Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New Moon - 22. FLIGHT
Trăng non - 22. Chuyến bay
DEMETRI LEFT US IN THE CHEERFULLY OPULENT RECEPTION area, where the woman Gianna was still at her post behind the polished counter. Bright, harmless music tinkled from hidden speakers. "Do not leave until dark," he warned us. Edward nodded, and Demetri hurried away. Gianna did not seem at all surprised by the exchange, though she did eye Edward's borrowed cloak with shrewd speculation. "Are you all right?" Edward asked under his breath, too low for the human woman to hear. His voice was rough—if velvet can be rough—with anxiety. Still stressed by our situation, I imagined.
Demetri để chúng tôi lại trong khu vực tiếp tân sáng sủa, sang trọng, nơi Gianna vẫn còn làm nhiệm vụ của mình đằng sau ghi-sê bóng loáng. Tiếng nhạc vui tươi, vô hại vang lên từ mấy chiếc loa ẩn. "Đến tối hãy rời khỏi đây, " anh ta cảnh báo. Edward gật đầu, và Demetri vội vã đi ra. Gianna có vẻ chẳng hề ngạc nhiên khi nghe lời trao đổi ấy, mặc dù cô có nhìn vào chiếc áo khoác mượn của Edward với vẻ suy xét sắc sảo. "Em ổn chứ?" Edward hỏi nhỏ, thật nhỏ để người phụ nữ ấy không nghe được. Giọng anh thô ráp - nếu như nhung có thể thô ráp - vì lo âu. Vẫn còn căng thẳng vì hoàn cảnh của chúng tôi, tôi nghĩ vậy.
7 REPETITION

22 FLIGHT

DEMETRI LEFT US IN THE CHEERFULLY OPULENT RECEPTION area, where the woman Gianna was still at her post behind the polished counter. Bright, harmless music tinkled from hidden speakers.

"Do not leave until dark," he warned us.

Edward nodded, and Demetri hurried away.

Gianna did not seem at all surprised by the exchange, though she did eye Edward's borrowed cloak with shrewd speculation.

"Are you all right?" Edward asked under his breath, too low for the human woman to hear. His voice was rough—if velvet can be rough—with anxiety. Still stressed by our situation, I imagined.

"You'd better make her sit before she falls," Alice said. "She's going to pieces."

It was only then that I realize I was shaking, shaking hard, my entire frame vibrating until my teeth chattered and the room around me seemed to wobble and blur in my eyes. For one wild second, I wondered if this was how Jacob felt just before exploding into a werewolf.

I heard a sound that didn't make sense, a strange, ripping counterpart to the otherwise cheery background music. Distracted by the shaking, I couldn't tell where it was coming from.

"Shh, Bella, shh," Edward said as he pulled me to the sofa farthest away from the curious human at the desk.

"I think she's having hysterics. Maybe you should slap her," Alice suggested.

Edward threw a frantic glance at her.

Then I understood. Oh. The noise was me. The ripping sound was the sobs coming from my chest.

That's what was shaking me.

"It's all right, you're safe, it's all right," he chanted again and again. He pulled me onto his lap and tucked the thick wool cloak around me, protecting me from his cold skin.

I knew it was stupid to react like this. Who knew how much time I had to look at his face? He was saved, and I was saved, and he could leave me as soon as we were free. To have my eyes so filled with tears that I could not see his features clearly was wasteful  insanity.

But, behind my eyes where the tears could not wash the image away, I could still see the panicked face of the tiny woman with the rosary.

"All those people," I sobbed.

"I know," he whispered.

"It's so horrible."

"Yes, it is. I wish you hadn't had to see that."

I rested my head against his cold chest, using the thick cloak to wipe my eyes. I took a few deep breaths, trying to calm myself.

"Is there anything I can get you?" a voice asked politely. It was Gianna, leaning over Edward's shoulder with a look that was both concerned and yet still professional and detached at the same time. It didn't seem to bother her that her face was inches from a hostile vampire. She was either totally oblivious, or very good at her job.

"No," Edward answered coldly.

She nodded, smiled at me, and then disappeared.

I waited until she was out of hearing range. "Does she know what's going on here?" I demanded, my voice low and hoarse. I was getting control of myself, my breathing evening out.

"Yes. She knows everything," Edward told me.

"Does she know they're going to kill her someday?"

"She's knows it's a possibility," he said.

That surprised me.

Edward's face was hard to read. "She's hoping they'll decide to keep her."

I felt the blood leave my face. "She wants to be one of them?"

He nodded once, his eyes sharp on my face, watching my reaction.

I shuddered. "How can she want that?" I whispered, more to myself than really looking for an answer.

"How can she watch those people file through to that hideous room and want to be a part of that?"

Edward didn't answer. His expression twisted in response to something I'd said.

As I stared at his too beautiful face, trying to understand the change, it suddenly struck me that I was really here, in Edward's arms, however fleetingly, and that we were not—at this exact moment—about to be killed.

"Oh, Edward," I cried, and I was sobbing again. It was such a stupid reaction. The tears were too thick for me to see his face again, and that was inexcusable. I only had until sunset for sure. Like a fairy tale again, with deadlines that ended the magic.

"What's wrong?" he asked, still anxious, rubbing my back with gentle pats.

I wrapped my arms around his neck—what was the worst he could do? Just push me away—and hugged myself closer to him. "Is it really sick for me to be happy right now?" I asked. My voice broke twice.

He didn't push me away. He pulled me tight against his ice-hard chest, so tight it was hard to breathe, even with my lungs securely intact. "I know exactly what you mean," he whispered. "But we have lots of reasons to be happy. For one, we're alive."

"Yes," I agreed. "That's a good one."

"And together," he breathed. His breath was so sweet it made my head swim.

I just nodded, sure that he did not place the same weight on that consideration as I did.

"And, with any luck, we'll still be alive tomorrow."

"Hopefully," I said uneasily.

"The outlook is quite good," Alice assured me. She'd been so quiet, I'd almost forgotten her presence.

"I'll see Jasper in less than twenty-four hours," she added in a satisfied tone.

Lucky Alice. She could trust her future.

