ĐOẠN KẾT. SỰ KIỆN ĐÁNG NHỚ
Edward đỡ tôi vào trong xe hơi, rất cẩn thận với mớ lụa the, mấy cái hoa anh đính vào mái tóc quăn được tạo kiểu rất công phu của tôi, và cả cái chân bó bột kềnh càng của tôi nữa. Anh lờ đi miệng tôi đang mím lại tức giận.
Khi đặt tôi đâu vào đấy rồi, anh ngồi vào ghế dành cho tài xế rồi lùi xe ra con đường dài và hẹp.
"Đến bao giờ thì anh mới nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra?" Tôi gắt gỏng hỏi. Tôi thiệt là ghét ba chuyện bất ngờ. Và anh biết thế.
"Anh ngạc nhiên hết sức vì em vẫn chưa nghĩ ra được." Anh ném một nụ cười nhạo báng về phía tôi, và tôi nghẹn thở. Bao giờ tôi mới quen được sự hoàn hảo của anh đây?
"Em đã nói là anh trông rất đẹp trai rồi, phải không?" Tôi muốn xác minh.
"Ừ. " Anh lại cười toe toét. Tôi chưa bao giờ thấy anh mặc đồ đen cả, và, chính sự tương phản với làn da nhợt nhạt của anh, mà vẻ đẹp của anh trở nên hết sức huyền ảo. Huyền ảo đến nỗi tôi không thể phủ nhận được, cho dù việc anh mặc vét-tông đen làm tôi hết sức căng thẳng.
Thế nhưng vẫn chưa căng thẳng bằng bộ váy này. Hay chiếc giày này. Chỉ một chiếc giày thôi, vì chân kia của tôi vẫn còn bị bó bột kỹ lưỡng. Nhưng gót giày nhọn và cao, thắt ruy-băng xa-tanh, chắc chắn chẳng ích gì khi tôi cố đi tập tễnh đây đó.
"Lần sau em sẽ không chịu để Alice đối xử với em giống như Barbie chuột bạch nữa đâu” tôi kêu ca. Tôi đã ở gần trọn ngày trong phòng tắm rộng mênh mông của Alice, trở thành một nạn nhân khốn khổ để cô đóng vai thợ làm đầu và chuyên gia trang điểm. Hễ tôi mà sốt ruột hay than phiền, cô lại nhắc nhở tôi rằng cô chẳng hề có chút ký ức gì về con người cả, nên mong tôi đừng có phá hỏng niềm vui trải nghiệm này của cô. Rồi cô mặc cho tôi kiểu áo buồn cười nhất – màu xanh đậm, có diềm đăng-ten và hở vai, có mạc bằng tiếng Pháp tôi không biết đọc – cái áo đầm thích hợp để mặc trên sàn diễn hơn là mặc ở Forks.
Chẳng thể có điều tốt đẹp nào đến với bộ đồ trang trọng của chúng tôi cả, tôi chắc chắn thế. Trừ phi …nhưng tôi không dám bày tỏ sự ngờ vực của mình thành lời, dù chỉ trong suy nghĩ.
Rồi tôi bị phân tâm vì có tiếng điện thoại reo. Edward lôi chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác ra, nhìn nhanh vào số người gọi rồi mới trả lời.
"Chào Charlie, " anh thận trọng lên tiếng.
“Charlie?" Tôi cau mày.
Charlie đã trở nên ... khó tính khi tôi về lại Forks. Ông chia chuyện tồi tệ xảy ra cho tôi thành hai cách phản ứng rõ ràng. Đối với bác sĩ Carlisle, thì ông gần như biết ơn sùng bái. Nhưng mặt khác, ông bướng bỉnh đoan chắc Edward có lỗi trong chuyện này -- bởi vì, nếu không phải tại vì anh, thì tôi đã chẳng bỏ nhà ra đi. Và Edward thì gần như đồng tình với ông. Trong những ngày này tôi phải tuân theo những quy định trước đây chưa hề có như: phải ở trong nhà không được đi chơi... giờ thăm viếng.
Charlie đang nói cái gì đó khiến mắt Edward trợn tròn hoài nghi rồi anh cười toe toét.
"Chắc bác nói giỡn!" Anh cười to.
“Gì vậy?" Tôi hỏi gặng.
Anh lờ tôi. “Sao bác không để cháu nói chuyện với anh ta?" Edward vui vẻ đề nghị. Anh đợi vài giây.
“Chào Tyler, tôi là Edward Cullen đây.” Giọng anh rất thân thiện, bề ngoài thôi. Tôi hiểu điều đó đủ rõ để nhận ra hơi hướng đe doạ. Tyler đang làm gì ở nhà tôi chứ? Sự thật khủng khiếp bắt đầu rõ dần với tôi. Tôi nhìn lần nữa vào chiếc áo không phù hợp mà Alice đã ép tôi mặc.
