Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New Moon - 1
Trăng non - 1
Alice had said there was a good chance we would both die here. Perhaps the outcome would be different if she weren't trapped by the brilliant sunlight; only I was free to run across this bright, crowded square. And I couldn't run fast enough. So it didn't matter to me that we were surrounded by our extraordinarily dangerous enemies. As the clock began to toll out the hour, vibrating under the soles of my sluggish feet, I knew I was too late—and I was glad something bloodthirsty waited in the wings. For in failing at this, I forfeited any desire to live. The clock tolled again, and the sun beat down from the exact center point of the sky.
Alice đã nói có khả năng cao là cả hai chúng tôi sẽ chết ở đây. Có lẽ chuyện sẽ khác đi nếu cô không bị ánh nắng chói loà giữ chân; chỉ một mình tôi có thể chạy qua quảng trường nắng chang chang, đông đúc này. Mà tôi thì không thể chạy đủ nhanh. Vì vậy chuyện bị bao quanh bởi những kẻ thù nguy hiểm cùng cực chẳng còn quan trọng gì với tôi nữa. Khi đồng hồ bắt đầu báo giờ, rung lên dưới lòng bàn chân chậm chạp của tôi, tôi biết mình đã quá muộn - và tôi mừng vì có những kẻ khát máu đang chờ đợi mình. Vì nếu không làm được chuyện này thì tôi không còn muốn sống thêm một chút nào nữa. Đồng hồ lại điểm giờ, và mặt trời như đổ lửa giữa trời.
These violent delights have violent ends And in their triumph die, like fire and powder, Which, as they kiss, consume

These violent delights have violent ends, And in their triumph die, like fire and powder, Which, as they kiss, consume.

Romeo and Juliet, Act II, Scene VI

PREFACE

I FELT LIKE I WAS TRAPPED IN ONE OF THOSE TERRIFYING nightmares, the one where you have to run, run till your lungs burst, but you can't make your body move fast enough. My legs seemed to move slower and slower as I fought my way through the callous crowd, but the hands on the huge clock tower didn't slow. With relentless, uncaring force, they turned inexorably toward the end —the end of everything.

But this was no dream, and, unlike the nightmare, I wasn't running for my life; I was racing to save something infinitely more precious. My own life meant little to me today.

Alice had said there was a good chance we would both die here. Perhaps the outcome would be different if she weren't trapped by the brilliant sunlight; only I was free to run across this bright, crowded square.

And I couldn't run fast enough.

So it didn't matter to me that we were surrounded by our extraordinarily dangerous enemies. As the clock began to toll out the hour, vibrating under the soles of my sluggish feet, I knew I was too late—and I was glad something bloodthirsty waited in the wings. For in failing at this, I forfeited any desire to live.

The clock tolled again, and the sun beat down from the exact center point of the sky.

1. PARTY

I WAS NINETY-NINE POINT NINE PERCENT SURE I WAS dreaming.

The reasons I was so certain were that, first, I was standing in a bright shaft of sunlight—the kind of blinding clear sun that never shone on my drizzly new hometown in Forks, Washington—and second, I was looking at my Grandma Marie. Gran had been dead for six years now, so that was solid evidence toward the dream theory.

Gran hadn't changed much; her face looked just the same as I remembered it. The skin was soft and withered, bent into a thousand tiny creases that clung gently to the bone underneath. Like a dried apricot, but with a puff of thick white hair standing out in a cloud around it.

Our mouths—hers a wizened picker —spread into the same surprised half-smile at just the same time.

Apparently, she hadn't been expecting to see me, either.

I was about to ask her a question; I had so many—What was she doing here in my dream? What had she been up to in the past six years? Was Pop okay, and had they found each other, wherever they were?—but she opened her mouth when I did, so I stopped to let her go first. She paused, too, and then we both smiled at the little awkwardness.

"Bella!"

It wasn't Gran who called my name, and we both turned to see the addition to our small reunion. I didn't have to look to know who it was; this was a voice I would know anywhere—know, and respond to, whether I was awake or asleep… or even dead, I'd bet. The voice I'd walk through fire for—or, less dramatically, slosh every day through the cold and endless rain for.

Edward.

Even though I was always thrilled to see him— conscious or otherwise—and even though I was almost positive that I was dreaming, I panicked as Edward walked toward us through the glaring sunlight.

I panicked because Gran didn't know that I was in love with a vampire—nobody knew that—so how was I supposed to explain the fact that the brilliant sunbeams were shattering off his skin into a thousand rainbow shards like he was made of crystal or diamond?

Well, Gran, you might have noticed that my boyfriend glitters. It's just something he does in the sun. Don't worry about it…

What was he doing? The whole reason he lived in Forks, the rainiest place in the world, was so that he could be outside in the daytime without exposing his family's secret. Yet here he was, strolling gracefully toward me—with the most beautiful smile on his angel's face—as if I were the only one here.

In that second, I wished that I was not the one exception to his mysterious talent; I usually felt grateful that I was the only person whose thoughts he couldn't hear just as clearly as if they were spoken aloud.

But now I wished he could hear me, too, so that he could hear the warning I was screaming in my head.

I shot a panicked glance back at Gran, and saw that it was too late. She was just turning to stare back at me, her eyes as alarmed as mine.

Edward—still smiling so beautifully that my heart felt like it was going to swell up and burst through my chest—put his arm around my shoulder and turned to face my grandmother.

Gran's expression surprised me. Instead of looking horrified, she was staring at me sheepishly, as if waiting for a scolding. And she was standing in such a strange position—one arm held awkwardly away from her body, stretched out and then curled around the air. Like she had her arm around someone I couldn't see, someone invisible…

Only then, as I looked at the bigger picture, did I notice the huge gilt frame that enclosed my grandmother's form. Uncomprehending, I raised the hand that wasn't wrapped around Edward's waist and reached out to touch her. She mimicked the movement exactly, mirrored it. But where our fingers should have met, there was nothing but cold glass…

With a dizzying jolt, my dream abruptly became a nightmare.

There was no Gran.

That was me. Me in a mirror. Me—ancient, creased, and withered.

Edward stood beside me, casting no reflection, excruciatingly lovely and forever  seventeen.

He pressed his icy, perfect lips against my wasted cheek.

"Happy birthday," he whispered.

I woke with a start —my eyelids popping open wide—and gasped. Dull gray light, the familiar light of an overcast morning, took the place of the blinding sun in my dream.

Just a dream, I told myself. It was only a dream. I took a deep breath, and then jumped again when my alarm went off. The little calendar in the corner of the clock's display informed me that today was September thirteenth.

Only a dream, but prophetic enough in one way, at least. Today was my birthday. I was officially eighteen years old.

I'd been dreading this day for months.

All through the perfect summer—the happiest summer I had ever had, the happiest summer anyone anywhere had ever had, and the rainiest summer in the history of the Olympic Peninsula—this bleak date had lurked in ambush, waiting to spring.

And now that it had hit, it was even worse than I'd feared it would be. I could feel it—I was older. Every day I got older, but this was different, worse, quantifiable. I was eighteen.

And Edward never would be.

When I went to brush my teeth, I was almost surprised that the face in the mirror hadn't changed. I stared at myself, looking for some sign of impending wrinkles in my ivory skin. The only creases were the ones on my forehead, though, and I knew that if I could manage to relax, they would disappear. I couldn't. My eyebrows stayed lodged in a worried line over my anxious brown eyes.

It was just a dream, I reminded myself again. Just a dream… but also my worst  nightmare.

I skipped breakfast, in a hurry to get out of the house as quickly as possible. I wasn't entirely able to avoid my dad, and so I had to spend a few minutes acting cheerful. I honestly tried to be excited about the gifts I'd asked him not to get me, but every time I had to smile, it felt like I might start crying.

I struggled to get a grip on myself as I drove to school. The vision of Gran—I would not think of it as me—was hard to get out of my head. I couldn't feel anything but despair until I pulled into the familiar parking lot behind Forks High School and spotted Edward leaning motionlessly against his polished silver Volvo, like a marble tribute to some forgotten pagan god of beauty. The dream had not done him justice.

And he was waiting there for me, just the same as every other day.

Despair momentarily vanished; wonder took its place. Even after half a year with him, I still couldn't believe that I deserved this degree of good fortune.

His sister Alice was standing by his side, waiting for me, too.

Of course Edward and Alice weren't really related (in Forks the story was that all the Cullen siblings were adopted by Dr. Carlisle Culler and his wife, Esme, both plainly too young to have teenage children), but their skin was precisely the same pale shade, their eyes had the same strange golden tint, with the same deep, bruise-like shadows beneath them. Her face, like his, was also startlingly beautiful. To someone in the know—someone like me—these similarities marked them for what they were.

The sight of Alice waiting there—her tawny eyes brilliant with excitement, and a small silver-wrapped square in her hands—made me frown. I'd told Alice I didn't want anything, anything, not gifts or even attention, for my birthday. Obviously, my wishes were being ignored.

I slammed the door of my '53 Chevy truck—a shower of rust specks fluttered down to the wet blacktop —and walked slowly toward where they waited. Alice skipped forward to meet me, her pixie face glowing under her spiky black hair.

"Happy birthday, Bella!"

"Shh!" I hissed, glancing around the lot to make sure no one had heard her. The last thing I wanted was some kind of celebration of the black event.

She ignored me. "Do you want to open your present now or later?" she asked eagerly as we made our way to where Edward still waited.

"No presents," I protested in a mumble.

She finally seemed to process my mood. "Okay… later, then. Did you like the scrapbook your mom sent you? And the camera from Charlie?"

I sighed. Of course she would know what my birthday presents were. Edward wasn't the only member of his family with unusual skills. Alice would have "seen" what my parents were planning as soon as they'd decided that themselves.

"Yeah. They're great."

"I think it's a nice idea. You're only a senior once. Might as well document the  experience."

"How many times have you been a senior?"

"That's different."

We reached Edward then, and he held out his hand for mine. I took it eagerly, forgetting, for a moment, my glum mood. His skin was, as always, smooth, hard, and very cold. He gave my fingers a gentle squeeze. I looked into his liquid topaz eyes, and my heart gave a not-quite-so-gentle squeeze of its own.

Hearing the stutter in my heartbeats, he smiled again.

He lifted his free hand and traced one cool fingertip around the outside of my lips as he spoke. "So, as discussed, I am not allowed to wish you a happy birthday, is that correct?"

"Yes. That is correct." I could never quite mimic the flow of his perfect, formal articulation. It was something that could only be picked up in an earlier century.

"Just checking." He ran his hand through his tousled bronze hair. "You might have changed your mind.  Most people seem to enjoy things like birthdays and gifts."

Alice laughed, and the sound was all silver, a wind chime. "Of course you'll enjoy it. Everyone is supposed to be nice to you today and give you your way, Bella. What's the worst that could happen?"

She meant it as a rhetorical question.

"Getting older," I answered anyway, and my voice was not as steady as I wanted it to be.

Beside me, Edward's smile tightened into a hard line.

"Eighteen isn't very old," Alice said. "Don't women usually wait till they're twenty-nine to get upset over birthdays?"

"It's older than Edward," I mumbled.

He sighed.

"Technically," she said, keeping her tone light. "Just by one little year, though."

And I supposed… if I could be sure of the future I wanted, sure that I would get to spend forever with Edward, and Alice and the rest of the Cullens (preferably not as a wrinkled little old lady)… then a year or two one direction or the other wouldn't matter to me so much. But Edward was dead set against any future that changed me. Any future that made me like him—that made me immortal, too.

An impasse, he called it.

I couldn't really see Edward's point, to be honest. What was so great about mortality? Being a vampire didn't look like such a terrible thing—not the way the Cullens did it, anyway.

"What time will you be at the house?" Alice continued, changing the subject. From her expression, she was up to exactly the kind of thing I'd been hoping to avoid.

