Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
The Monkey's Paw (part 2)
Bàn tay khỉ (Phần 2)
He took the paw, and dangling it between his front finger and thumb, suddenly threw it upon the fire. White, with a slight cry, stooped down and snatched it off.
Ông cầm lấy cái bàn tay khỉ, đung đưa lủng lẳng giữa ngón trỏ và ngón tay cái, rồi bất thình lình ném nó vào trong lửa. Ông White khẽ kêu lên, liền khom người xuống lôi nó ra.
"I did," said the sergeant major, and his glass tapped against his strong teeth.
"Vâng," thượng sĩ đáp, hai hàm răng nghiến chặt quanh miệng ly.
"And has anybody else wished?" inquired the old lady.
"Và có người nào ước nữa không?" bà cụ hỏi.
"The first man had his three wishes, yes," was the reply. "I don't know what the first two were, but the third was for death. That's how I got the paw."
"Vâng, người đầu tiên cũng đã ước ba điều ước. Tôi không biết hai điều ước đầu tiên của ông ta là gì, nhưng điều ước thứ ba là ông ước được chết. Thế là tôi sở hữu được bàn tay này."
His tones were so grave that a hush fell upon the group.
Giọng nói ông trang nghiêm đến nỗi mọi người đều lặng câm.
"If you've had your three wishes, it's no good to you now, then, Morris," said the old man at last. "What do you keep it for?"
"Nếu ông đã có điều ước thì giờ đây nó chẳng có ích gì với ông nữa rồi, Morris" cuối cùng ông lão cất giọng. "Thế ông giữ lại nó làm gì cơ chứ?"
The soldier shook his head. "Fancy, I suppose," he said slowly. "I did have some idea of selling it, but I don't think I will. It has caused enough mischief already. Besides, people won't buy. They think it's a fairy tale, some of them, and those who do think anything of it want to try it first and pay me afterward."
Người lính lắc đầu. "Chỉ để cho vui thế thôi" ông trả lời chầm chậm. "Tôi từng có ý nghĩ bán nó đi nhưng rồi lại thôi. Nó đã gây ra đủ nỗi phiền toái rồi. Hơn nữa, người ta cũng chẳng thèm mua nó. Họ cho rằng nó chỉ là chuyện hư cấu, một số người hơi tin tin thì đòi thử trước khi mua."
"If you could have another three wishes," said the old man, eyeing him keenly, "would you have them?"
"Nếu có thêm ba điều ước," ông lão nói, mắt nhìn chòng chọc vào vị khách, "Ông sẽ ước nữa chứ?"
"I don't know," said the other. "I don't know."
"Tôi không biết," vị khách trả lời. "Thật tình là tôi không biết."
He took the paw, and dangling it between his front finger and thumb, suddenly threw it upon the fire. White, with a slight cry, stooped down and snatched it off.
Ông cầm lấy cái bàn tay khỉ, đung đưa lủng lẳng giữa ngón trỏ và ngón tay cái, rồi bất thình lình ném nó vào trong lửa. Ông White khẽ kêu lên, liền khom người xuống lôi nó ra.
"Better let it burn," said the soldier solemnly.
“Tốt hơn hết là đốt cháy nó," người lính nghiêm giọng.
"If you don't want it, Morris," said the old man, "give it to me."
"Nếu ông không cần nó,Morris," ông lão nói, "thì hãy cho tôi."
"I won't," said his friend doggedly. "I threw it on the fire. If you keep it, don't blame me for what happens. Pitch it on the fire again, like a sensible man."
"Không đâu," người bạn khăng khăng nói. "Tôi đã ném nó vào lửa. Nếu ông cứ giữ nó thì đừng đổ tội cho tôi. Hãy quẳng nó vào lửa đi nếu ông là một người hiểu biết"
The other shook his head and examined his new possession closely. "How do you do it?" he inquired.
Người kia lắc đầu và xem xét kỹ lưỡng món đồ mới của mình. "Làm cách nào để ước đây?" ông hỏi.
