19. Những lời giã từ
Charlie đang thức đợi tôi. Mọi ngọn đèn trong nhà đều bật sáng. Đầu óc tôi không nghĩ ra được cách gì làm bố để tôi ra đi. Điều này sẽ chẳng vui vẻ gì.
Edward từ từ dừng lại, đỗ thật xa xe tải của tôi. Cả ba người đều hết sức cảnh giác, ngồi thẳng cứng trên ghế, lắng nghe mọi âm thanh trong rừng, nhìn xuyên từng cái bóng, đánh hơi từng mùi hương, tìm xem có điều gì khác thường. Động cơ tắt, và tôi ngồi, bất động, khi họ tiếp tục lắng nghe.
"Hắn không có ở đây, " Edward nói đầy căng thẳng. "Đi nào. " Emmett vươn tay giúp tôi thoát khỏi bộ đai khoá bảo vệ.
"Đừng lo, Bella, " anh nói bằng giọng thấp nhưng vui vẻ, "Chúng tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây nhanh thôi. "
Tôi cảm thấy nước mắt tràn mi khi nhìn Emmett. Tôi vừa mới biết anh, thế mà, không biết vì sao, việc không biết lúc nào sẽ gặp lại anh sau đêm nay thật đau khổ. Tôi biết chuyện này chỉ mới là nếm trải sơ nỗi biệt ly tôi sắp trải qua một tiếng đồng hồ sau, và ý nghĩ này đã làm nước mắt tôi bắt đầu rơi.
"Alice, Emmett. " giọng Edward là một mệnh lệnh. Họ lướt đi không một tiếng động vào bóng tối, biến mất ngay. Edward mở cửa cho tôi và nắm tay tôi, rồi kéo tôi vào vòng tay che chở của anh. Anh dẫn tôi đi nhanh về phía nhà, mắt luôn rà soát khắp đêm đen.
"Mười lăm phút, " anh cảnh báo nhỏ.
"Em làm được việc này. " Tôi sổ mũi. Nước mắt đã làm tôi chợt nảy ra một ý.
Tôi nán lại bên mái hiên và ôm mặt anh trong tay tôi. Tôi nhìn dữ dội vào mắt anh.
"Em yêu anh, " tôi nói bằng một giọng nhỏ, xúc động. "Em sẽ luôn luôn yêu anh, dù bây giờ có xảy ra chuyện gì.”
"Sẽ chẳng có gì xảy ra với em cả, Bella, " anh cũng nói mãnh liệt.
"Làm đúng theo kế hoạch, nhé? Hãy bảo vệ Charlie giùm em. Ông sẽ không thích em nhiều nữa sau chuyện này, và em muốn sau này có cơ hội để xin lỗi bố.”
"Vô nhà đi, Bella. Mình phải nhanh lên.” giọng anh cấp bách.
"Một chuyện nữa, " tôi thì thầm say đắm. "Xin anh đừng nghe những lời em sắp nói đêm nay!" Anh đang nghiêng người về phía tôi, và vì vậy tôi chỉ cần nhón chân để hôn đôi môi lạnh giá, ngạc nhiên của anh bằng hết sức lực. Sau đó tôi quay lại và đá tung cửa.
"Đi đi, Edward! " Tôi hét vào anh, chạy vào trong nhà và đóng sầm cửa vào khuôn mặt vẫn còn bàng hoàng của anh.
"Bella?" Charlie đang bồn chồn trong phòng khách, giờ đã đứng lên.
"Để con yên!" tôi hét ông qua làn nước mắt, bây giờ đang chảy ròng ròng. Tôi chạy lên cầu thang vào phòng tôi, đóng sầm cửa rồi khoá lại. Tôi chạy đến bên giường, nhào xuống sàn lôi túi du lịch ra. Tôi nhanh chóng thò tay vào giữa nệm và lò xo giường để chộp chiếc vớ cũ thắt miệng chứa kho tiền tích trữ bí mật của tôi.
Charlie đang đập cửa.
"Bella, con có ổn không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giọng ông sợ hãi.
"Con chịu hết nỗi rồi, " Tôi la to, giọng tôi nức nở hoàn hảo.
