Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 3. THE END
Trăng non 3. Kết thúc
I FELT ABSOLUTELY HIDEOUS IN THE MORNING. I HADN'T slept well; my arm burned and my head ached. It didn't help my outlook that Edward's face was smooth and remote as he kissed my forehead quickly and ducked out my window. I was afraid of the time I'd spent unconscious, afraid that he might have been thinking about right and wrong again while he watched me sleep. The anxiety seemed to ratchet up the intensity of the pounding in my head. Edward was waiting for me at school, as usual, but his face was still wrong. There was something buried in his eyes that I couldn't be sure of—and it scared me. I didn't want to bring up last night, but I wasn't sure if avoiding the subject would be worse.
Buổi sáng tôi cảm thấy hết sức khó chịu. Tôi ngủ không ngon; cánh tay đau nhức và tôi bị đau đầu. Cũng chẳng đỡ hơn chút nào vì mặt Edward phẳng lặng và lãnh đạm khi anh hôn nhanh lên trán tôi rồi biến ra ngoài cửa sổ. Tôi sợ trong lúc tôi đang ngủ, e là anh lại nghĩ đến chuyện đúng sai lúc ngắm tôi ngủ. Lo âu càng làm đầu tôi nhức như búa bổ. Edward đang đợi tôi ở trường như thường lệ, nhưng khuôn mặt anh vẫn không ổn chút nào. Có gì đó ẩn trong mắt anh mà tôi không hiểu - làm tôi sợ. Tôi không muốn nhắc lại chuyện đêm qua, nhưng tôi không biết trốn tránh vấn đề có làm mọi chuyện tệ hại hơn không.
3

3. THE END

I FELT ABSOLUTELY HIDEOUS IN THE MORNING. I HADN'T slept well; my arm burned and my head ached. It didn't help my outlook that Edward's face was smooth and remote as he kissed my forehead quickly and ducked out my window. I was afraid of the time I'd spent unconscious, afraid that he might have been thinking about right and wrong again while he watched me sleep. The anxiety seemed to ratchet up the intensity of the pounding in my head.

Edward was waiting for me at school, as usual, but his face was still wrong. There was something buried in his eyes that I couldn't be sure of—and it scared me. I didn't want to bring up last night, but I wasn't sure if avoiding the subject would be worse.

He opened my door for me.

"How do you feel?  "

"Perfect," I lied, cringing as the sound of the slamming door echoed in my head.

We walked in silence, he shortening his stride to match mine. There were so many questions I wanted to ask, but most of those questions would have to wait, because they were for Alice: How was Jasper this morning?   What had they said when I was gone?   What had Rosalie said?   And most importantly, what could she see happening now in her strange, imperfect visions of the future?   Could she guess what Edward was thinking, why he was so gloomy?   Was there a foundation for the tenuous, instinctive fears that I couldn't seem to shake? 

The morning passed slowly. I was impatient to see Alice, though I wouldn't be able to really talk to her with Edward there. Edward remained aloof. Occasionally he would ask about my arm, and I would lie.

Alice usually beat us to lunch; she didn't have to keep pace with a sloth like me. But she wasn't at the table, waiting with a tray of food she wouldn't eat.

Edward didn't say anything about her absence. I wondered to myself if her class was running late—until I saw Conner and Ben, who were in her fourth hour French class.

"Where's Alice?  " I asked Edward anxiously.

He looked at the granola bar he was slowly pulverizing between his fingertips while he answered. "She's with Jasper."

"Is he okay?  "

"He's gone away for a while."

"What?   Where?  "

Edward shrugged. "Nowhere in particular."

"And Alice, too," I said with quiet desperation. Of course, if Jasper needed her, she would go.

"Yes. She'll be gone for a while. She was trying to convince him to go to Denali."

Denali was where the one other band of unique vampires—good ones like the Cullens—lived. Tanya and her family. I'd heard of them now and again. Edward had run to them last winter when my arrival had made Forks difficult for him. Laurent, the most civilized member of James's little coven, had gone there rather than siding with James against the Cullens. It made sense for Alice to encourage Jasper to go there.

I swallowed, trying to dislodge the sudden lump in my throat. The guilt made my head bow and my shoulders slump. I'd run them out of their home, just like Rosalie and Emmett. I was a plague.

"Is your arm bothering you?  " he asked solicitously.

"Who cares about my stupid arm?  " I muttered in disgust.

He didn't answer, and I put my head down on the table.

By the end of the day, the silence was becoming ridiculous. I didn't want to be the one to break it, but apparently that was my only choice if I ever wanted him to talk to me again.

"You'll come over later tonight?  " I asked as he walked me—silently—to my truck. He always came over.

"Later?  "

It pleased me that he seemed surprised. "I have to work. I had to trade with Mrs. Newton to get yesterday off."

"Oh," he murmured.

"So you'll come over when I'm home, though, right?  " I hated that I felt suddenly unsure about this.

"If you want me to."

"I always want you," I reminded him, with perhaps a little more intensity than the conversation required.

I expected he would laugh, or smile, or react somehow to my words.

"All right, then," he said indifferently.

He kissed my forehead again before he shut the door on me. Then he turned his back and loped gracefully toward his car.

I was able to drive out of the parking lot before the panic really hit, but I was hyperventilating by the time I got to Newton's.

He just needed time, I told myself. He would get over this. Maybe he was sad because his family was disappearing. But Alice and Jasper would come back soon, and Rosalie and Emmett, too. If it would help, I would stay away from the big white house on the river—I'd never set foot there again. That didn't matter. I'd still see Alice at school. She would have to come back for school, right?   And she was at my place all the time anyway. She wouldn't want to hurt Charlie's feelings by staying away.

No doubt I would also run into Carlisle with regularity—in the emergency room.

After all, what had happened last night was nothing. Nothing had happened. So I fell down—that was the story of my life. Compared to last spring, it seemed especially unimportant. James had left me broken and nearly dead from loss of blood—and yet Edward had handled the interminable weeks in the hospital much better than this. Was it because, this time, it wasn't an enemy he'd had to protect me from? 

Because it was his brother? 

Maybe it would be better if he took me away, rather than his family being scattered. I grew slightly less depressed as I considered all the uninterrupted alone time. If he could just last through the school year, Charlie wouldn't be able to object. We could go away to college, or pretend that's what we were doing, like Rosalie and Emmett this year. Surely Edward could wait a year. What was a year to an immortal?   It didn't even seem like that much to me.

I was able to talk myself into enough composure to handle getting out of the truck and walking to the store. Mike Newton had beaten me here today, and he smiled and waved when I came in. I grabbed my vest, nodding vaguely in his direction. I was still imagining pleasant scenarios that consisted of me running away with Edward to various exotic locales.

Mike interrupted my fantasy. "How was your birthday?  "

"Ugh," I mumbled. "I'm glad it's over."

Mike looked at me from the corners of his eyes like I was crazy.

Work dragged. I wanted to see Edward again, praying that he would be past the worst of this, whatever it was exactly, by the time I saw him again. It's nothing, I told myself over and over again. Everything will go back to normal.

The relief I felt when I turned onto my street and saw Edward's silver car parked in front of my house was an overwhelming, heady thing. And it bothered me deeply that it should be that way.

I hurried through the front door, calling out before I was completely inside.

"Dad?   Edward?  "

As I spoke, I could hear the distinctive theme music from ESPN's Sports Center coming from the living room.

"In here," Charlie called.

I hung my raincoat on its peg and hurried around the corner.

Edward was in the armchair, my father on the sofa. Both had their eyes trained on the TV. The focus was normal for my father. Not so much for Edward.

"Hi," I said weakly.

"Hey, Bella," my father answered, eyes never moving. "We just had cold pizza. I think it's still on the table."

"Okay."

I waited in the doorway. Finally, Edward looked over at me with a polite smile. "I'll be right behind you," he promised. His eyes strayed back to the TV.

I stared for another minute, shocked. Neither one seemed to notice. I could feel something, panic maybe, building up in my chest. I escaped to the kitchen.

The pizza held no interest for me. I sat in my chair, pulled my knees up, and wrapped my arms around them. Something was very wrong, maybe more wrong than I'd realized. The sounds of male bonding and banter continued from the TV set.

I tried to get control of myself, to reason with myself.

What's the worst that can happen?   I flinched. That was definitely the wrong question to ask. I was having a hard time breathing right.

Okay, I thought again, what's the worst I can live through?   I didn't like that question so much, either.

But I thought through the possibilities I'd considered today.

Staying away from Edward's family. Of course, he wouldn't expect Alice to be part of that. But if Jasper was off limits, that would lessen the time I could have with her. I nodded to myself—I could live with that.

Or going away. Maybe he wouldn't want to wait till the end of the school year, maybe it would have to be now.

In front of me, on the table, my presents from Charlie and Renee were where I had left them, the camera I hadn't had the chance to use at the Cullens' sitting beside the album. I touched the pretty cover of the scrapbook my mother had given me, and sighed, thinking of Renee. Somehow, living without her for as long as I had did not make the idea of a more permanent separation easier. And Charlie would be left all alone here, abandoned. They would both be so hurt…

But we'd come back, right?   We'd visit, of course, wouldn't we? 

I couldn't be certain about the answer to that.

I leaned my cheek against my knee, staring at the physical tokens of my parents' love. I'd known this path I'd chosen was going to be hard. And, after all, I was thinking about the worst-case scenario—the very worst I could live through.

I touched the scrapbook again, flipping the front cover over. Little metal corners were already in place to hold the first picture. It wasn't a half-bad idea, to make some record of my life here. I felt a strange urge to get started. Maybe I didn't have that long left in Forks.

I toyed with the wrist strap on the camera, wondering about the first picture on the roll. Could it possibly turn out anything close to the original?   I doubted it. But he didn't seem worried that it would be blank. I chuckled to myself, thinking of his carefree laughter last night. The chuckle died away. So much had changed, and so abruptly. It made me feel a little bit dizzy, like I was standing on an edge, a precipice somewhere much too high.

I didn't want to think about that anymore. I grabbed the camera and headed up the stairs.

My room hadn't really changed all that much in the seventeen years since my mother had been here. The walls were still light blue, the same yellowed lace curtains hung in front of the window. There was a bed, rather than a crib, but she would recognize the quilt draped untidily over the top—it had been a gift from Gran.

Regardless, I snapped a picture of my room. There wasn't much else I could do tonight—it was too dark outside—and the feeling was growing stronger, it was almost a  compulsion now. I would record everything about Forks before I had to leave it.

Change was coming. I could feel it. It wasn't a pleasant prospect, not when life was perfect the way it was.

I took my time coming back down the stairs, camera in hand, trying to ignore the butterflies in my stomach as I thought of the strange distance I didn't want to see in Edward's eyes. He would get over this. Probably he was worried that I would be upset when he asked me to leave. I would let him work through it without meddling. And I would be prepared when he asked.

I had the camera ready as I leaned around the corner, being sneaky. I was sure there was no chance that I had caught Edward by surprise, but he didn't look up. I felt a brief shiver as something icy twisted in my stomach; I ignored that and took the picture.

They both looked at me then. Charlie frowned. Edward's face was empty, expressionless.

"What are you doing, Bella?  " Charlie complained.

"Oh, come on." I pretended to smile as I went to sit on the floor in front of the sofa where Charlie lounged. "You know Mom will be calling soon to ask if I'm using my presents. I have to get to work before she can get her feelings hurt."

"Why are you taking pictures of me, though?  " he grumbled.

"Because you're so handsome," I replied, keeping it light. "And because, since you  bought the camera, you're obligated to be one of my subjects."

He mumbled something unintelligible.

"Hey, Edward," I said with admirable indifference. "Take one of me and my dad together."

I threw the camera toward him, carefully avoiding his eyes, and knelt beside the arm of the sofa where Charlie's face was. Charlie sighed.

"You need to smile, Bella," Edward murmured.

I did my best, and the camera flashed.

"Let me take one of you kids," Charlie suggested. I knew he was just trying to shift the camera's focus from himself.

Edward stood and lightly tossed him the camera.

I went to stand beside Edward, and the arrangement felt formal and strange to me. He put one hand lightly on my shoulder, and I wrapped my arm more securely around his waist. I wanted to look at his face, but I was afraid to.

"Smile, Bella," Charlie reminded me again.

I took a deep breath and smiled. The flash blinded me.

"Enough pictures for tonight," Charlie said then, shoving the camera into a crevice of the sofa cushions and rolling over it. "You don't have to use the whole roll now."

Edward dropped his hand from my shoulder and twisted casually out of my arm. He sat back down in the armchair.

I hesitated, and then went to sit against the sofa again. I was suddenly so frightened that my hands were shaking. I pressed them into my stomach to hide them, put my chin on my knees and stared at the TV screen in front of me, seeing nothing.

When the show ended, I hadn't moved an inch. Out of the corner of my eye, I saw Edward stand.

"I'd better get home," he said.

Charlie didn't look up from the commercial. "See ya."

