Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twilight - 4. INVITATIONS
Chạng vạng - 4. Lời mời
In my dream it was very dark, and what dim light there was seemed to be radiating from Edward's skin. I couldn't see his face, just his back as he walked away from me, leaving me in the blackness. No matter how fast I ran, I couldn't catch up to him; no matter how loud I called, he never turned. Troubled, I woke in the middle of the night and couldn't sleep again for what seemed like a very long time. After that, he was in my dreams nearly every night, but always on the periphery, never within reach.
Trong giấc mơ của tôi trời tối đen như mực, và ánh sáng lờ mờ có được dường như toả ra từ làn da của Edward. Tôi không thấy được mặt anh, mà chỉ thấy lưng anh khi anh bỏ đi, xa tôi dần trong bóng tối. Dù cho tôi có chạy nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp; dù tôi có gọi to đến đâu, anh cũng chẳng hề ngoái lại. Sợ hãi, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm và không ngủ lại được nữa hình như trong một thời gian rất lâu. Sau đó, anh đi vào giấc mộng của tôi gần như mỗi đêm, nhưng luôn luôn thật xa xăm, không bao giờ trong tầm với.
4

4. INVITATIONS

In my dream it was very dark, and what dim light there was seemed to be radiating from Edward's skin. I couldn't see his face, just his back as he walked away from me, leaving me in the blackness. No matter how fast I ran, I couldn't catch up to him; no matter how loud I called, he never turned. Troubled, I woke in the middle of the night and couldn't sleep again for what seemed like a very long time. After that, he was in my dreams nearly every night, but always on the periphery, never within reach.

The month that followed the accident was uneasy, tense, and, at first, embarrassing.

To my dismay, I found myself the center of attention for the rest of that week. Tyler Crowley was impossible, following me around, obsessed with making amends to me somehow. I tried to convince him what I wanted more than anything else was for him to forget all about it — especially since nothing had actually happened to me — but he remained insistent. He followed me between classes and sat at our now-crowded lunch table. Mike and Eric were even less friendly toward him than they were to each other, which made me worry that I'd gained another unwelcome fan.

No one seemed concerned about Edward, though I explained over and over that he was the hero — how he had pulled me out of the way and had nearly been crushed, too. I tried to be convincing. Jessica, Mike, Eric, and everyone else always commented that they hadn't even seen him there till the van was pulled away.

I wondered to myself why no one else had seen him standing so far away, before he was suddenly, impossibly saving my life. With chagrin, I realized the probable cause — no one else was as aware of Edward as I always was. No one else watched him the way I did. How pitiful.

Edward was never surrounded by crowds of curious bystanders eager for his firsthand account. People avoided him as usual. The Cullens and the Hales sat at the same table as always, not eating, talking only among themselves. None of them, especially Edward, glanced my way anymore.

When he sat next to me in class, as far from me as the table would allow, he seemed totally unaware of my presence. Only now and then, when his fists would suddenly ball up — skin stretched even whiter over the bones — did I wonder if he wasn't quite as oblivious as he appeared.

He wished he hadn't pulled me from the path of Tyler's van — there was no other conclusion I could come to.

I wanted very much to talk to him, and the day after the accident I tried. The last time I'd seen him, outside the ER, we'd both been so furious. I still was angry that he wouldn't trust me with the truth, even though I was keeping my part of the bargain flawlessly. But he had in fact saved my life, no matter how he'd done it. And, overnight, the heat of my anger faded into awed gratitude.

He was already seated when I got to Biology, looking straight ahead. I sat down, expecting him to turn toward me. He showed no sign that he realized I was there.

"Hello, Edward," I said pleasantly, to show him I was going to behave myself.

He turned his head a fraction toward me without meeting my gaze, nodded once, and then looked the other way.

And that was the last contact I'd had with him, though he was there, a foot away from me, every day. I watched him sometimes, unable to stop myself— from a distance, though, in the cafeteria or parking lot. I  watched as his golden eyes grew perceptibly darker day by day. But in class I gave no more notice that he existed than he showed toward me. I was miserable. And the dreams continued.

Despite my outright lies, the tenor of my e-mails alerted Renée to my depression, and she called a few times, worried. I tried to convince her it was just the weather that had me down.

Mike, at least, was pleased by the obvious coolness between me and my lab partner. I could see he'd been worried that Edward's daring rescue might have impressed me, and he was relieved that it seemed to have the opposite effect. He grew more confident, sitting on the edge of my table to talk before Biology class started, ignoring Edward as completely as he ignored us.

The snow washed away for good after that one dangerously icy day. Mike was disappointed he'd never gotten to stage his snowball fight, but pleased that the beach trip would soon be possible. The rain continued heavily, though, and the weeks passed.

Jessica made me aware of another event looming on the horizon — she called the first Tuesday of March to ask my permission to invite Mike to the girls' choice spring dance in two weeks.

"Are you sure you don't mind… you weren't planning to ask him?" she persisted when I told her I didn't mind in the least.

"No, Jess, I'm not going," I assured her. Dancing was glaringly outside my range of abilities.

"It will be really fun." Her attempt to convince me was halfhearted. I suspected that Jessica enjoyed my inexplicable popularity more than my actual company.

"You have fun with Mike," I encouraged.

The next day, I was surprised that Jessica wasn't her usual gushing self in Trig and Spanish. She was silent as she walked by my side between classes, and I was afraid to ask her why. If Mike had turned her down, I was the last person she would want to tell.

My fears were strengthened during lunch when Jessica sat as far from Mike as possible, chatting animatedly with Eric. Mike was unusually quiet.

Mike was still quiet as he walked me to class, the uncomfortable look on his face a bad sign. But he didn't broach the subject until I was in my seat and he was perched on my desk. As always, I was electrically aware of Edward sitting close enough to touch, as distant as if he were merely an invention of my imagination.

"So," Mike said, looking at the floor, "Jessica asked me to the spring dance."

"That's great." I made my voice bright and enthusiastic. "You'll have a lot of fun with Jessica."

"Well…" He floundered as he examined my smile, clearly not happy with my response. "I told her I had to think about it."

"Why would you do that?" I let disapproval color my tone, though I was relieved he hadn't given her an absolute no.

His face was bright red as he looked down again. Pity shook my resolve.

"I was wondering if… well, if you might be planning to ask me."

I paused for a moment, hating the wave of guilt that swept through me.

But I saw, from the corner of my eye, Edward's head tilt reflexively in my direction.

"Mike, I think you should tell her yes," I said.

"Did you already ask someone?" Did Edward notice how Mike's eyes flickered in his direction?

"No," I assured him. "I'm not going to the dance at all."

"Why not?" Mike demanded.

I didn't want to get into the safety hazards that dancing presented, so I quickly made new plans.

"I'm going to Seattle that Saturday," I explained. I needed to get out of town anyway — it was suddenly the perfect time to go.

"Can't you go some other weekend?"

"Sorry, no," I said. "So you shouldn't make Jess wait any longer — it's rude."

"Yeah, you're right," he mumbled, and turned, dejected, to walk back to his seat. I closed my eyes and pressed my fingers to my temples, trying to push the guilt and sympathy out of my head. Mr. Banner began talking.

