Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New moon 5. CHEATER
Trăng non 5. Kẻ lừa đảo
"BELLA, WHY DON'T YOU TAKE OFF," MIKE SUGGESTED, his eyes focused off to the side, not really looking at me. I wondered how long that had been going on without me noticing.
"Bella, sao bạn chưa nghỉ đi, " Mike đề nghị, mắt anh nhìn sang một bên, không nhìn vào tôi. Tôi tự hỏi không biết chuyện đó xảy ra bao lâu rồi mà sao mình chẳng hề nhận thấy.
5

5. CHEATER

"BELLA, WHY DON'T YOU TAKE OFF," MIKE SUGGESTED, his eyes focused off to the side, not really looking at me. I wondered how long that had been going on without me noticing.

It was a slow afternoon at Newton's. At the moment there were only two patrons in the store, dedicated backpackers from the sound of their conversation. Mike had spent the last hour going through the pros and cons of two brands of lightweight packs with them. But they'd taken a break from serious pricing to indulge in trying to one - up each other with their latest tales from the trail. Their distraction had given Mike a chance to escape.

"I don't mind staying," I said. I still hadn't been able to sink back into my protective shell of numbness, and everything seemed oddly close and loud today, like I'd taken cotton out of my ears. I tried to tune out the laughing hikers without success.

"I'm telling you," said the thickset man with the orange beard that didn't match his dark brown hair. "I've seen grizzlies pretty close up in Yellowstone, but they had nothing on this brute." His hair was matted, and his clothes looked like they'd been on his back for more than a few days. Fresh from the mountains.

"Not a chance. Black bears don't get that big. The grizzlies you saw were probably cubs." The second man was tall and lean, his face tanned and wind-whipped into an impressive leathery crust.

"Seriously, Bella, as soon as these two give up, I'm closing the place down," Mike murmured.

"If you want me to go…" I shrugged.

 "On all fours it was taller than you," the bearded man insisted while I gathered my things together. "Big as a house and pitch-black. I'm going to report it to the ranger here. People ought to be warned—this wasn't up on the mountain, mind you—this was only a few miles from the trailhead."

Leather-face laughed and rolled his eyes. "Let me guess—you were on your way in? Hadn't eaten real food or slept off the ground in a week, right?"

"Hey, uh, Mike, right?" the bearded man called, looking toward us.

"See you Monday," I mumbled.

"Yes, sir," Mike replied, turning away.

"Say, have there been any warnings around here recently—about black bears?"

"No, sir. But it's always good to keep your distance and store your food correctly. Have you seen the new bear-safe canisters? They only weigh two pounds…"

The doors slid open to let me out into the rain. I hunched over inside my jacket as I  dashed for my truck.

The rain hammering against my hood sounded unusually loud, too, but soon the roar of the engine drowned out everything else.

I didn't want to go back to Charlie's empty house. Last night had been particularly brutal, and I had no desire to revisit the scene of the suffering. Even after the pain had subsided enough for me to sleep, it wasn't over. Like I'd told Jessica after the movie, there was never any doubt that I would have nightmares.

I always had nightmares now, every night. Not nightmares really, not in the plural,  because it was always the same nightmare. You'd think I'd get bored after so many months, grow immune to it. But the dream never failed to horrify me, and only ended when I woke myself with screaming. Charlie didn't come in to see what was wrong anymore, to make sure there was no intruder strangling me or something like that—he was used to it now.

My nightmare probably wouldn't even frighten someone else. Nothing jumped out and screamed, "Boo!"

There were no zombies, no ghosts, no psychopaths. There was nothing, really. Only nothing. Just the endless maze of moss-covered trees, so quiet that the silence was an uncomfortable pressure against my eardrums. It was dark, like dusk on a cloudy day, with only enough light to see that there was nothing to see. I hurried through the gloom without a path, always searching, searching, searching, getting more frantic as the time stretched on, trying to move faster, though the speed made me clumsy… Then there would come the point in my dream—and I could feel it coming now, but could never seem to wake myself up before it hit—when I couldn't remember what it was that I was searching for. When I realized that there was nothing to search for, and nothing to find.

That there never had been anything more than just this empty, dreary wood, and there never would be anything more for me… nothing but nothing…

That was usually about when the screaming started.

I wasn't paying attention to where I was driving—just wandering through empty, wet side roads as I avoided the ways that would take me home—because I didn't have anywhere to go.

I wished I could feel numb again, but I couldn't remember how I'd managed it before. The nightmare was nagging at my mind and making me think about things that would cause me pain. I didn't want to remember the forest. Even as I shuddered away from the images, I felt my eyes fill with tears and the aching begin around the edges of the hole in my chest. I took one hand from the steering wheel and wrapped it around my torso to hold it in one piece.

It will be as if I'd never existed. The words ran through my head, lacking the perfect clarity of my hallucination last night. They were just words, soundless, like print on a page. Just words, but they ripped the hole wide open, and I stomped on the brake, knowing I should not drive while this incapacitated.

I curled over, pressing my face against the steering wheel and trying to breathe without lungs.

Sẽ như thể tôi chưa hề tồn tại trên đời này

I wondered how long this could last. Maybe someday, years from now—if the pain would just decrease to the point where I could bear it—I would be able to look back on those few short months that would always be the best of my life. And, if it were possible that the pain would ever soften enough to allow me to do that, I was sure that I would feel grateful for as much time as he'd given me. More than I'd asked for, more than I'd deserved. Maybe someday I'd be able to see it that way.

But what if this hole never got any better? If the raw edges never healed? If the damage was permanent and irreversible?

I held myself tightly together. As if he'd never existed, I thought in despair. What a stupid and impossible promise to make! He could steal my pictures and reclaim his gifts, but that didn't put things back the way they'd been before I'd met him. The physical evidence was the most insignificant part of the equation. I was changed, my insides altered almost past the point of recognition. Even my outsides looked different—my face sallow, white except for the purple circles the nightmares had left under my eyes. My eyes were dark enough against my pallid skin that—if I were beautiful, and seen from a distance—I might even pass for a vampire now. But I was not beautiful, and I probably looked closer to a zombie.

Như thể anh chưa từng tồn tại trên đời này

As if he'd never existed? That was insanity. It was a promise that he could never keep, a promise that was broken as soon as he'd made it.

I thumped my head against the steering wheel, trying to distract myself from the sharper pain.

It made me feel silly for ever worrying about keeping my promise. Where was the logic in sticking to an agreement that had already been violated by the other party? Who cared if I was reckless and stupid?

There was no reason to avoid recklessness, no reason why I shouldn't get to be stupid.

I laughed humorlessly to myself, still gasping for air. Reckless in Forks—now there was a hopeless proposition.

The dark humor distracted me, and the distraction eased the pain. My breath came easier, and I was able to lean back against the seat. Though it was cold today, my forehead was damp with sweat.