I got awkwardly to my feet—I was stiff from sitting so still—and followed Edward out the front door. He went straight to his car.

"Will you stay?  " I asked, no hope in my voice.

I expected his answer, so it didn't hurt as much.

"Not tonight."

I didn't ask for a reason.

He got in his car and drove away while I stood there, unmoving. I barely noticed that it was raining. I waited, without knowing what I waited for, until the door opened behind me.

"Bella, what are you doing?  " Charlie asked, surprised to see me standing there alone and dripping.

"Nothing." I turned and trudged back to the house.

It was a long night, with little in the way of rest.

I got up as soon as there was a faint light outside my window. I dressed for school mechanically, waiting for the clouds to brighten. When I had eaten a bowl of cereal, I decided that it was light enough for pictures. I took one of my truck, and then the front of the house. I turned and snapped a few of the forest by Charlie's house. Funny how it didn't seem sinister like it used to. I realized I would miss this—the green, the timelessness, the mystery of the woods. All of it.

I put the camera in my school bag before I left. I tried to concentrate on my new project rather than the fact that Edward apparently hadn't gotten over things during the night.

Along with the fear, I was beginning to feel impatience. How long could this last? 

It lasted through the morning. He walked silently beside me, never seeming to actually look at me. I tried to concentrate on my classes, but not even English could hold my attention. Mr. Berty had to repeat his question about Lady Capulet twice before I realized he was talking to me. Edward whispered the correct answer under his breath and then went back to ignoring me.

At lunch, the silence continued. I felt like I was going to start screaming at any moment, so, to distract myself, I leaned across the table's invisible line and spoke to Jessica.

"Hey, Jess?  "

"What's up, Bella?  "

"Could you do me a favor?  " I asked, reaching into my bag. "My mom wants me to get some pictures of my friends for a scrapbook. So, take some pictures of everybody, okay?  "

I handed her the camera.

"Sure," she said, grinning, and turned to snap a candid shot of Mike with his mouth full.

A predictable picture war ensued. I watched them hand the camera around the table, giggling and flirting and complaining about being on film. It seemed strangely childish. Maybe I just wasn't in the mood for normal human behavior today.

"Uh-oh," Jessica said apologetically as she returned the camera. "I think we used all your film."

"That's okay. I think I already got pictures of everything else I needed."

After school, Edward walked me back to the parking lot in silence. I had to work again, and for once, I was glad. Time with me obviously wasn't helping things. Maybe time alone would be better.

I dropped my film off at the Thriftway on my way to Newton's, and then picked up the developed pictures after work. At home, I said a brief hi to Charlie, grabbed a granola bar from the kitchen, and hurried up to my room with the envelope of photographs tucked under my arm.

I sat in the middle of my bed and opened the envelope with wary curiosity. Ridiculously, I still half expected the first print to be a blank.

When I pulled it out, I gasped aloud. Edward looked just as beautiful as he did in real life, staring at me out of the picture with the warm eyes I'd missed for the past few days. It was almost uncanny that anyone could look so… so… beyond description. No thousand words could equal this picture.

I flipped through the rest of the stack quickly once, and then laid three of them out on the bed side by side.

The first was the picture of Edward in the kitchen, his warm eyes touched with tolerant amusement. The second was Edward and Charlie, watching ESPN. The difference in Edward's expression was severe.

His eyes were careful here, reserved. Still breathtakingly beautiful, but his face was colder, more like a sculpture, less alive.

The last was the picture of Edward and me standing awkwardly side by side. Edward's face was the same as the last, cold and statue-like. But that wasn't the most troubling part of this photograph. The contrast between the two of us was painful. He looked like a god. I looked very average, even for a human, almost shamefully plain. I flipped the picture over with a feeling of disgust.

Instead of doing my homework, I stayed up to put my pictures into the album. With a ballpoint pen I scrawled captions under all the pictures, the names and the dates. I got to the picture of Edward and me, and, without looking at it too long, I folded it in half and stuck it under the metal tab, Edward-side up.

When I was done, I stuffed the second set of prints in a fresh envelope and penned a long thank-you letter to Renee.

Edward still hadn't come over. I didn't want to admit that he was the reason I'd stayed up so late, but of course he was. I tried to remember the last time he'd stayed away like this, without an excuse, a phone call… He never had.

Again, I didn't sleep well.

School followed the silent, frustrating, terrifying pattern of the last two days. I felt relief when I saw Edward waiting for me in the parking lot, but it faded quickly. He was no different, unless maybe more remote.

It was hard to even remember the reason for all this mess. My birthday already felt like the distant past. If only Alice would come back. Soon. Before this got any more out of hand.

But I couldn't count on that. I decided that, if I couldn't talk to him today, really talk, then I was going to see Carlisle tomorrow. I had to do something.

After school, Edward and I were going to talk it out, I promised myself. I wasn't accepting any excuses.

He walked me to my truck, and I steeled myself to make my demands.

"Do you mind if I come over today?  " he asked before we got to the truck, beating me to the punch.

"Of course not."

"Now?  " he asked again, opening my door for me.

"Sure," I kept my voice even, though I didn't like the urgency in his tone. "I was just going to drop a letter for Renee in the mailbox on the way. I'll meet you there."

He looked at the fat envelope on the passenger seat. Suddenly, he reached over me and snagged it.

"I'll do it," he said quietly. "And I'll still beat you there." He smiled my favorite crooked smile, but it was wrong. It didn't reach his eyes.

"Okay," I agreed, unable to smile back. He shut the door, and headed toward his car.

He did beat me home. He was parked in Charlie's spot when I pulled up in front of the house. That was a bad sign. He didn't plan to stay, then. I shook my head and took a deep breath, trying to locate some courage.

He got out of his car when I stepped out of the truck, and came to meet me. He reached to take my book bag from me. That was normal. But he shoved it back onto the seat. That was not normal.

"Come for a walk with me," he suggested in an unemotional voice, taking my hand.

I didn't answer. I couldn't think of a way to protest, but I instantly knew that I wanted to. I didn't like this. This is bad, this is very bad, the voice in my head repeated again and again.

But he didn't wait for an answer. He pulled me along toward the east side of the yard, where the forest encroached. I followed unwillingly, trying to think through the panic. It was what I wanted, I reminded myself. The chance to talk it all through. So why was the panic choking me? 

We'd gone only a few steps into the trees when he stopped. We were barely on the trail—I could still see the house.

Some walk.

Edward leaned against a tree and stared at me, his expression unreadable.

"Okay, let's talk," I said. It sounded braver than it felt.

He took a deep breath.

"Bella, we're leaving."

I took a deep breath, too. This was an acceptable option. I thought I was prepared. But I still had to ask.

"Why now?   Another year—"

"Bella, it's time. How much longer could we stay in Forks, after all?   Carlisle can barely pass for thirty, and he's claiming thirty-three now. We'd have to start over soon regardless."

His answer confused me. I thought the point of leaving was to let his family live in peace. Why did we have to leave if they were going?   I stared at him, trying to understand what he meant.

He stared back coldly.

With a roll of nausea, I realized I'd misunderstood.

"When you say we—," I whispered.

"I mean my family and myself." Each word separate and distinct.

I shook my head back and forth mechanically, trying to clear it. He waited without any sign of impatience. It took a few minutes before I could speak.

"Okay," I said. "I'll come with you."

"You can't, Bella. Where we're going… It's not the right place for you."

"Where you are is the right place for me."

"I'm no good for you, Bella."

"Don't be ridiculous." I wanted to sound angry, but it just sounded like I was begging. "You're the very best part of my life."

"My world is not for you," he said grimly.

"What happened with Jasper—that was nothing, Edward! Nothing!"

"You're right," he agreed. "It was exactly what was to be expected."

"You promised! In Phoenix, you promised that you would stay—"

"As long as that was best for you," he interrupted to correct me.

"No! This is about my soul, isn't it?  " I shouted, furious, the words exploding out of me—somehow it still sounded like a plea. "Carlisle told me about that, and I don't care,  Edward. I don't care! You can have my soul. I don't want it without you—it's yours already!"

He took a deep breath and stared, unseeingly, at the ground for a long moment. His mouth twisted the tiniest bit. When he finally looked up, his eyes were different, harder—like the liquid gold had frozen solid.

"Bella, I don't want you to come with me." He spoke the words slowly and precisely, his cold eyes on my face, watching as I absorbed what he was really saying.

There was a pause as I repeated the words in my head a few times, sifting through them for their real intent.

"You… don't… want me?  " I tried out the words, confused by the way they sounded, placed in that order.

"No."

I stared, uncomprehending, into his eyes. He stared back without apology. His eyes were like topaz—hard and clear and very deep. I felt like I could see into them for miles and miles, yet nowhere in their bottomless depths could I see a contradiction to the word he'd spoken.

"Well, that changes things." I was surprised by how calm and reasonable my voice sounded. It must be because I was so numb. I couldn't realize what he was telling me. It still didn't make any sense.

He looked away into the trees as he spoke again. "Of course, I'll always love you… in a way. But what happened the other night made me realize that it's time for a change. Because I'm… tired of pretending to be something I'm not, Bella. I am not human." He looked back, and the icy planes of his perfect face were not human. "I've let this go on much too long, and I'm sorry for that."

"Don't." My voice was just a whisper now; awareness was beginning to seep through me, trickling like acid through my veins. "Don't do this."

He just stared at me, and I could see from his eyes that my words were far too late. He already had.

"You're not good for me, Bella." He turned his earlier words around, and so I had no argument. How well I knew that I wasn't good enough for him.

I opened my mouth to say something, and then closed it again. He waited patiently, his face wiped clean of all emotion. I tried again.

"If… that's what you want."

He nodded once.

My whole body went numb. I couldn't feel anything below the neck.

"I would like to ask one favor, though, if that's not too much," he said.

I wonder what he saw on my face, because something flickered across his own face in response. But, before I could identify it, he'd composed his features into the same serene mask.

"Anything," I vowed, my voice faintly stronger.

As I watched, his frozen eyes melted. The gold became liquid again, molten, burning down into mine with an intensity that was overwhelming.

"Don't do anything reckless or stupid," he ordered, no longer detached. "Do you understand what I'm saying?  "

I nodded helplessly.

His eyes cooled, the distance returned. "I'm thinking of Charlie, of course. He needs you. Take care of yourself—for him."

I nodded again. "I will," I whispered.

He seemed to relax just a little.

"And I'll make you a promise in return," he said. "I promise that this will be the last time you'll see me. I won't come back. I won't put you through anything like this again. You can go on with your life without any more interference from me. It will be as if I'd never existed."

My knees must have started to shake, because the trees were suddenly wobbling. I could hear the blood pounding faster than normal behind my ears. His voice sounded farther away.

He smiled gently. "Don't worry. You're human—your memory is no more than a sieve. Time heals all wounds for your kind."

"And your memories?  " I asked. It sounded like there was something stuck in my throat, like I was choking.

"Well"—he hesitated for a short second—"I won't forget. But my kind… we're very easily distracted."

He smiled; the smile was tranquil and it did not touch his eyes.

He took a step away from me. "That's everything, I suppose. We won't bother you again."

The plural caught my attention. That surprised me; I would have thought I was beyond noticing anything.

"Alice isn't coming back," I realized. I don't know how he heard me—the words made no sound—but he seemed to understand.

He shook his head slowly, always watching my face.

"No. They're all gone. I stayed behind to tell you goodbye."

"Alice is gone?  " My voice was blank with disbelief.

"She wanted to say goodbye, but I convinced her that a clean break would be better for you."

I was dizzy; it was hard to concentrate. His words swirled around in my head, and I heard the doctor at the hospital in Phoenix, last spring, as he showed me the X-rays. You can see it's a clean break, his finger traced along the picture of my severed bone. That's good. It will heal more easily, more quickly.

I tried to breathe normally. I needed to concentrate, to find a way out of this nightmare.

"Goodbye, Bella," he said in the same quiet, peaceful voice.

"Wait!" I choked out the word, reaching for him, willing my deadened legs to carry me forward.

I thought he was reaching for me, too. But his cold hands locked around my wrists and pinned them to my sides. He leaned down, and pressed his lips very lightly to my forehead for the briefest instant. My eyes closed.

"Take care of yourself," he breathed, cool against my skin.

There was a light, unnatural breeze. My eyes flashed open. The leaves on a small vine maple shuddered with the gentle wind of his passage.

He was gone.

With shaky legs, ignoring the fact that my action was useless, I followed him into the forest. The evidence of his path had disappeared instantly. There were no footprints, the leaves were still again, but I walked forward without thinking. I could not do anything else. I had to keep moving. If I stopped looking for him, it was over.

Love, life, meaning… over.

I walked and walked. Time made no sense as I pushed slowly through the thick undergrowth. It was hours passing, but also only seconds. Maybe it felt like time had frozen because the forest looked the same no matter how far I went. I started to worry that I was traveling in a circle, a very small circle at that, but I kept going. I stumbled often, and, as it grew darker and darker, I fell often, too.

