Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twiligh 18. THE HUNT
Chạng vạng 18. Cuộc săn lùng
They emerged one by one from the forest edge, ranging a dozen meters apart. The first male into the clearing fell back immediately, allowing the other male to take the front, orienting himself around the tall, dark-haired man in a manner that clearly displayed who led the pack. The third was a woman; from this distance, all I could see of her was that her hair was a startling shade of red. They closed ranks before they continued cautiously toward Edward's family, exhibiting the natural respect of a troop of predators as it encounters a larger, unfamiliar group of its own kind.
Họ xuất hiện từng người một ở bìa rừng, cách nhau khoảng mười mấy mét. Người đàn ông đầu tiên bước vào khoảng rừng trống lập tức lùi lại, để người đàn ông kia đứng trước mình, đến đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn, tóc đen theo cách cho thấy rõ ràng đây là người cầm đầu. Người thứ ba là một phụ nữ; từ nơi này, tôi chỉ có thể thấy rõ mái tóc đỏ đáng kinh ngạc của cô ta mà thôi. Họ thu ngắn khoảng cách với nhau rồi mới tiếp tục cẩn thận đi về phía gia đình Edward, thể hiện sự tôn trọng tư nhiên của một đàn thú khi gặp một nhóm đồng loại xa lạ, đông đúc hơn.
18

18. THE HUNT

They emerged one by one from the forest edge, ranging a dozen meters apart. The first male into the clearing fell back immediately, allowing the other male to take the front, orienting himself around the tall, dark-haired man in a manner that clearly displayed who led the pack. The third was a woman; from this distance, all I could see of her was that her hair was a startling shade of red.

They closed ranks before they continued cautiously toward Edward's family, exhibiting the natural respect of a troop of predators as it encounters a larger, unfamiliar group of its own kind.

As they approached, I could see how different they were from the Cullens.

Their walk was catlike, a gait that seemed constantly on the edge of shifting into a crouch. They dressed in the ordinary gear of backpackers:  jeans and casual button-down shirts in heavy, weatherproof fabrics. The clothes were frayed, though, with wear, and they were barefoot. Both men had cropped hair, but the woman's brilliant orange hair was filled with leaves and debris from the woods.

Their sharp eyes carefully took in the more polished, urbane stance of Carlisle, who, flanked by Emmett and Jasper, stepped guardedly forward to meet them. Without any seeming communication between them, they each straightened into a more casual, erect bearing.

The man in front was easily the most beautiful, his skin olive-toned beneath the typical pallor, his hair a glossy black. He was of a medium build, hard-muscled, of course, but nothing next to Emmett's brawn. He smiled an easy smile, exposing a flash of gleaming white teeth.

The woman was wilder, her eyes shifting restlessly between the men facing her, and the loose grouping around me, her chaotic hair quivering in the slight breeze. Her posture was distinctly feline. The second male hovered unobtrusively behind them, slighter than the leader, his light brown hair and regular features both nondescript. His eyes, though completely still, somehow seemed the most vigilant.

Their eyes were different, too. Not the gold or black I had come to expect, but a deep burgundy color that was disturbing and sinister.

The dark-haired man, still smiling, stepped toward Carlisle.

"We thought we heard a game," he said in a relaxed voice with the slightest of French accents. "I'm Laurent, these are Victoria and James."

He gestured to the vampires beside him.

"I'm Carlisle. This is my family, Emmett and Jasper, Rosalie, Esme and Alice, Edward and Bella." He pointed us out in groups, deliberately not calling attention to individuals. I felt a shock when he said my name.

"Do you have room for a few more players?" Laurent asked sociably.

Carlisle matched Laurent's friendly tone. "Actually, we were just finishing up. But we'd certainly be interested another time. Are you planning to stay in the area for long?"

"We're headed north, in fact, but we were curious to see who was in the neighborhood. We haven't run into any company in a long time."

"No, this region is usually empty except for us and the occasional visitor, like yourselves."

The tense atmosphere had slowly subsided into a casual conversation; I guessed that Jasper was using his peculiar gift to control the situation.

"What's your hunting range?" Laurent casually inquired.

Carlisle ignored the assumption behind the inquiry. "The Olympic Range here, up and down the Coast Ranges on occasion. We keep a permanent residence nearby. There's another permanent settlement like ours up near Denali."

Laurent rocked back on his heels slightly.

"Permanent? How do you manage that?" There was honest curiosity in his voice.

"Why don't you come back to our home with us and we can talk comfortably?" Carlisle invited. "It's a rather long story."

James and Victoria exchanged a surprised look at the mention of the word "home," but Laurent controlled his expression better.

"That sounds very interesting, and welcome." His smile was genial. "We've been on the hunt all the way down from Ontario, and we haven't had the chance to clean up in a while." His eyes moved appreciatively over Carlisle's refined appearance.

"Please don't take offense, but we'd appreciate it if you'd refrain from hunting in this immediate area. We have to stay inconspicuous, you understand," Carlisle explained.

"Of course." Laurent nodded. "We certainly won't encroach on your territory. We just ate outside of Seattle, anyway," he laughed. A shiver ran up my spine.

"We'll show you the way if you'd like to run with us — Emmett and Alice, you can go with Edward and Bella to get the Jeep," he casually added.

Three things seemed to happen simultaneously while Carlisle was speaking.

My hair ruffled with the light breeze, Edward stiffened, and the second male, James, suddenly whipped his head around, scrutinizing me, his nostrils flaring.

A swift rigidity fell on all of them as James lurched one step forward into a crouch. Edward bared his teeth, crouching in defense, a feral snarl ripping from his throat.

It was nothing like the playful sounds I'd heard from him this morning; it was the single most menacing thing I had ever heard, and chills ran from the crown of my head to the back of my heels.

