muốn sống quãng đời còn lại trong cái buồng dành cho người điên.
Ông nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của tôi, và chuyển sang cách tấn công khác.
"Việc này vượt ngoài khả năng của bố, Bella. Có lẽ mẹ con có thể giúp được.”
"Bố nè,” tôi nói bằng giọng dứt khoát. "Nếu bố thích, đêm nay con sẽ ra ngoài chơi. Con sẽ gọi cho Jess hoặc Angela."
"Đó không phải là điều bố muốn,“ ông thất vọng phản đối. "Bố nghĩ rằng bố không thể chịu nỗi khi thấy con cố tỏ vẻ cứng cỏi. Bố chưa từng thấy ai cố gắng nhiều đến thế. Nhìn thấy con như vậy bố rất đau lòng.”
Tôi nhìn xuống bàn, giả vờ trì độn. "Con không hiểu, bố. Đầu tiên bố giận con vì con chẳng chịu làm gì cả, nhưng rồi bố lại không muốn con ra ngoài chơi.”
“Bố muốn con vui vẻ – à không, chưa đến mức đó. Bố chỉ muốn con không khổ sở. Bố nghĩ con sẽ gặp cơ hội tốt hơn nếu rời Forks. "
Mắt tôi loé lên chút cảm xúc sau hồi lâu suy ngẫm.
"Con sẽ không đi, " tôi nói.
"Tại sao lại không?" ông gặng hỏi
"Con đang học học kỳ cuối cùng – mọi thứ sẽ rối tung lên cho mà xem."
"Con là sinh viên giỏi mà - con sẽ tìm ra cách thôi.”
“Con không muốn quấy rầy mẹ và dượng Phil.”
“Mẹ con đang mong con trở lại đấy.”
" Florida nóng lắm bố ạ.”
Ông đấm tay trên bàn lần nữa. "Cả bố lẫn con đều biết chuyện gì đang thực sự diễn ra ở đây, Bella, và điều đó không tốt cho con đâu.” Ông hít thật sâu. "Đã bao tháng rồi. Chẳng điện thoại, chẳng thư từ, chẳng liên lạc. Con không thể cứ chờ nó mãi được.”
Tôi nhìn đăm đăm vào ông. Sức nóng hầu như, nhưng không phải nhiều lắm, ran ran trên mặt. Đã lâu lắm rồi tôi không đỏ mặt vì bất kỳ cảm xúc nào.
Toàn bộ đề tài này hoàn toàn cấm kỵ, ông biết rất rõ.
"Con chẳng chờ gì cả. Con chẳng mong gì cả," tôi nói bằng giọng đều đều.
"Bella," Charlie bắt đầu nói, giọng ông nặng nề.
"Con phải đi học," tôi ngắt lời, đứng lên và lôi mạnh phần điểm tâm vẫn còn nguyên chưa đụng đến ra khỏi bàn. Tôi đổ tô thức ăn vào bồn rửa chén không ngần ngại và xối cho trôi đi. Tôi không thể nói chuyện tiếp nữa.
"Con sẽ lên kế hoạch với Jessica," tôi cài chiếc cặp lại, ngoái lại nói, không nhìn mắt ông. "Có lẽ con sẽ không ăn tối ở nhà. Chúng con sẽ đến Port Angeles để xem phim."
Tôi đã khỏi cửa trước khi ông kịp phản ứng.
Vì vội vàng để trốn tránh Charlie, tôi trở thành một trong những người đầu tiên đến trường. Điểm lợi là tôi có chỗ đỗ xe hết sức tốt. Điều bất lợi là tôi lại có thời gian rảnh rỗi, mà tôi lại cố tránh không để mình có thời gian rảnh rỗi bằng mọi giá.
Thật nhanh, trước khi lại nghĩ về những lời buộc tội của Charlie, tôi rút cuốn Giải tích ra đọc. Tôi lật nó đến phần hôm nay chúng tôi sẽ học, và cố hiểu nó. Đọc sách toán còn tệ hơn nghe giảng, nhưng tôi đã quen chuyện này rồi. Trong mấy tháng qua, tôi đã dành lượng thời gian cho môn Giải tích gấp mười lần so với thời gian trước đây dành cho môn toán. Kết quả là tôi giữ được điểm A trừ. Tôi biết thầy Varner cho rằng tiến bộ này là nhờ phương pháp dạy xuất sắc của ông. Và nếu vì điều đó làm thầy hạnh phúc, thì tôi quyết sẽ không làm thầy thất vọng đâu.
Vì thế, tôi ép mình phải kiên trì đọc cho đến khi bãi đậu xe chật kín, và tôi vội vã tiến về phòng học môn tiếng Anh. Chúng tôi đang học về Nông trại Súc vật, một chủ đề dễ học. Tôi chẳng ghét gì chủ nghĩa cộng sản; thật là một sự thay đổi đáng hoan nghênh thay cho những tác phẩm lãng mạn chiếm hầu hết chương trình học. Tôi ngồi vào ghế, cảm thấy thích thú với khiếu pha trò qua bài giảng của thầy Berty
Thời gian trôi qua thật nhanh khi ở trường. Chuông reng quá sớm. Tôi bắt đầu thu dọn sách vở vào cặp.
"Bella ?"
Tôi nhận ra giọng Mike, và tôi biết trước điều anh ta sẽ nói.
“Ngày mai bạn có làm việc không?"
Tôi ngước nhìn lên. Cậu ta đang tựa vào lối đi với vẻ lo lắng. Thứ Sáu nào cậu ta cũng hỏi tôi câu này. Chẳng hề quan tâm là tôi chẳng hề xin nghỉ bệnh ngày nào. À, mà có một ngoại lệ, đó là mấy tháng trước đây. Nhưng cậu ta chẳng có lý do gì để nhìn tôi lo lắng như thế. Tôi là một nhân viên gương mẫu mà.
"Ngày mai là thứ bảy, phải không?" Tôi lên tiếng. Cũng giống như Charlie vừa chỉ rõ, tôi nhận ra giọng mình thật thiếu sinh khí.