Finally, I tripped over something—it was black now, I had no idea what caught my foot—and I stayed down. I rolled onto my side, so that I could breathe, and curled up on the wet bracken.

As I lay there, I had a feeling that more time was passing than I realized. I couldn't remember how long it had been since nightfall. Was it always so dark here at night?   Surely, as a rule, some little bit of moonlight would filter down through the clouds, through the chinks in the canopy of trees, and find the ground.

Not tonight. Tonight the sky was utterly black. Perhaps there was no moon tonight—a lunar eclipse, a new moon.

A new moon. I shivered, though I wasn't cold.

It was black for a long time before I heard them calling.

Someone was shouting my name. It was muted, muffled by the wet growth that surrounded me, but it was definitely my name. I didn't recognize the voice. I thought about answering, but I was dazed, and it took a long time to come to the conclusion that I should answer. By then, the calling had stopped.

Sometime later, the rain woke me up. I don't think I'd really fallen asleep; I was just lost in an unthinking stupor, holding with all my strength to the numbness that kept me from realizing what I didn't want to know.

The rain bothered me a little. It was cold. I unwrapped my arms from around my legs to cover my face.

It was then that I heard the calling again. It was farther away this time, and sometimes it sounded like several voices were calling at once. I tried to breathe deeply. I remembered that I should answer, but I didn't think they would be able to hear me. Would I be able to shout loud enough? 

Suddenly, there was another sound, startlingly close. A kind of snuffling, an animal sound. It sounded big.

I wondered if I should feel afraid. I didn't—just numb. It didn't matter. The snuffling went away.

The rain continued, and I could feel the water pooling up against my cheek. I was trying to gather the strength to turn my head when I saw the light.

At first it was just a dim glow reflecting off the bushes in the distance. It grew brighter and brighter, illuminating a large space unlike the focused beam of a flashlight. The light broke through the closest brush, and I could see that it was a propane lantern, but that was all I could see—the brightness blinded me for a moment.

"Bella."

The voice was deep and unfamiliar, but full of recognition. He wasn't calling my name to search, he was acknowledging that I was found.

I stared up—impossibly high it seemed—at the dark face that I could now see above me. I was vaguely aware that the stranger probably only looked so tall because my head was still on the ground.

"Have you been hurt?  "

I knew the words meant something, but I could only stare, bewildered. How could the meaning matter at this point? 

"Bella, my name is Sam Uley."

There was nothing familiar about his name.

"Charlie sent me to look for you."

Charlie?   That struck a chord, and I tried to pay more attention to what he was saying. Charlie mattered, if nothing else did.

The tall man held out a hand. I gazed at it, not sure what I was supposed to do.

His black eyes appraised me for a second, and then he shrugged. In a quick and supple notion, he pulled me up from the ground and into his arms.

I hung there, limp, as he loped swiftly through the wet forest. Some part of me knew this should upset me—being carried away by a stranger. But there was nothing left in me to upset.

It didn't seem like too much time passed before there were lights and the deep babble of many male voices. Sam Uley slowed as he approached the commotion.

"I've got her!" he called in a booming voice.

The babble ceased, and then picked up again with more intensity. A confusing swirl of faces moved over me. Sam's voice was the only one that made sense in the chaos, perhaps because my ear was against his chest.

"No, I don't think she's hurt," he told someone. "She just keeps saying 'He's gone.' "

 Was I saying that out loud?   I bit down on my lip.

"Bella, honey, are you all right?  "

That was one voice I would know anywhere—even distorted, as it was now, with worry.

"Charlie?  " My voice sounded strange and small.

"I'm right here, baby."

There was a shifting under me, followed by the leathery smell of my dad's sheriff jacket. Charlie staggered under my weight.

"Maybe I should hold on to her," Sam Uley suggested.

"I've got her," Charlie said, a little breathless.

He walked slowly, struggling. I wished I could tell him to put me down and let me walk, but I couldn't find my voice.

There were lights everywhere, held by the crowd walking with him. It felt like a parade. Or a funeral procession. I closed my eyes.

"We're almost home now, honey," Charlie mumbled now and then.

I opened my eyes again when I heard the door unlock. We were on the porch of our house, and the tall dark man named Sam was holding the door for Charlie, one arm extended toward us, as if he was preparing to catch me when Charlie's arms failed.

But Charlie managed to get me through the door and to the couch in the living room.

"Dad, I'm all wet," I objected feebly.

"That doesn't matter." His voice was gruff. And then he was talking to someone else. "Blankets are in the cupboard at the top of the stairs."

"Bella?  " a new voice asked. I looked at the gray-haired man leaning over me, and recognition came after a few slow seconds.

"Dr. Gerandy?  " I mumbled.

"That's right, dear," he said. "Are you hurt, Bella?  "

It took me a minute to think that through. I was confused by the memory of Sam Uley's similar question in the woods. Only Sam had asked something else: Have you been hurt?   he'd said. The difference seemed significant somehow.

Dr. Gerandy was waiting. One grizzled eyebrow rose, and the wrinkles on his forehead deepened.

"I'm not hurt," I lied. The words, were true enough for what he'd asked.

His warm hand touched my forehead, and his fingers pressed against the inside of my wrist. I watched his lips as he counted to himself, his eyes on his watch.

"What happened to you?  " he asked casually.

I froze under his hand, tasting panic in the back of my throat.

"Did you get lost in the woods?  " he prodded. I was aware of several other people listening. Three tall men with dark faces—from La Push, the Quileute Indian reservation down on the coastline, I guessed—Sam Uley among them, were standing very close together and staring at me. Mr. Newton was there with Mike and Mr. Weber, Angela's father; they all were watching me more surreptitiously than the strangers. Other deep voices rumbled from the kitchen and outside the front door. Half the town must have been looking for me.

Charlie was the closest. He leaned in to hear my answer.

"Yes," I whispered. "I got lost."

The doctor nodded, thoughtful, his fingers probing gently against the glands under my jaw. Charlie's face hardened.

"Do you feel tired?  " Dr. Gerandy asked.

I nodded and closed my eyes obediently.

"I don't think there's anything wrong with her," I heard the doctor mutter to Charlie after a moment. "Just exhaustion. Let her sleep it off, and I'll come check on her tomorrow," he paused. He must have looked at his watch, because he added, "Well, later today actually."

There was a creaking sound as they both pushed off from the couch to get to their feet.

"Is it true?  " Charlie whispered. Their voices were farther away now. I strained to hear. "Did they leave?  "

"Dr. Cullen asked us not to say anything," Dr. Gerandy answered. "The offer was very sudden; they had to choose immediately. Carlisle didn't want to make a big production out of leaving."

"A little warning might have been nice," Charlie grumbled.

Dr. Gerandy sounded uncomfortable when he replied. "Yes, well, in this situation, some warning might have been called for."

I didn't want to listen anymore. I felt around for the edge of the quilt someone had laid on top of me, and pulled it over my ear.

I drifted in and out of alertness. I heard Charlie whisper thanks to the volunteers as, one by one, they left.

I felt his fingers on my forehead, and then the weight of another blanket. The phone rang a few times, and he hurried to catch it before it could wake me. He muttered reassurances in a low voice to the callers.

"Yeah, we found her. She's okay. She got lost. She's fine now," he said again and again.

I heard the springs in the armchair groan when he settled himself in for the night.

A few minutes later, the phone rang again.

Charlie moaned as he struggled to his feet, and then he rushed, stumbling, to the kitchen I pulled my head deeper under the blankets, not wanting to listen to the same conversation again.

"Yeah," Charlie said, and yawned.

His voice changed, it was much more alert when he spoke again. "Where?  '" There was a pause. "You're sure it's outside the reservation?  " Another short pause. "But what could be burning out there?  " He sounded both worried and mystified. "Look, I'll call down there and check it out."

I listened with more interest as he punched in a number.

"Hey, Billy, it's Charlie—sorry I'm calling so early… no, she's fine. She's sleeping… Thanks, but that's not why I called. I just got a call from Mrs. Stanley, and she says that from her second-story window she can see fires out on the sea cliffs, but I didn't really… Oh!" Suddenly there was an edge in his voice—irritation… or anger. "And why are they doing that?   Uh huh. Really?  " He said it sarcastically.

"Well, don't apologize to me. Yeah, yeah. Just make sure the flames don't spread… I know, I know, I'm surprised they got them lit at all in this weather."

Charlie hesitated, and then added grudgingly. "Thanks for sending Sam and the other boys up. You were right—they do know the forest better than we do. It was Sam who found her, so I owe you one… Yeah, I'll talk to you later," he agreed, still sour, before hanging up.

Charlie muttered something incoherent as he shuffled back to the living room.

"What's wrong?  " I asked.

He hurried to my side.

"I'm sorry I woke you, honey."

"Is something burning?  "

"It's nothing," he assured me. "Just some bonfires out on the cliffs."

"Bonfires?  " I asked. My voice didn't sound curious. It sounded dead.

Charlie frowned. "Some of the kids from the reservation being rowdy," he explained.

"Why?  " I wondered dully.

I could tell he didn't want to answer. He looked at the floor under his knees. "They're celebrating the news." His tone was bitter.

There was only one piece of news I could think of, try as I might not to. And then the pieces snapped together. "Because the Cullens left," I whispered. "They don't like the Cullens in La Push—I'd forgotten about that."

The Quileutes had their superstitions about the "cold ones," the blood-drinkers that were enemies to their tribe, just like they had their legends of the great flood and wolf-men ancestors. Just stories, folklore, to most of them. Then there were the few that believed. Charlie's good friend Billy Black believed, though even Jacob, his own son, thought he was full of stupid superstitions. Billy had warned me to stay away from the Cullens…

The name stirred something inside me, something that began to claw its way toward the surface, something I knew I didn't want to face.

"It's ridiculous," Charlie spluttered.

We sat in silence for a moment. The sky was no longer black outside the window. Somewhere behind the rain, the sun was beginning to rise.

"Bella?  " Charlie asked.

I looked at him uneasily.

"He left you alone in the woods?  " Charlie guessed.

I deflected his question. "How did you know where to find me?  " My mind shied away from the inevitable awareness that was coming, coming quickly now.

"Your note," Charlie answered, surprised. He reached into the back pocket of his jeans and pulled out a much-abused piece of paper. It was dirty and damp, with multiple creases from being opened and refolded many times. He unfolded it again, and held it up as evidence. The messy handwriting was remarkably close to my own.

Going for a walk with Edward, up the path, it said. Back soon, B.

"When you didn't come back, I called the Cullens, and no one answered," Charlie said in a low voice.

"Then I called the hospital, and Dr. Gerandy told me that Carlisle was gone."

"Where did they go?  " I mumbled.

He stared at me. "Didn't Edward tell you?  "

I shook my head, recoiling. The sound of his name unleashed the thing that was clawing inside of me—a pain that knocked me breathless, astonished me with its force.

Charlie eyed me doubtfully as he answered. "Carlisle took a job with a big hospital in Los Angeles. I guess they threw a lot of money at him."

Sunny L.A. The last place they would really go. I remembered my nightmare with the mirror… the bright sunlight shimmering off of his skin— Agony ripped through me with the memory of his face.

"I want to know if Edward left you alone out there in the middle of the woods," Charlie insisted.

His name sent another wave of torture through me. I shook my head, frantic, desperate to escape the pain. "It was my fault. He left me right here on the trail, in sight of the house… but I tried to follow him."

Charlie started to say something; childishly, I covered my ears. "I can't talk about this anymore, Dad. I want to go to my room."

Before he could answer, I scrambled up from the couch and lurched my way up the stairs.

Someone had been in the house to leave a note for Charlie, a note that would lead him to find me. From the minute that I'd realized this, a horrible suspicion began to grow in my head. I rushed to my room, shutting and locking the door behind me before I ran to the CD player by my bed.

Everything looked exactly the same as I'd left it. I pressed down on the top of the CD player. The latch unhooked, and the lid slowly swung open.

It was empty.

The album Renee had given me sat on the floor beside the bed, just where I'd put it last. I lifted the cover with a shaking hand.

I didn't have to flip any farther than the first page. The little metal corners no longer held a picture in place. The page was blank except for my own handwriting scrawled across the bottom: Edward Cullen, Charlie's kitchen, Sept. 13th.

I stopped there. I was sure that he would have been very thorough.

It will be as if I'd never existed, he'd promised me.

I felt the smooth wooden floor beneath my knees, and then the palms of my hands, and then it was pressed against the skin of my cheek. I hoped that I was fainting, but, to my disappointment, I didn't lose consciousness. The waves of pain that had only lapped at me before now reared high up and washed over my head, pulling me under.

I did not resurface.