I sighed and opened my eyes.

And Edward was staring at me curiously, that same, familiar edge of frustration even more distinct now in his black eyes.

I stared back, surprised, expecting him to look quickly away. But instead he continued to gaze with probing intensity into my eyes. There was no question of me looking away. My hands started to shake.

"Mr. Cullen?" the teacher called, seeking the answer to a question that I hadn't heard.

"The Krebs Cycle," Edward answered, seeming reluctant as he turned to look at Mr. Banner.

I looked down at my book as soon as his eyes released me, trying to find my place. Cowardly as ever, I shifted my hair over my right shoulder to hide my face. I couldn't believe the rush of emotion pulsing through me — just because he'd happened to look at me for the first time in a half-dozen weeks. I couldn't allow him to have this level of influence over me. It was pathetic. More than pathetic, it was unhealthy.

I tried very hard not to be aware of him for the rest of the hour, and, since that was impossible, at least not to let him know that I was aware of him. When the bell rang at last, I turned my back to him to gather my things, expecting him to leave immediately as usual.

"Bella?" His voice shouldn't have been so familiar to me, as if I'd known the sound of it all my life rather than for just a few short weeks.

I turned slowly, unwillingly. I didn't want to feel what I knew I would feel when I looked at his too-perfect face. My expression was wary when I finally turned to him; his expression was unreadable. He didn't say anything.

"What? Are you speaking to me again?" I finally asked, an unintentional note of petulance in my voice.

His lips twitched, fighting a smile. "No, not really," he admitted.

I closed my eyes and inhaled slowly through my nose, aware that I was gritting my teeth. He waited.

"Then what do you want, Edward?" I asked, keeping my eyes closed; it was easier to talk to him coherently that way.

"I'm sorry." He sounded sincere. "I'm being very rude, I know. But it's better this way, really."

I opened my eyes. His face was very serious.

"I don't know what you mean," I said, my voice guarded.

"It's better if we're not friends," he explained. "Trust me."

My eyes narrowed. I'd heard that before.

"It's too bad you didn't figure that out earlier," I hissed through my teeth. "You could have saved yourself all this regret."

"Regret?" The word, and my tone, obviously caught him off guard. "Regret for what?"

"For not just letting that stupid van squish me."

He was astonished. He stared at me in disbelief.

When he finally spoke, he almost sounded mad. "You think I regret saving your life?"

"I know you do," I snapped.

"You don't know anything." He was definitely mad.

I turned my head sharply away from him, clenching my jaw against all the wild accusations I wanted to hurl at him. I gathered my books together, then stood and walked to the door. I meant to sweep dramatically out of the room, but of course I caught the toe of my boot on the door jamb and dropped my books. I stood there for a moment, thinking about leaving them. Then I sighed and bent to pick them up. He was there; he'd already stacked them into a pile. He handed them to me, his face hard.

"Thank you," I said icily.

His eyes narrowed.

"You're welcome," he retorted.

I straightened up swiftly, turned away from him again, and stalked off to Gym without looking back.

Gym was brutal. We'd moved on to basketball. My team never passed me the ball, so that was good, but I fell down a lot. Sometimes I took people with me. Today I was worse than usual because my head was so filled with Edward. I tried to concentrate on my feet, but he kept creeping back into my thoughts just when I really needed my balance.

It was a relief, as always, to leave. I almost ran to the truck; there were just so many people I wanted to avoid. The truck had suffered only minimal damage in the accident. I'd had to replace the taillights, and if I'd had a real paint job, I would have touched that up. Tyler's parents had to sell their van for parts.

I almost had a stroke when I rounded the corner and saw a tall, dark figure leaning against the side of my truck. Then I realized it was just Eric. I started walking again.

"Hey, Eric," I called.

"Hi, Bella."

"What's up?" I said as I was unlocking the door. I wasn't paying attention to the uncomfortable edge in his voice, so his next words took me by surprise.

"Uh, I was just wondering… if you would go to the spring dance with me?"

His voice broke on the last word.

"I thought it was girls' choice," I said, too startled to be diplomatic.

"Well, yeah," he admitted, shamefaced.

I recovered my composure and tried to make my smile warm. "Thank you for asking me, but I'm going to be in Seattle that day."

"Oh," he said. "Well, maybe next time."

"Sure," I agreed, and then bit my lip. I wouldn't want him to take that too literally.

He slouched off, back toward the school. I heard a low chuckle.

Edward was walking past the front of my truck, looking straight forward, his lips pressed together. I yanked the door open and jumped inside, slamming it loudly behind me. I revved the engine deafeningly and reversed out into the aisle. Edward was in his car already, two spaces down, sliding out smoothly in front of me, cutting me off. He stopped there — to wait for his family; I could see the four of them walking this way, but still by the cafeteria. I considered taking out the rear of his shiny Volvo, but there were too many witnesses. I looked in my rearview mirror. A line was beginning to form. Directly behind me, Tyler Crowley was in his recently acquired used Sentra, waving.

I was too aggravated to acknowledge him.

While I was sitting there, looking everywhere but at the car in front of me, I heard a knock on my passenger side window. I looked over; it was Tyler. I glanced back in my rearview mirror, confused. His car was still running, the door left open. I leaned across the cab to crank the window down. It was stiff. I got it halfway down, then gave up.

"I'm sorry, Tyler, I'm stuck behind Cullen." I was annoyed — obviously the holdup wasn't my fault.

"Oh, I know — I just wanted to ask you something while we're trapped here." He grinned.

This could not be happening.

"Will you ask me to the spring dance?" he continued.

"I'm not going to be in town, Tyler." My voice sounded a little sharp. I had to remember it wasn't his fault that Mike and Eric had already used up my quota of patience for the day.

"Yeah, Mike said that," he admitted.

"Then why —"

He shrugged. "I was hoping you were just letting him down easy."

Okay, it was completely his fault.

"Sorry, Tyler," I said, working to hide my irritation. "I really am going out of town."

"That's cool. We still have prom."

And before I could respond, he was walking back to his car. I could feel the shock on my face. I looked forward to see Alice, Rosalie, Emmett, and Jasper all sliding into the Volvo. In his rearview mirror, Edward's eyes were on me. He was unquestionably shaking with laughter, as if he'd heard every word Tyler had said. My foot itched toward the gas pedal… one little bump wouldn't hurt any of them, just that glossy silver paint job.

I revved the engine.

But they were all in, and Edward was speeding away. I drove home slowly, carefully, muttering to myself the whole way.

When I got home, I decided to make chicken enchiladas for dinner. It was a long process, and it would keep me busy. While I was simmering the onions and chilies, the phone rang. I was almost afraid to answer it, but it might be Charlie or my mom.

It was Jessica, and she was jubilant; Mike had caught her after school to accept her invitation. I celebrated with her briefly while I stirred. She had to go, she wanted to call Angela and Lauren to tell them. I suggested — with casual innocence — that maybe Angela, the shy girl who had Biology with me, could ask Eric. And Lauren, a  standoffish girl who had always ignored me at the lunch table, could ask Tyler; I'd heard he was still available. Jess thought that was a great idea. Now that she was sure of Mike, she actually sounded sincere when she said she wished I would go to the dance. I gave her my Seattle excuse.