"I didn't know I had plans to be there."

"Oh, be fair, Bella!" she complained. "You aren't going to ruin all our fun like that, are you?"

"I thought my birthday was about what I want."

"I'll get her from Charlie's right after school," Edward told her, ignoring me altogether.

"I have to work," I protested.

"You don't, actually," Alice told me smugly. "I already spoke to Mrs. Newton about it. She's trading your shifts. She said to tell you 'Happy Birthday.'"

"I—I still can't come over," I stammered, scrambling for an excuse. "I, well, I haven't watched Romeo and Juliet yet for English."

Alice snorted. "You have Romeo and Juliet memorized."

"But Mr. Berty said we needed to see it performed to fully appreciate it—that's how Shakespeare intended it to be presented."

Edward rolled his eyes.

"You've already seen the movie," Alice accused.

"But not the nineteen-sixties version. Mr. Berty said it was the best."

Finally, Alice lost the smug smile and glared at me. "This can be easy, or this can be hard, Bella, but one way or the other—"

Edward interrupted her threat. "Relax, Alice. If Bella wants to watch a movie, then she can. It's her birthday."

"So there," I added.

 "I'll bring her over around seven," he continued. "That will give you more time to set up."

Alice's laughter chimed again. "Sounds good. See you tonight, Bella! It'll be fun, you'll see." She grinned—the wide smile exposed all her perfect, glistening teeth—then pecked me on the cheek and danced off toward her first class before I could respond.

"Edward, please—" I started to beg, but he pressed one cool finger to my lips.

"Let's discuss it later. We're going to be late for class."

No one bothered to stare at us as we took our usual seats in the back of the classroom (we had almost every class together now—it was amazing the favors Edward could get the female administrators to do for him). Edward and I had been together too long now to be an object of gossip anymore. Even Mike Newton didn't bother to give me the glum stare that used to make me feel a little guilty. He smiled now instead, and I was glad he seemed to have accepted that we could only be friends. Mike had changed over the summer—his face had lost some of the roundness, making his cheekbones more prominent, and he was wearing his pale blond hair a new way; instead of bristly, it was longer and gelled into a carefully casual disarray. It was easy to see where his inspiration came from—but Edward's look wasn't something that could be achieved through imitation.

As the day progressed, I considered ways to get out of whatever was going down at the Cullen house tonight. It would be bad enough to have to celebrate when I was in the mood to mourn. But, worse than that, this was sure to involve attention and gifts.

Attention is never a good thing, as any other accident-prone klutz would agree. No one wants a spotlight when they're likely to fall on their face.

And I'd very pointedly asked—well, ordered really—that no one give me any presents this year. It looked like Charlie and Renee weren't the only ones who had decided to overlook that.

I'd never had much money, and that had never bothered me. Renee had raised me on a kindergarten teacher's salary. Charlie wasn't getting rich at his job, either—he was the police chief here in the tiny town of Forks. My only personal income came from the three days a week I worked at the local sporting goods store. In a town this small, I was lucky to have a job. Every penny I made went into my microscopic college fund. (College was Plan B. I was still hoping for Plan A, but Edward was just so stubborn about leaving me human…)

Edward had a lot of money—I didn't even want to think about how much. Money meant next to nothing to Edward or the rest of the Cullens. It was just something that accumulated when you had unlimited time on your hands and a sister who had an uncanny ability to predict trends in the stock market. Edward didn't seem to understand why I objected to him spending money on me—why it made me uncomfortable if he took me to an expensive restaurant in Seattle, why he wasn't allowed to buy me a car that could reach speeds over fifty-five miles an hour, or why I wouldn't let him pay my college tuition (he was ridiculously enthusiastic about Plan B). Edward thought I was being unnecessarily difficult.

But how could I let him give me things when I had nothing to reciprocate with? He, for some unfathomable reason, wanted to be with me. Anything he gave me on top of that just threw us more out of balance.

As the day went on, neither Edward nor Alice brought my birthday up again, and I began to relax a little.

We sat at our usual table for lunch.

A strange kind of truce existed at that table. The three of us—Edward, Alice, and I—sat on the extreme southern end of the table. Now that the "older" and somewhat scarier (in Emmett's case, certainly) Cullen siblings had graduated, Alice and Edward did not seem quite so intimidating, and we did not sit here alone. My other friends, Mike and Jessica (who were in the awkward post-breakup friendship phase), Angela and Ben (whose relationship had survived the summer), Eric, Conner, Tyler, and Lauren (though that last one didn't really count in the friend category) all sat at the same table, on the other side of an invisible line. That line dissolved on sunny days when Edward and Alice always skipped school, and then the conversation would swell out effortlessly to include me.

Edward and Alice didn't find this minor ostracism odd or hurtful the way I would have. They barely noticed it. People always felt strangely ill at ease with the Cullens, almost afraid for some reason they couldn't explain to themselves. I was a rare exception to that rule. Sometimes it bothered Edward how very comfortable I was with being close to him. He thought he was hazardous to my health—an opinion I rejected vehemently whenever he voiced it.

 The afternoon passed quickly. School ended, and Edward walked me to my truck as he usually did. But this time, he held the passenger door open for me. Alice must have been taking his car home so that he could keep me from making a run for it.

I folded my arms and made no move to get out of the rain. "It's my birthday, don't I get to drive?"

"I'm pretending it's not your birthday, just as you wished."

"If it's not my birthday, then I don't have to go to your house tonight…"

"All right." He shut the passenger door and walked past me to open the driver's side. "Happy birthday."

"Shh," I shushed him halfheartedly. I climbed in the opened door, wishing he'd taken the other offer.

Edward played with the radio while I drove, shaking his head in disapproval.

"Your radio has horrible reception."

I frowned. I didn't like it when he picked on my truck. The truck was great—it had  personality.

"You want a nice stereo? Drive your own car." I was so nervous about Alice's plans, on top of my already gloomy mood, that the words came out sharper than I'd meant them. I was hardly ever bad-tempered with Edward, and my tone made him press his lips together to keep from smiling.

When I parked in front of Charlie's house, he reached over to take my face in his hands. He handled me very carefully, pressing just the tips of his fingers softly against my temples, my cheekbones, my jaw line.

Like I was especially breakable. Which was exactly the case—compared with him, at least.

"You should be in a good mood, today of all days," he whispered. His sweet breath fanned across my face.

"And if I don't want to be in a good mood?" I asked, my breathing uneven.

His golden eyes smoldered. "Too bad."

My head was already spinning by the time he leaned closer and pressed his icy lips against mine. As he intended, no doubt, I forgot all about my worries, and concentrated on remembering how to inhale and exhale.

His mouth lingered on mine, cold and smooth and gentle, until I wrapped my arms around his neck and threw myself into the kiss with a little too much enthusiasm. I could feel his lips curve upward as he let go of my face and reached back to unlock my grip on him.

Edward had drawn many careful lines for our physical relationship, with the intent being to keep me alive.

Though I respected the need for maintaining a safe distance between my skin and his razor-sharp, venom-coated teeth, I tended to forget about trivial things like that when he was kissing me.

"Be good, please," he breathed against my cheek. He pressed his lips gently to mine one more time and then pulled away, folding my arms across my stomach.

My pulse was thudding in my ears. I put one hand over my heart. It drummed hyperactively under my palm.

 "Do you think I'll ever get better at this?" I wondered, mostly to myself. "That my heart might someday stop trying to jump out of my chest whenever you touch me?"

"I really hope not," he said, a bit smug.

I rolled my eyes. "Let's go watch the Capulets and Montagues hack each other up, all right?"

"Your wish, my command."

Edward sprawled across the couch while I started the movie, fast-forwarding through the opening credits.

When I perched on the edge of the sofa in front of him, he wrapped his arms around my waist and pulled me against his chest. It wasn't exactly as comfortable as a sofa cushion would be, what with his chest being hard and cold—and perfect—as an ice sculpture, but it was definitely preferable. He pulled the old afghan off the back of the couch and draped it over me so I wouldn't freeze beside his body.

"You know, I've never had much patience with Romeo," he commented as the movie started.

"What's wrong with Romeo?" I asked, a little offended. Romeo was one of my favorite fictional characters. Until I'd met Edward, I'd sort of had a thing for him.

"Well, first of all, he's in love with this Rosaline—don't you think it makes him seem a little fickle? And then, a few minutes after their wedding, he kills Juliet's cousin. That's not very brilliant. Mistake after mistake. Could he have destroyed his own happiness any more thoroughly?"

I sighed. "Do you want me to watch this alone?"

"No, I'll mostly be watching you, anyway." His fingers traced patterns across the skin of my arm, raising goose bumps. "Will you cry?"

"Probably," I admitted, "if I'm paying attention."

"I won't distract you then." But I felt his lips on my hair, and it was very distracting.

The movie eventually captured my interest, thanks in large part to Edward whispering Romeo's lines in my ear—his irresistible, velvet voice made the actor's voice sound weak and coarse by comparison. And I did cry, to his amusement, when Juliet woke and found her new husband dead.

"I'll admit, I do sort of envy him here," Edward said, drying the tears with a lock of my hair.

"She's very pretty."

He made a disgusted sound. "I don't envy him the girl—just the ease of the suicide," he clarified in a teasing tone. "You humans have it so easy! All you have to do is throw down one tiny vial of plant extracts…"

"What?" I gasped.

"It's something I had to think about once, and I knew from Carlisle's experience that it wouldn't be simple. I'm not even sure how many ways Carlisle tried to kill himself in the beginning… after he realized what he'd become…" His voice, which had grown serious, turned light again. "And he's clearly still in excellent health."

I twisted around so that I could read his face. "What are you talking about?" I demanded. "What do you mean, this something you had to think about once?"

"Last spring, when you were… nearly killed…" He paused to take a deep breath, snuggling to return to his teasing tone. "Of course I was trying to focus on finding you alive, but part of my mind was making contingency plans. Like I said, it's not as easy for me as it is for a human."

For one second, the memory of my last trip to Phoenix washed through my head and made me feel dizzy.

I could see it all so clearly—the blinding sun, the heat waves coming off the concrete as I ran with desperate haste to find the sadistic vampire who wanted to torture me to death. James, waiting in the mirrored room with my mother as his hostage—or so I'd thought. I hadn't known it was all a ruse. Just as James hadn't known that Edward was racing to save me; Edward made it in time, but it had been a close one. Unthinkingly, my fingers traced the crescent-shaped scar on my hand that was always just a few degrees cooler than the rest of my skin.

I shook my head—as if I could shake away the bad memories—and tried to grasp what Edward meant.

My stomach plunged uncomfortably. "Contingency plans?" I repeated.

"Well, I wasn't going to live without you." He rolled his eyes as if that fact were   childishly obvious. "But I wasn't sure how to do it—I knew Emmett and Jasper would never help… so I was thinking maybe I would go to Italy and do something to provoke the Volturi."

I didn't want to believe he was serious, but his golden eyes were brooding, focused on something far away in the distance as he contemplated ways to end his own life. Abruptly, I was furious.

"What is a Volturi?" I demanded.

 "The Volturi are a family," he explained, his eyes still remote. "A very old, very powerful family of our kind. They are the closest thing our world has to a royal family, I suppose. Carlisle lived with them briefly in his early years, in Italy, before he settled in America—do you remember the story?"

"Of course I remember."

I would never forget the first time I'd gone to his home, the huge white mansion buried deep in the forest beside the river, or the room where Carlisle—Edward's father in so many real ways—kept a wall of paintings that illustrated his personal history. The most vivid, most wildly colorful canvas there, the largest, was from Carlisle's time in Italy. Of course I remembered the calm quartet of men, each with the exquisite face of a seraph, painted into the highest balcony overlooking the swirling mayhem of color.

