Từ điển
Dịch văn bản
 
Tất cả từ điển
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
(11)
Twilight 24. AN IMPASSE
Chạng vạng 24. Ngõ cụt
My eyes opened to a bright, white light. I was in an unfamiliar room, a white room. The wall beside me was covered in long vertical blinds; over my head, the glaring lights blinded me. I was propped up on a hard, uneven bed — a bed with rails. The pillows were flat and lumpy. There was an annoying beeping sound somewhere close by. I hoped that meant I was still alive. Death shouldn't be this uncomfortable. My hands were all twisted up with clear tubes, and something was taped across my face, under my nose. I lifted my hand to rip it off. "No, you don't." And cool fingers caught my hand.
Mắt tôi mở ra thấy đèn sáng choang. Tôi đang ở trong một căn phòng trắng toát, xa lạ. Bức tường bên cạnh tôi được che màn xếp dọc dài; trên đầu tôi, đèn chói chang làm loà mắt. Tôi được cho nằm tựa vào một chiếc giường cứng, không bằng phẳng - giường có các thanh sắt. Gối bẹp dí và lổn nhổn. Có tiếng bíp-bíp làm bực cả mình ở đâu đó gần bên. Tôi hy vọng điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Chết không thể khó chịu thế này. Hai tay tôi bị cột chằng chịt mấy ống nhựa trong, và cái gì đó dán qua mặt tôi, dưới mũi. Tôi đưa tay lên để gỡ nó ra. "Không, không được đâu.” Và ngón tay mát rượi giữ tay tôi lại.
24

24. AN IMPASSE

My eyes opened to a bright, white light. I was in an unfamiliar room, a white room. The wall beside me was covered in long vertical blinds; over my head, the glaring lights blinded me. I was propped up on a hard, uneven bed — a bed with rails. The pillows were flat and lumpy. There was an annoying beeping sound somewhere close by. I hoped that meant I was still alive. Death shouldn't be this uncomfortable.

My hands were all twisted up with clear tubes, and something was taped across my face, under my nose. I lifted my hand to rip it off.

"No, you don't." And cool fingers caught my hand.

"Edward?" I turned my head slightly, and his exquisite face was just inches from mine, his chin resting on the edge of my pillow. I realized again that I was alive, this time with gratitude and elation. "Oh, Edward, I'm so sorry!"

"Shhhh," he shushed me. "Everything's all right now."

"What happened?" I couldn't remember clearly, and my mind rebelled against me as I tried to recall.

"I was almost too late. I could have been too late," he whispered, his voice tormented.

"I was so stupid, Edward. I thought he had my mom."

"He tricked us all."

"I need to call Charlie and my mom," I realized through the haze.

"Alice called them. Renée is here — well, here in the hospital. She's getting something to eat right now."

"She's here?" I tried to sit up, but the spinning in my head accelerated, and his hand pushed me gently down onto the pillows.

"She'll be back soon," he promised. "And you need to stay still."

"But what did you tell her?" I panicked. I had no interest in being soothed. My mom was here and I was recovering from a vampire attack. "Why did you tell her I'm here?"

"You fell down two flights of stairs and through a window." He paused.  "You have to admit, it could happen."

I sighed, and it hurt. I stared down at my body under the sheet, the huge lump that was my leg.

"How bad am I?" I asked.

"You have a broken leg, four broken ribs, some cracks in your skull, bruises covering every inch of your skin, and you've lost a lot of blood.

They gave you a few transfusions. I didn't like it — it made you smell all wrong for a while."

"That must have been a nice change for you."

"No, I like how you smell."

"How did you do it?" I asked quietly. He knew what I meant at once.

"I'm not sure." He looked away from my wondering eyes, lifting my gauze-wrapped hand from the bed and holding it gently in his, careful not to disrupt the wire connecting me to one of the monitors.

I waited patiently for the rest.

He sighed without returning my gaze. "It was impossible… to stop," he whispered. "Impossible. But I did." He looked up finally, with half a smile. "I must love you."

"Don't I taste as good as I smell?" I smiled in response. That hurt my face.

"Even better — better than I'd imagined."

"I'm sorry," I apologized.

He raised his eyes to the ceiling. "Of all the things to apologize for."

"What should I apologize for?"

"For very nearly taking yourself away from me forever."

"I'm sorry," I apologized again.

"I know why you did it." His voice was comforting. "It was still irrational, of course. You should have waited for me, you should have told me."

"You wouldn't have let me go."

"No," he agreed in a grim tone, "I wouldn't."

Some very unpleasant memories were beginning to come back to me. I shuddered, and then winced.

He was instantly anxious. "Bella, what's wrong?"

"What happened to James?"

"After I pulled him off you, Emmett and Jasper took care of him." There was a fierce note of regret in his voice.

This confused me. "I didn't see Emmett and Jasper there."

"They had to leave the room… there was a lot of blood."

"But you stayed."

"Yes, I stayed."

"And Alice, and Carlisle…" I said in wonder.

"They love you, too, you know."

A flash of painful images from the last time I'd seen Alice reminded me of something. "Did Alice see the tape?" I asked anxiously.

"Yes." A new sound darkened his voice, a tone of sheer hatred.

"She was always in the dark, that's why she didn't remember."

"I know. She understands now." His voice was even, but his face was black with fury.

I tried to reach his face with my free hand, but something stopped me. I glanced down to see the IV pulling at my hand.

"Ugh." I winced.

"What is it?" he asked anxiously — distracted, but not enough. The bleakness did not entirely leave his eyes.

"Needles," I explained, looking away from the one in my hand. I concentrated on a warped ceiling tile and tried to breathe deeply despite the ache in my ribs.

"Afraid of a needle," he muttered to himself under his breath, shaking his head. "Oh, a sadistic vampire, intent on torturing her to death, sure, no problem, she runs off to meet him. An IV, on the other hand…"

I rolled my eyes. I was pleased to discover that this reaction, at least, was pain-free. I decided to change the subject.

"Why are you here?" I asked.

He stared at me, first confusion and then hurt touching his eyes. His brows pulled together as he frowned. "Do you want me to leave?"

"No!" I protested, horrified by the thought. "No, I meant, why does my mother think you're here? I need to have my story straight before she gets back."

"Oh," he said, and his forehead smoothed back into marble. "I came to Phoenix to talk some sense into you, to convince you to come back to Forks." His wide eyes were so earnest and sincere, I almost believed him myself. "You agreed to see me, and you drove out to the hotel where I was staying with Carlisle and Alice — of course I was here with parental supervision," he inserted virtuously, "but you tripped on the stairs on the way to my room and… well, you know the rest. You don't need to remember any details, though; you have a good excuse to be a little muddled about the finer points."

I thought about it for a moment. "There are a few flaws with that story.

Like no broken windows."

"Not really," he said. "Alice had a little bit too much fun fabricating evidence. It's all been taken care of very convincingly — you could probably sue the hotel if you wanted to. You have nothing to worry about," he promised, stroking my cheek with the lightest of touches.

"Your only job now is to heal."

I wasn't so lost to the soreness or the fog of medication that I didn't respond to his touch. The beeping of the monitor jumped around erratically — now he wasn't the only one who could hear my heart misbehave.

"That's going to be embarrassing," I muttered to myself.

He chuckled, and a speculative look came into his eye. "Hmm, I wonder…"

He leaned in slowly; the beeping noise accelerated wildly before his lips even touched me. But when they did, though with the most gentle of pressure, the beeping stopped altogether.

He pulled back abruptly, his anxious expression turning to relief as the monitor reported the restarting of my heart.

"It seems that I'm going to have to be even more careful with you than usual." He frowned.

"I was not finished kissing you," I complained. "Don't make me come over there."

He grinned, and bent to press his lips lightly to mine. The monitor went wild.

But then his lips were taut. He pulled away.

"I think I hear your mother," he said, grinning again.

"Don't leave me," I cried, an irrational surge of panic flooding through me. I couldn't let him go — he might disappear from me again.

He read the terror in my eyes for a short second. "I won't," he promised solemnly, and then he smiled. "I'll take a nap."

He moved from the hard plastic chair by my side to the turquoise faux-leather recliner at the foot of my bed, leaning it all the way back, and closing his eyes. He was perfectly still.

"Don't forget to breathe," I whispered sarcastically. He took a deep breath, his eyes still closed.

I could hear my mother now. She was talking to someone, maybe a nurse, and she sounded tired and upset. I wanted to jump out of the bed and run to her, to calm her, promise that everything was fine. But I wasn't in any sort of shape for jumping, so I waited impatiently.

The door opened a crack, and she peeked through.

"Mom!" I whispered, my voice full of love and relief.

She took in Edward's still form on the recliner, and tiptoed to my bedside.

"He never leaves, does he?" she mumbled to herself.