After I hung up, I tried to concentrate on dinner — dicing the chicken especially; I didn't want to take another trip to the emergency room. But my head was spinning, trying to analyze every word Edward had spoken today. What did he mean, it was better if we weren't friends?

My stomach twisted as I realized what he must have meant. He must see how absorbed I was by him; he must not want to lead me on… so we couldn't even be friends… because he wasn't interested in me at all.

Of course he wasn't interested in me, I thought angrily, my eyes stinging — a delayed reaction to the onions. I wasn't interesting. And he was.

Interesting… and brilliant… and mysterious… and perfect… and beautiful… and possibly able to lift full-sized vans with one hand.

Well, that was fine. I could leave him alone. I would leave him alone. I would get through my self-imposed sentence here in purgatory, and then hopefully some school in the Southwest, or possibly Hawaii, would offer me a scholarship. I focused my thoughts on sunny beaches and palm trees as I finished the enchiladas and put them in the oven.

Charlie seemed suspicious when he came home and smelled the green peppers. I couldn't blame him — the closest edible Mexican food was probably in southern California. But he was a cop, even if just a small-town cop, so he was brave enough to take the first bite. He seemed to like it. It was fun to watch as he slowly began trusting me in the kitchen.

"Dad?" I asked when he was almost done.

"Yeah, Bella?"

"Um, I just wanted to let you know that I'm going to Seattle for the day a week from Saturday… if that's okay?" I didn't want to ask permission — it set a bad precedent — but I felt rude, so I tacked it on at the end.

"Why?" He sounded surprised, as if he were unable to imagine something that Forks couldn't offer.

"Well, I wanted to get few books — the library here is pretty limited — and maybe look at some clothes." I had more money than I was used to having, since, thanks to Charlie, I hadn't had to pay for a car. Not that the truck didn't cost me quite a bit in the gas department.

"That truck probably doesn't get very good gas mileage," he said, echoing my thoughts.

"I know, I'll stop in Montesano and Olympia — and Tacoma if I have to."

"Are you going all by yourself?" he asked, and I couldn't tell if he was suspicious I had a secret boyfriend or just worried about car trouble.

"Yes."

"Seattle is a big city — you could get lost," he fretted.

"Dad, Phoenix is five times the size of Seattle — and I can read a map, don't worry about it."

"Do you want me to come with you?"

I tried to be crafty as I hid my horror.

"That's all right, Dad, I'll probably just be in dressing rooms all day — very boring."

"Oh, okay." The thought of sitting in women's clothing stores for any period of time immediately put him off.

"Thanks." I smiled at him.

"Will you be back in time for the dance?"

Grrr. Only in a town this small would a father know when the high school dances were.

"No — I don't dance, Dad." He, of all people, should understand that — I didn't get my balance problems from my mother.

He did understand. "Oh, that's right," he realized.

The next morning, when I pulled into the parking lot, I deliberately parked as far as possible from the silver Volvo. I didn't want to put myself in the path of too much temptation and end up owing him a new car.

Getting out of the cab, I fumbled with my key and it fell into a puddle at my feet. As I bent to get it, a white hand flashed out and grabbed it before I could. I jerked upright. Edward Cullen was right next to me, leaning casually against my truck.

"How do you do that?" I asked in amazed irritation.

"Do what?" He held my key out as he spoke. As I reached for it, he dropped it into my palm.

"Appear out of thin air."

"Bella, it's not my fault if you are exceptionally unobservant." His voice was quiet as usual — velvet, muted.

I scowled at his perfect face. His eyes were light again today, a deep, golden honey color. Then I had to look down, to reassemble my now-tangled thoughts.

"Why the traffic jam last night?" I demanded, still looking away. "I thought you were supposed to be pretending I don't exist, not irritating me to death."

"That was for Tyler's sake, not mine. I had to give him his chance." He snickered.

"You…" I gasped. I couldn't think of a bad enough word. It felt like the heat of my anger should physically burn him, but he only seemed more amused.

"And I'm not pretending you don't exist," he continued.

"So you are trying to irritate me to death? Since Tyler's van didn't do the job?"

Anger flashed in his tawny eyes. His lips pressed into a hard line, all signs of humor gone.

"Bella, you are utterly absurd," he said, his low voice cold.

My palms tingled — I wanted so badly to hit something. I was surprised at myself. I was usually a nonviolent person. I turned my back and started to walk away.

"Wait," he called. I kept walking, sloshing angrily through the rain. But he was next to me, easily keeping pace.

"I'm sorry, that was rude," he said as we walked. I ignored him. "I'm not saying it isn't true," he continued, "but it was rude to say it, anyway."

"Why won't you leave me alone?" I grumbled.

"I wanted to ask you something, but you sidetracked me," he chuckled. He seemed to have recovered his good humor.

"Do you have a multiple personality disorder?" I asked severely.

"You're doing it again."

I sighed. "Fine then. What do you want to ask?"

"I was wondering if, a week from Saturday — you know, the day of the spring dance —"

"Are you trying to be funny?" I interrupted him, wheeling toward him. My face got drenched as I looked up at his expression.

His eyes were wickedly amused. "Will you please allow me to finish?"

I bit my lip and clasped my hands together, interlocking my fingers, so I couldn't do anything rash.

"I heard you say you were going to Seattle that day, and I was wondering if you wanted a ride."

That was unexpected.

"What?" I wasn't sure what he was getting at.

"Do you want a ride to Seattle?"

"With who?" I asked, mystified.

"Myself, obviously." He enunciated every syllable, as if he were talking to someone mentally handicapped.

I was still stunned. "Why?"

"Well, I was planning to go to Seattle in the next few weeks, and, to be honest, I'm not sure if your truck can make it."

"My truck works just fine, thank you very much for your concern." I started to walk again, but I was too surprised to maintain the same level of anger.

"But can your truck make it there on one tank of gas?" He matched my pace again.

"I don't see how that is any of your business." Stupid, shiny Volvo owner.

"The wasting of finite resources is everyone's business."

"Honestly, Edward." I felt a thrill go through me as I said his name, and I hated it. "I can't keep up with you. I thought you didn't want to be my friend."

"I said it would be better if we weren't friends, not that I didn't want to be."

"Oh, thanks, now that's all cleared up." Heavy sarcasm. I realized I had stopped walking again. We were under the shelter of the cafeteria roof now, so I could more easily look at his face. Which certainly didn't help my clarity of thought.

"It would be more… prudent for you not to be my friend," he explained.

"But I'm tired of trying to stay away from you, Bella."

His eyes were gloriously intense as he uttered that last sentence, his voice smoldering. I couldn't remember how to breathe.

"Will you go with me to Seattle?" he asked, still intense.

I couldn't speak yet, so I just nodded.

He smiled briefly, and then his face became serious.

"You really should stay away from me," he warned. "I'll see you in class."

He turned abruptly and walked back the way we'd come.

