Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twilight 19. GOODBYES
Chạng vạng 19. Những lời giã từ
Charlie was waiting up for me. All the house lights were on. My mind was blank as I tried to think of a way to make him let me go. This wasn't going to be pleasant. Edward pulled up slowly, staying well back from my truck. All three of them were acutely alert, ramrod straight in their seats, listening to every sound of the wood, looking through every shadow, catching every scent, searching for something out of place. The engine cut off, and I sat, motionless, as they continued to listen.
Charlie đang thức đợi tôi. Mọi ngọn đèn trong nhà đều bật sáng. Đầu óc tôi không nghĩ ra được gì khi cố nghĩ ra cách làm bố để tôi ra đi. Điều này sẽ chẳng vui vẻ gì. Edward từ từ dừng lại, đỗ thật xa xe tải của tôi. Cả ba người đều hết sức cảnh giác, ngồi thẳng cứng trên ghế, lắng nghe mọi âm thanh trong rừng, nhìn xuyên từng cái bóng, đánh hơi từng mùi hương, tìm xem có điều gì khác thường. Động cơ tắt, và tôi ngồi, bất động, khi họ tiếp tục lắng nghe.
19

19. GOODBYES

Charlie was waiting up for me. All the house lights were on. My mind was blank as I tried to think of a way to make him let me go. This wasn't going to be pleasant.

Edward pulled up slowly, staying well back from my truck. All three of them were acutely alert, ramrod straight in their seats, listening to every sound of the wood, looking through every shadow, catching every scent, searching for something out of place. The engine cut off, and I sat, motionless, as they continued to listen.

"He's not here," Edward said tensely. "Let's go." Emmett reached over to help me get out of the harness.

"Don't worry, Bella," he said in a low but cheerful voice, "we'll take care of things here quickly."

I felt moisture filling up my eyes as I looked at Emmett. I barely knew him, and yet,  somehow, not knowing when I would see him again after tonight was anguishing. I knew this was just a faint taste of the goodbyes I would have to survive in the next hour, and the thought made the tears begin to spill.

"Alice, Emmett." Edward's voice was a command. They slithered soundlessly into the darkness, instantly disappearing. Edward opened my door and took my hand, then drew me into the protecting enclosure of his arm. He walked me swiftly toward the house, eyes always roving through the night.

"Fifteen minutes," he warned under his breath.

"I can do this." I sniffled. My tears had given me an inspiration.

I stopped on the porch and took hold of his face in my hands. I looked fiercely into his eyes.

"I love you," I said in a low, intense voice. "I will always love you, no matter what happens now."

"Nothing is going to happen to you, Bella," he said just as fiercely.

"Just follow the plan, okay? Keep Charlie safe for me. He's not going to like me very much after this, and I want to have the chance to apologize later."

"Get inside, Bella. We have to hurry." His voice was urgent.

"One more thing," I whispered passionately. "Don't listen to another word I say tonight!" He was leaning in, and so all I had to do was stretch up on my toes to kiss his surprised, frozen lips with as much force as I was capable of. Then I turned and kicked the door open.

"Go away, Edward!" I yelled at him, running inside and slamming the door shut in his still-shocked face.

"Bella?" Charlie had been hovering in the living room, and he was already on his feet.

"Leave me alone!" I screamed at him through my tears, which were flowing relentlessly now. I ran up the stairs to my room, throwing the door shut and locking it. I ran to my bed, flinging myself on the floor to retrieve my duffel bag. I reached swiftly between the mattress and box spring to grab the knotted old sock that contained my secret cash hoard.

Charlie was pounding on my door.

"Bella, are you okay? What's going on?" His voice was frightened.

"I'm going borne," I shouted, my voice breaking in the perfect spot.

"Did he hurt you?" His tone edged toward anger.

"No!" I shrieked a few octaves higher. I turned to my dresser, and Edward was already there, silently yanking out armfuls of random clothes, which he proceeded to throw to me.

"Did he break up with you?" Charlie was perplexed.

"No!" I yelled, slightly more breathless as I shoved everything into the bag. Edward threw another drawer's contents at me. The bag was pretty much full now.

"What happened, Bella?" Charlie shouted through the door, pounding again.

"I broke up with him!" I shouted back, jerking on the zipper of my bag.

Edward's capable hands pushed mine away and zipped it smoothly. He put the strap carefully over my arm.

"I'll be in the truck — go!" he whispered, and pushed me toward the door.

He vanished out the window.

I unlocked the door and pushed past Charlie roughly, struggling with my heavy bag as I ran down the stairs.

"What happened?" he yelled. He was right behind me. "I thought you liked him."

He caught my elbow in the kitchen. Though he was still bewildered, his grip was firm.

He spun me around to look at him, and I could see in his face that he had no intention of letting me leave. I could think of only one way to escape, and it involved hurting him so much that I hated myself for even considering it. But I had no time, and I had to keep him safe.

I glared up at my father, fresh tears in my eyes for what I was about to do.

"I do like him — that's the problem. I can't do this anymore! I can't put down any more roots here! I don't want to end up trapped in this stupid, boring town like Mom! I'm not going to make the same dumb mistake she did. I hate it — I can't stay here another minute!"

His hand dropped from my arm like I'd electrocuted him. I turned away from his shocked, wounded face and headed for the door.

"Bells, you can't leave now. It's nighttime," he whispered behind me.

I didn't turn around. "I'll sleep in the truck if I get tired."

"Just wait another week," he pled, still shell-shocked. "Renée will be back by then."

This completely derailed me. "What?"

Charlie continued eagerly, almost babbling with relief as I hesitated.

"She called while you were out. Things aren't going so well in Florida, and if Phil doesn't get signed by the end of the week, they're going back to Arizona. The assistant coach of the Sidewinders said they might have a spot for another shortstop."

I shook my head, trying to reassemble my now-confused thoughts. Every passing second put Charlie in more danger.

