Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 8. ADRENALINE
Trăng non 8. ADRENALINE
I squeezed tighter. "Good. Do you think you can kick-start it?" "If I move my foot, I will fall over,”I told him through gritted teeth, my fingers tight around my live grenade. "Okay, I'll do it. Don't let go of the clutch." He took a step back, and then suddenly slammed his foot down on the pedal. There was a short ripping noise, and the force of his thrust rocked the bike. I started to fall sideways, but Jake caught the bike before it knocked me to the ground. "Steady there,”he encouraged. "Do you still have the clutch?" "Yes,”I gasped. "Plant your feet—I'm going to try again.”But he put his hand on the back of the seat, too, just to be safe.
Tôi siết chặt hơn. “Tốt. Bạn nghĩ bạn có thể đạp máy được không?” “Nếu tôi mà nhúc nhích chân, tôi sẽ té lăn quay liền,” tôi nói với anh chàng qua hàm răng nghiến chặt, ngón tay tôi siết quanh quả lựu đạn thật của mình. “OK, tôi sẽ làm chuyện đó cho. Đừng buông tay côn ra nhé.” Anh chàng lùi một bước, rồi đột ngột đạp chân xuống bàn đạp. Có một tiếng nổ to ngắn ngủi, rồi sức đạp của anh chàng làm xe máy rung chuyển. Tôi bắt đầu té nghiêng qua một bên, nhưng Jake đã chụp chiếc xe lại trước khi nó làm tôi ngã lăn quay. “Bình tĩnh,” anh khuyến khích. “Bạn vẫn còn giữ côn đó chứ?" “Ừ,” tôi thở hổn hển. “Trụ chân cho vững nhé - tôi sẽ thử lần nữa.” Nhưng anh chàng cũng đặt tay vào sau ghế, cho chắc ăn.
7 REPETITION

8. ADRENALINE

"Okay, where's your clutch?"

I pointed to the lever on my left handlebar. Letting go of the grip was a mistake. The heavy bike wobbled underneath me, threatening to knock me sidewise. I grabbed the handle again, trying to hold it straight.

"Jacob, it won't stay up,”I complained.

"It will when you're moving,”he promised. "Now where's your brake?"

"Behind my right foot."

"Wrong."

He grabbed my right hand and curled my fingers around the lever over the throttle.

"But you said—”

"This is the brake you want. Don't use the back brake now, that's for later, when you know what you're doing."

"That doesn't sound right,”I said suspiciously. "Aren't both brakes kind of important?"

"Forget the back brake, okay? Here—”He wrapped his hand around mine and made me squeeze the lever down. "That is how you brake. Don't forget.”He squeezed my hand another time.

"Fine,”I agreed.

"Throttle?"

I twisted the right grip.

"Gearshift?"

I nudged it with my left calf.

"Very good. I think you've got all the parts down. Now you just have to get it moving."

"Uh-huh,”I muttered, afraid to say more. My stomach was contorting strangely and I thought my voice might crack. I was terrified. I tried to tell myself that the fear was pointless. I'd already lived through the worst thing possible. In comparison with that, why should anything frighten me now? I should be able to look death in the face and laugh.

My stomach wasn't buying it.

I stared down the long stretch of dirt road, bordered by thick misty green on every side. The road was sandy and damp. Better than mud.

"I want you to hold down the clutch,”Jacob instructed.

I wrapped my fingers around the clutch.

"Now this is crucial, Bella,”Jacob stressed. "Don't let go of that, okay? I want you to pretend that I've handed you a live grenade. The pin is out and you are holding down the spoon."

I squeezed tighter.

"Good. Do you think you can kick-start it?"

"If I move my foot, I will fall over,”I told him through gritted teeth, my fingers tight around my live grenade.

"Okay, I'll do it. Don't let go of the clutch."

He took a step back, and then suddenly slammed his foot down on the pedal. There was a short ripping noise, and the force of his thrust rocked the bike. I started to fall sideways, but Jake caught the bike before it knocked me to the ground.

"Steady there,”he encouraged. "Do you still have the clutch?"

"Yes,”I gasped.

"Plant your feet—I'm going to try again.”But he put his hand on the back of the seat, too, just to be safe.

It took four more kicks before the ignition caught. I could feel the bike rumbling beneath me like an angry animal. I gripped the clutch until my fingers ached.

"Try out the throttle,”he suggested. "Very lightly. And don't let go of the clutch."

Hesitantly, I twisted the right handle. Though the movement was tiny, the bike snarled beneath me. It sounded angry and hungry now. Jacob smiled in deep satisfaction.

"Do you remember how to put it into first gear?”he asked.

"Yes."

"Well, go ahead and do it."

"Okay."

He waited for a few seconds.

"Left foot,”he prompted.

"I know,”I said, taking a deep breath.

"Are you sure you want to do this?”Jacob asked. "You look scared."

"I'm fine,”I snapped. I kicked the gearshift down one notch.

"Very good,”he praised me. "Now, very gently, ease up on the clutch."

He took a step away from the bike.

"You want me to let go of the grenade?”I asked in disbelief. No wonder he was moving back.

"That's how you move, Bella. Just do it little by little."

As I began to loosen my grip, I was shocked to be interrupted by a voice that did not belong to the boy standing next to me.

"This is reckless and childish and idiotic, Bella,”the velvet voice fumed.

"Oh!”I gasped, and my hand fell off the clutch.

The bike bucked under me, yanking me forward and then collapsing to the ground half on top of me. The growling engine choked to a stop.

"Bella?”Jacob jerked the heavy bike off me with ease. "Are you hurt?"

But I wasn't listening.

"I told you so,”the perfect voice murmured, crystal clear.

"Bella?”Jacob shook my shoulder.

"I'm fine,”I mumbled, dazed.

More than fine. The voice in my head was back. It still rang in my ears—soft, velvety echoes.

My mind ran swiftly through the possibilities. There was no familiarity here—on a road I'd never seen, doing something I'd never done before—no déjà vu.  So the hallucinations must be triggered by something else… I felt the adrenaline coursing through my veins again, and I thought I had the answer. Some combination of adrenaline and danger, or maybe just stupidity.

Jacob was pulling me to my feet.

"Did you hit your head?”he asked.

"I don't think so.”I shook it back and forth, checking. "I didn't hurt the bike, did I?” This thought worried me. I was anxious to try again, right away. Being reckless was paying off better than I'd thought. Forget cheating. Maybe I'd found a way to generate the  hallucinations—that was much more important.

"No. You just stalled the engine,”Jacob said, interrupting my quick speculations. "You let go of the clutch too fast."

I nodded. "Let's try again."

"Are you sure?”Jacob asked.

"Positive."

This time I tried to get the kick-start myself. It was complicated; I had to jump a little to slam down on the pedal with enough force, and every time I did that, the bike tried to knock me over. Jacob's hand hovered over the handlebars, ready to catch me if I needed him.

It took several good tries, and even more poor tries, before the engine caught and roared to life under me. Remembering to hold on to the grenade, I revved the throttle experimentally. It snarled at the slightest touch. My smile mirrored Jacob's now.

"Easy on the clutch,”he reminded me.

"Do you want to kill yourself, then? Is that what this is about?”the other voice spoke again, his tone severe.

I smiled tightly—it was still working—and ignored the questions. Jacob wasn't going to let anything serious happen to me.

"Go home to Charlie,”the voice ordered. The sheer beauty of it amazed me. I couldn't allow my memory to lose it, no matter the price.

"Ease off slowly,”Jacob encouraged me.

"I will,”I said. It bothered me a bit when I realized I was answering both of them.

The voice in my head growled against the roar of the motorcycle.

Trying to focus this time, to not let the voice startle me again, I relaxed my hand by tiny degrees.

Suddenly, the gear caught and wrenched me forward.

And I was flying.

There was wind that wasn't there before, blowing my skin against my skull and flinging my hair back behind me with enough force that it felt like someone was tugging on it. I'd left my stomach back at the starting point; the adrenaline coursed through my body, tingling in my veins. The trees raced past me, blurring into a wall of green.

But this was only first gear. My foot itched toward the gearshift as I twisted for more gas.

"No, Bella!”the angry, honey-sweet voice ordered in my ear. "Watch what you're doing!"