OCTOBER

NOVEMBER

DECEMBER

JANUARY

3

3. Kết thúc

Buổi sáng tôi cảm thấy hết sức khó chịu. Tôi ngủ không ngon; cánh tay đau nhức và tôi bị đau đầu.  Cũng chẳng đỡ hơn chút nào vì mặt Edward phẳng lặng và lãnh đạm khi anh hôn nhanh lên trán tôi rồi biến ra ngoài cửa sổ. Tôi sợ trong lúc tôi đang ngủ, e là anh lại nghĩ đến chuyện đúng sai lúc ngắm tôi ngủ.  Lo âu càng làm đầu tôi nhức như búa bổ.

Edward đang đợi tôi ở trường như thường lệ, nhưng khuôn mặt anh vẫn không ổn chút nào. Có gì đó ẩn trong mắt anh mà tôi không hiểu - làm tôi sợ. Tôi không muốn nhắc lại chuyện đêm qua, nhưng tôi không biết trốn tránh vấn đề có làm mọi chuyện tệ hại hơn không.

Anh mở cửa cho tôi.

"Em cảm thấy thế nào?  "

"Rất khoẻ,  tôi nói dối, rúm người khi tiếng sập cửa dội vào đầu tôi.

Chúng tôi đi trong im lặng, anh sải bước ngắn lại để vừa với bước chân tôi.  Tôi có thật nhiều điều muốn hỏi, nhưng hầu hết các câu hỏi đó sẽ phải đợi, vì là dành để hỏi Alice: Jasper sáng nay ra sao?  Mọi người nói gì khi tôi đã ra đi?  Rosalie nói gì?  Và quan trọng hơn hết, bây giờ cô thấy gì trong khả năng nhìn thấy tương lai kỳ lạ, không hoàn chỉnh của cô?  Cô có thể đoán được Edward đang nghĩ gì không, tại sao anh lại buồn rầu như thế?  Liệu có cơ sở nào không cho nỗi lo sợ bản năng, mơ hồ mà tôi dường như không thể rũ bỏ được? 

Buổi sáng trôi qua chậm chạp. Tôi nôn nóng muốn gặp Alice, dù không thể nói chuyện với cô khi có Edward ở đó. Edward cứ giữ vẻ xa cách. Thỉnh thoảng anh lại hỏi tay tôi có sao không, và tôi lại nói dối.

Alice thường đến ăn trưa trước chúng tôi; cô không cần phải giữ vừa nhịp chân với kẻ chậm chạp như tôi. Nhưng cô chẳng có mặt ở bàn, chờ chúng tôi với khay thức ăn mà cô sẽ không ăn.

Edward chẳgn hề nói gì về sự vắng mặt của cô. Tôi tự hỏi không biết có phải lớp cô ra trễ không - cho đến khi tôi thấy Conner và Ben, hai người học chung lớp tiếng Pháp với cô ở tiết thứ tư.

"Alice đâu rồi?”  Tôi lo lắng hỏi Edward.

Anh nhìn thanh kẹo đậu phộng anh đang chầm chậm nghiến thành bột giữa mấy đầu ngón tay, trả lời. "Cô ấy đang ở với Jasper.”

"Anh ấy ổn chứ?”

"Nó đã đi xa một thời gian. "

"Gì chứ? Đi đâu?

Edward nhún vai. "Không nhất định chỗ nào cả.

"Alice cũng vậy sao,” tôi nói với niềm tuyệt vọng câm nín. Tất nhiên, nếu Jasper cần cô, cô sẽ đi.

". ấy cũng sẽ ra đi một thời gian. ấy đang thuyết phục nó đi Denali.

Denali là nơi cư ngụ của một nhóm ma cà rồng đặc biệt khác – những con ma cà rồng tốt như gia đình Cullens. Tanya và gia đình. Tôi thỉnh thoảng có nghe nói về họ. Edward đã tìm đến họ vào mùa đông năm ngoái khi sự xuất hiện của tôi đã làm Forks trở nên khó sống đối với anh. Laurent, thành viên văn minh nhất trong nhóm ít người của James, cũng đã đến đó chớ không đứng về phe James chống lại gia đình Cullens.  Thật dễ hiểu khi Alice khuyến khích Jasper đến đó.

Tôi hít một hơi vì nghẹn ngào, cố đẩy cái nghẹn đột ngột trong họng. Tội lỗi làm tôi cúi đầu, rũ vai. Tôi đã đuổi họ khỏi nhà họ, như đã làm với Rosalie và Emmett. Tôi là một tai hoạ.

"Tay em đau à? anh hỏi đầy lo lắng.

"Ai thèm quan tâm đến cánh tay ngu ngốc của em? Tôi chán ghét lẩm bẩm.

Anh không trả lời, và tôi cúi đầu  xuống bàn.

Vào cuối ngày, sự im lặng đã trở nên quá thể. Tôi không muốn là người phá vỡ yên lặng nhưng hình như đó là lựa chọn duy nhất nếu tôi còn muốn anh nói chuyện với tôi trở lại.

"Tối nay anh đến trễ trễ nhé?”  Tôi hỏi khi anh đi cùng tôi - lặng lẽ - đến xe tải. Anh luôn ghé qua.

"Trễ?”

Tôi hài lòng vì anh có vẻ bị bất ngờ. "Em phải làm việc. Hôm qua em đã phải đổi ca với bà Newton để được nghỉ.”

"Ồ, " anh thì thầm.

"Vậy anh sẽ ghé qua khi em về nhà, phải không?”  Tôi ghét hết sức khi đột ngột cảm thấy không chắc chắn lắm về chuyện này.

"Nếu em muốn anh đến.”

"Em luôn muốn anh, " tôi nhắc anh, có lẽ hơi quá xúc động hơn cần thiết.

Tôi đã mong anh sẽ cười phá ra, hoặc cười mỉm, hoặc phản ứng sao đó với lời nói của tôi.

"Vậy thì được, " anh hờ hững nói.

Anh hôn trán tôi lần nữa rồi mới đóng cửa lại cho tôi. Sau đó anh quay lưng và duyên dáng đi nhanh về phía xe anh.

Tôi chạy ra khỏi bãi đậu xe trước khi nỗi sợ hãi thật sự xâm chiếm mình, nhưng tôi vẫn thở hồn hển lúc đến nhà Newton.

Anh chỉ cần thời gian mà thôi, tôi tự nhủ với mình. Anh sẽ vượt qua được chuyện này. Có lẽ anh đang buồn vì người trong nhà anh đang biến dần. Nhưng Alice và Jasper sẽ sớm trở lại, và cả Rosalie và Emmett nữa. Nếu cần, tôi sẽ tránh xa ngôi nhà màu trắng to lớn bên sông ấy - tôi sẽ không bao giờ đặt chân đến chỗ đó lần nữa.  Điều đó không quan trọng gì cả. Tôi sẽ vẫn gặp Alice ở trường. Cô ấy sẽ phải đi học lại, phải không nào?  Và dù sao thì cô cũng đến nhà tôi hoài. Cô sẽ không muốn làm Charlie buồn vì sự vắng mặt của mình.

Chắc chắn tôi cũng sẽ còn gặp Carlisle thường xuyên – ở phòng cấp cứu.

Rốt cuộc, chuyện đã xảy ra đêm qua chẳng là gì cả. Chẳng có chuyện gì đã xảy ra. Vì thế chuyện tôi té - là chuyện xảy ra hoài thôi. So với mùa xuân năm ngoái, thì nó có vẻ chẳng quan trọng gì. James bỏ tôi gãy xương và gần chết vì mất máu – thế mà Edward còn chịu được bao nhiêu tuần lễ dài dằng dặc ở bệnh viện giỏi hơn chuyện này nhiều. Chẳng lẽ đó là vì, lúc này, không phải anh phải bảo vệ tôi chống lại một kẻ thù? 

Mà là vì chống lại em trai anh? 

Có lẽ tốt hơn hết là anh nên đưa tôi đi xa, còn hơn là gia đình anh mỗi người mỗi ngả. Tôi dần ít muộn phiền hơn khi nghiền ngẫm mọi chuyện liên tục một mình. Anh chỉ cần học cho xong năm nay, Charlie sẽ không thể phản đối. Chúng tôi có thể đi xa học đại học, hoặc giả vờ như là chúng tôi sẽ làm vậy, như Rosalie và Emmett đã làm năm nay. Chắc chắn Edward đợi được thêm một năm. Một năm có là gì với một cuộc đời bất tử?  Thậm chí với tôi cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Tôi đã tự thuyết phục mình đủ bình tĩnh để ra khỏi xe tải và đến cửa hàng. Mike Newton đã đến đây sớm hơn tôi hôm nay, và anh mỉm cười và vẫy chào khi tôi đi vào. Tôi chộp áo gi-lê của mình, hơi gật đầu về hướng anh. Tôi vẫn còn đang sung sướng tưởng tượng kịch bản mình bỏ trốn cùng Edward đến đủ chốn thiên đàng.

Mike cắt ngang giấc mơ của tôi. "Sinh nhật bạn vui không?

"Ugh, " tôi lầm bầm. "Tôi mừng vì nó đã qua rồi.”

Mike liếc tôi qua khoé mắt như thể tôi điên.

Công việc kéo dài. Tôi muốn gặp lại Edward, cầu mong anh sẽ vượt qua được phần tệ hại nhất của chuyện này, bất kể đó là chuyện gì, vào lúc tôi gặp lại anh.  Chẳng có chuyện gì cả, tôi tự nhủ với mình không biết bao lần. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Cảm giác nhẹ nhõm khi rẽ vào đường về nhà và nhìn thấy chiếc xe màu bạc của Edward đỗ ở phía trước là một cảm giác ngập tràn và cuồng loạn. Và tôi cảm thấy hết sức bực khi mình như vậy.

Tôi vội vã đi qua cửa trước, gọi to trước khi tôi vào hẳn bên trong.

"Bố?  Edward?”

Khi nói, tôi có thể nghe tiếng nhạc chủ đề đặc biệt của Sports Center của ESPN vẳng đến từ phòng khách.

"Đây nè, " Charlie gọi.

Tôi treo áo mưa lên mắc áo rồi vội vã vào phòng.

Edward đang ngồi ở ghế bành, cha tôi trên ghế xô-pha. Cả hai đều nhìn về phía ti-vi. Tập trung là chuyện bình thường của cha tôi.  Nhưng không phải là điều bình thường lắm đối với Edward.

"Chào, " tôi nói nhỏ.

"Này, Bella, " bố tôi trả lời, mắt chẳng rời ti-vi. "Bố và Edward vừa mới ăn pizza lạnh xong. Chắc vẫn còn trên bàn. "

"OK.

Tôi đợi ở ngay lối vào. Cuối cùng, Edward nhìn sang tôi với nụ cười lịch sự. "Anh sẽ ở ngay phía sau em, anh hứa. Mắt anh quay lại ti-vi.

Tôi nhìn chằm chằm thêm một phút nữa, sững sờ.  Dường như chẳng ai nhận thấy cả. Tôi cảm thấy một cái gì đó, chắc là nỗi hoảng sợ, lớn dần trong ngực. Tôi chuồn sang bếp.

Bánh pizza chẳng làm tôi quan tâm. Tôi ngồi ở ghế, kéo đầu gối lên, và quấn tay quanh đầu gối. Cái gì đó rất không ổn, có lẽ không ổn hơn cả điều tôi đã nhận ra. Tiếng đàn ông chen nhau bình luận vui vẻ phát ra từ ti vi.

Tôi cố kiềm chế bản thân để tự tranh luận.

Chuyện tệ hại nhất có thể xảy ra là gì?  Tôi nao núng. Đây rõ là câu hỏi bậy rồi. Tôi khổ sở cố hít thở bình thường.

OK, tôi suy nghĩ lại, Chuyện tệ hại nhất tôi có thể trải qua là gì?  Tôi cũng không thích câu hỏi đó cho lắm.

Nhưng tôi nghĩ qua một lượt  mọi khả năng tôi đã xem xét hôm nay.

Tránh xa gia đình Edward. Tất nhiên, anh sẽ không gộp cả Alice vào chuyện đó. Nhưng nếu Jasper không được phép, chắc sẽ thời gian tôi có thể ở bên cô sẽ ít đi. Tôi gật đầu một mình - tôi có thể chịu được chuyện đó.

Hay bỏ đi chỗ khác. Có lẽ anh sẽ không muốn đợi đến cuối năm học, có lẽ phải làm vậy ngay bây giờ.

Trước mặt tôi, trên bàn, quà Charlie và Renee tặng tôi, cái máy ảnh tôi không có cơ hội sử dụng ở nhà Cullens, đang nằm cạnh an-bum. Tôi sờ vào cái bìa đẹp của quyển an-bum mẹ  ̣ng, và thở dài, khi nghĩ về Renee. Không biết vì sao, chuyện sống không có mẹ cho đến tận ngày hôm nay chẳng hề khiến cho ý nghĩ tôi sẽ sống riêng lâu dài hơn dễ dàng hơn. Và Charlie sẽ bị bỏ lại đây hoàn toàn cô độc.  Cả hai người sẽ buồn ghê lắm...

