Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
(12)
Twilight 5. BLOOD TYPE
Chạng vạng 5. Nhóm máu
I made my way to English in a daze. I didn't even realize when I first walked in that class had already started. "Thank you for joining us, Miss Swan," Mr. Mason said in a disparaging tone. I flushed and hurried to my seat.
Tôi mê mụ đi về phía lớp tiếng Anh. Thậm chí không hề nhận ra là giờ học đã bắt đầu khi mới bước vào lớp. "Cảm ơn vì đã tham gia cùng chúng tôi, cô Swan, " thầy Mason nói với vẻ không hài lòng. Tôi đỏ mặt vội vã vào ghế ngồi.
5

5. BLOOD TYPE

I made my way to English in a daze. I didn't even realize when I first walked in that class had already started.

"Thank you for joining us, Miss Swan," Mr. Mason said in a disparaging tone.

I flushed and hurried to my seat.

It wasn't till class ended that I realized Mike wasn't sitting in his usual seat next to me. I felt a twinge of guilt. But he and Eric both met me at the door as usual, so I figured I wasn't totally unforgiven. Mike seemed to become more himself as we walked, gaining enthusiasm as he talked about the weather report for this weekend. The rain was supposed to take a minor break, and so maybe his beach trip would be possible. I tried to sound eager, to make up for disappointing him yesterday. It was hard; rain or no rain, it would still only be in the high forties, if we were lucky.

The rest of the morning passed in a blur. It was difficult to believe that I hadn't just imagined what Edward had said, and the way his eyes had looked. Maybe it was just a very convincing dream that I'd confused with reality. That seemed more probable than that I really appealed to him on any level.

So I was impatient and frightened as Jessica and I entered the cafeteria.

I wanted to see his face, to see if he'd gone back to the cold, indifferent person I'd known for the last several weeks. Or if, by some miracle, I'd really heard what I thought I'd heard this morning. Jessica babbled on and on about her dance plans — Lauren and Angela had asked the other boys and they were all going together — completely unaware of my inattention.

Disappointment flooded through me as my eyes unerringly focused on his table. The other four were there, but he was absent. Had he gone home? I followed the still-babbling Jessica through the line, crushed. I'd lost my appetite — I bought nothing but a bottle of lemonade. I just wanted to go sit down and sulk.

"Edward Cullen is staring at you again," Jessica said, finally breaking through my abstraction with his name. "I wonder why he's sitting alone today."

My head snapped up. I followed her gaze to see Edward, smiling crookedly, staring at me from an empty table across the cafeteria from where he usually sat. Once he'd caught my eye, he raised one hand and motioned with his index finger for me to join him. As I stared in disbelief, he winked.

"Does he mean you?" Jessica asked with insulting astonishment in her voice.

"Maybe he needs help with his Biology homework," I muttered for her benefit. "Um, I'd better go see what he wants."

I could feel her staring after me as I walked away.

When I reached his table, I stood behind the chair across from him, unsure.

"Why don't you sit with me today?" he asked, smiling.

I sat down automatically, watching him with caution. He was still smiling. It was hard to believe that someone so beautiful could be real.

I was afraid that he might disappear in a sudden puff of smoke, and I would wake up.

He seemed to be waiting for me to say something.

"This is different," I finally managed.

"Well…" He paused, and then the rest of the words followed in a rush. "I decided as long as I was going to hell, I might as well do it thoroughly."

I waited for him to say something that made sense. The seconds ticked by.

"You know I don't have any idea what you mean," I eventually pointed out.

"I know." He smiled again, and then he changed the subject. "I think your friends are angry with me for stealing you."

"They'll survive." I could feel their stares boring into my back.

"I may not give you back, though," he said with a wicked glint in his eyes.

I gulped.

He laughed. "You look worried."

"No," I said, but, ridiculously, my voice broke. "Surprised, actually… what brought all this on?"

"I told you — I got tired of trying to stay away from you. So I'm giving up." He was still smiling, but his ocher eyes were serious.

"Giving up?" I repeated in confusion.

"Yes — giving up trying to be good. I'm just going to do what I want now, and let the chips fall where they may." His smile faded as he explained, and a hard edge crept into his voice.

"You lost me again."

The breathtaking crooked smile reappeared.

"I always say too much when I'm talking to you — that's one of the problems."

"Don't worry — I don't understand any of it," I said wryly.

"I'm counting on that."

"So, in plain English, are we friends now?"

"Friends…" he mused, dubious.

"Or not," I muttered.

He grinned. "Well, we can try, I suppose. But I'm warning you now that I'm not a good friend for you." Behind his smile, the warning was real.

"You say that a lot," I noted, trying to ignore the sudden trembling in my stomach and keep my voice even.

"Yes, because you're not listening to me. I'm still waiting for you to believe it. If you're smart, you'll avoid me."

"I think you've made your opinion on the subject of my intellect clear, too." My eyes narrowed.

He smiled apologetically.

"So, as long as I'm being… not smart, we'll try to be friends?" I struggled to sum up the confusing exchange.

"That sounds about right."

I looked down at my hands wrapped around the lemonade bottle, not sure what to do now.

"What are you thinking?" he asked curiously.

I looked up into his deep gold eyes, became befuddled, and, as usual, blurted out the truth.

"I'm trying to figure out what you are."

His jaw tightened, but he kept his smile in place with some effort.

"Are you having any luck with that?" he asked in an offhand tone.

"Not too much," I admitted.

He chuckled. "What are your theories?"

I blushed. I had been vacillating during the last month between Bruce Wayne and Peter Parker. There was no way I was going to own up to that.

"Won't you tell me?" he asked, tilting his head to one side with a shockingly tempting smile.

I shook my head. "Too embarrassing."

"That's really frustrating, you know," he complained.

"No," I disagreed quickly, my eyes narrowing, "I can't imagine why that would be frustrating at all — just because someone refuses to tell you what they're thinking, even if all the while they're making cryptic little remarks specifically designed to keep you up at night wondering what they could possibly mean… now, why would that be frustrating?"

He grimaced.

"Or better," I continued, the pent-up annoyance flowing freely now, "say that person also did a wide range of bizarre things — from saving your life under impossible circumstances one day to treating you like a pariah the next, and he never explained any of that, either, even after he promised. That, also, would be very non-frustrating."

"You've got a bit of a temper, don't you?"

"I don't like double standards."

We stared at each other, unsmiling.

He glanced over my shoulder, and then, unexpectedly, he snickered.

"What?"

"Your boyfriend seems to think I'm being unpleasant to you — he's debating whether or not to come break up our fight." He snickered again.

"I don't know who you're talking about," I said frostily. "But I'm sure you're wrong, anyway."

"I'm not. I told you, most people are easy to read."

"Except me, of course."

"Yes. Except for you." His mood shifted suddenly; his eyes turned brooding. "I wonder why that is."

I had to look away from the intensity of his stare. I concentrated on unscrewing the lid of my lemonade. I took a swig, staring at the table without seeing it.

"Aren't you hungry?" he asked, distracted.

"No." I didn't feel like mentioning that my stomach was already full — of butterflies. "You?" I looked at the empty table in front of him.

"No, I'm not hungry." I didn't understand his expression — it looked like he was enjoying some private joke.

"Can you do me a favor?" I asked after a second of hesitation.

He was suddenly wary. "That depends on what you want."

"It's not much," I assured him.

He waited, guarded but curious.

"I just wondered… if you could warn me beforehand the next time you decide to ignore me for my own good. Just so I'm prepared." I looked at the lemonade bottle as I spoke, tracing the circle of the opening with my pinkie finger.

"That sounds fair." He was pressing his lips together to keep from laughing when I looked up.

"Thanks."

"Then can I have one answer in return?" he demanded.

"One."

"Tell me one theory."

Whoops. "Not that one."

"You didn't qualify, you just promised one answer," he reminded me.

"And you've broken promises yourself," I reminded him back.

"Just one theory — I won't laugh."

"Yes, you will." I was positive about that.

He looked down, and then glanced up at me through his long black lashes, his ocher eyes scorching.

"Please?" he breathed, leaning toward me.

I blinked, my mind going blank. Holy crow, how did he do that?

"Er, what?" I asked, dazed.

"Please tell me just one little theory." His eyes still smoldered at me.

"Um, well, bitten by a radioactive spider?" Was he a hypnotist, too? Or was I just a hopeless pushover?

"That's not very creative," he scoffed.

"I'm sorry, that's all I've got," I said, miffed.

"You're not even close," he teased.

"No spiders?"

"Nope."

"And no radioactivity?"

"None."

"Dang," I sighed.

"Kryptonite doesn't bother me, either," he chuckled.

"You're not supposed to laugh, remember?"

He struggled to compose his face.

"I'll figure it out eventually," I warned him.

"I wish you wouldn't try." He was serious again.

"Because… ?"

"What if I'm not a superhero? What if I'm the bad guy?" He smiled playfully, but his eyes were impenetrable.

"Oh," I said, as several things he'd hinted fell suddenly into place. "I see."

"Do you?" His face was abruptly severe, as if he were afraid that he'd accidentally said too much.

"You're dangerous?" I guessed, my pulse quickening as I intuitively realized the truth of my own words. He was dangerous. He'd been trying to tell me that all along.

He just looked at me, eyes full of some emotion I couldn't comprehend.

"But not bad," I whispered, shaking my head. "No, I don't believe that you're bad."

