Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
New Moon - 21 VERDICT
Trăng non - 21 Bản án
WE WERE IN A BRIGHTLY LIT, UNREMARKABLE HALLWAY. The walls were off-white, the floor carpeted in industrial gray. Common rectangular fluorescent lights were spaced evenly along the ceiling. It was warmer here, for which I was grateful. This hall seemed very benign after the gloom of the ghoulish stone sewers. Edward didn't seem to agree with my assessment. He glowered darkly down the long hallway, toward the slight, black shrouded figure at the end, standing by an elevator.
Chúng tôi đang ở trong một hành lang tầm thường, sáng sủa. Tường trắng nhạt, sàn trải thảm xám thông thường. Đèn huỳnh quang dài hình chữ nhật thường thấy đặt dọc đều theo trần nhà. Ở đây ấm hơn làm tôi thấy mừng. Hành lang này có vẻ hết sức dễ chịu so với vẻ âm u của mấy cái cống đá ghê tởm. Edward dường như không cùng chung cách đánh giá với tôi. Anh trừng trừng nhìn buồn rầu dọc hành lang dài, về dáng người mảnh khảnh, trùm kín đồ đen ở cuối hành lang, đang đứng cạnh thang máy.
7 REPETITION

21 VERDICT

WE WERE IN A BRIGHTLY LIT, UNREMARKABLE HALLWAY. The walls were off-white, the floor carpeted in industrial gray. Common rectangular fluorescent lights were spaced evenly along the ceiling. It was warmer here, for which I was grateful. This hall seemed very benign after the gloom of the ghoulish stone sewers.

Edward didn't seem to agree with my assessment. He glowered darkly down the long hallway, toward the slight, black shrouded figure at the end, standing by an elevator.

He pulled me along, and Alice walked on my other side. The heavy door creaked shut behind us, and then there was the thud of a bolt sliding home.  Jane waited by the elevator, one hand holding the doors open for us. Her expression was apathetic.

Once inside the elevator, the three vampires that belonged to the Volturi relaxed further. They threw back their cloaks, letting the hoods fall back on their shoulders. Felix and Demetri were both of a slightly olive complexion—it looked odd combined with their chalky pallor. Felix's black hair was cropped short, but Demetri's waved to his shoulders. Their irises were deep crimson around the edges, darkening until they were black around the pupil. Under the shrouds, their clothes were modern, pale, and nondescript. I cowered in the corner, cringing against Edward. His hand still rubbed against my arm. He never took his eyes off Jane.

The elevator ride was short; we stepped out into what looked like a posh office reception area. The walls were paneled in wood, the floors carpeted in thick, deep green. There were no windows, but large, brightly lit paintings of the Tuscan countryside hung everywhere as replacements. Pale leather couches were arranged in cozy groupings, and the glossy tables held crystal vases full of vibrantly colored bouquets. The flowers' smell reminded me of a funeral home.

In the middle of the room was a high, polished mahogany counter. I gawked in astonishment at the woman behind it.

She was tall, with dark skin and green eyes. She would have been very pretty in any other company—but not here. Because she was every bit as human as I was. I couldn't comprehend what this human woman was doing here, totally at ease, surrounded by vampires.

She smiled politely in welcome. "Good afternoon, Jane," she said. There was no surprise in her face as she glanced at Jane's company. Not Edward, his bare chest glinting dimly in the white lights, or even me, disheveled and comparatively hideous.

Jane nodded. "Gianna." She continued toward a set of double doors in the back of the room, and we followed.

As Felix passed the desk, he winked at Gianna, and she giggled.

On the other side of the wooden doors was a different kind of reception. The pale boy in the pearl gray suit could have been Jane's twin. His hair was darker, and his lips were not as full, but he was just as lovely. He came forward to meet us. He smiled, reaching for her. "Jane."

"Alec," she responded, embracing the boy. They kissed each other's cheeks on both sides. Then he looked at us.

"They send you out for one and you come back with two… and a half," he noted, looking at me. "Nice work."

She laughed—the sound sparkled with delight like a baby's cooing.

"Welcome back, Edward," Alec greeted him. "You seem in a better mood."

"Marginally," Edward agreed in a flat voice. I glanced at Edward's hard face, and wondered how his mood could have been darker before.

Alec chuckled, and examined me as I clung to Edward's side. "And this is the cause of all the trouble?" he asked, skeptical.

Edward only smiled, his expression contemptuous. Then he froze.

"Dibs," Felix called casually from behind.

Edward turned, a low snarl building deep in his chest. Felix smiled—his hand was raised, palm up; he curled his fingers twice, inviting Edward forward.

Alice touched Edward's arm. "Patience," she cautioned him.

They exchanged a long glance, and I wished I could hear what she was telling him. I figured that it was something to do with not attacking Felix, because Edward took a deep breath and turned back to Alec.

"Aro will be so pleased to see you again," Alec said, as if nothing had passed.

"Let's not keep him waiting," Jane suggested.

Edward nodded once.

Alec and Jane, holding hands, led the way down yet another wide, ornate hall—would there ever be an end?

They ignored the doors at the end of the hall—doors entirely sheathed in gold—stopping halfway down the hall and sliding aside a piece of the paneling to expose a plain wooden door. It wasn't locked. Alec held it open for Jane.

I wanted to groan when Edward pulled me through to the other side of the door. It was the same ancient stone as the square, the alley, and the sewers. And it was dark and cold again.

The stone antechamber was not large. It opened quickly into a brighter, cavernous room, perfectly round like a huge castle turret… which was probably exactly what it was.

Two stories up, long window slits threw thin rectangles of bright sunlight onto the stone floor below.

There were no artificial lights. The only furniture in the room were several massive wooden chairs, like thrones, that were spaced unevenly, flush with the curving stone walls. In the very center of the circle, in a slight depression, was another drain. I wondered if they used it as an exit, like the hole in the street.

The room was not empty. A handful of people were convened in seemingly relaxed conversation. The murmur of low, smooth voices was a gentle hum in the air. As I watched, a pair of pale women in summer dresses paused in a patch of light, and, like prisms, their skin threw the light in rainbow sparkles against the sienna walls.

The exquisite faces all turned toward our party as we entered the room. Most of the immortals were dressed in inconspicuous pants and shirts—things that wouldn't stick out at all on the streets below. But the man who spoke first wore one of the long robes. It was pitch-black, and brushed against the floor.

For a moment, I thought his long, jet-black hair was the hood of his cloak.

"Jane, dear one, you've returned!" he cried in evident delight. His voice was just a soft sighing.

He drifted forward, and the movement flowed with such surreal grace that I gawked, my mouth hanging open. Even Alice, whose every motion looked like dancing, could not compare.

I was only more astonished as he floated closer and I could see his face. It was not like the unnaturally attractive faces that surrounded him (for he did not approach us alone; the entire group converged around him, some following, and some walking ahead of him with the alert manner of bodyguards). I couldn't decide if his face was beautiful or not. I suppose the features were perfect.

But he was as different from the vampires beside him as they were from me. His skin was translucently white, like onionskin, and it looked just as delicate—it stood in shocking contrast to the long black hair that framed his face. I felt a strange, horrifying urge to touch his cheek, to see if it was softer than Edward's or Alice's, or if it was powdery, like chalk. His eyes were red, the same as the others around him, but the color was clouded, milky; I wondered if his vision was affected by the haze.

He glided to Jane, took her face in his papery hands, kissed her lightly on her full lips, and then floated back a step.

"Yes, Master." Jane smiled; the expression made her look like an angelic child. "I brought him back alive, just as you wished."

"Ah, Jane." He smiled, too. "You are such a comfort to me."

He turned his misty eyes toward us, and the smile brightened—became ecstatic.

"And Alice and Bella, too!" he rejoiced, clapping his thin hands together. "This is a happy surprise!

Wonderful!"

I stared in shock as he called our names informally, as if we were old friends dropping in for an unexpected visit.

He turned to our hulking escort. "Felix, be a dear and tell my brothers about our company. I'm sure they wouldn't want to miss this."

"Yes, Master." Felix nodded and disappeared back the way we had come.

"You see, Edward?" The strange vampire turned and smiled at Edward like a fond but scolding grandfather. "What did I tell you? Aren't you glad that I didn't give you what you wanted yesterday?"

"Yes, Aro, I am," he agreed, tightening his arm around my waist.

"I love a happy ending." Aro sighed. "They are so rare. But I want the whole story. How did this happen? Alice?" He turned to gaze at Alice with curious, misty eyes. "Your brother seemed to think you infallible, but apparently there was some mistake."

"Oh, I'm far from infallible." She flashed a dazzling smile. She looked perfectly at ease, except that her hands were balled into tight little fists. "As you can see today, I cause problems as often as I cure them."

"You're too modest," Aro chided. "I've seen some of your more amazing exploits, and I must admit I've never observed anything like your talent. Wonderful!"

Alice flickered a glance at Edward. Aro did not miss it.

"I'm sorry, we haven't been introduced properly at all, have we? It's just that I feel like I know you already, and I tend get ahead of myself. Your brother introduced us yesterday, in a peculiar way. You see, I share some of your brother's talent, only I am limited in a way that he is not." Aro shook his head; his tone was envious.

