Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
My Oedipus Complex
My Oedipus Complex
My Oedipus Complex by Frank O'Connor
My Oedipus Complex by Frank O'Connor

Father was in the army all through the war—the first war, I mean-so, up to the age of five, I never saw much of him, and what I saw did not worry me. Sometimes I woke and there was a big figure in khaki peering down at me in the candlelight. Sometimes in the early morning I heard the slamming of the front door and the clatter of nailed boots down the cobbles of the lane. These were Father’s exits and entrances. Like Santa Claus he came and went mysteriously.

In fact, I rather liked his visits, though it was an uncomfortable squeeze between Mother and him when I got into the big bed in the early morning. He smoked, which gave him a pleasant musty smell, and shaved, an operation of astounding interest. Each time he left a trail of souvenirs—model tanks and Gurkha knives with handles made of bullet cases, and German helmets and cap badges and buttonsticks, and all sorts of military equipment—carefully stored away in a long box on top of the wardrobe, in case they ever came in handy. There was a bit of the magpie about Father; he expected everything to come in handy. When his back was turned, Mother let me get a chair and rummage through his treasures. She didn’t seem to think so highly of them as he did.

The war was the most peaceful period of my life. The window of my attic faced southeast. My mother had curtained it, but that had small effect. I always woke with the first light and, with all the responsibilities of the previous day melted, feeling myself rather like the sun, ready to illuminate and rejoice. Life never seemed so simple and clear and full of possibilities as then. I put my feet out from under the clothes—I called them Mrs. Left and Mrs. Right—and invented dramatic situations for them in which they discussed the problems of the day. At least Mrs. Right did; she was very demonstrative, but I had not the same control of Mrs. Left, so she mostly contented herself with nodding agreement.

They discussed what Mother and I should do during the day, what Santa Claus should give a fellow for Christmas, and what steps should be taken to brighten the home. There was that little matter of the baby, for instance. Mother and I could never agree about that. Ours was the only house in the terrace without a new baby, and Mother said we couldn’t afford one till Father came back from the war because they cost seventeen and six. That showed how simple she was. The Geneys up the road had a baby, and everyone knew they couldn’t afford seventeen and six. It was probably a cheap baby, and Mother wanted something really good, but I felt she was too exclusive. The Geneys’ baby would have done us fine.

Having settled my plans for the day, I got up, put a chair under the attic window, and lifted the frame high enough to stick out my head. The window overlooked the front gardens of the terrace behind ours, and beyond these it looked over a deep valley to the tall, red-brick houses terraced up the opposite hillside, which were all still in shadow, while those at our side of the valley were all lit up, though with long strange shadows that made them seem unfamiliar; rigid and painted.

After that I went into Mother’s room and climbed into the big bed. She woke and I began to tell her of my schemes. By this time, though I never seem to have noticed it, I was petrified in my nightshirt, and I thawed as I talked until, the last frost melted, I fell asleep beside her and woke again only when I heard her below in the kitchen, making the breakfast.

After breakfast we went into town; heard Mass at St. Augustine’s and said a prayer for Father, and did the shopping. If the afternoon is fine we either went for a walk in the country or a visit to Mother’s great friend in the convent, Mother St. Dominic. Mother had them all praying for father, and every night, going to bed, I asked God to send him back safe from the war to us. Little, indeed, did I know what I was praying for!

One morning, I got into the big bed, and there, sure enough, was Father in his usual Santa Claus manner, but later, instead of uniform, he put on his best blue suit, and Mother was as pleased as anything. I saw nothing to be pleased about, because, out of uniform, Father was altogether less interesting, but she only beamed, and explained that our prayers had been answered, and off we went to Mass to thank God for having brought Father safely home.

The irony of it! That very day when he came in to dinner he took off his boots and put on his slippers, donned the dirty old cap he wore about the house to save him from colds, crossed his legs, and began to talk gravely to Mother, who looked anxious. Naturally, I disliked her looking anxious, because it destroyed her good looks, so I interrupted him.

 “Just a moment, Larry!” she said gently.

This was only what she said when we had boring visitors, so I attached no importance to it and went on talking.

 “Do be quiet, Larry!” she said impatiently. “Don’t you hear me talking to Daddy?”

This was the first time I had heard those ominous words, “talking to Daddy,” and I couldn’t help feeling that if this was how God answers prayers, he couldn’t listen to them very attentively.

 “Why are you talking to Daddy?” I asked with as great show of indifference as I could muster.

 “Because Daddy and I have business to discuss. Now, don’t interrupt again!”

In the afternoon, at Mother’s request, Father took me for a walk. This time we went into town instead of out the country, and I thought at first, in my usual optimistic way, that it might be an improvement. It was nothing of the sort. Father and I had quite different notions of a walk in town. He had no proper interest in trams, ships, and horses, and the only thing that seemed to divert him was talking to fellows as old as himself. When I wanted to stop he simply went on, dragging me behind him by the hand; when he wanted to stop I had no alternative but to do the same. I noticed that it seemed to be a sign that he wanted to stop for a long time whenever he leaned against a wall. The second time I saw him do it I got wild. He seemed to be settling himself forever. I pulled him by the coat and trousers, but, unlike Mother who, if you were too persistent, got into a wax and said: “Larry if you don’t behave yourself, I’ll give you a good slap,” Father had an extraordinary capacity for amiable inattention. I sized him up and wondered would I cry, but he seemed to be too remote to be annoyed even by that. Really, it was like going for a walk with a mountain! He either ignored the wrenching and pummeling entirely, or else glanced down with a grin of amusement from his peak. I had never met anyone so absorbed in himself as he seemed.

At teatime, “talking to Daddy” began again, complicated this time by the fact that he had an evening paper, and every few minutes he put it down and told Mother something new out of it. I felt this was foul play.

Man for man, I was prepared to compete with him any time for Mother’s attention, but when he had it all made up for him by other people it left me no chance. Several times I tried to change the subject without success.

 “You must be quiet while Daddy is reading, Larry,” Mother said impatiently.

It was clear that she either genuinely liked talking to Father better than talking to me, or else he had some terrible hold on her which made her afraid to admit the truth.

“Mummy,” I said that night when she was tucking me up, “do you think that if I prayed hard God would send Daddy back to war?”

She seemed to think about that for a moment.

“No, dear,” she said with a smile. “I don’t think he would. “

 “Why wouldn’t he, Mummy?”

“Because there isn’t a war any longer, dear. “

 “But, Mummy, couldn’t God make another war, if He liked?”

“He wouldn’t like to, dear. It’s not God who makes wars, but bad people. “

 “Oh!” I said.

I was disappointed about that. I began to think that God wasn’t quite what he was cracked up to be.

Next morning I woke at my usual hour, feeling like a bottle of champagne. I put out my feet and invented a long conversation in which Mrs. Right talked of the trouble she had with her own father till she put him in the Home. I didn’t quite know what the Home was but it sounded the right place for Father. Then I got my chair and stuck my head out of the attic window. Dawn was just breaking, with a guilty air that made me feel I had caught it in the act. My head bursting with stories and schemes, I stumbled in next door, and in the half-darkness scrambled into the big bed. There was no room at Mother’s side so I had to get between her and Father. For the time being I had forgotten about him, and for several minutes I sat bolt upright, racking my brains to know what I could do with him. He was taking up more than his fair share of the bed, and I couldn’t get comfortable, so I gave him several kicks that made him grunt and stretch. He made room all right, though. Mother waked and felt for me.