"You're wrong." His voice was almost inaudible. He looked down, stealing my bottle lid and then spinning it on its side between his fingers. I stared at him, wondering why I didn't feel afraid. He meant what he was saying — that was obvious. But I just felt anxious, on edge… and, more than anything else, fascinated. The same way I always felt when I was near him.

The silence lasted until I noticed that the cafeteria was almost empty.

I jumped to my feet. "We're going to be late."

"I'm not going to class today," he said, twirling the lid so fast it was just a blur.

"Why not?"

"It's healthy to ditch class now and then." He smiled up at me, but his eyes were still troubled.

"Well, I'm going," I told him. I was far too big a coward to risk getting caught.

He turned his attention back to his makeshift top. "I'll see you later, then."

I hesitated, torn, but then the first bell sent me hurrying out the door — with a last glance confirming that he hadn't moved a centimeter.

As I half-ran to class, my head was spinning faster than the bottle cap.

So few questions had been answered in comparison to how many new questions had been raised. At least the rain had stopped.

I was lucky; Mr. Banner wasn't in the room yet when I arrived. I settled quickly into my seat, aware that both Mike and Angela were staring at me.

Mike looked resentful; Angela looked surprised, and slightly awed.

Mr. Banner came in the room then, calling the class to order. He was juggling a few small cardboard boxes in his arms. He put them down on Mike's table, telling him to start passing them around the class.

"Okay, guys, I want you all to take one piece from each box," he said as he produced a pair of rubber gloves from the pocket of his lab jacket and pulled them on. The sharp sound as the gloves snapped into place against his wrists seemed ominous to me. "The first should be an indicator card," he went on, grabbing a white card with four squares marked on it and displaying it. "The second is a four-pronged applicator —" he held up something that looked like a nearly toothless hair pick "— and the third is a sterile micro-lancet." He held up a small piece of blue plastic and split it open. The barb was invisible from this distance, but my stomach flipped.

"I'll be coming around with a dropper of water to prepare your cards, so please don't start until I get to you." He began at Mike's table again, carefully putting one drop of water in each of the four squares. "Then I want you to carefully prick your finger with the lancet…" He grabbed Mike's hand and jabbed the spike into the tip of Mike's middle finger. Oh no. Clammy moisture broke out across my forehead.

"Put a small drop of blood on each of the prongs." He demonstrated, squeezing Mike's finger till the blood flowed. I swallowed convulsively, my stomach heaving.

"And then apply it to the card," he finished, holding up the dripping red card for us to see. I closed my eyes, trying to hear through the ringing  in my ears.

"The Red Cross is having a blood drive in Port Angeles next weekend, so I thought you should all know your blood type." He sounded proud of himself. "Those of you who aren't eighteen yet will need a parent's permission — I have slips at my desk."

He continued through the room with his water drops. I put my cheek against the cool black tabletop and tried to hold on to my consciousness.

All around me I could hear squeals, complaints, and giggles as my classmates skewered their fingers. I breathed slowly in and out through my mouth.

"Bella, are you all right?" Mr. Banner asked. His voice was close to my head, and it sounded alarmed.

"I already know my blood type, Mr. Banner," I said in a weak voice. I was afraid to raise my head.

"Are you feeling faint?"

"Yes, sir," I muttered, internally kicking myself for not ditching when I had the chance.

"Can someone take Bella to the nurse, please?" he called.

I didn't have to look up to know that it would be Mike who volunteered.

"Can you walk?" Mr. Banner asked.

"Yes," I whispered. Just let me get out of here, I thought. I'll crawl.

Mike seemed eager as he put his arm around my waist and pulled my arm over his shoulder. I leaned against him heavily on the way out of the classroom.

Mike towed me slowly across campus. When we were around the edge of the cafeteria, out of sight of building four in case Mr. Banner was watching, I stopped.

"Just let me sit for a minute, please?" I begged.

He helped me sit on the edge of the walk.

"And whatever you do, keep your hand in your pocket," I warned. I was still so dizzy. I slumped over on my side, putting my cheek against the freezing, damp cement of the sidewalk, closing my eyes. That seemed to help a little.

"Wow, you're green, Bella," Mike said nervously.

"Bella?" a different voice called from the distance.

No! Please let me be imagining that horribly familiar voice.

"What's wrong — is she hurt?" His voice was closer now, and he sounded upset. I wasn't imagining it. I squeezed my eyes shut, hoping to die. Or, at the very least, not to throw up.

Mike seemed stressed. "I think she's fainted. I don't know what happened, she didn't even stick her finger."

"Bella." Edward's voice was right beside me, relieved now. "Can you hear me?"

"No," I groaned. "Go away."

He chuckled.

"I was taking her to the nurse," Mike explained in a defensive tone, "but she wouldn't go any farther."

"I'll take her," Edward said. I could hear the smile still in his voice.

"You can go back to class."

"No," Mike protested. "I'm supposed to do it."

Suddenly the sidewalk disappeared from beneath me. My eyes flew open in shock. Edward had scooped me up in his arms, as easily as if I weighed ten pounds instead of a hundred and ten.

"Put me down!" Please, please let me not vomit on him. He was walking before I was finished talking.

"Hey!" Mike called, already ten paces behind us.

Edward ignored him. "You look awful," he told me, grinning.

"Put me back on the sidewalk," I moaned. The rocking movement of his walk was not helping. He held me away from his body, gingerly, supporting all my weight with just his arms — it didn't seem to bother him.

"So you faint at the sight of blood?" he asked. This seemed to entertain him.

I didn't answer. I closed my eyes again and fought the nausea with all my strength, clamping my lips together.

"And not even your own blood," he continued, enjoying himself.

I don't know how he opened the door while carrying me, but it was suddenly warm, so I knew we were inside.

"Oh my," I heard a female voice gasp.

"She fainted in Biology," Edward explained.

I opened my eyes. I was in the office, and Edward was striding past the front counter toward the nurse's door. Ms. Cope, the redheaded front office receptionist, ran ahead of him to hold it open. The grandmotherly nurse looked up from a novel, astonished, as Edward swung me into the room and placed me gently on the crackly paper that covered the brown vinyl mattress on the one cot. Then he moved to stand against the wall as far across the narrow room as possible. His eyes were bright, excited.

"She's just a little faint," he reassured the startled nurse. "They're blood typing in Biology."

The nurse nodded sagely. "There's always one."

He muffled a snicker.

"Just lie down for a minute, honey; it'll pass."

"I know," I sighed. The nausea was already fading.

"Does this happen a lot?" she asked.

"Sometimes," I admitted. Edward coughed to hide another laugh.

"You can go back to class now," she told him.

"I'm supposed to stay with her." He said this with such assured authority that — even though she pursed her lips — the nurse didn't argue it further.

"I'll go get you some ice for your forehead, dear," she said to me, and then bustled out of the room.

"You were right," I moaned, letting my eyes close.

"I usually am — but about what in particular this time?"

"Ditching is healthy." I practiced breathing evenly.

"You scared me for a minute there," he admitted after a pause. His tone made it sound like he was confessing a humiliating weakness. "I thought Newton was dragging your dead body off to bury it in the woods."

"Ha ha." I still had my eyes closed, but I was feeling more normal every minute.

"Honestly — I've seen corpses with better color. I was concerned that I might have to avenge your murder."

"Poor Mike. I'll bet he's mad."

"He absolutely loathes me," Edward said cheerfully.

"You can't know that," I argued, but then I wondered suddenly if he could.

"I saw his face — I could tell."

"How did you see me? I thought you were ditching." I was almost fine now, though the queasiness would probably pass faster if I'd eaten something for lunch. On the other hand, maybe it was lucky my stomach was empty.

"I was in my car, listening to a CD." Such a normal response — it surprised me.

I heard the door and opened my eyes to see the nurse with a cold compress in her hand.

"Here you go, dear." She laid it across my forehead. "You're looking better," she added.

"I think I'm fine," I said, sitting up. Just a little ringing in my ears, no spinning. The mint green walls stayed where they should.

I could see she was about to make me lie back down, but the door opened just then, and Ms. Cope stuck her head in.

"We've got another one," she warned.

I hopped down to free up the cot for the next invalid.

I handed the compress back to the nurse. "Here, I don't need this."

And then Mike staggered through the door, now supporting a sallow-looking Lee Stephens, another boy in our Biology class. Edward and I drew back against the wall to give them room.

"Oh no," Edward muttered. "Go out to the office, Bella."

I looked up at him, bewildered.

"Trust me — go."

I spun and caught the door before it closed, darting out of the infirmary. I could feel Edward right behind me.

"You actually listened to me." He was stunned.

"I smelled the blood," I said, wrinkling my nose. Lee wasn't sick from watching other people, like me.

"People can't smell blood," he contradicted.

"Well, I can — that's what makes me sick. It smells like rust… and salt."

He was staring at me with an unfathomable expression.

"What?" I asked.

"It's nothing."

Mike came through the door then, glancing from me to Edward. The look he gave Edward confirmed what Edward had said about loathing. He looked back at me, his eyes glum.

"You look better," he accused.

"Just keep your hand in your pocket," I warned him again.

"It's not bleeding anymore," he muttered. "Are you going back to class?"

"Are you kidding? I'd just have to turn around and come back."

"Yeah, I guess… So are you going this weekend? To the beach?" While he spoke, he flashed another glare toward Edward, who was standing against the cluttered counter, motionless as a sculpture, staring off into space.