"Tôi xin lỗi vì đã có hiểu lầm, nhưng Bella đêm nay không rảnh.” Giọng Edward thay đổi, và vẻ đe doạ trong giọng anh đột ngột rõ hơn khi anh nói tiếp. "Thật lòng mà nói, cô ấy đêm nào cũng không rảnh hết, chẳng rảnh với ai cả ngoài tôi. Đừng mếch lòng. Và tôi rất tiếc vì đã làm hỏng buổi tối của bạn.” Giọng anh chẳng có vẻ hối tiếc chút nào. Rồi anh cúp điện thoại cái cụp, nở một nụ cười hết sức tự mãn trên mặt.
Cổ và mặt tôi đỏ rần lên vì giận. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt tức tối đang bắt đầu tràn mi.
Anh nhìn tôi ngạc nhiên. "Đoạn cuối hơi quá đáng hả? Anh không có ý làm em khó chịu.”
Tôi lờ đi chuyện đó.
"Anh đang đưa em đi khiêu vũ!" Tôi thét.
Bây giờ thì quá rõ ràng rồi. Nếu tôi để ý một chút, chắc chắn tôi đã thấy ngày tháng ghi trên mấy tấm áp phích trang trí các toà nhà trong trường. Nhưng tôi chẳng bao giờ tưởng tượng anh lại nghĩ đến việc bắt tôi làm chuyện này. Anh không hiểu tôi chút nào sao?
Anh không ngờ tôi phản ứng dữ dội như thế, điều đó quá rõ ràng. Anh mím chặt môi lại và nheo mắt. "Đừng cố chấp thế, Bella.”
Mắt tôi liếc nhanh qua cửa sổ; chúng tôi đã nửa đường đến trường rồi.
"Tại sao anh lại làm vậy với em?" Tôi kinh hoàng hỏi.
Anh chỉ tay vào chiếc áo vét-tông của mình. "Nói thật đi, Bella, thế em nghĩ mình sắp làm gì?"
Tôi cảm thấy muốn chun xuống đất vì xấu hổ. Trước hết, vì tôi không thấy được cái điều hết sức rõ ràng. Cũng bởi vì những nghi ngờ mơ hồ – thật ra là những mong đợi – mà tôi ấp ủ suốt cả ngày, khi Alice cố biến tôi thành hoa hậu, đã chẳng hề dính dáng gì đến chuyện tôi nghĩ. Niềm hy vọng pha lẫn lo sợ kia giờ đây có vẻ quá ngu ngốc.
Tôi đoán sắp xảy ra một sự kiện đặc biệt nào đó. Nhưng không phải là buổi khiêu vũ! Chuyện đó nằm ngoài suy nghĩ của tôi.
Những giọt nước mắt giận dữ lăn trên má. Tôi thảng thốt nhớ là mình đang chải mascara. Tôi lau nhanh nước mắt để khỏi bị lem. Bàn tay tôi không bị đen lem nhem khi chùi chúng; chắc Alice biết tôi cần trang điểm không thấm nước.
"Thiệt hết sức buồn cười. Sao em lại khóc?" anh thất vọng hỏi.
"Vì em khùng!”
"Bella.” Anh chuyển toàn bộ sức mạnh của đôi mắt vàng cháy bỏng lên tôi.
"Gì chứ?" Tôi lẩm bẩm, bị phân tâm.
"Làm anh vui đi,” anh nài nỉ.
Đôi mắt anh làm tan chảy mọi cơn thịnh nộ trong tôi. Không thể nào cãi nhau với anh khi anh gian lận như thế. Tôi miễn cưỡng chịu thua.
"Được thôi, " tôi bĩu môi, không thể nhìn anh trừng trừng như tôi muốn vậy.
"Em sẽ không làm om sòm. Nhưng rồi anh sẽ thấy. Tình hình này thế nào em cũng sẽ bị xui xẻo nữa cho xem. Có lẽ em sẽ làm gãy luôn cái chân kia. Nhìn chiếc giày này nè! Nó hết sức nguy hiểm!" Tôi giơ cái chân không bị thương ra làm bằng chứng.
"Hừm. " Anh nhìn chằm chằm vào chân tôi lâu hơn cần thiết. "Đêm nay nhớ nhắc anh cảm ơn Alice chuyện đó nhé.”
"Alice sẽ đến đó à ?" Điều đó an ủi tôi phần nào.
"Với Jasper, và Emmett và Rosalie, " anh thú nhận.