I settled back comfortably in the warmth of the bed with my thumb in my mouth.

“Mummy!” I hummed, loudly and contentedly.

“Sssh! dear,” she whispered. “Don’t wake Daddy!”

This was a new development, which threatened to be more serious than “talking to Daddy. ” Life without my early-morning conferences was unthinkable.

“Why?” I asked severely.

 “Because poor Daddy is tired. “

This seemed to me a quite inadequate reason, and I was sickened by the sentimentality of her “poor Daddy. ” I never liked that sort of gush; it always struck me as insincere.

“Oh!” I said lightly. Then in my most winning tone: “Do you know where I want to go with you today, Mummy?”

 “No, dear,” she sighed.

“I want to go down the Glen and fish for thornybacks with my new net, and then I want to go out to the Fox and Hounds, and—”

“Don’t-wake-Daddy!” she hissed angrily, clapping her hand across my mouth.

But it was too late. He was awake, or nearly so. He grunted and reached for the matches. Then he stared incredulously at his watch.

“Like a cup of tea, dear?” asked Mother in a meek, hushed voice I had never heard her use before. It sounded almost as though she were afraid.

“Tea?” he exclaimed indignantly. “Do you know what the time is?”

 “And after that I want to go up the Rathcooney Road,” I said loudly, afraid I’d forget something in all those interruptions.

“Go to sleep at once, Larry!” she said sharply.

I began to snivel. I couldn’t concentrate, the way that pair went on, and smothering my early-morning schemes was like burying a family from the cradle.

Father said nothing, but lit his pipe and sucked it, looking out into the shadows without minding Mother or me. I knew he was mad. Every time I made a remark Mother hushed me irritably. I was mortified. I felt it wasn’t fair; there was even something sinister in it. Every time I had pointed out to her the waste of making up two beds when we could both sleep in one, she had told me it was healthier like that, and now here was this man, this stranger, sleeping with her without the least regard for her health! He got up early and made tea, but though he brought Mother a cup he brought none for me.

 “Mummy,” I shouted, “I want a cup of tea, too. “

“Yes, dear,” she said patiently. “You can drink from Mummy’s saucer. “

That settled it. Either Father or I would have to leave the house. I didn’t want to drink from Mother’s saucer; I wanted to be treated as an equal in my own home, so, just to spite her, I drank it all and left none for her. She took that quietly, too.

But that night while she was putting me to bed she said gently:

 “Larry, I want you to promise me something. “

“What is it?” I asked.

“Not to come in and disturb poor Daddy in the morning. Promise?”

 “Poor Daddy” again! I was becoming suspicious of everything involving that quite impossible man.

“Why?” I asked.

“Because poor Daddy is worried and tired and he doesn’t sleep well. “

 “Why doesn’t he, Mummy?”

“Well, you know, don’t you, that while he was at the war Mummy got the pennies from the Post Office?”

“From Miss MacCarthy?”

 “That’s right. But now, you see, Miss MacCarthy hasn’t anymore pennies, so Daddy must go out and find us some. You know what would happen if he couldn’t?”

“No,” I said, “tell us. “

“Well, I think we might have to go out and beg for them like the poor old woman on Fridays. We wouldn’t like that, would we?”

“No,” I agreed. “We wouldn’t. “

 “So you’ll promise not to come in and wake him?”

“Promise. “

Mind you, I meant that. I knew pennies were a serious matter, and I was all against having to go out and beg like the old woman on Fridays. Mother laid out all my toys in a complete ring round the bed so that, whatever way I got out, I was bound to fall over one of them.

When I woke I remembered my promise all right. I got up and sat on the floor and played—for hours, it seemed to me. Then I got my chair and looked out the attic window for more hours. I wished it was time for Father to wake; I wished someone would make me a cup of tea. I didn’t feel in the least like the sun; instead, I was bored and so very, very cold! I simply longed for the warmth and depth of the big featherbed.

At last I could stand it no longer. I went into the next room. As there was still no room at Mother’s side I climbed over her and she woke with a start.

“Larry,” she whispered, gripping my arms very tightly, “what did you promise?”

“But I did, Mummy,” I wailed, caught in the very act. “I was quiet for ever so long. “

 “Oh, dear, and you’re perished!” she said sadly, feeling me all over. “Now if I let you stay will you promise not to talk?”

“But I want to talk, Mummy,” I wailed.

“That has nothing to do with it,” she said with a firmness that was new to me. “Daddy wants to sleep. Now, do you understand that?”

I understood it only too well. I wanted to talk, he wanted to sleep—whose house was it, anyway?

“Mummy,” I said with equal firmness, “I think it would be healthier for Daddy to sleep in his own bed. “

That seemed to stagger her, because she said nothing for a while.

 “Now, once for all,” she went on, “you’re to be perfectly quiet or go back to your own bed. Which is it to be?”

The injustice of it got me down. I had convicted her out of her own mouth of inconsistency and unreasonableness, and she hadn’t even attempted to reply. Full of spite, I gave Father a kick, which she didn’t notice but which made him grunt and open his eyes in alarm.

 “What time is it?” he asked in a panic-stricken voice, not looking at Mother but at the door, as if he saw someone there.

“It’s early yet,” she replied soothingly. “It’s only the child. Go to sleep again. Now, Larry,” she added, getting out of bed, “you’ve wakened Daddy and you must go back. “

This time, for all her quiet air, I knew she meant it, and knew that my principal rights and privileges were as good as lost unless I asserted them at once. As she lifted me, I gave a screech, enough to wake the dead, not to mind Father. He groaned.

“That damn child! Doesn’t he ever sleep?”

 “It’s only a habit, dear,” she said quietly, though I could see she was vexed.

“Well, it’s time he got out of it,” shouted Father, beginning to heave in the bed. He suddenly gathered all the bedclothes about him, turned to the wall, and then looked back over his shoulder with nothing showing only two small, spiteful, dark eyes. The man looked very wicked.

To open the bedroom door, Mother had to let me down, and I broke free and dashed for the farthest corner, screeching. Father sat bolt upright in bed.

“Shut up, you little puppy!” he said in a choking voice.

I was so astonished that I stopped screeching. Never, never had anyone spoken to me in that tone before. I looked at him incredulously and saw his face convulsed with rage. It was only then that I fully realized how God had codded me, listening to my prayers for the safe return of this monster.

 “Shut up, you!” I bawled, beside myself.

“What’s that you said?” shouted Father, making a wild leap out of the bed.

“Mick, Mick!” cried Mother. “Don’t you see the child isn’t used to you?”

 “I see he’s better fed than taught,” snarled Father, waving his arms wildly. “He wants his bottom smacked. “

All his previous shouting was as nothing to these obscene words referring to my person. They really made my blood boil.

“Smack your own!” I screamed hysterically. “Smack your own! Shut up! Shut up!”

