Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
(12)
Twilight 8. PORT ANGELES
Chạng vạng 8. PORT ANGELES
Jess drove faster than the Chief, so we made it to Port Angeles by four. It had been a while since I'd had a girls' night out, and the estrogen rush was invigorating. We listened to whiny rock songs while Jessica jabbered on about the boys we hung out with. Jessica's dinner with Mike had gone very well, and she was hoping that by Saturday night they would have progressed to the first-kiss stage. I smiled to myself, pleased.
Jess lái nhanh hơn cả Cảnh sát trưởng, nên chúng tôi đến Port Angeles trước bốn giờ. Đã lâu rồi tôi mới có một đêm đi chơi với bạn gái nên hoóc-môn dâng trào hừng hực. Chúng tôi lắng nghe những ca khúc rock buồn bã trong khi Jessica nói liến thoắng về những bạn trai chúng tôi đã cùng đi chơi. Bữa tối của Jessica với Mike đã diễn ra tốt đẹp, và cô nàng hy vọng vào đêm thứ bảy chắc họ sẽ đến giai đoạn trao nụ hôn đầu. Tôi mỉm cười với mình, hài lòng.
8

8. PORT ANGELES

Jess drove faster than the Chief, so we made it to Port Angeles by four.

It had been a while since I'd had a girls' night out, and the estrogen rush was invigorating. We listened to whiny rock songs while Jessica jabbered on about the boys we hung out with. Jessica's dinner with Mike had gone very well, and she was hoping that by Saturday night they would have progressed to the first-kiss stage. I smiled to myself, pleased.

Angela was passively happy to be going to the dance, but not really interested in Eric. Jess tried to get her to confess who her type was, but I interrupted with a question about dresses after a bit, to spare her. Angela threw a grateful glance my way.

Port Angeles was a beautiful little tourist trap, much more polished and quaint than Forks. But Jessica and Angela knew it well, so they didn't plan to waste time on the picturesque boardwalk by the bay. Jess drove straight to the one big department store in town, which was a few streets in from the bay area's visitor-friendly face.

The dance was billed as semiformal, and we weren't exactly sure what that meant. Both Jessica and Angela seemed surprised and almost disbelieving when I told them I'd never been to a dance in Phoenix.

"Didn't you ever go with a boyfriend or something?" Jess asked dubiously as we walked through the front doors of the store.

"Really," I tried to convince her, not wanting to confess my dancing problems. "I've never had a boyfriend or anything close. I didn't go out much."

"Why not?" Jessica demanded.

"No one asked me," I answered honestly.

She looked skeptical. "People ask you out here," she reminded me, "and you tell them no." We were in the juniors' section now, scanning the racks for dress-up clothes.

"Well, except for Tyler," Angela amended quietly.

"Excuse me?" I gasped. "What did you say?"

"Tyler told everyone he's taking you to prom," Jessica informed me with suspicious eyes.

"He said what?" I sounded like I was choking.

"I told you it wasn't true," Angela murmured to Jessica.

I was silent, still lost in shock that was quickly turning to irritation.

But we had found the dress racks, and now we had work to do.

"That's why Lauren doesn't like you," Jessica giggled while we pawed through the clothes.

I ground my teeth. "Do you think that if I ran him over with my truck he would stop feeling guilty about the accident? That he might give up on making amends and call it even?"

"Maybe," Jess snickered. '"If that's why he's doing this."

The dress selection wasn't large, but both of them found a few things to try on. I sat on a low chair just inside the dressing room, by the three-way mirror, trying to control my fuming.

Jess was torn between two — one a long, strapless, basic black number, the other a knee-length electric blue with spaghetti straps. I encouraged her to go with the blue; why not play up the eyes? Angela chose a pale pink dress that draped around her tall frame nicely and brought out honey tints in her light brown hair. I complimented them both generously and helped by returning the rejects to their racks. The whole process was much shorter and easier than similar trips I'd taken with Renée at home.

I guess there was something to be said for limited choices.

We headed over to shoes and accessories. While they tried things on I merely watched and critiqued, not in the mood to shop for myself, though I did need new shoes. The girls'-night high was wearing off in the wake of my annoyance at Tyler, leaving room for the gloom to move back in.

"Angela?" I began, hesitant, while she was trying on a pair of pink strappy heels — she was overjoyed to have a date tall enough that she could wear high heels at all.

Jessica had drifted to the jewelry counter and we were alone.

"Yes?" She held her leg out, twisting her ankle to get a better view of the shoe.

I chickened out. "I like those."

"I think I'll get them — though they'll never match anything but the one dress," she mused.

"Oh, go ahead — they're on sale," I encouraged. She smiled, putting the lid back on a box that contained more practical-looking off-white shoes.

I tried again. "Um, Angela…" She looked up curiously.

"Is it normal for the… Cullens" — I kept my eyes on the shoes — "to be out of school a lot?" I failed miserably in my attempt to sound nonchalant.

"Yes, when the weather is good they go backpacking all the time — even the doctor. They're all real outdoorsy," she told me quietly, examining her shoes, too. She didn't ask one question, let alone the hundreds that Jessica would have unleashed. I was beginning to really like Angela.

"Oh." I let the subject drop as Jessica returned to show us the rhinestone jewelry she'd found to match her silver shoes.

We planned to go to dinner at a little Italian restaurant on the boardwalk, but the dress shopping hadn't taken as long as we'd expected.

Jess and Angela were going to take their clothes back to the car and then walk down to the bay. I told them I would meet them at the restaurant in an hour — I wanted to look for a bookstore. They were both willing to come with me, but I encouraged them to go have fun — they didn't know how preoccupied I could get when surrounded by books; it was something I preferred to do alone. They walked off to the car chattering happily, and I headed in the direction Jess pointed out.

I had no trouble finding the bookstore, but it wasn't what I was looking for. The windows were full of crystals, dream-catchers, and books about spiritual healing. I didn't even go inside. Through the glass I could see a fifty-year-old woman with long, gray hair worn straight down her back, clad in a dress right out of the sixties, smiling welcomingly from behind the counter. I decided that was one conversation I could skip. There had to be a normal bookstore in town.

I meandered through the streets, which were filling up with end-of-the-workday traffic, and hoped I was headed toward downtown. I wasn't paying as much attention as I should to where I was going; I was wrestling with despair. I was trying so hard not to think about him, and what Angela had said… and more than anything trying to beat down my hopes for Saturday, fearing a disappointment more painful than the rest, when I looked up to see someone's silver Volvo parked along the street and it all came crashing down on me. Stupid, unreliable vampire, I thought to myself.

I stomped along in a southerly direction, toward some glass-fronted shops that looked promising. But when I got to them, they were just a repair shop and a vacant space. I still had too much time to go looking for Jess and Angela yet, and I definitely needed to get my mood in hand before I met back up with them. I ran my fingers through my hair a couple of times and took some deep breaths before I continued around the corner.

I started to realize, as I crossed another road, that I was going the wrong direction. The little foot traffic I had seen was going north, and it looked like the buildings here were mostly warehouses. I decided to turn east at the next corner, and then loop around after a few blocks and try my luck on a different street on my way back to the boardwalk.

A group of four men turned around the corner I was heading for, dressed too casually to be heading home from the office, but they were too grimy to be tourists. As they approached me, I realized they weren't too many years older than I was. They were joking loudly among themselves, laughing raucously and punching each other's arms. I scooted as far to the inside of the sidewalk as I could to give them room, walking swiftly, looking past them to the corner.

"Hey, there!" one of them called as they passed, and he had to be talking to me since no one else was around. I glanced up automatically. Two of them had paused, the other two were slowing. The closest, a heavyset, dark-haired man in his early twenties, seemed to be the one who had spoken. He was wearing a flannel shirt open over a dirty t-shirt, cut-off jeans, and sandals. He took half a step toward me.

"Hello," I mumbled, a knee-jerk reaction. Then I quickly looked away and walked faster toward the corner. I could hear them laughing at full volume behind me.

"Hey, wait!" one of them called after me again, but I kept my head down and rounded the corner with a sigh of relief. I could still hear them chortling behind me.

I found myself on a sidewalk leading past the backs of several somber-colored warehouses, each with large bay doors for unloading trucks, padlocked for the night. The south side of the street had no sidewalk, only a chain-link fence topped with barbed wire protecting some kind of engine parts storage yard. I'd wandered far past the part of Port Angeles that I, as a guest, was intended to see. It was getting dark, I realized, the clouds finally returning, piling up on the western horizon, creating an early sunset. The eastern sky was still clear, but graying, shot through with streaks of pink and orange. I'd left my jacket in the car, and a sudden shiver made me cross my arms tightly across my chest. A single van passed me, and then the road was empty.

The sky suddenly darkened further, and, as I looked over my shoulder to glare at the offending cloud, I realized with a shock that two men were walking quietly twenty feet behind me.

They were from the same group I'd passed at the corner, though neither was the dark one who'd spoken to me. I turned my head forward at once, quickening my pace. A chill that had nothing to do with the weather made me shiver again. My purse was on a shoulder strap and I had it slung across my body, the way you were supposed to wear it so it wouldn't get snatched. I knew exactly where my pepper spray was — still in my duffle bag under the bed, never unpacked. I didn't have much money with me, just a twenty and some ones, and I thought about "accidentally" dropping my bag and walking away. But a small, frightened voice in the back of my mind warned me that they might be something worse than thieves.

I listened intently to their quiet footsteps, which were much too quiet when compared to the boisterous noise they'd been making earlier, and it didn't sound like they were speeding up, or getting any closer to me.

Breathe, I had to remind myself. You don't know they're following you. I continued to walk as quickly as I could without actually running, focusing on the right-hand turn that was only a few yards away from me now. I could hear them, staying as far back as they'd been before. A blue car turned onto the street from the south and drove  quickly past me. I thought of jumping out in front of it, but I hesitated, inhibited, unsure that I was really being pursued, and then it was too late.

I reached the corner, but a swift glance revealed that it was only a blind drive to the back of another building. I was half-turned in anticipation; I had to hurriedly correct and dash across the narrow drive, back to the sidewalk. The street ended at the next corner, where there was a stop sign. I concentrated on the faint footsteps behind me, deciding whether or not to run. They sounded farther back, though, and I knew they could outrun me in any case. I was sure to trip and go sprawling if I tried to go any faster. The footfalls were definitely farther back. I risked a quick glance over my shoulder, and they were maybe forty feet back now, I saw with relief. But they were both staring at me.

It seemed to take forever for me to get to the corner. I kept my pace steady, the men behind me falling ever so slightly farther behind with every step. Maybe they realized they had scared me and were sorry. I saw two cars going north pass the intersection I was heading for, and I exhaled in relief. There would be more people around once I got off this deserted street. I skipped around the corner with a grateful sigh.

And skidded to a stop.

The street was lined on both sides by blank, doorless, windowless walls.