I concentrated on my hopeless proposition to keep from sliding back into the excruciating memories. To be reckless in Forks would take a lot of creativity—maybe more than I had. But I wished I could find some way… I might feel better if I weren't holding fast, all alone, to a broken pact. If I were an oath-breaker, too. But how could I cheat on my side of the deal, here in this harmless little town? Of course, Forks hadn't always been so harmless, but now it was exactly what it had always appeared to be. It was dull, it was safe.

I stared out the windshield for a long moment, my thoughts moving sluggishly—I couldn't seem to make those thoughts go anywhere. I cut the engine, which was groaning in a pitiful way after idling for so long, and stepped out into the drizzle.

The cold rain dripped through my hair and then trickled across my cheeks like freshwater tears. It helped to clear my head. I blinked the water from my eyes, staring blankly across the road.

After a minute of staring, I recognized where I was. I'd parked in the middle of the north lane of Russell Avenue. I was standing in front of the Cheneys' house—my truck was blocking their driveway—and across the road lived the Markses. I knew I needed to move my truck, and that I ought to go home. It was wrong to wander the way I had, distracted and impaired, a menace on the roads of Forks. Besides, someone would notice me soon enough, and report me to Charlie.

As I took a deep breath in preparation to move, a sign in the Markses' yard caught my eye—it was just a big piece of cardboard leaning against their mailbox post, with black letters scrawled in caps across it.

Sometimes, kismet happens.

Coincidence? Or was it meant to be? I didn't know, but it seemed kind of silly to think that it was somehow fated, that the dilapidated motorcycles rusting in the Markses' front yard beside the hand-printed FOR SALE, AS IS sign were serving some higher purpose by existing there, right where I needed them to be.

So maybe it wasn't kismet. Maybe there were just all kinds of ways to be reckless, and I only now had my eyes open to them.

Reckless and stupid. Those were Charlie's two very favorite words to apply to motorcycles.

Charlie's job didn't get a lot of action compared to cops in bigger towns, but he did get called in on traffic accidents. With the long, wet stretches of freeway twisting and turning through the forest, blind corner after blind corner, there was no shortage of that kind of action. But even with all the huge log-haulers barreling around the turns, mostly people walked away. The exceptions to that rule were often on motorcycles, and Charlie had seen one too many victims, almost always kids, smeared on the highway.

He'd made me promise before I was ten that I would never accept a ride on a motorcycle. Even at that age, I didn't have to think twice before promising. Who would want to ride a motorcycle here? It would be like taking a sixty-mile-per-hour bath.

So many promises I kept…

It clicked together for me then. I wanted to be stupid and reckless, and I wanted to break promises.

Why stop at one?

That's as far as I thought it through. I sloshed through the rain to the Markses' front door and rang the bell.

One of the Marks boys opened the door, the younger one, the freshman. I couldn't remember his name.

His sandy hair only came up to my shoulder.

He had no trouble remembering my name. "Bella Swan?" he asked in surprise.

"How much do you want for the bike?" I panted, jerking my thumb over my shoulder toward the sales display.

"Are you serious?" he demanded.

"Of course I am."

"They don't work."

I sighed impatiently—this was something I'd already inferred from the sign. "How much?"

"If you really want one, just take it. My mom made my dad move them down to the road so they'd get picked up with the garbage."

I glanced at the bikes again and saw that they were resting on a pile of yard clippings and dead branches.

"Are you positive about that?"

"Sure, you want to ask her?"

It was probably better not to involve adults who might mention this to Charlie.

"No, I believe you."

"You want me to help you?" he offered. "They're not light."

"Okay, thanks. I only need one, though."

"Might as well take both," the boy said. "Maybe you could scavenge some parts."

He followed me out into the downpour and helped me load both of the heavy bikes into the back of my truck. He seemed eager to be rid of them, so I didn't argue.

"What are you going to do with them, anyway?" he asked. "They haven't worked in years."

"I kind of guessed that," I said, shrugging. My spur-of-the-moment whim hadn't come with a plan intact.

"Maybe I'll take them to Dowling's."

He snorted. "Dowling would charge more to fix them than they'd be worth running."

I couldn't argue with that. John Dowling had earned a reputation for his pricing; no one went to him except in an emergency. Most people preferred to make the drive up to Port Angeles, if their car was able. I'd been very lucky on that front—I'd been worried, when Charlie first gifted me my ancient truck, that I wouldn't be able to afford to keep it running. But I'd never had a single problem with it, other than the screaming-loud engine and the fifty-five-mile-per-hour maximum speed limit. Jacob Black had kept it in great shape when it had belonged to his father, Billy…

Inspiration hit like a bolt of lightning—not unreasonable, considering the storm. "You know what? That's okay. I know someone who builds cars."

"Oh. That's good." He smiled in relief.

He waved as I pulled away, still smiling. Friendly kid.

I drove quickly and purposefully now, in a hurry to get home before there was the slightest chance of Charlie appearing, even in the highly unlikely event that he might knock off early. I dashed through the house to the phone, keys still in hand.

"Chief Swan, please," I said when the deputy answered. "It's Bella."

"Oh, hey, Bella," Deputy Steve said affably. "I'll go get him."

I waited.

"What's wrong, Bella?" Charlie demanded as soon as he picked up the phone.

"Can't I call you at work without there being an emergency?"

He was quiet for a minute. "You never have before. Is there an emergency?"

"No. I just wanted directions to the Blacks' place—I'm not sure I can remember the way. I want to visit Jacob. I haven't seen him in months."

When Charlie spoke again, his voice was much happier. "That's a great idea, Bells. Do you have a pen?"

The directions he gave me were very simple. I assured him that I would be back for dinner, though he tried to tell me not to hurry. He wanted to join me in La Push, and I wasn't having that.

So it was with a deadline that I drove too quickly through the storm-darkened streets out of town. I hoped I could get Jacob alone. Billy would probably tell on me if he knew what I was up to.

While I drove, I worried a little bit about Billy's reaction to seeing me. He would be too pleased. In Billy's mind, no doubt, this had all worked out better than he had dared to hope. His pleasure and relief would only remind me of the one I couldn't bear to be reminded of. Not again today, I pleaded silently.

I was spent.

The Blacks' house was vaguely familiar, a small wooden place with narrow windows, the dull red paint making it resemble a tiny barn. Jacob's head peered out of the window before I could even get out of the truck. No doubt the familiar roar of the engine had tipped him off to my approach. Jacob had been very grateful when Charlie bought Billy's truck for me, saving Jacob from having to drive it when he came of age. I liked my truck very much, but Jacob seemed to consider the speed restrictions a shortcoming.

He met me halfway to the house.

"Bella!" His excited grin stretched wide across his face, the bright teeth standing in vivid contrast to the deep russet color of his skin. I'd never seen his hair out of its usual ponytail before. It fell like black satin curtains on either side of his broad face.