I couldn't keep my eyes off of Edward's face for long. I stared at him, wishing more than anything that the future would never happen. That this moment would last forever, or, if it couldn't, that I would stop existing when it did.

Edward stared right back at me, his dark eyes soft, and it was easy to pretend that he felt the same way.

So that's what I did. I pretended, to make the moment sweeter.

His fingertips traced the circles under my eyes. "You look so tired."

"And you look thirsty," I whispered back, studying the purple bruises under his black irises.

He shrugged. "It's nothing."

"Are you sure? I could sit with Alice," I offered, unwilling; I'd rather he killed me now than move one inch from where I was.

"Don't be ridiculous." He sighed; his sweet breath caressed my face. "I've never been in better control of that side of my nature than right now."

I had a million questions for him. One of them bubbled to my lips now, but I held my tongue. I didn't want to ruin the moment, as imperfect as it was, here in this room that made me sick, under the eyes of the would-be monster.

Here in his arms, it was so easy to fantasize that he wanted me. I didn't want to think about his motivations now—about whether he acted this way to keep me calm while we were still in danger, or if he just felt guilty for where we were and relieved that he wasn't responsible for my death. Maybe the time apart had been enough that I didn't bore him for the moment. But it didn't matter. I was so much happier pretending.

I lay quiet in his arms, re-memorizing his face, pretending…

He stared at my face like he was doing the same, while he and Alice discussed how to get home. Their voices were so quick and low that I knew Gianna couldn't understand. I missed half of it myself. It sounded like more theft would be involved, though. I wondered idly if the yellow Porsche had made it back to its owner yet.

"What was all that talk about singers?" Alice asked at one point.

"La tua cantante," Edward said. His voice made the words into music.

"Yes, that," Alice said, and I concentrated for a moment. I'd wondered about that, too, at the time.

I felt Edward shrug around me. "They have a name for someone who smells the way Bella does to me.  They call her my singer—because her blood sings for me."

Alice laughed.

I was tired enough to sleep, but I fought against the weariness. I wasn't going to miss a second of the time I had with him. Now and then, as he talked with Alice, he would lean down suddenly and kiss me—his glass-smooth lips brushing against my hair, my forehead, the tip of my nose. Each time it was like an electric shock to my long dormant heart. The sound of its beating seemed to fill the entire room.

It was heaven—right smack in the middle of hell.

I lost track of the time completely. So when Edward's arms tightened around me, and both he and Alice looked to the back of the room with wary eyes, I panicked. I cringed into Edward's chest as Alec—his eyes now a vivid ruby, but still spotless in his light gray suit despite the afternoon meal—walked through the double doors.

It was good news.

"You're free to leave now," Alec told us, his tone so warm you'd think we were all lifelong friends. "We ask that you don't linger in the city."

Edward made no answering pretence; his voice was ice cold. "That won't be a problem."

Alec smiled, nodded, and disappeared again.

"Follow the right hallway around the corner to the first set of elevators," Gianna told us as Edward helped me to my feet. "The lobby is two floors down, and exits to the street. Goodbye, now," she added pleasantly. I wondered if her competence would be enough to save her.

Alice shot her a dark look.

I was relieved there was another way out; I wasn't sure if I could handle another tour through the underground.

We left through a tastefully luxurious lobby. I was the only one who glanced back at the medieval castle that housed the elaborate business facade.  I couldn't see the turret from here, for which I was grateful.

The party was still in full swing in the streets. The street lamps were just coming on as we walked swiftly through the narrow, cobbled lanes. The sky was a dull, fading gray overhead, but the buildings crowded the streets so closely that it felt darker.

The party was darker, too. Edward's long, trailing cloak did not stand out in the way it might have on a normal evening in Volterra. There were others in black satin cloaks now, and the plastic fangs I'd seen on the child in the square today seemed to be very popular with the adults.

"Ridiculous," Edward muttered once.

I didn't notice when Alice disappeared from beside me. I looked over to ask her a question, and she was gone.

"Where's Alice?" I whispered in a panic.

"She went to retrieve your bags from where she stashed them this morning."

I'd forgotten that I had access to a toothbrush. It brightened my outlook considerably.

"She's stealing a car, too, isn't she?" I guessed.

He grinned. "Not till we're outside."

It seemed like a very long way to the entryway. Edward could see that I was spent; he wound his arm around my waist and supported most of my weight as we walked.

I shuddered as he pulled me through the dark stone archway. The huge, ancient portcullis above was like a cage door, threatening to drop on us, to lock us in.

He led me toward a dark car, waiting in a pool of shadow to the right of the gate with the engine running.

To my surprise, he slid into the backseat with me, instead of insisting on driving.

Alice was apologetic. "I'm sorry." She gestured vaguely toward the dashboard. "There wasn't much to choose from."

"It's fine, Alice." He grinned. "They can't all be 911 Turbos."

She sighed. "I may have to acquire one of those legally. It was fabulous."

"I'll get you one for Christmas," Edward promised.

Alice turned to beam at him, which worried me, as she was already speeding down the dark and curvy hillside at the same time.

"Yellow," she told him.

Edward kept me tight in his arms. Inside the gray cloak, I was warm and comfortable. More than comfortable.

"You can sleep now, Bella," he murmured. "It's over."

I knew he meant the danger, the nightmare in the ancient city, but I still had to swallow hard before I could answer.

"I don't want to sleep. I'm not tired." Just the second part was a lie. I wasn't about to close my eyes. The car was only dimly lit by the dashboard controls, but it was enough that I could see his face.

He pressed his lips to the hollow under my ear. "Try," he encouraged.

I shook my head.

He sighed. "You're still just as stubborn."

I was stubborn; I fought with my heavy lids, and I won.

The dark road was the hardest part; the bright lights at the airport in Florence made it easier, as did the chance to brush my teeth and change into clean clothes; Alice bought Edward new clothes, too, and he left the dark cloak on a pile of trash in an alley. The plane trip to Rome was so short that there wasn't really a chance for the fatigue to drag me under. I knew the flight from Rome to Atlanta would be another matter entirely, so I asked the flight attendant if she could bring me a Coke.

"Bella," Edward said disapprovingly. He knew my low tolerance for caffeine.

Alice was behind us. I could hear her murmuring to Jasper on the phone.