I tried to sound as friendly as possible. "Sure, I said I was in."

"We're meeting at my dad's store, at ten." His eyes flickered to Edward again, wondering if he was giving out too much information. His body language made it clear that it wasn't an open invitation.

"I'll be there," I promised.

"I'll see you in Gym, then," he said, moving uncertainly toward the door.

"See you," I replied. He looked at me once more, his round face slightly pouting, and then as he walked slowly through the door, his shoulders slumped. A swell of sympathy washed over me. I pondered seeing his disappointed face again… in Gym.

"Gym," I groaned.

"I can take care of that." I hadn't noticed Edward moving to my side, but he spoke now in my ear. "Go sit down and look pale," he muttered.

That wasn't a challenge; I was always pale, and my recent swoon had left a light sheen of sweat on my face. I sat in one of the creaky folding chairs and rested my head against the wall with my eyes closed. Fainting spells always exhausted me.

I heard Edward speaking softly at the counter.

"Ms. Cope?"

"Yes?" I hadn't heard her return to her desk.

"Bella has Gym next hour, and I don't think she feels well enough.

Actually, I was thinking I should take her home now. Do you think you could excuse her from class?" His voice was like melting honey. I could imagine how much more overwhelming his eyes would be.

"Do you need to be excused, too, Edward?" Ms. Cope fluttered. Why couldn't I do that?

"No, I have Mrs. Goff, she won't mind."

"Okay, it's all taken care of. You feel better, Bella," she called to me.

I nodded weakly, hamming it up just a bit.

"Can you walk, or do you want me to carry you again?" With his back to the receptionist, his expression became sarcastic.

"I'll walk."

I stood carefully, and I was still fine. He held the door for me, his smile polite but his eyes mocking. I walked out into the cold, fine mist that had just begun to fall. It felt nice — the first time I'd enjoyed the constant moisture falling out of the sky — as it washed my face clean of the sticky perspiration.

"Thanks," I said as he followed me out. "It's almost worth getting sick to miss Gym."

"Anytime." He was staring straight forward, squinting into the rain.

"So are you going? This Saturday, I mean?" I was hoping he would, though it seemed unlikely. I couldn't picture him loading up to carpool with the rest of the kids from school; he didn't belong in the same world. But just hoping that he might gave me the first twinge of enthusiasm I'd felt for the outing.

"Where are you all going, exactly?" He was still looking ahead, expressionless.

"Down to La Push, to First Beach." I studied his face, trying to read it.

His eyes seemed to narrow infinitesimally.

He glanced down at me from the corner of his eye, smiling wryly. "I really don't think I was invited."

I sighed. "I just invited you."

"Let's you and I not push poor Mike any further this week. We don't want him to snap." His eyes danced; he was enjoying the idea more than he should.

"Mike-schmike." I muttered, preoccupied by the way he'd said "you and I."

I liked it more than I should.

We were near the parking lot now. I veered left, toward my truck.

Something caught my jacket, yanking me back.

"Where do you think you're going?" he asked, outraged. He was gripping a fistful of my jacket in one hand.

I was confused. "I'm going home."

"Didn't you hear me promise to take you safely home? Do you think I'm going to let you drive in your condition?" His voice was still indignant.

"What condition? And what about my truck?" I complained.

"I'll have Alice drop it off after school." He was towing me toward his car now, pulling me by my jacket. It was all I could do to keep from falling backward. He'd probably just drag me along anyway if I did.

"Let go!" I insisted. He ignored me. I staggered along sideways across the wet sidewalk until we reached the Volvo. Then he finally freed me — I stumbled against the passenger door.

"You are so pushy!" I grumbled.

"It's open," was all he responded. He got in the driver's side.

"I am perfectly capable of driving myself home!" I stood by the car, fuming. It was raining harder now, and I'd never put my hood up, so my hair was dripping down my back.

He lowered the automatic window and leaned toward me across the seat.

"Get in, Bella."

I didn't answer. I was mentally calculating my chances of reaching the truck before he could catch me. I had to admit, they weren't good.

"I'll just drag you back," he threatened, guessing my plan.

I tried to maintain what dignity I could as I got into his car. I wasn't very successful — I looked like a half-drowned cat and my boots squeaked.

"This is completely unnecessary," I said stiffly.

He didn't answer. He fiddled with the controls, turning the heater up and the music down. As he pulled out of the parking lot, I was preparing to give him the silent treatment — my face in full pout mode — but then I recognized the music playing, and my curiosity got the better of my intentions.

"Clair de Lune?" I asked, surprised.

"You know Debussy?" He sounded surprised, too.

"Not well," I admitted. "My mother plays a lot of classical music around the house — I only know my favorites."

"It's one of my favorites, too." He stared out through the rain, lost in thought.

I listened to the music, relaxing against the light gray leather seat. It was impossible not to respond to the familiar, soothing melody. The rain blurred everything outside the window into gray and green smudges. I began to realize we were driving very fast; the car moved so steadily, so evenly, though, I didn't feel the speed. Only the town flashing by gave it away.

"What is your mother like?" he asked me suddenly.

I glanced over to see him studying me with curious eyes.

"She looks a lot like me, but she's prettier," I said. He raised his eyebrows. "I have too much Charlie in me. She's more outgoing than I am, and braver. She's irresponsible and slightly eccentric, and she's a very unpredictable cook. She's my best friend." I stopped. Talking about her was making me depressed.

"How old are you, Bella?" His voice sounded frustrated for some reason I couldn't imagine. He'd stopped the car, and I realized we were at Charlie's house already. The rain was so heavy that I could barely see the house at all. It was like the car was submerged under a river.

"I'm seventeen," I responded, a little confused.

"You don't seem seventeen."

His tone was reproachful; it made me laugh.

"What?" he asked, curious again.

"My mom always says I was born thirty-five years old and that I get more middle-aged every year." I laughed, and then sighed. "Well, someone has to be the adult." I paused for a second. "You don't seem much like a junior in high school yourself," I noted.

He made a face and changed the subject.

"So why did your mother marry Phil?"

I was surprised he would remember the name; I'd mentioned it just once, almost two months ago. It took me a moment to answer.

"My mother… she's very young for her age. I think Phil makes her feel even younger. At any rate, she's crazy about him." I shook my head. The attraction was a mystery to me.

"Do you approve?" he asked.

"Does it matter?" I countered. "I want her to be happy… and he is who she wants."

"That's very generous… I wonder," he mused.

"What?"

"Would she extend the same courtesy to you, do you think? No matter who your choice was?" He was suddenly intent, his eyes searching mine.

"I-I think so," I stuttered. "But she's the parent, after all. It's a little bit different."

"No one too scary then," he teased.

I grinned in response. "What do you mean by scary? Multiple facial piercings and extensive tattoos?"

"That's one definition, I suppose."

"What's your definition?"

But he ignored my question and asked me another. "Do you think that I could be scary?" He raised one eyebrow, and the faint trace of a smile lightened his face.

I thought for a moment, wondering whether the truth or a lie would go over better. I decided to go with the truth. "Hmmm… I think you could be, if you wanted to."

"Are you frightened of me now?" The smile vanished, and his heavenly face was suddenly serious.

"No." But I answered too quickly. The smile returned.

"So, now are you going to tell me about your family?" I asked to distract him. "It's got to be a much more interesting story than mine."

He was instantly cautious. "What do you want to know?"

"The Cullens adopted you?" I verified.

"Yes."

I hesitated for a moment. "What happened to your parents?"

"They died many years ago." His tone was matter-of-fact.

"I'm sorry," I mumbled.

"I don't really remember them that clearly. Carlisle and Esme have been my parents for a long time now."

"And you love them." It wasn't a question. It was obvious in the way he spoke of them.

"Yes." He smiled. "I couldn't imagine two better people."

"You're very lucky."

"I know I am."

"And your brother and sister?"

He glanced at the clock on the dashboard.

"My brother and sister, and Jasper and Rosalie for that matter, are going to be quite upset if they have to stand in the rain waiting for me."

"Oh, sorry, I guess you have to go." I didn't want to get out of the car.

"And you probably want your truck back before Chief Swan gets home, so you don't have to tell him about the Biology incident." He grinned at me.

"I'm sure he's already heard. There are no secrets in Forks." I sighed.

He laughed, and there was an edge to his laughter.

"Have fun at the beach… good weather for sunbathing." He glanced out at the sheeting rain.

"Won't I see you tomorrow?"

"No. Emmett and I are starting the weekend early."

"What are you going to do?" A friend could ask that, right? I hoped the disappointment wasn't too apparent in my voice.

"We're going to be hiking in the Goat Rocks Wilderness, just south of Rainier."

I remembered Charlie had said the Cullens went camping frequently.

"Oh, well, have fun." I tried to sound enthusiastic. I don't think I fooled him, though. A smile was playing around the edges of his lips.

"Will you do something for me this weekend?" He turned to look me straight in the face, utilizing the full power of his burning gold eyes.

I nodded helplessly.

"Don't be offended, but you seem to be one of those people who just attract accidents like a magnet. So… try not to fall into the ocean or get run over or anything, all right?" He smiled crookedly.

The helplessness had faded as he spoke. I glared at him.

"I'll see what I can do," I snapped as I jumped out into the rain. I slammed the door behind me with excessive force.