Cảm giác an ủi biến mất. Chẳng có tiến triển gì trong quan hệ của tôi với Rosalie, cho dù tôi khá thân với chồng cô.
Emmett thích có tôi quanh quẩn bên cạnh – anh cho rằng phản ứng con người kỳ quái của tôi thật vui nhộn... hoặc có thể chỉ do tôi vấp ngã riết nên anh thấy buồn cười. Rosalie làm như thể tôi chẳng hề tồn tại. Khi tôi đang lắc đầu xua đuổi hướng đi của suy nghĩ của mình, tôi nghĩ đến chuyện khác.
"Charlie biết việc này à?" Tôi hỏi, bỗng dưng thấy nghi ngờ.
"Dĩ nhiên rồi.” Anh cười toe toét, rồi cười khúc khích. “Nhưng hình như Tyler thì không.”
Tôi nghiến răng. Sao mà Tyler có thể hoang tưởng đến thế, tôi thực không thể tưởng tượng nổi.
Ở trường, nơi Charlie không thể can thiệp vào, Edward và tôi luôn ở bên nhau - ngoại trừ những ngày nắng hiếm hoi.
Bây giờ chúng tôi đã đến trường; chiếc xe mui trần màu đỏ của Rosalie nổi bật thấy rõ trong bãi đậu xe. Hôm nay mây thưa hơn, một vài vệt nắng chiếu xa xa ở phía tây.
Anh bước ra và đi vòng mở cửa xe cho tôi. Anh chìa tay ra.
Tôi ngồi lỳ trên ghế, khoanh tay, khoái trá thầm. Bãi đậu xe đầy người mặc đồ trang trọng: những người chứng kiến. Anh không thể lôi tôi ra khỏi xe theo kiểu anh sẽ làm nếu chỉ có tôi và anh.
Anh thở dài. "Khi có người muốn giết em, em dũng cảm như một chú sư tử – thế mà khi có người nói đến chuyện khiêu vũ thì… " anh lắc đầu.
Tôi nuốt nhanh trong cuống họng. Khiêu vũ.
"Bella, anh sẽ không để cho bất cứ thứ gì làm em đau - ngay cả chính bản thân em. Anh sẽ không rời xa em dù chỉ một lần. “
Tôi nghĩ về điều đó và đột ngột cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Anh có thể nhìn thấy điều đó trên mặt tôi. “Đấy, nào,” anh nói dịu dàng, "sẽ không tệ lắm đâu.” Anh cúi xuống và choàng một tay quanh eo tôi. Tôi nắm tay kia của anh và để anh nâng tôi ra khỏi xe.
Anh cứ vòng tay ôm chặt tôi, đỡ tôi đi khập khiễng về phía trường.
Ở Phoenix, người ta tổ chức khiêu vũ trong phòng khiêu vũ của khách sạn. Còn ở đây, buổi khiêu vũ này được tổ chức trong phòng tập thể dục, dĩ nhiên rồi. Đây có lẽ là phòng duy nhất trong thị trấn đủ lớn để tổ chức khiêu vũ. Khi chúng tôi vào bên trong, tôi cười khúc khích. Có mái vòm treo bong bóng và vòng hoa quấn giấy kép màu tùng lam trang trí trên tường.
“Trông giống như sắp chiếu phim kinh dị vậy, “ tôi cười khúc khích.
“Ờ, " anh lẩm bẩm khi chúng tôi từ từ tiến đến gần bàn vé - anh gần như nâng toàn bộ trọng lượng cơ thể của tôi, nhưng tôi vẫn phải lê chân và nhảy về phía trước - "Có quá nhiều ma cà rồng."
Tôi nhìn vào sàn khiêu vũ; có một khoảng rộng ở giữa sàn, nơi có hai cặp đang xoay tròn duyên dáng. Những đôi khác đang nép vào các bên để chừa chỗ cho họ - không ai muốn mình đối chọi với sự lộng lẫy như thế. Emmett và Jasper có vẻ đáng gờm và hoàn hảo trong bộ áo xmốc-king. Alice nổi bật trong chiếc áo đầm bằng vải xa - tanh đen khoét lỗ hình học để lộ làn da trắng như tuyết của cô dưới các lỗ khoét tam giác lớn. Còn Rosalie... ừm, Rosalie. Cô thì không thể tưởng tượng nỗi. Đầm màu đỏ tươi sặc sỡ hở lưng, ôm đến bắp chân thì xoè rộng thành đuôi váy diềm đăng-ten, với đường viền cổ xẻ sâu đến eo. Tôi cảm thấy thương hại cho mọi cô gái trong phòng, trong đó có tôi.
"Anh có muốn em cài then cửa để anh thảm sát dân trong thị trấn vô tư này không?" Tôi thì thầm bí ẩn.