”Ừ” cậu ta trả lời. "Hẹn gặp bạn trong giờ học tiếng Tây Ban Nha nhé." Cậu ta vẫy tay rồi mới quay lưng đi. Cậu ta chẳng thèm đi cùng tôi đến lớp học nữa.
Tôi lê bước đến lớp Giải tích với vẻ chán nản. Đây là lớp học tôi ngồi cạnh Jessica.
Đã nhiều tuần rồi, có lẽ nhiều tháng rồi, Jess không còn chào tôi khi tôi đi ngang qua nhỏ trong giảng đường. Tôi biết mình làm nhỏ khó chịu vì thái độ khó gần của mình, và nhỏ đang hờn dỗi. Giờ đây, thật không dễ nói chuyện với nhỏ – nhất là yêu cầu nhỏ giúp tôi. Trong lúc la cà ngoài lớp học, tôi cân nhắc các lựa chọn một cách kỹ lưỡng, chần chừ.
Tôi sẽ không gặp Charlie khi chưa có một minh chứng hoà nhâp xã hội nào để báo cáo. Tôi biết mình không thể nói xạo, cho dù ý nghĩ lái xe đến Port Angeles rồi về một mình đang thôi thúc tôi- vì chắc chắn đồng hồ đo cây số sẽ báo chính xác tổng số dặm đi được, phòng khi ông kiểm tra.
Mẹ của Jessica nhiều chuyện nhất thị trấn, mà Charlie chắc chắn chẳng sớm thì muộn sẽ gặp bà Stanley. Khi ấy, ông ắt sẽ hỏi về chuyến đi. Như vậy không thể nói xạo được.
Tôi thở dài, đẩy cửa bước vào.
Thầy Varner nhìn tôi với ánh mắt bực bội –ông đã bắt đầu giảng bài rồi. Tôi vội vã vào chỗ. Jessica vẫn không ngước mặt lên khi tôi ngồi vào kế bên cô. Tôi mừng vì mình có 50 phút để chuẩn bị tinh thần.
Giờ học này còn qua nhanh hơn cả giờ học tiếng Anh. Thời gian trôi qua nhanh một phần là nhờ tôi đã chuẩn bị bài học sáng nay trong xe - nhưng phần lớn là vì hễ tôi chờ một điều gì đó không mấy dễ chịu thì thời gian luôn trôi qua vèo vèo.
Tôi nhăn mặt khi thầy Varner giải tán lớp sớm năm phút. Thầy cười như thể mình tốt bụng lắm vậy.
"Jess ơi?" Tôi co rúm lại, nhăn mũi, chờ cô hướng về phía tôi.
Cô xoay ghế hướng về phía tôi, mắt nhìn tôi một cách hoài nghi. "Bạn đang nói chuyện với mình hả, Bella ?"
"Dĩ nhiên rồi. " Tôi mở to mắt với vẻ ngây thơ.
“Gì vậy? Bạn cần mình giúp đỡ môn Giải tích à ?" Giọng cô có vẻ hơi chua chát.
“Không." Tôi lắc đầu. "Thực ra thì, mình muốn biết liệu bạn có thể ... đi xem phim với mình tối nay không? Mình cần một đêm đi chơi với bạn gái.” Lời lẽ nghe khô khốc, nghe giống như đọc diễn văn, và cô có vẻ nghi ngờ.
"Tại sao bạn lại mời tôi?" cô hỏi, giọng vẫn không mấy thân thiện.
"Bạn là người đầu tiên mình nghĩ đến khi mình muốn có thời gian dành cho bạn gái.”
Tôi mỉm cười, và hy vọng nụ cười của mình có vẻ chân thật.
Có lẽ đúng vậy. Ít ra, thì cô cũng là người đầu tiên tôi nghĩ đến khi tôi muốn tránh mặt Charlie. Chung quy cũng đều giống nhau thôi.
Cô có vẻ nguôi ngoai đôi chút. "À, mình không biết nữa."
“Thế bạn đã có kế hoạch gì chưa?"
"Chưa... mình nghĩ là mình có thể đi với bạn được. Bạn muốn xem phim gì?"
"Tôi không rõ là họ chiếu phim gì nữa" tôi nói nước đôi. Chuyện này khó đây. Tôi vắt óc suy nghĩ tìm manh mối – chẳng phải tôi mới nghe ai đó nói về một bộ phim mới chiếu sao? Thấy một tấm áp phích? "Bộ phim gì đó có tổng thống là nữ thì sao?"
Cô nhìn tôi kỳ ̀quặc. “Bella, bộ phim đó đã hết chiếu từ đời nào rồi mà."
“Ồ " Tôi cau mày. "Thế bạn muốn xem phim gì?"
Sự sôi nổi vốn có của Jessica bắt đầu lộ ra mặc dù cô không muốn khi cô nghĩ thành lời. "À, có vở hài kịch lãng mạn mới chiếu đang có lượng người xem rất đông. Mình muốn xem phim đó. Còn bố mình vừa xem phim “Cái chết cuối cùng” và ông thích nó lắm. "
Tôi vội vớ lấy cái tên phim đầy hứa hẹn này. “Thế bộ phim đó nói về cái gì?"
"Các thây ma sống lại hay gì gì ấy. Ông nói đó là bộ phim rùng rợn nhất mà ông đã xem trong nhiều năm nay.”
"Nghe có vẻ hay nhỉ.” Tôi thà coi thây ma sống lại còn hơn xem phim lãng mạn.
"Được thôi." Cô có vẻ bất ngờ trước phản ứng của tôi. Tôi cố nhớ xem mình trước đây có thích phim kinh dị không, nhưng tôi không rõ lắm. "Bạn có muốn tôi đón bạn sau giờ học không?" cô đề nghị.
"Muốn chứ”
Jessica thân thiện mỉm cười với tôi rồi bỏ đi. Chặp lâu sau, tôi mới mỉm cười đáp lại nhưng tôi nghĩ rằng cô nhìn thấy.