"And also exponentially more powerful," Edward added dryly. He looked at Alice as he swiftly explained. "Aro needs physical contact to hear your thoughts, but he hears much more than I do. You know I can only hear what's passing through your head in the moment. Aro hears every thought your mind has ever had."

Alice raised her delicate eyebrows, and Edward inclined his head.

Aro didn't miss that either.

"But to be able to hear from a distance…" Aro sighed, gesturing toward the two of them, and the exchange that had just taken place. "That would be so convenient."

Aro looked over our shoulders. All the other heads turned in the same direction, including Jane, Alec, and Demetri, who stood silently beside us.

I was the slowest to turn. Felix was back, and behind him floated two more black-robed men. Both looked very much like Aro, one even had the same flowing black hair. The other had a shock of snow-white hair—the same shade as his face—that brushed against his shoulders. Their faces had identical, paper-thin skin.

The trio from Carlisle's painting was complete, unchanged by the last three hundred years since it was painted.

"Marcus, Caius, look!" Aro crooned. "Bella is alive after all, and Alice is here with her! Isn't that wonderful?"

Neither of the other two looked as if wonderful would be their first choice of words. The dark-haired man seemed utterly bored, like he'd seen too many millennia of Aro's enthusiasm. The other's face was sour under the snowy hair.

Their lack of interest did not curb Aro's enjoyment.

"Let us have the story," Aro almost sang in his feathery voice.

The white-haired ancient vampire drifted away, gliding toward one of the wooden thrones. The other paused beside Aro, and he reached his hand out, at first I thought to take Aro's hand. But he just touched Aro's palm briefly and then dropped his hand to his side. Aro raised one black brow. I wondered how his papery skin did not crumple in the effort.

Edward snorted very quietly, and Alice looked at him, curious.

"Thank you, Marcus," Aro said. "That's quite interesting."

I realized, a second late, that Marcus was letting Aro know his thoughts.

Marcus didn't look interested. He glided away from Aro to join the one who must be Caius, seated against the wall. Two of the attending vampires followed silently behind him—bodyguards, like I'd thought before. I could see that the two women in the sundresses had gone to stand beside Caius in the same manner. The idea of any vampire needing a guard was faintly ridiculous to me, but maybe the ancient ones were as frail as their skin suggested.

Aro was shaking his head. "Amazing,"' he said. "Absolutely amazing."

Alice's expression was frustrated. Edward turned to her and explained again in a swift, low voice.

"Marcus sees relationships. He's surprised by the intensity of ours."

Aro smiled. "So convenient," he repeated to himself. Then he spoke to us. "It takes quite a bit to surprise Marcus, I can assure you."

I looked at Marcus's dead face, and I believed that.

"It's just so difficult to understand, even now," Aro mused, staring at Edward's arm wrapped around me.

It was hard for me to follow Aro's chaotic train of thought. I struggled to keep up. "How can you stand so close to her like that?"

"It's not without effort," Edward answered calmly.

"But stillla tua cantante! What a waste!"

Edward chuckled once without humor. "I look at it more as a price."

Aro was skeptical. "A very high price."

"Opportunity cost."

Aro laughed. "If I hadn't smelled her through your memories, I wouldn't have believed the call of anyone's blood could be so strong. I've never felt anything like it myself. Most of us would trade much for such a gift, and yet you…"

"Waste it," Edward finished, his voice sarcastic now.

Aro laughed again. "Ah, how I miss my friend Carlisle! You remind me of him—only he was not so angry."

"Carlisle outshines me in many other ways as well."

"I certainly never thought to see Carlisle bested for self-control of all things, but you put him to shame."

"Hardly." Edward sounded impatient. As if he were tired of the preliminaries. It made me more afraid; I couldn't help but try to imagine what he expected would follow.

"I am gratified by his success," Aro mused. "Your memories of him are quite a gift for me, though they astonish me exceedingly. I am surprised by how it… pleases me, his success in this unorthodox path he's chosen. I expected that he would waste, weaken with time. I'd scoffed at his plan to find others who would share his peculiar vision. Yet, somehow, I'm happy to be wrong."

Edward didn't reply.

"But your restraint!" Aro sighed. "I did not know such strength was possible. To inure yourself against such a siren call, not just once but again and again—if I had not felt it myself, I would not have believed."

Edward gazed back at Aro's admiration with no expression. I knew his face well enough—time had not changed that—to guess at something seething beneath the surface. I fought to keep my breathing even.

"Just remembering how she appeals to you…" Aro chuckled. "It makes me thirsty."

Edward tensed.

"Don't be disturbed," Aro reassured him. "I mean her no harm. But I am so curious, about one thing in particular." He eyed me with bright interest. "May I?" he asked eagerly, lifting one hand.

"Ask her," Edward suggested in a flat voice.

"Of course, how rude of me!" Aro exclaimed. "Bella," he addressed me directly now. "I'm fascinated that you are the one exception to Edward's impressive talent—so very interesting that such a thing should occur! And I was wondering, since our talents are similar in many ways, if you would be so kind as to allow me to try—to see if you are an exception for me, as well?"

My eyes flashed up to Edward's face in terror. Despite Aro's overt politeness, I didn't believe I really had a choice. I was horrified at the thought of allowing him to touch me, and yet also perversely intrigued by the chance to feel his strange skin.

Edward nodded in encouragement—whether because he was sure Aro would not hurt me, or because there was no choice, I couldn't tell.

I turned back to Aro and raised my hand slowly in front of me. It was trembling.

He glided closer, and I believe he meant his expression to be reassuring. But his papery features were too strange, too alien and frightening, to reassure. The look on his face was more confident than his words had been.

Aro reached out, as if to shake my hand, and pressed his insubstantial-looking skin against mine. It was hard, but felt brittle—shale rather than granite—and even colder than I expected.

His filmy eyes smiled down at mine, and it was impossible to look away. They were mesmerizing in an odd, unpleasant way.

Aro's face altered as I watched. The confidence wavered and became first doubt, then incredulity before he calmed it into a friendly mask.

"So very interesting," he said as he released my hand and drifted back.

My eyes flickered to Edward, and, though his face was composed, I thought he seemed a little smug.

Aro continued to drift with a thoughtful expression. He was quiet for a moment, his eyes flickering between the three of us. Then, abruptly, he shook his head.

"A first," he said to himself "I wonder if she is immune to our other talents… Jane, dear?"

"No!" Edward snarled the word. Alice grabbed his arm with a restraining hand. He shook her off.

Little Jane smiled up happily at Aro. "Yes, Master?"

Edward was truly snarling now, the sound ripping and tearing from him, glaring at Aro with baleful eyes.

The room had gone still, everyone watching him with amazed disbelief, as if he were committing some embarrassing social faux pas. I saw Felix grin hopefully and move a step forward. Aro glanced at him once, and he froze in place, his grin turning to a sulky expression.

Then he spoke to Jane. "I was wondering, my dear one, if Bella is immune to you."

I could barely hear Aro over Edward's furious growls. He let go of me, moving to hide me from their view. Caius ghosted in our direction, with his entourage, to watch.

Jane turned toward us with a beatific smile.

"Don't!" Alice cried as Edward launched himself at the little girl.

Before I could react, before anyone could jump between them, before Aro's bodyguards could tense, Edward was on the ground.

No one had touched him, but he was on the stone floor writhing in obvious agony, while I stared in horror.

Jane was smiling only at him now, and it all clicked together. What Alice had said about formidable gifts , why everyone treated Jane with such deference, and why Edward had thrown himself in her path before she could do that to me.

"Stop!" I shrieked, my voice echoing in the silence, jumping forward to put myself between them. But Alice threw her arms around me in an unbreakable grasp and ignored my struggles. No sound escaped Edward's lips as he cringed against the stones. It felt like my head would explode from the pain of watching this.

"Jane," Aro recalled her in a tranquil voice. She looked up quickly, still smiling with pleasure, her eyes questioning. As soon as Jane looked away, Edward was still.

Aro inclined his head toward me.

Jane turned her smile in my direction.

I didn't even meet her gaze. I watched Edward from the prison of Alice's arms, still struggling pointlessly.

"He's fine," Alice whispered in a tight voice. As she spoke, he sat up, and then sprang lightly to his feet.

His eyes met mine, and they were horror-struck. At first I thought the horror was for what he had just suffered. But then he looked quickly at Jane, and back to me—and his face relaxed into relief.

I looked at Jane, too, and she no longer smiled. She glared at me, her jaw clenched with the intensity of her focus. I shrank back, waiting for the pain.

Nothing happened.

Edward was by my side again. He touched Alice's arm, and she surrendered me to him.

Aro started to laugh. "Ha, ha. ha," he chuckled. "This is wonderful!"

Jane hissed in frustration, leaning forward like she was preparing to spring.

"Don't be put out, dear one," Aro said in a comforting tone, placing a powder-light hand on her shoulder.

"She confounds us all."

Jane's upper lip curled back ever her teeth as she continued to glare at me.

"Ha, ha, ha," Aro chortled again. "You're very brave, Edward, to endure in silence. I asked Jane to do that to me once—just out of curiosity." He shook his head in admiration.

Edward glared, disgusted.

"So what do we do with you now?" Aro sighed.

