Khoái cảm bạo phát ắt bạo tàn, Và lụi tàn khi đạt được điều khao khát, Như lửa và thuốc súng gặp nhau bùng cháy, rồi tắt rụi.
Lời tựa
Tôi cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một trong những cơn ác mộng khủng khiếp, trong đó mình phải chạy, chạy cho đến khi phổi muốn nổ tung, mà vẫn chưa đủ nhanh. Đôi chân tôi càng lúc càng như chậm hơn khi tôi tìm cách chạy qua đám đông vô cảm, nhưng những cây kim trên tháp đồng hồ khổng lồ chẳng hề chậm lại. Với sức mạnh tàn nhẫn và vô tình, chúng cứ dịch chuyển đến điểm kết thúc - kết thúc mọi thứ.
Nhưng đây không phải là một giấc mơ, và, không giống ác mộng, tôi không chạy vì mạng sống của mình; tôi đang phóng thật nhanh để cứu một thứ quý giá hơn rất nhiều. Hôm nay đời tôi chẳng hề có chút ý nghĩa gì đối với tôi cả.
Alice đã nói có khả năng cao là cả hai chúng tôi sẽ chết ở đây. Có lẽ chuyện sẽ khác đi nếu cô không bị ánh nắng chói loà giữ chân; chỉ một mình tôi có thể chạy qua quảng trường nắng chang chang, đông đúc này.
Mà tôi thì không thể chạy đủ nhanh.
Vì vậy chuyện bị bao quanh bởi những kẻ thù nguy hiểm cùng cực chẳng còn quan trọng gì với tôi nữa. Khi đồng hồ bắt đầu báo giờ, rung lên dưới lòng bàn chân chậm chạp của tôi, tôi biết mình đã quá muộn - và tôi mừng vì có những kẻ khát máu đang chờ đợi mình. Vì nếu không làm được chuyện này thì tôi không còn muốn sống thêm một chút nào nữa.
Đồng hồ lại điểm giờ, và mặt trời như đổ lửa giữa trời.
BUỔI TIỆC
Tôi chắc chắn chín mươi chín phẩy chín phần trăm là mình đang mơ.
Lý do tôi hết sức chắc chắn là vì, trước tiên, tôi đang đứng trong một luồng nắng trời rực rỡ - loại ánh nắng trong trẻo chói loà chẳng bao giờ chiếu rọi trên quê hương mới mẻ đầy mưa phùn của tôi ở Forks, Washington - và điều thứ hai, tôi đang nhìn bà Marie của tôi. Bà mất đã sáu năm nay, vì vậy đó là bằng chứng chắc chắn cho biết tôi đang mơ.
Bà chẳng thay đổi gì mấy; khuôn mặt bà y như trong ký ức tôi. Da mềm và khô héo, tạo thành cả ngàn nếp nhăn li ti ôm nhẹ phần xương bên dưới. Như một quả mơ khô, nhưng có mớ tóc bạc dày bồng bềnh như mây ôm quanh mặt.
Miệng chúng tôi – miệng bà thì nhăn nheo - cùng toét miệng cười ngạc nhiên.
Rõ ràng là, bà cũng chẳng hề nghĩ sẽ gặp tôi.
Tôi định hỏi bà một câu; tôi có rất nhiều câu muốn hỏi - Bà đang làm gì ở đây trong giấc mơ của tôi? Bà sống ra sao trong sáu năm qua? Ông khoẻ không, và họ có tìm thấy nhau không, dù đang ở đâu ?- nhưng bà đã mở miệng khi tôi vừa định hỏi, nên tôi ngưng để bà nói trước. Bà cũng dừng lại, rồi chúng tôi cùng cười chuyện hơi vụng về này.
"Bella!"
Không phải Bà đã gọi tên tôi, và cả hai chúng tôi cùng quay lại nhìn người sắp đến. Tôi chẳng cần nhìn cũng biết đó là ai; đó là một giọng nói tôi có thể nhận ra ở bất cứ nơi đâu – nhận ra, và đáp lại, dù tôi đã thức hay đang ngủ ... hoặc thậm chí chết rồi, tôi chắc chắn mình cũng sẽ làm thế. Vì giọng nói đó tôi có thể bước qua lửa - hoặc, ít kịch tính hơn, bì bõm mỗi ngày trong cái lạnh và cơn mưa dầm dề.
Edward.
Mặc dù tôi luôn sung sướng khi gặp anh – dù có ý thức hay không - và mặc dù tôi gần như chắc chắn mình đang mơ, tôi lại lo sợ khi Edward đi về phía chúng tôi trong ánh nắng chói chang.
Tôi lo sợ vì bà không biết tôi yêu ma cà rồng – chẳng ai biết chuyện đó cả - vì vậy tôi phải giải thích việc những tia nắng rực rỡ đang phản chiếu làn da của anh thành cả ngàn mảnh cầu vồng như thể anh được làm bằng pha lê hoặc kim cương?
À, bà ơi, chắc có lẽ bà đã nhận thấy bạn trai con chiếu lấp lánh. Chỉ dưới ánh mặt trời ảnh mới thế thôi. Đừng lo về chuyện đó...
Anh đang làm gì vậy? Toàn bộ lý do anh sống ở Forks, nơi nhiều mưa nhất thế giới, là để anh có thể ra ngoài vào ban ngày mà không để lộ bí mật của gia đình anh. Thế mà anh đang, duyên dáng thong thả đi về phía tôi - với nụ cười đẹp nhất trên khuôn mặt thiên thần của anh - như thể tôi là người duy nhất ở đây vậy.
Trong giây phút ấy, tôi ước mình không phải là một ngoại lệ đối với tài năng bí ẩn của anh; tôi thường cảm thấy mừng vì mình là người duy nhất anh không thể đọc được suy nghĩ rõ như thể được nói ra thành lời.
Nhưng bây giờ tôi muốn anh cũng đọc được suy nghĩ của tôi, để anh có thể nghe được lời cảnh báo tôi đang gào thét trong đầu.
Tôi liếc nhìn hoảng sợ vào bà trở lại, và thấy đã quá muộn. Bà cũng vừa quay lại nhìn chằm chằm vào tôi, mắt bà cũng đầy lo lắng như mắt tôi.
Edward – vẫn tươi cười hớn hở đến nỗi trái tim tôi như đang phồng lên và nổ tung trong lồng ngực - choàng tay qua vai tôi và quay sang nhìn bà.
Vẻ mặt bà làm tôi ngạc nhiên. Thay vì có vẻ hoảng sợ, bà đang nhìn tôi chằm chằm ngượng ngùng, như thể đang chờ một lời mắng mỏ. Và bà đang đứng ở một tư thế thật kỳ lạ - một tay vụng về đưa ra khỏi cơ thể, vươn ra rồi ôm quanh không khí. Như thể bà vòng tay quanh ai đó tôi không thể nhìn thấy, một người vô hình...
Chỉ khi nhìn bao quát hơn, tôi mới nhận ra có một khung mạ vàng khổng lồ bao quanh dáng bà. Thắc mắc, tôi đưa bàn tay không ôm quanh eo Edward, vươn ra sờ bà. Bà bắt chước y nguyên động tác ấy, phản chiếu nó. Nhưng nơi ngón tay của chúng tôi lẽ ra phải chạm nhau, lại chỉ là mặt kính lạnh lẽo...
Điếng người, giấc mơ của tôi đột ngột trở thành một cơn ác mộng.
