Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twilight 20. IMPATIENCE
Chạng vạng 20. SỐT RUỘT
When I woke up I was confused. My thoughts were hazy, still twisted up in dreams and nightmares; it took me longer than it should have to realize where I was. This room was too bland to belong anywhere but in a hotel. The bedside lamps, bolted to the tables, were a dead giveaway, as were the long drapes made from the same fabric as the bedspread, and the generic watercolor prints on the walls. I tried to remember how I got here, but nothing came at first. I did remember the sleek black car, the glass in the windows darker than that on a limousine. The engine was almost silent, though we'd raced across the black freeways at more than twice the legal speed.
Khi tỉnh dậy, đầu óc tôi rối bời. Suy nghĩ mơ hồ, lẫn lộn giữa những giấc mơ cùng ác mộng. Phải mất một lúc rất lâu sau, tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Căn phòng quá tẻ nhạt chỉ có thể là phòng khách sạn mà thôi. Những chiếc đèn đặt trên bàn, kê bên cạnh giường ngủ đã cho thấy điều đó, cả mấy chiếc màn cửa dài cùng loại chất liệu với ra trải giường, và những bức tranh màu nước treo trên tường cũng vậy. Tôi cố nhớ làm sao mình đến được đây nhưng lúc đầu chẳng nhớ được gì cả. Tôi lờ mờ nhớ một chiếc xe hơi đen bóng, kính cửa sổ xe thậm chí còn đen hơn cả kính xe Li-mu-din. Động cơ xe êm ru dù chúng tôi phóng trên xa lộ tối om với vận tốc nhanh gấp hai lần vận tốc cho phép.
20

20. IMPATIENCE

When I woke up I was confused. My thoughts were hazy, still twisted up in dreams and nightmares; it took me longer than it should have to realize where I was.

This room was too bland to belong anywhere but in a hotel. The bedside lamps, bolted to the tables, were a dead giveaway, as were the long drapes made from the same fabric as the bedspread, and the generic watercolor prints on the walls.

I tried to remember how I got here, but nothing came at first.

I did remember the sleek black car, the glass in the windows darker than that on a limousine. The engine was almost silent, though we'd raced across the black freeways at more than twice the legal speed.

And I remembered Alice sitting with me on the dark leather backseat.

Somehow, during the long night, my head had ended up against her granite neck. My closeness didn't seem to bother her at all, and her cool, hard skin was oddly comforting to me. The front of her thin cotton shirt was cold, damp with the tears that streamed from my eyes until, red and sore, they ran dry.

Sleep had evaded me; my aching eyes strained open even though the night finally ended and dawn broke over a low peak somewhere in California. The gray light, streaking across the cloudless sky, stung my eyes. But I couldn't close them; when I did, the images that flashed all too vividly, like still slides behind my lids, were unbearable. Charlie's broken expression — Edward's brutal snarl, teeth bared — Rosalie's resentful glare — the keen-eyed scrutiny of the tracker — the dead look in Edward's eyes after he kissed me the last time… I couldn't stand to see them. So I fought against my weariness and the sun rose higher.

I was still awake when we came through a shallow mountain pass and the sun, behind us now, reflected off the tiled rooftops of the Valley of the Sun. I didn't have enough emotion left to be surprised that we'd made a three-day journey in one. I stared blankly at the wide, flat expanse laid out in front of me. Phoenix — the palm trees, the scrubby creosote, the haphazard lines of the intersecting freeways, the green swaths of golf courses and turquoise splotches of swimming pools, all submerged in a thin smog and embraced by the short, rocky ridges that weren't really big enough to be called mountains.

The shadows of the palm trees slanted across the freeway — defined, sharper than I remembered, paler than they should be. Nothing could hide in these shadows. The bright, open freeway seemed benign enough. But I felt no relief, no sense of homecoming.

"Which way to the airport, Bella?" Jasper had asked, and I flinched, though his voice was quite soft and un-alarming. It was the first sound, besides the purr of the car, to break the long night's silence.

"Stay on the I-ten," I'd answered automatically. "We'll pass right by it."

My brain had worked slowly through the fog of sleep deprivation.

"Are we flying somewhere?" I'd asked Alice.

"No, but it's better to be close, just in case."

I remembered beginning the loop around Sky Harbor International… but not ending it. I suppose that must have been when I'd fallen asleep.

Though, now that I'd chased the memories down, I did have a vague impression of leaving the car — the sun was just falling behind the horizon — my arm draped over Alice's shoulder and her arm firm around my waist, dragging me along as I stumbled through the warm, dry shadows.

I had no memory of this room.

I looked at the digital clock on the nightstand. The red numbers claimed it was three o'clock, but they gave no indication if it was night or day.

No edge of light escaped the thick curtains, but the room was bright with the light from the lamps.

I rose stiffly and staggered to the window, pulling back the drapes.

It was dark outside. Three in the morning, then. My room looked out on a deserted section of the freeway and the new long-term parking garage for the airport. It was slightly comforting to be able to pinpoint time and place.

I looked down at myself. I was still wearing Esme's clothes, and they didn't fit very well at all. I looked around the room, glad when I discovered my duffel bag on top of the low dresser.

I was on my way to find new clothes when a light tap on the door made me jump.

"Can I come in?" Alice asked.

I took a deep breath. "Sure."

She walked in, and looked me over cautiously. "You look like you could sleep longer," she said.

I just shook my head.

She drifted silently to the curtains and closed them securely before turning back to me.

"We'll need to stay inside," she told me.

"Okay." My voice was hoarse; it cracked.

"Thirsty?" she asked.

I shrugged. "I'm okay. How about you?"

"Nothing unmanageable." She smiled. "I ordered some food for you, it's in the front room. Edward reminded me that you have to eat a lot more frequently than we do."

I was instantly more alert. "He called?"

"No," she said, and watched as my face fell. "It was before we left."

She took my hand carefully and led me through the door into the living room of the hotel suite. I could hear a low buzz of voices coming from the TV. Jasper sat motionlessly at the desk in the corner, his eyes watching the news with no glimmer of interest.

I sat on the floor next to the coffee table, where a tray of food waited, and began picking at it without noticing what I was eating.

Alice perched on the arm of the sofa and stared blankly at the TV like Jasper.

I ate slowly, watching her, turning now and then to glance quickly at Jasper. It began to dawn on me that they were too still. They never looked away from the screen, though commercials were playing now. I pushed the tray away, my stomach abruptly uneasy. Alice looked down at me.

"What's wrong, Alice?" I asked.

"Nothing's wrong." Her eyes were wide, honest… and I didn't trust them.

"What do we do now?"

"We wait for Carlisle to call."

"And should he have called by now?" I could see that I was near the mark.

Alice's eyes flitted from mine to the phone on top of her leather bag and back.

"What does that mean?" My voice quavered, and I fought to control it.

"That he hasn't called yet?"

"It just means that they don't have anything to tell us."

But her voice was too even, and the air was harder to breathe.

Jasper was suddenly beside Alice, closer to me than usual.

"Bella," he said in a suspiciously soothing voice. "You have nothing to worry about. You are completely safe here."

