Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
(27)
Twilight 6. SCARY STORIES
Chạng vạng 6. Chuyện kinh dị
I meant to sleep in, but an unusual brightness woke me. I opened my eyes to see a clear yellow light streaming through my window. I couldn't believe it. I hurried to the window to check, and sure enough, there was the sun. It was in the wrong place in the sky, too low, and it didn't seem to be as close as it should be, but it was definitely the sun. Clouds ringed the horizon, but a large patch of blue was visible in the middle. I lingered by the window as long as I could, afraid that if I left the blue would disappear again.
Tôi định ngủ, nhưng ánh sáng khác thường đã đánh thức tôi. Tôi mở mắt nhìn thấy luồng ánh sáng vàng trong trẻo đang xuyên qua cửa sổ . Thật không thể tin nổi. Tôi vội vã đến cửa sổ kiểm tra, và không còn nghi ngờ gì nữa, có mặt trời. Mặt trời ở không đúng chỗ của nó trên bầu trời, quá thấp, và tuy không có vẻ giống mọi khi, nhưng đúng là mặt trời. Mây giăng mắc chân trời, nhưng một khoảng trời xanh dương vẫn còn thấy rõ ở chính giữa. Tôi nấn ná bên cửa sổ thật lâu, e là nếu tôi bỏ đi bầu trời xanh ấy sẽ lại biến mất.
6

6. SCARY STORIES

As I sat in my room, trying to concentrate on the third act of Macbeth, I was really listening for my truck. I would have thought, even over the pounding rain, I could have heard the engine's roar. But when I went to peek out the curtain — again — it was suddenly there.

I wasn't looking forward to Friday, and it more than lived up to my non-expectations. Of course there were the fainting comments. Jessica especially seemed to get a kick out of that story. Luckily Mike had kept his mouth shut, and no one seemed to know about Edward's involvement. She did have a lot of questions about lunch, though.

"So what did Edward Cullen want yesterday?" Jessica asked in Trig.

"I don't know," I answered truthfully. "He never really got to the point."

"You looked kind of mad," she fished.

"Did I?" I kept my expression blank.

"You know, I've never seen him sit with anyone but his family before. That was weird."

"Weird," I agreed. She seemed annoyed; she flipped her dark curls impatiently — I guessed she'd been hoping to hear something that would make a good story for her to pass on.

The worst part about Friday was that, even though I knew he wasn't going to be there, I still hoped. When I walked into the cafeteria with Jessica and Mike, I couldn't keep from looking at his table, where Rosalie, Alice, and Jasper sat talking, heads close together. And I couldn't stop the gloom that engulfed me as I realized I didn't know how long I would have to wait before I saw him again.

At my usual table, everyone was full of our plans for the next day. Mike was animated again, putting a great deal of trust in the local weatherman who promised sun tomorrow. I'd have to see that before I believed it. But it was warmer today — almost sixty. Maybe the outing wouldn't be completely miserable.

I intercepted a few unfriendly glances from Lauren during lunch, which I didn't understand until we were all walking out of the room together. I was right behind her, just a foot from her slick, silver blond hair, and she was evidently unaware of that.

"…don't know why Bella" — she sneered my name — "doesn't just sit with the Cullens from now on."

I heard her muttering to Mike. I'd never noticed what an unpleasant, nasal voice she had, and I was surprised by the malice in it. I really didn't know her well at all, certainly not well enough for her to dislike me — or so I'd thought. "She's my friend; she sits with us," Mike whispered back loyally, but also a bit territorially. I paused to let Jess and Angela pass me. I didn't want to hear any more.

That night at dinner, Charlie seemed enthusiastic about my trip to La Push in the morning. I think he felt guilty for leaving me home alone on the weekends, but he'd spent too many years building his habits to break them now. Of course he knew the names of all the kids going, and their parents, and their great-grandparents, too, probably. He seemed to approve. I wondered if he would approve of my plan to ride to Seattle with Edward Cullen. Not that I was going to tell him.

"Dad, do you know a place called Goat Rocks or something like that? I think it's south of Mount Rainier," I asked casually.

"Yeah — why?"

I shrugged. "Some kids were talking about camping there."

"It's not a very good place for camping." He sounded surprised. "Too many bears. Most people go there during the hunting season."

"Oh," I murmured. "Maybe I got the name wrong."

I meant to sleep in, but an unusual brightness woke me. I opened my eyes to see a clear yellow light streaming through my window. I couldn't believe it. I hurried to the window to check, and sure enough, there was the sun. It was in the wrong place in the sky, too low, and it didn't seem to be as close as it should be, but it was definitely the sun.

Clouds ringed the horizon, but a large patch of blue was visible in the middle. I lingered by the window as long as I could, afraid that if I left the blue would disappear again.

The Newtons' Olympic Outfitters store was just north of town. I'd seen the store, but I'd never stopped there — not having much need for any supplies required for being outdoors over an extended period of time. In the parking lot I recognized Mike's Suburban and Tyler's Sentra. As I pulled up next to their vehicles, I could see the group standing around in front of the Suburban. Eric was there, along with two other boys I had class with; I was fairly sure their names were Ben and Conner. Jess was there, flanked by Angela and Lauren. Three other girls stood with them, including one I remembered falling over in Gym on Friday. That one gave me a dirty look as I got out of the truck, and whispered something to Lauren. Lauren shook out her cornsilk hair and eyed me scornfully.

So it was going to be one of those days.

At least Mike was happy to see me.

"You came!" he called, delighted. "And I said it would be sunny today, didn't I?"

"I told you I was coming," I reminded him.

"We're just waiting for Lee and Samantha… unless you invited someone," Mike added.

"Nope," I lied lightly, hoping I wouldn't get caught in the lie. But also wishing that a miracle would occur, and Edward would appear.

Mike looked satisfied.

"Will you ride in my car? It's that or Lee's mom's minivan."

"Sure."

He smiled blissfully. It was so easy to make Mike happy.

"You can have shotgun," he promised. I hid my chagrin. It wasn't as simple to make Mike and Jessica happy at the same time. I could see Jessica glowering at us now.

The numbers worked out in my favor, though. Lee brought two extra people, and suddenly every seat was necessary. I managed to wedge Jess in between Mike and me in the front seat of the Suburban. Mike could have been more graceful about it, but at least Jess seemed appeased.

It was only fifteen miles to La Push from Forks, with gorgeous, dense green forests edging the road most of the way and the wide Quillayute River snaking beneath it twice. I was glad I had the window seat. We'd rolled the windows down — the Suburban was a bit claustrophobic with nine people in it — and I tried to absorb as much sunlight as possible.

I'd been to the beaches around La Push many times during my Forks summers with Charlie, so the mile-long crescent of First Beach was familiar to me. It was still breathtaking. The water was dark gray, even in the sunlight, white-capped and heaving to the gray, rocky shore. Islands rose out of the steel harbor waters with sheer cliff sides, reaching to uneven summits, and crowned with austere, soaring firs. The beach had only a thin border of actual sand at the water's edge, after which it grew into millions of large, smooth stones that looked uniformly gray from a distance, but close up were every shade a stone could be: terra-cotta, sea green, lavender, blue gray, dull gold. The tide line was strewn with huge driftwood trees, bleached bone white in the salt waves, some piled together against the edge of the forest fringe, some lying solitary, just out of reach of the waves.

There was a brisk wind coming off the waves, cool and briny. Pelicans floated on the swells while seagulls and a lone eagle wheeled above them.

The clouds still circled the sky, threatening to invade at any moment, but for now the sun shone bravely in its halo of blue sky.

We picked our way down to the beach, Mike leading the way to a ring of driftwood logs that had obviously been used for parties like ours before.

There was a fire circle already in place, filled with black ashes. Eric and the boy I thought was named Ben gathered broken branches of driftwood from the drier piles against the forest edge, and soon had a teepee-shaped construction built atop the old cinders.

