Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
ECLIPSE 1. ULTIMATUM (cont.)
NHẬT THỰC 1. TỐI HẬU THƯ (tiếp theo)
Bella, I don’t know why you’re making Charlie carry notes to Billy like we’re in second grade — if I wanted to talk to you I would answer them You made the choice here, okay? You can’t have it both ways when What part of “mortal enemies” is too complicated for you to Look, I know I’m being a jerk, but there’s just no way around We can’t be friends when you’re spending all your time with a bunch of It just makes it worse when I think about you too much, so don’t write anymore Yeah, I miss you, too. A lot. Doesn’t change anything. Sorry. Jacob
Bella, Tôi không hiểu tại sao bạn lại bắt Charlie mang mấy bức thư đưa cho Billy làm như chúng ta đang học lớp hai vậy - nếu tôi muốn nói chuyện với bạn, tôi sẽ trả lời chúng. Bạn đã lựa chọn mà, đúng không? Được cái nọ thì mất cái kia thôi Chuyện “những kẻ thù không đội trời chung”có vẻ phức tạp đối với bạn Nè, tôi biết mình là một kẻ ngu ngốc, nhưng không còn cách nào khác Mình không thể là bạn bè khi bạn dành toàn bộ thời gian cho lũ đó Chỉ tệ thêm nếu tôi suy nghĩ về bạn quá nhiều, vì vậy xin đừng viết thư nữa À, tôi cũng nhớ bạn nữa. Nhiều lắm. Cũng chẳng thay đổi được gì cả. Xin lỗi.



It made me sad that he had to try so hard. I comforted myself with the knowledge that I wouldn’t be causing him pain much longer.
I heard Charlie approaching then, stamping his feet on the way to express his customary displeasure with our guest. Edward’s eyes snapped open and he let our hands fall, keeping them twined.



“Good evening, Charlie.” Edward was always flawlessly polite, though Charlie didn’t deserve it. Charlie grunted at him, and then stood there with his arms crossed over his chest. He was taking the idea of parental supervision to extremes lately.
“I brought another set of applications,” Edward told me then, holding up a stuffed manila envelope. He was wearing a roll of stamps like a ring around his littlest finger.


I groaned. How were there any colleges left that he hadn’t forced me to apply to already? And how did he keep finding these loophole openings? It was so late in the year.
He smiled as if he could read my thoughts; they must have been very obvious on my face. “There are still a few open deadlines. And a few places willing to make exceptions.”


I could just imagine the motivations behind such exceptions. And the dollar amounts involved.
Edward laughed at my expression.
“Shall we?” he asked, towing me toward the kitchen table.
Charlie huffed and followed behind, though he could hardly complain about the activity on tonight’s agenda. He’d been pestering me to make a decision about college on a daily basis.


I cleared the table quickly while Edward organized an intimidating stack of forms. When I moved Wuthering Heights to the counter, Edward raised one eyebrow. I knew what he was thinking, but Charlie interrupted before Edward could comment.
“Speaking of college applications, Edward,” Charlie said, his tone even more sullen — he tried to avoid addressing Edward directly, and when he had to, it exacerbated his bad mood. “Bella and I were just talking about next year. Have you decided where you’re going to school?”



Edward smiled up at Charlie and his voice was friendly. “Not yet. I’ve received a few acceptance letters, but I’m still weighing my options.”
“Where have you been accepted?” Charlie pressed.
Syracuse . . . Harvard . . . Dartmouth . . . and I just got accepted to the University of Alaska Southeast today.” Edward turned his face slightly to the side so that he could wink at me. I stifled a giggle.


“Harvard? Dartmouth?” Charlie mumbled, unable to conceal his awe. “Well that’s pretty . . . that’s something. Yeah, but the University of Alaska . . . you wouldn’t really consider that when you could go Ivy League. I mean, your father would want you to . . .”
Carlisle’s always fine with whatever I choose to do,” Edward told him serenely.
“Hmph.”



“Guess what, Edward?” I asked in a bright voice, playing along.
“What, Bella?”
I pointed to the thick envelope on the counter. “I just got my acceptance to the University of Alaska!”
“Congratulations!” He grinned. “What a coincidence.”
Charlie’s eyes narrowed and he glared back and forth between the two of us. “Fine,” he muttered after a minute. “I’m going to go watch the game, Bella. Nine-thirty.”
That was his usual parting command.



“Er, Dad? Remember the very recent discussion about my freedom . . . ?”
He sighed. “Right. Okay, ten -thirty. You still have a curfew on school nights.”
“Bella’s no longer grounded?” Edward asked. Though I knew he wasn’t really surprised, I couldn’t detect any false note to the sudden excitement in his voice.
“Conditionally,” Charlie corrected through his teeth. “What’s it to you?”
I frowned at my dad, but he didn’t see.
“It’s just good to know,” Edward said. “Alice has been itching for a shopping partner, and I’m sure Bella would love to see some city lights.” He smiled at me.
But Charlie growled, “No!” and his face flushed purple.



“Dad! What’s the problem?”
He made an effort to unclench his teeth. “I don’t want you going to Seattle right now.”
“Huh?”
“I told you about that story in the paper — there’s some kind of gang on a killing spree in Seattle and I want you to steer clear, okay?”


I rolled my eyes. “Dad, there’s a better chance that I’ll get struck by lightning than that the one day I’m in Seattle —”
“No, that’s fine, Charlie,” Edward said, interrupting me. “I didn’t mean Seattle. I was thinking Portland, actually. I wouldn’t have Bella in Seattle, either. Of course not.”
I looked at him in disbelief, but he had Charlie’s newspaper in his hands and he was reading the front page intently



He must have been trying to appease my father. The idea of being in danger from even the most deadly of humans while I was with Alice or Edward was downright hilarious.
It worked. Charlie stared at Edward for one second more, and then shrugged. “Fine.” He stalked off toward the living room, in a bit of a hurry now — maybe he didn’t want to miss tip-off.
I waited till the TV was on, so that Charlie wouldn’t be able to hear me.
“What —,” I started to ask.
“Hold on,” Edward said without looking up from the paper. His eyes stayed focused on the page as he pushed the first application toward me across the table. “I think you can recycle your essays for this one. Same questions.”


Charlie must still be listening. I sighed and started to fill out the repetitive information: name, address, social. . . . After a few minutes I glanced up, but Edward was now staring pensively out the window. As I bent my head back to my work, I noticed for the first time the name of the school.
I snorted and shoved the papers aside.



“Bella?”
“Be serious, Edward. Dartmouth ?”
Edward lifted the discarded application and laid it gently in front of me again. “I think you’d like New Hampshire,” he said. “There’s a full complement of night courses for me, and the forests are very conveniently located for the avid hiker. Plentiful wildlife.” He pulled out the crooked smile he knew I couldn’t resist.



I took a deep breath through my nose.
“I’ll let you pay me back, if that makes you happy,” he promised. “If you want, I can charge you interest.”
“Like I could even get in without some enormous bribe. Or was that part of the loan? The new Cullen wing of the library? Ugh. Why are we having this discussion again?”