"I have a key," I muttered, turning the knob. He was too close, one hand extended toward me, his face dazed. I couldn't lose any more time arguing with him. I was going to have to hurt him further.

"Just let me go, Charlie." I repeated my mother's last words as she'd walked out this same door so many years ago. I said them as angrily as I could manage, and I threw the door open. "It didn't work out, okay? I really, really hate Forks!"

My cruel words did their job — Charlie stayed frozen on the doorstep, stunned, while I ran into the night. I was hideously frightened of the empty yard. I ran wildly for the truck, visualizing a dark shadow behind me. I threw my bag in the bed and wrenched the door open. The key was waiting in the ignition.

"I'll call you tomorrow!" I yelled, wishing more than anything that I could explain everything to him right then, knowing I would never be able to. I gunned the engine and peeled out.

Edward reached for my hand.

"Pull over," he said as the house, and Charlie, disappeared behind us.

"I can drive," I said through the tears pouring down my cheeks.

His long hands unexpectedly gripped my waist, and his foot pushed mine off the gas pedal. He pulled me across his lap, wrenching my hands free of the wheel, and suddenly he was in the driver's seat. The truck didn't swerve an inch.

"You wouldn't be able to find the house," he explained.

Lights flared suddenly behind us. I stared out the back window, eyes wide with horror.

"It's just Alice," he reassured me. He took my hand again.

My mind was filled with the image of Charlie in the doorway. "The tracker?"

"He heard the end of your performance," Edward said grimly.

"Charlie?" I asked in dread.

"The tracker followed us. He's running behind us now."

My body went cold.

"Can we outrun him?"

"No." But he sped up as he spoke. The truck's engine whined in protest.

My plan suddenly didn't feel so brilliant anymore.

I was staring back at Alice's headlights when the truck shuddered and a dark shadow sprung up outside the window.

My bloodcurdling scream lasted a fraction of a second before Edward's hand clamped down on my mouth.

"It's Emmett!"

He released my mouth, and wound his arm around my waist.

"It's okay, Bella," he promised. "You're going to be safe."

We raced through the quiet town toward the north highway.

"I didn't realize you were still so bored with small-town life," he said conversationally, and I knew he was trying to distract me. "It seemed like you were adjusting fairly well — especially recently. Maybe I was just flattering myself that I was making life more interesting for you."

"I wasn't being nice," I confessed, ignoring his attempt at diversion, looking down at my knees. "That was the same thing my mom said when she left him. You could say I was hitting below the belt."

"Don't worry. He'll forgive you." He smiled a little, though it didn't touch his eyes.

I stared at him desperately, and he saw the naked panic in my eyes.

"Bella, it's going to be all right."

"But it won't be all right when I'm not with you," I whispered.

"We'll be together again in a few days," he said, tightening his arm around me. "Don't forget that this was your idea."

"It was the best idea — of course it was mine."

His answering smile was bleak and disappeared immediately.

"Why did this happen?" I asked, my voice catching. "Why me?"

He stared blackly at the road ahead. "It's my fault — I was a fool to expose you like that." The rage in his voice was directed internally.

"That's not what I meant," I insisted. "I was there, big deal. It didn't bother the other two. Why did this James decide to kill me? There're people all over the place, why me?"

He hesitated, thinking before he answered.

"I got a good look at his mind tonight," he began in a low voice. "I'm not sure if there's anything I could have done to avoid this, once he saw you. It is partially your fault." His voice was wry. "If you didn't smell so appallingly luscious, he might not have bothered. But when I defended you… well, that made it a lot worse. He's not used to being thwarted, no matter how insignificant the object. He thinks of himself as a hunter and nothing else. His existence is consumed with tracking, and a challenge is all he asks of life. Suddenly we've presented him with a beautiful challenge — a large clan of strong fighters all bent on protecting the one vulnerable element. You wouldn't believe how euphoric he is now. It's his favorite game, and we've just made it his most exciting game ever."

His tone was full of disgust.

He paused a moment.

"But if I had stood by, he would have killed you right then," he said with hopeless frustration.

"I thought… I didn't smell the same to the others… as I do to you," I said hesitantly.

"You don't. But that doesn't mean that you aren't still a temptation to every one of them. If you had appealed to the tracker — or any of them — the same way you appeal to me, it would have meant a fight right there."

I shuddered.

"I don't think I have any choice but to kill him now," he muttered.

"Carlisle won't like it."

I could hear the tires cross the bridge, though I couldn't see the river in the dark. I knew we were getting close. I had to ask him now.

"How can you kill a vampire?"

He glanced at me with unreadable eyes and his voice was suddenly harsh.

"The only way to be sure is to tear him to shreds, and then burn the pieces."

"And the other two will fight with him?"

"The woman will. I'm not sure about Laurent. They don't have a very strong bond — he's only with them for convenience. He was embarrassed by James in the meadow…"

"But James and the woman — they'll try to kill you?" I asked, my voice raw.

"Bella, don't you dare waste time worrying about me. Your only concern is keeping yourself safe and — please, please — trying not to be reckless."

"Is he still following?"

"Yes. He won't attack the house, though. Not tonight."

He turned off onto the invisible drive, with Alice following behind.

We drove right up to the house. The lights inside were bright, but they did little to alleviate the blackness of the encroaching forest. Emmett had my door open before the truck was stopped; he pulled me out of the seat, tucked me like a football into his vast chest, and ran me through the door.

We burst into the large white room, Edward and Alice at our sides. All of them were there; they were already on their feet at the sound of our approach. Laurent stood in their midst. I could hear low growls rumble deep in Emmett's throat as he set me down next to Edward.

"He's tracking us," Edward announced, glaring balefully at Laurent.

Laurent's face was unhappy. "I was afraid of that."

Alice danced to Jasper's side and whispered in his ear; her lips quivered with the speed of her silent speech. They flew up the stairs together.