Không hề có bà.
Đó là tôi. Tôi trong gương. Tôi - già, nhăn nheo, và tàn héo.
Edward đứng cạnh tôi, ánh mắt vô tư lự, đẹp cực kỳ và mãi mãi ở tuổi 17.
Anh áp đôi môi hoàn hảo, lạnh giá của anh vào má tôi tàn tạ.
"Sinh nhật hạnh phúc, " anh thì thầm.
Tôi choàng tỉnh - mắt mở toét - và thở hổn hển. Ánh sáng xám xịt buồn tẻ, ánh sáng quen thuộc của một buổi sáng đầy mây, chiếm chỗ mặt trời chói chang trong giấc mơ của tôi.
Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi tự nói với mình. Chỉ là một giấc mơ. Tôi hít thật sâu, rồi lại giật nảy người khi đồng hồ báo thức. Cái lịch nhỏ trong góc màn hình của đồng hồ báo tôi biết hôm nay là ngày mười ba tháng chín.
Chỉ là một giấc mơ, nhưng ít nhất về mặt nào đó cũng là điềm báo trước. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi chính thức mười tám tuổi.
Tôi đã sợ ngày này bao tháng trời.
Suốt mùa hè hoàn hảo – mùa hè sung sướng nhất tôi từng có, mùa hè hạnh phúc nhất chưa ai, chưa nơi nào có được, và mùa hè nhiều mưa nhất trong lịch sử Olympic Peninsula – thời điểm nản lòng này đã ẩn nấp mai phục chờ lúc bung ra.
Và bây giờ nó đã tấn công, thậm chí tệ hại hơn tôi đã sợ. Tôi có thể cảm thấy điều đó - tôi già đi. Mỗi ngày tôi một già hơn, nhưng chuyện này khác, tệ hơn, có thể cân đo đong đếm được. Tôi đã mười tám tuổi.
Mà Edward thì chẳng bao giờ già đi.
Khi đi đánh răng, tôi gần như bị bất ngờ vì thấy khuôn mặt trong gương chẳng hề thay đổi. Tôi nhìn chằm chằm vào mình, tìm dấu hiệu nếp nhăn sắp xuất hiện trong làn da màu ngà của tôi. Tuy vậy, mấy nếp nhăn duy nhất là mấy cái nếp nhăn trên trán tôi, và tôi biết là nếu tôi cố gắng thư giãn, chúng sẽ biến mất. Nhưng tôi không thể thư giãn được. Lông mày tôi cứ nhíu lại lo lắng trên đôi mắt nâu băn khoăn.
Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi lại tự nhắc mình. Chỉ là một giấc mơ... nhưng cũng là cơn ác mộng đáng sợ nhất đời tôi.
Tôi bỏ ăn sáng, làm cho mau để có thể ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt. Tôi không thể tránh bố được, nên đành phải bỏ ra mấy phút giả vờ vui vẻ. Tôi thực đã cố tỏ ra vui sướng khi nhận những món quà tôi đã xin ông đừng mua cho tôi, nhưng cứ mỗi lần tôi phải mỉm cười, thì cứ tựa như tôi sắp khóc đến nơi.
Tôi cố giữ bình tĩnh khi lái xe đến trường. Giấc mơ về bà – tôi không đời nào nghĩ đó là tôi được - khó dứt ra khỏi đầu. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi thất vọng cho đến khi đỗ xe ở bãi đậu xe quen thuộc phía sau Forks High School và nhìn thấy Edward đang tựa người bất động vào chiếc Volvo màu bạc bóng loáng của anh, như một bằng chứng bằng cẩm thạch của thần sắc đẹp ngoại đạo bị lãng quên. Giấc mơ đã không mô tả đúng sự thật.
Và anh đang ở đó đợi tôi, như bao ngày.
Nỗi tuyệt vọng biến ngay; niềm kinh ngạc chiếm chỗ của nó. Dù sau nửa năm ở bên anh, tôi vẫn không thể tin mình may mắn đến thế.
Alice, em anh đang đứng bên anh, cũng đang chờ tôi.
Tất nhiên Edward và Alice chẳng thực sự là anh em ruột thịt (ở Forks người ta kể là toàn bộ anh chị em nhà Cullen đã được nhận nuôi bởi bác sĩ Carlisle Culler và vợ ông, Esme, cả hai rõ ràng quá trẻ để nuôi mấy người con nuôi mười mấy tuổi), nhưng da họ nhợt nhạt giống y nhau, mắt họ cùng có sắc vàng kỳ lạ, và quầng thâm dưới mắt cũng y như nhau. Mặt cô, như mặt anh, cũng đẹp đến sững sờ. Đối với người biết rõ chuyện – người như tôi chẳng hạn – những điểm tương đồng này là dấu hiệu nhận biết họ là thứ gì.
Việc nhìn thấy Alice chờ ở đó – đôi mắt vàng nâu của cô sáng rực náo nức, và hộp vuông gói giấy bạc nhỏ trong tay cô - làm tôi cau mày. Tôi đã bảo Alice tôi không muốn gì hết, bất cứ thứ gì, không quà, thậm chí không cả chuyện quan tâm đến sinh nhật của tôi. Rõ ràng là, ước nguyện của tôi đã bị lờ đi.
Tôi đóng sầm cửa chiếc xe tải Chevy 53 của mình - trận mưa gỉ sét bay nhẹ nhàng xuống nhựa đường ẩm ướt – rồi từ từ đi về nơi họ đang chờ đợi. Alice nhảy tới gặp tôi, khuôn mặt tiên nữ của cô rực sáng dưới mái tóc huyền chỉa loà xoà.
"Sinh nhật hạnh phúc, Bella!"
"Suỵttt!" Tôi rít lên, liếc nhìn xung quanh chỗ để xe để đảm bảo không ai nghe cô nói. Tôi chẳng hề muốn có mấy cái chuyện ăn mừng sự kiện không thể chịu đựng nỗi này. Cô lờ tôi đi. "Chị muốn mở quà liền hay để sau?" cô háo hức hỏi khi chúng tôi đi về phía Edward vẫn đang đợi.
"Không quà cáp gì hết, " tôi lầm bầm phản đối.
Cuối cùng thì cô cũng có vẻ hiểu tâm trạng của tôi. " OK... để sau vậy. Chị có thích quyển an-bum mẹ chị gởi tặng không? Còn máy ảnh của Charlie tặng thì sao?"
Tôi thở dài. Dĩ nhiên cô biết hết mọi món quà sinh nhật của tôi. Edward không phải là thành viên duy nhất trong gia đình có kỹ năng khác thường. Alice hẳn "nhìn thấy” bố mẹ tôi muốn làm gì ngay khi họ vừa mới tự quyết định chuyện đó xong.
"Ừ. Quà tuyệt lắm. "
"Em nghĩ thiệt là ý tưởng hay. Mình chỉ là sinh viên năm cuối một lần trong đời thôi mà. Cũng nên lưu giữ lại kỷ niệm này.”
"Đã bao lần em làm sinh viên năm cuối rồi?”
"Chuyện đó khác mà.”
Khi ấy, chúng tôi đã đến gần Edward, và anh chìa tay ra cho tôi. Tôi háo hức nắm lấy, quên đi, trong chốc lát, tâm trạng buồn bã của mình. Da anh, như mọi khi, mịn, cứng, và rất lạnh. Anh siết nhẹ ngón tay tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt màu hoàng ngọc trong vắt của anh, và tim tôi tự siết mình-không-lấy-gì-nhẹ-nhàng-cho-lắm.