Thời gian còn lại trong ngày trôi qua nhanh, suy nghĩ tôi lúc này tập trung vào việc lên kế hoạch cho đêm nay. Theo kinh nghiệm, tôi biết một khi tôi đã làm Jessica mở máy rồi thì tôi sẽ có thể trốn tránh bằng cách lẩm bẩm trả lời đôi câu vào những lúc cần thiết. Chỉ cần hồi đáp tối thiểu thôi.
Tình trạng mụ mị trong thời gian qua bây giờ thỉnh thoảng làm cho tôi lẫn lộn.Tôi ngạc nhiên thấy mình đang ở trong phòng, không hề nhớ lúc lái xe từ trường về nhà hoặc thậm chí lúc mở cửa trước. Nhưng điều đó không quan trọng. Mất khái niệm về thời gian chính là thứ tôi cần nhất trong đời.
Khi tôi quay về phía tủ , tôi không xua đuổi tình trạng mụ mị ấy. Cảm giác tê dại ở một vài chỗ cần hơn ở một số chỗ khác. Tôi hầu như không để ý mình nhìn gì khi tôi đẩy nhẹ cánh cửa sang một bên lộ ra một đống rác bên trái tủ, dưới đống quần áo tôi chưa hề mặc.
Mắt tôi không để ý đến túi rác đen đựng quà hôm sinh nhật vừa rồi, không nhìn thấy hình thù máy xtê-ri-ô lộ ra trong bao nhựa đen; tôi cũng không nghĩ đến đống máu mà móng tay tôi chảy ra khi tôi quào nó ra từ bảng điều khiển.
Tôi kéo mạnh ví tiền cũ hiếm khi dùng đang treo trên móc, rồi đẩy cửa đóng lại.
Rồi ngay lúc đó tôi nghe tiếng còi inh ỏi. Tôi nhanh chóng chuyển cái ví trong cặp lấy ví tiền cũ. Tôi vội vội vàng vàng, như thể vội vã sẽ làm đêm trôi qua nhanh hơn.
Tôi liếc mình trong gương ở phòng khách trước khi ra mở cửa, cẩn thận tạo vẻ tươi cười và cố gắng giữ vẻ mặt như thế.
"Cám ơn vì đã đi chơi với mình đêm nay," tôi nói với Jess lúc leo lên ghế dành cho khách ngồi, cố tạo giọng điệu biết ơn. Đã lâu rồi tôi chẳng hề thực sự nghĩ đến điều mình đang nói với bất kỳ ai ngoài Charlie. Jess có vẻ khó hơn. Tôi không biết phải giả kiểu cảm xúc nào cho thích hợp.
"Ờ. Nè, điều gì làm bạn nghĩ đến chuyện này vậy?” Jess thắc mắc khi cô lái xe xuống đường.
"Nghĩ đến chuyện gì?"
“Tại sao bạn bỗng ... quyết định ra ngoài ?" Nghe có vẻ như cô thay đổi câu hỏi của mình nửa chừng.
Tôi nhún vai. "Thì cần thay đổi không khí vậy mà."
Tôi nhận ra bài hát trên ra - đi - ô, và nhanh chóng với lấy nút dò đài. "Bạn có cảm thấy phiền không?" Tôi hỏi.
"Không, cứ thoải mái.”
Tôi dò qua các tần số cho đến khi tôi bắt được một đài vừa ý. Tôi nhìn lén vẻ mặt của Jess lúc bài nhạc mới vang lên trong xe.
Cô nheo mắt. "Bạn nghe nhạc ráp từ khi nào vậy?"
"Không biết nữa, " tôi nói. "Được một thời gian rồi.”
"Bạn thích bài này à?" cô nghi ngờ hỏi.
"Ừa. "
Thật khó mà nói chuyện với Jessica như mọi khi nếu cùng lúc phải điều chỉnh nhạc nữa.
Tôi gục gặc đầu, để theo kịp nhịp nhạc.
"OK… " cô mở to mắt nhìn kính chắn gió.
"Chuyện bạn và Mike gần đây sao rồi?"
Tôi hỏi nhanh.
"Bạn gặp anh ấy nhiều hơn tôi mà.”
Câu hỏi đã không làm cho cô nói chuyện cởi mở như tôi mong đợi.
"Khó mà nói chuyện ở chỗ làm lắm,” tôi lẩm bẩm và sau đó tôi lại cố bắt chuyện một lần nữa. "Gần đây bạn đi chơi với ai không?"
"Thật ra thì không ai. Thỉnh thoảng tôi đi chơi với Conner. Cách đây hai tuần thì có đi chơi với Eric." Cô trợn mắt tỏ vẻ không tin, và tôi cảm giác đó là một câu chuyện dài. Tôi vớ lấy ngay cơ hội này.
"Eric Yorkie à? Ai mời ai?"
Cô than vãn, rồi giọng có vẻ sôi nổi hơn. "Tất nhiên là anh ta rồi! Tớ chẳng nghĩ ra được cách gì hay để từ chối.“
“Thế anh ấy đã đưa bạn đi đâu?" Tôi hỏi, vì biết cô sẽ nghĩ tôi háo hức muốn biết chỉ vì muốn quan tâm đến cô. "Kể tôi nghe hết chuyện đó đi."
Cô lao vào kể ngay, còn tôi thì ngồi yên ở ghế, giờ thì cảm thấy thoải mái hơn. Tôi chăm chú lắng nghe, lúc thì thì thầm tỏ vẻ thông cảm và lúc thì thở hổn hển khiếp sợ mỗi khi cần thiết. Khi cô kết thúc câu chuyện về Eric, không cần tôi gợi chuyện, cô tiếp tục so sánh với Conner.
Phim chiếu sớm, vì vậy Jess nghĩ chúng tôi nên coi suất lúc chạng vạng rồi sau đó đi ăn. Tôi cảm thấy vui vì chiều theo ý muốn của cô; rốt cuộc, tôi đang có những gì tôi muốn – khỏi bị Charlie làm phiền nữa.
