9. Giả thuyết
"Tôi hỏi thêm chỉ một câu nữa được không?" Tôi khẩn khoản khi Edward tăng tốc quá nhanh trên đường phố yên tĩnh. Anh dường như chẳng hề chú ý đến đường đi.
Anh thở dài.
"Một thôi, " Anh đồng ý. Môi anh bặm vào nhau đầy cẩn trọng.
"Ưm ...anh nói anh biết tôi không vào hiệu sách đó mà đi về hướng nam. Tôi thắc mắc làm sao anh biết được cơ chứ. "
Anh nhìn sang chỗ khác, cân nhắc.
"Tôi nghĩ chúng ta không còn mấy chuyện lảng tránh đó nữa, " Tôi làu bàu.
Anh gần như mỉm cười.
"Vậy thì tốt. Tôi đi theo mùi hương của em. " Anh nhìn vào con đường giúp tôi có thời gian để giữ vẻ mặt bình thản. Tôi không thể nghĩ ra được câu trả lời thoả đáng nào cho câu nói đó, nhưng tôi xếp vào đầu cẩn thận để nghiền ngẫm về sau. Tôi cố tập trung chú ý trở lại.
Tôi không muốn anh trả lời cho qua chuyện, bây giờ là lúc anh sẽ giải thích mọi chuyện.
"Và anh chưa trả lời một trong mấy câu hỏi đầu tiên tôi” Tôi trì hoãn.
Anh nhìn tôi phản đối. "Câu nào chứ?"
"Nó hoạt động ra sao – chuyện đọc suy nghĩ đó? Anh có thể đọc được suy nghĩ của bất kỳ ai, bất kỳ đâu? Sao mà làm được vậy? Những người khác trong nhà anh có làm được chuyện đó không?" Tôi cảm thấy ngu ngốc, khi đòi làm rõ về chuyện tưởng tượng.
"Thế là hơn một câu rồi,” Anh chỉ ra. Tôi cứ đan ngón tay vào nhau rồi nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi.
“Không, chỉ mình tôi thôi. Và tôi không thể nghe bất kỳ ai, bất kỳ nơi đâu. Tôi phải ở khá gần. “Giọng” của người đó càng quen thuộc thì tôi càng có thể nghe xa hơn. Nhưng vẫn không thể hơn một vài dặm. " Anh ngừng lại trầm ngâm.
"Không giống như trong một đại sảnh khổng lồ đầy người, ai cũng nói cùng lúc. Mà chỉ là một tiếng ngâm nga - rì rầm ở xa xa mà thôi. Trừ phi tôi tập trung vào một giọng nào đó, rồi thì điều họ đang nghĩ bỗng rõ ràng.” Hầu như lúc nào tôi cũng lờ đi hết – vì làm mình rất phân tâm. Mà còn dễ bị” - anh cau mày khi anh nói từ này - "lỡ miệng trả lời suy nghĩ của người ta chớ không phải lời nói của người ta.”
"Sao anh nghĩ anh không thể đọc được suy nghĩ tôi?" Tôi tò mò hỏi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt bí hiểm.
"Tôi không biết, " anh thì thầm. "Tôi chỉ đoán có lẽ đầu em không hoạt động giống người khác. Giống như suy nghĩ của em thuộc tần số AM mà tôi thì chỉ dò được đài FM mà thôi.” Anh toét miệng cười, đột ngột có vẻ thích thú.
"Đầu tôi không hoạt động bình thường? Tôi là đồ dở hơi à?" Mấy từ đó làm tôi bực mình quá thể - có lẽ vì suy đoán của anh đã trúng trọng tâm. Tôi luôn luôn nghi mình thế, và thật ngượng khi phải thú nhận.
"Tôi nghe có tiếng nói trong đầu tôi và em đang lo em là đồ dở hơi,” Anh cười. "Đừng lo lắng, chỉ là một giả thuyết ..." Mặt anh căng thẳng. " nhắc tôi nhớ đến giả thuyết của em."
Tôi thở dài. Bắt đầu sao đây?
"Không phải là chúng ta không còn mấy chuyện lảng tránh đó nữa sao?" anh nhắc khẽ.
