Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twilight 17. THE GAME
Chạng vạng 17. Trận đấu
"You said last night that you weren't interested in any of the boys in town." But he picked up his fork again, so I could see the worst was over. "Well, Edward doesn't live in town, Dad." He gave me a disparaging look as he chewed. "And, anyways," I continued, "it's kind of at an early stage, you know. Don't embarrass me with all the boyfriend talk, okay?" "When is he coming over?" "He'll be here in a few minutes." "Where is he taking you?" I groaned loudly. "I hope you're getting the Spanish Inquisition out of your system now. We're going to play baseball with his family." His face puckered, and then he finally chuckled. "You're playing baseball?"
Sao tối qua con bảo con không để ý tới thằng nào trong thành phố hết. " Nhưng ông đã nhặt cái nĩa lên, nên tôi có thể xem như phần tệ nhất đã qua rồi. "Ừm, Edward đâu có sống trong thành phố đâu, bố. " Ông vừa nhìn tôi bất mãn vừa nhai. "Và, dù sao chăng nữa, " tôi nói tiếp, "chỉ mới là giai đoạn đầu thôi mà, bố biết rồi. Đừng làm con quê với kiểu nói bạn trai này nọ, nhé?" "Khi nào nó đến?" "Chắc vài phút nữa. " "Nó sẽ đưa con đi đâu?" Tôi rên to. "Con hy vọng bây giờ bố sẽ bỏ cách tra tấn kiểu toà án dị giáo khỏi phương pháp của bố đi. Chúng con sẽ chơi bóng chày với gia đình anh ấy. " Khuôn mặt ông nhăn lại rồi thì cuối cùng ông cũng cười khúc khích. "Con mà chơi bóng chày hả?"
17

17. THE GAME

It was just beginning to drizzle when Edward turned onto my street. Up until that moment, I'd had no doubt that he'd be staying with me while I spent a few interim hours in the real world.

And then I saw the black car, a weathered Ford, parked in Charlie's driveway — and heard Edward mutter something unintelligible in a low, harsh voice.

Leaning away from the rain under the shallow front porch, Jacob Black stood behind his father's wheelchair. Billy's face was impassive as stone as Edward parked my truck against the curb. Jacob stared down, his expression mortified.

Edward's low voice was furious. "This is crossing the line."

"He came to warn Charlie?" I guessed, more horrified than angry.

Edward just nodded, answering Billy's gaze through the rain with narrowed eyes.

I felt weak with relief that Charlie wasn't home yet.

"Let me deal with this," I suggested. Edward's black glare made me anxious.

To my surprise, he agreed. "That's probably best. Be careful, though. The child has no idea."

I bridled a little at the word child. "Jacob is not that much younger than I am," I reminded him.

He looked at me then, his anger abruptly fading. "Oh, I know," he assured me with a grin.

I sighed and put my hand on the door handle.

"Get them inside," he instructed, "so I can leave. I'll be back around dusk."

"Do you want my truck?" I offered, meanwhile wondering how I would explain its absence to Charlie.

He rolled his eyes. "I could walk home faster than this truck moves."

"You don't have to leave," I said wistfully.

He smiled at my glum expression. "Actually, I do. After you get rid of them" — he threw a dark glance in the Blacks' direction — "you still have to prepare Charlie to meet your new boyfriend." He grinned widely, showing all of his teeth.

I groaned. "Thanks a lot."

He smiled the crooked smile that I loved. "I'll be back soon," he promised. His eyes flickered back to the porch, and then he leaned in to swiftly kiss me just under the edge of my jaw. My heart lurched frantically, and I, too, glanced toward the porch. Billy's face was no longer impassive, and his hands clutched at the armrests of his chair.

"Soon," I stressed as I opened the door and stepped out into the rain.

I could feel his eyes on my back as I half-ran through the light sprinkle toward the porch.

"Hey, Billy. Hi, Jacob." I greeted them as cheerfully as I could manage.

"Charlie's gone for the day — I hope you haven't been waiting long."

"Not long," Billy said in a subdued tone. His black eyes were piercing.

"I just wanted to bring this up." He indicated a brown paper sack resting in his lap.

"Thanks," I said, though I had no idea what it could be. "Why don't you come in for a minute and dry off?"

I pretended to be oblivious to his intense scrutiny as I unlocked the door, and waved them in ahead of me.

"Here, let me take that," I offered, turning to shut the door. I allowed myself one last glance at Edward. He was waiting, perfectly still, his eyes solemn.

"You'll want to put it in the fridge," Billy noted as he handed me the package. "It's some of Harry Clearwater's homemade fish fry — Charlie's favorite. The fridge keeps it drier." He shrugged.

"Thanks," I repeated, but with feeling this time. "I was running out of new ways to fix fish, and he's bound to bring home more tonight."

"Fishing again?" Billy asked with a subtle gleam in his eye. "Down at the usual spot? Maybe I'll run by and see him."

"No," I quickly lied, my face going hard. "He was headed someplace new… but I have no idea where."

He took in my changed expression, and it made him thoughtful.

"Jake," he said, still appraising me. "Why don't you go get that new picture of Rebecca out of the car? I'll leave that for Charlie, too."

"Where is it?" Jacob asked, his voice morose. I glanced at him, but he was staring at the floor, his eyebrows pulling together.

"I think I saw it in the trunk," Billy said. "You may have to dig for it."

Jacob slouched back out into the rain.

Billy and I faced each other in silence. After a few seconds, the quiet started to feel awkward, so I turned and headed to the kitchen. I could hear his wet wheels squeak against the linoleum as he followed.

I shoved the bag onto the crowded top shelf of the fridge, and spun around to confront him. His deeply lined face was unreadable.

"Charlie won't be back for a long time." My voice was almost rude.

He nodded in agreement, but said nothing.

"Thanks again for the fish fry," I hinted.

He continued nodding. I sighed and folded my arms across my chest.

He seemed to sense that I had given up on small talk. "Bella," he said, and then he hesitated.

I waited.

"Bella," he said again, "Charlie is one of my best friends."

"Yes."

He spoke each word carefully in his rumbling voice. "I noticed you've been spending time with one of the Cullens."

"Yes," I repeated curtly.

His eyes narrowed. "Maybe it's none of my business, but I don't think that is such a good idea."

"You're right," I agreed. "It is none of your business."

He raised his graying eyebrows at my tone. "You probably don't know this, but the Cullen family has an unpleasant reputation on the reservation."

"Actually, I did know that," I informed him in a hard voice. This surprised him. "But that reputation couldn't be deserved, could it?  Because the Cullens never set foot on the reservation, do they?" I could see that my less than subtle reminder of the agreement that both bound and protected his tribe pulled him up short.

"That's true," he acceded, his eyes guarded. "You seem… well informed about the Cullens. More informed than I expected."

I stared him down. "Maybe even better informed than you are."

He pursed his thick lips as he considered that. "Maybe." he allowed, but his eyes were shrewd. "Is Charlie as well informed?"

He had found the weak chink in my armor.

"Charlie likes the Cullens a lot," I hedged. He clearly understood my evasion. His expression was unhappy, but unsurprised.

"It's not my business," he said. "But it may be Charlie's."

"Though it would be my business, again, whether or not I think that it's Charlie's business, right?"

I wondered if he even understood my confused question as I struggled not to say anything compromising. But he seemed to. He thought about it while the rain picked up against the roof, the only sound breaking the silence.

"Yes," he finally surrendered. "I guess that's your business, too."

I sighed with relief. "Thanks, Billy."

"Just think about what you're doing, Bella," he urged.

"Okay," I agreed quickly.

He frowned. "What I meant to say was, don't do what you're doing."

I looked into his eyes, filled with nothing but concern for me, and there was nothing I could say.

Just then the front door banged loudly, and I jumped at the sound.

"There's no picture anywhere in that car." Jacob's complaining voice reached us before he did. The shoulders of his shirt were stained with the rain, his hair dripping, when he rounded the corner.

"Hmm," Billy grunted, suddenly detached, spinning his chair around to face his son. "I guess I left it at home."

Jacob rolled his eyes dramatically. "Great."

"Well, Bella, tell Charlie" — Billy paused before continuing — "that we stopped by, I mean."

"I will," I muttered.

Jacob was surprised. "Are we leaving already?"

"Charlie's gonna be out late," Billy explained as he rolled himself past Jacob.

"Oh." Jacob looked disappointed. "Well, I guess I'll see you later, then, Bella."

"Sure," I agreed.

"Take care," Billy warned me. I didn't answer.

Jacob helped his father out the door. I waved briefly, glancing swiftly toward my now-empty truck, and then shut the door before they were gone.

I stood in the hallway for a minute, listening to the sound of their car as it backed out and drove away. I stayed where I was, waiting for the irritation and anxiety to subside. When the tension eventually faded a bit, I headed upstairs to change out of my dressy clothes.

I tried on a couple of different tops, not sure what to expect tonight.

As I concentrated on what was coming, what had just passed became insignificant. Now that I was removed from Jasper's and Edward's influence, I began to make up for not being terrified before. I gave up quickly on choosing an outfit — throwing on an old flannel shirt and jeans — knowing I would be in my raincoat all night anyway.

The phone rang and I sprinted downstairs to get it. There was only one voice I wanted to hear; anything else would be a disappointment. But I knew that if he wanted to talk to me, he'd probably just materialize in my room.

"Hello?" I asked, breathless.

"Bella? It's me," Jessica said.

"Oh, hey, Jess." I scrambled for a moment to come back down to reality.

It felt like months rather than days since I'd spoken to Jess. "How was the dance?"

"It was so much fun!" Jessica gushed. Needing no more invitation than that, she launched into a minute-by-minute account of the previous night.

I mmm'd and ahh'd at the right places, but it wasn't easy to concentrate.

Jessica, Mike, the dance, the school — they all seemed strangely irrelevant at the moment. My eyes kept flashing to the window, trying to judge the degree of light behind the heavy clouds.

"Did you hear what I said, Bella?" Jess asked, irritated.

"I'm sorry, what?"

"I said, Mike kissed me! Can you believe it?"

"That's wonderful, Jess," I said.

"So what did you do yesterday?" Jessica challenged, still sounding bothered by my lack of attention. Or maybe she was upset because I hadn't asked for details.

"Nothing, really. I just hung around outside to enjoy the sun."

I heard Charlie's car in the garage.

"Did you ever hear anything more from Edward Cullen?"

The front door slammed and I could hear Charlie banging around under the stairs, putting his tackle away.

"Um." I hesitated, not sure what my story was anymore.

"Hi there, kiddo!" Charlie called as he walked into the kitchen. I waved at him.