It distracted me enough from the speed to realize that the road was starting a slow curve to the left, and I was still going straight. Jacob hadn't told me how to turn.

"Brakes, brakes,”I muttered to myself, and I instinctively slammed down with my right foot, like I would in my truck.

The bike was suddenly unstable underneath me, shivering first to one side and then the other. It was dragging me toward the green wall, and I was going too fast. I tried to turn the handlebar the other direction, and the sudden shift of my weight pushed the bike toward the ground, still spinning toward the trees.

The motorcycle landed on top of me again, roaring loudly, pulling me across the wet sand until it hit something stationary. I couldn't see. My face was mashed into the moss. I tried to lift my head, but there was something in the way.

I was dizzy and confused. It sounded like there were three things snarling—the bike over me, the voice in my head, and something else…

"Bella!”Jacob yelled, and I heard the roar of the other bike cut off.

The motorcycle no longer pinned me to the ground, and I rolled over to breathe. All the growling went silent.

"Wow,”I murmured. I was thrilled. This had to be it, the recipe for a hallucination—adrenaline plus clanger plus stupidity. Something close to that, anyway.

"Bella!”Jacob was crouching over me anxiously. "Bella, are you alive?"

"I'm great!”I enthused. I flexed my arms and legs. Everything seemed to be working correctly. "Let's do it again."

"I don't think so.”Jacob still sounded worried. "I think I'd better drive you to the hospital first."

"I'm fine."

"Um, Bella? You've got a huge cut on your forehead, and it's gushing blood,”he informed me.

I clapped my hand over my head. Sure enough, it was wet and sticky. I could smell nothing but the damp moss on my face, and that held off the nausea.

"Oh, I'm so sorry, Jacob.”I pushed hard against the gash, as if I could force the blood back inside my head.

"Why are you apologizing for bleeding?”he wondered as he wrapped a long arm around my waist and pulled me to my feet. "Let's go. I'll drive.”He held out his hand for the keys.

"What about the bikes?”I asked, handing them over.

He thought for a second. "Wait here. And take this.”He pulled off his T-shirt, already spotted with blood, and threw it to me. I wadded it up and held it tightly to my forehead. I was starting to smell the blood; I breathed deeply through my mouth and tried to concentrate on something else.

Jacob jumped on the black motorcycle, kicked it to a start in one try, and raced back down the road, spraying sand and pebbles behind him. He looked athletic and professional as he leaned over the handlebars, head low, face forward, his shiny hair whipping against the russet skin of his back. My eyes narrowed enviously. I was sure I hadn't looked like that on my motorcycle.

I was surprised at how far I'd gone. I could barely see Jacob in the distance when he finally got to the truck. He threw the bike into the bed and sprinted to the driver's side.

I really didn't feel bad at all as he coaxed my truck to a deafening roar in his hurry to get back to me. My head stung a little, and my stomach was uneasy, but the cut wasn't serious. Head wounds just bled more than most. His urgency wasn't necessary.

Jacob left the truck running as he raced back to me, wrapping his arm around my waist again.

"Okay, let's get you in the truck."

"I'm honestly fine,”I assured him as he helped me in. "Don't get worked up. It's just a little blood."

"Just a lot of blood,”I heard him mutter as he went back for my bike.

"Now, let's think about this for a second,”I began when he got back in. "If you take me to the ER like this, Charlie is sure to hear about it.”I glanced down at the sand and dirt caked into my jeans.

"Bella, I think you need stitches. I'm not going to let you bleed to death."

"I won't,”I promised. "Let's just take the bikes back first, and then we'll make a stop at my house so I can dispose of the evidence before we go to the hospital."

"What about Charlie?"

"He said he had to work today."

"Are you really sure?"

"Trust me. I'm an easy bleeder. It's not nearly as dire as it looks."

Jacob wasn't happy—his full mouth turned down in an uncharacteristic frown—but he didn't want to get me in trouble. I stared out the window, holding his ruined shirt to my head, while he drove me to Forks.

The motorcycle was better than I'd dreamed. It had served its original purpose. I'd cheated—broken my promise. I'd been needlessly reckless. I felt a little less pathetic now that the promises had been broken on both sides.

And then to discover the key to the hallucinations! At least, I hoped I had. I was going to test the theory as soon as possible. Maybe they'd get through with me quickly in the ER, and I could try again tonight.

Racing down the road like that had been amazing. The feel of the wind in my face, the speed and the freedom… it reminded me of a past life, flying through the thick forest without a road, piggyback while he ran—I stopped thinking right there, letting the memory break off in the sudden agony. I flinched.

"You still okay?”Jacob checked.

"Yeah.”I tried to sound as convincing as before.

"By the way,”he added. "I'm going to disconnect your foot brake tonight."

At home, I went to look at myself in the mirror first thing; it was pretty gruesome. Blood was drying in thick streaks across my cheek and neck, matting in my muddy hair. I examined myself clinically, pretending the blood was paint so it wouldn't upset my stomach. I breathed through my mouth, and was fine.

I washed up as well as I could. Then I hid my dirty, bloody clothes in the bottom of my laundry basket, putting on new jeans and a button-up shirt (that I didn't have to pull over my head) as carefully as I could.

I managed to do this one-handed and keep both garments blood-free.

"Hurry up,”Jacob called.

"Okay, okay,”I shouted back. After making sure I left nothing incriminating behind me, I headed downstairs.

"How do I look?”I asked him.

"Better,”he admitted.

"But do I look like I tripped in your garage and hit my head on a hammer?"

"Sure, I guess so."

"Let's go then."

Jacob hurried me out the door, and insisted on driving again. We were halfway to the hospital when I realized he was still shirtless.

I frowned guiltily. "We should have grabbed you a jacket."

"That would have given us away,”he teased. "Besides, it's not cold."

"Are you kidding?”I shivered and reached out to turn the heat on.

I watched Jacob to see if he was just playing tough so I wouldn't worry, but he looked comfortable enough. He had one arm over the back of my seat, though I was huddled up to keep warm.

Jacob really did look older than sixteen—not quite forty, but maybe older than me. Quil didn't have too much on him in the muscle department, for all that Jacob claimed to be a skeleton. The muscles were the long wiry kind, but they were definitely there under the smooth skin. His skin was such a pretty color, it made me jealous.

Jacob noticed my scrutiny.

"What?”he asked, suddenly self-conscious.

"Nothing. I just hadn't realized before. Did you know, you're sort of beautiful?"

Once the words slipped out, I worried that he might take my impulsive observation the wrong way.

But Jacob just rolled his eyes. "You hit your head pretty hard, didn't you?"

"I'm serious."

"Well, then, thanks. Sort of."

I grinned. "You're sort of welcome."

I had to have seven stitches to close the cut on my forehead. After the sting of the local anesthetic, there was no pain in the procedure. Jacob held my hand while Dr. Snow was sewing, and I tried not to think about why that was ironic.

We were at the hospital forever. By the time I was done, I had to drop Jacob off at his home and hurry back to cook dinner for Charlie. Charlie seemed to buy my story about falling in Jacob's garage. After all, it wasn't like I hadn't been able to land myself in the ER before with no more help than my own feet.

This night was not as bad as that first night, after I'd heard the perfect voice in Port Angeles. The hole came back, the way it always did when I was away from Jacob, but it didn't throb so badly around the edges. I was already planning ahead, looking forward to more delusions, and that was a distraction.

Also, I knew I would feel better tomorrow when I was with Jacob again. That made the empty hole and the familiar pain easier to bear; relief was in sight. The nightmare, too, had lost a little of its potency. I was horrified by the nothingness, as always, but I was also strangely impatient as I waited for the moment that would send me screaming into consciousness. I knew the nightmare had to end.

The next Wednesday, before I could get home from the ER, Dr. Gerandy called to warn my father that I might possibly have a concussion and advised him to wake me up every two hours through the night to make sure it wasn't serious. Charlie's eyes narrowed suspiciously at my weak explanation about tripping again.

"Maybe you should just stay out of the garage altogether, Bella,”he suggested that night during dinner.