"I don't want to sleep," I reminded him. I gave him an excuse that was believable because it was true. "If I close my eyes now, I'll see things I don't want to see. I'll have nightmares."

He didn't argue with me after that.

It would have been a very good time to talk, to get the answers I needed—needed but not really wanted; I was already despairing at the thought of what I might hear. We had an uninterrupted block of time ahead of us, and he couldn't escape me on an airplane—well, not easily, at least. No one would hear us except Alice; it was late, and most of the passengers were turning off lights and asking for pillows in muted voices. Talk would help me fight off the exhaustion.

But, perversely, I bit my tongue against the flood of questions. My reasoning was probably flawed by exhaustion, but I hoped that by postponing the discussion, I could buy a few more hours with him at some later time—spin this out for another night, Scheherazade-style.

So I kept drinking soda, and resisting even the urge to blink. Edward seemed perfectly content to hold me in his arms, his fingers tracing my face again and again. I touched his face, too. I couldn't stop myself, though I was afraid it would hurt me later, when I was alone again. He continued to kiss my hair, my forehead, my wrists… but never my lips, and that was good. After all, how many ways can one heart be mangled and still be expected to keep beating? I'd lived through a lot that should have finished me in the

last few days, but it didn't make me feel strong. Instead, I felt horribly fragile, like one word could shatter me.

Edward didn't speak. Maybe he was hoping I would sleep. Maybe he had nothing to say.

I won the fight against my heavy lids. I was awake when we reached the airport in Atlanta, and I even watched the sun beginning to rise over Seattle's cloud cover before Edward slid the window shut. I was proud of myself. I hadn't missed one minute.

Neither Alice nor Edward was surprised by the reception that waited for us at Sea-Tac airport, but it caught me off guard. Jasper was the first one I saw—he didn't seem to see me at all. His eyes were only for Alice. She went quickly to his side; they didn't embrace like other couples meeting there. They only stared into each other's faces, yet, somehow, the moment was so private that I still felt the need to look away.

Carlisle and Esme waited in a quiet corner far from the line for the metal detectors, in the shadow of a wide pillar. Esme reached for me, hugging me fiercely, yet awkwardly, because Edward kept his arms around me, too.

"Thank you so much," she said in my ear.

Then she threw her arms around Edward, and she looked like she would be crying if that were possible.

"You will never put me through that again," she nearly growled.

Edward grinned, repentant. "Sorry, Mom."

"Thank you, Bella," Carlisle said. "We owe you."

"Hardly," I mumbled. The sleepless night was suddenly overpowering. My head felt disconnected from my body.

"She's dead on her feet," Esme scolded Edward. "Let's get her home."

Not sure if home was what I wanted at this point, I stumbled, half-blind, through the airport, Edward dragging me on one side and Esme on the other. I didn't know if Alice and Jasper were behind us or not, and I was too exhausted to look.

I think I was mostly asleep, though I was still walking, when we reached their car. The surprise of seeing Emmett and Rosalie leaning against the black sedan under the dim lights of the parking garage revived me some. Edward stiffened.

"Don't," Esme whispered. "She feels awful."

"She should," Edward said, making no attempt to keep his voice down.

"It's not her fault," I said, my words garbled with exhaustion.

"Let her make amends," Esme pleaded.

"We'll ride with Alice and Jasper."  Edward glowered at the absurdly lovely blond vampire waiting for us.

"Please, Edward," I said. I didn't want to ride with Rosalie any more than he seemed to, but I'd caused more than enough discord in his family.

He sighed, and towed me toward the car.

Emmett and Rosalie got in the front seat without speaking, while Edward pulled me in the back again. I knew I wasn't going to be able to fight my eyelids anymore, and I laid my head against his chest in defeat, letting them close. I felt the car purr to life.

"Edward," Rosalie began.

"I know." Edward's brusque tone was not generous.

"Bella?" Rosalie asked softly.

My eyelids fluttered open in shock. It was the first time she'd ever spoken directly to me.

"Yes, Rosalie?" I asked, hesitant.

"I'm so very sorry, Bella. I feel wretched about every part of this, and so grateful that you were brave enough to go save my brother after what I did. Please say you'll forgive me."

The words were awkward, stilted because of her embarrassment, but they seemed sincere.

"Of course, Rosalie," I mumbled, grasping at any chance to make her hate me a little less. "It's not your fault at all. I'm the one who jumped off the damn cliff. Of course I forgive you."

The words came out like mush.

"It doesn't count until she's conscious, Rose," Emmett chuckled.

"I'm conscious," I said; it just sounded like a garbled sigh.

"Let her sleep," Edward insisted, but his voice was a little warmer.

It was quiet then, except for the gentle thrum of the engine. I must have fallen asleep, because it seemed like seconds later when the door opened and Edward was carrying me from the car. My eyes wouldn't open. At first I thought we were still at the airport.

And then I heard Charlie.

"Bella!" he shouted from some distance.

"Charlie," I mumbled, trying to shake off the stupor.

"Shh," Edward whispered. "It's okay; you're home and safe. Just sleep."

"I can't believe you have the nerve to show your face here." Charlie bellowed at Edward, his voice much closer now.

"Stop it, Dad," I groaned. He didn't hear me.

"What's wrong with her?" Charlie demanded.

"She's just very tired, Charlie," Edward assured him quietly. "Please let her rest."

"Don't tell me what to do!" Charlie yelled. "Give her to me. Get your hands off her!"

Edward tried to pass me to Charlie, but I clung to him with locked, tenacious fingers. I could feel my dad yanking on my arm.

"Cut it out, Dad," I said with more volume. I managed to drag my lids back to stare at Charlie with bleary eyes. "Be mad at me."

We were in front of my house. The front door was standing open. The cloud cover overhead was too thick to guess at a time of day.

"You bet I will be," Charlie promised. "Get inside."

“O’Kay. Let me down," I sighed.

Edward set me on my feet. I could see that I was upright, but I couldn't feel my legs. I trudged forward anyway, until the sidewalk swirled up toward my face. Edward's arms caught me before I hit the concrete.

"Just let me get her upstairs," Edward said. "Then I'll leave."

"No," I cried, panicking. I hadn't got my answers yet. He had to stay for at least that much, didn't he?