Jess heard his voice. "Oh, your dad's there. Never mind — we'll talk tomorrow. See you in Trig."

"See ya, Jess." I hung up the phone.

"Hey, Dad," I said. He was scrubbing his hands in the sink. "Where's the fish?"

"I put it out in the freezer."

"I'll go grab a few pieces before they freeze — Billy dropped off some of Harry Clearwater's fish fry this afternoon." I worked to sound enthusiastic.

"He did?" Charlie's eyes lit up. "That's my favorite."

Charlie cleaned up while I got dinner ready. It didn't take long till we were sitting at the table, eating in silence. Charlie was enjoying his food. I was wondering desperately how to fulfill my assignment, struggling to think of a way to broach the subject.

"What did you do with yourself today?" he asked, snapping me out of my reverie.

"Well, this afternoon I just hung out around the house…" Only the very recent part of this afternoon, actually. I tried to keep my voice upbeat, but my stomach was hollow. "And this morning I was over at the Cullens'."

Charlie dropped his fork.

"Dr. Cullen's place?" he asked in astonishment.

I pretended not to notice his reaction. "Yeah."

"What were you doing there?" He hadn't picked his fork back up.

"Well, I sort of have a date with Edward Cullen tonight, and he wanted to introduce me to his parents… Dad?"

It appeared that Charlie was having an aneurysm.

"Dad, are you all right?"

"You are going out with Edward Cullen?" he thundered.

Uh-oh. "I thought you liked the Cullens."

"He's too old for you," he ranted.

"We're both juniors," I corrected, though he was more right than he dreamed.

"Wait…" He paused. "Which one is Edwin?"

"Edward is the youngest, the one with the reddish brown hair." The beautiful one, the godlike one…

"Oh, well, that's" — he struggled — "better, I guess. I don't like the look of that big one. I'm sure he's a nice boy and all, but he looks too… mature for you. Is this Edwin your boyfriend?"

"It's Edward, Dad."

"Is he?"

"Sort of, I guess."

"You said last night that you weren't interested in any of the boys in town." But he picked up his fork again, so I could see the worst was over.

"Well, Edward doesn't live in town, Dad."

He gave me a disparaging look as he chewed.

"And, anyways," I continued, "it's kind of at an early stage, you know.  Don't embarrass me with all the boyfriend talk, okay?"

"When is he coming over?"

"He'll be here in a few minutes."

"Where is he taking you?"

I groaned loudly. "I hope you're getting the Spanish Inquisition out of your system now. We're going to play baseball with his family."

His face puckered, and then he finally chuckled. "You're playing baseball?"

"Well, I'll probably watch most of the time."

"You must really like this guy," he observed suspiciously.

I sighed and rolled my eyes for his benefit.

I heard the roar of an engine pull up in front of the house. I jumped up and started cleaning my dishes.

"Leave the dishes, I can do them tonight. You baby me too much."

The doorbell rang, and Charlie stalked off to answer it. I was half a step behind him.

I hadn't realized how hard it was pouring outside. Edward stood in the halo of the porch light, looking like a male model in an advertisement for raincoats.

"Come on in, Edward."

I breathed a sigh of relief when Charlie got his name right.

"Thanks, Chief Swan," Edward said in a respectful voice.

"Go ahead and call me Charlie. Here, I'll take your jacket."

"Thanks, sir."

"Have a seat there, Edward."

I grimaced.

Edward sat down fluidly in the only chair, forcing me to sit next to Chief Swan on the sofa. I quickly shot him a dirty look. He winked behind Charlie's back.

"So I hear you're getting my girl to watch baseball." Only in Washington would the fact that it was raining buckets have no bearing at all on the playing of outdoor sports.

"Yes, sir, that's the plan." He didn't look surprised that I'd told my father the truth. He might have been listening, though.

"Well, more power to you, I guess."

Charlie laughed, and Edward joined in.

"Okay." I stood up. "Enough humor at my expense. Let's go." I walked back to the hall and pulled on my jacket. They followed.

"Not too late, Bell."

"Don't worry, Charlie, I'll have her home early," Edward promised.

"You take care of my girl, all right?"

I groaned, but they ignored me.

"She'll be safe with me, I promise, sir."

Charlie couldn't doubt Edward's sincerity, it rang in every word.

I stalked out. They both laughed, and Edward followed me.

I stopped dead on the porch. There, behind my truck, was a monster Jeep.

Its tires were higher than my waist. There were metal guards over the headlights and tail-lights, and four large spotlights attached to the crash bar. The hardtop was shiny red.

Charlie let out a low whistle.

"Wear your seat belts," he choked out.

Edward followed me around to my side and opened the door. I gauged the distance to the seat and prepared to jump for it. He sighed, and then lifted me in with one hand. I hoped Charlie didn't notice.

As he went around to the driver's side, at a normal, human pace, I tried to put on my seat belt. But there were too many buckles.

"What's all this?" I asked when he opened the door.

"It's an off-roading harness."

"Uh-oh."

I tried to find the right places for all the buckles to fit, but it wasn't going too quickly. He sighed again and reached over to help me. I was glad that the rain was too heavy to see Charlie clearly on the porch.

That meant he couldn't see how Edward's hands lingered at my neck, brushed along my collarbones. I gave up trying to help him and focused on not hyperventilating.

Edward turned the key and the engine roared to life. We pulled away from the house.

"This is a… um… big Jeep you have."

"It's Emmett's. I didn't think you'd want to run the whole way."

"Where do you keep this thing?"

"We remodeled one of the outbuildings into a garage."

"Aren't you going to put on your seat belt?"

He threw me a disbelieving look.

Then something sunk in.

"Run the whole way? As in, we're still going to run part of the way?" My voice edged up a few octaves.

He grinned tightly. "You're not going to run."

"I'm going to be sick."

"Keep your eyes closed, you'll be fine."

I bit my lip, fighting the panic.

He leaned over to kiss the top of my head, and then groaned. I looked at him, puzzled.

"You smell so good in the rain," he explained.

"In a good way, or in a bad way?" I asked cautiously.

He sighed. "Both, always both."

I don't know how he found his way in the gloom and downpour, but he somehow found a side road that was less of a road and more of a mountain path. For a long while conversation was impossible, because I was bouncing up and down on the seat like a jackhammer. He seemed to enjoy the ride, though, smiling hugely the whole way.

And then we came to the end of the road; the trees formed green walls on three sides of the Jeep. The rain was a mere drizzle, slowing every second, the sky brighter through the clouds.

"Sorry, Bella, we have to go on foot from here."

"You know what? I'll just wait here."

"What happened to all your courage? You were extraordinary this morning."

"I haven't forgotten the last time yet." Could it have been only yesterday?

He was around to my side of the car in a blur. He started unbuckling me.

"I'll get those, you go on ahead," I protested.

"Hmmm…" he mused as he quickly finished. "It seems I'm going to have to tamper with your memory."

Before I could react, he pulled me from the Jeep and set my feet on the ground. It was barely misting now; Alice was going to be right.

"Tamper with my memory?" I asked nervously.

"Something like that." He was watching me intently, carefully, but there was humor deep in his eyes. He placed his hands against the Jeep on either side of my head and leaned forward, forcing me to press back against the door. He leaned in even closer, his face inches from mine. I had no room to escape.

"Now," he breathed, and just his smell disturbed my thought processes,

"what exactly are you worrying about?"

"Well, um, hitting a tree —" I gulped "— and dying. And then getting sick."

He fought back a smile. Then he bent his head down and touched his cold lips softly to the hollow at the base of my throat.

"Are you still worried now?" he murmured against my skin.

"Yes." I struggled to concentrate. "About hitting trees and getting sick."

His nose drew a line up the skin of my throat to the point of my chin.

His cold breath tickled my skin.

"And now?" His lips whispered against my jaw.

"Trees," I gasped. "Motion sickness."

He lifted his face to kiss my eyelids. "Bella, you don't really think I would hit a tree, do you?"

"No, but I might." There was no confidence in my voice. He smelled an easy victory.

He kissed slowly down my cheek, stopping just at the corner of my mouth.

"Would I let a tree hurt you?" His lips barely brushed against my trembling lower lip.

"No," I breathed. I knew there was a second part to my brilliant defense, but I couldn't quite call it back.

"You see," he said, his lips moving against mine. "There's nothing to be afraid of, is there?"

"No," I sighed, giving up.

Then he took my face in his hands almost roughly, and kissed me in earnest, his unyielding lips moving against mine.

There really was no excuse for my behavior. Obviously I knew better by now. And yet I couldn't seem to stop from reacting exactly as I had the first time. Instead of keeping safely motionless, my arms reached up to twine tightly around his neck, and I was suddenly welded to his stone figure. I sighed, and my lips parted.

He staggered back, breaking my grip effortlessly.

"Damn it, Bella!" he broke off, gasping. "You'll be the death of me, I swear you will."

I leaned over, bracing my hands against my knees for support.

"You're indestructible," I mumbled, trying to catch my breath.

"I might have believed that before I met you. Now let's get out of here before I do something really stupid," he growled.

He threw me across his back as he had before, and I could see the extra effort it took for him to be as gentle as he was. I locked my legs around his waist and secured my arms in a choke hold around his neck.

"Don't forget to close your eyes," he warned severely.

I quickly tucked my face into his shoulder blade, under my own arm, and squeezed my eyes shut.

And I could hardly tell we were moving. I could feel him gliding along beneath me, but he could have been strolling down the sidewalk, the movement was so smooth. I was tempted to peek, just to see if he was really flying through the forest like before, but I resisted. It wasn't worth that awful dizziness. I contented myself with listening to his breath come and go evenly.

I wasn't quite sure we had stopped until he reached back and touched my hair.

"It's over, Bella."

I dared to open my eyes, and, sure enough, we were at a standstill. I stiffly unlocked my stranglehold on his body and slipped to the ground, landing on my backside.

"Oh!" I huffed as I hit the wet ground.

He stared at me incredulously, evidently not sure whether he was still too mad to find me funny. But my bewildered expression pushed him over the edge, and he broke into a roar of laughter.

I picked myself up, ignoring him as I brushed the mud and bracken off the back of my jacket. That only made him laugh harder. Annoyed, I began to stride off into the forest.

I felt his arm around my waist.

"Where are you going, Bella?"

"To watch a baseball game. You don't seem to be interested in playing anymore, but I'm sure the others will have fun without you."

"You're going the wrong way."

I turned around without looking at him, and stalked off in the opposite direction. He caught me again.

"Don't be mad, I couldn't help myself. You should have seen your face."

He chuckled before he could stop himself.

"Oh, you're the only one who's allowed to get mad?" I asked, raising my eyebrows.

