Từ điển
Dịch văn bản
 
Từ điển Anh - Việt
Tra từ
 
 
Dịch song ngữ - Văn học - Tiểu thuyết - Truyện ngắn
If you think you can, you can
Hãy tin rằng bạn có thể
“Tumbling time!” I called out. My group of giggling children lined up before the sea of blue mats. Megan trailed behind and stepped quietly into the back of the line. She was eight years old, the same age I was when I began sports acrobatics.
“Đến giờ tập luyện nhào lộn rồi”, tôi gọi lớn. Nhóm trẻ của tôi cười rúc rích rồi xếp hàng thẳng tắp trước những tấm thảm xanh. Megan lê những bước chân nặng nề và lẳng lặng đứng vào phía cuối hàng. Cô bé mới chỉ tám tuổi, bằng tuổi tôi khi tôi mới bắt đầu làm quen với các bài tập nhào lộn.
If you think you can, you can

“Tumbling time!” I called out. My group of giggling children lined up before the sea of blue mats. Megan trailed behind and stepped quietly into the back of the line. She was eight years old, the same age I was when I began sports acrobatics.

I started the class with forward and backward rolls, cart wheels and handstand forward rolls. The children had mastered this series months ago. Two girls and a boy had even achieved back handsprings on their own. But Megan was still working on handstand forward rolls. It simply took her a little longer to learn the tumbling moves.
I caught her ankles as she kicked into a handstand. While checking her body alignment, I reminded her to straighten her legs, to push against the floor and to tuck in her chin. When she lost her balance, I continued to guide her and then we started the process again. Each time she stood up I made a special effort to find something to compliment. “What beautiful pointed toes you have,” or “Your legs were much straighter than last time,” or “That was the strongest handstand I’ve seen you do yet.”
One day before class, Megan’s father asked to talk to me. By his somber expression I didn’t know what to expect.
“I’m thinking of taking Megan out of class,” he said.
“Why? Had I done something wrong?“ I asked.
His arm draped protectively over Megan’s shoulders, he said, “She isn’t catching on like the other kids are. I don’t want her to hold them back.”

I could see his pained expression as he said this. Megan’s eyes were downcast as if she wanted to disappear.

“I think you’re making a mistake,” I said. “Megan needs this class, possibly more than the other children need it. I didn’t start out as a seven-time national champion. I started out as an eight-year-old girl, just like Megan. My coach Igor used to say, ‘There are children with talent, then there is Christine. She just works hard.’ When I look at Megan I see myself. She works hard.”

“Sir, your daughter may never win a competition. She may never even compete, but I promise you that if she keeps trying and believing in herself, her self-esteem will be more important than any gold medal ever won. I believe in Megan. I believe that she can accomplish anything she sets out to do, in her own time.”

As I said these words Megan looked up at me. Her eyes were filled with tears, and she was smiling like a bud flowering into bloom.  

Her father hugged me and whispered, “Thank you. Thank you so much.” He turned to Megan and said, “Honey, go and put on your leotard. It’s time for your class.”
Megan eventually did learn handstand forward rolls as well as many other skills " in her own time. More importantly, she never again stood at the back of the line. From that day forward, whenever I asked the children to line up for tumbling, Megan ran to stand in the front. 

Hãy tin rằng bạn có thể

Đến giờ tập luyện nhào lộn rồi”, tôi gọi lớn. Nhóm trẻ của tôi cười rúc rích rồi xếp hàng thẳng tắp trước những tấm thảm xanh. Megan những bước chân nặng nề lẳng lặng đứng vào phía cuối hàng. mới chỉ tám tuổi, bằng tuổi tôi khi tôi mới bắt đầu làm quen với các bài tập nhào lộn.

Tôi cho cả lớp khởi động bằng bài tập uốn người, nhào lộn nhiều vòng liên tục giữ thăng bằng trên hai tay. Bọn trẻ đã rất thuần thục bài tập này từ nhiều tháng trước đây. Đã hai gái một trai thể tự nhào lộn ngược ra phía sau trong khi Megan vẫn phải tập giữ thăng bằng trên hai tay việc nhào lộn thể sẽ phải mất thêm một thời gian nữa.