He was still smiling as he drove away.

5

5.  Nhóm máu

Tôi mê mụ đi về phía lớp tiếng Anh. Thậm chí không hề nhận ra là giờ học đã bắt đầu khi mới bước vào lớp.

"Cảm ơn vì đã tham gia cùng chúng tôi, Swan, " thầy Mason nói với vẻ không hài lòng.

Tôi đỏ mặt vội vã vào ghế ngồi.

Chẳng cần đợi đến khi giờ học kết thúc tôi mới nhận ra Mike không ngồi cạnh mình như thường lệ. Tôi cảm thấy dằn vặt vì tội lỗi. Nhưng cả Mike và Eric vẫn đón tôi trước cửa, vì vậy tôi đoán mình không phải hoàn toàn không thể tha thứ được.  Mike dường như trở nên bình thường hơn khi chúng tôi bước đi, và đã lấy lại nhiệt tình khi nói về dự báo thời tiết cuối tuần này. Mưa chắc sẽ tạm ngừng rơi, nên chuyến đi biển của anh ấy có thể trở thành hiện thực. Tôi cố tỏ vẻ háo hức, để bù đắp chuyện đã làm anh thất vọng hôm qua. Thời tiết thật khắc nghiệt; dù có hay không có mưa, thì nhiệt độ cũng chỉ trên bốn mươi độ F một chút, nếu chúng tôi may mắn.

Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua trong nháy mắt. Thật khó mà tin tôi không tưởng tượng những điều Edward nói, và cách anh nhìn mình. Có lẽ chỉ là một giấc mơ y như thật làm tôi tưởng là có thực.  Như vậy có vẻ hợp lý hơn chuyện tôi có chút nào hấp dẫn đối với anh.

Vì thế tôi nôn nóng và sợ hãi khi cùng Jessica bước vào quán ăn tự phục vụ.

Tôi muốn nhìn mặt anh, để xem anh có trở lại con người hờ hững, lạnh lùng tôi đã thấy trong suốt mấy tuần vừa rồi không. Hoặc nếu, nhờ phép màu nào đó, mà đúng là tôi đã nghe được những lời tôi cho là mình đã nghe sáng nay. Jessica bi bô tiếp tục về chương trình khiêu vũ của nhỏ - Lauren và Angela đã mời mấy chàng trai kia và họ sẽ cùng đi với nhau – mà hoàn toàn không biết sự lơ đễnh của tôi.

Thất vọng tràn ngập tim tôi khi nhìn qua bàn anh. Bốn người ấy đã ở đó, nhưng không thấy anh đâu. Anh đã về nhà ư? Tôi đi theo Jessica vẫn đang bi bô suốt dòng người xếp hàng, cõi lòng tan nát. Tôi ăn không thấy ngon - chẳng mua gì ngoài chai nước chanh. Chỉ muốn ngồi xuống mà hờn dỗi.

" Edward Cullen lại nhìn chằm chằm vào bạn kìa," Jessica nói, cuối cùng phá tan sự lơ đãng của tôi bằng tên anh.  “Sao anh ta hôm nay ngồi một mình nhỉ. "

Đầu tôi ngẩng lên ngay tức khắc. Tôi nhìn theo ánh mắt của nhỏ để tìm Edward, anh đang nhếch miệng cười, nhìn tôi từ chiếc bàn trống qua quán ăn tự phục vụ, nơi anh vẫn thường ngồi. Khi thấy tôi chú ý, anh giơ một tay và ngoắc ngón trỏ gọi tôi đến cùng anh. Khi tôi nhìn chằm chằm hoài nghi, anh nháy mắt.

"Anh ta gọi bạn à?" Jessica kinh ngạc hỏi.

"Chắc anh ta cần hỏi bài tập sinh vật, " tôi thì thầm. " ..., để tôi đi coi anh ta cần gì."

Tôi có thể cảm thấy nhỏ nhìn chòng chọc vào tôi khi tôi bước đi.

Khi đến bàn anh, tôi đứng sau ghế đối diện với anh, phân vân.

"Sao em không ngồi với tôi hôm nay?" anh hỏi, mỉm cười.

Tôi ngồi xuống ngay, thận trọng nhìn anh. Anh vẫn đang mỉm cười. Thật khó mà tin nổi trên đời có thể có một người đẹp như vậy.

Tôi sợ anh sẽ đột ngột biến mất, rồi tôi lại tỉnh giấc.

Anh dường như đang chờ tôi nói cái gì đó.

"Thật khác thường, " cuối cùng tôi cũng nói được thành lời.

"Hừm " anh ngập ngừng, rồi những lời còn lại tuôn ra vội vã. "Tôi đã quyết định cho dù có xuống địa ngục, tôi cũng vẫn thế.

Tôi chờ anh nói câu gì đó dễ hiểu. Từng giây trôi qua.

"Anh biết là tôi chẳng hiểu ý anh muốn nói gì cả, " Cuối cùng tôi phải nói rõ ra.

"Tôi biết. " anh lại mỉm cười, rồi anh thay đổi đề tài. "Tôi nghĩ mấy bạn của em đang bực mình vì tôi đã mất cướp em. "

"Họ sẽ ổn thôi. " Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của họ dán vào lưng mình.

"Tuy vậy, tôi không trả em lại đâu, " anh nói với ánh nhìn ranh mãnh.

Tôi nuốt nhanh.

Anh cười. "Em có vẻ lo lắng. "

"Không có, " tôi nói, nhưng buồn cười thay, giọng tôi vỡ oà. " Thực ra thì có bất ngờ ... tại sao lại thế?"

"Tôi đã nói rồi - tôi không muốn tránh em nữa. Vì thế tôi đầu hàng. " Anh vẫn mỉm cười, nhưng đôi mắt vàng nâu của anh nghiêm túc.

"Đầu hàng?" tôi lặp lại không hiểu.

" không muốn ráng tốt nữa.  Bây giờ tôi sẽ làm điều tôi muốn, và mặc kệ muốn ra sao thì ra.”  Nụ cười anh vụt tắt khi anh giải thích, và nét cay đắng hiện trong giọng nói.

"Anh làm tôi chẳng hiểu gì cả.”

Nụ cười nhếch môi hớp hồn lại xuất hiện.

"Tôi luôn nói quá nhiều khi nói với em – đó là một trong những phiền toái.”

"Đừng lo - tôi chẳng hiểu chút nào cả đâu, " tôi mỉa mai.

"Tôi hy vọng vậy. "

"Nè, nói dễ hiểu đi, có phải bây giờ chúng ta là bạn bè không?"

"Bạn bè " anh ngẫm nghĩ, mơ hồ.

"Có hay không, " tôi thì thầm.

Anh cười toe toét. " Được, chúng ta thử vậy. Nhưng cảnh báo em trước tôi là không phải một người bạn tốt cho em đâu. " Ẩn sau nụ cười, lời cảnh báo là có thật.

"Anh nói vậy hoài, " tôi lưu ý, cố lờ đi cái quặn đột ngột trong dạ dày và giữ giọng mình bình thản.

"Đúng vậy, vì em không chịu nghe. Tôi vẫn chờ em tin điều đó. Nếu thông minh, em nên tránh tôi. "

"Tôi nghĩ anh đang bày tỏ ý kiến của anh về khả năng trí tuệ của tôi nữa. " Mắt tôi nheo lại.

Anh mỉm cười tỏ vẻ hối lỗi.

"Nè, vậy thì chừng nào tôi ... vẫn còn không thông minh, chúng ta cố làm bạn bè nhé?"  tôi cố tổng kết cuộc trò chuyện khó hiểu này.

"Nghe có vẻ đúng đó. "

Tôi nhìn xuống tay mình đang ôm chai nước chanh, không biết phải làm gì bây giờ.

"Em đang nghĩ gì vậy?" anh tò mò hỏi.

Tôi nhìn lên vào đôi mắt vàng sẫm của anh, trở nên mụ mẫm, và, như thường lệ, buột miệng nói sự thật.

"Tôi đang cố hình dung anh là cái gì.

Hàm anh siết chặt, nhưng anh vẫn cố giữ nguyên nụ cười.

"Em đã nghĩ ra chưa?" anh hờ hững hỏi .

"Không nhiều lắm, tôi thừa nhận.

Anh cười khúc khích. " Giả thuyết của em là gì?"

Tôi ửng hồng. Tháng trước tôi đã do dự giữa Bruce Wayne và Peter Parker. Không đời nào tôi thú nhận chuyện đó.

"Em không kể tôi biết sao?" anh hỏi, nghiêng đầu về một bên nở nụ cười cực kỳ hấp dẫn.

Tôi lắc đầu. "Mắc cỡ lắm.

"Vậy bực mình lắm, em biết đó,” anh phàn nàn.

"Không,” tôi nhanh chóng phản đối, mắt nheo lại, "Tôi chẳng biết sao lại phải bực mình - có người không chịu kể tôi nghe điều họ suy nghĩ, thậm chí cứ nói những lời khó hiểu cố tình làm người ta không ngủ được vì cứ thắc mắc không biết đó nghĩa là gì ... thì bây giờ, tại sao lại thất vọng như thế?"

Anh nhăn nhó.

