Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Promises to Keep
Giữ lời hứa
The traffic clears and I move past the stoplight, into the shady streets of my neighborhood. I'm glad to be home. It's time to call my friend and tell her I can't meet her tonight. I have promises to keep. She'll understand. After all, she's also a teacher.
Đường xá đã thông thoáng và tôi có thể vượt qua đèn đỏ, đi vào những con phố rợp bóng mát thân cận của mình. Tôi vui mừng đã về đến nhà. Đến lúc phải gọi cho cô bạn và nói với cô ấy rằng tôi không thể gặp cô ấy đêm nay được. Tôi phải giữ lời hứa. Cô ấy sẽ hiểu. Xét cho cùng, cô ấy cũng là một giáo viên.
Promises to Keep

By Kris Hamm Rose

I'm a teacher. But there are days, like today, when I wonder why. It's been a tough day. The results of an English quiz taken by my fifth-graders were dismal. Despite my best efforts, the world of pronouns remains a mystery to them. How I wish there is a way to make the study of our language as exciting as a computer game, so the glazed looks would not appear in their eyes at the mention of the word "grammar."

I wanted to spend my lunch period thinking of a way to enrich the next day's lesson, but a child became sick and needed me to gather her assignments while she waited for her mother. It took longer than I thought so there wasn't time for lunch. Then an argument broke out at recess. Angry boys needed to be calmed and hurt feelings soothed before we could return to the classroom. We were all emotionally spent and found it hard to return to history books and Revolutionary War battles.

Hunger had given me a nagging headache, lingering long after the last child filed out for car pool. Now, as I drive home, rubbing aching temples, I remember my husband's words, delivered like a lecture, after other days like this. "Why don't you quit? You'd probably make more money doing something else, and you wouldn't have papers to grade every night."

This late afternoon, I'm considering the wisdom of his words. I have a stack of papers to grade, which I promised my fifth-graders I would return tomorrow. But tonight a friend, whom I haven't seen in a year, is visiting from Belgium, and I told her I would keep this evening free.

Frustration builds as traffic slows, and I realize it's rush hour. No matter how hard I try, I can't seem to get out of my classroom at this time. The world of my profession, a world filled with children, requires so much time. After school today, we had a faculty meeting. Events had to be planned, problems solved, new ideas discussed. So many details to remember. Just when I thought my day was over, a student peeked her head into the classroom to remind me I had promised to help her with a difficult assignment. The building was empty when I returned her to her waiting mother and wearily walked to my car.

Sitting in traffic threaded behind a distant stoplight, it's hard not to replay the day and revisit the tension. I turn up the air conditioner, hoping the coolness will ease my frustration and aching head. The last notes of a familiar melody are interrupted by news from the real world. Stock prices are down. Crime is up. The sound of gunfire fills the car as a broadcaster reveals the horror of life in a distant country. A strained voice reports the body of a local youngster, missing for weeks, has been identified. Too much real world has invaded my space.

This missing child has had a profound effect on my fifth-graders. Every morning since she was first reported missing, my children have discussed news reports about her and prayed for her safe return.

Their concern was not only for her and her family but also for themselves. After all, she was one of them. A child believing herself to be safe and secure in her own neighborhood. My students, only one scant year younger than the tragic victim, wondered, "If it happened to her, could it happen to me?" Their thoughts and fears mirrored my own as I tried to find the right words to calm anxieties hoisted upon them by a world seemingly gone mad. There were no easy answers to quiet their apprehensions. How could I help them make sense out of senseless things and restore security to the small world of our classroom?

My children, ever wise with the innocence of youth, had found the answer themselves. They got out their pencils, markers and Crayolas and made cards. Cards written with words of compassion and love for a mother and father they didn't know. Cards that spoke of faith and the promise of peace. Cards adorned with ruby red hearts, golden crosses, spring flowers and rosy-cheeked angels. No grammar book, no lesson, could ever teach the beauty of the thoughts drawn and expressed by these children. Their cards, intended to comfort others, comforted the children themselves by leading them past the anxiety, back into the world of security that should be theirs.
As I sit in my car inching through the fumes of evening rush hour, I reflect on the strength of my students as they sought to right their world in the one way that made sense to them. I find myself smiling in spite of the heat, the traffic and the pile of ungraded tests. The rules of grammar might not have been learned today, but something bigger and better happened in my classroom. I just didn't recognize it at the time.

And then I remember. I remember why I'm still teaching. It's the children. They're more important than a lifetime filled with quiet evenings and more valuable than a pocket filled with money. The world of noise, pronouns, recess and homework is my world. My classroom, a child-filled world of discovery, of kindness and of caring is the real world. And I'm so lucky to be in it.