Edward and Alice stiffened. This was the part they'd been waiting for. I began to tremble.

"I don't suppose there's any chance that you've changed your mind?" Aro asked Edward hopefully.

"Your talent would be an excellent addition to our little company."

Edward hesitated. From the corner of my eye, I saw both Felix and Jane grimace.

Edward seemed to weigh each word before he spoke it. "I'd… rather… not."

"Alice?" Aro asked, still hopeful. "Would you perhaps be interested in joining with us?"

"No, thank you," Alice said.

"And you, Bella?" Aro raised his eyebrows.

Edward hissed, low in my ears. I stared at Aro blankly. Was he joking? Or was he really asking me if I wanted to stay for dinner?

It was the white-haired Caius who broke the silence.

"What?" he demanded of Aro; his voice, though no more than a whisper, was flat.

"Caius, surely you see the potential," Aro chided him affectionately. "I haven't seen a prospective talent so promising since we found Jane and Alec. Can you imagine the possibilities when she is one of us?"

Caius looked away with a caustic expression. Jane's eyes sparked with indignation at the comparison.

Edward fumed beside me. I could hear a rumble in his chest, building toward a growl. I couldn't let his temper get him hurt.

"No, thank you," I spoke up in barely more than a whisper, my voice breaking in fright.

Aro sighed. "That's unfortunate. Such a waste."

Edward hissed. "Join or die, is that it? I suspected as much when we were brought to this room. So much for your laws."

The tone of his voice surprised me. He sounded irate, but there was something deliberate about his delivery—as if he'd chosen his words with great care.

"Of course not." Aro blinked, astonished. "We were already convened here, Edward, awaiting Heidi's return. Not for you."

"Aro," Caius hissed. "The law claims them."

Edward glared at Caius. "How so?" he demanded. He must have known what Caius was thinking, but he seemed determined to make him speak it aloud.

Caius pointed a skeletal finger at me. "She knows too much. You have exposed our secrets." His voice was papery thin, just like his skin.

"There are a few humans in on your charade here, as well," Edward reminded him, and I thought of the pretty receptionist below.

Caius's face twisted into a new expression. Was it supposed to be a smiled.

"Yes," he agreed. "But when they are no longer useful to us, they will serve to sustain us. That is not your plan for this one. If she betrays our secrets, are you prepared to destroy her? I think not," he scoffed.

"I wouldn't—," I began, still whispering. Caius silenced me with an icy look.

"Nor do you intend to make her one of us," Caius continued. "Therefore, she is a vulnerability. Though it is true, for this, only her life is forfeit. You may leave if you wish."

Edward bared his teeth.

"That's what I thought," Caius said, with something akin to pleasure. Felix leaned forward, eager.

"Unless…" Aro interrupted. He looked unhappy with the way the conversation had gone. "Unless you do intend to give her immortality?"

Edward pursed his lips, hesitating for a moment before he answered. "And if I do?"

Aro smiled, happy again. "Why, then you would be free to go home and give my regards to my friend Carlisle." His expression turned more hesitant. "But I'm afraid you would have to mean it."

Aro raised his hand in front of him.

Caius, who had begun to scowl furiously, relaxed.

Edward's lips tightened into a fierce line. He stared into my eyes, and I stared back.

"Mean it," I whispered. "Please."

Was it really such a loathsome idea? Would he rather die than change me? I felt like I'd been kicked in the stomach.

Edward stared down at me with a tortured expression.

And then Alice stepped away from us, forward toward Aro. We turned to watch her. Her hand was raised like his.

She didn't say anything, and Aro waved off his anxious guard as they moved to block her approach. Aro met her halfway, and took her hand with an eager, acquisitive glint in his eyes.

He bent his head over their touching hands, his eyes closing as he concentrated. Alice was motionless, her face blank. I heard Edward's teeth snap together.

No one moved. Aro seemed frozen over Alice's hand. The seconds passed and I grew more and more stressed, wondering how much time would pass before it was too much time. Before it meant something was wrong—more wrong than it already was.

Another agonizing moment passed, and then Aro's voice broke the silence.

"Ha, ha, ha," he laughed, his head still bent forward. He looked up slowly, his eyes bright with excitement. "That was fascinating!"

Alice smiled dryly. "I'm glad you enjoyed it."

"To see the things you've seen—especially the ones that haven't happened yet!" He shook his head in wonder.

"But that will," she reminded him, voice calm.

"Yes, yes, it's quite determined. Certainly there's no problem."

Caius looked bitterly disappointed—a feeling he seemed to share with Felix and Jane.

"Aro," Caius complained.

"Dear Caius," Aro smiled. "Do not fret. Think of the possibilities! They do not join us today, but we can always hope for the future. Imagine the joy young Alice alone would bring to our little household…

Besides, I'm so terribly curious to see how Bella turns out!"

Aro seemed convinced. Did he not realize how subjective Alice's visions were.' That she could make up her mind to transform me today, and then change it tomorrow? A million tiny decisions, her decisions and so many others', too—Edward's—could alter her path, and with that, the future.

And would it really matter that Alice was willing, would it make any difference if I did become a vampire, when the idea was so repulsive to Edward? If death was, to him, a better alternative than having me around forever, an immortal annoyance? Terrified as I was, I felt myself sinking down into depression, drowning in it…

"Then we are free to go now?" Edward asked in an even voice.

"Yes, yes," Aro said pleasantly. "But please visit again. It's been absolutely enthralling!"

"And we will visit you as well," Caius promised, his eyes suddenly half-closed like the heavy-lidded gaze of a lizard. "To be sure that you follow through on your side. Were I you, I would not delay too long. We do not offer second chances."

Edward's jaw clenched tight, but he nodded once.

Caius smirked and drifted back to where Marcus still sat, unmoving and uninterested.

Felix groaned.

"Ah, Felix." Aro smiled, amused. "Heidi will be here at any moment. Patience."

"Hmm." Edward's voice had a new edge to it. "In that case, perhaps we'd better leave sooner rather than later."

"Yes," Aro agreed. "That's a good idea. Accidents do happen. Please wait below until after dark, though, if you don't mind."

"Of course," Edward agreed, while I cringed at the thought of waiting out the day before we could escape.

"And here," Aro added, motioning to Felix with one finger. Felix came forward at once, and Aro unfastened the gray cloak the huge vampire wore, pulling from his shoulders. He tossed it to Edward.

"Take this. You're a little conspicuous."

Edward put the long cloak on, leaving the hood down.

Aro sighed. "It suits you."

Edward chuckled, but broke off suddenly, glancing over his shoulder. "Thank you, Aro. We'll wait below."

"Goodbye, young friends," Aro said, his eyes bright as he stared in the same direction.

"Let's go," Edward said, urgent now.

Demetri gestured that we should follow, and then set off the way we'd come in, the only exit by the look of things.

Edward pulled me swiftly along beside him. Alice was close by my other side, her face hard.

"Not fast enough," she muttered.

I stared up at her, frightened, but she only seemed chagrined. It was then that I first heard the babble of voices—loud, rough voices—coming from the antechamber.

"Well this is unusual," a man's coarse voice boomed.

"So medieval," an unpleasantly shrill, female voice gushed back.

A large crowd was coming through the little door, filling the smaller stone chamber. Demetri motioned for us to make room. We pressed back against the cold wall to let them pass.

The couple in front, Americans from the sound of them, glanced around themselves with appraising eyes.

"Welcome, guests! Welcome to Volterra!" I could hear Aro sing from the big turret room.

The rest of them, maybe forty or more, filed in after the couple. Some studied the setting like tourists. A few even snapped pictures. Others looked confused, as if the story that had led them to this room was not making sense anymore. I noticed one small, dark woman in particular. Around her neck was a rosary, and she gripped the cross tightly in one hand. She walked more slowly than the others, touching someone now and then and asking a question in an unfamiliar language. No one seemed to understand her, and her voice grew more panicked.

Edward pulled my face against his chest, but it was too late. I already understood.

As soon as the smallest break appeared, Edward pushed me quickly toward the door. I could feel the horrified expression on my face, and the tears beginning to pool in my eyes.

The ornate golden hallway was quiet, empty except for one gorgeous, statuesque woman. She stared at us curiously, me in particular.

"Welcome home, Heidi," Demetri greeted her from behind us.

Heidi smiled absently. She reminded me of Rosalie, though they looked nothing alike—it was just that her beauty, too, was exceptional, unforgettable. I couldn't seem to look away.

She was dressed to emphasize that beauty. Her amazingly long legs, darkened with tights, were exposed by the shortest of miniskirts. Her top was long-sleeved and high-necked, but extremely close-fitting, and constructed of red vinyl. Her long mahogany hair was lustrous, and her eyes were the strangest shade of violet—a color that might result from blue-tinted contacts over red irises.

"Demetri," she responded in a silky voice, her eyes flickering between my face and Edward's gray cloak.

"Nice fishing," Demetri complimented her, and I suddenly understood the attention-grabbing outfit she wore… she was not only the fisherman, but also the bait.

"Thanks." She flashed a stunning smile. "Aren't you coming?"

"In a minute. Save a few for me."

Heidi nodded and ducked through the door with one last curious look at me.

Edward set a pace that had me running to keep up. But we still couldn't get through the ornate door at the end of the hallway before the screaming started.