Tôi giữ cho Jess nói suốt lúc chiếu quảng cáo phim mới, để tôi có thể lờ chúng đi dễ hơn. Nhưng tôi bắt đầu căng thẳng khi phim chính thức bắt đầu chiếu. Một đôi tình nhân trẻ đang đi dọc bãi biển, dung dăng và nói những lời thương yêu uỷ mị với nhau nghe có vẻ giả dối. Tôi cố không bịt tai lại và bắt đầu hát trong miệng. Tôi không hề dự định đi coi phim tình cảm lãng mạn.
"Tớ tưởng mình chọn phim thây ma sống lại,” tôi rít lên khe khẽ với Jessica.
"Đây là phim ma đó.”
“Vậy sao chẳng thấy ai bị ăn thịt cả?" Tôi thất vọng hỏi.
Cô mở to mắt nhìn tôi như cảnh báo. "Chắc gần đến đoạn đó rồi," cô thì thầm.
“Mình sẽ đi mua bỏng ngô. Bạn có muốn ăn gì không?"
" Không, cám ơn. "
Có ai đó đằng sau suỵt bảo chúng tôi im lặng.
Tôi chần chừ đứng ở quầy giảm giá vé đặc biệt, nhìn đồng hồ và đoán chừng một bộ phim dài chín mươi phút thì có khoảng bao nhiêu thời gian chiếu những cảnh lãng mạn. Tôi chắc khoảng mười phút là đủ, nhưng tôi ngừng lại ngay bên cửa nhà hát để chắc chắn. Rồi tôi nghe được tiếng thét hoảng sợ từ loa phóng thanh, vì thế tôi biết mình chờ thời gian bấy nhiêu là đủ rồi.
"Bạn bỏ qua hết mọi cảnh rồi," Jess thì thầm khi tôi lướt trở lại chỗ ngồi. "Giờ thì hầu như ai cũng là thây ma sống lại hết."
"Phim còn dài mà.”
Tôi đưa cho cô một ít bỏng ngô. Cô lấy một nắm đầy.
Phần còn lại của bộ phim là những cảnh các thây ma tấn công kinh hoàng và tiếng la thét liên tục từ vài người còn sống, và số người sống này mau chóng vơi đi. Tôi đã nghĩ chẳng có gì trong trong bộ phim này làm tôi khó chịu. Nhưng tôi lại cảm thấy không thoải mái, và ban đầu tôi không rõ tại sao. Mãi đến khi phim gần hết, khi nhìn thấy một thây ma hốc hác kéo lê phía sau người sống sót cuối cùng đang kêu thét, tôi mới nhận ra đó là gì. Cảnh này đan xen giữa khuôn mặt hoảng loạn của nhân vật nữ và khuôn mặt vô cảm, chết chóc của kẻ đuổi theo cô, chiếu qua chiếu lại khi họ đuổi kịp nhau.
Và tôi đã nhận ra ai giống tôi nhất.
Tôi đứng dậy.
"Bạn định đi đâu đấy? Hình như còn hai phút nữa mà, “ Jess suỵt tôi
"Mình muốn uống nước,” tôi lẩm bẩm phóng vào lối ra.
Tôi ngồi xuống băng ghế bên ngoài cửa nhà hát và cố gắng không nghĩ về điều trớ trêu này. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi thấy thật trớ trêu, cuối cùng, tôi có thể trở thành một thây ma sống. Tôi đã không nhận ra điều đó sẽ đến.
Không phải tôi chưa từng mơ biến thành một quái vật huyền thoại – chỉ là chưa hề mơ mình sẽ biến thành một xác chết biến dạng, hung dữ. Tôi lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ đó, cảm thấy hoảng sợ. Tôi không dám nghĩ đến điều mình đã từng mơ nữa.
Thật buồn khi nhận ra rằng tôi không còn là nhân vật nữ đó nữa, câu chuyện của tôi đã kết thúc rồi.
Jessica ra khỏi cửa nhà hát và do dự, có lẽ đang tự hỏi phải tìm tôi ở đâu thì tốt nhất. Khi cô thấy tôi, cô có vẻ bớt căng thẳng, nhưng chỉ được một lát thôi. Rồi cô có vẻ khó chịu.
“Bộ phim này làm bạn sợ đến độ đó à?” cô thắc mắc.
"Ừ," tôi thừa nhận. "Tớ nghĩ chắc do tính tớ thỏ đế vậy mà.”
"Thiệt mắc cười quá. " Cô cau mày. "Tớ nghĩ không phải bạn sợ đâu - tớ cứ la hét suốt, còn tớ chả nghe bạn la hét lần nào cả. Vì vậy tớ không biết lý do tại sao bạn lại bỏ ra ngoài này đứng. “
Tôi nhún vai. " Chỉ sợ thôi. "
Cô có vẻ bớt căng thẳng đi đôi chút. “Đó là bộ phim rùng rợn nhất tớ từng xem. Tớ cá là đêm nay tụi mình sẽ gặp ác mộng."
"Chắc chắn rồi, " tôi lên tiếng, cố giữ giọng bình thường. Tôi sẽ không tránh khỏi gặp ác mộng, nhưng không phải về những thây ma sống. Cô liếc mắt nhìn mặt tôi rồi quay chỗ khác. Có lẽ tôi đã không thành công trong việc giữ giọng bình thường.
“Bạn muốn ăn ở đâu?" Jess hỏi.
”Chỗ nào cũng được. "
" OK. "
Jess vừa đi vừa bắt đầu nói về nhân vật nam đóng vai chính trong phim. Tôi gục gặc đầu khi cô nói một thôi một hồi về sự hấp dẫn của anh ta nhưng tôi không thể nhớ đã thấy người đàn ông nào mà không là thây ma sống cả.
Tôi không để ý Jessica dẫn tôi đi dâu. Tôi chỉ mơ hồ nhận ra bây giờ trời đã tối và yên tĩnh hơn.