I could see in the distance, two intersections down, streetlamps, cars, and more pedestrians, but they were all too far away. Because lounging against the western building, midway down the street, were the other two men from the group, both watching with excited smiles as I froze dead on the sidewalk. I realized then that I wasn't being followed.

I was being herded.

I paused for only a second, but it felt like a very long time. I turned then and darted to the other side of the road. I had a sinking feeling that it was a wasted attempt. The footsteps behind me were louder now.

"There you are!" The booming voice of the stocky, dark-haired man shattered the intense quiet and made me jump. In the gathering darkness, it seemed like he was looking past me.

"Yeah," a voice called loudly from behind me, making me jump again as I tried to hurry down the street. "We just took a little detour."

My steps had to slow now. I was closing the distance between myself and the lounging pair too quickly. I had a good loud scream, and I sucked in air, preparing to use it, but my throat was so dry I wasn't sure how much volume I could manage. With a quick movement I slipped my purse over my head, gripping the strap with one hand, ready to surrender it or use it as weapon as need demanded.

The thickset man shrugged away from the wall as I warily came to a stop, and walked slowly into the street.

"Stay away from me," I warned in a voice that was supposed to sound strong and fearless. But I was right about the dry throat — no volume.

"Don't be like that, sugar," he called, and the raucous laughter started again behind me.

I braced myself, feet apart, trying to remember through my panic what little self-defense I knew. Heel of the hand thrust upward, hopefully breaking the nose or shoving it into the brain. Finger through the eye socket — try to hook around and pop the eye out. And the standard knee to the groin, of course. That same pessimistic voice in my mind spoke up then, reminding me that I probably wouldn't have a chance against one of them, and there were four. Shut up! I commanded the voice before terror could incapacitate me. I wasn't going out without taking someone with me.

I tried to swallow so I could build up a decent scream.

Headlights suddenly flew around the corner, the car almost hitting the stocky one, forcing him to jump back toward the sidewalk. I dove into the road — this car was going to stop, or have to hit me. But the silver car unexpectedly fishtailed around, skidding to a stop with the passenger door open just a few feet from me.

"Get in," a furious voice commanded.

It was amazing how instantaneously the choking fear vanished, amazing how suddenly the feeling of security washed over me — even before I was off the street — as soon as I heard his voice. I jumped into the seat, slamming the door shut behind me.

It was dark in the car, no light had come on with the opening of the door, and I could barely see his face in the glow from the dashboard. The tires squealed as he spun around to face north, accelerating too quickly, swerving toward the stunned men on the street. I caught a glimpse of them diving for the sidewalk as we straightened out and sped toward the harbor.

"Put on your seat belt," he commanded, and I realized I was clutching the seat with both hands. I quickly obeyed; the snap as the belt connected was loud in the darkness. He took a sharp left, racing forward, blowing through several stop signs without a pause.

But I felt utterly safe and, for the moment, totally unconcerned about where we were going. I stared at his face in profound relief, relief that went beyond my sudden deliverance. I studied his flawless features in the limited light, waiting for my breath to return to normal, until it occurred to me that his expression was murderously angry.

"Are you okay?" I asked, surprised at how hoarse my voice sounded.

"No," he said curtly, and his tone was livid.

I sat in silence, watching his face while his blazing eyes stared straight ahead, until the car came to a sudden stop. I glanced around, but it was too dark to see anything beside the vague outline of dark trees crowding the roadside. We weren't in town anymore.

"Bella?" he asked, his voice tight, controlled.

"Yes?" My voice was still rough. I tried to clear my throat quietly.

"Are you all right?" He still didn't look at me, but the fury was plain on his face.

"Yes," I croaked softly.

"Distract me, please," he ordered.

"I'm sorry, what?"

He exhaled sharply.

"Just prattle about something unimportant until I calm down," he clarified, closing his eyes and pinching the bridge of his nose with his thumb and forefinger.

"Um." I wracked my brain for something trivial. "I'm going to run over Tyler Crowley tomorrow before school?"

He was still squeezing his eyes closed, but the corner of his mouth twitched.

"Why?"

"He's telling everyone that he's taking me to prom — either he's insane or he's still trying to make up for almost killing me last… well, you remember it, and he thinks prom is somehow the correct way to do this. So I figure if I endanger his life, then we're even, and he can't keep trying to make amends. I don't need enemies and maybe Lauren would back off if he left me alone. I might have to total his Sentra, though. If he doesn't have a ride he can't take anyone to prom…" I babbled on.

"I heard about that." He sounded a bit more composed.

"You did?" I asked in disbelief, my previous irritation flaring. "If he's paralyzed from the neck down, he can't go to the prom, either," I muttered, refining my plan.

Edward sighed, and finally opened his eyes.

"Better?"

"Not really."

I waited, but he didn't speak again. He leaned his head back against the seat, staring at the ceiling of the car. His face was rigid.

"What's wrong?" My voice came out in a whisper.

"Sometimes I have a problem with my temper, Bella." He was whispering, too, and as he stared out the window, his eyes narrowed into slits. "But it wouldn't be helpful for me to turn around and hunt down those…" He didn't finish his sentence, looking away, struggling for a moment to control his anger again. "At least," he continued, "that's what I'm trying to convince myself."

"Oh." The word seemed inadequate, but I couldn't think of a better response.

We sat in silence again. I glanced at the clock on the dashboard. It was past six-thirty.

"Jessica and Angela will be worried," I murmured. "I was supposed to meet them."

He started the engine without another word, turning around smoothly and speeding back toward town. We were under the streetlights in no time at all, still going too fast, weaving with ease through the cars slowly cruising the boardwalk. He parallel-parked against the curb in a space I would have thought much too small for the Volvo, but he slid in effortlessly in one try. I looked out the window to see the lights of La Bella Italia, and Jess and Angela just leaving, pacing anxiously away from us.

"How did you know where… ?" I began, but then I just shook my head. I heard the door open and turned to see him getting out.

"What are you doing?" I asked.

"I'm taking you to dinner." He smiled slightly, but his eyes were hard.

He stepped out of the car and slammed the door. I fumbled with my seat belt, and then hurried to get out of the car as well. He was waiting for me on the sidewalk.

He spoke before I could. "Go stop Jessica and Angela before I have to track them down, too. I don't think I could restrain myself if I ran into your other friends again."

I shivered at the threat in his voice.

"Jess! Angela!" I yelled after them, waving when they turned. They rushed back to me, the pronounced relief on both their faces simultaneously changing to surprise as they saw who I was standing next to. They hesitated a few feet from us.

"Where have you been?" Jessica's voice was suspicious.

"I got lost," I admitted sheepishly. "And then I ran into Edward." I gestured toward him.

"Would it be all right if I joined you?" he asked in his silken, irresistible voice. I could see from their staggered expressions that he had never unleashed his talents on them before.

"Er… sure," Jessica breathed.

"Um, actually, Bella, we already ate while we were waiting — sorry,"

Angela confessed.

"That's fine — I'm not hungry." I shrugged.

"I think you should eat something." Edward's voice was low, but full of authority. He looked up at Jessica and spoke slightly louder. "Do you mind if I drive Bella home tonight? That way you won't have to wait while she eats."

"Uh, no problem, I guess…" She bit her lip, trying to figure out from my expression whether that was what I wanted. I winked at her. I wanted nothing more than to be alone with my perpetual savior. There were so many questions that I couldn't bombard him with till we were by ourselves.

"Okay." Angela was quicker than Jessica. "See you tomorrow, Bella… Edward." She grabbed Jessica's hand and pulled her toward the car, which I could see a little ways away, parked across First Street. As they got in, Jess turned and waved, her face eager with curiosity. I waved back, waiting for them to drive away before I turned to face him.

"Honestly, I'm not hungry," I insisted, looking up to scrutinize his face. His expression was unreadable.

"Humor me."

He walked to the door of the restaurant and held it open with an obstinate expression. Obviously, there would be no further discussion. I walked past him into the restaurant with a resigned sigh.

The restaurant wasn't crowded — it was the off-season in Port Angeles.

The host was female, and I understood the look in her eyes as she assessed Edward. She welcomed him a little more warmly than necessary. I was surprised by how much that bothered me. She was several inches taller than I was, and unnaturally blond.

"A table for two?" His voice was alluring, whether he was aiming for that or not. I saw her eyes flicker to me and then away, satisfied by my obvious ordinariness, and by the cautious, no-contact space Edward kept between us. She led us to a table big enough for four in the center of the most crowded area of the dining floor.

I was about to sit, but Edward shook his head at me.

"Perhaps something more private?" he insisted quietly to the host. I wasn't sure, but it looked like he smoothly handed her a tip. I'd never seen anyone refuse a table except in old movies.

"Sure." She sounded as surprised as I was. She turned and led us around a partition to a small ring of booths — all of them empty. "How's this?"

"Perfect." He flashed his gleaming smile, dazing her momentarily.

"Um" — she shook her head, blinking — "your server will be right out."

She walked away unsteadily.

"You really shouldn't do that to people," I criticized. "It's hardly fair."

"Do what?"

"Dazzle them like that — she's probably hyperventilating in the kitchen right now."

He seemed confused.

"Oh, come on," I said dubiously. "You have to know the effect you have on people."

He tilted his head to one side, and his eyes were curious. "I dazzle people?"

"You haven't noticed? Do you think everybody gets their way so easily?"

He ignored my questions. "Do I dazzle you?"

"Frequently," I admitted.

And then our server arrived, her face expectant. The hostess had definitely dished behind the scenes, and this new girl didn't look disappointed. She flipped a strand of short black hair behind one ear and smiled with unnecessary warmth.

"Hello. My name is Amber, and I'll be your server tonight. What can I get you to drink?" I didn't miss that she was speaking only to him.

He looked at me.

"I'll have a Coke." It sounded like a question.

"Two Cokes," he said.

"I'll be right back with that," she assured him with another unnecessary smile. But he didn't see it. He was watching me.

"What?" I asked when she left.

His eyes stayed fixed on my face. "How are you feeling?"

"I'm fine," I replied, surprised by his intensity.

"You don't feel dizzy, sick, cold… ?"

"Should I?"

He chuckled at my puzzled tone.

"Well, I'm actually waiting for you to go into shock." His face twisted up into that perfect crooked smile.

"I don't think that will happen," I said after I could breathe again.

"I've always been very good at repressing unpleasant things."

"Just the same, I'll feel better when you have some sugar and food in you."

Right on cue, the waitress appeared with our drinks and a basket of breadsticks. She stood with her back to me as she placed them on the table.

"Are you ready to order?" she asked Edward.

"Bella?" he asked. She turned unwillingly toward me.

I picked the first thing I saw on the menu. "Um… I'll have the mushroom ravioli."

"And you?" She turned back to him with a smile.

"Nothing for me," he said. Of course not.

"Let me know if you change your mind." The coy smile was still in place, but he wasn't looking at her, and she left dissatisfied.

"Drink," he ordered.

