Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
Twilight 16. CARLISLE
Chạng vạng 16. CARLISLE
He led me back to the room that he'd pointed out as Carlisle's office. He paused outside the door for an instant. "Come in," Carlisle's voice invited. Edward opened the door to a high-ceilinged room with tall, west-facing windows. The walls were paneled again, in a darker wood — where they were visible. Most of the wall space was taken up by towering bookshelves that reached high above my head and held more books than I'd ever seen outside a library. Carlisle sat behind a huge mahogany desk in a leather chair. He was just placing a bookmark in the pages of the thick volume he held. The room was how I'd always imagined a college dean's would look — only Carlisle looked too young to fit the part.
Anh dẫn tôi quay lại căn phòng anh đã chỉ là phòng làm việc của Carlisle. Anh dừng ngoài cửa trong chốc lát. "Vào đi,” Giọng Carlisle mời. Edward mở cửa bước vào căn phòng trần cao, có cửa sổ cao, quay về hướng tây. Các bức tường cũng được ốp ván, bằng gỗ sẫm màu hơn – thật nổi. Hầu hết vách tường đều bị chiếm chỗ bởi mấy kệ sách cao ngất, vượt quá đầu tôi và có nhiều sách chưa từng thấy ở đâu ngoài thư viện. Carlisle ngồi trong cái ghế da sau cái bàn khổng lồ bằng gỗ gụ. Ông vừa đặt dây đánh dấu trang sách vào trang giấy của quyển sách dầy cộm trên tay. Căn phòng y như phòng của một vị trưởng khoa trường đại học trong trí tưởng tượng tôi – chỉ có điều Carlisle quá trẻ để hợp với chức vụ đó.
16

16. CARLISLE

He led me back to the room that he'd pointed out as Carlisle's office. He paused outside the door for an instant.

"Come in," Carlisle's voice invited.

Edward opened the door to a high-ceilinged room with tall, west-facing windows. The walls were paneled again, in a darker wood — where they were visible. Most of the wall space was taken up by towering bookshelves that reached high above my head and held more books than I'd ever seen outside a library.

Carlisle sat behind a huge mahogany desk in a leather chair. He was just placing a bookmark in the pages of the thick volume he held. The room was how I'd always imagined a college dean's would look — only Carlisle looked too young to fit the part.

"What can I do for you?" he asked us pleasantly, rising from his seat.

"I wanted to show Bella some of our history," Edward said. "Well, your history, actually."

"We didn't mean to disturb you," I apologized.

"Not at all. Where are you going to start?"

"The Waggoner," Edward replied, placing one hand lightly on my shoulder and spinning me around to look back toward the door we'd just come through. Every time he touched me, in even the most casual way, my heart had an audible reaction. It was more embarrassing with Carlisle there.

The wall we faced now was different from the others. Instead of bookshelves, this wall was crowded with framed pictures of all sizes, some in vibrant colors, others dull monochromes. I searched for some logic, some binding motif the collection had in common, but I found nothing in my hasty examination.

Edward pulled me toward the far left side, standing me in front of a small square oil painting in a plain wooden frame. This one did not stand out among the bigger and brighter pieces; painted in varying tones of sepia, it depicted a miniature city full of steeply slanted roofs, with thin spires atop a few scattered towers. A wide river filled the foreground, crossed by a bridge covered with structures that looked like tiny cathedrals.

"London in the sixteen-fifties," Edward said.

"The London of my youth," Carlisle added, from a few feet behind us. I flinched; I hadn't heard him approach. Edward squeezed my hand.

"Will you tell the story?" Edward asked. I twisted a little to see Carlisle's reaction.

He met my glance and smiled. "I would," he replied. "But I'm actually running a bit late. The hospital called this morning — Dr. Snow is taking a sick day. Besides, you know the stories as well as I do," he added, grinning at Edward now.

It was a strange combination to absorb — the everyday concerns of the town doctor stuck in the middle of a discussion of his early days in seventeenth-century London.

It was also unsettling to know that he spoke aloud only for my benefit.

After another warm smile for me, Carlisle left the room.

I stared at the little picture of Carlisle's hometown for a long moment.

"What happened then?" I finally asked, staring up at Edward, who was watching me. "When he realized what had happened to him?"

He glanced back to the paintings, and I looked to see which image caught his interest now. It was a larger landscape in dull fall colors — an empty, shadowed meadow in a forest, with a craggy peak in the distance.

"When he knew what he had become," Edward said quietly, "he rebelled against it. He tried to destroy himself. But that's not easily done."

"How?" I didn't mean to say it aloud, but the word broke through my shock.

"He jumped from great heights," Edward told me, his voice impassive. "He tried to drown himself in the ocean… but he was young to the new life, and very strong. It is amazing that he was able to resist… feeding… while he was still so new. The instinct is more powerful then, it takes over everything. But he was so repelled by himself that he had the strength to try to kill himself with starvation."

"Is that possible?”My voice was faint.

"No, there are very few ways we can be killed."

I opened my mouth to ask, but he spoke before I could.

"So he grew very hungry, and eventually weak. He strayed as far as he could from the human populace, recognizing that his willpower was weakening, too.

For months he wandered by night, seeking the loneliest places, loathing himself.

"One night, a herd of deer passed his hiding place. He was so wild with thirst that he attacked without a thought. His strength returned and he realized there was an alternative to being the vile monster he feared.

Had he not eaten venison in his former life? Over the next months his new philosophy was born. He could exist without being a demon. He found himself again.

"He began to make better use of his time. He'd always been intelligent, eager to learn. Now he had unlimited time before him. He studied by night, planned by day. He swam to France and —"

"He swam to France?"