"Have you ever seen a driftwood fire?" Mike asked me. I was sitting on one of the bone-colored benches; the other girls clustered, gossiping excitedly, on either side of me. Mike kneeled by the fire, lighting one of the smaller sticks with a cigarette lighter.

"No," I said as he placed the blazing twig carefully against the teepee.

"You'll like this then — watch the colors." He lit another small branch and laid it alongside the first. The flames started to lick quickly up the dry wood.

"It's blue," I said in surprise.

"The salt does it. Pretty, isn't it?" He lit one more piece, placed it where the fire hadn't yet caught, and then came to sit by me. Thankfully, Jess was on his other side. She turned to him and claimed his attention.

I watched the strange blue and green flames crackle toward the sky.

After a half hour of chatter, some of the boys wanted to hike to the nearby tidal pools. It was a dilemma. On the one hand, I loved the tide pools. They had fascinated me since I was a child; they were one of the only things I ever looked forward to when I had to come to Forks. On the other hand, I'd also fallen into them a lot. Not a big deal when you're seven and with your dad. It reminded me of Edward's request — that I not fall into the ocean.

Lauren was the one who made my decision for me. She didn't want to hike, and she was definitely wearing the wrong shoes for it. Most of the other girls besides Angela and Jessica decided to stay on the beach as well. I waited until Tyler and Eric had committed to remaining with them before I got up quietly to join the pro-hiking group. Mike gave me a huge smile when he saw that I was coming.

The hike wasn't too long, though I hated to lose the sky in the woods.

The green light of the forest was strangely at odds with the adolescent laughter, too murky and ominous to be in harmony with the light banter around me. I had to watch each step I took very carefully, avoiding roots below and branches above, and I soon fell behind. Eventually I broke through the emerald confines of the forest and found the rocky shore again. It was low tide, and a tidal river flowed past us on its way to the sea. Along its pebbled banks, shallow pools that never completely drained were teeming with life.

I was very cautious not to lean too far over the little ocean ponds. The others were fearless, leaping over the rocks, perching precariously on the edges. I found a very stable-looking rock on the fringe of one of the largest pools and sat there cautiously, spellbound by the natural aquarium below me. The bouquets of brilliant anemones undulated ceaselessly in the invisible current, twisted shells scurried about the edges, obscuring the crabs within them, starfish stuck motionless to the rocks and each other, while one small black eel with white racing stripes wove through the bright green weeds, waiting for the sea to return. I was completely absorbed, except for one small part of my mind that wondered what Edward was doing now, and trying to imagine what he would be saying if he were here with me.

Finally the boys were hungry, and I got up stiffly to follow them back. I tried to keep up better this time through the woods, so naturally I fell a few times. I got some shallow scrapes on my palms, and the knees of my jeans were stained green, but it could have been worse.

When we got back to First Beach, the group we'd left behind had multiplied. As we got closer we could see the shining, straight black hair and copper skin of the newcomers, teenagers from the reservation come to socialize.

The food was already being passed around, and the boys hurried to claim a share while Eric introduced us as we each entered the driftwood circle.

Angela and I were the last to arrive, and, as Eric said our names, I noticed a younger boy sitting on the stones near the fire glance up at me in interest. I sat down next to Angela, and Mike brought us sandwiches and an array of sodas to choose from, while a boy who looked to be the oldest of the visitors rattled off the names of the seven others with him. All I caught was that one of the girls was also named Jessica, and the boy who noticed me was named Jacob.

It was relaxing to sit with Angela; she was a restful kind of person to be around — she didn't feel the need to fill every silence with chatter.

She left me free to think undisturbed while we ate. And I was thinking about how disjointedly time seemed to flow in Forks, passing in a blur at times, with single images standing out more clearly than others. And then, at other times, every second was significant, etched in my mind. I knew exactly what caused the difference, and it disturbed me.

During lunch the clouds started to advance, slinking across the blue sky, darting in front of the sun momentarily, casting long shadows across the beach, and blackening the waves. As they finished eating, people started to drift away in twos and threes. Some walked down to the edge of the waves, trying to skip rocks across the choppy surface. Others were gathering a second expedition to the tide pools. Mike — with Jessica shadowing him — headed up to the one shop in the village. Some of the local kids went with them; others went along on the hike. By the time they all had scattered, I was sitting alone on my driftwood log, with Lauren and Tyler occupying themselves by the CD player someone had thought to bring, and three teenagers from the reservation perched around the circle, including the boy named Jacob and the oldest boy who had acted as spokesperson.

A few minutes after Angela left with the hikers, Jacob sauntered over to take her place by my side. He looked fourteen, maybe fifteen, and had long, glossy black hair pulled back with a rubber band at the nape of his neck. His skin was beautiful, silky and russet-colored; his eyes were dark, set deep above the high planes of his cheekbones. He still had just a hint of childish roundness left around his chin. Altogether, a very pretty face. However, my positive opinion of his looks was damaged by the first words out of his mouth.

"You're Isabella Swan, aren't you?"

It was like the first day of school all over again.

"Bella," I sighed.

"I'm Jacob Black." He held his hand out in a friendly gesture. "You bought my dad's truck."

"Oh," I said, relieved, shaking his sleek hand. "You're Billy's son. I probably should remember you."

"No, I'm the youngest of the family — you would remember my older sisters."

"Rachel and Rebecca," I suddenly recalled. Charlie and Billy had thrown us together a lot during my visits, to keep us busy while they fished. We were all too shy to make much progress as friends. Of course, I'd kicked up enough tantrums to end the fishing trips by the time I was eleven.

"Are they here?" I examined the girls at the ocean's edge, wondering if I would recognize them now.

"No." Jacob shook his head. "Rachel got a scholarship to Washington State, and Rebecca married a Samoan surfer — she lives in Hawaii now."

"Married. Wow." I was stunned. The twins were only a little over a year older than I was.

"So how do you like the truck?" he asked.

"I love it. It runs great."

"Yeah, but it's really slow," he laughed. "I was so relived when Charlie bought it. My dad wouldn't let me work on building another car when we had a perfectly good vehicle right there."

"It's not that slow," I objected.

"Have you tried to go over sixty?"

"No," I admitted.

"Good. Don't." He grinned.

I couldn't help grinning back. "It does great in a collision," I offered in my truck's defense.

"I don't think a tank could take out that old monster," he agreed with another laugh.

"So you build cars?" I asked, impressed.

"When I have free time, and parts. You wouldn't happen to know where I could get my hands on a master cylinder for a 1986 Volkswagen Rabbit?" he added jokingly. He had a pleasant, husky voice.

"Sorry," I laughed, "I haven't seen any lately, but I'll keep my eyes open for you." As if I knew what that was. He was very easy to talk with.

He flashed a brilliant smile, looking at me appreciatively in a way I was learning to recognize. I wasn't the only one who noticed.

"You know Bella, Jacob?" Lauren asked — in what I imagined was an insolent tone — from across the fire.

"We've sort of known each other since I was born," he laughed, smiling at me again.

"How nice." She didn't sound like she thought it was nice at all, and her pale, fishy eyes narrowed.

"Bella," she called again, watching my face carefully, "I was just saying to Tyler that it was too bad none of the Cullens could come out today. Didn't anyone think to invite them?" Her expression of concern was unconvincing.

"You mean Dr. Carlisle Cullen's family?" the tall, older boy asked before I could respond, much to Lauren's irritation. He was really closer to a man than a boy, and his voice was very deep.

"Yes, do you know them?" she asked condescendingly, turning halfway toward him.

"The Cullens don't come here," he said in a tone that closed the subject, ignoring her question.

Tyler, trying to win back her attention, asked Lauren's opinion on a CD he held. She was distracted.

I stared at the deep-voiced boy, taken aback, but he was looking away toward the dark forest behind us. He'd said that the Cullens didn't come here, but his tone had implied something more — that they weren't allowed; they were prohibited. His manner left a strange impression on me, and I tried to ignore it without success.