I panicked, worried that Charlie was about to lay down some kind of edict that would prohibit La Push, and consequently my motorcycle. And I wasn't giving it up—I'd had the most amazing hallucination today. My velvet-voiced delusion had yelled at me for almost five minutes before I'd hit the brake too abruptly and launched myself into the tree. I'd take whatever pain that would cause me tonight without complaint.

"This didn't happen in the garage,”I protested quickly. "We were hiking, and I tripped over a rock.”

"Since when do you hike?”Charlie asked skeptically.

"Working at Newton's was bound to rub off sometime,”I pointed out. "Spend every day selling all the virtues of the outdoors, eventually you get curious."

Charlie glared at me, unconvinced.

"I'll be more careful,”I promised, surreptitiously crossing my fingers under the table.

"I don't mind you hiking right there around La Push, but keep close to town, okay?"

"Why?"

"Well, we've been getting a lot of wildlife complaints lately. The forestry department is going to check into it, but for the time being…"

"Oh, the big bear,”I said with sudden comprehension. "Yeah, some of the hikers coming through Newton's have seen it. Do you think there's really some giant mutated grizzly out there?"

His forehead creased. "There's something. Keep it close to town, okay?"

"Sure, sure,”I said quickly. He didn't look completely appeased.

"Charlie's getting nosy,”I complained to Jacob when I picked him up after school Friday.

"Maybe we should cool it with the bikes.”He saw my objecting expression and added, "At least for a week or so. You could stay out of the hospital for a week, right?"

"What are we going to do?”I griped.

He smiled cheerfully. "What ever you want."

I thought about that for a minute—about what I wanted.

I hated the idea of losing even my brief seconds of closeness with the memories that didn't hurt—the ones that came on their own, without me thinking of them consciously. If I couldn't have the bikes, I was going to have to find some other avenue to the danger and the adrenaline, and that was going to take serious thought and creativity. Doing nothing in the meantime was not appealing. Suppose I got depressed again, even with Jake? I had to keep occupied.

Maybe there was some other way, some other recipe… some other place.

The house had been a mistake, certainly. But his presence must be stamped somewhere, somewhere other than inside me. There had to be a place where he seemed more real than among all the familiar landmarks that were crowded with other human memories.

I could think of one place where that might hold true. One place that would always belong to him and no one else. A magic place, full of light. The beautiful meadow I'd seen only once in my life, lit by sunshine and the sparkle of his skin.

This idea had a huge potential for backfiring—it might be dangerously painful. My chest ached with emptiness even to think of it. It was hard to hold myself upright, to not give myself away. But surely, there of all places, I could hear his voice.

And I'd already told Charlie I was hiking…

"What are you thinking about so hard?”Jacob asked.

"Well…”I began slowly. "I found this place in the forest once—I came across it when I was, um, hiking.  A little meadow, the most beautiful place. I don't know if I could track it down again on my own. It would definitely take a few tries…"

"We could use a compass and a grid pattern,”Jacob said with confident helpfulness. "Do you know where you started from?"

"Yes, just below the trailhead where the one-ten ends. I was going mostly south, I think."

"Cool. We'll find it.”As always, Jacob was game for anything I wanted. No matter how strange it was.

So, Saturday afternoon, I tied on my new hiking boots—purchased that morning using my twenty-per-cent-off employee discount for the first time—grabbed my new topographical map of the Olympic Peninsula, and drove to La Push.

We didn't get started immediately; first, Jacob sprawled across the living room floor—taking up the whole room—and, for a full twenty minutes, drew a complicated web across the key section of the map while I perched on a kitchen chair and talked to Billy. Billy didn't seem at all concerned about our proposed hiking trip. I was surprised that Jacob had told him where we were going, given the fuss people were making about the bear sightings. I wanted to ask Billy not to say anything about this to Charlie, but I was afraid that making the request would cause the opposite result.

"Maybe we'll see the super bear,”Jacob joked, eyes on his design.

I glanced at Billy swiftly, fearing a Charlie-style reaction.

But Billy just laughed at his son. "Maybe you should take a jar of honey, just in case."

Jake chuckled. "Hope your new boots are fast, Bella. One little jar isn't going to keep a hungry bear occupied for long."

"I only have to be faster than you."

"Good luck with that!”Jacob said, rolling his eyes as he refolded the map. "Let's go."

"Have fun,”Billy rumbled, wheeling himself toward the refrigerator.

Charlie was not a hard person to live with, but it looked to me like Jacob had it even easier than I did.

I drove to the very end of the dirt road, stopping near the sign that marked the beginning of the trailhead.

It had been a long time since I'd been here, and my stomach reacted nervously. This might be a very bad thing. But it would be worth it, if I got to hear him.

I got out and looked at the dense wall of green.

"I went this way,”I murmured, pointing straight ahead.

"Hmm,”Jake muttered.

"What?"

He looked at the direction I'd pointed, then at the clearly marked trail, and back.

"I would have figured you for a trail kind of girl."

"Not me.”I smiled bleakly. "I'm a rebel."

He laughed, and then pulled out our map.

"Give me a second.”He held the compass in a skilled way, twisting the map around till it angled the way he wanted.

"Okay—first line on the grid. Let's do it."

I could tell that I was slowing Jacob up, but he didn't complain. I tried not to dwell on my last trip through this part of the forest, with a very different companion. Normal memories were still dangerous. If I let myself slip up, I'd end up with my arms clutching my chest to hold it together, gasping for air, and how would I explain that to Jacob?

It wasn't as hard as I would have thought to keep focused on the present. The forest looked a lot like any other part of the peninsula, and Jacob set a vastly different mood.

He whistled cheerfully, an unfamiliar tune, swinging his arms and moving easily through the rough undergrowth. The shadows didn't seem as dark as usual. Not with my personal sun along.

Jacob checked the compass every few minutes, keeping us in a straight line with one of the radiating spokes of his grid. He really looked like he knew what he was doing. I was going to compliment him, but I caught myself. No doubt he'd add another few years to his inflated age.

My mind wandered as I walked, and I grew curious. I hadn't forgotten the conversation we'd had by the sea cliffs—I'd been waiting for him to bring it up again, but it didn't look like that was going to happen.

"Hey… Jake?”I asked hesitantly.

"Yeah?"

"How are things… with Embry? Is he back to normal yet?"

Jacob was silent for a minute, still moving forward with long paces. When he was about ten feet ahead, he stopped to wait for me.

"No. He's not back to normal,”Jacob said when I reached him, his mouth pulling down at the corners.

He didn't start walking again. I immediately regretted bringing it up.

"Still with Sam."

"Yup."

He put his arm around my shoulder, and he looked so troubled that I didn't playfully shake it off, as I might have otherwise.

"Are they still looking at you funny?”I half-whispered.

Jacob stared through the trees. "Sometimes."

"And Billy?"

"As helpful as ever,”he said in a sour, angry voice that disturbed me.

"Our couch is always open,”I offered.

He laughed, breaking out of the unnatural gloom. "But think of the position that would put Charlie in—when Billy calls the police to report my kidnapping."

I laughed too, glad to have Jacob back to normal.

We stopped when Jacob said we'd gone six miles, cut west for a short time, and headed back along another line of his grid. Everything looked exactly the same as the way in, and I had a feeling that my silly quest was pretty much doomed. I admitted as much when it started to get darker, the sunless day fading toward a starless night, but Jacob was more confident.

"As long as you're sure we're starting from the right place…”He glanced down at me.

"Yes, I'm sure."

"Then we'll find it,”he promised, grabbing my hand and pulling me through a mass of ferns. On the other side was the truck. He gestured toward it proudly. "Trust me."

"You're good,”I admitted. "Next time we bring flashlights, though."

"We'll save hiking for Sundays from now on. I didn't know you were that slow."

I yanked my hand back and stomped around to the driver's side while he chuckled at my reaction.

"So you up for another try tomorrow.'“he asked, sliding into the passenger seat.

"Sure. Unless you want to go without me so I don't tie you down to my gimpy pace."

"I'll survive,”he assured me. "If we're hiking again, though, you might want to pick up some moleskin. I bet you can feel those new boots right now."

"A little,”I confessed. It felt like I had more blisters than I had space to fit them.

"I hope we see the bear tomorrow. I'm sort of disappointed about that."

"Yes, me, too,”I agreed sarcastically. "Maybe we'll get lucky tomorrow and something will eat us!"