Nghe tiếng đập đứt quãng của nhịp tim tôi, anh lại mỉm cười.
Anh đưa bàn tay còn rảnh của mình rà một đầu ngón tay mát rượi quanh viền môi tôi vừa nói. "Nè, như đã bàn, anh không được phép chúc em sinh nhật hạnh phúc, đúng không?"
"Ừ. Đúng vậy.” Tôi không bao giờ có thể bắt chước giống y chuỗi phát âm rõ ràng trang trọng, hoàn hảo của anh. Đó là điều chỉ có thể học được trong một thế kỷ trước mà thôi.
"Chỉ kiểm tra thôi. " Anh lùa bàn tay qua mái tóc màu đồng bù xù của mình. "Biết đâu em đổi ý. Hầu như ai cũng thích mấy chuyện như sinh nhật và quà tặng.”
Alice cười, và tiếng cười âm vang trong vắt như chuông ngân. "Dĩ nhiên chị sẽ thích rồi. Ai cũng phải đối xử tốt với chị hôm nay và để chị làm theo ý mình, Bella. Vậy thì điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì chớ?"
Cô định nói kiểu câu hỏi tu từ.
"Già đi, " tôi vẫn cứ trả lời, và giọng tôi không điềm tĩnh như tôi muốn.
Bên tôi, nụ cười của Edward chuyển thành đôi môi mím chặt.
"18 tuổi đâu có già đâu, " Alice nói. "Chẳng phải phụ nữ thường đến hai mươi chín tuổi mới cảm thấy khó chịu vì vụ sinh nhật sao?"
"Già hơn Edward rồi, " tôi lầm bầm.
Anh thở dài.
"Tuy vậy, nói cho cùng,” cô nói, giữ giọng vui vẻ. "Chỉ hơn có một năm cỏn con thôi mà.”
Còn tôi giả sử... nếu tôi có thể chắc chắn về tương lai tôi muốn có, chắc chắn là mình sẽ được trọn đời bên anh, cùng Alice và những người khác trong gia đình Cullens (thì tốt nhất không nên là một bà cụ nhỏ thó nhăn nheo) ... thì một hai tuổi này nọ sẽ chẳng quan trọng gì lắm đối với tôi. Nhưng Edward lại phản đối kịch liệt mọi ý định biến đổi tôi. Mọi ý định làm tôi giống anh - cũng làm tôi bất tử.
Ngõ cụt, anh đã gọi vậy.
Nói thực, tôi chẳng hiểu quan điểm của Edward chút nào. Bất tử có gì mà ghê gớm đến thế? Làm ma cà rồng đâu có vẻ gì mà kinh khủng như thế -- dù sao thì không phải cách nhà Cullens đang sống.
"Khi nào chị sẽ đến nhà?" Alice nói tiếp, đổi đề tài. Theo vẻ mặt của cô, rõ ràng cô đang định làm đúng cái chuyện tôi đã muốn tránh trớ.
"Chị không nghĩ chị sẽ đến đó. "
"Ồ, công bằng đi chứ, Bella!" cô phàn nàn. "Chị sẽ không phá hỏng niềm vui của tất cả mọi người như thế, phải không nào?"
"Chị tưởng sinh nhật mình thì chỉ làm chuyện mình thích thôi chớ.”
"Anh sẽ đón cô ấy ở nhà Charlie ngay sau giờ học, " Edward nói với cô, hoàn toàn lờ tôi đi.
"Em phải đi làm,” tôi phản đối.
"Thực ra thì, chị không phải đi làm” Alice nói với tôi một cách tự mãn.
"Em đã nói Bà Newton về chuyện đó rồi. Bà ấy sẽ đổi ca cho chị. Bà ấy đã nói là chúc chị 'Sinh nhật hạnh phúc.'”
"Chị -- chị vẫn thể không ghé qua được đâu,” tôi nói lắp, tìm cớ. "Chị, ờ thì, chị chưa xem Romeo và Juliet cho giờ học tiếng Anh.”
Alice khịt mũi. "Chị đã thuộc lòng Romeo và Juliet còn gì.”
"Nhưng thầy Berty đã nói chúng ta cần xem người ta diễn nó thì mới cảm nhận được hết cái hay của nó - đó là cách Shakespeare định trình bày nó.”
Edward trợn tròn mắt.
"Chị đã xem phim đó rồi còn gì, " Alice buộc tội.
"Nhưng chị chưa xem bản phim thập niên 1960. Thầy Berty đã nói phim đó mới hay nhất.”
Cuối cùng, Alice đánh mất nụ cười tự mãn và nhìn tôi trừng trừng. "Chuyện này muốn dễ là dễ, khó là khó thôi, Bella, dù cho chị có làm gì --“
Edward chặn lời đe doạ của cô.
"Bớt căng thẳng nào, Alice. Nếu Bella muốn xem phim, hãy để cô ấy xem. Sinh nhật của cô ấy mà.”
"Vậy đó, " tôi nói thêm.
"Anh sẽ đưa cô ấy đến vào lúc khoảng bảy giờ, " anh nói tiếp. "Thế thì em sẽ có nhiều thời gian sắp xếp hơn.”
Tiếng cười của Alice lại vang lên trong vắt.
"Nghe hay á. Hẹn gặp lại chị đêm nay, Bella! Rồi chị sẽ thấy vui lắm đó.” Cô cười toe toét -- nụ cười toe toét để lộ toàn bộ hàm răng hoàn hảo, sáng lấp lánh của cô - rồi hôn vội lên má tôi và nhảy chân sáo về phía lớp học đầu tiên của cô trước khi tôi có thể phản ứng lại.
"Xin anh, Edward" tôi bắt đầu cầu xin, nhưng anh đã đặt một ngón tay mát rượi lên môi tôi.
"Để sau hẵng bàn. Mình sắp trễ giờ học rồi.”
Chẳng ai buồn nhìn khi chúng tôi ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình ở cuối lớp (bây giờ chúng tôi hầu như học chung mọi lớp với nhau - thật hết sức ngạc nhiên vì những ưu ái Edward nhận từ cô giáo vụ). Edward và tôi đã ở bên quá lâu nên không còn là đối tượng để bàn tán nữa.
Newton Mike thậm chí chẳng hề nhìn tôi buồn bã như mọi khi đã khiến tôi cảm thấy mình hơi có tội. Thay vào đó, bây giờ anh chàng mỉm cười, và tôi mừng vì anh dường như đã chấp nhận chúng tôi chỉ có thể là bạn bè mà thôi. Mike đã thay đổi trong mùa hè - khuôn mặt anh chàng mất vài nét tròn trĩnh, làm xương gò má nổi rõ hơn, và anh chàng để kiểu tóc mới: mái tóc vàng nhạt của anh ta thay vì dựng đứng như bàn chải, bây giờ dài hơn và vuốt keo thành kiểu bù xù tự nhiên cẩn thận. Thật dễ nhận thấy nguồn cảm hứng của anh ta từ đâu ra - nhưng phong cách của Edward không phải bắt chước mà được.
Khi ngày dần trôi, tôi nghĩ đủ cách để thoát được chuyện sắp xảy ra ở nhà Cullen đêm nay. Thiệt khổ sở khi phải ăn mừng khi tôi đang muốn than khóc.
