Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
(12)
Twilight 11. COMPLICATIONS
Chạng vạng 11. Khó khăn
When I woke I was still tired, but edgy as well. I pulled on my brown turtleneck and the inescapable jeans, sighing as I daydreamed of spaghetti straps and shorts. Breakfast was the usual, quiet event I expected. Charlie fried eggs for himself; I had my bowl of cereal. I wondered if he had forgotten about this Saturday. He answered my unspoken question as he stood up to take his plate to the sink. "About this Saturday…" he began, walking across the kitchen and turning on the faucet. I cringed. "Yes, Dad?" "Are you still set on going to Seattle?" he asked. "That was the plan." I grimaced, wishing he hadn't brought it up so I wouldn't have to compose careful half-truths.
Khi thức giấc, tôi vẫn còn mệt mỏi, nhưng cũng tràn trề sức sống. Tôi mặc chiếc áo cao cổ màu nâu và không thể không mặc quần jean, thở dài khi tôi mơ được mặc áo dây cùng quần soóc. Điểm tâm là sự kiện bình thường, yên tĩnh như đã đoán. Charlie chiên trứng cho ông; còn tôi ăn ngũ cốc. Tôi tự hỏi không biết bố có quên chuyện thứ bảy này không. Ông trả lời câu hỏi không thành lời của tôi khi ông đứng lên mang đĩa đến bồn rửa chén. "Còn về thứ bảy này" ông bắt đầu, đi qua nhà bếp và mở vòi nước. Tôi rúm người. "Dạ, sao hả bố?" "Con vẫn định đến Seattle hả?" ông hỏi. "Kế hoạch là vậy. " Tôi nhăn nhó, ước gì ông không đề cập đến chuyện đó để tôi không phải bịa ra một câu chuyện chỉ có nửa sự thật.
11

11. COMPLICATIONS

Everyone watched us as we walked together to our lab table. I noticed that he no longer angled the chair to sit as far from me as the desk would allow. Instead, he sat quite close beside me, our arms almost touching.

Mr. Banner backed into the room then — what superb timing the man had — pulling a tall metal frame on wheels that held a heavy-looking, outdated TV and VCR. A movie day — the lift in the class atmosphere was almost tangible.

Mr. Banner shoved the tape into the reluctant VCR and walked to the wall to turn off the lights.

And then, as the room went black, I was suddenly hyperaware that Edward was sitting less than an inch from me. I was stunned by the unexpected electricity that flowed through me, amazed that it was possible to be more aware of him than I already was. A crazy impulse to reach over and touch him, to stroke his perfect face just once in the darkness, nearly overwhelmed me. I crossed my arms tightly across my chest, my hands balling into fists. I was losing my mind.

The opening credits began, lighting the room by a token amount. My eyes, of their own accord, flickered to him. I smiled sheepishly as I realized his posture was identical to mine, fists clenched under his arms, right down to the eyes, peering sideways at me. He grinned back, his eyes somehow managing to smolder, even in the dark. I looked away before I could start hyperventilating. It was absolutely ridiculous that I should feel dizzy.

The hour seemed very long. I couldn't concentrate on the movie — I didn't even know what subject it was on. I tried unsuccessfully to relax, but the electric current that seemed to be originating from somewhere in his body never slackened. Occasionally I would permit myself a quick glance in his direction, but he never seemed to relax, either. The overpowering craving to touch him also refused to fade, and I crushed my fists safely against my ribs until my fingers were aching with the effort.

I breathed a sigh of relief when Mr. Banner flicked the lights back on at the end of class, and stretched my arms out in front of me, flexing my stiff fingers. Edward  chuckled beside me.

"Well, that was interesting," he murmured. His voice was dark and his eyes were cautious.

"Umm," was all I was able to respond.

"Shall we?" he asked, rising fluidly.

I almost groaned. Time for Gym. I stood with care, worried my balance might have been affected by the strange new intensity between us.

He walked me to my next class in silence and paused at the door; I turned to say goodbye. His face startled me — his expression was torn, almost pained, and so fiercely beautiful that the ache to touch him flared as strong as before. My goodbye stuck in my throat.

He raised his hand, hesitant, conflict raging in his eyes, and then swiftly brushed the length of my cheekbone with his fingertips. His skin was as icy as ever, but the trail his fingers left on my skin was alarmingly warm — like I'd been burned, but didn't feel the pain of it yet.

He turned without a word and strode quickly away from me.

I walked into the gym, lightheaded and wobbly. I drifted to the locker room, changing in a trance like state, only vaguely aware that there were other people surrounding me. Reality didn't fully set in until I was handed a racket. It wasn't heavy, yet it felt very unsafe in my hand. I could see a few of the other kids in class eyeing me furtively. Coach Clapp ordered us to pair up into teams.

Mercifully, some vestiges of Mike's chivalry still survived; he came to stand beside me.

"Do you want to be a team?"

"Thanks, Mike — you don't have to do this, you know." I grimaced apologetically.

"Don't worry, I'll keep out of your way." He grinned. Sometimes it was so easy to like Mike.

It didn't go smoothly. I somehow managed to hit myself in the head with my racket and clip Mike's shoulder on the same swing. I spent the rest of the hour in the back corner of the court, the racket held safely behind my back. Despite being handicapped by me, Mike was pretty good; he won three games out of four single handedly. He gave me an unearned high five when the coach finally blew the whistle ending class.

"So," he said as we walked off the court.

"So what?"

"You and Cullen, huh?" he asked, his tone rebellious. My previous feeling of affection disappeared.

"That's none of your business, Mike," I warned, internally cursing Jessica straight to the fiery pits of Hades.

"I don't like it," he muttered anyway.

"You don't have to," I snapped.

"He looks at you like… like you're something to eat," he continued, ignoring me.

I choked back the hysteria that threatened to explode, but a small giggle managed to get out despite my efforts. He glowered at me. I waved and fled to the locker room.

I dressed quickly, something stronger than butterflies battering recklessly against the walls of my stomach, my argument with Mike already a distant memory. I was wondering if Edward would be waiting, or if I should meet him at his car. What if his family was there? I felt a wave of real terror. Did they know that I knew? Was I supposed to know that they knew that I knew, or not?

By the time I walked out of the gym, I had just about decided to walk straight home without even looking toward the parking lot. But my worries were unnecessary. Edward was waiting, leaning casually against the side of the gym, his breathtaking face untroubled now. As I walked to his side, I felt a peculiar sense of release.

"Hi," I breathed, smiling hugely.

"Hello." His answering smile was brilliant. "How was Gym?"

My face fell a tiny bit. "Fine," I lied.

"Really?" He was unconvinced. His eyes shifted their focus slightly, looking over my shoulder and narrowing. I glanced behind me to see Mike's back as he walked away.

"What?" I demanded.

His eyes slid back to mine, still tight. "Newton's getting on my nerves."

"You weren't listening again?" I was horror-struck. All traces of my sudden good humor vanished.

"How's your head?" he asked innocently.

"You're unbelievable!" I turned, stomping away in the general direction of the parking lot, though I hadn't ruled out walking at this point.

He kept up with me easily.

"You were the one who mentioned how I'd never seen you in Gym — it made me curious." He didn't sound repentant, so I ignored him.

We walked in silence — a furious, embarrassed silence on my part — to his car. But I had to stop a few steps away — a crowd of people, all boys, were surrounding it.