"I know that."

"Then why are you frightened?" he asked, confused. He might feel the tenor of my emotions, but he couldn't read the reasons behind them.

"You heard what Laurent said." My voice was just a whisper, but I was sure they could hear me. "He said James was lethal. What if something goes wrong, and they get separated? If something happens to any of them, Carlisle, Emmett… Edward…" I gulped. "If that wild female hurts Esme…" My voice had grown higher, a note of hysteria beginning to rise in it. "How could I live with myself when it's my fault? None of you should be risking yourselves for me —"

"Bella, Bella, stop," he interrupted me, his words pouring out so quickly they were hard to understand. "You're worrying about all the wrong things, Bella. Trust me on this — none of us are in jeopardy. You are under too much strain as it is; don't add to it with wholly unnecessary worries. Listen to me!" he ordered, for I had looked away. "Our family is strong. Our only fear is losing you."

"But why should you —"

Alice interrupted this time, touching my cheek with her cold fingers.

"It's been almost a century that Edward's been alone. Now he's found you.

You can't see the changes that we see, we who have been with him for so long. Do you think any of us want to look into his eyes for the next hundred years if he loses you?"

My guilt slowly subsided as I looked into her dark eyes. But, even as the calm spread over me, I knew I couldn't trust my feelings with Jasper there.

It was a very long day.

We stayed in the room. Alice called down to the front desk and asked them to ignore our maid service for now. The windows stayed shut, the TV on, though no one watched it. At regular intervals, food was delivered for me. The silver phone resting on Alice's bag seemed to grow bigger as the hours passed.

My babysitters handled the suspense better than I did. As I fidgeted and paced, they simply grew more still, two statues whose eyes followed me imperceptibly as I moved. I occupied myself with memorizing the room; the striped pattern of the couches, tan, peach, cream, dull gold, and tan again. Sometimes I stared at the abstract prints, randomly finding  pictures in the shapes, like I'd found pictures in the clouds as a child.

I traced a blue hand, a woman combing her hair, a cat stretching. But when the pale red circle became a staring eye, I looked away.

As the afternoon wore on, I went back to bed, simply for something to do.

I hoped that by myself in the dark, I could give in to the terrible fears that hovered on the edge of my consciousness, unable to break through under Jasper's careful supervision.

But Alice followed me casually, as if by some coincidence she had grown tired of the front room at the same time. I was beginning to wonder exactly what sort of instructions Edward had given her. I lay across the bed, and she sat, legs folded, next to me. I ignored her at first, suddenly tired enough to sleep. But after a few minutes, the panic that had held off in Jasper's presence began to make itself known. I gave up on the idea of sleep quickly then, curling up into a small ball, wrapping my arms around my legs.

"Alice?" I asked.

"Yes?"

I kept my voice very calm. "What do you think they're doing?"

"Carlisle wanted to lead the tracker as far north as possible, wait for him to get close, and then turn and ambush him. Esme and Rosalie were supposed to head west as long as they could keep the female behind them.  If she turned around, they were to head back to Forks and keep an eye on your dad. So I imagine things are going well if they can't call. It means the tracker is close enough that they don't want him to overhear."

"And Esme?"

"I think she must be back in Forks. She won't call if there's any chance the female will overhear. I expect they're all just being very careful."

"Do you think they're safe, really?"

"Bella, how many times do we have to tell you that there's no danger to us?"

"Would you tell me the truth, though?"

"Yes. I will always tell you the truth." Her voice was earnest.

I deliberated for a moment, and decided she meant it.

"Tell me then… how do you become a vampire?"

My question caught her off guard. She was quiet. I rolled over to look at her, and her expression seemed ambivalent.

"Edward doesn't want me to tell you that," she said firmly, but I sensed she didn't agree.

"That's not fair. I think I have a right to know."

"I know."

I looked at her, waiting.

She sighed. "He'll be extremely angry."

"It's none of his business. This is between you and me. Alice, as a friend, I'm begging you." And we were friends now, somehow — as she must have known we would be all along.

She looked at me with her splendid, wise eyes… choosing.

"I'll tell you the mechanics of it," she said finally, "but I don't remember it myself, and I've never done it or seen it done, so keep in mind that I can only tell you the theory."

I waited.

"As predators, we have a glut of weapons in our physical arsenal — much, much more than really necessary. The strength, the speed, the acute senses, not to mention those of us like Edward, Jasper, and I, who have extra senses as well. And then, like a carnivorous flower, we are physically attractive to our prey."

I was very still, remembering how pointedly Edward had demonstrated the same concept for me in the meadow.

She smiled a wide, ominous smile. "We have another fairly superfluous weapon. We're also venomous," she said, her teeth glistening. "The venom doesn't kill — it's merely incapacitating. It works slowly, spreading through the bloodstream, so that, once bitten, our prey is in too much physical pain to escape us. Mostly superfluous, as I said. If we're that close, the prey doesn't escape. Of course, there are always exceptions.  Carlisle, for example."

"So… if the venom is left to spread…" I murmured.

"It takes a few days for the transformation to be complete, depending on how much venom is in the bloodstream, how close the venom enters to the heart. As long as the heart keeps beating, the poison spreads, healing, changing the body as it moves through it. Eventually the heart stops, and the conversion is finished. But all that time, every minute of it, a victim would be wishing for death."

I shivered.

"It's not pleasant, you see."

"Edward said that it was very hard to do… I don't quite understand," I said.

"We're also like sharks in a way. Once we taste the blood, or even smell it for that matter, it becomes very hard to keep from feeding. Sometimes impossible. So you see, to actually bite someone, to taste the blood, it would begin the frenzy. It's difficult on both sides — the blood-lust on the one hand, the awful pain on the other."

"Why do you think you don't remember?"

"I don't know. For everyone else, the pain of transformation is the sharpest memory they have of their human life. I remember nothing of being human." Her voice was wistful.

We lay silently, wrapped in our individual meditations.

The seconds ticked by, and I had almost forgotten her presence, I was so enveloped in my thoughts.

Then, without any warning, Alice leaped from the bed, landing lightly on her feet. My head jerked up as I stared at her, startled.

"Something's changed." Her voice was urgent, and she wasn't talking to me anymore.

She reached the door at the same time Jasper did. He had obviously heard our conversation and her sudden exclamation. He put his hands on her shoulders and guided her back to the bed, sitting her on the edge.

"What do you see?" he asked intently, staring into her eyes. Her eyes were focused on something very far away. I sat close to her, leaning in to catch her low, quick voice.

"I see a room. It's long, and there are mirrors everywhere. The floor is wooden. He's in the room, and he's waiting. There's gold… a gold stripe across the mirrors."

"Where is the room?"

"I don't know. Something is missing — another decision hasn't been made yet."

"How much time?"

"It's soon. He'll be in the mirror room today, or maybe tomorrow. It all depends. He's waiting for something. And he's in the dark now."

Jasper's voice was calm, methodical, as he questioned her in a practiced way. "What is he doing?"

"He's watching TV… no, he's running a VCR, in the dark, in another place."

"Can you see where he is?"