Nhưng, khổ hơn hết là, chuyện này thế nào cũng dính đến chuyện quan tâm và quà cáp.
Quan tâm chả bao giờ là chuyện tốt, mọi kẻ vụng về chuyên thu hút tai nạn khác đều sẽ đồng ý vậy. Chẳng ai muốn làm trung tâm thu hút chú ý khi họ sắp té dập mặt.
Và tôi đã khẩn khoản yêu cầu - à, thật ra là ra lệnh - không ai được tặng tôi bất cứ món quà gì năm nay. Có vẻ như Charlie và Renee không phải là những người duy nhất quyết định lờ đi chuyện đó.
Tôi chẳng bao giờ có nhiều tiền, và chuyện đó chẳng bao giờ làm tôi lo nghĩ. Renee đã nuôi tôi khôn lớn bằng tiền lương của một giáo viên mẫu giáo. Charlie cũng chẳng giàu có gì với nghề nghiệp của ông - ông là cảnh sát trưởng ở đây trong thành phố nhỏ xíu này của Forks. Thu nhập cá nhân của tôi có từ mỗi tuần ba ngày làm việc ở cửa hàng đồ thể thao ở địa phương. Trong thành phố nhỏ này, tôi may mắn có việc làm. Từng xu tôi làm được là để ki cóp dành dụm để sau này học đại học. (Học đại học là kế hoạch B. Tôi vẫn mong thực hiện kế hoạch A, nhưng Edward cứ bướng bỉnh muốn tôi cứ làm người...)
Edward có rất nhiều tiền - thậm chí tôi không muốn nghĩ đến chuyện anh có bao nhiêu tiền nữa. Tiền hầu như chẳng có nghĩa gì đối với Edward hoặc những người khác trong nhà Cullens. Đó chỉ là thứ cứ tích lũy dần khi bạn có lượng thời gian vô hạn trong tay và một người em có khả năng phi thường có thể dự đoán các khuynh hướng trong thị trường chứng khoán. Edward dường như không hiểu tại sao tôi không chịu để anh chi tiền cho tôi - tại sao tôi lại không thoải mái khi anh đưa tôi đến một nhà hàng mắc tiền ở Seattle, tại sao anh không được phép mua cho tôi một chiếc xe hơi có thể đạt đến tốc độ hơn năm mươi lăm dặm một giờ, hay tại sao tôi không chịu để anh trả học phí học đại học cho tôi (anh nhiệt tình với kế hoạch B một cách buồn cười). Edward nghĩ tôi đã cố chấp một cách không cần thiết.
Nhưng làm sao tôi có thể để anh tặng tôi này nọ trong khi tôi chẳng có gì để đền đáp lại? Anh, vì một lý do không thể hiểu được cứ muốn ở bên tôi. Bất cứ thứ gì anh tặng tôi ngoài chuyện đó chỉ càng làm chúng tôi thêm cách biệt.
Ngày trôi qua, chẳng nghe Edward hay Alice nói gì về vụ sinh nhật của tôi nữa, và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái một chút.
Chúng tôi ngồi ở bàn vẫn ngồi để ăn trưa.
Có một loại thoả thuận đình chiến kỳ lạ ở cái bàn đó. Ba chúng tôi - Edward, Alice, và tôi - ngồi ở đầu mút phía nam của bàn. Bây giờ anh chị nhà Cullen "lớn tuổi hơn" và có phần dễ sợ hơn (chắc chắn là trường hợp của Emmett rồi) đã tốt nghiệp, Alice và Edward không có vẻ đáng sợ lắm, nên chúng tôi không ngồi một mình ở đây. Những người bạn khác của tôi, Mike và Jessica (đang trong thời kỳ ngượng nghịu vẫn làm bạn sau khi chia tay), Angela và Ben (vẫn còn yêu nhau sau mùa hè), Eric, Conner, Tyler, và Lauren (mặc dù người cuối cùng không thực sự được tính vào phạm trù bạn bè) đều ngồi chung bàn, phía bên kia ranh giới vô hình. Ranh giới ấy tan biến vào những ngày nắng khi Edward và Alice luôn nghỉ học, lúc đó mọi người, kể cả tôi đều hào hứng tán dóc.
Edward và Alice chẳng hề thấy chuyện tẩy chay nho nhỏ ấy là kỳ quặc hay khó chịu như tôi sẽ cảm thấy vậy nếu ở vào trường hợp của họ. Họ chẳng hề để ý đến. Mọi người luôn cảm thấy căng thẳng kỳ lạ với nhà Cullens, hầu như e sợ vì một lý do nào đó mà chính họ cũng chẳng hiểu. Tôi là một ngoại lệ hiếm hoi không giống vậy. Đôi khi chuyện đó làm Edward phiền muốn vì tôi quá thoải mái khi ở gần anh. Anh nghĩ anh có hại cho tôi - một ý kiến mà hễ anh nói ra là tôi kịch liệt phản đối ngay khi anh vừa nói ra.
Buổi trưa trôi qua thật nhanh. Hết giờ học, Edward đưa tôi đến xe tải của tôi như thường lệ. Nhưng lần này, anh mở cửa phía hành khách cho tôi. Alice chắc đã chạy xe anh về nhà để anh giữ cho tôi khỏi chạy trốn.
Tôi khoanh tay và không nhúc nhích để tránh mưa. "Hôm nay là sinh nhật của em mà, sao em không được lái xe chớ?"
"Anh đang giả vờ hôm nay không phải là sinh nhật em, đúng như ý em muốn.”
"Nếu không phải là sinh nhật của em, thì em đâu cần đến nhà anh đêm nay làm chi...”
"Tốt lắm.” Anh đóng cửa phía hành khách và bước qua tôi để mở cửa phía tài xế. "Chúc em sinh nhật hạnh phúc.”
"Suỵt, " tôi miễn cưỡng bảo anh im lặng. Tôi leo vô cánh cửa đã mở, ước gì anh chấp nhận đề nghị kia.
Edward mở ra-đi-ô trong khi tôi lái xe, lắc đầu chê bai.
"Ra-đi-ô của em có bộ phận thu sóng khủng khiếp quá. "
Tôi cau mày. Tôi không thích anh trêu chọc xe tải của tôi. Xe tôi rất tuyệt - nó có cá tính.
"Anh muốn dàn âm thanh nổi hay hả? Thì đi xe của anh đi.” Tôi quá hồi hộp về kế hoạch của Alice, thêm vào tâm trạng đã quá buồn rầu của tôi, nên lời tôi nói ra cáu kỉnh hơn tôi nghĩ. Tôi khó mà cáu kỉnh được với Edward, và giọng tôi làm anh mím chặt môi để khỏi mỉm cười.
Khi tôi đỗ xe ở phía trước nhà Charlie, anh đưa tay ôm mặt tôi trong tay anh. Anh chạm vào tôi hết sức cẩn thận, chỉ dịu dàng áp đầu ngón tay lên thái dương, xương gò má, quai hàm của tôi.
Như thể tôi cực kỳ mong manh. Ít nhất, thì đúng vậy – khi so với anh.
"Em lẽ ra phải thơ thới hân hoan, nhất là ngày hôm nay, " anh thì thầm. Hơi thở ngọt ngào của anh phà trên mặt tôi.
"Nhưng nếu em không muốn thơ thới hân hoan thì sao?" Tôi hỏi, hơi thở tôi ngắt quãng.