Lần đầu tiên tôi tránh nhìn khuôn mặt anh, cố tìm lời để nói. Tôi bỗng chú ý đến đồng hồ chỉ tốc độ.
"Trời đất !" tôi la to. "Chậm lại !"
"Có chuyện gì vậy?" anh giật mình. Nhưng xe chẳng hề giảm tốc độ.
"Anh đang đi một trăm dặm một giờ !" tôi vẫn la to. Tôi liếc nhìn hoảng hốt ra cửa sổ, nhưng trời quá tối không thấy được gì nhiều. Con đường chỉ nhìn thấy được nhờ vệt sáng xanh dài của đèn pha. Rừng dọc hai bên lề đường giống như bức tường đen thẫm – cứng như vách thép nếu chúng ta chệch khỏi đường ở tốc độ này.
"Bình tĩnh đi nào, Bella. " Anh tròn mắt tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn không đi chậm lại.
"Anh định giết chúng ta à?" tôi hỏi.
"Mình sẽ không bị tai nạn đâu.”
Tôi cố điều chỉnh giọng mình. "Sao anh vội vậy?"
"Tôi luôn chạy vậy. " Anh xoay qua tôi cười tự mãn.
"Nhìn đường đi chứ!"
"Tôi chưa bao giờ bị tai nạn, Bella - tôi thậm chí chưa từng bị phạt. " Anh cười toe toét và gõ trán. "Máy dò ra-đa có sẵn trong đầu. "
"Buồn cười hết sức. " tôi nổi nóng. " Charlie là cớm, nhớ không? Tôi được dạy dỗ phải tuân thủ luật lệ giao thông. Hơn nữa, nếu anh biến chúng ta thành bánh quy xoắn Volvo quanh thân cây xong rồi thì anh có lẽ bỏ đi được đó.”
"Có lẽ vậy, " Anh đồng ý bằng nụ cười khó hiểu, cộc lốc.” Nhưng em thì không thể.” Anh thở dài, và tôi nhẹ nhõm nhìn thấy kim tốc độ dần ngã về phía số tám mươi. "Vừa lòng chưa?"
"Hơi hơi.”
"Tôi ghét chạy chậm, " Anh thì thầm.
"Vầy mà chậm à?"
"Bình phẩm chuyện lái xe đủ rồi nhé, " Anh cáu kỉnh. "Tôi vẫn đang chờ giả thuyết mới nhất của em đây.”
Tôi mím môi. Anh nhìn xuống tôi, đôi mắt màu mật ong dịu dàng bất ngờ.
"Tôi sẽ không cười đâu, " Anh hứa.
"Tôi sợ anh sẽ giận tôi hơn.”
"Tệ dữ vậy sao?"
"Ừ, tệ lắm. "
Anh đợi. Tôi đang nhìn xuống tay mình, nên không thể thấy vẻ mặt anh.
"Bắt đầu đi. " giọng anh bình thản.
"Tôi không biết bắt đầu sao nữa, " tôi thừa nhận.
"Sao em không bắt đầu từ đầu … em nói em không tự nghĩ ra chuyện đó. "
"Đúng vậy. "
"Vậy nhờ đâu mà em nghĩ ra – nhờ sách? Phim?" anh thăm dò.
"Không – hồi thứ bảy, trên bãi biển.” Tôi lén liếc nhìn lên mặt anh.
Anh có vẻ không hiểu.
"Tôi tình cờ gặp người bạn gia đình cũ - Jacob Black,” Tôi tiếp tục. "Cha bạn ấy và Charlie là bạn bè từ khi tôi còn bé. "
Anh vẫn có vẻ không hiểu.
"Cha bạn ấy là một trong những trưởng lão Quileute.” tôi quan sát anh chăm chú. Nét không hiểu trên mặt anh đông cứng lại. "Chúng tôi đi dạo - " tôi chỉnh sửa loại bỏ toàn bộ mưu đồ của mình trong câu chuyện " - và anh ta kể tôi nghe một số truyền thuyết xưa - cố làm tôi sợ, tôi nghĩ vậy. Anh ấy đã kể tôi nghe một chuyện ..." Tôi do dự.
"Tiếp đi,” anh nói.
"Về ma cà rồng. " tôi nhận thấy mình đang thì thầm. Bây giờ tôi không dám nhìn mặt anh. Nhưng tôi thấy khớp ngón tay anh siết chặt tay lái.