Then I realized they weren't surrounding the Volvo, they were actually circled around Rosalie's red convertible, unmistakable lust in their eyes. None of them even looked up as Edward slid between them to open his door. I climbed quickly in the passenger side, also unnoticed.

"Ostentatious," he muttered.

"What kind of car is that?" I asked.

"An M3."

"I don't speak Car and Driver."

"It's a BMW." He rolled his eyes, not looking at me, trying to back out without running over the car enthusiasts.

I nodded — I'd heard of that one.

"Are you still angry?" he asked as he carefully maneuvered his way out.

"Definitely."

He sighed. "Will you forgive me if I apologize?"

"Maybe… if you mean it. And if you promise not to do it again," I insisted.

His eyes were suddenly shrewd. "How about if I mean it, and I agree to let you drive Saturday?" he countered my conditions.

I considered, and decided it was probably the best offer I would get.

"Deal," I agreed.

"Then I'm very sorry I upset you." His eyes burned with sincerity for a protracted moment — playing havoc with the rhythm of my heart — and then turned playful. "And I'll be on your doorstep bright and early Saturday morning."

"Um, it doesn't help with the Charlie situation if an unexplained Volvo is left in the driveway."

His smile was condescending now. "I wasn't intending to bring a car."

"How —"

He cut me off. "Don't worry about it. I'll be there, no car."

I let it go. I had a more pressing question.

"Is it later yet?" I asked significantly.

He frowned. "I supposed it is later."

I kept my expression polite as I waited.

He stopped the car. I looked up, surprised — of course we were already at Charlie's house, parked behind the truck. It was easier to ride with him if I only looked when it was over. When I looked back at him, he was staring at me, measuring with his eyes.

"And you still want to know why you can't see me hunt?" He seemed solemn, but I thought I saw a trace of humor deep in his eyes.

"Well," I clarified, "I was mostly wondering about your reaction."

"Did I frighten you?" Yes, there was definitely humor there.

"No," I lied. He didn't buy it.

"I apologize for scaring you," he persisted with a slight smile, but then all evidence of teasing disappeared. "It was just the very thought of you being there… while we hunted." His jaw tightened.

"That would be bad?"

He spoke from between clenched teeth. "Extremely."

"Because… ?"

He took a deep breath and stared through the windshield at the thick, rolling clouds that seemed to press down, almost within reach.

"When we hunt," he spoke slowly, unwillingly, "we give ourselves over to our senses… govern less with our minds. Especially our sense of smell. If you were anywhere near me when I lost control that way…" He shook his head, still gazing morosely at the heavy clouds.

I kept my expression firmly under control, expecting the swift flash of his eyes to judge my reaction that soon followed. My face gave nothing away.

But our eyes held, and the silence deepened — and changed. Flickers of the electricity I'd felt this afternoon began to charge the atmosphere as he gazed unrelentingly into my eyes. It wasn't until my head started to swim that I realized I wasn't breathing. When I drew in a jagged breath, breaking the stillness, he closed his eyes.

"Bella, I think you should go inside now." His low voice was rough, his eyes on the clouds again.

I opened the door, and the arctic draft that burst into the car helped clear my head. Afraid I might stumble in my woozy state, I stepped carefully out of the car and shut the door behind me without looking back. The whir of the automatic window unrolling made me turn.

"Oh, Bella?" he called after me, his voice more even. He leaned toward the open window with a faint smile on his lips.

"Yes?"

"Tomorrow it's my turn."

"Your turn to what?"

He smiled wider, flashing his gleaming teeth. "Ask the questions."

And then he was gone, the car speeding down the street and disappearing around the corner before I could even collect my thoughts. I smiled as I walked to the house. It was clear he was planning to see me tomorrow, if nothing else.

That night Edward starred in my dreams, as usual. However, the climate of my unconsciousness had changed. It thrilled with the same electricity that had charged the afternoon, and I tossed and turned restlessly, waking often. It was only in the early hours of the morning that I finally sank into an exhausted, dreamless sleep.

When I woke I was still tired, but edgy as well. I pulled on my brown turtleneck and the inescapable jeans, sighing as I daydreamed of spaghetti straps and shorts. Breakfast was the usual, quiet event I expected. Charlie fried eggs for himself; I had my bowl of cereal. I wondered if he had forgotten about this Saturday. He answered my unspoken question as he stood up to take his plate to the sink.

"About this Saturday…" he began, walking across the kitchen and turning on the faucet.

I cringed. "Yes, Dad?"

"Are you still set on going to Seattle?" he asked.

"That was the plan." I grimaced, wishing he hadn't brought it up so I wouldn't have to compose careful half-truths.

He squeezed some dish soap onto his plate and swirled it around with the brush. "And you're sure you can't make it back in time for the dance?"

"I'm not going to the dance, Dad." I glared.

"Didn't anyone ask you?" he asked, trying to hide his concern by focusing on rinsing the plate.

I sidestepped the minefield. "It's a girl's choice."

"Oh." He frowned as he dried his plate.

I sympathized with him. It must be a hard thing, to be a father; living in fear that your daughter would meet a boy she liked, but also having to worry if she didn't. How ghastly it would be, I thought, shuddering, if Charlie had even the slightest inkling of exactly what I did like.

Charlie left then, with a goodbye wave, and I went upstairs to brush my teeth and gather my books. When I heard the cruiser pull away, I could only wait a few seconds before I had to peek out of my window. The silver car was already there, waiting in Charlie's spot on the driveway. I bounded down the stairs and out the front door, wondering how long this bizarre routine would continue. I never wanted it to end.

He waited in the car, not appearing to watch as I shut the door behind me without bothering to lock the dead-bolt. I walked to the car, pausing shyly before opening the door and stepping in. He was smiling, relaxed — and, as usual, perfect and beautiful to an excruciating degree.

"Good morning." His voice was silky. "How are you today?" His eyes roamed over my face, as if his question was something more than simple courtesy.

"Good, thank you." I was always good — much more than good — when I was near him.

His gaze lingered on the circles under my eyes. "You look tired."

"I couldn't sleep," I confessed, automatically swinging my hair around my shoulder to provide some measure of cover.

"Neither could I," he teased as he started the engine. I was becoming used to the quiet purr. I was sure the roar of my truck would scare me, whenever I got to drive it again.

I laughed. "I guess that's right. I suppose I slept just a little bit more than you did."

"I'd wager you did."

"So what did you do last night?" I asked.

He chuckled. "Not a chance. It's my day to ask questions."

"Oh, that's right. What do you want to know?" My forehead creased. I couldn't imagine anything about me that could be in any way interesting to him.

"What's your favorite color?" he asked, his face grave.

I rolled my eyes. "It changes from day to day."

"What's your favorite color today?" He was still solemn.

"Probably brown." I tended to dress according to my mood.

He snorted, dropping his serious expression. "Brown?" he asked skeptically.

"Sure. Brown is warm. I miss brown. Everything that's supposed to be brown — tree trunks, rocks, dirt — is all covered up with squashy green stuff here," I complained.

He seemed fascinated by my little rant. He considered for a moment, staring into my eyes.

"You're right," he decided, serious again. "Brown is warm." He reached over, swiftly, but somehow still hesitantly, to sweep my hair back behind my shoulder.

We were at the school by now. He turned back to me as he pulled into a parking space.