Nhưng chúng tôi sẽ về lại mà?  Chúng tôi sẽ đến thăm bố mẹ, dĩ nhiên rồi, đúng không nào? 

Tôi không thể chắc câu trả lời cho câu hỏi này.

Tôi tựa má vào đầu gối, nhìn chằm chằm vào những biểu tượng tình yêu cụ thể của bố mẹ. Tôi biết con đường mình chọn sẽ khó khăn. Và, xét cho cùng, tôi đang nghĩ về trường hợp xấu nhất – điều tệ rất tôi có thể phải trải qua.

Tôi lại sờ vào quyển an-bum lần nữa, lật bìa trước qua. Các góc kim loại nhỏ đã giữ tấm hình đầu tiên.  Chẳng hề là một ý tưởng tệ hại chút xíu nào, ý định ghi nhận lại chuyện đời mình ở nơi này. Tôi cảm thấy nỗi thôi thúc lạ lùng trỗi lên. Có lẽ tôi chưa từng nôn nóng như thế ở Forks.

Tôi nghịch dây đai đeo cổ tay trên máy ảnh, nghĩ về bức ảnh đầu của cuộn phim. Có thể cho ra thứ gì giống với nguyên bản không nhỉ?  Tôi nghi chuyện đó quá. Nhưng anh dường như chẳng hề lo nó sẽ trống không. Tôi cười tủm tỉm, nghĩ về tiếng cười vô tư anh đêm qua. Tiếng cười khúc khích lặng đi. Quá nhiều điều đã đổi thay, và quá đột ngột. Khiến tôi cảm thấy hơi chóng mặt, như thể tôi đang đứng trên rìa một nơi cheo leo nào đó quá cao.

Tôi không muốn nghĩ đến chuyện đó nữa. Tôi chộp máy ảnh rồi lên cầu thang.

Phòng chẳng thay đổi gì nhiều trong 17 năm kể từ khi mẹ còn ở đây. Bức tường vẫn xanh nhạt, cũng rèm đăng-ten vàng treo trước cửa sổ. Giường, thay cho nôi, nhưng thế nào mẹ cũng sẽ nhận ra tấm mền phủ lệch trên cùng - là quà tng.

Mặc kệ, tôi chụp ảnh phòng mình. Đêm nay, tôi chẳng thể làm gì nhiều – bên ngoài trời đã quá tối - và cảm giác ấy ngày càng mạnh hơn, bây giờ gần như là sự thúc bách. Tôi sẽ lưu lại mọi thứ về Forks trước khi tôi phải rời xa nó.

Thay đổi đang đến. Tôi có thể cảm nhận được nó. Không phải là một viễn cảnh vui vẻ, chẳng hề vui vì cuộc sống hiện đã hoàn hảo rồi.

Tôi đi chầm chậm xuống cầu thang trở lại, máy ảnh trong tay, cố lờ đi cảm giác bồn chồn khi nghĩ đến vẻ xa cách kỳ lạ tôi không muốn nhìn thấy trong mắt Edward. Anh sẽ vượt qua được chuyện này. Có lẽ anh lo tôi sẽ khó chịu khi anh yêu cầu tôi bỏ đi. Tôi sẽ để cho anh vượt qua chuyện đó mà không can thiệp vào. Và tôi sẽ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng lúc anh yêu cầu.

Tôi đưa máy ảnh lên sẵn sàng chụp khi tựa ở góc phòng, lén lút. Tôi biết chắc mình chẳng có cơ hội bắt gặp Edward ngạc nhiên, thế nhưng anh chẳng hề nhìn lên. Tôi rùng mình như thể có cái gì đó lạnh giá đang xoắn trong dạ dày; tôi lờ đi và chụp hình.

Rồi cả hai đều nhìn tôi. Charlie cau mày. Khuôn mặt Edward trống rỗng, vô cảm.

"Con đang làm gì đó, Bella?  " Charlie phàn nàn.

"Ồ, thôi nào bố. " Tôi giả vờ mỉm cười khi đến ngồi bệt xuống sàn trước ghế xô-pha nơi Charlie đang nằm ườn ra. "Bố biết mẹ sẽ gọi liền để hỏi coi con có dùng quà chưa. Con phải bắt tay vào việc để mẹ khỏi buồn chứ.

"Vậy sao con lại chụp hình bố?” ông làu bàu.

"Vì bố rất đẹp trai, " tôi trả lời, cố vui vẻ. "Và vì, bởi vì bố mua máy, nên bố sẽ phải làm chủ đề cho con chụp hình.”

Ông lầm bầm gì đó không rõ.

"Này, Edward, " tôi nói bằng giọng thờ ơ đáng khâm phục. "Chụp cho bố và em một tấm đi.”

Tôi ném vào máy ảnh về phía anh, cẩn thận tránh ánh mắt anh, rồi quỳ bên cạnh tay vịn của ghế xô-pha chỗ Charlie kê đầu. Charlie thở dài.

"Em phải cười lên, Bella, " Edward thì thầm.

Tôi cố cười, và máy ảnh loé lên.

"Để bố chụp hình các con, " Charlie đề nghị. Tôi biết ông chỉ đang cố chuyển trọng tâm của máy ảnh ra khỏi mình mà thôi.

Edward đứng và nhẹ đưa máy ảnh cho ông.

Tôi đến đứng bên cạnh Edward, và kiểu sắp xếp này có vẻ trịnh trọng và kỳ lạ đối với tôi.   Anh đặt nhẹ một tay lên vai tôi, và tôi ôm eo anh chặt hơn. Tôi muốn nhìn mặt anh, nhưng tôi sợ.

"Cười lên, Bella, " Charlie lại nhắc tôi.

Tôi hít thật sâu và mỉm cười. Tia chớp làm loà mắt tôi.

"Đêm nay chụp vậy đủ rồi,  Charlie nói, đẩy máy ảnh vào khe nệm ghế xô-pha rồi nằm lăn lên. "Con không cần phải chụp hết cả cuộn ngay đâu.

Edward buông tay khỏi vai tôi và xoay người tự nhiên ra khỏi vòng tay tôi. Anh ngồi xuống ghế bành trở lại.

Tôi do dự, rồi đến ngồi xuống ghế xô-pha trở lại. Tôi đột ngột sợ đến nỗi tay run rẩy. Tôi áp tay vô bụng để che giấu, đặt cằm lên đầu gối rồi nhìn chằm chằm vào màn hình ti-vi trước mặt mà chẳng hề nhìn thấy gì.

Khi trận đấu kết thúc, tôi chẳng hề nhúc nhích. Liếc nhìn kín đáo, tôi thấy Edward đứng.

"Cháu nên về nhà thì hơn, anh nói.

Charlie không rời mắt khỏi đoạn phim quảng cáo. "Hẹn gặp lại cháu.

Tôi đứng lên vụng về  - tê cứng vì ngồi yên chẳng nhúc nhích - và theo Edward ra cửa trước. Anh đi thẳng đến xe hơi của mình.

"Anh sẽ ở lại chứ?”  Tôi hỏi, chẳng chút hy vọng.

Tôi đã biết trước câu trả lời của anh, nên nó không làm tôi đau khổ ghê gớm.

"Đêm nay thì không.

Tôi không hỏi lý do.

Anh vào xe rồi lái đi để tôi đứng đó, bất động. Tôi chẳng hề nhận thấy trời đang đổ mưa. Tôi đợi, không biết mình đợi gì, cho đến khi cửa mở phía sau tôi.

"Bella, con đang làm gì vậy?  " Charlie hỏi, ngạc nhiên khi thấy tôi đứng đó một mình,  ướt sũng.

"Không gì hết. " Tôi quay lại và lê bước trở lại nhà.

Thật là một đêm dài, chẳng thanh thản bao nhiêu.

Tôi thức dậy ngay khi ánh sáng lờ mờ rọi ngoài cửa sổ. Tôi máy móc mặc quần áo đi học, chờ mây sáng lên. Khi ăn xong tô ngũ cốc, tôi quyết định là đủ sáng để chụp hình. Tôi chụp xe mình một tấm, rồi mặt tiền nhà. Tôi quay người và chụp khu rừng cạnh nhà Charlie mấy tấm.  Lạ là sao mà nó chẳng còn có vẻ đáng sợ như trước đây nữa. Tôi nhận ra mình sẽ nhớ nơi này lắm đây – màu xanh, sự vĩnh hằng, vẻ bí ẩn của rừng. Tất cả mọi chuyện đó.

Tôi bỏ máy ảnh vào cặp rồi mới ra khỏi nhà. Tôi cố tập trung vào chuyện định làm để không chú ý việc rõ ràng Edward cả đêm đã chẳng hề hết băn khoăn vì chuyện đã qua.

Cùng nỗi sợ hãi, tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? 

đã kéo dài suốt buổi sáng. Anh lặng lẽ đi bên cạnh tôi, dường như chẳng hề thực sự nhìn tôi. Tôi cố tập trung vào bài giảng, nhưng cả môn tiếng Anh cũng không thể làm tôi chú ý được. Thầy Berty phải lặp lại câu hỏi về Lady Capulet hai lần tôi mới biết thầy đang nói với tôi. Edward thì thầm câu trả lời đúng cho tôi rồi tiếp tục lờ tôi đi.

Vào giờ ăn trưa, im lặng lại tiếp tục. Tôi cảm thấy mình sắp sửa bắt đầu la hét vào bất kỳ lúc nào, vì vậy, để làm mình phân tâm, tôi nghiêng qua đường ranh giới vô hình của bàn ăn để trò chuyện với Jessica.

"Này, Jess?

"Có chuyện gì thế, Bella?”

"Bạn giúp tớ một chuyện nhé?” Tôi yêu cầu, cho tay vào túi. "Mẹ tớ muốn tớ chụp hình bạn bè để dán vô an-bum. Vậy, chụp mọi người vài tấm nhé?”

Tôi trao cho cô máy ảnh.

"Dĩ nhiên rồi, " cô nói, cười toe toét, rồi quay qua chụp một tấm hình tự nhiên của Mike miệng tọng đầy thức ăn.

Một trận chiến chụp hình tất yếu đã xảy ra. Tôi nhìn họ chuyền máy ảnh quanh bàn, cười khúc khích, chọc ghẹo và than phiền vì bị chụp hình.  Có vẻ trẻ con kỳ lạ. Có lẽ chỉ vì hôm nay tôi không thể cảm nhận như một con người bình thường.

" Ừ - ồ, " Jessica nói vẻ hối lỗi khi cô trao lại máy ảnh. "Tớ nghĩ bọn tớ chụp hết phim của cậu rồi.”

"Thế cũng được. Tớ đã chụp mọi thứ muốn chụp khác rồi.”

Sau giờ học, Edward đi cùng tôi trở lại bãi đậu xe trong im lặng. Tôi lại phải làm việc, và lần này, tôi cảm thấy mừng. Thời gian anh ở bên tôi rõ ràng không giúp được gì. Có lẽ ở một mình sẽ tốt hơn.

Tôi gởi rửa phim ở Thriftway trên đường đến tiệm Newton, rồi lấy hình đã rửa sau giờ làm việc. Về nhà, tôi chào Charlie ngắn gọn, chộp thanh kẹo đậu phộng trong nhà bếp, rồi vội vã lên phòng cùng phong bì đựng ảnh kẹp dưới cánh tay.

Tôi ngồi giữa giường rồi mở phong bì với sự hiếu kỳ thận trọng. Thật buồn cười, tôi vẫn còn bán tín bán nghi là tấm hình đầu tiên sẽ trắng bóc.

Khi rút tấm này ra, tôi thở hổn hển vì ngạc nhiên. Edward đẹp y như trong đời thực, nhìn tôi chằm chằm từ bức tranh với cái nhìn ấm áp mà tôi đã không còn được nhận mấy ngày nay. Gần như là siêu nhiên khi có ai đó có thể trông quá ... quá ... không thể tả nỗi.  Hàng ngàn lời cũng không thể sánh được với tấm ảnh này.

Tôi lật nhanh qua những tấm hình còn lại trong xấp, rồi đặt ba tấm lên giường cạnh nhau.

Tấm đầu tiên là hình Edward trong nhà bếp, đôi mắt âu yếm của anh ánh lên nét thích thú đầy khoan dung. Tấm thứ hai chụp Edward cùng Charlie, đang xem ESPN.  Nét mặt Edward đã hoàn toàn khác.

Mắt anh trong tấm hình này đầy cảnh giác, khép kín. Vẫn đẹp hút hồn, nhưng mặt anh lạnh hơn, giống một tác phẩm điêu khắc hơn, ít sinh động.