"Và ngay lập tức em nghĩ ra tôi?" Vẫn bình tĩnh.
"Không. Anh ta kể về gia đình anh. "
Anh im lặng, nhìn chằm chằm vào con đường.
Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, lo bảo vệ Jacob.
"Anh ta chỉ nghĩ đó là một thứ mê tín dị đoan ngu ngốc,” Tôi nói nhanh. "Anh ta không nghĩ tôi có thể suy luận bất cứ thứ gì từ chuyện đó. " Có vẻ chưa đủ ; tôi phải thú nhận. "Đó là do lỗi tôi, tôi ép anh ta phải kể tôi nghe.”
"Tại sao?"
"Lauren nói này kia về anh - cô ấy cố chọc tức tôi. Và anh chàng lớn tuổi hơn trong bộ lạc nói gia đình anh không đến khu bảo tồn, nghe có vẻ như anh ta có ý khác. Vì thế tôi làm Jacob chỉ có một mình với tôi rồi dụ anh ấy kể, " Tôi thừa nhận, cúi đầu.
Anh cười to làm tôi giật mình. Tôi nhìn lên anh. Anh đang cười, nhưng mắt anh dữ dội, nhìn về phía trước.
"Dụ anh ta như thế nào?" anh hỏi.
"Tôi cố tán tỉnh – dễ hơn tôi nghĩ.” Hoài nghi đậm màu trong giọng tôi khi nhớ lại.
"Tôi muốn thấy chuyện đó. " anh cười khúc khích u sầu. "vậy mà em buộc tội tôi mê hoặc người ta - Jacob Black tội nghiệp. "
Tôi ửng hồng má và nhìn vào đêm tối ngoài cửa sổ.
"Rồi em làm gì nữa?" Anh hỏi sau một phút.
"Tôi nghiên cứu vài thứ trên Internet. "
"Mấy thứ đó làm em tin?" Giọng anh có vẻ hơi quan tâm. Nhưng tay anh siết cứng vô-lăng.
"Không. Chẳng có gì khớp cả. Hầu hết khá ngu ngốc. Và rồi... " Tôi dừng lại.
"Gì chứ?"
"Tôi quyết định là chẳng hề quan trọng gì cả, " Tôi thì thầm.
"Chẳng hề quan trọng gì cả?" Giọng anh làm tôi nhìn lên – Cuối cùng tôi cũng đã lột được chiếc mặt nạ bình tĩnh cẩn trọng của anh. Khuôn mặt anh đầy ngờ vực, chỉ chút ít giận dữ mà tôi sợ hãi.
"Chẳng hề, " tôi nói nhẹ nhàng. "Anh là gì chẳng hề quan trọng đối với tôi.”
Chút cay đắng, chế giễu âm vang trong giọng anh. " Em không quan tâm dù tôi là một con quái vật? Dù cho tôi không phải là người!"
"Không.”
Anh im lặng, nhìn thẳng phía trước trở lại. Khuôn mặt anh ảm đạm và lạnh lẽo.
"Anh giận à.” Tôi thở dài. "Lẽ ra tôi không nên nói gì cả. "
"Không phải, " Anh nói, nhưng giọng anh cũng cay đắng như mặt anh. "Tôi thà biết em đang nghĩ gì - dù là điều em nghĩ có điên khùng cũng được. "
"Vậy tôi nói sai nữa à?" Tôi thách thức.
"Đó không phải là ý tôi. 'Chẳng hề quan trọng gì cả'!" Anh nhắc lại, nghiến răng.
"Tôi đúng à?" Tôi hổn hển.
"Có quan trọng gì không?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Không quan trọng lắm. " Tôi ngừng lại. " nhưng tôi tò mò. " giọng tôi, ít nhất, cũng đã bình tĩnh.
Anh đột ngột có vẻ cam chịu. " Em tò mò chuyện gì?"
"Anh bao nhiêu tuổi rồi?"
"17, " anh trả lời tức khắc.
"Anh 17 tuổi bao lâu rồi?”
Môi anh bặm lại trong khi nhìn chằm chằm vào con đường. "Hơi lâu,” Cuối cùng anh cũng thừa nhận.