At this he lost his patience and let fly at me. He did it with the lack of conviction you’d expect of a man under Mother’s horrified eyes, and it ended up as a mere tap, but the sheer indignity of being struck at all by a stranger, a total stranger who had cajoled his way back from the war into our big bed as a result of my innocent intercession, made me completely dotty. I shrieked and shrieked, and danced in my bare feet, and Father, looking awkward and hairy in nothing but a short gray army shirt, glared down at me like a mountain out for murder. I think it must have been then that I realized he was jealous too. And there stood Mother in her nightdress, looking as if her heart was broken between us. I hoped she felt as she looked. It seemed to me that she deserved it all.

From that morning out my life was a hell. Father and I were enemies, open and avowed. We conducted a series of skirmishes against one another, he trying to steal my time with Mother and I his. When she was sitting on my bed, telling me a story, he took to looking for some pair of old boots which he alleged he had left behind him at the beginning of the war. While he talked to Mother I played loudly with my toys to show my total lack of concern. He created a terrible scene one evening when he came in from work and found me at his box, playing with his regimental badges, Gurkha knives and button-sticks. Mother got up and took the box from me.

 “You mustn’t play with Daddy’s toys unless he lets you, Larry,” she said severely. “Daddy doesn’t play with yours. “

For some reason Father looked at her as if she had struck him and then turned away with a scowl.

“Those are not toys,” he growled, taking down the box again to see had I lifted anything. “Some of those curios are very rare and valuable. “

But as time went on I saw more and more how he managed to alienate Mother and me. What made it worse was that I couldn’t grasp his method or see what attraction he had for Mother. In every possible way he was less winning than I. He had a common accent and made noises at his tea. I thought for a while that it might be the newspapers she was interested in, so I made up bits of news of my own to read to her. Then I thought it might be the smoking, which I personally thought attractive, and took his pipes and went round the house dribbling into them till he caught me. I even made noises at my tea, but Mother only told me I was disgusting. It all seemed to hinge round that unhealthy habit of sleeping together, so I made a point of dropping into their bedroom and nosing around, talking to myself, so that they wouldn’t know I was watching them, but they were never up to anything that I could see. In the end it beat me. It seemed to depend on being grown-up and giving people rings, and I realized I’d have to wait.

But at the same time I wanted him to see that I was only waiting, not giving up the fight. One evening when he was being particularly obnoxious, chattering away well above my head, I let him have it.

“Mummy,” I said, “do you know what I’m going to do when I grow up?”

“No, dear,” she replied. “What?”

 “I’m going to marry you,” I said quietly.

Father gave a great guffaw out of him, but he didn’t take me in. I knew it must be only pretense. And Mother, in spite of everything, was pleased. I felt she was probably relieved to know that one day Father’s hold on her would be broken.

 “Won’t that be nice?” she said with a smile.

“It’ll be very nice,” I said confidently. “Because we’re going to have lots and lots of babies. “

“That’s right, dear,” she said placidly. “I think we’ll have one soon, and then you’ll have plenty of company. “

I was no end pleased about that because it showed that in spite of the way she gave in to Father she still considered my wishes. Besides, it would put the Geneys in their place.

It didn’t turn out like that, though. To begin with, she was very preoccupied—I supposed about where she would get the seventeen and six—and though Father took to staying out late in the evenings it did me no particular good. She stopped taking me for walks, became as touchy as blazes, and smacked me for nothing at all. Sometimes I wished I’d never mentioned the confounded baby—I seemed to have a genius for bringing calamity on myself.

And calamity it was! Sonny arrived in the most appalling hullabaloo—even that much he couldn’t do without a fuss—and from the first moment I disliked him. He was a difficult child—so far as I was concerned he was always difficult—and demanded far too much attention. Mother was simply silly about him, and couldn’t see when he was only showing off. As company he was worse than useless. He slept all day, and I had to go round the house on tiptoe to avoid waking him. It wasn’t any longer a question of not waking Father. The slogan now was “Don’t-wake-Sonny! I couldn’t understand why the child wouldn’t sleep at the proper time, so whenever Mother’s back was turned I woke him. Sometimes to keep him awake I pinched him as well. Mother caught me at it one day and gave me a most unmerciful flaking.

One evening, when Father was coming in from work, I was playing trains in the front garden. I let on not to notice him; instead I pretended to be talking to myself, and said in a loud voice: “If another bloody baby comes into this house, I’m going out. “

Father stopped dead and looked at me over his shoulder.

“What’s that you said?” he asked sternly.

I was only talking to myself,” I replied, trying to conceal my panic. “It’s private. “

He turned and went in without a word. Mind you, I intended it as a solemn warning, but its effect was quite different. Father started being quite nice to me. I could understand that, of course. Mother was quite sickening about Sonny. Even at mealtimes she’d get up and gawk at him in the cradle with an idiotic smile, and tell Father to do the same. He was always polite about it, but he looked so puzzled you could see he didn’t know what she was talking about. He complained of the way Sonny cried at night, but she only got cross and said that Sonny never cried except when there was something up with him—which was a flaming lie, because Sonny never had anything up with him, and only cried for attention. It was really painful to see how simple-minded she was. Father wasn’t attractive, but he had a fine intelligence. He saw through Sonny, and now he knew that I saw through him as well.

One night I woke with a start. There was someone beside me in bed. For one wild moment I felt sure it must be Mother, having come to her senses and left Father for good, but then I heard Sonny in convulsions in the next room, and Mother saying: “There! There! There!” and I knew it wasn’t she. It was Father. He was lying beside me, wide awake, breathing hard and apparently as mad as hell.

After a while it came to me what he was mad about. It was his turn now. After turning me out of the big bed, he had been turned out himself. Mother had no consideration now for anyone but that poisonous pup, Sonny. I couldn’t help feeling sorry for Father. I had been through it all myself, and even at that age I was magnanimous. I began to stroke him down and say: “There! There!” He wasn’t exactly responsive.

 “Aren’t you asleep either?” he snarled.

“Ah, come on and put your arm around us, can’t you?” I said, and he did, in a sort of way. Gingerly, I suppose, is how you’d describe it. He was very bony but better than nothing.

At Christmas he went out of his way to buy me a really nice model railway.

Bố đi lính suốt cuộc chiến - ý tôi là - chiến tranh thế giới lần thứ nhất, cho đến khi tôi lên năm, Tôi chẳng gặp ông nhiều, và những gì tôi nhìn thấy chẳng làm tôi lo lắng. Đôi khi chợt tỉnh giấc, tôi thấy một dáng người to lớn mặc đồ ka-ki đang ngắm nhìn mình dưới ánh nến. Đôi khi vào lúc sáng sớm, tôi nghe tiếng đóng cửa trước và tiếng giày ống nghiến lạo xạo trên sỏi đường vào nhà. Những âm thanh này là âm thanh lúc Bố về và ra đi. Như ông già Nô-en, ông đến rồi đi hết sức bí ẩn.