"People swim the Channel all the time, Bella," he reminded me patiently.

"That's true, I guess. It just sounded funny in that context. Go on."

"Swimming is easy for us —"

"Everything is easy for you," I griped.

He waited, his expression amused.

"I won't interrupt again, I promise."

He chuckled darkly, and finished his sentence. "Because, technically, we don't need to breathe."

"You —"

"No, no, you promised." He laughed, putting his cold finger lightly to my lips. "Do you want to hear the story or not?"

"You can't spring something like that on me, and then expect me not to say anything," I mumbled against his finger.

He lifted his hand, moving it to rest against my neck. The speed of my heart reacted to that, but I persisted.

"You don't have to breathe?" I demanded.

"No, it's not necessary. Just a habit." He shrugged.

"How long can you go… without breathing?"

"Indefinitely, I suppose; I don't know. It gets a bit uncomfortable — being without a sense of smell."

"A bit uncomfortable," I echoed.

I wasn't paying attention to my own expression, but something in it made him grow somber. His hand dropped to his side and he stood very still, his eyes intent on my face. The silence lengthened. His features were immobile as stone.

"What is it?" I whispered, touching his frozen face.

His face softened under my hand, and he sighed. "I keep waiting for it to happen."

"For what to happen?"

"I know that at some point, something I tell you or something you see is going to be too much. And then you'll run away from me, screaming as you go." He smiled half a smile, but his eyes were serious. "I won't stop you. I want this to happen, because I want you to be safe. And yet, I want to be with you. The two desires are impossible to reconcile…" He trailed off, staring at my face. Waiting.

"I'm not running anywhere," I promised.

"We'll see," he said, smiling again.

I frowned at him. "So, go on — Carlisle was swimming to France."

He paused, getting back into his story. Reflexively, his eyes flickered to another picture — the most colorful of them all, the most ornately framed, and the largest; it was twice as wide as the door it hung next to. The canvas overflowed with bright figures in swirling robes, writhing around long pillars and off marbled balconies. I couldn't tell if it represented Greek mythology, or if the characters floating in the clouds above were meant to be biblical.

"Carlisle swam to France, and continued on through Europe, to the universities there. By night he studied music, science, medicine — and found his calling, his penance, in that, in saving human lives." His expression became awed, almost reverent. "I can't adequately describe the struggle; it took Carlisle two centuries of torturous effort to perfect his self-control. Now he is all but immune to the scent of human blood, and he is able to do the work he loves without agony. He finds a great deal of peace there, at the hospital…" Edward stared off into space for a long moment. Suddenly he seemed to recall his purpose. He tapped his finger against the huge painting in front of us.

"He was studying in Italy when he discovered the others there. They were much more civilized and educated than the wraiths of the London sewers."

He touched a comparatively sedate quartet of figures painted on the highest balcony, looking down calmly on the mayhem below them. I examined the grouping carefully and realized, with a startled laugh, that I recognized the golden-haired man.

"Solimena was greatly inspired by Carlisle's friends. He often painted them as gods," Edward chuckled. "Aro, Marcus, Caius," he said, indicating the other three, two black-haired, one snowy-white. "Nighttime patrons of the arts."

"What happened to them?" I wondered aloud, my fingertip hovering a centimeter from the figures on the canvas.

"They're still there." He shrugged. "As they have been for who knows how many millennia. Carlisle stayed with them only for a short time, just a few decades. He greatly admired their civility, their refinement, but they persisted in trying to cure his aversion to 'his natural food source,' as they called it. They tried to persuade him, and he tried to persuade them, to no avail. At that point, Carlisle decided to try the New World. He dreamed of finding others like himself. He was very lonely, you see.

"He didn't find anyone for a long time. But, as monsters became the stuff of fairy tales, he found he could interact with unsuspecting humans as if he were one of them. He began practicing medicine. But the companionship he craved evaded him; he couldn't risk familiarity.

"When the influenza epidemic hit, he was working nights in a hospital in Chicago. He'd been turning over an idea in his mind for several years, and he had almost decided to act — since he couldn't find a companion, he would create one. He wasn't absolutely sure how his own transformation had occurred, so he was hesitant. And he was loath to steal anyone's life the way his had been stolen. It was in that frame of mind that he found me. There was no hope for me; I was left in a ward with the dying. He had nursed my parents, and knew I was alone. He decided to try…"

His voice, nearly a whisper now, trailed off. He stared unseeingly through the west windows. I wondered which images filled his mind now, Carlisle's memories or his own. I waited quietly.

When he turned back to me, a gentle angel's smile lit his expression.

"And so we've come full circle," he concluded.

"Have you always stayed with Carlisle, then?" I wondered.

"Almost always." He put his hand lightly on my waist and pulled me with him as he walked through the door. I stared back at the wall of pictures, wondering if I would ever get to hear the other stories.

Edward didn't say any more as we walked down the hall, so I asked, "Almost?"

He sighed, seeming reluctant to answer. "Well, I had a typical bout of rebellious adolescence — about ten years after I was… born… created, whatever you want to call it. I wasn't sold on his life of abstinence, and I resented him for curbing my appetite. So I went off on my own for a time."

"Really?" I was intrigued, rather than frightened, as I perhaps should have been.

He could tell. I vaguely realized that we were headed up the next flight of stairs, but I wasn't paying much attention to my surroundings.

"That doesn't repulse you?"

"No."

"Why not?"

"I guess… it sounds reasonable."

He barked a laugh, more loudly than before. We were at the top of the stairs now, in another paneled hallway.