"What music is in your CD player right now?" he asked, his face as somber as if he'd asked for a murder confession.

I realized I'd never removed the CD Phil had given me. When I said the name of the band, he smiled crookedly, a peculiar expression in his eyes.

He flipped open a compartment under his car's CD player, pulled out one of thirty or so CDs that were jammed into the small space, and handed it to me,

"Debussy to this?" He raised an eyebrow.

It was the same CD. I examined the familiar cover art, keeping my eyes down.

It continued like that for the rest of the day. While he walked me to English, when he met me after Spanish, all through the lunch hour, he questioned me relentlessly about every insignificant detail of my existence. Movies I'd liked and hated, the few places I'd been and the many places I wanted to go, and books — endlessly books.

I couldn't remember the last time I'd talked so much. More often than not, I felt self-conscious, certain I must be boring him. But the absolute absorption of his face, and his never-ending stream of questions, compelled me to continue. Mostly his questions were easy, only a very few triggering my easy blushes. But when I did flush, it brought on a whole new round of questions.

Such as the time he asked my favorite gemstone, and I blurted out topaz before thinking. He'd been flinging questions at me with such speed that I felt like I was taking one of those psychiatric tests where you answer with the first word that comes to mind. I was sure he would have continued down whatever mental list he was following, except for the blush. My face reddened because, until very recently, my favorite gemstone was garnet. It was impossible, while staring back into his topaz eyes, not to remember the reason for the switch. And, naturally, he wouldn't rest until I'd admitted why I was embarrassed.

"Tell me," he finally commanded after persuasion failed — failed only because I kept my eyes safely away from his face.

"It's the color of your eyes today," I sighed, surrendering, staring down at my hands as I fiddled with a piece of my hair. "I suppose if you asked me in two weeks I'd say onyx." I'd given more information than necessary in my unwilling honesty, and I worried it would provoke the strange anger that flared whenever I slipped and revealed too clearly how obsessed I was.

But his pause was very short.

"What kinds of flowers do you prefer?" he fired off.

I sighed in relief, and continued with the psychoanalysis.

Biology was a complication again. Edward had continued with his quizzing up until Mr. Banner entered the room, dragging the audiovisual frame again. As the teacher approached the light switch, I noticed Edward slide his chair slightly farther away from mine. It didn't help. As soon as the room was dark, there was the same electric spark, the same restless craving to stretch my hand across the short space and touch his cold skin, as yesterday.

I leaned forward on the table, resting my chin on my folded arms, my hidden fingers gripping the table's edge as I fought to ignore the irrational longing that unsettled me. I didn't look at him, afraid that if he was looking at me, it would only make self-control that much harder. I sincerely tried to watch the movie, but at the end of the hour I had no idea what I'd just seen.

I sighed in relief again when Mr. Banner turned the lights on, finally glancing at Edward; he was looking at me, his eyes ambivalent.

He rose in silence and then stood still, waiting for me. We walked toward the gym in silence, like yesterday. And, also like yesterday, he touched my face wordlessly — this time with the back of his cool hand, stroking once from my temple to my jaw — before he turned and walked away.

Gym passed quickly as I watched Mike's one-man badminton show. He didn't speak to me today, either in response to my vacant expression or because he was still angry about our squabble yesterday. Somewhere, in a corner of my mind, I felt bad about that. But I couldn't concentrate on him.

I hurried to change afterward, ill at ease, knowing the faster I moved, the sooner I would be with Edward. The pressure made me more clumsy than usual, but eventually I made it out the door, feeling the same release when I saw him standing there, a wide smile automatically spreading across my face. He smiled in reaction before launching into more cross-examination.

His questions were different now, though, not as easily answered. He wanted to know what I missed about home, insisting on descriptions of anything he wasn't familiar with. We sat in front of Charlie's house for hours, as the sky darkened and rain plummeted around us in a sudden deluge.

I tried to describe impossible things like the scent of creosote — bitter, slightly resinous, but still pleasant — the high, keening sound of the cicadas in July, the feathery barrenness of the trees, the very size of the sky, extending white-blue from horizon to horizon, barely interrupted by the low mountains covered with purple volcanic rock. The hardest thing to explain was why it was so beautiful to me — to justify a beauty that didn't depend on the sparse, spiny vegetation that often looked half dead, a beauty that had more to do with the exposed shape of the land, with the shallow bowls of valleys between the craggy hills, and the way they held on to the sun. I found myself using my hands as I tried to describe it to him.

His quiet, probing questions kept me talking freely, forgetting, in the dim light of the storm, to be embarrassed for monopolizing the conversation. Finally, when I had finished detailing my cluttered room at home, he paused instead of responding with another question.

"Are you finished?" I asked in relief.

"Not even close — but your father will be home soon."

"Charlie!" I suddenly recalled his existence, and sighed. I looked out at the rain-darkened sky, but it gave nothing away. "How late is it?" I wondered out loud as I glanced at the clock. I was surprised by the time — Charlie would be driving home now.

"It's twilight," Edward murmured, looking at the western horizon, obscured as it was with clouds. His voice was thoughtful, as if his mind were somewhere far away. I stared at him as he gazed unseeingly out the windshield.

I was still staring when his eyes suddenly shifted back to mine.

"It's the safest time of day for us," he said, answering the unspoken question in my eyes. "The easiest time. But also the saddest, in a way… the end of another day, the return of the night. Darkness is so predictable, don't you think?" He smiled wistfully.

"I like the night. Without the dark, we'd never see the stars." I frowned. "Not that you see them here much."

He laughed, and the mood abruptly lightened.

"Charlie will be here in a few minutes. So, unless you want to tell him that you'll be with me Saturday…" He raised one eyebrow.

"Thanks, but no thanks." I gathered my books, realizing I was stiff from sitting still so long. "So is it my turn tomorrow, then?"

"Certainly not!" His face was teasingly outraged. "I told you I wasn't done, didn't I?"

"What more is there?"

"You'll find out tomorrow." He reached across to open my door for me, and his sudden proximity sent my heart into frenzied palpitations.

But his hand froze on the handle.

"Not good," he muttered.

"What is it?" I was surprised to see that his jaw was clenched, his eyes disturbed.

He glanced at me for a brief second. "Another complication," he said glumly.

He flung the door open in one swift movement, and then moved, almost cringed, swiftly away from me.

The flash of headlights through the rain caught my attention as a dark car pulled up to the curb just a few feet away, facing us.

"Charlie's around the corner," he warned, staring through the downpour at the other vehicle.

I hopped out at once, despite my confusion and curiosity. The rain was louder as it glanced off my jacket.

I tried to make out the shapes in the front seat of the other car, but it was too dark. I could see Edward illuminated in the glare of the new car's headlights; he was still staring ahead, his gaze locked on something or someone I couldn't see. His expression was a strange mix of frustration and defiance.

Then he revved the engine, and the tires squealed against the wet pavement. The Volvo was out of sight in seconds.

"Hey, Bella," called a familiar, husky voice from the driver's side of the little black car.

"Jacob?" I asked, squinting through the rain. Just then, Charlie's cruiser swung around the corner, his lights shining on the occupants of the car in front of me.