"I won't be far," Edward promised, whispering so low in my ear that Charlie didn't have a hope of hearing.

I didn't hear Charlie answer, but Edward headed into the house. My open eyes only made it till the stairs.

The last thing I felt was Edward's cool hands prying my fingers loose from his shirt.

7 REPETITION

22 Chuyến bay

Demetri để chúng tôi lại trong khu vực tiếp tân sáng sủa, sang trọng, nơi Gianna vẫn còn làm nhiệm vụ của mình đằng sau ghi-sê bóng loáng. Tiếng nhạc vui tươi, hại vang lên từ mấy chiếc loa ẩn.

"Đến tối hãy rời khỏi đây, " anh ta cảnh báo.

Edward gật đầu, và Demetri vội vã đi ra.

Gianna có vẻ chẳng hề ngạc nhiên khi nghe lời trao đổi ấy, mặc dù cô có nhìn vào chiếc áo khoác mượn của Edward với vẻ suy xét sắc sảo.

"Em ổn chứ?" Edward hỏi nhỏ, thật nhỏ để người phụ nữ ấy không nghe được. Giọng anh thô ráp - nếu như nhung có thể thô ráp - vì lo âu. Vẫn còn căng thẳng vì hoàn cảnh của chúng tôi, tôi nghĩ vậy.

"Anh nên để chỉ ngồi xuống không thì chỉ té đó, " Alice nói. "Chỉ sắp quỵ rồi. "

Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra mình đang run lẩy bẩy, run dữ dội, toàn thân run đến nỗi răng tôi gõ vào nhau lập cậpcăn phòng xung quanh chao đảo và mờ đi trong mắt tôi. Trong một giây không tự chủ được, tôi tự hỏi có phải đây là cảm giác của Jacob ngay trước khi anh bùng nổ thành người sói không.

Tôi nghe một âm thanh chẳng có ý nghĩa gì cả, một âm thanh kỳ lạ, tai át cả bản nhạc nền vui vẻ. Bị phân tâm vì cơn run, tôi không biết âm thanh đó đến từ đâu.

"Suỵtt, Bella, Suỵtt, " Edward nói vừa kéo tôi đến chiếc ghế xô-pha xa người tò mò đang đứng ở bàn nhất.

"Em nghĩ chỉ đang bị kích động. Chắc anh nên tát chỉ, Alice đề nghị.

Edward điên tiết liếc cô.

Thế rồi tôi đã hiểu ra. Ôi. Tiếng ồn đó do tôi gây ra. Âm thanh xé tai ấy là tiếng nức nở phát ra từ lồng ngực tôi.

Đó là thứ đang làm tôi run lẩy bẩy.

"n cả, em an toàn rồi, ổn rồi, anh nói đi nói lại. Anh kéo tôi vào lòng và chiếc áo khoác bằng len dày quanh tôi, giữ cho tôi cách xa làn da lạnh giá của anh.

Tôi biết thật ngu ngốc khi phản ứng như thế này. Nào ai biết được còn bao nhiêu thời gian tôi còn được nhìn thấy anh? Anh đã an toàn, và tôi đã an toàn, và anh có thể sẽ bỏ tôi đi ngay khi chúng tôi được tự do. Mắt ngấn lệ đến nỗi không thể nhìn rõ được mặt anh thì thật phí phạm - điên khùng.

Nhưng, phía sau đôi mắt, nơi nước mắt không thể cuốn trôi hình ảnh ấy, tôi vẫn còn như nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của người phụ nữ nhỏ bé đeo tràng hạt.

"Tất cả mấy người đó, " tôi thổn thức.

"Anh biết, " anh thì thầm.

"Thật quá sức khủng khiếp. "

", đúng vậy. Anh ước gì em không phải nhìn thấy cảnh đó.

Tôi tựa đầu vào lồng ngực lạnh giá của anh, lấy chiếc áo khoác dày lau mắt. Tôi hít mấy hơi thở sâu, cố giữ bình tĩnh.

"Tôi kiếm cho anh chút nhé?" một giọng hỏi lịch sự. Đó là Gianna, nghiêng người qua vai Edward với ánh mắt vừa quan ngại vẫn chuyên nghiệp và . Dường như cô chẳng lấy gì làm phiền khi mặt cô chỉ cách một con ma cà rồng thù địch có mấy xăng-ti-mét.  Hoặc là cô hoàn toàn không biết tới, hoặc cô làm việc của mình rất giỏi.

"Không, " Edward trả lời một cách lạnh lùng.

Cô gật đầu, mỉm cười với tôi, rồi biến mất.

Tôi đợi cho đến khi cô ra ngoài tầm nghe. "Cô ấy có biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?" Tôi hỏi, giọng tôi nhỏ và khào khào. Tôi đang kiềm chế bản thân, hơi thở đều đặn.

".ấy biết mọi thứ, " Edward nói với tôi.

"Cô ấy có biết sẽ có ngày họ giết ấy không?"

"Cô ấy biết đó là một khả năng có thể xảy ra, " anh nói.

Điều đó làm tôi ngạc nhiên.

Khuôn mặt Edward khó hiểu. "Cô ấy đang hy vọng họ sẽ quyết định giữ lại ta."

Tôi cảm thấy mặt mình không còn một hột máu. " Cô ấy muốn trở thành một người của họ?"

Anh gật đầu cộc lốc, mắt anh sắc sảo nhìn mặt tôi, theo dõi phản ứng của tôi.

Tôi rùng mình. " Saoấy có thể muốn điều đó?" Tôi thì thầm, với mình hơn thực sự  muốn biết câu trả lời.

"Sao cô ta có thể nhìn người ta xếp hàng đi vào căn phòng đáng sợ đó mà lại muốn tham dự vào đó?"

Edward không trả lời. Mặt anh nhăn nhúm vì điều tôi vừa nói.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá xinh đẹp của anh, cố hiểu nét thay đổi ấy, đột nhiên tôi nhớ ra rằng mình quả thực đang ở đây, trong vòng tay Edward, tuy chỉ trong giây lát, mà chúng tôi sẽ không - đúng giây phút này - bị giết.