“Và em ở bên nào trong kế hoạch đó?" Anh nhìn trừng trừng.
"Ồ, dĩ nhiên, em theo ma cà rồng. "
Anh mỉm cười miễn cưỡng. "Làm bất cứ thứ gì để khỏi phải khiêu vũ hả.”
"Bất cứ thứ gì. "
Anh mua vé cho chúng tôi, rồi dìu tôi về phía sàn nhảy. Tôi nép vào tay anh và lê chân.
"Anh có nguyên đêm mà,” anh cảnh báo.
Cuối cùng anh dìu tôi ra chỗ gia đình anh đang xoay tròn thanh nhã - có điều theo phong cách hoàn toàn không phù hợp với thời điểm và âm nhạc hiện tại. Tôi khiếp sợ nhìn.
"Edward. " Cổ họng tôi khô đến nỗi tôi chỉ có thể thì thầm. " Em thực không biết nhảy mà!" Tôi có thể cảm nhận được nỗi lo sợ trào dâng trong lồng ngực.
"Đừng lo, ngốc à, " anh thì thầm lại. " Anh biết.” Anh choàng tay tôi quanh cổ anh và nâng tôi lên để lách chân anh vào dưới chân tôi.
Và rồi chúng tôi cũng xoay tròn.
"Em cảm thấy như em mới năm tuổi, " tôi cười sau vài phút nhảy van-xơ hết sức dễ dàng.
"Em không giống năm tuổi chút nào, " anh thì thầm, kéo tôi vào gần anh hơn một chút, khiến chân tôi cách mặt đất một foot.
Alice bắt gặp ánh mắt tôi khi đang xoay và mỉm cười động viên - tôi mỉm cười đáp lại. Tôi ngạc nhiên thấy mình đang vui thực sự ... hơi hơi.
"Ổn rồi, không tệ chút nào,” tôi thú nhận.
Nhưng Edward đang nhìn về phía cánh cửa, và mặt anh giận dữ.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi bật hỏi thành tiếng. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, mất phương hướng vì xoay theo điệu nhạc, nhưng cuối cùng cũng thấy được chuyện làm anh bực mình. Jacob Black, không mặc áo xmốc-king, mà mặc áo sơ mi trắng dài tay và thắt cà vạt, tóc chải ngược ra sau cột đuôi gà như thường lệ, đang băng qua sàn đi về hướng chúng tôi.
Sau phút sững người nhận ra nhau, tôi không thể không cảm thấy ân hận cho Jacob. Anh chàng rõ ràng không thoải mái cho lắm – hết sức đau khổ nữa là đằng khác. Mặt anh chàng tỏ vẻ hối lỗi khi mắt chúng tôi giao nhau.
Edward gầm gừ khe khẽ.
"Đàng hoàng chứ!" Tôi rít lên.
Giọng Edward gay gắt. "Anh ta muốn nói chuyện với em. "
Rồi Jacob đến bên chúng tôi, vẻ bối rối và hối lỗi càng lộ rõ hơn trên mặt anh.
"Chào, Bella, tôi hi vọng bạn sẽ ở đây. " Giọng Jacob nghe giống như anh chàng mong điều ngược lại. Nhưng nụ cười của anh vẫn ấm áp như mọi khi.
"Chào Jacob. " Tôi mỉm cười đáp lại. "Có chuyện gì thế?"
"Tôi có thể thay chỗ anh được không ?" anh ta hỏi dò, liếc Edward lần đầu tiên. Tôi hết sức bất ngờ khi nhận ra rằng Jacob chẳng cần phải ngước mặt lên. Hẳn anh chàng đã cao thêm nửa foot kể từ lần đầu tôi gặp anh.
Edward có vẻ bình tĩnh, không biểu lộ gì trên mặt. Câu trả lời duy nhất của anh là cẩn thận đặt tôi đứng xuống, rồi lùi lại một bước.
"Cám ơn," Jacob hoà nhã nói.
Edward chỉ gật đầu, nhìn tôi chằm chằm rồi mới quay lưng bước đi.
Jacob đưa tay ôm eo tôi, và tôi đưa tay lên đặt lên vai anh.
"Wow, Jake, bây giờ bạn cao bao nhiêu rồi?"
Anh chàng có vẻ tự mãn. “Sáu phẩy hai foot.”
Thật ra chúng tôi chả nhảy nhót gì cả vì cái chân tôi. Thay vì đó, chúng tôi vụng về lắc lư qua lại mà chẳng hề nhúc nhích đôi chân. Cũng may là; do gần đây cao lên nhanh như thổi nên nhìn anh có vẻ lóng ngóng và vụng về, có lẽ anh chàng cũng chẳng nhảy giỏi gì hơn tôi.