Jacob was already climbing out, his wide grin visible even through the darkness. In the passenger seat was a much older man, a heavyset man with a memorable face — a face that overflowed, the cheeks resting against his shoulders, with creases running through the russet skin like an old leather jacket. And the surprisingly familiar eyes, black eyes that seemed at the same time both too young and too ancient for the broad face they were set in. Jacob's father, Billy Black. I knew him immediately, though in the more than five years since I'd seen him last I'd managed to forget his name when Charlie had spoken of him my first day here. He was staring at me, scrutinizing my face, so I smiled tentatively at him. His eyes were wide, as if in shock or fear, his nostrils flared. My smile faded.

Another complication, Edward had said.

Billy still stared at me with intense, anxious eyes. I groaned internally. Had Billy recognized Edward so easily? Could he really believe the impossible legends his son had scoffed at?

The answer was clear in Billy's eyes. Yes. Yes, he could.

11

11. Khó khăn

Mọi người nhìn chòng chọc vào chúng tôi khi chúng tôi cùng nhau bước đến bàn thí nghiệm. Tôi nhận thấy anh không còn ngồi ở mép ghế càng xa tôi càng tốt nữa, ngồi thật sát tôi, cánh tay hay đứa gần chạm vào nhau.

Rồi thầy Banner vào phòng – thầy mới đúng giờ làm sao - kéo một khung kim loại cao có bánh xe có để một cái TV và đầu máy VCR lạc hậu, cồng kềnh.  Ngày xem phim – cảm giác hân hoan trong không khí lớp gần như có thể sờ thấy được.

Thầy Banner đẩy băng vào cái đầu máy VCR không chịu hợp tác và bước đến gần tường tắt đèn.

Thế rồi, khi phòng tối đen, tôi đột ngột nhận thức rõ rệt Edward ngồi cách tôi chưa đầy một inch. Tôi sững người bởi một dòng điện bất ngờ chạy qua cơ thể, kinh ngạc sao có thể cảm nhận nhiều hơn về anh được chứ.  Nỗi thôi thúc điên rồ muốn đưa tay ra chạm vào anh, để vuốt khuôn mặt hoàn hảo anh dù chỉ một lần bóng tối, gần như tràn ngập trong tôi. Tôi khoanh chặt cánh tay mình trước ngực, bàn tay siết lại. Tôi đang mất tỉnh táo.

Đoạn giới thiệu danh sách ê-kíp làm phim bắt đầu, chiếu sáng phòng chút ít. Mắt tôi tự động thoáng nhìn anh. Tôi mỉm cười ngượng ngùng khi thấy tư thế anh y hệt mình, nắm tay siết chặt bên dưới cánh tay, ngay dưới mắt, nghiêng nhìn tôi chăm chú. Anh cười toe toét đáp lại, mắt anh vẫn cháy bỏng, dù là trong bóng tối. Tôi nhìn sang chỗ khác trước khi bắt đầu thở dồn dập. Thật hết sức ngớ ngẩn là tôi lại cảm thấy chóng mặt.

Giờ học như thật dài. Tôi không thể tập trung xem phim - tôi thậm chí không biết nó nói về đề tài gì nữa. Tôi thử thư giãn mà chẳng thành công, vì dòng điện bắt nguồn từ đâu đó trong cơ thể anh chẳng hề dịu lại. Thỉnh thoảng tôi lại cho phép mình liếc nhanh về phía anh, nhưng anh dường như cũng chẳng hề thư thái. Nỗi khao khát ngập tràn muốn chạm vào anh cũng không chịu giảm đi, nên tôi chà nắm tay vào xương sườn cho đến khi ngón tay đau đớn.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thầy Banner bật đèn sáng lên vào cuối giờ học, duỗi tay ra trước mặt, uốn mấy ngón tay cứng đờ. Edward cười khúc khích bên cạnh tôi.

"Ừm, thật thú vị, " anh thì thầm. Giọng anh trầm lắng và mắt anh cẩn trọng.

"Ưmm, " là tất cả những gì tôi có thể trả lời.

"Mình đi nhé?" Anh hỏi, đứng lên nhẹ nhàng.

Tôi gần như rên rỉ. Đến giờ thể dục. Tôi đứng lên cẩn thận, lo khả năng giữ thăng bằng của tôi có thể bị ảnh hưởng bởi xúc cảm mãnh liệt mới kỳ lạ giữa chúng tôi.

Anh đi cùng tôi đến lớp kế tiếp lặng lẽ rồi dừng trước cửa; Tôi quay lại từ giã. Khuôn mặt anh làm tôi giật mình - vẻ mặt anh đầy dằng vặt, gần như đau đớn, và đẹp dữ dội đến mức nỗi đau đớn muốn chạm vào anh lại cháy bùng lên như trước. Lời từ giã nghẹn trong họng.

Anh đưa tay lên, do dự, xung đột cuồng nộ trong đôi mắt, rồi nhanh chóng vuốt dọc má tôi bằng đầu ngón tay mình. Da anh lạnh giá như mọi khi, nhưng vệt ngón tay anh để lại trên da tôi nóng một cách đáng ngại - như thể tôi bị thiêu đốt, nhưng chưa cảm thấy đau.

Anh quay đi không nói lời nào và sải bước thật nhanh rời xa tôi.

Tôi đi vào phòng tập thể dục, choáng váng và lảo đảo. Tôi đi vô thức đến tủ đựng đồ có khoá phòng, thay đồ trong trạng thái như bị hôn mê, chỉ nhận thức mơ hồ có người quanh mình.  Thực tế vẫn không quay lại cho đến khi tôi được trao cho một cây vợt. Nó không nặng, nhưng vẫn cảm thấy không vững trong tay tôi. Tôi thấy một số bạn trong lớp quan sát mình lén lút. Huấn luyện viên Clapp bắt chúng tôi chia thành nhóm hai người.

Khoan dung, một chút vết tích của tinh thần thượng võ của Mike còn sót lại; anh chàng đến đứng cạnh tôi.

"Bạn có muốn cùng nhóm không?"

"Cám ơn, Mike - bạn không cần phải làm vậy, bạn biết đó. " Tôi nhăn nhó tỏ vẻ hối lỗi.

"Đừng lo, tôi sẽ tránh xa bạn. " Anh chàng cười toe toét. Đôi khi thật dễ để thích Mike.

Không suông sẻ. Tôi không biết làm sao lại đánh vợt trúng đầu mình rồi lại quật mạnh vô vai Mike trong cùng cú quất. Tôi sử dụng thời gian còn lại đứng ở góc sân sau, vợt cầm sau lưng an toàn.  Mặc dù thiếu tôi, Mike vẫn rất giỏi; anh một mình thắng ba trong số bốn trận. Anh chàng mang lại cho tôi điểm năm cao nhất chẳng phải đổ mồ hôi khi cuối cùng huấn luyện viên thổi còi kết thúc giờ học.

"Vậy là, " anh chàng nói khi chúng tôi rời  sân.

"Vậy là cái gì?"

"Bạn và Cullen, phải không?" anh hỏi, giọng anh đầy vẻ chống đối. Cảm giác ưa thích trước đây của tôi biến mất.

"Không phải chuyện của bạn, Mike,” Tôi cảnh báo, thầm nguyền rủa Jessica xuống địa ngục cho rồi.

"Tôi không thích thế, " tuy vậy anh chàng vẫn thì thầm.

"Bạn chẳng cần phải thích, " tôi cáu kỉnh.