“Will you just fill out the application, please, Bella? It won’t hurt you to apply.”
My jaw flexed. “You know what? I don’t think I will.”
I reached for the papers, planning to crumple them into a suitable shape for lobbing at the trashcan, but they were already gone. I stared at the empty table for a moment, and then at Edward. He didn’t appear to have moved, but the application was probably already tucked away in his jacket.



“What are you doing?” I demanded.
“I sign your name better than you do yourself. You’ve already written the essays.”
“You’re going way overboard with this, you know.” I whispered on the off chance that Charlie wasn’t completely lost in his game. “I really don’t need to apply anywhere else. I’ve been accepted in Alaska. I can almost afford the first semester’s tuition. It’s as good an alibi as any. There’s no need to throw away a bunch of money, no matter whose it is.”
A pained looked tightened his face. “Bella —”
“Don’t start. I agree that I need to go through the motions for Charlie’s sake, but we both know I’m not going to be in any condition to go to school next fall. To be anywhere near people.”



My knowledge of those first few years as a new vampire was sketchy. Edward had never gone into details — it wasn’t his favorite subject — but I knew it wasn’t pretty. Self-control was apparently an acquired skill. Anything more than correspondence school was out of the question.
“I thought the timing was still undecided,” Edward reminded me softly. “You might enjoy a semester or two of college. There are a lot of human experiences you’ve never had.”
“I’ll get to those afterward.”
“They won’t be human experiences afterward. You don’t get a second chance at humanity, Bella.”
I sighed. “You’ve got to be reasonable about the timing, Edward. It’s just too dangerous to mess around with.”



“There’s no danger yet,” he insisted.
I glared at him. No danger? Sure. I only had a sadistic vampire trying to avenge her mate’s death with my own, preferably through some slow and torturous method. Who was worried about Victoria? And, oh yeah, the Volturi — the vampire royal family with their small army of vampire warriors — who insisted that my heart stop beating one way or another in the near future, because humans weren’t allowed to know they existed. Right. No reason at all to panic.
Even with Alice keeping watch — Edward was relying on her uncannily accurate visions of the future to give us advance warning — it was insane to take chances.


Besides, I’d already won this argument. The date for my transformation was tentatively set for shortly after my graduation from high school, only a handful of weeks away.
A sharp jolt of unease pierced my stomach as I realized how short the time really was. Of course this change was necessary — and the key to what I wanted more than everything else in the world put together — but I was deeply conscious of Charlie sitting in the other room enjoying his game, just like every other night. And my mother, Renée, far away in sunny Florida, still pleading with me to spend the summer on the beach with her and her new husband. And Jacob, who, unlike my parents, would know exactly what was going on when I disappeared to some distant school. Even if my parents didn’t grow suspicious for a long time, even if I could put off visits with excuses about travel expenses or study loads or illnesses, Jacob would know the truth.


For a moment, the idea of Jacob’s certain revulsion overshadowed every other pain.
“Bella,” Edward murmured, his face twisting when he read the distress in mine. “There’s no hurry. I won’t let anyone hurt you. You can take all the time you need.”
“I want to hurry,” I whispered, smiling weakly, trying to make a joke of it. “I want to be a monster, too.”



His teeth clenched; he spoke through them. “You have no idea what you’re saying.” Abruptly, he flung the damp newspaper onto the table in between us. His finger stabbed the headline on the front page:
DEATH TOLL ON THE RISE, POLICE FEAR GANG ACTIVITY
“What does that have to do with anything?”
“Monsters are not a joke, Bella.”
I stared at the headline again, and then up to his hard expression. “A . . . avampire is doing this?” I whispered.



He smiled without humor. His voice was low and cold. “You’d be surprised, Bella, at how often my kind are the source behind the horrors in your human news. It’s easy to recognize, when you know what to look for. The information here indicates a newborn vampire is loose in Seattle. Bloodthirsty, wild, out of control. The way we all were.”
I let my gaze drop to the paper again, avoiding his eyes.


“We’ve been monitoring the situation for a few weeks. All the signs are there — the unlikely disappearances, always in the night, the poorly disposed-of corpses, the lack of other evidence. . . . Yes, someone brand-new. And no one seems to be taking responsibility for the neophyte. . . .” He took a deep breath. “Well, it’s not our problem. We wouldn’t even pay attention to the situation if wasn’t going on so close to home. Like I said, this happens all the time. The existence of monsters results in monstrous consequences.”



I tried not to see the names on the page, but they jumped out from the rest of the print like they were in bold. The five people whose lives were over, whose families were mourning now. It was different from considering murder in the abstract, reading those names. Maureen Gardiner, Geoffrey Campbell, Grace Razi, Michelle O’Connell, Ronald Albrook. People who’d had parents and children and friends and pets and jobs and hopes and plans and memories and futures. . . .
“It won’t be the same for me,” I whispered, half to myself. “You won’t let me be like that. We’ll live in Antarctica.”


Edward snorted, breaking the tension. “Penguins. Lovely.”
I laughed a shaky laugh and knocked the paper off the table so I wouldn’t have to see those names; it hit the linoleum with a thud. Of course Edward would consider the hunting possibilities. He and his “vegetarian” family — all committed to protecting human life — preferred the flavor of large predators for satisfying their dietary needs. “Alaska, then, as planned. Only somewhere much more remote than Juneau — somewhere with grizzlies galore.”
“Better,” he allowed. “There are polar bears, too. Very fierce. And the wolves get quite large.”



My mouth fell open and my breath blew out in a sharp gust.
“What’s wrong?” he asked. Before I could recover, the confusion vanished and his whole body seemed to harden. “Oh. Never mind the wolves, then, if the idea is offensive to you.” His voice was stiff, formal, his shoulders rigid.
“He was my best friend, Edward,” I muttered. It stung to use the past tense. “Of course the idea offends me.
“Please forgive my thoughtlessness,” he said, still very formal. “I shouldn’t have suggested that.”
“Don’t worry about it.” I stared at my hands, clenched into a double fist on the table.
We were both silent for a moment, and then his cool finger was under my chin, coaxing my face up. His expression was much softer now.




“Sorry. Really.”
“I know. I know it’s not the same thing. I shouldn’t have reacted that way. It’s just that . . . well, I was already thinking about Jacob before you came over.” I hesitated. His tawny eyes seemed to get a little bit darker whenever I said Jacob’s name. My voice turned pleading in response. “Charlie says Jake is having a hard time. He’s hurting right now, and . . . it’s my fault.”
“You’ve done nothing wrong, Bella.”
I took a deep breath. “I need to make it better, Edward. I owe him that. And it’s one of Charlie’s conditions, anyway —”



His face changed while I spoke, turning hard again, statue-like.
“You know it’s out of the question for you to be around a werewolf unprotected, Bella. And it would break the treaty if any of us cross over onto their land. Do you want us to start a war?”
“Of course not!”
“Then there’s really no point in discussing the matter further.” He dropped his hand and looked away, searching for a subject change. His eyes paused on something behind me, and he smiled, though his eyes stayed wary.
“I’m glad Charlie has decided to let you out — you’re sadly in need of a visit to the bookstore. I can’t believe you’re reading Wuthering Heights again. Don’t you know it by heart yet?”