"No, it's too dark."

"And the mirror room, what else is there?"

"Just the mirrors, and the gold. It's a band, around the room. And there's a black table with a big stereo, and a TV. He's touching the VCR there, but he doesn't watch the way he does in the dark room. This is the room where he waits." Her eyes drifted, then focused on Jasper's face.

"There's nothing else?"

She shook her head. They looked at each other, motionless.

"What does it mean?" I asked.

Neither of them answered for a moment, then Jasper looked at me.

"It means the tracker's plans have changed. He's made a decision that will lead him to the mirror room, and the dark room."

"But we don't know where those rooms are?"

"No."

"But we do know that he won't be in the mountains north of Washington, being hunted. He'll elude them." Alice's voice was bleak.

"Should we call?" I asked. They traded a serious look, undecided.

And the phone rang.

Alice was across the room before I could lift my head to look at it.

She pushed a button and held the phone to her ear, but she didn't speak first.

"Carlisle," she breathed. She didn't seem surprised or relieved, the way I felt.

"Yes," she said, glancing at me. She listened for a long moment.

"I just saw him." She described again the vision she'd seen. "Whatever made him get on that plane… it was leading him to those rooms." She paused. "Yes," Alice said into the phone, and then she spoke to me.

"Bella?"

She held the phone out toward me. I ran to it.

"Hello?" I breathed.

"Bella," Edward said.

"Oh, Edward! I was so worried."

"Bella," he sighed in frustration, "I told you not to worry about anything but yourself." It was so unbelievably good to hear his voice. I felt the hovering cloud of despair lighten and drift back as he spoke.

"Where are you?"

"We're outside of Vancouver. Bella, I'm sorry — we lost him. He seems suspicious of us — he's careful to stay just far enough away that I can't hear what he's thinking. But he's gone now — it looks like he got on a plane. We think he's heading back to Forks to start over." I could hear Alice filling in Jasper behind me, her quick words blurring together into a humming noise.

"I know. Alice saw that he got away."

"You don't have to worry, though. He won't find anything to lead him to you. You just have to stay there and wait till we find him again."

"I'll be fine. Is Esme with Charlie?"

"Yes — the female has been in town. She went to the house, but while Charlie was at work. She hasn't gone near him, so don't be afraid. He's safe with Esme and Rosalie watching."

"What is she doing?"

"Probably trying to pick up the trail. She's been all through the town during the night. Rosalie traced her through the airport, all the roads around town, the school… she's digging, Bella, but there's nothing to find."

"And you're sure Charlie's safe?"

"Yes, Esme won't let him out of her sight. And we'll be there soon. If the tracker gets anywhere near Forks, we'll have him."

"I miss you," I whispered.

"I know, Bella. Believe me, I know. It's like you've taken half my self away with you."

"Come and get it, then," I challenged.

"Soon, as soon as I possibly can. I will make you safe first." His voice was hard.

"I love you," I reminded him.

"Could you believe that, despite everything I've put you through, I love you, too?"

"Yes, I can, actually."

"I'll come for you soon."

"I'll be waiting."

As soon as the phone went dead, the cloud of depression began to creep over me again.

I turned to give the phone back to Alice and found her and Jasper bent over the table, where Alice was sketching on a piece of hotel stationery.

I leaned on the back of the couch, looking over her shoulder.

She drew a room: long, rectangular, with a thinner, square section at the back. The wooden planks that made up the floor stretched lengthwise across the room. Down the walls were lines denoting the breaks in the mirrors. And then, wrapping around the walls, waist high, a long band.

The band Alice said was gold.

"It's a ballet studio," I said, suddenly recognizing the familiar shapes.

They looked at me, surprised

"Do you know this room?" Jasper's voice sounded calm, but there was an undercurrent of something I couldn't identify. Alice bent her head to her work, her hand flying across the page now, the shape of an emergency exit taking shape against the back wall, the stereo and TV on a low table by the front right corner.

"It looks like a place I used to go for dance lessons — when I was eight or nine. It was shaped just the same." I touched the page where the square section jutted out, narrowing the back part of the room. "That's where the bathrooms were — the doors were through the other dance floor. But the stereo was here"

I pointed to the left corner — "it was older, and there wasn't a TV. There was a window in the waiting room — you would see the room from this perspective if you looked through it."

Alice and Jasper were staring at me.

"Are you sure it's the same room?" Jasper asked, still calm.

"No, not at all — I suppose most dance studios would look the same — the mirrors, the bar." I traced my finger along the ballet bar set against the mirrors. "It's just the shape that looked familiar." I touched the door, set in exactly the same place as the one I remembered.

"Would you have any reason to go there now?" Alice asked, breaking my reverie.

"No, I haven't been there in almost ten years. I was a terrible dancer — they always put me in the back for recitals," I admitted.

"So there's no way it could be connected with you?" Alice asked intently.

"No, I don't even think the same person owns it. I'm sure it's just another dance studio, somewhere."

"Where was the studio you went to?" Jasper asked in a casual voice.

"It was just around the corner from my mom's house. I used to walk there after school…" I said, my voice trailing off. I didn't miss the look they exchanged.

"Here in Phoenix, then?" His voice was still casual.

"Yes," I whispered. "Fifty-eighth Street and Cactus."

We all sat in silence, staring at the drawing.

"Alice, is that phone safe?"

"Yes," she reassured me. "The number would just trace back to Washington."

"Then I can use it to call my mom."

"I thought she was in Florida."

"She is — but she's coming home soon, and she can't come back to that house while…"

My voice trembled. I was thinking about something Edward had said, about the red-haired female at Charlie's house, at the school, where my records would be.

"How will you reach her?"

"They don't have a permanent number except at the house — she's supposed to check her messages regularly."

"Jasper?" Alice asked.

He thought about it. "I don't think there's any way it could hurt — be sure you don't say where you are, of course."

I reached eagerly for the phone and dialed the familiar number. It rang four times, and then I heard my mom's breezy voice telling me to leave a message.

"Mom," I said after the beep, "it's me. Listen, I need you to do something. It's important. As soon as you get this message, call me at this number." Alice was already at my side, writing the number for me on the bottom of her picture. I read it carefully, twice. "Please don't go anywhere until you talk to me. Don't worry, I'm okay, but I have to talk to you right away, no matter how late you get this call, all right? I love you, Mom. Bye." I closed my eyes and prayed with all my might that no unforeseen change of plans would bring her home before she got my message.

I settled into the sofa, nibbling on a plate of leftover fruit, anticipating a long evening. I thought about calling Charlie, but I wasn't sure if he should be home by now or not. I concentrated on the news, watching out for stories about Florida, or about spring training — strikes or hurricanes or terrorist attacks — anything that might send them home early.

Immortality must grant endless patience. Neither Jasper nor Alice seemed to feel the need to do anything at all. For a while, Alice sketched the vague outline of the dark room from her vision, as much as she could see in the light from the TV. But when she was done, she simply sat, looking at the blank walls with her timeless eyes. Jasper, too, seemed to have no urge to pace, or peek through the curtains, or run screaming out the door, the way I did.