"Nè, sao đêm nay bạn lại đến đây?" Tôi hỏi không giấu nỗi tò mò thật sự.
Qua phản ứng của Edward, tôi cũng đoán ra.
"Bạn có thể tin nỗi không bố tôi trả tôi hai mươi đồng để đến buổi khiêu vũ này đấy?" anh chàng thú nhận, hơi xấu hổ.
"Có, tin chứ, " tôi lẩm bẩm. "À, tôi hy vọng bạn ít ra cũng sẽ vui vẻ. Đã tìm ra người bạn thích chưa?" Tôi trêu chọc, hất đầu về phía một nhóm thiếu nữ đang đứng tựa lưng vào tường giống như bức vẽ phối màu.
"Rồi, " anh chàng thở dài. " Nhưng cô ấy đã có bạn nhảy rồi. "
Anh chàng nhìn xuống để gặp ánh nhìn tò mò của tôi trong thoáng chốc - rồi cả hai đều quay đi, bối rối.
" À này, bạn trông rất xinh" anh chàng bẽn lẽn nói thêm.
"Ừm, cám ơn. Vậy tại sao Billy bảo bạn đến đây ?" Tôi hỏi nhanh, mặc dù tôi đã biết câu trả lời.
Jacob không có vẻ biết ơn vì đề tài thay đổi; anh chàng nhìn sang chỗ khác, lại không thoải mái. "Ông nói đây là nơi an toàn để nói chuyện với bạn. Tôi dám chắc ông già mất trí rồi.”
Tôi cùng cười với anh chàng một cách gượng gạo.
"Dù sao chăng nữa, ông nói nếu tôi nói cho bạn nghe một chuyện, ông sẽ kiếm cho tôi cái xy-lanh chính mà tôi đang cần, " anh chàng thú nhận với nụ cười bẽn lẽn.
"Vậy thì nói đi. Tôi muốn bạn lắp xong cái xe.” Tôi cười toe toét đáp lại. Ít nhất Jacob không tin chuyện này chút nào. Chính điều đó làm tình hình dễ chịu hơn một chút. Edward dựa lưng vào tường, chăm chú nhìn mặt tôi, với vẻ mặt vô cảm. Tôi thấy một em sinh viên năm thứ hai mặc đầm màu hồng quan sát anh với vẻ dò hỏi rụt rè, nhưng anh dường như chẳng hề biết đến cô ta.
Jacob lại nhìn sang chỗ khác, xấu hổ. "Đừng giận nhé?"
"Làm sao mà tôi giận bạn được, Jacob, " tôi quả quyết với anh chàng. "Thậm chí tôi cũng chẳng giận bác Billy nữa. Cứ nói ra chuyện bạn phải nói.”
"Ừm, - cho tôi xin lỗi, chuyện này hơi ngớ ngẩn một tí, Bella – bố tôi muốn bạn chia tay với bạn trai. Ông bảo tôi nói với bạn rằng “xin bạn”". Anh chàng lắc đầu bực bội.
"Bác ấy vẫn còn mê tín, ha?"
"Ừ. Ông…hầu như quá đáng khi bạn bị thương ở Phoenix. Ông không tin là…. " Giọng Jacob nhỏ dần e dè.
Mắt tôi nheo lại. "Tôi ngã. "
“Tôi biết rồi, “ Jacob nói nhanh.
"Bác ấy nghĩ anh Edward đã làm gì để tôi bị thương à.” Đó không phải là câu hỏi, và mặc dù tôi đã hứa, tôi vẫn giận điên.
Jacob không nhìn tôi nữa. Chúng tôi thậm chí không thèm lắc lư theo điệu nhạc, cho dù bàn tay anh chàng vẫn để trên eo tôi, và tay tôi đang choàng qua cổ anh chàng.
"Nè, Jacob, tôi biết Billy có lẽ sẽ không tin việc này, nhưng đúng vậy đó bạn biết không” – lúc này anh chàng nhìn tôi, đáp lại vẻ thành khẩn mới trong giọng tôi - " Edward thật đã cứu mạng tôi. Nếu không có Edward và cha anh ấy, tôi đã chết rồi.”
"Tôi biết, " anh chàng tuyên bố, nhưng dường như do những lời chân thành của tôi ảnh hưởng mà thôi. Ít ra, anh chàng sẽ có thể thuyết phục Billy về điều này ít nhiều.
"Này, tôi xin lỗi vì bạn phải làm chuyện này, Jacob, " tôi xin lỗi. "Dù sao đi nữa, bạn cũng sẽ nhận được linh kiện mà, phải không?"