I sipped at my soda obediently, and then drank more deeply, surprised by how thirsty I was. I realized I had finished the whole thing when he pushed his glass toward me.

"Thanks," I muttered, still thirsty. The cold from the icy soda was radiating through my chest, and I shivered.

"Are you cold?"

"It's just the Coke," I explained, shivering again.

"Don't you have a jacket?" His voice was disapproving.

"Yes." I looked at the empty bench next to me. "Oh — I left it in Jessica's car," I realized.

Edward was shrugging out of his jacket. I suddenly realized that I had never once noticed what he was wearing — not just tonight, but ever. I just couldn't seem to look away from his face. I made myself look now, focusing. He was removing a light beige leather jacket now; underneath he wore an ivory turtleneck sweater. It fit him snugly, emphasizing how muscular his chest was.

He handed me the jacket, interrupting my ogling.

"Thanks," I said again, sliding my arms into his jacket. It was cold — the way my jacket felt when I first picked it up in the morning, hanging in the drafty hallway. I shivered again. It smelled amazing. I inhaled, trying to identify the delicious scent. It didn't smell like cologne. The sleeves were much too long; I shoved them back so I could free my hands.

"That color blue looks lovely with your skin," he said, watching me. I was surprised; I looked down, flushing, of course.

He pushed the bread basket toward me.

"Really, I'm not going into shock," I protested.

"You should be — a normal person would be. You don't even look shaken."

He seemed unsettled. He stared into my eyes, and I saw how light his eyes were, lighter than I'd ever seen them, golden butterscotch.

"I feel very safe with you," I confessed, mesmerized into telling the truth again.

That displeased him; his alabaster brow furrowed. He shook his head, frowning.

"This is more complicated than I'd planned," he murmured to himself.

I picked up a breadstick and began nibbling on the end, measuring his expression. I wondered when it would be okay to start questioning him.

"Usually you're in a better mood when your eyes are so light," I commented, trying to distract him from whatever thought had left him frowning and somber.

He stared at me, stunned. "What?"

"You're always crabbier when your eyes are black — I expect it then," I went on. "I have a theory about that."

His eyes narrowed. "More theories?"

"Mm-hm." I chewed on a small bite of the bread, trying to look indifferent.

"I hope you were more creative this time… or are you still stealing from comic books?" His faint smile was mocking; his eyes were still tight.

"Well, no, I didn't get it from a comic book, but I didn't come up with it on my own, either," I confessed.

"And?" he prompted.

But then the waitress strode around the partition with my food. I realized we'd been unconsciously leaning toward each other across the table, because we both straightened up as she approached. She set the dish in front of me — it looked pretty good — and turned quickly to Edward.

"Did you change your mind?" she asked. "Isn't there anything I can get you?" I may have been imagining the double meaning in her words.

"No, thank you, but some more soda would be nice." He gestured with a long white hand to the empty cups in front of me.

"Sure." She removed the empty glasses and walked away.

"You were saying?" he asked.

"I'll tell you about it in the car. If…" I paused.

"There are conditions?" He raised one eyebrow, his voice ominous.

"I do have a few questions, of course."

"Of course."

The waitress was back with two more Cokes. She sat them down without a word this time, and left again.

I took a sip.

"Well, go ahead," he pushed, his voice still hard.

I started with the most undemanding. Or so I thought. "Why are you in Port Angeles?"

He looked down, folding his large hands together slowly on the table. His eyes flickered up at me from under his lashes, the hint of a smirk on his face.

"Next."

"But that's the easiest one," I objected.

"Next," he repeated.

I looked down, frustrated. I unrolled my silverware, picked up my fork, and carefully speared a ravioli. I put it in my mouth slowly, still looking down, chewing while I thought. The mushrooms were good. I swallowed and took another sip of Coke before I looked up.

"Okay, then." I glared at him, and continued slowly. "Let's say, hypothetically of course, that… someone… could know what people are thinking, read minds, you know — with a few exceptions."

"Just one exception," he corrected, "hypothetically."

"All right, with one exception, then." I was thrilled that he was playing along, but I tried to seem casual.

"How does that work? What are the limitations? How would… that someone… find someone else at exactly the right time? How would he know she was in trouble?" I wondered if my convoluted questions even made sense.

"Hypothetically?" he asked.

"Sure."

"Well, if… that someone…"

"Let's call him 'Joe,'" I suggested.

He smiled wryly. "Joe, then. If Joe had been paying attention, the timing wouldn't have needed to be quite so exact." He shook his head, rolling his eyes. "Only you could get into trouble in a town this small. You would have devastated their crime rate statistics for a decade, you know."

"We were speaking of a hypothetical case," I reminded him frostily.

He laughed at me, his eyes warm.

"Yes, we were," he agreed. "Shall we call you 'Jane'?"

"How did you know?" I asked, unable to curb my intensity. I realized I was leaning toward him again.

He seemed to be wavering, torn by some internal dilemma. His eyes locked with mine, and I guessed he was making the decision right then whether or not to simply tell me the truth.

"You can trust me, you know," I murmured. I reached forward, without thinking, to touch his folded hands, but he slid them away minutely, and I pulled my hand back.

"I don't know if I have a choice anymore." His voice was almost a whisper. "I was wrong — you're much more observant than I gave you credit for."

"I thought you were always right."

"I used to be." He shook his head again. "I was wrong about you on one other thing, as well. You're not a magnet for accidents — that's not a broad enough classification. You are a magnet for trouble. If there is anything dangerous within a ten-mile radius, it will invariably find you."

"And you put yourself into that category?" I guessed.

His face turned cold, expressionless. "Unequivocally."

I stretched my hand across the table again — ignoring him when he pulled back slightly once more — to touch the back of his hand shyly with my fingertips. His skin was cold and hard, like a stone.

"Thank you." My voice was fervent with gratitude. "That's twice now."

His face softened. "Let's not try for three, agreed?"

I scowled, but nodded. He moved his hand out from under mine, placing both of his under the table. But he leaned toward me.

"I followed you to Port Angeles," he admitted, speaking in a rush. "I've never tried to keep a specific person alive before, and it's much more troublesome than I would have believed. But that's probably just because it's you. Ordinary people seem to make it through the day without so many catastrophes." He paused. I wondered if it should bother me that he was following me; instead I felt a strange surge of pleasure. He stared, maybe wondering why my lips were curving into an involuntary smile.

"Did you ever think that maybe my number was up the first time, with the van, and that you've been interfering with fate?" I speculated, distracting myself.

"That wasn't the first time," he said, and his voice was hard to hear. I stared at him in amazement, but he was looking down. "Your number was up the first time I met you."

I felt a spasm of fear at his words, and the abrupt memory of his violent black glare that first day… but the overwhelming sense of safety I felt in his presence stifled it. By the time he looked up to read my eyes, there was no trace of fear in them.

"You remember?" he asked, his angel's face grave.

"Yes." I was calm.

"And yet here you sit." There was a trace of disbelief in his voice; he raised one eyebrow.

"Yes, here I sit… because of you." I paused. "Because somehow you knew how to find me today… ?" I prompted.

He pressed his lips together, staring at me through narrowed eyes, deciding again. His eyes flashed down to my full plate, and then back to me.

"You eat, I'll talk," he bargained.

I quickly scooped up another ravioli and popped it in my mouth.

"It's harder than it should be — keeping track of you. Usually I can find someone very easily, once I've heard their mind before." He looked at me anxiously, and I realized I had frozen. I made myself swallow, then stabbed another ravioli and tossed it in.

"I was keeping tabs on Jessica, not carefully — like I said, only you could find trouble in Port Angeles — and at first I didn't notice when you took off on your own. Then, when I realized that you weren't with her anymore, I went looking for you at the bookstore I saw in her head. I could tell that you hadn't gone in, and that you'd gone south… and I knew you would have to turn around soon. So I was just waiting for you, randomly searching through the thoughts of people on the street — to see if anyone had noticed you so I would know where you were. I had no reason to be worried… but I was strangely anxious…" He was lost in thought, staring past me, seeing things I couldn't imagine.

"I started to drive in circles, still… listening. The sun was finally setting, and I was about to get out and follow you on foot. And then —"

He stopped, clenching his teeth together in sudden fury. He made an effort to calm himself.

"Then what?" I whispered. He continued to stare over my head.

"I heard what they were thinking," he growled, his upper lip curling slightly back over his teeth. "I saw your face in his mind." He suddenly leaned forward, one elbow appearing on the table, his hand covering his eyes. The movement was so swift it startled me.

"It was very… hard — you can't imagine how hard — for me to simply take you away, and leave them… alive." His voice was muffled by his arm. "I could have let you go with Jessica and Angela, but I was afraid if you left me alone, I would go looking for them," he admitted in a whisper.

I sat quietly, dazed, my thoughts incoherent. My hands were folded in my lap, and I was leaning weakly against the back of the seat. He still had his face in his hand, and he was as still as if he'd been carved from the stone his skin resembled.

Finally he looked up, his eyes seeking mine, full of his own questions.

"Are you ready to go home?" he asked.

"I'm ready to leave," I qualified, overly grateful that we had the hour-long ride home together. I wasn't ready to say goodbye to him.

The waitress appeared as if she'd been called. Or watching.

"How are we doing?" she asked Edward.

"We're ready for the check, thank you." His voice was quiet, rougher, still reflecting the strain of our conversation. It seemed to muddle her.

He looked up, waiting.

"S-sure," she stuttered. "Here you go." She pulled a small leather folder from the front pocket of her black apron and handed it to him.

There was a bill in his hand already. He slipped it into the folder and handed it right back to her.

"No change." He smiled. Then he stood up, and I scrambled awkwardly to my feet.

She smiled invitingly at him again. "You have a nice evening."

He didn't look away from me as he thanked her. I suppressed a smile.

He walked close beside me to the door, still careful not to touch me. I remembered what Jessica had said about her relationship with Mike, how they were almost to the first-kiss stage. I sighed. Edward seemed to hear me, and he looked down curiously. I looked at the sidewalk, grateful that he didn't seem to be able to know what I was thinking.

He opened the passenger door, holding it for me as I stepped in, shutting it softly behind me. I watched him walk around the front of the car, amazed, yet again, by how graceful he was. I probably should have been used to that by now — but I wasn't. I had a feeling Edward wasn't the kind of person anyone got used to.

Once inside the car, he started the engine and turned the heater on high.

It had gotten very cold, and I guessed the good weather was at an end. I was warm in his jacket, though, breathing in the scent of it when I thought he couldn't see.

Edward pulled out through the traffic, apparently without a glance, flipping around to head toward the freeway.

"Now," he said significantly, "it's your turn."

8

8. PORT  ANGELES

Jess lái nhanh hơn cả Cảnh sát trưởng, nên chúng tôi đến Port Angeles trước bốn giờ.