" OK. " Tôi mỉm cười, hài lòng vì anh vẫn thành thực với tôi. Anh nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt cảnh giác, y như trước đây, khi anh lo tôi sẽ bị sốc. Tôi cười toét miệng hơn để động viên, và anh cau mày.
"Đừng cười nhe - nhưng sao anh có thể ra ngoài vào ban ngày ?"
Anh cứ cười. "Chuyện tưởng tượng. "
"Bị thiêu cháy bởi mặt trời?"
"Chuyện tưởng tượng. "
"Ngủ trong quan tài?"
"Chuyện tưởng tượng. " Anh do dự một chút, và giọng anh trở nên đặc biệt khác thường.
"Tôi không ngủ được. "
Mất một phút tôi mới hiểu được. "Không chút nào hết?"
"Không bao giờ, " anh nói, giọng anh gần như không thể nghe thấy. Anh quay nhìn tôi với vẻ thèm muốn khao khát. Đôi mắt vàng dán vào mắt tôi, và tôi không còn nhớ mình đang nghĩ gì nữa. Tôi nhìn anh chằm chằm cho đến khi anh nhìn sang chỗ khác.
"Em chưa hỏi tôi câu hỏi quan trọng nhất. "Giọng anh bây giờ đầy cay đắng, và khi anh nhìn tôi lần nữa, mắt anh lạnh lẽo.
Tôi chớp mắt, vẫn mê mụ. "Câu nào?"
"Em không quan tâm đến chế độ ăn uống của tôi ?" Anh mỉa mai hỏi.
"Ồ, " tôi thì thầm, "chuyện đó à. "
"Ừ, chuyện đó. "Giọng anh ảm đạm. "Em không muốn hỏi xem tôi có hút máu không à?"
Tôi chần chừ. "Ừ, Jacob có nói một câu về chuyện đó. "
"Jacob nói gì?" Anh hỏi thẳng thừng.
"Anh ta nói anh không ... săn người. Anh ta nói gia đình anh chắc không nguy hiểm vì bọn anh chỉ săn thú. "
"Anh ta nói chúng tôi không nguy hiểm?" Giọng anh đầy vẻ hoài nghi.
"Không chính xác thế. Anh ta nói anh chắc không nguy hiểm. Nhưng những người Quileutes vẫn không muốn anh trên lãnh thổ của họ, để phòng hờ. "
Anh nhìn về phía trước, nhưng tôi không chắc anh có đang nhìn đường hay không.
"Vậy anh ta nói đúng không? Về chuyện không săn người?" Tôi cố giữ giọng tôi càng bình thản càng tốt.
"Người Quileutes trí nhớ tốt thật,” Anh thì thầm.
Tôi xem đó là sự xác nhận.
"Dù vậy đừng lấy đó mà tự mãn, " Anh cảnh báo tôi. "Họ đã đúng khi giữ khoảng cách với chúng tôi. Chúng tôi vẫn nguy hiểm. "
"Tôi không hiểu. "
"Chúng ta thử nhé, " Anh từ từ giải thích. "Chúng tôi thường rất giỏi trong mọi chuyện mình làm. Nhưng thỉnh thoảng chúng tôi cũng phạm lỗi. Như tôi, chẳng hạn, đã tự cho phép mình ở một mình với em. "
"Đây là lỗi sao?" Tôi nghe nỗi buồn chứa trong giọng nói, nhưng không biết anh có cảm thấy thế hay không.
"Một lỗi rất nguy hiểm, " anh thì thầm.
Rồi chúng tôi cùng im lặng. Tôi nhìn ánh đèn pha ngoằn ngoèo theo đường cong con đường. Chúng di chuyển quá nhanh; không có vẻ thực, giống như trong trò chơi điện tử. Tôi biết thời gian đang trôi rất nhanh, như con đường tối thui đằng sau, và tôi sợ mình sẽ không bao giờ còn cơ hội ở bên anh như thế này lần nữa – thật cởi mở, bức tường ngăn cách giữa chúng tôi đã không còn. Lời anh nói cho thấy đã hết rồi, và tôi chùn bước vì ý nghĩ đó. Tôi không thể phí một phút nào ở bên anh.