Rosalie watched them, and then moved quickly to Emmett's side. Her beautiful eyes were intense and — when they flickered unwillingly to my face — furious.

"What will he do?" Carlisle asked Laurent in chilling tones.

"I'm sorry," he answered. "I was afraid, when your boy there defended her, that it would set him off."

"Can you stop him?"

Laurent shook his head. "Nothing stops James when he gets started."

"We'll stop him," Emmett promised. There was no doubt what he meant.

"You can't bring him down. I've never seen anything like him in my three hundred years. He's absolutely lethal. That's why I joined his coven."

His coven, I thought, of course. The show of leadership in the clearing was merely that, a show.

Laurent was shaking his head. He glanced at me, perplexed, and back to Carlisle. "Are you sure it's worth it?"

Edward's enraged roar filled the room; Laurent cringed back.

Carlisle looked gravely at Laurent. "I'm afraid you're going to have to make a choice."

Laurent understood. He deliberated for a moment. His eyes took in every face, and finally swept the bright room.

"I'm intrigued by the life you've created here. But I won't get in the middle of this. I bear none of you any enmity, but I won't go up against James. I think I will head north — to that clan in Denali." He hesitated.

"Don't underestimate James. He's got a brilliant mind and unparalleled senses. He's every bit as comfortable in the human world as you seem to be, and he won't come at you head on… I'm sorry for what's been unleashed here. Truly sorry." He bowed his head, but I saw him flicker another puzzled look at me.

"Go in peace," was Carlisle's formal answer.

Laurent took another long look around himself, and then he hurried out the door.

The silence lasted less than a second.

"How close?" Carlisle looked to Edward.

Esme was already moving; her hand touched an inconspicuous keypad on the wall, and with a groan, huge metal shutters began sealing up the glass wall. I gaped.

"About three miles out past the river; he's circling around to meet up with the female."

"What's the plan?"

"We'll lead him off, and then Jasper and Alice will run her south."

"And then?"

Edward's tone was deadly. "As soon as Bella is clear, we hunt him."

"I guess there's no other choice," Carlisle agreed, his face grim.

Edward turned to Rosalie.

"Get her upstairs and trade clothes," Edward commanded. She stared back at him with livid disbelief.

"Why should I?" she hissed. "What is she to me? Except a menace — a danger you've chosen to inflict on all of us."

I flinched back from the venom in her voice.

"Rose…" Emmett murmured, putting one hand on her shoulder. She shook it off.

But I was watching Edward carefully, knowing his temper, worried about his reaction.

He surprised me. He looked away from Rosalie as if she hadn't spoken, as if she didn't exist.

"Esme?" he asked calmly.

"Of course," Esme murmured.

Esme was at my side in half a heartbeat, swinging me up easily into her arms, and dashing up the stairs before I could gasp in shock.

"What are we doing?" I asked breathlessly as she set me down in a dark room somewhere off the second-story hall.

"Trying to confuse the smell. It won't work for long, but it might help get you out." I could hear her clothes falling to the floor.

"I don't think I'll fit…" I hesitated, but her hands were abruptly pulling my shirt over my head. I quickly stripped my jeans off myself.

She handed me something, it felt like a shirt. I struggled to get my arms through the right holes. As soon as I was done she handed me her slacks.

I yanked them on, but I couldn't get my feet out; they were too long. She deftly rolled the hems a few times so I could stand. Somehow she was already in my clothes. She pulled me back to the stairs, where Alice stood, a small leather bag in one hand. They each grabbed one of my elbows and half-carried me as they flew down the stairs.

It appeared that everything had been settled downstairs in our absence.

Edward and Emmett were ready to leave, Emmett carrying a heavy-looking backpack over his shoulder. Carlisle was handing something small to Esme.

He turned and handed Alice the same thing — it was a tiny silver cell phone.

"Esme and Rosalie will be taking your truck, Bella," he told me as he passed. I nodded, glancing warily at Rosalie. She was glowering at Carlisle with a resentful expression.

"Alice, Jasper — take the Mercedes. You'll need the dark tint in the south."

They nodded as well.

"We're taking the Jeep."

I was surprised to see that Carlisle intended to go with Edward. I realized suddenly, with a stab of fear, that they made up the hunting party.

"Alice," Carlisle asked, "will they take the bait?"

Everyone watched Alice as she closed her eyes and became incredibly still.

Finally her eyes opened. "He'll track you. The woman will follow the truck. We should be able to leave after that." Her voice was certain.

"Let's go." Carlisle began to walk toward the kitchen.

But Edward was at my side at once. He caught me up in his iron grip, crushing me to him. He seemed unaware of his watching family as he pulled my face to his, lifting my feet off the floor. For the shortest second, his lips were icy and hard against mine. Then it was over. He set me down, still holding my face, his glorious eyes burning into mine.

His eyes went blank, curiously dead, as he turned away.

And they were gone.

We stood there, the others looking away from me as the tears streaked noiselessly down my face.

The silent moment dragged on, and then Esme's phone vibrated in her hand.

It flashed to her ear.

"Now," she said. Rosalie stalked out the front door without another glance in my direction, but Esme touched my cheek as she passed.

"Be safe." Her whisper lingered behind them as they slipped out the door.

I heard my truck start thunderously, and then fade away.

Jasper and Alice waited. Alice's phone seemed to be at her ear before it buzzed.

"Edward says the woman is on Esme's trail. I'll get the car." She vanished into the shadows the way Edward had gone.

Jasper and I looked at each other. He stood across the length of the entryway from me… being careful.

"You're wrong, you know," he said quietly.

"What?" I gasped.

"I can feel what you're feeling now — and you are worth it."

"I'm not," I mumbled. "If anything happens to them, it will be for nothing."

"You're wrong," he repeated, smiling kindly at me.

I heard nothing, but then Alice stepped through the front door and came toward me with her arms held out.