Jacob interrupted my meditation. "So is Forks driving you insane yet?"

"Oh, I'd say that's an understatement." I grimaced. He grinned understandingly.

I was still turning over the brief comment on the Cullens, and I had a sudden inspiration. It was a stupid plan, but I didn't have any better ideas. I hoped that young Jacob was as yet inexperienced around girls, so that he wouldn't see through my sure-to-be-pitiful attempts at flirting.

"Do you want to walk down the beach with me?" I asked, trying to imitate that way Edward had of looking up from underneath his eyelashes. It couldn't have nearly the same effect, I was sure, but Jacob jumped up willingly enough.

As we walked north across the multihued stones toward the driftwood seawall, the clouds finally closed ranks across the sky, causing the sea to darken and the temperature to drop. I shoved my hands deep into the pockets of my jacket.

"So you're, what, sixteen?" I asked, trying not to look like an idiot as I fluttered my eyelids the way I'd seen girls do on TV.

"I just turned fifteen," he confessed, flattered.

"Really?" My face was full of false surprise. "I would have thought you were older."

"I'm tall for my age," he explained.

"Do you come up to Forks much?" I asked archly, as if I was hoping for a yes. I sounded idiotic to myself. I was afraid he would turn on me with disgust and accuse me of my fraud, but he still seemed flattered.

"Not too much," he admitted with a frown. "But when I get my car finished I can go up as much as I want — after I get my license," he amended.

"Who was that other boy Lauren was talking to? He seemed a little old to be hanging out with us." I purposefully lumped myself in with the youngsters, trying to make it clear that I preferred Jacob.

"That's Sam — he's nineteen," he informed me.

"What was that he was saying about the doctor's family?" I asked innocently.

"The Cullens? Oh, they're not supposed to come onto the reservation." He looked away, out toward James Island, as he confirmed what I'd thought I'd heard in Sam's voice.

"Why not?"

He glanced back at me, biting his lip. "Oops. I'm not supposed to say anything about that."

"Oh, I won't tell anyone, I'm just curious." I tried to make my smile alluring, wondering if I was laying it on too thick.

He smiled back, though, looking allured. Then he lifted one eyebrow and his voice was even huskier than before.

"Do you like scary stories?" he asked ominously.

"I love them," I enthused, making an effort to smolder at him.

Jacob strolled to a nearby driftwood tree that had its roots sticking out like the attenuated legs of a huge, pale spider. He perched lightly on one of the twisted roots while I sat beneath him on the body of the tree.

He stared down at the rocks, a smile hovering around the edges of his broad lips. I could see he was going to try to make this good. I focused on keeping the vital interest I felt out of my eyes.

"Do you know any of our old stories, about where we came from — the Quileutes, I mean?" he began.

"Not really," I admitted.

"Well, there are lots of legends, some of them claiming to date back to the Flood — supposedly, the ancient Quileutes tied their canoes to the tops of the tallest trees on the mountain to survive like Noah and the ark." He smiled, to show me how little stock he put in the histories.

"Another legend claims that we descended from wolves — and that the wolves are our brothers still. It's against tribal law to kill them.

"Then there are the stories about the cold ones." His voice dropped a little lower.

"The cold ones?" I asked, not faking my intrigue now.

"Yes. There are stories of the cold ones as old as the wolf legends, and some much more recent. According to legend, my own great-grandfather knew some of them. He was the one who made the treaty that kept them off our land." He rolled his eyes.

"Your great-grandfather?" I encouraged.

"He was a tribal elder, like my father. You see, the cold ones are the natural enemies of the wolf—well, not the wolf, really, but the wolves that turn into men, like our ancestors. You would call them werewolves."

"Werewolves have enemies?"

"Only one."

I stared at him earnestly, hoping to disguise my impatience as admiration.

"So you see," Jacob continued, "the cold ones are traditionally our enemies. But this pack that came to our territory during my great-grandfather's time was different. They didn't hunt the way others of their kind did — they weren't supposed to be dangerous to the tribe.

So my great-grandfather made a truce with them. If they would promise to stay off our lands, we wouldn't expose them to the pale-faces." He winked at me.

"If they weren't dangerous, then why… ?" I tried to understand, struggling not to let him see how seriously I was considering his ghost story.

"There's always a risk for humans to be around the cold ones, even if they're civilized like this clan was. You never know when they might get too hungry to resist." He deliberately worked a thick edge of menace into his tone.

"What do you mean, 'civilized'?"

"They claimed that they didn't hunt humans. They supposedly were somehow able to prey on animals instead."

I tried to keep my voice casual. "So how does it fit in with the Cullens? Are they like the cold ones your greatgrandfather met?"

"No." He paused dramatically. "They are the same ones."

He must have thought the expression on my face was fear inspired by his story. He smiled, pleased, and continued.

"There are more of them now, a new female and a new male, but the rest are the same. In my great-grandfather's time they already knew of the leader, Carlisle. He'd been here and gone before your people had even arrived." He was fighting a smile.

"And what are they?" I finally asked. "What are the cold ones?"

He smiled darkly.

"Blood drinkers," he replied in a chilling voice. "Your people call them vampires."

I stared out at the rough surf after he answered, not sure what my face was exposing.

"You have goose bumps," he laughed delightedly.

"You're a good storyteller," I complimented him, still staring into the waves.

"Pretty crazy stuff, though, isn't it? No wonder my dad doesn't want us to talk about it to anyone."

I couldn't control my expression enough to look at him yet. "Don't worry, I won't give you away."

"I guess I just violated the treaty," he laughed.

"I'll take it to the grave," I promised, and then I shivered.

"Seriously, though, don't say anything to Charlie. He was pretty mad at my dad when he heard that some of us weren't going to the hospital since Dr. Cullen started working there."

"I won't, of course not."

"So do you think we're a bunch of superstitious natives or what?" he asked in a playful tone, but with a hint of worry. I still hadn't looked away from the ocean.

I turned and smiled at him as normally as I could.

"No. I think you're very good at telling scary stories, though. I still have goose bumps, see?" I held up my arm.

"Cool." He smiled.

And then the sound of the beach rocks clattering against each other warned us that someone was approaching. Our heads snapped up at the same time to see Mike and Jessica about fifty yards away, walking toward us.

"There you are, Bella," Mike called in relief, waving his arm over his head.

"Is that your boyfriend?" Jacob asked, alerted by the jealous edge in Mike's voice. I was surprised it was so obvious.

"No, definitely not," I whispered. I was tremendously grateful to Jacob, and eager to make him as happy as possible. I winked at him, carefully turning away from Mike to do so. He smiled, elated by my inept flirting.

"So when I get my license…" he began.

"You should come see me in Forks. We could hang out sometime." I felt guilty as I said this, knowing that I'd used him. But I really did like Jacob. He was someone I could easily be friends with.

Mike had reached us now, with Jessica still a few paces back. I could see his eyes appraising Jacob, and looking satisfied at his obvious youth.

"Where have you been?" he asked, though the answer was right in front of him.

"Jacob was just telling me some local stories," I volunteered. "It was really interesting."

I smiled at Jacob warmly, and he grinned back.

"Well," Mike paused, carefully reassessing the situation as he watched our camaraderie. "We're packing up — it looks like it's going to rain soon."

We all looked up at the glowering sky. It certainly did look like rain.

"Okay." I jumped up. "I'm coming."

"It was nice to see you again," Jacob said, and I could tell he was taunting Mike just a bit.

"It really was. Next time Charlie comes down to see Billy, I'll come, too," I promised.

His grin stretched across his face. "That would be cool."

"And thanks," I added earnestly.

I pulled up my hood as we tramped across the rocks toward the parking lot. A few drops were beginning to fall, making black spots on the stones where they landed. When we got to the Suburban the others were already loading everything back in. I crawled into the backseat by Angela and Tyler, announcing that I'd already had my turn in the shotgun position.