“Not all of us have photographic memories,” I said curtly.
“Photographic memory or not, I don’t understand why you like it. The characters are ghastly people who ruin each others’ lives. I don’t know how Heathcliff and Cathy ended up being ranked with couples like Romeo and Juliet or Elizabeth Bennet and Mr. Darcy. It isn’t a love story, it’s a hate story.”



“You have some serious issues with the classics,” I snapped.
“Perhaps it’s because I’m not impressed by antiquity.” He smiled, evidently satisfied that he’d distracted me. “Honestly, though, why do you read it over and over?” His eyes were vivid with real interest now, trying — again — to unravel the convoluted workings of my mind. He reached across the table to cradle my face in his hand. “What is it that appeals to you?”


His sincere curiosity disarmed me. “I’m not sure,” I said, scrambling for coherency while his gaze unintentionally scattered my thoughts. “I think it’s something about the inevitability. How nothing can keep them apart — not her selfishness, or his evil, or even death, in the end. . . .”
His face was thoughtful as he considered my words. After a moment he smiled a teasing smile. “I still think it would be a better story if either of them had one redeeming quality.”



“I think that may be the point,” I disagreed. “Their love is their only redeeming quality.”
“I hope you have better sense than that — to fall in love with someone so . . . malignant.”
“It’s a bit late for me to worry about who I fall in love with,” I pointed out. “But even without the warning, I seem to have managed fairly well.”



He laughed quietly. “I’m glad you think so.”
“Well, I hope you’re smart enough to stay away from someone so selfish. Catherine is really the source of all the trouble, not Heathcliff.”
“I’ll be on my guard,” he promised.
I sighed. He was so good at distractions.
I put my hand over his to hold it to my face. “I need to see Jacob.”
His eyes closed. “No.”



“It’s truly not dangerous at all,” I said, pleading again. “I used to spend all day in La Push with the whole lot of them, and nothing ever happened.”
But I made a slip; my voice faltered at the end because I realized as I was saying the words that they were a lie. It was not true that nothing had ever happened. A brief flash of memory — an enormous gray wolf crouched to spring, baring his dagger-like teeth at me — had my palms sweating with an echo of remembered panic.
Edward heard my heart accelerate and nodded as if I’d acknowledged the lie aloud. “Werewolves are unstable. Sometimes, the people near them get hurt. Sometimes, they get killed.”



I wanted to deny it, but another image slowed my rebuttal. I saw in my head the once beautiful face of Emily Young, now marred by a trio of dark scars that dragged down the corner of her right eye and left her mouth warped forever into a lopsided scowl.
He waited, grimly triumphant, for me to find my voice.
“You don’t know them,” I whispered.
“I know them better than you think, Bella. I was here the last time.”
“The last time?”



“We started crossing paths with the wolves about seventy years ago. . . . We had just settled near Hoquiam. That was before Alice and Jasper were with us. We outnumbered them, but that wouldn’t have stopped it from turning into a fight if not for Carlisle. He managed to convince Ephraim Black that coexisting was possible, and eventually we made the truce.”
Jacob’s great-grandfather’s name startled me.


“We thought the line had died out with Ephraim,” Edward muttered; it sounded like he was talking to himself now. “That the genetic quirk which allowed the transmutation had been lost. . . .” He broke off and stared at me accusingly. “Your bad luck seems to get more potent every day. Do you realize that your insatiable pull for all things deadly was strong enough to recover a pack of mutant canines from extinction? If we could bottle your luck, we’d have a weapon of mass destruction on our hands.”
I ignored the ribbing, my attention caught by his assumption — was he serious? “But I didn’t bring them back. Don’t you know?”



“Know what?”
“My bad luck had nothing to do with it. The werewolves came back because the vampires did.”
Edward stared at me, his body motionless with surprise.
“Jacob told me that your family being here set things in motion. I thought you would already know. . . .”
His eyes narrowed. “Is that what they think?”
“Edward, look at the facts. Seventy years ago, you came here, and the werewolves showed up. You come back now, and the werewolves show up again. Do you think that’s a coincidence?”



He blinked and his glare relaxed. “Carlisle will be interested in that theory.”
“Theory,” I scoffed.
He was silent for a moment, staring out the window into the rain; I imagined he was contemplating the fact that his family’s presence was turning the locals into giant dogs.
“Interesting, but not exactly relevant,” he murmured after a moment. “The situation remains the same.”
I could translate that easily enough: no werewolf friends.
I knew I must be patient with Edward. It wasn’t that he was unreasonable, it was just that he didn’t understand. He had no idea how very much I owed Jacob Black — my life many times over, and possibly my sanity, too.



I didn’t like to talk about that barren time with anyone, and especially not Edward. He had only been trying to save me when he’d left, trying to save my soul. I didn’t hold him responsible for all the stupid things I’d done in his absence, or the pain I had suffered.
He did.
So I would have to word my explanation very carefully.
I got up and walked around the table. He opened his arms for me and I sat on his lap, nestling into his cool stone embrace. I looked at his hands while I spoke.


“Please just listen for a minute. This is so much more important than some whim to drop in on an old friend. Jacob is in pain.” My voice distorted around the word. “I can’t not try to help him — I can’t give up on him now, when he needs me. Just because he’s not human all the time. . . . Well, he was there for me when I was . . . not so human myself. You don’t know what it was like. . . .” I hesitated. Edward’s arms were rigid around me; his hands were in fists now, the tendons standing out. “If Jacob hadn’t helped me . . . I’m not sure what you would have come home to. I owe him better than this, Edward.”



I looked up at his face warily. His eyes were closed, and his jaw was strained.
“I’ll never forgive myself for leaving you,” he whispered. “Not if I live a hundred thousand years.”
I put my hand against his cold face and waited until he sighed and opened his eyes.
“You were just trying to do the right thing. And I’m sure it would have worked with anyone less mental than me. Besides, you’re here now. That’s the part that matters.”
“If I’d never left, you wouldn’t feel the need to go risk your life to comfort a dog .”
I flinched. I was used to Jacob and all his derogatory slurs —bloodsucker, leech, parasite . . . .



Somehow it sounded harsher in Edward’s velvet voice.
“I don’t know how to phrase this properly,” Edward said, and his tone was bleak. “It’s going to sound cruel, I suppose. But I’ve come too close to losing you in the past. I know what it feels like to think I have. I am not going to tolerate anything dangerous.”
“You have to trust me on this. I’ll be fine.”
His face was pained again. “Please, Bella,” he whispered.
I stared into his suddenly burning golden eyes. “Please what?”
“Please, for me. Please make a conscious effort to keep yourself safe. I’ll do everything I can, but I would appreciate a little help.”