"Hoặc đúng hơn, " tôi tiếp tục, nỗi bực mình bị dồn nén ào ào tuôn chảy, "một người làm đủ thứ chuyện kỳ lạ lúc thì cứu sống bạn trong những tình huống không thể tin nỗi để rồi sau đó lại cư xử với bạn như một người hạ đẳng, chẳng hề có một lời giải thích, mặc dù đã hứa sẽ giải thích.  Điều đó, chắc không bực mình đâu.

"Em hơi cáu rồi đó?"

"Tôi không thích bất công.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau, nghiêm nghị.

Anh nhìn qua vai tôi, rồi, bất ngờ, cười khúc khích.

"Gì vậy?"

"Bạn trai em hình như nghĩ tôi đang làm em khó chịu - anh chàng đang bàn có nên đến để ngăn chúng ta cãi nhau hay không. " anh lại cười thầm.

"Tôi không biết anh nói ai, " tôi lạnh lùng nói. "Nhưng chắc chắn anh sai. "

"Tôi không nói sai đâu. Tôi cho em biết, hầu hết mọi người đều dễ đọc. "

"Trừ tôi, dĩ nhiên. "

". Trừ em. " tâm trạng anh thay đổi đột ngột; mắt anh trở lại trầm ngâm. "Tôi tự hỏi tại sao lại vậy. "

Tôi phải nhìn sang chỗ khác tránh ánh mắt nóng bỏng của anh. Tôi chăm chú tháo nắp chai nước chanh rồi nốc một ngụm, nhìn chằm chằm vào cái bàn mà chẳng thấy gì.

"Em không đói sao?" anh hỏi lãng đi.

"Không. " Tôi không muốn nói đến chuyện bao tử của tôi đang nhộn nhạo. "Còn anh thì sao?" tôi nhìn vào chiếc bàn trống trước mặt anh.

"Không, tôi không đói. " tôi không hiểu vẻ mặt của anh - trông giống như anh đang khoái trá với câu đùa bí ẩn nào đó.

"Anh cho tôi một đặc ân nhé?" tôi hỏi sau một giây ngần ngại.

Anh đột ngột dè dặt. " Tùy chuyện em muốn hỏi gì. "

"Không nhiều đâu, " tôi đoan chắc với anh.

Anh đợi, đề phòng nhưng tò mò.

"Tôi tự hỏi không biết liệu anh có thể báo trước tôi biết lúc anh muốn lờ tôi đi. Để tôi biết trước mà chuẩn bị tinh thần.  Tôi vừa nhìn chai nước chanh vừa nói, ngón út rà theo miệng chai.

"Nghe có vẻ có lý.” Anh đang mím môi để khỏi cười khi tôi nhìn lên.

"Cảm ơn.”

"Vậy tôi có thể có một câu trả lời đổi lại không?" Anh yêu cầu.

"Một thôi.”

"Kể tôi nghe một giả thuyết của em đi. "

Ồ. "Chuyện đó không được.”

"Em đâu nói rõ đâu, em vừa mới hứa một câu trả lời, " anh nhắc tôi.

"Chớ anh có giữ lời đâu, " tôi nhắc anh trở lại.

"Chỉ một giả thuyết thôi mà - tôi sẽ không cười em đâu”

"Có, thế nào cũng cười. "  chắc chắn thế nào cũng vậy.

Anh nhìn xuống, rồi liếc nhìn tôi qua hàng mi đen dài, đôi mắt nâu vàng cháy rực.

"Đi mà?" anh thở, nghiêng về phía tôi.

Tôi chớp mắt, đầu óc mụ mẫm đi. Trời đất, sao anh làm được chuyện đó chứ?

"Ưm, gì chứ?" tôi hỏi, mê mụ.

"Vui lòng kể tôi nghe chỉ một giả thuyết nhỏ thôi. " mắt anh vẫn nhìn tôi nóng rực.

" ờ..., ờ thì, bị nhện phóng xạ cắn chẳng hạn?" Có phải anh ta là cũng là một nhà thôi miên không? Hay tôi chỉ là một kẻ dễ dàng bị khuất phục?

"Không sáng tạo cho lắm, " anh chế giễu.

"Xin lỗi, đó là tất cả những gì tôi nghĩ ra được, " tôi phật ý nói.

"Em thậm chí đoán sai xa lắc, " anh trêu chọc.

"Không phải nhện à?"

"Không. "

"Cũng không phóng xạ gì à?"

"Không luôn. "

"Quỷ thiệt, tôi thở dài.

 "Kryptonite tôi cũng không phiền đâu,” anh cười khúc khích.

"Anh hứa không cười, nhớ không?"

Anh cố giữ khuôn mặt bình thản.

"Trước sau gì tôi cũng nghĩ ra, " tôi cảnh báo.

"Ước gì em không làm vậy. " Anh nghiêm túc trở lại.

"Vì ... ?"

"Sẽ ra sao nếu tôi không phải là một siêu anh hùng? Sẽ ra sao nếu tôi là một kẻ xấu?" anh cười khôi hài, nhưng mắt anh sâu kín.

"Ồ,” Tôi nói, như thể hiểu được điều anh ngụ ý vậy. "Tôi hiểu rồi.”

"Em hiểu ư?"  khuôn mặt anh bỗng không vui, như thể e rằng mình đã vô tình nói quá nhiều.

"Anh nguy hiểm?" tôi đoán, mạch máu đập dồn dập khi bằng trực giác tôi nhận ra mình đang nói đúng. Anh nguy hiểm. Anh đã cố gắng nói với tôi điều đó ngay từ đầu.

Anh chỉ nhìn tôi, mắt dạt dào cảm xúc nào đó tôi không thể hiểu nỗi.

"Nhưng không nguy hiểm lắm đâu, tôi thì thầm, lắc đầu. " Không, tôi không tin anh xấu.

"Em lầm rồi.” Giọng anh gần như không nghe thấy được. Anh nhìn xuống, cầm nắp chai của tôi rồi xoay tròn nó bằng các ngón tay. Tôi nhìn anh chằm chằm, không hiểu tại sao tôi không cảm thấy sợ. Điều anh nói là thật – rõ ràng rồi. Nhưng tôi cảm thấy lo lắng, căng thẳng ... nhưng hơn cả, thích thú.  Cứ ở bên anh, tôi lại cảm thấy vậy.

Im lặng kéo dài cho đến khi tôi nhận thấy quán ăn tự phục vụ gần như không còn ai.

Tôi nhảy dựng lên. "Mình sắp trễ rồi. "

"Hôm nay tôi sẽ không học đâu, " anh nói, xoay nắp nhanh đến nỗi nó chỉ còn là một bóng mờ.

"Sao không học?"

"Lâu lâu cúp cua mới có lợi cho sức khoẻ. " anh mỉm cười với tôi, nhưng mắt vẫn băn khoăn.

"Vậy tôi đi học đây, " tôi nói với anh. Tôi quá nhát nên sợ bị bắt gặp trốn học.

Anh lại chú ý vào con quay tự chế của mình. "Vậy thì gặp lại em sau."

Tôi do dự, bị giằng xé, nhưng rồi tiếng chuông đầu tiên làm tôi vội vã ra cửa - liếc nhìn lần cuối để chắc chắn là anh chẳng hề nhúc nhích một xăng-ti-mét.

Khi đi như chạy đến lớp, đầu tôi quay cuồng còn nhanh hơn cái nắp chai.

Quá ít thắc mắc được giải đáp so với hàng đống thắc mắc mới nảy ra. Ít ra thì mưa cũng đã tạnh.

Tôi may mắn; Thầy Banner chưa vào lớp. Tôi nhanh chóng ngồi vào ghế, thấy cả Mike lẫn Angela đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Mike trông có vẻ đầy phẫn nộ ; Angela có vẻ ngạc nhiên, và hơi kính nể.

Thầy Banner vào lớp rồi yêu cầu lớp giữ trật tự. Thầy đang ôm một vài hộp các-tông nhỏ trong tay.  Thầy đặt chúng xuống bàn Mike, bảo anh chàng phát cho cả lớp.

"Nào, các bạn, tôi muốn tất cả các bạn lấy một cái trong hộp," thầy vừa nói vừa lôi đôi găng tay cao su trong túi áo khoác mặc trong phòng thí nghiệm ra.  Tiếng găng tay ôm khít vô cổ tay làm tôi e ngại.  “Thứ nhất là thẻ chỉ thị,” Thầy cầm tấm giấy có bốn hình vuông trên đó và đưa lên. "Thứ hai là que bốn chấu –“  Thầy đưa cái gì đó lên trông giống như cái xỉa tóc không ngàm " - và thứ ba là dao trích máu vô trùng. " Thầy giơ lên một miếng nhựa xanh dương rồi tách nó ra.  Lưỡi dao từ chỗ tôi nhìn không thấy rõ nhưng bao tử tôi vẫn quặn lên một cái.

"Thầy sẽ đem ống nhỏ giọt để nhỏ lên thẻ chỉ thị của mọi người, nên đừng làm gì hết cho đến khi thầy tới chỗ các em.”  Thầy bắt đầu ở bàn Mike lần nữa, cẩn thận nhỏ một giọt nước lên mỗi hình vuông. “Sau đó thầy muốn các em cẩn thận chích tay mình vào lưỡi dao trích máu”  Thầy cầm tay Mike và chọc kim vào đầu ngón giữa của Mike. Ồ trời. Mồ hôi túa ra trên trán tôi.

"Nhỏ một giọt máu nhỏ lên từng chấu. " Thầy biểu diễn, ép ngón tay Mike cho đến khi máu chảy. Tôi nuốt nước miếng, bao tử tôi trộn trạo.