The traffic clears and I move past the stoplight, into the shady streets of my neighborhood. I'm glad to be home. It's time to call my friend and tell her I can't meet her tonight. I have promises to keep. She'll understand. After all, she's also a teacher.

Giữ lời hứa

tác giả Kris Hamm Rose

Tôi là một giáo viên. Nhưng lại có những ngày, chẳng hạn như hôm nay, tôi cũng thật kinh ngạc không biết tại sao lại ra thế. Đó một ngày căng thẳng. Kết quả bài kiểm tra tiếng Anh lớp năm thật sự thê thảm. Mặc dù đã nỗ lực hết sức, nhưng nhiều đại từ vẫn còn là điều bí ẩn mơ hồ đối với bọn học sinh lớp tôi. Tôi mơ ước có cách để biến chuyện học ngôn ngữ này cũng hứng thú như một trò chơi trên máy tính, để trên mắt của lũ học trò không còn những cái nhìn đờ đẫn khi nghe tới từ "ngữ pháp" nữa.

Tôi muốn dành thời gian ăn trưa của mình để nghĩ cách làm phong phú bài học ngày hôm sau, thế mà một đứa lại bị bệnh và cần tôi thu gom bài tập khi chờ mẹ đến. Việc này mất nhiều thời gian hơn tôi tưởng nên cũng chẳng còn giờ để ăn trưa nữa. Và rồi một cuộc cãi cọ đã diễn ra trong giờ ra chơi. Tôi phải dỗ dành mấy thằng nhóc đang nỗi lô cồ và vuốt ve những đứa bị xúc phạm trước khi chúng tôi có thể trở lại lớp học. Ai cũng đầy cảm xúc và khó có thể quay trở lại học mấy quyển sách lịch sử và các Cuộc Chiến tranh giành Độc lập.

Cơn đói làm cho tôi nhức đầu khó chịu, nấn ná một hồi lâu sau khi chờ cho được đứa học trò cuối cùng lên xe đưa rước. Và giờ đây khi tôi lái xe về nhà, đang xoa bóp vùng thái dương đau buốt, tôi chợt nhớ lại lời của chồng tôi, như một bài lên lớp, hết ngày này đến ngày khác. “Tại sao em không nghỉ dạy đi chứ? Em có thể làm việc khác và kiếm được nhiều tiền hơn vậy cơ mà, và không phải đêm nào cũng thức khuya để chấm bài như vậy.”

Cuối buổi chiều hôm ấy, tôi xét nghĩ lại lời nói của chồng mình cũng đúng. Một đống bài đang chờ tôi chấm, tôi đã hứa với học trò lớp năm của mình là sẽ trả cho chúng vào ngày mai. Nhưng tối nay, có một người bạn ở Bỉ đến thăm và chúng tôi đã không gặp nhau một năm rồi và tôi cũng đã nói với cô ấy là tối nay tôi rảnh.

Thật sự nản lòng khi thấy kẹt xe, và tôi nhận ra đây là giờ cao điểm. Dẫu có cố gắng thế nào, tôi cũng không tài nào ra khỏi lớp học vào giờ này. Thế giới nghề nghiệp của tôi, một thế giới đầy trẻ con và đòi hỏi rất nhiều thời gian cho chúng. Sau buổi học hôm nay, chúng tôi phải họp khoa. Các sự kiện phải được lên kế hoạch, nhiều vấn đề cần được giải quyết và phải còn thảo luận nhiều ý tưởng mới phát sinh. Có quá nhiều chi tiết cần phải nhớ lắm. Vừa khi tôi nghĩ ngày của mình kết thúc thì một đứa học trò lén đưa đầu vào lớp nhắc tôi nhớ việc tôi đã hứa giúp nó làm một bài tập hóc búa. Đưa một học trò ra với mẹ đang chờ, tôi lê chân mệt mỏi về phía xe hơi của mình. Giờ này trường học đã vắng tanh.

Ngồi trong xe len lỏi qua đám đông đằng sau đèn đỏ xa xa, thật khó mà hồi tưởng lại những chuyện trong ngày và ngẫm lại căng thẳng. Tôi bật máy điều hoà, hy vọng cái mát lạnh sẽ làm dịu nỗi thất vọng và cơn đau đầu. Những nốt nhạc cuối cùng của giai điệu quen thuộc đã bị nhiễu do hàng loạt tin tức của thế giới thực tại chen vào. Giá cổ phiếu đang xuống. Tội ác ngày càng tăng. Âm thanh của hoả lực đại bác làm chiếc xe thêm ngột ngạt khi phát thanh viên tiết lộ nỗi sợ về cuộc sống ở quốc gia xa xăm nào đó. Một giọng nói căng thẳng đưa tin cho biết thi thể một đứa bé ở địa phương, mất tích nhiều tuần nay, đã được nhận diện. Thế giới thực đã xâm nhập vào không gian của tôi quá nhiều.

