23. THIÊN THẦN
Khi lịm đi, tôi mơ.
Lúc tôi nổi lên, từ dưới mặt nước đen ngòm, tôi đã nghe âm thanh hạnh phúc nhất mà tâm trí tôi nhớ được - vừa dễ chịu, vừa làm ta sung sướng, lại vừa kinh khiếp. Lại có tiếng gầm khác; một tiếng rống điên cuồng hơn, trầm hơn, gầm lên giận dữ. Tôi đã được đưa lên trở lại, sắp đến mặt nước rồi, với cơn đau nhói cắm phập vào bàn tay đang giơ lên, nhưng vẫn chưa ngoi lên được đủ xa để mở mắt ra được. Và rồi tôi biết mình đã chết.
Bởi vì, qua vùng nước đen ngòm ấy, tôi nghe tiếng của một thiên thần gọi tên tôi, gọi tôi đến với thiên đường hằng mong ước.
"Ôi trời, Bella, không!" giọng của thiên thần kêu lên khiếp sợ.
Đằng sau âm thanh tôi khao khát mong chờ ấy là một tiếng động khác – ồn khủng khiếp đến mức tâm trí tôi muốn né tránh nó. Một giọng trầm gầm gừ dữ dội, tiếng cắn xé điên dại và một tiếng than khóc thảm thiết, đột ngột khựng lại...
Thay vì đó, tôi cố tập trung lắng nghe tiếng thiên thần.
"Bella ơi, làm ơn! Bella, hãy nghe anh, xin em, xin em, Bella, xin em hãy nghe anh!" anh ta cầu xin.
Vâng, tôi muốn lên tiếng. Một lời gì đó. Nhưng tôi không thể hé môi ra được.
"Carlisle !" thiên thần gọi, đau đớn cực độ trong trong giọng nói tuyệt vời của anh. "Bella, Bella, không, ôi, xin em, không, không!" Và thiên thần đang thổn thức với cặp mắt ráo hoảnh, tiếng nức nở vỡ vụn.
Thiên thần đâu có khóc, không đúng rồi. Tôi cố gắng tìm chàng, để kể cho chàng biết mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp, nhưng nước sâu quá, nước đang đè lấy tôi, và tôi không thể thở được.
Có một vật nhọn đâm vào đầu tôi. Đau quá. Rồi, khi cơn đau ấy xuyên qua bóng tối đến với tôi, thì những cơn đau khác lại đến, những cơn đau này có vẻ mạnh hơn.
Tôi khóc thét lên, nói hổn hển, vọt lên khỏi chiếc hồ đen ngòm.
"Bella!" tiếng thiên thần thét lên.
"Cô ấy bị mất máu, nhưng vết thương trên đầu không sâu lắm," một giọng điềm tĩnh thông báo cho tôi biết. " Coi chừng chân cô ấy, nó gãy rồi. "
Tiếng rú phẫn nộ nghẹn ngào trên đôi môi của thiên thần.
Tôi có cảm giác bị đâm mạnh vào sườn. Điều này không thể xảy ra trên thiên đàng được, phải không? Tôi đau quá.
"Vài cái xương sườn bị gãy, tôi cho là thế" giọng nói có vẻ thận trọng ấy lại tiếp tục.
Nhưng rồi những cảm giác đau nhói ấy cũng lịm dần. Rồi một cơn đau mới, cơn đau cháy thịt da ở tay tôi đang lấn át những cơn đau khác.
Có ai đó đang đốt tôi.
"Edward. " Tôi cố nói với anh ấy, nhưng giọng tôi vang lên rất nặng nề và chậm chạp. Tôi không thể hiểu được chính tôi.
"Bella, em sẽ ổn thôi. Em có nghe anh nói không, Bella? Anh yêu em. "
"Edward, " tôi cố gắng nói lần nữa. Giọng tôi có vẻ rõ hơn thêm một tí.
"Ừ, anh đây.”
“Đau quá, " tôi rên rỉ.
"Anh biết, Bella, anh biết mà" – và rồi, tiếng nói của anh ấy xa khỏi tôi, đau khổ - "Bố không thể làm gì sao?"
"Làm ơn đưa cái túi của bố, …Nín thở, Alice, sẽ dễ hơn, " Carlisle cam đoan.
"Alice ?" Tôi rên rỉ.
"Cô ấy đang ở đây, cô ấy biết phải tìm em ở đâu. "
"Tay em đau quá, " tôi cố nói với anh ấy.
"Anh biết, Bella. Bố Carlisle sẽ mang lại cho em cái gì đó, nó sẽ hết đau thôi.”
"Tay của em đang bị đốt!" Tôi hét lên, cuối cùng cũng vượt qua được bóng tối, mắt tôi mở nhẹ nhàng. Tôi không thể thấy mặt của anh ấy vì cái gì đó đen và ấm áp che phủ mắt tôi. Tại sao họ không thấy lửa và dập nó đi?
Giọng anh hoảng sợ. " Bella ?"
"Lửa! Có ai đó dập lửa đi!" Tôi hét lên khi nó thiêu đốt tôi.
"Carlisle! Tay cô ấy !"
"Hắn cắn cô ấy. " Giọng của Carlisle không còn bình tĩnh nữa, có vẻ khiếp đảm.
Tôi nghe Edward dù khiếp sợ nhưng cố giữ nhịp thở bình thường.
"Edward, anh phải làm chuyện đó thôi.” Tôi nghe giọng nói Alice sát ngay đầu tôi. Những ngón tay mát rượi của cô ấy vuốt nước mắt tôi.
"Không !" anh ấy rống lên.
" Alice, " tôi rên rỉ.