"From the time of my new birth," he murmured, "I had the advantage of knowing what everyone around me was thinking, both human and non-human alike. That's why it took me ten years to defy Carlisle — I could read his perfect sincerity, understand exactly why he lived the way he did.

"It took me only a few years to return to Carlisle and recommit to his vision. I thought I would be exempt from the… depression… that accompanies a conscience. Because I knew the thoughts of my prey, I could pass over the innocent and pursue only the evil. If I followed a murderer down a dark alley where he stalked a young girl — if I saved her, then surely I wasn't so terrible."

I shivered, imagining only too clearly what he described — the alley at night, the frightened girl, the dark man behind her. And Edward, Edward as he hunted, terrible and glorious as a young god, unstoppable. Would she have been grateful, that girl, or more frightened than before?

"But as time went on, I began to see the monster in my eyes. I couldn't escape the debt of so much human life taken, no matter how justified. And I went back to Carlisle and Esme. They welcomed me back like the prodigal. It was more than I deserved."

We'd come to a stop in front of the last door in the hall.

"My room," he informed me, opening it and pulling me through.

His room faced south, with a wall-sized window like the great room below.

The whole back side of the house must be glass. His view looked down on the winding Sol Duc River, across the untouched forest to the Olympic Mountain range. The mountains were much closer than I would have believed.

The western wall was completely covered with shelf after shelf of CDs.

His room was better stocked than a music store. In the corner was a sophisticated-looking sound system, the kind I was afraid to touch because I'd be sure to break something. There was no bed, only a wide and inviting black leather sofa. The floor was covered with a thick golden carpet, and the walls were hung with heavy fabric in a slightly darker shade.

"Good acoustics?" I guessed.

He chuckled and nodded.

He picked up a remote and turned the stereo on. It was quiet, but the soft jazz number sounded like the band was in the room with us. I went to look at his mind-boggling music collection.

"How do you have these organized?" I asked, unable to find any rhyme or reason to the titles.

He wasn't paying attention.

"Ummm, by year, and then by personal preference within that frame," he said absently.

I turned, and he was looking at me with a peculiar expression in his eyes.

"What?"

"I was prepared to feel… relieved. Having you know about everything, not needing to keep secrets from you. But I didn't expect to feel more than that. I like it. It makes me… happy." He shrugged, smiling slightly.

"I'm glad," I said, smiling back. I'd worried that he might regret telling me these things. It was good to know that wasn't the case.

But then, as his eyes dissected my expression, his smile faded and his forehead creased.

"You're still waiting for the running and the screaming, aren't you?" I guessed.

A faint smile touched his lips, and he nodded.

"I hate to burst your bubble, but you're really not as scary as you think you are. I don't find you scary at all, actually," I lied casually.

He stopped, raising his eyebrows in blatant disbelief. Then he flashed a wide, wicked smile.

"You really shouldn't have said that," he chuckled.

He growled, a low sound in the back of his throat; his lips curled back over his perfect teeth. His body shifted suddenly, half-crouched, tensed like a lion about to pounce.

I backed away from him, glaring.

"You wouldn't."

 "

I didn't see him leap at me — it was much too fast. I only found myself suddenly airborne, and then we crashed onto the sofa, knocking it into the wall. All the while, his arms formed an iron cage of protection around me — I was barely jostled. But I still was gasping as I tried to right myself.

He wasn't having that. He curled me into a ball against his chest, holding me more securely than iron chains. I glared at him in alarm, but he seemed well in control, his jaw relaxed as he grinned, his eyes bright only with humor.

"You were saying?" he growled playfully.

"That you are a very, very terrifying monster," I said, my sarcasm marred a bit by my breathless voice.

"Much better," he approved.

"Um." I struggled. "Can I get up now?"

He just laughed.

"Can we come in?" a soft voice sounded from the hall.

I struggled to free myself, but Edward merely readjusted me so that I was somewhat more conventionally seated on his lap. I could see it was Alice, then, and Jasper behind her in the doorway. My cheeks burned, but Edward seemed at ease.

"Go ahead." Edward was still chuckling quietly.

Alice seemed to find nothing unusual in our embrace; she walked — almost danced, her movements were so graceful — to the center of the room, where she folded herself sinuously onto the floor. Jasper, however, paused at the door, his expression a trifle shocked. He stared at Edward's face, and I wondered if he was tasting the atmosphere with his unusual sensitivity.

"It sounded like you were having Bella for lunch, and we came to see if you would share," Alice announced.

I stiffened for an instant, until I realized Edward was grinning — whether at her comment or my response, I couldn't tell.

"Sorry, I don't believe I have enough to spare," he replied, his arms holding me recklessly close.

"Actually," Jasper said, smiling despite himself as he walked into the room, "Alice says there's going to be a real storm tonight, and Emmett wants to play ball. Are you game?"

The words were all common enough, but the context confused me. I gathered that Alice was a bit more reliable than the weatherman, though.

Edward's eyes lit up, but he hesitated.

"Of course you should bring Bella," Alice chirped. I thought I saw Jasper throw a quick glance at her.

"Do you want to go?" Edward asked me, excited, his expression vivid.

"Sure." I couldn't disappoint such a face. "Um, where are we going?"

"We have to wait for thunder to play ball — you'll see why," he promised.

"Will I need an umbrella?"

They all three laughed aloud.

"Will she?" Jasper asked Alice.

"No." She was positive. "The storm will hit over town. It should be dry enough in the clearing."

"Good, then." The enthusiasm in Jasper's voice was catching, naturally. I found myself eager, rather than scared stiff.

