Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Sleeping Beauty
Nàng công chúa ngủ
What the frog had said came true, and the queen had a little girl who was so pretty that the king could not contain himself for joy, and ordered a great feast. He invited not only his kindred, friends and acquaintances, but also the wise women, in order that they might be kind and well disposed towards the child. There were thirteen of them in his kingdom, but, as he had only twelve golden plates for them to eat out of, one of them had to be left at home.
Những gì con ếch nói đã trở thành sự thật và hoàng hậu hạ sinh được cô công chúa nhỏ, xinh đẹp đến nỗi Đức vua không nén được lòng vui sướng và ra lệnh mở tiệc ăn mừng lớn. Ông không những mời những người bà con, bạn bè và người quen mà còn cả những người phụ nữ khôn ngoan để họ có thể đối xử tốt và gây thiện cảm đối với đứa nhỏ. Có cả thảy 13 người phụ nữ như thế trong vương quốc này nhưng trong khi đó ông chỉ có mười hai đĩa bằng vàng để ăn. Vì vậy một trong số họ phải ở nhà.

A long time ago, there were a king and queen who said every day, "Ah, if only we had a child," but they never had one.
But it happened that once when the queen was bathing, a frog crept out of the water on to the land, and said to her, "Your wish shall be fulfilled, before a year has gone by, you shall have a daughter."

What the frog had said came true, and the queen had a little girl who was so pretty that the king could not contain himself for joy, and ordered a great feast. He invited not only his kindred, friends and acquaintances, but also the wise women, in order that they might be kind and well disposed towards the child. There were thirteen of them in his kingdom, but, as he had only twelve golden plates for them to eat out of, one of them had to be left at home.

The feast was held with all manner of splendor and when it came to an end the wise women bestowed their magic gifts upon the baby - one gave virtue, another beauty, a third riches, and so on with everything in the world that one can wish for.

When eleven of them had made their promises, suddenly the thirteenth came in. She wished to avenge herself for not having been invited, and without greeting, or even looking at anyone, she cried with a loud voice, "The king's daughter shall in her fifteenth year prick herself with a spindle, and fall down dead." And, without saying a word more, she turned round and left the room.

They were all shocked, but the twelfth, whose good wish still remained unspoken, came forward, and as she could undo the evil sentence, but only soften it, she said, it shall not be death, but a deep sleep of a hundred years, into which the princess shall fall.

The king, who would fain keep his dear child from the misfortune, gave orders that every spindle in the whole kingdom should be burnt. Meanwhile the gifts of the wise women were plenteously fulfilled on the young girl, for she was so beautiful, modest, good-natured, and wise, that everyone who saw her was bound to love her.

It happened that on the very day when she was fifteen years old, the king and queen were not at home, and the maiden was left in the palace quite alone. So she went round into all sorts of places, looked into rooms and bed-chambers just as she liked, and at last came to an old tower. She climbed up the narrow winding staircase, and reached a little door. A rusty key was in the lock, and when she turned it the door sprang open, and there in a little room sat an old woman with a spindle, busily spinning her flax.

"Good day, old mother," said the king's daughter, "what are you doing there?"
"I am spinning," said the old woman, and nodded her head.

"What sort of thing is that, that rattles round so merrily," said the girl, and she took the spindle and wanted to spin too. But scarcely had she touched the spindle when the magic decree was fulfilled, and she pricked her finger with it.
And, in the very moment when she felt the prick, she fell down upon the bed that stood there, and lay in a deep sleep. And this sleep extended over the whole palace, the king and queen who had just come home, and had entered the great hall, began to go to sleep, and the whole of the court with them. The horses, too, went to sleep in the stable, the dogs in the yard, the pigeons upon the roof, the flies on the wall, even the fire that was flaming on the hearth became quiet and slept, the roast meat left off frizzling, and the cook, who was just going to pull the hair of the scullery boy, because he had forgotten something, let him go, and went to sleep. And the wind fell, and on the trees before the castle not a leaf moved again.
But round about the castle, there began to grow a hedge of thorns, which every year became higher, and at last grew close up round the castle and all over it, so that there was nothing of it to be seen, not even the flag upon the roof. But the story of the beautiful sleeping Briar Rose, for so the princess was named, went about the country, so that from time to time kings' sons came and tried to get through the thorny hedge into the castle. But they found it impossible, for the thorns held fast together, as if they had hands, and the youths were caught in them, could not get loose again, and died a miserable death.