Thực ra, tôi khá thích những chuyến viếng thăm của ông, dù lúc sáng sớm khi tôi chui qua giường mẹ, mẹ và bố nằm sát đeo chẳng thoải mái tí nào. Ông hút thuốc, làm ông có mùi ngai ngái dễ chịu, và cạo râu, một hoạt động làm tôi hết sức tò mò. Cứ mỗi lần ông để lại một món quà lưu niệm - xe tăng hô hình và mấy con dao Gurkha có cán làm bằng vỏ đạn, và mũ lính Đức và phù hiệu trên mũ và miếng chèn nút, và đủ loại thiết bị nhà binh – được cất kỹ trong một cái hộp dài để trên nóc tủ quần áo, phòng khi có lúc cần đến. Bố hơi là người thích tích góp những thứ vặt vãnh; ông cho là mọi thứ sẽ có lúc cần đến. Khi ông vừa mới quay lưng, mẹ liền cho tôi một cái ghế và tôi tha hồ lục lọi kho báu của ông. Mẹ dường như không coi trọng chúng nhiều như ông.

Chiến tranh là thời kỳ yên bình nhất của đời tôi. Cửa sổ phòng áp mái của tôi hướng về phía đông nam. Mẹ đã che màn lại, nhưng chẳng có tác dụng bao nhiêu. Tôi luôn thức giấc cùng tia sáng đầu tiên và, cùng cảm giác mọi gánh nặng ngày hôm trước tan biến, cảm thấy mình hơi giống vầng dương, chuẩn bị toả sáng và đầy hân hoan. Cuộc sống chưa bao giờ giản dị và trong trẻo và tràn trề hứa hẹn như lúc ấy. Tôi chìa hai bàn chân ra khỏi áo quần - tôi gọi hai chân mình là Bà bên trái và Bà bên phải – và những tình huống đầy kịch tính hư cấu cho họ, trong đó họ bàn luận về chuyện xảy ra trong ngày. Ít ra thì Bà bên phải bàn luận; bà ấy luôn bày tỏ ý mình, nhưng tôi không bắt Bà bên trái làm giống vậy được, vì thế đa phần bà ấy chỉ gật đầu đồng ý.

Họ bàn chuyện mẹ và tôi nên làm gì trong ngày, ông già Nô-en nhân Lễ giáng sinh sẽ tặng quà gì, và nên làm gì để làm nhà cửa sáng sủa lên. Có rắc rối nho nhỏ về chuyện em bé, chẳng hạn. Mẹ với tôi chẳng thể đồng ý với nhau về chuyện đó. Nhà chúng tôi là căn nhà duy nhất trong khu này không có em bé mới sinh, mà mẹ bảo chúng tôi không thể có em bé cho đến khi nào bố giải ngũ trở về vì em bé tốn tới 17 đô và 6 xu lận. Điều đó cho thấy mẹ mới khờ làm sao. Nhà Geneys đầu đường đã có em bé, mà ai cũng biết họ đâu có đủ 17 đô 6. Chắc có lẽ em bé đó rẻ tiền, còn mẹ thì muốn có thứ thiệt tốt, nhưng tôi cảm thấy mẹ kén chọn quá đi. Em bé nhà Geneys cũng đã tốt lắm rồi.

Quyết định kế hoạch trong ngày xong, tôi đứng dậy, đặt ghế dưới cửa sổ gác xép, rồi nâng cửa sổ đủ cao để thò đầu ra ngoài. Cửa sổ trông xuống vườn trước nhà của dãy nhà phía sau dãy nhà của chúng tôi, và trông ra xa xa, qua một thung lũng sâu đến những căn nhà bằng gạch đỏ, cao nằm trên sườn đồi đối diện, tất cả vẫn còn chìm trong bóng tối, trong khi mấy căn nhà phía bên này thung lũng của chúng tôi đều đã được soi sáng, cho dù mấy cái bóng dài, lạ lùng làm chúng có vẻ xa lạ; cứng ngắc và như được quét sơn.

Sau đó tôi đi vào phòng mẹ và leo vào cái giường lớn. Mẹ tỉnh giấc và tôi bắt đầu kể mẹ nghe về kế hoạch của mình. Vào lúc này, dù tôi dường như chẳng hề để ý chuyện mình lạnh cóng trong chiếc áo ngủ, và bớt lạnh dần trong khi nói chuyện cho đến khi, cơn giá lạnh cuối cùng tan biến, tôi lăn ra ngủ bên cạnh mẹ chỉ tỉnh dậy lần nữa khi nghe tiếng mẹ dưới bếp, đang làm điểm tâm.

Ăn sáng xong chúng tôi vào thành phố; dự lễ Mi-xa ở nhà thờ St. Augustine và cầu nguyện cho Bố, rồi đi mua sắm. Nếu buổi chiều đẹp trời hoặc chúng tôi đi dạo ở miền quê hoặc viếng thăm người bạn tuyệt vời của Mẹ nữ tu viện, Mother St. Dominic. Mẹ nhờ họ cầu nguyện cho bố, và mỗi đêm, khi đi ngủ, tôi cầu xin Chúa đưa bố về với chúng tôi an toàn. Mặc dù còn nhỏ nhưng tôi biết mình đang cầu nguyện gì!

Một sáng nọ, tôi leo vào chiếc giường lớn, và không còn nghi ngờ gì nữa, bđang nằm đó, theo kiểu Ông già Nô-en thường khi của ông, nhưng sau đó, thay vì mặc đồng phục, ông lại mặc bộ đồ vét xanh đẹp nhất của ông, còn Mẹ thì hết sức hài lòng. Tôi chẳng thấy gì để hài lòng cả, vì, không mặc đồng phục, bố hoàn toàn chẳng thú vị bằng lúc mặc đồng phục, nhưng mẹ chỉ cười toe toét, và giải thích lời cầu nguyện của chúng tôi đã được chứng giám, rồi chúng tôi lên đường dự lễ Mi-xa để cảm ơn Chúa đã đưa Bố về nhà bình yên.

Mỉa mai làm sao! Chính cái ngày ông vào nhà ăn tối, ông cởi đôi giày ống rồi mang đôi dép mềm mang trong nhà, khoác chiếc mũ cũ bẩn đội  quanh nhà để khỏi bị cảm, bắt chéo chân, và bắt đầu nói chuyện nghiêm trang với Mẹ, trông có vẻ lo lắng. Tự nhiên, tôi không thích nhìn thấy mẹ lo lắng, vì nó làm mẹ mất đi nét duyên dáng, cho nên tôi ngắt lời bố.

"Chờ chút, Larry! " mẹ nói dịu dàng.

Mẹ chỉ nói câu này khi chúng tôi có mấy vị khách chán ngán, vì vậy tôi chẳng cho nó quan trọng nên cứ tiếp tục nói.

"Yên nào, Larry! " sốt ruột nói. "Con không thấy mẹ đang nói chuyện với Bố sao?"

Đây là lần đầu tôi nghe những lời răn đe đó, "đang nói chuyện với Bố, " và tôi bỗng cảm thấy nếu đây là cách Chúa đáp lại lời nguyện cầu, thì hẳn Chúa đã không lắng nghe chăm chú cho lắm.

"Tại sao mẹ lại nói chuyện với Bố? " Tôi hỏi, cố gắng ra vẻ thờ ơ hết mức có thể.