"Hold it up in your right hand and wish aloud," said the sergeant major, "but I warn you of the consequences."
"Cầm nó trong bàn tay phải và đọc to điều ước," thượng sĩ nói, "nhưng tôi cảnh báo là nó sẽ gây ra những hậu quả đáng tiếc đấy."
"Sounds like the Arabian Nights," said Mrs. White, as she rose and began to set the supper. "Don't you think you might wish for four pairs of hands for me?"
"Nghe giống chuyện Ngàn lẻ một đêm quá," bà White nói, khi nhỏm dậy bắt đầu dọn bữa ăn. "Ông có thể ước cho tôi mọc thêm 8 tay nữa không?"
Her husband drew the talisman from his pocket and then all three burst into laughter as the sergeant major, with a look of alarm on his face, caught him by the arm.
Chồng bà lấy lá bùa ra khỏi túi và rồi cả ba cùng phá lên cười khi thấy ông thượng sĩ hốt hoảng chộp lấy tay ông White.
"If you must wish," he said gruffly, "wish for something sensible."
"Nếu muốn ước," ông nói nghiêm nghị, "thì hãy ước một cái gì đó hợp lý."
Mr. White dropped it back into his pocket, and placing chairs, motioned his friend to the table. In the business of supper the talisman was partly forgotten, and afterward the three sat listening in an enthralled fashion to a second installment of the soldier's adventures in India.
Ông White bỏ nó lại vào túi áo, đi xếp ghế, và mời người bạn ra bàn ăn. Trong lúc ăn uống, mọi người hầu như quên mất lá bùa, và sau đó cả ba say mê ngồi nghe tiếp những câu chuyện phiêu lưu mới của người lính trên đất nước Ấn Độ.
"If the tale about the monkey's paw is not more truthful than those he has been telling us," said Herbert, as the door closed behind their guest, just in time for him to catch the last train, "we shan't make much out of it."
"Nếu câu chuyện về bàn tay khỉ là đúng thật như những gì ông ta kể cho chúng ta nghe," Herbert nói, khi cánh cửa khép lại sau khi vị khách của họ ra về vừa đúng lúc để ông ta bắt được chuyến xe lửa cuối cùng, "thì chúng ta không nên đụng tới nó."
"Did you give him anything for it, Father?" inquired Mrs. White, regarding her husband closely.
"Bố nó có trả cho ông bạn của ông cái gì đấy phải không?" bà White soi mói nhìn chồng và gặng hỏi.
"A trifle," said he, coloring slightly. "He didn't want it, but I made him take it. And he pressed me again to throw it away."
"Chút đỉnh thôi" ông trả lời, sắc mặt hơi ửng lên. "Ông ta đã khước từ, nhưng tôi nài ông ta cứ nhận lấy. Và ông ta lại van xin tôi phải vứt nó đi."
"Likely," said Herbert, with pretended horror. "Why, we're going to be rich, and famous, and happy. Wish to be an emperor, Father, to begin with; then you can't be henpecked."
"Xin đừng," Herbert nói, giả vờ hoảng hốt. "Này nhé, chúng ta sẽ giàu có, nổi tiếng, và hạnh phúc. Đầu tiên, Bố hãy ước trở thành hoàng đế đi; rồi như thế bố sẽ không còn phải lo sợ mẹ nữa."
He darted around the table, pursued by the maligned Mrs. White armed with an antimacassar.
Cậu vụt chạy quanh bàn ăn, theo sau là bà White hung dữ tay cầm tấm vải bọc ghế đuổi đánh.
Mr. White took the paw from his pocket and eyed it dubiously. "I don't know what to wish for, and that's a fact," he said slowly. "It seems to me I've got all I want."
Ông White lấy cái bàn tay ra khỏi túi áo rồi nhìn nó đầy nghi hoặc. "Thật sự là tôi không biết phải ước cái gì nữa," ông chậm rãi nói. "Với tôi thì dường như tôi đã có mọi thứ tôi cần."