"Nó làm con đau khổ à?" giọng ông sắp nổi giận.
"Không!" tôi rít lên the thé. Tôi quay về phía tủ quần áo, và Edward đã ở đó, lặng lẽ gom đại một ôm quần áo, anh bắt đầu ném vào tôi.
"Nó chia tay với con?" Charlie lúng túng.
"Không!" tôi thét, thở ngắt quãng vừa đẩy mọi thứ vào túi. Edward ném mọi thứ trong một ngăn kéo khác vào tôi. Bây giờ túi gần đầy rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì, Bella?" Charlie la to qua cửa, lại đập liên hồi.
"Con đã chia tay với anh ấy!" tôi la to lại, giật mạnh dây kéo của túi xách.
Bàn tay khéo léo của Edward đẩy tay tôi ra rồi kéo dây khoá lại nhẹ nhàng. Anh đặt dây đeo cẩn thận lên tay tôi.
"Anh sẽ ở trong xe tải - Đi!" anh thì thầm, và đẩy tôi về phía cửa.
Anh biến ra ngoài cửa sổ.
Tôi mở cửa và thô lỗ ủi qua Charlie, vật lộn với cái túi nặng nề khi chạy xuống cầu thang.
"Có chuyện gì vậy?" ông thét. Ông ở ngay phía sau tôi. "Bố tưởng con thích nó.”
Ông nắm khuỷu tay tôi trong nhà bếp. Cho dù ông vẫn còn hoang mang, nhưng ông giữ tôi rất chặt.
Ông xoay tôi nhìn ông, và tôi có thể nhìn thấy trên khuôn mặt ông, ông không muốn tôi bỏ đi. Tôi chỉ có thể nghĩ ra được một cách để thoát, và nó sẽ làm ông đau đớn đến nỗi tôi tự giận mình vì đã nghĩ đến cách đó. Nhưng tôi không có thời gian, và tôi phải bảo vệ ông.
Tôi nhìn trừng trừng vào bố, nước mắt lại trào ra vì chuyện tôi sắp làm.
"Con thật sự thích anh ấy - đó là vấn đề. Con không thể làm chuyện này nữa! Con không muốn sống ở đây thêm nữa! Con không muốn rốt cuộc lại mắc kẹt trong thành phố chán ngán, ngu ngốc này như mẹ được! Con sẽ không phạm đúng cái lỗi ngu xuẩn mẹ đã làm. Con ghét vậy - con không thể nán lại ở đây thêm một phút nào nữa!"
Bàn tay bố buông khỏi cánh tay tôi như tôi vừa giết ông bằng cách cho điện giật. Tôi quay lưng không nhìn vào khuôn mặt đau đớn bàng hoàng của ông, và đi về phía cửa.
"Bells, con không thể đi bây giờ được. Tối rồi,” ông thì thầm sau lưng tôi.
Tôi không quay lại. "Con sẽ ngủ trong xe tải nếu mệt. "
"Đợi một tuần nữa đã, " ông khẩn khoản, vẫn còn rã rời bàng hoàng. “Lúc đó Renée đã về nhà rồi.”
Điều này làm tôi lạc lối. "Gì chứ?"
Charlie nói tiếp háo hức, lắp bắp nhẹ nhõm khi thấy tôi do dự.
"Mẹ con đã gọi khi con đi chơi. Chuyện không suông sẻ lắm ở Florida, và nếu Phil không được ký hợp đồng vào cuối tuần này, họ sẽ về lại Arizona. Huấn luyện viên phó của Sidewinders đã nói họ có thể dành vị trí cho một tay chặn bóng khác. "
Tôi lắc đầu, cố sắp xếp lại suy nghĩ bây giờ đã như mớ bòng bong của mình. Mỗi giây trôi qua, Charlie càng thêm bị nguy hiểm.
"Con có chìa khoá nhà, " tôi lẩm bẩm, xoay nắm cửa. Ông quá gần, một tay chìa về tôi, khuôn mặt ông mụ mẫm. Tôi không thể mất thêm thời gian để tranh cãi với ông nữa. Tôi sẽ phải làm ông đau đớn thêm.