Though the painting was centuries old, Carlisle—the blond angel—remained unchanged. And I remembered the three others, Carlisle's early acquaintances. Edward had never used the name Volturi for the beautiful trio, two black-haired, one snow white. He'd called them Aro, Caius, and Marcus, nighttime patrons of the arts…

"Anyway, you don't irritate the Volturi," Edward went on, interrupting ray reverie. "Not unless you want to die—or whatever it is we do." His voice was so calm, it made him sound almost bored by the prospect.

My anger turned to horror. I took his marble face between my hands and held it very tightly.

"You must never, never, never think of anything like that again!" I said. "No matter what might ever happen to me, you are not allowed to hurt yourself!"

"I'll never put you in danger again, so it's a moot point."

"Put me in danger! I thought we'd established that all the bad luck is my fault?" I was getting angrier.  "How dare you even think like that?" The idea of Edward ceasing to exist, even if I were dead, was impossibly painful.

"What would you do, if the situation were reversed?" he asked.

"That's not the same thing."

He didn't seem to understand the difference. He chuckled.

"What if something did happen to you?" I blanched at the thought. "Would you want me to go off myself?"

A trace of pain touched his perfect features.

"I guess I see your point… a little," he admitted. "But what would I do without you?"

"Whatever you were doing before I came along and complicated your existence."

He sighed. "You make that sound so easy."

"It should be. I'm not really that interesting."

He was about to argue, but then he let it go. "Moot point," he reminded me. Abruptly, he pulled himself up into a more formal posture, shifting me to the side so that we were no longer touching.

"Charlie?" I guessed.

Edward smiled. After a moment, I heard the sound of the police cruiser pulling into the driveway. I reached out and took his hand firmly. My dad could deal with that much.

Charlie came in with a pizza box in his hands.

"Hey, kids." He grinned at me. "I thought you'd like a break from cooking and washing dishes for your birthday. Hungry?"

"Sure. Thanks, Dad."

Charlie didn't comment on Edward's apparent lack of appetite. He was used to Edward passing on dinner.

"Do you mind if I borrow Bella for the evening?" Edward asked when Charlie and I were done.

I looked at Charlie hopefully. Maybe he had some concept of birthdays as stay-at-home, family affairs—this was my first birthday with him, the first birthday since my mom, Renee, had remarried and gone to live in Florida, so I didn't know what he would expect.

"That's fine—the Mariners are playing the Sox tonight," Charlie explained, and my hope disappeared.

"So I won't be any kind of company… Here." He scooped up the camera he'd gotten me on Renee's suggestion (because I would need pictures to fill up my scrap-book), and threw it to me.

He ought to know better than that—I'd always been coordination ally challenged. The camera glanced off the tip of my finger, and tumbled toward the floor. Edward snagged it before it could crash onto the linoleum.

"Nice save," Charlie noted. "If they're doing something fun at the Cullens' tonight, Bella, you should take some pictures. You know how your mother gets—she'll be wanting to see the pictures faster than you can take them."

"Good idea, Charlie," Edward said, handing me the camera.

I turned the camera on Edward, and snapped the first picture. "It works."

"That's good. Hey, say hi to Alice for me. She hasn't been over in a while." Charlie's mouth pulled down at one corner.

"It's been three days, Dad," I reminded him. Charlie was crazy about Alice. He'd become attached last spring when she'd helped me through my awkward convalescence; Charlie would be forever grateful to her for saving him from the horror of an almost-adult daughter who needed help showering. "I'll tell her."

"Okay. You kids have fun tonight." It was clearly a dismissal. Charlie was already edging toward the living room and the TV.

Edward smiled, triumphant, and took my hand to pull me from the kitchen.

When we got to the truck, he opened the passenger door for me again, and this time I didn't argue. I still had a hard time finding the obscure turnoff to his house in the dark.

Edward drove north through Forks, visibly chafing at the speed limit enforced by my prehistoric Chevy.

The engine groaned even louder than usual as he pushed it over fifty.

"Take it easy," I warned him.

"You know what you would love? A nice little Audi coupe. Very quiet, lots of power…"

"There's nothing wrong with my truck. And speaking of expensive nonessentials, if you know what's good for you, you didn't spend any money on birthday presents."

"Not a dime," he said virtuously.

"Good."

"Can you do me a favor?"

"That depends on what it is."

He sighed, his lovely face serious. "Bella, the last real birthday any of us had was Emmett in 1935. Cut us a little slack, and don't be too difficult tonight. They're all very excited."

It always startled me a little when he brought up things like that. "Fine, I'll behave."

"I probably should warn you…"

"Please do."

"When I say they're all excited… I do mean all of them."

"Everyone?" I choked. "I thought Emmett and Rosalie were in Africa." The rest of Forks was under the impression that the older Cullens had gone off to college this year, to Dartmouth, but I knew better.

"Emmett wanted to be here."

"But… Rosalie?"

"I know, Bella. Don't worry, she'll be on her best behavior."

I didn't answer. Like I could just not worry, that easy. Unlike Alice, Edward's other "adopted" sister, the golden blond and exquisite Rosalie, didn't like me much. Actually, the feeling was a little bit stronger than just dislike. As far as Rosalie was concerned, I was an unwelcome intruder into her family's secret life.

I felt horribly guilty about the present situation, guessing that Rosalie and Emmett's prolonged absence was my fault, even as I furtively enjoyed not having to see her Emmett, Edward's playful bear of a brother, I did miss. He was in many ways just like the big brother I'd always wanted… only much, much more terrifying.

Edward decided to change the subject. "So, if you won't let me get you the Audi, isn't there anything that you'd like for your birthday?"

The words came out in a whisper. "You know what I want."

A deep frown carved creases into his marble forehead. He obviously wished he'd stuck to the subject of Rosalie.

It felt like we'd had this argument a lot today.

"Not tonight, Bella. Please."

"Well, maybe Alice will give me what I want."

Edward growled—a deep, menacing sound. "This isn't going to be your last birthday, Bella," he vowed.

"That's not fair!"

I thought I heard his teeth clench together.

We were pulling up to the house now. Bright light shined from every window on the first two floors. A long line of glowing Japanese lanterns hung from the porch eaves, reflecting a soft radiance on the huge cedars that surrounded the house. Big bowls of flowers—pink roses—lined the wide stairs up to the front doors.

I moaned.

Edward took a few deep breaths to calm himself. "This is a party," he reminded me. "Try to be a good sport."

"Sure," I muttered.

He came around to get my door, and offered me his hand.

"I have a question."

He waited warily.

"If I develop this film," I said, toying with the camera in my hands, "will you show up in the picture?"

Edward started laughing. He helped me out of the car, pulled me up the stairs, and was still laughing as he opened the door for me.

They were all waiting in the huge white living room; when I walked through the door, they greeted me with a loud chorus of "Happy birthday, Bella!" while I blushed and looked down. Alice, I assumed, had covered every flat surface with pink candles and dozens of crystal bowls filled with hundreds of roses.

There was a table with a white cloth draped over it next to Edward's grand piano, holding a pink birthday cake, more roses, a stack of glass plates, and a small pile of silver-wrapped presents.

It was a hundred times worse than I'd imagined.

Edward, sensing my distress, wrapped an encouraging arm around my waist and kissed the top of my head.

Edward's parents, Carlisle and Esme—impossibly youthful and lovely as ever—were the closest to the door. Esme hugged me carefully, her soft, caramel-colored hair brushing against my cheek as she kissed my forehead, and then Carlisle put his arm around my shoulders.

"Sorry about this, Bella," he stage-whispered. "We couldn't rein Alice in."

Rosalie and Emmett stood behind them. Rosalie didn't smile, but at least she didn't glare. Emmett's face was stretched into a huge grin. It had been months since I'd seen them; I'd forgotten how gloriously beautiful Rosalie was—it almost hurt to look at her. And had Emmett always been so… big?

"You haven't changed at all," Emmett said with mock disappointment. "I expected a perceptible difference, but here you are, red-faced just like always."

"Thanks a lot, Emmett," I said, blushing deeper.

He laughed, "I have to step out for a second"—he paused to wink conspicuously at Alice—"Don't do anything funny while I'm gone."

"I'll try."

Alice let go of Jasper's hand and skipped forward, all her teeth sparkling in the bright light. Jasper smiled, too, but kept his distance. He leaned, long and blond, against the post at the foot of the stairs. During the days we'd had to spend cooped up together in Phoenix, I'd thought he'd gotten over his aversion to me.

But he'd gone back to exactly how he'd acted before—avoiding me as much as possible—the moment he was free from that temporary obligation to protect me. I knew it wasn't personal, just a precaution, and I tried not to be overly sensitive about it. Jasper had more trouble sticking to the Cullens' diet than the rest of them; the scent of human blood was much harder for him to resist than the others—he hadn't been trying as long.

"Time to open presents," Alice declared. She put her cool hand under my elbow and towed me to the table with the cake and the shiny packages.

I put on my best martyr face. "Alice, I know I told you I didn't want anything—"

"But I didn't listen," she interrupted, smug. "Open it." She took the camera from my hands and replaced it with a big, square silver box.

The box was so light that it felt empty. The tag on top said that it was from Emmett, Rosalie, and Jasper.

Self-consciously, I tore the paper off and then stared at the box it concealed.

It was something electrical, with lots of numbers in the name. I opened the box, hoping for further illumination. But the box was empty.

"Um… thanks."

Rosalie actually cracked a smile. Jasper laughed. "It's a stereo for your truck," he explained. "Emmett's installing it right now so that you can't return it."

Alice was always one step ahead of me. "Thanks, Jasper, Rosalie," I told them, grinning as I remembered Edward's complaints about my radio this afternoon—all a setup, apparently. "Thanks, Emmett!" I called more loudly.

I heard his booming laugh from my truck, and I couldn't help laughing, too.

"Open mine and Edward's next," Alice said, so excited her voice was a high-pitched trill. She held a small, flat square in her hand.

I turned to give Edward a basilisk glare. "You promised."

Before he could answer, Emmett bounded through the door. "Just in time!" he crowed. He pushed in behind Jasper, who had also drifted closer than usual to get a good look.

"I didn't spend a dime," Edward assured me. He brushed a strand of hair from my face, leaving my skin tingling from his touch.

I inhaled deeply and turned to Alice. "Give it to me," I sighed.

Emmett chuckled with delight.

I took the little package, rolling my eyes at Edward while I stuck my finger under the edge of the paper and jerked it under the tape.

"Shoot," I muttered when the paper sliced my finger; I pulled it out to examine the damage. A single drop of blood oozed from the tiny cut.

It all happened very quickly then.

"No!" Edward roared.

He threw himself at me, flinging me back across the table. It fell, as I did, scattering the cake and the presents, the flowers and the plates. I landed in the mess of shattered crystal.

Jasper slammed into Edward, and the sound was like the crash of boulders in a rock slide.

There was another noise, a grisly snarling that seemed to be coming from deep in Jasper's chest. Jasper tried to shove past Edward, snapping his teeth just inches from Edward's face.

Emmett grabbed Jasper from behind in the next second, locking him into his massive steel grip, but Jasper struggled on, his wild, empty eyes focused only on me.

Beyond the shock, there was also pain. I'd tumbled down to the floor by the piano, with my arms thrown out instinctively to catch my fall, into the jagged shards of glass. Only now did I feel the searing, stinging pain that ran from my wrist to the crease inside my elbow.

Dazed and disoriented, I looked up from the bright red blood pulsing out of my arm—into the fevered eyes of the six suddenly ravenous vampires.

These violent delights have violent ends And in their triumph die, like fire and powder, Which, as they kiss, consume

Khoái cảm bạo phát ắt bạo tàn, Và lụi tàn khi đạt được điều khao khát,  Như lửa và thuốc súng gặp nhau bùng cháy, rồi tắt rụi.