"Let's go see if Carlisle will come." Alice bounded up and to the door in a fashion that would break any ballerina's heart.

"Like you don't know," Jasper teased, and they were swiftly on their way.

Jasper managed to inconspicuously close the door behind them.

"What will we be playing?" I demanded.

"You will be watching," Edward clarified. "We will be playing baseball."

I rolled my eyes. "Vampires like baseball?"

"It's the American pastime," he said with mock solemnity.

16

16. CARLISLE

Anh dẫn tôi quay lại căn phòng anh đã chỉ là phòng làm việc của Carlisle. Anh dừng ngoài cửa trong chốc lát.

"Vào đi,  Giọng Carlisle mời.

Edward mở cửa bước vào căn phòng trần cao, có cửa sổ cao, quay về hướng tây. Các bức tường cũng được ốp ván, bằng gỗ sẫm màu hơn thật nổi. Hầu hết vách tường đều bị chiếm chỗ bởi mấy kệ sách cao ngất, vượt quá  đầu tôi nhiều sách chưa từng thấy ở đâu ngoài thư viện.

Carlisle ngồi trong cái ghế da sau cái bàn khổng lồ bằng gỗ gụ.  Ông vừa đặt dây đánh dấu trang sách vào trang giấy của quyển sách dầy cộm trên tay.  Căn phòng y như phòng của một vị trưởng khoa trường đại học trong trí tưởng tượng tôi – chỉ có điều Carlisle quá trẻ để hợp với chức vụ đó.

“Ta có thể giúp gì cho hai con?" ông đứng lên, thân mật hỏi.

"Con muốn cho Bella xem vài sự kiện của nhà mình, " Edward nói. "Ừm, thực ra là sự kiện của cha.”

"Tụi cháu không định làm phiền bác, " tôi tạ lỗi.

"Không chút nào đâu. Các con bắt đầu từ chỗ nào?"

"Waggoner, " Edward trả lời, đặt nhẹ một tay lên vai tôi và xoay tôi vòng quanh để nhìn về phía cửa vừa mới đi qua. Mỗi lần anh chạm vào tôi, ngay cả khi hững hờ nhất, tim tôi vẫn đập thình thịch.  Còn xấu hổ hơn vì có Carlisle ở đó.

Bức tường chúng tôi đang đối mặt khác với những bức tường khác. Thay cho kệ sách, bức tường này đầy các bức tranh được đóng khung đủ kích cỡ, một số màu sắc rực rỡ, số khác lại là tranh một màu buồn tẻ. Tôi tìm xem bộ sưu tập này có gì chung về lô-gích hay chung về chủ đề không, nhưng trong lúc xem xét vội vã, tôi chẳng thấy gì.

Edward kéo tôi về phía góc trái ngoài cùng, đặt tôi đứng trước một bức sơn dầu vuông nhỏ viền khung gỗ trơn. Bức này không nổi bật giữa những bức tranh lớn, rực rỡ hơn; nó được vẽ bằng các tông màu nâu đỏ, mô tả một thành phố thu nhỏ đầy mái nhà dốc nghiêng, với các tháp hình chóp mảnh dẻ ở đỉnh một vài tháp canh rải rác. Một dòng sông rộng chảy phía trước tiền cảnh, bắc ngang bởi một cây cầu bên trên có xây các kiến trúc giống như những thánh đường nhỏ xíu.

“Luân Đôn trong thập kỷ 1650, " Edward nói.

“Luân Đôn của thời thiếu niên của ta, " Carlisle thêm, đứng cách chúng tôi vài bước chân ở phía sau. Tôi rụt cổ; tôi không nghe tiếng chân ông đến gần. Edward siết tay tôi.

“Cha kể chuyện đó nhé?" Edward hỏi. Tôi hơi xoay người để xem phản ứng của Carlisle. Ông bắt gặp ánh nhìn của tôi và mỉm cười. "Ta muốn vậy lắm, " ông trả lời. " nhưng thực ra ta hơi muộn rồi. Bệnh viện gọi sáng nay - bác sĩ Snow nghỉ ốm. Hơn nữa, con biết rõ mấy chuyện này như ta mà, " ông nói thêm, cười toe toét với Edward.

Thật là một sự kết hợp kỳ lạ khó chấp nhận được mối quan tâm hàng ngày của vị bác sĩ trong thành phố bị kẹt giữa một cuộc thảo luận về những ngày đầu đời của ông Luân Đôn vào thế kỷ 17.

Cũng thật bất an khi biết rằng ông nói to thành tiếng chỉ vì tôi mà thôi.

Sau khi cười thân thiện lần nữa với tôi, Carlisle rời khỏi phòng.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh nhỏ mô tả quê nhà của Carlisle hồi lâu.

"Vậy đã xảy ra chuyện gì?" cuối cùng thì tôi cũng hỏi, ngước lên nhìn vào Edward, đang theo dõi tôi. "khi ông nhận ra chuyện đã xảy ra với mình?"

Anh liếc nhìn trở lại các bức hoạ, và tôi nhìn theo để coi tấm hình nào đang làm anh quan tâm. Đó là một tấm phong cảnh lớn hơn với sắc thu u ám – một bãi cỏ râm bóng trống trơn trong một khu rừng, với đỉnh núi cao lô nhô hiểm trở xa xa.

"Khi ông biết mình đã trở thành cái gì, " Edward nói lặng lẽ, "ông ghê tởm điều đó. Ông đã cố tự sát. Nhưng điều đó không dễ thực hiện. "

"Như thế nào ?" tôi không định nói to điều đó, nhưng lời đã buột ra vì bàng hoàng.