Jacob had grown into some of his potential in the last eight months. He'd passed that point where the soft muscles of childhood hardened into the solid, lanky build of a teenager; the tendons and veins had become prominent under the red-brown skin of his arms, his hands. His face was still sweet like I remembered it, though it had hardened, too—the planes of his cheekbones sharper, his jaw squared off, all childish roundness gone.

"Hey, Jacob!" I felt an unfamiliar surge of enthusiasm at his smile. I realized that I was pleased to see him.

This knowledge surprised me.

I smiled back, and something clicked silently into place, like two corresponding puzzle pieces. I'd forgotten how much I really liked Jacob Black.

He stopped a few feet away from me, and I stared up at him in surprise, leaning my head back though the rain pelted my face.

"You grew again!" I accused in amazement.

He laughed, his smile widening impossibly. "Six five," he announced with self-satisfaction. His voice was deeper, but it had the husky tone I remembered.

"Is it ever going to stop?" I shook my head in disbelief. "You're huge."

"Still a beanpole, though." He grimaced. "Come inside! You're getting all wet."

He led the way, twisting his hair in his big hands as he walked. He pulled a rubber band from his hip pocket and wound it around the bundle.

"Hey, Dad," he called as he ducked to get through the front door. "Look who stopped by."

Billy was in the tiny square living room, a book in his hands. He set the book in his lap and wheeled himself forward when he saw me.

"Well, what do you know! It's good to see you, Bella."

We shook hands. Mine was lost in his wide grasp.

"What brings you out here? Everything okay with Charlie?"

"Yes, absolutely. I just wanted to see Jacob—I haven't seen him in forever."

Jacob's eyes brightened at my words. He was smiling so big it looked like it would hurt his cheeks.

"Can you stay for dinner?" Billy was eager, too.

"No, I've got to feed Charlie, you know."

"I'll call him now," Billy suggested. "He's always invited."

I laughed to hide my discomfort. "It's not like you'll never see me again. I promise I'll be back again soon—so much you'll get sick of me." After all, if Jacob could fix the bike, someone had to teach me how to ride it.

Billy chuckled in response. "Okay, maybe next time."

"So, Bella, what do you want to do?" Jacob asked.

"Whatever. What were you doing before I interrupted?" I was strangely comfortable here. It was familiar, but only distantly. There were no painful reminders of the recent past.

Jacob hesitated. "I was just heading out to work on my car, but we can do something else…"

"No, that's perfect!" I interrupted. "I'd love to see your car."

"Okay," he said, not convinced. "It's out back, in the garage."

Even better, I thought to myself. I waved at Billy. "See you later."

A thick stand of trees and shrubbery concealed his garage from the house. The garage   was no more than a couple of big preformed sheds that had been bolted together with their interior walls knocked out.

Under this shelter, raised on cinder blocks, was what looked to me like a completed automobile. I recognized the symbol on the grille, at least.

"What kind of Volkswagen is that?" I asked.

"It's an old Rabbit—1986, a classic."

"How's it going?"

"Almost finished," he said cheerfully. And then his voice dropped into a lower key. "My dad made good on his promise last spring."

"Ah," I said.

He seemed to understand my reluctance to open the subject. I tried not to remember last May at the prom. Jacob had been bribed by his father with money and car parts to deliver a message there. Billy wanted me to stay a safe distance from the most important person in my life. It turned out that his concern was, in the end, unnecessary. I was all too safe now.

But I was going to see what I could do to change that.

"Jacob, what do you know about motorcycles?" I asked.

He shrugged. "Some. My friend Embry has a dirt bike. We work on it together sometimes. Why?"

"Well…" I pursed my lips as I considered. I wasn't sure if he could keep his mouth shut, but I didn't have many other options. "I recently acquired a couple of bikes, and they're not in the greatest condition. I wonder if you could get them running?"

"Cool." He seemed truly pleased by the challenge. His face glowed. "I'll give it a try."

I held up one finger in warning. "The thing is," I explained, "Charlie doesn't approve of motorcycles.  Honestly, he'd probably bust a vein in his forehead if he knew about this. So you can't tell Billy."

"Sure, sure." Jacob smiled. "I understand."

"I'll pay you," I continued.

This offended him. "No. I want to help. You can't pay me."

"Well… how about a trade, then?" I was making this up as I went, but it seemed reasonable enough. "I only need one bike—and I'll need lessons, too. So how about this? I'll give you the other bike, and then you can teach me."

"Swee-eet." He made the word into two syllables.

"Wait a sec—are you legal yet? When's your birthday?"

"You missed it," he teased, narrowing his eyes in mock resentment. "I'm sixteen."

"Not that your age ever stopped you before," I muttered. "Sorry about your birthday."

"Don't worry about it. I missed yours. What are you, forty?"

I sniffed. "Close."

"We'll have a joint party to make up for it."

"Sounds like a date."

His eyes sparkled at the word.

I needed to reign in the enthusiasm before I gave him the wrong idea—it was just that it had been a long time since I'd felt so light and buoyant. The rarity of the feeling made it more difficult to manage.

"Maybe when the bikes are finished—our present to ourselves," I added.

"Deal. When will you bring them down?"

I bit my lip, embarrassed. "They're in my truck now," I admitted.

"Great." He seemed to mean it.

"Will Billy see if we bring them around?"

He winked at me. "We'll be sneaky."

We eased around from the east, sticking to the trees when we were in view of the windows, affecting a casual-looking stroll, just in case. Jacob unloaded the bikes swiftly from the truck bed, wheeling them one by one into the shrubbery where I hid. It looked too easy for him—I'd remembered the bikes being much, much heavier than that.

"These aren't half bad," Jacob appraised as we pushed them through the cover of the trees. "This one here will actually be worth something when I'm done—it's an old Harley Sprint."

"That one's yours, then."

"Are you sure?"

"Absolutely."

"These are going to take some cash, though," he said, frowning down at the blackened metal. "We'll have to save up for parts first."

"We nothing," I disagreed. "If you're doing this for free, I'll pay for the parts."

"I don't know…" he muttered.

"I've got some money saved. College fund, you know." College, schmollege, I thought to myself. It wasn't like I'd saved up enough to go anywhere special—and besides, I had no desire to leave Forks anyway. What difference would it make if I skimmed a little bit off the top?

Jacob just nodded. This all made perfect sense to him.

As we skulked back to the makeshift garage, I contemplated my luck. Only a teenage boy would agree to this: deceiving both our parents while repairing dangerous vehicles using money meant for my college education. He didn't see anything wrong with that picture. Jacob was a gift from the gods.

5

5. Kẻ lừa đảo

"Bella, sao bạn chưa nghỉ đi, " Mike đề nghị, mắt anh nhìn sang một bên, không nhìn vào tôi. Tôi tự hỏi không biết chuyện đó xảy ra bao lâu rồi mà sao mình chẳng hề nhận thấy.

