Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
The law of life
Quy luật cuộc sống
The circle of wolves moved closer. Once again the old Indian saw the picture of the moose as it struggled before the end came.  He dropped his head to his knees. What did it matter after all?  Isn’t this the law of life?
Vòng tròn của bầy sói càng siết lại. Một lần nữa ông lão da đỏ lại thấy cảnh tượng con nai chống trả trước lúc chết. Ông gục đầu xuống gối. Chuyện gì sẽ xảy ra sau đó Liệu nó có phải là quy luật của cuộc sống?
THE LAW OF LIFE – JACK LONDON

The old Indian was sitting on the snow. It was Koskoosh, former chief of his tribe. Now, all he could do was sit and listen to the others. His eyes were old. He could not see, but his ears were wide open to every sound.

“Aha.” That was the sound of his daughter, Sit-cum-to-ha. She was beating the dogs, trying to make them stand in front of the snow sleds. He was forgotten by her, and by the others, too. They had to look for new hunting grounds. The long, snowy ride waited. The days of the northlands were growing short. The tribe could not wait for death. Koskoosh was dying.

The stiff, crackling noises of frozen animal skins told him that the chief’s tent was being torn down. The chief was a mighty hunter. He was his son, the son of Koskoosh. Koskoosh was being left to die.

As the women worked, old Koskoosh could hear his son’s voice drive them to work faster. He listened harder. It was the last time he would hear that voice. A child cried, and a woman sang softly to quiet it. The child was Koo-tee, the old man thought, a sickly child. It would die soon, and they would burn a hole in the frozen ground to bury it. They would cover its small body with stones to keep the wolves away.

“Well, what of it? A few years, and in the end, death. Death waited ever hungry. Death had the hungriest stomach of all.”

Koskoosh listened to other sounds he would hear no more: the men tying strong leather rope around the sleds to hold their belongings; the sharp sounds of leather whips, ordering the dogs to move and pull the sleds.

“Listen to the dogs cry. How they hated the work.”

They were off. Sled after sled moved slowly away into the silence. They had passed out of his life. He must meet his last hour alone.

“But what was that?” The snow packed down hard under someone’s shoes. A man stood beside him, and placed a hand gently on his old head. His son was good to do this. He remembered other old men whose sons had not done this, who had left without a goodbye.

His mind traveled into the past until his son’s voice brought him back. “It is well with you?” his son asked. And the old man answered, “It is well.”

“There is wood next to you and the fire burns bright,” the son said. “The morning is gray and the cold is here. It will snow soon. Even now it is snowing. Ahh, even now it is snowing.

“The tribesmen hurry. Their loads are heavy and their stomachs flat from little food. The way is long and they travel fast. I go now. All is well?”

“It is well. I am as last year’s leaf that sticks to the tree. The first breath that blows will knock me to the ground. My voice is like an old woman’s. My eyes no longer show me the way my feet go. I am tired and all is well.”

He lowered his head to his chest and listened to the snow as his son rode away. He felt the sticks of wood next to him again. One by one, the fire would eat them. And step by step, death would cover him. When the last stick was gone, the cold would come. First, his feet would freeze. Then, his hands. The cold would travel slowly from the outside to the inside of him, and he would rest. It was easy…all men must die.

He felt sorrow, but he did not think of his sorrow. It was the way of life. He had lived close to the earth, and the law was not new to him. It was the law of the body. Nature was not kind to the body. She was not thoughtful of the person alone. She was interested only in the group, the race, the species.

This was a deep thought for old Koskoosh. He had seen examples of it in all his life. The tree sap in early spring; the new-born green leaf, soft and fresh as skin; the fall of the yellowed, dry leaf. In this alone was all history.

He placed another stick on the fire and began to remember his past. He had been a great chief, too. He had seen days of much food and laughter; fat stomachs when food was left to rot and spoil; times when they left animals alone, unkilled; days when women had many children. And he had seen days of no food and empty stomachs, days when the fish did not come, and the animals were hard to find.

For seven years the animals did not come. Then, he remembered when as a small boy how he watched the wolves kill a moose. He was with his friend Zing-ha, who was killed later in the Yukon River.

Ah, but the moose. Zing-ha and he had gone out to play that day. Down by the river they saw fresh steps of a big, heavy moose. “He’s an old one,” Zing-ha had said. “He cannot run like the others. He has fallen behind. The wolves have separated him from the others. They will never leave him.”

And so it was. By day and night, never stopping, biting at his nose, biting at his feet, the wolves stayed with him until the end.

Zing-ha and he had felt the blood quicken in their bodies. The end would be a sight to see.