Đã lâu rồi tôi mới có một đêm đi chơi với bạn gái nên hoóc-môn dâng trào hừng hực. Chúng tôi lắng nghe những ca khúc rock buồn bã trong khi Jessica nói liến thoắng về những bạn trai chúng tôi đã cùng đi chơi. Bữa tối của Jessica với Mike đã diễn ra tốt đẹp, và cô nàng hy vọng vào đêm thứ bảy chắc họ sẽ đến giai đoạn trao nụ hôn đầu. Tôi mỉm cười với mình, hài lòng.

Angela bị cuốn hút theo nên cũng thích đến lễ hội khiêu vũ, nhưng không thích Eric cho lắm. Jess cố bắt nhỏ thú nhận loại người nhỏ thích, nhưng tôi ngắt lời bằng cách hỏi về áo váy để làm cô nàng phân tâm. Angela liếc nhìn tôi đầy biết ơn.

Port Angeles là một cái bẫy khách du lịch nhỏ xinh đẹp, tao nhã và độc đáo hơn Forks. Nhưng Jessica và Angela đã rành nơi này rồi, nên họ không định phí thời gian ở lối đi lót ván hấp dẫn cạnh vịnh biển.  Jess lái thẳng đến một thương xá lớn trong thành phố, cách bộ mặt thân thiện với du khách của vùng vịnh này vài con đường.

Buổi khiêu vũ được quảng cáo là bán chính thức, và chúng tôi không rõ điều đó có nghĩa là gì. Cả Jessica lẫn Angela có vẻ bị bất ngờ và hầu như không tin khi tôi nói với họ tôi chưa từng đến buổi khiêu vũ nào ở Phoenix cả.

"Thế bạn đã bao giờ đi chơi với bạn trai này nọ chưa?" Jess nghi ngờ hỏi khi chúng tôi bước vào cửa hàng.

"Thật ra thì, " tôi cố thuyết phục cô nàng, không muốn thú nhận tôi gặp trục trặc về vụ khiêu vũ. "Tôi chưa bao giờ có bạn trai hay những thứ đại loại như thế. Tôi không đi chơi nhiều lắm.

"Tại sao lại không chứ?" Jessica hỏi.

"Vì không ai mời cả, " tôi trả lời trung thực.

Cô nàng có vẻ hoài nghi. "Ở đây ai cũng mời bạn đi chơi hết, " cô nàng nhắc, " và bạn đều từ chối hết. " Chúng tôi hiện đang ở ngăn dành cho thiếu nữ, xem qua các khung treo quần áo chưng diện.

"Ừ, chỉ không từ chối Tyler thôi, " Angela lặng lẽ chỉnh.

"Hả?" tôi há hốc kinh ngạc. "bạn mới nói gì?"

"Tyler nói với mọi người là anh ấy sẽ đưa bạn đến buổi khiêu vũ của lớp, " Jessica thông báo cho tôi biết với ánh mắt nghi ngờ.

"Anh ta nói cái gì?" tôi nói giống như bị nghẹn.

"Tôi đã bảo bạn là không phải vậy mà, " Angela thì thầm với Jessica.

Tôi im lặng, vẫn còn trong cơn sốc đang chuyển nhanh thành cơn tức giận.

Nhưng chúng tôi đã tìm được giá treo áo đầm, và bây giờ chúng tôi có việc phải làm.

"Đó là lý do tại sao Lauren không thích bạn, " Jessica cười khúc khích trong khi chúng tôi gạt xem qua quần áo.

Tôi nghiến răng. "Bạn có nghĩ nếu tôi cán lại anh ta thì không biết anh ta có hết cảm thấy có tội trong vụ tai nạn đó không? Liệu anh ta có chịu dẹp cái chuyện bù đắp và thấy là hết nợ không?"

"Chắc được, " Jess cười khúc khích.  " Nếu đó là lý do tại sao anh ấy làm chuyện này. "

Không có nhiều áo để chọn lắm, nhưng cả hai cũng tìm ra một vài cái để thử. Tôi ngồi trên một cái ghế thấp ngay bên trong phòng thay quần áo, trước gương ba chiều, cố kiềm chế mình.

Jess phân vân giữa hai cái áo - một cái áo đầm đen dài, không quai buộc, cái kia màu xanh dương tươi dài đến đầu gối, có dây đeo mảnh mai. Tôi khuyến khích cô nàng chọn áo xanh dương; tại sao lại không làm mình nổi bật chớ? Angela chọn áo màu hồng phấn ôm khít dáng người cao ráo của nhỏ và làm nổi bật tông mật ong của mái tóc nâu nhạt của nhỏ. Tôi hào phóng khen ngợi cả hai và giúp mang mấy cái áo không mua trở lại giá treo. Toàn bộ chuyện thử áo nhanh và dễ hơn lần tôi đi cùng Renée ở nhà.

Tôi nghĩ hẳn là do có ít thứ để chọn lựa hơn.

Chúng tôi tiến đến khu bán phụ tùng và giày dép. Khi họ thử mấy thứ đó tôi chỉ xem và phê bình, không thấy hứng mua sắm cho mình, dù tôi rất cần giày mới. Đêm đi chơi với bạn gái mất vui vì tôi bực Tyler, khiến nỗi buồn rầu lại quay trở lại.

"Angela?" tôi bắt đầu, do dự, khi cô nàng đang thử một đôi giầy buộc dây màu hồng - cô nàng vui mừng khôn xiết vì có người hò hẹn đủ cao để nhỏ có thể mang giày cao gót.

Jessica đã lang thang đến quầy nữ trang nên chúng tôi chỉ có một mình.

"Gì hả?" cô nàng duỗi chân ra, nghiêng mắt cá để nhìn giày rõ hơn.

Tôi ngần ngại. "Mình thích đôi đó. "

"Mình nghĩ mình sẽ chọn đôi này - cho dù nó chỉ hợp với một cái áo đầm duy nhất, " cô nàng trầm ngâm.

"Ồ, thôi nào – giầy đang được bán giảm giá mà, " tôi khuyến khích. Cô nàng mỉm cười, đậy nắp hộp chứa đôi giày trắng trông có vẻ thiết thực hơn.

Tôi thử lại. "Ờ nè..., Angela " cô nàng nhìn lên tò mò.

"Có phải là chuyện bình thường không khi nhóm … Cullens " - tôi cứ nhìn đôi giày - " nghỉ học nhiều như thế?"  Tôi khổ sở không thể cố tỏ ra thờ ơ được.

"Đúng vậy, khi thời tiết tốt họ luôn đi du lịch ba-lô - thậm chí luôn cả bác sĩ.  Tất cả bọn họ đúng là thích sống ngoài trời, " cô nàng lặng lẽ nói, ngắm nghía tiếp đôi giày của mình. Cô nàng chẳng hỏi một câu nào, chớ Jessica hẳn sẽ hỏi cả trăm câu. Tôi bắt đầu thích Angela thực sự.

". " Tôi bỏ qua đề tài này khi Jessica quay lại đưa cho chúng tôi xem món nữ trang thạch anh nàng thấy hợp với đôi giày bạc của mình.

Chúng tôi định đi ăn tối tại một nhà hàng Ý nhỏ trên lối đi có lót ván, nhưng vụ mua áo váy không lâu như đã nghĩ.

Jess và Angela định mang quần áo về xe rồi đi xuống vịnh. Tôi nói với họ tôi sẽ gặp họ tại nhà hàng trong vòng một giờ - tôi muốn tìm một hiệu sách. Ai cũng muốn đi cùng tôi, nhưng tôi khuyến khích họ vui chơi - họ không biết tôi sẽ quên hết mọi thứ ra sao khi có sách vây quanh; đó là điều tôi muốn làm một mình. Họ bỏ ra xe huyên thuyên vui vẻ, còn tôi đi về phía Jess đã chỉ.

Chẳng khó khăn gì để tìm hiệu sách, nhưng đó không phải là tiệm tôi muốn tìm. Cửa sổ toàn pha lê, lưới dệt mộng đẹp, và sách về tâm linh liệu pháp. Tôi thậm chí chẳng đi vào bên trong. Qua cửa kính tôi có thể thấy một phụ nữ năm mươi tuổi có mái tóc dài, xám, xoã xuống lưng, mặc chiếc váy thời những năm năm mươi sáu mươi, mỉm cười ân cần từ sau ghi - sê. Tôi quyết định đấy là một cuộc trò chuyện nên bỏ qua.  Hẳn phải có một hiệu sách bình thường trong thành phố.

Tôi lang thang trên những con đường đầy xe cộ chạy sau một ngày làm việc, và hy vọng mình đang tiến về trung tâm thành phố. Tôi đã không để ý nhiều như lẽ ra phải thế; tôi vật lộn trong tuyệt vọng. Tôi cố hết sức để không nghĩ về anh, về những điều Angela nói ... và hơn tất cả là cố ngăn chặn niềm hy vọng về ngày thứ bảy, sợ nỗi thất vọng còn đau đớn hơn mọi thứ khác, khi tôi nhìn lên thấy chiếc Volvo màu bạc của ai đó đỗ bên đường và tất cả các chuyện đó hợp lại làm tan nát lòng tôi. Đồ ma cà rồng ngu ngốc, lừa dối.

Tôi xăm xăm đi về hướng nam, về một số cửa hàng lắp kính trông đầy hứa hẹn. Nhưng khi đến nơi, hoá ra đó chỉ là một xưởng sửa chữa và một nơi trống rỗng. Tuy vậy, tôi vẫn còn nhiều thời gian để tìm Jess và Angela, và tôi nên làm mình vui lên trước khi gặp lại tụi nó. Tôi lấy tay chải tóc vài lần và hít thở sâu trước khi tiếp tục loanh quoanh góc phố.

Tôi bắt đầu nhận ra, khi băng qua con đường khác, là mình đã đi sai hướng.  Một người đi bộ đang đi về hướng bắc, và hình như hầu hết mọi toà nhà ở đây toàn là nhà kho. Tôi quyết định rẽ về hướng đông ở góc phố sắp tới, rồi quay vòng vài dãy nhà và tìm kiếm vận may trên một con phố khác tìm đường về con đường lót ván.

Một nhóm bốn người đàn ông xuất hiện nơi góc phố tôi đang hướng đến, ăn mặc quá xuề xoà để là nhân viên văn phòng trên đường về nhà, nhưng cũng quá bẩn thỉu để là khách du lịch. Khi họ đến gần tôi, tôi nhận ra họ không lớn hơn tôi bao nhiêu. Họ đang nói đùa ầm ĩ, cười khàn khàn và đấm tay nhau. Tôi đi sát vào vỉa hè càng xa càng tốt để tránh chỗ cho họ, đi thật nhanh, định vượt qua họ để đến góc phố.