"I wasn't mad at you."

"'Bella, you'll be the death of me'?" I quoted sourly.

"That was simply a statement of fact."

I tried to turn away from him again, but he held me fast.

"You were mad," I insisted.

"Yes."

"But you just said —"

"That I wasn't mad at you. Can't you see that, Bella?" He was suddenly intense, all trace of teasing gone. "Don't you understand?"

"See what?" I demanded, confused by his sudden mood swing as much as his words.

"I'm never angry with you — how could I be? Brave, trusting… warm as you are."

"Then why?" I whispered, remembering the black moods that pulled him away from me, that I'd always interpreted as well-justified frustration — frustration at my weakness, my slowness, my unruly human reactions…

He put his hands carefully on both sides of my face. "I infuriate myself," he said gently. "The way I can't seem to keep from putting you in danger. My very existence puts you at risk. Sometimes I truly hate myself. I should be stronger, I should be able to —"

I placed my hand over his mouth. "Don't."

He took my hand, moving it from his lips, but holding it to his face.

"I love you," he said. "It's a poor excuse for what I'm doing, but it's still true."

It was the first time he'd said he loved me — in so many words. He might not realize it, but I certainly did.

"Now, please try to behave yourself," he continued, and he bent to softly brush his lips against mine.

I held properly still. Then I sighed.

"You promised Chief Swan that you would have me home early, remember?

We'd better get going."

"Yes, ma'am."

He smiled wistfully and released all of me but one hand. He led me a few feet through the tall, wet ferns and draping moss, around a massive hemlock tree, and we were there, on the edge of an enormous open field in the lap of the Olympic peaks. It was twice the size of any baseball stadium.

I could see the others all there; Esme, Emmett, and Rosalie, sitting on a bare outcropping of rock, were the closest to us, maybe a hundred yards away. Much farther out I could see Jasper and Alice, at least a quarter of a mile apart, appearing to throw something back and forth, but I never saw any ball. It looked like Carlisle was marking bases, but could they really be that far apart?

When we came into view, the three on the rocks rose.

Esme started toward us. Emmett followed after a long look at Rosalie's back; Rosalie had risen gracefully and strode off toward the field without a glance in our direction. My stomach quivered uneasily in response.

"Was that you we heard, Edward?" Esme asked as she approached.

"It sounded like a bear choking," Emmett clarified.

I smiled hesitantly at Esme. "That was him."

"Bella was being unintentionally funny," Edward explained, quickly settling the score.

Alice had left her position and was running, or dancing, toward us. She hurtled to a fluid stop at our feet. "It's time," she announced.

As soon as she spoke, a deep rumble of thunder shook the forest beyond us, and then crashed westward toward town.

"Eerie, isn't it?" Emmett said with easy familiarity, winking at me.

"Let's go." Alice reached for Emmett's hand and they darted toward the oversized field; she ran like a gazelle. He was nearly as graceful and just as fast — yet Emmett could never be compared to a gazelle.

"Are you ready for some ball?" Edward asked, his eyes eager, bright.

I tried to sound appropriately enthusiastic. "Go team!"

He snickered and, after mussing my hair, bounded off after the other two.

His run was more aggressive, a cheetah rather than a gazelle, and he quickly overtook them. The grace and power took my breath away.

"Shall we go down?" Esme asked in her soft, melodic voice, and I realized I was staring openmouthed after him. I quickly reassembled my expression and nodded. Esme kept a few feet between us, and I wondered if she was still being careful not to frighten me. She matched her stride to mine without seeming impatient at the pace.

"You don't play with them?" I asked shyly.

"No, I prefer to referee — I like keeping them honest," she explained.

"Do they like to cheat, then?"

"Oh yes — you should hear the arguments they get into! Actually, I hope you don't, you would think they were raised by a pack of wolves."

"You sound like my mom," I laughed, surprised.

She laughed, too. "Well, I do think of them as my children in most ways.

I never could get over my mothering instincts — did Edward tell you I had lost a child?"

"No," I murmured, stunned, scrambling to understand what lifetime she was remembering.

"Yes, my first and only baby. He died just a few days after he was born, the poor tiny thing," she sighed. "It broke my heart — that's why I jumped off the cliff, you know," she added matter-of-factly.

"Edward just said you f-fell," I stammered.

"Always the gentleman." She smiled. "Edward was the first of my new sons.

I've always thought of him that way, even though he's older than I, in one way at least." She smiled at me warmly. "That's why I'm so happy that he's found you, dear." The endearment sounded very natural on her lips.

"He's been the odd man out for far too long; it's hurt me to see him alone."

"You don't mind, then?" I asked, hesitant again. "That I'm… all wrong for him?"

"No." She was thoughtful. "You're what he wants. It will work out, somehow," she said, though her forehead creased with worry. Another peal of thunder began.

Esme stopped then; apparently, we'd reached the edge of the field. It looked as if they had formed teams. Edward was far out in left field, Carlisle stood between the first and second bases, and Alice held the ball, positioned on the spot that must be the pitcher's mound.

Emmett was swinging an aluminum bat; it whistled almost untraceably through the air. I waited for him to approach home plate, but then I realized, as he took his stance, that he was already there — farther from the pitcher's mound than I would have thought possible. Jasper stood several feet behind him, catching for the other team. Of course, none of them had gloves.

"All right," Esme called in a clear voice, which I knew even Edward would hear, as far out as he was. "Batter up."

Alice stood straight, deceptively motionless. Her style seemed to be stealth rather than an intimidating windup. She held the ball in both hands at her waist, and then, like the strike of a cobra, her right hand flicked out and the ball smacked into Jasper's hand.

"Was that a strike?" I whispered to Esme.

"If they don't hit it, it's a strike," she told me.

Jasper hurled the ball back to Alice's waiting hand. She permitted herself a brief grin. And then her hand spun out again.

This time the bat somehow made it around in time to smash into the invisible ball. The crack of impact was shattering, thunderous; it echoed off the mountains — I immediately understood the necessity of the thunderstorm.

The ball shot like a meteor above the field, flying deep into the surrounding forest.

"Home run," I murmured.

"Wait," Esme cautioned, listening intently, one hand raised. Emmett was a blur around the bases, Carlisle shadowing him. I realized Edward was missing.

"Out!" Esme cried in a clear voice. I stared in disbelief as Edward sprang from the fringe of the trees, ball in his upraised hand, his wide grin visible even to me.

"Emmett hits the hardest," Esme explained, "but Edward runs the fastest."

The inning continued before my incredulous eyes. It was impossible to keep up with the speed at which the ball flew, the rate at which their bodies raced around the field.

I learned the other reason they waited for a thunderstorm to play when Jasper, trying to avoid Edward's infallible fielding, hit a ground ball toward Carlisle. Carlisle ran into the ball, and then raced Jasper to first base. When they collided, the sound was like the crash of two massive falling boulders. I jumped up in concern, but they were somehow unscathed.

"Safe," Esme called in a calm voice.

Emmett's team was up by one — Rosalie managed to flit around the bases after tagging up on one of Emmett's long flies — when Edward caught the third out. He sprinted to my side, sparkling with excitement.

"What do you think?" he asked.

"One thing's for sure, I'll never be able to sit through dull old Major League Baseball again."

"And it sounds like you did so much of that before," he laughed.

"I am a little disappointed," I teased.

"Why?" he asked, puzzled.

"Well, it would be nice if I could find just one thing you didn't do better than everyone else on the planet."

He flashed his special crooked smile, leaving me breathless.

"I'm up," he said, heading for the plate.

He played intelligently, keeping the ball low, out of the reach of Rosalie's always-ready hand in the outfield, gaining two bases like lightning before Emmett could get the ball back in play. Carlisle knocked one so far out of the field — with a boom that hurt my ears — that he and Edward both made it in. Alice slapped them dainty high fives.

The score constantly changed as the game continued, and they razzed each other like any street ballplayers as they took turns with the lead.

Occasionally Esme would call them to order. The thunder rumbled on, but we stayed dry, as Alice had predicted.

Carlisle was up to bat, Edward catching, when Alice suddenly gasped. My eyes were on Edward, as usual, and I saw his head snap up to look at her.

Their eyes met and something flowed between them in an instant. He was at my side before the others could ask Alice what was wrong.

"Alice?" Esme's voice was tense.

"I didn't see — I couldn't tell," she whispered.

All the others were gathered by this time.

"What is it, Alice?" Carlisle asked with the calm voice of authority.

"They were traveling much quicker than I thought. I can see I had the perspective wrong before," she murmured.

Jasper leaned over her, his posture protective. "What changed?" he asked.

"They heard us playing, and it changed their path," she said, contrite, as if she felt responsible for whatever had frightened her.

Seven pairs of quick eyes flashed to my face and away.

"How soon?" Carlisle said, turning toward Edward.

A look of intense concentration crossed his face.

"Less than five minutes. They're running — they want to play." He scowled.

"Can you make it?" Carlisle asked him, his eyes flicking toward me again.

"No, not carrying —" He cut short. "Besides, the last thing we need is for them to catch the scent and start hunting."

"How many?" Emmett asked Alice.

"Three," she answered tersely.

"Three!" he scoffed. "Let them come." The steel bands of muscle flexed along his massive arms.

For a split second that seemed much longer than it really was, Carlisle deliberated. Only Emmett seemed unperturbed; the rest stared at Carlisle's face with anxious eyes.

"Let's just continue the game," Carlisle finally decided. His voice was cool and level. "Alice said they were simply curious."

All this was said in a flurry of words that lasted only a few seconds. I had listened carefully and caught most of it, though I couldn't hear what Esme now asked Edward with a silent vibration of her lips. I only saw the slight shake of his head and the look of relief on her face.

"You catch, Esme," he said. "I'll call it now." And he planted himself in front of me.

The others returned to the field, warily sweeping the dark forest with their sharp eyes. Alice and Esme seemed to orient themselves around where I stood.

"Take your hair down," Edward said in a low, even voice.

I obediently slid the rubber band out of my hair and shook it out around me.

I stated the obvious. "The others are coming now."

"Yes, stay very still, keep quiet, and don't move from my side, please."

He hid the stress in his voice well, but I could hear it. He pulled my long hair forward, around my face.

"That won't help," Alice said softly. "I could smell her across the field."

"I know." A hint of frustration colored his tone.

Carlisle stood at the plate, and the others joined the game halfheartedly.

"What did Esme ask you?" I whispered.

He hesitated for a second before he answered. "Whether they were thirsty," he muttered unwillingly.

The seconds ticked by; the game progressed with apathy now. No one dared to hit harder than a bunt, and Emmett, Rosalie, and Jasper hovered in the infield.