“I’ll work on it,” I murmured.
“Do you really have any idea how important you are to me? Any concept at all of how much I love you?” He pulled me tighter against his hard chest, tucking my head under his chin.
I pressed my lips against his snow-cold neck. “I know how much I love you ,” I answered.
“You compare one small tree to the entire forest.”
I rolled my eyes, but he couldn’t see. “Impossible.”
He kissed the top of my head and sighed.
“No werewolves.”
“I’m not going along with that. I have to see Jacob.”
“Then I’ll have to stop you.”


He sounded utterly confident that this wouldn’t be a problem.
I was sure he was right.
“We’ll see about that,” I bluffed anyway. “He’s still my friend.”
I could feel Jacob’s note in my pocket, like it suddenly weighed ten pounds. I could hear the words in his voice, and he seemed to be agreeing with Edward — something that would never happen in reality.
Doesn’t change anything. Sorry.




Điều đó làm tôi buồn khi anh phải cố gắng thật nhiều như vậy. Tôi an ủi mình bằng chuyện mình sẽ không làm cho anh đau đớn lâu hơn.
Thế rồi tôi nghe tiếng Charlie đến gần, nện bước chân của ông trên đường đi tỏ thái độ không hài lòng cố hữu của ông với vị khách của chúng tôi. Mắt Edward vội mở ra và anh buông bàn tay chúng tôi xuống, vẫn đan vào nhau.


"Chào Charlie." Edward lúc nào cũng hết sức lịch sự, cho dù Charlie không xứng đáng với điều đó. Charlie cằn nhằn anh, rồi đứng ở đó khoanh tay trước ngực. Gần đây ông muốn chứng tỏ quyền làm cha giám sát tôi hết sức nghiêm ngặt.
"Anh mang đến một bộ đơn khác nữa," Edward nói với tôi rồi giơ lên phong bì bằng giấy ma-ni-la chật cứng. Anh đang cuộn một cuộn tem giống như cái nhẫn quanh ngón tay út của mình.


Tôi rên rỉ. Còn có trường cao đẳng nào còn sót lại mà anh không ép tôi nộp đơn không? Và làm sao anh cứ tìm những trường còn trống này hoài vậy? Năm nay đã trễ rồi mà.
Anh mỉm cười như thể đoán được ý nghĩ của tôi; chắc chúng hiện trên mặt tôi. "Vẫn còn một vài thời hạn chót để ngỏ. Và một vài nơi sẵn sàng chấp nhận ngoại lệ”.


Tôi có thể hình dung được động cơ đằng sau những ngoại lệ ấy. Và chắc thế nào cũng dính đến tiền.
Edward cười nhạo vẻ mặt của tôi.
"Mình làm chứ?" anh hỏi, kéo tôi về phía bàn bếp.
Charlie gắt gỏng và đi theo sau, cho dù ông hầu như không than phiền gì về hoạt động của lịch trình đêm nay. Ông quấy rầy tôi mỗi ngày về việc chọn trường.


Tôi dọn bàn thật nhanh trong khi Edward sắp xếp lại chồng đơn đáng ngại. Khi tôi dời cuốn Đỉnh gió hú trên quầy, Edward nhướng mày. Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng Charlie cắt ngang trước khi Edward bình luận.
"Nói về vụ nộp đơn vào trường cao đẳng, Edward, " Charlie nói, giọng ông thậm chí giận dỗi hơn - ông cố tránh gọi thẳng tên Edward, và khi ông bắt buộc phải lên tiếng, thì ông càng tức giận hơn.
"Bella và tôi đang nói về năm tới. Cậu đã quyết định sẽ học trường nào chưa?"


Edward tươi cười nhìn Charlie và giọng anh đầy thân thiện. "Chưa. Cháu đã nhận được một vài thư đồng ý, nhưng cháu vẫn còn cân nhắc lựa chọn."
"Thế nơi nào đã chấp nhận rồi?" Charlie nhấn mạnh.
"Syracuse…..Harvard……Dartmouth. Và cháu vừa nhận thư của đại học Alaska Southeast hôm nay." Edward hơi quay mặt sang một bên để có thể nháy mắt với tôi. Tôi nín cười.


"Harvard? Dartmouth ?" Charlie lầm bầm, không giấu được vẻ ngưỡng mộ. "Ờ, tốt……. thế cũng được. Ờ, nhưng đại học Alaska….cậu không nghĩ đến chuyện cậu có thể học ở Ivy League à. Ý tôi là, cha cậu sẽ muốn cậu ….."
"Cháu chọn gì Carlisle cũng chịu hết," Edward bình tĩnh nói với ông.
"Hừm."


"Anh tưởng tượng được không, Edward?" Tôi vui vẻ hỏi, xạo sự.
“Chuyện gì vậy Bella?"
Tôi chỉ cái phong bì dày cộm trên quầy bếp. "Em vừa nhận được thư chấp thuận của đại học Alaska!"
"Chúc mừng em!" Anh cười toe toét. "Trùng hợp làm sao."
Mắt Charlie nheo lại và ông nhìn qua lại hai chúng tôi. "Tốt thôi," Một phút sau ông lẩm bẩm " Bố đi coi đánh bóng đây, Bella. Nhớ chín giờ ba mươi nhé. "
Đó là mệnh lệnh thường lệ của ông khi bỏ đi.


"Eo, bố? Bố có nhớ mới nói xong về chuyện con tự do ... không?"
Ông thở dài. "Đúng vậy. Thôi được, mười giờ ba mươi. Con vẫn còn lệnh hạn chế học đêm ở trường đấy"
"Bella không bị cấm ra ngoài nữa sao?" Edward hỏi. Dù tôi biết anh chẳng hề ngạc nhiên, nhưng tôi không thể phát hiện ra vẻ giả tạo trong giọng sung sướng bất ngờ của anh.
"Có điều kiện," Charlie đính chính qua kẽ răng. "Dính dáng gì tới cậu?"
Tôi cau mày khó chịu với bố tôi, nhưng anh không thấy điều đó.
"Thật vui khi biết vậy," Edward nói. "Alice đang mong có một người mua sắm hợp rơ, và cháu chắc chắn rằng Bella muốn được ngắm nhìn ánh đèn thành phố." Anh mỉm cười với tôi.
Nhưng Charlie gầm gừ, "Không được!" và mặt ông chuyển sang đỏ tía.


"Bố! Sao kỳ vậy bố?"
Ông cố gắng lên tiếng. "Bố không muốn con đi Seattle ngay bây giờ."
"Hả?"
"Bố đã kể cho con nghe về chuyện đăng trong báo rồi - có băng nhóm nào đó đang bắn giết điên loạn ở Seattle và bố muốn con tránh xa, được chứ?"


Tôi trợn tròn mắt. "Bố, bị sét đánh còn dễ xảy ra hơn tự nhiên đúng ngày con ở Seattle -"
"Không đâu, được thôi, bác Charlie, " Edward nói, ngắt lời tôi. "Cháu không có ý nói đến Seattle. Thực ra cháu nghĩ đến Portland. Cháu cũng sẽ không để Bella đến Seattle đâu. Dĩ nhiên là không rồi."
Tôi nhìn anh nghi ngờ, nhưng anh cầm tờ báo của Charlie trong tay và anh đang đọc trang nhất chăm chú.