"Mom, I'm so glad to see you!"

She bent down to hug me gently, and I felt warm tears falling on my cheeks.

"Bella, I was so upset!"

"I'm sorry, Mom. But everything's fine now, it's okay," I comforted her.

"I'm just glad to finally see your eyes open." She sat on the edge of my bed.

I suddenly realized I didn't have any idea when it was. "How long have they been closed?"

"It's Friday, hon, you've been out for a while."

"Friday?" I was shocked. I tried to remember what day it had been when… but I didn't want to think about that.

"They had to keep you sedated for a while, honey — you've got a lot of injuries."

"I know." I could feel them.

"You're lucky Dr. Cullen was there. He's such a nice man… very young, though. And he looks more like a model than a doctor…"

"You met Carlisle?"

"And Edward's sister Alice. She's a lovely girl."

"She is," I agreed wholeheartedly.

She glanced over her shoulder at Edward, lying with his eyes closed in the chair. "You didn't tell me you had such good friends in Forks."

I cringed, and then moaned.

"What hurts?" she demanded anxiously, turning back to me. Edward's eyes flashed to my face.

"It's fine," I assured them. "I just have to remember not to move." He lapsed back into his phony slumber.

I took advantage of my mother's momentary distraction to keep the subject from returning to my less-than-candid behavior. "Where's Phil?" I asked quickly.

"Florida — oh, Bella! You'll never guess! Just when we were about to leave, the best news!"

"Phil got signed?" I guessed.

"Yes! How did you guess! The Suns, can you believe it?"

"That's great, Mom," I said as enthusiastically as I could manage, though I had little idea what that meant.

"And you'll like Jacksonville so much," she gushed while I stared at her vacantly. "I was a little bit worried when Phil started talking about Akron, what with the snow and everything, because you know how I hate the cold, but now Jacksonville! It's always sunny, and the humidity really isn't that bad. We found the cutest house, yellow, with white trim, and a porch just like in an old movie, and this huge oak tree, and it's just a few minutes from the ocean, and you'll have your own bathroom —"

"Wait, Mom!" I interrupted. Edward still had his eyes closed, but he looked too tense to pass as asleep. "What are you talking about? I'm not going to Florida. I live in Forks."

"But you don't have to anymore, silly," she laughed. "Phil will be able to be around so much more now… we've talked about it a lot, and what I'm going to do is trade off on the away games, half the time with you, half the time with him."

"Mom." I hesitated, wondering how best to be diplomatic about this. "I want to live in Forks. I'm already settled in at school, and I have a couple of girlfriends" — she glanced toward Edward again when I reminded her of friends, so I tried another direction — "and Charlie needs me.  He's just all alone up there, and he can't cook at all."

"You want to stay in Forks?" she asked, bewildered. The idea was inconceivable to her. And then her eyes flickered back toward Edward.

"Why?"

"I told you — school, Charlie — ouch!" I'd shrugged. Not a good idea.

.

Her hands fluttered helplessly over me, trying to find a safe place to pat. She made do with my forehead; it was unbandaged.

"Bella, honey, you hate Forks," she reminded me.

"It's not so bad."

She frowned and looked back and forth between Edward and me, this time very deliberately.

"Is it this boy?" she whispered.

I opened my mouth to lie, but her eyes were scrutinizing my face, and I knew she would see through that.

"He's part of it," I admitted. No need to confess how big a part. "So, have you had a chance to talk with Edward?" I asked.

"Yes." She hesitated, looking at his perfectly still form. "And I want to talk to you about that."

Uh-oh. "What about?" I asked.

"I think that boy is in love with you," she accused, keeping her voice low.

"I think so, too," I confided.

"And how do you feel about him?" She only poorly concealed the raging curiosity in her voice.

I sighed, looking away. As much as I loved my mom, this was not a conversation I wanted to have with her. "I'm pretty crazy about him."

There — that sounded like something a teenager with her first boyfriend might say.

"Well, he seems very nice, and, my goodness, he's incredibly good-looking, but you're so young, Bella…" Her voice was unsure; as far as I could remember, this was the first time since I was eight that she'd come close to trying to sound like a parental authority. I recognized the reasonable-but-firm tone of voice from talks I'd had with her about men.

"I know that, Mom. Don't worry about it. It's just a crush," I soothed her.

"That's right," she agreed, easily pleased.

Then she sighed and glanced guiltily over her shoulder at the big, round clock on the wall.

"Do you need to go?"

She bit her lip. "Phil's supposed to call in a little while… I didn't know you were going to wake up…"

"No problem, Mom." I tried to tone down the relief so she wouldn't get her feelings hurt. "I won't be alone."

"I'll be back soon. I've been sleeping here, you know," she announced, proud of herself.

"Oh, Mom, you don't have to do that! You can sleep at home — I'll never notice." The swirl of painkillers in my brain was making it hard to concentrate even now, though, apparently, I'd been sleeping for days.

"I was too nervous," she admitted sheepishly. "There's been some crime in the  neighborhood, and I don't like being there alone."

"Crime?" I asked in alarm.

"Someone broke into that dance studio around the corner from the house and burned it to the ground — there's nothing left at all! And they left a stolen car right out front. Do you remember when you used to dance there, honey?"

"I remember." I shivered, and winced.

"I can stay, baby, if you need me."

"No, Mom, I'll be fine. Edward will be with me."

She looked like that might be why she wanted to stay. "I'll be back tonight." It sounded as much like a warning as it sounded like a promise, and she glanced at Edward again as she said it.

"I love you, Mom."

"I love you, too, Bella. Try to be more careful when you walk, honey, I don't want to lose you."

Edward's eyes stayed closed, but a wide grin flashed across his face.

A nurse came bustling in then to check all my tubes and wires. My mother kissed my forehead, patted my gauze-wrapped hand, and left.

The nurse was checking the paper readout on my heart monitor.

"Are you feeling anxious, honey? Your heart rate got a little high there."

"I'm fine," I assured her.

"I'll tell your RN that you're awake. She'll be in to see you in a minute."

As soon as she closed the door, Edward was at my side.

"You stole a car?" I raised my eyebrows.

He smiled, unrepentant. "It was a good car, very fast."

"How was your nap?" I asked.

"Interesting." His eyes narrowed.

"What?"

He looked down while he answered. "I'm surprised. I thought Florida… and your mother… well, I thought that's what you would want."

I stared at him uncomprehendingly. "But you'd be stuck inside all day in Florida. You'd only be able to come out at night, just like a real vampire."

He almost smiled, but not quite. And then his face was grave. "I would stay in Forks, Bella. Or somewhere like it," he explained. "Someplace where I couldn't hurt you anymore."

It didn't sink in at first. I continued to stare at him blankly as the words one by one clicked into place in my head like a ghastly puzzle. I was barely conscious of the sound of my heart accelerating, though, as my breathing became hyperventilation, I was aware of the sharp aching in my protesting ribs.

He didn't say anything; he watched my face warily as the pain that had nothing to do with broken bones, pain that was infinitely worse, threatened to crush me.

And then another nurse walked purposefully into the room. Edward sat still as stone as she took in my expression with a practiced eye before turning to the monitors.

"Time for more pain meds, sweetheart?" she asked kindly, tapping the IV feed.

"No, no," I mumbled, trying to keep the agony out of my voice. "I don't need anything." I couldn't afford to close my eyes now.

"No need to be brave, honey. It's better if you don't get too stressed out; you need to rest." She waited, but I just shook my head.

"Okay," she sighed. "Hit the call button when you're ready."

She gave Edward a stern look, and threw one more anxious glance at the machinery, before leaving.

His cool hands were on my face; I stared at him with wild eyes.

"Shhh, Bella, calm down."

"Don't leave me," I begged in a broken voice.

"I won't," he promised. "Now relax before I call the nurse back to sedate you."

But my heart couldn't slow.

"Bella." He stroked my face anxiously. "I'm not going anywhere. I'll be right here as long as you need me."

"Do you swear you won't leave me?" I whispered. I tried to control the gasping, at least. My ribs were throbbing.

He put his hands on either side of my face and brought his face close to mine. His eyes were wide and serious. "I swear."

The smell of his breath was soothing. It seemed to ease the ache of my breathing. He continued to hold my gaze while my body slowly relaxed and the beeping returned to a normal pace. His eyes were dark, closer to black than gold today.

"Better?" he asked.

"Yes," I said cautiously.

He shook his head and muttered something unintelligible. I thought I picked out the word "overreaction."

"Why did you say that?" I whispered, trying to keep my voice from shaking. "Are you tired of having to save me all the time? Do you want me to go away?"

"No, I don't want to be without you, Bella, of course not. Be rational.

And I have no problem with saving you, either — if it weren't for the fact that I was the one putting you in danger… that I'm the reason that you're here."