"Vì Bố và mẹ có chuyện cần bàn. Còn bây giờ, không được ngắt lời nữa nhé! "

Vào buổi trưa, theo yêu cầu của mẹ, Bố dẫn tôi đi dạo. Lần này chúng tôi vào thành phố thay vì ra vùng quê, và Tôi nghĩ lúc đầu, theo cách lạc quan thường khi, đây có thể là một bước cải thiện. Hoàn toàn không như vậy. Bố và Tôi có quan niệm khác nhau hoàn toàn về chuyện đi dạo trong thành phố. Ông chẳng hề quan tâm đúng mức về xe điện, tàu, và ngựa, và thứ duy nhất có vẻ làm ông vui thú là nói chuyện với mấy ông già như bố. Khi tôi muốn dừng ông cứ đi tiếp, lôi tôi xềnh xệch đằng sau; khi ông muốn dừng lại, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác là phải làm giống vậy. Tôi để ý thấy dấu hiệu cho biết ông muốn dừng lại lâu là lúc ông tựa lưng vào tường. Lần thứ hai thấy ông vậy, tôi nổi khùng. Trông ông có vẻ sẽ đứng nghỉ vậy hoài hoài. Tôi kéo áo kéo quần ông, nhưng, không giống mẹ, nếu mình quá lỳ, mẹ sẽ nổi giận và nói : "Larry nếu con không cư xử cho đàng hoàng, mẹ sẽ đét cho con một phát thiệt đau bây giờ," Bố có khả năng làm phi thường. Tôi đánh giá ông và tự hỏi mình có nên gào lên không, nhưng ông có vẻ thờ ơ đến mức sẽ chẳng hề bực mình dù tôi có làm thế. Thiệt giống y như mình đi dạo với một trái núi! Ông hoặc hoàn toàn lờ đi những cú giật mạnh và đánh liên hồi, còn không thì lại liếc nhìn xuống với nụ cười toe toét khoái trá từ trên cao chót vót đó. Tôi chưa từng thấy bất kỳ ai hoàn toàn đắm chìm trong suy tư như ông.

Lúc uống trà, vụ "nói chuyện với Bố " lại bắt đầu, lần này phức tạp vì ông đọc báo chiều, chốc chốc, ông lại đặt tờ báo xuống rồi kể Mẹ nghe tin mới gì đó trong báo. Tôi thấy vậy là chơi xấu.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần sẵn sẽ giành sự chú ý của mẹ mọi lúc với ông, như đàn ông với nhau, nhưng người khác quyết định toàn bộ chuyện này cho ông thì tôi chẳng còn cơ hội nào. Đôi lần tôi cố chuyển sang đề tài khác mà chẳng được.

"Con phải yên lặng trong khi Bố đang đọc báo nhe, Larry, " Mẹ sốt ruột nói.

Rõ là mẹ hoặc thực sự thích nói chuyện với Bố tốt hơn nói chuyện với tôi, hoặc là ông có ảnh hưởng kinh khủng sao đó với mẹ đến mức mẹ không dám thừa nhận sự thật.

"Mẹ, " Tôi nói đêm mẹ đang đắp chăn cho tôi, “Theo mẹ con có nên cầu Chúa vĩ đại cho bố ra trận trở lại không?"

Mẹ có vẻ suy nghĩ về chuyện đó một hồi.

"Không, yêu," mẹ cười nói. "Mẹ không nghĩ Chúa sẽ làm thế. "

"Tại sao lại không hả Mẹ? "

" Vì đâu còn chiến tranh nữa, yêu. "

" Nhưng Mẹ, bộ dù có thích, Chúa cũng không tạo ra cuộc chiến khác được à? "

"Chúa sẽ không muốn vậy đâu, yêu. Không phải Chúa mà chính người xấu đã tạo ra chiến tranh.

"Ôi! " Tôi nói.

Tôi thất vọng về chuyện đó. Tôi bắt đầu nghĩ rằng Chúa không tài giỏi như người ta vẫn ca ngợi.

Tôi thức giấc sáng hôm sau vào giờ thường lệ, cảm thấy giống một chai sâm banh. Tôi thò chân ra ngoài rồi chế một câu chuyện dài, trong đó bên phải kể về rắc rối gặp phải với Bố mình cho đến khi bà cho ông vào nơi an toàn. Tôi hoàn toàn không biết nơi an toàn là nơi nào nhưng nghe có vẻ là chỗ phù hợp cho Bố. Rồi tôi lấy ghế thò đầu ra cửa sổ tầng áp mái. Bình minh vừa mới rạng, với vẻ tội lỗi làm tôi cảm thấy như mình bị bắt gặp tại trận. Đầu tôi đầy âm mưu và kế hoạch, Tôi loạng choạng bước sang cửa bên cạnh, và trong tranh tối tranh sáng, tôi bò vào chiếc giường lớn. Bên Mẹ không có chỗ, nên tôi phải nằm giữa mẹ và Bố. Tôi tạm quên ông, tôi ngồi thẳng người vài phút, vắt óc nghĩ xem mình nên làm gì ông. Ông nằm lấn phần giường người khác khiến tôi không nằm thoải mái được, thế nên tôi đạp ông mấy cú làm ông lẩm bẩm trong mơ rồi duỗi mình. Tuy vậy, ông đã chừa chỗ tạm đủ rồi. Mẹ tỉnh giấc và tội nghiệp cho tôi.

Tôi thoải mái nằm trở lại trong cái giường ấm áp, ngậm ngón cái trong miệng.

"Mẹ! " Tôi ngân nga, tothoả mãn.

"Sssh! , " mẹ thì thầm. " Đừng đánh thức bố! "

Đây là diễn biến mới, báo hiệu còn nghiêm trọng hơn là chuyện "nói chuyện với Bố." Đời mà không có hội thảo lúc bình minh thì không thể tưởng tượng nổi.

"Tại sao? " Tôi khó chịu hỏi.

"Vì Bố tội nghiệp mệt mỏi. "

Đối với tôi, lý do này có vẻ chưa đủ, và tôi cảm thấy bịnh hết sức bởi sự ủy mị về "Bố tội nghiệp" của mẹ. Tôi không bao giờ xài kiểu nói tình cảm như thế; nó luôn làm tôi cảm thấy không thiệt lòng.

"Ôi! " Tôi nhẹ nhàng nói. Rồi sau đó bằng giọng ngọt ngào nhứt của mình: "Mẹ biết hôm nay con muốn đi với mẹ đến đâu không, Mẹ?"

"Không, , " mẹ thở dài.

"Con muốn xuống Glencâu cá lưng gai bằng lưới mới của con, rồi con muốn đi đến Fox và Hounds chơi, rồi - "

"Đừng - đánh thức - Bố! " mẹ rít lên giận dữ, lấy tay che miệng tôi.

Nhưng đã quá muộn. Ông đã thức, hay gần thế. Ông làu bàu và với tay lấy diêm. Rồi ông hoài nghi nhìn chằm chằm vô đồng hồ của mình.

"Uống trà nhé, cưng? " Mẹ hỏi bằng giọng dỗ dành, nhu mì mà tôi chưa từng nghe trước đây. Nghe gần giống như mẹ đang sợ.

"Trà? " ông kêu lên bất bình. "Em biết bây giờ là mấy giờ không? "

"Rồi sau đó con muốn lên Rathcooney Road," Tôi nói lớn, sợ mình quên gì đó trong toàn bộ mấy chuyện làm gián đoạn đó.

"Ngủ liền đi, Larry! " mẹ nói sẵng.

Tôi bắt đầu thút thít. Tôi không tập trung được, cái kiểu hai người này cứ như vậy, và chuyện họ dập vùi mấy kế hoạch ban mai của tôi giống như chôn một gia đình từ trong nôi.