Angela just stared out the window at the escalating storm, and Lauren twisted around in the middle seat to occupy Tyler's attention, so I could simply lay my head back on the seat and close my eyes and try very hard not to think.

6

6. Chuyện ma

Khi ngồi trong phòng cố gắng tập trung vào màn ba của vở Macbeth, tôi thực ra đang dỏng tai nghe ngóng tiếng xe tải.  Dù có mưa như trút nước, tôi vẫn nghe được tiếng gầm rống của động cơ.  Thế nhưng khi đến nhìn qua màn cửa – lần nữa – thì nó đã ở đó sẵn rồi.

Tôi chẳng mong chờ gì ngày thứ Sáu, và còn hơn cả không mong đợi. Dĩ nhiên là đã có lời tiếng xầm xì.  Jessica đặc biệt có vẻ khoái chuyện đó. May sao Mike nín thinh, và dường như không ai biết Edward có dính líu vô chuyện này. Dù vậy, nhỏ đã hỏi rất nhiều về chuyện bữa trưa.

“Thế hôm qua Edward Cullen muốn gì vậy?" Jessica hỏi trong giờ Lượng giác.

"Tôi không biết, " tôi thực thà trả lời. "Anh ta không hề đi thẳng vào vấn đề. "

"Trông bạn có vẻ bực mình, " nhỏ nhử.

"Tôi à?" tôi giữ vẻ mặt hững hờ .

"Bạn biết đó, tôi chưa từng thấy anh ta ngồi với bất kỳ ai ngoài gia đình anh ta. Thiệt kỳ lạ. "

"Kthiệt, " tôi đồng ý. Nhỏ có vẻ bực bội; cô nàng sốt ruột hất lọn tóc đen quăn của mình - tôi đoán nhỏ mong sẽ nghe được điều gì đó hay ho để kể cho người khác nghe.

Phần tệ nhất về ngày thứ Sáu là, mặc dù tôi biết anh sẽ không ở đó, tôi vẫn cứ hy vọng. Khi vào quán ăn tự phục vụ với Jessica và Mike, tôi không thể nào không nhìn qua bàn anh, nơi Rosalie, Alice, và Japser ngồi nói, chụm đầu vào nhau. Và tôi không thể chặn được nỗi u sầu nhận chìm tôi khi nhận ra không biết bao lâu nữa mới được gặp lại anh.

Ở bàn tôi vẫn thường ngồi, mọi người bận rộn bàn kế hoạch cho ngày hôm sau. Mike sôi nổi trở lại, đặt nhiều tin tưởng vào chuyên gia dự báo thời tiết trong vùng, người đã hứa là mai sẽ có nắng. Tôi phải thấy mới tin được. Nhưng hôm nay trời đã ấm hơn - gần 60 độ (F) rồi. Có lẽ chuyến đi chơi này sẽ không khổ sở hoàn toàn.

Tôi bắt gặp mấy cái liếc nhìn không thân thiện của Lauren suốt bữa trưa, tôi chẳng hiểu gì cả cho đến khi tất cả chúng tôi cùng nhau ra khỏi phòng. Tôi ở ngay phía sau cô ấy, chỉ cách mái tóc vàng óng mượt mà của cô nàng một bước chân mà cô nàng chẳng hề hay biết.

"Chẳng biết sao Bella " - cô ta gọi tên tôi với vẻ khinh miệt  - "không ngồi luôn với bọn Cullens từ nay luôn cho rồi. "

Tôi nghe lẩm bẩm với Mike. Tôi chưa từng nhận ra giọng mũi khó chịu của cô ta, nên bất ngờ vì nỗi hận thù chất chứa trong đó. Tôi thật chẳng hề biết nhiều về cô ta, tất nhiên không nhiều để ta có thể không thích tôi - hoặc để tôi nghĩ thế. " ấy là bạn tôi ; cô ấy ngồi với chúng tôi, " Mike thì thầm lại một cách trung kiên, và cả hơi chiếm hữu. Tôi ngừng lại để Jess và Angela đi trước mình. Tôi không muốn nghe thêm nữa.

Đêm đó khi ăn tối, Charlie có vẻ nhiệt tình ủng hộ chuyến đi đến La Push buổi sáng của tôi.  Tôi nghĩ bố cảm thấy mình có lỗi vì để tôi ở nhà một mình vào các ngày cuối tuần, nhưng bố quen như thế vậy đã quá nhiều năm rồi nên không thể từ bỏ được. Tất nhiên bố biết hết tên của bọn trẻ cùng đi, cả tên cha mẹ, và có lẽ cả tên ông bà chúng nữa.  Ông có vẻ thích chuyện đó. Tôi tự hỏi không biết bố có tán thành kế hoạch đi Seattle với Edward Cullen của tôi không. Tôi nhất định sẽ không nói với bố chuyện đó.

"Bố, bố có biết chỗ có tên là Goat Rocks hay giông giống vậy không? Con nghĩ nó ở phía nam Mount Rainier, " tôi hững hờ hỏi.

"Có – sao vậy?"

Tôi nhún vai. "Có mấy bạn nói sẽ cắm trại ở đó.

"Đó không phải là nơi lý tưởng lắm để cắm trại. " Bố có vẻ ngạc nhiên. "Nhiều gấu lắm. Hầu hết mọi người chỉ đến đó vào mùa săn bắn thôi. "

"," tôi thì thầm. "chắc con nhầm tên.

Tôi định ngủ, nhưng ánh sáng khác thường đã đánh thức tôi. Tôi mở mắt nhìn thấy luồng ánh sáng vàng trong trẻo đang xuyên qua cửa sổ . Thật không thể tin nổi. Tôi vội vã đến cửa sổ kiểm tra, và không còn nghi ngờ gì nữa, có mặt trời. Mặt trời ở không đúng chỗ của nó trên bầu trời, quá thấp, và tuy không có vẻ giống mọi khi, nhưng đúng là mặt trời.

Mây giăng mắc chân trời, nhưng một khoảng trời xanh dương vẫn còn thấy rõ ở chính giữa. Tôi nấn ná bên cửa sổ thật lâu, e nếu tôi bỏ đi bầu trời xanh ấy sẽ lại biến mất.

Cửa hàng thiết bị thể thao Olympic Outfitters  của gia đình Newtonngay phía bắc thành phố. Tôi đã từng nhìn thấy nhưng chưa từng ghé qua vì đâu cần gì đến những vật dụng sống ngoài trời cả một thời gian dài. Tại bãi đậu xe, tôi nhận ra chiếc Suburban của Mike và chiếc Sentra của Tyler.  Khi đến gần xe họ, tôi thấy một nhóm đang đứng vẩn vơ trước chiếc Suburban. Eric ở đó, với hai chàng trai khác học chung lớp với tôi; tôi biết chắc tên họ là Ben và Conner. Jess cũng ở đó, hai bên là Angela và Lauren. Ba cô gái khác đứng cùng họ, trong đó có một cô nàng tôi nhớ đã té lăn quay trong giờ thể dục hôm thứ sáu. Cô này nhìn tôi khinh miệt khi tôi bước ra khỏi xe, và thì thầm gì đó với Lauren. Lauren hất mái tóc vàng óng ả và nhìn tôi khinh miệt.

Vậy chắc sẽ là một ngày như bao ngày mà thôi.

Ít nhất thì Mike vui mừng vì gặp tôi.

"Bạn đến rồi!" anh gọi, vui mừng. "Tôi đã nói hôm nay trời nắng mà, đúng không?"

"Tôi đã nói là tôi sẽ đến mà, " tôi nhắc anh.

"Chúng ta chỉ còn chờ Lee và Samantha ... trừ phi bạn mời thêm ai đó, " Mike nói thêm.

"Không có ai, " tôi nói dối yếu ớt, hy vọng sẽ không bị bắt quả tang đang nói dối. Nhưng cũng ước ao phép màu sẽ xảy ra, và Edward sẽ xuất hiện.