"May I?" she asked.

"You're the first one to ask permission." I smiled wryly.

She lifted me in her slender arms as easily as Emmett had, shielding me protectively, and then we flew out the door, leaving the lights bright behind us.

19

19. Những lời giã từ

Charlie đang thức đợi tôi. Mọi ngọn đèn trong nhà đều bật sáng. Đầu óc tôi không nghĩ ra được cách làm bố để tôi ra đi. Điều này sẽ chẳng vui vẻ gì.

Edward từ từ dừng lại, đỗ thật xa xe tải của tôi. Cả ba người đều hết sức cảnh giác, ngồi thẳng cứng trên ghế, lắng nghe mọi âm thanh trong rừng, nhìn xuyên từng cái bóng, đánh hơi từng mùi hương, tìm xem có điều gì khác thường. Động cơ tắt, và tôi ngồi, bất động, khi họ tiếp tục lắng nghe.

"Hắn không ở đây, " Edward nói đầy căng thẳng. "Đi nào. " Emmett vươn tay giúp tôi thoát khỏi bộ đai khoá bảo vệ.

"Đừng lo, Bella, " anh nói bằng giọng thấp nhưng vui vẻ, "Chúng tôi sẽ xử lý mọi chuyện ở đây nhanh thôi. "

Tôi cảm thấy nước mắt tràn mi khi nhìn Emmett. Tôi vừa mới biết anh, thế mà, không biết vì sao, việc không biết lúc nào sẽ gặp lại anh sau đêm nay thật đau khổ. Tôi biết chuyện này chỉ mới là nếm trải sơ nỗi biệt ly tôi sắp trải qua một tiếng đồng hồ sau, và ý nghĩ này đã làm nước mắt tôi bắt đầu rơi.

"Alice, Emmett. " giọng Edward là một mệnh lệnh. Họ lướt đi không một tiếng động vào bóng tối, biến mất ngay. Edward mở cửa cho tôi và nắm tay tôi, rồi kéo tôi vào vòng tay che chở của anh. Anh dẫn tôi đi nhanh về phía nhà, mắt luôn rà soát khắp đêm đen.

"Mười lăm phút, " anh cảnh báo nhỏ.

"Em làm được việc này. " Tôi sổ mũi. Nước mắt đã làm tôi chợt nảy ra một ý.

Tôi nán lại bên mái hiên và ôm mặt anh trong tay tôi. Tôi nhìn dữ dội vào mắt anh.

"Em yêu anh, " tôi nói bằng một giọng nhỏ, xúc động. "Em sẽ luôn luôn yêu anh, dù bây giờ có xảy ra chuyện gì.”

"Sẽ chẳng có gì xảy ra với em cả, Bella, " anh cũng nói mãnh liệt.

"Làm đúng theo kế hoạch, nhé?  Hãy bảo vệ Charlie giùm em.  Ông sẽ không thích em nhiều nữa sau chuyện này, và em muốn sau này có cơ hội để xin lỗi bố.”

"Vô nhà đi, Bella. Mình phải nhanh lên.” giọng anh cấp bách.

"Một chuyện nữa, " tôi thì thầm say đắm. "Xin anh đừng nghe những lời em sắp nói đêm nay!" Anh đang nghiêng người về phía tôi, và vì vậy tôi chỉ cần nhón chân để hôn đôi môi lạnh giá, ngạc nhiên của anh bằng hết sức lực. Sau đó tôi quay lại và đá tung cửa.

"Đi đi, Edward! " Tôi hét vào anh, chạy vào trong nhà và đóng sầm cửa vào khuôn mặt vẫn còn bàng hoàng của anh.

"Bella?" Charlie đang bồn chồn trong phòng khách, giờ đã đứng lên.

"Để con yên!" tôi hét ông qua làn nước mắt, bây giờ đang chảy ròng ròng. Tôi chạy lên cầu thang vào phòng tôi, đóng sầm cửa rồi khoá lại. Tôi chạy đến bên giường, nhào xuống sàn lôi túi du lịch ra. Tôi nhanh chóng thò tay vào giữa nệm và lò xo giường để chộp chiếc vớ cũ thắt miệng chứa kho tiền tích trữ bí mật của tôi.

Charlie đang đập cửa.

"Bella, con có ổn không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giọng ông sợ hãi.

"Con chịu hết nỗi rồi, " Tôi la to, giọng tôi nức nở hoàn hảo.

"Nó làm con đau khổ à?" giọng ông sắp nổi giận.

"Không!" tôi rít lên the thé. Tôi quay về phía tủ quần áo, và Edward đã ở đó, lặng lẽ gom đại một ôm quần áo, anh bắt đầu ném vào tôi.

"Nó chia tay với con?" Charlie lúng túng.

"Không!" tôi thét, thở ngắt quãng vừa đẩy mọi thứ vào túi. Edward ném mọi thứ trong một ngăn kéo khác vào tôi. Bây giờ túi gần đầy rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì, Bella?" Charlie la to qua cửa, lại đập liên hồi.

"Con đã chia tay với anh ấy!" tôi la to lại, giật mạnh dây kéo của túi xách.

Bàn tay khéo léo của Edward đẩy tay tôi ra rồi kéo dây khoá lại nhẹ nhàng. Anh đặt dây đeo cẩn thận lên tay tôi.

"Anh sẽ ở trong xe tải - Đi!" anh thì thầm, và đẩy tôi về phía cửa.

Anh biến ra ngoài cửa sổ.

Tôi mở cửa và thô lỗ ủi qua Charlie, vật lộn với cái túi nặng nề khi chạy xuống cầu thang.

"Có chuyện gì vậy?" ông thét. Ông ở ngay phía sau tôi. "Bố tưởng con thích nó.”

Ông nắm khuỷu tay tôi trong nhà bếp. Cho dù ông vẫn còn hoang mang, nhưng ông giữ tôi rất chặt.