Bố không nói gì, chỉ đốt tẩu thuốc hút, nhìn ra ngoài bóng đêm không màng đến Mẹ hoặc tôi. Tôi biết bố đang giận. Mỗi lần tôi nhận xét là mẹ lại cáu kỉnh bắt tôi im. Tôi bị mất thể diện. Tôi cảm thấy vậy không công bằng; thậm chí có gì đó độc ác trong chuỵên đó.  Mỗi lần tôi cho mẹ thấy thiệt là lãng phí khi phải dọn hai giường trong khi cả hai chúng tôi có thể ngủ chung, thì mẹ nói là ngủ vậy sẽ tốt cho sức khoẻ hơn, thế mà  bây giờ người đàn ông này, ở đây, cái kẻ xa lạ này, lại ngủ với mẹ mà chẳng hề coi trọng sức khoẻ của mẹ! Ông dậy sớm và pha trà, thế nhưng ông chỉ mang tách trà cho Mẹ không mang cho tôi.

"Mẹ, " Tôi la to, "Con cũng muốn uống trà."

"Ừ, bé," mẹ kiên nhẫn nói. "Con uống chung với mẹ nè."

Thế là đủ. Hoặc bố hoặc tôi phải ra khỏi căn nhà này. Tôi không muốn uống chung tách với Mẹ ; Tôi muốn được đối xử bình đẳng trong căn nhà của mình, vì thế, chỉ để chọc tức mẹ, tôi uống sạch tách trà và không để lại cho mẹ chút nào. Mẹ lặng lẽ chấp nhận chuyện đó.

Nhưng đêm đó khi mẹ cho tôi đi ngủ, mẹ nhẹ nhàng nói:

" Larry, Mẹ  muốn con hứa với mẹ một chuyện."

"Chuyện gì vậy? " Tôi hỏi.

"Không vô phòng và làm phiền Bố tội nghiệp vào buổi sáng. Nhé? "

Lại "Bố tội nghiệp" nữa! Tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ liên quan đến con người hết sức quá quắt đó.

"Tại sao? " Tôi hỏi.

"Vì Bố tội nghiệp đang lo lắng và mệt mỏi nên bố không ngủ ngon. "

"Tại sao bố không ngủ ngon, Mẹ? "

"Ừm, con biết chuyện lúc bố đang đi lính, Mẹ nhận tiền ở bưu điện, phải không nào? "

"Ở chỗ cô MacCarthy?"

"Đúng rồi. Nhưng bây giờ, con thấy đó, MacCarthy không còn tiền nữa, cho nên Bố phải ra ngoài và kiếm ít tiền cho mình. Con biết chuỵên gì sẽ xảy ra nếu bố không kiếm được tiền không?"

"Không, " Tôi nói, "mẹ nói đi. "

"Ừm, Mẹ nghĩ mình có thể phải ra khỏi nhà và xin ăn như bà cụ tội nghiệp thứ sáu hàng tuần đó. Mình sẽ không bị thế, phải không? "

"Dạ, " Tôi đồng ý. "Mình sẽ không bị vậy. "

"Vậy con hứa sẽ không vô phòng và đánh thức bố nhé? "

"Dạ, con hứa. "

Bạn biết không, tôi thực có ý đó. Tôi biết tiền là chuỵên nghiêm trọng, và tôi hoàn toàn không đồng ý việc phải ra khỏi nhà xin ăn như bà cụ vào thứ sáu hàng tuần. Mẹ xếp hết tất cả đồ chơi của tôi thành một vòng tròn quanh giường để, dù tôi có ra ngoài bằng cách nào, tôi chắc chắn sẽ vấp phải một thứ trong đó.

Khi thức giấc, tôi nhớ lời hứa của mình. Tôi dậy rồi ngồi bệt xuống sàn nhà và chơi – dường như hàng tiếng đồng hồ đối với tôi. Sau đó tôi lấy ghế rồi nhìn ra cửa sổ gác xép thêm mấy tiếng nữa. Tôi ước đã đến lúc bố thức giấc; tôi ước có người pha cho tôi một tách trà. Tôi không cảm thấy giống mặt trời chút nào; mà ngược lại, Tôi chán chường và rất rất, rất lạnh! Tôi thèm hơi ấm và lọt thỏm vào cái giường nệm lông lớn.

Cuối cùng Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi đi vào phòng bên cạnh. Vì phía mẹ vẫn không có chỗ nên tôi leo qua Mẹ làm mẹ choàng tỉnh.

"Larry, " mẹ thì thầm, giữ chặt cánh tay tôi, "con đã hứa sao hả? "

"Nhưng con đã giữ lời rồi, Mẹ, " Tôi than van, bị bắt tại trận. "Con đã giữ yên lặng lâu ơi là lâu."

"Ôi, , và con chịu hết nỗi rồi chứ gì! " mẹ buồn rầu nói, vuốt ve khắp người tôi. "Bây giờ nếu mẹ cho con ở lại, con hứa sẽ không nói chuyện nhé?"

"Nhưng con muốn nói Mẹ, " tôi rên rỉ.

"Chẳng liên quan gì hết," mẹ nói với vẻ dứt khoát hoàn toàn mới đối với tôi. " Bố cần ngủ. Bây giờ, con có hiểu thế không? "

Tôi hiểu chuyện đó quá rõ. Tôi muốn nói, bố muốn ngủ - nhà ai đây chớ?

"Mẹ, " Tôi nói với vẻ kiên quyết không kém, "Con nghĩ Bố ngủ giường riêng sẽ tốt cho sức khoẻ hơn."

Câu đó có vẻ làm mẹ bối rối, vì mẹ không nói gì hồi lâu.

"Bây giờ, chỉ một lần thôi nhé, " mẹ tiếp tục, "hoặc con nằm thiệt yên hoặc quay lại giường của con. Sao đây? "

Sự bất công đó làm tôi buồn bực. Tôi đã vạch rõ mâu thuẫn và vô lý trong lời nói của chính mẹ, mà thậm chí mẹ cũng chẳng thèm trả lời. Đầy oán hận, tôi đạp bố một cú, mẹ không thấy nhưng cú đạp làm bố làu bàu và choàng mở mắt hoảng hốt.

"Mấy giờ rồi?" bố hỏi bằng giọng hoảng hốt, không nhìn mmà nhìn ra cửa, như thể bố thấy có ai ở đó.

"Vẫn còn sớm," mẹ trả lời dịu dàng. "Chỉ là thằng bé thôi. Ngủ lại đi anh. Bây giờ, Larry," mẹ nói thêm, rời khỏi giường, "con đã đánh thức Bố nên con phải về giường. "

Lần này, vì vẻ lặng lẽ của mẹ, tôi biết mẹ nói thật, và biết là các quyền hạn chính và đặc quyền của tôi sẽ mất sạch nếu tôi không khẳng định chúng ngay lập tức. Khi mẹ bế lên, tôi rít to, đủ làm người chết sống lại, chớ đừng nói tới Bố. Bố rên rỉ.

"Cái thằng cu quỷ này! Nó chẳng bao giờ ngủ cả à?"