Lời tựa

Tôi cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một trong những cơn ác mộng khủng khiếp, trong đó mình phải chạy, chạy cho đến khi phổi muốn nổ tung, mà vẫn chưa đủ nhanh.  Đôi chân tôi càng lúc càng như chậm hơn khi tôi tìm cách chạy qua đám đông vô cảm, nhưng những cây kim trên tháp đồng hồ khổng lồ chẳng hề chậm lại.  Với sức mạnh tàn nhẫn và vô tình, chúng cứ dịch chuyển đến điểm kết thúc - kết thúc mọi thứ.

Nhưng đây không phải là một giấc mơ, và, không giống ác mộng, tôi không chạy vì mạng sống của mình; tôi đang phóng thật nhanh để cứu một thứ quý giá hơn rất nhiều. Hôm nay đời tôi chẳng hề có chút ý nghĩa gì đối với tôi cả.

Alice đã nói có khả năng cao là cả hai chúng tôi sẽ chết ở đây. Có lẽ chuyện sẽ khác đi nếu cô không bị ánh nắng chói loà giữ chân; chỉ một mình tôi có thể chạy qua quảng trường nắng chang chang, đông đúc này.

Mà tôi thì không thể chạy đủ nhanh.

Vì vậy chuyện bị bao quanh bởi những kẻ thù nguy hiểm cùng cực chẳng còn quan trọng gì với tôi nữa.  Khi đồng hồ bắt đầu báo giờ, rung lên dưới lòng bàn chân chậm chạp của tôi, tôi biết mình đã quá muộn - và tôi mừng vì có những kẻ khát máu đang chờ đợi mình.  Vì nếu không làm được chuyện này thì tôi không còn muốn sống thêm một chút nào nữa.

Đồng hồ lại điểm giờ, và mặt trời như đổ lửa giữa trời.

BUỔI TIỆC

Tôi chắc chắn chín mươi chín phẩy chín phần trăm là mình đang mơ.

Lý do tôi hết sức chắc chắn là vì, trước tiên, tôi đang đứng trong một luồng nắng trời rực rỡ - loại ánh nắng trong trẻo chói loà chẳng bao giờ chiếu rọi trên quê hương mới mẻ đầy mưa phùn của tôi ở Forks, Washington - và điều thứ hai, tôi đang nhìn bà Marie của tôi. Bà mất đã sáu năm nay, vì vậy đó là bằng chứng chắc chắn cho biết tôi đang mơ.

Bà chẳng thay đổi gì mấy; khuôn mặt bà y như trong ký ức tôi. Da mềm và khô héo, tạo thành cả ngàn nếp nhăn li ti ôm nhẹ phần xương bên dưới. Như một quả mơ khô, nhưng có mớ tóc bạc dày bồng bềnh như mây ôm quanh mặt.

Miệng chúng tôi – miệng bà thì nhăn nheo  - cùng toét miệng cười ngạc nhiên.

Rõ ràng là, bà cũng chẳng hề nghĩ sẽ gặp tôi.

Tôi định hỏi bà một câu; tôi có rất nhiều câu muốn hỏi -  Bà đang làm gì ở đây trong giấc mơ của tôi?  Bà sống ra sao trong sáu năm qua?  Ông khoẻ không, và họ có tìm thấy nhau không, dù đang ở đâu ?- nhưng bà đã mở miệng khi tôi vừa định hỏi, nên tôi ngưng để bà nói trước.  Bà cũng dừng lại, rồi chúng tôi cùng cười chuyện hơi vụng về này.

"Bella!"

Không phải Bà đã gọi tên tôi, và cả hai chúng tôi cùng quay lại nhìn người sắp đến. Tôi chẳng cần nhìn cũng biết đó là ai; đó là một giọng nói tôi có thể nhận ra ở bất cứ nơi đâu – nhận ra, và đáp lại, dù tôi đã thức hay đang ngủ ... hoặc thậm chí chết rồi, tôi chắc chắn mình cũng sẽ làm thế.  Vì giọng nói đó tôi có thể bước qua lửa - hoặc, ít kịch tính hơn, bì bõm mỗi ngày trong cái lạnh và cơn mưa dầm dề.

Edward.

Mặc dù tôi luôn sung sướng khi gặp anh – dù có ý thức hay không - và mặc dù tôi gần như chắc chắn mình đang mơ, tôi lại lo sợ khi Edward đi về phía chúng tôi trong ánh nắng chói chang.

Tôi lo sợ vì bà không biết tôi yêu ma cà rồng – chẳng ai biết chuyện đó cả - vì vậy tôi phải giải thích việc những tia nắng rực rỡ đang phản chiếu làn da của anh thành cả ngàn mảnh cầu vồng như thể anh được làm bằng pha lê hoặc kim cương?

À, bà ơi, chắc có lẽ bà đã nhận thấy bạn trai con chiếu lấp lánh.  Chỉ dưới ánh mặt trời ảnh mới thế thôi. Đừng lo về chuyện đó...

Anh đang làm gì vậy? Toàn bộ lý do anh sống ở Forks, nơi nhiều mưa nhất thế giới, là để anh có thể ra ngoài vào ban ngày mà không để lộ bí mật của gia đình anh. Thế mà anh đang, duyên dáng thong thả đi về phía tôi - với nụ cười đẹp nhất trên khuôn mặt thiên thần của anh - như thể tôi là người duy nhất ở đây vậy.

Trong giây phút ấy, tôi ước mình không phải là một ngoại lệ đối với tài năng bí ẩn của anh; tôi thường cảm thấy mừng vì mình là người duy nhất anh không thể đọc được suy nghĩ rõ như thể được nói ra thành lời.

Nhưng bây giờ tôi muốn anh cũng đọc được suy nghĩ của tôi, để anh có thể nghe được lời cảnh báo tôi đang gào thét trong đầu.

Tôi liếc nhìn hoảng sợ vào bà trở lại, và thấy đã quá muộn.  Bà cũng vừa quay lại nhìn chằm chằm vào tôi, mắt bà cũng đầy lo lắng như mắt tôi.

Edward – vẫn tươi cười hớn hở đến nỗi trái tim tôi như đang phồng lên và nổ tung trong lồng ngực - choàng tay qua vai tôi và quay sang nhìn bà.

Vẻ mặt bà làm tôi ngạc nhiên. Thay vì có vẻ hoảng sợ, bà đang nhìn tôi chằm chằm ngượng ngùng, như thể đang chờ một lời mắng mỏ. Và bà đang đứng ở một tư thế thật kỳ lạ - một tay vụng về đưa ra khỏi cơ thể, vươn ra rồi ôm quanh không khí. Như thể bà vòng tay quanh ai đó tôi không thể nhìn thấy, một người vô hình...

Chỉ khi nhìn bao quát hơn, tôi mới nhận ra có một khung mạ vàng khổng lồ bao quanh dáng bà.  Thắc mắc, tôi đưa bàn tay không ôm quanh eo Edward, vươn ra sờ bà.  Bà bắt chước y nguyên động tác ấy, phản chiếu nó. Nhưng nơi ngón tay của chúng tôi lẽ ra phải chạm nhau, lại chỉ là mặt kính lạnh lẽo...

Điếng người, giấc mơ của tôi đột ngột trở thành một cơn ác mộng.

Không hề có bà.

Đó là tôi. Tôi trong gương. Tôi - già, nhăn nheo, và tàn héo.

Edward đứng cạnh tôi, ánh mắt vô tư lự, đẹp cực kỳ và mãi mãi ở tuổi 17.

Anh áp đôi môi hoàn hảo, lạnh giá của anh vào má tôi tàn tạ.

"Sinh nhật hạnh phúc, " anh thì thầm.

Tôi choàng tỉnh  - mắt mở toét - và thở hổn hển. Ánh sáng xám xịt buồn tẻ, ánh sáng quen thuộc của một buổi sáng đầy mây, chiếm chỗ mặt trời chói chang trong giấc mơ của tôi.

Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi tự nói với mình. Chỉ là một giấc mơ. Tôi hít thật sâu, rồi lại giật nảy người khi đồng hồ báo thức.  Cái lịch nhỏ trong góc màn hình của đồng hồ báo tôi biết hôm nay là ngày mười ba tháng chín.

Chỉ là một giấc mơ, nhưng ít nhất về mặt nào đó cũng là điềm báo trước. Hôm nay là sinh nhật của tôi. Tôi chính thức mười tám tuổi.

Tôi đã sợ ngày này bao tháng trời.

Suốt mùa hè hoàn hảo – mùa hè sung sướng nhất tôi từng có, mùa hè hạnh phúc nhất chưa ai, chưa nơi nào có được, và mùa hè nhiều mưa nhất trong lịch sử Olympic Peninsula – thời điểm nản lòng này đã ẩn nấp mai phục chờ lúc bung ra.

Và bây giờ nó đã tấn công, thậm chí tệ hại hơn tôi đã sợ. Tôi có thể cảm thấy điều đó - tôi già đi.  Mỗi ngày tôi một già hơn, nhưng chuyện này khác, tệ hơn, có thể cân đo đong đếm được. Tôi đã mười tám tuổi.

Mà Edward thì chẳng bao giờ già đi.

Khi đi đánh răng, tôi gần như bị bất ngờ vì thấy khuôn mặt trong gương chẳng hề thay đổi. Tôi nhìn chằm chằm vào mình, tìm dấu hiệu nếp nhăn sắp xuất hiện trong làn da màu ngà của tôi.  Tuy vậy, mấy nếp nhăn duy nhất là mấy cái nếp nhăn trên trán tôi, và tôi biết là nếu tôi cố gắng thư giãn, chúng sẽ biến mất. Nhưng tôi không thể thư giãn được. Lông mày tôi cứ nhíu lại lo lắng trên đôi mắt nâu băn khoăn.

Chỉ là một giấc mơ thôi, tôi lại tự nhắc mình. Chỉ là một giấc mơ... nhưng cũng là cơn ác mộng đáng sợ nhất đời tôi.

Tôi bỏ ăn sáng, làm cho mau để có thể ra khỏi nhà càng nhanh càng tốt. Tôi không thể tránh bố được, nên đành phải bỏ ra mấy phút giả vờ vui vẻ. Tôi thực đã cố tỏ ra vui sướng khi nhận những món quà tôi đã xin ông đừng mua cho tôi, nhưng cứ mỗi lần tôi phải mỉm cười, thì cứ tựa như tôi sắp khóc đến nơi.

Tôi cố giữ bình tĩnh khi lái xe đến trường. Giấc mơ về bà – tôi không đời nào nghĩ đó là tôi được - khó dứt ra khỏi đầu. Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi thất vọng cho đến khi đỗ xe ở bãi đậu xe quen thuộc phía sau Forks High School và nhìn thấy Edward đang tựa người bất động vào chiếc Volvo màu bạc bóng loáng của anh, như một bằng chứng bằng cẩm thạch của thần sắc đẹp ngoại đạo bị lãng quên.  Giấc mơ đã không mô tả đúng sự thật.

Và anh đang ở đó đợi tôi, như bao ngày.

Nỗi tuyệt vọng biến ngay; niềm kinh ngạc chiếm chỗ của nó.  Dù sau nửa năm ở bên anh, tôi vẫn không thể tin mình may mắn đến thế.

Alice, em anh đang đứng bên anh, cũng đang chờ tôi.

Tất nhiên Edward và Alice chẳng thực sự là anh em ruột thịt (ở Forks người ta kể là toàn bộ anh chị em nhà Cullen đã được nhận nuôi bởi bác sĩ Carlisle Culler và vợ ông, Esme, cả hai rõ ràng quá trẻ để nuôi mấy người con nuôi mười mấy tuổi), nhưng da họ nhợt nhạt giống y nhau, mắt họ cùng có sắc vàng kỳ lạ, và quầng thâm dưới mắt cũng y như nhau. Mặt cô, như mặt anh, cũng đẹp đến sững sờ.  Đối với người biết rõ chuyện – người như tôi chẳng hạn – những điểm tương đồng này là dấu hiệu nhận biết họ là thứ gì.