Cuối cùng là ảnh Edward và tôi đứng sóng đôi ngượng nghịu.  Khuôn mặt Edward giống như tấm vừa rồi, lạnh lẽo và như tượng. Nhưng đó không phải là điểm làm tôi buồn phiền nhất trong tấm hình này. Sự tương phản giữa hai chúng tôi thật rõ rệt. Anh đẹp như thánh thần. Tôi trông thật tầm thường, thậm chí so với con người, gần như xấu xí một cách đáng hổ thẹn. Tôi úp tấm hình lại với cảm giác chán ghét.

Thay vì làm bài tập ở nhà, tôi thức để ép hình vô an-bum. Tôi viết nguệch ngoạc các chú thích bằng bút bi dưới mọi tấm hình, tên và ngày tháng. Đến tấm hình của Edward và tôi, và, không nhìn vào đó quá lâu, tôi gấp nó lại làm đôi và nhét vào thẻ kim loại, mặt có hình Edward đưa lên trên.

Khi làm xong, tôi nhét xấp hình rửa thêm vô một cái phong bì mới và viết một lá thư cám ơn thật dài cho Renee.

Edward vẫn chưa đến. Tôi không muốn thú nhận anh chính là lý do khiến tôi thức khuya như thế, nhưng chắc chắn là đúng vậy. Tôi cố nhớ lại lần cuối cùng anh tránh mặt như vậy, không một lý do, không hề gọi điện thoại ...  Anh chưa từng làm vậy.

Tôi lại ngủ không ngon.

Ở trường cũng y như hai ngày vừa qua: im lặng, nản lòng, hoảng sợ.  Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Edward chờ mình trong bãi đậu xe, nhưng sự nhẹ nhõm biến nhanh. Anh cũng chẳng khác, có lẽ còn xa cách hơn.

Thậm chí thật khó mà nhớ được lý do của toàn bộ chuyện lộn xộn này. Sinh nhật của tôi như quá khứ xa xăm. Giá mà Alice trở về. Sớm. Trước khi chuyện này vượt xa tầm kiểm soát hơn nữa.

Nhưng tôi không thể trông mong vào chuyện đó được. Tôi đã quyết định là, nếu tôi không nói chuyện với anh hôm nay, nói cho đến nơi đến chốn, thì mai tôi sẽ gặp Carlisle. Tôi phải làm chuyện gì đó.

Sau giờ học, Edward và tôi sẽ thảo luận chuyện này cho ra lẽ, tôi tự hứa với mình. Tôi sẽ không chấp nhận bất cứ cái cớ nào hết.

Anh đi cùng tôi đến xe tải, và tôi chuẩn bị yêu cầu anh chuyện đó.

"Em có phiền không nếu anh ghé qua nhà em hôm nay?” anh hỏi trước khi chúng tôi đến xe tải, trước khi tôi mở miệng.

"Dĩ nhiên là không phiền rồi.”

"Bây giờ được không?  " anh hỏi lần nữa, mở cửa cho tôi.

"Đương nhiên,” tôi giữ cho giọng mình bình thản, dù tôi không thích vẻ cấp bách trong giọng nói của anh. "Em chỉ định sẽ ghé bỏ thư gởi Renee hộp thư trên đường về.  Em sẽ gặp anh ở nhà.”

Anh nhìn phong bì dầy trên ghế hành khách. Bất ngờ, anh vươn người qua tôi và chộp nó.

"Anh sẽ gởi cho,” anh lặng lẽ nói. "mà vẫn đến nhà trước em.” Anh mỉm cười nụ cười nhếch môi ưa thích của tôi, nhưng có gì đó không ổn. Nụ cười không ánh lên trong mắt anh.

"OK, " tôi đồng ý, không cười đáp lại nỗi. Anh đóng cửa, rồi tiến về xe anh.

Anh đến nhà trước tôi. Anh đã đỗ xe ở chỗ của Charlie khi tôi dừng xe ngay trước nhà. Đó là một điềm xấu. Vậy là anh không định ở lại. Tôi lắc đầu và hít thật sâu, cố tìm chút can đảm.

Anh ra khỏi xe khi tôi bước ra khỏi xe mình, và đến gặp tôi. Anh đưa tay xách cặp trong tay tôi. Đó là chuyện bình thường. Nhưng anh đẩy nó trở lại vô ghế ngồi. Đó là chuyện không bình thường.

"Đi dạo một chút với anh,” anh đề nghị bằng một giọng vô cảm, vừa nắm tay tôi.

Tôi không trả lời. Tôi không nghĩ ra được cách nào để phản đối, nhưng tôi biết ngay mình muốn từ chối. Tôi không thích chuyện này. Chuyện này tệ hại, chuyện này rất tệ hại, giọng nói trong đầu lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Nhưng anh không chờ trả lời. Anh kéo tôi dọc theo phía đông sân cỏ, nơi rừng lấn vào. Tôi miễn cưỡng đi theo, cố suy nghĩ qua nỗi sợ hãi. Đó là điều mình muốn mà, tôi tự nhắc mình. Cơ hội nói đến nơi đến chốn toàn bộ chuyện đó. Vậy tại sao nỗi sợ hãi lại làm tôi nghẹn thở? 

Chúng tôi chỉ đi vài bước vào rừng thì anh dừng lại. Chúng tôi chỉ ở trên đường mòn - tôi vẫn nhìn thấy nhà.

Cuộc đi dạo ngắn ngủi.

Edward tựa vào cây và nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt anh khó hiểu.

"OK, chúng ta nói chuyện nào, " tôi nói. Nghe can đảm hơn cảm nhận.

Anh hít thật sâu.

"Bella, bọn anh sắp rời nơi này.

Tôi cũng hít thật sâu. Đây là lựa chọn chấp nhận được. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng. Nhưng tôi vẫn hỏi.

"Tại sao lại là bây giờ?  Một năm nữa ---"

"Bella, đã đến lúc rồi.  Rốt cuộc thì bọn anh có thể ở lại Forks bao lâu?  Carliste chỉ mới ba mươi, mà ông đã bảo mình ba mươi ba rồi.  Dù sao thì bọn anh cũng phải bắt đầu lại từ đầu ngay thôi.”

Câu trả lời của anh làm cho tôi không hiểu. Tôi nghĩ mục đích của chuyện ra đi là để cho gia đình anh được sống yên ổn. Tại sao chúng tôi phải đi nếu họ sắp ra đi?  Tôi nhìn anh chằm chằm, cố hiểu ý anh.

Anh cũng nhìn chằm chằm trở lại một cách lạnh lùng.

Rồi cơn buồn nôn trào lên, tôi nhận ra mình đã hiểu lầm.

"Khi anh nói bọn anh -, " tôi thì thầm.

"Ý anh là gia đình anh và anh. " Từng từ tách biệt và rõ ràng.

Tôi lắc đầu qua lại một cách máy móc, cố hiểu. Anh chờ chẳng chút sốt ruột. Phải mấy phút sau tôi mới nói được.

"OK, " tôi nói. "Em sẽ đi cùng anh.”

"Không được, Bella. Nơi bọn anh sẽ đến ... không phải là nơi phù hợp cho em.”

"Anh ở đâu thì nơi đó sẽ là nơi phù hợp cho em.”

"Anh không xứng với em đâu, Bella. "

"Đừng ngớ ngẩn. " Tôi muốn tỏ vẻ giận dữ, nhưng chỉ nghe giống như tôi đang cầu xin. "Anhphần tốt đẹp nhất của đời em. "

"Thế giới của anh không dành cho em, anh nói buồn rầu.

"Chuyện đã xảy ra với Jasper – chẳng là gì cả, Edward! Chẳng là gì cả!"

"Em đúng, " anh đồng ý. " Đó chính điều mọi người nghĩ sẽ xảy ra.

"Anh đã hứa rồi! Ở Phoenix, anh đã hứa anh sẽ ở lại - "

"Chừng nào mà điều đó tốt nhất cho em, " anh ngắt lời để chỉnh lời tôi.

"Không! Đây là chuyện liên quan đến linh hồn em, phải không?”  Tôi la to, giận dữ, lời nói đột ngột tuôn trào – nhưng nghe vẫn cứ giống như lời khẩn nài. "Carlisle đã kể em nghe về chuyện đó rồi, và em không quan tâm, Edward. Em không quan tâm! Anh có thể lấy linh hồn em đi. Em không cần đến nó nếu không có anh – Linh hồn em đã là của anh!"

Anh hít thật sâu và nhìn chằm chằm xuống đất một hồi lâu mà chẳng thấy gì. Miệng anh mím chặt. Khi cuối cùng anh nhìn lên, mắt anh khác, cứng rắn hơn - như thể chất lỏng vàng đã đông cứng lại.

"Bella, anh không muốn em đi cùng anh. " Anh nói những lời ấy chậm rãi cẩn thận, đôi mắt lạnh giá của anh dán trên mặt tôi, xem tôi có hiểu điều anh đang nói không.

Một giây phút ngập ngừng khi tôi lặp lại lời nói của anh trong đầu vài lần, xem xét cẩn thận ý nghĩa đích thực của chúng.

"Anh ... không ... cần em?  Tôi thử những lời này, bối rối vì cách chúng phát ra, được đặt theo thứ tự đó.

".

Tôi nhìn chằm chằm, không hiểu, vào mắt anh. Anh cũng nhìn chằm chằm lại không chút hối lỗi. Mắt anh như hoàng ngc - cứng và trong và rất sâu. Tôi cảm thấy như thể mình có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy hàng vạn dặm, vậy mà trong vực sâu không đáy tôi nhìn thấy trong đôi mắt ấy chẳng nơi nào mâu thuẫn với lời anh nói.

"Ừm, vậy thì khác. " Tôi bất ngờ vì âm điệu bình tĩnh và biết điều của giọng mình. Hẳn là vì tôi đã tê dại. Tôi chẳng biết anh đang nói gì với tôi nữa. Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả.

Anh quay mặt vào rừng khi nói tiếp. "Dĩ nhiên, anh luôn yêu em ... theo một cách nào đó. Nhưng chuyện đã xảy ra đêm trước khiến anh nhận ra rằng đã đến lúc phải thay đổi. Vì anh ... chán giả vờ là thứ không phải là mình rồi, Bella. Anh không phải là con người. Anh nhìn lại, và nét phẳng lặng lạnh giá trên khuôn mặt hoàn hảo của anh chẳng người chút nào. "Anh đã để chuyện này kéo dài quá lâu rồi,anh lấy làm tiếc vì điều đó.

"Đừng.” Giọng tôi giờ chỉ còn là tiếng thì thầm; nhận thức đang bắt đầu thấm qua tôi, như a-xít thấm vào tĩnh mạch. "Đừng làm vậy.”

Anh chỉ nhìn tôi chằm chằm, và tôi đọc được từ mắt anh rằng lời tôi nói đã quá muộn màng. Anh đã quyết rồi.

"Em không xứng với tôi, Bella.  Anh đổi ngược hoàn toàn lời mình nói vừa rồi, và vì vậy tôi không cãi được.  Tôi biết rất rõ mình không xứng với anh.

Tôi mở miệng định nói rồi ngậm lại. Anh kiên nhẫn chờ đợi, mặt anh không còn chút cảm xúc nào. Tôi thử lần nữa.

"Nếu ... đó là điều anh cần.”

Anh gật đầu.

Toàn thân tôi trở nêndại. Tôi chẳng cảm nhận được gì từ cổ trở xuống.

"Dù vậy, tôi muốn xin em làm một việc, nếu em thấy không quá đáng, anh nói.

Tôi tự hỏi anh nhìn thấy trên mặt tôi, vì cái gì đó thoáng qua mặt anh phản ứng lại biểu hiện trên mặt tôi. Nhưng, trước khi tôi có thể biết đó là gì thì anh đã kịp làm mặt mình điềm tĩnh dưới lớp mặt nạ bình thản cũ.

"Gì cũng được, tôi tuyên bố, giọng tôi hơi to hơn.

Khi tôi nhìn, đôi mắt đông cứng của anh tan chảy. Vàng biến thành chất lỏng trở lại, tan chảy, thiêu cháy mắt tôi mãnh liệt.

"Đừng làm việc gì liều lĩnh hay ngớ ngẩn nhé, " anh yêu cầu, không còn vô cảm nữa. "Em hiểu tôi đang nói gì không?”

Tôi gật đầu không kiềm chế được.

Mắt anh lạnh lẽo trở lại, tiếp tục xa cách. "Dĩ nhiên là vì tôi đang nghĩ về Charlie. Ông ấy cần em. Hãy bảo trọng – vì ông.”

Tôi lại gật đầu. "Em sẽ,” tôi thì thầm.

Anh có vẻ hơi bớt căng thẳng.

"Và bù lại tôi cũng xin hứa với em,” anh nói. "Tôi hứa lần này là lần cuối em gặp tôi. Tôi sẽ không trở lại. Tôi sẽ không để em phải gánh chịu bất cứ thứ gì như thế này lần nữa. Em có thể tiếp tục cuộc đời mình mà không còn sự can thiệp nào nữa từ tôi. Sẽ như thể tôi chẳng hề tồn tại trên đời này.”