"Hãy để con đi, Charlie.” Tôi lặp lại lời nói cuối mẹ đã nói trước khi bà bước ra cũng đúng cánh cửa này rất nhiều năm trước. Tôi nói những lời ấy giận dữ hết mức có thể vừa tông cho cửa mở. "Cũng chẳng ích gì, đúng không? Con hết sức, hết sức căm ghét Forks!"
Lời nói độc ác của tôi đã có tác dụng - Charlie cứng người trên ngưỡng cửa, sửng sốt, trong khi tôi chạy vào trong đêm. Tôi cực kỳ sợ hãi cái sân trống rỗng. Tôi chạy như điên đến xe tải, cứ tưởng tượng có một bóng đen rượt theo tôi. Tôi ném túi xách vào thùng xe và vặn cửa mở. Chìa khoá đang chờ trong ổ cắm.
"Mai con sẽ gọi cho bố!" tôi hét, ao ước hơn bất cứ thứ gì mình có thể giải thích mọi thứ cho ông hiểu ngay, tuy biết mình sẽ chẳng bao giờ làm được. Tôi khởi động máy và phóng xe đi.
Edward nắm tay tôi.
"Tấp vào lề đường, " anh nói khi ngôi nhà, và Charlie, đã khuất sau lưng chúng tôi.
"Em lái được mà, " tôi nói qua làn nước mắt ràn rụa.
Bàn tay dài của anh bất ngờ nắm eo tôi, và chân anh đẩy tôi ra khỏi chân ga. Anh kéo tôi qua lòng anh, vặn cho tay tôi tuột khỏi tay lái, rồi bỗng dưng anh đã ngồi sau tay lái. Chiếc xe tải không hề lệch đi một xăng-ti-mét.
"Em sẽ không tìm ra được nhà anh đâu, " anh giải thích.
Đèn đột ngột loé sau lưng chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ phía sau, mắt mở to kinh hãi.
"Chỉ là Alice thôi, " anh trấn an tôi. Anh nắm tay tôi trở lại.
Tâm trí tôi đầy hình ảnh Charlie đang đứng ở lối vào. "Tên săn người?"
"Hắn đã nghe được đoạn cuối của phần trình diễn của em, " Edward buồn rầu nói.
"Charlie?" tôi sợ hãi hỏi.
"Tên săn người đang theo mình. Hiện nay hắn đang chạy sau lưng mình. "
Cơ thể tôi lạnh buốt.
"Mình thoát được hắn không?"
"Không. " Nhưng anh tăng tốc khi nói. Động cơ xe tải rên rỉ phản đối.
Kế hoạch của tôi đột ngột chẳng còn có vẻ khôn ngoan nữa.
Tôi đang nhìn chằm chằm vào đèn pha của Alice thì xe tải rung lên và một bóng đen xuất hiện ngoài cửa sổ.
Tiếng thét kinh hoàng của tôi chỉ mới kéo dài một phần giây thì tay Edward đã bịt chặt miệng tôi rồi.
"Emmett đó!"
Anh thả tay ra khỏi miệng tôi, và vòng cánh tay anh quanh eo tôi.
"Ổn rồi, Bella, " anh hứa. "Em sẽ an toàn. "
Chúng tôi chạy qua thành phố yên tĩnh về phía đường cao tốc bắc.
"Anh không biết em vẫn chán ghét cuộc sống ở tỉnh lẻ đến vậy,” anh kiếm chuyện nói, và tôi biết anh đang cố làm tôi phân tâm. "Có vẻ như em đang thích nghi khá tốt - nhất là gần đây. Có lẽ anh mới tâng bốc mình vì đã làm cuộc sống thú vị hơn đối với em. "
"Em đã không đàng hoàng, " tôi thú nhận, lờ đi nỗ lực của anh muốn làm tôi quên đi chuyện vừa qua, vừa nhìn xuống đầu gối. "Đó cũng chính là lời mẹ em đã nói khi bà bỏ bố ra đi. Em đã đối xử bất công với ông.”
"Đừng lo. Ông sẽ tha thứ cho em.” Anh hơi mỉm cười, cho dù mắt anh chẳng cười.