7 REPETITION

21 Bản án

Chúng tôi đang trong một hành lang bình thường, sáng sủa.  Tường trắng nhạt, sàn trải thảm xám thông thường. Đèn huỳnh quang dài hình chữ nhật thường thấy đặt dọc đều theo trần nhà. Ở đây ấm hơn làm tôi thấy mừng. Hành lang này có vẻ hết sức dễ chịu so với vẻ âm u của mấy cái cống đá ghê tởm.

Edward dường như không cùng chung cách đánh giá với tôi. Anh trừng trừng nhìn buồn rầu dọc hành lang dài, về dáng người mảnh khảnh, trùm kín đồ đen ở cuối hành lang, đang đứng cạnh thang máy.

Anh kéo tôi đi theo, và Alice đi phía bên kia tôi. Cánh cửa nặng nề cót két đóng lại sau lưng, rồi có tiếng lách cách then cài khoá lại.  Jane chờ bên thang máy, một tay giữ cửa mở cho chúng tôi. Vẻ hờ hững.

Khi đã vào bên trong thang máy, ba con ma cà rồng của gia đình Volturi bớt căng thẳng hơn. Họ đẩy áo choàng ra sau, thả mũ trùm đầu cho rơi ra sau vai. Cả Felix lẫn Demetri đều có nước da màu ô liu nhạt - trông có vẻ kỳ quặc khi kết hợp với vẻ xanh xao nhợt nhạt của họ. Mái tóc đen của Felix cắt ngắn ngủn, còn tóc Demetri loà xoà bên vai. Tròng mắt họ đỏ thẫm quanh rìa, sẫm dần thành màu đen quanh con ngươi. Dưới tấm áo choàng, quần áo của họ hiện đại, màu nhạt, và chẳng có gì nổi bật. Tôi co rúm trong góc, nép mình bên Edward. Tay anh vẫn chà sát cánh tay tôi. Anh chẳng hề rời mắt khỏi Jane.

Chuyến đi thang máy ngắn ngủi; chúng tôi bước vào một nơi  trông giống như khu vực tiếp khách văn phòng sang trọng. Tường ốp ván gỗ, sàn trải thảm dày, màu xanh lá đậm. Không cửa sổ, nhưng các bức tranh lớn, được rọi đèn, miêu tả vùng quê Tuscan treo khắp nơi như để thay cho cửa sổ. Mấy chiếc ghế trường kỷ bằng da màu nhạt được bày biện thành cụm ấm cúng, và mấy cái bàn bóng loáng chưng mấy bình pha lê đầy hoa rực rỡ. Hương hoa làm tôi nhớ đến nhà tang lễ.

Giữa phòng là một cái quầy cao bằng gỗ gụ bóng loáng. Tôi kinh ngạc đực mặt ra nhìn người phụ nữ đứng sau quầy.

Cô cao lớn, da ngăm đen và đôi mắt xanh. hẳn rất xinh đẹp trong bất cứ công ty nào - nhưng không phải ở đây. Vì cô hoàn toàn con người chẳng khác gì tôi. Tôi không thể hiểu được người phụ nữ con người này đang làm gì ở đây, hoàn toàn thoải mái, đầy ma cà rồng vây quanh.

Cô mỉm cười lịch sự chào đón. "Chào cô, Jane, " cô nói. Chẳng chút ngạc nhiên nào trên mặt khi cô nhìn lướt qua người cùng đi với Jane. Cả Edward, bộ ngực trần của anh sáng lờ mờ dưới ánh đèn trắng, hoặc cả tôi, đầu bù tóc rối và khá gớm guốc.

Jane gật đầu. "Chào Gianna."đi tiếp qua một bộ cửa hai cánh phía sau phòng, và chúng tôi đi theo.

Khi Felix đi ngang qua bàn, anh ta đá lông nheo với Gianna, và cô cười khúc khích.

Ở phía bên kia cánh cửa gỗ là một loại phòng tiếp tân khác. Cậu bé nhợt nhạt mặc vét xám ngọc trai hẳn là anh em sinh đôi của Jane. Tóc anh chàng sẫm hơn, và môi không đầy đặn bằng, nhưng đẹp y vậy. Anh bước đến đón chúng tôi. Anh mỉm cười, đưa tay đón cô. "Chào Jane. "

"Chào Alec, " cô đáp lại, ôm chặt cậu bé. Họ hôn má nhau. Rồi anh ta nhìn chúng tôi.

"Họ phái chị đi đón một người mà chị trở lại với hai ... và một nửa,” anh ta lưu ý, nhìn tôi. "Giỏi quá.

Cô cười - tiếng cười rạng rỡ niềm vui như tiếng cười của em bé.

"Mừng anh trở lại, Edward, " Alec chào anh. "Anh có vẻ vui hơn rồi. "

"Một chút thôi, " Edward đồng ý bằng giọng thẳng thừng. Tôi nhìn lướt qua khuôn mặt khó chịu của Edward, và tự hỏi không biết tâm trạng của anh trước đây u ám hơn đến mức nào.

Alec cười khúc khích, và quan sát tôi kỹ lưỡng khi tôi bíu vào một bên Edward. " Còn đây chắc là nguyên nhân của mọi rắc rối?" anh chàng hỏi, hoài nghi.

Edward chỉ mỉm cười, vẻ mặt khinh khỉnh. Rồi anh cứng người.

"Xí trước"  Felix gọi thoải mái từ phía sau.

Edward xoay người, tiếng gầm trầm phát ra từ sâu trong ngực anh. Felix mỉm cười - bàn tay anh ta giơ cao, ngửa lòng bàn tay; anh ta ngoắc tay hai lần, thách thức Edward tiến lên.

Alice sờ vào cánh tay Edward. " Kiên nhẫn nào, " cô nhắc anh.

Họ nhìn nhau thật lâu, và tôi ước mình có thể nghe cô đang nói với  anh điều gì. Tôi nghĩ đó là cái gì đó về chuyện đừng tấn công Felix, vì Edward hít thật sâu rồi quay về phía Alec trở lại.

"Aro sẽ rất vui khi gặp lại anh, " Alec nói, như thể chẳng có gì xảy ra cả.

"Chúng ta đừng bắt ông phải chờ, " Jane đề nghị.

Edward gật đầu cộc lốc.

Alec và Jane, tay trong tay, dẫn xuống một hành lang rộng, trang trí lộng lẫy khác - bao giờ mới đến nơi đây?

Họ không để ý đến mấy cánh cửa cuối hành lang – mấy cánh cửa được bọc vàng toàn bộ - dừng lại giữa hành lang và đẩy trượt một tấm ván để lộ ra một cánh cửa bằng gỗ đơn sơ. Cửa không khoá. Alec giữ cửa mở cho Jane.

Tôi muốn rên lên khi Edward kéo tôi qua bên kia cửa. Căn phòng bằng đá cổ y như quảng trường, con hẻm, và mấy ống cống. Lại tối tăm và lạnh lẽo.

Phòng chờ bằng đá không lớn. Nó dẫn ngay vào một căn phòng sáng sủa hơn, như hạng động, tròn vành vạnh như một ngôi tháp lâu đài khổng lồ ... chắc đúng là vậy thật.

Các khe cửa sổ dài hai tầng, để lọt ánh sáng mặt trời chói loà rọi thành các đường dài hình chữ nhật lên sàn đá bên dưới.

Không có ánh sáng nhân tạo. Đồ bày trí duy nhất trong phòng là mấy cái ghế gỗ khổng lồ, như ngai vàng, đặt cách nhau không đều, thành một dãy vòng theo tường đá cong. Ở tâm hình tròn, hơi thấp hơn, là một ống cống khác. Tôi tự hỏi có phải họ sử dụng nó làm lối ra, giống cái lỗ trên đường kia không.

Phòng không phải không có ai. Một số người đang tụ họp trò chuyện có vẻ thoải mái. Tiếng rì rầm của các giọng nói nhỏ, mượt mà như tiếng ngâm nga dịu dàng trong không trung. Khi tôi nhìn, hai phụ nữ xanh xao mặc trang phục mùa hè dừng lại trong mảng sáng, và, như mấy lăng kính cầu vng, da họ phát ra các tia sáng lấp lánh bẩy sắc cầu vồng chiếu lên tường đất màu hung đỏ.

Mọi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đều quay nhìn về phía nhóm chúng tôi khi chúng tôi vào phòng. Hầu hết những kẻ bất tử này đều ăn mặc kín đáo – loại trang phục chẳng hề nổi bật trên đường phố. Nhưng người đàn ông lên tiếng đầu tiên mặc một chiếc áo dài. Đen như mực, và quết đất.

Trong giây lát, tôi cứ tưởng mái tóc dài đen nhánh của ông mũ trùm đầu của chiếc áo choàng.

"Jane thân yêu, con đã trở về!"  ông kêu to mừng rỡ thấy rõ.  Giọng ông nhẹ như gió thoảng.

Ông lướt ra phía trước, và cử động này duyên dáng lạ kỳ khiến tôi đực mặt ra nhìn, miệng há hốc. Thậm chí Alice, mọi động tác y như khiêu vũ, cũng không thể sánh bằng.