"Ừ, " anh chàng lẩm bẩm. Anh chàng vẫn có vẻ vụng về… bực bội.
"Còn gì nữa vậy?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Quên chuyện đó đi, " anh chàng lầm bầm, " Tôi sẽ kiếm việc làm và tự dành dụm tiền.”
Tôi nhìn trừng trừng anh chàng cho đến khi anh chàng nhìn tôi. "Nói ra đi, Jacob. "
"Tệ lắm.”
"Tôi không quan tâm. Nói cho tôi biết đi, " tôi cố nài.
"Được rồi nhưng, trời, việc này tệ lắm lận. " Anh chàng lắc đầu. " Ông nói với tôi là, ồ không, phải cảnh báo bạn là - , - và đây là số nhiều của ông, chứ không phải của tôi " – anh chàng rút một tay ra khỏi thắt lưng tôi và làm dấu trích dẫn câu nói trong không khí - "Chúng tôi đang theo dõi.” Anh chàng thận trọng nhìn phản ứng của tôi.
Giống như chuyện trong phim mafia vậy. Tôi cười ầm lên.
"Xin lỗi vì bạn phải làm việc này, Jake, " tôi cười khúc khích.
"Tôi không quan tâm chuyện đó lắm. " Anh chàng cười nhẹ nhõm. Ánh mắt anh chàng nhận xét khi nhìn nhanh một lượt cái áo đầm của tôi. "Nè, tôi có nên nói với ông là đừng có xía vô chuyện người khác không?" anh chàng phấn khởi hỏi .
"Không, " tôi thở dài. "Nói với ông là tôi nói cám ơn. Tôi biết bác ấy có ý tốt.”
Bài hát chấm dứt, và tôi bỏ tay xuống.
Tay anh chàng vẫn lần lữa nơi eo tôi, và anh chàng nhìn lướt qua cái chân vô dụng của tôi. “Bạn có muốn nhảy nữa không? Hay để tôi đưa bạn đến đâu đó ?"
Edward trả lời hộ tôi. “Được rồi, Jacob. Bây giờ tôi sẽ lo chuyện đó từ giờ. "
Jacob chùn bước, tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào Edward, đang đứng ngay bên cạnh chúng tôi.
"Này, tôi đã chẳng gặp được bạn ở đó,” anh chàng lẩm bẩm. "Tôi mong sẽ gặp lại bạn đâu đó, Bella.” Anh chàng lùi lại, miễn cưỡng vẫy tay chào tạm biệt.
Tôi mỉm cười. "Ừ, gặp lại bạn sau. "
“Xin lỗi nhé, " anh chàng nói lần nữa rồi mới quay ra cửa.
Tay Edward vòng qua tôi khi bài hát tiếp theo bắt đầu. Đó là bản nhạc nhịp hơi nhanh so với điệu slow, nhưng dường như anh không quan tâm đến nhạc. Tôi tựa đầu vào ngực anh, mãn nguyện.
"Cảm thấy dễ chịu hơn không?" Tôi trêu chọc.
"Chưa lắm, " anh nói gọn lỏn.
"Đừng giận Billy,” tôi thở dài. " Bác ấy chỉ lo cho em vì Charlie thôi. Không có ý gì đâu."
"Anh không bực Billy, " Anh đính chính với giọng nhanh và rõ. "Mà con trai ông ta làm anh phát cáu.”
Tôi lùi lại nhìn anh. Mặt anh nghiêm túc.
"Sao vậy?"
"Trước tiên, anh ta làm anh không giữ được lời hứa.”
Tôi nhìn anh chằm chằm anh không hiểu.
Anh cười nhếch mép. "Anh đã hứa không rời xa em đêm nay, " anh giải thích.
"Ồ, được rồi, em tha thứ cho anh.”
"Cám ơn em. Nhưng còn chuyện khác nữa. " Edward cau mày.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi.
"Hắn bảo em đẹp, " anh tiếp tục nói, mày cau nhiều hơn.
"Thực tế đó là một sự sỉ nhục, dáng vẻ của em hiện giờ. Em hơn cả xinh đẹp.”
Tôi cười lớn. "Có thể anh hơi thiên vị quá đó.”
"Anh không nghĩ thế. Hơn nữa, mắt anh rất tinh.”
Chúng tôi lại xoay theo điệu nhạc, chân tôi trên chân anh khi anh ôm chặt lấy tôi.
"Vậy anh có chịu giải thích lý do của toàn bộ chuyện này không?" Tôi thắc mắc.
Anh nhìn xuống tôi, không hiểu, và tôi liếc nhìn đầy ngụ ý vào tờ giấy kếp.