Đó là một buổi chiều buồn chán ở tiệm Newton. Lúc này chỉ có hai khách quen trong cửa hàng, khách chuyên đi du lịch ba lô theo câu chuyện của họ. Mike bỏ cả tiếng đồng hồ cuối ngày để giải thích những điểm hay và dở của hai nhãn hiệu ba-lô hạng nhẹ với họ. Nhưng họ chuyển từ việc trả giá nghiêm túc sang say sưa kể mấy câu chuyện mới nhất khi đi đường của mình.  Sự xao nhãng của họ làm Mike có cơ hội để nghỉ ngơi.

"Tôi ở lại cũng không sao đâu, " tôi nói. Tôi vẫn không thể trở lại lớp vỏ đờ đẫn bảo vệ mình, và mọi thứ hôm nay có vẻ gần và lớn một cách kỳ quặc, như thể tôi đã lôi bông gòn ra khỏi tai vậy. Tôi cố lờ mấy người đi bộ đường dài đang cười đùa này mà chẳng được.

"Cho anh biết nhé, " người đàn ông có thân hình chắc nịch có bộ râu màu hung chẳng hợp chút nào với mái tóc nâu sẫm. " Tôi đã từng nhìn thấy mấy con gấu xám khá gần ở Yellowstone rồi, nhưng chúng nó chẳng thấm gì so với con này.”  Tóc anh ta rối bù, còn quần áo trông giống như đã ở trong ba-lô không chỉ một vài ngày. Mới đi núi về.

"Làm gì có chuyện đó được. Gấu đen đâu có lớn tới mức đó. Gấu xám anh thấy chắc là gấu con quá. Người đàn ông thứ nhì cao và gầy, khuôn mặt anh rám nắng và có làn da dãi dầu sương gió.

"Thiệt đó, Bella, hai người này đi xong tôi cũng đóng cửa hàng luôn, Mike nói nhỏ.

"Nếu bạn muốn tôi đi...” tôi nhún vai.

"Khi đứng trên bốn chân, nó còn cao hơn cả anh,” người có râu khăng khăng trong khi tôi gom đồ đạc của mình lại. "To đùng và đen nhánh.  Tôi sẽ báo cáo chuyện này cho nhân viên kiểm lâm biết. Mọi người phải được cảnh báo – không phải nó ở tuốt trên núi, anh biết không - mà chỉ cách đầu con đường mòn có vài dặm thôi.”

Người có khuôn mặt dãi dầu sương gió cười và trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin. "Để tôi đoán xem – anh bạn đang đi trên đường?  Không được ăn ngủ đàng hoàng cả tuần rồi, phải không?"

"Nè, ừm, Mike, phải vậy không?" người có râu gọi, nhìn về phía chúng tôi.

"Hẹn gặp bạn vào thứ hai,"  tôi lầm bầm.

"Vâng, thưa Ngài, " Mike trả lời, quay đi.

"Nói tôi biết đi, đã bao giờ có cảnh báo nào mới đây trong vùng này - về gấu đen không?"

"Không, thưa Ngài. Nhưng luôn nên tránh xa và cất thực phẩm đúng cách.  Quý khách đã bao giờ thấy hộp trữ thức ăn phòng gấu phá phách loại mới chưa? Chỉ nặng có hai pao thôi...”

Cửa đẩy trượt mở để tôi bước vào màn mưa. Tôi co người trong áo khoác khi lao về phía xe mình.

Mưa nện thình thình lên mũ trùm đầu của tôi cũng to khác thường, nhưng sau đó tiếng gầm rú của động cơ xe của tôi đã nhận chìm mọi thứ khác.

Tôi không muốn quay về căn nhà trống vắng của Charlie.  Đêm qua đặc biệt đau đớn, và tôi không muốn trải qua cảnh đau khổ lần nữa.  Thậm chí sau khi cơn đau đủ lắng dịu để tôi ngủ được, nó vẫn không kết thúc. Như đã nói với Jessica sau khi xem phim xong, chắc chắn tôi sẽ gặp ác mộng.

Bây giờ tôi gặp các cơn ác mộng hằng đêm. Không thực sự là các cơn ác mộng, không phải ở số nhiều, vì luôn là cơn ác mộng giống nhau. Bạn sẽ nghĩ hẳn tôi sẽ phải nhàm sau bao tháng mơ cùng một giấc mộng,  nên sẽ không còn sợ nữa. Nhưng giấc mơ ấy luôn làm tôi kinh sợ, và chỉ chấm dứt khi tôi hét to thức dậy. Charlie đã không còn vô phòng xem tôi có gì không ổn không, để đảm bảo không có ai đột nhập bóp cổ tôi hay chuyện gì đó tương tự – bây giờ ông đã quen với chuyện đó rồi.

Cơn ác mộng của tôi có lẽ thậm chí sẽ không làm người khác sợ hãi.  Chẳng hề có gì nhảy ra, thét, "Hù!" cả.

Không quỷ, không ma, không người điên. Thực ra là chẳng có gì hết.  Chỉ là hư không.  Chỉ là mê cung bất tận của những thân cây phủ đầy rêu, yên tĩnh đến nỗi im lặng trở thành áp lực khó chịu đè lên màng nhĩ tôi.  Trời tối, như hoàng hôn của một ngày nhiều mây, chỉ sáng vừa đủ để thấy rằng chẳng có gì để thấy. Tôi vội vã đi qua bóng tối ảm đạm không lối đi, luôn tìm kiếm, tìm kiếm, tìm kiếm, càng lúc càng điên cuồng hơn khi thời gian trôi qua, cố đi nhanh hơn, dù đi nhanh làm tôi vấp ngã...  Rồi sẽ đến mức trong giấc mơ của tôi - và tôi có thể cảm thấy điều đó đang đến, nhưng dường như tôi chẳng bao giờ choàng tỉnh khi điều đó chưa đập vào tâm trí tôi -- khi tôi không thể nhớ ra mình đang tìm kiếm điều gì. Khi tôi nhận ra rằng chẳng có gì để tìm kiếm, và chẳng gì để tìm thấy.

Khi tôi nhận ra rằng chẳng bao giờ có gì khác ngoài khu rừng thê lương, trống rỗng này, và chẳng bao giờ có điều gì khác dành cho tôi ... chẳng có gì ngoài hư vô...

Thường thì đó là lúc tôi bắt đầu thét lên.

Tôi chẳng chú ý mình đang lái xe đi đâu nữa - chỉ lang thang qua những con đường nhỏ ướt át, không người khi tôi tránh lối về nhà - vì tôi chẳng có nơi nào để đi.

Tôi ước mình có thể cảm thấy đờ đẫn trở lại, nhưng tôi không sao nhớ nỗi trước đây sao mình lại làm vậy được. Ác mộng đang ám ảnh tâm trí tôi, làm tôi nghĩ về những điều sẽ làm tôi đau đớn. Tôi không muốn nhớ đến khu rừng ấy. Khi rùng mình cố trốn những hình ảnh ấy, tôi thấy mắt mình đẫm lệ và nỗi đau bắt đầu viền quanh vết thương trong ngực. Tôi buông một tay khỏi tay lái rồi siết chặt thân mình.