Mike có vẻ hài lòng.

"Bạn đi xe mình chứ? Hay đi xe tải nhỏ của mẹ Lee.”

"Dĩ nhiên là đi với bạn rồi.”

Anh mỉm cười hạnh phúc. Thật dễ làm Mike hạnh phúc.

"Bạn có thể ngồi ghế trước đó, " anh hứa. Tôi che giấu chán nản.  Thật không đơn giản để làm Mike và Jessica hạnh phúc cùng một lúc. Tôi có thể nhìn thấy Jessica đang trừng mắt nhìn vào chúng tôi.

Tuy thế đông người hoá ra lại có lợi cho tôi. Lee dẫn theo hai người nữa, nên tự nhiên chỗ nào cũng kín chỗ. Tôi đã cố nhét Jess vào giữa tôi và Mike ở ghế trước của chiếc Suburban. Mike có vẻ lịch sự hơn nhưng ít nhất thì Jess có vẻ nguôi ngoai.

Từ Forks đến La Push chỉ có 15 dặm, với rừng rậm xanh ngát, đẹp tuyệt vời ở hai bên đường hầu như suốt quãng đường đi và dòng Quillayute mênh mông uốn lượn phía dưới. Tôi mừng vì được ngồi bên cạnh cửa sổ. Chúng tôi hạ kính cửa xuống – chiếc Suburban hơi chật chội với chín người bên trong – nên  tôi cố tận hưởng càng nhiều ánh sáng mặt trời càng tốt.

Tôi đã từng đến mấy bãi biển quanh La Push nhiều lần lúc nghỉ hè ở Forks với Charlie, nên bãi cát hình lưỡi liềm dài hàng dặm của First Beach tôi đã quen thuộc. Nó vẫn hớp hồn  tôi. Nước biển màu xám sậm, dù là dưới ánh mặt trời, sóng trắng xoá vỗ vào bãi biển đầy đá lô nhô.  Các hòn đảo chắn thành vùng biển êm đềm với những vách đá dựng đứng, đỉnh nhọn hoắc, mọc đầy những thông cao vút, cứng cỏi. Bãi biển có bãi cát hẹp sát mép nước, bên trong là hàng triệu tảng đá lớn trơn láng nhìn từ xa toàn màu xám, nhưng khi nhìn gần sẽ thấy đủ màu: màu đất nung, màu xanh nước biển, màu tím nhạt, màu xám xanh, màu vàng xỉn.  Dòng thuỷ triều vương vãi đầy cây gỗ khổng lồ trôi giạt, bạc màu vì sóng mặn, một số cây chồng chất lên nhau bên rìa rừng, một số nằm cô độc, ngay ngoài tầm với của sóng.

Một làn gió trong lành từ biển thổi vào, mát và mằn mặn. Mấy con bồ nông nổi trên sóng còn mấy con hải âu và một con đại bàng cô độc đang bay vòng vòng bên trên. Mây vẫn vây quanh bầu trời, đe doạ sẽ che phủ bầu trời xanh chính giữa bất kỳ lúc nào, nhưng bây giờ mặt trời đang dũng cảm chiếu rọi hào quang trên trời xanh.

Chúng tôi rón rén xuống bãi biển, Mike dẫn đường đến một vòng tròn đầy gỗ trôi giạt, rõ ràng trước đây đã được dùng để họp mặt như chúng tôi.

Có một vết cháy tròn nơi đó, đầy tro đen. Eric và anh chàng tôi nghĩ tên Ben gom những nhánh gỗ trôi giạt từ mấy đống củi khô ở mép rừng, rồi một công trình hình chóp nhọn đã được dựng lên ngay bên trên đống tro tàn cũ.

"Bạn đã bao giờ nhìn thấy lửa trại chưa?" Mike hỏi tôi. Tôi đang ngồi trên một trong những băng ghế màu ngà; mấy cô gái khác chụm lại, tán dóc đầy phấn khích, ở cả hai bên.  Mike quỳ cạnh đống lửa, đốt một trong những cành nhỏ hơn bằng hộp quẹt đốt thuốc.

"Chưa bao giờ, " tôi nói khi anh đặt cành cây cháy rực cẩn thận tựa vào đống hình chóp.

"Bạn sẽ thích cho xem – hãy nhìn màu sắc kìa. " anh đốt một nhánh nhỏ khác và đặt dọc theo cành đầu tiên. Lửa bắt đầu liếm nhanh vào gỗ khô.

“Nó màu xanh dương,” Tôi ngạc nhiên.

"Tại muối đó. Đẹp há?" anh đốt thêm một miếng nữa, đặt vào chỗ lửa chưa bắt đến, rồi đến ngồi cạnh tôi.  May thay, Jess ở phía kia của anh. Cô quay qua anh và bắt anh chú ý mình.

Tôi nhìn ngọn lửa màu xanh dương và xanh lá cây kỳ lạ kêu lắc rắc bốc lên cao.

Sau nửa giờ tán dóc, vài chàng trai muốn đi dạo sang vũng biển gần đó. Thật khó xử. Một mặt, tôi thích vũng biển. Tôi mê chúng từ khi còn bé;  Đó là một trong những thứ duy nhất tôi mong đợi khi phải đến Forks.  Mặt khác, tôi thế nào cũng té vô đó riết.  Đó là chuyện nhỏ khi bạn bảy tuổi và đi với bố mình.  Điều này làm tôi nhớ đến yêu cầu của Edward – đừng té xuống biển.

Lauren là người quyết định giùm tôi. Cô không thích đi bộ, và cô rõ là đã mang giày không hợp cho chuyện đi bộ đường dài. Hầu hết các cô gái khác ngoài Angela và Jessica đều quyết định ở lại bãi biển. Tôi đợi đến khi Tyler và Eric cam đoan sẽ ở lại với họ rồi mới lặng lẽ đứng dậy gia nhập nhóm ủng hộ đi bộ đường dài. Mike cười toe toét khi thấy tôi cùng đi.

Chuyến đi bộ đường dài không quá xa, dù tôi không thích bị che mất bầu trời khi vào rừng.

Ánh sáng xanh của rừng trái ngược kỳ lạ so với tiếng cười của thanh niên, quá âm u và đầy đe doạ để hoà hợp với những lời nói đùa vui vẻ quanh tôi. Tôi phải cẩn thận từng bước đi, tránh rễ cây bên dưới và các cành nhánh bên trên, nên tôi mau chóng bị tụt lại đằng sau. Cuối cùng tôi vượt qua vùng xanh ngọc lục bảo của rừng và nhìn thấy bãi biển đầy đá lần nữa. Thuỷ triều rút, và dòng thuỷ triều chảy qua chúng tôi để về với biển. Dọc bờ sỏi, những cái hồ nông không bao giờ khô cạn đang tràn đầy sức sống.

Tôi rất thận trọng không đi xa hơn mấy cái hồ nhỏ này.  Những người khác đều chẳng sợ gì cả, nhảy trên các tảng đá, ngồi bấp bênh ở rìa đá. Tôi tìm thấy một tảng đá trông có vẻ hết sức vững chãi ở rìa một trong những cái hồ lớn nhất và ngồi ở đó một cách cẩn thận, bị mê hoặc bởi động vật thủy sinh tự nhiên bên dưới. Những bó cỏ chân ngỗng rực rỡ nhấp nhô không ngừng theo dòng chảy vô hình, những con sò xoắn ốc uốn hối hả chạy vào bờ, quấy rầy mấy con cua trong đó, con sao biển mắc kẹt nằm bất động trong đá, trong khi một con lươn nhỏ màu đen sọc trắng len lỏi qua đám cỏ xanh sáng, chờ sóng biển trở lại. Tôi hoàn toàn say mê, trừ một phần nhỏ trong tâm trí cứ tự hỏi không biết Edward đang làm gì, và cố tưởng tượng anh sẽ nói gì nếu anh ở đây cùng tôi.