I must have fallen asleep on the couch, waiting for the phone to ring again. The touch of Alice's cold hands woke me briefly as she carried me to the bed, but I was unconscious again before my head hit the pillow.

20

20. Sốt ruột

Khi tỉnh dậy, đầu óc tôi rối bời. Suy nghĩ mơ hồ, lẫn lộn giữa những giấc mơ cùng ác mộng. Phải mất một lúc rất lâu sau, tôi mới nhận ra mình đang ở đâu. Căn phòng quá tẻ nhạt chỉ có thể là phòng khách sạn mà thôi. Những chiếc đèn đặt trên bàn, kê bên cạnh giường ngủ đã cho thấy điều đó, cả mấy chiếc màn cửa dài cùng loại chất liệu với ra trải giường, và những bức tranh màu nước treo trên tường cũng vậy.

Tôi cố nhớ làm sao mình đến được đây nhưng lúc đầu chẳng nhớ được gì cả. Tôi lờ mờ nhớ một chiếc xe hơi đen bóng, kính cửa sổ xe thậm chí còn đen hơn cả kính xe Li-mu-din. Động cơ xe êm ru dù chúng tôi phóng trên xa lộ tối om với vận tốc nhanh gấp hai lần vận tốc cho phép.

Rồi tôi nhớ Alice ngồi cùng tôi ở hàng ghế sau bọc da sẫm màu. Không biết vì sao, trong suốt một đêm dài, đầu tôi cứ gục vào chiếc cổ như đá granit của cô. Sự gần gũi của tôi dường như chẳng hề làm phiền cô chút nào; trái lại, làn da cứng mát rượi của cô lại làm tôi cảm thấy khuây khoả kỳ lạ. Vạt trước của chiếc sơmi vải bông mỏng của Alice ướt đm nước mắt tôi, tuôn rơi cùng đau khổ, tủi hờn rồi khô đi.

Cơn buồn ngủ cứ tránh né tôi. Đôi mắt mệt mỏi, buốt nhức của tôi cứ mở căng suốt đêm. Và rồi cuối cùng đêm cũng qua đi, bình minh bắt đầu hé rạng trên một đỉnh đồi ở California. Ánh sáng xám xịt chiếu thành vệt trên bầu trời quang đãng làm cay xè mắt tôi, nhưng tôi vẫn không thể nhắm mắt lại được. Nếu làm thế, thể nào những hình ảnh kia, như vẫn còn túc trực sẵn trên mi mắt tôi, lại ùa về làm tôi không sao chịu nổi. Khuôn mặt đau đớn của Charlie –Edward nhe răng gầm gừ hung tợn– ánh nhìn phẫn uất của Rosalie – đôi mắt sắc lẻm của tên săn người – ánh nhìn không sinh khí của Edward sau khi hôn tôi lần cuối… Tôi không sao chịu đựng nổi khi thấy những hình ảnh này. Vì vậy tôi cố gắng đấu tranh chống lại cơn mệt mỏi, rồi mặt trời lên cao.

Tôi vẫn thức khi chúng tôi chạy lướt qua một ngọn núi thấp lè tè, và mặt trời đã ở sau lưng, chiếu xuống những nóc nhà lợp ngói trong Thung lũng Mặt trời. Tôi không còn đủ cảm xúc để ngạc nhiên chúng tôi đã đi liền một lúc ba ngày trời. Tôi đờ đẫn nhìn vào vùng đất bằng phẳng, rộng mở trước mắt tôi. Phoenix của tôi – những cây cọ, mùi dầu creozot, những đường cao tốc ngang dọc giao nhau, những mảng xanh trên sân gôn và mặt nước màu ngọc lam của hồ bơi; tất cả đều đắm chìm trong làn sương mỏng manh, được bao bọc giữa những ngọn đồi nhiều đá lúp xúp chưa đủ lớn để gọi là núi.

Bóng cọ nghiêng nghiêng dọc đường cao tốc, sống động hơn trong trí nhớ, không xanh như lẽ ra phải vậy.  Chẳng gì có thể ẩn nấp trong những bóng cây ấy. Xa lộ rộng thênh thang chạy đến vô cùng. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm, không có cảm giác được trở về nhà.

“Ra sân bay lối nào, Bella? – Jasper hỏi.  Tôi chùn người, dù giọng anh khá dịu dàng và chẳng hề đáng ngại. Đó là âm thanh đầu tiên, ngoài tiếng động cơ rì rì của xe, đã phá tan bầu không khí tĩnh lặng của đêm dài.

“Cứ đi theo đường I-mười,” Tôi trả lời như máy. “Chúng ta sắp đi ngang nó.”

Trí não tôi hoạt động chậm chạp vì mất ngủ.

“Mình sẽ bay đi đâu à?”  Tôi hỏi Alice.

“Không, tốt hơn mình nên ở gần sân bay, đề phòng có gì bất trắc.”

Tôi nhớ đoạn đầu con đường chạy quanh sân bay quốc tế Sky Harbor… nhưng không nhớ đoạn cuối… Chắc tôi đã thiếp đi vào lúc ấy.

Tuy thế, bây giờ tôi ráng nhớ lại. Tôi mơ mơ hồ hồ thấy mình rời xe – mặt trời vừa lặn phía chân trời – tay tôi choàng qua vai Alice, và tay cô vòng qua eo tôi, kéo tôi đi giữa bóng râm khô ráo, ấm áp.

Tôi chẳng hề nhớ gì về căn phòng này.

Tôi nhìn vào đồng hồ điện tử để trên bàn đầu giường. Những con số đỏ chót báo đã ba giờ, song chẳng biết là ngày hay đêm. Không một ánh sáng nào lọt qua được tấm màn cửa dày cộp, nhưng phòng sáng sủa vì đèn bật.

Tôi ngồi dậy khó nhọc, lảo đảo bước đến cửa sổ, kéo màn cửa.

Bên ngoài tối om.  Vậy là ba giờ sáng. Phòng tôi trông ra một khu vực vắng vẻ trên đường cao tốc và một gara cho đỗ xe nhiều giờ của sân bay.  Khá an ủi khi đã biết được chính xác thời gian và địa điểm.

Tôi nhìn lại mình. Tôi vẫn đang quần áo của Esme, chẳng vừa với tôi chút nào. Nhìn quanh quất, tôi mừng vì thấy túi vải của mình đang nằm trên đầu tủ quần áo thấp.

Tôi đang tìm quần áo mới để thay thì tiếng bật đèn ở cửa làm tôi nhảy dựng.

“Em vào được không?Alice hỏi.

Tôi hít vào một hơi thật sâu. “Tất nhiên rồi.

Alice bước vào, nhìn tôi quá thận trọng.  “Nhìn chị thấy hình như chị cần phải ngủ thêm một chút nữa,” cô nói.

Tôi chỉ lắc đầu.

Alice lướt thật nhẹ đến chỗ màn cửa, kéo kín lại rồi mới quay sang tôi.

“Mình phải ở trong phòng,” cô bảo.

“Được thôi.” Giọng tôi khàn khàn, vỡ vụn.