Đôi mắt vàng của anh giận dữ. "Quá dở.”
Đầu tôi quay cuồng khi anh nghiêng đến gần tôi hơn và áp đôi môi lạnh giá của anh vào môi tôi. Đúng như anh mong đợi, rõ ràng, tôi quên hết mọi âu lo, mà chỉ lo tập trung nhớ cách hít thở.
Miệng anh nấn ná trên miệng tôi, lạnh, mềm và dịu dàng, cho đến khi tôi quấn cánh tay mình quanh cổ anh và háo hức đắm mình vào nụ hôn hơi quá nhiệt tình. Tôi có thể cảm thấy môi anh cong lên khi anh buông mặt tôi ra và lùi lại để gỡ vòng tay của tôi.
Edward đã định nhiều ranh giới kỹ lưỡng cho quan hệ thể xác của chúng tôi, muốn giữ mạng sống cho tôi.
Cho dù tôi tôn trọng nhu cầu duy trì khoảng cách an toàn giữa da tôi và hàm răng bén như lưỡi lam đầy nọc độc của anh, tôi thường hay quên mất những thứ linh tinh đó khi anh hôn tôi.
"Xin em cư xử đàng hoàng nào, " anh thở vào má tôi. Anh nhẹ nhàng áp môi vào môi tôi lần nữa rồi tránh ra xa, xếp tay tôi vào lòng tôi.
Mạch máu đang đập thình thịch trong tai tôi. Tôi đặt một bàn tay lên tim. Nó đập điên cuồng dưới lòng bàn tay tôi.
"Anh nghĩ liệu có bao giờ em làm chuyện này khá hơn không?" Tôi thắc mắc, chủ yếu hỏi chính tôi. "Liệu có ngày nào đó tim em sẽ không cố nhảy ra khỏi ngực mỗi khi anh chạm vào em?"
"Anh thực hy vọng em sẽ không vậy, " anh nói, hơi tự mãn.
Tôi trợn tròn mắt. "Mình xem Capulets và Montagues hạ nhau nhé?"
"Ý muốn của em là mệnh lệnh dành cho anh.”
Edward nằm dài trên ghế xô-pha khi tôi mở phim, tua nhanh qua phần giới thiệu danh sách ê - kíp làm phim.
Khi tôi ngồi ở mép ghế xô-pha phía trước, anh vòng tay ôm eo tôi và kéo tôi tựa vào ngực anh. Không thoải mái như tựa vào nệm ghế xô-pha, vì ngực anh cứng và lạnh giá - và hoàn hảo - như một tác phẩm điêu khắc trên băng, nhưng chắc chắn là tôi thích hơn. Anh kéo tấm khăn phủ ghế cũ kỹ ra khỏi lưng ghế và đắp lên tôi để tôi không thấy lạnh khi tựa vào anh.
"Em biết không, anh chẳng bao giờ chịu đựng nỗi Romeo, " anh bình luận khi phim mới bắt đầu.
"Romeo sao chứ?" Tôi hỏi, hơi giận. Romeo là một trong những nhân vật trong truyện ưa thích của tôi. Trước khi gặp Edward, tôi gần như mê tít anh ta.
"Ừm, đầu tiên, anh ta yêu Rosaline - em không thấy anh ta có vẻ hơi dễ thay lòng sao? Rồi, một vài phút sau khi họ cưới nhau, anh ta lại giết em họ của Juliet. Chuyện đó chẳng thông minh cho lắm. Hết sai lầm này lại sai lầm khác. Anh ta có thể nào hủy hoại hạnh phúc của riêng mình triệt để hơn vậy nữa không?"
Tôi thở dài. "Anh có muốn em xem phim này một mình không?"
"Không, dù sao thì anh cũng sẽ toàn là ngắm em không thôi." Ngón tay anh vẽ hoa văn lên da tay tôi, làm tôi sởn gai ốc. "Em sẽ khóc chớ?"
"Chắc vậy, " tôi thú nhận, " nếu em chú ý.”
"Vậy anh sẽ không làm em phân tâm nữa đâu.” Nhưng tôi cảm thấy môi anh trên tóc mình, chuyện đó làm tôi phân tâm hết sức.
Cuối cùng cuốn phim cũng làm tôi chú ý, phần lớn nhờ Edward thì thầm từng lời của Romeo vào tai tôi - giọng nói mượt mà, hấp dẫn không chịu nỗi của anh làm cho giọng nói của diễn viên có vẻ lạt lẽo và tầm thường. Rồi tôi đã khóc, làm anh thích thú, khi Juliet tỉnh lại và thấy chồng mới cưới của cô đã chết.
"Anh thú thiệt anh hơi ghen tị với anh ta ở điểm này, " Edward nói, lau khô nước mắt bằng một lọn tóc của tôi.
"Cô ấy đẹp quá. "
Anh thốt ra một âm thanh phản đối. "Anh không ghen tị chuyện anh ta được cô gái ấy yêu - mà là chuyện anh ta dễ tự sát,” anh giải thích bằng giọng trêu chọc. “Con người làm chuyện đó dễ dàng quá! Chỉ cần tọng một lọ tinh chất thảo mộc xíu xiu...”
"Gì chứ?" Tôi nói hổn hển.
"Đó là chuyện có lần anh đã phải nghĩ đến, và anh đã biết qua kinh nghiệm của Carlisle là chuyện đó sẽ không đơn giản. Anh không biết lúc đầu Carlisle đã thử bao nhiêu cách để tự sát ... sau khi ông nhận ra mình đã trở thành thứ gì..." Giọng anh, lúc nãy nghiêm túc, giờ tươi vui trở lại. "mà ông rõ ràng vẫn cứ khoẻ như voi.”
Tôi xoay người để có thể nhìn được mặt anh. "Anh đang nói về chuyện gì vậy?" Tôi hỏi. "Anh hàm ý gì khi nói đây là chuyện anh đã một lần phải nghĩ đến?"
"Mùa xuân năm ngoái, khi em ... suýt bị giết... " Anh ngừng lại để hít thật sâu, nhích gần để trở lại giọng trêu chọc của mình. "Dĩ nhiên anh đã cố tập trung tìm em vẫn còn sống, nhưng một phần tâm trí anh đã lên một kế hoạch phòng bị. Như anh đã nói, với anh chuyện đó không dễ làm như với con người. "
Trong một giây, ký ức về chuyến đi vừa rồi đến Phoenix của tôi cuốn qua tâm trí làm tôi cảm thấy chóng mặt.
Tôi như nhìn thấy chuyện đó thật rõ ràng - mặt trời chói chang, hơi nóng toả ra từ bê tông khi tôi chạy vội vàng tuyệt vọng tìm con ma cà rồng ác dâm muốn tra tấn tôi đến chết. James, chờ trong căn phòng lắp gương với mẹ tôi làm con tin - hoặc do tôi nghĩ vậy. Tôi không biết đó chỉ là thủ đoạn bịp bợm. Chỉ nhờ James không biết Edward đang rượt theo cứu tôi; Edward đã đến kịp lúc, nhưng lẽ ra thì đã tiêu tùng rồi. Bất giác, ngón tay tôi dò tìm vết sẹo hình lưỡi liềm trên bàn tay mình, luôn mát hơn phần da còn lại vài độ.
Tôi lắc đầu - như thể tôi có thể xua đi ký ức đau khổ – để cố hiểu ý Edward.