Phải mất hồi lâu tôi mới nhận ra tại sao lại yên tĩnh như vậy. Jessica đã hết bi bô. Tôi nhìn cô tỏ vẻ hối lỗi, hy vọng mình không làm cô bị tổn thương.
Jessica không nhìn tôi. Mặt cô có vẻ căng thẳng; cô nhìn thẳng về phía trước và đi nhanh. Khi tôi nhìn, mắt cô liếc nhanh về phía bên phải, qua bên kia đường, rồi nhìn thẳng về phía trước trở lại.
Lần đầu tiên tôi liếc nhìn quanh mình.
Chúng tôi đang đi trên một đoạn vỉa hè tối om. Các cửa hàng xếp dọc theo con phố đều đã khoá chặt cửa để nghỉ đêm, các cửa sổ tối thui. Nửa dãy nhà phía trước, đèn đường bắt đầu hoạt động trở lại, và tôi thấy, xa thêm nữa, là mái vòm vàng rực rỡ của cửa hàng McDonald mà cô đang hướng đến.
Bên kia đường có một cửa hàng đang mở cửa. Các cửa sổ được che lại phía bên trong và có hộp đèn, biển quảng cáo cho các thương hiệu bia khác nhau, sáng rực trước mặt. Biển lớn nhất, có màu xanh rực, là tên của quán rượu mang tên “Pete một mắt”. Tôi tự hỏi có đề tài cướp biển nào mà không nổi rõ từ bên ngoài không. Cánh cửa kim loại được mở chống lên; bên trong sáng tờ mờ, và có nhiều giọng nói rì rào và tiếng đá va vào thành ly nghe leng keng vang lên ở phía bên kia đường. Uể oải tựa vào tường cạnh cửa ra vào, là bốn gã đàn ông.
Tôi liếc nhìn lại Jessica. Mắt cô dán chặt vào con đường phía trước và cô đi với vẻ mạnh bạo, trông không có vẻ gì sợ hãi - chỉ hơi thận trọng, cố không gây chú ý đến mình.
Bất giác tôi dừng lại, ngoái lại nhìn về phía bốn người đàn ông với cảm giác ngờ ngợ. Đây là một con đường khác, đêm nay cũng khác, nhưng cảnh tượng thì rất giống nhau. Một trong số những người này da cũng đen và thấp người. Khi tôi dừng lại và quay về phía họ thì người đó ngước lên chú ý đến tôi.
Tôi cũng nhìn chằm chằm lại anh ta, đứng như trời trồng trên vỉa hè.
"Bella ?" Jess thì thầm. "Bạn đang làm gì vậy?"
Tôi lắc đầu, chính tôi cũng không rõ. “Mình nghĩ mình biết họ… " tôi lẩm bẩm.
Tôi đang làm gì vậy? Đáng lẽ tôi nên tránh ký ức này càng nhanh càng tốt, xua đi hình ảnh của bốn gã đàn ông này ra khỏi tâm trí, tự vệ bằng tình trạng đờ đẫn tôi không thể sống thiếu nó. Tại sao tôi lại bước vào lòng đường rồi sững sờ?
Thật hết sức trùng hợp vì tôi cũng đang ở Port Angeles với Jessica, cũng trên một con đường tối om. Mắt tôi tập trung vào gã thấp người này, cố gắng đối chiếu những nét của người này với hồi ức của mình về người đàn ông đã đe doạ tôi vào đêm cách đây một năm. Tôi tự hỏi không biết có cách nào nhận diện ra người đàn ông đó, nếu đó đúng là hắn. Những điểm đặc biệt của buổi tối đó hoàn toàn lờ mờ. Cơ thể tôi nhớ rõ đêm hôm đó hơn tâm trí tôi; đôi chân tôi căng thẳng suy tính nên chạy hay đứng lại, cổ họng tôi khô khốc khi tôi cố cất lên tiếng thét thật to, da căng chặt ở khớp ngón tay khi tôi nắm tay lại thành nắm đấm, cảm giác ớn lạnh phía sau cổ khi người đàn ông tóc đen gọi tôi "cưng ơi. "…
Có cái gì đó hàm ý đe doạ nhưng không rõ ràng từ phía những người đàn ông ấy, những người chưa kịp làm gì tôi đêm đó.
Tôi nghĩ vậy vì họ là những người lạ, và ở đây thì tối, và họ đông hơn chúng tôi – chẳng có gì rõ ràng hơn điều đó. Nhưng suy nghĩ thế cũng đủ rồi vì Jessica gọi với theo tôi, giọng vỡ vụn, hoảng sợ.
"Đi thôi nào, Bella!"
Tôi lờ đi, đi từ từ về phía trước mà không hề ý thức là mình đang di chuyển đôi chân. Tôi không hiểu tại sao, nhưng nét đe doạ mơ hồ của những người đàn ông này đã cuốn hút tôi về phía họ. Đó là một thôi thúc điên rồ, nhưng đã lâu rồi tôi chưa hề cảm nhận được sự thôi thúc nào cả... Tôi bị cuốn theo sự thôi thúc đó.
Có cái gì đó là lạ đập trong tĩnh mạch của tôi. Tôi nhận ra, đó là adrenaline, chất đã từ lâu không xuất hiện trong bộ não tôi, nay đã làm cho mạch đập nhanh hơn và chống lại sự mất cảm giác. Thật lạ - tại sao lại có adrenaline khi tôi chẳng hề sợ hãi ? Nó gần như thể là dư âm của lần cuối tôi đứng như thế này, trên con phố ở Port Angeles với những người lạ.
Tôi chẳng có lý do gì để sợ. Tôi không thể hình dung ra còn thứ gì trên thế giới này để sợ hãi, chí ít ra về mặt tự nhiên. Một trong số ít những lợi thế khi mất đi mọi thứ.
Tôi băng ngang qua được nửa đường thì Jess đuổi kịp và chộp cánh tay tôi.
"Bella! Bạn không được vào trong tiệm rượu được!" cô rít lên.