“Khát không?” cô hỏi.

Tôi nhún vai.  “Không sao. Em thì sao?

“Không có gì là không xoay sở được.” Cô mỉm cười.  “Em đã gọi thức ăn cho chị rồi, ở ngoài phòng khách ấy. Edward nhắc em là chị ăn nhiều lần hơn tụi em.”

Tôi tỉnh người liền.  “Ảnh gọi hả?”

“Không,” cô trả lời, và nhìn tôi ỉu xìu.  “Trước lúc mình lên đường.”

Cô cẩn thận cầm tay tôi, dẫn tôi ra cửa, bước sang phòng khách của khách sạn. Tôi nghe  tiếng rì rầm phát ra từ ti-vi. Jasper ngồi bất động ở bàn giấy trong góc phòng, mắt xem tin tức mà chẳng biểu lộ chút quan tâm.

Tôi ngồi xuống sàn, cạnh chiếc bàn cà-phê thấp, có khay thức ăn đang chờ đợi, rồi bắt đầu nhấm nháp mà chẳng chú ý mình đang ăn gì.

Alice ngồi trên tay vịn của ghế xô-pha, và nhìn thẫn thờ vào ti-vi như Jasper.

Tôi ăn chậm chạp, ngắm cô, thỉnh thoảng liếc nhanh sang Jasper.  Tôi bắt đầu nhận ra họ quá im lìm. Họ chẳng hề rời mắt khỏi màn hình, mặt dù lúc này đang phát chương trình quảng cáo. Tôi đẩy chiếc khay qua một bên, bao tử bỗng khó chịu. Alice nhìn tôi.

“Có gì không ổn vậy, Alice?” Tôi hỏi.

“Không có gì cả.” Đôi mắt cô mở to, thực thà... và tôi chẳng tin chúng.

“Bây giờ mình làm gì?”

“Mình sẽ đợi Carlisle gọi.”

“Lẽ ra bây giờ ông phải gọi mình rồi?” Tôi thấy rõ mình nói đúng.

Ánh mắt Alice rời khỏi tôi, liếc nhanh sang chiếc điện thoại di động đặt trên túi da của cô, rồi lại nhìn tôi.

Vậy là sao?” Giọng tôi run rẩy, tôi cố kiềm chế giọng mình.

“Chuyện ông vẫn chưa gọi?”

“Chỉ có nghĩa là họ chưa có gì để kể với chúng ta.”

Nhưng giọng cô quá bình thản, và bầu không khí trở nên khó thở.

Jasper đột ngột ở bên Alice, gần tôi hơn bình thường.

“Bella,” anh nói bằng giọng xoa dịu đáng ngờ.  “Em không có gì phải lo lắng hết. Ở đây em rất an toàn.

“Em biết.”

“Thế thì tại sao em lại sợ?”  anh hỏi, không hiểu.  Có lẽ anh cảm nhận được những cung bậc cảm xúc của tôi, chỉ có điều anh không thể hiểu được nguyên nhân gây ra những cảm xúc ấy.
“Mọi người đã nghe Laurent nói rồi đó.” Giọng tôi chỉ tiếng thì thào, nhưng tôi biết chắc họ nghe rõ.  “Hắn nói James rất nguy hiểm. Lỡ có điều gì không may xảy ra, lỡ họ bị tách lìa? Nếu có điều gì không may xảy ra với họ, Carlisele, Emmett… Edward…”  Tôi nuốt khan trong họng.  “Nếu người phụ nữ man rợ đó hại Esme…”  Giọng tôi bỗng vút cao, bắt đầu có âm hưởng kích động.  “Làm sao tôi có thể sống khi đó là tội lỗi của tôi? Lẽ ra đừng ai trong các bạn nên liều mình vì tôi—“

“Bella, Bella, thôi đi,” anh ngắt lời tôi, lời anh tuôn ra thật nhanh khiến thật khó nắm bắt.  “Em đang lo nghĩ không đúng chỗ, Bella à. Hãy tin anh về mặt này – chẳng ai trong bọn anh gặp nguy hiểm đâu. Em đã căng thẳng quá rồi; đừng gánh thêm những lo toan không cần thiết ấy vào người mình nữa. Hãy nghe lời anh!” anh ra lệnh, vì tôi đã quay mặt đi.  “Gia đình tụi anh rất mạnh. Tụi anh chỉ sợ duy nhất một điều là mất em.” “Nhưng tại sao mọi người lại phải –“

Lần này, tới lượt Alice ngắt lời tôi, vuốt má tôi bằng những ngón tay lạnh giá.

“Gần một thế kỷ Edward đã cô đơn. Bây giờ anh ấy mới tìm được chị. Chị không thấy những thay đổi mà tụi em nhìn thấy, tụi em đã sống chung với anh ấy rất lâu rồi. Chị nghĩ có ai trong tụi em dám nhìn vào mắt anh thêm một trăm năm nữa nếu anh ấy mất chị?

Cảm giác tội lỗi trong tôi từ từ lắng xuống khi tôi nhìn vào đôi mắt huyền của cô. Nhưng, cả khi trong lòng đang dần bình tĩnh lại, tôi vẫn biết mình không thể tin vào cảm xúc của mình khi Jasper đang có mặt ở đó.

Thật là một ngày thật dài.

Chúng tôi vẫn ở trong phòng.  Alice gọi tiếp tân bảo họ không cần dọn phòng chúng tôi. Những chiếc cửa sổ vẫn đóng kín, ti-vi vẫn bật, dù chẳng ai xem.  Chốc chốc, thức ăn lại được mang đến phòng cho tôi.  Chiếc điện thoại màu bạc trên túi xách của Alice ngày càng lớn dần khi thời gian trôi qua.

Hai người giữ trẻ của tôi giỏi chờ đợi hơn tôi nhiều.  Trong lúc tôi bồn chồn đi tới đi lui thì họ càng bất động hơn, hai bức tượng ấy kín đáo dõi mắt theo tôi. Tôi làm mình bận rộn bằng cách ghi nhớ căn phòng; hoa văn sọc của ghế tràng kỷ: sọc màu nâu, màu đào, màu kem, màu vàng đục, rồi lại màu nâu.  Thỉnh thoảng, tôi nhìn chằm chằm mấy bức tranh trừu tượng, nghĩ ra đủ thứ hình giống như trẻ con hình dung ra hình này hình kia trên các đám mây.

Tôi lần theo một bàn tay màu xanh, một người phụ nữ đang chải tóc, một con mèo đang duỗi người. Nhưng khi một vòng tròn đỏ lợt trở thành một con mắt đỏ nhìn trừng trừng, tôi quay mặt đi.

Khi chiều đến, tôi trở lại giường ngủ, chỉ là để có chuyện mà làm.  Tôi hy vọng khi ở trong bóng tối, tôi có thể đầu hàng nỗi sợ hãi khủng khiếp đang chực chờ phá vỡ sự canh phòng cẩn thận của Jasper, khi tôi đang lơ mơ.