"Anh ta nhìn bạn như thể ... như thể bạn là thứ để ăn vậy, " anh chàng nói tiếp, lờ tôi đi.

Tôi kềm để không cười phá lên, nhưng một tiếng cười khúc khích vẫn phát ra mặc cho tôi đã cố gắng. Anh chàng trừng mắt nhìn tôi. Tôi vẫy tay chào rồi trốn vô phòng thay đồ.

Tôi mặc đồ thật nhanh, dạ dày của tôi nhộn nhạo, chuyện cãi nhau của tôi với Mike đã thành dĩ vãng xa vời. Tôi đang tự hỏi liệu Edward đợi mình không, hay tôi nên gặp anh ở chỗ đậu xe. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu gia đình anh cũng ở đó? Tôi cảm thấy một làn sóng hết sức kinh hoàng. Họ có biết là tôi biết rồi không? Có phải lẽ ra tôi phải biết là họ đã biết là tôi đã biết, hay không ?

Lúc rời khỏi phòng tập thể dục, tôi quyết định sẽ đi thẳng về nhà thậm chí không nhìn về phía bãi đậu xe. Nhưng nỗi lo lắng của tôi không cần thiết. Edward đang chờ, thoải mái tựa người vào vách phòng tập thể dục, khuôn mặt hớp hồn của anh bây giờ thật bình yên. Khi bước đến bên anh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Chào, " tôi thở, cười hết mức.

"Chào. " Nụ cười đáp lại của anh rạng rỡ. "Giờ thể dục ra sao?"

Mặt tôi hơi xụ xuống. "Tốt, " tôi nói dối.

"Thật sao?" anh hoài nghi. Mắt anh hơi mất tập trung, nhìn qua vai tôi, nheo lại. Tôi liếc nhìn đằng sau thấy lưng Mike đang bỏ đi.

"Gì vậy?" tôi hỏi.

Mắt anh quay lại nhìn tôi, vẫn nheo. " Newton làm tôi bực quá.”

"Anh không lắng nghe suy nghĩ của người khác nữa chứ?" tôi kinh hãi. Mọi khả năng hài hước của tôi đột ngột biến mất.

"Đầu em sao rồi?" anh hỏi đầy vẻ vô tội.

"Anh thật không chịu nỗi!" tôi quay lưng, đùng đùng bỏ đi về phía bãi đậu xe, mặc dù tôi không định bỏ đi lúc này.

Anh theo kịp tôi dễ dàng.

"Chính em là người nói đến vụ vì sao tôi chẳng bao giờ nhìn thấy em ở phòng tập thể dục – nên tôi tò mò. Anh chẳng có vẻ gì ăn năn cả, nên tôi lờ anh đi.

Chúng tôi bước đi trong im lặng – sự im lặng giận dữ, xấu hổ về phía tôi  - đến xe anh. Nhưng tôi phải dừng lại cách đó vài bước – một đám đông, toàn con trai, đang vây quanh nó.

Rồi tôi nhận ra không phải họ vây quanh chiếc Volvo mà họ đang đi quanh chiếc mui trần màu đỏ của Rosalie, vẻ thèm muốn thấy rõ trong mắt. Thậm chí không ai nhìn lên khi Edward len vào giữa họ để mở cửa. Tôi leo nhanh vào phía hành khách, cũng không bị phát hiện.

"Phô trương, " anh thì thầm.

"Đó là loại xe hơi gì vậy?" tôi hỏi.

"M3. "

"Tôi không nói xe và tài xế. "

"Đó là một chiếc BMW.  Anh tỏ vẻ không tin, không nhìn tôi, cố lùi xe mà không cán phải mấy người mê xe.

Tôi gật đầu - tôi đã nghe nói về cái tên đó rồi.

"Em vẫn giận à?" Anh hỏi khi cẩn thận lái xe ra ngoài.

"Chắc chắn rồi. "

Anh thở dài. "Em sẽ tha thứ cho tôi nếu tôi xin lỗi chứ?"

"Có thể ... nếu anh thực lòng. Và nếu anh hứa sẽ không làm vậy nữa, " Tôi khăng khăng.

Mắt anh đột nhiên linh lợi. "Nếu tôi thực lòng, và tôi đồng ý để em lái xe vào thứ bảy thì sao?" Anh phản kích lại điều kiện của tôi.

Tôi cân nhắc, và quyết định đó có lẽ là đề nghị tốt nhất tôi có thể có được.

"Thoả thuận vậy nhe,” Tôi đồng ý.

"Vậy tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm em khó chịu. " Mắt anh hừng hực nét chân thành hồi lâu – làm lỗi nhịp tim tôi - rồi chuyển sang khôi hài. " Và tôi sẽ ở trước ngưỡng cửa nhà em vào sáng sớm thứ bảy tươi hồng. "

"Ờ, chẳng có ích gì trong chuyện giải thích cho Charlie vì sao chiếc Volvo không biết từ đâu ra lại để trên đường lái xe vào nhà. "

Nụ cười anh bây giờ có vẻ hợm hĩnh. "Tôi đâu định mang theo xe. "

"Vậy làm sao - "

Anh ngắt lời tôi. "Đừng lo về chuyện đó. Tôi sẽ ở đó, khôngxe. "

Tôi bỏ qua chuyện đó. Tôi có một câu hỏi bức thiết hơn.

"Thế đã đến lúc “sau này” chưa?" tôi hỏi đầy ẩn ý.

Anh cau mày. "Tôi nghĩ là sau nữa. "

Tôi cứ giữ vẻ mặt lịch sự khi đợi.

Anh dừng xe lại. Tôi nhìn lên, ngạc nhiên - dĩ nhiên chúng tôi đã đến nhà Charlie rồi, đỗ sau chiếc xe tải. Dễ đi xe hơn với anh nếu tôi chỉ nhìn khi đã ngừng lại. Khi tôi ngoái nhìn anh, anh đang nhìn chằm chằm vào tôi, mắt anh liệu chừng.

"Em vẫn muốn biết tại sao em không thể xem tôi săn?" Anh có vẻ trang nghiêm, nhưng tôi nghĩ mình thấy nét hài hước ẩn trong mắt anh.

"Ừm, " tôi giải thích, "Tôi chỉ thắc mắc về phản ứng của anh mà thôi. "

"Tôi làm em sợ à?"  Đúng, rõ ràng có hài hước trong đó rồi.

"Không, " tôi nói dối. Anh không tin.

"Xin lỗi vì đã làm em sợ,anh cười nhẹ nói tiếp, nhưng sau đó mọi dấu vết trêu chọc biến mất. "Chỉ vì cái ý nghĩ có em ở đó ... khi chúng tôi săn. " hàm anh siết chặt.

"Sẽ tệ lắm sao?"

Anh nói giữa hàm răng nghiến chặt. "Hết sức. "

"Vì?"

Anh hít thật sâu và nhìn qua kính chắn gió vào đám mây nặng trĩu, cuồn cuộn như chìm xuống, gần như với tay đến được.

"Khi chúng tôi săn, " anh nói từ từ, miễn cưỡng, " chúng tôi buông thả cho các giác quan ... ít kiểm soát tâm trí hơn.  Đặc biệt khướu giác. Nếu em ở đâu đó gần tôi khi tôi mất kiểm soát kiểu đó...” Anh lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm buồn rầu vào đám mây dày đặc.