"Yes, you are the reason." I frowned. "The reason I'm here — alive."

"Barely." His voice was just a whisper. "Covered in gauze and plaster and hardly able to move."

"I wasn't referring to my most recent near-death experience," I said, growing irritated. "I was thinking of the others — you can take your pick. If it weren't for you, I would be rotting away in the Forks cemetery."

He winced at my words, but the haunted look didn't leave his eyes.

"That's not the worst part, though," he continued to whisper. He acted as if I hadn't spoken. "Not seeing you there on the floor… crumpled and broken." His voice was choked. "Not thinking I was too late. Not even hearing you scream in pain — all those unbearable memories that I'll carry with me for the rest of eternity. No, the very worst was feeling…

knowing that I couldn't stop. Believing that I was going to kill you myself."

"But you didn't."

"I could have. So easily."

I knew I needed to stay calm… but he was trying to talk himself into leaving me, and the panic fluttered in my lungs, trying to get out.

"Promise me," I whispered.

"What?"

"You know what." I was starting to get angry now. He was so stubbornly determined to dwell on the negative.

He heard the change in my tone. His eyes tightened. "I don't seem to be strong enough to stay away from you, so I suppose that you'll get your way… whether it kills you or not," he added roughly.

"Good." He hadn't promised, though — a fact that I had not missed. The panic was only barely contained; I had no strength left to control the anger. "You told me how you stopped… now I want to know why," I demanded.

"Why?" he repeated warily.

"Why you did it. Why didn't you just let the venom spread? By now I would be just like you."

Edward's eyes seemed to turn flat black, and I remembered that this was something he'd never intended me to know. Alice must have been preoccupied by the things she'd learned about herself… or she'd been very careful with her thoughts around him — clearly, he'd had no idea that she'd filled me in on the mechanics of vampire conversions. He was surprised, and infuriated. His nostrils flared, his mouth looked as if it was chiseled from stone.

He wasn't going to answer, that much was clear.

"I'll be the first to admit that I have no experience with relationships," I said. "But it just seems logical… a man and woman have to be somewhat equal… as in, one of them can't always be swooping in and saving the other one. They have to save each other equally."

He folded his arms on the side of my bed and rested his chin on his arms.

His expression was smooth, the anger reined in. Evidently he'd decided he wasn't angry with me. I hoped I'd get a chance to warn Alice before he caught up with her.

"You have saved me," he said quietly.

"I can't always be Lois Lane," I insisted. "I want to be Superman, too."

"You don't know what you're asking." His voice was soft; he stared intently at the edge of the pillowcase.

"I think I do."

"Bella, you don't know. I've had almost ninety years to think about this, and I'm still not sure."

"Do you wish that Carlisle hadn't saved you?"

"No, I don't wish that." He paused before continuing. "But my life was over. I wasn't giving anything up."

"You are my life. You're the only thing it would hurt me to lose." I was getting better at this. It was easy to admit how much I needed him.

He was very calm, though. Decided.

"I can't do it, Bella. I won't do that to you."

"Why not?" My throat rasped and the words weren't as loud as I'd meant them to be. "Don't tell me it's too hard! After today, or I guess it was a few days ago… anyway, after that, it should be nothing."

He glared at me.

"And the pain?" he asked.

I blanched. I couldn't help it. But I tried to keep my expression from showing how clearly I remembered the feeling… the fire in my veins.

"That's my problem," I said. "I can handle it."

"It's possible to take bravery to the point where it becomes insanity."

"It's not an issue. Three days. Big deal."

Edward grimaced again as my words reminded him that I was more informed than he had ever intended me to be. I watched him repress the anger, watched as his eyes grew speculative.

"Charlie?" he asked curtly. "Renée?"

Minutes passed in silence as I struggled to answer his question. I opened my mouth, but no sound came out. I closed it again. He waited, and his expression became triumphant because he knew I had no true answer.

"Look, that's not an issue either," I finally muttered; my voice was as unconvincing as it always was when I lied. "Renée has always made the choices that work for her — she'd want me to do the same. And Charlie's resilient, he's used to being on his own. I can't take care of them forever. I have my own life to live."

"Exactly," he snapped. "And I won't end it for you."

"If you're waiting for me to be on my deathbed, I've got news for you! I was just there!"

"You're going to recover," he reminded me.

I took a deep breath to calm myself, ignoring the spasm of pain it triggered. I stared at him, and he stared back. There was no compromise in his face.

"No," I said slowly. "I'm not."

His forehead creased. "Of course you are. You may have a scar or two…"

"You're wrong," I insisted. "I'm going to die."

"Really, Bella." He was anxious now. "You'll be out of here in a few days. Two week at most."

I glared at him. "I may not die now… but I'm going to die sometime. Every minute of the day, I get closer. And I'm going to get old."

He frowned as what I was saying sunk in, pressing his long fingers to his temples and closing his eyes. "That's how it's supposed to happen. How it should happen. How it would have happened if I didn't exist — and I shouldn't exist."

I snorted. He opened his eyes in surprise. "That's stupid. That's like going to someone who's just won the lottery, taking their money, and saying, 'Look, let's just go back to how things should be. It's better that way.' And I'm not buying it."

"I'm hardly a lottery prize," he growled.

"That's right. You're much better."

He rolled his eyes and set his lips. "Bella, we're not having this discussion anymore. I refuse to damn you to an eternity of night and that's the end of it."

"If you think that's the end, then you don't know me very well," I warned him. "You're not the only vampire I know."

His eyes went black again. "Alice wouldn't dare."

And for a moment he looked so frightening that I couldn't help but believe it — I couldn't imagine someone brave enough to cross him.

"Alice already saw it, didn't she?" I guessed. "That's why the things she says upset you. She knows I'm going to be like you… someday."

"She's wrong. She also saw you dead, but that didn't happen, either."

"You'll never catch me betting against Alice."

We stared at each other for a very long time. It was quiet except for the whirring of the machines, the beeping, the dripping, the ticking of the big clock on the wall. Finally, his expression softened.

"So where does that leave us?" I wondered.

He chuckled humorlessly. "I believe it's called an impasse."

I sighed. "Ouch," I muttered.

"How are you feeling?" he asked, eyeing the button for the nurse.

"I'm fine," I lied.

"I don't believe you," he said gently.

"I'm not going back to sleep."

"You need rest. All this arguing isn't good for you."

"So give in," I hinted.

"Nice try." He reached for the button.

"No!"

He ignored me.

"Yes?" the speaker on the wall squawked.

"I think we're ready for more pain medication," he said calmly, ignoring my furious expression.

"I'll send in the nurse." The voice sounded very bored.

"I won't take it," I promised.

He looked toward the sack of fluids hanging beside my bed. "I don't think they're going to ask you to swallow anything."

My heart rate started to climb. He read the fear in my eyes, and sighed in frustration.

"Bella, you're in pain. You need to relax so you can heal. Why are you being so difficult?

They're not going to put any more needles in you now."

"I'm not afraid of the needles," I mumbled. "I'm afraid to close my eyes."

Then he smiled his crooked smile, and took my face between his hands. "I told you I'm not going anywhere. Don't be afraid. As long as it makes you happy, I'll be here."

I smiled back, ignoring the ache in my cheeks. "You're talking about forever, you know."

"Oh, you'll get over it — it's just a crush."

I shook my head in disbelief— it made me dizzy. "I was shocked when Renée swallowed that one. I know you know better."

"That's the beautiful thing about being human," he told me. "Things change."

My eyes narrowed. "Don't hold your breath."

He was laughing when the nurse came in, brandishing a syringe.

"Excuse me," she said brusquely to Edward.

He got up and crossed to the end of the small room, leaning against the wall. He folded his arms and waited. I kept my eyes on him, still apprehensive. He met my gaze calmly.

"Here you go, honey." The nurse smiled as she injected the medicine into my tube. "You'll feel better now."

"Thanks," I mumbled, unenthusiastic. It didn't take long. I could feel the drowsiness trickling through my bloodstream almost immediately.

"That ought to do it," she muttered as my eyelids drooped.

She must have left the room, because something cold and smooth touched my face.

"Stay." The word was slurred.

"I will," he promised. His voice was beautiful, like a lullaby. "Like I said, as long as it makes you happy… as long as it's what's best for you."

I tried to shake my head, but it was too heavy. "S not the same thing,"

I mumbled.

He laughed. "Don't worry about that now, Bella. You can argue with me when you wake up."

I think I smiled. '"Kay."

I could feel his lips at my ear.

"I love you," he whispered.

"Me, too."

"I know," he laughed quietly.

I turned my head slightly… searching. He knew what I was after. His lips touched mine gently.

"Thanks," I sighed.

"Anytime."