Dạ dày của tôi nhộn nhạo khó chịu. "Kế hoạch phòng bị?" Tôi lặp lại.
"Ừm, anh sẽ không sống mà không có em.” Anh trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin như thể chuyện đó rõ ràng quá trẻ con. "Nhưng anh không chắc cách làm chuyện đó- Anh biết Emmett và Jasper sẽ chẳng bao giờ giúp anh ... nên anh nghĩ có lẽ anh sẽ đến Ý và làm chuyện gì đó để chọc tức Volturi.”
Tôi không muốn tin anh nói nghiêm túc, nhưng đôi mắt vàng của anh ủ ê, tập trung vào cái gì đó xa xôi khi anh ngẫm nghĩ cách chấm dứt cuộc đời mình. Đột nhiên, tôi điên tiết.
" Volturi là gì?" Tôi hỏi.
"Volturi là một gia tộc, " anh giải thích, mắt anh vẫn xa xăm. "Một dòng dõi rất cổ xưa, rất hùng mạnh trong chủng loài của bọn anh. Anh nghĩ, theo cách gọi của thế giới chúng ta, thì họ hẳn là một gia đình hoàng tộc.
Carlisle đã sống với họ trong một thời gian ngắn trong những năm mới biến đổi, ở Ý, rồi mới định cư ở Mỹ ---em còn nhớ chuyện đó không?"
"Dĩ nhiên là em nhớ. "
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên lần đầu tiên đến nhà anh, ngôi nhà trắng khổng lồ ẩn sâu trong rừng cạnh dòng sông, tôi cũng chẳng bao giờ quên căn phòng của Carlisle – người cha đúng nghĩa của Edward - có một bức tường thuật lại chuyện đời ông. Ở đó, bức tranh sơn dầu sống động nhất, màu sắc sặc sỡ nhất, được vẽ trong thời gian Carlisle ở Ý.
Dĩ nhiên tôi nhớ bốn người đàn ông điềm tĩnh, ai cũng có khuôn mặt tuyệt đẹp của thiên thần, được vẽ đứng trên ban-công cao nhất nhìn xuống đám đông màu mè hỗn độn bên dưới.
Cho dù bức hoạ hàng trăm năm tuổi, Carlisle - thiên thần tóc vàng - vẫn không thay đổi. Và tôi nhớ ba người khác, người quen thuở ban đầu của Carlisle. Edward chưa bao giờ dùng cái tên Volturi để chỉ bộ ba xinh đẹp ấy, hai người tóc đen, và một người tóc trắng như tuyết. Anh đã gọi tên họ là Aro, Caius, và Marcus, nhà bảo trợ nghệ thuật của đêm đen...
"Dù sao chăng nữa, em cũng đừng chọc giận Volturi, " Edward nói tiếp, làm gián đoạn giấc mơ màng.
"Đừng, trừ phi em muốn chết - hoặc bất cứ điều gì tương tự.” Giọng anh thật bình tĩnh, nghe như anh quá chán viễn cảnh ấy.
Cơn phẫn nộ của tôi chuyển thành nỗi kinh hoàng. Tôi ôm khuôn mặt cẩm thạch của anh trong tay mình thật chặt.
"Anh đừng bao giờ, đừng bao giờ, không bao giờ được nghĩ đến những chuyện như thế nữa!" Tôi nói. "Bất kể có điều gì có thể xảy ra cho em, anh cũng không được phép tự hại mình!"
"Anh sẽ không bao giờ làm em bị nguy hiểm nữa đâu, vì thế đó là chuyện không quan trọng nữa.”
"Làm em bị nguy hiểm! Em đã tưởng chúng ta ai cũng rõ mọi xui xẻo là do lỗi của em chứ?" Tôi càng lúc càng giận hơn. "Sao anh thậm chí dám nghĩ như thế?” Cái ý nghĩ Edward không còn tồn tại nữa, dù là tôi đã chết, làm tôi đau đớn khôn cùng.
"Thế ngược lại, nếu em là anh, em sẽ làm gì?” anh hỏi.
"Đâu có giống nhau đâu.”
off Anh dường như không hiểu được sự khác nhau ấy. Anh cười khúc khích.
"Sẽ ra sao nếu chuyện đó xảy ra với anh?" Tôi tái người vì ý nghĩ này. "Anh có muốn em tự hủy mình không?"
Nét đau đớn hằn trên khuôn mặt hoàn hảo của anh.
"Anh nghĩ anh hiểu ý em ... một chút,” anh thừa nhận. "Anh sẽ làm gì đây nếu không có em?”
"Làm chuyện anh đã làm trước khi em đến, gây rắc rối cho đời anh.”
Anh thở dài. "Em nói nghe dễ quá.”
"Nên vậy. Em đâu có hay ho thế.”
Anh định cãi, nhưng rồi anh bỏ qua chuyện đó. "Chuyện không quan trọng,” anh nhắc tôi. Đột ngột, anh ngồi thẳng nghiêm chỉnh hơn, đặt tôi sang một bên để chúng tôi không còn chạm vào nhau nữa.
"Charlie hả?" Tôi đoán.
Edward mỉm cười. Một lúc sau, tôi nghe tiếng xe tuần tiễu của cảnh sát dừng trên đường lái xe vào nhà. Tôi vươn tay ra nắm tay anh thật chặt. Bố tôi có thể chịu được nhiều hơn thế.
Charlie bước vào với hộp bánh pizza trong tay.
"Này, mấy con.” Ông cười toe toét với tôi. "Bố nghĩ con thích nghỉ nấu ăn và rửa chén bát trong sinh nhật của con. Đói chưa?"
"Chắc chắn rồi. Cám ơn bố.”
Charlie không bình luận gì chuyện Edward rõ ràng không thèm ăn cho lắm. Ông đã quen chuyện Edward không ăn tối.
"Bác có phiền không nếu con mượn Bella tối nay?" Edward hỏi khi Charlie và tôi ăn xong.
Tôi nhìn Charlie tràn trề hy vọng. Có lẽ ông quan niệm sinh nhật là chuyện trong gia đình, chuyện tổ chức trong nhà - đây là sinh nhật đầu tiên tôi ở bên ông, sinh nhật đầu tiên kể từ khi mẹ tôi, Renee, tái giá và đến Florida sinh sống, vì vậy tôi không biết ông muốn sao.
"Không sao đâu – đội Mariners sẽ gặp đội Sox đêm nay,” Charlie giải thích, và niềm hy vọng của tôi biến mất.
"Nên bố sẽ không thể bầu bạn cùng ai cả ... Đây nè.” Ông cầm chiếc máy ảnh ông tặng tôi theo đề nghị của Renee (vì tôi sẽ cần hình để lồng vô quyển an-bum mẹ tặng), và ném nó cho tôi.
Ông lẽ ra phải hiểu rõ hơn thế - tôi luôn gặp khó khăn khi phải phối hợp chân tay. Máy ảnh sượt qua đầu ngón tay tôi, rồi rớt xuống sàn. Edward chộp được nó trước khi nó rơi lên vải sơn lót sàn.
"Cứu được một bàn thua trông thấy, " Charlie lưu ý. " Nếu mọi người tổ chức vui vẻ ở nhà Cullens đêm nay, Bella, con nên chụp ít hình nhé. Con biết mẹ con rồi đó – con chưa chụp mà mẹ con đã nôn coi hình rồi.”