"Ồ, Edward, " tôi kêu to, và lại nức nở. Thiệt là một phản ứng ngu ngốc. Nước mắt ràn rụa đến nỗi tôi không thể nhìn thấy mặt anh nữa, và điều đó không thể tha thứ được. Tôi chắc chắn ch còn được bên anh đến khi mặt trời lặn. Lại giống như trong một chuyện cổ tích thời hạn chót lúc phép thần hết hiệu lực.

"Có chuyện gì vậy?" anh hỏi, vẫn lo lắng, vỗ nhẹ xoa lưng tôi.

Tôi vòng tay quanh cổ anh - chuyện tệ hại nhất anh có thể làm là gì chứ? Đẩy tôi ra à - rồi siết mình sát hơn vào anh. "Có phải là em bệnh hoạn không khi bây giờ lại cảm thấy hạnh phúc?" Tôi hỏi. Giọng tôi còn nức nở hơn gấp bội.

Anh không đẩy tôi ra. Anh ôm chặt tôi vào lồng ngực cứng như băng giá, chặt đến nỗi thật khó thở, ngay cả với hai lá phổi nguyên vẹn chắc chắn. "Anh hiểu em muốn nói gì, " anh thì thầm. " Nhưng chúng mình có nhiều lý do để cảm thấy hạnh phúc mà. Một là, mình vẫn còn sống. "

"Đúng vậy, tôi đồng ý. "Đó là một lý do đúng.

"Và cùng nhau, " anh thở. Hơi thở anh thơm đến nỗi đầu tôi ngây ngất.

Tôi chỉ gật đầu, chắc chắn anh không suy nghĩ chuyện đó giống tôi.

"Và, nếu may mắn thì mai mình vẫn còn sống. "

"Hy vọng vậy, " tôi bứt rứt nói.

"Triển vọng tương lai khá sáng sủa, " Alice cả quyết với tôi. Cô đã quá lặng lẽ, tôi hầu như quên bẵng sự có mặt của cô.

"Còn chưa đầy hai mươi bốn tiếng nữa, em sẽ gặp lại Jasper, " cô hài lòng nói thêm.

Alice may mắn. Cô có thể đoan chắc tương lai của mình.

Tôi không thể rời mắt khỏi Edward lâu. Tôi nhìn anh chằm chằm, ao ước vô bờ rằng tương lai sẽ không bao giờ đến. Khoảnh khắc này sẽ tồn tại mãi mãi, hoặc, nếu nó không tồn tại được thì tôi nên chết quách cho rồi.

Edward nhìn lại tôi ngay, đôi mắt đen của anh dịu dàng, và dễ giả vờ anh cảm nhận giống tôi.

Vì vậy đó là điều tôi đã làm. Tôi giả vờ, để làm khoảnh khắc này ngọt ngào hơn.

Đầu ngón tay anh quầng thâm dưới mắt tôi. "Em có vẻ mệt mỏi quá.

"Còn anh có vẻ đang khát,”  tôi thì thầm trả lời, nhìn kỹ màu bầm đen dưới con ngươi đen của mắt anh.

Anh nhún vai. "Chuyện nhỏ.”

"Chắc không? Em ngồi đây với Alice được mà, " tôi đề nghị, bất đắc dĩ; thà anh giết tôi ngay bây giờ còn hơn là nhích xa tôi một xăng ti mét.

"Đừng có ngớ ngẩn. " Anh thở dài; hơi thở thơm tho của anh vuốt ve mặt tôi. "Anh chưa từng kiểm soát được khía cạnh đó trong bản chất anh tốt hơn lúc này. "

Tôi có cả triệu câu muốn hỏi anh. Một trong số đó đang muốn buột khỏi môi, nhưng tôi kiềm lại. Tôi không muốn phá hỏng khoảnh khắc này, tuy không hoàn hảo, ở đây trong căn phòng làm tôi kinh tởm này, dưới sự giám sát của con quái vật tương lai.

Ở đây trong vòng tay anh, thật dễ tưởng tượng là anh yêu tôi. Bây giờ tôi không muốn nghĩ đến động cơ thúc đẩy anh - đến chuyện anh cư xử vầy nhằm giữ tôi bình tĩnh trong khi chúng tôi vẫn còn đang hiểm nguy, hay chỉ vì anh cảm thấy mình có lỗi về việc chúng tôi đang ở đâynhẹ nhõm vì không phải chịu trách nhiệm về cái chết của tôi. Có lẽ thời gian xa cách vừa qua đủ để làm anh chưa kịp chán tôi. Nhưng chẳng quan trọng gì cả. Tôi sung sướng hơn nhiều khi giả vờ thế.

Tôi nằm yên trong vòng tay anh, khắc ghi khuôn mặt anh, giả vờ...

Anh nhìn chăm chú vào mặt tôi như thể anh cũng đang làm y như tôi, trong khi anh và Alice bàn tính cách về nhà. Họ nói rất nhanh và nhỏ nên tôi biết Gianna không hiểu được. Cả tôi còn để lọt hết một nửa. Tuy vậy, nghe có vẻ như có dính đến chuyện trộm cắp nữa. Tôi vẩn vơ tự hỏi không biết chiếc Porsche vàng đã quay về với chủ nhân chưa.

"Mấy chuyện nói về vụ ca sĩ là gì vậy?" Alice hỏi lúc đó.

"La tua cantante, " Edward nói. Giọng anh biến những từ đó thành âm nhạc.

"Đúng, cái đó đó” Alice nói, và tôi tập trung suy nghĩ một hồi lâu. Tôi cũng đã từng thắc mắc chuyện đó.

Tôi cảm thấy Edward nhún vai bên mình. " Họ đặt tên cho người toả mùi giống cách Bella tác động lên anh.  Họ gọi cô ấy là nàng thơ của anh - vì máu cô ấy mời gọi anh."

Alice cười.

Tôi muốn ngủ vì mệt, nhưng cố chống lại sự đuối sức. Tôi sẽ không bỏ lỡ một giây ở bên anh. Thỉnh thoảng, khi anh đang nói chuyện với Alice, anh bỗng nghiêng người hôn tôi - đôi môi mịn màng vuốt ve mái tóc tôi, trán tôi, đầu mũi tôi. Mỗi lần như vậy cứ tựa như điện giật sốc vào trái tim ngủ yên đã lâu của tôi. Tiếng tim đập có vẻ choán đầy cả căn phòng.