Tôi đỡ lấy mắt chân Megan khi lộn người chống hai tay xuống đất. Trong khi kiểm tra độ thăng bằng thể của Megan, tôi luôn nhắc phải thẳng chân, cố gắng thẳng người với sàn nhà chú ý thu cằm vào. Khi mất thăng bằng, tôi tiếp tục hướng dẫn chúng tôi bắt đầu làm lại một lần nữa. Mỗi lần Megan đứng dậy tôi lại tìm cách ngợi khen sự cố gắng của , đại loại nhưNhững ngón chân của con duỗi thẳng ra mới xinh làm sao!”, “Con đã thẳng chân hơn những lần trước rồi” hay “Động tác thực hiện của con vừa rồi dứt khoát nhất từ trước đến giờ”.

Một lần trước khi bắt đầu giờ học, bố của Megan muốn nói chuyện với tôi. Trông ông vẻ không được vui tôi cũng không đoán được ông định nói với tôi.

Tôi đang định cho Megan nghỉ học”, bố Megan nói với tôi.

sao vậy? Tôi đã làm không phải ư?” tôi hỏi lại ông.

Bố Megan đặt tay lên vai như để che chở nói “Megan không thể bắt kịp các bạn trong lớp tôi không muốn cả lớp phải chờ đợi”.

Khi ông nói ra những điều này, tôi thể nhận thấy nét mặt đau khổ của ông. Megan lầm lũi nhìn xuống đất như thể chỉ muốn tan biến đi khỏi thế giới này.

Tôi nghĩ ông đang quyết định sai lầm”, tôi nói. “Megan cần lớp học này, lẽ còn cần lớp học này hơn tất cả những học sinh khác.” Tôi đã khởi đầu sự nghiệp không phải với cách một vận động viên từng bảy lần địch quốc gia, tôi bắt đầu sự nghiệp của mình khi tôi mới vừa tròn tám tuổi, bằng tuổi với Megan bây giờ. Huấn luyện viên Igor của tôi, từng nói: ‘ những em rất khiếu, nhưng cũng em giống trường hợp Christine. được mỗi cái siêng năng’. Mỗi khi nhìn Megan tôi lại thấy hình ảnh của chính mình. tập luyện rất chăm chỉ.”

Thưa ông, thể con gái ông sẽ chẳng bao giờ thắng được một cuộc thi tài nào, cũng thể sẽ không bao giờ tham gia thi đấu nhưng tôi xin hứa một điều rằng nếu Megan luôn cố gắng luôn tin vào khả năng của mình thì điều đó còn quan trọng hơn việc đoạt được bất cứ huy chương vàng nào. Tôi đặt niềm tin vào Megan. Tôi tin Megan thể đạt được những đặt ra cho mình, thể hơi chậm đôi chút.”

Khi tôi nói những điều đó, Megan ngước nhìn tôi. rơm rớm nước mắt nở một nụ cười như những nụ hoa đang bắt đầu nở.

Cha của ôm chầm lấy tôi nói khẽ: “Cám ơn . Cám ơn rất nhiều”. Ông quay sang Megan bảo: “Con gái của bố, hãy mặc quần áo nịt vào đi con. Đã đến giờ học rồi đấy!. Cuối cùng Megan cũng đã thực hiện được động tác nhào lộn cũng như nhiều kỹ năng khác hơi chậm. Điều quan trọng hơn cả không còn nép mìnhphía cuối hàng nữa. Kể từ ngày đó, mỗi khi tôi bảo bọn trẻ xếp hàng trước giờ tập luyện, Megan đều hăng hái chạy lên đứng ngay đầu hàng.

 
Đăng bởi: tieunhi
Bình luận
Đăng bình luận
1 Bình luận
TheTich(31/01/2014 20:26:49)
Thanks!
Đăng bình luận
Vui lòng đăng nhập để viết bình luận.