4

4. Lời mời

Trong giấc mơ của tôi trời tối đen như mực, và ánh sáng lờ mờ có được dường như toả ra từ làn da của Edward. Tôi không thấy được mặt anh, mà chỉ thấy lưng anh đang bỏ đi, xa tôi dần trong bóng tối.  Dù cho tôi có chạy nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp; dù tôi có gọi to đến đâu, anh cũng chẳng hề ngoái lại.  Sợ hãi, tôi giật mình tỉnh giấc giữa đêm rồi không ngủ lại được nữa hình như trong một thời gian rất lâu.  Sau đó, anh đi vào giấc mộng của tôi gần như mỗi đêm, nhưng luôn luôn thật xa xăm, không bao giờ trong tầm với.

Tháng sau khi xảy ra tai nạn thật bực bội, căng thẳng, và lúc đầu, thật ngượng ngùng.

Thiệt hết sức bực mình khi thấy mình là tâm điểm chú ý suốt cả tuần.  Tyler Crowley thật không thể chịu được, cứ đi theo tôi khắp nơi, bị ám ảnh với chuyện muốn bù đắp cho tôi sao đó.  Tôi cố thuyết phục anh ta rằng điều mà tôi muốn hơn tất cả là anh ta hãy quên hết mấy chuyện đó đi - nhất là khi chẳng hề có gì xảy ra với tôi cả - nhưng anh ta cứ khăng khăng dai dẳng.  Anh ta theo tôi từ lớp này sang lớp nó và ngồi cùng bàn ăn trưa – bây giờ đã quá đông - của chúng tôi. Mike và Eric thậm chí còn kém thân thiện với anh ta hơn là họ không ưa nhau, làm tôi lo là mình lại có thêm một người hâm mộ bất đắc dĩ nữa.

Chẳng ai có vẻ quan tâm đến Edward, dù tôi giải thích hoài hoài anh ấy là người hùng - anh đã kéo tôi ra xa và suýt bị cán nữa. Tôi cố thuyết phục. Jessica, Mike, Eric, và tất cả mọi người khác luôn bảo là họ thậm chí chẳng hề thấy anh ta ở đó cho đến chiếc xe tải được kéo ra.

Tôi tự hỏi vì sao chẳng ai khác thấy anh đứng rất xa, trước khi đột ngột cứu mạng tôi một cách khó tin như vậy. Chán nản, tôi nhận ra rằng nguyên nhân khả dĩ có thể là vì – chẳng ai để ý Edward như tôi. Chẳng ai theo dõi anh giống tôi. Thật tội nghiệp.

Edward chẳng bao giờ bị bao vây bởi đám đông hiếu kỳ háo hức đòi nghe lời tường thuật trực tiếp từ anh.  Mọi người tránh anh như mọi khi. Cullens và Hales ngồi cũng cái bàn mọi khi, không ăn, chỉ nói chuyện với nhau. Không ai trong số họ, nhất là Edward, liếc về phía tôi nữa.

Khi ngồi cạnh tôi trong lớp, anh cố ngồi xa tôi hết mức có thể, anh dường như hoàn toàn chẳng hề biết đến sự có mặt của tôi. Chỉ thỉnh thoảng, khi hai nắm tay anh đột nhiên siết lại - da bị kéo căng trắng hơn cả xương - tôi lại tự hỏi có phải anh chẳng hề quên như đang tỏ vẻ vậy.

Anh hẳn ao ước đã không lôi tôi ra khỏi đường chạy của xe Tyler – tôi chỉ biết kết luận thế thôi.

Tôi rất muốn nói chuyện với anh, và ngày hôm sau vụ tai nạn tôi đã thử. Lần cuối gặp anh, bên ngoài phòng cấp cứu, cả hai chúng tôi đều rất giận dữ. Tôi vẫn còn giận anh không tin tôi để nói thật, mặc dù tôi đã giữ đúng lời về phần mình.  Nhưng anh quả thực đã cứu mạng tôi, dù anh làm chuyện đó bằng cách nào chăng nữa.  Và, trong đêm, cơn giận của tôi nguôi ngoai chuyển thành lòng biết ơn nể phục.

Anh đã ngồi sẵn nơi đó khi tôi vào lớp Sinh vật, mắt nhìn thẳng về phía trước. Tôi ngồi xuống, mong anh sẽ quay về phía mình.  Anh chẳng hề tỏ ra anh biết tôi đang ở đó.

"Chào anh, Edward, " tôi nói dịu dàng, để anh thấy tôi sẽ cư xử đàng hoàng.

Anh hơi quay đầu một chút về phía tôi mà không nhìn vào mắt tôi, gật đầu một lần, rồi nhìn về phía khác.

Và đó là tiếp xúc cuối cùng của tôi với anh, dù anh ở đó mỗi ngày, cách tôi chỉ một bước chân.  Tuy vậy, đôi khi tôi không ngăn được mình, ngắm anh từ xa, trong quán ăn tự phục vụ hoặc bãi đậu xe. Tôi theo dõi khi đôi mắt vàng của anh ngày càng sẫm lại rõ ràng. Nhưng trong lớp tôi chẳng thèm tỏ ra biết đến sự tồn tại của anh y như anh đang tỏ ra với tôi. Tôi khốn khổ. Và giấc mơ tiếp tục.

Mặc cho những lời nói dối giả tạo, hơi hướng trong các tin nhắn của tôi đã làm Renée chú ý đến nỗi phiền muộn của tôi, nên mẹ đã gọi cho tôi vài lần, đầy lo lắng. Tôi cố làm mẹ tin tại thời tiết mà tôi ỉu xìu thôi.

Mike, ít nhất, có vẻ vui vì sự lạnh nhạt giữa tôi với cộng sự làm thí nghiệm. Tôi thấy rõ anh ta lo cuộc cứu nguy táo bạo của Edward có thể đã gây ấn tượng với tôi, và anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nó có vẻ có ảnh hưởng ngược lại. Anh ta ngày càng tự tin hơn, ngồi cả lên bàn tôi để nói chuyện trước giờ học sinh vật, làm lơ Edward y như anh ấy lờ chúng tôi.

Tuyết tan sạch sành sanh sau ngày lạnh giá nguy hiểm ấy. Mike thất vọng vì anh không thực hiện được trận chiến banh tuyết của mình, nhưng hài lòng vì chuyến đi biển đi có thể sớm trở thành hiện thực.  Tuy vậy, mưa vẫn nặng hạt, và hàng tuần lễ trôi qua.

Jessica báo tôi biết một sự kiện khác sắp xảy ra - cô gọi điện thoại vào thứ ba đầu tiên của tháng Ba để xin phép tôi được mời Mike đến lễ hội khiêu vũ mùa xuân riêng dành cho thiếu nữ sẽ được tổ chức trong hai tuần nữa.

"Bạn có chắc là bạn không phiền ... bạn không định mời anh ấy sao?" nhỏ khăng khăng dai dẳng khi tôi nói với cô ấy là tôi chẳng hề phiền chút nào.

"Không đâu, Jess, tôi không đi đâu, " tôi quả quyết với nhỏ. Khiêu vũ là rõ ràng vượt quá khả năng của tôi rồi.