Thật là thiên đường – lơ lửng giữa địa ngục.

Tôi hoàn toàn không còn biết đến thời gian. Vì vậy khi vòng tay Edward siết chặt tôi, và cả anh lẫn Alice đều nhìn về cuối phòng bằng đôi mắt dè dặt, tôi đã hoảng sợ. Tôi co rúm người, rúc vào ngực Edward khi Alec - mắt chú bé bây giờ như viên hồng ngọc long lanh, vẫn sạch sẽ tinh tươm trong bộ đồ xám nhạt dù mới ăn trưa xong - bước qua khung cửa hai cánh.

Đó tin tức tốt lành.

"Bây giờ các bạn được tự do rời khỏi đây, Alec nói với chúng tôi, giọng chú bé ấm áp đến nỗi bạn sẽ tưởng chúng tôi là bạn bè thân thiết cả đời. "Chúng tôi yêu cầu các bạn không được nấn ná trong thành phố.

Edward chẳng hề vờ vịt khi đáp lại; giọng anh lạnh như băng. "Chuyện đó không sao cả.

Alec mỉm cười, gật đầu, và lại biến mất.

"Xin theo hành lang bên phải ngay đây để đến khu thang máy đầu tiên, Gianna nói khi Edward giúp tôi đứng lên. "Tiền sảnh ở dưới đây hai tầng lầu, và mở ra phố. Bây giờ xin tạm biệt, " cô vui vẻ nói thêm. Tôi tự hỏi không biết năng lực của cô đủ để cứu mạng không.

Alice nhìn cô buồn rầu.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì có lối khác để ra ngoài; tôi không rõ mình chịu nỗi thêm một chuyến đi xuyên lòng đất nữa hay không.

Chúng tôi ra đi qua tiền sảnh sang trọng, thẩm mỹ. Tôi là người duy nhất liếc nhìn lại lâu đài thời trung cổ mặt tiền kinh doanh hào nhoáng.  Tôi không thể nhìn thấy tháp canh từ đây, làm tôi dễ chịu hết sức.

Lễ hội vẫn đang hết sức náo nhiệt trên đường phố. Đèn đường vừa bật lên khi chúng tôi bước vội qua làn đường hẹp trải sỏi. Bầu trời vẫn còn xám nhạt buồn tẻ trên đầu, nhưng mấy toà nhà cao tầng dày đặt hai bên đường làm ta cảm thấy trời tối hơn.

Lễ hội cũng tối tăm hơn. Chiếc áo khoác dài của Edward chẳng hề nổi bật như lẽ ra nó phải vậy trong một buổi chiều bình thường ở Volterra. Hiện tại có nhiều người cũng mặc áo khoác sa tanh đen, và mấy cái nanh nhựa mà hôm nay tôi đã thấy đứa đeo trong quảng trường dường như đang rất thịnh hành với người lớn.

"Lố bịch, " Edward lẩm bẩm cộc lốc.

Tôi không biết Alice đã biến mất khỏi bên cạnh tôi từ khi nào. Vừa quay qua định hỏi cô một câu thì thấy cô đã biến mất.

"Alice đâu rồi?" Tôi thì thầm hoảng sợ.

" đi lấy lại mấy cái túi của em ở chỗ nó giấu sáng nay. "

Tôi đã quên mình đã dùng một cái bàn chải đánh răng. Điều này khiến tương lai tôi sáng sủa hẳn.

"Cô ấy cũng đang ăn cắp xe nữa, phải không?" Tôi đoán.

Anh cười toe toét. " Không cho đến khi mình ra ngoài thành. "

Đường ra cổng thành dài dằng dặc. Edward thấy rõ tôi đã kiệt quệ; anh vòng tay quanh thắt lưng tôi và đỡ gần như toàn bộ sức nặng cơ thể tôi khi chúng tôi bước đi.

Tôi rùng mình khi anh kéo tôi qua cánh cổng tò vò bằng đá u ám. Khung lưới sắt cổ, khổng lồ to như cửa chuồng, đe doạ sẽ rơi xuống để nhốt chúng tôi lại.

Anh dẫn tôi về phía một chiếc xe màu tối, đang nổ máy chờ trong bóng râm ở bên phải cánh cổng.

Tôi không ngờ anh lại lách vào ngồi ở ghế sau cùng tôi, chứ không khăng khăng đòi lái xe.

Alice xin lỗi. "Em xin lỗi. " Cô chỉ tay về phía bảng điều khiển. " Chẳng có nhiều xe để lựa chọn. "

"Tốt mà, Alice. " Anh cười toe toét. "Đâu phải chiếc nào cũng là Turbos 911 được.

Cô thở dài. "Em chắc phải kiếm một chiếc hợp pháp mới được. Đẹp quá đi thôi.”

"Anh sẽ kiếm cho em một chiếc làm quà Giáng sinh, " Edward hứa.

Alice quay sang anh cười, làm tôi lo lắng, vì cô đang tăng tốc lao xuống sườn đồi quanh co tối đen lúc đó.

"Màu vàng đó nhe, " cô bảo anh.

Edward ôm chặt tôi trong vòng tay anh. Bên trong chiếc áo khoác xám, tôi ấm và dễ chịu. Còn hơn cả dễ chịu nữa.

"Bây giờ em ngủ được rồi, Bella, " anh thì thầm. "Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Tôi biết ý anh muốn nói về nỗi nguy hiểm, cơn ác mộng trong thành phố cổ, nhưng tôi vẫn phải nuốt nước miếng khó khăn mới trả lời nỗi.

"Em không muốn ngủ. Em không mệt.” Chỉ có phần thứ nhì là nói dối. Tôi sẽ không nhắm mắt lại. Chiếc xe tuy chỉ được chiếu sáng mờ mờ nhờ bảng điều khiển, nhưng đủ để tôi nhìn thấy mặt anh.

Anh áp môi vào hõm tai tôi. "Hãy cố ngủ đi, " anh khuyến khích.

Tôi lắc đầu.