Now and again, despite the fear that numbed my brain, I was aware of Rosalie's eyes on me. They were expressionless, but something about the way she held her mouth made me think she was angry.

Edward paid no attention to the game at all, eyes and mind ranging the forest.

"I'm sorry, Bella," he muttered fiercely. "It was stupid, irresponsible, to expose you like this. I'm so sorry."

I heard his breath stop, and his eyes zeroed in on right field. He took a half step, angling himself between me and what was coming.

Carlisle, Emmett, and the others turned in the same direction, hearing sounds of passage much too faint for my ears.

17

17. Trận đấu

Khi Edward rẽ vào đường vào nhà của tôi, mưa bụi mới bắt đầu rơi. Mãi đến tận lúc đó, tôi mới không nghi ngờ việc anh sẽ ở bên tôi khi tôi sống vài tiếng đồng hồ tạm bợ trong thế giới thực.

Và rồi tôi nhìn thấy chiếc xe đen, một chiếc Ford dạn dày sương gió, đỗ ở đường lái xe vào nhà - và nghe Edward lẩm bẩm gì đó khó hiểu bằng giọng trầm khó chịu.

Tránh mưa dưới mái hiên hẹp, Jacob Black đứng đằng sau xe lăn của cha mình. Khuôn mặt Billy dửng dưng như đá khi Edward dừng chiếc xe tải của tôi sát lề đường. Jacob nhìn chằm chằm xuống đất, đầy chịu đựng.

Giọng trầm của Edward điên tiết. "Vầy là vượt quá giới hạn rồi.

"Ông ấy đến để cảnh báo Charlie?" tôi đoán, hoảng sợ hơn tức giận.

Edward chỉ gật đầu, nheo mắt đáp lại ánh nhìn chằm chằm của Billy qua màn mưa.

Tôi cảm thấy yếu ớt nhưng nhẹ nhõm vì Charlie chưa về nhà.

"Để em xử lý chuyện này cho, " tôi đề nghị. Ánh mắt u ám của Edward làm tôi lo lắng.

Tôi không ngờ anh đồng ý. "Chắc vậy là tốt nhất. Nhưng dù sao em cũng hãy cẩn thận. Thằng nhỏ chẳng biết gì đâu.”

Tôi hơi bực vì từ “thằng nhỏ”. "Jacob đâu có nhỏ tuổi hơn em nhiều lắm đâu, " tôi nhắc anh.

Anh nhìn tôi rồi, cơn giận anh bỗng dịu đi. "Ồ, anh biết, " anh cười toe toét đảm bảo với tôi.

Tôi thở dài rồi đặt tay lên tay cầm cửa xe.

"Đưa họ vô nhà nhé, " anh dặn, "để anh có thể đi. Anh sẽ trở lại lúc chạng vạng.”

"Anh muốn đi xe của em không?" tôi đề nghị, vừa tự hỏi không biết sẽ giải thích với Charlie như thế nào về vụ không có xe ở nhà.

Anh trợn tròn mắt. "Anh đi bộ về nhà còn nhanh hơn cái xe tải này chạy. "

"Anh đâu cần phải đi đâu, " tôi buồn bã nói.

Anh cười vì vẻ rầu rĩ của tôi. "Thực ra thì anh cần phải đi. Sau khi em tống khứ họ đi rồi” - anh liếc nhìn giận dữ về hướng cha con nhà Black - "em còn phải chuẩn bị tinh thần cho Charlie gặp bạn trai mới của em nữa. " Anh cười toe toét.

Tôi rên rỉ. "Cám ơn nhiều. "

Anh nhếch miệng cười nụ cười tôi thích. "Anh sẽ quay lại ngay, " anh hứa. Mắt anh lại liếc về phía hiên nhà, rồi anh nghiêng người hôn thật nhanh ngay dưới cằm tôi. Tim tôi chao đảo điên cuồng, và tôi, cũng, liếc nhìn về phía hàng hiên. Khuôn mặt của Billy không còn bình thản nữa, bàn tay ông chộp lấy chỗ gác tay của chiếc xe lăn.

"Nhanh nhé, " tôi nhấn mạnh khi mở cửa bước vào màn mưa.

Tôi có thể cảm thấy mắt anh dán vào lưng tôi khi tôi đi như chạy qua màn mưa lất phất về phía hàng hiên.

"Chào bác, Billy. Chào, Jacob. " tôi chào họ, cố vui vẻ hết mức có thể.

"Charlie đi suốt ngày – cháu hy vọng bác chưa đợi lâu. "

"Không lâu đâu, " Billy nói bằng giọng khẽ khàng. Đôi mắt đen của ông sắc lẻm.

"Bác chỉ muốn mang biếu cái này. "  Ông chỉ túi giấy nâu đang đặt trong lòng.

"Cám ơn bác, " tôi nói, cho dù tôi không biết đó có thể là. "Sao bác không vào nhà một chút để hong khô người?"

Tôi giả vờ không để ý đến cái nhìn dò hỏi dữ dội của ông khi mở khoá cửa, rồi vẫy tay gọi họ vào nhà trước mình.

"Đây, để cháu cầm cho nhé, " tôi đề nghị, quay ra đóng cửa. Tôi cho phép mình liếc nhìn lần cuối vào Edward. Anh đang đợi, hoàn toàn bất động, mắt nghiêm nghị.

"Cháu nên bỏ nó vào tủ lạnh, " Billy lưu ý khi ông trao cho tôi gói đồ. "Cá chiên nhà làm của Harry Clearwater  - món ưa thích của Charlie.  Tủ lạnh giữ nó khô ráo hơn. " ông nhún vai.

"Cám ơn bác, " tôi lặp lại, nhưng lần này thực sự biết ơn. "Cháu hết biết cách làm món cá rồi mà tối nay thế nào bố cháu cũng mang thêm cá về.

"Câu cá nữa hả?”  Billy hỏi với ánh mắt linh lợi. "Xuống chỗ thường câu? Chắc bác sẽ ghé qua gặp bố cháu.”

"Không, " tôi nói dối thật nhanh, mặt tôi bối rối. "Bố cháu đã đi đến chỗ mới ... mà cháu không biết ở đâu. "

Ông nhìn vẻ mặt thay đổi của tôi, và nó làm ông trầm tư suy nghĩ.

"Jake, " ông nói, vẫn dò xét tôi. "Sao con không đi lấy tấm hình Rebecca mới chụp trong xe vào đây? Bố cũng mang tặng Charlie đó. "

"Nó ở đâu vậy?" Jacob hỏi, giọng anh chàng buồn rầu. Tôi nhìn lướt qua anh, nhưng anh chàng cứ dán mắt xuống sàn nhà, lông mày nhíu lại.

"Bố nghĩ bố thấy nó trong thùng xe, " Billy nói. " chắc con phải lục tìm.

Jacob lùi lũi trở lại màn mưa.

Billy và tôi đối mặt nhau trong im lặng. Sau vài giây, sự im lặng bắt đầu làm tôi cảm thấy lúng túng ngượng nghịu, vì vậy tôi quay vào bếp. Tôi có thể nghe tiếng bánh xe ẩm ướt của ông nghiến trên vải sơn lót sàn khi ông đi theo.

Tôi đẩy túi giấy lên tầng trên cùng đã đầy nhóc của tủ lạnh, và quay mình đương đầu với ông. Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông không thể hiểu nổi.

"Charlie chắc còn lâu mới về nhà. " Giọng tôi gần như khiếm nhã.

Ông gật đầu đồng ý, nhưng chẳng nói gì.

"Cảm ơn bác một lần nữa vì đã cho món cá chiên, " tôi gợi ý.

Ông tiếp tục gật gù. Tôi thở dài và khoanh tay trước ngực.

Ông dường như cảm thấy tôi hết biết nói gì. "Bella, " ông nói, rồi do dự.

Tôi đợi.

"Bella, " ông lại nói, " Charlie là một trong những người bạn thân nhất của bác. "

"Vâng. "

Ông nói từng từ cẩn thận bằng giọng trầm trầm. "Bác để ý thấy cháu đang dành thời gian cho một thành viên trong gia đình Cullens. "

"Vâng, " tôi lặp lại cộc lốc.

Mắt ông nheo lại. "Có lẽ chẳng phải là chuyện bác, nhưng bác nghĩ đó không phải là một ý hay lắm đâu.

"Bác nói đúng, " tôi đồng ý. " Đó không phải là chuyện của bác. "

Ông nhướng đôi mày bạc vì giọng tôi. "Có lẽ cháu không biết chuyện này, gia đình Cullen mang tiếng không hay ở khu bảo tồn.”

"Thực ra thì, cháu biết rõ chuyện đó,” tôi báo ông biết bằng một giọng cứng cỏi. Điều này làm ông ngạc nhiên. "Nhưng tiếng tai đó đâu có ích gì, phải không? Vì nhà Cullen đâu bao giờ đặt chân lên khu bảo tồn?"  Tôi có thể thấy cách nhắc nhở kém tế nhị của mình về giao ước vừa ràng buộc vừa bảo vệ bộ lạc ấy đã làm ông sửng sốt.

"Đúng vậy,”   ông đồng ý, ánh mắt dè dặt. "Hình như cháu ... biết rất rõ về gia đình Cullens.  Rõ hơn bác nghĩ.”

Tôi nhìn chằm chằm làm ông phải quay đi. "Chắc rõ hơn cả bác.”

Ông bĩu đôi môi dày khi suy nghĩ về điều đó. "Chắc vậy. " ông thú nhận, nhưng mắt ông sắc sảo. "Thế Charlie cũng biết rõ chứ?"

Ông đã tìm ra gót chân Archille trong bộ áo giáp của tôi.

"Charlie rất thích nhà Cullens, " tôi đánh trống lảng.  Ông hiểu rõ sự lẩn tránh của tôi. Vẻ mặt ông không vui, nhưng không hề ngạc nhiên.

"Đó không phải là chuyện của bác, " ông nói. "Nhưng chắc là chuyện của Charlie. "

"Tuy vậy, vẫn là chuyện của cháu, dù cháu có nghĩ đó là chuyện của Charlie hay không, phải không bác?"

Tôi tự hỏi không biết ông có hiểu nỗi câu hỏi lộn xộn của tôi hay không khi tôi cố gắng không nói bất cứ câu gì nhượng bộ. Nhưng ông có vẻ hiểu. Ông suy nghĩ về câu đó khi mưa nặng hạt trên mái nhà, âm thanh duy nhất phá tan sự yên lặng.

"Đúng, " cuối cùng ông cũng đầu hàng. "Bác cũng nghĩ đó là chuyện của riêng cháu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm. "Cám ơn, Billy. "

"Chỉ xin hãy nghĩ về chuyện cháu sắp làm, Bella, " ông cố thuyết phục.