Anh cân nhắc một lát, rồi đổi hướng, xoay tôi băng qua đám đông ra cửa sau của phòng tập thể dục. Tôi thoáng thấy Jessica và Mike đang khiêu vũ, nhìn tôi chằm chằm tò mò. Jessica vẫy tay, và tôi nhanh nhẹn mỉm cười đáp lại. Angela cũng ở đó, trông rất tràn trề hạnh phúc trong vòng tay của Ben Cheney tí hon; cô lúc nào cũng nhìn chằm chằm xuống anh bạn, thấp hơn cô cả cái đầu. Lee và Samantha, Lauren, cùng với Conner nhìn chăm chú về phía chúng tôi; tôi có thể gọi tên từng khuôn mặt đang lướt qua tôi. Và rồi chúng tôi đã ở bên ngoài, trong ánh sáng mờ, dịu mát của mặt trời đang lặn.
Ngay khi chúng tôi chỉ có một mình, anh xốc tôi lên tay, rồi bế tôi băng qua vùng tối tăm cho đến khi anh đến chiếc băng ghế bên dưới bóng cây Madrone. Anh ngồi đó, vẫn bế tôi trước ngực.
Trăng đã lên, sáng bàng bạc qua làn mây mỏng nhẹ, và khuôn mặt anh nhợt nhạt dưới ánh sáng trắng ấy. Miệng anh cay đắng, mắt anh bồn chồn.
"Mục đích?" Tôi nhắc khẽ.
Anh lờ tôi, ngước nhìn chăm chú vào mặt trăng.
"Lại chạng vạng, " anh thì thầm. "Lại một ngày nữa trôi qua. Dù ngày có đẹp cách mấy thì cũng đến lúc kết thúc.”
"Một những thứ không phải kết thúc, " tôi nói thầm qua kẽ răng, lập tức căng thẳng.
Anh thở dài.
"Anh đưa em đến buổi khiêu vũ,” rốt cuộc anh cũng trả lời câu hỏi của tôi, chậm rãi, "vì anh không muốn em để lỡ bất cứ thứ gì. Anh không muốn sự hiện diện anh tước đi của em mọi thứ, nếu anh làm được điều đó. Anh muốn em là người. Anh muốn đời em tiếp tục như nó lẽ ra phải vậy nếu anh đã chết trong năm một nghìn chín trăm mười tám.”
Tôi rùng mình khi nghe lời anh nói, rồi lắc đầu giận dữ. "Cho dù ở thế giới nào em cũng không thích đi khiêu vũ cả? Nếu anh không mạnh hơn em ngàn lần, thì em sẽ không bao giờ để anh thoát được chuyện này đâu.”
Anh thoáng mỉm cười, nhưng đôi mắt thì không. "Không tệ đến mức vậy đâu, chính em tự nói vậy mà. "
"Đó là vì em ở bên anh. "
Chúng tôi yên lặng trong một phút; anh nhìn chăm chú vào trăng còn tôi thì nhìn chằm chằm vào anh. Tôi ước mình biết cách giải thích cho anh hiểu là tôi chẳng quan tâm chút nào đến cuộc đời của một người bình thường.
"Em sẽ kể cho anh nghe một chuyện nhé?" anh hỏi, liếc nhìn xuống tôi cười nhẹ.
"Chẳng phải em luôn như thế sao?"
"Chỉ cần hứa em sẽ kể anh nghe, " anh khăng khăng, cười toe toét.
Tôi biết thế nào mình cũng sẽ hối tiếc cho xem. "Em hứa. "
"Em có vẻ hết sức ngạc nhiên khi biết anh sẽ đưa em đến đây, " anh bắt đầu.
"Đúng vậy, " tôi xen vào.
"Đúng vậy,” anh đồng ý. " Nhưng hẳn em đã có giả thuyết khác… Anh muốn biết - em nghĩ anh bảo em ăn diện như thế để làm gì?"
Quả không sai, hối hận liền. Tôi bặm môi, do dự. "Em không muốn nói cho anh biết.”
"Em đã hứa rồi,” anh phản đối.
"Em biết. "
"Thế đó là chuyện gì?"
Tôi biết anh nghĩ chỉ vì tôi mắc cỡ nên không nói ra. " Em sợ nó sẽ làm anh nổi giận - hoặc buồn thôi.”
Mày anh nhíu lại khi anh hiểu ra. "Anh vẫn muốn biết. Làm ơn đi mà?”
Tôi thở dài. Anh chờ đợi.
"Ừm ... em đoán đó là một ... sự kiện nào đó. Nhưng em không nghĩ là đó chuyện nhàm chán của con người…như khiêu vũ!" Tôi chế giễu.
"Của con người?" anh hỏi thẳng. Anh đã chọn đúng từ quan trọng ấy.