"Tôi sẽ không vào, " tôi lơ đãng nói, gạt tay cô. "Tôi chỉ muốn thấy một thứ thôi ..."
"Bạn điên à?" cô thì thầm. "Muốn tự tử à?"
Câu hỏi đó làm tôi chú ý, và mắt tôi nhìn chăm chú vào cô.
"Không, đâu có. " Giọng tôi có vẻ chống chế, nhưng sự thực là vậy. Tôi không muốn tự tử. Ngay cả lúc mới cảy ra chuyện, khi cái chết rõ ràng là sự giải thoát mà tôi còn không nghĩ đến nữa là. Tôi nợ Charlie quá nhiều. Tôi cảm thấy phải có trách nhiệm với Renee. Tôi phải nghĩ đến họ.
Và tôi đã hứa là sẽ không làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc hoặc liều lĩnh. Vì tất cả những lý do đó mà nay tôi vẫn thở.
Khi nhớ đến lời hứa đó, tôi cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi. Nhưng điều tôi đang cưỡng lại hiện tại đâu có tính vô được. Đâu có giống chuyện lấy dao cắt cổ tay đâu.
Jess tròn mắt, há hốc miệng. Câu hỏi của cô về vụ tự tử có vẻ thổi phồng vấn đề, nhưng tôi nhận ra điều đó thì quá muộn màng.
"Đi ăn đi,” tôi động viên cô, chỉ tay về phía cửa hàng thức ăn nhanh. Tôi không thích cô nhìn tôi với cái kiểu như vậy "Tớ sẽ theo kịp bạn ngay.”
Tôi rời khỏi cô, quay trở lại phía những người đàn ông đang nhìn chúng tôi với vẻ tò mò, thích thú.
"Bella, dừng lại ngay!"
Cơ tôi co cứng, làm cho tôi đứng sững lại. Vì giờ đây không còn là giọng của Jessica qưở trách tôi nữa mà đó là một giọng giận dữ, quen thuộc, một giọng nói tuyệt vời - mềm như nhung mặc dù là đang giận.
Đó là giọng của anh - tôi thận trọng một cách khác thường không nghĩ đến tên anh- và tôi bất ngờ khi âm thanh đó không làm tôi sụm đầu gối, không cuốn tôi lên vỉa hè trong nỗi đau đớn vì mất mát. Nhưng chẳng hề đau đớn, chẳng hề.
Ngay khi tôi nghe giọng anh nói thì mọi thứ đã rõ. Giống như đầu tôi đột ngột nhô lên ở cái hồ đen ngòm nào đó. Tôi nhận thức rõ hơn mọi thứ - cảnh tượng, âm thanh, cảm giác luồng khí lạnh mà tôi không để ý đang thổi mạnh vào mặt, mùi bay ra từ cánh cửa đang mở của quán rượu.
Tôi nhìn quanh người mình sửng sốt.
"Quay lại với Jessica đi," giọng nói dễ thương ấy ra lệnh, có vẻ vẫn còn tức giận. “Em đã hứa rồi mà - đừng làm điều gì ngu xuẩn. "
Tôi đứng một mình. Jessica đứng cách tôi vài bước, nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt sợ hãi. Những kẻ lạ mặt kia vẫn dựa lưng vô tường, nhìn chúng tôi, không hiểu tôi đang làm gì, sao lại đứng giữa đường như trời trồng.
Tôi lắc đầu, cố hiểu. Tôi biết anh không có ở đó, thế nhưng, cảm thấy như anh gần, gần lần đầu tiên kể từ... kể từ lần gặp cuối cùng ấy. Vẻ giận dữ trong giọng anh đầy lo âu, cũng vẻ giận dữ quen thuộc ngày xưa - thứ tôi đã không còn nghe thấy nữa như cả đời rồi.
"Hãy giữ lời.” Giọng nói đang xa dần, như thể âm thanh trong ra-đi-ô đang được vặn nhỏ lại.
Tôi bắt đầu nghi mình bị chứng ảo giác nào đó. Không nghi ngờ gì nữa, bị phát động bởi ký ức- cảm giác ngờ ngợ, tình huống tương tự.
Tôi duyệt nhanh qua các khả năng trong đầu.
Khả năng thứ nhất: tôi điên. Đó là một thuật ngữ bình dân chỉ người nghe có tiếng nói trong đầu.
Có thể.
Khả năng thứ hai: Tiềm thức đang mang lại cho tôi điều nó nghĩ là tôi khao khát. Đây là sự thoả mãn ước mơ - sự xoa dịu nỗi đau tạm thời bằng cách ôm ấp ý nghĩ sai lầm là anh quan tâm đến việc tôi còn sống hay đã chết.
Tưởng tượng ra điều anh ấy sẽ nói nếu) anh ở đây, và B ) anh lo có thể có chuyện không may xảy đến với tôi.
Có thể.
Tôi thấy không thể có khả năng thứ ba, vì vậy tôi hy vọng vào khả năng thứ hai và đây chỉ là tiềm thức đang chạy điên cuồng, chứ không phải điều tôi cần có để được đưa vô bệnh viện tâm thần.
Mặc dù phản ứng của tôi chẳng chút tỉnh táo – nhưng tôi cảm thấy rất biết ơn. Giọng anh là thứ tôi sợ sẽ lãng quên, nên hơn bất cứ thứ gì khác, tôi cảm thấy tràn ngập lòng biết ơn khi tiềm thức mình vẫn giữ được giọng anh tốt hơn là ý thức.
Tôi không được phép nghĩ về anh nữa. Đó là điều tôi cố tuân thủ chặt chẽ. Tất nhiên tôi đã phạm luật; vì nhân vô thập toàn mà. Nhưng giờ thì tôi đã khá hơn, nên nỗi đau chỉ còn là thứ tôi có thể tránh được liên tục bao ngày qua. Đổi lại là tình trạng đờ đẫn triền miên. Giữa đau đớn và mất cảm giác, tôi sẽ lựa chọn cái thứ hai.