"Sẽ vui lắm đó. " nỗ lực thuyết phục tôi của nhỏ không nhiệt tình cho lắm. Tôi nghi Jessica thích sự nổi tiếng khó hiểu của tôi hơn chính bản thân tôi.

"Bạn vui vẻ với Mike nhé,”  tôi khuyến khích.

Hôm sau, tôi ngạc nhiên khi thấy Jessica không hào hứng như thường lệ trong giờ Lượng giác và tiếng Tây Ban Nha. Nhỏ im lặng khi bước bên tôi đến lớp, và tôi sợ hỏi nhỏ lý do tại sao. Nếu Mike khước từ nhỏ, thì tôi là người cuối cùng nhỏ muốn thổ lộ.

Nỗi e sợ của tôi càng thêm rõ ràng khi ăn trưa Jessica ngồi càng xa Mike càng tốt, sôi nổi tán dóc với Eric.  Mike lặng lẽ khác thường.

Mike vẫn lặng lẽ khi anh bước bên tôi đến lớp, vẻ không thoải mái trên khuôn mặt anh là một điềm xấu. Nhưng anh không nhắc đến đề tài này tận đến khi tôi ngồi vào ghế và anh ta ngồi trên bàn học của tôi. Như mọi khi, tôi tự động biết Edward ngồi đủ gần để có thể chạm đến,  đủ xa xôi như thể anh chỉ tồn tại trong trí  tưởng tượng của tôi mà thôi.

"Nè, " Mike nói, nhìn xuống sàn nhà, " Jessica mời tôi đến lễ hội khiêu vũ mùa xuân đó. "

"Thật tuyệt. " tôi làm giọng mình vui vẻ và nhiệt tình. "Bạn sẽ vui lắm đây với Jessica.”

"Nhưng...” anh ta lúng túng khi quan sát nụ cười của tôi, rõ ràng không vui với phản ứng của tôi. "Tôi đã nói với cô ấy là để tôi suy nghĩ về chuyện đó. "

"Tại sao vậy chứ?"  Tôi bộc lộ âm điệu không tán thành trong giọng nói của mình, mặc dù tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì anh ta đã không từ chối thẳng thừng.

Khuôn mặt anh ta đỏ ửng khi anh lại nhìn xuống lần nữa. Lòng thương hại làm tôi kém phần kiên quyết.

"Tôi đang tự hỏi không biết ... hừm, không biết bạn có định mời tôi không. "

Tôi ngừng một chút, bực cho cái cảm giác tội lỗi đã xâm chiếm mình.

Nhưng tôi thấy, qua khoé mắt, đầu Edward nghiêng về hướng tôi.

" Mike, tôi nghĩ bạn nên chấp nhận lời mời của bạn ấy,” tôi nói.

"Bạn đã mời ai chưa?"  Edward có để ý cách Mike liếc về phía anh không nhỉ?

"Không, " tôi quả quyết với anh ta. " Tôi sẽ không đến lễ hội khiêu vũ đâu.”

"Tại sao không?" Mike hỏi.

Tôi không muốn dính vô những hiểm nguy mà khiêu vũ mang đến cho mình, vì vậy tôi nhanh chóng bịa ra lý do mới.

"Tôi sẽ đi Seattle thứ bảy đó, " tôi giải thích.  Dù sao thì tôi cũng cần thoát khỏi thành phố này – tự nhiên đây đúng là lúc để đi.

"Bạn không thể đi vào ngày cuối tuần khác sao?"

"Xin lỗi, không được, " tôi nói. " Vì vậy bạn không nên làm Jess đợi lâu - khiếm nhã lắm. "

", đúng vậy, " anh ta lầm bầm, và bỏ đi, thất vọng trở về ghế mình. Tôi nhắm mắt lại và nhấn tay lên thái dương, cố đẩy cảm giác tội lỗi và tội nghiệp ra khỏi đầu. Thầy Banner bắt đầu dạy.

Tôi thở dài và mở mắt.

Edward đang nhìn chằm chằm vào tôi tò mò, bây giờ nét thất vọng quen thuộc, thậm chí còn rõ hơn nữa trong đôi mắt đen của anh.

Tôi cũng nhìn chằm chằm lại, ngạc nhiên, hy vọng anh sẽ nhanh chóng quay đi. Nhưng thay vào đó anh tiếp tục nhìn chằm chằm dữ dội hơn vào mắt tôi. Chưa từng có chuyện tôi phải nhìn sang chỗ khác. Tay tôi bắt đầu run rẩy.

"Em Cullen?" thầy gọi, yêu cầu trả lời câu hỏi tôi đã chẳng hề nghe thấy.

"Chu trình Krebs, " Edward trả lời, anh có vẻ miễn cưỡng nhìn sang Thầy Banner.

Tôi nhìn xuống sách mình ngay khi mắt anh rời tôi, cố bình thản lại. Vẫn nhát như thường lệ, tôi gạt tóc qua vai phải để giấu mặt. Tôi không thể tin nổi cảm xúc dâng trào đang xâm chiếm tôi - chỉ vì anh tình cờ nhìn tôi lần đầu sau cả nửa tá tuần lễ. Tôi không thể cho phép anh ta ảnh hưởng lên mình đến thế này được. Thật đáng khinh. Hơn cả đáng khinh, thật không bình thường chút nào.

Tôi cố gắng hết sức để không quan tâm đến anh trong suốt thời gian còn lại của giờ học, vì đó là chuyện bất khả, nên ít nhất không để anh ta biết là tôi biết có anh ta ở bên mình. Khi cuối cùng chuông cũng reng, tôi quay lưng về phía anh để gom tập vở của mình, mong anh sẽ bỏ đi ngay lập tức như thường lệ.

"Bella ?" giọng anh quá sức quen thuộc với tôi, như thể tôi biết âm thanh ấy cả cuộc đời này chớ không phải chỉ trong một vài tuần ngắn ngủi.

Tôi từ từ, miễn cưỡng quay lại. Tôi không muốn cảm nhận điều tôi biết mình sẽ cảm thấy khi nhìn vào khuôn mặt quá đỗi hoàn hảo của anh. Vẻ mặt tôi dè dặt khi quay sang anh; vẻ mặt anh thật khó đoán. Anh không nói gì cả.

"Gì chứ? Anh sẽ nói chuyện với tôi nữa sao?" cuối cùng thì tôi cũng hỏi, cáu kỉnh tuy không định vậy.

Môi anh bặm lại, cố không cười. "Không, thật ra thì không, " anh thừa nhận.

Tôi nhắm mắt lại và từ từ hít một hơi dài, nhận thấy mình đang nghiến răng. Anh đợi.

"Vậy anh muốn, Edward?" tôi hỏi, vẫn nhắm nghiền mắt; làm vậy dễ nói chuyện mạch lạc với anh hơn.

"Tôi xin lỗi. " anh có vẻ chân thành. "Tôi biết mình rất thô lỗ. Nhưng thực ra như vậy thì tốt hơn.

Tôi mở mắt. Khuôn mặt anh rất nghiêm túc.

"Tôi không hiểu ý anh, " tôi nói, giọng tôi dè dặt.