"Ông đã nhảy từ đỉnh núi cao xuống, " Edward nói với tôi, giọng anh bình thản. "Ông đã cố nhấn chìm mình trong đại dương ... nhưng ông ̣đang ở giai đoạn đầu của cuộc đời mới, nên rất mạnh. Thật ngạc nhiên ông có thể cưỡng lại ... chuyện ăn uống ... khi vẫn còn chưa biết gì. Bản năng mạnh hơn nên chi phối mọi thứ. Nhưng ông ghê tởm bản thân đến nỗi ông có sức mạnh để ráng nhịn ăn để chết đói.”

“Có làm được không?" giọng tôi yếu ớt.

"Không, có rất ít cách có thể làm chúng tôi chết.”

Tôi mở miệng để hỏi, nhưng anh nói trước khi tôi có thể làm được.

"Thế là ông rất đói kinh khủng, và cuối cùng yếu đi. Ông lang thang tránh xa đám đông hết mức có thể, nhận thấy cả ý chí của mình cũng suy yếu theo.

Hàng tháng trời ông lang thang trong đêm, tìm nơi vắng vẻ nhất, căm ghét bản thân.

"Rồi một đêm nọ, một bầy nai đi qua nơi ẩn náu của ông. Ông đã khát dữ dội đến nỗi ông đã tấn công chúng mà không hề suy nghĩ. Sức mạnh hồi phục và ông nhận ra mình có thể không làm loài quái vật gớm guốc mình sợ hãi.

Chẳng phải trong cuộc sống trước, ông chẳng từng ăn thịt nai đó sao? Trong những tháng sau, triết lý sống mới của ông đã được hình thành. Ông có thể sống mà không cần làm ác quỷ. Ông lại phát hiện ra khả năng của mình.

"Ông bắt đầu sử dụng thời gian tốt hơn.  Ông vẫn luôn thông minh, hiếu học. Bây giờ ông có thời gian vô hạn trước mắt. Ông học ban đêm, lập kế hoạch vào ban ngày. Ông đã bơi đến Pháp và - "

"Ông ấy đã bơi đến Pháp ?"

“Mọi người bơi qua kênh hoài mà, Bella, " anh kiên nhẫn nhắc tôi.

"Đúng vậy, em biết. Nhưng nghe có vẻ lạ trong hoàn cảnh đó. Tiếp tục đi anh. "

"Bơi lội rất dễ đối với bọn anh - "

Với anh thì gì cũng dễ, " tôi chọc.

Anh đợi, vẻ mặt anh thích thú.

"Em sẽ không ngắt lời nữa đâu, hứa đó. "

Anh ỡm ờ cười khúc khích, rồi nói hết câu. " vì, về mặt kỹ thuật, bọn anh không cần thở. "

"Anh - "

"Không, không, em đã hứa rồi mà. " Anh cười, đặt nhẹ ngón tay lạnh của mình lên môi tôi. Em có muốn nghe kể chuyện không chứ?"

Anh không thể đột ngột thông báo một chuyện như vậy rồi mong em sẽ không nói gì hết, " tôi lầm bầm dưới ngón tay anh.

Anh đưa tay lên, đặt vào cổ tôi. Tim tôi loạn nhịp, nhưng tôi vẫn cứ khăng khăng.

“Anh không cần thở?" tôi hỏi.

"Không, không cần thiết. Chỉ là thói quen. " Anh nhún vai.

“Anh có thể không thở trong bao lâu?"

"Bao lâu cũng được, anh nghĩ vậy; anh không biết. Hơi khó chịu – khi không cảm nhận được mùi. "

"Hơi khó chịu, " tôi lặp lại.

Tôi không chú ý tới vẻ mặt mình, nhưng cái gì đó trong đó làm anh trở nên u sầu. Tay anh rớt xuống bên hông và anh đứng yên không nhúc nhích, mắt anh chăm chú nhìn mặt tôi. Im lặng kéo dài. Nét mặt anh bất động như đá.

"Gì vậy?" tôi thì thầm, sờ vào khuôn mặt cứng đờ của anh.

Mặt anh dịu lại dưới bàn tay tôi, và anh thở dài. " Anh cứ chờ chuyện đó xảy ra. "

"Chờ chuyện gì xảy ra ?"

"Anh biết là vào một lúc nào đó, chuyện anh kể em nghe hoặc điều em nhìn thấy sẽ là quá mức chịu đựng. Và rồi em sẽ chạy trốn anh, vừa chạy vừa gào thét. " Anh cười nhếch miệng, nhưng mắt anh đáng sợ. "Anh sẽ không ngăn em đâu. Anh muốn điều này xảy ra, vì anh muốn em được an toàn. Thế mà, anh lại muốn sống bên em. Hai ham muốn này không thể nào hoà hợp được... " giọng anh nhỏ dần, nhìn mặt tôi. Chờ đợi.

"Em sẽ chẳng chạy trốn đi đâu hết, " tôi hứa.

"Để xem, " anh nói, lại mỉm cười.

Tôi cau mày khó chịu với anh. "Nè, tiếp tục đi - Carlisle bơi đến Pháp. "

Anh dừng lại, quay lại với câu chuyện của mình. Mắt anh lơ đãng nhìn sang một bức tranh khác – bức tranh nhiều màu sắc nhất, được đóng khung trang trí cầu kỳ nhất, và là bức lớn nhất; To gấp hai lần cánh cửa bên cạnh nó. Bức tranh toàn những người xinh đẹp mặc váy xoè,  quằn quại quanh những cây cột dài và ngoài ban-công cẩm thạch. Tôi không biết bức tranh miêu tả truyện thần thoại Hy Lạp, hay các nhân vật bồng bềnh trên mây thuộc về kinh thánh.