Sẽ như thể tôi chưa hề tồn tại trên đời này. Những lời ấy lởn vởn trong đầu tôi, không rõ như ảo giác đêm qua. Chỉ là từ ngữ, không thành tiếng, như in trên trang giấy. Chỉ là từ ngữ, nhưng xé toạt vết thương trong tim, và tôi đạp thắng, biết mình không nên lái xe khi đau đớn như thế này.

Tôi cong người, áp mặt vào vô - lăng và cố thở không dùng phổi.

Tôi tự hỏi chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Có lẽ một ngày nào đó, vài năm kể từ hôm nay – chỉ cần cơn đau giảm tới mức tôi có thể chịu nỗi nó - tôi sẽ có thể nhìn lại những tháng ngày ngắn ngủi mãi là thời gian đẹp đẽ nhất đời mình. Và, nếu có bao giờ cơn đau đủ nhẹ bớt để tôi có thể làm được chuyện đó, tôi chắc chắn mình sẽ cảm thấy biết ơn khoảng thời gian anh đã mang lại cho tôi. Nhiều hơn tôi đã mong, nhiều hơn tôi đáng được vậy. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ có thể nhìn nhận chuyện này theo cách đó.

Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu vết thương này chẳng bao giờ khá hơn?  Nếu mép vết thương xù xì chẳng bao giờ lành?  Nếu tổn hại là vĩnh viễn và không thể thay đổi được?

Tôi siết chặt mình. Như thể anh chưa từng tồn tại trên đời này, tôi tuyệt vọng nghĩ.  Đi mà hứa hết sức ngu ngốc và hứa mà không thể giữ lời được!  Anh có thể ăn cắp hình của tôi, lấy lại quà của anh, nhưng anh chẳng thể làm mọi thứ giống như trước lúc tôi gặp anh được. Bằng chứng cụ thể này là phần ít ỏi nhất của tình thế. Tôi đã thay đổi, tâm hồn tôi đã thay đổi đến mức chẳng thể nào nhận ra được.  Thậm chỉ bề ngoài của tôi cũng thay đổi - mặt tôi xám xịt, trắng bệch, trừ các quầng thâm màu tím do những cơn ác mộng để lại. Mắt tôi đen đủ để nổi bật trên làn da xanh xao của tôi - nếu tôi xinh đẹp, và nhìn từ xa – bây giờ thậm chí có thể coi tôi là ma cà rồng được rồi. Nhưng tôi không xinh đẹp, nên chắc trông tôi giống thây ma sống lại hơn.

Như thể anh chưa từng tồn tại trên đời này?  Thật điên khùng.  Đó là lời hứa anh chẳng bao giờ giữ, một lời hứa đã không thể giữ được ngay khi anh vừa hứa.

Tôi dộng đầu vô tay lái, ráng làm mình quên cơn đau dữ dội hơn.

Tôi thiệt hết sức ngu ngốc khi cứ lo giữ lời hứa của mình. Lô-gích ở đâu khi tôn trọng một hợp đồng đã bị vi phạm bởi phía bên kia chứ?  Ai mà quan tâm nếu tôi liều lĩnh và ngớ ngẩn?

Chẳng có lý cớ gì mà phải tránh liều lĩnh, chẳng có cái lý do gì mà không nên ngu ngốc.

Tôi cười gằn, vẫn há miệng thở.  Liều lĩnh ở Forks – bây giờ tôi đã có một ý tưởng vô vọng.

Tâm trạng u ám làm tôi phân tâm, và sự phân tâm làm dịu cơn đau. Tôi thở dễ dàng hơn, và tôi đã có thể tựa lưng vào ghế ngồi. Cho dù hôm nay trời lạnh , trán tôi vẫn đầm đìa mồ hôi.

Tôi tập trung vào ý tưởng vô vọng của mình để khỏi đắm chìm lại vào những kỷ niệm đau khổ. Liều lĩnh ở Forks hẳn cần rất nhiều óc sáng tạo - có lẽ nhiều hơn óc sáng tạo tôi đang có. Nhưng tôi ước mình tìm ra cách...  Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu không cứ một mình tuân thủ mãi một hiệp ước đã bị vi phạm. Nếu tôi cũng là người bội ước. Nhưng làm sao tôi gian lận được trong thoả thuận này, ở đây, trong thành phố nhỏ chẳng chút hiểm nguy này?  Tất nhiên, Forks không phải lúc nào cũng vô hại như thế, nhưng bây giờ nó đúng như nó luôn thế: buồn tẻ, an toàn.

Tôi nhìn chằm chằm vào kính chắn gió hồi lâu, suy nghĩ của tôi hoạt động chậm chạp - Tôi dường như không thể khiến những suy nghĩ đó mang lại kết quả. Tôi tắt động cơ đang rên rỉ tội nghiệp vì bị để chạy không quá lâu, rồi bước ra màn mưa.

Mưa lạnh nhỏ qua tóc rồi chảy qua má như những giọt nước mắt không muối, làm đầu óc tôi minh mẫn. Tôi chớp cho nước ra khỏi mắt, nhìn ngây người qua bên kia đường.

Sau một phút nhìn chằm chằm, tôi nhận ra mình đang ở đâu. Tôi đã đỗ xe giữa làn đường đi về hướng bắc của Russell Avenue. Tôi đang đứng trước nhà Cheney - xe tải của tôi đang chặn lối lái xe vào nhà của họ - và đường vào nhà gia đình Markses. Tôi biết mình phải dời xe đi chỗ khác, và tôi phải về nhà. Thật sai lầm khi đi lang thang như vậy, bị phân tâm và suy nhược, một hiểm hoạ trên đường phố của Forks. Ngoài ra, có thể sẽ có người nhận ra tôi rồi báo cho Charlie biết.

Khi hít thật sâu để chuẩn bị lên đường, một bảng hiệu trong sân cỏ nhà Markes khiến tôi chú ý - chỉ là một miếng bìa các-tông lớn để tựa vào trụ gắn hộp thư của họ, với chữ đen viết nguệch ngoạc bằng chữ in ngang qua tấm bìa.

Đôi khi, số phận xảy ra.

Trùng hợp ngẫu nhiên?  Hay trời đã định?  Tôi không biết, nhưng có vẻ ngu ngốc sao đó nếu nghĩ rằng đó là trời định, nếu nghĩ rằng mấy cái xe máy ọp ẹp đang bị rỉ sét trong sân trước nhà Markses để cạnh cái bảng viết tay BÁN, NHƯ NGUYÊN TRẠNG đang vì một mục đích cao cả hơn nào đó bằng cách có mặt ở đó, đúng nơi tôi cần chúng ở.

Cũng có lẽ chẳng phải là số phận. Có lẽ có đủ cách để liều lĩnh, mà tôi chỉ cần mở to mắt ra là nhìn thấy thôi.