"What's this?" Laurent exclaimed in open surprise. Neither James nor Edward relaxed their aggressive poses. James feinted slightly to the side, and Edward shifted in response.

"She's with us." Carlisle's firm rebuff was directed toward James.

Laurent seemed to catch my scent less powerfully than James, but awareness now dawned on his face.

"You brought a snack?" he asked, his expression incredulous as he took an involuntary step forward.

Edward snarled even more ferociously, harshly, his lip curling high above his glistening, bared teeth. Laurent stepped back again.

"I said she's with us," Carlisle corrected in a hard voice.

"But she's human," Laurent protested. The words were not at all aggressive, merely astounded.

"Yes." Emmett was very much in evidence at Carlisle's side, his eyes on James. James slowly straightened out of his crouch, but his eyes never left me, his nostrils still wide. Edward stayed tensed like a lion in front of me.

When Laurent spoke, his tone was soothing — trying to defuse the sudden hostility. "It appears we have a lot to learn about each other."

"Indeed." Carlisle's voice was still cool.

"But we'd like to accept your invitation." His eyes flicked toward me and back to Carlisle. "And, of course, we will not harm the human girl. We won't hunt in your range, as I said."

James glanced in disbelief and aggravation at Laurent and exchanged another brief look with Victoria, whose eyes still flickered edgily from face to face.

Carlisle measured Laurent's open expression for a moment before he spoke.

"We'll show you the way. Jasper, Rosalie, Esme?" he called. They gathered together, blocking me from view as they converged. Alice was instantly at my side, and Emmett fell back slowly, his eyes locked on James as he backed toward us.

"Let's go, Bella." Edward's voice was low and bleak.

This whole time I'd been rooted in place, terrified into absolute immobility. Edward had to grip my elbow and pull sharply to break my trance. Alice and Emmett were close behind us, hiding me. I stumbled alongside Edward, still stunned with fear. I couldn't hear if the main group had left yet. Edward's impatience was almost tangible as we moved at human speed to the forest edge.

Once we were into the trees, Edward slung me over his back without breaking stride. I gripped as tightly as possible as he took off, the others close on his heels. I kept my head down, but my eyes, wide with fright, wouldn't close. They plunged through the now-black forest like wraiths. The sense of exhilaration that usually seemed to possess Edward as he ran was completely absent, replaced by a fury that consumed him and drove him still faster. Even with me on his back, the others trailed behind.

We reached the Jeep in an impossibly short time, and Edward barely slowed as he flung me in the backseat.

"Strap her in," he ordered Emmett, who slid in beside me.

Alice was already in the front seat, and Edward was starting the engine.

It roared to life and we swerved backward, spinning around to face the winding road.

Edward was growling something too fast for me to understand, but it sounded a lot like a string of profanities.

The jolting trip was much worse this time, and the darkness only made it more frightening. Emmett and Alice both glared out the side windows.

We hit the main road, and though our speed increased, I could see much better where we were going. And we were headed south, away from Forks.

"Where are we going?" I asked.

No one answered. No one even looked at me.

"Dammit, Edward! Where are you taking me?"

"We have to get you away from here — far away — now." He didn't look back, his eyes on the road. The speedometer read a hundred and five miles an hour.

"Turn around! You have to take me home!" I shouted. I struggled with the stupid harness, tearing at the straps.

"Emmett," Edward said grimly.

And Emmett secured my hands in his steely grasp.

"No! Edward! No, you can't do this."

"I have to, Bella, now please be quiet."

"I won't! You have to take me back — Charlie will call the FBI! They'll be all over your family — Carlisle and Esme! They'll have to leave, to hide forever!"

"Calm down, Bella." His voice was cold. "We've been there before."

"Not over me, you don't! You're not ruining everything over me!" I struggled violently, with total futility.

Alice spoke for the first time. "Edward, pull over."

He flashed her a hard look, and then sped up.

"Edward, let's just talk this through."

"You don't understand," he roared in frustration. I'd never heard his voice so loud; it was deafening in the confines of the Jeep. The speedometer neared one hundred and fifteen. "He's a tracker, Alice, did you see that? He's a tracker!"

I felt Emmett stiffen next to me, and I wondered at his reaction to the word. It meant something more to the three of them than it did to me; I wanted to understand, but there was no opening for me to ask.

"Pull over, Edward." Alice's tone was reasonable, but there was a ring of authority in it I'd never heard before.

The speedometer inched passed one-twenty.

"Do it, Edward."

"Listen to me, Alice. I saw his mind. Tracking is his passion, his obsession — and he wants her, Alice — her, specifically. He begins the hunt tonight."

"He doesn't know where —"

He interrupted her. "How long do you think it will take him to cross her scent in town? His plan was already set before the words were out of Laurent's mouth."

I gasped, knowing where my scent would lead. "Charlie! You can't leave him there! You can't leave him!" I thrashed against the harness.

"She's right," Alice said.

The car slowed slightly.

"Let's just look at our options for a minute," Alice coaxed.

The car slowed again, more noticeably, and then suddenly we screeched to a stop on the shoulder of the highway. I flew against the harness, and then slammed back into the seat.

"There are no options," Edward hissed.

"I'm not leaving Charlie!" I yelled.

He ignored me completely.

"We have to take her back," Emmett finally spoke.

"No." Edward was absolute.

"He's no match for us, Edward. He won't be able to touch her."

"He'll wait."

Emmett smiled. "I can wait, too."

"You didn't see — you don't understand. Once he commits to a hunt, he's unshakable. We'd have to kill him."

Emmett didn't seem upset by the idea. "That's an option."

"And the female. She's with him. If it turns into a fight, the leader will go with them, too."

"There are enough of us."