"OK, " tôi đồng ý nhanh chóng.

Ông cau mày. "Ý bác muốn nói là, đừng làm điều cháu sắp làm.

Tôi nhìn vào mắt ông, chan chứa nỗi lo ngại cho tôi, nên tôi chẳng biết nói gì.

Ngay lúc đó, cửa trước bị tông cái rầm, và tôi nhảy dựng lên vì âm thanh ấy.

"Chẳng thấy tấm hình nào ở đâu trong xe cả.  Giọng than phiền của Jacob vang đến tai chúng tôi trước khi anh chàng xuất hiện. Vai áo sơ mi của anh lấm tấm nước mưa, tóc nhỏ nước, khi anh chàng vòng qua góc nhà.

"Hmmm, " Billy làu bàu, bỗng trở nên vô tư, xoay xe lăn đối diện với con trai. "Chắc bố để nó ở nhà. "

Jacob trợn tròn mắt đầy kịch tính. "Tuyệt thật. "

"Ừm, Bella, hãy nói với Charlie " - Billy ngừng lại trước khi nói tiếp - "ý bác là, bọn bác có ghé qua. "

"Cháu sẽ nói, " tôi thì thầm.

Jacob ngạc nhiên. "Mình đi rồi sao?"

"Charlie sẽ về trễ lắm, " Billy giải thích khi ông đẩy xe qua mặt Jacob.

"Ôi. " Jacob có vẻ thất vọng. "Ừm, tôi nghĩ sẽ gặp lại bạn sau, Bella. "

"Chắc chắn rồi, " tôi đồng ý.

"Bảo trọng nhé, " Billy cảnh báo tôi. Tôi không trả lời.

Jacob giúp cha anh ra cửa. Tôi vẫy tay lấy lệ, liếc nhìn nhanh về phía chiếc xe tải của tôi bây giờ – chẳng còn ai, rồi đóng cửa lại trước khi họ khuất dạng.

Tôi đứng trong tiền sảnh một chút, lắng nghe âm thanh xe của họ khi nó lùi lại rồi chạy đi. Tôi đứng yên một chỗ, chờ nỗi bực tức và lo âu lắng xuống. Khi căng thẳng cuối cùng đã hơi dịu đi, tôi lên lầu thay bộ quần áo chưng diện của mình ra.

Tôi thử vài cái áo khác nhau, không biết đêm nay sẽ ra sao.

Khi tập trung vào chuyện sắp đến, chuyện tôi vừa trải qua đã trở thành chuyện nhỏ. Bây giờ vì đã không còn bị ảnh hưởng bởi Jasper và Edward, tôi bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Tôi chán nản không thèm chọn quần áo nữa – mà mặc đại một chiếc sơ mi fla-nen cũ với quần jean - biết là thế nào mình cũng phải mặc áo mưa suốt đêm nay.

Điện thoại reng nên tôi chạy hết tốc lực xuống lầu để nghe. Chỉ có một giọng tôi muốn nghe mà thôi; mọi giọng khác sẽ làm tôi thất vọng. Nhưng tôi biết nếu anh muốn nói chuyện với tôi, có lẽ anh sẽ biến điều đó thành hiện thực trong phòng tôi.

"Chào ?" tôi hỏi, không kịp thở.

"Bella? Tớ nè, " Jessica nói.

"Ồ, chào, Jess. " tôi tập trung đầu óc một chốc mới quay lại thực tại được.

Tưởng như bao tháng trời trôi qua chớ không phải chỉ mới mấy ngày tôi không trò chuyện với Jess. "Vụ khiêu vũ ra sao rồi?"

"Vui quá trời!" Jessica nói một thôi một hồi. Chẳng cần mời mọc thêm, cô nàng bắt đầu kể chi tiết từng phút một của đêm hôm trước.

Tôi chà chà rồi à à đúng chỗ, nhưng không dễ tập trung.

Jessica, Mike, khiêu vũ, trường - tất cả mọi thứ đều có vẻ chẳng liên quan gì tới tôi một cách kỳ lạ vào lúc này. Mắt tôi cứ liếc nhìn cửa sổ, cố đánh giá độ sáng sau đám mây dày đặc.

"Bồ có nghe t nói không đó, Bella ?" Jess hỏi, tức tối.

"Tớ xin lỗi, gì hả?"

"Tớ kể là, Mike hôn t!  Bồ có tin nỗi không?"

"Thật tuyệt vời, Jess, " tôi nói.

"Vậy bồ đã làm gì hôm qua?" Jessica thách thức, vẫn còn có vẻ bực mình vì việc tôi thiếu chú ý. Hay có lẽ cô nàng khó chịu vì tôi đã không hỏi chi tiết.

"Không gì hết, thật đó. Tôi chỉ đi vòng vòng ngoài trời để hít thở nắng trời thôi. "

Tôi nghe tiếng xe Charlie trong ga-ra.

"Thế bồ có biết thêm gì từ Edward Cullen không?"

Cửa trước đóng sầm và tôi có thể nghe Charlie đập rầm rầm dưới cầu thang, cất dụng cụ của ông.

".... " tôi do dự, không chắc câu chuyện của mình có phải là thêm gì không.

"Chào, nhóc!" Charlie gọi khi bố vào bếp. Tôi vẫy tay với ông.

Jess nghe tiếng ông. ", bố b ở đó hả. Không sao cả – mai nói nhe. Hẹn gặp lại bạn trong giờ Lượng giác. "

"Tạm biệt, Jess. " tôi gác điện thoại.

"Chào, bố, " tôi nói. Ông đang cọ rửa tay trong bồn rửa chén. "Cá đâu rồi?"

"Bố tống vô ngăn đá rồi. "

"Con sẽ đi lấy mấy miếng trước khi tụi nó bị đông cứng - Billy cho ít cá chiên của Harry Clearwater chiều nay đó. " Tôi cố tỏ ra nhiệt tình.

"Vậy à?" mắt Charlie sáng rỡ. "Món bố khoái.

Charlie tắm rửa trong khi tôi chuẩn bị bữa tối. Chẳng mất bao nhiêu thời gian là chúng tôi đã ngồi ở bàn, ăn trong im lặng. Charlie đang thưởng thức món của mình. Tôi đang phân vân tuyệt vọng làm sao để thực hiện nhiệm vụ được giao, cố nghĩ ra cách đề cập đến đề tài này.

"Hôm nay con làm gì?" ông hỏi, lôi tôi ra khỏi sự mơ màng.

"Ừm, chiều nay con chỉ đi chơi quanh nhà ..." Thực ra thì, chỉ phần rất mới đây của buổi chiều hôm nay. Tôi cố giữ lạc quan trong giọng nói, nhưng chẳng cảm thấy vậy trong lòng. " Còn sáng nay thì con qua nhà Cullens chơi'. "

Charlie làm rớt cái nĩa.

"Nhà bác sĩ Cullen?" ông kinh ngạc hỏi.

Tôi giả vờ không nhận thấy phản ứng của ông. "Dạ. "

"Con làm gì ở đó?" ông không nhặt nĩa lên.

"Ừm, con có hẹn với Edward Cullen đêm nay, nên anh ấy muốn giới thiệu con với cha mẹ của anh ấy ... Bố?"

Trông giống như Charlie đang bị lên tăng xông.

"Bố, bố ổn chứ ?"

"Con sẽ đi chơi với Edward Cullen?" ông la lối.

Ừ - ồ. " con tưởng bố thích nhà Cullens. "

"Hắn ta quá già so với con, " ông la to.

"Tụi con đều là học sinh trung học mà, " tôi chỉnh lại, dù bố nói đúng hơn bố tưởng.

"Chờ chút. " ông dừng lại. "Ai là Edwin ?"

"Edward là người trẻ nhất, có tóc nâu đỏ sẫm.”  Người đẹp trai, người đẹp như thần thánh, người ...

"Ồ, ờ thì, vậy thì " - ông đấu tranh - "đỡ hơn, bố nghĩ.  Bố không thích khuôn mặt của thằng to con.  Bố biết nó là một thằng bé dễ thương và vân vân, nhưng nó trông quá ... chững chạc so với con. Có phải Edwin này là bạn trai của con không?"

"Edward, bố. "

"Phải không?"

"Con nghĩ là đại loại vậy. "

"Sao tối qua con bảo con không để ý tới thằng nào trong thành phố hết. " Nhưng ông đã nhặt cái nĩa lên, nên tôi có thể xem như phần tệ nhất đã qua rồi.

"Ừm, Edward đâu có sống trong thành phố đâu, bố. "

Ông vừa nhìn tôi bất mãn vừa nhai.

"Và, dù sao chăng nữa, " tôi nói tiếp, "chỉ mới là giai đoạn đầu thôi mà, bố biết rồi.  Đừng làm con quê với kiểu nói bạn trai này nọ, nhé?"

"Khi nào nó đến?"

"Chắc vài phút nữa. "

"Nó sẽ đưa con đi đâu?"

Tôi rên to. "Con hy vọng bây giờ bố sẽ bỏ cách tra tấn kiểu toà án dị giáo khỏi phương pháp của bố đi. Chúng con sẽ chơi bóng chày với gia đình anh ấy. "

Khuôn mặt ông nhăn lại rồi thì cuối cùng ông cũng cười khúc khích. "Con mà chơi bóng chày hả?"

"Ừm, chắc con chỉ ngồi xem thôi.”

"Con hẳn thích anh chàng này lắm đây,” ông nghi ngờ quan sát.

Tôi thở dài và trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin để ông yên tâm.

Nghe tiếng gầm rú của động cơ dừng lại ngay trước nhà, tôi đứng bật dậy và bắt đầu rửa chén đĩa.

"Để chén đĩa đó đi, tối nay bố rửa cho. Con nuông chiều bố quá rồi.”

Chuông cửa reo, và Charlie hầm hầm ra mở cửa. Tôi theo sát ông.

Tôi đã không nhận ra mưa lớn như thế nào ở bên ngoài. Edward đứng trong quầng sáng của bóng đèn hàng hiên, trông giống như người mẫu nam trong quảng cáo áo mưa.

"Vào đi, Edward. "

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi Charlie gọi đúng tên anh.

"Cám ơn, Chief Swan, " Edward lễ phép nói.

"Cứ tự nhiên và hãy gọi ta là Charlie. Đây, để ta treo áo khoác cho cháu.”

"Cám ơn, Ngài. "

"Ngồi đó đi, Edward. "

Tôi nhăn nhó.