"Chúng ta không là bạn bè thì tốt hơn, " anh giải thích. "Hãy tin tôi. "

Mắt tôi nheo lại. Tôi đã nghe câu đó rồi.

"Thiệt dở là anh không nghĩ ra chuyện đó sớm hơn, " tôi rít lên. "thì đã khỏi phải hối tiếc rồi.

"Hối tiếc?"Lời nói và giọng nói của tôi, rõ ràng làm anh bất ngờ. "Hối tiếc chuyện gì?"

"Vì đã không để cái xe tải ngu ngốc ấy cán tôi cho rồi.”

Anh ngạc nhiên. Anh nhìn tôi chằm chằm kinh ngạc.

Cuối cùng thì anh cũng nói, có vẻ sắp phát điên. "Em nghĩ tôi hối tiếc vì đã cứu em?"

"Đúng vậy, " Tôi cáu kỉnh.

"Em chẳng biết gì cả. " anh rõ ràng đã nổi điên rồi.

Tôi quay phắt không nhìn anh, nghiến răng cố kềm giữ những lời buộc tội điên cuồng tôi muốn ném vào anh. Tôi gom sách lại, sau đó đứng lên và đi ra cửa.  Tôi đã định đi thật nhanh ra khỏi phòng, nhưng tôi lại vấp mũi giầy trên rầm cửa và làm rớt sách. Tôi đứng ngẩn người trong chốc lát, nghĩ có nên bỏ sách luôn hay không.  Rồi thở dài và cuối xuống nhặt lại. Anh đã ở đó ; anh xếp sách thành chồng. Anh trao chúng cho tôi, mặt anh vô cảm.

"Cảm ơn, " tôi lạnh lùng nói.

Mắt anh nheo lại.

"Không có chi, " anh phản kích.

Tôi nhanh chóng đứng thẳng lên, quay lưng lại anh, và tiếp tục đi về phía phòng tập thể dục mà không ngoái lại.

Thể dục thật khắc nghiệt. Chúng tôi học qua môn bóng rổ. Nhóm tôi chẳng bao giờ chuyền bóng cho tôi, vì thế thật tốt, nhưng tôi té suốt. Đôi khi tôi làm mọi người té theo. Hôm nay càng tồi tệ hơn tâm trí tôi chỉ toàn nghĩ đến Edward. Tôi cố tập trung vào chân mình, nhưng anh luôn len vào suy nghĩ của tôi trở lại mỗi khi tôi thật sự cần sự thăng bằng.

Thiệt là khoẻ, lúc nào cũng vậy, khi học xong. Tôi đi như chạy đến xe tải ;quá nhiều người tôi muốn tránh mặt. Xe tải chỉ bị xây xước chút đỉnh trong vụ tai nạn. Tôi sẽ phải thay đèn sau, và nếu được, tôi lẽ ra nên sơn hết lại xe.  Ba mẹ Tyler phải rã cái xe tải ra bán phụ tùng.

Tôi gần như đứng sững lại khi quẹo ở góc phố, nhìn thấy dáng sẫm cao đang tựa vào xe mình. Sau đó tôi nhận ra đó chỉ là Eric. Tôi mới bước trở lại.

"Chào, Eric, " tôi gọi.

"Chào, Bella. "

"Có chuyện gì thế?" tôi nói khi mở cửa xe. Tôi không chú ý tới nét không thoải mái trong giọng anh, cho nên những lời kế tiếp của anh ta làm tôi sửng sốt.

"Hưm, tôi đang tự hỏi ... liệu bạn có muốn đến lễ hội khiêu vũ mùa xuân với tôi không?"

Giọng anh nhỏ đi khi nói những lời cuối.

"Tôi nghĩ đó là chọn lựa của phái nữ mà, " tôi nói, quá sững sờ để có thể lịch thiệp.

"Ừ, đúng vậy.” anh thừa nhận, xấu hổ.

Tôi lấy lại bình tĩnh và cố cười thân thiện. "Cám ơn vì đã mời, nhưng tôi sẽ đi Seattle ngày hôm đó. "

"Ồ, " anh nói. " Vậy hẹn lần sau nhé. "

"Dĩ nhiên rồi, " tôi đồng ý, rồi mím môi. Tôi không muốn anh nghĩ vậy.

Anh rũ người, quay lại trường. Tôi nghe tiếng cười nhỏ.

Edward đang bước qua trước xe tải của tôi, nhìn thẳng phía trước, môi anh mím lại. Tôi giật mạnh cửa, nhảy bên trong, sập cửa thật mạnh. Tôi rồ máy thật to rồi lùi ra lối đi. Edward đã ngồi trong xe, cách đó hai chỗ đậu, lướt êm ái ra trước tôi, chặn đầu xe tôi. Anh dừng lại ở đó - để chờ gia đình anh; tôi có thể nhìn thấy bốn người đang đi về hướng này, nhưng vẫn còn ở gần quán ăn tự phục vụ. Tôi định tông vô sau đít chiếc Volvo bóng loáng của anh ta, nhưng có quá nhiều nhân chứng nên thôi. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu.  Một dòng xe đang chờ.  Ngay sau lưng tôi, Tyler Crowley vẫy tay trong chiếc Sentra mới mua.

Tôi quá tức tối nên không nhận ra anh ấy.

Trong khi tôi đang ngồi ở đó, nhìn khắp nơi nhưng không thèm nhìn chiếc xe trước mặt, tôi nghe tiếng gõ ở phía cửa sổ bên hông xe phía ghế hành khách. Tôi nhìn qua ; đó là Tyler. Tôi liếc nhìn lại kính chiếu hậu, không hiểu. Xe hơi của anh ta vẫn để máy nổ, cửa để mở. Tôi nghiêng mình quay cửa sổ xuống.  Nó kẹt cứng. Tôi quay được nửa chừng, rồi chịu thua.

"Tôi xin lỗi, Tyler, tôi bị kẹt sau xe Cullen. " tôi bực mình - rõ ràng tình trạng tắc nghẽn không phải là lỗi của tôi.

"Ồ, tôi biết mà - Tôi chỉ muốn hỏi bạn một chuyện trong khi chúng mình bị mắc kẹt ở đây. " anh cười toe toét.

Điều này không thể sẽ xảy ra.

"Bạn có mời tôi đến lễ hội khiêu vũ mùa xuân không?" anh ấy nói tiếp.

"Tôi không có mặt trong thành phố, Tyler. " giọng tôi hơi gay gắt. Tôi phải nhớ không phải lỗi của anh ta mà chính là Mike và Eric đã xài hết mức kiên nhẫn cho phép của tôi ngày hôm nay.

"Đúng vậy, Mike có nói thế,” anh ấy thừa nhận.

"Vậy thì tại sao - "

Anh ta nhún vai. "Tôi đã biết thế nào bạn cũng tìm cách từ chối anh ta mà.”

OK, rõ ràng là lỗi của anh ta rồi.

"Xin lỗi, Tyler, " tôi nói, cố che giấu sự bực tức của mình. "Thiệt là tôi không ở trong thành phố. "

"Thật tuyệt. Chúng ta vẫn còn có thể dự buổi khiêu vũ do trường tổ chức.