Liều lĩnh và ngu ngốc. Đó là hai từ rất ưa thích của Charlie để chỉ xe máy.

Charlie không có nhiều việc phải làm như cớm ở các thành phố lớn, nhưng ông được gọi đến giúp đỡ khi có tai nạn giao thông. Với mạch đường cao tốc dài dằng dặt, ẩm ướt, quanh co và xuyên qua rừng, hết khúc quanh gắt này đến khúc quanh gắt khác, thì không hề thiếu loại việc làm đó. Nhưng mặc cho đoạn đường dài đăng đẳng đầy khúc quanh đó, hầu hết mọi người đều không bị sao cả. Ngoại trừ xe máy, và Charlie đã thấy quá nhiều nạn nhân, đa số là thanh niên, gục ngã trên đường cao tốc.

Ông đã bắt tôi hứa trước khi tôi lên mười là tôi sẽ không bao giờ để ai chở bằng xe máy. Ngay cả ở lứa tuổi đó, tôi đã hứa ngay chẳng cần phải suy nghĩ kỹ.  Ai mà thèm đi xe máy ở đây chứ? Giống như tắm 60-dặm-một-giờ vậy.

Tôi đã có quá nhiều lời hứa phải giữ...

Tôi đã hiểu ra mình muốn gì. Tôi muốn mình ngu ngốc và liều lĩnh, và tôi muốn không giữ lời hứa nữa.

Tại sao lại chọn cách này?

Vì đó là cách mà tôi đến giờ có thể nghĩ ra. Tôi bì bõm trong mưa đến trước cửa nhà Markses rồi nhấn chuông.

Một trong mấy người con trai của Marks mở cửa, một người trẻ hơn tôi, sinh viên năm thứ nhất. Tôi không nhớ ra tên anh chàng.

Mái tóc đỏ hung của anh chàng chỉ mới tới vai tôi.

Anh chàng chẳng gặp khó khăn gì trong việc nhớ tên tôi. "Bella Swan phải không?" anh chàng hỏi đầy ngạc nhiên.

"Em muốn bán xe máy này bao nhiêu tiền?" Tôi nói hổn hển, chĩa ngón cái qua vai về chỗ để xe.

"Chị nói thiệt hả?" anh chàng hỏi.

"Dĩ nhiên rồi.

"Đâu chạy được đâu.”

Tôi thở dài sốt ruột - đây là điều tôi đã đoán ra từ bảng hiệu. "Bao nhiêu?"

"Nếu chị muốn thì cứ lấy đi. Mẹ em bắt bố em đẩy nó ra đường để người ta đổ chung với rác đó mà.”

Tôi nhìn lướt qua mấy chiếc xe máy lần nữa và thấy chúng đang được đặt trên đống cỏ vụn và cành khô.

"Em có chắc không?”

"Chắc chắn mà, chị có muốn hỏi mẹ em không?"

Có lẽ không nên để dính líu đến những người lớn có thể kể chuyện này cho Charlie biết.

"Không, tôi tin em rồi.

"Chị có muốn em giúp không?" anh chàng đề nghị. "Không nhẹ đâu.”

" OK, cám ơn. Tuy vậy, tôi chỉ cần một chiếc thôi.

"Lấy cả hai luôn cũng được,” cậu bé nói. "Có lẽ chị sẽ cần tìm một số phụ tùng đó.”

Anh chàng theo tôi bước ra cơn mưa như trút nước và giúp tôi chất cả hai chiếc xe máy nặng nề vào thùng xe tải của tôi. Anh chàng có vẻ muốn thoát khỏi chúng quá, nên tôi không cãi lại làm gì.

"Tuy vậy, chị sẽ làm gì với chúng vậy?" anh ta hỏi. "Mấy cái xe này đã không chạy được nhiều năm rồi.”

"Tôi cũng đoán vậy, " tôi nói, nhún vai. Cơn bốc đồng bất tử đã không đúng như dự định.

"Có lẽ tôi sẽ đưa chúng đến tiệm Dowling.”

Anh chàng khịt mũi. "Dowling thế nào cũng sẽ tính tiền sửa chúng mắc hơn giá trị chúng mang lại.”

Tôi không cãi được chuyện đó. John Dowling nổi tiếng tính tiền mắc; không ai đến chỗ ông nếu không nguy cấp. Hầu hết mọi người thích chạy luôn đến Port Angeles hơn, nếu xe họ còn chạy được. Tôi đã rất may mắn trong chuyện này - tôi đã lo, khi Charlie mới tặng tôi chiếc xe tải cổ lổ sỉ này, là tôi không đủ khả năng giữ cho nó tiếp tục hoạt động. Nhưng tôi chẳng hề gặp bất kỳ vấn đề nào với nó, ngoài tiếng động cơ gầm rú và giới hạn tốc độ tối đa năm mươi lăm-dặm-một-giờ. Jacob Black đã chăm sóc nó rất cẩn thận khi nó còn thuộc về quyền sở hữu của cha anh chàng, Billy...

Ý nghĩ chợt xẹt ra như sét đánh – chẳng hề vô lý, nếu tính đến cơn bão này. "Em biết không?  Thế cũng được. Tôi có biết một người lắp ráp xe hơi.”

"Ồ. Vậy thì tốt rồi. " Anh chàng mỉm cười nhẹ nhõm.

Anh vẫy tay khi tôi lui xe ra, vẫn mỉm cười.  Một chú nhóc thân thiện.

Bây giờ tôi lái xe nhanh và quả quyết, vội vã về nhà trước khi có chút xíu cơ hội nào để Charlie có thể xuất hiện, mặc dù hiếm có chuyện ông nghỉ việc về nhà sớm. Tôi lao vào nhà đến điện thoại, chìa khóa xe vẫn cầm trong tay.

"Vui lòng cho cháu gặp cảnh sát trưởng Swan,”  tôi nói khi người phó trả lời. "Bella đây.”

"Ồ, chào, Bella, " phó cảnh sát trưởng Steve ân cần nói. "Chú sẽ gọi ông ấy.”

Tôi đợi.

"Có chuyện gì vậy, Bella?" Charlie hỏi ngay khi ông nhấc điện thoại.

"Con không được gọi bố ở cơ quan nếu không khẩn cấp sao?"

Ông yên lặng một chốc. "Trước đây con chưa từng làm vậy. Có chuyện gì khẩn cấp không?

"Không. Con chỉ muốn biết đường đến nhà gia đình Black thôi – con không chắc mình còn nhớ đường đi không nữa. Con muốn đi thăm Jacob. Đã mấy tháng rồi con không gặp anh chàng.”

Khi Charlie nói lần nữa, giọng ông vui hơn nhiều. "Ý hay đó, Bells. Con có bút ở đó chưa?"

Đường đi ông đã chỉ rất đơn giản. Tôi cam đoan với ông là tôi sẽ về kịp ăn tối, dù ông cứ bảo tôi đừng vội. Ông muốn đi cùng tôi đến La Push, nhưng tôi không muốn vậy.