"Bears don't want to eat people. We don't taste that good.”He grinned at me in the dark cab. "Of course, you might be an exception. I bet you'd taste good."

"Thanks so much,”I said, looking away. He wasn't the first person to tell me that.

7 REPETITION

8. ADRENALINE

“OK, tay côn của bạn đâu?"

Tôi chỉ cái cần tay lái bên trái tôi. Buông tay là một sai lầm.  Chiếc xe máy nặng nề lảo đảo bên dưới, suýt làm tôi té nghiêng một bên. Tôi chộp giữ tay lái trở lại, cố giữ xe đứng thẳng.

"Jacob, nó không chịu thăng bằng,” tôi than phiền.

"Nó sẽ thăng bằng khi bạn chạy,” anh chàng hứa. “Bây giờ thắng đâu?”

"Sau chân phải.”

“Sai rồi.”

Anh chàng chộp tay phải tôi và cuộn ngón tay tôi quanh cái cần bên trên tay ga.

“Nhưng bạn nói-- "

“Đây là cái thắng bạn nên dùng. Bây giờ khoan sử dụng thắng chân, sau này khi đã thành thạo rồi thì hẵng dùng.”

“Sao kỳ vậy,” tôi nghi ngờ nói. “Chẳng phải cả hai thắng đều quan trọng cả sao?"

"Quên thắng chân đi, được chưa? Đây nè—“ anh chàng ôm bàn tay quanh bàn tay tôi và làm tôi bóp cần thắng. "Thắng vậy đó. Đừng quên.” Anh chàng lại siết tay tôi thêm lần nữa.

"Được rồi,” tôi đồng ý.

"Tay ga đâu?"

Tôi vặn tay lái bên phải.

"Cần số đâu?"

Tôi ấn nhẹ nó bằng bắp chân trái của mình.

"Tốt lắm. Tôi nghĩ bạn đã nắm được mọi chi tiết rồi. Bây giờ bạn chỉ còn phải làm nó chạy thôi.”

 “Đúng vậy,” tôi lẩm bẩm, sợ nói thêm. Dạ dày tôi đang quặn thắt kỳ lạ và tôi nghĩ giọng mình khô khốc. Tôi vô cùng khiếp sợ. Tôi cố bảo mình chẳng chuyện gì phải sợ hãi. Tôi đã vượt qua được điều tệ hại nhất đời rồi. Nếu so với chuyện đó, thì bây giờ còn có có thể làm tôi sợ kia chứ? Tôi có thể nhìn thẳng vào mặt thần chết mà cười ngạo nghễ được rồi.

Nhưng dạ dày tôi chẳng hề tin vào chuyện đó.

Tôi nhìn chằm chằm quãng đường đất dài hun hút, bao quanh bởi cây cỏ mờ sương dày đặc ở hai bên. Con đường đầy cát và ẩm ướt. Tốt hơn bùn.

“Tôi muốn bạn giữ côn hoài không thả ra,” Jacob dặn.

Tôi ôm mấy ngón tay quanh côn.

“Bây giờ điều này hết sức quan trọng nè, Bella,” Jacob nhấn mạnh. "Đừng buông côn ra nhé, được chưa? Tôi muốn bạn giả vờ như tôi trao cho bạn một quả lựu đạn thật.  Chốt đã rút ra mà bạn thì đang giữ chặt kíp nổ.”

Tôi siết chặt hơn.

“Tốt. Bạn nghĩ bạn có thể đạp máy được không?

“Nếu tôi mà nhúc nhích chân, tôi sẽ té lăn quay liền,” tôi nói với anh chàng qua hàm răng nghiến chặt, ngón tay tôi siết quanh quả lựu đạn thật của mình.

“OK, tôi sẽ làm chuyện đó cho. Đừng buông tay côn ra nhé.”

Anh chàng lùi một bước, rồi đột ngột đạp chân xuống bàn đạp. Có một tiếng nổ to ngắn ngủi, rồi sức đạp của anh chàng làm xe máy rung chuyển. Tôi bắt đầu té nghiêng qua một bên, nhưng Jake đã chụp chiếc xe lại trước khi nó làm tôi ngã lăn quay.

Bình tĩnh,” anh khuyến khích. “Bạn vẫn còn giữ côn đó chứ?"

,” tôi thở hổn hển.

Trụ chân cho vững nhé - tôi sẽ thử lần nữa. Nhưng anh chàng cũng đặt tay vào sau ghế, cho chắc ăn.

Phải mất thêm bốn lần đạp nữa máy mới nổ. Tôi cảm thấy chiếc xe kêu rầm rầm bên dưới mình như một con thú giận dữ. Tôi kẹp chặt côn đến mức ngón tay đau.

“Thử tay ga,” anh chàng đề nghị. Thật nhẹ. Và không nhả côn.”

Lưỡng lự, tôi vặn tay lái bên phải. Mặc dù chỉ nhích chút xíu, xe máy gầm gừ bên dưới tôi.  Bây giờ nó có vẻ giận dữ và đói khát. Jacob mỉm cười hết sức hài lòng.

“Bạn có nhớ cách vô số một không?” anh chàng hỏi.

“Nhớ.”

“Ừm, vậy thì làm đi.”

“OK.”

Anh đợi vài giây.

Chân trái,” anh chàng nhắc.

“Tôi biết rồi,” tôi nói, vừa hít thật sâu.

“Bạn có chắc là bạn muốn làm chuyện này không đó?”Jacob hỏi. “Bạn có vẻ sợ hãi lắm.”

“Tôi không sao hết,” tôi cáu kỉnh. Tôi đá cần số xuống một khấc.

Tốt lắm,” anh chàng khen tôi. “Bây giờ, thật nhẹ nhàng, nhả tay côn.”

Anh bước một bước ra xa xe máy.

“Bạn muốn tôi thả trái lựu đạn hả?”Tôi hoài nghi hỏi. Chẳng có gì lạ khi anh chàng lại đến gần.

Vậy mới chạy được chớ, Bella. Chỉ cần thả côn từ từ thôi.”

Khi tôi bắt đầu nới lỏng tay côn đang siết, tôi bị sốc bị ngăn lại bởi một giọng không thuộc về cậu bé đứng kế bên tôi.

Chuyện này thật liều lĩnh và trẻ con và ngớ ngẩn, Bella,” giọng nói êm như nhung giận dữ.

“Ôi!”Tôi thở hổn hển, và tôi buông tay côn ra.

Xe máy chồm lên bên dưới tôi, kéo mạnh tôi về phía trước rồi đổ sụp xuống đất đè nửa thân xe lên tôi. Động cơ gầm gừ rồi tắt lịm.

“Bella?”Jacob lôi chiếc xe nặng nề ra khỏi người tôi một cách dễ dàng. “Bạn có bị thương không?"

Nhưng tôi không để ý tới.

“Tôi đã bảo em rồi,” giọng hoàn hảo thì thầm, trong như pha.

“Bella?”Jacob lắc vai tôi.

“Tôi khoẻ mà,” tôi lầm bầm, mê mụ.

Còn hơn cả khoẻ. Tiếng nói trong đầu tôi đã trở lại. Vẫn văng vẳng bên tai tôi – thanh âm dịu dàng, mượt như nhung.

Tâm trí tôi duyệt nhanh qua các khả năng.  Ở đây chẳng chút quen thuộc nào - trên một con đường tôi chưa từng thấy, làm một chuyện trước đây chưa từng làm – vậy nghĩa là chẳng phải do hồi tưởng.  Vậy thì ảo giác phải được gây ra bởi một thứ khác ...  Tôi cảm thấy adrenaline đang rần rật qua mạch máu mình một lần nữa, và tôi nghĩ mình đã có câu trả lời.  Một kết hợp của adrenaline và hiểm nguy, hoặc có thể chỉ là sự ngu dại.

Jacob đang lôi tôi đứng dậy.

"Bạn có bị tông vô đầu không?" anh hỏi.

"Tôi không nghĩ vậy. " Tôi lắc đầu qua lại để kiểm tra. "Tôi không làm hư xe chứ?" Ý nghĩ này làm tôi lo lắng. Tôi nóng lòng muốn thử lại ngay. Liều lĩnh không ngờ lại thành công hơn tôi tưởng.  Dẹp vụ gian lận luôn. Có lẽ tôi đã tìm ra cách tạo ảo giác – chuyện đó quan trọng hơn nhiều.