I wasn't really there at all anymore. But I fought against the stupor weakly. There was just one more thing I wanted to tell him.

"Edward?" I struggled to pronounce his name clearly.

"Yes?"

"I'm betting on Alice," I mumbled.

And then the night closed over me.

24

24.  Ngõ cụt

Mắt tôi mở ra thấy đèn sáng choang. Tôi đang ở trong một căn phòng xa lạ, một căn phòng trắng toát. Bức tường bên cạnh tôi được che màn xếp dọc dài; trên đầu tôi, đèn chói chang làm loà mắt. Tôi được cho nằm tựa vào một chiếc giường cứng, không bằng phẳng - giường có các thanh sắt. Gối bẹp dí và lổn nhổn. Có tiếng bíp-bíp làm bực cả mình ở đâu đó gần bên. Tôi hy vọng điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn sống. Chết chắc không khó chịu thế này.

Hai tay tôi bị cột chằng chịt mấy ống nhựa trong, và cái gì đó dán qua mặt tôi, dưới mũi. Tôi đưa tay lên để gỡ nó ra.

"Không, không được đâu.” Và ngón tay mát rượi giữ tay tôi lại.

"Edward?" Tôi hơi quay đầu lại, và khuôn mặt tuyệt vời của anh chỉ cách mặt tôi mấy xăng-ti-mét, cằm anh đặt trên mép gối của tôi. Tôi lại nhận ra mình còn sống, lần này với lòng biết ơn và hoan hỉ. "Ồ, Edward, em vô cùng xin lỗi!"

"Suỵtttttt, " anh bảo tôi im lặng. "Bây giờ mọi chuyện đều êm đẹp rồi.”

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi không thể nhớ rõ, và tâm trí cứ chống đối tôi mỗi khi tôi cố nhớ lại.

"Anh suýt quá muộn. Anh có thể đã quá muộn, " anh thì thầm, giọng anh giày vò.

"Em quá ngu ngốc, Edward. Em tưởng hắn đã bắt mẹ em. "

"Hắn lừa tất cả chúng ta. "

"Em cần gọi Charlie và mẹ, " tôi chợt nhớ ra.

"Alice đã gọi cho họ rồi. Renée đang ở đây - à, ở đây trong bệnh viện này. Bà đang tìm cái gì đó để ăn. "

"Mẹ em ở đây?" Tôi cố ngồi bật dậy, nhưng đầu tôi quay cuồng, và bàn tay anh đẩy nhẹ tôi xuống gối.

"Mẹ em sẽ quay lại ngay, " anh hứa. " Và em cần nằm yên. "

"Nhưng anh kể cho mẹ nghe chuyện gì rồi?" Tôi hoảng sợ. Tôi không quan tâm đến chuyện giảm đau. Mẹ tôi đang ở đây và tôi đang bình phục sau cuộc tấn công của ma cà rồng. "Sao anh lại báo cho mẹ biết là em ở đây chứ?"

"Em té từ hai cầu thang và bay qua cửa sổ. " Anh ngừng lại. "Em phải thú nhận, chuyện đó có thể xảy ra.”

Tôi thở dài, và thấy đau. Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể mình dưới tấm phủ, cục khổng lồ nhô lên là chân tôi.

"Em bị thương ra sao?" Tôi hỏi.

"Em có một cái chân bị gãy, bốn xương sườn hãy, vài chỗ nứt trên hộp sọ, bầm tím toàn thân, và em đã mất rất nhiều máu.

Họ đã truyền ít máu cho em. Anh không thích vậy - nó làm em tỏa mùi kỳ cục trong một thời gian.”

"Thay đổi vậy hẳn anh phải thích.”

"Không, anh thích mùi của em. "

"Anh đã làm chuyện đó ra sao?" Tôi lặng lẽ hỏi. Anh biết tôi muốn nói gì ngay lập tức.

"Anh không rõ.” Anh tránh nhìn đôi mắt kinh ngạc của tôi, nâng bàn tay quấn băng của tôi ra khỏi giường và nhẹ nhàng ôm trong tay anh, cẩn thận không làm lệch sợi dây nối tôi vô một trong mấy cái màn hình.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi anh nói hết câu.

Anh thở dài không nhìn lại ánh mắt chằm chằm của tôi. "Không thể nào ... dừng lại được,” anh thì thầm. "Không thể. Nhưng anh đã dừng lại.” Cuối cùng, anh nhìn lên, cười nhếch môi. "Anh yêu em vô cùng.”

"Em không ngon như mùi của em sao?" Tôi mỉm cười đáp lại. Chuyện đó làm mặt tôi đau.

"Ngon hơn nhiều - hơn anh đã tưởng tượng.”

"Em xin lỗi, " tôi tạ lỗi.

Anh nhướng mắt thật cao. " Đủ thứ chuyện cần xin lỗi. "

"Em phải xin lỗi chuyện gì?"

"Chuyện suýt nữa thì em tự tước mình ra khỏi anh mãi mãi. "

"Em xin lỗi, " tôi tạ lỗi lần nữa.

"Anh biết tại sao em làm vậy.” Giọng anh an ủi. "Nhưng vẫn hết sức phi lý, dĩ nhiên. Lẽ ra em phải chờ anh, lẽ ra em phải kể cho anh biết. "

"Anh sẽ không để em đi đâu. "

"Ừ, " anh đồng ý bằng một giọng nghiêm khắc, "Anh sẽ không để em đi.”

Vài ký ức rất khó chịu đang bắt đầu trở về với tôi. Tôi rùng mình, rồi cau mày.

Anh lo lắng ngay lập tức. " Bella, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra với James?"

"Sau anh lôi hắn ra khỏi em, Emmett và Jasper xử lý hắn.” Giọng anh đầy vẻ tiếc nuối.

Tôi không hiểu. "Em đâu có thấy Emmett và Jasper ở đó đâu. "

"Họ phải ra khỏi phòng ...  có nhiều máu quá. "

" Nhưng anh đã ở lại. "

"Ừ, anh đã ở lại. "

"Còn Alice, và Carlisle... " tôi thắc mắc tự hỏi.

"Họ cũng thương em, em biết mà. "

Những hình ảnh đau đớn trong lần cuối cùng tôi gặp Alice loé lên làm tôi nhớ đến một chuyện. "Alice đã xem băng chưa?" Tôi lo lắng hỏi.

"Rồi.”  Một âm thanh mới làm giọng anh âm u, âm điệu đầy căm hận.

"Cô ấy luôn ở trong bóng tối, đó là lý do tại sao cô ấy không nhớ. "

"Anh biết. Cô ấy hiểu rồi.” Giọng anh bình thản, nhưng khuôn mặt anh tối sầm giận dữ.

Tôi cố vươn bàn tay tự do của mình sờ mặt anh, nhưng cái gì đó đã chặn tôi lại. Tôi liếc xuống thấy IV giữ tay tôi.

"Ugh. " Tôi cau mày.

"Gì vậy?" anh hỏi lo lắng - phân tâm, nhưng chưa đủ. Nét lạnh lẽo chưa mất hết trong mắt anh.

"Mấy cái kim, " tôi giải thích, không nhìn vô cây kim trong tay. Tôi tập trung vào tấm lợp trần bị biến dạng và cố hít thở sâu mặc cho  xương sườn đau nhói.

"Sợ kim, " anh lẩm bẩm một mình, lắc đầu. " Ồ, một con ma cà rồng ác dâm, định tra tấn cô ta cho đến chết, chắc chắn, vậy mà chả sao cả, cô ta bỏ trốn để gặp cho được hắn. Thế mà, một cái kim ...”

Tôi trợn tròn mắt. Tôi sung sướng phát hiện ra cử chỉ này, ít nhất,  không làm tôi đau. Tôi quyết định chuyển sang đề tài khác.

"Tại sao anh lại ở đây?" Tôi hỏi.

Anh nhìn tôi chằm chằm, lúc đầu không hiểu rồi nỗi đau hằn trong mắt anh. Lông mày nhíu lại khi anh cau mày. "Em muốn anh ra khỏi đây sao?"

"Không!" Tôi phản đối, hoảng sợ suy nghĩ ấy. " Không, ý em là, mẹ em nghĩ tại sao anh lại ở đây? Em cần nắm được vấn đề trước khi mẹ quay lại. "

"Ồ, " anh nói, và trán anh dãn ra. "Anh đến Phoenix để khuyên nhủ em, để thuyết phục em quay về Forks.” Đôi mắt mở to của anh hết sức tha thiết và chân thành, chính tôi cũng suýt tin anh.  “Em đồng ý gặp anh rồi em chạy đến khách sạn nơi anh, Carlisle và Alice đang ở - dĩ nhiên, anh đến đây dưới sự giám sát của phụ huynh,” anh bổ sung đầy đạo đức, "nhưng em trợt cầu thang trên đường đến phòng anh rồi ... ừm, em biết phần còn lại rồi. Tuy vậy, em không cần nhớ chi tiết gì cả, em đang có cớ chính đáng để không nhớ rõ được chi tiết."