Chắc là anh đang cố gắng để dỗ dành bố thôi. Cái ý nghĩ gặp nguy hiểm dù là bởi những con người đáng sợ nhất trong khi đang ở bên Alice hay Edward thật hết sức buồn cười.
Có hiệu quả liền. Charlie nhìn chằm chằm vào Edward trong một giây nữa, rồi nhún vai. "Tốt thôi." Ông hiên ngang đi về phía phòng khách, bây giờ thì hơi vội một chút - có lẽ ông không muốn bỏ lỡ phần bắt đầu hiệp đấu.
Tôi chờ đến khi TV được bật lên, để Charlie không nghe được.
"Chuyện gì thế-," tôi bắt đầu hỏi.
"Chờ chút," Edward nói không rời mắt khỏi tờ báo. Mắt anh vẫn nhìn vào trang này khi đẩy qua bàn lá đơn đầu tiên về phía tôi. "Anh nghĩ em có thể chế lại bài tiểu luận của em cho lá đơn này. Cũng mấy câu hỏi giống nhau thôi"


Charlie hẳn vẫn đang nghe ngóng. Tôi thở dài và bắt đầu điền vào thông tin lặp đi lặp lại cũ rích: tên, địa chỉ, tình trạng xã hội…..Sau vài phút, tôi liếc nhìn lên, nhưng Edward đang nhìn trầm ngâm ra cửa sổ. Khi cúi đầu trở lại với việc đang làm, tôi mới để ý đến tên của trường.
Tôi khịt mũi và đẩy mấy tờ giấy sang một bên.


"Bella ?"
"Nghiêm túc đi, Edward. Trường Dartmouth sao?"
Edward lấy cái đơn tôi đã bỏ và đặt nó nhẹ nhàng trước mặt tôi trở lại. "Anh nghĩ em sẽ thích New Hampshire, " anh nói. "Có lớp đêm bổ sung đầy đủ cho anh, và rừng cũng nằm ở vị trí rất thuận tiện cho người mê đi bộ đường dài. Đầy nhóc động vật hoang dã. " Anh nhếch môi mỉm cười nụ cười anh biết tôi không cưỡng lại nỗi.


Tôi hít thật sâu qua mũi.
"Anh sẽ để em trả tiền lại, nếu em thích vậy," anh hứa. "Nếu em muốn, anh có thể tính tiền lãi"
"Làm như em tự nhiên được nhận vào trường mà không cần tiền hối lộ khổng lồ vậy. Hay đó là điều kiện của chuyện cho vay tiền? Hay nhà Cullen bảo trợ cho thư viện mới? Eo ôi. Sao mình cứ nói đi nói lại chuyện này hoài vậy?"


"Em chỉ cần điền vào đơn này thôi mà, Bella? Có đau đớn gì đâu chứ."
Hàm tôi nghiến lại. "Anh biết gì không? Em sẽ không điền đâu. "
Tôi với lấy mấy tờ giấy, định vò tròn chúng lại để quăng vào thùng rác, nhưng chúng không còn ở đó nữa. Tôi nhìn chằm chằm vào cái bàn trống không một hồi lâu, rồi nhìn Edward. Anh như chẳng hề nhúc nhích, nhưng cái đơn có lẽ đã được giấu trong áo khoác của anh.


"Anh sẽ làm gì?" Tôi gặng hỏi.
"Anh sẽ ký tên em đẹp hơn là em tự ký. Em đã viết tiểu luận rồi còn gì."
"Anh biết đó, anh quá nhiệt tình chuyện này đó" Tôi thì thầm vì ít có khả năng Charlie hoàn toàn đắm chìm vào trận đấu. "Em thật sự chẳng cần nộp đơn vô đâu hết. Em đã được chấp nhận vào Alaska. Em gần như có thể chi trả học phí trong học kỳ đầu tiên. Nó là chứng cớ ngoại phạm tốt cho mọi thứ. Không cần phải quăng cả đống tiền, dù đó là trường của ai."
Vẻ mặt anh căng ra đau đớn. "Bella - "
"Đừng nói lại chuyện đó nữa. Em đồng ý là em cần xem xét kỹ lưỡng mọi hành động vì Charlie, nhưng cả hai chúng ta đều biết là em không thể nào đến trường vào mùa thu tới. Không thể nào ở bất kỳ đâu gần con người."


Kiến thức của tôi về mấy năm đầu tiên làm ma cà rồng mới rất sơ sài. Edward chẳng bao giờ chịu nói cặn kẽ - đó không phải là đề tài ưa thích của anh - nhưng tôi biết chẳng dễ chịu chút nào. Tự chủ rõ ràng là kỹ năng cần có. Bất cứ trường nào mà ngoài trường đào tạo từ xa là không thể được.
"Anh tưởng chuyện chọn thời gian vẫn chưa ngã ngũ," Edward nhắc khẽ tôi. "Em có thể học một hoặc hai học kỳ ở cao đẳng. Em chưa có nhiều kinh nghiệm làm người mà."
"Sau đó em sẽ có thôi."
"Sau đó sẽ không còn là kinh nghiệm làm người nữa. Em sẽ không có cơ hội làm người lần thứ hai đâu, Bella. "
Tôi thở dài."Anh phải biết điều về vụ chọn thời gian chứ, Edward. Chuyện này quá nguy hiểm nên phải nghiêm túc mới được."


"Chưa có gì nguy hiểm hết," anh nhấn mạnh.
Tôi nhìn anh trừng trừng. Không nguy hiểm ư? Chắc chắn rồi. Tôi chỉ thấy có một ma cà rồng ác dâm cố trả thù cái chết của bạn tình, bằng cách hành hạ đau đớn từ từ. Ai lo về vụ Victoria? Và còn, ồ, ờ, Volturi - một gia đình hoàng tộc ma cà rồng với đội quân nhỏ các chiến binh ma cà rồng - khăng khăng là tôi sẽ chết bằng cách này hay cách khác trong một ngày gần đây, vì con người không được phép biết họ tồn tại. Đúng. Có chút lý do gì để hoảng sợ đâu.
Ngay cả việc Alice luôn canh chừng - Edward dựa vào khả năng biết chính xác tương lai một cách kỳ lạ của cô ấy để cảnh báo cho chúng tôi mọi việc- thật là điên khi liều lĩnh như vậy.