Tôi càng thêm ngạc nhiên khi ông đến gần hơn và tôi có thể nhìn thấy mặt ông. Không giống những khuôn mặt quá đỗi hấp dẫn quanh ông (vì ông không đến gần chúng tôi một mình; cả nhóm tụ quanh ông, một số theo sau, và một số đi ngay phía trước với vẻ cảnh giác của vệ sĩ ). Tôi không thể đoan chắc khuôn mặt ông có xinh đẹp hay không. Tôi nghĩ là các đường nét thật hoàn hảo.

Nhưng ông khác với mấy con ma cà rồng đứng cạnh ông cũng giống như họ khác tôi. Da ông trắng mờ, như vỏ hành, và thật mịn màng - tương phản hoàn toàn với mái tóc dài đen dài ôm quanh mặt. Tôi cảm thấy nỗi thôi thúc kỳ lạ, muốn sờ má ông, để xem nó có mềm hơn da Edward hay da Alice không, hay nó giống bột như đá phấn. Mắt ông đỏ, như những người xung quanh, nhưng màu này đã bị mây che, trắng đục; tôi tự hỏi không biết khả năng nhìn của ông có bị ảnh hưởng bởi màn mây ấy không.

Ông lướt đến Jane, ôm mặt cô trong bàn tay nhăn nheo mỏng như giấy của ông, hôn nhẹ lên đôi môi đầy đặn của cô, rồi lùi lại một bước.

"Dạ, thưa chủ nhân. " Jane mỉm cười; nét mặt khiến cô trông giống như một thiên thần nhỏ. "Con đã mang anh ấy về còn sống, đúng như người muốn. "

"A, Jane. " Ông lại mỉm cười. "Con luôn làm ta nhẹ nhõm.

Ông quay đôi mắt mờ sương của mình về phía chúng tôi, và nụ cười sáng bừng lên - trở thành hạnh phúc sung sướng.

"Cả Alice và Bella, nữa!" ông vui mừng, vỗ đôi tay gầy. "Thậtmột bất ngờ thú vị!

Tuyệt vời!"

Tôi nhìn chằm chằm bàng hoàng khi ông gọi tên chúng tôi một cách thân mật, như thể chúng tôi là những người bạn cũ ghé thăm bất ngờ.

Ông hướng về người áp tải to kềnh càng của chúng tôi. "Felix, xin vui lòng báo cho anh em tôi biết về bạn bè của chúng tôi. Tôi chắc chắn họ không muốn bỏ lỡ chuyện này. "

"Vâng, thưa chủ nhân. " Felix gật đầu rồi biến trở lại con đường chúng tôi đã đến.

"Con thấy chưa, Edward?" Con ma cà rồng kỳ lạ này xoay người cười với Edward như một người ông cưng chìu nhưng đang quở trách. "Ta đã bảo con sao hả?  Con có thấy mừng vì ta đã không trao con thứ con đòi hôm qua không?"

"Dạ có, Aro, con mừng lắm, " anh đồng ý, siết chặt tay quanh eo tôi.

"Ta thích kết thúc có hậu lắm. " Aro thở dài. " Hiếm có lắm. Nhưng ta muốn nghe toàn bộ câu chuyện. Sao mà lại xảy ra chuyện này? Alice?" Ông hướng nhìn chằm chằm vào Alice bằng đôi mắt mù sương tò mò. "Anh con dường như nghĩ là con không thể sai lầm được, nhưng rõ ràng là có sai sót rồi.”

"Ồ, con còn lâu mới không thể sai lầm. " Cô nhoẻn nụ cười rạng rỡ. Cô trông hết sức thoải mái, trừ bàn tay cô cuộn thành hai nắm đấm nhỏ siết chặt. "Như ông cũng thấy hôm nay rồi, con gây rắc rối cũng thường xuyên như con sửa sai. "

"Con quá khiêm tốn, " Aro khiển trách. "Ta đã từng chứng kiến một số kỳ công tuyệt vời hơn của con, và ta phải thú nhận là ta chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì giống như tài năng của con. Tuyệt vời !"

Alice liếc nhìn Edward. Aro không bỏ sót chuyện đó.

"Ta xin lỗi, mình chưa được giới thiệu đàng hoàng tí nào cả, phải không? Chỉ vì ta cảm thấy như ta quen biết con rồi, nên ta thường hay làm quá lố. Anh trai con đã làm quen với bọn ta hôm qua, theo cách hết sức khác thường. Con thấy đó, ta cũng có chút khả năng giống anh con, nhưng ta bị giới hạn theo cách mà anh con không bị. " Aro lắc đầu; giọng ông đầy vẻ ganh tỵ.

"Nhưng mạnh hơn cả trăm lần, " Edward chua chát nói thêm. Anh nhìn Alice vừa giải thích vội. "Aro cần tiếp xúc thân thể mới nghe được suy nghĩ của người khác, nhưng ông nghe được hơn nhiều hơn anh. Em biết anh chỉ có thể nghe được điều đang thoáng qua đầu em tại lúc đó thôi. Còn Aro nghe được mọi suy nghĩ đã từng có trong tâm trí em. "

Alice nhướng đôi mày thanh tú, còn Edward cúi đầu.

Aro cũng không bỏ sót chuyện đó.

"Nhưng có thể nghe được từ xa... " Aro thở dài, chỉ tay về phía hai người, và ánh mắt trao đổi vừa mới diễn ra. "Thiệt tiện lợi. "

Aro nhìn qua vai chúng tôi. Mọi cái đầu khác cũng quay về cùng một hướng, cả Jane, Alec, và Demetri, người đứng lặng lẽ bên cạnh chúng tôi.

Tôi là người quay lại chậm nhất. Felix đã trở lại, và đằng sau anh ta thoáng bóng hai người đàn ông mặc áo dài đen. Cả hai đều trông rất giống Aro, một người thậm chí cũng có mái tóc huyền để xoã. Người kia có mái tóc bồng trắng như tuyết - cùng màu với khuôn mặt ông - xoã ra sau vai. Khuôn mặt của họ đều có làn da mỏng như giấy giống nhau.

Bộ ba trong bức hoạ của Carlisle đã có mặt đầy đủ, không hề thay đổi trong suốt ba trăm năm qua từ khi được vẽ.

"Marcus, Caius, nhìn !" Aro ngâm nga. " Bella vẫn còn sống, và Alice đang ở đây với cô !  Tuyệt vời quá phải không?"

Chẳng ai trong hai người ấy tỏ vẻ như thể tuyệt vời là từ đầu tiên họ chọn. Người đàn ông tóc đen có vẻ hết sức chán ngấy, như thể hàng bao thiên niên kỷ ông chứng kiến nhiệt tình của Aro hoài. Vẻ mặt người kia đầy cáu kỉnh dưới mái tóc trắng như tuyết.

Vẻ hững hờ của họ chẳng làm giảm bớt niềm vui của Aro.

"Mình hãy nghe kể chuyện đi," Aro gần như hát bằng giọng nói mượt như tơ của ông.

Con ma cà rồng già tóc trắng bỏ đi, lướt về phía một trong số mấy cái ngai vàng bằng gỗ. Người kia dừng lại bên cạnh Aro, rồi đưa tay ra, ban đầu tôi tưởng ông bắt tay Aro. Nhưng ông chỉ sờ vào lòng bàn tay của Aro thật nhanh rồi thả tay sang bên hông. Aro nhướng một bên mày đen. Tôi tự hỏi sao làn da mỏng như giấy của ông lại không nhàu nát vì động tác đó.

Edward khịt mũi thật nhẹ, và Alice nhìn anh, tò mò.

" Cảm ơn bạn, Marcus, " Aro nói. "Điều đó khá thú vị. "

Tôi nhận ra, sau đó một giây, Marcus để cho Aro biết suy nghĩ của ông.

Marcus chẳng có vẻ quan tâm gì cả. Ông lướt ra xa Aro để đến cùng với người hẳn là Caius, ngồi tựa vào tường. Hai con ma cà rồng hầu cận lặng lẽ đi theo - vệ sĩ, đúng như tôi đã nghĩ trước đây. Tôi thấy hai phụ nữ mặc trang phục mùa hè đã đến đứng bên Caius theo cùng kiểu. Cái ý nghĩ ma cà rồng mà lại cần vệ sĩ hơi buồn cười đối với tôi, nhưng có lẽ mấy con ma già ấy cũng mỏng manh yếu ớt như da của họ.

Aro đang lắc đầu. "Lạ lùng hết sức, " ' ông nói. "Lạ lùng vô cùng tận."

Vẻ mặt Alice đầy thất vọng. Edward quay qua cô và giải thích lần nữa bằng một giọng nhỏ, nhanh.

"Marcus nhìn thấy quan hệ tình cảm của chúng ta. Ông ấy ngạc nhiên vì xúc cảm mãnh liệt của mình.

Aro mỉm cười. "Thiệt tiện lợi, " ông lặp lại với mình. Rồi ông nói với chúng tôi. "Không dễ làm Marcus ngạc nhiên đâu, ta dám cá với các con đó. "

Tôi nhìn khuôn mặt trơ trơ của Marcus, và tôi tin ông nói thiệt.