"Carlisle đã bơi đến Pháp, rồi tiếp tục rong duổi suốt Châu Âu, đến các trường đại học ở đó. Ban đêm ông học nhạc, khoa học, y học - và tìm thấy thiên hướng của mình, sự sám hối của mình, trong việc cứu người.”  Vẻ mặt của anh trở thành kính phục, hầu như tôn kính. "Anh không có lời nào có thể tả xiết cuộc đấu tranh đó; Carlisle đã mất hai thế kỷ gắng sức khổ sở để hoàn thiện khả năng tự chủ. Bây giờ ông hoàn toàn miễn dịch với mùi máu người, nên ông có thể làm được công việc ông yêu thích mà không khổ sở.  Ông tìm thấy sự bình yên vô bờ nơi đó, ở bệnh viện.” Edward nhìn vào khoảng không một hồi lâu. Bất ngờ anh có vẻ nhớ lại mục đích của mình. Anh gõ ngón tay vào bức tranh khổng lồ trước mặt.

"Ông đang học ở Ý lúc khám phá ra có người khác ở đó. Họ văn minh và có giáo dục hơn nhiều so với bọn ma trong đường cống Luân Đôn. "

Anh sờ vào nhóm bốn người khá bình thản được vẽ trên ban-công cao nhất, đang bình thản nhìn xuống sự hỗn loạn bên dưới họ. Tôi nhìn kỹ nhóm người này giật mình cười, nhận ra người đàn ông có mái tóc vàng óng.

"Solimena được truyền cảm hứng rất nhiều từ bạn bè Carlisle.  Ông ta thường vẽ họ như các vị thần, " Edward cười khúc khích. "Aro, Marcus, Caius, " anh nói, chỉ vào ba người kia, hai người tóc đen, một người tóc trắng như bông. “những người tài trợ nghệ thuật ban đêm. "

"Đã xảy ra chuyện gì với họ ?" tôi hỏi thành tiếng, đầu ngón tay tôi rà trên những hình người trên vải khoảng một xăng - ti - mét.

"Họ vẫn ở đó. " anh nhún vai. "Nđã từng ở đó, nào ai biết, đã bao nhiêu thiên niên kỷ. Carlisle chỉ ở với họ trong một thời gian ngắn, chỉ vài thập niên. Ông vô cùng khâm phục sự lịch sự của họ, sự tao nhã của họ, nhưng họ cứ nhất quyết cố chữa căn bệnh ác cảm của ông đối với “nguồn thức ăn tự nhiên”, họ gọi vậy. Họ cố thuyết phục ông, còn ông cố thuyết phục họ, chẳng có kết quả.  Đến lúc đó, Carlisle quyết định tìm thế giới mới. Ông mơ ước sẽ tìm ra những người giống mình. Ông thật cô đơn, em thấy đó.

"Ông chẳng tìm thấy ai trong một thời gian dài.  Nhưng, vì quái vật đã trở thành thứ trong chuyện cổ tích, nên ông thấy mình có thể tiếp xúc với những người không ngờ vực như thể ông là người trong bọn. Ông bắt đầu hành nghề y. Nhưng tình bè bạn mà ông khao khát luôn né tránh ông; ông không dám quá thân thiết với ai cả.

"Khi dịch cúm hoành hành, ông đang làm ca đêm trong một bệnh viện ở Chicago. Ông đã trăn trở mấy năm trời một ý tưởng và ông hầu như quyết định sẽ hành động - vì không thể tìm ra bạn, ông sẽ tạo ra một người bạn. Ông không hoàn toàn chắc chắn chuyện biến đổi của mình đã xảy ra như thế nào, nên ông do dự. Và ông không muốn cướp đi cuộc đời của người khác như đời ông đã bị cướp đi. Chính trong trạng thái tâm lý đó, ông phát hiện ra anh. Anh không còn chút hy vọng nào; anh bị bỏ cho chết trong một căn phòng. Ông đã săn sóc cho cha mẹ anh, nên biết anh chỉ còn một thân một mình. Ông quyết định thử ..."

Giọng anh, bây giờ gần như là tiếng thì thầm, nhỏ dần. Anh nhìn chằm chằm mà chẳng thấy gì qua cửa sổ ở hướng tây. Tôi tự hỏi tâm trí anh đang nhìn thấy gì, kỷ niệm của Carlisle hay của riêng anh. Tôi lặng lẽ chờ đợi.

Khi anh quay về phía tôi, nụ cười thiên thần dịu dàng bừng sáng khuôn mặt anh.

"Và thế là mình đã đi hết một vòng rồi,” anh kết luận.

"Anh luôn ở với Carlisle à?" tôi ngạc nhiên.

"Hầu như luôn luôn. " anh đặt nhẹ tay vào eo tôi và kéo tôi theo anh khi anh bước qua cửa. Tôi quay nhìn chằm chằm vào bức tường treo tranh, tự hỏi bao giờ mình lại được nghe những câu chuyện khác nữa.

Edward không nói gì nữa khi chúng tôi đi xuống phòng khách, vì vậy tôi hỏi, "Hầu như ?"

Anh thở dài, có vẻ không muốn trả lời. "Ừm, anh trải qua thời kỳ nổi loạn của tuổi mới lớn điển hình - khoảng mười năm sau khi anh được.. sinh ra ... tạo ra, em muốn gọi nó sao cũng được. Anh không thấy cách sống kiêng nhịn của ông là hay ho, và anh tức vì ông hạn chế sự ngon miệng của anh. Nên anh bỏ ra sống một mình một thời gian. "

"Thật à?" tôi cảm thấy thu hút, chớ không sợ hãi, như lẽ ra phải vậy.