"Ý hay, Charlie, " Edward nói, trao tôi chiếc máy ảnh.
Tôi hướng máy về phía Edward, và chụp tấm đầu tiên. "Hoạt động tốt. "
"Vậy thì tốt. Này, gởi lời chào Alice cho bố nhé. Lâu rồi cô bé không đến chơi.” Miệng Charlie trễ xuống thất vọng.
"Mới có ba ngày hà bố,” tôi nhắc ông. Charlie rất thích Alice. Mùa xuân rồi, ông trở nên thích cô hết sức khi cô giúp tôi trong thời gian dưỡng bệnh đầy khó khăn; Charlie sẽ mãi biết ơn cô đã giúp ông thoát được nỗi kinh hoàng vì cô con gái-gần-như-đã-trưởng-thành lại cần giúp tắm rửa. "Con sẽ nói với cô ấy.”
"OK. Các con đêm nay chơi vui nhé.” Rõ ràng là một câu tống khứ. Charlie đã đi về phía phòng khách và cái ti-vi.
Edward mỉm cười, chiến thắng, và nắm tay tôi kéo tôi ra khỏi nhà bếp.
Khi đến xe tải, anh lại mở cửa phía hành khách cho tôi, và lúc này tôi chẳng cãi nữa. Tôi vẫn khó mà tìm ra lối rẽ bị che khuất vào nhà anh trong bóng tối.
Edward lái về hướng bắc xuyên qua Forks, rõ ràng bực tức vì giới hạn tốc độ buộc phải tuân theo bởi chiếc Chevy tiền sử của tôi.
Động cơ rên rỉ thậm chí to hơn bình thường khi anh tăng tốc độ quá năm mươi dặm/giờ.
"Bình tĩnh nào, " tôi cảnh báo anh.
"Em biết em sẽ thích gì không? Một chiếc xe hai chỗ Audi nhỏ nhắn dễ thương. Rất êm, mạnh lắm...”
"Xe em chả sao hết. Và nhân tiện nói đến mấy thứ vô tích sự mắc tiền đó, nếu anh muốn khỏi bị rắc rối thì đừng có mà bỏ tiền ra mua quà sinh nhật đó.”
"Chẳng bỏ một xu, " anh nói, đầy vẻ thật thà.
" Tốt.”
"Em ban cho anh một ân huệ nhé?"
"Tùy chuyện nữa.”
Anh thở dài, khuôn mặt đáng yêu của anh nghiêm túc. "Bella, sinh nhật thực sự cuối cùng bọn anh được tổ chức là sinh nhật Emmett vào năm 1935. Hãy thông cảm cho bọn anh một chút, và đừng quá cố chấp đêm nay. Họ đều hết sức phấn khích. "
Tôi luôn bối rối khi anh nêu vấn đề kiểu như vậy. "Được rồi, em sẽ cư xử đàng hoàng.”
"Anh có lẽ nên báo em biết trước ...”
"Xin hãy làm vậy.”
"Khi anh nói họ đều hết sức phấn khích ... thì đúng là tất cả mọi người đó nhé.”
"Tất cả mọi người?" Tôi nghẹn. " Em tưởng Emmett và Rosalie đang ở Châu Phi.” Dân ở Forks nghĩ là những người con lớn của nhà Cullens đều đã đi học đại học năm nay, ở Dartmouth, nhưng tôi biết rõ hơn vậy.
"Emmett muốn ở đây.”
"Còn... Rosalie?”
"Anh biết, Bella. Đừng lo, cô ấy sẽ cư xử đàng hoàng.”
Tôi không trả lời. Như thể tôi có thể chẳng cần lo lắng gì cả, dễ thế. Không giống Alice, cô “chị nuôi” của Edward, Rosalie tuyệt đẹp có mái tóc vàng óng ả, không thích tôi cho lắm. Thực ra thì, còn hơn là không thích. Về phần Rosalie, tôi là kẻ đột nhập không mời mà đến vào đời sống riêng tư của gia đình cô.
Tôi cảm thấy tội lỗi hết sức cho tình huống hiện tại, khi đoán sự vắng mặt kéo dài của Rosalie và Emmett chính là lỗi của tôi, cả vì tôi đã thầm vui thích vì không phải gặp Emmett của cô, người em to con nghịch ngợm của Edward, mà tôi rất nhớ. Ở nhiều mặt, anh y như một người anh mà tôi luôn yêu thương ... chỉ có dễ sợ hơn thôi.
Edward quyết định chuyển sang đề tài khác. "Nè, nếu em không chịu để anh mua cho em chiếc Audi, thì em có muốn gì trong ngày sinh của em không?”
Lời nói thì thầm thốt ra. "Anh biết em muốn gì rồi.”
Anh cau mày khiến những nếp nhăn hằn sâu vầng trán cẩm thạch. Rõ ràng anh đang ước ao thà nói tiếp chuyện Rosalie còn hơn.
Cứ như hôm nay chúng tôi đã bàn cãi chuyện này rất nhiều vậy.
"Không phải đêm nay, Bella. Xin vui lòng.”
"Được thôi, có lẽ Alice sẽ tặng em điều em mong muốn.”
Edward gầm gừ – âm thanh trầm, đầy đe doạ. "Hôm nay sẽ không là sinh nhật cuối cùng của em đâu, Bella,” anh tuyên bố.
"Vậy không công bằng!"
Tôi nghĩ tôi nghe tiếng răng anh nghiến vào nhau.
Bây giờ chúng tôi đã dừng lại trước nhà. Ánh sáng rực rỡ toả ra từ mọi cửa sổ của hai tầng đầu tiên. Một hàng dài đèn lồng treo rực sáng trên mái hiên, chiếu ánh sáng lờ mờ lên mấy cây tuyết tùng khổng lồ quanh nhà. Mấy cái tô lớn chứa hoa - hoa hồng màu hồng - xếp dọc cầu thang rộng đến tận cửa ra vào.
Tôi rên rỉ.
Edward hít vài hơi thở sâu để làm mình bình tĩnh. "Tiệc mà em, " anh nhắc tôi. “Hãy ráng làm người độ lượng.”
"Dĩ nhiên rồi,” tôi lẩm bẩm.
Anh đi vòng để mở cửa cho tôi, và chìa tay ra cho tôi.
"Em có một câu hỏi.”
Anh thận trọng chờ đợi.
"Nếu em rửa phim này,” tôi nói, nghịch máy ảnh trong tay, "anh sẽ hiện trong hình chứ?"
Edward bắt đầu cười. Anh giúp tôi ra khỏi xe, kéo tôi lên cầu thang, và vẫn cứ cười hoài khi mở cửa cho tôi.
Tất cả mọi người đều đang chờ trong phòng khách trắng toát khổng lồ; khi tôi bước qua cửa, họ chào tôi bằng cách đồng thanh la to "Sinh nhật hạnh phúc, Bella!" trong khi tôi ửng hồng má nhìn xuống. Alice, tôi đoan chắc, đã phủ toàn bộ nền nhà bằng nến hồng và hàng tá tô pha lê chứa hàng trăm đoá hồng.
Có một cái bàn phủ vải trắng đặt cạnh cây đàn pi-a-nô cơ của Edward, chứa một cái bánh sinh nhật màu hồng, lại thêm nhiều hoa hồng nữa, một chồng đĩa thủy tinh, và một chồng quà gói giấy bạc.