"Thật hết sức khó hiểu, dù là bây giờ, " Aro trầm ngâm, nhìn chằm chằm vào cánh tay Edward đang ôm tôi.

Thật khó theo kịp chuỗi suy nghĩ lộn xộn của Aro. Tôi cố hiểu. "Sao con có thể đứng gần cô bé như thế được?"

"Chẳng khó chút nào hết, " Edward bình tĩnh trả lời.

"Nhưng vẫn - la tua cantante! Thật là uổng phí!"

Edward cười khan không chút vui vẻ. "Tôi xem đó giống một phần thưởng hơn.”

Aro là hoài nghi. "Một phần thưởng quá đắt giá.

"Được này mất kia thôi.”

Aro cười. "Nếu ta chưa ngửi thấy mùi cô bé qua ký ức con, ta hẳn đã không tin sự khao khát máu của ai lại có thể mạnh đến thế. Chính ta chưa từng cảm thấy chuyện nào như thế. Hầu hết mọi người đều sẽ bằng mọi giá để có khả năng như con, thế mà con lại ...”

"Phí phạm nó, " Edward nói tiếp, giọng anh bây giờ mỉa mai.

Aro lại cười. "A, tôi mới nhớ ông bạn Carlisle của tôi làm sao!  Con làm ta nhớ đến anh ta - chỉ có điều anh ta không tức giận như thế. "

"Carlisle còn giỏi hơn tôi nhiều chuyện khác nữa. "

"Ta chắc chắn chưa bao giờ thấy Carlisle mất tự chủ vì bất kỳ chuyện nào cả, nhưng con hơn hẳn anh ta.

"Không hề. " Edward có vẻ nôn nóng. Như thể anh đã chán khúc dạo đầu này rồi. Điều đó làm tôi sợ hãi hơn; tôi bỗng hình dung đến điều anh nghĩ sắp xảy ra.

"Ta hài lòng vì thành công của anh ấy, " Aro trầm ngâm. "Ký ức của con về anh ấy đúng là một món quà dành cho ta, dù chúng làm ta hết sức ngạc nhiên. Ta ngạc nhiên vì nó đã ... làm ta hài lòng biết bao, thành công của anh ấy trong con đường không chính thống đã chọn lựa. Ta cứ nghĩ là anh ấy sẽ bị hủy hoại, bị suy yếu theo thời gian. Ta đã chế giễu dự định của anh ấy trong việc tìm người khác chia sẻ quan điểm hết sức khác thường đó. Tuy nhiên, dù sao, ta cũng mừng vì mình đã lầm.”

Edward không trả lời.

"Nhưng khả năng kiềm chế của con!" Aro thở dài. "Ta không ngờ có thể có một sức mạnh như thế.  Để chống lại tiếng gọi khó cưỡng như vậy, không chỉ một lần mà là hết lần này đến lần khác - nếu ta mà không tự mình cảm nhận thì ta đã không tin. "

Edward nhìn chằm chằm nhìn vào vẻ ngưỡng mộ của Aro không chút cảm xúc. Tôi hiểu vẻ mặt anh đủ - thời gian đã chẳng hề thay đổi điều đó - để ước đoán đang có gì đó trào dâng bên dưới. Tôi cố giữ hơi thở mình đều đặn.

"Chỉ nhớ cô bé đã hấp dẫn con thế nào ...” Aro cười khúc khích. "là ta đã khát rồi. "

Edward căng thẳng.

"Đừng bực, " Aro trấn an anh. "Ta không có ác ý với cô bé đâu. Nhưng ta hết sức tò mò, đặc biệt về một chuyện. " Ông nhìn tôi đầy hứng khởi. "Cho phép ta nhé?" ông hỏi đầy háo hức, giơ một tay lên.

"Hãy hỏi cô ấy, " Edward đề nghị bằng giọng dứt khoát.

" Dĩ nhiên rồi, ta thật thô lỗ!" Aro kêu lên. "Bella,” bây giờ ông nói trực tiếp với tôi. "Ta hết sức ngạc nhiên khi con một ngoại lệ đối với khả năng đầy ấn tượng của Edward - hết sức thú vị khi lại xảy ra một chuyện như vậy!  Và ta đang tự hỏi, vì khả năng của bọn ta giống nhau về nhiều mặt, nên xin con vui lòng cho ta thử nhé – để xem có phải con cũng là một ngoại lệ với ta không?"

Mắt tôi kinh hoàng nhìn lên mặt Edward. Bất chấp vẻ lịch sự rõ rệt của Aro, tôi không tin mình thực quyền lựa chọn. Tôi khiếp sợ khi nghĩ đến việc để ông chạm vào tôi, tuy nhiên tôi cũng cảm thấy rất muốn có cơ hội cảm nhận làn da kỳ lạ của ông.

Edward gật đầu khích lệ - không biết vì anh chắc chắn Aro sẽ không hại tôi, hay chẳng còn lựa chọn nào khác.

Tôi quay về phía Aro và chậm rãi đưa tay ra phía trước. Bàn tay run rẩy.

Ông lướt đến gần, và tôi tin ông định tỏ vẻ mặt để làm tôi yên lòng. Nhưng nét mặt như giấy của ông quá kỳ lạ, quá lạ lẫm và đáng sợ, để có thể làm tôi yên lòng. Ánh mắt ông tự tin hơn lời ông nói.

Aro đưa tay ra phía trước, như thể để bắt tay tôi, và áp làn da trông có vẻ mỏng manh của mình vào da tôi. Cứng, nhưng giòn - như đá phiến sét chớ không phải đá hoa cương - và thậm chí lạnh hơn tôi nghĩ.

Đôi mắt kéo màng của ông mỉm cười nhìn xuống tôi, và không tài nào nhìn sang chỗ khác được. Chúng đang thôi miên một cách kỳ quặc, khó chịu.

Khuôn mặt Aro thay đổi khi tôi quan sát. Niềm tự tin lung lay và biến sang do dự ban đầu, rồi sau đó là sự ngờ vực rồi ông làm dịu đi thành vẻ thân thiện.

"Hết sức thú vị, " ông nói khi buông tay tôi ra và lùi lại.

Tôi nhìn sang Edward, và, cho dù mặt anh bình tĩnh, tôi nghĩ anh hơi tự mãn.

Aro tiếp tục chìm vào suy . Ông yên lặng một hồi lâu, mắt ông lướt qua lại giữa ba chúng tôi. Rồi ông bỗng lắc đầu.

"Đầu tiên, " ông tự nói với mình "ta tự hỏi không biết cô bé có miễn nhiễm với tài năng khác của chúng ta không ... Jane, con yêu?"

"Không được!"  Edward gầm gừ nói. Alice chộp giữ chặt cánh tay anh. Anh hất cô ra.

Jane nhỏ bé mỉm cười sung sướng với Aro. "Dạ con nghe, thưa Chủ nhân?"

Edward bây giờ thực sự đang gầm gừ, âm thanh xé toạt khỏi cơ thể anh, vừa nhìn trừng trừng Aro với đôi mắt đầy đe doạ.

Căn phòng lặng đi, mọi người nhìn anh đầy hoài nghi kinh ngạc, như thể anh đang phạm một sai lầm bậy bạ nào đó. Tôi thấy Felix cười mừng rỡbước lên một bước. Aro liếc anh ta sắc lẻm, và anh ta đứng yên tại chỗ, nụ cười chuyển sang vẻ hờn dỗi.

Rồi ông nói với Jane. "Ta đang phân vân, con thân yêu, không biết Bella miễn dịch với con không.

Tôi gần như không nghe được lời Aro nói giữa tiếng gầm gừ giận dữ của Edward. Anh buông tôi ra, nhích lên che tôi khỏi tầm nhìn của họ. Caius nghiêng về hướng chúng tôi, cùng nhóm tùy tùng của ông, để quan sát.

Jane quay về phía chúng tôi với nụ cười sung sướng.

"Đừng!" Alice kêu to khi Edward lao mình vàogái nhỏ.

Trước khi tôi có thể phản ứng, trước khi có ai có thể nhảy vào giữa họ, trước khi vệ sĩ của Aro có thể căng thẳng, Edward đã ngã lăn ra đất.

Chẳng hề có ai đụng vào anh, nhưng anh đã nằm lăn trên sàn đá quằn quại đau đớn thấy , trong khi tôi nhìn chằm chằm khiếp sợ.

Jane chỉ đang mỉm cười với anh, và mọi chuyện trở nên rõ ràng. Điều Alice nói về khả năng thiên phú ghê gớm, tại sao mọi người đối xử với Jane tôn trọng như thế, và tại sao Edward lại lao ra chặn cô trước khi cô có thể làm thế với tôi.

"Dừng lại!"  Tôi rít lên, giọng tôi vang lên trong sự im lặng, nhảy ra phía trước để chặn tôi giữa họ. Nhưng Alice đã vòng tay ôm chặt tôi không thể gỡ ra được và mặc kệ tôi vùng vẫy. Không âm thanh nào thoát ra khỏi môi Edward khi anh co rúm người trên đá. Tôi cảm thấy như đầu mình sẽ nổ tung vì nỗi đớn đau phải chứng kiến cảnh này.