"Kể tôi nghe nữa đi, " tôi tuyệt vọng hỏi, không cần biết anh nói gì, chỉ cần được nghe giọng anh lần nữa.
Anh nhìn tôi thật nhanh, giật mình bởi nét thay đổi trong giọng tôi. "Em muốn biết thêm gì nữa?"
"Hãy kể tôi biết tại sao anh săn thú thay cho săn người, " Tôi đề nghị, giọng tôi vẫn đượm màu tuyệt vọng. Tôi nhận thấy mắt mình ướt, và tôi chiến đấu chống lại nỗi đau đớn đang xâm chiếm mình.
"Tôi không muốn làm một con quái vật. " Giọng anh rất nhỏ.
"Nhưng động vật có đủ không?"
Anh ngừng lại. "Tôi không biết chắc, dĩ nhiên, nhưng có thể so chuyện đó với chuyện sống bằng đậu hũ và sữa đậu nành ; chúng tôi tự coi mình là những người ăn chay, chuyện đùa chỉ người trong cuộc mới hiểu.
Không hoàn toàn thoả mãn cơn đói - hay đúng hơn là cơn khát. Nhưng chúng tôi đủ mạnh mẽ để cưỡng lại. Hầu như mọi lúc. " Giọng anh trở nên đáng ngại.
"Đôi lúc khó cưỡng hơn nhiều so với những lúc khác. "
"Bây giờ anh có khó cưỡng không?" tôi hỏi.
Anh thở dài. "Có.”
"Nhưng bây giờ anh không đói, " Tôi nói một cách tự tin - tuyên bố, chớ không phải hỏi.
"Sao em nghĩ thế?"
"Mắt anh. Tôi đã nói tôi có giả thuyết mà. Tôi nhận thấy mọi người –nhất là đàn ông - cáu kỉnh khi họ đói. "
Anh cười khúc khích. "Em có óc quan sát thật, nhỉ?”
Tôi không trả lời; tôi chỉ lắng nghe tiếng anh cười, để ghi nhớ nó.
"Anh đã đi săn lúc cuối tuần, với Emmett ?" Tôi hỏi khi yên lặng trở lại.
"Ừ. " anh ngừng lại một chút, như thể quyết định có nên nói điều gì đó hay không. " Tôi không muốn đi, nhưng phải thế. Sẽ dễ dàng hơn khi ở bên em mà không khát. "
"Tại sao anh không muốn đi?"
"Tôi ... lo .... khi xa em.” Mắt anh dịu dàng nhưng dữ dội, và chúng đang làm xương tôi như nhũn đi. "Tôi không đùa khi yêu cầu em ráng đừng rơi xuống biển hoặc bị xe đụng thứ Năm vừa rồi. Tôi bị phân tâm suốt mấy ngày nghỉ cuối tuần vì lo cho em. Và sau những chuyện đã xảy ra đêm nay, tôi ngạc nhiên khi thấy em qua khỏi mấy ngày cuối tuần mà không bị sứt mẻ gì. "Anh lắc đầu, rồi có vẻ nhớ chuyện gì đó. "Ừ, không phải hoàn toàn không bị sứt mẻ. "
"Cái gì chứ?"
"Tay em kìa, "Anh nhắc tôi. Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình, nhìn những vết xước trong lòng bàn tay tôi sắp lành. Mắt anh chẳng bỏ qua gì cả.
"Tôi té mà, " tôi thở dài.
"Tôi nghĩ vậy.” Khoé môi anh cong lên. "Tôi nghĩ, em hẳn còn tệ hơn nhiều - và điều đó giày vò tôi suốt lúc tôi đi xa. Đó là ba ngày rất dài. Tôi đã làm Emmett phát khùng.” Anh mỉm cười buồn bã với tôi.
"Ba ngày? Không phải anh mới quay về hôm nay sao?"
"Không, chúng tôi quay về hôm chủ nhật. "
"Vậy sao không ai trong nhà anh đến trường vậy?" Tôi thất vọng, hầu như tức giận khi nghĩ mình đã thất vọng biết bao vì anh vắng mặt.
"Ừm, em hỏi mặt trời có làm tôi đau không, không đau. Nhưng tôi không thể ra ngoài dưới ánh nắng - ít ra thì, không phải nơi ai cũng nhìn thấy. "
"Sao vậy?"