Đầu gối tôi chắc đã bắt đầu run, vì cây cối bỗng chao đảo. Tôi nghe tiếng máu đập liên hồi nhanh hơn bình thường sau tai. Giọng anh có vẻ rất xa xôi.

Anh khẽ mỉm cười. " Đừng lo. Em là con người - trí nhớ của em chẳng hơn một cái sàng. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương cho loài người như em.

"Còn trí nhớ của anh thì sao?”  Tôi hỏi. Nghe như có cái gì đó nghẹn trong họng, như thể tôi đang nghẹt thở.

"Ừm” - anh do dự trong một giây "Tôi sẽ không quên. Nhưng loại chúng tôi ... chúng tôi rất dễ bị phân tâm.”

Anh mỉm cười; nụ cười thanh bình và nhưng chẳng hề ánh lên trong mắt anh.

Anh bước một bước ra xa tôi. "Chỉ vậy thôi. Chúng tôi sẽ không làm phiền em nữa.

Số nhiều làm tôi chú ý. Làm tôi ngạc nhiên; Tôi cứ tưởng mình không còn nhận biết điều gì nữa.

"Alice sẽ không trở lại, " tôi nhận ra. Tôi không biết làm sao anh nghe được lời tôi – tôi chẳng nói thành lời vậy mà anh có vẻ hiểu.

Anh chậm rãi lắc đầu, luôn theo dõi nét mặt tôi.

"Không. Tất cả mọi người đều đã đi rồi. Tôi ở lại để tạm biệt em.

"Alice đã đi rồi?”  Giọng tôi ngơ ngác hoài nghi.

"Cô ấy muốn nói lời từ biệt, nhưng tôi thuyết phục cô ấy đoạn tuyệt hoàn toàn sẽ tốt hơn cho em.”

Tôi chóng mặt; thật khó tập trung. Lời anh nói xoáy quanh đầu tôi, và tôi nghe tiếng bác sĩ bệnh viện Phoenix, mùa xuân năm ngoái, khi cho tôi xem phim chụp tia X của tôi. Cháu thấy chỗ gãy rất gọn đó không, ngón tay ông dò theo hình của khúc xương gãy của tôi. Vậy thì tốt. Sẽ dễ lành hơn, nhanh lành hơn.

Tôi cố thở bình thường. Tôi cần tập trung, tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng này.

"Tạm biệt, Bella, anh nói ở cùng yên tĩnh, giọng hoà bình.

"Đợi đã!" Tôi nghẹn lời, đưa tay với lấy anh, muốn đôi chân tê dại đưa tôi về phía trước.

Tôi tưởng anh cũng với lấy tôi. Nhưng đôi tay lạnh giá của anh siết cổ tay tôi rồi ép chúng vào hông tôi. Anh cúi xuống, và áp thật nhẹ môi lên trán tôi thật nhanh. Mắt tôi nhắm kín.

"Hãy bảo trọng, " anh thở, làm lạnh da tôi.

Có làn gió nhẹ xoáy không bình thường phất qua. Mắt tôi choàng mở. Những chiếc lá trên cây thích nhỏ run rẩy theo làn gió khi anh đi qua.

Anh đã ra đi.

Với đôi chân run rẩy, lờ đi chuyện hành động của mình là vô ích, tôi theo anh vào rừng. Vết chân anh biến mất ngay. Không còn dấu chân, những chiếc lá lá đã đứng yên trở lại, nhưng tôi cứ bước đi không suy nghĩ. Tôi không thể làm chuyện gì khác. Tôi phải tiếp tục đi.   Nếu tôi không tìm anh nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tình yêu, cuộc sống,  ý nghĩa cuộc đời ... đã không còn.

Tôi cứ đi hoài đi mãi. Thời gian chẳng nghĩa lý gì khi chậm chạp len qua bụi cây rậm rạp. Hàng giờ trôi qua mà tưởng chỉ mới mấy giây. Có lẽ như thể thời gian đã dừng lại vì rừng trông y như nhau dù tôi đã đi bao xa chăng nữa. Tôi bắt đầu lo mình đang đi vòng vòng, mà lại là một vòng tròn rất nhỏ, nhưng tôi vẫn cứ đi. Tôi thường xuyên vấp chân, và, khi trời sập tối, tôi cũng thường xuyên té ngã.

Cuối cùng, tôi vấp phải cái gì đó nên té xuống - bây giờ trời đã tối đen, tôi chẳng biết cái làm vướng chân tôi  - và tôi cứ nằm dưới đất. Tôi lăn sang một bên, để thở, và cong người trên lớp dương xỉ ẩm ướt.

Khi nằm ở đó, tôi có cảm giác thời gian đã trôi qua nhiều hơn mình nghĩ. Tôi không nhớ mình nằm đó đã bao lâu sau khi màn đêm buông xuống. Phải chăng ban đêm nơi này luôn tối đen như vậy?  Chắc chắn, thông thường thì, một chút ánh trăng sẽ len qua màn mây, len qua khe lá, để rọi xuống đất.

Đêm nay thì không. Đêm nay bầu trời hoàn toàn tối đen. Có lẽ đêm nay không trăng - nguyệt thực, trăng non.

Trăng non. Tôi rùng mình, dù không lạnh.

Trời đã tối rất lâu tôi mới nghe tiếng họ gọi.

Ai đó đang gọi to tên tôi. Tiếng gọi bị chặn, bị bóp nghẹt bởi cây cối ẩm ướt xung quanh, nhưng chắc chắn là tên tôi. Tôi không nhận ra giọng ai cả. Tôi đã định trả lời, nhưng tôi đã bị mê mụ, và mất một hồi lâu tôi mới nghĩ ra là mình nên trả lời. Đúng lúc đó, tiếng gọi không còn nữa.

Lát sau, mưa đánh thức tôi. Tôi không nghĩ mình đã ngủ thiếp đi thực; tôi chỉ bị đắm chìm trong sự lơ mơ vô thức, cố hết sức giữ mình đờ đẫn để khỏi biết điều mình không muốn biết đến.

Mưa làm tôi bực bội một chút. Trời lạnh. Tôi buông tay không ôm chân nữa để che mặt.

Đó là lúc tôi lại nghe tiếng gọi. Lần này xa hơn, và đôi khi nghe như thể có nhiều giọng đang gọi cùng lúc. Tôi cố thở sâu. Nhớ ra là mình nên trả lời, nhưng tôi không nghĩ họ sẽ nghe được tiếng tôi. Liệu tôi có thể la đủ to không? 

Bất ngờ, có một âm thanh khác, gần đến mức sững sờ. Một loại tiếng khụt khịt, tiếng của động vật. Nghe có vẻ to.

Tôi tự hỏi không biết mình có cảm thấy sợ hãi hay không. Không - chỉ đờ đẫn thôi. Chẳng sao cả. Tiếng khụt khịt đã bỏ đi.

Mưa tiếp tục rơi, và tôi có thể cảm nhận được nước đang đọng trên má. Khi cố gom sức lực để nghiêng đầu đi, tôi nhìn thấy ánh sáng.

Lúc đầu chỉ là một ánh sáng lờ mờ chiếu từ bụi cây xa xa.  Rồi sáng dần sáng dần, chiếu rọi một vùng rộng lớn hơn không giống ánh sáng tập trung của đèn pin. Ánh sáng vượt qua bụi rậm gần nhất, và tôi có thể thấy đó là một cái đèn măng-xông, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy - ánh sáng làm loà mắt tôi trong chốc lát.

"Bella.

Giọng nói trầm và xa lạ, nhưng đầy vẻ nhận biết. Anh không gọi tên tôi để tìm kiếm, anh chỉ xác nhận tôi đã được tìm thấy.

Tôi nhìn lên - có vẻ như cao kinh khủng - vào khuôn mặt sạm nắng bây giờ đang ở phía trên tôi. Tôi mơ hồ biết rằng người lạ có lẽ trông cao như thế chỉ vì đầu tôi vẫn nằm trên mặt đất.

"Em đã bị thương hả?

Tôi biết những lời ấy có ý nghĩa gì đó, nhưng tôi chỉ biết nhìn chòng chọc, hoang mang. Lúc này thì làm sao mà ý nghĩa của những lời ấy quan trọng gì kia chứ? 

"Bella, tên tôi là Sam Uley. "

Tên anh chẳng chút quen thuộc .

"Charlie phái tôi đi tìm em.

Charlie?  Âm thanh ấy làm tôi xúc động, và tôi cố chú ý hơn vào điều anh đang nói. Charlie thì quan trọng rồi, còn ai nữa chứ.

Người đàn ông cao to đưa tay ra. Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, không biết mình phải làm.

Đôi mắt đen của anh đánh giá tình trạng của tôi một chút, rồi nhún vai. Bằng động tác nhanh và linh hoạt, anh lôi tôi ra khỏi mặt đất, vào vòng tay anh.

Tôi nằm trong tay anh, rũ rượi, khi anh chạy nhanh ngay lập tức qua khu rừng ẩm ướt.  Một phần nào đó trong tôi biết chuyện này lẽ ra phải làm tôi khó chịu - bị một người lạ bế đi. Nhưng chẳng có gì còn lại trong tôi để mà khó chịu.

Chẳng có vẻ gì là lâu cho lắm khi đến nơi có ánh đèn và tiếng rì rầm trầm đục của nhiều giọng đàn ông.  Sam Uley đi chậm lại khi anh đến gần chỗ có tiếng nói này.

"Tôi đã tìm ra cô ấy rồi!" anh ta gọi bằng một giọng trầm vang.

Tiếng rì rầm ngưng, rồi lại lớn hơn.  Một dòng xoáy lẫn lộn các khuôn mặt lướt qua tôi. Giọng Sam là giọng duy nhất tôi hiểu được trong đám hỗn độn này, có lẽ vì tai tôi đang tì vào ngực anh.

"Không, tôi không nghĩ cô ấy bị thương, " anh nói với ai đó. " Cô ấy cứ nói 'Anh ấy đã đi rồi.’”

Chẳng lẽ tôi nói thành tiếng vậy sao?  Tôi cắn môi.

"Bella, con cưng, con có sao không? "

Đó là một giọng tôi sẽ nhận biết bất cứ ở đâu - dù lạc giọng vì lo lắng, như hiện tại.

"Charlie?  " Giọng tôi nghe thật kỳ và nhỏ.

"Bố ở ngay đây, bé con.”

Có sự chuyển đổi dưới lưng, rồi sau đó là mùi da của chiếc áo khoác cảnh sát trưởng của bố tôi. Charlie loạng choạng dưới sức nặng của tôi.

"Có lẽ để tôi bế cô ấy tiếp cho, " Sam Uley đề nghị.

"Tôi bế nó được,” Charlie nói, thở không ra hơi.

Ông đi từ từ, gắng sức. Tôi ước gì mình có thể bảo ông đặt tôi xuống, để cho tôi đi bộ, nhưng tôi không nói được thành tiếng.

Đèn khắp nơi, do đám đông đi cùng ông rọi sáng. Y như một cuộc diễu hành. Hay một đám tang. Tôi nhắm mắt lại.

"Mình sắp đến nhà rồi, con cưng, " Charlie thỉnh thoảng lại nói lầm bầm.

Tôi lại mở mắt khi nghe tiếng mở khoá cửa. Chúng tôi đã ở trên hành lang trước nhà, và người đàn ông da đen cao lớn tên Sam đang giữ cửa cho Charlie, một cánh tay vươn về phía chúng tôi, như thể anh sẵn sàng chụp lấy tôi khi tay Charlie không bế nỗi nữa.

Nhưng Charlie đã cố đưa tôi lọt qua khung cửa rồi đến ghế xô-pha trong phòng khách.

"Bố, con ướt nhẹp mà, " tôi phản đối yếu ớt.

"Chẳng sao hết. Giọng ông cộc lốc. Rồi ông nói với ai đó. "Mền trong tủ ở đầu cầu thang. "

"Bella?  " ̣t giọng nói mới hỏi. Tôi nhìn người đàn ông tóc xám nghiêng người lên tôi, và tôi nhận ra sau vài giây.

"Bác sĩ Gerandy?  " Tôi lầm bầm.

"Đúng rồi, cháu bé, ông nói. "Cháu có bị thương không, Bella ?  "

Mất cả phút để hiểu câu đó. Tôi bối rối nhớ lại câu hỏi tương tự của Sam Uley trong rừng. Chỉ Sam là hỏi khác đi: Cô đã bị thương hả?  anh nói. Sự khác biệt có vẻ khá lớn chẳng biết vì sao.

Bác sĩ Gerandy chờ. Một bên lông mày hoa râm của ông nhướng lên, và nếp nhăn trên trán ông hằn sâu hơn.

"Cháu không bị thương,” tôi nói dối. Những lời ấy, là câu trả lời đủ thật cho điều ông hỏi.

Bàn tay ấm áp của ông sờ vào trán tôi, và ngón tay ông ấn trên cổ tay tôi. Tôi nhìn môi ông lẩm bẩm đếm, mắt ông nhìn đồng hồ.