Tôi nhìn anh chằm chằm tuyệt vọng, và anh thấy nỗi hoảng sợ không giấu giếm trong mắt tôi.
"Bella, sẽ ổn thôi. "
"Nhưng sẽ không ổn khi em không ở bên anh,” tôi thì thầm.
"Mình lại sẽ ở bên nhau chỉ trong vài ngày thôi, " anh nói, siết chặt cánh tay anh quanh tôi. "Đừng quên đây là ý em. "
"Ý hay nhất - dĩ nhiên là của em rồi.”
Nụ cười đáp trả của anh ảm đạm và tàn héo ngay.
"Tại sao điều này lại xảy ra ?" Tôi hỏi, giọng tôi bối rối. "Tại sao lại là em chứ?"
Anh nhìn chằm chằm buồn rầu vào con đường phía trước. "Đó là lỗi của anh - anh là thằng ngốc đã đặt em vào tình huống nguy hiểm như thế.” Cơn thịnh nộ trong giọng anh trào dâng.
"Ý em không phải vậy,” tôi khăng khăng. "Em ở đó, chuyện nhỏ. Hai người kia đâu có quan tâm. Thế mà tại sao tên James này lại quyết định giết em? Bao nhiêu người ở khắp mọi nơi, mà tại sao lại là em chứ?"
Anh do dự, suy nghĩ rồi mới trả lời.
"Anh nhìn rõ tâm trí hắn đêm nay, " anh bắt đầu bằng giọng trầm. "Anh không chắc mình có thể làm được gì để tránh chuyện này, một khi hắn đã thấy em. Một phần là lỗi của em.” Giọng anh chán chường. "Nếu em không toả mùi quá sức ngọt ngào đến thế, hắn chưa chắc đã quan tâm. Nhưng khi anh bảo vệ em ..., hừm, điều đó càng làm chuyện thêm tệ hại. Hắn không quen bị cản trở, dù mục tiêu nhỏ nhặt tới đâu cũng vậy. Hắn tự cho mình là một thợ săn chính cống. Hắn sống chỉ để theo săn đuổi, và thách thức là thứ hắn thích nhất trên đời này. Bỗng dưng chúng ta đã dâng cho hắn một thách thức đầy hấp dẫn - một gia đình lớn toàn những chiến binh mạnh mẽ đều hết lòng bảo vệ một phần tử yếu ớt. Em không tưởng nỗi hiện nay hắn đang phấn khích như thế nào.
Đó là trò chơi ưa thích của hắn, và chúng ta vừa làm cho nó trở thành một trò chơi hứng thú nhất từ trước đến nay của hắn.”
Giọng anh đầy vẻ căm ghét.
Anh ngừng lại trong chốc lát.
"Nhưng nếu anh chỉ đứng yên không làm gì, hẳn hắn đã giết em ngay rồi, " anh nói đầy tuyệt vọng.
"Em cứ tưởng ... với người khác ... em không toả mùi giống như ... với anh” tôi nói lưỡng lự.
"Không. Nhưng điều đó không có nghĩa em không cám dỗ họ. Nếu em hấp dẫn đối với một kẻ săn người - hoặc bất cứ ai trong số họ - giống kiểu em đã hấp dẫn anh, hẳn đã đánh nhau ngay tại chỗ rồi. "
Tôi rùng mình.
"Bây giờ anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là phải giết hắn, " anh lẩm bẩm.
"Carlisle sẽ không thích chuyện đó đâu. "
Tôi có thể nghe tiếng bánh xe chạy qua cầu, dù không nhìn thấy được dòng sông trong bóng tối. Tôi biết mình đang đến gần. Tôi phải hỏi anh bây giờ.
"Làm sao anh giết được ma cà rồng?"
Anh nhìn lướt qua tôi bằng đôi mắt khó hiểu và giọng anh đột ngột gay gắt.
"Cách duy nhất để chắc chắn giết được ma cà rồng là xé hắn thành từng mảnh, rồi thiêu cháy những mảnh đó. "
"Và hai người kia sẽ chiến đấu với hắn?"