"Một lúc nào đó, tôi sẽ cho em xem, " anh hứa.
Tôi nghĩ về chuyện đó trong chốc lát.
"Lẽ ra anh có thể gọi điện cho tôi," tôi nhận xét.
Anh lúng túng. "Nhưng tôi biết em an toàn mà. "
"Nhưng tôi đâu biết anh đang ở đâu. Tôi - "Tôi do dự, nhìn xuống.
"Gì hả?" Giọng nói mượt mà của anh thật hấp dẫn.
"Tôi không thích thế. Không gặp anh. Cũng làm tôi lo lắng. " tôi ửng hồng má khi phải nói rõ chuyện đó ra.
Anh yên lặng. Tôi liếc nhìn lên, sợ hãi, và thấy vẻ mặt anh đầy đau đớn.
"A, " anh rên rỉ lặng lẽ. "Chuyện này bậy rồi. "
Tôi không thể hiểu phản ứng anh. "Tôi đã nói gì chứ?"
"Em không thấy sao, Bella? Làm bản thân tôi khốn khổ là một chuyện, nhưng làm cho em dính líu vào như thế là một chuyện hoàn toàn khác. " Anh chuyển đôi mắt đau khổ trở lại con đường, anh nói quá nhanh khiến tôi không hiểu được. " Tôi không muốn nghe em cảm thấy như thế. "Giọng anh nhỏ nhưng khẩn nài. Lời anh cắt vào tim tôi. "Vậy là sai. Không an toàn. Tôi nguy hiểm, Bella, xin em vui lòng -, hiểu cho điều đó. "
“Không.” Tôi hết sức cố gắng để trông không giống một đứa trẻ giận dỗi.
"Tôi nghiêm túc đó, " anh gầm gừ.
"Tôi cũng vậy. Tôi nói cho anh biết, anh là gì chẳng hề quan trọng. Đã quá muộn rồi. "
Giọng anh nhanh, nhỏ và gay gắt. "Đừng bao giờ nói thế. "
Tôi mím môi và mừng là anh không thể biết điều đó làm tổn thương tôi thế nào. Tôi chằm chằm ra ngoài đường. Chúng tôi hẳn đã gần đến nhà rồi. Anh chạy quá nhanh.
"Em đang nghĩ gì vậy?" anh hỏi, giọng anh vẫn đau đớn. Tôi chỉ lắc đầu, không chắc chắn mình nói được. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của anh trên mặt mình, nhưng tôi cứ nhìn về phía trước.
"Em đang khóc sao?" anh có vẻ hoảng hốt. Tôi không biết những giọt nước trong mắt tôi đã tràn đầy. Tôi chùi nhanh tay qua má, và không còn nghi ngờ gì nữa, mấy giọt nước mắt phản bội đang ở đó, đang làm lộ tôi.
"Không có, " tôi nói, nhưng giọng tôi vỡ oà.
Tôi thấy anh lưỡng lự đưa tay phải về phía tôi, nhưng rồi anh dừng lại và từ từ để lại chỗ tay lái.
"Tôi xin lỗi. " giọng anh đầy hối tiếc. Tôi biết anh không chỉ hối tiếc về những lời đã làm tôi buồn bực.
Bóng tối len qua chúng tôi trong im lặng.
"Hãy kể tôi nghe chuyện gì đó đi, " anh hỏi sau một phút khác, và tôi có thể nghe anh đang cố nói nhẹ nhàng hơn.
"Gì chứ?"
"Điều em đã nghĩ đêm nay, ngay trước khi tôi đến góc phố đó? Tôi không thể hiểu nét mặt của em – em không có vẻ sợ hãi, trông giống như em đang cố tập trung làm chuyện gì đó."
"Tôi đang cố nhớ cách hạ gục kẻ tấn công – anh biết đó, tự vệ. Tôi sắp đập cho mũi hắn tọt vô não.” Tôi nghĩ về người đàn ông có mái tóc đen với niềm căm ghét dâng trào.
"Em định đánh nhau với bọn đó hả?" Điều này làm anh khó chịu. "Em không nghĩ đến chuyện bỏ chạy sao?"