Nhưng Alice tự nhiên đi theo tôi, như thể có sự trùng hợp nào ấy, cô cũng bắt đầu chán cái phòng khách ấy. Trong tôi bắt đầu tự hỏi không biết Edward đã ra lệnh cho cô những gì? Tôi nằm vắt ngang giường, còn cô ngồi, gập chân, bên cạnh tôi. Lúc đầu, tôi lơ cô, rồi bỗng buồn ngủ vì thấm mệt. Nhưng chỉ vài phút sau, nỗi kinh hoàng vốn bị kiềm hãm nhờ sự có mặt của Jasper, bắt đầu trỗi dậy.  Thế là tôi từ bỏ ý định chợp mắt, nằm co cong người, ôm tay quanh chân.

Alice?” tôi hỏi.

“Dạ?

Tôi cố giữ giọng mình thật bình tĩnh.  “Em nghĩ họ đang làm gì?”

“Carlisle muốn dụ tên săn người càng đi về phía bắc càng tốt, chờ hắn đến gần, sẽ phục kích hắn. Esme và Rosalie chắc đi về phía tây, chừng nào người phụ nữ kia còn bám theo. Nếu cô ta quay lại thì họ sẽ trở về Forks để canh chừng bố chị. Vì vậy, em nghĩ nếu họ không gọi, tức là mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Nghĩa là kẻ săn người kia ở quá gần nên họ không muốn hắn nghe lỏm.”

“Còn Esme?”

“Em nghĩ chắc bà đã quay lại Forks. Bà sẽ không gọi nếu người phụ nữ đó có thể nghe thấy. Em cho là mọi người chỉ đang rất thận trọng mà thôi.”

“Em nghĩ họ an toàn, thật chứ?

Bella, tụi em phải nói bao nhiêu lần nữa là tụi em chẳng hề bị nguy hiểm gì hết đây?

Vậy em sẽ  luôn nói thiệt với chị, phải không?

“Đúng vậy.  Em luôn nói thiệt với chị.”  Giọng cô chân thành.

Tôi đắn đo một chút, rồi tin là cô có ý vậy.

“Vậy thì hãy kể chị nghe … làm sao em trở thành ma-ca-rồng?”

Câu hỏi của tôi làm cô bất ngờ. Cô im lặng. Tôi ngước lên nhìn cô, vẻ mặt cô có vẻ phân vân.

“Edward không muốn em kể chị nghe chuyện đó, “ cô kiên quyết, nhưng tôi có cảm giác cô không đồng ý với Edward về chuyện đó.

“Thế là không công bằng. Chị nghĩ chị có quyền biết.”

“Em hiểu.

Tôi nhìn cô, chờ đợi…

Cô thở dài. “Ảnh sẽ giận lắm đây.

Đó chẳng phải chuyện của nh. Đây là chuyện giữa em và chị. Alice, với tư cách là một người bạn, chị xin em đấy.”  Tất nhiên, bây giờ chúng tôi đã là bạn bè, không biết sao --- cô hẳn cũng biết chúng tôi sẽ mãi là bạn bè.

Cô nhìn tôi bằng đôi mắt khôn ngoan, đẹp tuyệt vời… cân nhắc.

“Em sẽ kể chị nghe cơ chế của chuyện đó,” cuối cùng, cô nói, “nhưng chính em không nhớ và cũng chưa từng làm qua hay nhìn thấy ai trải qua chuyện đó, nên xin nhớ là em chỉ có thể nói về mặt lý thuyết mà thôi.”

Tôi chờ đợi.

“Là dã thú, bọn em có nhiều vũ khí trong kho vũ khí trời cho của mình -- rất, rất nhiều so với cần thiết: sức mạnh, tốc độ, giác quan nhạy bén; đó là chưa kể đến những khả năng đặc biệt khác như khả năng của Edward, Jasper và của em. Và rồi, giống như một loài hoa ăn thịt, bọn em có ngoại hình thu hút đối với con mồi.

Tôi nằm im lìm, nhớ lại Edward đã chứng minh khái niệm ấy ấn tượng như thế nào trên đồng cỏ.

Cô cười toe toét đáng ngại. “Chúng em còn có một vũ khí khá vô dụng.  Chúng em cũng có nọc độc,” cô nói, răng lấp lánh.  “Nọc độc không giết chết con mồi -- chỉ làm mất năng lực.  Nó có tác động chậm, phát tán qua mạch máu, vì vậy, một khi đã bị cắn, con mồi quá đau đớn nên không chạy thoát được nữa. Thật thừa, như em đã nói.  Bọn em mà đã gần như thế, thì con mồi làm sao thoát cho được. Tất nhiên, luôn có ngoại lệ. Carlisle chẳng hạn.”

“Vậy… nếu nọc độc lan truyền…” Tôi lẩm bẩm.

“Phải mất vài ngày mới biến đổi hoàn toàn, tùy lượng nọc độc có trong máu, tùy nọc độc gần tim cỡ nào.  Chừng nào tim còn đập, nọc độc còn phát tán, chữa lành, biến đổi cơ thể khi nó chảy qua.  Cuối cùng, tim ngừng đập và cuộc biến đổi hoàn tất. Nhưng trong suốt khoảng thời gian đó, từng phút một, nạn nhân chỉ mong thà được chết đi còn hơn.”

Tôi rùng mình.

“Chị thấy đó, có hay ho gì đâu.”

“Edward nói rằng rất khó làm… Chị không hiểu lắm,” tôi nói.

“Dưới một góc độ nào đó, bn em cũng giống cá mập. Một khi đã nếm máu, hoặc chỉ cần ngửi thấy mùi máu thôi, là rất khó mà kiềm chế nỗi. Đôi khi là bất khả thi. Vì vậy, chị thấy đó, khi đã cắn ai rồi, nếm máu rồi, sẽ bắt đầu điên cuồng. Cả hai chuyện đều khó khăn, một thì mê hút máu, còn một thì đau đớn khủng khiếp.

Sao em nghĩ là em không nhớ gì?

“Em không biết. Đối với những người khác, cơn đau trong lúc biến đổi là ký ức sâu sắc nhất mà họ còn giữ lại được về cuộc sống làm người.  Em lại không nhớ chút gì về cuộc sống làm người cả.” Giọng cô đầy nuối tiếc.

Chúng tôi nằm yên lặng, đắm chìm trong suy nghĩ riêng.Từng giây trôi qua, và tôi hầu như quên mất sự hiện diện của cô, miên man suy nghĩ.

Rồi, bất thình lình, Alice nhảy ra khỏi giường, hạ xuống đất nhẹ nhàng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô, giật mình.

“Có chuyện rồi.” Giọng cô khẩn cấp và cô không nói gì với tôi nữa.

Cô bước ra cửa cùng lúc  Jasper đi vào. Rõ ràng anh ta đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng tôi và cả tiếng la đột ngột của cô. Jasper đặt hai tay lên vai cô, dẫn cô đến giường, và đặt cô ngồi trên mép giường.

“Em thấy gì vậy?” anh chăm chú hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt cô.  Mắt cô tập trung vào một cái gì đó rất xa xôi. Tôi ngồi sát cô, nghiêng người để có thể nghe giọng nói nhỏ, và nhanh của cô.