Anh biết vậy. Tôi mơ hồ nhận ra chúng tôi đang bước lên cầu thang tầng trên, nhưng tôi không quan tâm lắm đến xung quanh.

"Chuyện đó không làm anh ghê tởm sao?"

"Không. "

"Tại sao lại không?"

"Anh nghĩ ... vậy mới đúng. "

Anh cười to, to hơn trước đây. Bây giờ chúng tôi đang ở đầu cầu thang, trong một hành lang ốp ván khác.

"Tlúc mới sinh ra trong cuộc đời mới anh thì thầm, "anh đã có thuận lợi vì đọc được suy nghĩ của những người xung quanh, cả con người lẫn không phải con người.  Đó là lý do tại sao phải mất mười năm anh mới chống lại Carlisle - anh có thể đọc được sự chân thành hoàn toàn của ông, hiểu lý do tại sao ông sống như vậy.

Anh chỉ mất vài năm là lại quay về với Carlisle và sống theo cách của ông lần nữa. Anh nghĩ mình chẳng bao giờ phải ... phiền muộn ... thứ đi kèm với lương tâm. Vì anh biết suy nghĩ của con mồi mình, anh có thể bỏ qua người vô tội và chỉ theo đuổi kẻ xấu. Nếu anh đi theo một kẻ giết người xuống con hẻm tối tăm khi hắn đang lén theo một thiếu nữ - nếu anh cứu cô ấy, thì chắc chắn anh sẽ không kinh khủng lắm. "

Tôi rùng mình, tưởng tượng quá sức rõ ràng điều anh mô tả - con hẻm trong đêm, cô gái sợ hãi, người đàn ông xấu xa sau lưng. Và Edward, Edward khi săn, khủng khiếp và lộng lẫy như một vị thần trẻ trung, không ai có thể ngăn chặn được. Cô ấy sẽ biết ơn, cô gái ấy, hay khiếp sợ hơn?

"Nhưng khi thời gian trôi qua, anh bắt đầu nhìn thấy cái ác trong mắt mình. Anh không thể trốn được món nợ đã cướp đi nhiều sinh mạng, dù hợp lý đến đâu cũng vậy. Nên anh đã  quay lại với Carlisle và Esme. Họ chào đón anh như đứa con hoang toàng trở về. Hơn là anh xứng được thế. "

Chúng tôi dừng lại trước cánh cửa cuối cùng trong hành lang.

"Phòng anh, " anh báo cho tôi biết, mở cửa rồi kéo tôi vào.

Phòng anh hướng về phía nam, có cửa sổ bằng nguyên vách tường y như phòng lớn bên dưới.

Toàn bộ phía sau của căn nhà hẳn bằng kính hết. Phòng anh nhìn xuống dòng Sol Duc uốn lượn, băng qua khu rừng nguyên sơ đến dãy Olympic Mountain.  Núi trông gần hơn tôi mường tượng.

Bức tường phía tây được phủ kín hết kệ này đến kệ khác đựng đĩa CD.

Phòng anh còn chứa nhiều đĩa hơn cả một cửa hàng băng đĩa nhạc. Trong góc phòng là một hệ thống âm thanh có vẻ phức tạp, loại tôi sợ đụng vào vì chắc chắn sẽ làm hư cái gì đó. Không có giường, chỉ một chiếc ghế xô - pha bọc da đen lôi cuốn. Sản nhà được phủ thảm vàng dầy, và các bức tường được treo màn dầy hơi tối màu hơn .

"Để âm thanh được hay?" tôi đoán.

Anh cười khúc khích gật đầu.

Anh cầm đồ điều khiển rồi bật dàn âm thanh nổi. Thật êm, nhưng bài jazz nhẹ nhàng nghe như thể ban nhạc đang ở trong phòng với chúng tôi. Tôi lướt qua nhìn bộ sưu tập đĩa nhạc không thể tin được của anh.

"Anh sắp xếp mấy cái này  theo kiểu nào?" tôi hỏi, không thể tìm ra vần hay cách sắp xếp tựa đĩa.

Anh không chú ý.

"Ummm, theo năm, rồi theo sở thích cá nhân, " anh lơ đãng nói.

Tôi quay lại, và anh đang nhìn tôi với ánh mắt thật khác thường.

"Gì vậy?"

"Anh đã chuẩn bị tinh thần để cảm thấy ... nhẹ nhõm. Cho em biết mọi thứ, không cần giấu bí mật với em. Nhưng anh không ngờ lại cảm thấy nhiều hơn thế. Anh thích thế. Điều này làm anh ...hạnh phúc. " anh nhún vai, hơi mỉm cười.

"Em mừng khi thấy anh cảm thấy vậy, " tôi nói, mỉm cười trở lại. Tôi đã lo anh có thể hối tiếc vì đã kể tôi nghe những chuyện này. Thật tuyệt khi biết không phải vậy.

Nhưng rồi, khi mắt anh phân tích tỉ mỉ vẻ mặt tôi, nụ cười anh nhạt phai và trán anh nhăn lại.

“Anh vẫn còn chờ vụ vừa chạy vừa gào thét, phải không?" tôi đoán.

Nụ cười yếu ớt hiện trên môi anh, và anh gật đầu.

"Em ghét phải làm anh phải thất vọng, nhưng anh chẳng ghê rợn như anh nghĩ. Em chẳng thấy anh ghê rợn chút nào cả, thiệt đó, " tôi nói dối tự nhiên.