"Jane, " Aro nhắc bằng một giọng thanh bình. Cô nhìn lên thật nhanh, vẫn mỉm cười vui sướng, đôi mắt thắc mắc. Ngay khi Jane nhìn sang chỗ khác, Edward nằm yên.

Aro nghiêng đầu về phía tôi.

Jane chuyển nụ cười của cô về phía tôi.

Thậm chí tôi cũng chưa nhìn thấy ánh nhìn chằm chằm của cô. Tôi đang nhìn Edward từ trong vòng tay của Alice, vẫn vùng vẫy vô vọng.

"nh ổn rồi, " Alice thì thầm bằng giọng căng thẳng.  Khi cô nói, anh ngồi dậy, rồi nhẹ nhàng đứng bật lên.

Mắt anh gặp mắt tôi, và chúng đầy kinh hoàng. Lúc đầu tôi tưởng nỗi kinh sợ đó là hậu quả của điều anh vừa trải qua. Nhưng khi anh nhìn nhanh về phía Jane, rồi quay lại nhìn tôi - và khuôn mặt anh giãn ra nhẹ nhõm.

Tôi cũng nhìn Jane,và cô không còn cười nữa. Cô nhìn tôi trừng trừng, hàm cô bạnh ra tập trung cao độ. Tôi co người, chờ đợi cơn đau.

Chẳng có gì xảy ra cả.

Edward lại ở bên tôi. Anh chạm vào tay Alice, và cô chuyển tôi cho anh.

Aro bắt đầu cười. " Ha, ha. ha, " ông cười khúc khích. "Thật tuyệt vời!"

Jane rít lên thất vọng, ngả người về phía trước như thể định lao đến.

"Đừng bực mình, con yêu, " Aro dỗ dành, đặt bàn tay trắng như bột lên vai cô.

"Cô đánh bại tất cả chúng ta. "

Môi trên của Jane nhe lên để lộ răng vừa tiếp tục nhìn tôi trừng trừng.

"Ha, ha, ha, " Aro cười giòn như nắc nẻ lần nữa. "Con rất dũng cảm, Edward, khi im lặng chịu đau. Ta đã từng yêu cầu Jane làm thế với ta một lần rồi - chỉ vì tò mò. Ông lắc đầu ngưỡng mộ.

Edward nhìn trừng trừng, phẫn nộ.

"Vậy bọn ta sẽ làm gì với các con đây?" Aro thở dài.

Edward và Alice cứng đờ. Đây là phần họ đang chờ đợi. Tôi bắt đầu run rẩy.

"Ta nghĩ con chẳng đời nào chịu đổi ý?" Aro hỏi Edward đầy hy vọng.

"Khả năng của con sẽ là phần bổ sung tuyệt vời cho nhóm nhỏ của chúng ta.

Edward do dự. Qua khoé mắt, tôi thấy cả Felix lẫn Jane đều nhăn mặt.

Edward có vẻ cân nhắc từng từ rồi mới nói ra. "Tôi ... thà ...không.

"Alice thì sao?" Aro hỏi, vẫn hy vọng. "Có lẽ con sẽ thích gia nhập gia đình ta?"

"Không, cảm ơn ngài, " Alice nói.

"Còn con, Bella ?" Aro nhướng mày.

Edward rít nhỏ vào tai tôi. Tôi ngây người nhìn chằm chằm Aro. Ông đang đùa à? Hay ông chỉ đang hỏi tôi có muốn ở lại ăn tối?

Chính Caius tóc bạch kim đã phá tan sự yên lặng.

"Gì chứ?" ông hỏi Aro ; giọng ông, tuy không lớn hơn thì thầm, nhưng thẳng thừng.

"Caius, chắc chắn bạn đã thấy tiềm năng ấy, " Aro âu yếm trách ông. "Tôi chưa từng thấy một tài năng đầy triển vọng đến thế từ khi mình tìm thấy Jane và Alec. Bạn có hình dung được những khả năng khi cô bé trở thành một thành viên trong chúng ta không?"

Caius nhìn sang chỗ khác với vẻ chua cay. Mắt Jane loé tia phẫn nộ vì sự so sánh ấy.

Edward cáu kỉnh bên cạnh tôi. Tôi có thể nghe âm thanh sôi sùng sục trong ngực anh, phát ra thành tiếng gầm gừ. Tôi không thể để cho thói nóng nảy của anh làm anh đau.

"Không, cảm ơn ông, " tôi lên tiếng bằng giọng chẳng hơn tiếng thì thầm, giọng tôi yếu ớt sợ hãi.

Aro thở dài. "Thật không may. Uổng phí làm sao.

Edward rít lên. "Gia nhập hay là chết, phải vậy chăng? Tôi đã nghi vậy rồi từ khi bị dẫn đến căn phòng này. Mặc kệ luật lệ của các người.”

Giọng anh làm tôi ngạc nhiên. Anh có vẻ giận dữ, nhưng có cái gì đó cân nhắc kỹ càng trong lời anh nói - như thể anh đã đắn đo kỹ lưỡng trong việc chọn lựa ngôn từ.

"Dĩ nhiên đâu phải vậy. Aro chớp mắt, ngạc nhiên. " Chúng ta đã tụ họp ở đây, Edward, để chờ đợi chuyến trở về của Heidi. Không phải chờ con.

"Aro, " Caius rít lên. "Pháp luật tuyên bố chúng có tội.

Edward nhìn trừng trừng vào Caius. "Sao vậy được?" anh hỏi. Anh hẳn biết Caius đang nghĩ gì, nhưng dường như anh cố ý buộc ông phải nói rõ ra.

Caius chỉ ngón tay xương xẩu vào tôi. "Cô ta biết quá nhiều. Ngươi đã làm lộ bí mật của chúng ta. Giọng ông cũng nhẹ như giấy, như da ông.

"Chỗ ngài cũng có con người đó thôi, " Edward nhắc ông, và tôi nghĩ đến nhân viên tiếp tân xinh đẹp bên dưới.

Mặt Caius méo mó thành biểu hiện khác. Hẳn đó là một nụ cười.

"Đúng vậy, " ông đồng ý. "Nhưng khi chúng không còn hữu ích nữa, chúng sẽ được dùng để duy trì sự sống cho chúng ta. Đó đâu phải là dự định của ngươi đối với người này. Nếu cô ta tiết lộ bí mật của chúng ta, ngươi có sẵn sàng giết cô ta không? Ta nghĩ là không,” ông chế giễu.

"Tôi sẽ không --, " tôi mở miệng, vẫn thì thầm. Caius làm tôi phải im lặng bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Mà ngươi cũng không có ý định biến cô ta thành người trong số chúng ta, " Caius tiếp tục. " Do đó, cô là mối nguy hiểm của chúng ta. Dù đúng là, về chuyện này, tốt nhất là phải tước đi mạng sống của cô ta. Rồi thì các người có thể ra khỏi chỗ này tùy ý. "

Edward nhe răng.

"Đúng như ta nghĩ, " Caius nói, bằng giọng như niềm vui. Felix ngả người về phía trước, háo hức.

"Trừ phi " Aro ngắt lời. Ông có vẻ không vui với diễn tiến của cuộc trò chuyện. "Trừ phi con dự định mang lại cho cô bé sự bất tử?"

Edward bặm môi, do dự một hồi lâu rồi mới trả lời. "Nếu tôi có ý định đó?"

Aro mỉm cười, vui trở lại. "Sao, thế thì con được tự do về nhà và gởi lời hỏi thăm của ta đ̣ến Carlisle bạn ta. " Vẻ mặt ông trở nên lưỡng lự hơn. " Nhưng ta e là con phải có ý vậy thật.

Aro đưa tay ra trước mặt anh.

Caius, người đã bắt đầu quắc mắt giận dữ, bỗng thư giãn.

Môi Edward mím chặt. Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, và tôi cũng nhìn chằm chằm lại anh.

"Hãy muốn vậy thực đi anh, " tôi thì thầm. "Xin anh.

Chẳng lẽ đó là một ý tưởng đáng chán ghét đến thế sao? Anh sẽ thà chết còn hơn là biến đổi tôi?  Tôi cảm thấy quặn đau.

Edward nhìn chằm chằm vào tôi đau đớn.

Rồi Alice bước ra xa chúng tôi, tiến về phía Aro. Chúng tôi quay lại nhìn cô. Bàn tay cô cũng giơ lên như tay ông.

Cô chẳng nói gì, còn Aro vẫy tay xua mấy người lính canh lo lắng đang tiến lên chặn đường. Aro gặp cô giữa chừng, và nắm tay cô háo hức, vẻ khao khát chiếm hữu lóe lên trong mắt ông.

Ông cúi đầu trên đôi tay đang chạm vào nhau của họ, mắt ông nhắm kín tập trung. Alice bất động, khuôn mặt cô vô cảm. Tôi nghe tiếng răng Edward nghiến kèn kẹt.

Chẳng ai nhúc nhích cả. Aro có vẻ cứng người trên bàn tay Alice. Hàng giây trôi qua và tôi càng lúc càng căng thẳng hơn, không biết bao nhiêu thời gian trôi qua để là quá lâu. Để có nghĩa là có chuyện không ổn - không ổn hơn cả hiện tại đang thế.

Một khoảnh khắc khổ sở khác trôi qua, rồi giọng Aro phá tan sự yên tĩnh.