Ông xoay tôi nhìn ông, và tôi có thể nhìn thấy trên khuôn mặt ông, ông không muốn tôi bỏ đi. Tôi chỉ có thể nghĩ ra được một cách để thoát, và nó sẽ làm ông đau đớn đến nỗi tôi tự giận mình vì đã nghĩ đến cách đó. Nhưng tôi không có thời gian, và tôi phải bảo vệ ông.

Tôi nhìn trừng trừng vào bố, nước mắt lại trào ra vì chuyện tôi sắp làm.

"Con thật sự thích anh ấy - đó là vấn đề. Con không thể làm chuyện này nữa!  Con không muốn sống ở đây thêm nữa!  Con không muốn rốt cuộc lại mắc kẹt trong thành phố chán ngán, ngu ngốc này như mẹ được!  Con sẽ không phạm đúng cái lỗi ngu xuẩn mẹ đã làm. Con ghét vậy - con không thể nán lại ở đây thêm một phút nào nữa!"

Bàn tay bố buông khỏi cánh tay tôi như tôi vừa giết ông bằng cách cho điện giật. Tôi quay lưng không nhìn vào khuôn mặt đau đớn bàng hoàng của ông, và đi về phía cửa.

"Bells, con không thể đi bây giờ được.  Tối rồi,” ông thì thầm sau lưng tôi.

Tôi không quay lại. "Con sẽ ngủ trong xe tải nếu mệt. "

"Đợi một tuần nữa đã, " ông khẩn khoản, vẫn còn rã rời bàng hoàng.  “Lúc đó Renée đã về nhà rồi.”

Điều này làm tôi lạc lối. "Gì chứ?"

Charlie nói tiếp háo hức, lắp bắp nhẹ nhõm khi thấy tôi do dự.

"Mẹ con đã gọi khi con đi chơi. Chuyện không suông sẻ lắm ở Florida, và nếu Phil không được ký hợp đồng vào cuối tuần này, họ sẽ về lại Arizona. Huấn luyện viên phó của Sidewinders đã nói họ có thể dành vị trí cho một tay chặn bóng khác. "

Tôi lắc đầu, cố sắp xếp lại suy nghĩ bây giờ đã như mớ bòng bong của mình.  Mỗi giây trôi qua, Charlie càng thêm bị nguy hiểm.

"Con có chìa khoá nhà, " tôi lẩm bẩm, xoay nắm cửa. Ông quá gần, một tay chìa về tôi, khuôn mặt ông mụ mẫm. Tôi không thể mất thêm thời gian để tranh cãi với ông nữa. Tôi sẽ phải làm ông đau đớn thêm.

"Hãy để con đi, Charlie.” Tôi lặp lại lời nói cuối mẹ đã nói trước khi bà bước ra cũng đúng cánh cửa này rất nhiều năm trước. Tôi nói những lời ấy giận dữ hết mức có thể vừa tông cho cửa mở. "Cũng chẳng ích gì, đúng không?  Con hết sức, hết sức căm ghét Forks!"

Lời nói độc ác của tôi đã có tác dụng - Charlie cứng người trên ngưỡng cửa, sửng sốt, trong khi tôi chạy vào trong đêm. Tôi cực kỳ sợ hãi cái sân trống rỗng. Tôi chạy như điên đến xe tải, cứ tưởng tượng có một bóng đen rượt theo tôi. Tôi ném túi xách vào thùng xe và vặn cửa mở. Chìa khoá đang chờ trong ổ cắm.

"Mai con sẽ gọi cho bố!" tôi hét, ao ước hơn bất cứ thứ gì mình có thể giải thích mọi thứ cho ông hiểu ngay, tuy biết mình sẽ chẳng bao giờ làm được. Tôi khởi động máy và phóng xe đi.

Edward nắm tay tôi.

"Tấp vào lề đường, " anh nói khi ngôi nhà, và Charlie, đã khuất sau lưng chúng tôi.

"Em lái được mà, " tôi nói qua làn nước mắt ràn rụa.

Bàn tay dài của anh bất ngờ nắm eo tôi, và chân anh đẩy tôi ra khỏi chân ga. Anh kéo tôi qua lòng anh, vặn cho tay tôi tuột khỏi tay lái, rồi bỗng dưng anh đã ngồi sau tay lái. Chiếc xe tải không hề lệch đi một xăng-ti-mét.

"Em sẽ không tìm ra được nhà anh đâu, " anh giải thích.

Đèn đột ngột loé sau lưng chúng tôi. Tôi nhìn chằm chằm ra cửa sổ phía sau, mắt mở to kinh hãi.

"Chỉ là Alice thôi, " anh trấn an tôi. Anh nắm tay tôi trở lại.

Tâm trí tôi đầy hình ảnh Charlie đang đứng ở lối vào. "Tên săn người?"

"Hắn đã nghe được đoạn cuối của phần trình diễn của em, " Edward  buồn rầu nói.

"Charlie?" tôi sợ hãi hỏi.

"Tên săn người đang theo mình. Hiện nay hắn đang chạy sau lưng mình. "

Cơ thể tôi lạnh buốt.

"Mình thoát được hắn không?"

"Không. " Nhưng anh tăng tốc khi nói. Động cơ xe tải rên rỉ phản đối.

Kế hoạch của tôi đột ngột chẳng còn có vẻ khôn ngoan nữa.

Tôi đang nhìn chằm chằm vào đèn pha của Alice thì xe tải rung lên và một bóng đen xuất hiện ngoài cửa sổ.

Tiếng thét kinh hoàng của tôi chỉ mới kéo dài một phần giây thì tay Edward đã bịt chặt miệng tôi rồi.

"Emmett đó!"

Anh thả tay ra khỏi miệng tôi, và vòng cánh tay anh quanh eo tôi.