"Không. Bạn chỉ làm tắt máy xe thôi,” Jacob nói, làm gián đoạn việc suy xét nhanh tôi.  "Bạn nhả côn nhanh quá.”

Tôi gật đầu. "Mình thử lần nữa đi.”

"Chắc không?" Jacob hỏi.

"Chắc.

Lần này tôi cố tự đạp máy.  Thiệt là phức tạp; tôi phải nhảy một chút mới đạp bàn đạp đủ mạnh, và mỗi lần tôi làm thế, chiếc xe cố hất tôi ngã. Tay Jacob để hờ sẵn trên tay lái, sẵn sàng chụp lại khi cần.

Phải mấy lần thử thành công và thậm chí nhiều lần thử thất bại hơn nữa, động cơ mới chịu nổ và gầm lên bên dưới tôi. Vừa ghi nhớ giữ chặt trái lựu đạn, tôi thử rồ ga.  Chiếc xe gầm gừ vì sự điều chỉnh nhỏ ấy.  Tôi và Jacob cùng cười.

"Nhả côn thật nhẹ, " anh chàng nhắc tôi.

"Em muốn tự tử à?  Làm thế để làm gì chứ?” giọng nói kia lại trỗi lên, gay gắt.

Tôi cười gằn - vẫn còn tác dụng - và lờ đi mấy câu hỏi đó. Jacob sẽ không để bất cứ chuyện gì nghiêm trọng xảy đến với tôi.

"Về nhà với Charlie đi, " giọng ấy ra lệnh.  Nét đẹp tuyệt vời của nó làm tôi kinh ngạc. Tôi không thể để trí nhớ mình đánh mất nó, bằng mọi giá.

"Nhả côn từ từ thôi, " Jacob khuyến khích tôi.

"Ừ, " tôi nói. Chuyện đó làm tôi hơi bực khi nhận ra mình đang trả lời cho cả hai.

Tiếng nói trong đầu tôi gầm gừ to hơn tiếng gầm rống của xe máy.

Hãy cố gắng tập trung lần này, không nên để cho giọng nói ấy làm tôi giật mình nữa, tôi thả tay côn chút xíu.

Bất ngờ, xe vô số và lôi tôi về phía trước.

Và tôi đang bay.

Một làn gió lúc nãy không có ở đó, thổi da tôi sát vào đầuđẩy tóc tôi ra sau với sức mạnh như thể ai đó đang kéo vậy. Tôi đdạ dày mình trở lại khởi điểm; adrenaline chảy qua cơ thể, ngứa ran trong mạch máu. Cây rừng vùn vụt lướt qua tôi, mờ đi thành một bức tường xanh.

Nhưng đây chỉ mới số một thôi. Chân tôi ngứa ngáy muốn ấn cần số, vừa vặn tay ga lớn hơn.

"Đừng, Bella!", giọng nói ngọt như mật giận dữ ra lệnh. "Nhìn coi em đang làm gì kìa!"

Giọng nói đủ làm tôi phân tâm không chú ý đến tốc độ nữa mà nhận ra con đường đang bắt đầu uốn cong thoai thoải về phía trái, còn tôi vẫn đang đi thẳng. Jacob chưa chỉ tôi biết cách quẹo.

"Thắng lại, thắng lại, " tôi lẩm bẩm với mình, và theo bản năng đạp chân phải xuống, như khi lái xe tải.

Chiếc xe bỗng mất thăng bằng bên dưới tôi, lắc về bên này rồi lại nghiêng về bên kia. Nó đang lôi tôi về phía bức tường xanh, mà tôi thì đang chạy quá nhanh. Tôi cố quẹo tay lái sang hướng khác, và sức nặng đột ngột lệch đi của tôi đã đẩy chiếc xe máy xuống đất, vẫn tiếp tục xoay mòng mòng về phía rừng.

Chiếc xe lại đè lên tôi lần nữa, gầm rú, lôi tôi qua vùng cát ẩm ướt cho đến khi nó tông vô cái gì đó cố định. Tôi không thấy được. Mặt tôi bị chà vào rêu. Tôi cố ngẩng đầu, nhưng có cái gì đó chặn lại.

Tôi chóng mặt và bối rối. Nghe có vẻ như có ba thứ cùng gầm gừ một lúc chiếc xe máy bên trên tôi, tiếng nói trong đầu tôi, và thứ khác nữa...

" Bella!" Jacob thét, và tôi nghe tiếng gầm rống của chiếc xe máy kia tắt lịm.

Chiếc xe không còn đè tôi xuống đất nữa, và tôi lật người để thở.  Mọi tiếng gầm gừ đều đã im lặng.

"Chà, " tôi thì thầm. Tôi phấn khởi.  Đây hẳn là, công thức để tạo ảo giác - adrenaline cộng với sơ suất cộng với sự ngu dại.  Hoặc cái gì đó giông giống vậy.

"Bella!" Jacob đang chồm người lên người tôi, lo lắng. "Bella, bạn còn sống không?"

"Tôi rất khoẻ!" Tôi hăng hái. Tôi gập tay chân mình. Mọi thứ dường như đều hoạt động chính xác. "Mình làm lần nữa nhen.”

"Tôi không nghĩ vậy. " Jacob vẫn có vẻ lo lắng. " Tôi nghĩ tôi nên chở bạn đến bệnh viện trước đã.”

" Tôi khoẻ mà.”

" Ờ..., Bella? Bạn bị một vết đứt rất lớn trên trán, và nó đang phun máu ào ào,” anh chàng thông báo cho tôi biết.

Tôi đưa nhanh tay lên sờ đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, ướt và dính. Tôi chẳng thể ngửi thấy mùi gì ngoài mùi rêu ẩm ướt trên mặt tôi, khiến tôi không bị buồn nôn.

"Ồ, tôi thật lòng xin lỗi, Jacob.” Tôi đè mạnh lên vết thương dài và sâu, như thể làm vậy thì máu trở vào trong đầu được vậy.

"Sao bạn lại xin lỗi vì bị chảy máu ?" anh chàng thắc mắc khi quấn cánh tay dài quanh eo tôi và kéo tôi đứng dậy. "Đi nào. Tôi sẽ lái xe.”  Anh chìa tay lấy chìa khoá.

"Thế còn mấy cái xe máy thì sao?" Tôi hỏi, đưa chìa khoá cho anh chàng.

Anh suy nghĩ một chút. " Đợi ở đây. cầm cái này. Anh chàng cởi chiếc áo thun ngắn tay ra, đã lốm đốm máu, và ném nó cho tôi. Tôi cuộn nó lại rồi đè chặt vào trán mình. Tôi bắt đầu ngửi thấy mùi máu; tôi hít thở sâu bằng miệng và cố tập trung vào chuyện khác.

Jacob nhảy lên chiếc xe máy đen, đạp một lần là máy nổ ngay, rồi chạy thật nhanh trở lại con đường, làm văng tung toé cát, sỏi phía sau mình.  Trông anh chàng đầy vẻ thể thao và chuyên nghiệp khi chồm mình trên tay lái, đầu cúi thấp, nhìn về phía trước, mái tóc bóng mượt quất vào làn da màu nâu đỏ của tấm lưng trần. Mắt tôi nheo lại ghen tị. Tôi chắc chắn mình chẳng hề giống vậy khi chạy trên xe máy.

Tôi ngạc nhiên vì khoảng cách mình đã chạy. Tôi gần như chẳng nhìn thấy Jacob ở phía xa xa khi cuối cùng anh chàng cũng đến được chiếc xe tải. Anh ném xe máy vào thùng xe rồi chạy hết tốc lực về phía tài xế.

Tôi thật chẳng thấy tệ hại chút nào khi anh làm chiếc xe tải của tôi gầm rống điếc tai trong lúc vội vã quay lại chỗ tôi. Đầu tôi hơi nhói đau, và bao tử của tôi khó chịu, nhưng vết thương không nghiêm trọng. Vết thương trên đầu chỉ chảy máu vừa phải.  Anh không cần phải gấp rút như thế.