"There's another option," Alice said quietly.

Edward turned on her in fury, his voice a blistering snarl. "There — is — no — other — option!"

Emmett and I both stared at him in shock, but Alice seemed unsurprised.

The silence lasted for a long minute as Edward and Alice stared each other down.

I broke it. "Does anyone want to hear my plan?"

"No," Edward growled. Alice glared at him, finally provoked.

"Listen," I pleaded. "You take me back."

"No," he interrupted.

I glared at him and continued. "You take me back. I tell my dad I want to go home to Phoenix. I pack my bags. We wait till this tracker is watching, and then we run. He'll follow us and leave Charlie alone.

Charlie won't call the FBI on your family. Then you can take me any damned place you want."

They stared at me, stunned.

"It's not a bad idea, really." Emmett's surprise was definitely an insult.

"It might work — and we simply can't leave her father unprotected. You know that," Alice said.

Everyone looked at Edward.

"It's too dangerous — I don't want him within a hundred miles of her."

Emmett was supremely confident. "Edward, he's not getting through us."

Alice thought for a minute. "I don't see him attacking. He'll try to wait for us to leave her alone."

"It won't take long for him to realize that's not going to happen."

"I demand that you take me home." I tried to sound firm.

Edward pressed his fingers to his temples and squeezed his eyes shut.

"Please," I said in a much smaller voice.

He didn't look up. When he spoke, his voice sounded worn.

"You're leaving tonight, whether the tracker sees or not. You tell Charlie that you can't stand another minute in Forks. Tell him whatever story works. Pack the first things your hands touch, and then get in your truck. I don't care what he says to you. You have fifteen minutes. Do you hear me? Fifteen minutes from the time you cross the doorstep."

The Jeep rumbled to life, and he spun us around, the tires squealing. The needle on the speedometer started to race up the dial.

"Emmett?" I asked, looking pointedly at my hands.

"Oh, sorry." He let me loose.

A few minutes passed in silence, other than the roar of the engine. Then Edward spoke again.

"This is how it's going to happen. When we get to the house, if the tracker is not there, I will walk her to the door. Then she has fifteen minutes." He glared at me in the rearview mirror. "Emmett, you take the outside of the house. Alice, you get the truck. I'll be inside as long as she is. After she's out, you two can take the Jeep home and tell Carlisle."

"No way," Emmett broke in. "I'm with you."

"Think it through, Emmett. I don't know how long I'll be gone."

"Until we know how far this is going to go, I'm with you."

Edward sighed. "If the tracker is there," he continued grimly, "we keep driving."

"We're going to make it there before him," Alice said confidently.

Edward seemed to accept that. Whatever his problem with Alice was, he didn't doubt her now.

"What are we going to do with the Jeep?" she asked.

His voice had a hard edge. "You're driving it home."

"No, I'm not," she said calmly.

The unintelligible stream of profanities started again.

"We can't all fit in my truck," I whispered.

Edward didn't appear to hear me.

"I think you should let me go alone," I said even more quietly.

He heard that.

"Bella, please just do this my way, just this once," he said between clenched teeth.

"Listen, Charlie's not an imbecile," I protested. "If you're not in town tomorrow, he's going to get suspicious."

"That's irrelevant. We'll make sure he's safe, and that's all that matters."

"Then what about this tracker? He saw the way you acted tonight. He's going to think you're with me, wherever you are."

Emmett looked at me, insultingly surprised again. "Edward, listen to her," he urged. "I think she's right."

"Yes, she is," Alice agreed.

"I can't do that." Edward's voice was icy.

"Emmett should stay, too," I continued. "He definitely got an eyeful of Emmett."

"What?" Emmett turned on me.

"You'll get a better crack at him if you stay," Alice agreed.

Edward stared at her incredulously. "You think I should let her go alone?"

"Of course not," Alice said. "Jasper and I will take her."

"I can't do that," Edward repeated, but this time there was a trace of defeat in his voice. The logic was working on him.

I tried to be persuasive. "Hang out here for a week —" I saw his expression in the mirror and amended "— a few days. Let Charlie see you haven't kidnapped me, and lead this James on a wild-goose chase. Make  sure he's completely off my trail. Then come and meet me. Take a roundabout route, of course, and then Jasper and Alice can go home."

I could see him beginning to consider it.

"Meet you where?"

"Phoenix." Of course.

"No. He'll hear that's where you're going," he said impatiently.

"And you'll make it look like that's a ruse, obviously. He'll know that we'll know that he's listening. He'll never believe I'm actually going where I say I am going."

"She's diabolical," Emmett chuckled.

"And if that doesn't work?"

"There are several million people in Phoenix," I informed him.

"It's not that hard to find a phone book."

"I won't go home."

"Oh?" he inquired, a dangerous note in his voice.

"I'm quite old enough to get my own place."

"Edward, we'll be with her," Alice reminded him.

"What are you going to do in Phoenix?" he asked her scathingly.

"Stay indoors."

"I kind of like it." Emmett was thinking about cornering James, no doubt.

"Shut up, Emmett."

"Look, if we try to take him down while she's still around, there's a much better chance that someone will get hurt — she'll get hurt, or you will, trying to protect her. Now, if we get him alone…" He trailed off with a slow smile. I was right.

The Jeep was crawling slowly along now as we drove into town. Despite my brave talk, I could feel the hairs on my arms standing up. I thought about Charlie, alone in the house, and tried to be courageous.

"Bella." Edward's voice was very soft. Alice and Emmett looked out their windows. "If you let anything happen to yourself— anything at all — I'm holding you personally responsible. Do you understand that?"

"Yes," I gulped.

He turned to Alice.

"Can Jasper handle this?"

"Give him some credit, Edward. He's been doing very, very well, all things considered."