After long, long years, a king's son came again to that country, and heard an old man talking about the thorn hedge, and that a castle was said to stand behind it in which a wonderfully beautiful princess, named Briar Rose, had been asleep for a hundred years, and that the king and queen and the whole court were asleep likewise. He had heard, too, from his grandfather, that many kings, sons had already come, and had tried to get through the thorny hedge, but they had remained sticking fast in it, and had died a pitiful death.
Then the youth said, "I am not afraid, I will go and see the beautiful Briar Rose." The good old man might dissuade him as he would, he did not listen to his words.

But by this time, the hundred years had just passed, and the day had come when Briar Rose was to awake again. When the king's son came near to the thorn hedge, it was nothing but large and beautiful flowers, which parted from each other of their own accord, and let him pass unhurt, then they closed again behind him like a hedge. In the castle yard he saw the horses and the spotted hounds lying asleep, on the roof sat the pigeons with their heads under their wings. And when he entered the house, the flies were asleep upon the wall, the cook in the kitchen was still holding out his hand to seize the boy, and the maid was sitting by the black hen which she was going to pluck.

He went on farther, and in the great hall he saw the whole of the court lying asleep, and up by the throne lay the king and queen. Then he went on still farther, and all was so quiet that a breath could be heard, and at last he came to the tower, and opened the door into the little room where Briar Rose was sleeping.

There she lay, so beautiful that he could not turn his eyes away, and he stooped down and gave her a kiss. But as soon as he kissed her, Briar Rose opened her eyes and awoke, and looked at him quite sweetly.

Then they went down together, and the king awoke, and the queen, and the whole court, and looked at each other in great astonishment. And the horses in the courtyard stood up and shook themselves, the hounds jumped up and wagged their tails, the pigeons upon the roof pulled out their heads from under their wings, looked round, and flew into the open country, the flies on the wall crept again, the fire in the kitchen burned up and flickered and cooked the meat, the joint began to turn and sizzle again, and the cook gave the boy such a box on the ear that he screamed, and the maid finished plucking the fowl.

And then the marriage of the king's son with Briar Rose was celebrated with all splendor, and they lived contented to the end of their days.

(Ngày xửa ngày xưa đã lâu lắm rồi, có một vị vua và hoàng hậu nọ mỗi ngày đều ao ước "Ôi chao, giá mà chúng ta có một đứa con nhỉ" nhưng họ chẳng có được một mụn con nào.

Nhưng tình cờ một lần nọ khi hoàng hậu đang tắm, một chú ếch bò từ vũng nước bò ra đất và nói với bà: "Mơ ước của bà sẽ trở thành hiện thực, một năm nữa, bà sẽ sinh được một cô con gái."

Những gì con ếch nói đã trở thành sự thật và hoàng hậu hạ sinh được cô công chúa nhỏ, xinh đẹp đến nỗi Đức vua không nén được lòng vui sướng và ra lệnh mở tiệc ăn mừng lớn. Ông không những mời những người bà con, bạn bè và người quen mà còn cả những người phụ nữ khôn ngoan để  họ có thể đối xử tốt  và gây thiện cảm đối với đứa nhỏ. Có cả thảy 13 người phụ nữ như thế trong vương quốc này nhưng trong khi đó ông chỉ có mười hai đĩa bằng vàng để ăn. Vì vậy một trong số họ phải ở nhà.

Bữa tiệc được tổ chức thật hoành tráng và đến khi kết thúc thì những người phụ nữ khôn ngoan tặng những món quà kỳ diệu của họ cho cô công chúa - một người ban cho đức hạnh, người khác ban cho vẻ đẹp, người thứ ba ban cho sự giàu có… với mọi thứ trên đời này mà ai cũng mong ước.