Jacob để xe tải nổ máy khi anh chàng chạy thật nhanh lại chỗ tôi, choàng tay quanh eo tôi lần nữa.

"OK, chúng mình đưa bạn vào xe tải.

"Tôi không sao thiệt mà, " tôi cả quyết khi anh chàng giúp tôi vào xe. "Đừng làm nhặng xị lên vậy.  Chỉ chảy chút máu thôi.”

"Chỉ chảy rất nhiều máu,” tôi nghe anh chàng lẩm bẩm khi quay lại lấy xe máy của tôi.

"Bây giờ, mình suy nghĩ về chuyện này một chút, " tôi bắt đầu nói khi anh chàng vào xe lại. "Nếu bạn đưa tôi đến phòng cấp cứu như thế này, Charlie chắc chắn sẽ biết chuyện này.” Tôi nhìn xuống cát và bùn đất phủ dầy trên quần jean của mình.

"Bella, tôi nghĩ bạn cần được may vết thương. Tôi sẽ không để cho bạn chảy máu đến chết đâu.”

"Tôi sẽ không vậy đâu,”  tôi hứa. "Mình chỉ cần cất xe máy trước, rồi ghé qua nhà tôi để tôi loại bỏ bằng chứng trước khi đến bệnh viện mà thôi.”

"Còn Charlie thì sao?"

"Bố nói ông phải đi làm hôm nay.”

"Bạn chắc thiệt không?"

"Tin tôi. Tôi là người dễ chảy máu lắm.  Không đến đáng sợ như có vẻ vậy đâu.”

Jacob không hài lòng – miệng trễ xuống vẻ không bằng lòng ít thấy - nhưng anh chàng không muốn làm tôi bị rắc rối. Tôi nhìn ra cửa sổ, giữ cái áo sơ-mi đã bị tiêu tùng của anh chàng trên đầu, trong khi anh chàng lái xe đưa tôi tới Forks.

Xe máy còn hay hơn tôi đã mơ ước.  Nó đã phục vụ được mục đích ban đầu. Tôi đã lừa bịp - không giữ lời hứa. Tôi đã liều lĩnh không cần thiết. Bây giờ tôi cảm thấy mình ít thảm hại hơn một chút vì cả hai phía đều không giữ lời.

Rồi còn khám phá ra chìa khoá của ảo giác nữa! Ít nhất, tôi hy vọng mình đã có ảo giác. Tôi sẽ kiểm tra giả thuyết này càng sớm càng tốt. Có lẽ người ta sẽ chữa cho tôi nhanh chóng ở phòng cấp cứu, và đêm nay tôi có thể thử lại lần nữa.

Phóng nhanh trên đường như thế thật tuyệt. Cảm giác của gió trên mặt, tốc độ và sự tự do... nhắc tôi nhớ đến chuyện ngày xưa, khi bay qua khu rừng rậm rạp không lối đi, anh cõng trên lưng chạy - tôi dừng suy nghĩ ngay ở đó, để ký ức khựng lại trong niềm đau đột ngột. Tôi chùn người.

"Bạn vẫn ổn chứ?" Jacob kiểm tra.

"Ờ. " Tôi cố tỏ ra hết sức thuyết phục như trước.

" Nhân tiện, " anh chàng nói thêm. "Tôi s tháo thắng chân trên xe bạn đêm nay.”

Về đến nhà, điều đầu tiên tôi đi soi mình trong gương; khá khủng khiếp. Máu đang đóng khô thành các vệt dày trên má và cổ, bện trong mái tóc đầy bùn của tôi. Tôi tự khám  mình một cách vô cảm, vờ nghĩ là máu được vẽ ra để dạ dày tôi không bị nhộn nhạo. Tôi thở bằng miệng, và thế là ổn.

Tôi rửa ráy kỹ hết mức có thể.  Sau đó tôi giấu quần áo dơ, đẫm máu của mình xuống đáy giỏ đựng đồ giặt, mặc quần jean mới và áo sơ mi cài nút (để không phải tròng nó vô đầu) cẩn thận hết mức có thể.

Tôi cố làm bằng một tay và giữ cho quần áo không dính máu.

"Nhanh lên, " Jacob gọi.

"OK, OK, " tôi la to trở lại. Sau khi đảm bảo mình không để lại gì có thể tố cáo mình, xuống lầu.

"Trông tôi ra sao?" Tôi hỏi anh chàng.

" Tốt hơn, " anh chàng thừa nhận.

" Nhưng tôi trông giống như bị vấp té trong ga-ra của bạn và tông trúng đầu vô một cái búa không?"

"Đương nhiên rồi, chắc vậy.”

"Vậy thì đi nào.”

Jacob vội vã đưa tôi ra cửa, và khăng khăng đòi lái tiếp. Chúng tôi đang đi nửa đường đến bệnh viện thì tôi nhận ra anh chàng vẫn còn ở trần.

Tôi cau mày cảm thấy có lỗi. " Lẽ ra mình phải vớ cho bạn một cái áo khoác.”

"Thế thì lộ mất, " anh chàng trêu. " Hơn nữa, đâu có lạnh.”

"Bạn đùa à?" Tôi rùng mình và vươn tay ra phía trước để bật máy sưởi.

Tôi nhìn Jacob để coi có phải anh đang giả vờ dẻo dai để tôi khỏi lo lắng không, nhưng anh trông có vẻ khá thoải mái. Anh chàng quàng một cánh tay qua lưng ghế của tôi, dù tôi đã cuộn tròn người để giữ ấm.

Jacob thực trông có vẻ già hơn 16 – chưa đến mức bốn mươi tuổi, nhưng có lẽ già hơn tôi. Quil không có quá nhiều cơ bắp so với anh đến mức phải gọi Jacob là bộ xương. bắp dài và mảnh, nhưng rõ ràng chúng hiện diện ở có dưới làn da mịn màng. Da của anh chàng thật đẹp, làm tôi ghen tị.

Jacob chú ý thấy ánh mắt dò xét của tôi.

"Gì vậy?" anh chàng hỏi, bỗng e dè.

"Không gì.  Chỉ vì trước đây tôi không nhận ra. Bạn có biết, bạn gần như đẹp trai không?”

Ngay khi lời lỡ nói ra, tôi lo anh chàng có thể hiểu lầm ánh mắt dò xét bốc đồng của tôi.

Nhưng Jacob chỉ trợn tròn mắt. "Chắc bạn bị tông vô đầu mạnh lắm đây?"

"Tôi nói thiệt đó.”

" Ừm, vậy thì cám ơn. Đại loại vậy.”

Tôi cười toe toét. "Đại loại là không có chi.”

Tôi phải may bảy mũi để khép kín vết thương trên trán. Sau cái đau nhói lúc bị gây tê cục bộ, chẳng hề đau chút nào khi đang may. Jacob nắm tay tôi suốt lúc bác sĩ Snow khâu, và tôi cố không nghĩ về lý do chuyện đó thật mỉa mai.

Chúng tôi ở bệnh viện lâu thiệt lâu. Lúc may xong, tôi phải thả Jacob xuống nhà anh rồi vội vã trở về nấu bữa tối cho Charlie. Charlie có vẻ tin chuyện tôi kể về vụ té trong ga-ra Jacob. Dù sao thì trước đây tôi cũng đã từng phải vô phòng cấp cứu hoài có cần ai đẩy giúp đâu.

Đêm nay không tệ hại như đêm đầu tiên, sau khi nghe giọng nói hoàn hảo ấy ở Port Angeles.  Lỗ hỗng quay lại, luôn vậy khi tôi không ở bên Jacob, nhưng không còn phập phồng đau nhức xung quanh nữa. Tôi đã lên kế hoạch tìm kiếm thêm ảo giác, và điều đó làm tôi phân tâm không còn nhớ đến cơn đau.

Hơn nữa, tôi biết ngày mai mình sẽ cảm thấy khoẻ hơn khi tôi lại ở bên Jacob. Điều đó làm lỗ hỗng và nỗi đau quen thuộc dễ chịu đựng hơn; trợ giúp trong tầm mắt. Ác mộng, cũng, đã mất đi đôi chút uy lực. Tôi vẫn khiếp sợ hư không, như mọi khi, nhưng tôi cũng nôn nóng một cách kỳ lạ đợi giây phút mình sẽ la hét tỉnh giấc. Tôi biết cơn ác mộng chắn chắn sẽ kết thúc.