"Can you handle this?" he asked.

And graceful little Alice pulled back her lips in a horrific grimace and let loose with a guttural snarl that had me cowering against the seat in terror.

Edward smiled at her. "But keep your opinions to yourself," he muttered suddenly.

18

18. Cuộc săn lùng

Họ xuất hiện từng người một ở bìa rừng, cách nhau khoảng mười mấy mét. Người đàn ông đầu tiên bước vào khoảng rừng trống lập tức lùi lại, để người đàn ông kia đứng trước mình, đến đứng bên cạnh người đàn ông cao lớn, tóc đen theo cách cho thấy rõ ràng đây là người cầm đầu.  Người thứ ba là một phụ nữ; từ nơi này, tôi chỉ có thể thấy rõ mái tóc đỏ đáng kinh ngạc của cô ta mà thôi.

Họ thu ngắn khoảng cách với nhau rồi mới tiếp tục cẩn thận đi về phía gia đình Edward, thể hiện sự tôn trọng tư nhiên của một đàn thú khi gặp một nhóm đồng loại xa lạ, đông đúc hơn.

Khi họ đến gần, tôi có thể thấy họ khác nhà Cullens ra sao.

Dáng đi của họ giống mèo, dáng đi như luôn sẵn sàng chuyển thành thu mình lấy đà. Họ mặc quần áo bình thường của khách du lịch ba lô:  quần jean và áo sơ mi thường ngày cổ có nút cài bằng loại vải dầy, có thể chịu được mưa gió.  Tuy vậy, quần áo đã sờn cũ và họ đi chân trần. Cả hai người đàn ông đều cắt tóc ngắn, nhưng mái tóc màu cam rực rỡ của người phụ nữ đầy lá và gỗ vụn.

Đôi mắt sắc sảo của họ nhìn chăm chú vào dáng vẻ lịch sự, tao nhã hơn của Carlisle, người được kèm hai bên bởi Emmett và Jasper, đang thận trọng bước về phía trước để đón họ. Họ chẳng hề nói với nhau lời nào, từng người vươn người đứng thẳng thoải mái hơn.

Người đàn ông đứng trước rõ ràng là người đẹp nhất, da anh ta màu ô liu khác màu da xanh xao thường thấy, tóc anh ta đen bóng. Anh ta có dáng người tầm thước, bắp cơ rắn chắc, dĩ nhiên, nhưng chẳng là gì khi so với cơ bắp của Emmett. Anh ta mỉm cười thoải mái, để lộ hàm răng trắng bóng.

Người phụ nữ hoang dã hơn, mắt cô ta bồn chồn chuyển từ những người đàn ông đang đối mặt với cô ta, sang nhóm người đang tụ tập xa xa quanh tôi, mái tóc rối bù của cô ta lay động trong làn gió nhẹ. Tư thế của cô ta y như mèo. Người đàn ông thứ hai lởn vởn kín đáo đằng sau họ, mảnh mai hơn thủ lĩnh, mái tóc nâu nhạt và nét mặt đều đặn của anh ta chẳng có gì nổi bật. Mắt anh ta, dù hoàn toàn bất động, nhưng không hiểu sao lại có vẻ cảnh giác nhất.

Mắt họ cũng khác. Không phải màu vàng hay màu đen như tôi nghĩ, mà là màu đỏ tía sẫm đáng ngại và độc ác.

Người đàn ông tóc đen, vẫn mỉm cười, bước về phía Carlisle.

"Chúng tôi nghĩ chúng tôi nghe tiếng một trận đấu, " anh ta nói bằng giọng thoải mái hơi pha giọng Pháp. "Tôi là Laurent, đây là Victoria và James.”

Anh ta chỉ tay sang mấy con ma cà rồng bên cạnh.

"Tôi là Carlisle. Đây là gia đình tôi, Emmett và Jasper, Rosalie, Esme và Alice, Edward và Bella.” Ông chỉ vào chúng tôi trong cả nhóm, cố tình không làm chú ý đến từng cá nhân. Tôi cảm thấy sốc khi ông gọi tên tôi.

"Bạn có chỗ cho thêm vài cầu thủ nữa không?" Laurent thân thiện hỏi.

Carlisle nói giống giọng thân thiện của Laurent. "Thực ra thì, chúng tôi vừa chơi xong. Nhưng chắc chắn chúng tôi thích có dịp khác cùng chơi. Các bạn có định ở lại trong khu vực này lâu không?"

"Thực ra, chúng tôi đã đi về phía bắc, nhưng chúng tôi tò mò muốn biết ai sống bên mình. Đã lâu lắm rồi chúng tôi chẳng hề gặp ai.”

"Không, vùng này thường không có ai ngoài chúng tôi và khách vãng lai, như các bạn. "

Bầu không khí căng thẳng đã từ từ chuyển thành cuộc trò chuyện thông thường; Tôi đoán Jasper đang sử dụng khả năng đặc biệt khác thường của mình để kiểm soát tình huống.

"Vùng săn bắn của các bạn là gì?" Laurent xuề xoà hỏi.

Carlisle lờ đi giả định đằng sau câu hỏi này. "Olympic Range ở đây, thỉnh thoảng quanh Coast Ranges. Chúng tôi sống cố định một chỗ ở gần đây. Có nhóm cũng sống cố định một chỗ như chúng tôi gần Denali.”

Laurent giậm nhẹ chân.

"Cố định ở một chỗ?  Sao các bạn làm được chuyện đó?"  Giọng anh ta đầy vẻ hiếu kỳ.