Giờ đây, tôi mong chờ nỗi đau. Tôi không đờ đẫn nữa – các giác quan của tôi căng thẳng khác thường sau quá nhiều tháng đờ đẫn – nhưng cơn đau thường gặp đã hết. Cơn đau duy nhất còn lại là sự thất vọng vì giọng anh đang xa dần.
Có một chọn lựa khác.
Khôn ngoan là tránh trạng thái tâm thần bất an tiêu cực tiềm tàng này. Thật ngu ngốc khi khuyến khích bệnh ảo giác.
Nhưng giọng nói anh đang xa dần.
Để làm thử, tôi bước thêm một bước nữa.
"Bella, quay lại,” anh gầm gừ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh giận dữ là thứ tôi muốn nghe – là bằng chứng bịa đặt, sai lầm cho thấy anh quan tâm, một món quà đáng ngờ của tiềm thức.
Phải mất vài giây tôi mới quyết định được toàn bộ chuyện này. Số khán giả ít ỏi của tôi đang nhìn, tò mò. Có lẽ trông giống như tôi đang chần chừ nghĩ có nên tiến về phía họ hay không. Làm sao họ có thể biết được tôi đang đứng đó để tận hưởng cái giây phút điên rồ bất ngờ này?
"Chào,” một trong những gã đàn ông đó gọi, giọng nói của gã vừa có vẻ tự tin vừa hơi chế nhạo. Người này có làn da trắng mịn - tóc vàng hoe, và gã đứng với vẻ tự tin vì tự cho mình đẹp trai. Tôi không biết gã đẹp hay không. Tôi thành kiến lắm.
Tiếng nói trong đầu đáp lại bằng tiếng gầm gừ căng thẳng. Tôi mỉm cười, và cái gã tự tin kia tưởng tôi khích lệ hắn.
"Tôi có thể giúp em gì không? Hình như em lạc đường.” Gã nheo mắt cười toe toét.
Tôi cẩn thận bước qua rãnh, nước chảy đen ngòm trong màn đêm.
"Không. Tôi không bị lạc đường."
Giờ đây khi tôi đến gần hơn - và mắt tôi nhìn chăm chú hết sức kỳ cục - tôi nhìn kỹ khuôn mặt của gã da đen, thấp người. Chẳng chút gì quen thuộc. Tôi cảm thấy thất vọng vì đây không phải là kẻ khủng khiếp đã cố hại tôi cách đây gần một năm.
Tiếng nói trong đầu tôi bây giờ im bặt.
Gã thấp người để ý ánh nhìn chằm chằm của tôi. "Tôi mời em uống chút gì nhé?" gã đề nghị, căng thẳng, có vẻ hãnh diện vì tôi đã chọn gã để nhìn.
"Tôi còn nhỏ lắm, " tôi trả lời như một cái máy.
Gã lúng túng – tự hỏi không biết tôi đến gần họ làm gì. Tôi buộc lòng phải giải thích.
“Nhìn từ bên kia đường, anh trông rất quen. Xin lỗi, tôi nhầm."
Mối nguy hiểm đã lôi tôi qua bên này đường đã tan biến. Họ không phải là những người đàn ông nguy hiểm mà tôi nhớ. Có lẽ họ là những anh chàng dễ thương. An toàn. Tôi không còn quan tâm đến họ nữa.
"Thôi được,” gã tóc vàng tự tin nói. “Ở lại đây và đi chơi với bọn anh."
"Cám ơn, nhưng không được.” Jessica đang đứng do dự giữa đường, mắt cô mở to đầy giận dữ.
"Này, chỉ vài phút thôi mà.”
Tôi lắc đầu, và quay lại gặp Jessica.
"Mình đi ăn thôi," tôi đề nghị nhưng chẳng nhìn cô. Mặc dù, trông chốc lát, dường như tôi không còn bị ám ảnh bởi hình ảnh về thây ma sống nữa, nhưng tôi dường như ở nơi xa xôi nào đó. Tâm trí tôi không thảnh thơi. Sự đờ đẫn an toàn đã không quay lại, và tôi càng thêm lo lắng từng giây từng phút trôi qua không có nó trở về.
"Bạn đang nghĩ gì vậy?" Jessica cáu kỉnh nói. "Bạn đâu có biết họ - họ có thể là những người tâm thần đấy!"
Tôi nhún vai, ước gì cô sẽ bỏ qua chuyện đó. "Mình cứ tưởng mình biết một gã trong số đó.”
"Bạn thiệt kỳ quặc, Bella Swan. Mình cảm thấy như mình không biết bạn là ai nữa đó. "
"Xin lỗi.” Tôi không biết phải nói gì ngoài câu ấy.
Chúng tôi lặng lẽ đến cửa hàng McDonald. Tôi cược là cô đang ước gì chúng tôi đã đi xe chớ không đi bộ quãng đường ngắn từ nhà hát, để cô có thể mua đồ ăn từ nhà hàng thức ăn nhanh dành cho những người ngồi trong xe ô tô. Giờ đây cô mong sao cho buổi tối nay trôi qua cho xong y như tôi đã mong lúc đầu hôm. Tôi cố bắt chuyện vài lần trong khi ăn, nhưng Jessica không có vẻ hợp tác cho mấy. Chắc chắn tôi đã làm cô giận thiệt rồi.
Khi quay lại xe, cô rà máy xtê-ri-ô đúng tần số mình thích và vặn âm lượng to đến nỗi khó mà nói chuyện được.
Tôi không cần phải cố gắng hết sức như mọi khi để lờ nhạc đi. Mặc dù tâm trí tôi, lần này, không còn giữ cho đờ đẫn và trống rỗng một cách cẩn tḥân nữa, tôi có quá nhiều điều để suy nghĩ đến nỗi không thể nghe lời ca khúc.