Cuối cùng các chàng trai đã đói, và tôi khó khăn đứng dậy để theo họ trở về. Lần này tôi cố theo kịp họ xuyên qua khu rừng, nên dĩ nhiên tôi một vài lần. Tôi bị vài vết trầy xước nhỏ trong lòng bàn tay , và đầu gối quần jean đã dính xanh, nhưng lẽ ra có thể tệ hơn thế.

Khi quay lại First Beach, nhóm bạn chúng tôi bỏ lại lúc nãy đã tăng nhân số. Khi đến gần chúng tôi có thể nhìn thấy làn da màu đồng, mái tóc đen thẳng sáng bóng của những người mới đến, các thanh niên trong vùng bảo tồn đến chơi chung.

Thức ăn đã được phát cho mọi người và các chàng trai vội vã lấy phần của mình trong khi Eric giới thiệu chúng tôi khi từng người bước vào vòng tròn của các thân gỗ trôi giạt.

Angela và tôi là người đến sau cùng, và khi Eric gọi tên chúng tôi, tôi nhận thấy một cậu bé trẻ hơn ngồi trên các cục đá gần lửa liếc nhìn tôi đầy quan tâm. Tôi ngồi xuống cạnh Angela, rồi Mike đem lại cho chúng tôi bánh xăng - uých và một lốc xô - đa để chọn, trong khi đó cậu bé có vẻ lớn tuổi nhất trong đám khách đọc liền một hơi tên của bảy người đi cùng anh. Tôi chỉ nghe được một cô gái cũng có tên Jessica, và cậu bé chú ý đến tôi tên Jacob.

Thật thoải mái khi ngồi với Angela; cô là loại người thư thái khi ở bên cạnh - cô ấy không cảm thấy cần phải xoá tan im lặng bằng cách tán dóc.

Cô để tôi tự do suy nghĩ không bị quấy rầy khi đang ăn. Và tôi đang nghĩ khoảng thời gian ở Forks trôi qua một cách rối rắm, đôi khi trôi qua thật nhanh, với những hình ảnh nổi bật hơn những hình ảnh khác. Thế rồi, lại có lúc, mỗi giây thật đầy ý nghĩa, khắc ghi trong tâm trí . Tôi biết rõ điều gì làm nên sự khác biệt ấy, và làm tôi bực bội.

Khi đang ăn trưa, mây bắt đầu kéo đến, che kín bầu trời xanh, kéo nhanh trước mặt trời trong giây lát, in một bóng dài ngang qua bãi biển, và làm sóng biển đen sẫm. Khi ăn xong, mọi người bắt đầu đi chơi thành nhóm hai ba người. Một số bước xuống mép sóng, cố bước qua những tảng đá nằm ngang mặt biển dập dềnh. Những người khác đang tụ tập để làm một cuộc thám hiểm thứ nhì đến mấy cái hồ thuỷ triều.  Mike – Jessica kèm sát -  đến một cửa hàng trong làng. Một số thanh niên địa phương đi với họ; số khác tiếp tục chuyến đi bộ xuyên rừng. Vào lúc mọi người đều đi khắp nơi, tôi ngồi một mình trên khúc gỗ trôi giạt, với Lauren và Tyler chú tâm vào máy nghe đĩa CD ai đó đã mang theo, còn ba thanh niên từ vùng bảo tồn ngồi quanh vòng tròn, trong đó có anh chàng tên Jacob và anh chàng lớn tuổi nhất đã làm người phát ngôn cho cả nhóm.

Vài phút sau khi Angela rời khỏi cùng nhóm đi bộ đường dài, Jacob bước qua chiếm chỗ cô ấy bên cạnh tôi. Anh chàng trông khoảng 14 tuổi, có lẽ mười lăm, và có mái tóc huyền dài, mướt, kéo ra phía sau bằng một sợi dây thun ở sau gáy. Da anh chàng đẹp, láng và màu nâu đỏ; mắt đen, sâu thẳm bên trên cao phẳng. Anh chàng vẫn còn nét tròn trĩnh trẻ con quanh cằm. Nói chung, một khuôn mặt rất đẹp. Tuy nhiên, ý nghĩ tốt đẹp về vẻ ngoài của anh chàng đã bị giảm bớt khi tôi nghe câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng anh chàng.

"Bạn là Isabella Swan, phải không?"

Y chang ngày đầu tiên đi học lại lặp lại.

"Bella, " tôi thở dài.

"Tôi là Jacob Black. " anh chàng chìa tay thân thiện. "Bạn mua xe tải của cha tôi. "

", " tôi nói, dễ chịu hẳn, bắt bàn tay láng mượt của anh ta. "Bạn là con trai của Billy. Lẽ ra tôi phải nhớ bạn. "

"Không, tôi là con út trong nhà – chắc bạn không quên mấy bà chị của tôi.

" Rachel và Rebecca, " tôi đột ngột nhớ lại. Charlie và Billy cho chúng tôi chơi với nhau trong các kỳ nghỉ của tôi, để làm chúng tôi bận rộn khi họ câu cá. Chúng tôi ai cũng quá nhút nhát đến mức không thể quen nhau như bạn bè được. Tất nhiên, tôi đã nổi cơn tam bành để chấm dứt mấy chuyến câu cá vào lúc tôi mười một tuổi.

"Hcũng ở đây à?" tôi kiểm tra mấy cô gái bên bờ biển, tự hỏi không biết mình có nhận ra được họ không.

"Không. " Jacob lắc đầu. " Rachel được học bổng đến Washington State, còn Rebecca cưới một tay lướt sóng người Samoan – chị ấy đang sống ở Hawaii. "

"Đã lấy chồng rồi à. Chà. " tôi sửng sốt. Hai chị em sinh đôi này chỉ lớn hơn tôi có một tuổi.

"Thế bạn có thích chiếc xe tải không?" anh chàng hỏi.

"Tôi thích lắm. Nó chạy thật tuyệt. "

"Vâng, nhưng chậm kinh khủng, " anh chàng cười. "Tôi thiệt là khoẻ khi Charlie mua nó. Cha tôi sẽ không cho tôi ráp chiếc khác khi chúng tôi đã một chiếc hoàn hảo rồi. "

"Đâu có chậm đến mức đó, " tôi phản đối.

"Thế bạn đã thử chạy hơn hơn sáu mươi chưa?"

"Chưa, " tôi thừa nhận.

"Tốt. Đừng nhé. " anh chàng cười toe toét.

Tôi không thể không cười toe toét đáp lại. "Nó ngon lành khi tông xe, " tôi bảo vệ xe mình .

"Tôi không nghĩ xe tăng có thể hạ được con quái vật già đó, " anh chàng đồng ý bằng nụ cười khác.

"Thế bạn ráp xe hơi à?" tôi hỏi, hết sức ấn tượng.

"Khi tôi rảnh, và có phụ tùng. Bạn sẽ không thể nghĩ ra nỗi tôi tìm được xy-lanh chính cho chiếc Wolkswagen Rabbit 1986 ở đâu đâu?" anh nói thêm đùa giỡn. Anh chàng một giọng nói khàn khàn, thân mật.

"Xin lỗi,” Tôi cười, "tôi chưa thấy cái nào gần đây cả, nhưng tôi sẽ canh chừng bạn. " Cứ như tôi biết đó là gì. Anh chàng thật dễ nói chuyện.

Anh chàng thoáng nở nụ cười tươi rói, nhìn tôi tán dương theo một kiểu mà tôi đang dần nhận ra. Tôi không phải là người duy nhất nhận ra.

"Bạn biết Bella à, Jacob ?" Lauren hỏi – bằng một giọng tôi nghĩ là xấc láo - từ bên kia ngọn lửa.

"Chúng tôi phần nào biết nhau từ lúc tôi mới ra đời, " anh chàng cười lớn, rồi mỉm cười với tôi lần nữa.