"If you only cleared the house, you'd be quite happy, wouldn't you?" said Herbert, with his hand on his shoulder. "Well, wish for two hundred pounds, then; that'll just do it."
"Nếu bố trả hết tiền vay ngôi nhà này thì chắc bố sẽ mừng lắm hả?" Herbert nói, tay cậu đặt lên vai ông. "Ừm, hãy ước số tiền 200 pao, sau đó nhà ta sẽ sạch nợ."
His father, smiling shamefacedly at his own credulity, held up the talisman, as his son, with a solemn face somewhat marred by a wink at his mother, sat down at the piano and struck a few impressive chords.
Ông bố ngượng cười vì bản tính nhẹ dạ của mình, ông giơ lá bùa lên, trong khi đó cậu con trai, với gương mặt vờ vẻ trang nghiêm rồi nháy mắt với bà mẹ, ngồi vào đàn dương cầm và đánh một vài hợp âm hùng hồn.
"I wish for two hundred pounds," said the old man distinctly.
"Tôi ước có được 200 bảng," ông lão nói rõ từng tiếng một.
A fine crash from the piano greeted the words, interrupted by a shuddering cry from the old man. His wife and son ran toward him.
Tiếng đàn dương cầm hoà cùng lời nói, bỗng im bặt bới tiếng kêu sợ hãi phát ra từ ông lão. Bà vợ cùng cậu con trai vội chạy đến bên ông.
"It moved," he cried, with a glance of disgust at the object as it lay on the floor. "As I wished, it twisted in my hand like a snake."
"Nó di chuyển," ông la lên, mắt liếc nhìn cái vật thể gớm ghiếc nằm trên sàn nhà. "Khi tôi ước, nó vặn vẹo trên tay tôi như một con rắn."
"Well, I don't see the money," said his son, as he picked it up and placed it on the table, "and I bet I never shall."
"Ừm, con chả thấy tiền đâu cả," cậu con trai nói, khi nhặt bàn tay lên và đặt nó trên bàn, "con cá là chúng ta không bao giờ có được tiền."
"It must have been your fancy, Father," said his wife, regarding him anxiously.
"Bố nó ơi hẳn là ông tưởng tượng thôi" bà vợ nhìn chồng lo lắng.
He shook his head. "Never mind, though; there's no harm done, but it gave me a shock all the same."
Ông lắc đầu. "Đừng bận tâm; tôi không sao cả, nhưng dù sao nó cũng làm hoảng vía cả lên."
They sat down by the fire again while the two men finished their pipes. Outside, the wind was higher than ever, and the old man started nervously at the sound of a door banging upstairs. A silence unusual and depressing settled upon all three, which lasted until the old couple rose to retire for the night.
Rồi họ lại ngồi xuống bên cạnh lò sưởi trong khi đó hai người đàn ông hút hết tẩu thuốc của mình. Bên ngoài, gió thét gào ngày càng hung tợn hơn, và ông lão bắt đầu lo lắng khi nghe tiềng sầm sập phát ra từ cánh cửa trên lầu. Một không gian thinh lặng kỳ quái và buồn tẻ bao trùm lên cả ba người họ, cứ thế mãi cho đến khi đôi vợ chồng già nhỏm dậy đi ngủ.
"I expect you'll find the cash tied up in a big bag in the middle of your bed," said Herbert, as he bade them good night, "and something horrible squatting up on top of the wardrobe watching you as you pocket your ill-gotten gains."
"Con mong là bố mẹ sẽ tìm thấy 200 bảng buộc trong một chiếc túi lớn nằm giữa chiếc giường của bố mẹ," Herbert nói, khi cậu chúc họ ngủ ngon, "và một cái gì đó thật khủng khiếp thù lù trên tủ quần áo nhìn xuống khi bố mẹ lén cất giấu số của cải bất chính ấy."
 
Đăng bởi: tvmthu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.