Đứa bé mất tích này đã gây ấn tượng sâu sắc đối với các học sinh lớp năm của tôi. Từ khi biết tin con bé bị mất tích, bọn học sinh đã bàn tán về bản tin thời sự này và cầu nguyện cho con bé vào mỗi buổi sáng.

Nỗi lo ngại của bọn chúng không phải chỉ cho con bé, gia đình nó mà còn cho cả chúng nữa. Bởi xét cho cùng, con bé cũng là một trong những học sinh giống như chúng. Một đứa bé tin mình được bảo vệ và an toàn trong thế giới lân cận thân thiết của nó. con bé tội nghiệp kia chỉ nhích hơn lũ trẻ của tôi chưa đầy một tuổi, bọn chúng cũng tự hỏi là, “Nếu chuyện đó xảy ra với chị ấy, liệu rồi có xảy ra với mình không?” Những suy nghĩ kể cả nỗi sợ hãi của chúng phản ánh chính những điều tôi cũng đang lo lắng mỗi khi tôi cố tìm từ nào đó phù hợp để trấn an bọn chúng, xua đi những âu lo đã kéo chúng vào một thế giới mà dường như phát điên lên được. Chẳng có câu trả lời nào dễ dàng khiến chúng bớt lo sợ. Tôi có thể giúp lũ trẻ ý thức khỏi những thứ điên rồ kia bằng cách nào đây và làm sao để làm cho lớp học nhỏ bé của chúng tôi an toàn trở lại đây?

Bọn trẻ của tôi rất thông minh với bản tính ngây thơ vốn có của chúng, đã tự tìm ra câu trả lời. Chúng lấy bút chì, bút nỉ và sáp màu ra làm thiệp. Chúng viết đầy những lời thương cảm và yêu thương gởi cho một người mẹ, một người bố mà chúng không biết mặt. Những tấm thiệp của bọn trẻ nói lên niềm tin và hứa hẹn một sự yên bình. thiệp được trang trí bằng rất nhiều trái tim màu đỏ ngọc, thánh giá vàng, hoa mùa xuân và những thiên thần có đôi má hồng hào dễ thương. Chẳng quyển sách ngữ pháp nào, chẳng bài học nào có thể truyền cho chúng vẻ đẹp tâm hồn và ý tưởng để chúng có thể bày tỏ và thể hiện bằng nét vẽ. Những cánh thiệp này nhằm an ủi người khác, vỗ về chính tâm hồn trẻ thơ của chúng bằng cách dẫn chúng qua khỏi nỗi âu lo hoang mang quá khứ và trở lại một thế giới an toàn mà phải là của chúng. Khi ngồi trong xe, nhích từng chút qua hơi khói của buổi chiều tan tầm, tôi suy nghĩ về sức mạnh của bọn trẻ bởi chúng đã cố tìm ra một thế giới đúng nghĩa theo cách chúng cảm nhận. Tôi mỉm cười một mình dẫu ngồi trong hơi nóng, xe cộ và một đống bài kiểm tra chưa chấm. Có thể là hôm nay chúng tôi chưa học một nguyên tắc ngữ pháp nào nhưng một điều gì đó lớn hơn và tốt đẹp hơn đã xảy ra nơi lớp học này. Tôi tuyệt nhiên không thể nhận ra vào lúc đó.

Rồi tôi nhớ. Tôi nhớ ra được vì sao tôi vẫn còn đi dạy. Đó là vì bọn trẻ. Chúng quan trọng và có ý nghĩa hơn cả cuộc đời với những buổi chiều yên tĩnh và quý báu hơn một túi đựng đầy tiền. Thế giới của tiếng ồn, của những đại từ, của giờ nghỉ giải lao và bài tập là thế giới của tôi. Lớp học của tôi, một thế giới trẻ con khám phá, nhân từ và quan tâm là một thế giới có thực. Và tôi rất may mắn được ở trong thế giới đó.

Đường xá đã thông thoáng và tôi có thể vượt qua đèn đỏ, đi vào những con phố rợp bóng mát thân cận của mình. Tôi vui mừng đã về đến nhà. Đến lúc phải gọi cho cô bạn và nói với cô ấy rằng tôi không thể gặp cô ấy đêm nay được. Tôi phải giữ lời hứa. Cô ấy sẽ hiểu. Xét cho cùng, cô ấy cũng là một giáo viên.

 
Đăng bởi: tieunhi
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.