"Tôi sẽ té ghê lắm khi chạy, " tôi thừa nhận.
"Thế còn hét lên kêu cứu?"
"Tôi định làm vậy.”
Anh lắc đầu. "Em đúng - Tôi rõ là đang cưỡng lại số mệnh để ráng giữ mạng sống của em.”
Tôi thở dài. Chúng tôi đang chậm lại, đi qua vào địa phận của Forks. Chỉ mất chưa đầy hai mươi phút.
"Mai tôi sẽ gặp anh chứ?" tôi hỏi.
"Ừ - tôi cũng còn bài luận đến ngày nộp mà. " Anh mỉm cười. " Tôi sẽ giữ ghế cho em lúc ăn trưa. "
Thật ngốc quá, sau mọi thứ chúng tôi đã trải qua đêm nay, sao mà lời hứa nhỏ nhặt ấy có thể làm dạ dày tôi nhộn nhạo như thế, và khiến tôi chẳng thể nói thành lời.
Chúng tôi đang ở trước nhà Charlie. Đèn đang bật, xe tải của tôi đang ở chỗ của nó, mọi thứ hoàn toàn bình thường. Tựa như sực tỉnh cơn mơ. Anh dừng xe lại, nhưng tôi không nhúc nhích.
"Anh hứa sẽ ở đó ngày mai phải không?"
"Tôi hứa. "
Tôi nghĩ một chốc, rồi gật đầu. Tôi cởi áo khoác của anh ra, hít lần cuối.
"Em có thể giữ nó – mai em đâu có áo khoác, " anh nhắc tôi.
Tôi trả nó cho anh. " Tôi không muốn phải giải thích với Charlie. "
"Ồ, đúng rồi. " anh cười toe toét.
Tôi do dự, tay để trên tay nắm cửa xe, cố kéo dài khoảnh khắc này.
"Bella ?" anh hỏi bằng một giọng khác - nghiêm túc, nhưng do dự.
“Gì cơ?" tôi lại quay về phía anh háo hức.
"Em hứa với tôi một chuyện nhé?"
"Vâng,” tôi nói, và hối tiếc ngay sự đồng ý vô điều kiện của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh yêu cầu tôi phải tránh xa anh? Tôi không thể giữ lời hứa đó.
"Đừng đi vào rừng một mình.”
Tôi nhìn anh chằm chằm hoàn toàn không hiểu. "Sao vậy?"
Anh cau mày, và mắt anh nheo lại khi nhìn chằm chằm qua tôi ra ngoài cửa sổ.
"Tôi không phải luôn là thứ nguy hiểm nhất ngoài kia. Hãy biết thế đã.”
Tôi hơi rùng mình vì sự lạnh lẽo đột ngột trong giọng anh, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chuyện này, ít ra, cũng là lời hứa dễ giữ. "Sao cũng được.”
"Tôi sẽ gặp em ngày mai, " anh thở dài, và tôi biết bây giờ anh muốn tôi rời xe.
"Ngày mai vậy. " tôi miễn cưỡng mở cửa.
"Bella?" tôi quay lại và anh đang nghiêng mình về phía tôi, khuôn mặt nhợt nhạt, đẹp đẽ của anh chỉ cách tôi vài inch. Tim tôi ngừng đập.
"Ngủ ngon nhé, " anh nói. Hơi thở anh phà trên mặt tôi, làm tôi choáng váng. Đó là mùi hương tuyệt diệu bám trên áo khoác anh, nhưng đậm hơn. Tôi chớp mắt, hoàn toàn mê mụ. Anh nghiêng người ra xa.
Tôi không thể nhúc nhích cho đến khi não tôi tự phục hồi. Sau đó tôi vụng về bước ra khỏi xe, phải nắm khung xe để đứng vững.
Tôi nghĩ tôi nghe anh cười khúc khích, nhưng âm thanh quá nhỏ đến nỗi tôi không chắc chắn.
Anh đợi cho đến khi tôi vấp ngã ở cửa trước, rồi tôi mới nghe tiếng anh rồ máy nhẹ nhàng. Tôi quay người nhìn chiếc xe màu bạc biến mất ở góc đường. Tôi nhận ra trời rất lạnh.
Tôi máy móc với lấy chìa khoá, mở khoá cửa, và bước vào nhà.