"Ê, chào!" một người trong bọn gọi khi đi qua, và anh ta hẳn là gọi tôi vì không có người nào khác ở gần bên. Tôi tự động liếc nhìn lên. Hai người đã ngừng lại, hai người khác đang đi chậm.  Người đàn ông tóc đen, vạm vỡ, gần nhất mới ngoài 20, dường như là người đã gọi.  Hắn mặc áo sơ mi bằng vải fla-nen mở lộ cái áo thun ngắn tay bẩn thỉu, quần din cắt ngắn, và giày xăng - đan.  Hắn bước nửa bước về phía tôi.

"Chào,” tôi lầm bầm, phản xạ tự động. Sau đó tôi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác và đi nhanh hơn về phía góc phố. Tôi có thể nghe họ cười hết mức phía sau.

"Này, chờ với!" một người trong bọn lại gọi với theo tôi, nhưng tôi cứ lẳng lặng đi và quẹo qua góc phố thở phào nhẹ nhõm. Tôi vẫn còn nghe họ cười giòn như nắc nẻ đằng sau.

Tôi thấy mình đang trên một vỉa hè dẫn ra sân sau của vài nhà kho u ám, mỗi nhà đều có cổng lớn dành cho xe tải dỡ hàng, đã được khoá móc trong đêm.  Mạn nam của con đường không có vỉa hè, chỉ có hàng rào lưới kẽm có quấn dây kẽm gai bên trên bảo vệ sân kho phụ tùng máy móc.  Tôi đã lang thang quá xa khu vực ở Port Angeles, mà tôi, với tư cách là một du khách, nên xem. Tôi nhận ra trời đang sập tối, cuối cùng mây cũng đã quay lại, chồng chất trên chân trời phía tây, tạo nên cảnh mặt trời lặn sớm. Bầu trời phía đông vẫn còn trong trẻo, nhưng đã chuyển sang màu xám, xen lẫn các vệt hồng và cam. Tôi đã bỏ áo khoác trong xe, và một cơn rùng mình đột ngột làm tôi phải khoanh chặt tay trước ngực.  Một chiếc xe tải đi ngang qua, rồi con đường trống rỗng.

Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, và, trong khi tôi đang ngoái ra sau nhìn đám mây đáng ghét, tôi sững sờ nhận ra hai người đàn ông đang đi bộ lặng lẽ phía sau tôi khoảng hai mươi bộ.

Họ cũng trong nhóm người tôi vừa qua mặt ở góc phố, mặc dù chẳng ai trong họ là người da sậm màu đã nói chuyện với tôi. Tôi quay đầu về phía trước ngay lập tức rồi rảo bước. Cơn ớn lạnh chẳng hề liên quan gì đến thời tiết làm tôi lại rùng mình. Ví tiền đang đeo trên vai và tôi quàng quanh mình, theo kiểu để không bị giật. Tôi biết rõ mình đã để bình xịt hơi cay ở đâu - vẫn trong túi len thô dưới giường ngủ, chưa hề mở ra. Tôi không mang theo nhiều tiền, chỉ một tờ hai mươi đô và vài tờ một đô, và tôi nghĩ đến chuyện "vô tình"  làm rơi túi tiền rồi bỏ đi. Nhưng một giọng nói nhỏ, sợ hãi trong tâm trí cảnh báo tôi bọn họ có thể là cái gì đó còn tệ hơn là trộm cướp.

Tôi chăm chú lắng nghe tiếng bước chân khẽ khàng của họ, quá khẽ khàng so với tiếng ồn ào huyên náo lúc nãy, và nghe chẳng giống họ đang tăng tốc, hoặc đến gần tôi hơn.

Thở đi, tôi phải tự nhắc mình. Mình đâu chắc họ có đi theo mình không. Tôi tiếp tục đi bộ càng nhanh càng tốt mà không chạy thực sự, tập trung nhắm đến cua quẹo bên phải bây giờ chỉ còn cách tôi vài mét. Tôi có thể nghe họ, vẫn ở phía xa y như cũ.  Một chiếc xe xanh dương rẽ vào con đường từ phía nam và chạy nhanh qua tôi. Tôi đã muốn nhảy ra trước xe, nhưng do dự, rụt rè, vì không chắc mình có thực đang bị săn đuổi hay không, và rồi đã quá muộn.

Tôi đã đến góc phố, nhưng chỉ liếc nhanh cũng biết là đó chỉ là đường vào sân sau của một toà nhà khác. Tôi quay nửa người đề phòng; tôi phải nhanh chóng sửa sai và lao nhanh qua đường hẹp để trở lại vỉa hè.  Con đường chấm dứt ở góc phố sắp tới, nơi có bảng hiệu stop. Tôi tập trung lắng nghe tiếng bước chân nhỏ xíu phía sau, để quyết định xem có nên chạy hay không.  Tiếng chân có vẻ còn xa, nhưng, tôi biết bất luận thế nào họ cũng chạy nhanh hơn tôi. Tôi chắc chắn sẽ vấp té lăn đùng nếu cố đi nhanh hơn thêm chút nữa. Bước chân rõ ràng xa hơn. Tôi liều liếc nhanh qua vai, họ bây giờ chắc cách tôi khoảng bốn mươi bước chân, tôi thấy nhẹ nhõm. Nhưng cả hai người đều đang nhìn tôi chằm chằm.

Dường như chẳng bao giờ tôi tới được góc phố. Tôi giữ bước chân đều đều, những người đàn ông phía sau càng lúc càng xa hơn sau mỗi bước chân. Có lẽ họ nhận ra họ đã làm tôi sợ và cảm thấy hối lỗi. Tôi thấy hai chiếc xe đi về hướng bắc chạy ngang ngã tư tôi đang hướng đến, và tôi thở phào nhẹ nhõm. Sẽ có nhiều người hơn ở xung quanh khi tôi thoát khỏi góc phố vắng vẻ này. Tôi thở phào khoan khoái nhảy chân sáo đến góc phố.

đứng khựng lại.

Hai bên đường là những bức tường không cửa sổ, không cổng, trống rỗng.

Tôi có thể nhìn thấy ở xa xa, hai ngã tư, đèn đường, xe hơi, và nhiều khách bộ hành hơn, nhưng tất cả đều quá xa. Bởi vì đứng tựa vào toà nhà phía tây, giữa đường xuống phố, là hai người đàn ông khác của nhóm ấy, cả hai đang nhìn tôi với nụ cười phấn khích khi tôi đứng sững người trên vỉa hè. Tôi nhận ra ngay là tôi đã không bị đi theo.

Mà tôi đã bị lùa vào bẫy.

Tôi chỉ dừng một giây thôi, nhưng y như rất lâu. Tôi quay người phóng sang lề đường bên kia. Tôi linh cảm đó chỉ là một nỗ lực vô ích. Tiếng chân đằng sau tôi bây giờ đã to hơn.

"Bạn đây rồi!"  giọng ồm ồm của người đàn ông tóc đen, to bè phá vỡ sự yên lặng căng thẳng và làm tôi giật mình.  Trong bóng tối chập choạng, có vẻ như hắn đang nhìn xuyên qua tôi.

"Ừ, " tiếng gọi lớn từ phía sau tôi, làm tôi giật mình thêm lần nữa khi đang cố đi nhanh xuống phố. "Tụi này chỉ đi vòng một chút thôi.”

Bước chân tôi bây giờ phải chậm lại. Tôi đang thu nhỏ khoảng cách giữa mình và hai người đang đứng tựa tường thật nhanh. Tôi có khả năng thét rất to, và tôi hít một hơi, chuẩn bị sử dụng nó, nhưng họng đã khô đến nỗi tôi không biết mình có thể gào to cỡ nào. Tôi tháo nhanh ví đầm ra khỏi đầu, quấn dây đeo bằng một tay, sẵn sàng quăng nó hoặc dùng nó làm vũ khí khi cần thiết.

Người to bè rời khỏi bức tường khi tôi thận trọng dừng lại, rồi đi từ từ vào phố.

"Tránh xa khỏi tôi, " tôi cảnh báo bằng một giọng lẽ ra phải mạnh và chẳng sợ gì cả.  Nhưng tôi quả đã nghĩ đúng về vụ họng khô – chẳng hề có âm lượng gì cả.

"Đừng thế, em yêu, " hắn gọi, và tiếng cười khàn khàn lại trỗi lên phía sau tôi.

Tôi chuẩn bị tinh thần, giạng chân, trong cơn hoảng sợ cố nhớ lại những cách tự vệ ít ỏi đã biết. Gang bàn tay dộng lên, hy vọng làm vỡ mũi hoặc dộng nó tọt vô não. Lấy tay móc mắt - cố móc sâu vào để lôi mắt ra. Và đầu gối dộng vào háng, dĩ nhiên.  Rồi cũng giọng bi quan đó trong tâm trí tôi lên tiếng, nhắc tôi rằng tôi chắc chẳng thể đánh lại một người, chớ nói gì đến bốn. Câm miệng đi! Tôi ra lệnh cho giọng nói ấy trước khi sự kinh hoàng làm tôi bất lực. Tôi không nên đi ra ngoài mà không có người cùng đi.

Tôi cố nuốt nước miếng để có thể thét to đúng mức.

Ánh đèn pha đột ngột quét quanh góc phố, chiếc xe gần như tông vào người to bè, khiến hắn phải nhảy ngược về phía vỉa hè. Tôi lao ra đường – chiếc xe này phải dừng lại hoặc hoặc phải tông tôi. Nhưng chiếc xe màu bạc bất ngờ lượn quanh, đứng sựng lại với cửa phía hành khách mở ra chỉ cách tôi vài bước chân.

"Vào đi, " một giọng nói giận dữ ra lệnh.

Thật ngạc nhiên làm sao khi ngay lập tức nỗi sợ hãi uất nghẹn bỗng biến mất, tuyệt vời làm sao khi đột ngột cảm giác an toàn trào dâng trong tôi - thậm chí trước khi tôi rời khỏi con đường - ngay khi nghe giọng nói của anh. Tôi nhảy vào ghế, đóng sầm cửa lại sau lưng.

Trong xe tối om, ánh sáng chẳng lọt vào khi cửa mở, và tôi gần như không thấy mặt anh dưới ánh sáng của bảng điều khiển.  Tiếng vỏ xe rít lên khi anh quay xe về hướng bắc, tăng tốc cực nhanh, đột ngột hướng về mấy người đàn ông đang sững sờ trên đường. Tôi thoáng nhìn thấy chúng nhảy lên vỉa hè khi chúng tôi chạy thẳng, tăng tốc hướng về bến cảng.

"Quàng dây an toàn vào," anh ra lệnh, và tôi thấy mình chộp vội ghế ngồi bằng hai tay. Tôi nhanh chóng tuân theo; tiếng tách khi gài dây an toàn vang to trong bóng tối. Anh quẹo gắt về bên trái, chạy nhanh về phía trước, vượt qua mấy bảng hiệu stop không thèm dừng lại.