"Ha, ha, ha, " ông cười, vẫn cúi đầu. Rồi ông từ từ nhìn lên, mắt sáng rực náo nức. "Thật hấp dẫn!"

Alice cười khô khan. "Tôi mừng là ngài thấy thích.

"Thấy được điều con đã từng nhìn thấy - đặc biệt là những chuyện chưa xảy ra!" Ông lắc đầu kinh ngạc.

"Nhưng sẽ xảy ra, " cô nhắc ông, giọng điềm tĩnh.

", , rõ ràng rồi. Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. "

Caius có vẻ thất vọng cay đắng - giống Felix và Jane.

"Aro, " Caius phàn nàn.

"Caius thân mến, " Aro mỉm cười. "Đừng băn khoăn lo lắng. Hãy nghĩ đến các khả năng! Họ chưa gia nhập cùng chúng ta hôm nay, nhưng mình luôn có thể hy vọng trong tương lai. Hãy hình dung niềm vui mà chỉ riêng Alice trẻ trung thôi có thể mang lại cho gia đình nhỏ của chúng ta...

Ngoài ra, tôi cũng hết sức tò mò chờ coi Bella sẽ biến thành một con ma cà rồng ra sao nữa!"

Aro có vẻ tin chắc. Ông không thấy khả năng nhìn thấy tương lai của Alice chủ quan ra sao ư?  Cô có thể quyết định biến đổi tôi hôm nay, nhưng sẽ đổi ý ngay trong ngày mai? Hàng triệu những quyết định tầm thường, quyết định của cô và cả của nhiều người khác nữa - quyết định của Edward - có thể làm thay đổi đường đi của cô, và cùng với điều đó, là cả tương lai.

Và liệu có thực sự quan trọng gì không nếu Alice muốn thế, có khác gì không nếu tôi biến thành ma cà rồng, khi mà ý tưởng đó làm Edward hết sức kinh tởm?  Nếu cái chết, đối với anh, còn đỡ hơn là có tôi lẩn quẩn bên anh mãi mãi, một nỗi bực mình dai dẳng?  Kinh hoàng, tôi cảm thấy mình chìm vào phiền muộn, chết đuối trong đó...

"Vậy bây giờ chúng tôi đã được tự do ra đi chưa?" Edward điềm tĩnh hỏi.

"Được rồi, được rồi.” Aro dịu dàng nói. " Nhưng xin hãy đến chơi nữa nhé. Hẳn sẽ vô cùng thú vị!"

"Và chúng tôi cũng sẽ đến thăm các bạn,” Caius hứa, mắt ông bỗng nheo lại hiểm độc như ánh nhìn nửa nhắm nửa mở của một con thằn lằn. " Để chắc chắn các bạn làm đúng lời mình hứa. Nếu tôi là các bạn, tôi sẽ không trì hoãn quá lâu. Chúng tôi không cho cơ hội thứ hai đâu. "

Hàm Edward nghiến chặt, nhưng anh gật đầu khô khốc.

Caius cười tự mãn rồi quay lại nơi Marcus vẫn ngồi, bất động và chẳng chút quan tâm.

Felix rên rỉ.

"A, Felix. " Aro mỉm cười, thích thú. "Heidi sẽ ở đây bất kỳ lúc nào. Kiên nhẫn nào. "

"Hmm. " Giọng Edward sinh động hẳn lên. "Nếu vậy, có lẽ chúng tôi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. "

", " Aro đồng ý. "Ý hay đó. Dễ xảy ra tai nạn lắm. Tuy vậy, xin vui lòng đợi bên dưới cho đến khi trời sẩm tối, cho dù, nếu các con không phiền. "

"Dĩ nhiên rồi, " Edward đồng ý, trong khi tôi co rúm người, khi nghĩ đến phải chờ cả ngày mới thoát được.

"Và đây, " Aro nói thêm, ra hiệu cho Felix bằng một ngón tay. Felix bước về phía trước ngay lập tức, và Aro cởi chiếc áo khoác xám con ma cà rồng khổng lồ này đang mặc, lôi ra khỏi vai anh ta. Ông tung cho Edward.

"Cầm lấy cái này. Con hơi dễ làm người ta chú ý đó.

Edward mặc chiếc áo khoác dài vào, không đội mũ trùm.

Aro thở dài. "Hợp với con thật.

Edward cười khúc khích, nhưng bỗng dừng lại, liếc nhìn qua vai. "Cảm ơn ông, Aro. Chúng tôi sẽ đợi bên dưới. "

"Tạm biệt, các bạn trẻ, " Aro nói, mắt ông sáng bừng khi nhìn chằm chằm vào cùng hướng với Edward.

"Mình đi nào, " Edward nói, bây giờ đầy khẩn cấp.

Demetri diễn tả bằng điệu bộ chúng tôi nên đi theo, rồi bắt đầu dẫn đường theo lối đã vào, lối ra duy nhất căn cứ theo bề ngoài.

Edward kéo tôi đi nhanh bên cạnh anh. Alice sát bên phía kia của tôi, mặt cô sắt lại.

"Không kịp rồi, cô lẩm bẩm.

Tôi nhìn chằm chằm lên cô, sợ hãi, nhưng cô chỉ có vẻ chán nản. Chính lúc đó tôi mới nghe thấy tiếng rì rầm của mấy giọng nói - giọng nói to, thô thiển - đến từ phòng chờ.

"Hừm thật lạ thường, "  giọng to thô của một người đàn ông vang to.

"Quá trung cổ, " một giọng nữ chói tai hết sức khó chịu phun ra một tràng đáp lại.

Một đám đông đang tiến qua cánh cửa nhỏ, đầy cả căn phòng đá nhỏ. Demetri ra hiệu cho chúng tôi tránh chỗ. Chúng tôi ép sát vào vách tường lạnh để cho họ đi qua.

Một đôi đi trước, người Mỹ theo giọng nói của họ, liếc nhìn quanh bằng ánh mắt tán thưởng.

"Chào mừng các vị khách! Chào mừng quý vị đến với Volterra!" Tôi có thể nghe tiếng Aro ngân nga từ căn phòng tháp canh lớn.

Số còn lại, có lẽ trên bốn mươi người, bước vào theo hai người đầu tiên. Một vài người ngắm nghía cách bài trí như khách du lịch. Một số thậm chí còn chụp hình. Những người khác trông bối rối, như thể chẳng hiểu sao mình lại vào căn phòng này. Tôi đặc biệt chú ý đến một phụ nữ da đen nhỏ nhắn. Quanh cổ bà là một chuỗi tràng hạt, và bà cầm chặt cây thánh giá trong một tay. Bà đi chậm hơn những người khác, thỉnh thoảng lại sờ ai đó để hỏi bằng một thứ tiếng xa lạ. Chẳng ai có vẻ hiểu bà, và giọng bà ngày càng kinh hoảng hơn.

Edward kéo mặt tôi tì vào ngực anh, nhưng đã quá muộn. Tôi đã hiểu ra.

Ngay khi vừa có chỗ trống, Edward đẩy nhanh tôi về phía cửa. Tôi cảm nhận được nét kinh hoàng trên mặt mình, và nước mắt bắt đầu ngập mi.

Hành lang vàng lộng lẫy yên tĩnh,  không người, chỉ trừ một phụ nữ đẹp như pho tượng. Cô nhìn chúng tôi chằm chằm tò mò, nhất là tôi.

"Chào mừng cô đã về nhà, Heidi, " Demetri chào cô từ phía sau.

Heidi mỉm cười lơ đãng. Cô làm tôi nhớ đến Rosalie, cho dù họ trông chẳng hề giống nhau - chỉ sắc đẹp cô, cũng, khác thường, khó quên. Tôi dường như không thể quay mặt đi được.

ăn mặc làm nổi bật vẻ đẹp ấy. Đôi chân dài kỳ lạ, mang vớ ôm, phô bày dưới chiếc váy ngắn chưa từng thấy. Áo dài tay và cao cổ, nhưng ôm sát người, và bằng vải tổng hợp màu đỏ. Mái tóc màu gụ rực rỡ, và mắt cô có màu tím kỳ lạ của hoa vi - ô - lét --- một màu hẳn được tạo ra khi kính áp tròng màu xanh dương che trên mống mắt màu đỏ.

"Chào Demetri, " cô đáp lại bằng giọng mượt mà, mắt cô hết liếc nhìn mặt tôi lại đến chiếc áo khoác xám của Edward.

"Chuyến đi câu bội thu nhỉ, " Demetri khen cô, và tôi đột ngột hiểu ra bộ đồ thu hút chú ý của ... cô không chỉ là người đi câu, mà cũng là con mồi.

"Cám ơn. " nhoẻn một nụ cười hấp dẫn. "Anh có đến không?

"Đến ngay. Chừa một ít cho tôi nhé.”

Heidi gật đầu và cúi mình bước qua cửa cùng ánh nhìn tò mò cuối cùng chĩa vào tôi.

Edward đi nhanh đến mức tôi phải chạy mới theo kịp. Nhưng chúng tôi chưa kịp bước qua cánh cửa lộng lẫy ở cuối hành lang thì tiếng kêu thét đã bắt đầu.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.