They had followed the steps of the moose and the wolves. Each step told a different story. They could see the tragedy as it happened: here was the place the moose stopped to fight. The snow was packed down for many feet. One wolf had been caught by the heavy feet of the moose and kicked to death. Further on, they saw how the moose had struggled to escape up a hill. But the wolves had attacked from behind. The moose had fallen down and crushed two wolves. Yet, it was clear the end was near.

The snow was red ahead of them. Then they heard the sounds of battle. He and Zing-ha moved closer, on their stomachs, so the wolves would not see them. They saw the end. The picture was so strong it had stayed with him all his life. His dull, blind eyes saw the end again as they had in the far off past.

For long, his mind saw his past. The fire began to die out, and the cold entered his body. He placed two more sticks on it, just two more left. This would be how long he would live.

It was very lonely. He placed one of the last pieces of wood on the fire. Listen, what a strange noise for wood to make in the fire. No, it wasn’t wood. His body shook as he recognized the sound…wolves.

The cry of a wolf brought the picture of the old moose back to him again. He saw the body torn to pieces, with fresh blood running on the snow. He saw the clean bones lying gray against the frozen blood. He saw the rushing forms of the gray wolves, their shinning eyes, their long wet tongues and sharp teeth. And he saw them form a circle and move ever slowly closer and closer.

A cold, wet nose touched his face. At the touch, his soul jumped forward to awaken him. His hand went to the fire and he pulled a burning stick from it. The wolf saw the fire, but was not afraid. It turned and howled into the air to his brother wolves. They answered with hunger in their throats, and came running.

The old Indian listened to the hungry wolves. He heard them form a circle around him and his small fire. He waved his burning stick at them, but they did not move away. Now, one of them moved closer, slowly, as if to test the old man’s strength. Another and another followed. The circle grew smaller and smaller. Not one wolf stayed behind.

Why should he fight? Why cling to life? And he dropped his stick with the fire on the end of it. It fell in the snow and the light went out.

The circle of wolves moved closer. Once again the old Indian saw the picture of the moose as it struggled before the end came. He dropped his head to his knees. What did it matter after all? Isn’t this the law of life?

QUY LUẬT CUỘC SỐNG – JACK LONDON

Ông lão da đỏ đang ngồi trên tuyết. Đó là Koskoosh, người từng là thủ lĩnh bộ lạc của ông ấy. Bây giờ, tất cả những gì ông ấy có thể làm được là ngồi và lắng nghe những người khác. Mắt ông đã già nua. Ông không thể nhìn, nhưng tai của ông ấy đang dỏng lên để nghe hết mọi âm thanh.

"Aha"  Đó là tiếng của cô con gái của ông, Sit-cum-to-ha. Cô ấy đang đánh đập mấy con chó, cố bắt chúng đứng ở phía trước xe trượt tuyết. Cô ấy và những người khác nữa đều bỏ quên ông ấy. Họ phải đi tìm vùng đất săn bắn mới. Một chuyến hành trình dài trong tuyết đang chờ đợi họ. Thời gian ở vùng đất phía bắc này đang dần ngắn đi. Bộ lạc không thể chờ chết. Koskoosh đang sắp chết.

Những âm thanh lách tách khô ráp của da thú bị đóng băng nói cho ông biết túp lều của người thủ lĩnh đang được giở xuống. Người thủ lĩnh là một thợ săn ngoan cường. Người là con trai của ông ấy, con trai của Koskoosh. Koskoosh bị bỏ lại chờ chết.

Trong khi đám đàn bà làm việc, lão Koskoosh có thể nghe giọng nói của người con trai ông hối họ làm việc nhanh hơn. Ông lắng nghe chăm chú hơn. Đây là lần cuối cùng ông nghe được giọng nói đó. Một đứa trẻ khóc váng lên, và một người đàn bà hát khẽ khàng dỗ nó nín. Đứa nhỏ đó là Koo-tee, ông lão nghĩ thầm, một đứa trẻ bệnh tật. Nó sẽ chết sơm thôi, và người ta sẽ làm đào một cái lỗ dưới mặt đất lạnh giá để chôn nó. Họ sẽ dùng đá bao bọc thi thể nhỏ bé của nó để không cho bầy sói ăn thịt.

"Ừm, vậy thì sao nào? Vài năm nữa, và cuối cùng cũng là cái chết. Cái chết luôn chực chờ, lúc nào cũng đói cồn cào. Cái chết có cái bụng đói hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

Koskoosh lắng nghe những âm thanh khác thứ mà ông sẽ không còn nghe được nữa: những người đàn ông buộc dây da to lớn quanh xe trượt tuyết để giữ đồ đạc của họ; những âm thanh gắt gỏng của roi da, ra lệnh đàn chó di chuyển và kéo xe trượt tuyết.

"Hãy lắng nghe tiếng tru tréo của mấy con chó. Chúng thật căm ghét cái công việc này biết bao.