Charlie gọi từ phòng khách. " Bella hả con?"
"Dạ bố, con đây. " Tôi bước vào gặp bố. Ông đang theo dõi một trận đấu bóng chày.
"Con về nhà sớm nhỉ. "
"Sớm à?" tôi ngạc nhiên.
"Còn chưa tới tám giờ nữa, " bố bảo tôi. "Mấy con vui không?"
"Dạ – vui lắm. " Đầu tôi quay cuồng khi cố nhớ lại đêm đi chơi với bạn gái đã lên kế hoạch. "Tụi nó đều tìm được áo đầm cho mình. "
"Con ổn chứ ?"
"Con chỉ mệt thôi. Con đi bộ nhiều quá. "
"Ừm, có lẽ con nên nằm nghỉ đi. " ông có vẻ lo lắng. Tôi không biết mặt tôi trông ra sao.
"Để con gọi Jessica đã. "
"Con không đi với nó à?" ông hỏi, ngạc nhiên.
"Có - nhưng con để quên áo khoác trong xe nhỏ. Con muốn chắc chắn nhỏ sẽ mang nó theo ngày mai. "
"Ừm, để nó về đến nhà đã chứ. "
"Đúng rồi,” tôi đồng ý.
Tôi vô nhà bếp và ngồi phịch xuống ghế, kiệt sức. Bây giờ tôi cảm thấy hết sức chóng mặt. Tôi tự hỏi rốt cuộc có phải mình đang bị sốc hay không.
Bình tĩnh nào, tôi tự nói với mình.
Điện thoại reo đột ngột, làm tôi giật bắn người. Tôi kéo nó ra khỏi máy.
"Chào?" tôi nín thở hỏi.
"Bella hả?"
"Nè, Jess, tớ vừa định gọi bồ. "
"Đã về nhà rồi à?" giọng nhỏ có vẻ nhẹ nhõm và ngạc nhiên.
"Rồi. Tớ để quên áo khoác trong xe bồ – Mai mang đến cho tớ nhé?"
"Dĩ nhiên rồi. Nhưng kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra đi!" cô ấy yêu cầu.
"Ờ..., mai nhé - trong giờ học Lượng giác, đồng ý không?"
Cô ấy hiểu ngay. "Ồ, bố bồ ở đó hả?"
"Ừ, đúng rồi. "
"Đồng ý, mai nói chuyện với bồ sau vậy. Tạm biệt !" tôi có thể nghe sự nôn nóng trong giọng nhỏ.
"Tạm biệt, Jess. "
Tôi bước từ từ lên cầu thang, tình trạng đờ đẫn mê mụ che mờ tâm trí tôi. Tôi chuẩn bị đi ngủ mà chẳng hề biết mình đang làm gì. Mãi đến khi tắm vòi hoa sen - nước quá nóng, làm phỏng da - tôi mới nhận thấy mình đang tê liệt. Tôi lắc đầu thật mạnh trong vài phút rồi để nước phun làm các bắp cơ căng cứng thư giãn. Sau đó tôi đứng vào vòi hoa sen, quá mệt mỏi để nhúc nhích, đến khi nước nóng bắt đầu chảy hết.
Tôi lảo đảo đi ra, quấn kỹ trong khăn tắm lớn, cố giữ hơi ấm của nước để không bị rùng mình nữa. Tôi mặc đồ ngủ nhanh chóng và chui xuống dưới mền, cuộn tròn như quả bóng, tự ôm mình để giữ ấm. Tôi rùng mình mấy cái.
Đầu óc tôi vẫn quay cuồng choáng váng, đầy những hình ảnh tôi không hiểu, và một số hình ảnh tôi cố đè nén. Lúc đầu chẳng có gì có vẻ rõ ràng cả, nhưng dần dần khi tôi sắp chìm vào vô thức, một vài điều chắc chắn trở nên rõ ràng.
Khoảng ba điều tôi hoàn toàn chắc chắn. Trước hết, Edward là ma cà rồng. Hai, đó là một phần trong anh - và tôi không biết phần đó nhiều cỡ nào – thèm máu tôi. Và điều thứ ba, tôi yêu anh vô vàn và không thể nào cưỡng nỗi.