“Em thấy một căn phòng. Nó rất dài, và có gương khắp nơi. Sàn lát gỗ. Hắn ở trong phòng, và đang đợi. Có một vạch… vàng ngang qua những tấm gương.

“Phòng đó ở đâu?

Em không biết. Thiếu cái gì đó một quyết định chưa hình thành.

“Bao lâu nữa?

“Không lâu nữa. Hôm nay hắn sẽ trong căn phòng ốp gương đó, cũng có thể là ngày mai. Tuỳ. Hắn đang chờ thứ gì đó. Và giờ hắn đang ở trong bóng tối.

Giọng Jasper bình tĩnh, khéo léo, khi anh hỏi cô đầy kinh nghiệm

Hắn đang làm gì?

Hắn đang xem ti-vi… à không, hắn đang cho chạy một đầu máy video, trong bóng tối, ở một nơi khác.

Em có thể thấy hắn đang ở đâu không?

Không, tối quá.

“Còn căn phòng có gương soi, còn có gì khác nữa?”

Chỉ có gương thôi, và màu vàng. Đó là một dải băng, chạy quanh phòng. Còn có một cái bàn màu đen, trên bàn là một máy xtê-ri-ô lớn và một cái tivi. Hắn đang đụng vào đầu máy video ở đó, nhưng không làm giống như trong căn phòng tối. Đây là căn phòng mà hắn đợi.” Mắt cô lạc đi rồi nhìn sững vào mặt Jasper.

“Không còn gì khác nữa à?”

Cô lắc đầu. Họ nhìn nhau, bất động

“Thế có nghĩa là gì?” Tôi hỏi.

Trong một chốc, chẳng ai trả lời, rồi Jasper nhìn tôi.

“Điều đó có nghĩa là kẻ săn người đã thay đổi kế hoạch. Hắn đã quyết định điều sẽ đưa hắn đến căn phòng có ốp gương, và căn phòng tối.”

“Nhưng chúng ta  không biết mấy căn phòng đó ở đâu à?”

Ừ.

Nhưng em biết hắn sẽ không ở trên núi phía bắc bang Washington, không bị săn đuổi. Hắn sẽ tránh họ.” Giọng Alice ảm đạm.

“Chúng ta có nên gọi cho họ không?”  Tôi hỏi. Họ nghiêm nghị nhìn nhau, do dự.

Và có tiếng điện thoại reo.

Alice băng ra khỏi phòng trước khi tôi kịp nhỏm người nhìn theo.

Cô nhấn nút rồi áp tai nghe, nhưng không nói gì trước.

“Carlisle,” cô thở. Cô không có vẻ gì là ngạc nhiên hay thanh thản như tôi cảm thấy.
“Dạ,” cô nói, liếc nhìn tôi.  Cô lắng nghe một lúc lâu.

“Con vừa nhìn thấy hắn ta.” Cô mô tả lại những hình ảnh đã trông thấy.  “Bất cứ điều gì đã khiến hắn lên máy bay… hẳn là lý do dẫn đến những căn phòng đó.” Cô dừng lại.  “Dạ,” Alice nói trong điện thoại rồi nói với tôi.

“Bella?”

Alice đưa điện thoại về hướng tôi. Tôi chạy ra nhận điện thoại.

A lô?” Tôi thở.

“Bella” Edward nói.

“Ôi, Edward! Em lo quá.

“Bella” anh thở dài thất vọng, “Anh đã nói em đừng lo chi cả mà hãy lo cho em thôi.

Thật hạnh phúc khi nghe giọng anh.  Tôi cảm thấy đám mây tuyệt vọng mỏng dần và tan đi khi anh nói.

“Anh đang ở đâu?”

“Bọn anh ở bên ngoài Vancouver. Bella, anh xin lỗi -- bọn anh mất dấu hắn. Dường như hắn nghi ngờ chúng ta -- hắn cẩn thận ở một khoảng cách đủ xa để anh không thể đọc được suy nghĩ của hắn. Nhưng giờ thì hắn đi rồi hình như hắn đã lên máy bay. Bọn anh nghĩ hắn quay về Forks để làm lại từ đầu. Tôi nghe Alice đang nói nhỏ vào tai Jasper sau lưng mình, lời cô nói thật nhanh, đan xen vào nhau, tạo thành một âm thanh ù ù.

“Em biết. Alice đã nhìn thấy hắn bỏ đi.”

“Dù sao thì em cũng không được lo lắng nhé. Hắn sẽ không thể tìm được manh mối nào để tìm thấy em đâu. Em chỉ việc ở đó chờ cho đến khi bọn anh tìm ra được hắn lần nữa.”

“Em ổn mà.  Esme vẫn ở bên Charlie chứ?”

“Ừ --  người phụ nữ kia đã trở lại thị trấn. Cô ta đến nhà em, nhưng Charlie đang ở nơi làm việc. Cô ta không đến gần ông đâu, vì thế, đừng có sợ. Bố em sẽ được an toàn vì có Esme và Rosalie canh chừng.

Cô ta đang làm gì?

Có lẽ đang cố lần theo dấu vết. Cô ta cứ luẩn quẩn trong thị trấn suốt cả đêm. Rosalie đã lần theo dấu vết của cô ta ở sân bay, tất cả con đường ở thị trấn, cả trường học… cô ta đang đào bới, Bella ạ, nhưng chẳng tìm thấy gì cả.

Anh chắc là Charlie an toàn không?

“Có, Esme sẽ không để bố em ra khỏi tầm mắt đâu. Và chẳng bao lâu nữa bọn anh sẽ ở đó. Nếu tên săn người kia đến nơi nào gần Forks, bọn anh sẽ tóm lấy hắn.”

“Em nhớ anh,” tôi thì thầm.

Anh biết, Bella. Hãy tin anh, anh biết. Như thể em đã mang một nửa linh hồn của anh đi theo em.

“Vậy đến lấy lại đi tôi thách.

“Liền đó, ngay khi có thể. Nhưng trước tiên, phải bảo vệ em đã.” Giọng anh cay đắng.

“Em yêu anh,” Tôi nhắc nhở anh.

“Em tin nỗi không, mặc bao nguy hiểm anh bắt em phải chịu, anh cũng yêu em?”

“Vâng, em tin.”

“Anh sẽ sớm đến đón em.”

“Em sẽ đợi.”

Khi điện thoại tắt cũng là lúc đám mây phiền muộn lại kéo đến vờn quanh tôi lần nữa.

Tôi quay lại trả điện thoại cho Alice, thấy cô và Jasper chụm đầu vào nhau ở bàn; cô đang vẽ gì đó trên một tờ giấy của khách sạn.

Tôi dựa vào sau lưng ghế, nhìn qua vai Alice.

Alice đang vẽ một căn phòng: dài, hình chữ nhật, phía cuối phòng có một khu vuông vức. Những tấm ván gỗ dưới sàn được lót theo chiều dọc của căn phòng. Áp chân tường là những tấm gương. Và kế đó, cột quanh tường, cao ngang tầm thắt lưng là một dải dài.