Edward nhẹ nhàng ngồi vào chiếc ghế duy nhất, làm tôi phải ngồi cạnh Chief Swan trên ghế xô-pha. Tôi liếc nhìn anh đe doạ. Anh nháy mắt sau lưng Charlie.

"Vậy ta nghe nói cháu sẽ đưa con gái ta đi xem bóng chày.  Chỉ ở Washington thì chuyện trời đang mưa như trút mới chẳng hề có ảnh hưởng gì đến chuyện chơi thể thao ngoài trời.

"Vâng, thưa Ngài, đó là kế hoạch. " Anh trông chẳng có vẻ bị bất ngờ vì tôi đã kể bố nghe sự thật.  Tuy vậy, chắc anh đã nghe lén.

"Ừm, mong cháu gặp nhiều may mắn. "

Charlie cười, và Edward cười theo.

"OK. " tôi đứng dậy. " Chọc con vậy đủ rồi. Đi nào. " Tôi quay lại phòng khách rồi mặc áo khoác vào. Họ đi theo.

"Đừng về trễ quá nhé, Bell. "

"Đừng lo, Charlie, cháu sẽ đưa cô ấy về sớm, " Edward hứa.

"Cháu chăm sóc cô gái của ta giùm nhé?"

Tôi rên rỉ, nhưng họ lờ tôi đi.

"Cô ấy sẽ an toàn với cháu, cháu xin hứa, thưa Ngài. "

Charlie không thể nghi ngờ gì sự chân thành của Edward, từng lời anh đều đầy vẻ chân thành.

Tôi hầm hầm bước ra. Họ cùng cười, và Edward theo tôi.

Tôi đứng lặng trên hàng hiên. Đằng kia, sau xe tải của tôi, là chiếc jeep khổng lồ.

Vỏ xe của nó cao hơn thắt lưng của tôi. Có khung kim loại bảo vệ đèn pha và đèn hậu, và bốn đèn pha gắn ở cái cản bùn. Mui kim loại tháo rời được màu đỏ bóng loáng.

Charlie huýt sáo nho nhỏ.

"Nhớ thắt dây an toàn, " ông nghẹn lời.

Edward đi theo bên tôi và mở cửa. Tôi ước lượng khoảng cách đến chỗ ngồi rồi chuẩn bị nhảy lên đó. Anh thở dài, rồi nâng tôi lên bằng một tay. Tôi hy vọng Charlie không chú ý chuyện đó.

Khi anh đi vòng qua phía tài xế, bằng bước đi bình thường, bước đi của con người, tôi cố đeo dây an toàn vào. Nhưng có quá nhiều khoá.

"Tất cả những cái này là gì?" tôi hỏi khi thấy anh mở cửa.

"Đó là bộ khoá bảo hộ để chạy trên địa hình gồ ghề.”

"Ôi. "

Tôi cố gắng tìm cách cài mấy cái khoá cho đúng chỗ, mà chẳng được. Anh lại thở dài rồi vươn tay giúp tôi. Tôi mừng vì mưa quá lớn nên không thấy được Charlie rõ ràng trên hàng hiên.

Nghĩa là ông không thể biết được cái kiểu tay Edward nấn ná ở cổ tôi, vuốt dọc xương vai tôi. Tôi không dám giúp anh và ráng tập trung không thở dồn dập.

Edward vặn chìa khoá và động cơ gầm lên. Chúng tôi chạy ra khỏi nhà.

"Anh có ... cái xe Jeep ... lớn quá.”

"Của Emmett đó.  Anh nghĩ em không muốn chạy bộ hết cả quãng đường. "

"Anh để thứ này ở đâu vậy?

"Bọn anh nâng cấp một trong mấy cái nhà phụ thành ga - ra. "

"Anh không thắt dây an toàn vào à?"

Anh nhìn tôi tỏ vẻ hoài nghi.

Sau đó tôi hiểu ra một chuyện.

"Chạy bộ hết cả quãng đường?  Nghĩa là, mình vẫn sẽ phải chạy một đoạn sao?" giọng tôi cao lên vài quãng tám.

Anh mím môi cười. "Em đâu có chạy. "

"Em ói mất.”

"Nhắm chặt mắt lại, em sẽ ổn thôi. "

Tôi cắn môi, cố không hoảng sợ.

Anh nghiêng người hôn lên đầu tôi, rồi rên rỉ. Tôi nhìn anh, không hiểu được.

"Em dưới mưa thơm quá, " anh giải thích.

"Thơm theo kiểu tốt, hay theo kiểu xấu?" tôi cẩn thận hỏi.

Anh thở dài. "Cả hai, lúc nào cũng cả hai. "

Tôi không biết làm sao anh thấy được đường đi trong bóng đêm và dưới màn mưa như trút, nhưng không biết sao anh tìm thấy một đường phụ, không giống đường trong thành phố nhưng khá hơn một con đường mòn trên núi. Trong một thời gian dài, chúng tôi không thể nói chuyện được, vì tôi bị nảy tưng tưng trên ghế giống như búa khoan. Thế mà, anh lại có vẻ khoái chuyến đi này nên cười suốt chuyến đi.

Rồi chúng tôi cũng đến cuối đường; cây cối tạo thành những bức tường xanh ở ba phía của xe gíp. Mưa chỉ còn là cơn mưa bụi lất phất, càng lúc càng thưa dần, bầu trời sáng hơn qua các đám mây.

"Xin lỗi, Bella, mình phải đi bộ từ chỗ này. "

"Anh biết sao không? Em sẽ đợi anh ở đây. "

"Lòng can đảm của em đâu mất rồi? Sáng nay em thật phi thường. "

"Em vẫn chưa quên lần cuối đó. Chẳng lẽ chỉ mới hôm qua sao?

Anh đi vòng qua phía tôi ngồi chớp nhoáng. Anh bắt đầu mở khoá an toàn cho tôi.

"Em tự làm, anh đi đi,  tôi phản đối.

"Hmmm " anh trầm ngâm vừa tháo thật nhanh. "Chắc anh sẽ phải chỉnh sửa lại ký ức của em.

Trước khi tôi có thể phản ứng, anh lôi tôi ra khỏi xe Jeep và đặt tôi lên mặt đất.  Bây giờ chỉ còn là sương mù; Alice nói đúng.

"Chỉnh sửa ký ức của em?" tôi bối rối hỏi.

"Đại loại thế. " anh đang nhìn tôi chằm chằm, cẩn thận, nhưng mắt anh lấp lánh hài hước. Anh đặt tay anh vào xe jeep ở hai bên đầu tôi rồi nghiêng về phía trước và, ép tôi vào cửa. Anh tựa sát hơn, mặt anh chỉ cách mặt tôi một inch. Tôi chẳng thể né đi đâu được.

"Bây giờ thì, " anh thở, và mùi hương của anh làm tôi không suy nghĩ được,

"Thực ra em đang lo ?"

"Ừm, ờ..., tông trúng cây - " tôi nuốt nhanh " - và chết. Rồi ói.

Anh nín cười. Rồi anh cúi đầu xuống và nhẹ chạm vào đôi môi lạnh vào lõm ở đáy cổ họng tôi.

"Bây giờ em vẫn lo lắng à?" anh thì thầm bên da tôi.

"Vẫn. " tôi cố tập trung. "lo tông phải cây và ói.”

Mũi anh vẽ một đường từ da cổ họng đến cằm tôi.

Hơi thở lạnh giá của anh làm tôi nhột.

"Còn bây giờ ?" môi anh thì thầm ở quai hàm tôi.

"Cây, " tôi hổn hển nói. "ói. "

Anh ngẩng mặt hôn lên mí mắt tôi. " Bella, em thực ra đâu nghĩ anh sẽ tông trúng cây, phải không?"

"Anh thì không, nhưng em thì có thể. " Giọng tôi chẳng chút tự tin. Anh ngửi thấy mùi chiến thắng dễ dàng.

Anh từ từ hôn xuống má tôi, rồi ngưng ở ngay khóe miệng.

"Anh mà để cây tông trúng em sao?" Môi anh vừa mới lướt qua môi dưới đang run rẩy của tôi.

"Không, " tôi thở. Tôi biết có phần thứ nhì trong khả năng phòng thủ xuất sắc của tôi, nhưng tôi không tài nào sử dụng được.

"Em thấy chưa, " anh nói, môi anh lướt trên môi tôi. "Đâu có gì phải sợ, phải không?"

"Không có, " tôi thở dài, chịu thua.

Sau đó anh hầu như thô bạo ôm mặt tôi trong tay anh, và cuồng nhiệt hôn tôi, đôi môi khao khát của anh kích thích đôi môi tôi.

Chẳng có gì có thể biện minh về hành vi của tôi được.  Rõ ràng bây giờ tôi nhận thức tốt hơn rồi. Nhưng tôi không thể ngăn mình phản ứng y như lần đầu tiên. Thay vì giữ bất động một cách an toàn, cánh tay tôi vươn ra quấn chặt cổ anh, và tôi đột ngột áp chặt vào thân thể cứng như đá của anh. Tôi khao khát, và môi tôi hé mở.

Anh chao đảo lùi lại, vùng thoát khỏi vòng tay ghì chặt của tôi một cách dễ dàng.

"Quỷ quái, Bella !" anh dừng lại, nói hổn hển. "Em sẽ làm anh chết mất, anh thề đó.”

Tôi ngả người, chống tay vào đầu gối để khỏi té.

"Làm sao mà hủy diệt được anh chứ, " tôi lầm bầm, cố giữ nhịp thở bình thường.

"Anh đã tin vậy trước khi gặp em. Bây giờ mình hãy ra khỏi đây trước khi anh làm chuyện gì đó vô cùng ngu ngốc, " anh gầm gừ.

Anh ném tôi choàng lên anh như trước đây, và tôi có thấy anh ráng rất nhiều để có thể nhẹ nhàng như vậy. Tôi kẹp chân quanh eo anh và siết chặt tay quanh cổ anh.

"Đừng quên nhắm mắt lại, " anh cảnh báo nghiêm khắc.

Tôi nhanh chóng vùi mặt vào vai anh, dưới cánh tay của mình, rồi nhắm nghiền mắt.

Và hầu như tôi chẳng hề biết chúng tôi đang di chuyển. Tôi có thể cảm thấy anh đang lướt đi dưới tôi, nhưng chắc có lẽ anh đi trên vỉa hè, nên cử động rất êm ái. Tôi định nhìn lén, chỉ để coi anh có thực đang bay xuyên qua rừng như lúc trước hay không, nhưng tôi cưỡng lại ý muốn đó. Không đáng để bị chóng mặt kinh hồn như thế. Tôi tự hài lòng với việc lắng nghe hơi thở anh đều đặn.