"Rồi cho nó vào tấm thẻ, " thầy kết thúc, đưa lên tấm thẻ đỏ nhỏ máu cho chúng tôi xem. Tôi nhắm mắt lại, cố lắng nghe qua tiếng ù ù trong tai.

"Hội Chữ thập đỏ sắp có chuyến xe hiến máu nhân đạo đến Port Angeles cuối tuần tới, vì vậy tôi nghĩ các em nên biết máu các em thuộc nhóm nào.”  Thầy có vẻ tự hào về mình. "Ai chưa 18 tuổi sẽ cần xin phép cha mẹ - tôi có phiếu xin phép ở chỗ mình. "

Thầy tiếp tục bước qua phòng với mấy giọt nước. Tôi áp vào mặt bàn đen lạnh và cố tỉnh táo.

Xung quanh tiếng kêu ré, tiếng than phiền, và tiếng cười khúc khích khi bạn học lụi dao trích máu vào ngón tay họ. Tôi hít thở chậm rãi bằng miệng.

"Bella, em khoẻ chứ?" Thầy Banner hỏi. Giọng thầy cạnh đầu tôi, và có vẻ hoảng sợ.

"Em đã biết nhóm máu của em rồi, thầy Banner, " tôi nói bằng giọng yếu ớt. Tôi sợ ngẩng đầu lên.

"Có phải em muốn xỉu không?"

"Dạ vâng ạ”  tôi thì thầm, tự giận mình không chịu cúp cua khi có cơ hội.

"Có ai đó đưa Bella đến phòng y tế không?" thầy gọi.

Tôi không cần nhìn lên cũng biết Mike sẽ là người tình nguyện.

"Em đi được không?" Thầy Banner hỏi.

"Được ạ, " tôi thì thầm. Hãy để tôi ra khỏi đây, tôi nghĩ. Bò cũng được.

Mike có vẻ háo hức khi anh ta ôm eo tôi và kéo cánh tay tôi qua vai anh. Tôi tựa vào anh nặng nhọc để ra khỏi lớp.

Mike dìu tôichậm rãi qua sân trường. Khi chúng tôi đến gần quán ăn tự phục vụ, khuất khỏi tầm nhìn của toà nhà số bốn trong trường hợp thầy Banner đang theo dõi, tôi dừng lại.

"Cho tôi ngồi một chút, nhé?" tôi cầu xin.

Anh giúp tôi ngồi lên vỉa hè.

"Và dù làm gì chăng nữa cũng xin giấu tay vô túi áo đi,” tôi cảnh báo. Tôi vẫn rất chóng mặt. Tôi xoài người qua một bên, áp má vào nền xi măng ẩm ướt, lạnh buốt của vỉa hè, nhắm mắt lại. Có vẻ đỡ hơn một chút.

"Chà, bạn xanh lét hà Bella,” Mike nói lo lắng.

"Bella?" một giọng nói khác gọi từ xa xa.

Không! Xin hãy nói tôi tưởng tượng giọng nói quen thuộc kinh khủng ấy.

"Có chuyện gì vậy - cô ấy đau hả?" bây giờ giọng anh gần hơn, và anh có vẻ khó chịu. Tôi đã không tưởng tượng. Tôi nhắm nghiền mắt, mong mình chết đi cho rồi. Hay, ít ra là, không ói ra.

Mike có vẻ căng thẳng. "Tôi nghĩ cô ấy xỉu rồi. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, cô ấy thậm chí chưa đụng đến ngón tay. "

"Bella. " giọng Edward ở ngay bên tôi, đã dịu đi. "Em nghe thấy tôi nói không?"

"Không, " tôi rên rỉ. "Đi chỗ khác đi. "

Anh cười khúc khích.

"Tôi sẽ đưa cô ấy đến y tá, " Mike giải thích bằng giọng phân trần, " nhưng cô ấy chẳng đi thêm được bước nào nữa đâu. "

"Tôi sẽ đưa cô ấy đi, " Edward nói. Tôi có thể nghe nụ cười trong giọng anh.

"Bạn quay lại lớp được rồi. "

"Không, " Mike phản đối. "Tôi lẽ ra phải làm chuyện này. "

Bất ngờ vỉa hè biến mất khỏi phía dưới tôi. Mắt tôi mở choàng ra vì sốc. Edward đã bế tôi trong vòng tay, dễ dàng như thễ tôi chỉ cân nặng mười pao chớ không phải là một trăm mười pao.

“Thả tôi xuống!" Xin đừng, xin đừng để tôi ói lên người anh.  Anh đã bước đi trước khi tôi nói xong.

"Này !" Mike gọi, đã cách chúng tôi mười bước.

Edward lờ anh ấy đi. "Trông em khủng khiếp quá, " anh nói, cười toe toét.

"Để tôi lại chỗ vỉa, " tôi than van.  Động tác bước đi xốc lên xốc xuống của anh không làm tôi dễ chịu. Anh đưa tôi xa cơ thể anh, cẩn thận, nâng toàn bộ trọng lượng của tôi chỉ trên cánh tay - dường như chẳng khó khăn gì cả.

"Vậy là em xỉu khi thấy máu ?" anh hỏi.  Chuyện này có vẻ làm anh vui thích.

Tôi không trả lời. Tôi nhắm mắt lại và ráng không nôn bằng hết sức mình, ngậm chặt môi.

"Dù là cả máu mình, " anh tiếp tục, khoái trá.

Tôi không biết làm sao anh mở cửa khi đang bế tôi, nhưng đột nhiên ấm áp, vì vậy tôi biết mình đã ở trong phòng.

"Ôi trời ơi, " tôi nghe tiếng thở hổn hển của một phụ nữ.

 "Cô ấy ngất xỉu trong lớp sinh vật,” Edward giải thích.

Tôi mở mắt. Tôi đang trong văn phòng, và Edward đang sải bước đến ghi-sê đằng trước về phía phòng y tá. Cope, nhân viên tiếp tân Ban Giám đốc tóc đỏ, chạy trước anh để giữ cửa mở. Cô yngước mắt khỏi quyển tiểu thuyết, ngạc nhiên, khi Edward bế tôi vào phòng và đặt nhẹ nhàng lên miếng giấy nhăn nheo phủ tấm nệm bọc nhựa nâu trên một cái giường đơn. Sau đó anh tựa vào tường càng xa căn phòng hẹp càng tốt. Mắt anh mắt sáng, kích động.

“Cô ấy chỉ hơi bị choáng một chút thôi, " anh đoan chắc với cô y tá đang hoảng hốt. "Mọi người đang phân loại nhóm máu trong giờ sinh vật. "

Cô y tá gật đầu hiểu biết. "Lúc nào cũng có người bị xỉu. "

Anh nén tiếng cười.

"Cứ nằm xuống một chút, cưng; là hết liền. "

"Em biết, " tôi thở dài. Đã hết mắc ói.

"Chuyện này có hay xảy ra không?" cô hỏi.

"Thỉnh thoảng, " tôi thừa nhận. Edward ho để giấu nụ cười khác.

"Em có thể quay lại lớp được rồi, " cô bảo anh.

"Em phải ở đây với cô ấy. " anh nói với vẻ chắc chắn đến nỗi cô bậm môi – cô y tá không tranh cãi thêm.

"Cô sẽ đi lấy cho em chút đá chườm trán, em yêu, " cô nói với tôi, rồi vội vã rời phòng.

"Anh đúng, " tôi than van, nhắm mắt lại.

"Dĩ nhiên rồi - nhưng kỳ này là chuyện gì?"

"Cúp cua có lợi cho sức khoẻ. " tôi tập thở đều đều.

"Em làm tôi hơi sợ đó, " anh thừa nhận sau khi ngập ngừng. Giọng anh như thể anh đang thú nhận một điểm yếu nhục nhã.  Tôi cứ tưởng Newton đang kéo xác em đi chôn trong rừng.

"Ha ha. " tôi vẫn nhắm kín mắt, nhưng đã cảm thấy bình thường dần.

"Thực ra - tôi đã từng nhìn thấy xác chết có màu đẹp hơn. Tôi đã lo mình phải trả thù vụ giết em. "

" Mike tội nghiệp. Tôi cá là anh ấy đang giận điên luôn. "

"Anh ta thù ghét tôi hết sức, " Edward nói vui vẻ.

"Sao anh biết chứ, " tôi cãi, nhưng sau đó tôi đột nhiên nghĩ không chừng anh biết thật.

"Nhìn mặt anh ta - tôi biết chắc vậy. "

"Sao anh thấy tôi được?Tôi nghĩ anh đang trốn học mà. " tôi gần như đã khoẻ hẳn, mặc dù cơn buồn nôn có lẽ sẽ qua nhanh hơn nếu tôi đã ăn cái gì đó vào buổi trưa. Mặt khác, có lẽ may mắn là bao tử của tôi trống rỗng.

"Tôi đang ở trong xe, nghe CD. "  Câu trả lời hết sức bình thường như vậy lại làm tôi ngạc nhiên.

Tôi nghe tiếng cửa mở và mở mắt thấy cô y tá đang cầm cái khăn lạnh trong tay.

"Đây nè, em yêu. " cô đặt nó trên trán tôi. "Em có vẻ khoẻ hơn đó, "nói thêm.