Tôi giữ cho vẻ mặt mình thản nhiên, biết anh sắp nhìn thật nhanh để đánh giá phản ứng của tôi. Khuôn mặt tôi không biểu lộ gì cả.

Nhưng mắt chúng tôi gặp nhau, và im lặng lắng sâu - và thay đổi. Cảm giác về dòng điện tôi cảm thấy chiều nay bắt đầu tích tụ trong không khí khi anh nhìn chằm chằm không ngớt vào mắt tôi.  Mãi đến khi đầu tôi bắt đầu choáng váng tôi mới nhận ra mình đang không thở. Khi tôi hít một hơi đứt quãng, phá vỡ im lặng, anh nhắm mắt lại.

"Bella, tôi nghĩ bây giờ em nên vào nhà đi. " Giọng anh nhỏ, cộc cằn, mắt anh lại nhìn mây.

Tôi mở cửa, và luồng không khí giá rét tràn vào xe làm đầu óc tôi minh mẫn. Sợ mình có thể bị vấp ngã chóng mặt, tôi cẩn thận bước ra xe và đóng cửa xe mà không ngoái lại. Tiếng xoay mở tự động cửa sổ xe làm tôi quay lại.

", Bella?" anh gọi với theo tôi, giọng anh bình tĩnh hơn. Anh nghiêng về cửa sổ mở với nụ cười yếu ớt trên môi.

"Sao?"

"Ngày mai đến lượt tôi. "

"Đến lượt anh làm gì?"

Anh toét miệng cười to hơn, để lộ hàm răng sáng bóng. "Đặt câu hỏi.”

Rồi anh chạy đi, xe tăng tốc xuống phố và biến mất ở đâu đó quanh góc phố trước khi tôi thậm chí có thể tập trung tư tưởng. Tôi mỉm cười khi bước vào nhà. Rõ ràng là anh định sẽ gặp tôi ngày mai, chứ còn gì nữa.

Đêm đó Edward nhìn chằm chặp trong giấc mơ của tôi, như thường lệ. Tuy nhiên, tôi không còn tê liệt nữa. Kích thích bởi cũng dòng điện đã tích tụ lúc chiều, tôi trở mình trằn trọc, thức giấc riết. Chỉ đến sáng sớm tôi mới chìm vào một giấc ngủ không mộng mị, mệt lử.

Khi thức giấc, tôi vẫn còn mệt mỏi, nhưng cũng tràn trề sức sống. Tôi mặc chiếc áo cao cổ màu nâu và không thể không mặc quần jean, thở dài tôi mơ được mặc áo dây cùng quần soóc. Điểm tâm là sự kiện bình thường, yên tĩnh như đã đoán. Charlie chiên trứng cho ông; còn tôi ăn ngũ cốc. Tôi tự hỏi không biết bố có quên chuyện thứ bảy này không. Ông trả lời câu hỏi không thành lời của tôi khi ông đứng lên mang đĩa đến bồn rửa chén.

"Còn về thứ bảy này" ông bắt đầu, đi qua nhà bếp và mở vòi nước.

Tôi rúm người. "Dạ, sao hả bố?"

"Con vẫn định đến Seattle hả?" ông hỏi.

"Kế hoạch là vậy. " Tôi nhăn nhó, ước gì ông không đề cập đến chuyện đó để tôi không phải bịa ra một câu chuyện chỉ có nửa sự thật.

Ông bóp ít xà phòng lên đĩa và dùng đồ rửa xoay nó vòng vòng. "Và con có chắc con về kịp lúc dự khiêu vũ không?"

"Con đâu có đi khiêu vũ đâu bố. " tôi nhìn trừng trừng.

"Không ai mời con à?" ông hỏi, cố giấu nỗi lo ngại bằng cách tập trung rửa đĩa.

Tôi lảng tránh cái bẫy ấy. "Đó là quyền lựa chọn của con gái mà. "

". " Ông cau mày khi lau khô đĩa.

Tôi thông cảm với ông. Hẳn là làm cha rất khó; sống trong nỗi lo sợ con gái mình sẽ gặp anh chàng cô nàng thích, rồi cũng lo lắng nếu con gái không gặp được ai. Sẽ hết sức kinh khiếp, tôi nghĩ, rùng mình, nếu Charlie biết chút gì về người tôi đã thích.

Sau đó Charlie lên đường, vẫy tay tạm biệt, còn tôi lên lầu đánh răng và gom sách lại. Khi nghe tiếng xe tuần tiễu chạy đi, tôi chỉ đợi được vài giây nhìn lén ra ngoài cửa sổ ngay. Chiếc xe màu bạc đã ở đó, chờ đúng ngay chỗ của Charlie trên đường lái xe vào nhà. Tôi nhảy xuống cầu thang và ra ngoài cửa trước, tự hỏi không biết thói quen kỳ quái này sẽ kéo dài bao lâu. Tôi chẳng hề muốn chấm dứt.

Anh đã đợi trong xe, không có vẻ quan sát khi tôi đóng cửa chẳng thèm cài then. Tôi đến gần xe, dừng lại rụt rè trước khi mở cửa rồi bước vào. Anh đang mỉm cười, thư thái - và, như thường lệ, hoàn hảo và xinh đẹp đến mức không thể chịu đựng nỗi.

"Chào buổi sáng.” Giọng anh ngọt ngào. "Hôm nay em khoẻ không?” Mắt anh dò tìm trên khuôn mặt tôi, như thể câu hỏi của anh là cái gì đó không phải là câu xã giao đơn thuần.

"Khoẻ, cảm ơn anh. "Tôi lúc nào cũng khoẻ - hơn cả khoẻ - khi tôi ở bên anh.

Ánh nhìn chằm chằm của anh nấn ná trên quầng thâm dưới mắt tôi. "Em có vẻ mệt mỏi. "

"Tôi không ngủ được, " tôi thú nhận, bất giác hất tóc quanh vai để che bớt.

"Tôi cũng không ngủ được, " anh trêu chọc khi khởi động máy. Tôi đã quen với tiếng rì rì êm ái. Tôi chắc tiếng gầm rống của xe tải của mình sẽ làm tôi sợ, nếu tôi phải lái nó trở lại.

Tôi cười. "Đúng rồi. Tôi nghĩ mình chỉ ngủ nhiều hơn anh một chút thôi. "

"Chắc chắn rồi.

"Vậy đêm qua anh đã làm gì?" tôi hỏi.

Anh cười khúc khích. "Không có cơ hội đó đâu. Hôm nay là ngày tôi đặt câu hỏi. "

"Ồ, đúng rồi. Anh muốn biết gì?" trán tôi nhăn lại. Tôi không thể tưởng tượng tôi có gì có thể làm anh thấy thú vị.

"Màu ưa thích của em là gì?" Anh hỏi, mặt anh nghiêm túc.

Tôi trợn tròn mắt. "Tùy theo ngày. "

"Màu ưa thích của em hôm nay là gì?" anh vẫn hết sức nghiêm nghị.

"Có lẽ màu nâu. " tôi thường mặc đồ tùy theo tâm trạng của mình.

Anh khịt mũi, đánh mất vẻ nghiêm nghị. "Nâu à?" anh hỏi hoài nghi.

"Đúng vậy. Màu nâu ấm áp. Tôi nhớ màu nâu. Mọi thứ lẽ ra phải màu nâu như - thân cây, đá, vết bẩn – đều bị che phủ bởi mấy thứ xanh mềm ướt át ở đây, " tôi than phiền.