Tôi không hoàn toàn chắc mình đã dừng lại cho đến khi anh với tay ra sau sờ vào tóc tôi.

"Xong rồi, Bella. "

Tôi dũng cảm mở mắt ra, và, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã đứng yên hoàn toàn. Tôi khó khăn buông tay chân đang kẹp chặt anh rồi tuột xuống đất, rớt xuống đất nằm nghiêng một bên.

"Ôi!" tôi thở hổn hển khi rớt trúng mặt đất ẩm ướt.

Anh nhìn tôi chằm chằm một cách hoài nghi, không biết có phải anh vẫn còn quá giận để thấy tôi buồn cười hay không. Nhưng nét ngỡ ngàng của tôi đã làm anh không kềm được, và anh phá ra cười ngặt nghẽo.

Tôi đứng dậy, lờ anh đi khi phủi bùn và cây dương xỉ ra khỏi áo khoác. Chỉ làm anh cười dữ hơn. Bực mình, tôi bắt đầu sải bước đi vào rừng.

Tôi cảm thấy cánh tay anh ôm eo tôi.

"Em định đi đâu vậy, Bella ?"

"Đi xem bóng chày. Anh dường như không quan tâm đến chuyện chơi nữa, nhưng chắc chắn người khác vẫn vui khi không có anh. "

"Em sẽ đi không đúng đường. "

Tôi quay lại không thèm nhìn anh, và hầm hầm đi theo chiều ngược lại. Anh giữ tôi lại.

"Đừng giận nào, anh không nhịn được. Em mà nhìn thấy được mặt em. "

Anh cười khúc khích rồi mới nín được.

"Ồ, chỉ anh mới được phép nổi giận thôi sao?" tôi nhướng mày hỏi.

"Anh đâu có nổi giận với em đâu. "

"Bella, em sẽ làm anh chết mất ?" tôi chua chát trích dẫn lời anh.

"Đó là sự thực mà. "

Tôi định quay lưng bỏ đi, nhưng anh ôm tôi thật nhanh.

"Anh đã nổi giận, " tôi kiên quyết.

". "

"Nhưng anh vừa mới nói - "

"Anh không nổi giận với em. Em không thấy sao, Bella ?" anh bỗng dữ dội, mọi dấu vết trêu ghẹo biến mất. "Em không hiểu sao?"

"Thấy gì?" tôi hỏi, bối rối vì tâm trạng thay đổi đột ngột của anh hơn là vì lời anh nói.

"Anh chưa bao giờ giận em làm sao anh có thể vậy được?  Dũng cảm, đầy tin cậy ... nồng nàn như em.”

"Vậy thì tại sao chứ?" tôi thì thầm, nhớ tâm trạng u ám đã kéo anh ra xa tôi, tôi luôn nghĩ đó là sự thất vọng rõ rệt khi nhìn thấy yếu điểm của tôi, sự chậm chạp của tôi, phản ứng con người không kiểm soát được trong tôi

Anh cẩn thận ôm hai má tôi. "Anh giận điên bản thân mình, " anh nhẹ nhàng nói. "Vì anh dường như luôn mang lại nguy hiểm cho em. Chính bản thân anh làm em bị hiểm nguy. Đôi khi anh thực căm giận mình. Lẽ ra anh phải mạnh mẽ hơn, lẽ ra anh có thể - "

Tôi đưa tay che miệng anh. "Đừng. "

Anh nắm tay tôi, gỡ ra khỏi môi anh, nhưng ôm nó trên mặt anh.

"Anh yêu em, " anh nói. "Đó là cái cớ tệ hại biện minh cho chuyện anh đang làm, nhưng đúng là vậy. "

Đây là lần đầu tiên anh nói anh yêu tôi - bằng nhiều lời như thế. Anh hẳn không nhận ra điều đó, nhưng tôi dĩ nhiên đã nhận ra.

"Bây giờ, vui lòng cố cư xử cho đàng hoàng nhé, " anh nói tiếp rồi cúi mình khẽ lướt môi anh lên môi tôi.

Tôi đứng yên không nhúc nhích rồi thở dài.

"Anh đã hứa với Chief Swan anh sẽ đưa em về nhà sớm, nhớ không? Mình nên bắt đầu đi thôi. "

"Vâng, thưa lệnh bà. "

Anh mỉm cười đầy nuối tiếc và thả tôi ra nhưng vẫn giữ một tay. Anh dẫn tôi đi vài bước qua đám dương xỉ cao, ẩm ướt và đám rêu bao phủ quanh cây thiết sam khổng lồ, thế rồi chúng tôi đã ở đó, ngay bên rìa một cánh đồng mênh mông lọt giữa lòng các đỉnh núi Olympic. Nó rộng gấp hai lần bất kỳ một sân vận động bóng chày nào.

Tôi thấy những người khác đều đã ở đó; Esme, Emmett, và Rosalie, ngồi trên một mỏm đá trồi trên mặt đất, gần chúng tôi nhất, chắc khoảng một trăm mét. Xa hơn là Jasper và Alice, cách ít nhất một phần tư dặm, hình như đang ném cái gì đó qua lại, nhưng tôi chẳng hề thấy trái banh nào. Hình như Carlisle đang đánh dấu mấy vị trí cột gôn, nhưng chẳng lẽ chúng xa nhau đến vậy sao?

Khi chúng tôi đến gần, ba người đang ngồi trên mỏm đá đứng lên.

Esme bắt đầu tiến về phía chúng tôi. Emmett làm theo sau khi nhìn lâu vào lưng Rosalie; Rosalie đã duyên dáng đứng lên rồi bước về phía sân chơi mà không liếc về phía chúng tôi. Dạ dày tôi quặn lên phản ứng lại.

"Có phải lúc nãy chúng ta đã nghe tiếng con không đó, Edward ?" Esme hỏi khi đến gần.

"Nghe giống như con gấu bị mắc nghẹn vậy,” Emmett giải thích.

Tôi ngập ngừng mỉm cười với Esme. "Ảnh đó. "

"Bella buồn cười không chịu nỗi, " Edward giải thích, nhanh chóng san đều tỉ số.

Alice đã rời khỏi vị trí của mình và đang chạy, hoặc khiêu vũ, về phía chúng tôi. Cô nàng lao thật nhanh rồi dừng sững lại trước mặt chúng tôi. "Đến lúc rồi, " cô công bố.

Ngay khi cô nói, tiếng sấm trầm lay chuyển khu rừng phía bên kia, rồi rung chuyển ở hướng tây về phía thành phố.

"Kỳ quái, hả?" Emmett thân mật thoải mái nói, vừa nháy mắt với tôi.

"Đi nào. " Alice nắm tay Emmett rồi họ chạy như bay về phía sân chơi ngoại cỡ ; cô nàng chạy như một con linh dương gazen.  Còn anh ấy cũng gần duyên dáng và nhanh bằng cô - tuy Emmett không bao giờ có thể so sánh được với linh dương gazen.

"Mọi người sẵn sàng chơi chưa ?" Edward hỏi, mắt anh háo hức, sáng rực.

Tôi tỏ vẻ hăng hái như mọi người. "Đi nào!"

Anh cười khúc khích và, sau khi vò rối tóc tôi, nhảy vọt theo hai người kia.

Anh chạy nhanh hơn, một con báo gê-pa chớ không phải là linh dương gazen, nên anh nhanh chóng bắt kịp họ. Vẻ uyển chuyển và sức mạnh ấy làm tôi kinh ngạc.

"Mình xuống đó nhé?" Esme hỏi bằng giọng du dương,dịu dàng của bà  và tôi nhận ra mình đang há hốc miệng nhìn theo anh. Tôi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường rồi gật đầu. Esme luôn đi cách tôi vài bước chân, và tôi tự hỏi có phải bà vẫn còn cẩn thận không dám làm tôi sợ không. Bà chẳng hề sốt ruột, luôn giữ cho sải chân của mình vừa với bước chân tôi .

"Bác không chơi với họ sao?" tôi rụt rè hỏi.

"Không, bác thích làm trọng tài hơn - bác muốn làm mọi người chơi trung thực, " bà giải thích.

"Vậy họ thích ăn gian lắm à?"

"Ừ - cháu chờ coi chúng nó cãi nhau! Thật ra thì, bác hy vọng cháu không thấy được chuyện đó, cháu sẽ nghĩ tụi nó được sói nuôi dạy khôn lớn."

"Bác nói nghe giống y mẹ con, " tôi cười, ngạc nhiên.

Bà cũng cười. "Ừm, bác luôn nghĩ chúng là con mình.

Bác chẳng bao giờ quên được bản năng làm mẹ - Edward có kể con nghe là bác đã mất một đứa con không?"

"Dạ không, " tôi thì thầm, sửng sốt, cố hiểu khoảng thời gian nào của cuộc đời bà đang nhớ lại.

"Đúng vậy, đứa con đầu lòng và duy nhất của bác.  Nó chết chỉ vài ngày sau khi được sinh ra, sinh linh bé bỏng tội nghiệp,”  bà thở dài. "chuyện đó làm tan nát tim ta - đó là lý do ta nhảy xuống vách đá, con biết đó, " bà nói với vẻ thực thà.

"Edward chỉ kể là bác t-té, " tôi nói lắp.

"Luôn là một quý ông. " bà mỉm cười. " Edward là con trai đầu tiên của bác.

Bác luôn nghĩ về nó như vậy, mặc dù nó lớn tuổi hơn cả bác, ít ra là theo một cách nào đó.”  bà thân thiện mỉm cười với tôi. "Đó là lý do tại sao bác vui mừng vì nó tìm được con, con yêu. " Sự âu yếm nghe thật tự nhiên trên môi bà.

"Nó đã là một người đàn ông lẻ loi quá lâu; bác đau lòng khi thấy nó cô đơn. "

"Vậy bác không thấy phiền sao?" tôi hỏi, lại do dự. "vì con ... hoàn toàn không thích hợp với anh ấy?"

"Không. " bà trầm tư. "Con là người nó ước ao. Rồi sẽ ổn cả thôi, " nói, dù trán nhăn lại lo lắng. Một tràng sấm rền khác bắt đầu.

Rồi Esme dừng lại; rõ ràng, chúng tôi đã đến rìa sân đấu.  Hình như họ đã chia nhóm. Edward đứng ngoài xa bên trái sân, Carlisle đứng giữa cột gôn đầu tiên và thứ nhì, và Alice giữ bóng, đứng ở vị trí hẳn là mô đất của cầu thủ ném bóng.