Việc nhìn thấy Alice chờ ở đó – đôi mắt vàng nâu của cô sáng rực náo nức, và hộp vuông gói giấy bạc nhỏ trong tay cô - làm tôi cau mày. Tôi đã bảo Alice tôi không muốn gì hết, bất cứ thứ gì, không quà, thậm chí không cả chuyện quan tâm đến sinh nhật của tôi. Rõ ràng là, ước nguyện của tôi đã bị lờ đi.

Tôi đóng sầm cửa chiếc xe tải Chevy 53 của mình - trận mưa gỉ sét bay nhẹ nhàng xuống nhựa đường ẩm ướt – rồi từ từ đi về nơi họ đang chờ đợi. Alice nhảy tới gặp tôi, khuôn mặt tiên nữ của cô rực sáng dưới mái tóc huyền chỉa loà xoà.

"Sinh nhật hạnh phúc, Bella!"

"Suỵttt!" Tôi rít lên, liếc nhìn xung quanh chỗ để xe để đảm bảo không ai nghe cô nói. Tôi chẳng hề muốn có mấy cái chuyện ăn mừng sự kiện không thể chịu đựng nỗi này. Cô lờ tôi đi. "Chị muốn mở quà liền hay để sau?" cô háo hức hỏi khi chúng tôi đi về phía Edward vẫn đang đợi.

"Không quà cáp gì hết, " tôi lầm bầm phản đối.

Cuối cùng thì cô cũng có vẻ hiểu tâm trạng của tôi. " OK...  để sau vậy. Chị có thích quyển an-bum mẹ chị gởi tặng không? Còn máy ảnh của Charlie tặng thì sao?"

Tôi thở dài. Dĩ nhiên cô biết hết mọi món quà sinh nhật của tôi. Edward không phải là thành viên duy nhất trong gia đình có kỹ năng khác thường. Alice hẳn "nhìn thấy” bố mẹ tôi muốn làm gì ngay khi họ vừa mới tự quyết định chuyện đó xong.

"Ừ. Quà tuyệt lắm. "

"Em nghĩ thiệt là ý tưởng hay. Mình chỉ là sinh viên năm cuối một lần trong đời thôi mà. Cũng nên lưu giữ lại kỷ niệm này.”

"Đã bao lần em làm sinh viên năm cuối rồi?”

"Chuyện đó khác mà.”

Khi ấy, chúng tôi đã đến gần Edward, và anh chìa tay ra cho tôi. Tôi háo hức nắm lấy, quên đi, trong chốc lát, tâm trạng buồn bã của mình. Da anh, như mọi khi, mịn, cứng, và rất lạnh. Anh siết nhẹ ngón tay tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt màu hoàng ngọc trong vắt của anh, và tim tôi tự siết mình-không-lấy-gì-nhẹ-nhàng-cho-lắm.

Nghe tiếng đập đứt quãng của nhịp tim tôi, anh lại mỉm cười.

Anh đưa bàn tay còn rảnh của mình rà một đầu ngón tay mát rượi quanh viền môi tôi vừa nói. "Nè, như đã bàn, anh không được phép chúc em sinh nhật hạnh phúc, đúng không?"

"Ừ. Đúng vậy.” Tôi không bao giờ có thể bắt chước giống y chuỗi phát âm rõ ràng trang trọng, hoàn hảo của anh. Đó là điều chỉ có thể học được trong một thế kỷ trước mà thôi.

"Chỉ kiểm tra thôi. " Anh lùa bàn tay qua mái tóc màu đồng bù xù của mình. "Biết đâu em đổi ý.  Hầu như ai cũng thích mấy chuyện như sinh nhật và quà tặng.”

Alice cười, và tiếng cười âm vang trong vắt như chuông ngân. "Dĩ nhiên chị sẽ thích rồi.  Ai cũng phải đối xử tốt với chị hôm nay và để chị làm theo ý mình, Bella. Vậy thì điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì chớ?"

Cô định nói kiểu câu hỏi tu từ.

"Già đi, " tôi vẫn cứ trả lời, và giọng tôi không điềm tĩnh như tôi muốn.

Bên tôi, nụ cười của Edward chuyển thành đôi môi mím chặt.

"18 tuổi đâu có già đâu, " Alice nói. "Chẳng phải phụ nữ thường đến hai mươi chín tuổi mới cảm thấy khó chịu vì vụ sinh nhật sao?"

"Già hơn Edward rồi, " tôi lầm bầm.

Anh thở dài.

"Tuy vậy, nói cho cùng,” cô nói, giữ giọng vui vẻ. "Chỉ hơn có một năm cỏn con thôi mà.”

Còn tôi giả sử...  nếu tôi có thể chắc chắn về tương lai tôi muốn có, chắc chắn là mình sẽ được trọn đời bên anh, cùng Alice và những người khác trong gia đình Cullens (thì tốt nhất không nên là một bà cụ nhỏ thó nhăn nheo) ... thì một hai tuổi này nọ sẽ chẳng quan trọng gì lắm đối với tôi. Nhưng Edward lại phản đối kịch liệt mọi ý định biến đổi tôi.  Mọi ý định làm tôi giống anh - cũng làm tôi bất tử.

Ngõ cụt, anh đã gọi vậy.

Nói thực, tôi chẳng hiểu quan điểm của Edward chút nào.  Bất tử có gì mà ghê gớm đến thế?  Làm ma cà rồng đâu có vẻ gì mà kinh khủng như thế -- dù sao thì không phải cách nhà Cullens đang sống.

"Khi nào chị sẽ đến nhà?" Alice nói tiếp, đổi đề tài.  Theo vẻ mặt của cô, rõ ràng cô đang định làm đúng cái chuyện tôi đã muốn tránh trớ.

"Chị không nghĩ chị sẽ đến đó. "

"Ồ, công bằng đi chứ, Bella!"  cô phàn nàn. "Chị sẽ không phá hỏng niềm vui của tất cả mọi người như thế, phải không nào?"

 "Chị tưởng sinh nhật mình thì chỉ làm chuyện mình thích thôi chớ.”

"Anh sẽ đón cô ấy ở nhà Charlie ngay sau giờ học, " Edward nói với cô, hoàn toàn lờ tôi đi.

"Em phải đi làm,” tôi phản đối.

"Thực ra thì, chị không phải đi làm” Alice nói với tôi một cách tự mãn.

"Em đã nói Bà Newton về chuyện đó rồi.  Bà ấy sẽ đổi ca cho chị.  Bà ấy đã nói là chúc chị 'Sinh nhật hạnh phúc.'”

"Chị -- chị vẫn thể không ghé qua được đâu,” tôi nói lắp, tìm cớ.  "Chị, ờ thì, chị chưa xem Romeo và Juliet cho giờ học tiếng Anh.”

Alice khịt mũi.  "Chị đã thuộc lòng Romeo và Juliet còn gì.”

"Nhưng thầy Berty đã nói chúng ta cần xem người ta diễn nó thì mới cảm nhận được hết cái hay của nó - đó là cách Shakespeare định trình bày nó.”

Edward trợn tròn mắt.

"Chị đã xem phim đó rồi còn gì, " Alice buộc tội.

"Nhưng chị chưa xem bản phim thập niên 1960.  Thầy Berty đã nói phim đó mới hay nhất.”

Cuối cùng, Alice đánh mất nụ cười tự mãn và nhìn tôi trừng trừng.  "Chuyện này muốn dễ là dễ, khó là khó thôi, Bella, dù cho chị có làm gì  --“

Edward chặn lời đe doạ của cô.

"Bớt căng thẳng nào, Alice.  Nếu Bella muốn xem phim, hãy để cô ấy xem.  Sinh nhật của cô ấy mà.”

"Vậy đó, " tôi nói thêm.

"Anh sẽ đưa cô ấy đến vào lúc khoảng bảy giờ, " anh nói tiếp.  "Thế thì em sẽ có nhiều thời gian sắp xếp hơn.”

Tiếng cười của Alice lại vang lên trong vắt.

"Nghe hay á.  Hẹn gặp lại chị đêm nay, Bella!  Rồi chị sẽ thấy vui lắm đó.”  Cô cười toe toét -- nụ cười toe toét để lộ toàn bộ hàm răng hoàn hảo, sáng lấp lánh của cô - rồi hôn vội lên má tôi và nhảy chân sáo về phía lớp học đầu tiên của cô trước khi tôi có thể phản ứng lại.

"Xin anh, Edward" tôi bắt đầu cầu xin, nhưng anh đã đặt một ngón tay mát rượi lên môi tôi.

"Để sau hẵng bàn.  Mình sắp trễ giờ học rồi.”

Chẳng ai buồn nhìn khi chúng tôi ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của mình ở cuối lớp (bây giờ chúng tôi hầu như học chung mọi lớp với nhau - thật hết sức ngạc nhiên vì những ưu ái Edward nhận từ cô giáo vụ).  Edward và tôi đã ở bên quá lâu nên không còn là đối tượng để bàn tán nữa.

Newton Mike thậm chí chẳng hề nhìn tôi buồn bã như mọi khi đã khiến tôi cảm thấy mình hơi có tội.  Thay vào đó, bây giờ anh chàng mỉm cười, và tôi mừng vì anh dường như đã chấp nhận chúng tôi chỉ có thể là bạn bè mà thôi.  Mike đã thay đổi trong mùa hè - khuôn mặt anh chàng mất vài nét tròn trĩnh, làm xương gò má nổi rõ hơn, và anh chàng để kiểu tóc mới: mái tóc vàng nhạt của anh ta thay vì dựng đứng như bàn chải, bây giờ dài hơn và vuốt keo thành kiểu bù xù tự nhiên cẩn thận. Thật dễ nhận thấy nguồn cảm hứng của anh ta từ đâu ra - nhưng phong cách của Edward không phải bắt chước mà được.

Khi ngày dần trôi, tôi nghĩ đủ cách để thoát được chuyện sắp xảy ra ở nhà Cullen đêm nay.  Thiệt khổ sở khi phải ăn mừng khi tôi đang muốn than khóc. 

Nhưng, khổ hơn hết là, chuyện này thế nào cũng dính đến chuyện quan tâm và quà cáp.

Quan tâm chả bao giờ là chuyện tốt, mọi kẻ vụng về chuyên thu hút tai nạn khác đều sẽ đồng ý vậy.  Chẳng ai muốn làm trung tâm thu hút chú ý khi họ sắp té dập mặt.

Và tôi đã khẩn khoản yêu cầu - à, thật ra là ra lệnh - không ai được tặng tôi bất cứ món quà gì năm nay. Có vẻ như Charlie và Renee không phải là những người duy nhất quyết định lờ đi chuyện đó.

Tôi chẳng bao giờ có nhiều tiền, và chuyện đó chẳng bao giờ làm tôi lo nghĩ.  Renee đã nuôi tôi khôn lớn bằng tiền lương của một giáo viên mẫu giáo.  Charlie cũng chẳng giàu có gì với nghề nghiệp của ông - ông là cảnh sát trưởng ở đây trong thành phố nhỏ xíu này của Forks.  Thu nhập cá nhân của tôi có từ mỗi tuần ba ngày làm việc ở cửa hàng đồ thể thao ở địa phương.  Trong thành phố nhỏ này, tôi may mắn có việc làm.  Từng xu tôi làm được là để ki cóp dành dụm để sau này học đại học.  (Học đại học là kế hoạch B.  Tôi vẫn mong thực hiện kế hoạch A, nhưng Edward cứ bướng bỉnh muốn tôi cứ làm người...)