Nhưng tôi đã cảm thấy hết sức an toàn và, trong một chốc, hoàn toàn chẳng quan tâm chúng tôi đang đi đâu. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh hết sức an tâm, nỗi nhẹ nhõm vượt ngoài việc được giải thoát bất ngờ. Tôi ngắm nét mặt hoàn mỹ của anh trong ánh sáng lờ mờ, chờ hơi thở trở lại bình thường, đến khi tôi chợt nhận ra vẻ mặt anh đằng đằng sát khí.

"Anh có ổn không?" tôi hỏi, ngạc nhiên khi nghe giọng mình khàn lại.

"Không, " anh cộc lốc nói, và giọng anh cáu tiết.

Tôi ngồi lặng lẽ, nhìn khuôn mặt anh khi đôi mắt cháy rực của anh nhìn thẳng về phía trước, cho đến khi xe dừng lại đột ngột. Tôi liếc nhìn xung quanh, nhưng trời quá tối nên chẳng thể thấy được gì ngoài những đường nét lờ mờ của hàng cây đen sẫm lô nhô bên đường. Chúng tôi không còn trong thành phố nữa.

"Bella?" anh hỏi, giọng anh kiềm chế, căng thẳng.

"Gì hả?" giọng tôi vẫn khàn. Tôi cố đằng hắng lặng lẽ.

"Em ổn chứ?" anh vẫn không nhìn tôi, nhưng cơn cuồng nộ phủ trùm khuôn mặt anh.

"Vâng, " tôi rền rĩ nho nhỏ.

"Xin hãy làm tôi phân tâm, " anh yêu cầu.

"Xin lỗi, gì chứ?"

Anh thở ra thật mạnh.

"Hãy nói linh tinh về chuyện gì đó không quan trọng cho đến khi tôi dịu xuống, Anh giải thích, nhắm mắt lại và vuốt sóng mũi bằng ngón cái và ngón trỏ.

".... " tôi moi móc trong đầu tìm chuyện gì đó linh tinh. " Ngày mai trước khi vào lớp, tôi sẽ cán Tyler Crowley?"

Anh vẫn nhắm nghiền mắt, nhưng khóe miệng giật giật.

"Tại sao?"

"Anh ta kể với mọi người anh ta sẽ cùng tôi dự buổi khiêu vũ do trường tổ chức - hoặc anh ta điên hoặc anh ta vẫn còn đang cố giết tôi cho xong, anh nhớ đó, và anh ta nghĩ khiêu vũ là cách hay ho để thực hiện điều này. Vì thế tôi nghĩ nếu mình giết anh ta rồi, thì sau đó anh ta sẽ không thể cố gắng bù đắp nữa. Tôi không cần kẻ thù và có lẽ Lauren sẽ không tấn công tôi nữa nếu anh ta để tôi yên. Tuy vậy chắc tôi nên cán lên nguyên chiếc Sentra. Nếu anh ta không có xe đi thì anh ta chẳng thể đưa ai đến buổi dạ hội nữa " tôi nói liên tục.  

"Tôi có nghe chuyện đó.” Giọng anh có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút.

"Anh hả?" tôi hỏi hoài nghi, cơn tức tối lúc trước bùng lên. "Hoặc nếu anh ta bị tê liệt từ cổ trở xuống, thì anh ta cũng sẽ không thể đến buổi dạ hội được, " tôi thì thầm, cải tiến kế hoạch của mình.

Edward thở dài, và cuối cùng mở mắt.

"Đỡ hơn chưa?"

"Không nhiều lắm.”

Tôi đợi, nhưng anh không nói nữa. Anh tựa đầu vào ghế trở lại, nhìn chằm chằm lên mui xe. Khuôn mặt anh tàn nhẫn.

"Có chuyện gì vậy?" giọng tôi thì thầm.

"Đôi khi tôi gặp rắc rối với thói nóng nảy của mình, Bella.” anh cũng thì thầm, và khi nhìn ra cửa sổ, mắt anh nheo lại thật nhỏ. "Nhưng sẽ không hay nếu tôi quay lại và lùng bắt mấy thằng … " Anh không nói hết câu, nhìn sang chỗ khác, cố kiềm chế cơn giận. "Ít ra thì, " anh tiếp tục, " đó là điều tôi đang cố thuyết phục mình. "

"Ôi. " tuy từ này có vẻ không thoả đáng, nhưng tôi không thể nghĩ ra câu trả lời hay hơn.

Chúng tôi lại ngồi im lặng. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển. Đã hơn 6 giờ 30 rồi.

"Jessica và Angela sẽ lo lắng, " tôi thì thầm. " tôi phải gặp họ. "

Anh khởi động máy không nói thêm một lời nào, quay xe êm ru và tăng tốc trở lại thành phố. Chúng tôi chạy dưới đèn đường dài đăng đẳng, vẫn chạy thật nhanh, len lỏi dễ dàng qua các xe hơi đang chạy chậm chậm trên lối đi lót ván. Anh đỗ xe ngang với lề đường trong một không gian quá nhỏ đối với chiếc Volvo, nhưng anh lách vèo vào một cách dễ dàng. Tôi nhìn ra cửa sổ thấy ánh sáng của nhà hàng La Bella Italia, và Jess cùng Angela vừa bước ra, đi tới lui lo lắng phía xa xa.

"Sao anh biết được nơi ... ?" Tôi định nói nhưng sau đó tôi lắc đầu. Tôi nghe tiếng cửa mở và quay lại thấy anh đang ra khỏi xe.

"Anh sẽ làm gì?" tôi hỏi.

"Tôi sẽ đưa em đi ăn tối. " anh hơi mỉm cười, nhưng mắt anh dữ dội.

Anh bước ra khỏi xe và đóng sầm cửa. Tôi mò mẫm sợi dây an toàn, rồi cũng vội vã ra khỏi xe. Anh đang đợi tôi trên vỉa hè.

Anh nói trước khi tôi có thể nói. "Hãy chặn Jessica và Angela trước khi tôi lại phải đi tìm họ lần nữa. Tôi e rằng mình không thể kiềm chế được nếu phải gặp lại mấy người bạn kia của em.

Tôi rùng mình vì vẻ đe doạ trong giọng anh.

"Jess !Angela !" tôi thét gọi đằng sau họ, vẫy tay khi mấy nhỏ quay lại. Họ vội vã quay lại chỗ tôi, nét nhẹ nhõm lộ rõ trên khuôn mặt cả hai rồi cùng lúc chuyển sang ngạc nhiên khi thấy người tôi đang đứng cạnh. Họ do dự dừng lại cách chúng tôi vài bước.

"Bạn đã đi đâu vậy?" giọng Jessica đầy vẻ nghi ngờ.

"Tôi đi lạc, " tôi ngượng ngùng thừa nhận. " và tình cờ gặp Edward.” Tôi chỉ tay về phía anh.

"Tôi cùng tham gia được không?" Anh hỏi bằng giọng mượt mà, không cưỡng lại nỗi. Tôi có thể thấy, qua nét mặt do dự của hai nhỏ, anh chưa bao giờ thử khả năng của mình lên họ trước đây.

"À ... dĩ nhiên rồi,” Jessica thở mạnh.

"Ờ..., thực ra, Bella, chúng tôi đã ăn rồi lúc đợi bạn - xin lỗi nhé, "

Angela thú nhận.

"Không sao đâu - tôi không đói. " Tôi nhún vai.

"Tôi nghĩ em nên ăn chút gì đó. " Giọng Edward nhỏ, nhưng đầy sức mạnh.  Anh nhìn Jessica và nói hơi to hơn. " Các bạn có phiền không nếu tôi đưa Bella về nhà đêm nay?  Làm vậy thì các bạn sẽ không phải chờ cô ấy ăn. "

"Ừ, không sao cả, tôi nghĩ ..." Cô cắn môi, cố đoán qua vẻ mặt của tôi liệu tôi có muốn vậy không. Tôi nháy mắt với nhỏ. Tôi chẳng muốn gì ngoài chuyện được ở một mình với vị cứu tinh liên tục của tôi. Có nhiều câu hỏi đến nỗi tôi không thể không ném bom anh tới tấp cho đến khi chúng tôi được ở một mình với nhau.

" OK. " Angela nhanh hơn Jessica. " Hẹn mai gặp các bạn nhé, Bella ... Edward . " Cô nàng chộp tay Jessica và lôi nhỏ ra xe, đỗ cách đó không xa, ngang First Street.  Khi họ vào xe, Jess quay lại và vẫy tay, khuôn mặt đầy hiếu kỳ. Tôi vẫy tay chào lại, chờ họ lái đi rồi quay lại đối mặt với anh.

"Thật ra, tôi không đói, " tôi khăng khăng, nhìn lên dò xét mặt anh. Vẻ mặt anh thật khó đoán.

"Làm tôi vui vậy.

Anh bước đến cửa nhà hàng và giữ cửa mở với vẻ bướng bỉnh.  Rõ ràng là chẳng bàn cãi gì được. Tôi thở dài cam chịu bước qua anh vào nhà hàng.

Nhà hàng không đông - đây là mùa ít khách ở Port Angeles.

Chủ nhà hàng là nữ, và tôi hiểu ánh nhìn trong mắt cô khi cô đánh giá Edward. Cô ta chào đón anh nồng nhiệt hơn cần thiết một chút. Tôi ngạc nhiên khi thấy chuyện đó làm tôi bực mình hết sức. Cô ta cao hơn tôi vài inch và tóc nhuộm vàng.

"Bàn dành cho hai người?" giọng anh quyến rũ, chẳng biết có phải anh có cố tình vậy không. Tôi thấy ánh mắt cô ta lướt qua tôi rồi đi, hài lòng vì bề ngoài tầm thường rõ rệt của tôi, và vì sự cách xa, cẩn trọng mà Edward giữ giữa chúng tôi. Cô ta đưa chúng tôi đến một bàn đủ cho bốn người ngồi ở nơi đông nhất nhà hàng.

Tôi định ngồi, nhưng Edward lắc đầu nhìn tôi.

"Có nơi nào đó riêng tư hơn không?" Anh lặng lẽ yêu cầu cô chủ. Tôi không chắc chắn, nhưng hình như anh nhẹ nhàng trao cho cô nàng ít tiền boa. Tôi chưa từng thấy ai chê bàn được xếp trừ trong phim xưa.

"Dĩ nhiên rồi. " Giọng cô ta có vẻ ngạc nhiên y như tôi. Cô ta quay người và dẫn chúng tôi đến khu có một dãy chỗ ngồi được ngăn riêng – ngăn nào cũng trống. "Chỗ này thì sao ạ?"

"Tốt lắm. " Anh nhoẻn cười rạng rỡ, làm cô ta sững sờ trong giây lát.

"Ờ... " - cô ta lắc đầu, chớp mắt - " người phục vụ của quý khách sẽ ra ngay.”

Cô ta đi không vững.

"Anh thật ra không nên làm thế với mọi người, " tôi chỉ trích. " ̣y không công bằng chút nào. "

"Làm cái gì ?"