"Sao các bạn không đến nhà chúng tôi chơi để mình có thể nói chuyện thoải mái?" Carlisle mời. "Đó là một câu chuyện khá dài. "

James và Victoria nhìn nhau có vẻ ngạc nhiên khi vừa nghe đến từ "nhà”,  nhưng Laurent kiểm soát vẻ mặt tốt hơn.

"Nghe rất thú vị, và ân cần. " anh ta cười vui vẻ. "Chúng tôi đã săn suốt đoạn đường từ  Ontario, và chúng tôi chưa có dịp tắm rửa đôi chút. " Mắt anh ta nhìn tán dương dáng người tao nhã của Carlisle.

"Xin đừng mếch lòng, nhưng chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu các bạn không săn bắn trong khu vực này. Chúng tôi phải luôn kín đáo, các bạn hiểu mà, " Carlisle giải thích.

"Dĩ nhiên rồi. " Laurent gật đầu. "Chúng tôi chắc chắn sẽ không xâm phạm vào lãnh thổ của các bạn đâu.  Dù sao thì, chúng tôi cũng vừa mới ăn ở bên ngoài Seattle rồi” anh ta cười.  Cơn rùng mình chạy lên xương sống tôi.

"Chúng tôi sẽ dẫn đường cho các bạn nếu các bạn muốn chạy cùng chúng tôi - Emmett và Alice, các con có thể đi với Edward và Bella đi lấy xe jeep, " ông xuề xoà nói thêm.

Ba thứ hình như xảy ra cùng một lúc khi Carlisle đang nói.

Tóc tôi tung bay trong làn gió thoảng, Edward cứng đờ, và người đàn ông thứ nhì, James, đột ngột quay phắt đầu, xem xét kĩ lưỡng tôi, mũi hắn phập phồng.

Tất cả bọn họ đều cứng đờ cả người khi James chồm lên thu người lại. Edward nhe răng, thu người phòng thủ, tiếng gầm gừ hoang dã phát ra từ cổ họng.

Chẳng hề giống một chút nào âm thanh đùa giỡn tôi đã nghe sáng nay;  Đó là âm thanh hăm dọa đáng sợ nhất tôi từng nghe, và cơn ớn lạnh chạy từ đỉnh đầu đến gót chân.

"Gì đây?" Laurent kêu lên ngạc nhiên vô bờ. Cả James lẫn Edward đều không nới lỏng tư thế hung hăng của họ. James hơi nhử qua một bên là Edward dịch qua chặn lại.

"Cô ấy ở cùng chúng tôi.”  Sự khước từ kiên định của Carlisle hướng về phía James.

Laurent có vẻ bắt mùi hương của tôi không giỏi bằng James, nhưng giờ đây anh ta đã bắt đầu hiểu ra.

"Các bạn mang theo đồ ăn vặt à?" anh ta hỏi, vẻ mặt đầy hoài nghi vừa vô tình bước lên một bước.

Edward thậm chí còn gầm gừ dữ dội hơn, khắc nghiệt hơn, môi anh uốn lên để lộ cả hàm răng trắng loá. Laurent lùi bước lần nữa.

"Tôi đã nói cô ấy cùng phe chúng tôi,”  Carlisle nhắc lại gay gắt.

"Nhưng cô ta là con người mà, " Laurent phản đối. Lời anh ta chẳng hề hung hăng, chỉ kinh ngạc.

"Đúng vậy. " Emmett rất dễ nhận ra bên Carlisle, mắt anh nhìn vào James. James từ từ đứng thẳng người lên, nhưng mắt anh ta không hề rời tôi, mũi anh ta vẫn phập phồng. Edward vẫn căng thẳng như sư tử trước mặt tôi.

Khi Laurent nói, giọng nói anh ta êm dịu - cố gắng xoa dịu sự thù địch bất ngờ. "Có vẻ như chúng ta có nhiều điều cần tìm hiểu về nhau. "

"Đúng vậy. " giọng Carlisle vẫn điềm tĩnh.

"Nhưng chúng tôi rất muốn chấp nhận lời mời của bạn. " Mắt anh ta liếc về phía tôi rồi quay lại Carlisle. "Và, dĩ nhiên, chúng tôi sẽ không hại cô con người này. Chúng tôi sẽ không săn trong lãnh địa của bạn, như tôi đã nói rồi. "

James liếc nhìn hoài nghi và bực dọc với Laurent và nhìn nhanh trao đổi với Victoria, người vẫn bực dọc nhìn hết người này đến người khác.

Carlisle cân nhắc vẻ cởi mở của Laurent trong chốc lát rồi mới nói.

"Chúng tôi sẽ dẫn đường cho các bạn. Jasper, Rosalie, Esme?" ông gọi. Họ tập hợp lại, chắn tầm nhìn của tôi khi họ tụ về.  Alice ngay tức khắc đã ở bên tôi, và Emmett vẫn còn chần chừ phía sau, mắt anh nhìn James không rời khi lùi về phía chúng tôi.

"Đi nào, Bella. " giọng Edward trầm và ảm đạm.

Trong suốt thời gian này tôi chôn chân tại chỗ, kinh hoàng đến mức hoàn toàn bất động. Edward phải nắm khuỷu tay tôi và kéo mạnh để tôi hết bị thôi miên.  Alice và Emmett theo sát, che tôi đi. Tôi vấp ngã bên Edward, vẫn sng người vì sợ. Tôi không biết nhóm chính kia đã rời khỏi chưa.  Sự nôn nóng của Edward gần như có thể sờ thấy được khi chúng tôi di chuyển ở tốc độ của người bình thường đến bìa rừng.