Edward có rất nhiều tiền - thậm chí tôi không muốn nghĩ đến chuyện anh có bao nhiêu tiền nữa.  Tiền hầu như chẳng có nghĩa gì đối với Edward hoặc những người khác trong nhà Cullens.  Đó chỉ là thứ cứ tích lũy dần khi bạn có lượng thời gian vô hạn trong tay và một người em có khả năng phi thường có thể dự đoán các khuynh hướng trong thị trường chứng khoán.  Edward dường như không hiểu tại sao tôi không chịu để anh chi tiền cho tôi - tại sao tôi lại không thoải mái khi anh đưa tôi đến một nhà hàng mắc tiền ở Seattle, tại sao anh không được phép mua cho tôi một chiếc xe hơi có thể đạt đến tốc độ hơn năm mươi lăm dặm một giờ, hay tại sao tôi không chịu để anh trả học phí học đại học cho tôi (anh nhiệt tình với kế hoạch B một cách buồn cười).  Edward nghĩ tôi đã cố chấp một cách không cần thiết.

Nhưng làm sao tôi có thể để anh tặng tôi này nọ trong khi tôi chẳng có gì để đền đáp lại? Anh, vì một lý do không thể hiểu được cứ muốn ở bên tôi.  Bất cứ thứ gì anh tặng tôi ngoài chuyện đó chỉ càng làm chúng tôi thêm cách biệt. 

Ngày trôi qua, chẳng nghe Edward hay Alice nói gì về vụ sinh nhật của tôi nữa, và tôi bắt đầu cảm thấy thoải mái một chút.

Chúng tôi ngồi ở bàn vẫn ngồi để ăn trưa.

Có một loại thoả thuận đình chiến kỳ lạ ở cái bàn đó. Ba chúng tôi - Edward, Alice, và tôi - ngồi ở đầu mút phía nam của bàn.  Bây giờ anh chị nhà Cullen "lớn tuổi hơn" và có phần dễ sợ hơn (chắc chắn là trường hợp của Emmett rồi) đã tốt nghiệp, Alice và Edward không có vẻ đáng sợ lắm, nên chúng tôi không ngồi một mình ở đây.  Những người bạn khác của tôi, Mike và Jessica (đang trong thời kỳ ngượng nghịu vẫn làm bạn sau khi chia tay),  Angela và Ben (vẫn còn yêu nhau sau mùa hè), Eric, Conner, Tyler, và Lauren (mặc dù người cuối cùng không thực sự được tính vào phạm trù bạn bè) đều ngồi chung bàn, phía bên kia ranh giới vô hình.  Ranh giới ấy tan biến vào những ngày nắng khi Edward và Alice luôn nghỉ học, lúc đó mọi người, kể cả tôi đều hào hứng tán dóc.

Edward và Alice chẳng hề thấy chuyện tẩy chay nho nhỏ ấy là kỳ quặc hay khó chịu như tôi sẽ cảm thấy vậy nếu ở vào trường hợp của họ. Họ chẳng hề để ý đến.  Mọi người luôn cảm thấy căng thẳng kỳ lạ với nhà Cullens, hầu như e sợ vì một lý do nào đó mà chính họ cũng chẳng hiểu.  Tôi là một ngoại lệ hiếm hoi không giống vậy.  Đôi khi chuyện đó làm Edward phiền muốn vì tôi quá thoải mái khi ở gần anh.  Anh nghĩ anh có hại cho tôi - một ý kiến mà hễ anh nói ra là tôi kịch liệt phản đối ngay khi anh vừa nói ra.

Buổi trưa trôi qua thật nhanh.  Hết giờ học, Edward đưa tôi đến xe tải của tôi như thường lệ.   Nhưng lần này, anh mở cửa phía hành khách cho tôi.  Alice chắc đã chạy xe anh về nhà để anh giữ cho tôi khỏi chạy trốn.

Tôi khoanh tay và không nhúc nhích để tránh mưa.  "Hôm nay là sinh nhật của em mà, sao em không được lái xe chớ?"

"Anh đang giả vờ hôm nay không phải là sinh nhật em, đúng như ý em muốn.”

"Nếu không phải là sinh nhật của em, thì em đâu cần đến nhà anh đêm nay làm chi...”

"Tốt lắm.” Anh đóng cửa phía hành khách và bước qua tôi để mở cửa phía tài xế.  "Chúc em sinh nhật hạnh phúc.”

"Suỵt, " tôi miễn cưỡng bảo anh im lặng.  Tôi leo vô cánh cửa đã mở, ước gì anh chấp nhận đề nghị kia.

Edward mở ra-đi-ô trong khi tôi lái xe, lắc đầu chê bai.

"Ra-đi-ô của em có bộ phận thu sóng khủng khiếp quá. "

Tôi cau mày.  Tôi không thích anh trêu chọc xe tải của tôi.  Xe tôi rất tuyệt - nó có cá tính.

"Anh muốn dàn âm thanh nổi hay hả?  Thì đi xe của anh đi.” Tôi quá hồi hộp về kế hoạch của Alice, thêm vào tâm trạng đã quá buồn rầu của tôi, nên lời tôi nói ra cáu kỉnh hơn tôi nghĩ.  Tôi khó mà cáu kỉnh được với Edward, và giọng tôi làm anh mím chặt môi để khỏi mỉm cười.

Khi tôi đỗ xe ở phía trước nhà Charlie, anh đưa tay ôm mặt tôi trong tay anh.  Anh chạm vào tôi hết sức cẩn thận, chỉ dịu dàng áp đầu ngón tay lên thái dương, xương gò má, quai hàm của tôi.

Như thể tôi cực kỳ mong manh.  Ít nhất, thì đúng vậy – khi so với anh.

"Em lẽ ra phải thơ thới hân hoan, nhất là ngày hôm nay, " anh thì thầm. Hơi thở ngọt ngào của anh phà trên mặt tôi.

"Nhưng nếu em không muốn thơ thới hân hoan thì sao?" Tôi hỏi, hơi thở tôi ngắt quãng.

Đôi mắt vàng của anh giận dữ.  "Quá dở.”

Đầu tôi quay cuồng khi anh nghiêng đến gần tôi hơn và áp đôi môi lạnh giá của anh vào môi tôi.  Đúng như anh mong đợi, rõ ràng, tôi quên hết mọi âu lo, mà chỉ lo tập trung nhớ cách hít thở.

Miệng anh nấn ná trên miệng tôi, lạnh, mềm và dịu dàng, cho đến khi tôi quấn cánh tay mình quanh cổ anh và háo hức đắm mình vào nụ hôn hơi quá nhiệt tình.  Tôi có thể cảm thấy môi anh cong lên khi anh buông mặt tôi ra và lùi lại để gỡ vòng tay của tôi.

Edward đã định nhiều ranh giới kỹ lưỡng cho quan hệ thể xác của chúng tôi, muốn giữ mạng sống cho tôi.

 Cho dù tôi tôn trọng nhu cầu duy trì khoảng cách an toàn giữa da tôi và hàm răng bén như lưỡi lam đầy nọc độc của anh, tôi thường hay quên mất những thứ linh tinh đó khi anh hôn tôi.

"Xin em cư xử đàng hoàng nào, " anh thở vào má tôi.  Anh nhẹ nhàng áp môi vào môi tôi lần nữa rồi tránh ra xa, xếp tay tôi vào lòng tôi.

Mạch máu đang đập thình thịch trong tai tôi.  Tôi đặt một bàn tay lên tim.  Nó đập điên cuồng dưới lòng bàn tay tôi.

"Anh nghĩ liệu có bao giờ em làm chuyện này khá hơn không?"  Tôi thắc mắc, chủ yếu hỏi chính tôi.  "Liệu có ngày nào đó tim em sẽ không cố nhảy ra khỏi ngực mỗi khi anh chạm vào em?"

"Anh thực hy vọng em sẽ không vậy, " anh nói, hơi tự mãn.

Tôi trợn tròn mắt.  "Mình xem Capulets và Montagues hạ nhau nhé?"

"Ý muốn của em là mệnh lệnh dành cho anh.”

Edward nằm dài trên ghế xô-pha khi tôi mở phim, tua nhanh qua phần giới thiệu danh sách ê - kíp làm phim.

Khi tôi ngồi ở mép ghế xô-pha phía trước, anh vòng tay ôm eo tôi và kéo tôi tựa vào ngực anh.  Không thoải mái như tựa vào nệm ghế xô-pha, vì ngực anh cứng và lạnh giá - và hoàn hảo - như một tác phẩm điêu khắc trên băng, nhưng chắc chắn là tôi thích hơn.  Anh kéo tấm khăn phủ ghế cũ kỹ ra khỏi lưng ghế và đắp lên tôi để tôi không thấy lạnh khi tựa vào anh.

"Em biết không, anh chẳng bao giờ chịu đựng nỗi Romeo, " anh bình luận khi phim mới bắt đầu. 

"Romeo sao chứ?" Tôi hỏi, hơi giận.  Romeo là một trong những nhân vật trong truyện ưa thích của tôi.  Trước khi gặp Edward, tôi gần như mê tít anh ta.

"Ừm, đầu tiên, anh ta yêu Rosaline - em không thấy anh ta có vẻ hơi dễ thay lòng sao?  Rồi, một vài phút sau khi họ cưới nhau, anh ta lại giết em họ của Juliet.  Chuyện đó chẳng thông minh cho lắm.  Hết sai lầm này lại sai lầm khác.  Anh ta có thể nào hủy hoại hạnh phúc của riêng mình triệt để hơn vậy nữa không?"

Tôi thở dài.  "Anh có muốn em xem phim này một mình không?"

"Không, dù sao thì anh cũng sẽ toàn là ngắm em không thôi."  Ngón tay anh vẽ hoa văn lên da tay tôi, làm tôi sởn gai ốc.  "Em sẽ khóc chớ?"

"Chắc vậy, " tôi thú nhận, " nếu em chú ý.”

"Vậy anh sẽ không làm em phân tâm nữa đâu.”  Nhưng tôi cảm thấy môi anh trên tóc mình, chuyện đó làm tôi phân tâm hết sức.

Cuối cùng cuốn phim cũng làm tôi chú ý, phần lớn nhờ Edward thì thầm từng lời của Romeo vào tai tôi - giọng nói mượt mà, hấp dẫn không chịu nỗi của anh làm cho giọng nói của diễn viên có vẻ lạt lẽo và tầm thường.  Rồi tôi đã khóc, làm anh thích thú, khi Juliet tỉnh lại và thấy chồng mới cưới của cô đã chết.

"Anh thú thiệt anh hơi ghen tị với anh ta ở điểm này, " Edward nói, lau  khô nước mắt bằng một lọn tóc của tôi.

"Cô ấy đẹp quá. "

Anh thốt ra một âm thanh phản đối.  "Anh không ghen tị chuyện anh ta được cô gái ấy yêu - mà là chuyện anh ta dễ tự sát,” anh giải thích bằng giọng trêu chọc.  “Con người làm chuyện đó dễ dàng quá! Chỉ cần tọng một lọ tinh chất thảo mộc xíu xiu...”

"Gì chứ?" Tôi nói hổn hển.

"Đó là chuyện có lần anh đã phải nghĩ đến, và anh đã biết qua kinh nghiệm của Carlisle là chuyện đó sẽ không đơn giản.  Anh không biết lúc đầu Carlisle đã thử bao nhiêu cách để tự sát ... sau khi ông nhận ra mình đã trở thành thứ gì..."  Giọng anh, lúc nãy nghiêm túc, giờ tươi vui trở lại.  "mà ông rõ ràng vẫn cứ khoẻ như voi.”

Tôi xoay người để có thể nhìn được mặt  anh.  "Anh đang nói về chuyện gì vậy?"  Tôi hỏi.  "Anh hàm ý gì khi nói đây là chuyện anh đã một lần phải nghĩ đến?"