Tôi suy nghĩ một chốc. "Có một vài sơ hở trong câu chuyện.  Chẳng hạn như đâu có cửa sổ nào bể đâu.”

"Đúng là không có, " anh nói. " Alice đã khá khoái trá tạo ra chút chứng cứ.  Mọi thứ đều được chăm lo kỹ lưỡng - em có thể kiện cả khách sạn nếu em muốn. Em chẳng có gì phải lo lắng,” anh hứa, vuốt má tôi thật nhẹ nhàng.

"Công việc duy nhất của em bây giờ là chữa cho lành mấy vết thương. "

Tôi không bị quá đau hay bị tác  động của thuốc mà không phản ứng lại cái vuốt má của anh. Tiếng bíp - bíp của màn hình nhảy thất thường - bây giờ anh không phải là người duy nhất có thể nghe tiếng trái tim tôi lỗi nhịp.

"Thế nào cũng sẽ quê lắm đây, " tôi lẩm bẩm với mình.

Anh cười khúc khích, và mắt anh ánh lên vẻ tò mò. " A, anh muốn biết... "

Anh từ từ nghiêng người về phía tôi; tiếng bíp-bíp tăng tốc dữ dội thậm chí trước cả khi môi anh chạm vào môi tôi. Nhưng khi môi anh đã chạm vào môi tôi, dù hết sức dịu dàng, mọi tiếng bíp-bíp đều dừng lại.

Anh lùi ra đột ngột, vẻ lo lắng chuyển thành nhẹ nhõm khi màn hình cho thấy tim tôi đã đập trở lại.

"Dường như anh thậm chí sẽ phải cẩn thận hơn với em so với bình thường. " Anh cau mày.

"Em chưa hôn anh xong mà, " tôi than phiền. "Đừng để em phải qua đó.”

Anh cười toe toét, và cúi người áp nhẹ môi vào môi tôi. Màn hình trở nên điên cuồng.

Nhưng rồi môi anh căng thẳng. Anh buông tôi ra.

"Anh nghe mẹ em đang đến,” anh nói, lại cười toe toét.

"Xin đừng bỏ em,”  tôi kêu to, nỗi hoảng sợ vô lý xâm chiếm tôi. Tôi không thể để anh đi - anh có thể lại biến mất khỏi đời tôi lần nữa.

Anh nhìn nỗi kinh hoàng  trong mắt tôi trong một giây. "Anh không bỏ em đâu,” anh long trọng hứa rồi mỉm cười. " Anh sẽ chợp mắt một chút. "

Anh chuyển từ chiếc ghế nhựa cứng ở cạnh tôi sang ghế tựa màu ngọc lam giả da ở chân giường, ngả hết người vào lưng ghế rồi nhắm mắt lại. Anh chẳng hề nhúc nhích một chút.

"Đừng quên thở nhé, " tôi thì thầm chế giễu. Anh hít thật sâu, mắt anh vẫn nhắm.

Tôi có thể nghe tiếng mẹ rồi. Mẹ đang nói chuyện với ai đó, có lẽ y tá, và bà có vẻ mệt mỏi và khó chịu. Tôi muốn nhảy ra khỏi giường, chạy về phía mẹ, để xoa dịu mẹ, hứa là mọi thứ đều ổn cả. Nhưng tôi chẳng có cách nào mà nhảy được, nên tôi sốt ruột chờ đợi.

Cánh cửa kẹt mở, rồi mẹ hé nhìn vô.

"Mẹ!" Tôi thì thầm, giọng tôi đầy thương yêu và nhẹ nhõm.

Mẹ để ý dáng bất động của Edward trên ghế tựa lưng, rồi rón rén đến bên giường tôi.

"Nó chẳng hề đi đâu cả?" mẹ lầm bầm một mình.

"Mẹ, con rất vui khi gặp lại mẹ!"

Bà cúi xuống ôm tôi nhẹ nhàng, và tôi cảm thấy những giọt nước mắt ấm rơi trên má tôi.

"Bella, mẹ buồn phiền quá!"

"Con xin lỗi, mẹ.  Nhưng bây giờ mọi thứ ổn cả rồi, tốt rồi, " tôi an ủi bà.

"Mẹ thật vui vì cuối cùng con cũng đã tỉnh.” Mẹ ngồi lên mép giường tôi.

Tôi bất ngờ nhận ra tôi chẳng hề biết mình đã mê bao lâu. "Con mê bao lâu rồi mẹ?"

"Từ thứ Sáu, cưng, con mê khá lâu. "

"Thứ sáu?" Tôi bị sốc. Tôi cố nhớ ngày xảy ra việc ấy ...  nhưng tôi không muốn nghĩ về chuyện đó.

"Họ phải cho con dùng thuốc an thần trong một thời gian, cưng à - con bị thương nhiều lắm.”

"Con biết. " Tôi có thể cảm thấy chúng.

"May mà có bác sĩ Cullen ở đó. Ông ấy là một người đàn ông dễ thương ... tuy quá trẻ. Và trông ông ta giống người mẫu hơn là bác sĩ "

"Mẹ gặp Carlisle rồi à?"

"Alice nữa, em gái Edward. Cô ấy xinh quá. "

"Dạ,”  tôi đồng ý hết lòng.

Bà nhìn Edward qua vai mình, nằm với đôi mắt nhắm nghiền trong ghế. "Con không kể mẹ biết con có những người bạn tốt như thế ở Forks. "

Tôi co rúm lại, rồi than van.

"Đau gì vậy con?" bà lo lắng hỏi, quay lại về phía tôi. Mắt Edward liếc nhìn tôi.

" Ổn cả, " tôi đảm bảo với họ. "Con chỉ cần nhớ là không được nhúc nhích thôi.”  Anh lại quay lại giấc ngủ giả đò của mình.

Tôi lợi dụng mẹ bị phân tâm để lái câu chuyện không quay lại đề tài về hành vi-thiếu-thẳng thắn của tôi. "Phil đâu?" Tôi hỏi nhanh.

"Ở Florida - ồ, Bella!  Con không đoán nỗi đâu!  Đúng lúc ba mẹ định bỏ đi thì tin tuyệt vời nhất đến!"

"Phil đã được ký hợp đồng?" Tôi đoán.

"Ừ!  Sao con đoán được hay vậy!  The Suns, con tin nỗi không?"

"Tuyệt quá, mẹ, " tôi nói nhiệt tình hết mức có thể, cho dù tôi chẳng hề biết cái đó có nghĩa là gì.

"Và con sẽ thích Jacksonville lắm đó, " mẹ nói một thôi một hồi trong khi tôi nhìn bà chằm chằm đờ đẫn. "Mẹ hơi lo lắng khi Phil bắt đầu nói về Akron, nào là tuyết nào là mọi thứ, vì con biết mẹ ghét lạnh lắm, nhưng bây giờ thì Jacksonville! Trời luôn nắng đẹp, và không mưa nhiều lắm. Ba mẹ đã tìm được một căn nhà dễ thương, màu vàng, viền chỉ trắng, và một mái hiên y như trong phim xưa, và cây sồi khổng lồ này, và chỉ cách biển vài phút, và con sẽ có phòng tắm riêng của mình –“

"Chờ chút, mẹ!" Tôi ngắt lời. Edward vẫn nhắm kín mắt, nhưng anh trông quá căng thẳng để trông giống đang ngủ. "Mẹ đang nói về chuyện gì vậy? Con sẽ không đi Florida đâu. Con sống ở Forks. "

"Nhưng con không cần vậy nữa đâu, bé ngốc, " mẹ cười. "Giờ Phil có thể ở nhà nhiều hơn rồi... ba mẹ đã nói về chuyện đó rất nhiều, và mẹ chỉ cần chuyển chỗ qua lại mà thôi, nửa thời gian mẹ sống với con, nửa thời gian mẹ sống với anh ấy.”

"Mẹ.” Tôi do dự, tự hỏi không biết phải làm sao để khéo léo xử lý chuyện này. "Con muốn sống ở Forks. Con đã quen với trường lớp, và con có mấy đứa bạn gái nữa” - Bà liếc nhìn phía Edward lần nữa khi tôi nhắc nhở đến bạn bè với bà, vì vậy tôi thử hướng khác - " và Charlie cần con.  Bố chỉ có một thân một mình ở đó mà lại chẳng biết nấu nướng gì cả.” "Con muốn ở lại ở Forks?" bà hỏi, hoang mang. Ý nghĩ ấy bà không tài nào hiểu được. Rồi mắt bà lại nhìn sang Edward.