Khi chúng tôi đã vào rừng, Edward khoác tôi trên lưng mà không ngừng sải bước. Tôi kẹp chặt anh hết mức có thể khi anh bắt đầu chạy, những người khác theo sát gót. Tôi lẳng lặng không nói tiếng nào, nhưng mắt tôi, cứ mở trừng vì sợ hãi, không chịu nhắm lại. Họ lao qua khu rừng bây giờ tối đen như những hồn ma.  Sự vui vẻ hồ hởi hầu như luôn có trong Edward khi anh chạy hoàn toàn không còn nữa, mà thay bằng cơn cuồng nộ đang xâm chiếm anh và làm anh chạy nhanh hơn. Ngay cả với tôi trên lưng, và những người khác theo sau.

Chúng tôi đến xe jeep trong thời gian ngắn không tưởng tượng nỗi, và Edward chỉ chậm lại khi anh đẩy tôi vào ghế sau.

"Thắt đai an toàn cho cô ấy,” anh ra lệnh cho Emmett, người lách vào ngồi cạnh tôi.

Alice đã ngồi ở ghế trước, và Edward đang khởi động máy.

Nó gầm lên và chúng tôi ngoặc ngược lại, quay phắt lại con đường ngoằn ngoèo.

Edward đang gầm gừ điều gì đó quá nhanh tôi không hiểu được, nhưng nghe rất giống một tràng chửi rủa.

Lần này xe chạy còn dằn xóc hơn nhiều, và bóng tối chỉ làm nó đáng sợ hơn. Cả Emmett và Alice đều nhìn ra cửa sổ bên hông.

Chúng tôi chạy ra đường cái, và dù tốc độ tăng nhanh, tôi nhìn rõ hơn nơi đang đi.  Chúng tôi đang đi về hướng nam, rời xa Forks.

"Mình đang đi đâu vậy?" tôi hỏi.

Không ai trả lời. Thậm chí chẳng ai nhìn tôi.

"Quỷ quái, Edward! Anh đang đưa em đi đâu?"

"Bọn anh phải đưa em ra khỏi nơi này  - thật xa - bây giờ.”   Anh chẳng hề nhìn lại phía sau, mắt anh dán vào đường đi. Đồng hồ tốc độ chỉ một trăm lẻ năm dặm một giờ.

"Quay lại! Anh phải đưa em về nhà!" Tôi la to. Tôi vùng vẫy cố tháo bộ khoá bảo hộ ngu ngốc, giật mạnh mấy dây đai.

"Emmett, " Edward nói buồn rầu.

Và Emmett giữ chặt tay tôi bằng bàn tay cứng như thép của anh ta.

"Không! Edward! Không được, anh không được làm vậy.

"Anh phải, Bella, bây giờ vui lòng ngồi yên nào. "

"Em sẽ không ngồi yên! Anh phải đưa em về nhà - Charlie sẽ gọi Cục điều tra liên bang! Họ sẽ ở đầy nhà anh - Carlisle và Esme! Họ sẽ phải bỏ đi, để trốn tránh mãi mãi!"

"Bình tĩnh nào, Bella. " Giọng anh lạnh lùng. "Trước đây, bọn anh đã từng bị thế rồi. "

"Không phải vì em! Anh không được phá hỏng mọi thứ vì em!" Tôi vùng vẫy dữ dội, hoàn toàn vô ích.

Lần đầu tiên Alice nói. " Edward, tấp vào lề đường đi.”

Anh nhìn cô gay gắt, rồi tăng tốc.

"Edward, chúng ta hãy bàn bạc cặn kẽ chuyện này.”

"Em không hiểu đâu, " anh gầm lên thất vọng. Tôi chưa từng nghe giọng anh to thế; trong xe chật hẹp, nghe điếc cả tai. Đồng hồ tốc độ lên gần đến một trăm mười lăm dặm một giờ. “Hắn ta là kẻ cực giỏi đánh hơi, Alice, em có biết thế không? Hắn là một kẻ săn người cực giỏi!"

Tôi cảm thấy Emmett cứng đờ kế bên tôi, và tôi suy nghĩ về phản ứng của anh ấy vì lời nói này. Ba người này hiểu nó hơn tôi; tôi muốn hiểu, nhưng chưa tới lúc để hỏi.

"Tấp vào lề đường, Edward. " giọng Alice vừa phải, nhưng đầy quyền uy tôi chưa từng nghe bao giờ.

Đồng hồ tốc độ chầm chậm chuyển sang một trăm hai mươi.

"Làm đi, Edward. "

"Nghe nè, Alice. Tôi đọc được suy nghĩ của hắn.  Săn lùng là niềm đam mê của hắn, nỗi ám ảnh của hắn - và hắn muốn cô ấy, Alice – chính xác là cô ấy. Hắn sẽ bắt đầu săn lùng đêm nay.”

"Hắn đâu biết chỗ - "

Anh ngắt lời cô. "Em nghĩ hắn ta mất bao lâu để đi qua mùi hương của cô ấy trong thành phố này?  Ý hắn đã quyết trước cả khi lời nói được thốt ra khỏi miệng Laurent.”

Tôi nói hổn hển, biết mùi hương của tôi sẽ dẫn về đâu. "Charlie!  Anh không thể bỏ bố em ở đó!  Anh không thể bỏ mặc bố em được!"  Tôi đập túi bụi vào bộ yên cương bảo vệ.

"Chị ấy nói đúng, " Alice nói.

Xe hơi chậm lại.

"Mình hãy nhìn qua các lựa chọn một chốc thôi, " Alice dỗ dành.

Xe lại chậm lại, chậm hơn nhiều, rồi đột ngột thắng két dừng ngay bên lề đường cao tốc. Tôi bị bay về phía trước dưới bộ yên cương, rồi bị dộng sầm trở lại chỗ ngồi.

"Chẳng có lựa chọn nào cả, " Edward rít lên.

"Em sẽ không bỏ Charlie lại!" tôi thét.

Anh lờ tôi đi hoàn toàn.