"Người phụ nữ sẽ vậy. Anh không chắc về Laurent. Họ không gắn bó với nhau nhiều lắm - hắn cùng đi chỉ vì thuận tiện mà thôi. Hắn đã bị James làm xấu mặt trong đồng cỏ... "
"Nhưng James và người phụ nữ - họ sẽ cố giết anh?" Tôi hỏi, giọng tôi đau đớn.
"Bella, đừng phí thời gian lo cho anh. Mối quan tâm duy nhất của em là giữ an toàn cho em và - vui lòng, xin em vui lòng - đừng có cố liều lĩnh. "
"Hắn ta vẫn đi theo?"
"Ừ. Tuy vậy, hắn sẽ không tấn công nhà này. Không tấn công đêm nay.”
Anh quẹo vào con đường vô hình, với Alice theo sau.
Chúng tôi chạy thẳng vào nhà. Đèn bên trong sáng rực, nhưng cũng không làm giảm bớt bao nhiêu bóng tối của khu rừng vây quanh. Emmett mở cửa xe cho tôi trước khi xe dừng; anh kéo tôi ra khỏi ghế, nhét tôi như trái bóng vào lồng ngực mênh mông của anh, và dẫn tôi chạy qua cửa.
Chúng tôi ào vào căn phòng trắng rộng, Edward và Alice ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều ở đó; họ đứng cả lên khi nghe tiếng chúng tôi đến gần. Laurent đứng giữa họ. Tôi có thể nghe tiếng gầm gừ trầm trầm phát ra từ cổ họng Emmett khi anh đặt tôi xuống cạnh Edward.
"Hắn đang theo dấu chúng tôi, " Edward công bố, nhìn Laurent một cách đáng sợ.
Mặt Laurent buồn bã. "Tôi đã sợ thế. "
Alice nhảy đến bên Jasper, thì thầm vào tai anh; môi cô mấp máy vì tốc độ lời thì thầm của cô. Họ lao lên cầu thang với nhau.
Rosalie ngắm nhìn họ, rồi nhìn nhanh sang Emmett. Đôi mắt xinh đẹp của cô căng thẳng và - khi chúng miễn cưỡng liếc nhìn sang mặt tôi - giận dữ.
"Hắn sẽ làm gì?"Carlisle hỏi Laurent bằng giọng đáng sợ.
"Tôi xin lỗi, " anh ta trả lời. "Tôi sợ là, vì chàng trai của bạn bảo vệ cô ta, nên đã khơi đúng mạch của anh ta. "
"Bạn cản anh ta được không?"
Laurent lắc đầu. "Không gì có thể cản được James một khi anh ta đã muốn.”
"Chúng tôi sẽ cản anh ta, " Emmett hứa. Ý anh thật rõ ràng.
"Các bạn không thể hạ được anh ta đâu. Trong ba trăm năm sống trên đời này, tôi chưa từng thấy bất cứ thứ gì như anh ta. Anh ta hết sức đáng sợ. Đó là lý do tại sao tôi tham gia nhóm của anh ấy. "
Nhóm của hắn, tôi nghĩ, dĩ nhiên rồi. Cuộc trình diễn vai trò lãnh đạo trong đồng cỏ đơn thuần chỉ là giả vờ.
Laurent lắc đầu. Anh ta nhìn lướt qua tôi, khó hiểu, rồi quay nhìn Carlisle. "Bạn có chắc chuyện này đáng không?"
Tiếng gầm rống giận dữ của Edward vang cả căn phòng; Laurent co rúm người lại.
Carlisle nghiêm trang nhìn Laurent. "Tôi e là bạn phải lựa chọn. "
Laurent hiểu. Anh ta cân nhắc trong chốc lát. Anh ta nhìn mặt từng người, và cuối cùng nhìn lướt qua căn phòng sáng sủa.
"Tôi ngạc nhiên khi thấy cuộc sống bạn đã tạo dựng nên ở đây. Nhưng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này. Tôi chẳng hề thù ghét gì các bạn, nhưng tôi cũng sẽ không chống lại James. Tôi nghĩ mình sẽ đi về phía bắc - đến bộ tộc ở Denali. "Anh ta do dự.