Họ đã đi. Những chiếc xe trượt tuyết lũ lượt di chuyển đi chầm chậm vào vùng tĩnh mịch. Họ đã lướt qua khỏi cuộc đời của ông. Ông phải trải qua những giờ khắc cuối cùng của mình trong đơn độc.

"Nhưng đó là cái gì nhỉ?" Tuyết bị lún sâu dưới giày của một ai đó. Một người đàn ông đứng cạnh ông ấy, và nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mái đầu già nua của ông. Con trai của ông thật tử tế khi làm cử chỉ đó. Ông nhớ đến những lão già khác có những thằng con trai không hề biết làm cử chỉ này mà chúng chỉ bỏ đi không hề nói câu từ giã.

Tâm trí của anh ấy miên man về quá khứ cho đến khi giọng nói của người con trai ông mang ông trở về thực tại. "Bố có ổn không?" người con hỏi. Và ông lão trả lời, "Ổn."

"Có cũi để cạnh bố và đống lửa vẫn còn cháy rực," người con nói. "Sáng nay trời xám xịt và ở đây thật lạnh. Trời sẽ còn đổ tuyết. Mặc dù lúc này trời vẫn đổ tuyết. Ahh, mặc dù lúc này tuyết vẫn còn đang rơi.

"Người dân trong bộ lạc đang vội vã. Đồ đạc của họ nặng nề và cái bụng của họ thì trồng rỗng với chút ít thức ăn. Đoạn đường xa quá và họ phải đi nhanh. Con đi đây ạ. Mọi việc vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn. Bố như chiếc lá của năm trước còn bám vào cây. Cơn gió đầu tiên mà thổi sẽ làm bố rơi xuống đất. Giọng nói của bố giống như của mấy bà già. Mắt bố còn không còn chỉ đường cho chân bố đi. Bố mệt mỏi rồi và mọi việc vẫn ổn."

Ông cúi đầu thấp đầu xuống ngực và lắng nghe tuyết rơi khi người con trai ông đi. Ông lại mò thấy những khúc cũi đặt kế bên mình. Từng khúc một, ngọn lửa sẽ nuốt chửng chúng. Và từng bước một, cái chết sẽ xâm chiếm ông. Khi cây cũi cuối cùng cháy hết thì cơn lạnh sẽ đến. Trước tiên, chân của ông sẽ đóng băng. Sau đó là bàn tay. Cơn lạnh sẽ chậm rãi xâm nhập từ bên ngoài vào bên trong cơ thể ông, và ông sẽ yên nghỉ. Thật là dễ dàng ... ai ai đều phải chết thôi.

Ông thấy buồn, nhưng ông không hề nghĩ tới nỗi buồn đó. Đời là thế. Ông đã sống gần gũi với thiên nhiên và quy luật kia chẳng còn xa lạ gì với ông. Đó là quy luật của thể xác. Thiên nhiên không hề nhân từ với thể xác. Bà ta không quan tâm đến một cá thể đơn độc nào. Bà chỉ chú trọng đến một nhóm, một chủng tộc, một loài

Đây quả là một lối suy nghĩ sâu sắc của lão Koskoosh. Ông đã từng thấy nhiều ví dụ cho quy luật này trong suốt cuộc đời của mình. Cây cối căng tràn nhựa sống lúc chớm xuân; chiếc lá non xanh mơn mởn, mềm mại và tươi trong như da thịt; ngọn lá khô vàng úa rơi rụng. Chỉ hình ảnh đơn độc này nói lên cả lịch sử.

Ông bỏ thêm một cây củi nữa vào đống lửa và bắt đầu nhớ về chuyện ngày xưa. Ông từng là một người thủ lĩnh vĩ đại. Ông từng chứng kiến những ngày tháng đầy ắp tiếng cười và thức ăn, những cái bụng no nê căng tròn trong khi thức ăn bị bỏ cho thối úng; cái thời mà họ không cần săn bắn thú vật; cái thời mà đàn bà sinh nhiều con cái. Và ông từng kinh qua những ngày không chút thức ăn với cái bụng đói rỗng, cái thời mà không con cá nào xuất hiện và không tìm được con thú nào.

Trong bảy năm trời không có một con thú nào. Rồi ông lại nhớ khi còn là một cậu bé ông đã chứng kiến cảnh bầy sói giết một con nai. Lúc đó ông đi cùng người bạn của mình Zing-ha, người sau đó đã bị chết ở sông Yukon.

À, nói tới con nai. Zing-ha và ông đã ra ngoài chơi ngày hôm đó. Đi dọc xuống cạnh con sông họ thấy những dấu chân còn mới của một con nai to lớn và nặng nề. "Một con nai già đấy," Zing-ha nói. "Nó không thể chạy nhanh như mấy con khác. Nó bị tụt lại phía sau. Bầy sói đã tách nó ra khỏi những con khác. Chúng sẽ không chịu buông tha cho nó đâu."