"Chỉ là thói quen thôi, anh yêu," mẹ nói nhỏ nhẹ, dù tôi có thể thấy mẹ đang bực mình.

"Ừm, đã đến lúc nó bỏ thói quen đó được rồi," Bố quát, sắp ngã xuống giường. Bố bỗng gom hết mọi ra giường về phía mình, quay lưng lại bức tường, rồi nhìn lại qua vai mình bằng đôi mắt đen nhỏ, đầy ác ý, chẳng biểu lộ gì. Trông rất ác.

Để mở cánh cửa phòng ngủ, Mẹ phải thả tôi xuống, thế là tôi vùng ravừa chạy đến góc phòng xa nhất, vừa rú lên. Bố ngồi bật dậy.

"Câm mồm coi, cái thằng chó con này! " bố nói bằng giọng uất nghẹn.

Tôi ngạc nhiên đến nỗi phải ngừng hét. Chưa bao giờ, chưa từng có bất kỳ ai nói với tôi bằng cái giọng đó từ trước tới giờ. Tôi nhìn bố hoài nghi và thấy mặt bố co rúm vì tức giận. Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra đầy đủ Chúa đã lừa bịp mình ra sao, khi đáp ứng lời tôi cầu xin cho con quái vật này trở về an toàn.

"Bố câm mồm đi thì có! " Tôi giận dữ hét, không kiềm chế được.

"Mày mới nói gì? " Bố quát, nhảy bật ra khỏi giường.

"Mick ơi, Mick ơi! " Mẹ kêu to. "Anh không thấy là con chưa quen với anh sao? "

"Anh thấy thằng này được nuôi ăn tốt hơn được dạy dỗ, " Bố gầm, vung tay. "Nó muốn bị đét đít đây."

Mọi la hét lúc nãy của bố chẳng là gì so với những lời nhục mạ ám chỉ con người tôi. Chúng thực sự làm tôi giận sôi máu.

"Đét đít mình á! " Tôi la hét cuồng loạn. "Đét đít mình á! Câm mồm đi! Câm mồm đi! "

Đến đây thì bố mất kiên nhẫn và xông vào tôi. Bố lưỡng lự làm điều đó dưới đôi mắt kinh hoảng của Mẹ, và cuối cùng chỉ là một cái tát thôi, nhưng cảm giác hết sức nhục nhã vì bị đánh bởi một người xa lạ, hoàn toàn xa lạ, từ chiến tranh trở về đã phỉnh phờ để chui vào chiếc giường lớn của chúng tôi do kết quả của lời cầu xin ngây ngô của tôi, đã làm tôi đần người ra. Tôi gào rú liên tục và nhảy tưng tưng bằng đôi chân trần, và Bố, trông vụng về và lông lá, chỉ mặc chiếc áo sơ mi nhà binh ngắn màu xám, nhìn tôi trừng trừng giận dữ như trái núi đã biến thành kẻ giết người. Tôi nghĩ, hẳn chắc chắn là, tôi nhận ra bố cũng ghen tức nữa. Và mẹ đứng đó trong chiếc áo ngủ, trông như thể trái tim mẹ đã bị tan nát chúng tôi. Tôi cầu mong mẹ cảm thấy đúng như vẻ ngoài của mẹ. Dường như với tôi, mẹ xứng đáng bị toàn bộ chuyện đó.

Từ sáng hôm đó trở đi, đời tôi là địa ngục. Bố với Tôi là kẻ thù, công khai và chính thức. Chúng tôi tiến hành một loạt đụng độ nho nhỏ chống lại nhau, bố cố chiếm thời gian tôi ở bên mcòn Tôi thì đánh cắp thời gian bố ở bên mẹ. Khi mẹ đang ngồi lên giường tôi, kể chuyện cho tôi nghe, bố cướp đi bắt mẹ tìm đôi giày ống cũ nào đó mà bố cho là đã để lại nhà hồi đầu chiến tranh. Trong khi bố nói chuyện với Mẹ, tôi chơi đồ chơi thiệt ồn để cho thấy tôi hoàn toàn chẳng thèm quan tâm. Một tối nọ, blàm om sòm khủng khiếp, khi trở về từ chỗ làm và thấy tôi đang nồi cạnh cái hộp của bố, nghịch mấy cái phù hiệu, dao Gurkha và miếng chèn nút của bố. Mẹ đứng dậy lấy cái hộp đi.

"Con không được nghịch đồ chơi của Bố trừ phi được bố cho phép nhé, Larry," mẹ nghiêm nghị nói. "Bố đâu nghịch đồ chơi của con đâu. "

Chẳng biết sao Bố lại nhìn mẹ như thể mẹ mới tát bố rồi cau có quay lưng.

"Mấy cái đó không phải đồ chơi," bố gầm gừ, mang hộp xuống trở lại để coi tôi có lấy đi cái gì không. "Mấy món đồ này rất quý hiếm. "

Nhưng ngày tháng qua đi, càng ngày tôi càng thấy bráng lạnh lùng với Mẹ và tôi. tệ hại hơn là tôi không hiểu được hành động của bố cũgn chẳng thấy bố có gì hấp dẫn với Mẹ. Về mọi phương diện, bố đều không hấp dẫn bằng tôi. Bố có một giọng nói tầm thườnghúp trà soàm soạp. Tôi suy nghĩ hồi lâu và cho là có thể chính mấy tờ báo là thứ mẹ quan tâm, thế là tôi tự tạo ra tin tức để đọc cho mẹ nghe. Rồi tôi nghĩ có thể chính là chuyện hút thuốc, bản thân tôi cũng thấy nó hấp dẫn, nên tôi lấy ống điếu của bố rồi đi long rong quanh ngôi nhà nhỏ, phun nước miếng phèo phèo vô ống điếu cho đến khi bị bố bắt gặp. Thậm chí tôi cũng húp trà soàm soạp, nhưng Mẹ lại nói tôi gớm ghiếc quá. Toàn bộ chuyện này có vẻ xoay quanh thói quen ngủ chung tròn không tốt cho sức khoẻ, vì vậy tôi quyết định ghé vô phòng ngủ bố mẹ và sục sạo, nói chuyện một mình, để bố mẹ không biết tôi đang theo dõi họ, nhưng họ chẳng bao giờ làm bất cứ gì tôi có thể nhìn thấy. Cuối cùng tôi bỏ cuộc. Hình như tùy thuộc vào chuyện lớn lên rồi trao nhẫn cho nhau tôi nhận ra là mình phải đợi đến khi mình lớn.

Nhưng cùng một lúc tôi cũng muốn bố biết là tôi chỉ đang chờ đến lúc lớn thôi, chớ không phải đã chịu thua. Một buổi tối khi bố đang hết sức khó chịu, nói huyên thuyên ngay trên đầu tôi, tôi để cho bố biết chuyện đó.

"Mẹ," Tôi nói, "Mẹ biết lớn lên con sẽ làm gì không?"

"Không, , " mẹ trả lời. "Gì vậy? "

"Con sẽ cưới mẹ, " Tôi nhỏ nhẹ nói.

Bố lăn ra cười hô hố, nhưng tôi chả bị lừa. Tôi biết chắc chắn bố chỉ giả vờ. Và Mẹ, mặc kệ bố, hài lòng. Tôi cảm thấy hẳn mẹ cảm thấy yên lòng khi biết một ngày nào đó gọng kiềm của kố dành cho mẹ sẽ bẻ gãy.