Khi mười một người thực hiện xong lời hứa của họ thì người thứ mười ba đột ngột đi vào. Bà ta muốn trả thù cho chính mình vì không được mời và cứ thế chẳng chào hỏi ai hoặc thậm chí chẳng nhìn bất kỳ ai, lên giọng thét lớn: "cô công chúa của Đức vua vào năm mười lăm tuổi sẽ lấy con thoi đâm vào chính mình rồi ngã lăn ra chết." Rồi bà ta xoay người rời khỏi phòng mà không nói một lời nào.

Tất cả mọi người trong phòng đều hết hồn nhưng người thứ mười hai, vẫn chưa phán lời ước của mình, liền đi về phía trước và vì bà không thể ước điều gì xấu nên chỉ xoa dịu đi lời nguyền độc ác. Bà ước nguyện như sau: ”cô công chúa sẽ không chết nhưng sẽ chìm vào giấc ngủ say một trăm năm.”

Đức vua, vì nóng lòng muốn đứa con thân yêu của mình thoát khỏi bất hạnh, liền ra lệnh tất cả các con thoi trong toàn bộ vương quốc phải đem đi thiêu hủy. Trong khi đó, những món quà của những người phụ nữ khôn ngoan được đặt xung quanh cô công chúa nhỏ để cho cô trở nên xinh đẹp, khiêm tốn, tốt bụng, và khôn ngoan đến nỗi tất cả những ai gặp chắc chắn sẽ đem lòng yêu thương.

Chuyện xảy ra vào đúng ngày khi cô tròn mười lăm tuổi, Đức vua và hoàng hậu không ở nhà và nàng thiếu nữ còn lại một mình trong cung điện. Vậy là cô đi vòng quanh ở khắp mọi nơi, nhòm ngó các căn phòng và giường mà mình thích cho đến khi cuối cùng đến một cái tháp cũ. Cô leo lên cái cầu thang cuốn hẹp và tiến đến cái cửa nhỏ. Có cái chìa khoá gỉ ở trong ổ khóa và khi cô xoay thì cánh cửa bật mở, trong đó có căn phòng nhỏ với bà cụ đang ngồi bên con thoi, bận quay sợi lanh.

"Chào cụ, chúc cụ một ngày tốt lành," cô con gái Đức vua nói, "cụ đang làm gì ở đó vậy? "

"Tôi là quay sợi lanh " bà cụ đáp lời và gật đầu chào cô.

“Cái gì thế này, nó quay vòng vòng kêu lách cách nghe thật vui tai," cô công chúa nói và cô lấy con thoi và cũng muốn cùng quay với bà cụ. Nhưng cô chỉ vừa đụng vào con thoi thì lời nguyền rủa quỷ quái đã phát huy tác dụng và con thoi đâm vào ngón tay của cô.

Và cũng chính vào lúc khi cô bị thoi đâm vào tay, cô ngã xuống cái giường chỗ cô đứng ở đó và nằm chìm vào giấc ngủ say. Và giấc ngủ này lan ra toàn bộ cung điện, Đức vua và nữ hoàng khi về đến nhà bước vào phòng lớn, rồi cũng chìm vào giấc ngủ và cả cung điện cũng vậy. Những chú ngựa trong chuồng, chó ở sân, chim bồ câu trên mái nhà, chú ruồi trên bức tường cũng  ngủ; thậm chí bếp lửa đang cháy trên lò sưởi cũng tắt đi; miếng thịt nướng ngưng kêu xèo xèo; người đầu bếp, vừa chuẩn bị kéo tóc cậu bé rửa bát, vì nó quên cái gì đó, đã thả cho nó đi và đi ngủ. Rồi thì cơn gió rơi xuống và trên những cành cây trước toà lâu đài chẳng có chiếc lá nào chuyển động nữa.

Thế nhưng xung quanh toà lâu đài ở đó mọc lên một hàng rào gai nhọn, mỗi năm lại mọc cao hơn và cuối cùng lớn lên bao quanh toà lâu đài và khắp nơi chung quanh nó, vì thế bên trong có cái gì cũng không biết nữa ngay cả lá cờ trên mái nhà. Nhưng câu chuyện về cô công chúa ngủ xinh đẹp Briar Rose, tên của cô, lan truyền cả nước đến nỗi các chàng hoàng tử đến xem và cố vượt qua hàng rào gai góc để vào toà lâu đài. Nhưng họ không thể vào được vì những sợi gai nhọn bám chặt vào nhau, như thể chúng có tay vậy, và những người trẻ tuổi này bị mắc kẹt trong đó, không thể thoát ra lại được và đã  đón nhận lấy cái chết khổ sở.