"Em nghĩ mình khoẻ rồi cô, tôi nói, ngồi dậy. Chỉ còn ù ù chút ít trong tai, không còn quay mòng mòng nữa. Bức tường xanh lá vẫn ở yên một chỗ.

Vừa thấy định bắt tôi nằm xuống thì cửa mở ra và cô Cope thò đầu vào.

"Chúng ta lại có ca khác nữa, " cô báo.

Tôi nhảy xuống để dành giường cho người bệnh sắp vô.

Tôi tr khăn cho cô y tá. "Nè cô, em không cần cái này nữa. "

Rồi Mike loạng choạng bước qua cửa, bây giờ đỡ Lee Stephens mặt mày tái xám, một cậu bạn trong lớp sinh vật của chúng tôi. Edward và tôi lùi vô tường để tránh chỗ cho họ.

"Ôi không, " Edward thì thầm. "Ra văn phòng đi, Bella. "

Tôi ngước nhìn anh ấy, hoang mang.

"Hãy tin tôi – đi nào. "

Tôi quay người và giữ cánh cửa trước khi nó kịp đóng, rồi phóng ra khỏi phòng bệnh. Tôi có thể cảm thấy Edward ngay sau lưng tôi.

"Em nghe lời tôi thật. " anh sửng sốt.

"Tôi ngửi thấy mùi máu, " tôi nói, chun mũi. Lee không xỉu vì nhìn người khác, như tôi.

"Mọi người không thể ngửi thấy mùi máu, " anh phủ nhận.

"Tốt, tôi ngửi được - làm tôi kinh tởm. Nó có mùi giống gỉ sét và muối. "

Anh nhìn chằm chằm vào tôi với nét mặt khó hiểu.

"Sao chớ?" tôi hỏi.

"Không có gì. "

Mike đi qua cửa, liếc hết tôi đến Edward.  Kiểu nhìn của anh ấy dành Edward cho thấy Edward nói đúng về vụ thù hận. Anh ấy ngoái nhìn tôi, mắt buồn bã.

"Bạn trông khá hơn nhỉ, " anh ấy buộc tội.

"Hãy cất tay trong túi, " tôi cảnh báo lần nữa.

"Đâu còn chảy máu nữa đâu, " anh ấy thì thầm. "Bạn quay về lớp chứ?"

"Bạn giỡn hả?Tôi đi vòng vòng một chút rồi mới quay lại. "

"Ừm, tôi nghĩ … Vậy bạn có đi chơi cuối tuần này không? Đến bãi biển đó?" trong khi anh nói, anh lại liếc Edward, người đang tựa mình vào ghi-sê bừa bộn, yên như tượng, nhìn vào khoảng không.

Tôi cố tỏ ra càng thân thiện càng tốt. "Dĩ nhiên rồi, tôi đã nói tôi sẽ đến mà.”

"Mình gặp ở cửa hàng của cha tôi, vào lúc mười giờ nhé. " mắt anh liếc Edward lần nữa, tự hỏi không biết có để lộ quá nhiều thông tin không. Ngôn ngữ cử chỉ của anh ấy tỏ rõ đó không phải là một lời mời cởi mở.

"Tôi sẽ có mặt, " tôi hứa.

"Tôi gặp bạn ở phòng tập thể dục vậy, " anh nói, ngập ngừng đi về phía cửa.

“Hẹn gặp lại,”  tôi trả lời. Anh ấy nhìn tôi lần nữa, khuôn mặt tròn hơi hờn dỗi, rồi khi bước từ từ qua cửa, vai anh rũ xuống.  Cảm giác tội nghiệp trào dâng trong lòng tôi. Tôi suy nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của anh ấy lần nữa ... trong lớp thể dục.

"Thể dục, " tôi rên rỉ.

"Để tôi lo chuyện đó cho. " Tôi không nhận thấy Edward đang đến bên mình mà lại nói vào tai tôi. " Hãy ngồi xuống và làm ra vẻ xanh xao, " anh thì thầm.

Chuyện đó chẳng khó khăn gì; tôi luôn xanh xao, và lần bất tỉnh vừa rồi đã làm mặt tôi đầy mồ hôi.  Tôi ngồi trên một trong mấy cái ghế gập kẽo kẹt và tựa đầu vô tường nhắm mắt.  Ngất xỉu luôn làm cho tôi kiệt sức.

Tôi nghe Edward nói khẽ vào ghi-sê.

"Cô Cope ?"

"Gì vậy em?" tôi không nghe tiếng cô quay về bàn.

"Bella có giờ thể dục tiết sau, và em không nghĩ cô ấy đủ sức học.

Thật ra, em đang nghĩ nên đưa cô ấy về nhà bây giờ. Cô có thể xin cho cô ấy nghỉ học được không?" giọng anh như đường mật. Tôi có thể tưởng tượng mắt anh áp đảo ra sao.

"Em cũng cần xin nghỉ đó, Edward?" Cope nhẹ nhàng nói. Tại sao không được chứ?

"Không sao, em đã xin cô Goff rồi, cô ấy không phiền đâu. "

" OK,  để cô lo hết cho. Em thấy khoẻ hơn rồi à, Bella, " cô gọi tôi.

Tôi gật đầu yếu ớt, chỉ hơi cường điệu chút xíu.

"Em có thể đi bộ, hay muốn tôi bế tiếp?" Vừa quay lưng lại nhân viên tiếp tân, vẻ mặt của anh đã trở nên khôi hài.

"Tôi tự đi. "

Tôi đứng cẩn thận, và vẫn không sao. Anh giữ cửa cho tôi, nụ cười lịch sự nhưng mắt thì chế giễu. Tôi bước vào màn sương mỏng, lạnh đang bắt đầu rơi. Cảm thấy thật dễ chịu - lần đầu tiên tôi thích mưa rơi liên tục từ trời cao xuống nó rửa sạch khuôn mặt nhớp nháp mồ hôi của tôi

"Cảm ơn, " tôi nói khi anh theo tôi ra ngoài. "Không phải học thể dục thì bịnh cũng đáng.

"Luôn sẵn sàng.” anh nhìn thẳng về phía trước, nheo mắt nhìn vào màn mưa.

"Anh cũng đi chứ? Thứ bảy này đó?" Tôi hi vọng anh sẽ cùng đi, mặc dù có vẻ sẽ không thế. Tôi không thể tưởng tượng được anh cùng mấy đứa bạn trong trường chen chúc trong thùng xe; anh không thuộc về cùng một thế giới với chúng tôi. Nhưng chỉ niềm hi vọng anh sẽ đi thôi đã làm tôi lần đầu tiên cảm thấy náo nức vì chuyến đi này.

"Chính xác thì em sẽ đến đâu?" anh vẫn nhìn về phía trước, vô cảm.

"Xuống La Push, đến First Beach. " tôi ngắm khuôn mặt anh, cố hiểu nó.

Mắt anh nheo lại còn tí xíu.

Anh nhìn xuống tôi qua khoé mắt, mỉm cười nhăn nhó. " Tôi thật sự không nghĩ mình được mời đâu. "

Tôi thở dài. " Thì tôi vừa mới mời anh đó. "

"Em và tôi đừng làm Mike tức tối thêm trong tuần này nữa. Mình đâu muốn anh ta cáu." Mắt anh long lanh; anh đang thích thú với ý tưởng đó hơn nên vậy.

" Ai quan tâm tới Mike chứ. " tôi thì thầm, bận tâm suy nghĩ cái cách anh nói "emtôi."

Tôi thích nó hơn tôi nên thế.

Chúng tôi ở cạnh bãi đậu xe. Tôi đi về phía trái, phía đậu xe của mình.

Cái gì đó tóm áo khoác của tôi, lôi tôi trở lại.

"Em định đi đâu vậy?" anh hỏi, phẫn nộ. Anh đang nắm chặt áo khoác tôi.

Tôi bối rối. "Tôi sẽ về nhà. "

"Em có nghe tôi hứa sẽ đưa em về nhà an toàn không? Em nghĩ tôi sẽ để em lái xe trong tình trạng này à?" giọng anh vẫn còn phẫn nộ.

"Tình trạng gì chứ? Thế còn chiếc xe tải của tôi thì sao?" tôi cự nự.

"Tôi sẽ nhờ Alice chở về sau giờ học. " anh kéo tôi về phía xe anh, bằng áo khoác của tôi. Mọi chuyện tôi có thể làm là giữ cho mình khỏi bị té ngửa.  Chắc anh ta sẽ cứ lôi tôi xềnh xệch nếu tôi té.

"Thả ra !" tôi kiên quyết. Anh lờ tôi đi. Tôi lảo đảo dọc theo vỉa hè ẩm ướt cho đến khi đến Volvo. Sau đó cuối cùng thì anh cũng thả tôi rai - tôi té vô cửa phía hành khách.

"Anh quá sức tự cao!" tôi gầm lên.

"Cửa mở rồi, " là tất cả những gì anh đáp lại. Anh ngồi vào chỗ tài xế.

"Tôi hoàn toàn có thể tự về nhà!" tôi đứng bên cạnh xe, nổi giận. Trời đã mưa nặng hạt, và tôi chưa hề đội mũ lên, nên tóc đang chảy nước xuống lưng.

Anh hạ thấp cửa sổ tự động và nghiêng về phía tôi qua chỗ ngồi.