"Ổn rồi, Bella, " anh hứa. "Em sẽ an toàn. "

Chúng tôi chạy qua thành phố yên tĩnh về phía đường cao tốc bắc.

"Anh không biết em vẫn chán ghét cuộc sống ở tỉnh lẻ đến vậy,” anh kiếm chuyện nói, và tôi biết anh đang cố làm tôi phân tâm. "Có vẻ như em đang thích nghi khá tốt - nhất là gần đây. Có lẽ anh mới tâng bốc mình vì đã làm cuộc sống thú vị hơn đối với em. "

"Em đã không đàng hoàng, " tôi thú nhận, lờ đi nỗ lực của anh muốn làm tôi quên đi chuyện vừa qua, vừa nhìn xuống đầu gối. "Đó cũng chính là lời mẹ em đã nói khi bà bỏ bố ra đi. Em đã đối xử bất công với ông.”

"Đừng lo. Ông sẽ tha thứ cho em.” Anh hơi mỉm cười, cho dù mắt anh chẳng cười.

Tôi nhìn anh chằm chằm tuyệt vọng, và anh thấy nỗi hoảng sợ không giấu giếm trong mắt tôi.

"Bella, sẽ ổn thôi. "

"Nhưng sẽ không ổn khi em không ở bên anh, tôi thì thầm.

"Mình lại sẽ ở bên nhau chỉ trong vài ngày thôi, " anh nói, siết chặt cánh tay anh quanh tôi. "Đừng quên đây  ý em. "

"Ý hay nhất - dĩ nhiên là của em rồi.

Nụ cười đáp trả của anh ảm đạm và tàn héo ngay.

"Tại sao điều này lại xảy ra ?" Tôi hỏi, giọng tôi bối rối. "Tại sao lại là em chứ?"

Anh nhìn chằm chằm buồn rầu vào con đường phía trước. "Đó là lỗi của anh - anh là thằng ngốc đã đặt em vào tình huống nguy hiểm như thế.”  Cơn thịnh nộ trong giọng anh trào dâng.

"Ý em không phải vậy,”   tôi khăng khăng. "Em ở đó, chuyện nhỏ.  Hai người kia đâu có quan tâm. Thế mà tại sao tên James này lại quyết định giết em?  Bao nhiêu người ở khắp mọi nơi, mà tại sao lại là em chứ?"

Anh do dự, suy nghĩ rồi mới trả lời.

"Anh nhìn rõ tâm trí hắn đêm nay, " anh bắt đầu bằng giọng trầm. "Anh không chắc mình có thể làm được gì để tránh chuyện này, một khi hắn đã thấy em. Một phần là lỗi của em.”  Giọng anh chán chường. "Nếu em không toả mùi quá sức ngọt ngào đến thế, hắn chưa chắc đã quan tâm. Nhưng khi anh bảo vệ em ..., hừm, điều đó càng làm chuyện thêm tệ hại.  Hắn không quen bị cản trở, dù mục tiêu nhỏ nhặt tới đâu cũng vậy. Hắn tự cho mình là một thợ săn chính cống.  Hắn sống chỉ để theo săn đuổi, và thách thức là thứ hắn thích nhất trên đời này.  Bỗng dưng chúng ta đã dâng cho hắn một thách thức đầy hấp dẫn - một gia đình lớn toàn những chiến binh mạnh mẽ đều hết lòng bảo vệ một phần tử yếu ớt.  Em không tưởng nỗi hiện nay hắn đang phấn khích như thế nào. 

Đó là trò chơi ưa thích của hắn, và chúng ta vừa làm cho nó trở thành một trò chơi hứng thú nhất từ trước đến nay của hắn.”

Giọng anh đầy vẻ căm ghét.

Anh ngừng lại trong chốc lát.

"Nhưng nếu anh chỉ đứng yên không làm gì, hẳn hắn đã giết em ngay rồi, " anh nói đầy tuyệt vọng.

"Em cứ tưởng  ... với người khác ... em không toả mùi giống như ... với anh” tôi nói lưỡng lự.

"Không. Nhưng điều đó không có nghĩa em không cám dỗ họ. Nếu em hấp dẫn đối với một kẻ săn người - hoặc bất cứ ai trong số họ - giống kiểu em đã hấp dẫn anh, hẳn đã đánh nhau ngay tại chỗ rồi. "

Tôi rùng mình.

"Bây giờ anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất là phải giết hắn, " anh lẩm bẩm.

"Carlisle sẽ không thích chuyện đó đâu. "

Tôi có thể nghe tiếng bánh xe chạy qua cầu, dù không nhìn thấy được dòng sông trong bóng tối. Tôi biết mình đang đến gần. Tôi phải hỏi anh bây giờ.

"Làm sao anh giết được ma cà rồng?"

Anh nhìn lướt qua tôi bằng đôi mắt khó hiểu và giọng anh đột ngột gay gắt.

"Cách duy nhất để chắc chắn giết được ma cà rồng là xé hắn thành từng mảnh, rồi thiêu cháy những mảnh đó. "

"Và hai người kia sẽ chiến đấu với hắn?"

"Người phụ nữ sẽ vậy. Anh không chắc về Laurent. Họ không gắn bó với nhau nhiều lắm - hắn cùng đi chỉ vì thuận tiện mà thôi.  Hắn đã bị James làm xấu mặt trong đồng cỏ... "

"Nhưng James và người phụ nữ - họ sẽ cố giết anh?" Tôi hỏi, giọng tôi đau đớn.

"Bella, đừng phí thời gian lo cho anh. Mối quan tâm duy nhất của em là giữ an toàn cho em và - vui lòng, xin em vui lòng - đừng có cố liều lĩnh. "

"Hắn ta vẫn đi theo?"

".  Tuy vậy, hắn sẽ không tấn công nhà này. Không tấn công đêm nay.”

Anh quẹo vào con đường vô hình, với Alice theo sau.