Thứ Tư sau, trước khi tôi về đến nhà sau khi rời phòng cấp cứu, bác sĩ Gerandy đã gọi cảnh báo bố tôi tôi có thể bị chấn động và khuyên ông nên đánh thức tôi cứ hai giờ một lần suốt đêm để chắc chắn chấn động không nặng.  Mắt Charlie nheo lại nghi ngờ lời giải thích dở ẹt của tôi về chuyện tôi lại bị trượt té lần nữa.

"Có lẽ con nên tránh xa mấy cái ga-ra đi, Bella,” đêm đó, trong bữa tối, ông đề nghị.

Tôi hoảng sợ, lo Charlie sắp đặt ra một loại sắc lệnh cấm đến La Push nào đó, và vậy nghĩa là cấm cả xe máy của tôi. Mà tôi sẽ không chịu vậy hôm nay tôi đã ảo giác tuyệt vời nhất hôm nay.  Ảo giác mang giọng nói mượt như nhung của tôi đã la hét gần năm phút trước khi tôi đạp thắng quá đột ngột khiến tôi lao người vào cây. Tôi chấp nhận mọi nỗi đau sẽ đến đêm nay không chút than phiền.

"Vụ này đâu có xảy ra trong ga-ra đâu bố, " tôi phản đối liền. "Tụi con đang đi bộ đường dài, thì vấp phải một cục đá.”

"Con đi bộ đường dài từ khi nào vậy?" Charlie hỏi một cách hoài nghi.

"Làm việc ở tiệm Newton hoài chắc chắn cũng có lúc bị ảnh hưởng chớ bố, " tôi chỉ ra. "Ngày nào cũng thuyết phục khách hàng về lợi ích của thiên nhiên hoang dã thì rốt cuộc mình cũng muốn tìm hiểu coi nó ra sao.”

Charlie nhìn tôi chòng chọc, hoài nghi.

"Con sẽ cẩn thận hơn, " tôi hứa, lén lút bắt chéo ngón tay cầu mong may mắn dưới bàn.

"Bố không lo nếu con đi bộ đường dài ngay ở đó quanh La Push, nhưng luôn ở gần thị trấn nhé, OK ?"

"Sao vậy bố?"

"Ừm, gần đây cảnh sát đã và đang nhận được nhiều lời kêu ca về động vật hoang dã gần đây.  Bộ lâm nghiệp sắp điều tra chuyện này, nhưng trong thời gian hiện tại...”

"Ồ, con gấu bự đó, " tôi nói với vẻ đột ngột hiểu ra. " Ờ, vài người đi bộ đường dài ghé tiệm Newton đã từng nhìn thấy nó.  Bố nghĩ đúng là có một con gấu xám đột biến khổng lồ ngoài đó à?"

Trán ông nhăn lại. "Có cái gì đó.  Luôn ở gần thị trấn nhé, được không?"

"Đương nhiên, chắc chắn rồi, " tôi nói nhanh.  Trông ông vẫn chưa hết lo lắng.

" Charlie bắt đầu nghi ngờ rồi, " tôi than phiền với Jacob khi đón anh chàng sau giờ học hôm thứ Sáu.

"Có lẽ mình nên làm nguôi đi vụ xe máy. " Anh chàng thấy vẻ phản đối của tôi nên nói thêm, "ít nhất trong vòng một tuần gì đó. Bạn tránh xa được bệnh viện trong một tuần, phải không nào?"

"Vậy mình sẽ làm gì?" Tôi phàn nàn.

Anh chàng mỉm cười vui vẻ. "Bất cứ điều gì bạn thích.”

Tôi nghĩ về một chốc - về điều mình muốn.

Tôi ghét cái ý mất đi dù chỉ mấy giây ngắn ngủi gần gũi với những kỷ niệm không làm đau đớn - những kỷ niệm tự đến, mà tôi không cần ngđến có ý thức. Nếu tôi không được đi xe máy, tôi sẽ phải tìm cách khác đến với nguy hiểm và adrenaline, và sẽ phải suy nghĩ nghiêm túc cần óc sáng tạo. Chẳng làm gì trong khi chờ đợi chẳng hấp dẫn tí nào.  Nếu tôi bị suy sụp trở lại, ngay cả với Jake ở kề bên thì sao?  Tôi phải luôn bận rộn mới được.

Có lẽ có một cách khác, phương pháp thực hiện khác... một nơi khác.

Ngôi nhà đã là một sai lầm, chắc chắn. Nhưng sự hiện diện của anh hẳn phải được in dấu ở một nơi nào đó, một nơi nào đó bên ngoài trí não tôi.  Phải có một nơi anh có vẻ có thực hơn trong số tất cả những nơi quen thuộc mà ai cũng biết đến.

Tôi chỉ có thể nghĩ ra một nơi đúng điều kiện đó. Một nơi sẽ luôn thuộc về anh chứ không một ai khác. Một nơi kỳ diệu, đầy ánh sáng. Đồng cỏ xinh đẹp tôi chỉ nhìn thấy một lần trong đời, chiếu rọi dưới nắng trời và ánh sáng lấp lánh của làn da anh.

Ý tưởng này rất có thể mang lại tác dụng ngược - có thể đau đớn nguy hiểm.  Ngực tôi đau nhói vì sự trống rỗng khi chỉ mới nghĩ đến nó. Thật khó giữ cho tôi cư xử đàng hoàng, không tự tố cáo mình. Nhưng chắc chắn, nơi đó trong số mọi nơi khác, tôi có thể nghe được giọng anh.

Và tôi đã nói với Charlie là tôi đang đi bộ đường dài...

"Bạn đang nghĩ gì dữ vậy?" Jacob hỏi.

"Ừm...”  tôi bắt đầu nói chậm rãi. " Có lần tôi đã thấy một chỗ trong rừng - tôi tình cờ đi qua khi tôi đang, ờ..., đi bộ đường dài.  Một đồng cỏ nhỏ, nơi đẹp nhất thế giới. Tôi không biết liệu tự mình có thể tìm ra nó lại được không.  Chắc sẽ phải thử mấy lần...”

"Mình có thể sử dụng la bàn và bản đồ thành phố,” Jacob nói với vẻ muốn giúp đỡ đầy tự tin. "Bạn có biết mình đã xuất phát từ đâu không?”

"Biết, ngay đầu đường mòn chỗ đường I-ten kết thúc. Tôi toàn đi về hướng nam, tôi nghĩ vậy.”

"Hay lắm. Mình sẽ tìm nó.” Như mọi khi, Jacob luôn sẵn sàng làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Dù chuyện đó có kỳ cục thế nào đi nữa.

Thế là, chiều thứ bảy, tôi cột đôi giầy đi bộ đường dài mới của mình – mới mua sáng hôm đó bằng thẻ giảm giá hai mươi phần trăm dành cho nhân viên khi mua lần đầu - chộp bản đồ địa hình mới về Olympic Peninsula, rồi lái đi La Push.

Chúng tôi không khởi hành ngay; trước tiên, Jacob nằm dài trên sàn phòng khách – chiếm hết nguyên căn phòng - và, trong suốt 20 phút, vẽ một mạng lưới phức tạp ngang  qua phần chính của bản đồ trong khi tôi ngồi trên ghế trong nhà bếp nói chuyện với Billy. Billy chẳng có vẻ lo lắng tí nào về chuyến đi bộ đường dài sắp tới của chúng tôi. Tôi ngạc nhiên khi biết Jacob đã nói với ông chúng tôi sẽ đi đâu, căn cứ vào chuyện mọi người làm nhặng xị lên vụ nhìn thấy gấu. Tôi muốn bảo Billy đừng kể gì về chuyện này cho Charlie biết, nhưng tôi e yêu cầu vậy sẽ mang lại kết quả trái ngược.

"Có lẽ mình sẽ nhìn thấy con gấu siêu đẳng đó, " Jacob nói đùa, mắt nhìn bản vẽ của mình.

Tôi nhìn lướt qua Billy thật nhanh, sợ phản ứng kiểu Charlie.