"Tại sao?"

"Con đã kể mẹ nghe rồi - trường, Charlie - ối!" Tôi nhún vai. Không phải ý hay.

Bàn tay mẹ bối rối vô vọng trên người tôi, cố tìm nơi an toàn để chạm vào. Bà đặt lên trán tôi; nơi không bị băng bó.

"Bella, cưng ơi, con căm ghét Forks mà, " bà nhắc tôi.

"Không ghét đến thế đâu mẹ.”

Bà cau mày và nhìn qua lại giữa Edward và tôi, lúc này tỏ vẻ cố tình.

"Có phải vì anh chàng này không?" bà thì thầm.

Tôi mở miệng để nói dối, nhưng mắt bà đang dò xét mặt tôi, và tôi biết bà nhìn thấu tim tôi.

"Ảnh là một phần, " tôi thừa nhận. Không cần phải thú nhận phần đó lớn cỡ nào. "Nè, mẹ đã nói chuyện với Edward rồi à? " tôi hỏi.

"Rồi. " Bà do dự, nhìn vào thân hình hoàn toàn bất động của anh. " Và mẹ muốn nói chuyện với con về chuyện đó. "

Ừ - oh. " Về chuyện gì vậy mẹ?" Tôi hỏi.

"Mẹ nghĩ anh chàng này yêu con, " bà hạ thấp giọng, buộc tội.

"Con cũng nghĩ vậy, " tôi thổ lộ.

"Còn con cảm thấy thế nào về anh ta?"  Bà chẳng giấu được sự hiếu kỳ cùng cực trong giọng mình.

Tôi thở dài, nhìn sang chỗ khác. Dù rất yêu mẹ, nhưng đây không phải là chuyện tôi muốn nói với mẹ.  "Con rất thích anh ấy.”

Thế  - nghe giống điều một thiếu nữ mới có người bạn trai đầu đời có thể nói.

"Ừm, anh chàng có vẻ rất dễ thương, và, lạy Chúa tôi, anh chàng đẹp trai quá đỗi, nhưng con còn trẻ quá, Bella...”  Giọng bà thiếu tự tin; theo như tôi nhớ, đây là lần đầu kể từ khi tôi lên tám bà gần như đang cố nói kiểu của các bậc cha mẹ.  Tôi nhận ra kiểu nói biết-điều-nhưng-kiên-định trong những cuộc trò chuyện giữa tôi và mẹ về đàn ông.

"Con hiểu chuyện đó mà, mẹ. Đừng lo về chuyện đó. Chỉ là si mê nhất thời mà thôi,” Tôi dỗ dành mẹ.

"Đúng thế, " bà đồng ý, dễ hài lòng.

Sau đó bà thở dài và liếc nhìn vẻ hối lỗi qua vai bà vào chiếc đồng hồ tròn lớn trên tường.

"Mẹ phải đi à?"

Bà cắn môi. "Phil chắc sắp sửa gọi mẹ ... Mẹ không biết con sắp tỉnh..."

"Không sao đâu mẹ. " Tôi cố giấu vẻ nhẹ nhõm để bà không cảm thấy bị tổn thương. "Con đâu có ở đây một mình đâu. "

"Mẹ sẽ quay lại ngay. Mẹ đã ngủ ở đây suốt, con biết đó, " bà công bố, tự hào về mình.

" Ồ, mẹ, mẹ đâu cần phải làm vậy!  Mẹ có thể ngủ ở nhà mà – mẹ ngủ ở đây con cũng có biết gì đâu. "  Mặc dù vậy, rõ ràng là, thuốc giảm đau trong não đang làm tôi khó mà tập trung, tôi đã ngủ cả mấy ngày trời.

"Mẹ lo quá, " bà thừa nhận ngượng ngùng. "Có một tội ác xảy ra ở gần nhà, nên mẹ không thích ở đó một mình. "

"Tội ác?" Tôi hoảng hốt hỏi.

"Có người đã đột nhập vào phòng tập khiêu vũ ở gần nhà và đốt rụi nó rồi – chẳng còn lại gì cả!  Và bỏ lại một cái xe bị đánh cắp ngay phía trước. Con có nhớ con thường tập múa ở đó không, cưng?"

"Con nhớ. " Tôi rùng mình, và cau mày.

"Mẹ có thể ở lại, bé yêu, nếu con cần mẹ. "

"Không, mẹ, con khoẻ mà. Edward sẽ ở với con.”

Bà tỏ vẻ như đó là lý do tại sao bà muốn ở lại. "Tối nay mẹ sẽ vô lại.” Nghe giống lời cảnh báo hơn là lời hứa, rồi bà nhìn lướt qua Edward lần nữa khi nói câu đó.

"Con yêu mẹ. "

"Mẹ cũng yêu con, Bella. Hãy cố cẩn thận hơn khi đi bộ, cưng ơi, mẹ không muốn mất con đâu.”

Mắt Edward vẫn nhắm kín, nhưng một nụ cười toe toét thoáng qua mặt anh.

Lúc này y tá hối hả đi vào kiểm tra các thứ ống và dây. Mẹ hôn trán tôi, vỗ nhẹ bàn tay quấn băng của tôi rồi ra đi.

Y tá đang kiểm tra số liệu trên máy theo dõi nhịp tim của tôi.

"Em cảm thấy lo lắng à, cưng? Nhịp tim em chỗ đó hơi cao.”

"Em khoẻ, " tôi quả quyết với cô.

"Tôi sẽ báo cho RN của em là em đã tỉnh.  Bác sĩ sẽ vào khám cho em ngay đó.”

Ngay khi cô đóng cửa, Edward đã ở ngay bên tôi.

"Anh ăn cắp xe à?" Tôi nhíu mày.

Anh mỉm cười, chẳng chút ăn năn. "Xe đó tốt ghê, rất nhanh. "

"Giấc ngủ ngắn của anh ra sao?" Tôi hỏi.

"Thú vị.”  Mắt anh nheo lại.

"Gì chứ?"

Anh nhìn xuống khi trả lời. "Anh bị bất ngờ.  Anh nghĩ Florida ...  và mẹ em..., ừm, anh nghĩ đó là điều em cần.”

Tôi nhìn anh chằm chằm chẳng hiểu gì cả. "Nhưng anh sẽ phải ở trong nhà suốt cả ngày ở Florida. Anh chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm mà thôi, giống y một con ma cà rồng thực thụ.”

Anh suýt mỉm cười, nhưng không cười. Rồi mặt anh nghiêm nghị. "Anh sẽ ở lại Forks, Bella. Hay một nơi nào đó giống vậy, " anh giải thích. "Nơi anh không thể hại em được nữa.”

Lúc đầu tôi chưa hiểu ra. Tôi tiếp tục ngây người nhìn anh chằm chằm khi từng lời từng lời của anh đột ngột trở nên rõ ràng trong đầu tôi như một câu đố khó hiểu. Tuy thế, tôi chỉ còn nhận thấy tiếng tim mình đang tăng tốc, vì hơi thở của tôi dồn dập, tôi cảm nhận được cơn đau buốt xốc hông.

Anh chẳng nói gì cả; anh thận trọng nhìn mặt tôi như thể nỗi đau ấy chẳng hề liên quan gì đến mấy cái xương gãy, nỗi đau ấy còn đau hơn gấp bội, có thể nghiền nát tôi.

Rồi một cô y tá khác đi quả quyết vào phòng. Edward ngồi yên như đá khi cô nhìn vẻ mặt tôi với ánh mắt đầy kinh nghiệm rồi mới hướng về màn hình.

"Thêm thuốc giảm đau nhé, em?"  cô tử tế hỏi, gõ dây chuyền dịch IV.

"Không, không cần, " tôi lầm bầm, cố không để lộ nỗi đau trong giọng mình. “Em không gì cả.”  Bây giờ, tôi không nhắm mắt lại nỗi.

"Không cần phải can đảm vậy đâu, bé.  Sẽ tốt hơn nếu em không quá căng thẳng;  em cần phải nghỉ ngơi.” Cô đợi, nhưng tôi chỉ lắc đầu.

"Được thôi,” cô thở dài. "Nhấn nút gọi khi nào em cần thuốc nhé.”

Cô nhìn Edward đầy nghiêm khắc, rồi lại nhìn lo lắng hơn vào máy móc, rồi mới bỏ đi.

Bàn tay mát rượi của anh đang trên mặt tôi; tôi nhìn anh chằm chằm điên cuồng.

"Suỵt, Bella, bình tĩnh.”

"Xin đừng bỏ em,”  tôi cầu xin bằng giọng đứt quãng.

"Anh sẽ không bỏ em đâu,” anh hứa. "Bây giờ hãy thư giãn không thì anh sẽ gọi y tá trở lại cho em dùng thuốc an thần đó.”