Chúng tôi chạy thẳng vào nhà. Đèn bên trong sáng rực, nhưng cũng không làm giảm bớt bao nhiêu bóng tối của khu rừng vây quanh. Emmett mở cửa xe cho tôi trước khi xe dừng; anh kéo tôi ra khỏi ghế, nhét tôi như trái bóng vào lồng ngực mênh mông của anh, và dẫn tôi chạy qua cửa.

Chúng tôi ào vào căn phòng trắng rộng, Edward và Alice ở bên cạnh. Tất cả mọi người đều ở đó; họ đứng cả lên khi nghe tiếng chúng tôi đến gần. Laurent đứng giữa họ. Tôi có thể nghe tiếng gầm gừ trầm trầm phát ra từ cổ họng Emmett khi anh đặt tôi xuống cạnh Edward.

"Hắn đang theo dấu chúng tôi, " Edward công bố, nhìn Laurent một cách đáng sợ.

Mặt Laurent buồn bã. "Tôi đã sợ thế. "

Alice nhảy đến bên Jasper, thì thầm vào tai anh; môi cô mấp máy vì tốc độ lời thì thầm của cô. Họ lao lên cầu thang với nhau.

Rosalie ngắm nhìn họ, rồi nhìn nhanh sang Emmett. Đôi mắt xinh đẹp của cô căng thẳng và - khi chúng miễn cưỡng liếc nhìn sang mặt tôi - giận dữ.

"Hắn sẽ làm gì?"Carlisle hỏi Laurent bằng giọng đáng sợ.

"Tôi xin lỗi, " anh ta trả lời. "Tôi sợ là, vì chàng trai của bạn bảo vệ cô ta, nên đã khơi đúng mạch của anh ta. "

"Bạn cản anh ta được không?"

Laurent lắc đầu. "Không gì có thể cản được James một khi anh ta đã muốn.”

"Chúng tôi sẽ cản anh ta, " Emmett hứa. Ý anh thật rõ ràng.

"Các bạn không thể hạ được anh ta đâu. Trong ba trăm năm sống trên đời này, tôi chưa từng thấy bất cứ thứ gì như anh ta.  Anh ta hết sức đáng sợ. Đó là lý do tại sao tôi tham gia nhóm của anh ấy. "

Nhóm của hắn, tôi nghĩ, dĩ nhiên rồi.  Cuộc trình diễn vai trò lãnh đạo trong đồng cỏ đơn thuần chỉ là giả vờ.

Laurent lắc đầu. Anh ta nhìn lướt qua tôi, khó hiểu, rồi quay nhìn Carlisle. "Bạn có chắc chuyện này đáng không?"

Tiếng gầm rống giận dữ của Edward vang cả căn phòng; Laurent co rúm người lại.

Carlisle nghiêm trang nhìn Laurent. "Tôi e là bạn phải lựa chọn. "

Laurent hiểu. Anh ta cân nhắc trong chốc lát. Anh ta nhìn mặt từng người, và cuối cùng nhìn lướt qua căn phòng sáng sủa.

"Tôi ngạc nhiên khi thấy cuộc sống bạn đã tạo dựng nên ở đây. Nhưng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện này. Tôi chẳng hề thù ghét gì các bạn, nhưng tôi cũng sẽ không chống lại James. Tôi nghĩ mình sẽ đi về phía bắc - đến bộ tộc ở Denali. "Anh ta do dự.

"Đừng đánh giá thấp James. Anh ta rất thông minh và có các giác quan không gì sánh được. Anh ta hoàn toàn thoải mái trong thế giới con người giống như các bạn dường như cũng đang vậy, và anh ta sẽ không đối đầu trực tiếp với các bạn đâu...  Tôi xin lỗi vì chuyện đã xảy ra ở đây. Thành thật xin lỗi. " Anh ta cúi đầu, nhưng tôi thấy anh ta lại liếc nhanh nhìn tôi khó hiểu.

"Đi bình yên nhé,”  là câu trả lời chính thức của Carlisle.

Laurent nhìn thật lâu quanh mình, rồi vội vã bước ra cửa.

Im lặng kéo dài chưa đầy một giây.

"Gần đến mức nào?" Carlisle nhìn Edward.

Esme đã di chuyển; tay bà chạm vào một phím nhỏ kín đáo trên tường, và rẹt một tiếng, một cửa lá sách kim loại khổng lồ bắt đầu che kín bức tường kính. Tôi há hốc.

"Khoảng ba dặm bên kia sông; hắn ta đang đi vòng lại để gặp người phụ nữ.”

"Kế hoạch gì?"

"Chúng ta sẽ đánh lạc hướng hắn, còn JasperAlice sẽ đưa cô ấy về phương nam. "

"Rồi sau đó?"

Giọng Edward đầy chết chóc. "Ngay khi Bella đi khỏi, chúng ta sẽ săn hắn. "

"Ta nghĩ không còn lựa chọn nào khác, " Carlisle đồng ý, mặt ông dữ tợn.

Edward hướng về phía Rosalie.

"Đưa cô ấy lên lầu rồi đổi đồ cho nhau, " Edward ra lệnh. Cô nhìn chằm chằm lại anh với vẻ không tin được đầy tức giận.

"Tại sao tôi phải vậy chứ?" cô rít lên. "Cô ta là gì đối với tôi chứ? Ngoài sự đe doạ - mối nguy hiểm anh đã chọn để giáng một đòn lên tất cả chúng ta. "

Tôi chùn người vì lời lẽ chua cay của cô.

"Rose... " Emmett thì thầm, đặt một tay lên vai cô. Cô hất ra.

Nhưng tôi đang canh chừng Edward cẩn thận, biết thói nóng nảy của anh, lo lắng về phản ứng của anh.

Anh làm tôi ngạc nhiên. Anh quay mặt không nhìn Rosalie nữa, y như thể cô chẳng hề nói, như thể cô không hề tồn tại.