"Làm họ bị mê hoặc như thế - cô ấy giờ hẳn đang hồi hộp thở trong nhà bếp.

Anh có vẻ không hiểu.

"Ồ, thôi nào, " tôi hoài nghi nói. "Anh biết rõ ảnh hưởng của anh đối với mọi người mà. "

Anh nghiêng đầu qua một bên, mắt anh tò mò. "Tôi làm mọi người bị mê hoặc?"

"Anh không thấy vậy à? Anh nghĩ mọi người buộc người khác làm theo ý mình dễ vậy sao?"

Anh phớt lờ câu hỏi của tôi. "Vậy tôi có làm em bị mê hoặc không?"

"Thường xuyên, " tôi thừa nhận.

Rồi người phục vụ của chúng tôi đến, khuôn mặt cô ấy có vẻ đã liệu trước. Nữ chủ nhân hẳn đã nói trước, nên cô gái mới này không có vẻ thất vọng. Cô ấy vén lọn tóc huyền ngắn ra sau tai và mỉm cười nhiệt tình thái quá.

"Xin chào. Tên tôi là Amber, và tôi sẽ người phục vụ của quý khách đêm nay. Quý khách uống gì ạ?"  Tôi thấy rõ nàng chỉ nói với anh.

Anh nhìn tôi.

"Tôi uống côca-côla. " Nghe giống như một câu hỏi.

"Hai côca-côla, " anh nói.

"Tôi sẽ mang lại ngay, " Cô nàng đảm bảo với anh bằng nụ cười quá mức cần thiết. Nhưng anh chẳng hề thấy. Anh đang nhìn tôi chăm chú.

"Gì chứ?" tôi hỏi khi cô ta rời khỏi.

Mắt anh cứ nhìn hoài mặt tôi. "Em cảm thấy sao?"

"Tôi khoẻ, " tôi trả lời, ngạc nhiên vì cảm xúc mạnh mẽ nơi anh.

"Em không cảm thấy chóng mặt, phát bịnh, lạnh sao?"

"Tôi nên vậy à?"

Anh cười khúc khích giọng nói ngơ ngác của tôi.

"Ừm, tôi cứ nghĩ em sẽ bị sốc. " Anh nhếch cười nụ cười nhếch môi hoàn hảo.

"Làm gì có chuyện đó, " Tôi nói sau khi có thể thở được trở lại.

"Tôi luôn giỏi đè nén những thứ khó chịu. "

"Cũng vậy thôi, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu em có chút đường và thức ăn trong người.”

Vừa đúng lúc đó, cô hầu bàn xuất hiện cùng thức uống của chúng tôi và rổ bánh mì que. Cô đứng quay lưng về phía tôi khi đặt chúng lên bàn.

"Anh muốn đặt món chưa?" cô hỏi Edward.

"Bella ?" anh hỏi. Cô nàng miễn cưỡng quay về phía tôi.

Tôi chọn món đầu tiên trên thực đơn. "Ờ... tôi sẽ ăn nấm bánh bao Ý. "

"Còn anh?" cô ta quay lại về phía anh cười.

"Tôi không ăn gì cả, " anh đã nói. Tất nhiên không rồi.

"Hãy cho tôi biết nếu anh thay đổi ý kiến. "  Nụ cười làm duyên vẫn còn đó nhưng anh không nhìn vào cô, và cô nàng thất vọng bỏ đi.

"Uống nào, " anh yêu cầu.

Tôi ngoan ngoãn nhấp xô-đa, rồi uống nhiều hơn, ngạc nhiên khi thấy mình hết sức khát nước. Tôi nhận ra mình đã uống cạn lon khi anh đẩy ly của anh về phía tôi.

"Cám ơn, " tôi thì thầm, vẫn còn khát nước. Hơi lạnh từ xô-đa lạnh giá lan xuống ngực làm tôi rùng mình.

"Em lạnh?"

"Chỉ tại côca-côla thôi, " tôi giải thích, lại run rẩy.

"Em có áo khoác không?" giọng anh không hài lòng.

". " tôi nhìn băng ghế trống bên cạnh. "Ôi - tôi để nó trong xe Jessica mất rồi, " tôi nhận ra.

Edward đang cởi áo khoác. Tôi chợt nhận ra mình chẳng bao giờ để ý anh đang mặc - không chỉ đêm nay, mà chẳng bao giờ để ý cả. Tôi dường như không thể nhìn chỗ nào khác ngoài mặt anh. Bây giờ tôi buộc mình nhìn, tập trung. Anh đang cởi chiếc áo da màu be nhạt; bên dưới là chiếc áo cao cổ màu ngà. Thật vừa vặn gọn gàng, làm nổi bật bờ ngực vạm vỡ của anh.

Anh trao cho tôi chiếc áo khoác, làm gián đoạn ánh mắt hau háu của tôi.

"Cám ơn, " tôi nói lần nữa, xỏ tay vào áo khoác của anh.  Lạnh quá – cái áo lạnh y như khi tôi mới mặc vào buổi sáng, khi treo trong tiền sảnh se lạnh. Tôi rùng mình lần nữa. Thơm hết sức. Tôi hít, cố nhận biết mùi hương thơm ngát. Không giống mùi nước hoa. Tay áo dài quá; tôi đẩy tay áo lên cao để lọt tay mình ra ngoài.

"Màu xanh dương trông hợp với da em, " anh nói, nhìn tôi. Tôi bị bất ngờ; tôi nhìn xuống, đỏ mặt, dĩ nhiên rồi.

Anh đẩy rổ bánh mì về phía tôi.

"Tôi thực đâu có bị sốc, " tôi phản đối.

"Em nên vậy - người bình thường sẽ vậy. Em thậm chí không mất bình tĩnh. "

Anh có vẻ do dự. Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, và tôi thấy mắt anh có màu nhạt, nhạt chưa từng thấy, màu kẹo vàng.

"Tôi cảm thấy thật an toàn khi có anh,” tôi thú nhận, lại bị thôi miên nên lại nói thật.

Điều đó làm anh phật ý; vầng trán như thạch cao trắng hằn nếp nhăn. Anh lắc đầu, cau mày.

"Chuyện này phức tạp hơn tôi đã nghĩ, " anh thì thầm với mình.

Tôi lấy một que bánh mì và bắt đầu gặm đầu bánh, nhìn vẻ mặt anh. Tôi muốn biết khi nào thì có thể bắt đầu hỏi anh.

"Thường anh vui vẻ hơn khi mắt anh nhạt màu, " tôi bình luận, cố làm cho anh quên đi những suy nghĩ đã làm anh cau mày và u sầu.

Anh nhìn tôi chằm chằm, sửng sốt. "Hả?"

"Anh luôn cáu kỉnh khi mắt đen - tôi tin chắc thế, " tôi nói tiếp. " tôi có một giả thiết về chuyện đó. "

Mắt anh nheo lại. "Thêm giả thiết nữa à?"

"mm - hm. "Tôi nhai một miếng bánh mì, cố tỏ vẻ hờ hững.

"Tôi hy vọng em sáng tạo hơn lần này ...  hay em vẫn chôm ý tưởng trong truyện tranh đây?" nụ cười yếu ớt của anh đầy giễu cợt; mắt anh vẫn nheo lại.

"Ồ, không đâu, tôi không lấy từ truyện tranh, nhưng cũng không phải do tôi tự nghĩ ra" tôi thú nhận.

"Vậy thì là?" anh nhắc.

Nhưng lúc đó cô hầu bàn sải bước đến gần chỗ ngồi cùng thức ăn của tôi. Tôi nhận ra  chúng tôi đang nghiêng về nhau qua bàn một cách vô thức, vì cả hai chúng tôi đều ngồi thẳng lại khi cô ấy đến gần. Cô ấy bày món ăn trước mặt tôi - trông có vẻ khá ngon - và nhanh chóng quay sang Edward.

"Anh có đổi ý không?" cô ta hỏi. "Chẳng có gì tôi có thể mang đến cho anh sao?" tôi có lẽ đã tưởng tượng lời cô ấy ỡm ờ hai nghĩa.

"Không, cảm ơn cô, nhưng có thêm xô-đa thì thật tốt. " anh ra hiệu bằng bàn tay trắng dài chỉ vào mấy cái ly trống không trước mặt tôi.

"Chắc chắn rồi. " Cô ta lấy mấy ly rỗng rồi bước đi.

"Em đang nói gì nhỉ?" anh hỏi.

"Tôi sẽ kể anh nghe chuyện đó trong xe. Nếu ...” Tôi ngừng lại.

"Có điều kiện à?" anh nhướng mày, giọng anh đáng ngại.

"Dĩ nhiên rồi, tôi có một vài câu hỏi. "

"Dĩ nhiên. "

Cô hầu bàn trở lại với hai lon côca-côla nữa. Lần này, cô đặt  xuống mà không nói lời nào, và bỏ đi.

Tôi hớp một ngụm.

"Tốt, tiếp tục đi, " anh hối, giọng anh vẫn khó hiểu.

Tôi bắt đầu với câu dễ nhất. Hoặc tôi nghĩ vậy. "Tại sao anh ở Port Angeles ?"

Anh nhìn xuống, từ từ nắm hai bàn tay to đang để trên bàn. Mắt anh lướt nhìn tôi từ dưới hàng mi, nét cười tự mãn nở trên khuôn mặt anh.

"Câu kế. "

"Nhưng đó là câu dễ nhất, " tôi phản đối.

"Câu kế, " anh lặp lại.

Tôi nhìn xuống, nản chí. Tôi trải muỗng nĩa ra, lấy nĩa, rồi cẩn thận ghim qua miếng nấm. Tôi đặt vào miệng từ từ, vẫn nhìn xuống, vừa nhai vừa nghĩ. Nấm ngon. Tôi nuốt rồi uống một ngụm côca-côla nữa rồi mới nhìn lên.

"Vậy cũng được. " tôi nhìn anh trừng trừng, và từ từ nói tiếp. "Để coi, theo giả thuyết dĩ nhiên, một người ... có thể biết người khác đang nghĩ gì, đọc được suy nghĩ, bạn biết - với một vài ngoại lệ. "

"Chỉ một ngoại lệ thôi, " anh chỉnh, " theo giả thuyết. "

"Được rồi, chỉ một ngoại lệ vậy. " tôi xúc động anh tham gia, nhưng tôi cố tỏ vẻ bình thường.

"Sao làm vậy được? Đâu là giới hạn? Làm sao ... người ấy ... tìm ra được người khác đúng lúc như vậy? Làm sao anh ta biết cô ta sẽ gặp khó khăn?" Tôi tự hỏi chẳng biết mấy câu hỏi rối rắm của mình có ý nghĩa gì không nữa.

"Theo giả thuyết?" anh ấy hỏi.

"Dĩ nhiên.

"Ừm, nếu ... người ấy ..."

"Hãy gọi anh ấy là Joe, ' " tôi đề nghị.