Và trước khi tôi có thể trả lời, anh ta quay lại xe mình. Tôi có thể cảm thấy sự bàng hoàng trên mặt mình. Tôi nhìn về phía trước thấy Alice, Rosalie, Emmett, và Jasper đang chui hết vô chiếc Volvo.  Trong kính chiếu hậu, mắt Edward đang nhìn tôi. Anh ấy rõ ràng đang cười ngặt nghẽo, như thể anh nghe từng lời từng chữ Tyler nói. Chân tôi ngứa ngáy muốn đạp ga hết sức ... một cú tông nhẹ sẽ chả làm ai trong bọn họ bị thương, chỉ trầy lớp sơn bạc hào nhoáng mà thôi.

Tôi rồ máy.

Nhưng tất cả bọn họ đều đã vào xeEdward đang tăng tốc chạy đi. Tôi lái xe về nhà từ từ, cẩn thận, lầm bầm một mình suốt đoạn đường về.

Khi về đến nhà, tôi quyết định làm món bánh ngô trộn cho bữa tối. Sẽ phải làm lâu và nó sẽ làm tôi bận rộn. Trong khi tôi đang ninh hành ớt thì điện thoại reo. Tôi gần như sợ trả lời điện thoại, nhưng đó có thể là Charlie hoặc mẹ tôi.

Đó là Jessica, và nhỏ đang vui sướng ; Mike đón gặp nhỏ sau giờ học chấp nhận mời của nhỏ. Tôi chúc mừng ngắn gọn khi đang khuấy. Nhỏ phải dừng vì muốn gọi cho Angela và Lauren để kể họ nghe. Tôi đề nghị - ngây thơ vô tội chắc là Angela, cô bạn nhút nhát học chung môn sinh vật với tôi, có thể mời Eric. Và Lauren, cô nàng lãnh đạm luôn lờ mặt tôi bàn ăn trưa, có thể mời Tyler; tôi nghe nói anh ấy vẫn chưa có ai mời. Jess nghĩ đó là một ý hay. Vì nhỏ chắc chắn về Mike rồi, nên nhỏ có vẻ chân thành khi nói nhỏ muốn tôi đến lễ hội khiêu vũ.  Tôi lại đưa cái cớ Seattle ra.

Sau khi gác máy, tôi cố tập trung vào nấu bữa tối – nhất là thái thịt gà; tôi không muốn đến phòng cấp cứu lần nữa. Nhưng đầu tôi đang quay cuồng, cố phân tích từng lời Edward đã nói hôm nay. Anh ấy muốn nói gì khi bảo tốt hơn cả chúng tôi không nên là bạn bè?

Bao tử của tôi trộn trạo khi hiểu ra anh ta muốn nói gì. Anh ta hẳn biết tôi bị anh ta cuốn hút biết bao; anh ta hẳn là không muốn cám dỗ tôi ... nên chúng tôi thậm chí không thể là bạn bè vì anh ta không hề quan tâm đến tôi chút nào cả.

Tất nhiên anh ta chẳng hề quan tâm đến tôi, tôi nghĩ một cách giận dữ, mắt tôi cay xè – hẳn là phản ứng hơi chậm vì hành. Tôi chẳng có gì thú vị cả. Còn anh ta thì thật thú vị.

Thú vị... và xuất sắc...  bí ẩn ... và hoàn hảo ... và đẹp trai ... và có thể nâng nguyên cái xe tải bằng một tay.

Hừm, tốt thôi. Tôi có thể để anh ta yên. Tôi sẽ để cho anh ta yên. Tôi sẽ vượt qua bản án tù của mình ở đây trong ăn năn hối lỗi, rồi hy vọng một số trường phía tây nam, hoặc có thể Hawaii, sẽ cho tôi học bổng. Tôi tập trung suy nghĩ của mình vào bãi biển đầy nắng và cây cọ khi tôi làm xong món bánh ngô trộn rồi đặt chúng vào lò nướng.

Charlie có vẻ nghi ngờ khi về đến nhà và ngửi thấy mùi tiêu xanh. Tôi không thể trách bố món Mễ Tây Cơ có thể ăn được gần nhất có lẽ ở phía Nam California. Nhưng bố là cớm, dù chỉ cớm tỉnh lẻ, nên bố đã đủ dũng cảm đcắn thử một miếng.  Bố có vẻ thích nó.  Thật vui khi bố bắt đầu tin tôi có thể nấu nướng được.

"Bố?" tôi hỏi khi bố ăn gần xong.

"Gì, Bella ?"

" Ờ..., con chỉ muốn cho bố biết là con sẽ đến Seattle suốt ngày thứ bảy nếu bố thấy được?" tôi không muốn xin phép - nó sẽ tạo ra tiền lệ tệ hại - nhưng tôi cảm thấy thô lỗ, vì vậy tôi thêm vào ở cuối câu.

"Sao vậy?" bố có vẻ bị bất ngờ, như thể ông không thể tưởng tượng có gì trên đời này mà Forks không có.

"Ừm, con muốn mua vài quyển sách - thư viện đây ít sách quá - và có lẽ tìm mua ít quần áo. " Tôi có nhiều tiền hơn trước đây, vì, nhờ Charlie, tôi đã không phải trả tiền xe.  Mà cái xe tải đó cũng chẳng làm tôi tốn bao nhiêu tiền xăng cả.

"Cái xe đó chắc không đủ xăng, " anh nói, vang vọng suy nghĩ của tôi.

"Con biết mà, con sẽ dừng ở Montesano và Olympia - và Tacoma nếu phải đổ xăng thêm. "

"Con sẽ đi một mình à?" bố hỏi, và tôi không biết là vì bố nghi tôi có bạn trai bí mật hay chỉ vì lo xe.

"Vâng.

" Seattle là thành phố lớn - bạn có thể bị lạc, " ông băn khoăn lo lắng.

" Bố, Phoenix còn lớn hơn Seattle gấp năm lần - và tôi có thể xem bản đồ mà, đừng lo chuyện đó.”

"Con có muốn bố đi chung không?"

Tôi cố láu cá để che giấu sự kinh hãi của mình.

“Không sao đâu, Bố, chắc con ở trong phòng thay quần áo suốt ngày - rất chán.”

"Ồ, OK. " Ý nghĩ phải ngồi trong cửa hàng trang phục phụ nữ suốt ngay lập tức làm ông rụt chí.

"Cám ơn bố. " tôi mỉm cười với ông.

"Con về kịp lễ hội khiêu vũ chớ?"

Grrr. Chỉ trong thành phố nhỏ cỡ này này thì một ông bố mới biết được khi nào thì buổi khiêu vũ trường trung học được tổ chức.

"Không - Con không kiêu vũ đâu bố. Ông, hơn ai hết, nên hiểu rằng – khả năng không giữ được thăng bằng của tôi không phải thừa hưởng từ mẹ.

Ông hiểu rõ. " Ồ, đúng rồi, " ông công nhận.