Nhưng Billy chỉ cười nhạo con trai ông. "Có lẽ con nên mang theo một hũ mật ong, để phòng hờ.”

Jake cười khúc khích. "Hy vọng đôi giầy mới của bạn chạy nhanh, Bella.  Một hũ nhỏ sẽ không làm con gấu đang đói bận rộn lâu đâu.”

"Tôi chỉ cần chạy nhanh hơn bạn thôi.”

"Mong vậy đi!" Jacob nói, trợn tròn mắt khi anh chàng gấp bản đồ lại. "Mình đi nào.”

"Đi chơi vui nhe, " Billy kêu to, lượn xe về phía tủ lạnh.

Charlie không phải là người khó sống chung, nhưng với tôi dường như Jacob còn sống với bố thoải mái hơn cả tôi nữa.

Tôi lái xe đến tận đầu đường đất, dừng gần bảng hiệu đánh dấu bắt đầu đường mòn.

Đã rất lâu rồi tôi mới đến đây, và tôi nôn nao trong dạ. Đây có thể là một chuyện rất tệ hại. Nhưng nó xứng đáng, nếu tôi nghe được giọng anh.

Tôi ra khỏi xe và nhìn vào sự dày đặc của bức tường cây xanh.

"Tôi đã đi đường này, " tôi thì thầm, chỉ thẳng về phía trước.

"Hừm, " Jake lẩm bẩm.

"Gì ?"

Anh chàng nhìn theo hướng tôi đã chỉ, rồi lại nhìn vào con đường mòn dễ đi, rồi nhìn trở lại.

"Tôi cứ tưởng bạn là loại con gái chỉ dám men theo đường mòn thôi.”

"Không phải rồi. " Tôi mỉm cười thất vọng. " Tôi là một kẻ nổi loạn.”

Anh chàng cười, rồi rút bản đồ của chúng tôi ra.

"Chờ tôi một chút. " Anh chàng cầm la bàn một cách thành thạo, xoay bản đồ vòng quanh cho đến khi nó  theo hướng anh chàng muốn.

" OK – đường đầu tiên trên bản đồ.  Hãy làm nào.”

Tôi dám cá mình đang làm chậm chân Jacob, nhưng anh chàng chẳng hề phàn nàn. Tôi cố không nhớ lại chuyến đi cuối cùng của mình qua vùng rừng này, cùng một bạn đồng hành hoàn toàn khác. Những ký ức bình thường vẫn còn nguy hiểm. Nếu tôi để mình sơ sẩy, tôi sẽ đến lúc phải đưa tay chộp ngực để giữ cho nó tiếp tục đập, thở hổn hển, và rồi tôi sẽ giải thích sao cho Jacob đây?

Chẳng khó như tôi đã tưởng trong chuyện tập trung vào hiện tại. Rừng trông giống y mọi vùng khác của bán đảo này, và Jacob đã tạo nên một tâm trạng hết sức khác.

Anh chàng huýt sáo vui vẻ, một giai điệu lạ, đong đưa cánh tay và di chuyển dễ dàng qua các bụi cây chằng chịt. Bóng cây không có vẻ u ám như mọi khi. Không hề khi có mặt trời của riêng tôi đang đi cùng.

Cứ vài phút một lần Jacob lại kiểm tra la bàn, giữ cho chúng tôi luôn theo sát một trong tia toả ra của bản đồ.  Anh chàng trông có vẻ như biết mình đang làm gì. Tôi định khen ngợi, nhưng tôi kìm lại.  Thế nào anh ta cũng sẽ cộng thêm vài tuổi nữa vào số tuổi đã tăng quá mức của mình.

Đầu óc tôi suy nghĩ lan man khi bước đi, và càng lúc càng tò mò. Tôi không quên cuộc trò chuyện bên vách đá ở bờ biển - tôi đã chờ anh chàng nhắc lại chuyện đó, nhưng chẳng có vẻ gì chuyện đó sẽ xảy ra.

" Này Jake?" Tôi hỏi lưỡng lự.

"Gì?"

"Embry... ra sao rồi? Bạn ấy đã bình thường lại chưa?”

Jacob im lặng một chốc, vẫn xoải bước tiến về phía trước. Khi đi trước khoảng mười bước chân, anh chàng dừng lại chờ tôi.

"Không. không bình thường trở lại,  Jacob nói khi tôi đến gần, miệng anh chàng  trễ xuống.

Anh không đi tiếp nữa. Tôi ngay lập tức hối tiếc vì đã gợi lên chuyện đó.

"Vẫn chơi với Sam.”

".”

Anh chàng choàng tay qua vai tôi, và trông anh chàng phiền muộn đến nỗi tôi không đùa bỡn hất nó ra được, như tôi lẽ ra đã làm vậy.

"Họ vẫn nhìn bạn kiểu kỳ cục hả?" Tôi gần như thì thầm.

Jacob nhìn qua rừng. " Đôi khi.”

"Còn Billy?"

"Vẫn hữu ích như xưa, anh chàng nói bằng một giọng chua chát, tức giận làm tôi lo lắng.

"Ghế trường kỷ nhà chúng tôi luôn rộng mở, tôi đề nghị.

Anh chàng cười, xua tan vẻ u sầu bất thường. "Nhưng hãy tưởng tượng hoàn cảnh của Charlie - khi Billy gọi cảnh sát để báo chuyện tôi bị bắt cóc.”

Tôi cũng cười, mừng vì đã làm Jacob bình thường trở lại.

Chúng tôi dừng lại khi Jacob nói chúng tôi đã đi sáu dặm rồi, đi về phía tây một chốc rồi quay lại theo một đường khác trên bản đồ của anh chàng.  Cảnh vật trông y hệt như lối vào, và tôi có cảm giác là sự tìm kiếm ngu ngốc của mình gần như thất bại. Tôi càng lúc càng chấp nhận điều đó khi trời bắt đầu tối hơn, ngày không ánh mặt trời biến dần thành một đêm không sao, nhưng Jacob tự tin hơn.

"Chừng nào mà bạn chắc chắn mình xuất phát đúng chỗ...” anh chàng nhìn xuống tôi.

"Ừ, chắc chắn mà.”

"Vậy thì mình sẽ tìm thấy nó, anh chàng hứa, chộp tay tôi rồi kéo tôi qua lùm dương xỉ. Phía bên kia là xe tải. Anh chàng chỉ tay về phía đó đầy tự hào. "Hãy tin tôi.”

"Bạn giỏi lắm, " tôi thừa nhận. "Nhưng lần sau mình mang theo đèn pin.”

"Từ giờ trở đi, mình dành mấy ngày chủ nhật để đi bộ đường dài. Tôi không biết bạn chậm đến thế.”

Tôi giựt tay lại rồi đi huỳnh huỵch đến phía tài xế trong khi anh chàng cười khúc khích phản ứng của tôi.

"Vậy bạn định ngày mai thử lại hả.” anh chàng hỏi, ngồi vào ghế khách.

"Đương nhiên. Trừ phi bạn muốn đi không có tôi để tôi khỏi trói chân bạn bước chân cà thọt của tôi.”

"Tôi chịu nỗi mà, " anh chàng cả quyết với tôi. "Tuy vậy, nếu mình lại đi bộ đường dài lần nữa, chắc bạn nên chọn giầy bằng da lông chuột chũi. Tôi cá bây giờ bạn đang cảm thấy đau vì đôi giầy mới kia rồi.”

"Chút xíu thôi, " tôi thú nhận. Cứ như thể tôi đang bị giộp da toàn bộ chân rồi.

"Tôi hy vọng mai mình sẽ gặp gấu. Tôi hơi thất vọng về vụ đó.”

"Vâng, tôi cũng vậy, " tôi mỉa mai đồng ý. "Có lẽ mai mình sẽ may mắn và sẽ có cái gì đó ăn thịt mình!"

"Gấu không thích ăn thịt người. Mình không ngon đâu. " Anh chàng toét miệng cười với tôi trong xe tối tăm. " Dĩ nhiên, bạn có thể là một ngoại lệ. Tôi cá bạn rất ngon.”

"Cám ơn nhiều, tôi nói, nhìn sang chỗ khác. Anh chàng không phải là người đầu tiên bảo tôi thế.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.