Anh mỉm cười nhăn nhó. " Ừ thì Joe. Nếu Joe chú ý, thời gian không cần phải hết sức chính xác. " anh lắc đầu, tỏ vẻ không tin. "Chỉ có em mới có thể gặp rắc rối trong thành phố nhỏ này. Em hẳn đã hủy hoại số liệu thống kê về tỷ lệ tội phạm của họ trong cả một thập kỷ, em biết đó. "

"Mình đang nói đến trường hợp giả định mà, " tôi nhắc anh một cách lạnh lùng.

Anh cười nhạo tôi, mắt anh ấm áp.

"Ừ, mình đang, " anh đồng ý. "Vậy mình gọi em là Jane nhé?"

"Sao anh biết được?" tôi hỏi, không thể kiềm chế xúc cảm của mình. Tôi nhận thấy mình lại nghiêng mình về phía anh.

Anh dường như đang do dự, bị giằng xé bởi tình thế khó xử trong tâm trí. Mắt anh nhìn tôi không chớp, và tôi đoán anh đang quyết định có nên nói thật với tôi hay không.

"Anh có thể tin ở tôi, anh biết rồi, " Tôi thì thầm. Tôi vói tay, mà không suy nghĩ, để chạm vào hai bàn tay đang siết lại của anh, nhưng anh rụt chúng lại ngay tức khắc, và tôi kéo tay mình trở lại.

"Tôi không biết liệu tôi có quyền lựa chọn không nữa. " Giọng anh gần như thầm thì. "Tôi đã nhầm – em tinh ý hơn tôi nghĩ. "

"Tôi nghĩ anh luôn đúng mà. "

"Tôi vốn thế. " Anh lại lắc đầu. "Tôi đã nhầm em về một điều khác nữa. Em không phải là nam châm thu hút tai nạn – thế chưa đủ rộng. Em là nam châm thu hút rắc rối. Nếu có bất cứ thứ gì nguy hiểm trong bán kính mười - dặm, thế nào cũng thấy em. "

"Nên anh tự đặt mình vào phạm vi đó?" tôi đoán.

Khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, vô cảm. " Rõ ràng rồi. "

Tôi vươn tay ngang qua bàn lần nữa - lờ chuyện anh lại rụt nhẹ tay lần nữa - để chạm vào mu bàn tay anh rụt rè với đầu ngón tay của tôi. Da anh lạnh và cứng, y như đá.

"Cảm ơn anh. " Giọng tôi tha thiết với lòng biết ơn. "Bây giờ đã hai lần rồi. "

Khuôn mặt anh dịu lại. "Đừng thử lần thứ ba nhé, đồng ý không?"

Tôi cáu, nhưng gật đầu. Anh rút tay ra khỏi tay tôi, đặt cả hai tay dưới bàn. Nhưng anh nghiêng mình về phía tôi.

"Tôi theo em đến Port Angeles, " anh thừa nhận, nói vội vã. "Trước đây tôi chưa bao giờ cố gắng cứu ai cả, và phiền phức hơn tôi nghĩ nhiều. Nhưng đó là có lẽ chỉ vì em. Người bình thường ai cũng sống sót qua ngày mà không gặp quá nhiều thảm hoạ. " Anh ngừng lại. Tôi tự hỏi không biết có nên bực mình không khi anh đi theo tôi; thay vào đó tôi lại cảm thấy trào dâng một niềm vui kỳ lạ. Anh nhìn tôi chằm chằm, có lẽ không hiểu tại sao môi tôi lại nhếch một nụ cười không cưỡng được.

"Có bao giờ anh nghĩ rằng lẽ ra tôi đã tới số vào lần đầu tiên, vì cái xe tải, và anh đang cản trở số phận không?" Tôi phỏng đoán, làm mình phân tâm.

"Không phải lần đầu, " anh nói, và tiếng anh thật khó nghe. Tôi nhìn anh chằm chằm kinh ngạc, nhưng anh đang nhìn xuống. "Số em đã tận vào ngày đầu tôi gặp em.

Tôi cảm thấy co thắt sợ hãi vì lời anh, và đột nhiên nhớ đến ánh nhìn u tối dữ dội của anh trong ngày đầu tiên ấy ...  nhưng cảm giác an toàn tràn ngập khi có anh bên cạnh đã bóp nghẹt nó. Lúc anh nhìn lên đọc suy nghĩ trong mắt tôi, chẳng hề có dấu vết sợ hãi nào trong mắt tôi.

"Em nhớ không?" anh hỏi, khuôn mặt thiên thần nghiêm nghị.

"Nhớ. " tôi bình thản.

"Vậy mà em vẫn ngồi đây. Có một chút không tin trong giọng anh; anh nhướng mày.

"Vâng, tôi ngồi đây ... anh. " Tôi ngừng lại. " bởi vì không biết nhờ đâu anh tìm thấy tôi hôm nay?" tôi nhắc lại.

Anh bặm môi, nhìn tôi qua ánh mắt nheo lại, quyết định lần nữa. Mắt anh nhìn vào đĩa thức ăn còn nguyên của tôi, rồi quay lại nhìn tôi.

"Em ăn đi, tôi sẽ nói, " anh trả giá.

Tôi nhanh chóng múc một muỗng nấm khác và tọng vô miệng.

"Khó hơn nhiều khi theo dõi em. Thường tôi có thể tìm một người rất dễ dàng, khi đã đọc được suy nghĩ của họ trước. " Anh nhìn tôi lo lắng, và tôi nhận thấy mình đang tê liệt. Tôi buộc mình phải nuốt, rồi đâm vào miếng nấm khác và cho vô miệng.

"Tôi theo dõi Jessica, không chú tâm lắm - như tôi đã nói, chỉ em mới có thể tìm tới rắc rối ở Port Angeles - và lúc đầu tôi không biết em bỏ đi một mình. Sau đó, khi tôi nhận ra em không ở bên cô ta nữa, tôi tìm em ở hiệu sách đã nhìn thấy trong đầu cô ta. Tôi biết em không vào đó, và đã đi về phía nam … rồi tôi biết em sẽ phải quay lại ngay thôi. Vì thế tôi chỉ việc chờ em, lục soát ngẫu nhiên suy nghĩ của người đi đường - để xem liệu có ai để ý em không để tôi biết em ở đâu. Tôi chẳng có lý do gì để lo lắng ... nhưng tôi cảm thấy bất an khác thường...” Anh mải mê suy nghĩ, nhìn chằm chằm xuyên qua tôi, nhìn thấy những điều tôi không thể tưởng tượng ra.

"Tôi bắt đầu lái vòng vòng, vẫn ... lắng nghe. Mặt trời cuối cùng đã lặn, và tôi sắp ra ngoài, đi bộ theo em. Rồi thì

Anh dừng lại, nghiến răng trong cơn cuồng nộ bất ngờ. Anh cố gắng làm mình bình tĩnh.

"Sau đó sao?" tôi thì thầm. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm qua đầu tôi.

"Tôi nghe điều chúng nghĩ, " Anh gầm gừ, môi trên anh hơi cong ngược lên trên răng. "Tôi thấy mặt em trong đầu hắn. " Anh đột ngột ngả người về phía trước, một khuỷu tay chống lên bàn, tay che mắt.  Động tác này nhanh đến nỗi nó làm tôi giật mình.

"Thật ... khó khăn – em không thể tưởng tượng nỗi khó khăn thế nào  - đối với tôi khi chỉ đưa em đi, và để chúng ... sống. " Giọng anh bị chặn bởi cánh tay. "Tôi có thể để em đi cùng Jessica và Angela, nhưng tôi sợ nếu em để tôi một mình, tôi sẽ đi tìm kiếm chúng, " anh thì thầm thừa nhận.

Tôi ngồi lặng lẽ, mê mụ, suy nghĩ không mạch lạc. Tay tôi khoanh lại trước bụng, và tôi dựa yếu ớt vào lưng ghế. Anh vẫn ôm mặt, và im lìm như thể được tạc từ đá giống màu da của anh.

Cuối cùng anh nhìn lên, mắt anh tìm mắt tôi, đầy thắc mắc.

"Em đã muốn về nhà chưa?" anh hỏi.

"Tôi sẵn sàng đi rồi,” Tôi chỉnh lại, hết sức an ủi vì chúng tôi còn chuyến về nhà cả tiếng đồng hồ với nhau. Tôi chưa muốn nói lời từ biệt cùng anh.

Cô hầu bàn xuất hiện như thể cô ấy đã được gọi. Hay đang theo dõi.

"Chúng tôi làm ăn có tốt không?" cô hỏi Edward.

"Chúng tôi muốn tính tiền, cảm ơn cô. " Giọng anh kiềm chế, cộc cằn hơn, vẫn bị  ảnh hưởng bởi cuộc chuyện trò của chúng tôi. Làm cô ta rối trí.

Anh nhìn lên, chờ.

"C-có ngay, " Cô ấy nói lắp. "Đây ạ. " Cô kéo bìa da nhỏ trong túi phía trước chiếc tạp-dề đen và trao cho anh.

Trong tay anh đã có một tờ tiền. Anh nhét nó vào bìa da và trao lại cho cô ta.

"Khỏi phải thối tiền. " Anh mỉm cười. Sau đó anh đứng lên, và tôi vụng về vấp chân mình.

Cô ấy lại mỉm cười hấp dẫn với anh. " Chúc anh một buổi tối vui vẻ.

Anh không rời mắt khỏi tôi khi cám ơn cô. Tôi nín cười.

Anh đi sát bên tôi ra cửa, vẫn cẩn thận không chạm vào tôi. Tôi nhớ chuyện Jessica kể về quan hệ của nhỏ với Mike, họ gần như đến giai đoạn trao nụ hôn đầu. Tôi thở dài. Edward hình như nghe thấy, và anh nhìn xuống tò mò. Tôi nhìn ra vỉa hè, cảm thấy may mắn vì anh không biết được tôi đang nghĩ gì.

Anh mở cửa phía hành khách, giữ cửa cho tôi bước vào rồi đóng lại nhẹ nhàng. Tôi nhìn anh đi vòng trước xe, kinh ngạc, lần nữa, bởi anh duyên dáng biết bao. Tôi lẽ ra bây giờ phải quen với chuyện đó rồi mới phải - nhưng tôi vẫn chưa quen được. Tôi có cảm giác Edward không phải là hạng người mà ai cũng quen được.

Khi đã vào trong xe, anh khởi động máy và vặn lớn máy sưởi.

Trời rất lạnh, và tôi đoán thời tiết đẹp đã chấm dứt. Tuy vậy tôi ấm áp trong áo khoác của anh, hít mùi hương của nó khi tôi nghĩ anh không nhìn thấy.

Edward vượt qua xe cộ, rõ ràng không thèm liếc mắc, chạy vút về phía đường cao tốc.

"Bây giờ, " Anh nói đầy ý nghĩa, " đến lượt em. "

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.