"Mình phải đưa cô ấy trở lại, " Emmett cuối cùng nói.

"Không. " Edward dứt khoát.

"Hắn chẳng thể là đối thủ của mình được, Edward. Hắn không thể chạm được vào cô ấy đâu. "

"Hắn sẽ đợi.

Emmett mỉm cười. "Tôi cũng có thể đợi.”

"Em không thấy - em không hiểu rồi. Một khi hắn đã quyết săn, không gì có thể lay chuyển được hắn. Mình phải giết hắn.”

Emmett chẳng có vẻ khó chịu chút nào bởi ý đó. "Đó là một lựa chọn.”

"Còn người đàn bàn nữa. Cô ta theo phe hắn. Nếu phải chiến đấu, tên thủ lãnh cũng sẽ tham gia với họ.”

"Mình có đủ người mà.”

"Có một lựa chọn khác,”  Alice nói lặng lẽ.

Edward nói với cô bằng giọng giận dữ, như thể tiếng nạt nghiêm khắc. "Không-có-lựa-chọn-khác-nào-cả!”

Emmett và tôi đều nhìn anh chằm chằm vì sốc, nhưng Alice chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.

Im lặng kéo dài hồi lâu khi Edward và Alice nhìn nhau chằm chằm.

Tôi phá vỡ im lặng. "Có ai muốn nghe kế hoạch của tôi không?"

"Không, " Edward gầm gừ. Alice nhìn anh trừng trừng, cuối cùng chọc tức.

"Hãy nghe đi, " tôi khẩn khoản. "Anh đưa em về.

"Không, " anh ngắt lời.

Tôi nhìn anh trừng trừng và nói tiếp. "Anh đưa em về.  Em sẽ nói với bố em là em muốn về Phoenix.  Em thu xếp quần áo. Mình đợi cho đến khi kẻ săn người này theo dõi, rồi mình chạy.  Hắn sẽ theo mình và để yên cho Charlie.  Charlie sẽ không gọi Cục điều tra liên bang vì gia đình anh. Sau đó anh có thể đưa em đến bất cứ nơi chết tiệt nào anh muốn.”

Họ nhìn tôi chằm chằm, sửng sốt.

"Không phải là ý kiến dở, thật đó.  Sự ngạc nhiên của Emmett rõ là một sự sỉ nhục.

"Nó có thể có tác dụng - và chúng ta không thể bỏ mặc bố chị ấy không ai bảo vệ. Anh biết vậy mà,” Alice nói.

Mọi người đều nhìn Edward.

"Quá nguy hiểm - tôi không muốn hắn gần cô ấy trong vòng một trăm dặm.”

Emmett hết sức tự tin. " Edward, hắn không đánh lại nỗi mình đâu. "

Alice suy nghĩ một chốc. "Em không nhìn thấy hắn tấn công. Hắn sẽ cố chờ đến lúc mình để chị ấy ở một mình. "

"Hắn chẳng mất nhiều thời gian để nhận ra là điều đó sẽ không xảy ra.

"Em yêu cầu anh phải đưa em về nhà.”  tôi cố tỏ vẻ cứng rắn.

Edward nhấn ngón tay lên thái dương và nhắm nghiền mắt.

"Xin anh, " tôi nói nhỏ hơn.

Anh không nhìn lên. Khi anh nói, giọng anh mệt mỏi.

"Tối nay em sẽ đi khỏi đây, dù tên săn người ấy có nhìn thấy hay không. Em bảo Charlie là em không thể chịu đựng thêm một phút nào ở Forks nữa. Kể cho bố em nghe bất cứ câu chuyện gì làm bố em tin. Xếp bất cứ quần áo gì có trong tầm tay, rồi vào xe tải của em. Anh không quan tâm bố em nói gì với em. Em có mười lăm phút. Em có nghe anh nói không? Mười lăm phút từ lúc em bước qua ngưỡng cửa.”

Xe jeep gầm lên, và anh xoay vòng, bánh xe rít lên. Kim đồng hồ tốc độ bắt đầu quay vèo vèo.

"Emmett?” Tôi hỏi, nhìn đăm đăm vào tay tôi.

"Ồ, xin lỗi.” Anh thả tôi ra.

Một vài phút trôi qua trong im lặng, chỉ còn tiếng động cơ gầm rú. Sau đó Edward lại nói.

"Chuyện sẽ xảy ra như sau. Khi mình đến nhà, nếu tên săn người không có ở đó, anh sẽ đưa cô ấy đến cửa.  Rồi cô ấy có mười lăm phút.” Anh nhìn tôi trừng trừng qua kính chiếu hậu. "Emmett, em canh ngoài nhà. Alice, em coi chừng xe tải. Anh sẽ ở trong nhà khi cô ấy ở đó. Sau khi cô ấy ra ngoài, hai em có thể đưa xe jeep về nhà và báo cho Carlisle biết.”

"Không đời nào, " Emmett ngắt lời. "Tôi đi với anh.”

"Nghĩ kỹ đi, Emmett. Anh không biết mình sẽ ra đi bao lâu.”

"Tôi sẽ đi với anh cho đến khi nào chuyện này kết thúc.”

Edward thở dài. "Nếu tên săn người đã ở đó, " anh buồn rầu nói tiếp, "mình sẽ chạy luôn.”

"Mình sẽ đến đó trước hắn,” Alice nói một cách tự tin.

Edward có vẻ cũng nghĩ vậy. Cho dù anh với Alice có rắc rối gì chăng nữa, thì bây giờ anh không hề nghi ngờ gì cô.

"Mình sẽ làm gì với cái xe jeep?” cô hỏi.

Giọng anh hơi gắt. "Em sẽ chạy nó về nhà. "

"Không, em sẽ không chạy, " cô nói bình tĩnh.