Tôi nhìn xuống áo đầm của mình, vò miếng the mỏng. Anh im lặng chờ đợi.
"Được rồi, " tôi vội vã thú nhận. "Em đã hy vọng anh đổi ý… là rốt cuộc, anh sẽ biến đổi em.”
Một tá cảm xúc hiện ra trên mặt anh. Tôi nhận ra một vài trong số đó: tức giận.. đau đớn…và rồi anh dường như trấn tĩnh lại và vẻ mặt anh trở nên thích thú.
"Em nghĩ là đó sẽ là một dịp trang trọng à?" anh sờ vào ve áo vét-tông của mình, trêu tôi.
Tôi quắc mắt giận dữ để giấu xấu hổ. "Em đâu biết mấy chuyện đó ra sao đâu. Với em, ít ra, chuyện đó còn dễ hiểu hơn là đi dự khiêu vũ. " Anh vẫn cười toe toét.
“Chả có gì mắc cười hết,” tôi nói.
"Ừ, em đúng, chẳng có gì buồn cười cả,” anh đồng ý, nụ cười biến mất.
"Nhưng anh thà coi đó là chuyện đùa, còn hơn tin là em nghiêm túc.”
"Nhưng em nghiêm túc mà. "
Anh thở dài. "Anh biết. Và em muốn thế thật sao?”
Nỗi đau quay về trong mắt anh. Tôi cắn môi gật đầu.
"Quá mong muốn điều này đến hồi kết thúc, " anh thì thầm, gần như với chính mình, “vì chuyện này sẽ là hoàng hôn của đời em, dù đời em chỉ mới bắt đầu. Em đã muốn từ bỏ mọi thứ.”
"Không phải là sự kết thúc mà là sự khởi đầu, " tôi thì thào không đồng tình.
"Anh không đáng để em làm vậy đâu, " anh buồn bã nói.
" Anh có nhớ anh bảo rằng em không nhìn rõ chính em không?"
Tôi nhướng mày hỏi. "Anh rõ là cũng không biết mình như em thôi. "
"Anh biết mình là cái giống gì.”
Tôi thở dài.
Nhưng tâm trạng hay thay đổi của anh ấy lại chuyển sang tôi. Anh bặm môi, và mắt anh tìm kiếm. Anh nhìn kỹ mặt tôi hồi lâu.
"Vậy bây giờ em đã sẵn sàng chưa?" anh hỏi.
"Ờ.... " Tôi nuốt nhanh trong cuống họng. "Sao?"
Anh mỉm cười, rồi từ từ cúi đầu xuống cho đến khi đôi môi lạnh giá của anh mơn man làn da ngay dưới quai hàm tôi.
"Ngay bây giờ nhé ?" anh thì thầm, hơi thở anh lành lạnh trên cổ tôi. Tôi bất giác rùng mình.
"Vâng, " tôi thì thầm, để giọng nói của mình không có cơ hội yếu đi. Nếu anh nghĩ tôi đang gạt anh, anh sẽ thất vọng. Tôi đã quyết định rồi, và tôi hoàn toàn dứt khoát. Dù thân tôi cứng đờ, dù tay tôi cuộn lại thành nắm đấm, dù hơi thở tôi ngắt quãng....
Anh cười buồn, và đứng thẳng lại. Mặt anh lộ vẻ thất vọng.
"Em đâu thực tin là anh sẽ chịu thua dễ dàng vậy hả,” anh chế giễu chua chát.
"Ai cấm em mơ ước đâu.”
Lông mày anh dựng lên. "Đó là điều em mơ ước sao? Làm một con quái vật?”
"Đâu phải vậy,” tôi nói, cau mày vì cách chọn từ của anh. Thực vậy, quái vật.
"Chủ yếu là em mơ ước được ở bên anh mãi mãi. "
Nét mặt anh thay đổi, dịu lại và buồn bã vì nỗi đau phảng phất trong giọng tôi.
"Bella.” Ngón tay anh nhẹ nhàng rà trên môi tôi. "Anh sẽ ở bên em - như thế đủ chưa?"
Tôi mỉm cười dưới đầu ngón tay anh. "Đủ cho bây giờ thôi.”
Anh cau mày vì sự ngoan cố của tôi. Đêm nay chẳng ai chịu đầu hàng cả. Anh thở ra, thực ra là gầm gừ.
Tôi sờ mặt anh. "Nhìn nè, " tôi nói. "Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này. Thế đủ chưa?"
"Ờ, thế là đủ rồi, " anh mỉm cười trả lời . "Đủ mãi mãi.”
Và anh cúi xuống áp đôi môi lạnh giá của mình lên cổ tôi một lần nữa.