"Hay thật. " giọng cô chẳng có vẻ gì là hay cả, và đôi mắt ám muội, mờ tối của cô nàng nheo lại.

"Bella, " cô nàng gọi tiếp, nhìn mặt tôi cẩn thận, "Tôi vừa mới nói với Tyler thiệt dở khi chẳng có ai trong nhóm Cullens đi chơi hôm nay.  Tôi không nghĩ là không có ai mời họ?" Vẻ mặt quan tâm của cô nàng chẳng hề thuyết phục gì cả.

"Ý bạn là gia đình bác sĩ Carlisle Cullen?" anh chàng cao lớn, nhiều tuổi hơn hỏi trước khi tôi có thể đáp lại, làm Lauren hết sức bực bội. Anh chàng gần như là mmột người đàn ông chớ không còn là một cậu bé nữa, và tiếng nói của anh rất trầm.

“Vâng, bạn có biết họ không?" Cô nàng trịch thượng hỏi, hơi xoay người sang anh ta.

"Cullens không đến đây, " anh ta nói bằng một giọng hàm ý không còn gì để nói thêm, lờ câu hỏi của cô.

Tyler, cố gắng làm nàng chú ý trở lại, hỏi ý kiến của Lauren về CD anh ta đang cầm. Cô nàng đã bị phân tâm.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng giọng trầm, ngạc nhiên, nhưng anh ta đang nhìn về phía khu rừng âm u sau lưng chúng tôi. Anh ta đã nói nhà Cullens không đến đây, nhưng giọng nói của anh ta ngụ ý chuyện gì khác đó là họ không được phép; họ bị cấm. Thái độ của anh ta làm tôi cảm thấy kỳ lạ, và tôi cố làm lơ mà không xong.

Jacob cắt ngang luồng suy tư của tôi. "Thế Forks làm bạn phát điên lên chưa?"

"Ồ, tôi dám chắc đó là nói nhẹ đi rồi. "Tôi nhăn nhó. Anh chàng cười toe toét đầy thông cảm.

Tôi vẫn còn nghiền ngẫm lời bình luận ngắn gọn về gia đình Cullens, và tôi bỗng cảm thấy hứng khởi.  Đó là một kế hoạch ngu ngốc, nhưng tôi chẳng biết làm sao hay hơn. Hy vọng Jacob khờ khạo vẫn chưa biết gì về con gái, nên anh chàng sẽ không nhìn thấu được ý định tán tỉnh chắc-chắn-hết-sức-thảm-thương của tôi.

"Bạn có muốn đi dạo trên bờ biển với tôi không?" tôi hỏi, cố gắng bắt chước cách Edward nhìn lên từ dưới rèm mi. Nó không thể có ảnh hưởng giống vậy, tôi chắc chắn, nhưng Jacob đứng bật dậy ngay, hết sức sẵn lòng.

Khi chúng tôi bước về phía bắc, ngang qua những đá đủ tông màu về phía đống gỗ trôi giạt trên biển, mây cuối cùng cũng đã vây kín bầu trời, làm cho biển âm u hơn và trời lạnh hơn. Tôi thọc sâu tay vào túi áo khoác .

"Vậy là bạn, bao nhiêu nhỉ, 16 tuổi?" tôi hỏi, cố không giống một con ngốc khi chớp mi theo kiểu đã thấy trên ti-vi.

"Tôi mới vừa mười lăm, " anh thú nhận, khoái chí.

"Thật sao?" Khuôn mặt tôi đầy vẻ ngạc nhiên giả tạo. "Tôi cứ nghĩ bạn lớn hơn. "

"Tôi cao so với tuổi , " anh chàng giải thích.

"Bạn có đến Forks nhiều không?" tôi hỏi tinh nghịch, như thể tôi đang mong câu trả lời có. Tôi có vẻ ngớ ngẩn với chính mình. Tôi sợ anh chàng sẽ kinh tởm và buộc tội tôi giả dối, nhưng anh ta vẫn có vẻ khoái trá.

"Không nhiều lắm, " anh cau mày thú nhận. " Nhưng khi nào ráp xong xe, tôi có thể đến khi nào tôi thích - sau khi tôi giấy phép lái xe, " anh chàng sửa lại.

"Ai là người Lauren nói chuyện lúc nãy vậy? Anh này có vẻ hơi lớn để chơi chung với mình.”  Tôi cố tình tính mình vào nhóm thanh niên, cố tỏ rõ tôi thích Jacob hơn.

just curious." I tried to make my smile alluring, wondering if I was laying it on too thick.

"Đó là Sam - anh ấy 19 tuổi, " anh báo cho tôi biết.

"Điều anh ta nói về gia đình bác sĩ nghĩa là gì?" tôi ngây thơ hỏi.

"Nhà Cullens à?  Ồ, họ không được vào vùng bảo tồn. " Anh chàng nhìn sang chỗ khác, về phía James Island, khi xác nhận điều tôi nghĩ là đã nghe được từ Sam.

"Sao không được vậy?"

Anh liếc tôi, cắn môi. "Ôi. Tôi lẽ ra không nên nói gì về chuyện đó cả. "

", tôi sẽ không kể cho ai biết đâu, tôi chỉ tò mò thôi mà. "Tôi cố mỉm cười quyến rũ, tự nhỉ không biết mình có làm quá lố không.

Tuy vậy, anh chàng mỉm cười lại, có vẻ bị lôi cuốn. Rồi anh nhướng mày và giọng thậm chí còn khàn hơn trước.

"Bạn có thích nghe chuyện kinh dị?" anh chàng lo sợ hỏi.

"Tôi thích lắm, "  tôi tán tụng, cố làm anh chàng hào hứng.

Jacob đến khúc gỗ trôi giạt bên cạnh bộ rễ loà xoà như bộ chân mảnh mai của một con nhện nhợt nhạt, khổng lồ. Anh chàng ngồi nhẹ nhàng trên một trong những cái rễ cong queo trong khi tôi ngồi trên thân cây phía dưới anh ta.

Anh chàng nhìn chằm chằm vào các tảng đá, nụ cười thoáng nở bên bờ môi rộng. Tôi có thể thấy anh chàng đang cố làm chuyện này thật tốt. Tôi tập trung ráng kềm không để lộ rõ sự quan tâm quá mức đang tràn dâng trong ánh mắt.

"Bạn có biết chuyện nào trong số mấy câu chuyện thời xa xưa của chúng tôi không, về chuyện chúng tôi từ đâu đến, ý tôi là – dòng họ Quileutes đó?" anh chàng bắt đầu.

"Không biết, " tôi thừa nhận.

"Ừm, có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có một số chuyện có từ thời Đại Hồng Thủy - cho rằng, người Quileutes cổ xưa đã buộc xuồng vào ngọn cây cao nhất trên núi nên đã sống sót như Noah cùng nhóm đi theo.” Anh chàng mỉm cười, để tôi thấy anh ta chẳng tin gì vào mấy chuyện đó.

"Một truyền thuyết khác cho rằng chúng tôi là hậu duệ của loài sói - và sói vẫn đang là anh em của chúng tôi.  Giết sói là phạm luật của bộ lạc.

"Và có truyền thuyết về người lạnh. " anh chàng hạ giọng thấp hơn nữa.

"Người lạnh à?" tôi hỏi, không còn giả vờ bị cuốn hút nữa.

"Ừ. Có những truyền thuyết về người lạnh cũng xưa như truyền thuyết chó sói, và gần đây nhiều hơn nữa. Theo truyền thuyết thì ông cố tôi biết một số người. Ông là người đã ký hiệp ước không cho họ vào lãnh thổ của chúng tôi. " anh chàng tỏ vẻ không tin.

"Ông cố bạn?" tôi khuyến khích.

"Ông tù trưởng, như cha tôi vậy. Bạn thấy đó, người lạnh là kẻ thù truyền kiếp của chó sói - à, thực ra thì không phải chó sói, mà là sói biến thành người, giống như tổ tiên của chúng tôi. Bạn gọi họ là người sói. "

"Người sói có kẻ thù sao?"