"Mùa xuân năm ngoái, khi em ... suýt bị giết... " Anh ngừng lại để hít thật sâu, nhích gần để trở lại giọng trêu chọc của mình.  "Dĩ nhiên anh đã cố tập trung tìm em vẫn còn sống, nhưng một phần tâm trí anh đã lên một kế hoạch phòng bị.   Như anh đã nói, với anh chuyện đó không dễ làm như với con người. "

Trong một giây, ký ức về chuyến đi vừa rồi đến Phoenix của tôi cuốn qua tâm trí làm tôi cảm thấy chóng mặt.

Tôi như nhìn thấy chuyện đó thật rõ ràng - mặt trời chói chang, hơi nóng toả ra từ bê tông khi tôi chạy vội vàng tuyệt vọng tìm con ma cà rồng ác dâm muốn tra tấn tôi đến chết.  James, chờ trong căn phòng lắp gương với mẹ tôi làm con tin - hoặc do tôi nghĩ vậy.  Tôi không biết đó chỉ là thủ đoạn bịp bợm.  Chỉ nhờ James không biết Edward đang rượt theo cứu tôi; Edward đã đến kịp lúc, nhưng lẽ ra thì đã tiêu tùng rồi. Bất giác, ngón tay tôi dò tìm vết sẹo hình lưỡi liềm trên bàn tay mình, luôn mát hơn phần da còn lại vài độ.

Tôi lắc đầu - như thể tôi có thể xua đi ký ức đau khổ – để cố hiểu ý Edward.

Dạ dày của tôi nhộn nhạo khó chịu.  "Kế hoạch phòng bị?"  Tôi lặp lại.

"Ừm, anh sẽ không sống mà không có em.” Anh trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin như thể chuyện đó rõ ràng quá trẻ con.   "Nhưng anh không chắc cách làm chuyện đó-  Anh biết Emmett và Jasper sẽ chẳng bao giờ giúp anh ... nên anh nghĩ có lẽ anh sẽ đến Ý và làm chuyện gì đó để chọc tức Volturi.”

Tôi không muốn tin anh nói nghiêm túc, nhưng đôi mắt vàng của anh ủ ê, tập trung vào cái gì đó xa xôi khi anh ngẫm nghĩ cách chấm dứt cuộc đời mình.  Đột nhiên, tôi điên tiết.

" Volturi là gì?" Tôi hỏi.

"Volturi là một gia tộc, " anh giải thích, mắt anh vẫn xa xăm.  "Một dòng dõi rất cổ xưa, rất hùng mạnh trong chủng loài của bọn anh.  Anh nghĩ, theo cách gọi của thế giới chúng ta, thì họ hẳn là một gia đình hoàng tộc.

Carlisle đã sống với họ trong một thời gian ngắn trong những năm mới biến đổi, ở Ý, rồi mới định cư ở Mỹ ---em còn nhớ chuyện đó không?"

"Dĩ nhiên là em nhớ. "

Tôi sẽ chẳng bao giờ quên lần đầu tiên đến nhà anh, ngôi nhà trắng khổng lồ ẩn sâu trong rừng cạnh dòng sông, tôi cũng chẳng bao giờ quên căn phòng của Carlisle – người cha đúng nghĩa của Edward - có một bức tường thuật lại chuyện đời ông.  Ở đó, bức tranh sơn dầu sống động nhất, màu sắc sặc sỡ nhất, được vẽ trong thời gian Carlisle ở Ý.

Dĩ nhiên tôi nhớ bốn người đàn ông điềm tĩnh, ai cũng có khuôn mặt tuyệt đẹp của thiên thần, được vẽ đứng trên ban-công cao nhất nhìn xuống đám đông màu mè hỗn độn bên dưới.

Cho dù bức hoạ hàng trăm năm tuổi, Carlisle - thiên thần tóc vàng - vẫn không thay đổi. Và tôi nhớ ba người khác, người quen thuở ban đầu của Carlisle.  Edward chưa bao giờ dùng cái tên Volturi để chỉ bộ ba xinh đẹp ấy, hai người tóc đen, và một người tóc trắng như tuyết.  Anh đã gọi tên họ là Aro, Caius, và Marcus, nhà bảo trợ nghệ thuật của đêm đen...

"Dù sao chăng nữa, em cũng đừng chọc giận Volturi, " Edward nói tiếp, làm gián đoạn giấc mơ màng.

"Đừng, trừ phi em muốn chết - hoặc bất cứ điều gì tương tự.” Giọng anh thật bình tĩnh, nghe như anh quá chán viễn cảnh ấy.

Cơn phẫn nộ của tôi chuyển thành nỗi kinh hoàng. Tôi ôm khuôn mặt cẩm thạch của anh trong tay mình thật chặt.

"Anh đừng bao giờ, đừng bao giờ, không bao giờ được nghĩ đến những chuyện như thế nữa!"  Tôi nói.  "Bất kể có điều gì có thể xảy ra cho em, anh cũng không được phép tự hại mình!"

"Anh sẽ không bao giờ làm em bị nguy hiểm nữa đâu, vì thế đó là chuyện không quan trọng nữa.”

"Làm em bị nguy hiểm!  Em đã tưởng chúng ta ai cũng rõ mọi xui xẻo là do lỗi của em chứ?" Tôi càng lúc càng giận hơn.  "Sao anh thậm chí dám nghĩ như thế?”  Cái ý nghĩ Edward không còn tồn tại nữa, dù là tôi đã chết, làm tôi đau đớn khôn cùng.

"Thế ngược lại, nếu em là anh, em sẽ làm gì?” anh hỏi.

"Đâu có giống nhau đâu.”

off Anh dường như không hiểu được sự khác nhau ấy. Anh cười khúc khích.

"Sẽ ra sao nếu chuyện đó xảy ra với anh?" Tôi tái người vì ý nghĩ này. "Anh có muốn em tự hủy mình không?"

Nét đau đớn hằn trên khuôn mặt hoàn hảo của anh.

"Anh nghĩ anh hiểu ý em ... một chút, anh thừa nhận. "Anh sẽ làm gì đây nếu không có em?

"Làm chuyện anh đã làm trước khi em đến, gây rắc rối cho đời anh.”

Anh thở dài. "Em nói nghe dễ quá.”

"Nên vậy.  Em đâu có hay ho thế.”

Anh định cãi, nhưng rồi anh bỏ qua chuyện đó. "Chuyện không quan trọng,” anh nhắc tôi. Đột ngột, anh ngồi thẳng nghiêm chỉnh hơn, đặt tôi sang một bên để chúng tôi không còn chạm vào nhau nữa.

"Charlie hả?" Tôi đoán.

Edward mỉm cười. Một lúc sau, tôi nghe tiếng xe tuần tiễu của cảnh sát dừng trên đường lái xe vào nhà. Tôi vươn tay ra nắm tay anh thật chặt. Bố tôi có thể chịu được nhiều hơn thế.

Charlie bước vào với hộp bánh pizza trong tay.

"Này, mấy con.  Ông cười toe toét với tôi. "Bố nghĩ con thích nghỉ nấu ăn và rửa chén bát trong sinh nhật của con. Đói chưa?"

"Chắc chắn rồi. Cám ơn bố.

Charlie không bình luận gì chuyện Edward rõ ràng không thèm ăn cho lắm. Ông đã quen chuyện Edward không ăn tối.

"Bác có phiền không nếu con mượn Bella tối nay?" Edward hỏi khi Charlie và tôi ăn xong.

Tôi nhìn Charlie tràn trề hy vọng. Có lẽ ông quan niệm sinh nhật là chuyện trong gia đình, chuyện tổ chức trong nhà - đây là sinh nhật đầu tiên tôi ở bên ông, sinh nhật đầu tiên kể từ khi mẹ tôi, Renee, tái giá đến Florida sinh sống, vì vậy tôi không biết ông muốn sao.

"Không sao đâu – đội Mariners sẽ gặp đội Sox đêm nay, Charlie giải thích, và niềm hy vọng của tôi biến mất.

"Nên bố sẽ không thể bầu bạn cùng ai cả ... Đây.” Ông cầm chiếc máy ảnh ông tặng tôi theo đề nghị của Renee (vì tôi sẽ cần hình để lồng vô quyển an-bum mẹ tặng), và ném nó cho tôi.

Ông lẽ ra phải hiểu rõ hơn thế - tôi luôn gặp khó khăn khi phải phối hợp chân tay. Máy ảnh sượt qua đầu ngón tay tôi, rồi rớt xuống sàn. Edward chộp được nó trước khi nó rơi lên vải sơn lót sàn.

"Cứu được một bàn thua trông thấy, " Charlie lưu ý. " Nếu mọi người tổ chức vui vẻ nhà Cullens đêm nay, Bella, con nên chụp ít hình nhé. Con biết mẹ con rồi đó con chưa chụp mà mẹ con đã nôn coi hình rồi.

"Ý hay, Charlie, " Edward nói, trao tôi chiếc máy ảnh.

Tôi hướng máy về phía Edward, và chụp tấm đầu tiên. "Hoạt động tốt. "

"Vậy thì tốt. Này, gởi lời chào Alice cho bố nhé.  Lâu rồi cô bé không đến chơi.”  Miệng Charlie trễ xuống thất vọng.

"Mới có ba ngày hà bố,” tôi nhắc ông. Charlie rất thích Alice.  Mùa xuân rồi, ông trở nên thích cô hết sức khi cô giúp tôi trong thời gian dưỡng bệnh đầy khó khăn; Charlie sẽ mãi biết ơn cô đã giúp ông thoát được nỗi kinh hoàng vì cô con gái-gần-như-đã-trưởng-thành lại cần giúp tắm rửa. "Con sẽ nói với cô ấy.”

"OK.  Các con đêm nay chơi vui nhé.” Rõ ràng là một câu tống khứ. Charlie đã đi về phía phòng khách và cái ti-vi.

Edward mỉm cười, chiến thắng, và nắm tay tôi kéo tôi ra khỏi nhà bếp.

Khi đến xe tải, anh lại mở cửa phía hành khách cho tôi, và lúc này tôi chẳng cãi nữa. Tôi vẫn khó mà tìm ra lối rẽ bị che khuất vào nhà anh trong bóng tối.

Edward lái về hướng bắc xuyên qua Forks, rõ ràng bực tức vì giới hạn tốc độ buộc phải tuân theo bởi chiếc Chevy tiền sử của tôi.

Động cơ rên rỉ thậm chí to hơn bình thường khi anh tăng tốc độ quá năm mươi dặm/giờ.

"Bình tĩnh nào, " tôi cảnh báo anh.

"Em biết em sẽ thích gì không? Một chiếc xe hai chỗ Audi nhỏ nhắn dễ thương. Rất êm, mạnh lắm...”

"Xe em chả sao hết. Và nhân tiện nói đến mấy thứ vô tích sự mắc tiền đó, nếu anh muốn khỏi bị rắc rối thì đừng có mà bỏ tiền ra mua quà sinh nhật đó.”

"Chẳng bỏ một xu, " anh nói, đầy vẻ thật thà.

" Tốt.

"Em ban cho anh một ân huệ nhé?"

"Tùy chuyện nữa.

Anh thở dài, khuôn mặt đáng yêu của anh nghiêm túc. "Bella, sinh nhật thực sự cuối cùng bọn anh được tổ chức là sinh nhật Emmett vào năm 1935.  Hãy thông cảm cho bọn anh một chút, và đừng quá cố chấp đêm nay. Họ đều hết sức phấn khích. "

Tôi luôn bối rối khi anh nêu vấn đề kiểu như vậy. "Được rồi, em sẽ cư xử đàng hoàng.”

"Anh có lẽ nên báo em biết trước ...”

"Xin hãy làm vậy.”