Anh thở dài. "Em vẫn bướng bỉnh y vậy. "

Tôi đã bướng bỉnh; tôi cưỡng lại mi mắt nặng nề, và tôi đã thắng.

Con đường tối là phần khó khăn nhất; ánh sáng rực rỡ ở sân bay Florence làm mọi chuyện dễ dàng hơn, cũng như cơ hội cho tôi đánh răng và thay quần áo sạch; Alice cũng mua quần áo mới cho Edward, và anh quăng chiếc áo choàng đen một đống rác trong hẻm. Chuyến bay đến Rome ngắn đến nỗi cơn mệt mỏi không có cơ hội làm tôi quỵ ngã. Tôi biết chuyến bay từ Rome đến Atlanta sẽ là khác hẳn, vì vậy tôi hỏi xin tiếp viên hàng không một chai côca-côla.

"Bella, " Edward không bằng lòng nói. Anh biết tôi không chịu nỗi chất cà-phê-in.

Alice ngồi sau chúng tôi. Tôi nghe tiếng cô thì thầm với Jasper qua điện thoại.

"Em không muốn ngủ, " tôi nhắc anh. Tôi đưa ra một cái cớ đáng tin vì đúng vậy thật. "Nếu em nhắm mắt bây giờ, em sẽ mơ thấy những thứ em không muốn thấy. Em sẽ bị ác mộng. "

Anh không bàn cãi nữa.

Lẽ ra đây là một thời gian hết sức thích hợp để nói chuyện, để nhận được những câu trả lời tôi cần - cần chớ chưa chắc là muốn; tôi đã tuyệt vọng khi nghĩ đến điều mình có thể nghe. Chúng tôi còn biết bao thời gian không bị ai cản trở trước mắt, và anh không thể trốn tôi trên máy bay được - ừm, ít ra thì không dễ trốn. Sẽ không có ai nghe thấy chúng tôi ngoài Alice; đã khuya, và hầu hết mọi hành khách đều tắt đèn và khe khẽ hỏi xin gối. Trò chuyện sẽ giúp tôi đẩy lùi tình trạng kiệt sức.

Nhưng, ngược lại, tôi cố nén ngăn chặn dòng thác câu hỏi. Khả năng lập luận của tôi có lẽ không ổn vì kiệt sức, nhưng tôi hy vọng rằng nhờ hoãn lại cuộc thảo luận này, tôi có thể có thêm vài giờ nữa ở bên anh sau này - kéo dài chuyện này sang một đêm khác, theo kiểu Scheherazade.

Vì thế tôi cứ uống xô-đa, và thậm chí cố không chớp mắt. Edward có vẻ hết sức hài lòng khi ôm tôi trong vòng tay, ngón tay anh cứ rà trên mặt tôi suốt. Tôi cũng sờ mặt anh. Tôi không thể ngăn được mình, cho dù tôi sợ sau này chuyện này sẽ làm tôi đau đớn, khi lại chỉ còn lại một mình. Anh cứ hôn mãi tóc tôi, trán tôi, cổ tay tôi... nhưng không bao giờ hôn môi tôi, và vậy cũng tốt. Rốt cuộc thì bao nhiêu cách khiến một trái tim bị nghiến nát mà vẫn hy vọng sẽ tiếp tục đập cơ chứ?  Tôi đã trải qua nhiều thứ lẽ ra đã kết thúc đời tôi trong mấy ngày qua, nhưng chẳng làm tôi cảm thấy mạnh mẽ. Mà ngược lại, tôi cảm thấy mình mỏng manh khủng khiếp, như thể một lời thôi cũng có thể làm tôi vỡ tan.

Edward chẳng nói chẳng rằng. Có lẽ anh đang hi vọng tôi sẽ ngủ. Có lẽ anh chẳng có gì để nói cả.

Tôi đã thắng trong cuộc đấu tranh cưỡng lại mi mắt nặng nề của mình. Tôi vẫn thức khi đến sân bay Atlanta, và tôi thậm chí còn nhìn thấy mặt trời bắt đầu mọc trên màn mây che phủ Seattle trước khi Edward đẩy trượt đóng cửa sổ lại. Tôi tự hào về mình. Tôi đã không để lỡ một phút nào cả.

Cả Alice lẫn Edward đều không ngạc nhiên khi thấy sự chào đón đang chờ chúng tôi tại sân bay Sea-Tac, nhưng tôi bị bất ngờ. Jasper là người đầu tiên tôi nhìn thấy - anh dường như chẳng hề nhìn thấy tôi. Mắt anh chỉ dành cho Alice. Cô đi thật nhanh đến bên anh; họ không ôm chầm lấy nhau như những đôi tình nhân khác gặp nhau ở đó. Họ chỉ nhìn chăm chú vào mặt nhau, thế mà không rõ vì sao, khoảnh khắc ấy riêng tư đến nỗi tôi vẫn cảm thấy cần phải nhìn sang chỗ khác.

Carlisle và Esme đợi ở một góc yên tĩnh, cách xa hàng người chờ qua máy dò kim loại, dưới bóng một cây cột to. Esme vươn tay ra ôm chầm lấy tôi, tuy bất tiện, vì Edward cũng đang ôm tôi không buông.

"Cảm ơn con nhiều lắm, " nói vào tai tôi.

Sau đó vung tay ôm Edward, trông như sắp khóc.

"Con đừng bao giờ bắt mẹ phải chịu điều đó lần nữa, gần như gầm gừ.

Edward cười toe toét, ăn năn. "Xin lỗi, mẹ. "

"Cảm ơn con, Bella, " Carlisle nói. " Chúng ta mang ơn con.

"Không hề, " tôi lầm bầm. Đêm không ngủ bỗng chế ngự tôi. Đầu tôi như không còn liền với cơ thể.

"Con bé ngất rồi, " Esme mắng Edward. "Hãy đưa về nhà.

Chẳng biết nhà có phải là thứ tôi muốn lúc này không nữa, tôi vấp, gần như chẳng thấy đường, đi qua sân bay, Edward kéo tôi ở một bên còn Esme ở bên kia. Tôi không biết Alice và Jasper có ở đằng sau không, vì quá đuối không nhìn nỗi.