Nhưng tim tôi không thể đập chậm lại.

"Bella. " Anh vuốt mặt tôi lo lắng. "Anh sẽ không đi đâu hết. Anh sẽ bên em chừng nào em còn cần anh.”

"Anh thề anh sẽ không bỏ em đi?" Tôi thì thầm.  Ít nhất, tôi cố không thở hổn hển.  Xương sườn tôi đang nhói đau.

Anh ôm hai tay ở hai bên mặt tôi và kề sát mặt anh vào mặt tôi. Mắt anh mở to và nghiêm túc. "Anh thề.”

Mùi hơi thở anh thật êm dịu.  Dường như nó làm dịu cơn đau khi tôi thở. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi trong khi cơ thể tôi từ từ thư giãn và tiếng bíp-bíp trở lại nhịp độ bình thường. Mắt anh đen, đen nhiều hơn vàng hôm nay.

"Đỡ hơn chưa?" anh hỏi.

"Rồi,”  tôi thận trọng nói.

Anh lắc đầu và lẩm bẩm cái gì đó khó hiểu. Tôi nghĩ tôi nghe được từ "phản ứng quá lố.”

"Tại sao anh nói vậy?" Tôi thì thầm, cố giữ giọng tôi không run rẩy. "Anh chán chuyện lúc nào cũng phải cứu em? Anh muốn em đi chỗ khác?"

"Không, anh không muốn sống thiếu em, Bella, dĩ nhiên không rồi. Hãy biết điều nào.

Và cứu em cũng chẳng hề làm anh khó chịu gì cả – nếu không vì anh là người làm em bị nguy hiểm... chính anh là lý do khiến em ở đây.”

"Vâng, anh chính là lý do.” Tôi cau mày. " Lý do em ở đây – còn sống.”

"Suýt thôi. " Giọng anh chỉ còn là tiếng thì thầm. “Bị bó bột và băng bó và chẳng nhúc nhích gì được.”

"Em không nói chuyện em suýt chết mới rồi, " tôi nói, càng lúc càng tức tối.  “Em nói đến mấy chuyện khác – anh thoải mái lựa chọn. Nếu không có anh, em đã mục rữa trong nghĩa trang của Forks rồi.”

Anh cau mày vì lời nói của tôi, nhưng nét kinh sợ không rời mắt anh.

"Thế nhưng, đó vẫn chưa phải là phần tệ nhất,” anh thì thầm tiếp. Anh làm như thể tôi chưa hề nói gì. "Không phải chuyện nhìn thấy em ở đó, trên sàn ... gục ngã, tuyệt vọng.” Giọng anh nghẹn ngào. "Không phải chuyện nghĩ mình đã quá muộn.  Thậm chí không phải chuyện nghe tiếng em la hét đau đớn - tất cả những ký ức không thể chịu đựng nổi ấy anh sẽ mang theo suốt cả quãng đời bất tử của mình. Không, điều tệ hại nhất là cảm thấy... biết rằng anh không thể dừng lại. Biết là chính anh sẽ giết em.”

"Nhưng anh đâu có vậy.”

"Anh có thể vậy. Quá dễ dàng.”

Tôi biết tôi cần bình tĩnh ... nhưng anh đang cố tự thuyết phục mình rời bỏ tôi, và nỗi hoảng sợ bay chấp chới trong phổi tôi, cố thoát ra ngoài.

"Hãy hứa với em, " tôi thì thầm.

"Gì?"

"Anh biết gì rồi.” Tôi bắt đầu nổi giận. Anh cứ nhất quyết một cách ương ngạnh đào sâu vào mặt tiêu cực không thôi.

Anh nhận thấy giọng tôi thay đổi. Mắt anh nhắm chặt. "Anh dường như không đủ mạnh mẽ để tránh xa em, vì vậy anh nghĩ em sẽ cứ làm theo ý mình ... dù chuyện đó có giết chết em cũng mặc,” anh thô bạo nói thêm. 

"Tốt.” Tuy anh không chịu hứa –chuyện này tôi thấy rõ.  Cơn hoảng sợ vừa mới được kiềm chế; tôi chẳng còn sức nào để kiểm soát cơn giận dữ nữa. "Anh đã kể em nghe là anh đã dừng lại được...  bây giờ em muốn biết tại sao,” tôi yêu cầu.

"Tại sao?" anh lặp lại thận trọng.

"Tại sao anh đã làm điều đó. Tại sao anh không cứ để nọc độc lây lan? Để bây giờ em đã được giống anh rồi.”

Mắt Edward như chuyển sang đen tuyền, và tôi nhớ rằng đây là chuyện anh sẽ không bao giờ muốn tôi biết. Alice hẳn đang bận tâm về những điều cô mới biết về mình ... hoặc đã rất cẩn thận với suy nghĩ của mình khi ở gần anh – nên rõ ràng, anh chẳng hề biết cô ấy đã kể tôi nghe cơ chế chuyển đổi thành ma cà rồng rồi. Anh bị bất ngờ, và tức điên. Mũi anh phập phồng, miệng anh mím chặt như thể được đục từ đá.

Anh sẽ không trả lời, rõ là vậy.

"Em sẽ là người đầu tiên thừa nhận em không có kinh nghiệm về chuyện yêu đương,” tôi nói. " Nhưng rõ ràng là ...  đàn ông và đàn bà phải ngang cơ nhau ...  chứ không thể một người cứ phải lao vào để cứu người kia mãi được. Họ phải cứu lẫn nhau.”

Anh khoanh tay bên giường tôi và tựa cằm trên cánh tay.

Vẻ mặt anh dịu dàng, cơn tức giận đã được kiềm chế. Rõ ràng anh đã quyết định sẽ không nổi giận với tôi.  Tôi hy vọng mình sẽ có cơ hội để cảnh báo Alice trước khi anh tóm được cô ấy.

"Em đã cứu anh, " anh nói lặng lẽ.

"Em không thể cứ là Lois Lane hoài được, " tôi kiên quyết. "Em cũng muốn làm siêu nhân nữa.”

"Em không biết em đang đòi gì đâu.” Giọng anh dịu dàng; anh nhìn chằm chằm chăm chú vào rìa gối.

"Em nghĩ em biết.”

"Bella, em không biết đâu. Anh đã có gần chín mươi năm để nghĩ về điều này, và anh vẫn không chắc chắn.”

"Anh muốn Carlisle không cứu anh sao?”

"Không phải vậy. " Anh ngừng lại rồi mới nói tiếp. " Nhưng lúc đó cuộc đời anh đã kết thúc rồi. Anh chẳng từ bỏ gì cả.”

"Anh là cuộc đời em. Anh là thứ duy nhất sẽ làm em đau đớn nếu mất đi.”  Tôi khá hơn hẳn trong chuyện này.  Thú nhận mình cần anh biết bao thật dễ.

Nhưng anh vẫn rất bình tĩnh. Kiên quyết.

"Anh không thể làm chuyện đó được, Bella. Anh sẽ không làm chuyện đó với em đâu.”

"Tại sao lại không chứ?" Tôi nói the thé và giọng tôi chẳng to như tôi muốn. "Đừng có bảo với em là quá khó!  Sau hôm nay, ý em là sau chuyện cách đây mấy ngày...  sao cũng được, rõ ràng là chẳng khó khăn gì.”

Anh nhìn tôi trừng trừng.

"Còn cơn đau?" anh hỏi.

Tôi tái người. Tôi không kiềm chế được.  Nhưng tôi cố giữ cho vẻ mặt không để lộ chuyện tôi nhớ rõ cảm giác ... có lửa trong mạch máu của mình.

"Đó là chuyện của em, " tôi nói. "Em chịu được chuyện đó. "

"Có thể can đảm tới mức trở thành loạn trí.”

"Đó không phải là một khó khăn. Ba ngày. Chuyện nhỏ.”

Edward lại nhăn nhó vì lời tôi nói làm anh biết tôi am hiểu nhiều hơn anh muốn. Tôi ngắm nhìn anh đè nén tức giận, nhìn đôi mắt anh càng lúc càng tò mò.

"Charlie?" anh cộc lốc hỏi. "Renée?"

Mấy phút trôi qua trong im lặng khi tôi cố trả lời câu hỏi của anh. Tôi mở miệng, nhưng chẳng có âm thanh nào phát ra. Tôi ngậm lại. Anh đợi, và vẻ mặt anh biến thành vẻ chiến thắng bởi vì anh biết tôi không thể trả lời được.