"Khi anh nói họ đều hết sức phấn khích ... thì đúng là tất cả mọi người đó nhé.”

"Tất cả mọi người?" Tôi nghẹn. " Em tưởng Emmett và Rosalie đang ở Châu Phi.” Dân ở Forks nghĩ là những người con lớn của nhà Cullens đều đã đi học đại học năm nay, ở Dartmouth, nhưng tôi biết rõ hơn vậy.

"Emmett muốn ở đây.”

"Còn... Rosalie?”

"Anh biết, Bella. Đừng lo, cô ấy sẽ cư xử đàng hoàng.”

Tôi không trả lời. Như thể tôi có thể chẳng cần lo lắng gì cả, dễ thế. Không giống Alice, cô “chị nuôi” của Edward, Rosalie tuyệt đẹp có mái tóc vàng óng ả, không thích tôi cho lắm. Thực ra thì, còn hơn là không thích. Về phần Rosalie, tôi là kẻ đột nhập không mời mà đến vào đời sống riêng tư của gia đình cô.

Tôi cảm thấy tội lỗi hết sức cho tình huống hiện tại, khi đoán sự vắng mặt kéo dài của Rosalie và Emmett chính là lỗi của tôi, cả vì tôi đã thầm vui thích vì không phải gặp Emmett của cô, người em to con nghịch ngợm của Edward, mà tôi rất nhớ. Ở nhiều mặt, anh y như một người anh mà tôi luôn yêu thương ... chỉ có dễ sợ hơn thôi.

Edward quyết định chuyển sang đề tài khác. "Nè, nếu em không chịu để anh mua cho em chiếc Audi, thì em có muốn gì trong ngày sinh của em không?”

Lời nói thì thầm thốt ra. "Anh biết em muốn gì rồi.”

Anh cau mày khiến những nếp nhăn hằn sâu vầng trán cẩm thạch. Rõ ràng anh đang ước ao thà nói tiếp chuyện Rosalie còn hơn.

Cứ như hôm nay chúng tôi đã bàn cãi chuyện này rất nhiều vậy.

"Không phải đêm nay, Bella. Xin vui lòng.

"Được thôi, có lẽ Alice sẽ tặng em điều em mong muốn.”

Edward gầm gừ – âm thanh trầm, đầy đe doạ. "Hôm nay sẽ không là sinh nhật cuối cùng của em đâu, Bella,” anh tuyên bố.

"Vậy không công bằng!"

Tôi nghĩ tôi nghe tiếng răng anh nghiến vào nhau.

Bây giờ chúng tôi đã dừng lại trước nhà. Ánh sáng rực rỡ toả ra từ mọi cửa sổ của hai tầng đầu tiên.  Một hàng dài đèn lồng treo rực sáng trên mái hiên, chiếu ánh sáng lờ mờ lên mấy cây tuyết tùng khổng lồ quanh nhà. Mấy cái tô lớn chứa hoa - hoa hồng màu hồng - xếp dọc cầu thang rộng đến tận cửa ra vào.

Tôi rên rỉ.

Edward hít vài hơi thở sâu để làm mình bình tĩnh. "Tiệc mà em, " anh nhắc tôi.  “Hãy ráng làm người độ lượng.”

"Dĩ nhiên rồi,” tôi lẩm bẩm.

Anh đi vòng để mở cửa cho tôi, và chìa tay ra cho tôi.

"Em có một câu hỏi.”

Anh thận trọng chờ đợi.

"Nếu em rửa phim này,” tôi nói, nghịch máy ảnh trong tay, "anh sẽ hiện trong hình chứ?"

Edward bắt đầu cười. Anh giúp tôi ra khỏi xe, kéo tôi lên cầu thang, và vẫn cứ cười hoài khi mở cửa cho tôi.

Tất cả mọi người đều đang chờ trong phòng khách trắng toát khổng lồ; khi tôi bước qua cửa, họ chào tôi bằng cách đồng thanh la to "Sinh nhật hạnh phúc, Bella!" trong khi tôi ửng hồng má nhìn xuống. Alice, tôi đoan chắc, đã phủ toàn bộ nền nhà bằng nến hồng và hàng tá tô pha lê chứa hàng trăm đoá hồng.

Có một cái bàn phủ vải trắng đặt cạnh cây đàn pi-a-nô cơ của Edward, chứa một cái bánh sinh nhật màu hồng, lại thêm nhiều hoa hồng nữa, một chồng đĩa thủy tinh, và một chồng quà gói giấy bạc.

Còn tệ hơn tôi tưởng cả trăm lần.

Edward, cảm nhận được nỗi khốn khổ của tôi, ôm eo tôi khích lệ và hôn lên đỉnh đầu tôi.

Cha mẹ Edward, Carlisle và Esme – luôn trẻ trung và xinh đẹp không tưởng tượng nỗi – đứng gần cửa nhất. Esme cẩn thận ôm tôi, mái tóc mềm, màu caramel của bà cọ vào má tôi khi bà hôn trán tôi, rồi Carlisle ôm vai tôi.

"Xin lỗi cháu về chuyện này nhé, Bella,” ông vờ nói thầm. "Chúng tôi không tài nào ngăn Alice được.

Rosalie và Emmett đứng phía sau họ. Rosalie chẳng hề cười, nhưng ít nhất cô cũng không nhìn trừng trừng. Khuôn mặt Emmett giãn ra thành nụ cười toe toét.  Đã bao tháng rồi tôi chưa gặp họ; tôi đã quên Rosalie xinh đẹp lộng lẫy ra sao – gần như đau đớn khi nhìn vào cô. Và chẳng lẽ Emmett luôn ... khổng lồ vậy sao?

"Em chẳng thay đổi chút nào cả, " Emmett nói giả vờ thất vọng. "Anh đã nghĩ  em sẽ khác  ghê lắm, nhưng em vẫn đỏ mặt y như mọi khi.”

"Cám ơn nhiều, Emmett, " tôi nói, càng đỏ mặt hơn.

Anh cười, "Anh phải ra ngoài một chút " - anh dừng lại nháy mắt lộ liễu với Alice - "Đừng có làm gì hết khi anh ra ngoài đó nhe.”

"Em sẽ cố.”

Alice buông tay Jasper và tiến về phía trước, cả hàm răng của cô lấp lánh trong ánh sáng rực rỡ. Jasper cũng mỉm cười, nhưng vẫn đứng xa. Anh tựa, mái tóc dài và vàng hoe, vào cây cột ở chân cầu thang. Trong những ngày chúng tôi bị giam chung với nhau ở Phoenix, tôi tưởng anh đã vượt qua được nỗi ác cảm anh dành cho tôi.

Nhưng anh đã cư xử trở lại y như trước đây - tránh tôi càng nhiều càng tốt – ngay khi anh được giải phóng khỏi nhiệm vụ bảo vệ tạm thời cho tôi. Tôi biết không phải anh muốn vậy, mà chỉ là sự cảnh giác, và tôi cố không quá nhạy cảm về chuyện đó.  Jasper gặp nhiều khó khăn hơn khi phải tuân thủ chế độ ăn kiêng của nhà Cullens hơn những người khác trong nhà; với anh, mùi máu người khó cưỡng hơn so với những người khác - anh chưa được rèn luyện lâu.

 "Đến lúc mở quà rồi,” Alice tuyên bố. Cô đặt bàn tay mát rượi của mình dưới khuỷu tay tôi và kéo tôi đến bàn để bánh sinh nhật và mấy gói quà bóng bẩy.

Tôi vác vẻ mặt tử vì đạo. "Alice, chị nghĩ chị đã nói với em là chị không muốn gì hết –“

"Nhưng em không nghe theo đâu, " cô ngắt lời, tự mãn. "Mở đi.” Cô lấy máy ảnh trong tay tôi và thay vào một cái hộp vuông lớn, màu bạc.

Hộp nhẹ đến nỗi giống như trống rỗng vậy.  Thẻ gắn bên trên cho biết đó là quà của Emmett, Rosalie, và Jasper.

E dè, tôi xé giấy bao rồi nhìn chằm chằm vào cái hộp bên trong.

Đó là thứ gì đó về điện, tên có nhiều con số. Tôi mở hộp, hy vọng sáng tỏ hơn. Nhưng hộp trống rỗng.

" Ờ... cám ơn. "

Rosalie bật cười thực sự. Jasper cười to. "Đó là dàn âm thanh nổi cho xe tải của em,” anh giải thích. " Emmett cài đặt nó ngay bây giờ để em không thể trả lại được.”

Alice luôn đứng trước tôi một bước chân. "Cám ơn, Jasper, Rosalie”  tôi nói với họ, cười toe toét nhớ lại lời kêu ca của Edward về ra-đi-ô của tôi chiều nay – rõ ràng là tất cả đều đã được sắp đặt. "Cám ơn, Emmett!" Tôi gọi to hơn.

Tôi nghe anh cười phá lên ở chỗ xe tải của tôi, và tôi cũng không nhịn cười nỗi.

"Kế tiếp mở quà của em và Edward đi,”  Alice nói, quá phấn khích đến mức giọng cô rung lên cao vút. Cô cầm một gói vuông dẹt, nhỏ trong tay.

Tôi quay lại nhìn trừng trừng doạ nạt Edward. "Anh đã hứa rồi.”

Trước khi anh trả lời, Emmett nhảy qua cửa. "Vừa đúng lúc!" anh vui mừng nói. Anh chen vào sau Jasper, người cũng đã bước đến gần hơn thường lệ để nhìn cho rõ.

"Anh chẳng hề chi một xu,” Edward cả quyết với tôi. Anh vén một lọn tóc khỏi mặt tôi, làm da tôi nóng ran vì sự tiếp xúc ấy.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay về phía Alice. "Đưa cho chị đi,” tôi thở dài.

Emmett cười khúc khích thích thú.

Tôi cầm gói quà nhỏ, trợn mắt nhìn Edward khi tôi chèn ngón tay dưới rìa giấy rồi giật mạnh nó khỏi băng keo.

"Á, " tôi lẩm bẩm khi giấy cứa ngón tay tôi; tôi kéo tay ra để xem có sao không. Một giọt máu ứa ra từ chỗ đứt nhỏ xíu.

Thế rồi mọi chuyện xảy ra quá nhanh.

"Đừng!" Edward gầm rú.

Anh quăng mình vào tôi, ném tôi ra sau bàn.  Cái bàn đổ nhào như tôi, hất tung bánh sinh nhật cùng quà cáp, hoa và đĩa. Tôi rớt xuống đám pha lê vỡ vụn.

Jasper đâm sầm vào Edward, và âm thanh nghe giống như hai tảng đá lăn tông vào nhau long trời lở đất.

Có tiếng động khác, tiếng gầm gừ ghê rợn dường như phát ra từ đáy ngực Jasper. Jasper cố đẩy Edward qua một bên, táp răng mình chỉ cách mặt Edward mấy xăng-ti-mét.

Emmett chộp Jasper từ phía sau ngay lập tức, ôm chặt anh ấy trong đôi tay cứng như thép khổng lồ của anh, nhưng Jasper vùng vẫy, đôi mắt vô hồn, man rợ của anh chỉ tập trung vào tôi.

Vượt trên nỗi bàng hoàng là cái đau. Tôi rớt xuống sàn cạnh cây đàn dương cầm, theo bản năng cánh tay vung ra để đỡ mình khi té, chà vào các mảnh kính vỡ sắc nhọn. Chỉ bây giờ tôi mới cảm thấy cơn đau nhức nhối, nóng bỏng chạy từ cổ tay đến nếp gấp trong khuỷu tay.

Sững sờ và mất phương hướng, tôi ngước lên không nhìn vào máu đỏ tươi đang túa ra khỏi cánh tay mình nữa để thấy sáu đôi mắt bồn chồn của sáu con ma cà rồng bỗng khát máu.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.