Tôi nghĩ mình gần như đã thiếp đi, dù vẫn đang bước, khi đến được chỗ để xe hơi của họ. Nỗi ngạc nhiên khi thấy Emmett và Rosalie tựa vào chiếc xe mui kín màu đen dưới ánh đèn lờ mờ của bãi đỗ xe làm tôi tỉnh táo một chút. Edward cứng đờ người.

"Đừng con, " Esme thì thầm. "Nó đã khổ sở lắm rồi. "

" phải vậy thôi, " Edward nói, không hề cố nói nhỏ lại.

"Đó không phải là lỗi của chỉ, " tôi nói, lạc đi vì kiệt sức.

"Hãy để em có cơ hội chuộc lỗi, " Esme khẩn khoản.

"Mình sẽ đi chung xe với Alice và Jasper. "  Edward trừng mắt nhìn vào con ma cà rồng tóc vàng đẹp mê hồn đang chờ chúng tôi.

"Xin anh, Edward, " tôi nói. Tôi cũng chẳng muốn cùng đi với Rosalie chẳng kém gì anh, nhưng tôi đã gây ra quá nhiều bất hoà trong gia đình anh rồi.

Anh thở dài, rồi kéo tôi về phía chiếc xe ấy.

Emmett và Rosalie lặng lẽ ngồi vào ghế trước, trong khi Edward lại kéo tôi vào phía sau lần nữa. Tôi biết mình sẽ không còn có thể chống cự lại mí mắt nữa, nên tôi đặt đầu tựa vào ngực anh đầu hàng, mặc cho chúng cứ việc khép lại.  Tôi cảm thấy xe rền lên nổ máy.

"Edward, " Rosalie bắt đầu.

"Tôi biết rồi. " Giọng cộc cằn của Edward chẳng khoan dung.

"Bella?"  Rosalie khẽ hỏi.

Mí mắt tôi mở choàng ra kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện trực tiếp với tôi.

"Gì hả, Rosalie ?" Tôi hỏi, do dự.

"Tôi hết sức xin lỗi, Bella. Tôi cảm thấy khổ tâm từng chút một trong chuyện này, và rất mừng vì em đã đủ dũng cảm đi cứu em tôi sau những chuyện tôi đã làm. Xin hãy nói em sẽ tha thứ cho tôi. "

Lời cô cứng nhắc, vụng về vì bối rối, nhưng có vẻ chân thành.

"Dĩ nhiên rồi, Rosalie, " tôi lầm bầm, chụp ngay mọi cơ hội làm cô ít ghét tôi hơn. "Đó chẳng hề là lỗi của chị. Chính em là người đã nhảy ra khỏi cái vách đá quỷ quái đó mà. Tất nhiên là em tha thứ cho chị rồi.

Lời tôi phát ra nhừa nhựa.

"Thế không tính cho đến khi nào cô bé tỉnh, Rose, " Emmett cười khúc khích.

"Em tỉnh mà, " tôi nói; giờ chỉ giống tiếng thở dài méo mó.

"Đcô ấy ngủ, " Edward khăng khăng, nhưng giọng anh hơi ấm hơn.

Yên lặng sau đó, ngoại trừ tiếng đều đều khe khẽ của động cơ. Tôi hẳn đã ngủ thiếp đi, vì dường như chỉ mấy giây sau cửa xe lại mở và Edward đang bế tôi ra khỏi xe. Mắt tôi không mở nỗi. Lúc đầu tôi nghĩ chúng tôi vẫn còn đang ở sân bay.

Rồi tôi nghe tiếng Charlie.

"Bella !" ông la to từ xa.

"Chào bố, " tôi lầm bầm, cố rũ bỏ trạng thái đờ đẫn.

" Suỵtt, " Edward thì thầm. "Ổn mà ; em đã về nhà an toàn. C ngủ đi.

"Ta không tài nào tin nỗi là anh dám cả gan chường mặt ở đây."  Charlie rống lên với Edward, bây giờ giọng ông đã gần hơn nhiều.

"Dừng lại đi, bố,"  tôi rên rỉ. Ông không thèm nghe tôi.

"Nó bị sao vậy?" Charlie hỏi.

"Cô ấy chỉ rất mệt thôi, Charlie, " Edward lặng lẽ trấn an ông . "Xin hãy để cô ấy nghỉ ngơi."

"Đừng có tài khôn dạy ta phải làm gì!"  Charlie thét. "Đưa nó đây cho ta. Không được động vào !"

Edward cố chuyển tôi cho Charlie, nhưng tôi cứ bám cứng vào anh. Tôi có thể cảm thấy bố tôi đang giằng mạnh cánh tay tôi.

"Thôi đi, bố, tôi nói to hơn. Tôi cố mở mắt trở lại để nhìn chằm chằm vào Charlie bằng đôi mắt lờ đờ. "Hãy giận con thôi.

Chúng tôi đang ở trước nhà. Cửa trước đang mở toang. Mây trên đầu dày đến nỗi không biết được đây là thời gian nào trong ngày.

"Chắc chắn rồi, " Charlie hứa. " Vào trong đi. "

“Được rồi, hãy để em xuống,” tôi thở dài.

Edward đặt tôi đứng xuống. Tôi thấy mình đã đứng thẳng, nhưng không thể cảm thấy chân mình. Tôi vẫn cứ chân về phía trước, cho đến vỉa hè lao vào mặt tôi. Cánh tay Edward chụp được tôi trước khi tôi dộng vào bê-tông.

"Chỉ cho cháu đưa cô ấy lên lầu thôi, " Edward nói. "Rồi cháu sẽ đi ngay.

"Không được, " tôi kêu to, hoảng sợ. Tôi chưa nhận được mấy câu trả lời của mình mà.  Ít nhất anh phải ở lại đến nhiêu đó thôi, phải không?

"Anh sẽ không xa đâu, " Edward hứa, thì thầm thật nhỏ vào tai tôi, Charlie đừng hòng nghe được.

Tôi không nghe Charlie trả lời, nhưng Edward đang đi về phía nhà. Tôi chỉ mở nỗi mắt đến khi tới cầu thang.

Điều cuối cùng tôi cảm thấy là bàn tay mát rượi của Edward đang gỡ mấy ngón tay tôi ra khỏi áo anh.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.