Hơn nữa, tôi đã thắng trong cuộc tranh luận này. Ngày biến đổi tôi đã được tạm thời quyết định là ngay sau khi tốt nghiệp trung học, tức là chỉ còn vài tuần nữa thôi.
Cái xóc nẩy mạnh khó chịu xuyên qua dạ dày khi tôi nhận ra khoảng thời gian thực sự còn rất ngắn. Dĩ nhiên sự biến đổi này là cần thiết - và bởi đó chính là điều mà tôi mong muốn hơn hết thảy những gì trên thế gian này gộp lại - nhưng tôi quan tâm rất nhiều đến Charlie vẫn đang ngồi trong căn phòng kia thưởng thức trận đấu, như mọi buổi tối khác. Và mẹ tôi, Renée, đang ở tiểu bang đầy nắng Florida xa xôi, vẫn bảo tôi đến nghỉ hè trên bãi biển với bà và chồng mới cưới của bà. Và Jacob, một người, không giống như cha mẹ tôi, sẽ biết chính xác chuyện gì xảy ra khi tôi biến mất để đến ngôi trường nào đó xa xôi. Ngay cho dù cha mẹ tôi không nghi ngờ trong một thời gian dài, ngay cho dù tôi có thể hoãn viếng thăm với lời xin lỗi rằng vì chi phí đi lại hay vì học hành quá tải hoặc bệnh, nhưng Jacob sẽ biết sự thật.


Trong một chốc, cái ý nghĩ Jacob chắc chắn khiếp sợ đã làm lu mờ mọi nỗi đau khác.
"Bella," Edward thì thầm, mặt anh nhăn lại khi đọc thấy niềm đau trong suy nghĩ của tôi. "Không có gì phải vội. Anh sẽ không để cho bất kỳ ai làm em bị thương. Em hãy thong thả."
"Em muốn nhanh," tôi thì thầm, mỉm cười yếu ớt, cố pha trò. "Em cũng muốn trở thành quái vật nữa.”


Anh nghiến răng lại; nói qua kẽ răng. "Em không biết em đang nói gì đâu." Bỗng dưng anh ném tờ báo ướt lên bàn ở giữa chúng tôi. Ngón tay anh chỉ vào dòng tít trên trang nhất :
DANH SÁCH NGƯỜI CHẾT ĐANG GIA TĂNG, CẢNH SÁT E RẰNG ĐÂY LÀ HOẠT ĐỘNG CỦA CÁC BĂNG NHÓM
"Chuyện đó chẳng dính dáng tới gì hết?"
"Quái vật không phải là chuyện đùa đâu, Bella."
Tôi nhìn chằm chằm vào tiêu đề bài báo, rồi ngước lên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh.
”Một…con ma cà rồng đang làm việc này à?" Tôi thì thầm.


Anh cười chua chát. Giọng anh chùng xuống và lạnh lẽo.
"Em sẽ ngạc nhiên, Bella, khi biết đồng loại của anh thường đứng sau những chuyện kinh dị đăng ở các trang tin tức của loài người. Thật dễ nhận ra, khi em biết em đang tìm kiếm gì. Thông tin ở đây cho biết một con ma cà rồng mới sinh đang sống buông thả ở Seattle. Khát máu, hoang dã, không kiểm soát được bản thân. Tất cả bọn anh đều thế."
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ báo lần nữa, lẩn tránh ánh mắt anh.


"Tụi anh đã giám sát tình hình trong một vài tuần nay. Mọi dấu hiệu đều có ở đó cả - biến mất mơ hồ, luôn vào ban đêm, – những xác chết ở trong tình trạng thảm khốc, thiếu bằng chứng khác... Đúng vậy, một con mới tinh. Và dường như chẳng ai chịu trách nhiệm về con ma cà rồng mới này. .." Anh hít thật sâu. " Ừm, đó không phải là chuyện của mình. Bọn anh thậm chí chẳng thèm để mắt tới nếu nó không xảy ra ở gần nhà mình. Như anh đã nói, chuyện này xảy ra hoài. Sự hiện hữu của mấy con quái vật sẽ dẫn đến hậu quả ghê gớm."


Tôi cố không nhìn mấy cái tên trên trang này, nhưng chúng cứ nhảy ra khỏi phần còn lại của trang in như thể được in đậm vậy. Năm người bị chết, gia đình họ giờ đây đang than khóc. Khi đọc những cái tên đó, tôi thấy nó khác với những vụ giết người về mặt lý thuyết . Maureen Gardiner, Geoffrey Campbell, Grace Razi, Michelle O'Connell, Ronald Albrook. Những người này cũng có cha mẹ và con cái và bạn bè và thú cưng và công việc và hy vọng và kế hoạch và những kỷ niệm và tương lại nữa..…
"Em sẽ không giống vậy đâu," tôi thì thầm, nửa tự nói với chính mình.
"Anh sẽ không để em như thế nhé. Mình sẽ sống ở Nam cực."


Edward khịt mũi, phá tan đi sự căng thẳng. "Có chim cánh cụt nữa. Dễ thương hết sức."
Tôi run run cười và gạt phăng tờ báo ra khỏi bàn để khòi nhìn thấy mấy cái tên đó nữa; nó chạm vô vải sơn lót sàn kêu cái thịch. Tất nhiên Edward sẽ xem xét khả năng săn mồi. Anh và cả gia đình "ăn chay" của anh - đều cam kết bảo vệ mạng sống con người – chọn hương vị của các con thú lớn để đáp ứng nhu cầu ăn kiêng của họ. "Vậy thì, Alaska, như kế hoạch. Chỉ việc chọn nơi nào đó xa hơn Juneau - một nơi nào đó mà có thiệt nhiều gấu xám."
"Tốt hơn," anh thêm vào. "nên có cả gấu trắng Bắc Cực. Rất dữ tợn. Và loài sói sẽ đông lên."



Tôi há hốc và thở thật mạnh.
"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi. Trước khi tôi có thể thở lại bình thường, vẻ không hiểu biến mất và toàn thân anh dường như rắn lại. "Ồ. Vậy thì đừng để ý đến loài sói, nếu chuyện này làm em khó chịu." Giọng anh đanh lại, nghiêm nghị, đôi vai anh gồng lên.
"Anh ấy đã từng là bạn thân nhất của em, Edward," tôi lẩm bẩm. Cảm thấy nhói đau khi sử dụng thời quá khứ. “Dĩ nhiên ý nghĩ đó làm em khó chịu."
"Làm ơn bỏ qua chuyện anh thiếu suy nghĩ nhé," anh nói, vẫn với cái giọng nghiêm nghị ấy. "Lẽ ra anh không nên nêu chuyện đó ra. "
"Đừng lo chuyện đó." Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, nắm lại thành hai nắm đấm trên bàn.
Cả hai chúng tôi đều im lặng một hồi lâu, và rồi ngón tay mát rượi của anh ở dưới cằm tôi, nâng mặt tôi lên. Giờ thì vẻ mặt của anh dịu nhiều.