"Có lẽ còn cơ hội, " Carlisle lên tiếng.
"Gì vậy bố ?" Edward khẩn khoản.
"Xem liệu con có thể hút nọc độc ra không. Vết thương khá sạch”. Khi Carlisle nói, tôi cảm thấy áp lực trên đầu tôi nhiều hơn, cái gì đó đang chọc và kéo da đầu tôi. Cơn đau đó bị chìm đắm trong cơn đau bị lửa thiêu đốt.
"Có tác dụng không?" Giọng Alice căng thẳng.
"Bố không biết, " Carlisle nói. " Nhưng chúng ta phải làm nhanh lên.”
"Carlisle, con… " Edward do dự. " Con không biết liệu con có thể làm được không. " Giọng nói tuyệt vời của anh lại chất chứa nỗi đau đớn khôn cùng.
"Edward, dù sao đi nữa cũng là quyết định của con. Bố không thể giúp con được. Bố phải cầm máu lại ở đây nếu con hút máu trên tay cô ấy. "
Tôi quằn quại đau đớn, cử động đó làm cho vết thương ở chân tôi lại bùng lên đau buốt.
"Edward ! " tôi hét lên. Tôi nhận ra mắt mình đã nhắm trở lại. Tôi mở mắt ra, tuyệt vọng tìm kiếm khuôn mặt anh. Và tôi tìm thấy anh. Cuối cùng, tôi có thể nhìn thấy được khuôn mặt hoàn hảo của anh, đang chăm chú nhìn tôi, méo mó trong do dự và đau đớn.
"Alice, lấy cho bố cái gì đó để nẹp chân cô ấy lại!" Carlisle cúi xuống tôi, cầm máu trên đầu tôi. "Edward, con phải làm chuyện đó ngay, nếu không sẽ quá muộn.”
Mặt Edward cau lại. Tôi thấy mắt anh từ do dự bỗng chuyển sang quyết tâm thấy rõ. Anh nghiến quai hàm. Tôi cảm nhận được những ngón tay mát rượi, mạnh mẽ của anh trên bàn tay bỏng cháy của tôi. Rồi anh cúi xuống, và đôi môi lạnh giá của anh áp trên da tôi.
Lúc đầu nỗi đau còn dữ dội hơn. Tôi la hét và đập túi bụi vào đôi tay mát rượi đang kiềm giữ tôi. Tôi nghe giọng Alice, cố xoa dịu tôi.
Có cái gì đó nằng nặng đè chân tôi trên sàn, và Carlisle giữ chặt đầu tôi trong vòng tay thép cứng như vòng kìm của ông.
Sau đó, từ từ, cơn đau quằn quại dịu đi khi như tay tôi bắt đầu càng lúc càng tê dại. Ngọn lửa đang lụi dần, tập trung thành một điểm nhỏ.
Tôi cảm thấy mình đang dần trôi vào vô thức khi cơn đau lắng xuống. Tôi sợ mình lại rơi vào vũng nước đen lần nữa, sợ tôi sẽ mất anh trong bóng tối đen ngòm đó.
"Edward, " tôi cố lên tiếng, nhưng tôi không thể nghe thấy giọng tôi. Chắc họ có thể nghe thấy.
"Anh ấy ở ngay đây nè, Bella.”
"Ở lại, Edward, ở lại với em… "
"Anh sẽ ở lại.” Giọng anh căng thẳng, nhưng lại hoan hỉ.
Tôi thở dài hài lòng. Lửa đã được dập tắt, những cơn đau khác cũng lịm dần vì cơn buồn ngủ đang chiếm lĩnh dần cơ thể tôi.
"Đã ra hết chưa?" Carlisle hỏi từ một nơi nào đó xa xôi.
"Máu của cô ấy sạch rồi, " Edward lặng lẽ đáp. " Con nghe có mùi moóc-phin. "
"Bella ?" Carlisle gọi với tôi.
Tôi cố trả lời. " Hưm….ưm..ưm?”
"Hết lửa rồi chứ ?"
"Dạ, " tôi thở dài. " Cảm ơn anh, Edward. "
"Anh yêu em, " anh trả lời.
.
“Em biết mà, “ tôi thở, quá mệt.
Tôi nghe âm thanh ưa thích nhất đời tôi: tiếng cười dịu dàng của Edward, yếu ớt nhưng nhẹ nhõm.
"Bella ?" Carlisle gọi lần nữa.
Tôi cau mày, muốn ngủ tiếp. "Dạ ?"
"Mẹ con đâu rồi?"
"Ở Florida, " tôi thở dài. " Hắn đã gạt em, Edward. Hắn xem băng video của nhà em.”
Vẻ oán hận trong giọng nói tôi nghe yếu ớt đến đáng thương làm sao.
Nhưng nó khiến tôi nhớ lại.
"Alice. " Tôi cố mở mắt. " Alice, cuộn băng video – hắn biết em, Alice, hắn biết em xuất thân từ đâu.” Tôi muốn nói ngay, nhưng giọng tôi yếu ớt. "Chị ngửi thấy mùi xăng, " tôi nói thêm, ngạc nhiên khi thấy có màn sương đang bao phủ đầu óc tôi.
"Đã đến lúc phải chuyển cô ấy đi,” Carlisle nói.
"Không, con muốn ngủ,” tôi than thở.
"Em có thể ngủ, em yêu, anh sẽ bế em đi,” Edward dỗ dành tôi.
Và tôi nằm trong vòng tay anh, được bế trước ngực anh – trôi bồng bềnh, mọi cơn đau biến mất.
“Giờ thì ngủ đi, Bella “ đó là những lời cuối cùng tôi nghe được.