"Đã xảy ra chuyện gì với cháu vậy?  " ông hỏi tự nhiên.

Tôi cứng người dưới bàn tay ông, cảm thấy nỗi hoảng sợ ở cổ họng.

"Cháu bị lạc trong rừng à?” ông hối thúc. Tôi biết có vài người khác cũng đang lắng nghe. Ba người đàn ông cao lớn có khuôn mặt rám nắng - La Push, vùng đất của người da đỏ cạnh bờ biển, tôi đoán - Sam Uley thuộc số đó, đang đứng rất gần nhau và nhìn chằm chằm vào tôi.  Ông Newton đang ở đó với Mike và ông Weber, cha của Angela; tất cả bọn họ đều nhìn tôi, kín đáo hơn những người lạ.  Những giọng trầm khác vọng lên từ bếp và ngoài cửa trước. Hẳn là cả nửa thành phố đã tìm kiếm tôi.

Charlie đứng gần nhất. Ông nghiêng người lắng nghe câu trả lời.

"Dạ,” tôi thì thầm. "Cháu bị lạc.”

Bác sĩ gật đầu, trầm ngâm, ngón tay ông nhẹ nhàng dò trên các tuyến dưới hàm tôi. Mặt Charlie sắt lại.

"Cháu thấy mệt không?" Bác sĩ Gerandy hỏi.

Tôi gật đầu và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

"Tôi nghĩ cô bé chẳng sao cả, " tôi nghe bác sĩ nói nhỏ với Charlie sau đó. "Chỉ kiệt sức thôi. Hãy để cô ấy ngủ cho lại sức, và tôi sẽ đến kiểm tra vào ngày mai,” ông dừng lại. Chắc nhìn đồng hồ, vì ông nói thêm, "ừm, đúng hơn là chút nữa đây hôm nay .”

Có tiếng cót két khi hai người cùng chống ghế xô-pha để đứng lên.

"Có đúng là?  " Charlie thì thầm. Tiếng nói của họ bây giờ thật xa xăm. Tôi ráng lắng nghe. "Họ đã ra đi?”

"Bác sĩ Cullen yêu cầu chúng tôi không được nói bất cứ thứ gì,” bác sĩ Gerandy trả lời. "Lời đề nghị quá bất ngờ; họ phải quyết định ngay lập tức. Carlisle không muốn làm ầm ĩ chuyện ra đi.”

"Báo trước một chút có phải đàng hoàng không, " Charlie làu bàu.

Giọng bác sĩ Gerandy có vẻ không thoải mái khi trả lời. " Vâng, ờ thì, trong trường hợp này thì đúng là nên báo trước một chút.”

Tôi không muốn nghe nữa. Tôi dò tìm mép chiếc mền ai đó đã đắp lên tôi, rồi kéo lên che tai.

Tôi cứ nửa tỉnh nửa mê. Tôi nghe tiếng Charlie thì thầm cảm ơn những người tình nguyện giúp đỡ khi, từng người một, ra về.

Tôi cảm nhận được những ngón tay của ông trên trán mình, rồi sức nặng của một cái mền nữa. Điện thoại reng một vài lần, và ông vội vã đến nghe để tiếng chuông không đánh thức tôi.  Ông lẩm bẩm nói nhỏ trấn an người gọi.

"Vâng, bọn mình đã tìm được con nhỏ rồi. Nó bị lạc.  Nó khoẻ rồi.” Ông nói hết lần này đến lần khác.

Tôi nghe lò xo ghế bành rên rỉ khi ông ngồi ở đó suốt đêm.

Vài phút sau, điện thoại lại reng.

Charlie than van khi ông di chuyển đôi chân, rồi vội vã, vấp chân ở bếp.  Tôi rúc đầu vô mền sâu hơn, không muốn nghe mấy cuộc nói chuyện giống y như nhau nữa.

"Vâng, " Charlie vừa ngáp vừa nói.

Giọng ông thay đổi, thận trọng hơn khi ông nói tiếp. "Ở đâu?"  Rồi im lặng. "Bà có chắc  là ngoài khu bảo tồn không?”  Thêm lần ngập ngừng ngắn ngủi khác. "Nhưng cái gì có thể bị đốt ở đó nhỉ?  "Giọng ông vừa lo lắng vừa bối rối. "Nè, tôi sẽ gọi xuống đó và kiểm tra.”

Tôi lắng nghe quan tâm hơn khi ông nhấn số điện thoại.

"Này, Billy, Charlie đây – xin lỗi vì tôi gọi quá sớm... không, nó khoẻ.  Nó đang ngủ ... Cám ơn, nhưng đó không phải là lý do tôi gọi anh. Tôi vừa mới nhận được điện thoại của bà Stanley, bảo là từ cửa sổ tầng hai, bà ấy thấy có mấy đám cháy trên vách đá nhô ra biển, nhưng tôi không thực ...  Ôi!”  Đột ngột giọng ông phảng phất nét – cáu kỉnh... hay giận dữ. "Vậy tại sao họ lại làm chuyện đó?  Ừ hử. Thật vậy sao?  " Ông mỉa mai nói.

"Ừm, đừng xin lỗi tôi. Ừ, ừ. Chỉ cần đảm bảo lửa không cháy lan ... tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi ngạc nhiên vì họ lại đốt lửa trong thời tiết như thế này.”

Charlie do dự, rồi miễn cưỡng nói thêm. "Cám ơn vì đã gởi Sam và cậu bé khác đến giúp. Anh đúng đó - họ biết rõ khu rừng hơn chúng tôi. Chính Sam đã tìm thấy con nhỏ, vì vậy tôi nợ anh một lần ... Vâng, tôi sẽ nói chuyện với anh sau,” ông đồng ý, vẫn chua chát, rồi mới gác máy.

Charlie lẩm bẩm cái gì đó không mạch lạc khi lê chân trở lại phòng khách.

"Có chuyện gì vậy bố?  " Tôi hỏi.

Ông vội vã đến bên tôi.

"Bố xin lỗi đã làm con thức giấc, bé cưng.

"Có gì cháy hả bố?”

"Không có gì, " ông cả quyết với tôi. "Chỉ là vài đống lửa hiệu trên vách đá mà thôi.”

"Lửa hiệu ?  " Tôi hỏi. Giọng tôi chẳng chút tò mò.  Chỉ có vẻ thiếu sinh khí.

Charlie cau mày. "Mấy đứa nhỏ ở khu bảo tồn đang quậy om sòm, " ông giải thích.

"Vì sao?” Tôi đờ đẫn thắc mắc.

Tôi thấy rõ ông không muốn trả lời. Ông nhìn xuống sàn bên dưới đầu gối. "Tụi nó đang ăn mừng tin tức đó. " Giọng ông cay đắng.

Chỉ có một tin tức tôi có thể nghĩ ra, cố hết sức để không nghĩ đến. Rồi tôi chợt hiểu. "Vì gia đình Cullens đã ra đi, " tôi thì thầm. "Dân La Push không thích nhà Cullens – Tôi đã quên mất chuyện đó.”

Người Quileutes có những câu chuyện mê tín về "những người lạnh,” những người hút máu là kẻ thù của bộ lạc của họ, cũng như họ có truyền thuyết về cơn đại hồng thủy và tổ tiên là người sói của mình. Chỉ là truyền thuyết mà thôi, văn học dân gian, đối với hầu hết mọi người. Thế nhưng có một ít người tin đó là sự thật. Bạn thân của Charlie - Billy Black tin chuyện đó có thật, cho dù cả Jacob, chính con trai ông, nghĩ là ông quá sức mê tín dị đoan ngớ ngẩn. Billy đã dặn tôi phải tránh xa gia đình Cullens...

Cái tên ấy khuấy động hồn tôi, cái gì đó bắt đầu cào xé trong lòng tôi để trồi lên, cái gì đó tôi biết mình không muốn đối mặt.

"Thật lố bịch, " Charlie lầm bầm.

Chúng tôi ngồi trong im lặng chốc lát. Ngoài cửa sổ, bầu trời không còn tối nữa.  Từ nơi nào đó dưới cơn mưa, mặt trời đang bắt đầu ló dạng.

"Bella?”  Charlie hỏi.

Tôi nhìn ông lo lắng.

"Nó bỏ con lại một mình trong rừng hả?” Charlie đoán.

Tôi làm bố quên đi câu hỏi ấy. "Sao bố biết con ở đâu mà tìm?”  Tâm trí tôi trốn tránh nhận thức tất yếu đang đến, bây giờ đang đến rất nhanh.

"Thư con để lại,” Charlie trả lời, ngạc nhiên.  Ông cho tay vào túi sau của quần jean rút ra một mảnh giấy nhàu nát.  Nó bẩn và ẩm, có nhiều nếp gấp vì đã bị mở, gấp lại nhiều lần.  Ông lại mở ra, rồi đưa ra làm bằng chứng.  Chữ viết tay cẩu thả ấy cực kỳ giống nét chữ tôi.

Đi dạo với Edward, lối đường mòn, tờ giấy viết. Sẽ về sớm, B.

"Khi không thấy con về, bố đã gọi Cullens, và chẳng có ai trả lời cả, " Charlie nói nhỏ.

"Sau đó bố gọi đến bệnh viện, và bác sĩ Gerandy bảo bố là Carlisle đã ra đi.”

"Họ đã đi đâu?”  Tôi lẩm bẩm.

Ông nhìn tôi chằm chằm. " Edward không nói cho con biết sao?”

Tôi lắc đầu, rùn người.  Âm thanh của tên anh đã phóng thích thứ đang cào cấu trong tôi – nỗi đau làm tôi nghẹn thở, làm tôi ngạc nhiên vì sức mạnh của nó.

Charlie quan sát tôi đầy nghi ngờ khi ông trả lời. "Carlisle đã nhận làm việc cho một bệnh viện lớn ở Los Angeles. Chắc người ta chi cho anh ta nhiều tiền lắm.”

L.A. ngập nắng.  Nơi cuối cùng họ sẽ thật sự đến.  Tôi nhớ ký ức kinh hoàng của mình với tấm gương...  ánh sáng mặt trời chói chang phản chiếu làn da của anh – Niềm đau xâm chiếm khắp cơ thể tôi vì ký ức về khuôn mặt anh.

"Bố muốn biết có phải Edward bỏ con một mình ngoài đó giữa rừng hay không,” Charlie khăng khăng hỏi.

Tên anh lại phóng một làn sóng đau đớn khác qua tôi. Tôi lắc đầu, điên cuồng, muốn trốn thoát nỗi đau. "Đó là lỗi con.  Anh ấy để con lại ngay đây trên đường mòn, trước nhà … nhưng con cố đi theo anh ấy.”

Charlie bắt đầu nói cái gì đó; nhưng tôi bịt tai như con nít. "Con không thể nói thêm về chuyện này nữa, bố ơi. Con muốn vô phòng con.”

Trước khi ông trả lời, tôi bò ra khỏi ghế xô-pha rồi lảo đảo lên cầu thang.

Ai đó đã vào nhà để lại thư ngắn cho Charlie, lá thư giúp ông tìm ra tôi. Từ giây phút tôi nhận ra điều này, mối nghi ngờ khủng khiếp bắt đầu tăng lên trong đầu tôi. Tôi vội vã phòng, đóng rồi khoá cửa lại rồi chạy đến máy nghe đĩa CD cạnh giường.

Mọi thứ trông y hệt như tôi để lại. Tôi nhấn nút máy nghe đĩa CD.  Chốt bật ra, và nắp máy từ từ bật mở.

Trống rỗng.

An-bum Renee tặng tôi để trên sàn nhà cạnh giường, đúng y chỗ tôi đã đặt nó. Tôi lật bìa an-bum bằng bàn tay run rẩy.

Tôi chẳng cần phải lật thêm trang nào ngoài trang đầu tiên. Góc kim loại nhỏ không còn giữ bức hình trong đó nữa. Trang này trống rỗng trừ chữ viết tay nguệch ngoạc của tôi ở cuối trang: Edward Cullen, nhà bếp Charlie, ngày 13 tháng chín.

Tôi dừng lại ở đó. Tôi biết chắc anh đã làm hết sức triệt để.

Sẽ như thể tôi chưa từng tồn tại trên đời này, anh đã hứa với tôi.

Tôi cảm thấy sàn gỗ trơn láng dưới đầu gối mình, rồi đến lòng bàn tay tôi, rồi nó áp vào làn da trên tôi. Tôi hi vọng mình sẽ xỉu, nhưng, thật thất vọng, tôi chẳng hề ngất xỉu. Cơn sóng đau đớn lúc trước chỉ mới chụp lấy tôi, bây giờ đang dâng cao và trào lên đầu tôi, nhấn chìm tôi xuống đáy.

Tôi đã không trồi lên được.

Tháng mười

Tháng mười một

Tháng mười hai

Tháng giêng

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.