Dải băng Alice nói là màu vàng…

“Đó là một phòng múa ba-lê,” Tôi nói, bất thần nhận ra những hình ảnh quen thuộc.

Cả hai người đều nhìn tôi, ngạc nhiên.

“Em biết căn phòng này à?” 

Giọng của Jasper có vẻ điềm tĩnh, nhưng có có cái gì đó ngấm ngầm mà tôi không thể nào nhận ra. Alice cúi đầu vào tác phẩm của mình, bàn tay của cô vẽ thoăn thoắt trên trang giấy, giờ đây hình ảnh một lối thoát hiểm hiện ra ngay bức tường phía cuối phòng, máy xtê-ri-ô và chiếc ti-vi nằm trên một chiếc bàn thấp đặt ở góc phòng phải đầu căn phòng.

Giống nơi chị thường đến học múa… lúc chị tám, chín tuổi gì đó.  Những hình ảnh này giống y chang”

 Tôi sờ vào tờ giấy, nơi có khu hình vuông lồi ra, choáng chỗ sau phòng .

“Đây là mấy cái phòng tắm – mấy cái cửa này dẫn đến một phòng dạy múa khác. Nhưng máy xtê-ri-ô nằm ở đây”

Tôi chỉ vào góc trái – “Nó cũ hơn, và không có một cái ti-vi nào cả. Có một cái cửa sổ trong phòng đợi – mình sẽ thấy toàn bộ căn phòng từ góc nhìn này nếu nhìn qua cửa sổ.” Alice và Jasper nhìn chằm chằm vào tôi.

Em có chắc là đúng phòng này không?” Jasper hỏi, vẫn bình tĩnh.

Không, em không chắc chút nào - Em nghĩ phòng dạy múa nào cũng giống nhau - gương, thanh vịn”.  Tôi rà tay dọc theo thanh vịn tập múa ba-lê đặt trước gương.  “Bố trí y như nhau”.  Tôi sờ vào cánh cửa, ở vị trí y như nơi tôi đã nhớ.

“Bây giờ chị có lý do gì để đến đó không?" Alice hỏi, phá tan sự mơ màng của tôi.
“Không, chị đã chẳng còn đến đó đã gần mười năm rồi. Chị múa dở ẹt -  Người ta thường cho chị đứng phía sau trong các buỗi biểu diễn” Tôi thú nhận.

“Vậy thì đâu có cách nào mà liên hệ tới chị được?” Alice chăm chú hỏi. 

Ừ, chị thậm chí không nghĩ là vẫn là người sở hữu cũ.  Chị chắc đó chỉ là một phòng múa khác, ở đâu đó thôi.”

“Phòng học múa em thường đến nằm ở đâu?”  Jasper hỏi tự nhiên.

“Nó nằm ở góc đường gần nhà mẹ em. Em vẫn thường đi bộ đến đó sau giờ học…”.  Tôi trả lời, giọng yếu dần. Tôi không bỏ lỡ ánh mắt họ trao nhau.

“Vậy là ở Phoenix phải không?”  Giọng anh vẫn tự nhiên thoải mái.

“Vâng,”  Tôi thì thầm. “Góc đường số Năm Mươi Tám và Cây Xương Rồng.”

Tất cả chúng tôi ngồi im lặng, mắt nhìn chăm chú vào bản vẽ. 

“Alice, chiếc điện thoại đó an toàn không?”

Có, “ cô trấn an tôi.  Số đó chỉ truy nguyên được đến Washington”.

Vậy chị có thể dùng để gọi mẹ chị.”

Em tưởng đang ở Florida.”

“Đúng vậy -- nhưng chẳng bao lâu nữa bà sẽ quay về nhà, và bà không thể trở lại căn nhà đó trong khi …”

Giọng tôi run lên. Tôi đang nghĩ đến điều Edward đã nói, về người phụ nữ tóc đỏ đã đến nhà Charlie, đến trường, nơi lưu giữ hồ sơ của tôi.

“Làm sao chị liên lạc với mẹ?”

“Họ không có số điện thoại cố định, ngoại trừ số ở nhà - mẹ chị sẽ kiểm tra tin nhắn thường xuyên.”

“Jasper?” – Alice hỏi.

Jasper suy nghĩ.  “Anh nghĩ gọi không nguy hiểm gì cả – nhưng phải chắc là em không nói ra nơi em đang ở đó.”

Tôi hăm hở với lấy chiếc điện thoại và quay số điện thoại quen thuộc. Nó reng lên bốn lần, rồi tôi nghe giọng vui vẻ của mẹ bảo tôi hãy để lại tin nhắn.

" Mẹ, " tôi nói sau khi  tiếng bíp,  " con đây. Nghe nè, con cần mẹ làm chuyện này.  Quan trọng lắm.  Ngay khi mẹ nhận được tin nhắn này, hãy gọi cho con theo số này."  Alice đã ở bên tôi, viết dùm số điện thoại cho tôi ở cuối bức hình của cô. Tôi cẩn thận đọc nó hai lần. “Xin đừng đi bất cứ đâu khi mẹ chưa nói chuyện với con. Mẹ đừng lo, con vẫn khoẻ, nhưng con cần nói chuyện với mẹ ngay, dù mẹ nhận được cuộc gọi này muộn cách mấy, mẹ nhé? Con yêu mẹ. Tạm biệt mẹ."   Tôi nhắm mắt và hết sức thành kính cầu mong sẽ không có thay đổi ngoài dự kiến kế hoạch làm bà về nhà trước khi bà nhận được tin nhắn của tôi.

Tôi ngồi im trên ghế xô - pha, nhấm nháp đĩa trái cây còn thừa, phòng trước một đêm dài. Tôi nghĩ về việc gọi Charlie, nhưng tôi không chắc ông có ở nhà lúc này hay không. Tôi tập trung nghe tin tức, chăm chú theo dõi tin tức về Florida, hoặc việc huấn luyện dành cho mùa xuân - đình công hoặc trận cuồng phong hay tấn công khủng bố - bất cứ thứ gì mà có thể khiến họ về nhà sớm.

Sự bất tử hẳn làm cho người ta hết sức kiên nhẫn. Cả Jasper lẫn Alice dường như chẳng hề thấy cần phải làm gì cả. Trong một chốc, Alice phác họa được đường nét mơ hồ của căn phòng tối om từ hình ảnh cô ấy thấy được, nhờ ánh sáng của ti-vi. Nhưng khi cô vẽ xong, cô chỉ ngồi, nhìn vào bức tường trống không với đôi mắt bất tử. Jasper cũng vậy, dường như chẳng hề thấy cần phải đi tới đi lui, hoặc nhìn lén qua màn cửa, hoặc chạy ra cửa hét lên, như tôi.

Trong lúc chờ điện thoại gọi lại, tôi đã ngủ thiếp đi trên ghế.  Bàn tay lạnh giá của Alice chạm vào khi cô bế tôi vào giường đã đánh thức tôi chốc lát, nhưng tôi lại chìm vô thức trở lại trước khi đầu tôi chạm gối.

 
Đăng bởi: snowflake
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.