Anh có vẻ thích thú bởi lời nói hơi cường điệu của tôi. Anh suy nghĩ trong chốc lát, nhìn vào mắt tôi.

"Em nói đúng, " anh quyết định, nghiêm túc trở lại. "Màu nâu ấm áp. " Anh vươn tay, thật nhanh, nhưng vẫn lưỡng lự, để gạt tóc tôi ra sau vai.

Chúng tôi bây giờ đã đến trường. Anh quay về phía tôi khi anh lái vô chỗ đậu xe.

"Hiện tại máy nghe nhạc của em đang chơi nhạc gì?" anh hỏi, khuôn mặt anh nghiêm nghị như thể anh yêu cầu thú nhận giết người vậy.

Tôi nhận ra mình chẳng hề tháo đĩa CD Phil đã tặng ra. Khi tôi nói tên của ban nhạc xong, anh nhếch miệng cười, ánh mắt anh lạ lùng.

Anh ấn mở một ngăn bên dưới máy nghe đĩa CD trong xe, rút ra một trong số khoảng ba mươi đĩa nhét trong không gian nhỏ ấy rồi trao cho tôi,

"Debussy giống cái này không?" anh nhướng mày.

Đó là cùng một đĩa CD. Tôi kiểm tra bìa minh hoạ quen thuộc, cứ nhìn xuống.

Cứ như thế cho đến hết ngày. Khi anh đi cùng tôi đến lớp tiếng Anh, khi anh gặp tôi sau giờ tiếng Tây Ban Nha, suốt lúc ăn trưa, anh hỏi tôi không ngừng về từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của tôi. Phim tôi thích và ghét, vài nơi tôi đã đến và nhiều nơi tôi muốn đến, và sách - sách liên miên.

Tôi không thể nhớ nỗi lần cuối cùng mình nói nhiều như thế là lúc nào. Luôn luôn, tôi cảm thấy ngượng ngùng, chắc chắn mình hẳn làm anh nhàm chán lắm. Nhưng vẻ chăm chú tuyệt đối trên mặt anh, và dòng thác câu hỏi không dứt của anh, buộc tôi tiếp tục. Hầu hết các câu hỏi của anh đều dễ trả lời, chỉ có vài câu dấy động thói quen hay đỏ mặt của tôi. Nhưng khi tôi đỏ mặt, một loạt câu hỏi hoàn toàn mới lại xuất đầu lộ diện.

Như lúc anh hỏi loại đá quý tôi ưa thích, và tôi buột miệng nói topaz mà không hề suy nghĩ. Anh hỏi tôi liên tục thật nhanh làm tôi cảm thấy như mình đang trong cuộc kiểm tra tâm lý mà mình phải trả lời bằng từ đầu tiên nảy ra trong đầu. Tôi chắc anh sẽ cứ tiếp tục thực hiện cho hết danh sách trong đầu, trừ khi tôi đỏ mặt. Khuôn mặt tôi đỏ lên vì, cho đến rất gần đây, đá quý tôi ưa thích vẫn là ngọc hồng lựu.  Thật khó tin, khi nhìn vào đôi mắt màu vàng nâu của anh, mà không nhớ lý do của sự thay đổi này. Và, dĩ nhiên, anh sẽ không chịu thôi cho đến khi nào tôi thừa nhận lý do tôi xấu hổ.

"Nói cho tôi biết đi, " cuối cùng thì anh cũng ra lệnh sau khi không thuyết phục được – không thuyết phục được chỉ vì tôi giữ được mắt mình không nhìn mặt anh.

"Vì đó là màu mắt của anh hôm nay, " tôi thở dài, đầu hàng, nhìn xuống tay mình vừa nghịch tóc. " Tôi nghĩ nếu anh hỏi vào hai tuần trước, thì chắc là mã não.”  Tôi cung cấp nhiều thông tin hơn cần thiết một cách trung thực bất đắc dĩ, và tôi lo lắng câu trả lời sẽ chọc giận anh mỗi khi tôi lỡ miệng tiết lộ quá rõ chuyện mình đã bị anh ám ảnh thế nào.

Nhưng anh chỉ dừng lại chút xíu.

"Loại hoa em thích ?" anh hỏi tiếp.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cuộc điều trị bằng phân tâm học.

Giờ sinh vật lại khó khăn tiếp. Edward tiếp tục thẩm vấn cho đến khi thầy Banner vào lớp, lại kéo theo khung máy nghe nhìn. Khi thầy đến gần công-tắc đèn, tôi nhận thấy Edward đẩy ghế hơi xa tôi một chút. Chẳng ích gì. Ngay khi phòng tối om, lại cũng dòng điện hôm trước chạy qua, lại nỗi khao khát không thôi muốn vươn tay qua không gian nhỏ bé để chạm vào làn da lạnh lẽo của anh, y như hôm qua.

Tôi xoài người lên bàn, chống cằm trên cánh tay khoanh lại, ngón tay giấu bên dưới bấu vào cạnh bàn để chống lại nỗi khao khát kỳ cục đang dày vò mình. Tôi không nhìn anh, sợ là nếu anh đang nhìn tôi, tôi sẽ càng khó tự chủ hơn. Tôi thực sự cố xem phim, nhưng vào cuối giờ tôi hoàn toàn chẳng biết mình vừa xem gì.

Tôi thở phào nhẹ nhõm trở lại khi thầy Banner bật đèn sáng, cuối cùng nhìn lướt qua Edward; anh đang nhìn tôi, mắt anh đầy cảm xúc lẫn lộn.

Anh im lặng đứng lên rồi đứng yên chờ tôi. Chúng tôi đi về phía phòng tập thể dục trong im lặng, y như hôm qua. Và, cũng như hôm qua, anh sờ mặt tôi không nói một lời - lần này bằng mu bàn tay mát rượi của anh, vuốt từ thái dương đến hàm – rồi quay lưng bỏ đi.

Giờ thể dục trôi qua nhanh chóng khi tôi xem cuộc biểu diễn cầu lông một tay của Mike. Hôm nay anh chàng không nói chuyện với tôi, hoặc để đáp lại vẻ lơ đãng của tôi hoặc vì anh vẫn còn tức chuyện cãi nhau ầm ĩ hôm qua.  Một góc nào đó, trong tâm trí tôi, tôi cảm thấy buồn vì chuyện đó. Nhưng tôi không thể tập trung cho anh ta được.

Sau đó tôi vội vã thay đồ, căng thẳng, biết rằng càng làm nhanh, tôi càng sớm được ở bên Edward.  Sự cấp bách làm tôi vụng về hơn thường lệ, nhưng cuối cùng tôi cũng ra được đến cửa, lại cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh đang đứng đó, nụ cười toét miệng tự động nở trên mặt tôi. Anh mỉm cười đáp trả rồi lại tiếp tục chất vấn.

Tuy vậy câu hỏi của anh bây giờ đã khác, không dễ trả lời nữa. Anh muốn biết tôi nhớ điều gì ở nhà, khăng khăng đòi tôi miêu tả những điều anh chưa rõ. Chúng tôi ngồi trước nhà Charlie hàng giờ, khi bầu trời âm u và mưa đổ xuống quanh chúng tôi như thác lũ.