Anh dừng lại, nhướng mày nghi ngờ thấy rõ. Sau đó anh nhoẻn một nụ cười toe toét, ranh mãnh.

“Em đúng ra không nên nói vậy, " anh cười khúc khích.

Anh gầm gừ, âm thanh trầm trongcổ họng; môi anh cuộn ngược lên để lộ hàm răng hoàn hảo. Cơ thể anh thay đổi đột ngột, gần như thu mình lấy đà, căng thẳng như một con sư tử sắp vồ mồi.

Tôi tránh xa khỏi anh, trừng trừng giận dữ.

“Anh không làm vậy đâu. "

Tôi chẳng hề thấy anh nhảy vào tôi - quá nhanh. Tôi chỉ thấy mình đột ngột được cắp mang đi, rồi cùng rớt xuống ghế xô - pha, tông cái ghế vô tường. Trong lúc đó, cánh tay anh tạo thành cái lồng sắt bảo vệ quanh tôi - tôi chẳng hề bị va đập. Nhưng tôi vẫn thở hổn hển khi cố đứng thẳng.

Anh không để tôi làm vậy. Anh cuộn tròn tôi tì vào ngực anh, ôm tôi chặt hơn cả xích sắt. Tôi nhìn anh trừng trừng hoảng hốt, nhưng anh có vẻ hoàn toàn kiểm soát được mình, hàm anh giãn ra khi anh cười toe toét, mắt anh rực sáng hài hước.

“Em đang nói?" anh gầm gừ khôi hài.

“Là anh là một con quái vật rất, rất khủng khiếp,”  tôi nói, lời chế nhạo mỉa mai giảm giá trị hơn một chút bởi giọng nói đứt quãng.

"Khá hơn rồi, " anh chấp thuận.

".... " tôi loay hoay. "Em ngồi lên được chưa?"

Anh chỉ cười.

"Chúng tôi vào được không?" một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ hành lang.

Tôi cố vùng thoát ra, nhưng Edward chỉ chỉnh lại để tôi ngồi thoải mái hơn trong lòng anh mà thôi. Tôi thấy đó là Alice, rồi, Jasper đang đứng sau cô ở lối vào. Má tôi cháy bỏng, nhưng Edward có vẻ thoải mái.

"Cứ vào. " Edward vẫn còn cười khúc khích thanh thản.

Alice như chẳng thấy có gì bất thường trong chuyện chúng tôi ôm nhau; cô ấy đi - như khiêu vũ, chuyển động của cô thật duyên dáng - đến giữa phòng, nơi cô ngồi xuống yểu điệu lên sàn. Nhưng Jasper dừng lại ở trước cửa, vẻ mặt anh hơi hoảng hốt. Anh nhìn chằm chằm vào mặt Edward, và tôi tự hỏi không biết có phải anh đang cảm nhận bầu không khí với sự mẫn cảm khác thường của anh  không.

"Nghe giống như anh đang mang Bella ra ăn trưa, nên tụi em đến xem anh có cho ké chút không, " Alice công bố.

Tôi cứng đờ trong giây phút, cho đến khi tôi nhận ra Edward đang cười toe toét - không biết do lời bình luận của cô hay do phản ứng của tôi.

"Xin lỗi nhe, nhưng anh không nghĩ mình có đủ nhiều để chia bớt, " anh trả lời, tay anh ôm chặt tôi hơn.

"Thực ra thì, " Jasper nói, mỉm cười do dự bước vào phòng, "Alice nói sắp có một cơn bão ra bão đêm nay, nên Emmett muốn chơi bóng. Anh chơi không?"

Lời nói thì khá bình thường, nhưng ngữ cảnh làm tôi không hiểu. Tuy vậy, tôi suy ra là Alice đáng tin cậy hơn chuyên gia dự báo thời tiết một chút.

Mắt Edward sáng bừng lên, nhưng anh do dự.

"Dĩ nhiên anh nên dẫn theo Bella, " Alice líu lo. Tôi nghĩ mình thấy Jasper liếc nhanh cô.

Em muốn đi không?" Edward hỏi tôi, phấn khích, vẻ mặt anh sôi nổi.

"Chắc chắn rồi. " tôi không thể làm thất vọng một khuôn mặt như vậy. " ờ..., mình sẽ đi đâu?"

"Mình phải chờ sấm mới chơi bóng được - em sẽ biết vì sao lại vậy, " anh hứa.

"Em có cần dù không?"

Cả ba người đều cười ầm lên.

"Cô ấy có cần không?" Jasper hỏi Alice.

"Không. " cô nàng chắc chắn. “Bão sẽ vào thành phố. Trong đồng cỏ sẽ không có mưa. "

"Vậy thì tốt. " Nhiệt tình trong giọng của Jasper tự nhiên lây lan sang người khác. Tôi thấy mình háo hức, chớ không sợ cứng người.

"Mình đi xem thử coi Carlisle đi được không. " Alice nhảy ra cửa bằng dáng vẻ có thể làm diễn viên ba lê nào cũng phải đau khổ.

"Làm như em không biết vậy, " Jasper trêu chọc, và họ đã nhanh chóng ra đi.

Jasper ráng kín đáo đóng cửa sau lưng mình.

"Mình sẽ chơi gì?" tôi hỏi.

Em sẽ ngồi xem, " Edward giải thích. "Bọn anh sẽ chơi bóng chày. "

Tôi trợn tròn mắt. “Ma cà rồng thích bóng chày à?"

"Đó là trò giải trí của Mỹ, " anh giả vờ nghiêm trang

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.