Emmett đang quất một cây gậy nhôm; nó rít lên hầu như không thể nhìn thấy được trên không. Tôi chờ anh đến gần vị trí đích đến để ghi bàn, nhưng sau đó tôi nhận ra, với tư thế của anh, anh đã ở đó - cách xa mô đất của cầu thủ ném bóng hơn tôi nghĩ lẽ ra thế. Jasper đứng sau anh ta vài bước chân, bắt cho nhóm kia. Tất nhiên, không ai trong nhóm đeo găng tay.

"Được rồi, " Esme gọi bằng một giọng trong trẻo, tôi nghĩ cả Edward cũng nghe được, dù xa như thế. "Người đánh bóng bước lên. "

Alice đứng thẳng, y như bất động. Kiểu nàng như đang rón rén chớ không phải chuẩn bị giao bóng đầy đe doạ. Cô cầm bóng bằng cả hai tay để ở thắt lưng, rồi, như cú tấn công của rắn  mang bành, tay phải của cô nàng vươn ra và quả bóng đập mạnh vào tay Jasper.

"Có phải đó là một cú đánh trượt không?" tôi thì thầm với Esme.

"Nếu chúng không quất bóng, thì đó là cú đánh trượt, " bà bảo tôi.

Jasper ném mạnh quả bóng trở lại bàn tay đang chờ đợi của Alice. Cô nàng cười toe toét thật nhanh. Rồi bàn tay cô vươn ra lần nữa.

Lần này cây gậy xuất hiện đúng lúc để đập vào quả bóng vô hình. Tiếng rắc khi bóng chạm gậy làm choáng váng, rền vang như sấm; vang vọng qua dãy núi - tôi ngay lập tức hiểu vì sao lại cần có sấm sét.

Quả bóng bay vút như ngôi sao băng trên sân, tuốt vào rừng bên cạnh.

"Cú đánh thành công, " tôi thì thầm.

"Chờ chút, " Esme cảnh báo, chăm chú lắng nghe, một tay đưa lên. Emmett như bóng mờ vút quanh các cột gôn, Carlisle che chắn anh ta. Tôi nhận ra không có Edward.

"Ra ngoài!" Esme kêu to bằng giọng nói trong trẻo. Tôi nhìn chằm chằm hoài nghi khi thấy Edward xuất hiện ở mép rừng, quả bóng nằm trong bàn tay đang đưa lên cao của anh, cười toe toét cả tôi còn nhìn thấy.

"Emmett đánh mạnh nhất, " Esme giải thích, "nhưng Edward chạy nhanh nhất. "

Các lượt chơi cứ tiếp tục trước đôi mắt hoài nghi của tôi. Không thể theo kịp tốc độ quả bóng, tốc độ cơ thể họ chạy quanh sân.

Tôi biết một lý do khác khiến họ chờ có sấm mới chơi khi Jasper, cố tránh khu vực hoạt động bất khả chiến bại của Edward, đã đánh một quả bóng nảy về phía Carlisle. Carlisle chụp bóng, rồi đua với Jasper về cột gôn đầu. Khi họ tông vào nhau, âm thanh giống như tiếng hai tảng đá lăn khổng lồ chạm nhau. Tôi đứng bật dậy lo lắng, nhưng họ chẳng biết sao mà chẳng hề bị suy suyển gì.

"An toàn, " Esme gọi bằng giọng điềm tĩnh.

Nhóm của Emmett hơn một điểm - Rosalie cố chạy vùn vụt quanh các cột gôn sau khi bắt được một trong những quả bóng bổng của Emmett - lúc Edward bắt được trái thứ ba. Anh chạy nhanh về phía tôi, mắt long lanh phấn khích.

"Em thấy sao?" anh hỏi.

“Chắc chắn một điều là, em sẽ chẳng bao giờ còn có thể ngồi coi cho tới hết Major League Baseball già cỗi buồn tẻ được nữa. "

"Nghe y như trước đây em làm vậy nhiều lắm vậy, " anh cười.

"Em hơi thất vọng, " tôi trêu.

"Sao vậy?" anh hỏi, thắc mắc.

"Ừm, sẽ thật hay nếu em có thể tìm ra chỉ một chuyện anh không làm giỏi hơn người khác trên hành tinh này. "

Anh nụ cười nhếch môi đặc biệt của mình, làm tôi ngừng thở.

"Tới phiên anh, " anh nói, hướng về vị trí phát bóng.

Anh chơi thông minh, giữ quả bóng thấp, ngoài tầm với của bàn tay luôn sẵn sàng của Rosalie ở vùng ngoài sân, chạy được qua hai cột gôn nhanh như chớp trước khi Emmett có thể mang được bóng về. Carlisle đánh một trái ra thật xa sân bóng - với tiếng bùm làm tai tôi đau nhức – mà cả ông lẫn Edward đều thành công. Alice duyên dáng vỗ vào tay phải của họ chúc mừng.

Điểm số thay đổi liên tục khi trận đấu tiếp tục diễn ra, và họ trêu chọc nhau như bất kỳ người chơi bóng trên đường phố nào khi thay phiên nhau dẫn đầu.

Thỉnh thoảng Esme lại bảo họ phải giữ trật tự. Sấm nổ đùng đùng, nhưng chúng tôi vẫn khô ráo, đúng như Alice đã dự đoán.

Lúc Carlisle đến phiên đánh bóng, Edward tới phiên bắt bóng, thì bỗng Alice thở hổn hển. Mắt tôi đang nhìn Edward, như thường lệ, và tôi thấy đầu anh ngẩng lên ngay tức khắc nhìn cô.

Mắt họ gặp nhau và cái gì đó ngay lập tức được cảm nhận giữa hai người. Anh đã ở bên tôi ngay trước khi người khác hỏi Alice có chuyện gì không ổn.

"Alice? giọng Esme căng thẳng.

"Con không thấy - con không biết, " cô ấy thì thầm.

Tất cả những người khác lúc này đều đã tụ lại.

"Chuyện gì vậy, Alice ?" Carlisle hỏi bằng giọng bình tĩnh đầy quyền uy.

"Họ đang đi nhiều nhanh hơn con nghĩ.  Con thấy là lúc trước mình đã đánh giá sai, " cô thì thầm.

Jasper nghiêng người về phía cô ấy, dáng chở  che. "Đã thay đổi chuyện gì?" anh hỏi.

"Họ nghe chúng ta chơi, nên đổi hướng đi, " cô nói, hối lỗi, như thể cô thấy mình chịu trách nhiệm về thứ gì đó đã làm cô sợ.

Bảy cặp mắt tinh anh liếc qua tôi rồi nhìn sang chỗ khác.

"Bao lâu nữa?" Carlisle nói, quay về phía Edward.

Vẻ tập trung cao độ hiện trên mặt anh.

"Chưa đầy năm phút. Họ đang chạy - họ muốn chơi. " Anh giận dữ.

"Con làm chuyện đó được không?" Carlisle hỏi anh, mắt anh liếc về tôi lần nữa.

"Không, không cõng - " anh ngắt lời. "Hơn nữa, chúng ta không muốn chúng đánh hơi thấy mùi rồi rượt theo săn. "

"Bao nhiêu người?" Emmett hỏi Alice.

"Ba, " cô trả lời cụt ngủn.

"Ba !" anh chế giễu. "Để tụi nó đến đi. " Các bắp cơ như thép nổi cuồn cuộn trên cánh tay vạm vỡ của anh.

Carlisle cân nhắc trong chớp mắt mà tưởng như bất tận. Chỉ Emmett là có vẻ bình thản; còn ai nấy đều nhìn chằm chằm vào mặt Carlisle đầy lo lắng.

"Hãy cứ tiếp tục chơi, " Carlisle cuối cùng quyết định. Giọng ông bình tĩnh và đều đều.    “Alice nói họ chỉ tò mò thôi mà.”

Tất cả điều này được nói thật nhanh chỉ trong một vài giây. Tôi lắng nghe cẩn thận và hầu như hiểu toàn bộ dù tôi không nghe được Esme hỏi Edward điều gì bằng đôi môi mấp máy. Tôi chỉ thấy anh lắc nhẹ đầu và vẻ nhẹ nhõm hiện trên khuôn mặt bà.

"Mẹ bắt bóng nhé, Esme,” anh nói. "Con bây giờ làm trọng tài. " rồi anh đứng trước mặt tôi.

Những người khác quay lại sân, cảnh giác quét mắt vào khu rừng âm u bằng đôi mắt sắc sảo của mình. Alice và Esme định vị trí quanh nơi tôi đứng.

"Thả tóc em xuống đi, " Edward nói bằng một giọng trầm và đều đều.

Tôi ngoan ngoãn kéo dây thun buộc tóc ra rồi hất tóc quanh mình.

Tôi nói điều ai cũng biết. "Mấy người kia sắp đến rồi. "

"Ừ, hãy đứng yên, im lặng, và đừng rời anh, nhé. "

Anh giấu vẻ căng thẳng trong giọng anh rất giỏi, nhưng tôi vẫn nghe được.  Anh kéo mái tóc dài của tôi ra trước, quanh mặt tôi.

"Chẳng ích gì đâu, " Alice nói nhẹ nhàng. "Em ngửi được mùi của chị ấy từ bên kia sân lận. "

"Anh biết.  Nét thất vọng ánh lên trong giọng anh.

Carlisle đứng ở vị trí phát bóng, và những người khác chơi chẳng chút thiết tha.

"Esme hỏi anh gì vậy?" tôi thì thầm.

Anh do dự một chút rồi mới trả lời. "Hỏi họ có khát không, " anh thì thầm miễn cưỡng.

Từng giây trôi qua; trận đấu diễn ra trong thờ ơ. Không ai dám đánh mạnh hơn một cú chặn, còn Emmett, Rosalie, và Jasper chạy vè vè ở khu vực gần gôn.

Thỉnh thoảng, dù nỗi sợ hãi làm tê liệt não tôi, tôi biết mắt Rosalie chiếu vào tôi. Ánh mắt vô cảm, nhưng cái cách cô bậm môi làm tôi nghĩ cô đang giận dữ.

Edward chẳng hề chú ý đến trận đấu, mắt và tâm trí anh đang hướng về phía rừng.

"Anh xin lỗi, Bella, " anh thì thầm xúc động. "Thật ngu ngốc, vô trách nhiệm, khi đặt em vào tình trạng nguy hiểm như thế này. Anh thật lòng xin lỗi. "

Tôi nghe hơi thở anh ngưng lại, và mắt anh tập trung vào sân bên phải. Anh bước nửa bước, chắn tôi với thứ đang tiến đến.

Carlisle, Emmett, và những người khác cùng quay về hướng đó, lắng nghe tiếng bước chân quá nhỏ đối với tai tôi.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.