"Nhìn nè, đó cũng không phải là vấn đề,” cuối cùng thì tôi cũng lẩm bẩm được; giọng tôi luôn chẳng có chút thuyết phục nào khi tôi nói dối. " Renée đã luôn có những quyết định đúng đắn cho mẹ – và bà sẽ muốn em làm giống vậy.  Còn Charlie thì rất kiên cường, ông đã quen với xoay sở một mình. Em đâu thể chăm sóc cho bố mẹ em mãi được.  Em có cuộc đời riêng của mình chứ.”

"Chính xác, " anh cáu kỉnh. " Và anh sẽ không chấm dứt đời em vì em được.”

"Nếu anh chờ cho đến khi em hấp hối mới làm thì em có tin cho anh nè!  Em vừa mới trải qua rồi!"

"Em sắp lành bịnh rồi, " anh nhắc tôi.

Tôi hít thật sâu để làm dịu mình, lờ đi cơn đau co thắt khi hít thở. Tôi nhìn anh chằm chằm, và anh cũng nhìn chằm chằm lại. Không chút nhượng bộ trên mặt anh.

"Không, " tôi nói từ từ. " Em sẽ không lành bịnh. "

Trán anh nhăn lại. " Dĩ nhiên là em đang lành bịnh. Em có thể có một hai cái sẹo...”

"Anh sai, " tôi kiên quyết. " Em sắp chết.”

"Thật ra, Bella. " Bây giờ anh lo lắng. "Em sẽ ra khỏi đây trong vài ngày nữa.  Tối đa là hai tuần thôi.”

Tôi nhìn anh trừng trừng. "Em có thể chưa chết bây giờ ...  nhưng một lúc nào đó em cũng sẽ chết. Từng phút trong ngày, em gần với cái chết hơn. Và em sẽ già đi.”

Anh cau mày khi hiểu ra lời tôi, ấn ngón tay dài của anh ở thái dương và nhắm mắt lại. "Đó là chuyện phải xảy ra thôi. Phải thế thôi. Sẽ thế thôi nếu anh không tồn tại - và anh không nên tồn tại. "

Tôi khịt mũi. Anh mở mắt ngạc nhiên. "Thiệt ngu ngốc.  Cũng giống như một người mới trúng số, lấy tiền rồi nói, 'Nè, mình hãy quay lại như xưa đi.  Vậy tốt hơn.' Em chẳng tin chuyện đó đâu.”

"Anh làm sao mà là giải thưởng xổ số được, " anh gầm gừ.

"Đúng rồi. Anh hơn vậy nhiều.”

Anh trợn tròn mắt và mím môi. " Bella, mình không nói đến chuyện này nữa. Anh nhất định không đoạ đày em vào đêm đen vĩnh viễn và chấm hết.”

"Nếu anh nghĩ vậy là chấm hết thì anh chưa biết rõ em lắm, " tôi cảnh báo anh. "Anh đâu phải là con ma cà rồng duy nhất em quen.”

Mắt anh tối sầm trở lại. "Alice sẽ không dám.”

Và trong chốc lát anh trông đáng sợ đến nỗi tôi đành phải tin vậy - tôi không thể tưởng tượng có ai đủ dũng cảm để làm trái ý anh.

"Alice đã nhìn thấy chuyện đó, phải không?" Tôi đoán. "Đó là lý do tại sao điều cô ấy nói làm anh khó chịu.  Cô ấy biết một ngày nào đó em sẽ giống anh.”

"Cô ấy sai. Cô ấy cũng nhìn thấy em chết, nhưng chuyện đó cũng đâu có xảy ra đâu.”

"Anh sẽ không bao giờ thấy em cá Alice thua.”

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một hồi lâu.  Yên lặng bao trùm, chỉ có tiếng máy chạy rì rì, tiếng bíp-bíp, tiếng nước nhỏ giọt, tiếng tíc-tắc của chiếc đồng hồ lớn trên tường. Cuối cùng, mặt anh dịu đi.

"Vậy chuyện đó sẽ đưa mình về đâu?" Tôi tự hỏi.

Anh cười lặng lẽ không chút vui vẻ.  "Anh nghĩ nó được gọi là ngõ cụt. "

Tôi thở dài. " Ối, " tôi lẩm bẩm.

"Em cảm thấy thế nào?" anh hỏi, nhìn nút gọi y tá.

"Em khoẻ, " tôi nói dối.

"Anh không tin em, " anh nói nhẹ nhàng.

"Em sẽ không ngủ lại đâu. "

"Em cần nghỉ ngơi.  Toàn bộ chuyện cãi nhau này không tốt cho em đâu. "

"Vậy thì chịu thua đi, " tôi gợi ý.

"Hay đó. " Anh với tay đến nút gọi y tá.

"Đừng!"

Anh lờ tôi đi.

"Dạ tôi nghe?" loa trên tường kêu to.

"Tôi nghĩ chúng tôi muốn dùng thêm thuốc giảm đau, " anh bình tĩnh nói, lờ đi vẻ giận dữ của tôi.

"Tôi sẽ cho y tá xuống. " Giọng nói có vẻ bực bội.

"Em không uống đâu, " tôi hứa.

Anh nhìn về phía túi dịch truyền treo bên giường tôi. "Anh không nghĩ họ sẽ bảo em nuốt gì cả. "

Nhịp tim tôi bắt đầu tăng.  Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt tôi, và thở dài thất vọng.

"Bella, em đang đau. Em cần thư giãn mới lành bịnh được. Tại sao em cứ cố chấp vậy?

“Người ta không có chích em nữa đâu.”

"Em đâu có sợ chích,”  tôi lầm bầm. "Em sợ nhắm mắt. "

Anh mỉm cười nụ cười nhếch môi của anh, và ôm mặt tôi trong tay anh. "Anh đã nói anh sẽ không đi đâu hết. Đừng sợ.  Anh sẽ ở đây chừng nào mà chuyện đó làm em vui.”

Tôi mỉm cười trở lại, lờ đi cơn đau trên má. " Anh nói là mãi mãi rồi đó nhe.”

"Ồ, rồi em sẽ vượt qua được thôi - chỉ là một chút đam mê.”

Tôi lắc đầu không tin - nó làm tôi chóng mặt. " Em thật sốc khi thấy Renée tin chuyện đó. Em biết anh biết rõ chuyện đó hơn.”

"Đó là điều thú vị khi làm người, " anh bảo tôi. "Mọi thứ luôn thay đổi. "

Mắt tôi nheo lại. "Chả bao giờ có chuyện đó.”

Anh đang cười thì y tá bước vào, tay cầm ống chích.

"Xin lỗi,” cô cộc cằn nói với Edward.

Anh đứng dậy và đi đến cuối căn phòng nhỏ, tựa vô tường. Anh khoanh tay đợi. Tôi không rời mắt khỏi anh, vẫn sợ hãi. Anh nhìn lại tôi bình tĩnh.

"Rồi đấy, em cưng.” Cô y tá mỉm cười khi tiêm thuốc vào ống truyền dịch của tôi. "Bây giờ em sẽ thấy đỡ hơn.”

"Cám ơn, " tôi lầm bầm, không hăm hở. Chẳng mất bao nhiêu thời gian. Tôi có thể cảm thấy cơn buồn ngủ len vào máu tôi hầu như ngay lập tức.

"Phải vậy thôi, " cô lẩm bẩm khi mí mắt tôi sụp xuống.

Cô chắc đã rời khỏi phòng, vì cái gì đó lạnh và mịn chạm vào mặt tôi.

"Ở lại đó. " Lời nói đã lịu nhịu.

"Anh sẽ ở lại, " anh hứa. Giọng anh ngọt ngào, như một bài hát ru. "Anh nói rồi mà, chừng nào mà chuyện anh ở bên em còn làm em vui... chừng nào mà đó là điều tốt nhất cho em.”

Tôi cố lắc đầu, nhưng nó trĩu nặng. "S không phải vậy,”

Tôi lầm bầm.

Anh cười. " Bây giờ đừng lo chuyện đó nữa, Bella. Khi nào em thức dậy thì cãi tiếp với anh.”

Tôi nghĩ tôi mỉm cười. “ Đ... ý.”

Tôi có thể cảm thấy môi anh bên tai tôi.

"Anh yêu em, " anh thì thầm.

"Em cũng vậy.”

"Anh biết, " anh cười lặng lẽ.

Tôi hơi quay đầu tìm kiếm.  Anh biết tôi muốn gì. Môi anh chạm vào môi tôi nhẹ nhàng.

"Cám ơn, " tôi thở dài.

"Luôn sẵn lòng.”

Tôi chẳng thực đang ở đó nữa. Nhưng tôi cố không mê đi một cách yếu ớt. Còn một điều nữa tôi muốn nói với anh.

"Edward?" Tôi cố gọi tên anh rõ ràng.

"Vâng?"

"Em cá là Alice thắng,” tôi lầm bầm.

Rồi đêm đen phủ trùm lên tôi.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.