"Đừng đánh giá thấp James. Anh ta rất thông minh và có các giác quan không gì sánh được. Anh ta hoàn toàn thoải mái trong thế giới con người giống như các bạn dường như cũng đang vậy, và anh ta sẽ không đối đầu trực tiếp với các bạn đâu... Tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra ở đây. Thành thật xin lỗi. " Anh ta cúi đầu, nhưng tôi thấy anh ta lại liếc nhanh nhìn tôi khó hiểu.
"Đi bình yên nhé,” là câu trả lời chính thức của Carlisle.
Laurent nhìn thật lâu quanh mình, rồi vội vã bước ra cửa.
Im lặng kéo dài chưa đầy một giây.
"Gần đến mức nào?" Carlisle nhìn Edward.
Esme đã di chuyển; tay bà chạm vào một phím nhỏ kín đáo trên tường, và rẹt một tiếng, một cửa lá sách kim loại khổng lồ bắt đầu che kín bức tường kính. Tôi há hốc.
"Khoảng ba dặm bên kia sông; hắn ta đang đi vòng lại để gặp người phụ nữ.”
"Kế hoạch là gì?"
"Chúng ta sẽ đánh lạc hướng hắn, còn Jasper và Alice sẽ đưa cô ấy về phương nam. "
"Rồi sau đó?"
Giọng Edward đầy chết chóc. "Ngay khi Bella đi khỏi, chúng ta sẽ săn hắn. "
"Ta nghĩ không còn lựa chọn nào khác, " Carlisle đồng ý, mặt ông dữ tợn.
Edward hướng về phía Rosalie.
"Đưa cô ấy lên lầu rồi đổi đồ cho nhau, " Edward ra lệnh. Cô nhìn chằm chằm lại anh với vẻ không tin được đầy tức giận.
"Tại sao tôi phải vậy chứ?" cô rít lên. "Cô ta là gì đối với tôi chứ? Ngoài sự đe doạ - mối nguy hiểm anh đã chọn để giáng một đòn lên tất cả chúng ta. "
Tôi chùn người vì lời lẽ chua cay của cô.
"Rose... " Emmett thì thầm, đặt một tay lên vai cô. Cô hất ra.
Nhưng tôi đang canh chừng Edward cẩn thận, biết thói nóng nảy của anh, lo lắng về phản ứng của anh.
Anh làm tôi ngạc nhiên. Anh quay mặt không nhìn Rosalie nữa, y như thể cô chẳng hề nói gì, như thể cô không hề tồn tại.
"Esme?" anh hỏi bình tĩnh.
"Dĩ nhiên, " Esme thì thầm.
Esme ở ngay bên tôi trong nháy mắt, bế tôi dễ dàng trong đôi tay của bà, và lao lên cầu thang trước khi tôi có thể thở hổn hển vì sốc.
"Mình sắp làm gì vậy?" tôi hỏi không ra hơi khi bà đặt tôi xuống một căn buồng tối om ở đâu đó trên hành lang tầng hai.
"Cố đánh lạc mùi. Không có tác dụng lâu, nhưng có thể giúp con thoát. " Tôi nghe tiếng quần áo bà rơi xuống sàn.
"Con không nghĩ con mặc vừa... " tôi do dự, nhưng tay bà đột ngột kéo áo sơ mi tôi qua đầu. Tôi nhanh chóng tự cởi quần jean của mình.
Bà trao cho tôi cái gì đó, giống như áo sơ mi. Tôi cố xỏ tay vô đúng mấy cái tay áo. Ngay khi tôi làm xong, bà trao cho tôi quần bà.
Tôi kéo mạnh chúng lên, nhưng tôi không thể kéo được chân mình ra; chúng quá dài. Bà khéo léo cuộn lai quần lên vài lần nên tôi đã đứng được. Không biết làm thế nào mà bà đã mặc xong quần áo của tôi. Bà kéo tôi trở lại cầu thang, Alice đang đứng đó, với túi da nhỏ trong tay. Mỗi người chộp một khuỷu tay rồi gần như xách tôi bay xuống cầu thang.
Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết dưới lầu khi chúng tôi không có mặt.