Chính vì có thời hạn chót nên tôi lái thật nhanh qua con đường âm u vì bão ra khỏi thành phố. Tôi hy vọng có thể gặp Jacob chỉ có một mình. Billy có lẽ sẽ tố cáo tôi nếu ông biết tôi đang mưu toan gì.

Trong khi đang chạy, tôi hơi lo về phản ứng của Billy khi gặp tôi. Ông hẳn sẽ quá hài lòng. Trong tâm trí Billy, hiển nhiên, chuyện này rốt cuộc lại kết thúc tốt hơn ông dám mơ đến. Niềm vui và nỗi nhẹ nhõm của ông sẽ chỉ nhắc tôi nhớ đến một thứ tôi không thể chịu đựng nỗi khi bị nhắc nhở đến.  Xin đừng làm vậy hôm nay, tôi lặng lẽ cầu xin.

Tôi đã kiệt quệ rồi.

Nhà Black khá quen thuộc, căn nhà gỗ nhỏ có cửa sổ hẹp, màu đỏ buồn tẻ khiến nó giống một cái chuồng nhỏ xíu. Đầu Jacob ló ra cửa sổ trước khi tôi kịp ra khỏi xe tải. Rõ ràng tiếng gầm rú của động cơ quen thuộc đã báo cho anh chàng biết tôi đang đến gần. Jacob rất mừng khi Charlie mua chiếc xe tải của Billy cho tôi, làm Jacob khỏi phải lái nó khi anh chàng đã đến tuổi trưởng thành. Tôi rất thích chiếc xe tải của mình, nhưng hình như Jacob thấy hạn chế tốc độ là một khuyết điểm.

Anh chàng gặp tôi trên đường vào nhà.

"Bella!" Nụ cười phấn khích trải rộng qua khuôn mặt anh, hàm răng trắng sáng nổi bật trên làn da nâu sẫm. Tôi chưa từng thấy tóc anh chàng để khác kiểu tóc đuôi gà thường thấy.  Mái tóc xoã như bức màn xa-tanh đen ở hai bên khuôn mặt phóng khoáng.

Trong tám tháng vừa rồi, Jacob đã lớn rất nhanh. Anh chàng đã qua giai đoạn các bắp thịt mềm mại trẻ thơ đã rắn lại thành cơ bắp của một thanh niên cao lêu nghêu rắn chắc; gân và mạch máu nổi bật dưới làn da nâu đỏ của cánh tay, bàn tay anh chàng. Khuôn mặt anh vẫn dịu dàng như trong trí nhớ của tôi, dù cũng đã rắn rỏi -  gò má nhô cao hơn, hàm bạnh ra, mọi nét tròn trĩnh trẻ thơ đã biến mất.

"Chào, Jacob!" Tôi cảm thấy trào dâng niềm hăng hái chưa từng có vì nụ cười của anh chàng. Tôi nhận ra mình thật vui vì gặp anh.

Khám phá này làm tôi ngạc nhiên.

Tôi mỉm cười đáp lại, và cái gì đó đã ghép vào nhau đúng chỗ, như hai miếng ráp hình phù hợp. Tôi đã quên mình thích Jacob Black biết bao.

Anh chàng dừng lại cách tôi vài bước chân, và tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đầy ngạc nhiên, ngửa đầu dù mưa quất vào mặt.

"Bạn lại cao thêm nữa!" Tôi kinh ngạc buộc tội.

Anh chàng cười to, nụ cười toét rộng đến mang tai. "Sáu feet năm rồi, anh chàng tự mãn thông báo. Giọng trầm hơn, nhưng vẫn là giọng khàn khàn tôi vẫn nhớ.

"bao giờ ngừng cao không?" Tôi lắc đầu hoài nghi. "Bạn cao quá sức.

"Chỉ là một cây sào thôi.” Anh chàng nhăn nhó. "Vào nhà đi! Bạn ướt sũng cả rồi. "

Anh chàng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa xoắn tóc trong bàn tay to lớn của mình. Anh lôi sợi dây thun ở túi quần ra rồi buộc tóc lại.

", cha ơi, anh gọi khi cúi xuống né để đi qua cửa trước. "Coi ai ghé chơi nè.

Billy đang ở trong phòng khách vuông vắn nhỏ xíu, sách trên tay.  Ông đặt sách vào lòng rồi quay xe chạy đến khi nhìn thấy tôi.

"Chà, không đùa đấy chứ! Rất vui được gặp cháu, Bella.”

Chúng tôi bắt tay. Bàn tay tôi lọt thỏm trong cái siết tay to lớn của ông.

"Ngọn gió nào mang cháu đến đây vậy? Charlie ổn cả chứ?"

"Dạ, hết sức ổn. Con chỉ muốn gặp Jacob mà thôi – đã lâu quá rồi con không gặp.”

Mắt Jacob sáng bừng lên vì lời nói của tôi. Anh chàng đang cười toe toét đến nỗi trông y như thể nó sẽ làm đau má anh chàng lắm đây.

"Cháu ở lại dùng bữa tối nhé?" Billy cũng đầy nhiệt tình.

"Không ạ, con phải về cho Charlie ăn, bác biết rồi mà.”

"Để bác gọi bố cháu ngay nhé, " Billy đề nghị. "Bố cháu luôn được mong đợi.”

Tôi cười to giấu nỗi bất an. "Đâu phải bác sẽ không bao giờ gặp lại con nữa đâu.  Con hứa sẽ trở lại ngay – nhiều tới mức bác phải phát chán vì con.”  Rốt cuộc, nếu Jacob có thể sửa được cái xe máy, thì cũng phải có người dạy tôi chạy.

Billy cười khúc khích trả lời. " OK, lần sau vậy. "

"Nè, Bella, bạn muốn làm ?" Jacob hỏi.

"Gì cũng được.  Bạn đang làm gì thì tôi làm gián đoạn vậy?” Tôi cảm thấy hết sức dễ chịu khi ở đây.  Thật quen thuộc, nhưng cũng đủ xa. Chẳng hề có điều gì làm gợi nhớ đến quá khứ đau đớn vừa qua.

Jacob do dự. "Tôi vừa định sửa xe, nhưng mình có thể làm chuyện khác ...”

"Không, tuyệt lắm!" Tôi ngắt lời. " Tôi thích đi coi xe của bạn.”

"OK, " anh nói, không tin cho lắm. "Nó ở phía sau, trong ga-ra.”

Thế quá tốt, tôi nghĩ thầm. Tôi vẫy tay chào Billy. "Hẹn gặp lại. "

Hàng cây và bụi rậm dày đặt che chắn ga-ra với căn nhà. Ga-ra chỉ là hai căn trước đây là nhà kho rộng được ghép lại với nhau bằng cách phá vách chung đi.