"Esme?" anh hỏi bình tĩnh.

"Dĩ nhiên, " Esme thì thầm.

Esme ở ngay bên tôi trong nháy mắt, bế tôi dễ dàng trong đôi tay của bà, và lao lên cầu thang trước khi tôi có thể thở hổn hển vì sốc.

"Mình sắp làm gì vậy?" tôi hỏi không ra hơi khi bà đặt tôi xuống một căn buồng tối om ở đâu đó trên hành lang tầng hai.

"Cố đánh lạc mùi. Không có tác dụng lâu, nhưng có thể giúp con thoát. " Tôi nghe tiếng quần áo bà rơi xuống sàn.

"Con không nghĩ con mặc vừa... " tôi do dự, nhưng tay bà đột ngột kéo áo sơ mi tôi qua đầu. Tôi nhanh chóng tự cởi quần jean của mình.

Bà trao cho tôi cái gì đó, giống như áo sơ mi. Tôi cố xỏ tay vô đúng mấy cái tay áo. Ngay khi tôi làm xong, bà trao cho tôi quần bà.

Tôi kéo mạnh chúng lên, nhưng tôi không thể kéo được chân mình ra; chúng quá dài. Bà khéo léo cuộn lai quần lên vài lần nên tôi đã đứng được. Không biết làm thế nào mà bà đã mặc xong quần áo của tôi. Bà kéo tôi trở lại cầu thang, Alice đang đứng đó, với túi da nhỏ trong tay. Mỗi người chộp một khuỷu tay rồi gần như xách tôi bay xuống cầu thang.

Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết dưới lầu khi chúng tôi không có mặt.

Edward và Emmett đã sẵn sàng ra đi, Emmett đeo một cái ba lô trông có vẻ nặng trên vai. Carlisle đang trao cái gì đó nho nhỏ cho Esme.

Ông quay lại và trao Alice cùng một thứ - đó một cái điện thoại di động bạc nhỏ xíu.

"Esme và Rosalie sẽ chạy xe tải của con, Bella, " ông nói với tôi khi ông đi qua. Tôi gật đầu, thận trọng nhìn vào Rosalie. Cô ấy đang nhìn trừng trừng vào Carlisle với vẻ phẫn nộ.

"Alice, Jasper - chạy chiếc Mercedes. Các con sẽ cần màu tối ở miền nam. "

Họ cũng gật đầu.

"Chúng ta sẽ đi chiếc jeep.

Tôi ngạc nhiên thấy Carlisle định đi với Edward. Tôi đột ngột nhận ra, đau nhói vì sợ hãi, họ lập nhóm đi săn.

"Alice, " Carlisle hỏi, " họ sẽ bị lừa không?"

Mọi người nhìn Alice khi cô nhắm mắt lại và trở thành bất động khó tin.

Cuối cùng mắt cô mở ra. "Hắn sẽ theo dấu cha. Người đàn bà sẽ theo xe tải.  Chúng ta có thể lên đường sau đó.” Giọng cô chắc chắn.

"Đi nào. " Carlisle bắt đầu đi về phía nhà bếp.

Nhưng Edward ngay lập tức ở bên tôi. Anh ôm chặt tôi, siết tôi vào anh. Anh như chẳng quan tâm đến cả gia đình đang nhìn mình khi anh kéo mặt tôi vào sát mặt anh, nâng chân tôi khỏi sàn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất, môi anh  lạnh giá và cứng áp vào môi tôi. Rồi hết. Anh đặt tôi xuống, vẫn ôm mặt tôi, đôi mắt lộng lẫy của anh thiêu cháy mắt tôi.

Khi quay lưng đi, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, chẳng còn chút sinh lực nào.

Và họ đã ra đi.

Chúng tôi đứng đó, những người khác quay mặt đi chỗ khác không nhìn tôi khi nước mắt tôi lặng lẽ ràn rụa chảy xuống mặt.

Giây phút im lặng trôi qua, rồi điện thoại của Esme rung trong tay bà.

Nó xuất hiện ngay bên tai bà.

"Nào, " bà nói. Rosalie hầm hầm bước ra cửa trước không thèm liếc thêm lần nào về phía tôi, nhưng Esme vuốt má tôi khi bà đi qua.

"Bảo trọng.” lời thì thầm của bà vấn vương phía sau khi họ lẻn ra cửa.

Tôi nghe tiếng xe tải của tôi gầm lên như sấm, rồi nhỏ dần.

Jasper và Alice đợi. Điện thoại của Alice như xuất hiện ngay ở tai cô trước khi nó rung chuông.

"Edward nói người phụ nữ đang theo dấu Esme. Em sẽ lái xe. Cô biến mất vào bóng đêm y như Edward.

Jasper và tôi nhìn nhau. Anh chàng đứng cách xa tôi ở tuốt góc kia của lối vào  ... cẩn thận.

"Em sai rồi, em biết không, " anh nói lặng lẽ.

"Gì chứ?" tôi hổn hển nói.

"Tôi có thể cảm nhận được em hiện đang cảm thấy gì - và em đáng được như vậy.”

"Không, " tôi lầm bầm. "Nếu có chuyện gì xảy đến cho họ, chuyện này sẽ thành vô nghĩa.”

"Em sai rồi, " anh lặp lại, mỉm cười tử tế với tôi.

Tôi chẳng nghe thấy gì, vậy mà Alice bước qua cửa trước và đi về phía tôi, tay chìa ra.

"Cho phép em nhé?" cô hỏi.

"Em là người đầu tiên xin phép. " tôi nhăn nhó mỉm cười.

Cô bế tôi lên bằng đôi tay mảnh khảnh của mình cũng dễ dàng như Emmett đã bế, che chở cho tôi, rồi chúng tôi bay ra cửa, bỏ lại đèn đuốc sáng trưng sau lưng.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.