Còn tệ hơn tôi tưởng cả trăm lần.
Edward, cảm nhận được nỗi khốn khổ của tôi, ôm eo tôi khích lệ và hôn lên đỉnh đầu tôi.
Cha mẹ Edward, Carlisle và Esme – luôn trẻ trung và xinh đẹp không tưởng tượng nỗi – đứng gần cửa nhất. Esme cẩn thận ôm tôi, mái tóc mềm, màu caramel của bà cọ vào má tôi khi bà hôn trán tôi, rồi Carlisle ôm vai tôi.
"Xin lỗi cháu về chuyện này nhé, Bella,” ông vờ nói thầm. "Chúng tôi không tài nào ngăn Alice được.”
Rosalie và Emmett đứng phía sau họ. Rosalie chẳng hề cười, nhưng ít nhất cô cũng không nhìn trừng trừng. Khuôn mặt Emmett giãn ra thành nụ cười toe toét. Đã bao tháng rồi tôi chưa gặp họ; tôi đã quên Rosalie xinh đẹp lộng lẫy ra sao – gần như đau đớn khi nhìn vào cô. Và chẳng lẽ Emmett luôn ... khổng lồ vậy sao?
"Em chẳng thay đổi chút nào cả, " Emmett nói giả vờ thất vọng. "Anh đã nghĩ em sẽ khác ghê lắm, nhưng em vẫn đỏ mặt y như mọi khi.”
"Cám ơn nhiều, Emmett, " tôi nói, càng đỏ mặt hơn.
Anh cười, "Anh phải ra ngoài một chút " - anh dừng lại nháy mắt lộ liễu với Alice - "Đừng có làm gì hết khi anh ra ngoài đó nhe.”
"Em sẽ cố.”
Alice buông tay Jasper và tiến về phía trước, cả hàm răng của cô lấp lánh trong ánh sáng rực rỡ. Jasper cũng mỉm cười, nhưng vẫn đứng xa. Anh tựa, mái tóc dài và vàng hoe, vào cây cột ở chân cầu thang. Trong những ngày chúng tôi bị giam chung với nhau ở Phoenix, tôi tưởng anh đã vượt qua được nỗi ác cảm anh dành cho tôi.
Nhưng anh đã cư xử trở lại y như trước đây - tránh tôi càng nhiều càng tốt – ngay khi anh được giải phóng khỏi nhiệm vụ bảo vệ tạm thời cho tôi. Tôi biết không phải anh muốn vậy, mà chỉ là sự cảnh giác, và tôi cố không quá nhạy cảm về chuyện đó. Jasper gặp nhiều khó khăn hơn khi phải tuân thủ chế độ ăn kiêng của nhà Cullens hơn những người khác trong nhà; với anh, mùi máu người khó cưỡng hơn so với những người khác - anh chưa được rèn luyện lâu.
"Đến lúc mở quà rồi,” Alice tuyên bố. Cô đặt bàn tay mát rượi của mình dưới khuỷu tay tôi và kéo tôi đến bàn để bánh sinh nhật và mấy gói quà bóng bẩy.
Tôi vác vẻ mặt tử vì đạo. "Alice, chị nghĩ chị đã nói với em là chị không muốn gì hết –“
"Nhưng em không nghe theo đâu, " cô ngắt lời, tự mãn. "Mở đi.” Cô lấy máy ảnh trong tay tôi và thay vào một cái hộp vuông lớn, màu bạc.
Hộp nhẹ đến nỗi giống như trống rỗng vậy. Thẻ gắn bên trên cho biết đó là quà của Emmett, Rosalie, và Jasper.
E dè, tôi xé giấy bao rồi nhìn chằm chằm vào cái hộp bên trong.
Đó là thứ gì đó về điện, tên có nhiều con số. Tôi mở hộp, hy vọng sáng tỏ hơn. Nhưng hộp trống rỗng.
" Ờ... cám ơn. "
Rosalie bật cười thực sự. Jasper cười to. "Đó là dàn âm thanh nổi cho xe tải của em,” anh giải thích. " Emmett cài đặt nó ngay bây giờ để em không thể trả lại được.”
Alice luôn đứng trước tôi một bước chân. "Cám ơn, Jasper, Rosalie” tôi nói với họ, cười toe toét nhớ lại lời kêu ca của Edward về ra-đi-ô của tôi chiều nay – rõ ràng là tất cả đều đã được sắp đặt. "Cám ơn, Emmett!" Tôi gọi to hơn.
Tôi nghe anh cười phá lên ở chỗ xe tải của tôi, và tôi cũng không nhịn cười nỗi.
"Kế tiếp mở quà của em và Edward đi,” Alice nói, quá phấn khích đến mức giọng cô rung lên cao vút. Cô cầm một gói vuông dẹt, nhỏ trong tay.
Tôi quay lại nhìn trừng trừng doạ nạt Edward. "Anh đã hứa rồi.”
Trước khi anh trả lời, Emmett nhảy qua cửa. "Vừa đúng lúc!" anh vui mừng nói. Anh chen vào sau Jasper, người cũng đã bước đến gần hơn thường lệ để nhìn cho rõ.
"Anh chẳng hề chi một xu,” Edward cả quyết với tôi. Anh vén một lọn tóc khỏi mặt tôi, làm da tôi nóng ran vì sự tiếp xúc ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay về phía Alice. "Đưa cho chị đi,” tôi thở dài.
Emmett cười khúc khích thích thú.
Tôi cầm gói quà nhỏ, trợn mắt nhìn Edward khi tôi chèn ngón tay dưới rìa giấy rồi giật mạnh nó khỏi băng keo.
"Á, " tôi lẩm bẩm khi giấy cứa ngón tay tôi; tôi kéo tay ra để xem có sao không. Một giọt máu ứa ra từ chỗ đứt nhỏ xíu.
Thế rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
"Đừng!" Edward gầm rú.
Anh quăng mình vào tôi, ném tôi ra sau bàn. Cái bàn đổ nhào như tôi, hất tung bánh sinh nhật cùng quà cáp, hoa và đĩa. Tôi rớt xuống đám pha lê vỡ vụn.
Jasper đâm sầm vào Edward, và âm thanh nghe giống như hai tảng đá lăn tông vào nhau long trời lở đất.
Có tiếng động khác, tiếng gầm gừ ghê rợn dường như phát ra từ đáy ngực Jasper. Jasper cố đẩy Edward qua một bên, táp răng mình chỉ cách mặt Edward mấy xăng-ti-mét.
Emmett chộp Jasper từ phía sau ngay lập tức, ôm chặt anh ấy trong đôi tay cứng như thép khổng lồ của anh, nhưng Jasper vùng vẫy, đôi mắt vô hồn, man rợ của anh chỉ tập trung vào tôi.
Vượt trên nỗi bàng hoàng là cái đau. Tôi rớt xuống sàn cạnh cây đàn dương cầm, theo bản năng cánh tay vung ra để đỡ mình khi té, chà vào các mảnh kính vỡ sắc nhọn. Chỉ bây giờ tôi mới cảm thấy cơn đau nhức nhối, nóng bỏng chạy từ cổ tay đến nếp gấp trong khuỷu tay.
Sững sờ và mất phương hướng, tôi ngước lên không nhìn vào máu đỏ tươi đang túa ra khỏi cánh tay mình nữa – để thấy sáu đôi mắt bồn chồn của sáu con ma cà rồng bỗng khát máu.