Và đúng là như vậy. Ngày cũng như đêm, không ngơi nghỉ, bầy sói cắn vào mũi của nó, vào chân của nó, chúng đã ở cùng con nai cho đến phút cuối.

Zing-ha và ông đều cảm thấy huyết mạch đang sục sôi phấn khích trong cơ thể họ. Hồi kết sẽ là cảnh tượng đáng để xem.. Hồi kết sẽ là cảnh tượng đáng để xem.

Họ đã lần theo dấu chân của con nai và bầy sói. Mỗi dấu chân nói lên một câu chuyện khác nhau. Họ có thể nhìn thấy tấn bi kịch đã diễn ra: nơi này là nơi con nai dừng lại để chống trả. Tuyết đã hằn in nhiều dấu móng guốc. Một con sói đã bị móng chân nặng nề của con nai quật ngã và bị đá cho đến chết. Rồi họ còn thấy cách con nai cố tìm đường chạy thoát lên một quả đồi. Nhưng bầy sói vẫn tấn công từ phía sau. Con nai đã rơi xuống và đè hai con sói. Tuy vậy, rõ ràng là sắp đến hồi kết.

Tuyết nhuộm màu đỏ ngay phía mặt họ. Sau đó họ nghe âm thanh của trận hỗn chiến. Ông và Zing-ha bước đến gần hơn, vì mãi lo kiếm miếng ăn mà bọn sói không nhìn thấy họ. Họ đã chứng kiến cảnh tượng cuối cùng. Cảnh tượng ấy hãi hùng đến nỗi nó đã in sâu trong ký ức ông suốt đời. Đôi mắt mù loà tối tăm của ông lại nhìn thấy hồi kết ấy như khi đôi mắt này từng chứng kiến ở cái quá khứ xa xăm đó.

Tâm trí ông mải mê trong quá khứ lâu thật lâu. Đống lửa bắt đầu tàn và cái lạnh bắt đầu thấu vào cơ thể ông. Ông ngặt thêm hai cây củi nữa ném vào đống lửa, chỉ còn lại hai cây. Ông ta còn sống được bao lâu là tuỳ thuộc vào điều này.

Thật cô đơn. Ông nhóm thêm một trong hai cây củi còn lại vào đống lửa. Nghe kìa, tiếng củi cháy trong lửa nghe lạ làm sao. Không, không phải củi. Ông rùng người lhi nhận ra tiếng động...những con sói.

Tiếng sói tru gợi lại trong ông cảnh tượng con nai già một lần nữa. Ông thấy cơ thế mình bị xé toạc thành từng mảnh, máu tươi loang lỗ trên tuyết. Ông thấy những khúc xương xám nghoét được liếm sạch sẽ cạnh vũng máu đông cứng. Ông thấy những con sói xám vồ vã lao tới với cặp mắt sáng quắc, những cái lưỡi dài rỏ dãi và hàm răng sắc lẹm. Ông thấy chúng vây quanh thành hình tròn và dần dần tiến vào gần hơn.

Một cái mũi lạnh và ẩm ướt chạm vào mặt ông. Với cú chạm này, hồn vía nhảy dựng lên để đánh thức ông dậy. Tay anh với đến đống lửa và rút một cây củi đang cháy. Con sói thấy đống lửa nhưng không hề sợ hãi. Nó quay lại và tru lên để kêu gọi đồng bọn. Chúng gióng họng đáp trả đầy vẻ háu đói và liền chạy đến.

Ông lão da đỏ lắng nghe tiếng đàn sói háu đói. Ông nghe thấy chúng vây thành hình tròn bao quanh ông và đống lửa nhỏ. Ông quơ cây củi đang cháy về phía chúng, nhưng chúng không bỏ chạy. Giờ đây một con trong bầy chầm chậm tiến về phía ông như thể để kiểm tra sức kháng cự của ông lão. Con này tiếp nối con kia. Cái vòng tròn càng lúc càng nhỏ dần. Không một con sói nào đứng lại phía sau.

Tại sao ông ta lại chiến đấu? Tại sao lại níu kéo sự sống? Và ông buông cây củi đang cháy vào lúc cuối. Nó rơi xuống tuyết và ngọn lửa tắt ngúm.

Vòng tròn của bầy sói càng siết lại. Một lần nữa ông lão da đỏ lại thấy cảnh tượng con nai chống trả trước lúc chết. Ông gục đầu xuống gối. Cuối cùng thì chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu nó có phải là quy luật của cuộc sống?

 
Đăng bởi: tvmthu
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.