Tôi cố miêu tả những điều thật khó miêu tả đại loại như mùi hương của dầu creozot - đắng, hơi giống mùi nhựa cây, nhưng vẫn dễ chịu –âm thanh chói tai rả rích của ve sầu tháng bảy, hình ảnh trơ trụi khẳng khiu của cây cối, bầu trời mênh mông khôn cùng, một màu  xanh ngút ngàn kéo dài từ chân trời này đến chân trời kia, chỉ bị cắt ngang bởi dãy núi thấp phủ đá núi lửa màu tím.  Điều khó giải thích nhất là vì sao nó rất đẹp đối với tôi - để chứng minh vẻ đẹp không phải ở cây cối gai góc, lơ thơ thường trông giống như sắp chết rồi, vẻ đẹp chẳng thể hơn được qua hình dáng phô bày của xứ sở, có thung lũng hình cái tô cạn giữa những ngọn đồi lô nhô hiểm trở, và cách chúng phô bày dưới ánh mặt trời. Tôi thấy mình sử dụng tay khi cố mô tả điều ấy với anh.

Những câu hỏi điều tra dịu dàng của anh làm tôi nói thoải mái, trong ánh sáng lờ mờ của cơn bão, quên mắc cỡ vì độc thoại. Cuối cùng, khi tôi miêu tả chi tiết căn phòng bừa bộn của mình ở nhà xong, anh ngừng lại thay vì đưa ra câu hỏi khác.

"Anh xong rồi phải không?" tôi nhẹ nhõm hỏi.

"Hoàn toàn chưa nhưng bố em sắp về nhà rồi.

"Charlie !" tôi đột ngột nhớ ra sự tồn tại của ông và thở dài. Tôi nhìn ra mưa - bầu trời âm u, nhưng không còn mưa nữa. "Trễ cỡ nào rồi nhỉ?" tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình khi liếc nhìn đồng hồ. Tôi ngạc nhiên vì vào giờ này - Charlie sắp về đến nhà rồi.

"Chạng vạng rồi, " Edward thì thầm, nhìn chân trời phía tây, mờ tối vì mây che phủ. Giọng anh trầm tư như thể tâm trí anh đang ở một nơi nào đó xa xăm. Tôi nhìn anh chòng chọc khi anh nhìn đờ đẫn vào kính chắn gió.

Tôi vẫn nhìn khi mắt anh đột ngột quay về phía tôi.

"Đâythời gian an toàn nhất trong ngày đối với chúng tôi, " anh nói, trả lời câu hỏi không thành lời trong mắt tôi. "Thời gian dễ chịu nhất. Cũng là thời gian buồn bã nhất, trong chừng mực nào đó ... là thời điểm ngày kết thúc và đêm quay về. Bóng tối là điều chắc chắn, em không nghĩ vậy sao?"Anh mỉm cười đầy nuối tiếc.

"Tôi thích đêm. Không có đêm, mình sẽ chẳng bao giờ thấy các sao.” Tôi cau mày. "tuy ở đây chẳng thấy được bao nhiêu.”

Anh cười, và tâm trạng đột ngột trở nên vui vẻ.

"Charlie sẽ đến đây trong vài phút nữa. Vì vậy, trừ phi em muốn kể bố nghe em sẽ ở bên tôi vào thứ bảy ...” anh nhướng mày.

"Cám ơn, nhưng tôi không muốn vậy. "Tôi gom sách vở lại, nhận thấy mình tê người vì ngồi yên quá lâu. "Vậy mai đến lượt tôi đó nhé?

"Tất nhiên là không rồi!" mặt anh giả vờ giận dữ. "Tôi đã nói với em là tôi chưa xong mà, phải không?"

"Vậy còn gì nữa chứ?"

"Mai em sẽ biết.” Anh vươn người mở cửa cho tôi, và sự gần gũi bất ngờ của anh làm tim tôi hồi hộp điên cuồng.

Nhưng tay anh đông cứng trên tay cầm.

"Không xong rồi, " anh thì thầm.

"Gì vậy?" tôi ngạc nhiên khi thấy hàm anh nghiến chặt, mắt anh lo lắng.

Anh nhìn lướt qua tôi thật nhanh. "Một khó khăn khác, " anh ủ rũ nói.

Anh đẩy cửa mở thật nhanh, rồi nhích người, hầu như co rúm lại, tránh xa tôi.

Ánh đèn pha loé trong mưa làm tôi chú ý tôi khi một chiếc xe màu tối dừng lại bên lề đường chỉ cách vài bước, đối mặt với chúng tôi.

"Xe Charlie đã đến gần, " anh cảnh báo, nhìn chiếc xe kia qua màn mưa như trút nước.

Tôi nhảy ra ngoài ngay lập tức, mặc dù chẳng hiểu gì cả và hiếu kỳ. Mưa lớn hơn khi sượt qua áo khoác của tôi.

Tôi cố nhìn dáng người ngồi trên ghế trước của chiếc xe kia, nhưng trời quá tối. Tôi có thể nhìn thấy Edward được chiếu sáng bởi ánh đèn pha của chiếc xe ấy; anh vẫn nhìn về phía trước, anh nhìn chằm chằm vào cái gì đó hay ai đó tôi không thể thấy được. Vẻ mặt anh pha trộn kỳ lạ giữa buồn bực và thách thức.

Sau đó anh rồ máy, và vỏ xe rít lên siết vào vỉa hè ẩm ướt. Chiếc Volvo xa khuất trong vài giây.

"Chào, Bella, " Một giọng nói khàn khàn quen thuộc gọi tôi từ phía ghế tài xế của chiếc xe hơi đen.

"Jacob hả?" tôi hỏi, nheo mắt nhìn qua mưa. Ngay lúc đó, chiếc tuần tiễu của Charlie quẹo ở góc đường, ánh đèn xe ông chiếu vào những người ngồi trong xe trước mặt tôi.

Jacob đang leo ra khỏi xe, nụ cười toe toét của anh chàng thậm chí cũng thấy được trong bóng tối. Ở ghế khách ngồi là một người già hơn nhiều, một người vững chãi có khuôn mặt khó quên  - khuôn mặt chảy xuống, má tựa vào vai, với các nếp nhăn hằn trên làn da màu nâu đỏ như một cái áo da cũ. đôi mắt quen thuộc lạ lùng, đôi mắt huyền vừa quá trẻ lại vừa quá già đối với khuôn mặt phóng khoáng mà chúng được gắn vào. Bố của Jacob, Billy Black. Tôi biết ông ngay lập tức, dù đã hơn năm năm kể từ khi tôi nhìn thấy ồng lần chót tôi đã quên tên ông khi Charlie nói về ông trong ngày đầu tiên tôi đến đây. Ông đang nhìn chằm chằm vào tôi, dò xét khuôn mặt tôi, nên tôi mỉm cười thăm dò với ông. Mắt ông mở to, như thể bị sốc hay sợ hãi, mũi ông phập phồng. Nụ cười của tôi tắt ngúm.

Edward đã nói là một khó khăn nữa mà.

Billy vẫn nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt dữ dội, đầy lo lắng. Tôi thầm rên rỉ. Billy nhận ra Edward dễ vậy sao?  Có thể nào ông thực sự tin những truyền thuyết vô lý mà con trai ông chế giễu?

Câu trả lời hiện trong mắt Billy. Đúng. Đúng vậy, ông tin.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.