Dưới mái nhà này, được đặt trên mấy khối bê-tông xỉ, là cái tôi thấy giống một chiếc xe hơi đã hoàn thành.  Ít nhất, tôi cũng nhận ra biểu tượng trên lưới tản nhiệt.

"Loại Volkswagen gì vậy?" Tôi hỏi.

"Đó chiếc Rabbit cũ - 1986, xe cổ điển. "

"Tới đâu rồi?"

"Sắp xong rồi, " anh chàng vui sướng nói.  Rồi giọng anh chàng hạ giọng nói nhỏ. "Bố tôi đã giữ lời vào mùa xuân năm ngoái. "

"A, " tôi nói.

Anh có vẻ hiểu vì sao tôi miễn cưỡng với đề tài này. Tôi cố không nhớ đến tháng Năm vừa qua ở lễ hội khiêu vũ. Jacob được cha anh hối lộ bằng tiền và phụ tùng xe để chuyển thông điệp ở đó. Billy muốn tôi giữ khoảng cách an toàn với người quan trọng nhất đời tôi. Hoá ra mối quan ngại của ông, cuối cùng, không còn cần thiết nữa. Bây giờ tôi quá sức an toàn rồi.

Nhưng tôi đang xem liệu mình có thể làm gì để thay đổi điều đó.

"Jacob, bạn có biết gì về xe máy không?" Tôi hỏi.

Anh chàng nhún vai. "Chút ít. Embry bạn tôi có một chiếc xe máy chạy trên địa hình gồ ghề. Chúng tôi thỉnh thoảng có mày mò tìm hiểu nó. Chi vậy?

"Ừm... " tôi bặm môi suy nghĩ. Tôi không rõ liệu anh có thể giữ kín không, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. "Tôi mới có mấy cái xe máy, và mấy cái xe này không hoàn hảo cho lắm. Tôi không biết bạn có thể làm tụi nó chạy được không?"

"Hay lắm.” Anh có vẻ rất vui vì thách thức này. Khuôn mặt anh chàng rực sáng. "Để tôi thử xem.”

Tôi giơ lên một ngón tay cảnh báo. " Vấn đề ở đây là " tôi giải thích, "Charlie không thích xe máy.  Thành thật mà nói thì chắc bố tôi sẽ bị đứt mạch máu não nếu biết chuyện này. Vì thế bạn không được nói với Billy. "

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. " Jacob mỉm cười. " Tôi hiểu mà.”

"Tôi sẽ trả tiền cho bạn,”  tôi nói tiếp.

Câu này làm anh chàng khó chịu. "Không. Tôi muốn giúp. Bạn không được trả tiền cho tôi.”

"Ừm … vậy thì trao đổi nhé?" Tôi suy tính chuyện này, nhưng có vẻ khá hợp lý. " Tôi chỉ cần một chiếc thôi - và tôi cũng cần học chạy nữa. Vậy vầy thì sao nè? Tôi cho bạn cái xe kia để bạn dạy tôi chạy nhé.”

"Tu-uyệt.” Anh chàng làm cho lời nói thành hai âm tiết.

"Chờ chút đã  - bạn đã được phép lái xe chưa?  Sinh nhật bạn khi nào vậy?”

"Bạn lỡ dịp rồi,”  anh trêu chọc, nheo mắt giả vờ oán giận. " Tôi đã mười sáu tuổi rồi.”

"Tuổi tác của bạn chưa từng ngăn bạn lái xe mà, " tôi lẩm bẩm. "Xin lỗi vì đã quên sinh nhật bạn.”

"Đừng lo chuyện đó nữa.  Tôi cũng có nhớ sinh nhật bạn đâu.  Bạn bao nhiêu tuổi nhỉ, bốn mươi hả?"

Tôi khụt khịt. "Suýt đúng.”

"Vậy mình tổ chức chung để bù lại đi.”

"Nghe giống hẹn hò quá hé.”

Mắt anh chàng lấp lánh vì từ này.

Tôi cần kiềm chế nhiệt tình trước khi tôi khiến anh ta hiểu lầm - chỉ là vì rất lâu rồi tôi không cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ như thế.  Sự hiếm hoi của cảm giác này khiến khó quản lý nó hơn.

"Có lẽ khi sửa xong xe – là lúc mình tự tặng quà cho mình,” tôi nói thêm.

"Đồng ý. Khi nào bạn mang chúng xuống đây?"

Tôi cắn môi bối rối. "Mấy cái xe đang ở trong xe tải, " tôi thú nhận.

"Tuyệt. " Anh chàng thực lòng.

"Liệu Billy có thấy lúc mình mang nó đi không?"

Anh chàng nháy mắt với tôi. "Mình phải làm lén. "

Chúng tôi rón rén đi vòng từ phía đông, sát mấy cái cây khi đã trong tầm nhìn của cửa sổ, sẽ giả vờ đi dạo bình thường, để phòng hờ. Jacob dỡ nhanh mấy chiếc xe khỏi thùng xe, đẩy từng chiếc vô bụi cây tôi đang núp. Có vẻ thật dễ dàng đối với anh chàng - tôi nhớ mấy cái xe nặng hơn thế rất, rất nhiều.

"Mấy chiếc này không tệ chút nào,” Jacob đánh giá khi chúng tôi đẩy chúng qua bìa rừng.” Chiếc này sẽ đáng giá lắm đây khi tôi sửa xong – đây là một chiếc Harley Sprint cổ.”

"Vậy thì chiếc đó là của bạn.”

"Chắc không?"

"Chắn chắn.

"Nhưng mấy cái xe này cũng sẽ phải tốn chút tiền đó,” anh chàng nói, cau mày nhìn phần kim loại đen xì. "Mình sẽ phải dành tiền mua phụ tùng trước.”

"Không có chuyện mình đâu, " tôi không đồng ý. " Nếu bạn làm việc chuyện này miễn phí, thì tôi sẽ trả tiền mua phụ tùng.”

"Tôi không biết...” anh chàng lẩm bẩm.

"Tôi có để dành được ít tiền. Tiền để dành học đại học đó.”  Đại học đại hiếc, tôi nghĩ thầm. Chẳng có vẻ gì là tôi sẽ dành dụm đủ tiền để đi được tới đâu – mà hơn nữa, dù sao thì tôi cũng chẳng muốn rời Forks nữa. Mà có ảnh hưởng gì đâu nếu xài một chút trong số đó?

Jacob chỉ gật đầu.  Toàn bộ chuyện này hết sức dễ hiểu đối với anh chàng.

Khi chúng tôi quay lại ga-ra tạm, tôi ngẫm nghĩ về vận may của mình. Chỉ một cậu bé ở tuổi thiếu niên mới chịu làm chuyện này: lừa cả hai ông bố để sửa mấy cái xe nguy hiểm bằng tiền để dành học đại học của tôi. Anh chàng chẳng hề thấy có gì sai trái trong chuyện đó. Jacob quả là một món quà của thượng đế.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.