"Vậy không dễ thương sao? " mẹ cười nói.

"Sẽ rất dễ thương, " Tôi nói một cách tự tin. "Vì mình sẽ có nhiều và rất nhiều em bé. "

"Đúng thế, yêu, " mẹ tự mãn nói. "Mẹ nghĩ mình sắp có một em bé rồi, và con tha hồ có người chơi chung."

Tôi vô cùng hài lòng về chuyện đó vì nó cho thấy mặc dù mẹ chịu thua Bố, mẹ vẫn xem xét đến ước nguyện của tôi. Hơn nữa, nó sẽ làm nhà Geneys bớt kiêu ngạo đi.

Mặc dù vậy, hoá ra không đúng như thế. Trước hết, mẹ hết sức bận rộn tâm trí tôi cho rằng chắc mẹ đang lo không biết kiếm 17 đô và sáu xu ở đâu ra - và cho dù tối tối Bố dẫn tôi đi chơi đến khuya, chẳng gì hay ho với tôi cả. Mẹ không dẫn tôi đi dạo nữa, dễ nổi giận đùng đùng, còn tát tôi chẳng hề có lý do gì hết. Đôi khi tôi ước mình chưa từng nói đến em bé quỷ tha ma bắt đó - Tôi dường như chuyên rước hoạ vào cho mình.

quả là một thảm hoạ! Sonny đến om sòm ầm ĩ khủng khiếp chưa từng thấythậm chí chẳng có chuyện gì nó làm mà không om sòm nhặng xị - và ngay từ đầu tôi đã ghét . một đứa bé khó làm cho vừa lòng- cho đến nay, với tôi, lúc nào cũng khó làm cho nó vừa lòng - và bắt người ta phải quan tâm đến mình quá nhiều. Mẹ mê mẩn nó, và chẳng hề thấy là nó chỉ đang màu mè.  Còn làm bạn chơi cùng hả, nó hoàn toàn  vô dụng. Nó ngủ suốt cả ngày, và tôi phải đi lòng vòng trong nhà bằng đầu ngón chân để khỏi làm nó thức giấc. Bây giờ không còn là đừng làm Bố thức nữa.  Khẩu hiệu bây giờ là "Đừng làm Sonny giật mình!” Tôi chẳng hiểu nỗi tại sao thằng nhỏ lại không chịu ngủ đúng giờ đúng giấc, vì thế mỗi khi mẹ quay lưng là tôi đánh thức nó. Đôi khi để làm cho nó thức giấc, tôi còn véo nó nữa. Một ngày nọ, mẹ bắt gặp tôi đang ngắt véo nó, thế là mẹ mắng tôi một trận không tưởng tượng nỗi.

Một tối nọ, khi Bố ở sở làm về, tôi đang chơi xe lửa trong vườn trước nhà. Tôi giả vờ không để ý đến bố; thay vì giả vờ nói chuyện một mình, và tôi nói lớn tiếng: " Nếu thêm một đứa nhỏ quỷ quái nữa vào nhà này, mình sẽ ra khỏi nhà."

Bố đứng sững và ngoái nhìn tôi qua vai.

"Con vừa nói gì? " bố hỏi nghiêm nghị.

“Con chỉ nói chuyện một mình thôi, " Tôi trả lời, cố giấu hoảng sợ. "Đó là chuyện riêng tư."

Bố quay lưng bước đi không nói một lời nào. Bạn biết không, tôi chỉ định nói câu đó như câu cảnh báo ấn tượng thôi, nhưng ảnh hưởng của nó hoàn toàn khác. Bố bắt đầu cư xử hết sức dễ thương với tôi. Dĩ nhiên là tôi hiểu được điều đó.  Mẹ hoàn toàn mù quáng vì Sonny. Thậm chí vào giờ ăn, mẹ cũng đứng dậy và đực mặt nhìn nó đang nằm trong nôi với nụ cười ngớ ngẩn, và bảo bố làm giống vậy. Bố luôn lịch sự trong chuyện này, nhưng trông bố bối rối đến nỗi mình thấy rõ là bố không biết mẹ đang nói chuyện gì. Bố phàn nàn kiểu Sonny cứ khóc đêm, nhưng mẹ chỉ nổi giận và nói rằng Sonny sẽ chẳng bao giờ khóc nếu không có chuyện xảy ra với nó – thiệt là một lời nói dối trơ tráo, vì chả bao giờ có chuyện gì xảy ra với Sonny cả, và nó chỉ khóc để bắt mọi người quan tâm mà thôi. Thiệt hết sức đau khổ khi thấy mẹ khờ khạo đến thế. Bố tuy không hấp dẫn, nhưng bố còn đôi chút thông minh.  Bố hiểu thấu tim đen Sonny, nên giờ bố biết là tôi cũng hiểu thấu tim đen bố.

Một đêm nọ tôi choàng tỉnh. người nằm cạnh tôi trên giường. Trong một lúc hoang mang, tôi tưởng hẳn là Mẹ, đã tỉnh táo lại và bỏ mặc Bố mãi mãi, nhưng sau đó Tôi nghe tiếng Sonny quấy trong phòng bên cạnh, và tiếng mẹ: "Đây! Đây! Đây!" Nên tôi biết không phải mẹ. Chính là Bố. Bố đang nằm cạnh tôi, tỉnh như sáo, thở mạnh và dường như đang giận hết sức.

Một lát sau tôi hiểu ra bố đang giận chuyện gì. Bây giờ đến lượt Bố. Sau khi tống tôi ra khỏi chiếc giường lớn, bố đã tự tống mình ra khỏi đó. Mẹ bây giờ chả quan tâm đến ai ngoài con chó con xấu thói đó, Sonny. Tôi bất giác cảm thấy tội nghiệp cho Bố. Bản thân tôi đã trải qua qua toàn bộ chuyện này, và thậm chí ở tuổi đó, tôi vẫn hết sức anh hùng mã thượng. Tôi bắt đầu vỗ vỗ bố rồi nói : "Đây! Đây!" Bố phản ứng không nhiệt tình cho lắm.

"Con cũng không ngủ à? " bố gầm gừ.

"A, thôi nào vòng tay ôm cả hai luôn nghen? " Tôi nói, và bố làm theo, theo một cách riêng. Rón rén, tôi cho rằng, đó là từ mình có thể mô tả cách bố làm. Bố toàn xương xẩu nhưng còn đỡ hơn là không có gì.

Đến ngày Lễ giáng sinh, bố cố gắng hết sức để mua cho tôi một xe lửa mô hình thiệt dễ thương.

 
Đăng bởi: anhhaibentre
Bình luận
Đăng bình luận
2 Bình luận
blackeyes_6789@yahoo.com(20/10/2016 00:52:57)
2 bố con ko hòa thuận, ko lo dạy con cho tốt, mà đẻ thêm 1 cục. Cả nhà ngu đều. Tội cho ông chồng chắc bị khuyết tật, nên gánh con Mẹ ngu.
blackeyes_6789@yahoo.com(19/10/2016 22:02:26)
Tại bà mẹ này ko biết cách dạy con, và giải thích cho nó hiểu.
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.