"Vào đi, Bella. "

Tôi không trả lời. Tôi đang tính trong đầu cơ hội chạy đến xe tải trước khi anh có thể chụp tôi lại. Tôi phải thừa nhận là không có cơ hội nào.

"Tôi sẽ kéo em trở lại đó, " anh đe doạ, đoán được kế hoạch của tôi.

Tôi cố giữ lòng tự trọng hết mức có thể khi bước vào xe anh. Không thành công lắm – tôi trông giống như một con mèo sắp chết đuốiđôi ủng cứ nhóp nhép.

"Hoàn toàn không cần thiết, " tôi nói cương quyết.

Anh không trả lời. Anh nghịch ngợm với màn hình điều khiển, bật máy sưởi và mở nhạc. Khi ra khỏi bãi đậu xe, tôi định sẽ câm lặng - khuôn mặt tôi nhăn nhó khó chịu - nhưng mặt khác khi nhận ra bản nhạc đang chơi, rồi tính hiếu kỳ đã thắng dự định ấy.

“Ánh trăng?" tôi hỏi, bất ngờ.

"Em biết Debussy à?" anh cũng có vẻ bị bất ngờ.

"Không nhiều lắm, " tôi thừa nhận. " mẹ tôi bật đủ loại nhạc cổ điển quanh nhà - tôi chỉ biết mấy bài mình yêu thích mà thôi. "

"Đây cũng là một trong những bài yêu thích của tôi. " anh nhìn chằm chằm ra màn mưa, mải mê suy nghĩ.

Tôi nghe nhạc, thư giãn tựa vào chiếc ghế da xám nhạt.  Không thể nào không thưởng thức giai điệu quen thuộc êm dịu. Mưa làm mọi thứ bên ngoài cửa sổ thành những vệt màu xám và xanh. Tôi bắt đầu nhận ra chúng tôi đang chạy rất nhanh ; tuy vậy, xe chạy thật đều, thật êm đến mức tôi không cảm thấy tốc độ. Thành phố vụt lướt qua.

"Mẹ em trông ra sao?" anh bất ngờ hỏi tôi.

Tôi liếc qua để thấy anh đang nhìn tôi bằng đôi mắt tò mò.

"Mẹ trông rất giống tôi, nhưng mẹ đẹp hơn, " tôi nói. Anh nhíu mày. " Tôi giống Charlie quá.  Mẹ cởi mở hơn và can đảm hơn. Mẹ tắc trách và hơi lập dị, và mẹ là một đầu bếp không thể đoán trước được. Mẹ là bạn thân nhất của tôi. " tôi dừng lại. Nói về mẹ làm tôi phiền muộn.

"Em bao tuổi rồi, Bella ?" giọng anh có vẻ buồn bực vì lý do nào đó tôi chẳng nghĩ ra nỗi. Anh dừng xe, và tôi nhận ra mình đã ở nhà Charlie rồi. Mưa lớn đến nỗi tôi gần như không nhìn thấy được ngôi nhà. Tựa như xe đang bị nhận chìm dưới sông.

"Tôi 17 tuổi, " tôi đáp lại, hơi bối rối.

"Em không có vẻ 17 tuổi. "

Giọng anh có vẻ chê trách làm tôi cười.

"Sao chớ?" anh hỏi, lại tò mò.

"Mẹ hay bảo tôi vừa mới sinh ra đã ba mươi lăm tuổi rồi và mỗi năm tôi càng thêm sồn sồn.” tôi cười, rồi thở dài. " Tốt thôi, phải có người nào đó trưởng thành chứ. " tôi ngừng một chút. "Chính anh mới không giống học sinh năm đầu ở trường trung học, " tôi nhận xét.

Anh nhăn nhó và thay đổi đề tài.

"Vậy tại sao Phil lấy mẹ em?"

Tôi ngạc nhiên vì anh nhớ tên ; tôi chỉ nói có một lần cách đây gần hai tháng. Phải mất một hồi lâu tôi mới trả lời được.

"Mẹ tôi trẻ hơn tuổi nhiều lắm. Tôi nghĩ Phil làm mẹ cảm thấy mình trẻ hơn. Dù sao đi nữa, mẹ mê dượng. " tôi lắc đầu. Niềm đam mê ấy là một bí ẩn đối với tôi.

"Em có đồng ý chuyện đó không?" anh hỏi.

"Có quan trọng gì đâu?" tôi lật ngược. " Tôi muốn mẹ hạnh phúc và dượng là người mẹ muốn có. "

"Thật cao thượng... tôi nghĩ vậy, " anh trầm ngâm.

"Sao chứ?"

"Liệu mẹ em có đối xử với em giống vậy không? Bất kể em chọn ai?" anh chăm chú bất ngờ, mắt anh tìm mắt tôi.

"Tôi - tôi nghĩ vậy, " tôi nói lắp. " Nhưng dẫu sau mẹ cũng là cha mẹ.  Sẽ khác một chút.”

"Không quá đáng sợ thì được nhỉ, " anh trêu.

Tôi cười toe toét trả lời. "Anh cho thế nào là đáng sợ hả? Đủ thứ hình xăm và rạch mặt chằng chịt?"

"Tôi nghĩ đó cũng là một định nghĩa. "

"Anh định nghĩa sao?"

Nhưng anh lờ câu hỏi của tôi và hỏi câu khác. "Em có nghĩ tôi đáng sợ không?" anh nhướng mày, và nụ cười phảng phất làm khuôn mặt anh bừng sáng.

Tôi nghĩ trong chốc lát, tự hỏi không biết nên nói thật hay nói dối. Tôi quyết định nói thật. " hừm, tôi nghĩ anh có thể đáng sợ, nếu anh muốn. "

"Bây giờ em có sợ tôi không?" nụ cười biến mất, và khuôn mặt tuyệt trần của anh đột nhiên nghiêm túc.

"Không. " nhưng đã tôi trả lời rất nhanh. Nụ cười đã trở lại.

"Nè, bây giờ anh kể tôi nghe về gia đình anh nhé?" tôi hỏi để anh quên đi. "Hẳn có nhiều chuyện hay hơn chuyện của tôi. "

Anh thận trọng ngay. " Em muốn biết gì?"

"Gia đình Cullens nhận anh làm con nuôi?" Tôi kiểm tra.

"Đúng vậy. "

Tôi do dự trong chốc lát. "Chuyện gì xảy ra với cha mẹ anh vậy?"

"Họ đã mất lâu rồi. " Giọng anh nói dửng dưng.

"Tôi xin lỗi, " tôi lầm bầm.

" Tôi cũng không còn nhớ họ rõ nữa. Carlisle và Esme đã cha mẹ tôi lâu lắm rồi. "

"Anh thương họ. " Đó không phải là một câu hỏi. Điều đó rất rõ trong cách anh nói về họ.

"Thương chứ. " anh mỉm cười. "Tôi không thể tưởng tượng có thể có ai tốt hơn. "

"Anh thật may mắn. "

"Tôi biết. "

"Còn anh chị anh thì sao?"

Anh liếc nhìn đồng hồ trên bảng đồng hồ.

"Anh chị tôi, Jasper và Rosalie, hẳn sẽ rất bực mình khi phải đứng trong mưa đợi tôi. "

", xin lỗi, tôi nghĩ anh phải đi rồi. " tôi không muốn ra khỏi xe.

"Và em chắc phải muốn xe mình về nhà trước khi Sếp Swan về đến nhà, để khỏi phải kể với bố tai nạn trong lớp Sinh vật. " anh toét miệng cười với tôi.

"Tôi chắc bố biết rồi. Chẳng có bí mật nào ở Forks cả. " tôi thở dài.

Anh cười, và có gì đó trong tiếng cười của anh.

"Hãy vui trên bãi biển... thời tiết đẹp này tắm nắng tốt lắm. " anh nhìn ra màn mưa như trút nước.

"Vậy mai tôi không gặp anh sao?"

"Không. Emmett và tôi sẽ đi chơi cuối tuần sớm. "

"Anh sẽ làm gì ?" Bạn bè được hỏi mà, phải không? Tôi hy vọng nỗi thất vọng không quá lộ liễu trong giọng mình.

"Chúng tôi sẽ đi bộ đường dài ở Goat Rocks Wilderness, ngay phía nam Rainier. "

Tôi nhớ Charlie có nói nhà Cullens thường đi cắm trại.

", ờ thì, vậy anh đi vui nhé. " tôi cố tỏ ra phấn khích. Dẫu vậy, tôi không nghĩ mình lừa được anh. Nụ cười đang toét ra trên bờ môi anh.

"Em làm giùm tôi một chuyện cuối tuần này nhé?" Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, sử dụng hết công suất của đôi mắt vàng cháy bỏng.

Tôi gật đầu bất lực.

"Đừng giận, nhưng em dường như một trong những người thu hút tai nạn như nam châm. Nên ... hãy cố đừng rớt xuống biển hay bị xe đụng hay bị gì hết, nhé?" anh nhếch môi cười.

Cảm giác bơ vơ biến mất khi anh nói. Tôi nhìn anh trừng trừng.

"Để coi tôi giúp được gì không, " tôi cáu kỉnh khi nhảy ra ngoài mưa. Đóng sầm cửa phía sau mình mạnh nhất có thể.

Anh vẫn mỉm cười khi lái xe đi.

 
Đăng bởi: phuongmy
Bình luận
Đăng bình luận
Bình luận
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.