"Chỉ một mà thôi. "

Tôi nhìn anh chằm chằm khẩn thiết, hi vọng che giấu được sự nôn nóng của mình thành lòng ngưỡng mộ.

"Nên bạn thấy đó, " Jacob tiếp tục, " người lạnh là kẻ thù truyền kiếp của chúng tôi. Nhưng nhóm người lạnh đã đến lãnh thổ của chúng tôi trong thời ông cố tôi thì khác. Họ không săn giống đồng loại của họ – nên họ không nguy hiểm cho bộ lạc.

vậy ông đã ký thoả thuận ngừng giao chiến với họ. Nếu họ hứa tránh xa lãnh thổ của chúng tôi thì chúng tôi sẽ không giao họ cho mặt trắng. " anh chàng nháy mắt với tôi.

"Nếu họ không nguy hiểm, thì tại sao... ?" tôi cố hiểu, cố không để anh ta thấy tôi xem chuyện ma của anh ta là nghiêm túc.

Loài người luôn bị nguy hiểm khi ở gần bọn người lạnh, dù là họ văn minh đến đâu. Bạn chẳng bao giờ biết khi nào họ quá đói không thể cưỡng lại được. " anh chàng cố tình làm giọng nói của mình đầy vẻ đe doạ.

"Ý bạn làm gì, 'văn minh'?"

"Họ quả quyết họ không săn người. Bằng cách nào đó họ lại có thể săn thú thay cho săn người. "

Tôi cố giữ giọng hờ hững. "Vậy chuyện đó liên quan gì tới nhà Cullens? Bộ họ giống nhóm người lạnh mà ông cố bạn đã gặp sao?"

"Không. " anh chàng ngừng lại hồi lâu. "Họ chính là những người từ hồi đó. "

Anh chàng hẳn tưởng biểu hiện trên mặt tôi là nỗi sợ hãi do câu chuyện của anh gây ra. Anh ta mỉm cười, hài lòng, và tiếp tục.

"Bây giờ họ đông hơn, thêm một phụ nữ và một người đàn ông mới, nhưng những người còn lại là những người từ thời đó. Trong thời ông cố họ đã biết thủ lãnh nhóm đó là Carlisle.  Ông ta đã ở đây và ra đi thậm chí trước khi dân bạn đến. " anh gắng gượng cười.

"Vậy họ là cái gì?" cuối cùng thì tôi cũng hỏi. "Mấy người lạnh này là cái gì?"

Anh chàng u ám.

"Những kẻ hút máu người, anh ta trả lời bằng một giọng đáng sợ. "Dân bạn gọi chúng là ma cà rồng.

Tôi chằm chằm vào con sóng dữ dội sau khi anh ta trả lời, không biết mặt mình bộc lộ điều gì.

"Bạn đang nổi da gà kìa, " anh chàng cười vui vẻ.

"Bạn là người kể chuyện hay, " tôi khen anh, vẫn nhìn vào những con sóng vỗ.

"Mấy chuyện khùng điên, phải không? Chẳng có gì lạ khi cha không muốn chúng tôi kể cho ai nghe mấy chuyện đó hết. "

Tôi chưa thể kiểm soát được vẻ mặt mình để có thể nhìn anh ta. "Đừng lo, tôi sẽ không phản bội bạn đâu. "

"Tôi thấy mình xâm phạm hiệp ước rồi, " anh chàng cười.

"Tôi sẽ mang nó xuống m, " tôi hứa, rồi rùng mình.

"Nhưng nói thiệt nghen, đừng kể gì cho Charlie nhé.  Ông đã giận cha tôi quá trời khi nghe nói một số người trong chúng tôi không đến bệnh viện từ khi bác sĩ Cullen làm việc ở đó. "

"Không đâu, chắc chắn là không. "

"Vậy bạn nghĩ chúng tôi là một đám dân bản xứ mê tín không?" anh hỏi bằng giọng bông đùa, nhưng có vẻ lo lắng. Tôi vẫn chưa rời mắt khỏi đại dương.

Tôi quay lại và mỉm cười với anh tự nhiên nhất có thể.

"Không.  Nhưng tôi nghĩ bạn kể chuyện kinh dị rất hay. Tôi vẫn còn nổi da gà, thấy chưa?" tôi giơ tay lên.

"Tuyệt. " anh chàng mỉm cười.

Rồi tiếng đá trên bãi biển lạo xạo báo chúng tôi biết có người đang đến gần. Đầu chúng tôi ngẩng lên ngay tức khắc cùng lúc và thấy Mike cùng Jessica cách đó khoảng năm mươi thước, đang đi về phía chúng tôi.

"Bạn đây rồi, Bella, " Mike gọi có vẻ yên tâm, vẫy tay qua đầu.

"Bạn trai bạn đó à?" Jacob hỏi, cảnh giác vì vẻ ghen tuông trong giọng Mike. Tôi bất ngờ vì điều đó thật ràng.

"Không, chắc chắn là không rồi, " tôi thì thầm. Tôi cực kỳ biết ơn Jacob, và muốn làm anh chàng vui nhất có thể. Tôi nháy mắt với anh chàng, cẩn thận quay lưng lại Mike khi làm vậy. Anh mỉm cười, vui sướng vì sự tán tỉnh vụng về của tôi.

"Vậy khi tôi có giấy phép lái xe ..." anh bắt đầu.

"Thì đến gặp tôi ở Forks nhé. Chúng mình có thể đi chơi đôi chút. " Tôi cảm thấy mình có lỗi khi nói vậy, biết mình đã lợi dụng anh chàng. Nhưng tôi thật sự thích Jacob. Anh chàng là người tôi có thể dễ dàng kết bạn.

Mike đã đến gần chúng tôi, Jessica còn cách vài bước. Tôi có thể thấy mắt anh ta đánh giá Jacob, và có vẻ hài lòng vì vẻ trẻ thơ rõ rệt của anh chàng.

"Bạn đã ở đâu vậy?" anh ta hỏi, cho dù câu trả lời ở ngay đằng trước anh ấy.

"Jacob đang kể tôi nghe một số truyền thuyết ở vùng này, " tôi tự giác kể. "Hay hết sức. "

Tôi cười nồng nhiệt với Jacob, và anh chàng cười toe toét trở lại.

"Tốt, " Mike ngừng lại, cẩn thận đánh giá lại tình huống khi nhìn thấy tình bạn của chúng tôi. "Mĩnh sẽ xếp đồ đạc lên xe - Trời sắp mưa rồi. "

Tất cả chúng tôi đều nhìn lên bầu trời u ám. Chắc chắn sắp mưa rồi.

" OK. " tôi nhảy lên. " tôi đến ngay. "

"Thật vui khi gặp lại bạn, " Jacob nói, và tôi dám cá anh ta định chọc Mike một chút.

"Đúng vậy. Lần sau Charlie xuống gặp Billy, tôi cũng sẽ đến, " tôi hứa.

Anh chàng cười toe toét hết cỡ thợ mộc. "Vậy thì tuyệt lắm. "

"Và cám ơn, " Tôi thành khẩn nói thêm.

Tôi kéo lên mũ trùm đầu  khi bước qua các tảng đá về phía đậu xe. Một vài giọt mưa đang bắt đầu rơi, tạo thành những đốm đen trên đá. Khi chúng tôi đến được chiếc Suburban thì mọi người đã chất đồ đạc vào xe cả rồi. Tôi bò vào ghế sau cạnh Angela và Tyler, bảo là vì lúc nãy mình đã được ngồi ở ghế trước rồi.

Angela chỉ nhìn chằm chằm ra cửa sổ khi bão mạnh lên, và Lauren quay qua quay lại ở ghế giữa để làm Tyler chú ý, do đó tôi tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại và cố gắng hết mức để không suy nghĩ.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.