Edward và Emmett đã sẵn sàng ra đi, Emmett đeo một cái ba lô trông có vẻ nặng trên vai. Carlisle đang trao cái gì đó nho nhỏ cho Esme.
Ông quay lại và trao Alice cùng một thứ - đó một cái điện thoại di động bạc nhỏ xíu.
"Esme và Rosalie sẽ chạy xe tải của con, Bella, " ông nói với tôi khi ông đi qua. Tôi gật đầu, thận trọng nhìn vào Rosalie. Cô ấy đang nhìn trừng trừng vào Carlisle với vẻ phẫn nộ.
"Alice, Jasper - chạy chiếc Mercedes. Các con sẽ cần màu tối ở miền nam. "
Họ cũng gật đầu.
"Chúng ta sẽ đi chiếc jeep.”
Tôi ngạc nhiên thấy Carlisle định đi với Edward. Tôi đột ngột nhận ra, đau nhói vì sợ hãi, họ lập nhóm đi săn.
"Alice, " Carlisle hỏi, " họ sẽ bị lừa không?"
Mọi người nhìn Alice khi cô nhắm mắt lại và trở thành bất động khó tin.
Cuối cùng mắt cô mở ra. "Hắn sẽ theo dấu cha. Người đàn bà sẽ theo xe tải. Chúng ta có thể lên đường sau đó.” Giọng cô chắc chắn.
"Đi nào. " Carlisle bắt đầu đi về phía nhà bếp.
Nhưng Edward ngay lập tức ở bên tôi. Anh ôm chặt tôi, siết tôi vào anh. Anh như chẳng quan tâm đến cả gia đình đang nhìn mình khi anh kéo mặt tôi vào sát mặt anh, nâng chân tôi khỏi sàn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, môi anh lạnh giá và cứng áp vào môi tôi. Rồi hết. Anh đặt tôi xuống, vẫn ôm mặt tôi, đôi mắt lộng lẫy của anh thiêu cháy mắt tôi.
Khi quay lưng đi, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, chẳng còn chút sinh lực nào.
Và họ đã ra đi.
Chúng tôi đứng đó, những người khác quay mặt đi chỗ khác không nhìn tôi khi nước mắt tôi lặng lẽ ràn rụa chảy xuống mặt.
Giây phút im lặng trôi qua, rồi điện thoại của Esme rung trong tay bà.
Nó xuất hiện ngay bên tai bà.
"Nào, " bà nói. Rosalie hầm hầm bước ra cửa trước không thèm liếc thêm lần nào về phía tôi, nhưng Esme vuốt má tôi khi bà đi qua.
"Bảo trọng.” lời thì thầm của bà vấn vương phía sau khi họ lẻn ra cửa.
Tôi nghe tiếng xe tải của tôi gầm lên như sấm, rồi nhỏ dần.
Jasper và Alice đợi. Điện thoại của Alice như xuất hiện ngay ở tai cô trước khi nó rung chuông.
"Edward nói người phụ nữ đang theo dấu Esme. Em sẽ lái xe.” Cô biến mất vào bóng đêm y như Edward.
Jasper và tôi nhìn nhau. Anh chàng đứng cách xa tôi ở tuốt góc kia của lối vào ... cẩn thận.
"Em sai rồi, em biết không, " anh nói lặng lẽ.
"Gì chứ?" tôi hổn hển nói.
"Tôi có thể cảm nhận được em hiện đang cảm thấy gì - và em đáng được như vậy.”
"Không, " tôi lầm bầm. "Nếu có chuyện gì xảy đến cho họ, chuyện này sẽ thành vô nghĩa.”
"Em sai rồi, " anh lặp lại, mỉm cười tử tế với tôi.
Tôi chẳng nghe thấy gì, vậy mà Alice bước qua cửa trước và đi về phía tôi, tay chìa ra.
"Cho phép em nhé?" cô hỏi.
"Em là người đầu tiên xin phép. " tôi nhăn nhó mỉm cười.
Cô bế tôi lên bằng đôi tay mảnh khảnh của mình cũng dễ dàng như Emmett đã bế, che chở cho tôi, rồi chúng tôi bay ra cửa, bỏ lại đèn đuốc sáng trưng sau lưng.