Sáng hôm sau, khi tôi đỗ ở bãi đậu xe, tôi cố tình đỗ càng xa chiếc Volvo màu bạc càng tốt. Tôi không muốn tự đặt mình vào nỗi cám dỗ quá cao độ để kết thúc bằng món nợ phải mua xe mới đền anh ta.

Ra khỏi xe, tôi mò mẫm với lấy chìa khoá và làm rớt nó xuống vũng nước dưới chân. Khi cúi xuống nhặt, một bàn tay trắng loé lên và tóm lấy nó trước khi tôi đụng tới. Tôi đứng thẳng lên. Edward Cullen đang ngay bên cạnh, tựa người thoải mái vào xe tôi.

"Sao anh làm vậy được chớ?" tôi cáu tiết ngạc nhiên hỏi.

"Làm cái gì ?" Anh đưa chìa khoá cho tôi vừa nói. Khi đưa tay ra lấy, anh thả vào lòng bàn tay tôi.

"Tự nhiên hiện ra.

"Bella, đó không phải là lỗi của tôi nếu em hết sức không tinh ý.” Giọng anh lặng lẽ như thường lệ – mượt như nhung, thờ ơ.

Tôi quắc mắt nhìn khuôn mặt hoàn hảo của anh. Mắt anh hôm nay lại nhạt màu, một màu mật ong vàng sẫm. Rồi tôi phải nhìn xuống, để ráp nối lại suy nghĩ đang bị phân tán của mình.

"Tại sao chiều qua kẹt xe?" tôi hỏi, vẫn nhìn sang chỗ khác. "Tôi nghĩ anh lẽ ra đang giả vờ tôi chẳng hề tồn tại, làm tôi phải bực mà chết. "

"Đó là vì lợi ích của Tyler, không phải của tôi. Tôi phải cho anh ta một cơ hội. " anh cười khẩy.

"Anh... " tôi hổn hển nói. Tôi không thể ra được lời nào đủ tệ hại. Dường như ngọn lửa của cơn giận của tôi có thể thiêu cháy anh ta được thế mà anh ta lại có vẻ thích thú hơn.

"Mà tôi cũng không giả vờ là em không tồn tại, " anh nói tiếp.

"Vậy anh đang cố chọc cho tôi giận mà chết? Vì xe Tyler đã không cán tôi chết?"

Cơn tức giận loé trong đôi mắt màu vàng nâu của anh. Môi anh mím lại kiên quyết, mọi dấu hiệu hài hước biến mất

"Bella, em thật hết sức vô lý, " anh nói, giọng trầm lạnh lùng.

Lòng bàn tay tôi ngứa ngáy - tôi rất muốn đánh cái gì đó. Tôi bị bất ngờ với chính tôi. Tôi thường là người không thích bạo lực. Tôi quay lưng định bỏ đi.

"Chờ chút, " anh gọi. Tôi cứ đi tiếp, bì bõm giận dữ trong cơn mưa.  Nhưng anh đã ở cạnh tôi, dễ dàng bắt kịp.

"Tôi xin lỗi, thế thật thô lỗ,” anh nói khi chúng tôi bước đi. Tôi lờ anh. "Tôi không nói là điều đó không đúng, " anh tiếp tục, " nhưng dù sao thì nói ra điều đó cũng là thô lỗ.

"Sao anh không để tôi yên ?" tôi làu bàu.

"Tôi định hỏi em một chuyện, nhưng em làm tôi đãng trí quên mất, " anh cười khúc khích. Anh dường như đã lấy lại được tính khôi hài của mình.

"Anh bị chứng đa nhân cách à?" tôi hỏi gay gắt.

"Em lại thế nữa rồi. "

Tôi thở dài. "Vậy thôi. Anh muốn hỏi gì?"

"Tôi đang tự hỏi liệu, thứ bảy tuần sau - em biết đó, ngày lễ hội khiêu vũ mùa xuân - "

"Anh đang định chọc tôi hả?" tôi ngắt lời anh, xoay người về phía anh. Khuôn mặt tôi bị ướt sũng khi nhìn lên mặt anh.

Mắt anh thích thú tinh quái. "Em vui lòng cho phép tôi nói xong chứ?"

Tôi mím môi và siết chặt tay lại, đan ngón, để tôi không thể làm gì vội vàng.

"Tôi nghe em nói sẽ đi Seattle ngày hôm đó, và tôi đang tự hỏi em có muốn đi quá giang không. "

Thật bất ngờ.

"Gì chứ?" tôi không rõ ý anh.

"Em có muốn đi Seattle không?"

"Với ai ?" tôi hỏi, bối rối.

"Với tôi, dĩ nhiên rồi. " Anh nói rõ từng âm tiết, như thể anh đang nói với một người thiểu năng trí tuệ.

Tôi vẫn sửng sốt. "Tại sao ?"

"Thì, tôi đang định đi Seattle trong vài tuần nữa, và, nói thực, tôi không chắc xe em có thể chạy đến đó được. "

"Xe tôi chạy tốt, cảm ơn rất nhiều vì đã quan tâm.”  Tôi bắt đầu đi tiếp, nhưng tôi quá bất ngờ để giữ mình giận y lúc nãy.

"Nhưng xe em không thể đến được đó với chỉ một bình xăng?" Anh lại bắt kịp tôi.

"Tôi chẳng thấy chuyện đó có liên quan gì đến anh cả. " Người sở hữu chiếc Volvo bóng loáng, ngu ngốc.

"Làm hao mòn nguồn tài nguyên hạn là chuyện chung của tất cả mọi người. "

"Thành thật mà nói thì Edward, " tôi cảm thấy nỗi hồi hộp xâm chiếm tôi khi gọi tên anh, và tôi ghét vậy. "Tôi không thể hiểu anh. Tôi đã nghĩ là anh không muốn làm bạn tôi. "

"Tôi đã nói tốt hơn hết là chúng tôi không nên là bạn bè, chứ không phải tôi không muốn làm bạn với em. "

"Ồ, cám ơn, bây giờ thì mọi chuyện đã rõ. " Mỉa mai làm sao. Tôi thấy mình lại dừng lại. Chúng tôi đang đứng dưới mái che của quán ăn tự phục vụ, vì vậy đó tôi có thể nhìn khuôn mặt anh dễ dàng hơn.  Nhưng cũng chẳng giúp tôi suy nghĩ sáng suốt hơn.

"Sẽ là ... khôn ngoan hơn đối với em để đừng là bạn tôi, " anh giải thích.

"Nhưng tôi đã mệt mỏi vì phải tránh xa em lắm rồi, Bella. "

Mắt anh chứa chan mãnh liệt khi thốt ra câu cuối, giọng anh kềm nén. Tôi không còn biết làm sao để thở nữa.

"Em sẽ đi với tôi đến Seattle chứ?" anh hỏi, vẫn dữ dội.

Tôi vẫn chưa nói được nên lời, nên chỉ gật đầu.

Anh thoáng mỉm cười, rồi mặt anh trở nên nghiêm túc.

"Em thực sự nên tránh xa tôi, " anh cảnh báo. "Sẽ gặp lại em trong lớp. "

Anh đột ngột quay người và quay lại con đường vừa đi qua.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.