"Xin lỗi. Thật đấy."
"Em biết. Em biết sẽ không còn như cũ nữa. Lẽ ra em không nên phản ứng như vậy. Chỉ là…..ừm, em đang nghĩ đến Jacob trước khi anh ghé qua." Tôi do dự. Đôi mắt vàng nâu của anh hình như tối lại mỗi khi tôi nhắc đến tên Jacob. Giọng tôi khẩn khoản đáp lại." Charlie nói Jake đang khổ sở. Hiện giờ anh ta đang đau đớn, và . . . do lỗi của em đó. "
"Em đâu có làm gì sai, Bella. "
Tôi hít thật sâu. "Em cần phải cải thiện tình hình, Edward. Em nợ anh ấy chuyện này. Và dù sao đó cũng là một trong những điều kiện của Charlie"


Mặt anh đổi sắc khi tôi nói, trở nên rắn lại, như tượng.
"Em biết là việc em loanh quanh bên cạnh người sói không có ai bảo vệ là không thể được, Bella. Và chuyện đó sẽ phá vỡ thoả ước nếu có ai trong tụi anh vượt qua đất của họ. Em có muốn tụi anh gây chiến không?"
"Dĩ nhiên là không rồi!"
"Vậy thì chẳng cần nói thêm về chuyện này nữa." Anh buông thỏng tay xuống và nhìn sang chỗ khác, tìm đề tài để thay đổi. Mắt anh ngừng lại trên cái gì đó đằng sau tôi, và anh mỉm cười, mặc dù đôi mắt anh vẫn dè dặt.
“Anh mừng vì Charlie đã quyết định cho em ra ngoài – em cảm thấy buồn và cần đến tiệm sách. Anh không thể tin nỗi em lại đọc Đỉnh gió hú. Em chưa thuộc lòng nó à?"


"Đâu phải ai cũng có trí nhớ như in đâu," tôi cộc lốc nói.
"Nhớ như in hay không, anh vẫn không hiểu tại sao em thích nó. Mấy nhân vật này là những người rùng rợn cứ huỷ hoại đời nhau. Anh không biết tại sao Heathcliff và Cathy cuối cùng lại được xếp vô những đôi như Romeo và Juliet hoặc Elizabeth Bennet và ông Darcy. Đâu phải là một chuyện tình, đó là câu chuyện về lòng căm thù."



"Anh không thích những tác phẩm kinh điển thì phải," tôi cáu kỉnh.
"Có lẽ đó là vì anh không ấn tượng với đồ cổ." Anh mỉm cười, rõ ràng hài lòng khi đã làm phân tâm tôi. "Thế nhưng, thật tình sao em cứ đọc nó hoài vậy?" Mắt anh long lanh với vẻ quan tâm thực sự, cố gắng –một lần nữa – làm sáng tỏ kiểu suy nghĩ rối rấm của tâm trí tôi. Anh chồm qua bàn ôm mặt tôi trong bàn tay mình."Cái gì đã lôi cuốn em đến vậy?"


Tính hiếu kỳ chân thành của anh đã làm tôi mềm lòng. "Em không rõ nữa, " tôi nói, cố gắng sắp xếp lại ý nghĩ trong khi ánh nhìn chằm chằm của anh vô tình phân tán suy nghĩ của tôi. "Em nghĩ đó có thể là tính tất yếu không thể tránh được. Sao mà chẳng có gì có thể chia lìa họ được - không phải tính ích kỷ của cô ấy, hay tại bản chất anh ta xấu xa, hoặc thậm chí cái chết, cuối cùng…."
Mặt anh có vẻ tư lự khi nghiền ngẫm lời tôi nói. Một lúc sau anh cười trêu chọc. "Anh vẫn nghĩ chuyện sẽ hay hơn nếu có ai trong số họ biết hối lỗi"


"Em nghĩ có lẽ điểm mấu chốt là, " tôi không đồng ý. "Tình yêu chính là sự hối lỗi duy nhất của họ."
"Anh tưởng em có khả năng thưởng thức tốt hơn thế - yêu ai đó rất ...có hại."
"Hơi trễ đối với em để lo chuyện em yêu ai, " tôi nêu rõ. “Nhưng thậm chí không cần cảnh báo, dường như em đã kiểm soát chuyện đó khá tốt rồi."


Anh cười lặng lẽ. "Anh mừng khi em nghĩ vậy."
"Ừm, em hy vọng anh đủ thông minh để tránh xa những ai ích kỷ như thế. Catherine đúng là nguồn cơn của mọi rắc rối, đâu phải Heathcliff."
"Anh sẽ cảnh giác," anh hứa.
Tôi thở dài. Anh giỏi làm người ta phân tâm lắm.
Tôi đặt tay mình lên tay anh để ôm lấy mặt tôi. "Em cần gặp Jacob."
Mắt anh nhắm lại. "Đừng."


"Thực sự không nguy hiểm chút nào đâu,” tôi nói, van nài lần nữa. "Em thường chơi với tất cả mọi người suốt cả ngày ở La Push, mà chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra hết."
Nhưng tôi đã sơ suất; giọng tôi ấp úng ở đoạn cuối vì tôi nhận ra tôi đang nói những từ dối trá. Không phải chẳng có gì xảy ra. Một tia ký ức chợt loé lên trong đầu tôi - con chó sói xám khổng lồ thu mình lại chuẩn bị nhảy, nhe răng nhọn như dao găm chĩa vào tôi - làm cho lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi với tiếng kêu hoảng sợ khi nhớ lại.
Edward nghe được tim tôi đập nhanh hơn và gục gặc đầu như thể tôi đã thừa nhận chuyện nói xạo . "Người sói không thể tự chủ được. Đôi khi, người gần gũi chúng sẽ bị thương. Đôi khi, họ còn bị giết chết nữa."


Tôi muốn phủ nhận điều đó, nhưng hình ảnh khác làm tôi chậm bác bỏ. Tôi thấy trong đầu mình khuôn mặt trước đây rất xinh đẹp của Emily Young, bây giờ bị huỷ hoại với ba cái sẹo đen kéo khoé mắt phải của cô xuống và làm cho miệng cô méo mó suốt đời thành nét giận dữ không cân xứng.
Anh chờ tôi lên tiếng với vẻ hoan hỉ đắc thắng.
“Anh chẳng hiểu họ đâu," tôi thì thầm.
"Anh hiểu họ nhiều hơn em nghĩ đấy, Bella. Anh có mặt ở đây lần cuối cùng."
"Lần cuối cùng à?"


"Tụi anh bắt đầu đụng độ với bọn sói khoảng bảy mươi năm về trước…..tụi anh dừng chân gần Hoquiam. Đó là trước khi Alice và Jasper về ở với tụi anh. Tụi anh đông hơn họ, nhưng chẳng thể ngăn được cuộc chiến nếu không vì Carlisle. Ông đã cố thuyết phục Ephraim Black là có thể cùng chung sống, và cuối cùng tụi anh đã thoả thuận ngừng chiến."
Cái tên của ông cố Jacob khiến tôi giật mình.


“Tụi anh cứ ngỡ dòng họ này đã lụi tàn cùng với Ephraim rồi chứ," Edward lẩm bẩm; nghe có vẻ như anh giờ đây đang tự sự với chính mình. "Tưởng là sự biến dị giúp biến đổi ấy đã mai một..." Anh dừng lại và nhìn tôi chằm chằm với vẻ buộc tội. "Vận rủi của em có vẻ phát huy hiệu lực hơn mỗi ngày. Em có biết là khả năng lôi kéo chết chóc vô độ của em đã đủ mạnh để cứu đàn chó đột biến khỏi tình trạng tuyệt chủng không? Nếu đóng chai được may mắn của em, thì mình đã có được vũ khí huỷ diệt hàng loạt trong tay rồi."
Tôi lờ đi lời trêu ghẹo, chú ý đến giả định của anh – Anh nói thiệt ư?
"Nhưng em đâu có khôi phục họ đâu. Anh không biết à?"