Bẵng đi nhiều năm dài, con trai của một vị vua nọ lại đến quốc gia này và nghe một ông lão nói về hàng rào gai nhọn và toà lâu đài đứng đằng sau nó mà trong đó có công chúa đẹp tuyệt vời tên là Briar Rose, đã  ngủ một trăm năm và cả Đức vua và hoàng hậu cùng toàn bộ vương quốc cũng trong tình trạng tương tự. Chàng cũng nghe từ người ông của mình rằng các vua, hoàng tử đã đến đây, cố vượt qua hàng rào gai nhưng họ vẫn còn dính chặt vào đó và đã nhận cái chết đáng thương.

Sau đó, chàng nói: "tôi không sợ, tôi sẽ đến gặp nàng công chúa xinh đẹp Briar Rose." Ông lão tốt bụng liền ra sức can ngăn chàng, nhưng chàng vẫn không chịu nghe lời ông.

Nhưng cũng chính vào lúc này, thời hạn một trăm năm đã trôi qua và ngày mà Briar Rose tỉnh dậy đã đến. Khi con trai Đức vua tiến đến gần hàng rào gai nhọn, chàng thấy chẳng có gì ngoài những bông hoa lớn, đẹp và mọc chĩa vươn dài ra và chúng để chàng băng qua mà không gây thương tích rồi lập tức chúng đóng lại như một cái hàng rào vậy. Ở sân lâu đài, chàng thấy những chú ngựa và những chú chó săn có đốm đang nằm ngủ, trên mái nhà là các chú chim bồ câu gục đầu dưới đôi cánh. Và khi chàng vào cung điện, thấy ruồi đang ngủ trên bức tường, người đầu bếp trong gian bếp vẫn còn chìa tay ra để tóm lấy cậu bé, và người hầu đang ngồi bên cạnh con gà mái đen mà cô ấy chuẩn bị nhổ lông.

Chàng tiếp tục đi xa hơn nữa và vào căn phòng lớn. Nơi ấy, chàng thấy cả cung điện mọi người đều ngủ và trên ngai vàng là Đức vua và hoàng hậu. Sau đó, chàng vẫn tiếp tục tiến xa hơn nữa và tất cả yên tĩnh đến nỗi nghe được cả hơi thở và cuối cùng chàng đến ngôi tháp và cửa mở ra. Ở đó, có căn  phòng nhỏ nơi  nàng Briar Rose đang ngủ.

Cô nằm đó, quá đỗi xinh đẹp khiến chàng nhìn mãi không rời mắt và chàng cúi gập người xuống và hôn nàng. Tuy nhiên, ngay khi chàng hôn công chúa, Briar Rose mở mắt thức giấc và nhìn chàng mới duyên dáng làm sao.

Sau đó, họ cùng nhau đi xuống và Đức vua thức giấc, cả hoàng hậu nữa và toàn bộ cung điện nhìn nhau hết sức kinh ngạc. Và những chú ngựa trong sân đứng lên và lắc mình; những con chó săn đứng bật dậy và ve vẩy đuôi; chim bồ câu trên mái nhà thò đầu ra khỏi cánh, nhìn quanh quất và bay vào không trung; những chú ruồi trên bức tường bò trở lại; lửa trong nhà bếp cháy lên và bập bùng đun thịt, miếng thịt bắt đầu trở vàng và kêu xèo xèo trở lại;  người đầu bếp đã nhéo vào tai cậu bé đau điếng làm cậu ta hét lên, và người hầu nhổ lông xong con gà.

Thế rồi, hôn lễ của con trai Đức vua với nàng Briar Rose đã diễn ra lộng lẫy huy hoàng và họ sống hạnh phúc mãn nguyện cho đến cuối cuộc đời.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.