Tràng chửi bới lầm bầm lại bắt đầu lần nữa.

"Tất cả chúng ta không thể ngồi vừa trong xe tải của em được, tôi thì thầm.

Edward chẳng có vẻ gì đang nghe tôi nói.

"Em nghĩ anh nên để em đi một mình, " tôi nói thậm chí lặng lẽ hơn.

Anh đã nghe được câu đó.

"Bella, vui lòng làm theo cách anh đã nói thôi, chỉ một lần này thôi, Anh nói giữa hàm răng nghiến chặt.

"Nghe nè, Charlie đâu có ngu,” Tôi phản đối. "Nếu mai anh không có mặt trong thành phố, ông s nghi ngờ.

"Chẳng liên quan gì cả.  Bọn anh sẽ giữ cho bố em an toàn, và đó mới là điều quan trọng.”

"Rồi còn tên săn người này thì sao? Hắn đã thấy kiểu anh phản ứng chiều nay.  Hắn sẽ nghĩ là anh ở bên em, dù là ở đâu. "

Emmett nhìn tôi, lại ngạc nhiên đầy sỉ nhục một lần nữa. "Edward, hãy nghe lời cô ấy, anh ta cố thuyết phục. "Tôi nghĩ cô ấy nói đúng. "

"Đúng vậy, chị ấy nói đúng, Alice đồng ý.

"Tôi không thể làm thế được. " Giọng Edward lạnh lẽo.

"Emmett cũng phải ở lại, " tôi tiếp tục. "Hắn chắc chắn đã chú ý Emmett.”

"Cái gì?" Emmett tấn công tôi.

"Anh sẽ có ích hơn nếu anh ở lại,” Alice đồng ý.

Edward nhìn cô ấy chằm chằm một cách hoài nghi. "Em nghĩ anh nên để cô ấy đi một mình?"

"Dĩ nhiên không rồi,Alice nói. " Jasper và em sẽ lo cho cô ấy.

"Anh không làm vậy được,” Edward lặp lại, nhưng lúc này giọng anh đã thoáng vẻ chịu thua. Lô-gích đang có tác dụng với anh.

Tôi cố tỏ ra thuyết phục. "Anh lẩn quẩn ở đây trong vòng một tuần - " Tôi thấy vẻ mặt anh trong gương và sửa lời " – một vài ngày.  Để Charlie thấy là anh không bắt cóc em, và khiến James tìm kiếm vô ích.  Đảm bảo hắn sẽ mất hết dấu vết của em. Sau đó anh hãy đến gặp em. Đi đường vòng, dĩ nhiên, rồi Jasper và Alice có thể về nhà.”

Tôi có thể thấy anh đang bắt đầu xem xét lời nói của tôi.

"Sẽ gặp em ở đâu?"

"Phoenix. " dĩ nhiên.

"Không.  Hắn sẽ nghe được đó là nơi em sẽ đến,”  anh sốt ruột nói.

"Còn anh sẽ làm thấy như đó là một trò bịp bợm, rõ ràng.  Hắn sẽ biết mình biết hắn đang nghe trộm.  Hắn sẽ không bao giờ tin em lại đến nơi em nói.”

"Cô ấy là ma quỉ, " Emmett cười khúc khích.

"Nếu không đúng vậy thì sao?”

"Có mấy triệu người ở Phoenix lận,”  tôi báo cho anh biết.

"Tìm danh bạ điện thoại đâu có khó.”

"Em sẽ không về nhà.”

"Ôi?" anh hỏi, âm điệu nguy hiểm trong giọng anh.

"Em khá lớn để sống riêng được rồi.”

" Edward, tụi em sẽ ở bên cô ấy,”  Alice nhắc anh.

"Mọi người sẽ làm gì ở Phoenix?" anh gay gắt hỏi cô.

"trong nhà.

"Tôi khá khoái vậy.”  Emmett hẳn đang nghĩ đến việc dồn James vào chân tường.

"Ngậm miệng lại, Emmett.”

"Nhìn nè, nếu mình diệt hắn khi cô ấy vẫn ở gần bên, thế nào cũng sẽ có người bị thương - cô ấy sẽ bị thương, còn không thì anh sẽ bị, vì cố bảo vệ cô ấy. Bây giờ, nếu chúng ta chỉ ở một mình với hắn... " giọng anh ấy nhỏ dần với nụ cười ít lanh lợi. Tôi đã đúng.

Chiếc xe jeep bây giờ đang bò từ từ khi chạy vào thành phố.  Mặc dù tôi nói dũng cảm lắm, nhưng lông tóc tôi đang dựng đứng lên. Tôi nghĩ về Charlie, một mình trong nhà, và cố tỏ ra dũng cảm.

"Bella. " giọng Edward rất dịu dàng. Alice và Emmett nhìn ra cửa sổ. "Nếu em để cho bất cứ chuyện gì xảy ra với em -  dù là chuyện gì anh cũng cho đó là do anh gây ra. Em có hiểu vậy không?"

"Hiểu, " tôi nuốt nhanh.

Anh hướng về Alice.

"Jasper lo được không?

"Tin anh ấy một chút đi, Edward. Anh ấy đã và đang làm rất, rất tốt, mọi thứ đều đã được suy tính kỹ.

"Em lo chuyện này được không?" anh hỏi.

Và Alice nhỏ nhắn duyên dáng bặm môi nhăn mặt đầy bực bội rồi gầm gừ một tiếng trong cổ họng làm tôi co rúm mình trong ghế vì sợ hãi.

Edward mỉm cười với cô. "Nhưng giữ kín mấy cái ý kiến của em đó, anh đột ngột lẩm bẩm.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.