Tôi chờ đợi sự đờ đẫn, hoặc nỗi đau quay lại. Bởi vì nỗi đau ắt sẽ đến. Tôi đã phá luật riêng của mình. Thay vì né tránh kỷ niệm, tôi đã bước đến đón nhận chúng. Tôi đã nghe tiếng anh, rõ mồn một trong đầu. Tôi sắp phải trả giá, chắc chắn như vậy. Đặc biệt nếu tôi không thể phục hồi lại tình trạng mụ mị để tự bảo vệ mình. Tôi cảm thấy mình quá tỉnh táo và điều đó làm tôi sợ hãi.
Nhưng cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy cơ thể tôi – xuất phát tận thâm tâm tôi.
Cũng nhiều như tôi cố không nghĩ về anh, tôi đã không cố quên anh. Tôi lo là – trong đêm khuya, khi tình trạng kiệt sức vì thiếu ngủ phá vỡ sự phòng thủ của tôi – thì mọi thứ sẽ mất đi. Lo là tâm trí mình giống như cái sàng, rồi một ngày nào đó tôi sẽ không thể nhớ chính xác màu mắt của anh, không thể nhớ cảm giác của làn da mát rượi của anh, hay âm điệu của giọng anh. Tôi không được nghĩ về chúng, nhưng tôi phải nhớ chúng.
Bởi vì chỉ có một điều mà tôi phải tin mới sống nỗi - tôi phải biết rằng anh đã tồn tại trên đời này.
Thế thôi. Tôi có thể chịu đựng mọi điều khác miễn là anh đã tồn tại trên đời này.
Đó là lý do tại sao tôi mắc kẹt ở Forks lâu hơn trước đây, là lý do tại sao tôi cãi Charlie khi ông đề nghị tôi thay đổi. Thành thật mà nói, chẳng có gì quan trọng cả; sẽ chẳng bao giờ có ai quay lại nơi này cả.
Nhưng nếu tôi đến Jacksonville, hoặc bất cứ nơi nào khác sáng sủa và xa lạ, làm sao tôi có thể chắc là anh có thật? Ở một nơi tôi không bao giờ có thể hình dung ra anh, niềm tin có thể phai nhạt đi... và vậy thì tôi không thể sống nỗi.
Cấm nhớ, sợ quên; thật là một con đường khó đi.
Tôi ngạc nhiên khi Jessica dừng xe ở trước nhà tôi. Dường như chuyến đi chẳng những không lâu mà còn ngắn ngủi nữa, tôi không thể tưởng nỗi Jessica có thể đi một quãng đường dài như thế mà chẳng nói lời nào.
"Jess này, cảm ơn vì đã đi chơi với mình” tôi vừa nói vừa mở cửa. "Thật… vui." Tôi hy vọng từ “vui” là từ thích hợp.
"Chứ còn gì nữa, " cô lẩm bẩm.
"Mình xin lỗi về việc ... sau khi xem phim.”
"Quên nó đi, Bella." Cô nhìn kính chắn gió chứ không nhìn tôi. Hình như cô càng thêm giận dữ hơn chớ chẳng bỏ qua chuyện đó.
"Gặp lại bạn vào thứ hai nhé?"
"Ờ, tạm biệt.”
Tôi chịu thua và đóng cửa. Cô chạy đi, mắt vẫn không nhìn tôi.
Tôi quên ngay cô khi vào trong nhà.
Charlie đang đợi tôi giữa phòng khách, tay ông khoanh chặt trước ngực, bàn tay siết thành nắm đấm.
"Chào Bố, " tôi lơ đãng nói khi đi vòng qua Charlie, hướng về phía cầu thang. Tôi đã nghĩ về ông quá lâu, và tôi muốn lên lầu trước khi ý nghĩ đó lại đuổi kịp tôi.
"Con đã ở đâu vậy?" Charlie hỏi.
Tôi nhìn bố tôi, ngạc nhiên. "Con đi xem phim ở Port Angeles với Jessica. Như con đã nói với bố lúc sáng. "
"Hừm, " ông nói làu bàu.
"Không được sao bố?"
Ông nhìn kỹ mặt tôi, mắt ông mở to như thể ông nhìn thấy điều gì đó bất ngờ. "À, thế thì tốt. Con có vui không?"
"Vui chứ, “tôi nói.” Chúng con xem thây ma sống ăn thịt người. Thật tuyệt."
Ông nheo mắt.
"Chúc bố ngủ ngon"
Ông để tôi đi qua. Tôi vội vã lên phòng mình.
Tôi nằm trên giường vài phút sau, cam chịu khi cơn đau cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện.
Đó là một thứ méo mó, cảm giác có một cái lỗ khổng lồ xuyên qua ngực tôi, cắt đi các cơ quan quan trọng nhất của tôi và để lại những mảng lởm chởm, những vết rạch chưa lành quanh các mép tiếp tục đập và chảy máu mặc cho thời gian trôi đi. Về mặt lý trí, tôi biết hai lá phổi của mình vẫn còn nguyên vẹn, song tôi vẫn thở hổn hển và đầu tôi quay mòng mòng như thể tôi ráng sức cũng vô ích. Tim tôi ắt cũng đang đập, nhưng tôi không thể nghe âm thanh của mạch đập trong tai nữa; bàn tay tôi xanh tái đi vì lạnh. Tôi cuộn người lại, tay ôm hai bên xương sườn để ôm chặt mình. Tôi đấu tranh để quay lại tình trạng đờ đẫn, nhưng nó cứ né tránh tôi.
Tuy nhiên, tôi thấy mình có thể vượt qua được. Tôi rất tỉnh táo, tôi cảm thấy cơn đau – nỗi mất mát đau đớn toả ra từ ngực, truyền những đợt đau ngắt quãng qua tứ chi và đầu - nhưng cơn đau có thể kiểm soát được. Tôi có thể chịu được nó. Không phải vì cơn đau yếu dần theo năm tháng mà vì tôi đã đủ mạnh mẽ để chịu đựng nó.
Đêm nay, cho dù điều gì đã xảy ra - dù đó là những thây ma sống, adrenaline, hay chứng ảo giác đã gây ra- thì điều đó cũng đã thức tỉnh tôi.
Đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên tôi không biết sáng mai chuyện gì sẽ xảy ra.