"Biết cái gì?"
"Chuyện xui xẻo của em chẳng hề liên quan gì đến chuyện đó hết. Người sói trở lại vì ma cà rồng đã trở lại."
Edward nhìn tôi chằm chằm, toàn thân anh bất động vì bất ngờ.
"Jacob bảo em là chuyện gia đình anh ở đây đã gây ra mọi chuyện. Em nghĩ anh đã biết….."
Mắt anh nheo lại. "Họ nghĩ thế à?"
"Edward, xem những sự kiện nè. Cách đây bảy mươi năm, anh đến đây, và người sói xuất hiện. Bây giờ anh trở lại, và người sói xuất hiện trở lại. Anh nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?"


Anh chớp mắt và ánh mắt chằm chằm của anh giãn ra."Carlisle sẽ thích giả thuyết này lắm đây.”
"Giả thuyết à," tôi chế giễu.
Anh im lặng hồi lâu, nhìn ra cửa sổ vào trời mưa; tôi tưởng tượng anh đang ngẫm nghĩ về việc hiện diện của gia đình anh đang biến những người dân địa phương thành những con chó khổng lồ.
"Thú vị, nhưng không liên quan cho lắm," anh thì thầm một lúc. "Tình hình vẫn vậy."
Tôi có thể hiểu điều đó khá dễ: không bạn bè gì với người sói hết.
Tôi biết mình phải kiên nhẫn với Edward. Không phải là anh vô lý, mà chỉ là anh không hiểu. Anh không biết rằng tôi nợ Jacob Black rất nhiều - nhiều lần trong đời, và có thể cả sự sáng suốt của tôi nữa.

Tôi không thích nói về khoảng thời gian trống vắng với bất kỳ ai, và đăc biệt là càng không thể nói với Edward. Anh bỏ đi chỉ vì cố cứu tôi, cố cứu linh hồn của tôi. Tôi không buộc anh phải chịu trách nhiệm về mọi chuyện ngu ngốc tôi đã làm khi anh đi vắng, hay nỗi đau mà tôi chịu đựng.
Anh đã làm vậy.
Vì thế tôi sẽ phải giải thích thật cẩn thận.
Tôi đứng dậy và đi quanh bàn. Anh dang tay ra đón tôi và tôi ngồi vào lòng anh, rúc vào vòng tay cứng như đá giá lạnh của anh. Tôi vừa nói vừa nhìn vào bàn tay anh.


"Xin hãy lắng nghe em một lát thôi. Việc này quan trọng hơn nhiều so với chuyện bốc đồng đến thăm một người bạn cũ. Jacob đang đau đớn." Giọng tôi lạc đi khi nói đến từ này. "Em không thể không thử giúp anh ấy - em không thể từ bỏ anh ấy bây giờ, lúc anh ấy cần em. Chỉ bởi vì anh ấy không phải luôn là con người... À, anh ấy đã ở đó vì em khi chính em... cũng chẳng phải là con người. Anh không hiểu điều như thế nào đâu..." Tôi do dự. Cánh tay Edward cứng ngắc quanh tôi; giờ đây bàn tay anh đang co thành nắm đấm, gân nổi lên. "Nếu Jacob đã không giúp em... Em không biết anh có quay về hay không. Em nợ anh ấy nhiều hơn việc này nữa, Edward.”


Tôi thận trọng ngước nhìn mặt anh. Mắt anh nhắm nghiền, và quai hàm anh căng ra.
"Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì đã rời bỏ em" anh thì thầm. "Vẫn không dẫu cho anh có sống một trăm ngàn năm nữa."
Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh băng của anh và chờ mãi cho đến khi anh thở dài và mở mắt ra.
"Anh chỉ cố làm chuyện đúng đắn thôi. Và em chắc chắn nó sẽ có hiệu quả với bất kỳ ai ít tâm thần hơn em. Hơn nữa, giờ này anh đã ở đây rồi. Đó mới là chuyện quan trọng"
"Nếu anh không bỏ đi, thì em đã không cảm thấy cần liều mình đi an ủi một con chó"
Tôi do dự. Tôi đã quen với Jacob và tất cả từ xúc phạm làm giảm giá trị người khác của anh - lũ hút máu, đỉa, kẻ ăn bám….


Không hiểu vì sao giọng nói mượt mà của Edward có vẻ gay gắt.
"Anh không biết nói sao cho đúng," Edward nói, và giọng anh ảm đạm. "Anh nghĩ chuyện này nghe có vẻ độc ác. Nhưng anh đã suýt mất em. Anh biết cảm giác đó như thế nào. Anh sẽ không chịu đựng nỗi bất cứ chuyện gì nguy hiểm nữa đâu."
"Anh phải tin em về chuyện này. Em sẽ ổn thôi mà."
Mặt anh lại đau khổ. “Xin em đấy, Bella," anh thì thầm.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt vàng bỗng nhiên cháy bỏng của anh. “Xin em cái gì?"
"Xin em, hãy vì anh. Xin em cố gắng giữ cho mình an toàn. Anh sẽ làm mọi thứ có thể, nhưng anh rất cảm kích sự giúp đỡ nhỏ nhoi này."


"Em sẽ cố gắng," tôi thì thầm.
"Em có thật sự biết em quan trọng thế nào với anh không? Chẳng sao tả được anh yêu em nhiều bao nhiêu?" Anh siết chặt tôi vào bộ ngực rắn chắc của anh hơn, kéo đầu tôi để dưới cằm anh.
Tôi áp môi mình vào cái cổ lạnh như tuyết của anh. "Em biết em yêu anh nhiều bao nhiêu," tôi trả lời.
"Em so một cây nhỏ với cả khu rừng à."
Tôi trợn tròn mắt, nhưng anh chẳng thấy được. "Làm gì có chuyện đó."
Anh hôn đỉnh đầu của tôi và thở dài.
"Không người sói nhé."
"Em không chịu vậy đâu. Em phải gặp Jacob."
"Vậy thì anh sẽ phải ngăn em thôi" .


Anh có vẻ hết sức tự tin là chuyện này chẳng khó khăn gì.
Tôi biết chắc anh đúng.
"Để xem," tôi cứ vờ tự tin. "Anh ấy vẫn là bạn em."
Tôi có cảm nhận bức thư ngắn của Jacob trong túi của tôi, bỗng như nặng đến mười pao. Tôi có thể nghe mấy từ ấy bằng giọng anh, và anh dường như cũng đồng ý với Edward – đó là chuyện không bao giờ xảy ra trong thực tế.
Chẳng thay đổi được chuyện gì hết. Xin lỗi.

 
Đăng bởi: xathutreonhanhdudu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.